Google.com.vn Đọc truyện Online

26/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 37 + 38

Đăng bởi Ngân Giang | 26/6/18 | 0 nhận xét

Chương 37:
Vinich là một thành phố nước, được kênh đào bao quanh, giống như thiếu nữ, ẩn ý đưa tình, trôi trên sóng biếc.
Đây là thành phố in đậm dấu ấn lịch sử Phương Tây, là thành phố duy nhất không có ô tô trên thế giới. Nó mang đặc sắc của nền văn hoá phục hưng, điêu khắc, âm nhạc, hội họa, ca kịch, kiến trúc, nghệ thuật được truyền thừa khiến thành phố này trở nên tráng lệ.
Sùng Hoa vẫn luôn biết Vinich là một thành phố rất có mị lực, nhưng cô chưa bao giờ muốn đến đó giống như lúc này.
Thôi Trinh sẽ không ở lâu tại Vinich, hoàn thành công việc nàng sẽ trở lại.
Bởi diễn xuất điêu luyện và tộc độ ngồi gần như bằng không, cho nên đoàn phim còn một thời gian khá nhiều, Sùng Hoa cũng không chút lo lắng mà cho toàn thể nhân viên nghỉ ba ngày. Sau đó khoái trá lái xe trở lại nội thành.
Vùng ngoại thành hơn một tháng, trong hơn một tháng trải qua cuộc sống không có tiếng ồn, không có tiếng còi oto, mỗi ngày đều nhìn mặt trời mọc, rồi ánh nắng chiều buông xuống, tựa như về đến thời đại nông canh, cuộc sống đơn điệu bình dị. Vừa đến nội thành, xe cộ lui tới, dòng người chen chúc, khiến cô có chút không quen.
Về nhà mình trước một chút, đợi đến thời gian, mới lái xe ra sân bay.
Nếu như không lầm, Thôi Trinh hơn hai giờ chiều sẽ đến.
Sùng Hoa ra sân bay, không ngạc nhiên chút nào, cô nhìn thấy cổng ra chật ních điện thoại và máy ảnh của người hâm mộ. Trong tay người hâm mộ cầm đủ loại quà tặng, biểu ngữ, chen kín cả đại sảnh, tuy rằng rất nhiều người, nhưng bất ngờ là không tạo cảm giác ồn ào náo loạn, ngược lại đặc biệt có trật tự.
Ở rất lâu trước đây, là hơn đã nhiều lần nhấn mạnh, hy vọng người hâm mộ đừng đến sân bay tiếp đón. Bởi vì quy mô người hâm mộ quá lớn, một đám người chen chút chung một chỗ rất dễ tạo thành sự cố giẫm đạp lên nhau, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến những hành khách khác.
Nhưng, nhiệt tình của fan thật không phải là việc nghệ sĩ có thể khống chế, muốn tiếp xúc ở khoảng cách gần là tâm nguyện của mỗi một fan, tuy rằng Thôi Trinh nhiều lần cường điệu nhưng việc đến sân bay chào đón vẫn không ngừng diễn ra. Lâu dần, Thôi Trinh liền dưỡng thành một loại thói quen, nếu như không cần thiết thì sẽ không tiết lộ lịch trình của mình. Như vậy, liền dẫn đến việc Thôi Trinh bình thường tham gia những hoạt động gì, fan đều rất khó nắm bắt, càng không cần phải nói đến việc tiếp đón.
Lúc này đây, tình huống đặc thù, tất cả mọi người đều biết nàng ở Vinich, đồng thời sắp tới nhất định sẽ về nước. Vô số fan chân ái, người qua đường đều vì nàng phong hậu là ăn mừng, truyền thông cũng muốn mượn chuyện này giành vị trí đầu đề. Về nước nhất định sẽ bị người hâm mộ nhiệt tình vây đón, Thôi Trinh lo lắng đến những tình huống này, cho nên thay vì để mọi người phải ngồi chờ mấy ngày thì nàng thẳng thắn tiết lộ thời gian cụ thể về nước, đồng thời nhờ đội bảo an đến hỗ trợ duy trì trật tự.
Sùng Hoa đợi một hồi, bên trong bỗng nhiên vang lên một trận ầm ĩ, người bên ngoài nghe động tĩnh, cô cũng kích động nhón chân lên xem.
Rõ ràng, là Thôi Trinh sắp ra đến rồi.
Phía trước có vài cô gái biết duy trì trật tự ổn định mọi người, làm động tác ra hiệu mọi người yên tĩnh, mà những người này hiển nhiên uy tín không kém, đoàn người kích động tuy rằng vẫn kích động, nhưng tâm tình ít nhiều đã khắc chế xuống.
Sùng Hoa cũng cảm thấy hồi hộp. Đột nhiên, bên trong bộc phát ra một trận hô hoán và thét chói tai.
Nhất định là A Trinh đi ra, Sùng Hoa nghĩ thầm. Cho dù khắc chế hơn nữa, nhưng lúc thật sự đối mặt thần tượng của mình, vẫn sẽ nhịn không được mà thét chói tai. Cô một tay chống cằm, nhìn lối ra không chớp mắt.
Qua hơn mười, Thôi Trinh xuất hiện, đoàn người bắt đầu khởi động đi theo Thôi Trinh từ trong ra bên ngoài. Bên cạnh Thôi Trinh có bốn vệ sĩ, nàng vừa đi, vừa thân thiện trả lời những câu thăm hỏi đơn giản của người hâm mộ. Truyền thông chụp ảnh liên tục, có ký giả muốn chen đến phía trước phỏng vấn, đều bị các bảo an kinh nghiệm phong phú khách khí mời đi ra ngoài.
Đi đến bên ngoài sân bay, những người ái mộ tâm tình phấn chấn không khỏi có chút thương cảm vì chỉ phút chốc đã kết thúc cuộc tiếp xúc cùng ảnh hậu, bọn họ liền ngoài ý muốn thấy một bảo an dẫn đầu sải bước tiến đến, ảnh hậu ảnh hậu mở cửa xe, nhưng không phải là chỗ ngồi phía sau xe, mà là ghế ngồi cạnh ghế lái.
Truyền thông và fan đều nghi ngờ chốc lát đối với lẽ thường không quá hợp lẽ thường này, có vài tiểu cô nương phản ứng nhanh thừa dịp bảo an bận ngăn cản truyền thông, vòng qua đám người, chạy đến phía trước để có thể xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy tình huống bên trong xe.
Sau đó, các nàng liền ngoài ý muốn thấy người ngồi trên ghế tài xế đặc biệt đặc biệt quen mắt.
Đó là Sùng Hoa!
Sùng Hoa đeo một cặp kính râm khổ lớn, tuy rằng che một nửa mặt nhưng dung mạo của cô quá đặc thù nên rất dễ nhận ra! Cô buộc tóc ra sau ót, để lộ cái trán trơn bóng và cần cổ thon dài, hai tay tùy ý khoát lên tay lái, hiện ra vài phần mạn bất kinh tâm. Cô xoay mặt đi lực chú ý toàn bộ đều đặt ở ghế phó lái.
Các cô gái đều ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Sùng Hoa tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của họ, nhìn về phía họ sau đó khóe môi câu ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, cũng vẫy vẫy tay với họ thì họ mới phản ứng kịp, lập tức sôi nổi bấm cameras đeo trước ngực, răng rắc răng rắc chụp liên tục.
Thôi Trinh đóng cửa xe lại, ngồi vào chỗ, Sùng Hoa một cước đạp chân ga.
Lái đi ra ngoài được một khoảng cách, còn có thể thông qua kính chiếu hậu thấy được một cô gái khả ái hưng phấn giậm chân nhảy lên.
Sùng Hoa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, liền không nhịn được mỉm cười, có chút hài lòng, có chút đắc ý. Một lát nữa nhất định sẽ có hình ảnh cô đến đón tại sân bay được đưa lên mạng, đến lúc đó cô có thể ngồi vững vị trí trong CP rồi, ừ, không sai, cho dù đến lúc đó bộ phim công chiếu, bách hợp khống Lương Thanh không chút tự giác đem tình tiết xây dựng bách đến vậy, khiến Uyển Diễm và Hà Nhân có cảm giác mập mờ như có như không, vậy thì cũng không cách nào dao động vị trí của cô trong lòng các fan CP!
"Em đang cười cái gì?" Giọng nói bên cạnh vẫn trấn định như trước.
Sùng Hoa thật nhanh nhìn nàng một cái, rồi lại liền đem lực chú ý đặt vào tình hình giao thông: "Em chính là vui vẻ."
Nói là bởi vì có thể cùng nàng cấu thành một CP vững chắc, Sùng Hoa khẳng định xấu hổ, cho nên mới thuận miệng trả lời như thế, Thôi Trinh cũng không có hỏi tiếp, chỉ là nhìn Sùng Hoa mỉm cười, trên người nàng có một loại vân đạm phong khinh mãi mãi không đổi, mà dưới vẻ vân đạm phong khinh lại dường như có thể nắm hết tất cả trong tay. Sùng Hoa cảm thấy đặc biệt chột dạ, hình như cái gì đều bị Thôi Trinh nhìn thấu.
Đèn xanh bật sáng. Sùng Hoa một lần nữa khởi động máy.
Nghĩ đến Thôi Trinh chí ít trải qua mười tiếng hành trình, Sùng Hoa liền đau lòng nàng đi đường mệt nhọc. Cô đặc biệt có dự mưu mà đề nghị: "A Trinh, nơi này cách nhà em tương đối gần, chị đến nhà em ngủ một giấc, nghỉ ngơi trước rồi hãy đi, thế nào?"
Đề nghị này không sai, rất có tính khả thi, Thôi Trinh suy tư một chút rồi đồng ý.
Nơi ở của Sùng Hoa quả thật gần hơn nơi ở của Thôi Trinh gần một tiếng đồng hồ lái xe.
Mở cửa đi vào, chính là một không gian đầy cảm giác hiện đại. Sùng Hoa khom người từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê hoàn toàn mới đặt dưới chân Thôi Trinh. Thay giày, Thôi Trinh đi ở phía trước, Sùng Hoa kéo rương hành lý của nàng, theo ở phía sau.
Lần đầu tiên cho người yêu xem nơi ở của mình, tóm lại là có chút chờ mong được khích lệ.
Nơi này trang trí rất phù hợp với thưởng thức của Sùng Hoa. Không gian rất lớn, thiết kế tận lực đơn giản hóa, theo đuổi cảm giác mười phần giản lược đại khí. Phòng khách ngoại trừ TV và một bộ sô pha, bàn trà, thì bên tường có một giá sách, sách trên giá cũng không nhiều lắm, đều là loại dễ đọc dễ hiểu, thậm chí còn có mấy quyển sách báo về bà mẹ và trẻ em.
Cách đó không xa là một chiếc bàn làm việc không lớn, màu đen, trên bàn trống trơn, không có bất kỳ vật gì, bên cạnh bàn là một chiếc đèn bàn cỡ lớn đặt dưới đất. Còn có nhan sắc và hoa văn của rèm cửa sổ, thiên hướng trang nhã thanh lịch, sàn nhà bằng gỗ, trên tường trang bí bằng những bức tranh, các loại vật dụng khiến phòng khách rộng rãi nhưng không cảm thấy trống trải.
Thôi Trinh đứng giữa phòng khách, Sùng Hoa đặt hành lý sang một bên, từ lúc quyết tâm làm một người tương xứng với Thôi Trinh, của đã đặc biệt cố gắng muốn biểu hiện thành thục một chút. Chỉ có điều, có cố gắng biểu hiện thế nào cũng khắc chế không nổi bản năng vừa nhìn thấy Thôi Trinh liền muốn cầu khích lệ cầu ôm một cái của mình.
Đôi mắt của cô luôn ẩm ướt, mong đợi nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh nhịn không được cười rộ lên, hỏi: "Có phải đã cố ý thu dọn trước rồi hay không?"
Đúng là cố ý quay về thu thập một chút. Sùng Hoa bị nói trúng tâm tư không cảm thấy xấu hổ, chỉ là rất ngượng ngùng gật đầu một cái: "Em nghĩ có thể chị sẽ thích."
" Tôi rất thích." Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa, ngữ khí chân thành mềm nhẹ.
Thích của nàng, khiến Sùng Hoa rất có cảm giác thỏa mãn. Chỉ là từ đầu đến cuối cô vẫn không quên dẫn Thôi Trinh đi nghỉ ngơi, nàng hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi.
Mở cửa một căn phòng, Sùng Hoa một bên dẫn Thôi Trinh đi vào, một bên nói: "Ở đây ngoại trừ em, cơ bản sẽ không có người đến cho nên phòng khách đều trống rỗng — chị ngủ ngủ phòng của em đi."
Giường vô cùng lớn, drap giường hiển nhiên là mới đổi, còn lưu lại mùi của nắng.
Sùng Hoa đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng trở nên tối đi, chỉ còn một chút ánh sáng chấp nhất xuyên qua rèm cửa sổ.
"Chị nghỉ ngơi đi, em ở bên ngoài." Sùng Hoa nhìn Thôi Trinh, nói xong, thấy nàng không cần gì khác, liền lui ra ngoài.
Của đã sớm lên kế hoạch xong rồi, để Thôi Trinh ngủ một giấc, sau đó, cơm tối sẽ ăn ở nhà. Cho đoàn phim nghỉ ba ngày, cô cũng không nghĩ sẽ cùng Thôi Trinh đi nơi nào chơi, phần nhiều vẫn muốn nàng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Công việc cường độ cao sẽ khiến thân thể cảm thấy uể oải. Thả lỏng thích hợp ắt không thể thiếu.
Sùng Hoa đến phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, cô đã sớm đem chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết. Trên thực tế, số món mà Sùng Hoa biết làm cũng không nhiều, cô chỉ biết một số món ăn gia đình cơ bản, hương vị đương nhiên không bằng món nhà hàng khiến người ta ăn một lần khó quên, nhưng cũng đạt tới trình độ có thể để cho người ăn thấy ngon miệng.
Mang tạp dề, buộc tóc ra phía sau, Sùng Hoa rửa sạch những nguyên liệu cần thiết, sau đó dựa theo yêu cầu cắt thành khối hoặc thái sợi, sơ chế phối trộn, sau đó cho ra đĩa, chờ chốc lát nữa nấu lên là có thể trực tiếp dùng được.
Thời gian đã không còn sớm, chờ tất cả chuẩn bị xong, Sùng Hoa mở ti vi xem một hồi, rồi đeo tạp dề trở lại nhà bếp.
Vừa nghĩ tới việc Thôi Trinh tỉnh ngủ, giảm đi một thân lữ đồ mệt mỏi có thể ăn được những món cô nấu, Sùng Hoa liền rất vui vẻ.
Đôi khi, cảm giác thỏa mãn nhận được lúc cho đi còn có thể chạm đến sâu trong tâm linh vượt xa khi nhận được.
Thật ra đã rất lâu không xuống bếp, trước kia học nấu ăn là do phát hiện Chu tiên sinh hạ độc trong thức ăn của cô, không dám ăn những thứ người khác làm nên mới tự mình học. Lúc mới bắt đầu, thật sự ngay cả cơm tẻ cũng nấu không quen, không phải nhãu thì là sống, sau đó quen tay hay việc, thật sự đê cô luyện được một chút tài nấu nướng của không tính là trù nghệ.
Con người luôn học được cách tìm vui giữa khổ hải, nếu không, giữa nghịch cảnh, chỉ riêng tự phân cao thấp với bản thân cũng đủ nghẹn chết rồi.
Làm xong một món ăn, xúc cảm đã trở về.
Sùng Hoa động tác thuần thục, chờ cô làm xong một món ăn cuối cùng, xoay người lại mới phát hiện Thôi Trinh đứng ở trước cửa nhìn cô.
===========
Chương 38:
Thôi Trinh đứng ở trước cửa, nàng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngay cả hô hấp cũng yên tĩnh bằng phẳng, nàng lẳng lặng nhìn Sùng Hoa. Ánh mắt kia quá mềm nhẹ cũng quá thâm thúy, giống như mặt biển khẽ sóng gợn dưới màn đêm, rộng lớn, bao dung, có thể dung nạp tất cả yêu hoặc tổn thương, có thể đơn giản khiến người trầm luân.
Sùng Hoa quay đầu nhìn thấy nàng liền triệt để trầm luân, trong nháy mắt đó, cô xác thực nghe được nhịp tim của mình, từng nhịp, đều đang kể rõ cô có bao nhiêu yêu Thôi Trinh.
Sau khi ở bên Cùng với Thôi Trinh mỗi một ngày bất luận nàng có ở cạnh cô hay không, Sùng Hoa đều cảm thấy càng thêm ỷ lại vào nàng, cô không cách nào miêu tả loại cảm giác thần kỳ này.
Ở lễ trao giải lần đầu tiên thấy Thôi Trinh ngoài đời thực của đã cảm thấy các nàng dường như quen biết từ lâu. Theo thời gian tiếp xúc càng sâu, loại cảm giác này không những không biến mất, ngược lại càng ngày càng khắc sâu, cô cảm thấy các nàng không chỉ quen biết, mà còn quen biết rất nhiều năm, trải qua số phận ràng buộc, trải qua yêu thương hiểu biết lẫn nhau, trải qua chia cách lâu dài, cho đến giờ phút này gặp lại.
Có một câu gọi là giống như đã từng quen biết, có thể chính là loại cảm giác này, tràn ngập hương vị của số mệnh.
Các nàng hẳn là thuộc về nhau.
Lúc Thôi Trinh không ở bên cạnh, Sùng Hoa chỉ có thể xem phim, hình ảnh, phỏng vấn của nàng mà si mê, lúc Thôi Trinh ở bên cạnh, cô có thể cẩn thận quan sát nàng.
Cô vui vẻ xoay người, bước nhanh đến trước mặt Thôi Trinh: "Chị dậy rồi, ngủ ngon không?"
Thôi Trinh nhìn cô đến gần, khóe mắt hiện lên ôn nhu cưng chìu: "Cũng không tệ lắm."
Nàng nói xong, đường nhìn lướt qua vai Sùng Hoa, nhìn về phía nhà bếp, vài đĩa thức ăn mới vừa đổ ra còn đang tỏa khói.
Thiếu chút nữa Sùng Hoa đã quên mất bữa cơm làm thật lâu này, nhìn theo ánh mắt của Thôi Trinh, cô mới nhớ đến, canh có thể ra nồi rồi!
Sùng Hoa vội vã xoay người lại, bưng nồi canh sang một bên, mở nắp, hương vị kèm theo nhiệt khí xông vào mũi, Sùng Hoa hài lòng nhìn thành phẩm, cô không kịp chờ đợi muốn cho Thôi Trinh nếm thử những món cô làm. Một lần nữa đậy nắp lại, cô hăng hái bừng bừng nói với Thôi Trinh: "Mau ngồi đi, sắp ăn được rồi!"
Thôi Trinh thấy cô nở nụ cười, không khỏi cười theo. Nàng bước đến, hỗ trợ dọn thức ăn ra, Sùng Hoa không có ngăn cản, cô cảm thấy như vậy rất tốt, bữa ăn tối hôm nay là hai người các nàng cùng nhau chuẩn bị.
Canh cá trích đậu hũ, nấu lâu, đậu hũ đã nhừ, nước canh màu trắng sữa, vô cùng ngon miệng.
Sùng Hoa múc một chén canh, đưa đến trước mặt Thôi Trinh, mặt mày mang cười nhìn nàng nếm thử, mong đợi hỏi: "Ngon không?"
Tuy rằng Thôi Trinh đã nếm qua rất nhiều yến tiệc, nhất định thưởng thức qua món ngon của các quốc gia, nhưng Sùng Hoa tuyệt không lo lắng nàng sẽ ghét bỏ bữa cơm gia đình cô nấu, đồng thời chẳng biết xấu hổ cho rằng, Thôi Trinh nhất định sẽ cảm thấy thức ăn cô tự nấu là ngon nhất!
Quả nhiên Thôi Trinh nghiêm túc gật đầu: "Ngon lắm." Nàng nói xong, đặt chén canh xuống, thay Sùng Hoa múc một chén.
Sùng Hoa cũng cúi đầu nếm thử một ngụm, ngon. Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, nhưng không biết vì sao Sùng Hoa lại cảm thấy có một loại cảm giác bi thương. Cảm giác bi thương này rất nhạt, tựa như luôn ẩn sâu trong lòng cô, như là... Như là tiềm tàng tận sâu trong linh hồn, tiềm tàng ở nơi sâu nhất trong ký ức.
"Sùng Hoa?" Thôi Trinh nhìn thấy Sùng Hoa đột nhiên không nói, chỉ là cúi đầu nhìn chén canh, trên mặt còn có mê man làm người ta đau lòng. Nàng vội vàng gọi cô một tiếng.
Sùng Hoa ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ân cần của Thôi Trinh, cô bỏ qua cảm xúc bị thương không rõ nguồn gốc kia, sau đó thâm trầm thở dài một hơi, trên mặt không đè nén được hạnh phúc: "A Trinh, chị thật tốt, chị tốt như vậy, em thật không thể rời xa chị!"
Lại đang vờ ngớ ngẩn rồi, Thôi Trinh không để ý tới cô, đứng dậy thay nàng bới cơm, Sùng Hoa tiếu ý càng sâu.
Sùng Hoa là động vật ăn thịt, cô thích ăn thịt, hơn nữa khẩu vị nặng, thích món chiên nướng, muối tiêu, thịt kho tàu, món nấu, Thôi Trinh thì ngược lại, nàng thích thanh đạm.
Bữa cơm thanh đạm Thôi Trinh thích, cũng có đậm đà Sùng Hoa thích. Khẩu vị của hai người tuyệt nhiên thiên hảo, nhưng lại hết sức thấu hiểu sở thích của đối phương.
Trời nóng bức, vừa rồi lại ở phòng bếp lâu như vậy, sức ăn của Sùng Hoa giảm đi, ăn một chén cơm đã cảm thấy no rồi, Thôi Trinh trong lòng thở dài một tiếng, gắp một miếng thị dê nướng vào chén của cô: "Ăn thêm chút nữa."
Thịt dê là chọn thịt sườn dê núi, thịt non mềm, béo mà không ngáy, chỉ là nhìn, cũng khiến người ta chảy nước miếng. Mặc dù là bản thân tự mình làm Sùng Hoa vẫn bị khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Thôi Trinh không ngừng gắp thức ăn vào chén của cô, tính toán sức ăn bình thời của cô cho đến khi cô ăn no rồi nàng mới dừng lại. Sùng Hoa ăn đủ no, gác đũa liếc nhìn đĩa xương mới nhớ đến, di? Không phải cô đã no rồi sao? Tại sao lại còn ăn nhiều như vậy. Bất quá bây giờ cũng thấy thế này là thích hợp rồi.
Sau bữa cơm chiều, hai người an vị trên ghế sô pha xem ti vi.
Thật ra không có chương trình gì đặc sắc, giờ này, khắp nơi đều đang phát tin tức.
Thôi Trinh và Sùng Hoa thẳng thắn mặc kệ TV, tự nhiên trò chuyện giết thì giờ. Mặc dù bản thân Sùng Hoa cho mình nghỉ phép, cũng hy vọng Thôi Trinh có thể nghỉ vài ngày, nhưng tình huống thực tế là thế nào, cô vẫn phải nghe ý kiến của Thôi Trinh.
"Ngoại trừ một buổi phỏng vẫn thì chính là quay Tù Đồ." Thôi Trinh đã tìm được Sùng Hoa rồi, nên làm việc cũng không cần liều mạng như trước đây, lần này giành được giải thưởng các nhà truyền thông liên hệ Tần Tụng hẹn phỏng vấn, mời tham gia chương trình cũng không ít, nhưng Thôi Trinh đều từ chối, chỉ còn lại có một cuộc phỏng vấn không từ chối được.
Trên thực tế, đến đẳng cấp của nàng nếu như nàng nguyện ý, trái lại có thể thoải mái hơn các diễn viên khác rất nhiều, dù sao, chương trình có thể mời được nàng cũng không nhiều.
Đã biết rõ lịch trình, Sùng Hoa gợi ý: "Vậy nghỉ ngơi vài ngày đi."
Từ buổi chiều dẫn nàng về nhà, đến bữa cơm phong phú. Các loại biểu hiện đều đang nói rõ cô đã sớm có dự mưu, Thôi Trinh hiểu rõ mà mỉm cười, nhìn cô hỏi: "Mấy ngày?"
Tâm tư đã bị xem thấu, Sùng Hoa tuyệt không xấu hổ, thành thật nói: "Ba ngày. Bắt đầu từ hôm nay, còn lại hai ngày, nhưng chị có thể nghỉ thêm vài ngày, cảnh quay của Ngụy Hạc Ca bọn họ cũng còn khá nhiều."
Thôi Trinh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy sáng ngày mốt, chúng ta cùng đi đến phim trường đi." Bộ phim Cố Hương Vô Thử Thanh giúp nàng đoạt giải nhất định sẽ công chiếu ở Đại Lục, nghe nói công ty mua lại bản quyền đang tiếp xúc hiệp đàm cùng bên kia. Đến lúc đó, nàng khó tránh phải tham dự vài đợt tuyên truyền.
Sùng Hoa cũng nghĩ đến điểm này, lại hỏi thời gian tham gia phỏng vấn là vào tối mai.
Lại trò chuyện một hồi, rất nhanh thì đến lúc nên đi ngủ.
Thôi Trinh đến phòng tắm rửa mặt trước.
Sùng Hoa ngồi trên ghế sô pha, tùy ý chuyển kênh, chuyển đến một kênh tin tức giải trí, phát hiện đúng lúc là tin tức Thôi Trinh xuống sân bay vào chiều nay. Ký giả bị bảo an ngăn cản, cũng không chụp được hình ảnh cô ngồi trên xe. Nhưng mấy cô gái kia đã chụp được, người dẫn chương trình trêu chọc: "Có ảnh chụp của fan làm chứng, hôm nay tới đón ảnh hậu chính là đạo diễn trẻ Sùng Hoa. Ảnh hậu và đạo diễn Sùng trở thành một hot CP, không biết ảnh hậu biết được, sẽ có phản ứng gì." Cô vừa nói vừa ha ha nở nụ cười: "Đương nhiên, hai người đó nhất định là bạn thân."
Sùng Hoa vốn đang thật cao hứng, nghe một câu cuối cùng, khóe môi liền xụ xuống.
Người dẫn chương trình này nhãn lực không tốt, Sùng Hoa lặng lẽ xác định.
Trên mạng, mức độ tiếp nhận của công chúng đối với đồng tính luyến ái đã rất lớn, nói đến đồng tính, cũng đều là chúc phúc, thỉnh thoảng có tiếng nói phản đối nhất định sẽ bị cư dân mạng nhiệt tâm phản bác phê bình. Nhưng, trên thực tế, đồng tính luyến ái ở trong xã hội vẫn rất khó được bao dung, hoàn toàn ngược lại với những bình luận trên mạng của những người dùng phần lớn là giới trẻ, rất nhiều người vẫn đeo cặp kính kỳ thị, ôm cảm giác về sự ưu việt, đứng ở điểm cao nhân luân đạo đức bài xích thậm chí chửi rủa.
Các nàng bị vây trong xã hội này, tác phẩm của Thôi Trinh có độ phổ biến cao, từ người già đến trẻ con, đều có người hâm mộ của nàng. Sùng Hoa rất thích CP của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mặc kệ sự nghiệp của Thôi Trinh, công khai tình cảm giữa hai người. Cô cũng không cho là, chỉ có công khai mới là dũng cảm, mới là tình yêu chấn chính.
Người dẫn chương trình nói chuyện rất có chừng mực, vừa trêu chọc lại vừa chú ý phòng ngừa những phán đoán không tốt từ đại chúng. Sùng Hoa đương nhiên biết, cô không trách người dẫn chương trình, chỉ là nghĩ hơi nhiều, sau đó tâm có chút lạnh. Vì vậy cô quyết định leo lên tiểu hòa (acc phụ), trấn an trái tim lạnh lẽo của mình một chút.
Vừa bước lên trang chủ, mềm manh ập đến.
Một người có id "Ảnh hậu ta có một câu thông báo phải nói cho ngài nghe' Lòng tràn đầy kích động đánh ra một hàng chữ: "Đó là một cục kẹo trời ban, xin không cần do dự mà nuốt vào!! Tê tê ngươi làm cơm một năm không cần bỏ đường nha, ngọt đủ một năm rồi!"
Hình ảnh có ba tấm, một tấm là Sùng Hoa ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn Thôi Trinh mới vừa lên xe, tấm thứ hai là lúc cô phát hiện có người đang nhìn lén, quay đầu lại nhìn vào ống kính, cuối cùng là lúc cô vẫy tay với các nàng, đường nhìn của Thôi Trinh dừng trên người của cô.
Tuy rằng đeo kính râm, nhưng là từ độ cung nơi khóe môi của cô cũng có thể thấy được ánh mắt sau cặp kính nhất định chứa đựng tiếu ý.
Một đống lớn fan nhận được kẹo, chưa đến vài tiếng lượng chia sẻ đã vượt hơn năm nghìn, đó là việc rất hiếm thấy trong quần thể bách hợp CP nhỏ bé.
Khu bình luận là một mảnh ngọt ngào, ngọt đến rụng răng!
"CP đáng yêu của tôi cực kỳ ngọt, ngọt nhất toàn quốc!"
"CP đáng yêu của tôi ngọt nhất, đệ nhất thế giới!"
"CP đáng yêu của tôi cực ngọt, vũ trụ vô địch!"
Sùng Hoa suy nghĩ một chút, đặc biệt phá hoại đội hình mà bình luận một câu: "Ngọt một năm ngọt một năm ngọt một năm...." Vô hạn tuần hoàn.
Bình luận xong cô lại nhìn lại ba tấm ảnh. Thân là nhân vật trong ảnh, từ góc độ của bên thứ ba xem ra là cảm giác không giống nhau.
Sùng Hoa thích tấm thứ ba nhất, cô nhìn ống kính, còn Thôi Trinh thì nhìn cô.
Thôi Trinh rất ít đem tâm tình biểu lộ ở trên mặt, nàng luôn luôn có thói quen bất động thanh sắc, vì vậy, trong tấm hình này, nàng cũng không phải rất ôn nhu, nàng chỉ là đặt tất cả ánh mắt trên người cô, bên môi là tiếu ý đạm đến gần như không thấy được.
Rõ ràng không có hàm ý dư thừa gì, nhưng Sùng Hoa chính là cảm thấy được A Trinh nhìn là rất hạnh phúc!
Cô động tác thành thạo nhấp vào ảnh gốc, sau đó chạm giữ để lưu hình lại.
Lưu xong, cô đặc biệt vui vẻ nhìn thêm vài lần, đang chuẩn bị thoát ra thì bên tai đột nhiên truyền đến một câu: "Đang nhìn cái gì?"
Cô xem quá say mê nên không phát hiện Thôi Trinh đã đến bên cạnh cô từ lâu.
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna