Google.com.vn Đọc truyện Online

26/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 69 + 70

Đăng bởi Ngân Giang | 26/6/18 | 0 nhận xét

Chương 69:
Sùng Hoa tỉnh ngủ, sáng sớm nhiệt độ cơ thể mới vừa ổn định một chút lại tăng cao, mấy ngày nay đều là nhiều lần như thế. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy cổ họng của mình khô rát, hô hấp thở ra đều là không khí nóng rực.
Cô muốn uống nước, nhìn về phía, đôi mắt phủ sương mù nhìn về phía đầu giường, tìm kiếm ly nước.
Thôi Trinh không ở bên cạnh, Sùng Hoa tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, lại quan sát bốn phía, Thôi Trinh không ở trong phòng ngủ.
Mấy ngày nay Thôi Trinh một mực ở nhà chăm sóc cô, có thể nói làm diễn viên nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghỉ nhiều ngày liên tục như vừa rồi. Nâng tay xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng ba giờ, cô đã ngủ hai tiếng đồng hồ.
Sùng Hoa vén chăn lên, xuống giường, ý thức ảm đạm khó chịu. Mở cửa, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng khách, ánh sáng tươi đẹp khiến Sùng Hoa có chút không thích ứng được mà dùng tay che bớt, Thôi Trinh không ở trong phòng khách.
Cô đến phòng sách, cửa phòng sách mở ra một khe nhỏ, Sùng Hoa đỡ tường nhìn thấy Thôi Trinh đeo một cặp kính mắt, cúi đầu viết gì đó trên giấy, nàng dáng vẻ chuyên chú, không sặc sỡ loá mắt giống như trên TV, lại có một loại mỹ lệ ôn nhu khác biệt. Sùng Hoa không lên tiếng, cũng không đẩy cửa bước vào, mà chỉ lẳng lặng nhìn, chỉ là nhìn tử xa cũng đều có thể khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, huống hồ, cô còn có thể đến gần, còn có thể được Thôi Trinh ôn nhu ngưng mắt nhìn, còn có thể ôm nàng, hôn nàng.
Trong mắt Sùng Hoa mang theo tiếu ý mềm nhẹ, thân thể không khỏe mang tới uể oải cùng vô lực vào lúc này đều có vẻ không đáng nhắc đến.
Cô đứng trước cửa hồi lâu mới trở lại phòng ngủ, ly nước ngay trên đầu giường, còn rất đầy hơn nữa vẫn duy trì độ ấm vừa uống, nhất định là Thôi Trinh để ở chỗ này, để cô uống lúc thức dậy.
Sùng Hoa tựa vào đầu giường, bưng ly uống một ngụm bước, nước ấm tư nhuận khiến cổ họng của cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Thể chất bạc nhược là một điều không thể tránh được. Nghĩ đến trước đây vẫn luôn là kiện khang khỏe mạnh, hiện tại chỉ cần mệt mỏi một chút liền sinh bệnh, trong lòng Sùng Hoa không chỉ phiền muộn mà còn hết sức tức giận, nhưng loại tức giận này lại không chỗ phát tiết bởi vì người khiến cô trở nên yếu ớt như vậy đã vào ngục giam, nhận được sự trừng phạt, thế nhưng thể chất của cô như thế này không biết còn phải tĩnh dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục.
Sùng Hoa buồn bực nhắm mắt lại. Nhiệt lượng của nước ấm trong ly xuyên qua lớp thủy tinh trơn nhẵn, truyền đến lòng bàn tay cô, không biết thế nào lại trấn an những phiền muộn trong lòng cô.
Tính toán thời gian, đã sắp tới giờ uống thuốc rồi, Sùng Hoa mở mắt ra, dự định đi lấy thuốc, nhưng mới vừa khẽ động thân thể thì một trận ho khan kịch liệt kéo đến, ho đến cổ họng đau nhức, đến nước mắt cũng chảy ra mới miễn cưỡng ngừng lại.
Sùng Hoa chậm rãi hít sâu, bình ổn hô hấp hỗn loạn, ngẩng đầu một cái liền thấy Thôi Trinh đã ở bên cạnh cô.
Trên da thịt trắng như tuyết nổi lên ửng đỏ, đôi môi khô khốc vốn dĩ tái nhợt đỏ như tích huyết, hiện ra một loại bệnh trạng, đôi mắt nhìn về phía Thôi Trinh cũng ngấng đầy nước, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Thật để cho người khác lo lắng. Thôi Trinh mềm nhẹ lau đi nước mắt cho cô, nàng ngồi xuống, lấy đúng liều lượng mỗi một loại thuốc, sao đó đưa cho Sùng Hoa. Sùng Hoa chia làm ba lần mà uống, ly nước bị cô uống chỉ còn lại một chút, mới phát giác được không có cảm giác thuốc viên vướn ở cổ họng.
Uống thuốc xong, Sùng Hoa liền ôm Thôi Trinh áp nàng xuống giường, cô bây giờ căn bản không có sức lực gì, nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy ra, nhưng Thôi Trinh dung túng cô, để tùy ý cô muốn làm gì thì làm, áp nàng xuống dưới thân, nhìn cô hung hắng giống như một con chó nhỏ, thật ra chỉ là nhẹ nhàng dùng răng cắn khẽ đầu ngón tay của chủ nhân mà thôi.
Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như nước rút, Sùng Hoa vừa khỏe một chút liền thúc giục Thôi Trinh ra ngoài làm việc, không nên vì cô tiếp tục trì hoãn công việc của mình. Mấy ngày kế tiếp, lịch trình chồng chất của nàng chỉ sợ sẽ khiến nàng vất vả cả một tháng.
Thôi Trinh không lay chuyển được cô, đành phải tiếp tục công việc.
Gió mát lùa qua cửa sổ, rèm cửa sổ nhẹ nhàng lay động, nơi này là tầng trệt nhìn không thấy cảnh sắc chung quanh, nằm trên giường nhìn ra ngoài, chỉ có một bầu trời xanh thẳm.
Hôm nay thời tiết tốt một cách hiếm có, bầu trời tinh không vạn lí, một áng mây cũng không có. Lam sắc thuần túy như vậy làm cho người nhìn cảm thấy tâm tình khoái trá. Sùng Hoa ngồi dậy, cầm đọc mấy quyển kịch bản Sâm Hòa đưa đến.
Sắp đến buổi trưa, Tùy An gọi điện thoại đến.
Sùng Hoa nghe máy.
Bên kia điện thoại đặc biệt an tĩnh, tĩnh đến tựa như Tùy An cố ý tìm một nơi yên tĩnh để gọi cho cô.
Có một loại không khí quái dị từ điện thoại thông qua sống điện truyền sang bên này, Tùy An lên tiếng, như là tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng rõ ràng là tâm sự nặng nề: "Hôm nay thế nào rồi? Khỏe hơn chút nào không?"
Sùng Hoa trả lời: "Khỏe rồi."
Tùy An nở nụ cười, nói: "Gia lệ định tránh bóng hai năm, dự định sinh em bé, hai năm sau quay lại giới giải trí hay là làm công việc khác, đến lúc đó sẽ bàn bạc lại."
Nói đến đây, trong giọng nói của Tùy An mơ hồ có phần hài lòng. Sùng Hoa cũng cười rộ lên: "Chị Gia lệ lần trước không phải nói nhất định phải cầm đủ ba giải ảnh hậu ở ba liên hoan phim lớn mới bằng lòng tránh bóng sao?"
"Đúng vậy, bất quá bây giờ nếu như trong nhà đã có người vượt xa thành tựu này, cô ấy cũng không chấp nhất như vậy nữa." Tùy An nói rất tự nhiên.
Sùng Hoa trầm mặc chốc lát, trong lòng bởi vì những lời này của Tùy An mà trở nên ấm áp.
"Có một việc, muốn nói cho em biết." Tùy An đột nhiên trở nên do dự.
Sùng Hoa nhìn về phía cửa sổ, trên bầu trời xanh thẳm, mộ chiếc máy bay lướt qua, nó chỉ là một điểm nho nhỏ, vừa đủ thấy rõ hình dạng, chậm rãi di chuyển trên bầu trời.
Không biết tại sao, rõ ràng là đang trò chuyện cùng Tùy An, lực chú ý của Sùng Hoa lại bị một chiếc máy bay bình thường đến không thể bình thường hơn hấp dẫn.
Lời nói bên tai giống như tiếng vọng từ xa xôi: "Đứa bé kia, đã chết."
Hàng mi dày của Sùng Hoa khẽ chớp một cái, máy bay biến mất khỏi tầm mắt, bầu trời lại khôi phục xanh thẳm không nhiễm một hạt bụi.
"Chuyện như thế nào?" Sùng Hoa nghe mình đang hỏi.
Thư Dĩnh quan tâm đứa bé kia như vậy, sao lại đột nhiên chết đi?
"Là bệnh bạch cầu, Thư Dĩnh đòi tiền, chính là vì muốn chữa bệnh cho đứa bé. Chị đến bệnh viện xem qua, gặp được mẹ của cô ấy, gia đình cô ấy vì chữa bệnh cho đứa bé kia, đã là nhà chỉ có bốn bức tường." Tùy An dừng một chút, nghe tiếng hít thở rất nhẹ từ bên kia điện thoại, nói tiếp: "Bốn tháng trước, đứa bé bỗng nhiên ngất xỉu ở nhà, bác sĩ nói nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không, sợ rằng sống không quá một năm, cô ấy không có số tiền lớn như vậy, cho nên...."
Thì ra là như vậy, Sùng Hoa đã nghĩ bên trong nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là như vậy.
"Bởi vì không đủ chi phí phẫu thuật, cho nên..?"
"Cũng không phải." Tùy An trả lời: "Chị đã mang tiền đến, nhưng ca phẫu thuật thất bại." Cho dù chán ghét ba của đứa bé đến mức nào, thì một sinh mệnh nhỏ vô tội, ai cũng sẽ không nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó biến mất.
Tấm ảnh kia vẫn được Sùng Hoa đặt trong ngăn kéo, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh của đứa bé kia, dung mạo có có vài phần tương tự cô, thế nhưng vô cùng gầy yếu, đôi mắt rất lớn. Chưa từng thấy qua chưa từng gặp đứa bé này, ba mẹ đứa bé đều là cái gai trong lòng cô, thậm chí cô còn kiêng kỵ thân phận của đứa bé này. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới đứa bé đó sẽ đột nhiên biến mất.
"Chị chỉ muốn nói cho em biết chuyện này. Em không cần có gánh nặng, bác sĩ nói, bênh tình của cô bé đã sớm chuyển biến xấu..."
Tùy An đang tận lực trấn an cô, Sùng Hoa lại một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm tựa hồ cũng không phải thuần túy khiến người nhìn liền vui vẻ như vừa rồi, nó vẫn là sạch sẻ, lại khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Cho dù ai nghe thấy một đứa bé bỗng nhiên chết đi, cũng sẽ không bình thản. Sùng Hoa sẽ không cảm thấy sự bất hạnh của đứa bé kia liên quan đến cô, chỉ là trong lòng khó tránh trầm nặng.
Cúp điện thoại, Sùng Hoa nhớ đến hai lần gặp mặt Thư Dĩnh, nàng trước là muốn nắm nhược điểm của cô cùng với Thôi Trinh, sau lại dựa vào một tấm hình bịa đặt ra một lời nói dối, hai thủ đoạn đều vô cùng vụng về, nhưng bây giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Nàng chỉ là đòi tiền, nàng chỉ là muốn cứu sống đứa bé kia. Nàng cố gắng bảo bọc đứa bé kia, sợ cô sẽ bởi vì ba của đứa bé mà giận chó đánh mèo, thậm chí không dám dẫn cô đến gặp đứa bé một lần. Thế nhưng cuối cùng, đứa bé đó vẫn không giữ được.
Sùng Hoa không cho rằng mình cần chịu trách nhiệm đối với chuyện này, cũng không có vì vậy mà sinh lòng hổ thẹn đối với Thư Dĩnh, chỉ là, sự tình bỗng nhiên phát triển đến bước này, cô khó tránh thổn thức.

======================
Chương 70:
Thư Dĩnh không hề xuất hiện nữa, tựa như trước đây nàng đột nhiên xuất hiện, không một tiếng động.
Những người và việc liên quan đến nàng theo cuộc sống tiến bước mà chậm rãi lùi lại phía sau, không hề được khơi lại.
Chuyện này, Sùng Hoa không nói cho Thôi Trinh biết, nói cho cùng, đó là bi kịch của người khác, cô có điều cảm ngộ, Thôi Trinh không cần phải vì những chuyện này mà phiền não. Thời gian của Thôi Trinh rất quý báo, ngoài công việc tất cả tinh lực của nàng đều tập trung trên người Sùng Hoa, Sùng Hoa thông cảm cho nàng sẽ thỉnh thoảng chọc nàng cười, cũng sẽ thỉnh thoảng tay trong tay cùng nàng ra ngoài đi dạo.
Chỉ là trong việc đề phòng bị fan nhận ra, mất không ít tâm tư, nhưng hiệu quả vẫn quá nhỏ.
Nếu như có thể đến một nơi ai cũng không nhận ra các nàng thì tốt rồi. Sùng Hoa thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ như thế, bất quá điều đó cũng giống như học sinh tiểu học mỗi ngày đều nghĩ nếu như có thể không đi học thì tốt rồi, chỉ là một câu thuận miệng nói ra, nhưng không có để ở trong lòng.
Viêm phổi khỏi hẳn, Thôi Trinh không cho phép cô tiếp tục làm việc với cường độ cao. Sùng Hoa không nói hai lời liền đồng ý. Tuy rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô phát triển, nhưng sức khỏe là cơ bản nhất, lúc còn trẻ không có một cơ sở tốt, đến già sẽ bệnh nặng bệnh nhẹ liên tục. Hơn nữa cô cũng không muốn bị bệnh, sau đó lại khiến Thôi Trinh lo lắng, khiến nàng bởi vì chăm sóc cô mà trì hoãn chuyện của mình.
Sùng Hoa từ chối những buổi tiệc và chương trình xã giao, trọng tâm đặt ở việc tìm kiếm cơ hội quay một bộ phim điện ảnh.
Kịch bản hay là có thể gặp mà không thể cầu, nhất là những năm gần đây điện ảnh quốc nội vẫn bị vây trong trạng thái mờ mịt thiếu ý tưởng, hàng năm công chiếu không ít phim điện ảnh, thế nhưng chân chính được gọi là phim hay, có đôi khi một năm không tìm được một bộ nào.
Huống hồ, cho dù có một kịch bản hay, nhưng vẫn còn nhiều đạo diễn nổi danh đang chờ đợi, cũng chưa chắc có thể tranh thủ đến tay mình.
Sùng Hoa không muốn làm một bộ phim kém chất lượng, không có kịch bản hay, cô thà rằng nhàn rỗi, nói cho cùng ban đầu bước vào giới này cũng không phải là vì cuộc sống hư vinh được vạn người truy phủng trong giới này, ngay từ đầu cô quyết định làm đạo diễn chính là vì bản thân nghề đạo diễn.
So sánh với tiền, thanh danh, lợi ích sau khi một bộ phim công chiếu, cô càng quan tâm quá trình miêu tả tạo hình một nhân vật trên màn ảnh, cùng cảm giác thành tựu khi đạt được kết quả như mong đợi, cô quan tâm là bản thân điện ảnh.
Cứ như vậy, thời gian của Sùng Hoa sẽ không chặt chẽ giống như trước đây, thời gian dùng cho nghỉ ngơi, vận động nhiều hơn, Thôi Trinh lại đặc biệt mời bác sĩ dinh dưỡng đến chế định thực đơn riêng, mỗi ngày bắt đầu chiếu khán từng chi tiết trong sinh hoạt, cẩn thận chăm sóc cô.
Nhưng Sùng Hoa chính là một người không chịu được rãnh rỗi, vừa có thời gian cô đã bắt đầu muốn đổi chỗ ở cho mình và Thôi Trinh.
Lúc đầu ở chỗ này là bởi vì nơi này giao thông thuận tiện, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhà không tính lớn, nhưng một người ở dư dả, sau này Thôi Trinh dọn đến, cũng không có vẻ nhỏ hẹp.
Nhưng nơi này có một chỗ không tốt, chính là phương tiện an ninh thiếu hoàn thiện. Có một lần cô và Thôi Trinh thiếu chút nữa bị chó săn chụp được.
Sùng Hoa có không ít bất động sản, cô liệt kê ra, lựa chọn một nơi thích hợp nhất, lôi kéo Thôi Trinh cùng nhau xem, giống như một nhân viên kinh doanh bất động sản giới thiệu nhà, lợi và hại đều phân tích cho Thôi Trinh nghe.
Thôi Trinh đã sớm biết cô có dự định đổi chỗ ở, cũng lắng nghe, thỉnh thoảng bình luận mấy câu.
Sùng Hoa đang phủ định một đoạn đường tốt, phương tiện an ninh cũng không kém, nhưng diện tích thiếu rộng, cô nhìn Thôi Trinh, trưng cầu sự đồng ý của nàng: "A Trinh, em muốn nuôi một con chó."
Suy nghĩ này không sai, Thôi Trinh hơi suy nghĩ một chút: "Có thể, nhưng chậm đã, chờ lúc có cục cưng, để chó con cùng cục cưng lớn lên."
Như vậy cục cưng sẽ có bạn từ thuở nhỏ, cũng sẽ không cô đơn nữa. Sùng Hoa cũng nghĩ như thế, Thôi Trinh tán thành cho cô không ít cổ vũ, tâm tình phấn chấn, nói tiếp: "Tốt nhất là có hoa viên, như vậy có thể cho chó con đi dạo." Vừa nói, vừa nhìn những nơi còn lại, phù hợp điều kiện này không nhiều, thỏa mãn điều kiện này thì không nhất định có thể thỏa mãn những điều kiện khác.
Nhìn một vòng, Sùng Hoa chán nản: "Hay là đi xem những tòa nhà gần đây đi."
Cô uể oải đến chân mày vo thành một nắm, dáng vẻ rất sầu khổ, Thôi Trinh xoa đầu cô: "Trang viên nơi chúng ta quay Tù Đồ, em cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Sùng Hoa nhất thời lóe sáng: "Tốt a." Bất kể là có lối kiến trúc và khí chất phục cổ, hay là cách bày trí bên trong tinh xảo không theo khuôn sáo, đều rất phù hợp tâm ý của cô, hơn nữa không gian của trang viên rất lớn, hoa viên bên ngoài vừa đến mùa xuân càng là trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Thế nhưng, nơi đó cách trung tâm thành phố quá xa, công việc lẫn sinh hoạt đều không tiện.
Sùng Hoa ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống: "Quá xa, hơn nữa chủ nhân không chịu bán." Trong thời gian cô đã có ý định mua lại, nhưng chủ nhân kiên quyết cự tuyệt.
" Tôi tìm được bản thiết kế kiến trúc của trang viên kia." Thôi Trinh dừng một chút đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy Sùng Hoa lộ vẻ nghi hoặc, nàng nở nụ cười: "Lẽ ra muốn chờ sau khi xây dựng xong, sẽ làm quà sinh nhật tặng cho em."
Sùng Hoa ngây ngốc một lát mới hiểu được ý nàng, Thôi Trinh xây tặng cô một trang viên. Sinh nhật của cô là nửa tháng sau, đến lúc đó là có thể hoàn công, nói rõ Thôi Trinh rất sớm trước đây đã bắt đầu chuẩn bị, có lẽ là lần đầu tiên nghe cô nói thích trang viên kia thì đã nghĩ sẽ cho cô một kinh hỉ.
Cả người đều rơi vào sóng triều vui vẻ, Sùng Hoa nở nụ cười xán lạn, cô nắm tay tay của, muốn nói gì đó nhưng Thôi Trinh dụng tâm như thế, nói gì cũng không thể biểu đạt sự cảm động và vui mừng của cô.
Cô không biết làm thế nào mới biểu đạt được sự cảm động lên mặt, mặt cô trướng đến đỏ bừng, đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng, thuần túy tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu tiên nhận được món quà từ người mình thích.
Thôi Trinh cũng bị cô ảnh hưởng, trong lòng cũng dâng lên niềm vui không nói thành lời.
Đem thời gian hai kiếp cộng lại, Sùng Hoa đã hơn năm mươi chín tuổi, cô vẫn mang sức sống của tuổi trẻ, nhưng đối với người ngoài xử sự thâm trầm, cũng đã nhiều lần trải qua tang thương cùng mưu toan. Năm mươi chín năm, có phần lớn thời gian là cô và Thôi Trinh cùng nhau vượt qua, ở chung sẽ dẫn đến quen thuộc, cô và Thôi Trinh, trình độ quen thuộc lẫn nhau tựa hồ đã giống như hiểu rõ bản thân.
Luyến ái thông thường sẽ bởi vì thời gian mà trở nên bình thản, nhưng hai người các nàng chưa từng cảm giác như vậy. Mỗi một ngày đều sẽ cảm thấy thời gian ở cạnh nhau không đủ, nói chuyện không đủ, ôn nhu đối diện không đủ.
Quá hiểu nhau thường dẫn đến khuyết thiếu cảm giác nồng nhiệt từ đó sinh ra chán nản, nhưng đối với Sùng Hoa và Thôi Trinh mà nói, mọi thứ vẫn tốt đẹp như thế. Bởi vì hiểu nhau, nên nhiều lúc thậm chí không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể ngầm hiểu, đó là một loại ăn ý khăng khít, luôn có thể khiến Sùng Hoa tâm động không ngớt.
Thời điểm cuối xuân, tơ liễu phi lạc, hoa mẫu đơn nở rộ. Tiết Cốc Vũ*, trời đổ mưa to, Sùng Hoa cùng Thôi Trinh đến trang viên mới xây.
* Tiết Cốc Vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư
Trang viên Tuyên Chỉ? Ở một tiểu khu xa hoa, mỗi nhà một trang viên, người ở bên trong phi phú tức quý, sở hữu phương tiện an ninh hoàn thiện nhất, có bảo vệ trực 24/24, ngoại trừ những người sinh sống trong tiểu khu, những người khác muốn vào phải do chủ sỡ hữu bên trong dẫn vào, hoặc được sự cho phép của chủ sở hữu thì mới được vào. Không có bất kỳ nguy cơ tìm ẩn nào, hơn nữa cũng đủ bí mật.
Từ cổng chính đi vào, đến tận trong cùng, lái xe cần nửa giờ, Thôi Trinh chọn vị trí không sai, phần kiến trúc cơ bản đã hoàn thành, thấp thoáng trong cánh rừng rậm rạp, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một góc phần mái nhà.
Trời đang mưa, Sùng Hoa cầm ô, ôm eo Thôi Trinh, đẩy cổng bước vào là một con đường nhỏ lát đá, hai bên vừa trồng các loại hoa, cây cỏ xanh biếc sinh trưởng vô cùng tươi tốt hơn nữa được cắt tỉa gọn gàng, đạp lên, mềm mại mà chỉnh tề.
Đây là một khoảng sân rộng, tiếp tục đi vào trong, tòa kiến trúc vừa hoàn thành liền xuất hiện trước mắt. Cùng một phòng cách với trang viên kia, không phải loại kiến trúc phương tay xa hoa lộng lẫy, mà là cất giữ nét văn hoá cổ điển thời kỳ phục hưng, vừa có sự hàm súc mỹ cảm của phương Đông, không chỉ về mặt thị giác mà cả về cảm quan cũng khiến người sinh lòng hướng tới.
"Có thích không?" Thôi Trinh hỏi.
Sùng Hoa ánh mắt không chuyển mà quan sát xung quanh, nghe câu hỏi của Thôi Trinh, cô gật đầu, mỗi một biểu tình trên mặt đều kể rõ nội tâm của cô: "Thích!"
Thích thì tốt rồi.
Trở về, Sùng Hoa liền chuẩn bị don sang nơi ở mới, chỉ là Thôi Trinh vẫn không có thời gian. Cô trước hết tự mình thường xuyên lui tới, mua một số vật trang trí như tranh treo tường các loại, mang đến trang trí nhà.
Vốn chính là dựa theo sở thích của cô mà thiết kế trang trí, lại trải qua sự bày trí của cô, lại càng mang phong cách của cô. Cảm giác tự mình trang trí cho nhà mới khiến Sùng Hoa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna