Google.com.vn Đọc truyện Online

19/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 31 + 32

Đăng bởi Ngân Giang | 19/6/18 | 0 nhận xét
Chương 31:
Lục Tử Tranh nghe thấy Hứa Bách Hàm nói thế, cả kinh mạnh mẽ đứng lên, cất bước đến trước người Hứa Bách Hàm, đưa tay nắm lấy bả vai nhỏ yếu của Hứa Bách Hàm, tựa như sợ hãi trong phút chốc tiếp theo, cô không còn cách nào chạm đến Hứa Bách Hàm nữa.

Hứa Bách Hàm ngước mắt cười nhè nhẹ về phía Lục Tử Tranh, đưa tay nhẹ nhàng bao phủ lấy tay Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, đừng khuyên chị, chị đã lừa mình quá lâu. Chị rất nhớ rất nhớ em ấy, chị cho mình thời hạn cuối cùng, đến lúc tháng Tám năm nay, cái ngày mà em ấy rời đi.” 

Đôi môi Lục Tử Tranh run rẩy, giọng nói run run khuyên nhủ: “Chị, đừng như vậy, Vân Bạc cũng nhất định không muốn chị như thế, chờ thêm chút nữa, chúng ta chờ thêm chút nữa có được không?” 

Hứa Bách Hàm lắc lắc đầu, giọng điệu chán nản nói: “Tử Tranh, chị không dám chờ đợi. Chị vốn tưởng rằng, chị sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dáng vẻ của Vân Bạc, nhớ đến độ cong của mỗi một cái mỉm cười của em ấy với chị. Nhưng mà mấy năm qua, chị càng ngày càng không miêu tả được bộ dáng của Vân Bạc nữa, hình dáng cái nhíu mày, cái nụ cười của em ấy trong đáy lòng chị, càng ngày càng mơ hồ. Chị rất sợ sau cùng chị sẽ không nhớ rõ bộ dáng của em ấy nữa, chị càng sợ, quá lâu, em ấy cũng sẽ quên đi chị, không nhận ra chị...” 


Nước mắt Lục Tử Tranh cuối cùng không nhịn được, lướt xuống từ khóe mắt, nức nở nói: “Chị, chị không thể như vậy, chuyện này đối với em mà nói là quá tàn nhẫn. Em biết tất cả mọi chuyện, sao em có thể không hề làm gì, trơ mắt mà nhìn chị rời đi. Chị, cầu xin chị, đừng như vậy được không? Cho mình và Vân Bạc thêm một chút thời gian, Vân Bạc cô ấy sẽ trở lại...” 

Hứa Bách Hàm giơ tay gian nan nhưng dịu dàng lau sạch lấy nước mắt của Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, đừng khóc, là chị có lỗi với em, là chị ích kỷ.” Chị xoay ghế lăn, đến trước cái tủ nhỏ trong một góc tường, mở tủ ra, lấy ra một cuốn sách bìa đen từ trong ra, trở về trước người Lục Tử Tranh, đưa sách cho Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh duỗi hai tay ra nhận lấy, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Hứa Bách Hàm.

Hứa Bách Hàm cười thảm thiết: “Tử Tranh, xin lỗi, thời gian của chị không còn nhiều nữa. Nhưng chị sợ rằng, đến lúc chị rời đi, sẽ không còn ai nhớ đến sự tồn tại tươi sáng đã từng của Vân Bạc, cũng không người nào biết, giữa chị và em ấy, đã từng một lần có tình yêu hừng hực dùng cả sinh mệnh như vậy.” Ánh mắt của chị dời về phía quyển sách trên tay Lục Tử Tranh: “Đây là điều minh chứng duy nhất cho tình yêu của bọn chị mà chị có thể lưu lại. Tử Tranh, chờ sau khi chị rời đi, em hãy giúp chị dùng tên chị đăng tải nó ra ngoài. Chị không nỡ, đợi chị đi rồi, cõi đời này không còn người nhớ tới Vân Bạc, không còn người biết uất úc của em ấy, không còn người biết, em ấy đã từng dùng sinh mệnh để yêu chị, để hận chị.” 

Từ thời kì đại học bắt đầu Hứa Bách Hàm đã viết văn gửi bài, Lục Tử Tranh đều là độc giả thứ nhất của chị, nhưng cô chưa từng bao giờ nghĩ rằng, câu chuyện cuối cùng mà cô đọc của Hứa Bách Hàm, dĩ nhiên lại được dùng sinh mệnh dùng huyết lệ viết thành như vậy. Hai tay Lục Tử Tranh nâng quyển sách kia, chỉ cảm thấy như nặng nề vạn cân, tay cô hơi không ổn định, thân thể cũng đứng không ổn.


Lục Tử Tranh đã từng có thời điểm như vậy, cô biết rõ niềm tin quan trọng thế nào đối với một người, dù cho có nhiều lời an ủi, đại để cũng không cách nào lung lay một người thanh tỉnh quyết chí muốn chết. Bi thương của cô sắp chôn vùi tất cả tâm tư trong lòng cô, nước mắt từng hạt từng hạt to rơi xuống.

Lục Tử Tranh nước mắt mông lung mà đảo qua chân dung bốn phía, thần sắc lạnh lùng của cô gái, trong khuôn mặt lại hàm chứa một luồng dịu dàng. Cô kinh ngạc mà nhìn hồi lâu, càng mơ hồ cảm thấy có hơi quen mặt, trong lòng đại động, có lẽ...


Cô quay đầu trở về bật thốt lên nói rằng: “Chị, hình như em gặp cô ấy ở đâu rồi!” 

Hứa Bách Hàm bị cả kinh của Lục Tử Tranh làm thoạt bị dọa, hơi nhíu mày, mới hỏi: “Cái gì?” 


Dường như Lục Tử Tranh như tìm được chỗ đột phá để giữ lại Hứa Bách Hàm, vội vã mà hoảng loạn giải thích: “Chị, dường như em đã từng gặp một người rất giống bộ dáng của cô ấy, em không nhớ là lúc nào ở đâu, nhưng em thật sự thật sự, gặp cô ấy, chị, chị tin em đi, chị đợi em thêm tí nữa, em nhất định có thể nhớ lại!” 


Hứa Bách Hàm tựa như sáng tỏ, nhẹ nhàng nở nụ cười, lắc đầu bảo: “Tử Tranh, em đừng gạt chị.” 


Lục Tử Tranh hít một hơi thật sâu, nỗ lực dẹp loạn kích động, bình tĩnh mà lại nghiêm túc giải thích một lần nữa: “Chị, chị tin tưởng em, là thật, Vân Bạc cô ấy, nhất định còn sống, em nhất định đã gặp cô ấy ở đâu rồi.” 

Hứa Bách Hàm cười đau thương: “Tử Tranh, em không biết, những năm này, chị đã từng thấy bao nhiêu người tương tự như Vân Bạc, nhưng mỗi một người, đều không phải em ấy, chị từng tin tưởng rất nhiều lần, nhưng là...” Lời chị còn chưa dứt, đột nhiên xoay ghế lăn đi ra phòng, đổi đề tài nói: “Tử Tranh, đừng nói chuyện chị nữa, em và Hoài Khê thế nào rồi?” 

Lục Tử Tranh còn muốn khuyên bảo, thật dài mà gọi chị nói: “Chị... Thật đấy, chị nghe em...” 

Lời còn chưa dứt, Hứa Bách Hàm liền ngoái đầu cười nhìn lại, khẩn nài nói: “Tử Tranh, hiếm khi chúng ta gặp một lần, trước tiên bỏ qua đề tài này, đừng nói đến nữa được không?” 

“Chị!” 


Hứa Bách Hàm dùng ngón tay trỏ đè vào môi, nháy mắt một cái, quyết định không thảo luận về chuyện này nữa.

Lục Tử Tranh cắn môi nhìn chị, tâm tư hỗn loạn tưng bừng, đầu mê man, sau đó, Hứa Bách Hàm nói với cô cái gì, cô càng không có chút nào nhớ tới, cho đến cuối cùng, cũng không biết mình rời khỏi nhà họ Hứa thế nào.


Cô từ chối đưa tiễn của tài xế nhà họ Hứa, dọc theo đường mơ mơ mà đi trở về, muốn chỉnh lý hỗn độn trong lòng, vậy mà, lại giống như càng chỉnh càng loạn. Tất cả huyên náo chung quanh phảng phất như không có quan hệ gì với cô, trong đầu chỉ còn dư lại trang sách cuối cùng của Hứa Bách Hàm đưa cô, viết: Xin lấy tan biến, để yêu có thể bất tử, từ đây, không thay không đổi; Xin lấy văn này, chứng minh chúng ta đã từng yêu nhau, từ đây, không mất không giảm. Vân Bạc, chị yêu em.


Hứa Bách Hàm: “Thật ra mất đi cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là em chưa từng nắm giữ. Đến tận khi tất cả biến mất, em cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh các em đã từng yêu nhau, đã từng nắm giữ nhau.” 

Mà cô lại nên dùng cái gì, để có thể chứng minh cho tình yêu của cô?


Lục Tử Tranh nghĩ đến ngơ ngẩn, không có tâm tư nhìn đèn đỏ, thấy đường thì đi về phía trước, di động trong túi đột nhiên vang lên, mới thức tỉnh lấy cô. Cô vội vã lục túi tìm di động, nhìn thấy điện thoại là Giang Hoài Khê gọi tới, nhất thời có chút ngơ ngác. Đột nhiên, một chiếc xe máy sượt qua người cô, kèn và tiếng chữi rủa của người lái đồng thời vang lên, Lục Tử Tranh cả kinh tay mất thăng bằng, di động liền trực tiếp tàn nhẫn mà văng ra ngoài, rơi xuống trên đất, không còn tiếng động nữa...

Lục Tử Tranh khom lưng nhặt di động màn hình nát bấy không một tiếng động, đột nhiên rơi vào trong chút bi quan...


Cô nên lưu lại những gì, mới có thể chứng minh sau khi Giang Hoài Khê rời đi, nàng đã từng tồn tại trong sinh mệnh của mình, dịu dàng, khắc sâu như vậy...

Là một cuộc gọi nhỡ? Một tin nhắn chưa đọc? Hay là những ghi chép trò chuyện đếm không hết kia?


Nhưng mà, nếu có một ngày, rơi mất di động đi, không còn sử dụng dãy số này nữa thì sao?

Có cái gì có thể chứng minh, những dịu dàng mà Giang Hoài Khê đã từng cho, là sự tồn tại đã từng chân thật, sẽ không giống như tất cả đã từng trước đây, sau cùng chỉ bị thống khổ cùng tuyệt vọng thay thế lấy, bị thời gian chôn vùi ép tận...

Lục Tử Tranh bình tĩnh tâm tư, lung tung không có mục đích mà đi tới, bất tri bất giác, lại đi tới nghĩa trang của cha cô... Lúc nhỏ, gặp phải nghi hoặc không giải được, cái cô nghĩ đến đầu tiên là cha cô, mà bây giờ, mới phát hiện, thói quen như vậy, hóa ra chưa từng thay đổi.


Phóng tầm mắt từ phía xa tới, Lục Tử Tranh càng mơ hồ nhìn thấy phía trước bia mộ của cha, có một cô gái đang đứng. Cô nhíu nhíu mày, hơi kỳ quái, bóng người không giống như là người quen.

Cô từng bước từng bước tới gần về phía cô gái kia, bóng người cô gái càng ngày càng rõ ràng, nhưng cũng càng ngày càng xa lạ, đến tận cuối cùng, Lục Tử Tranh đứng lại bên cạnh cô gái, nhìn cô gái xoay người lại, cô mới kinh ngạc nhận ra, vậy mà lại là Chu Phương Phàm.


Chu Phương Phàm hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ tình cờ gặp Lục Tử Tranh, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, thần sắc phức tạp mà cực kỳ vặn vẹo, hơi mở to miệng, trợn tròn hai mắt.

Lục Tử Tranh nhíu nhíu mày, giọng điệu không lạnh không nhạt hỏi cô ta: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?” 


Chu Phương Phàm hơi cúi đầu, không dám nhìn Lục Tử Tranh, hạ thấp giọng xuống trả lời: “Mấy năm trước mình tới đây thăm ông nội, phát hiện chú cũng ở đây, thời gian sau này khi mình về đây thăm ông nội, cũng sẽ đến nơi đây nói mấy câu với chú. Mấy năm trước gặp cậu, cậu nói có duyên thì sẽ gặp lại, thế là mình thường xuyên chờ đợi ở chỗ này, kỳ vọng duyên phận có thể đến đây. Không nghĩ tới hôm nay sẽ đúng lúc như vậy, thật sự gặp phải cậu.” 

Lục Tử Tranh bước lên ngồi xổm người xuống, dùng tay xoa xoa khuôn mặt của cha trên mộ bia, nhẹ giọng nói: “Nói như thế, ngược lại phải cám ơn cậu thường xuyên tán gẫu với cha rồi.” 

Chu Phương Phàm cắn cắn môi, sắc mặt phức tạp nhìn Lục Tử Tranh, thân thể cũng ngồi xổm xuống, thấp giọng thành khẩn nói: “Mỗi lần mình tới gặp chú, đều sẽ ở trong lòng nói 100 câu xin lỗi với chú ấy, xin lỗi vì làm tổn thương cậu. Ngày hôm nay, rốt cuộc có cơ hội ở ngay trước mặt cậu, tự mình nói câu xin lỗi này với cậu. Tử Tranh, xin lỗi, năm đó là mình không đủ dũng cảm, là mình quá hèn nhát...” 


Lục Tử Tranh quay đầu, tầm mắt nặng nề mà nhìn về phía cô ta, ánh mắt dần dần trở nên ác liệt...

Tại sao cô ta có thể nói xin lỗi nhẹ nhàng như vậy? Hai chữ xin lỗi, có bao nhiêu trọng lượng chứ? Những cuốn sách tâm lý khắp phòng, cùng cái vết sẹo trên cổ tay này, cái nào cũng chứng minh cô gái trước mắt đây, đã từng khiến cô lâm vào ác mộng thế nào.

Một ngày kia, cô tỉnh lại trên giường bệnh, trên cổ tay quấn lấy băng gạc dày đặc, mẹ khóc đỏ mắt hỏi cô: “Cha con đi rồi, con cũng muốn đi, muốn bỏ lại một mình mẹ sao?” 

Khi đó, cô tinh tường ý thức được, cô không thể đi, cô còn có trách nhiệm, cô còn phải chăm sóc mẹ.


Nhưng mà, cô vẫn rất không hài lòng, cô xem rất nhiều rất nhiều sách, mưu đồ chữa trị bản thân, nhưng cũng chỉ là lúc tốt lúc kém.

Ban đêm, cô thường thường ngủ không yên, không quá nửa năm, cô liền gầy chỉ còn da bọc xương.

Cô hỏi mẹ: “Con có phải là dạng biến thái mà bọn họ nói hay không ạ? Mẹ, có phải là con nhớ nhầm, có phải con thật sự cưỡng ép Tiểu Phàm đúng không, tại sao con bắt đầu nhớ không rõ nữa rồi? Mẹ, con không muốn làm biến thái, nhưng mà con không đổi được mà, mẹ, làm sao bây giờ, con rất sợ.” 

Là mẹ ôm cô, một lần một lần mà cho cô lòng tin, nói cho cô biết: “Con không phải biến thái, là con đúng, là bọn họ sai rồi, bọn họ là người xấu, cái gì bọn họ cũng không biết, đều đang nói xằng thôi.” 

Năm thi lên cấp 3, là thời điểm bệnh tình cô nghiêm trọng nhất, sau chuyển trường ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, cô tựa như người câm, ngoại trừ học tập, chính là chìm đắm bên trong thế giới của chính mình. Ban đêm làm bài tập, thường thường làm đến nỗi sẽ khóc lên.


Sau đó, mẹ dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý, cộng thêm kỳ thi kết thúc, thi đậu cấp 3, mẹ nói, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới, hết thảy đều sẽ tốt hơn, cô mới từ từ mà tốt lên dần.


Đáng tiếc, trời không theo ý người, ở năm cấp 3 cô vẫn gặp lại bạn học của cấp 2, chuyện nhảm đồn đại liên quan với cô, không tới bao lâu, liền truyền ra cả trường đều biết. Bởi vì sắc nhãn của bạn học, phảng phất tất cả chuyện xấu, tựa như đều có quan hệ với cô vậy, ngay cả quỹ lớp bị mất, cũng có người bảo cha cô chết sớm, cuộc sống không tốt, ngầm cho rằng cô là hiềm nghi to lớn nhất. Thế là, vốn tưởng rằng có thể kết thúc ác mộng, lại hung hăng mà quay đầu trở lại lần nữa...


Lục Tử Tranh giơ tay lên, híp mắt nhìn cổ tay mình, vốn định lạnh lùng từ chối lời xin lỗi của Chu Phương Phàm, mà vừa giơ tay, cái đầu tiên cô nhìn thấy không phải là vết sẹo khủng bố kia, mà là, vật Giang Hoài Khê đưa cho cô - chiếc đồng hồ đeo tay tri kỷ này.

Lập tức, tất cả oán hận của cô như là mây đen gặp được ánh mặt trời, từ từ, tản ra đi...

Có thể, trong cõi u minh đã sớm sắp xếp tất cả như vậy, có nhân có quả, không có sự gieo xuống của những người như Chu Phương Phàm, đại để, cũng kết không ra quả ngọt ngào như Giang Hoài Khê? Có phải tất cả rậm rạp đã từng trong sinh mệnh của cô, cũng là vì chờ đợi sự xuất hiện nắng ấm của Giang Hoài Khê quét đi? 


Lục Tử Tranh dựa vào mộ của cha mà ngồi trên mặt đất, nhìn dây đồng hồ rộng rộng trên cổ tay này, tiêu tan mà nở nụ cười: “Phương Phàm, đã qua rồi, chúng ta, đã quên hết rồi...” 


Chu Phương Phàm ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nặng nề như nước, trầm thấp mà lẩm bẩm nói: “Quên rồi?” 


Lục Tử Tranh nghiêng đầu, nhìn sườn mặt tương tự như thời niên thiếu của cô ta, nghĩ đến những đoạn thời gian năm đó ngồi ở bên chỗ ngồi lén lút nhìn cô ta, khó tránh khỏi có chút phiền muộn, cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc, đột nhiên hỏi cô ta: “Tiểu Phàm, cậu còn tin tưởng tình yêu không?” Giọng điệu, là thân mật mà Chu Phương Phàm quen thuộc.


Chu Phương Phàm trầm thấp mà cười cười: “Tình yêu sao? Tử Tranh, ngày mai mình sẽ kết hôn, chú rể là người mình xem mắt nửa năm trước đây, cha mẹ cảm thấy mọi phương diện của chúng mình đều rất xứng đôi, tuổi tác cũng nhanh đến lúc rồi, cảm thấy hơi lo lắng, thế là quyết định luôn. Hôm nay mình tới nơi này, chính là tự mình nói chuyện này với ông nội.” 

Trong lòng Lục Tử Tranh như bị cây gậy ngầm tàn nhẫn đánh một cái, trong lúc nhất thời chầm chậm mà đau đớn.


Giang bà nội nói: “Hoài Khê à, em trai con cũng đã chọn ngày rồi, không còn cần bà nội lo lắng nữa, trên tay bà còn một vòng tay khác, lúc nào bà mới có thể giao vào tay cháu rể đây?”, lời nói còn văng vẳng bên tai.


Chu Phương Phàm đột nhiên đến gần sát Lục Tử Tranh, kề vào lỗ tai của cô, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Tử Tranh, mình cho cậu biết một bí mật, mối tình đầu của mình là một cô gái, mình thích cô ấy cực kỳ lâu, sau này, mình cũng hối hận cực kỳ lâu. Đời này, ngoài cô ấy ra, có lẽ mình không còn biện pháp yêu thích một người như vậy nữa. Mình muốn nói cho cô ấy biết rằng, nhất định phải dũng cảm hơn mình, hạnh phúc hơn mình.”

============  
Chương 32:
Khi Lục Tử Tranh về đến nhà, trời đã tối hẳn, vậy mà mẹ lại để toang cửa, vẻ mặt lo lắng đứng ở chỗ hành lang chờ cô.

Lục Tử Tranh mới vừa đi ra từ thang máy, Lục mẹ cũng bước nhanh đến đón, đưa tay tóm ngay lấy cánh tay Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh biết mình có lỗi, không chờ Lục mẹ mở miệng, Lục Tử Tranh trước hết khoác lên tay mẹ, lôi Lục mẹ cùng nhau đi trở về, giải thích một cách ngoan ngoãn: “Mẹ, con vừa đến thăm cha, vì thế nên trở về chậm một chút, khiến mẹ lo lắng rồi.” 


Vừa vào cửa, thân thể cô liền ngồi xổm xuống, lấy dép lê từ trên tủ giày xuống cho Lục mẹ thay, miệng giày hướng ra ngoài, đặt trước mặt Lục mẹ.

Lục mẹ đóng cửa lại, nhìn Lục Tử Tranh đang ngồi xổm, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bảo Lục Tử Tranh không hiểu chuyện khiến người ta lo lắng sao, cô có khi lại hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác không thể nào trách cứ được. Bà tức giận liếc Lục Tử Tranh một cái, hỏi: “Sao lại tắt di động, gọi thế nào cũng không được, lo lắng cũng không phải chỉ mỗi mình mẹ.” 


Lục Tử Tranh vừa đổi giày vừa giải thích: “Vừa nãy không cẩn thận nên rơi mất, vỡ màn hình, chắc hư mất rồi ạ.” Cô đứng lên, nghĩ nghĩ, hơi nghi hoặc mà hỏi: “Sao vậy ạ, có ai gọi điện thoại cho con sao?” 

Lục mẹ buồn cười bảo: “Ngoài Hoài Khê ra, còn ai vì con mà nóng ruột nóng gan chứ?” 


Lục Tử Tranh ngẩn ra, vẻ mặt bèn có chút mất tự nhiên, tan rã trong không vui của mấy ngày trước trong điện thoại, cô vẫn còn nhớ rõ ràng. Cô còn tưởng rằng, Giang Hoài Khê giận rồi, lại không ngờ, nàng vẫn lại một lần mà bao dung bản thân cô. Nghĩ tới đây, lòng cô vừa chua vừa ấm, nhẹ giọng thăm dò Lục mẹ hỏi: “Hoài Khê cô ấy có nói gì không ạ?” 


Lục mẹ vừa đi vào trong, vừa trả lời: “Con bé hỏi khi nào chúng ta dự định về Lâm Châu, mua vé xong chưa?” 

Lòng Lục Tử Tranh căng thẳng, hơi sốt sắng lạ kỳ: “Mẹ trả lời cô ấy thế nào?” 

Lục mẹ đến nhà bếp hâm cơm nước, vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Mẹ thẳng thắn nói cho Hoài Khê biết, bởi vì chúng ta mua vé quá muộn nên không mua được vé tàu khứ hồi, dự định mùng sáu đi xe buýt trở về.” Nói đến đây, bà quay đầu lại nhìn Lục Tử Tranh một chút, lời mang thâm ý nói rằng: “Tranh Tranh, Hoài Khê nói trước đây con bé không nghe con nói phải về Cư Châu, đoán rằng có lẽ đây là quyết định lâm thời của con, cũng đoán thêm vì con đặt vé quá muộn nên khả năng rất khó mua được vé về. Xem ra con bé chưa từng đem chuyện ngày đó để trong lòng.” 

Lục Tử Tranh trùng mi mắt xuống, bất trí một từ. Cô cảm giác trên nội tâm của mình có một hạt giống, đang muốn từ dưới đất chui lên nữa rồi.

Lục mẹ đem thức ăn bỏ vào trong lò vi sóng: “Hoài Khê nói mùng Năm con bé sẽ đến Cư Châu làm ít chuyện, mùng Sáu cũng phải về Lâm Châu, có thể tiện thể đến đây chở chúng ta về, khỏi khiến chúng ta phải chen lấn xe buýt nữa.” Bà giúp Lục Tử Tranh xới cơm, đưa đến cười bảo: “Có phải là thật trùng hợp không? Như mưa đúng lúc [1] vậy.” 

Lục Tử Tranh đỡ lấy bát, bên môi cũng có ý cười: “Thật đúng lúc...” Hạt giống của nội tâm cô, sau khi được tưới bởi cơn mưa đúng lúc này, cuối cùng mọc lên một đầu nhỏ tươi mới...


Lục mẹ thấy cô cười mặt mày cong cong, tựa như tâm tình tốt khó có, lòng cũng thoải mái hơn, nhịn không được nhắc nhở một câu: “Mưa xuân quý như dầu, chớ nên lãng phí, nếu không quý trọng, lần sau có lẽ sẽ rơi xuống vùng đồng bằng khác.” 

Lục Tử Tranh giãn mặt mày ra, lần đầu cười nhẹ nhàng như vậy, ngữ điệu du dương mà trả lời Lục mẹ: “Không đâu ạ, cô ấy chỉ có thể là cơn mưa đúng lúc của mỗi riêng con, cũng sẽ chỉ là cơn mưa đúng lúc của một mình con.” 


Lục mẹ kinh ngạc với tự tin kiên định đột nhiên xuất hiện của Lục Tử Tranh, nghi hoặc mà nhìn về phía cô, lại chỉ thấy Lục Tử Tranh cười chớp chớp mắt nhìn bà, ánh mắt óng ánh.


Đây là thông suốt rồi?

Lục mẹ không nhịn được híp mắt cười thoải mái, cao hứng gắp hai đũa rau dền vào trong bát Lục Tử Tranh, nói: “Xem ra mẹ không phí công khi cho con ăn nhiều rau dền, ăn thêm nữa đi...” 

Lục Tử Tranh buồn cười nhìn mẹ, cái gì thế này...

Ăn cơm xong, Lục Tử Tranh về phòng, móc ra di động đã vỡ màn hình, không ôm hy vọng mà nhấn nút mở nguồn. Ngoài ý liệu là, 2, 3 giây sau, màn hình sáng lên. Lục Tử Tranh vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt có loại ảo giác, dường như từ khi cô nghĩ thông suốt, quyết định xong, hết thảy đều trở nên vô cùng suông sẻ, tươi tốt. Lòng, là nhẹ nhõm thoải mái mà nhiều năm trôi qua đã không còn.

Cô mở di động ra, quả nhiên nhìn thấy nhật ký cuộc gọi biểu thị ba cuộc gọi nhỡ của Giang Hoài Khê.

Cô nhìn ba cuộc màu đỏ của Giang Hoài Khê trong nhật ký, nhịn không được nhìn thêm lại nhìn thêm, sau lại nở nụ cười. Cô kéo ghế tựa ra, ngồi vào trước bàn đọc sách, mở tin nhắn lên, giải thích cho Giang Hoài Khê: Vừa nãy bất cẩn nên di động bị rơi vỡ, vì thế nên không nhận được điện thoại của cô.

Rất nhanh, Giang Hoài Khê đã trả lời tin nhắn, chỉ đơn giản đáp lại cô: Ừm.

Cô nhìn tin nhắn, vểnh môi cười trong lòng bảo, mẹ đoán không đúng chút nào, cô ấy thế này, làm gì có dáng vẻ thật sự không để bụng chuyện hôm đó, rõ ràng là đang tức giận kìa.

Ngón tay trỏ cùng ngón tay cái của cô vuốt nhẹ hồi lâu, lần đầu tiên quyết định là bên yếu thế trong không vui của hai người, quan tâm nói: Mẹ bảo tôi rằng mùng Năm cô sẽ đến Cư Châu, khí trời mấy ngày nay của Cư Châu lạnh hơn rất nhiều so với Lâm Châu, lúc tới nhớ mặc quần áo nhiều chút, coi chừng bị lạnh.

Tức khắc, Giang Hoài Khê lại trả lời tin nhắn về, vẫn một âm tiết: Oh.

Lục Tử Tranh phì một tiếng nở nụ cười, ô, giận rồi là rất cao lãnh nhỉ.

Chỉ là, không lâu sau, tin nhắn tiếp theo của Giang Hoài Khê lại về nữa: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [2]. Cậu đột nhiên dịu dàng thể thiếp như thế, tôi có hơi không quen.

Lục Tử Tranh cười thở nhẹ ra một hơi,
Xem ra hết giận rồi, lại khôi phục bản tính độc mồm kìa.

Ngón tay trỏ và ngón tay giữa của cô, từ phía dưới màn hình di động, luân phiên tựa như cất bước, từng bước từng bước mà dời đến nơi người nhận tin nhắn Giang Hoài Khê, cuối cùng, rất lâu mà dừng lại nơi đó.


Sau lời tuyên cáo của Giang Hoài Khê hôm toàn thể hội nghị của radio vườn trường, hai người y theo không thường xuyên gặp mặt, ngược lại tường an vô sự mà qua một đoạn ngày.

Ngày nghỉ Quốc Tế Lao Động của năm đại học đầu tiên, Lục Tử Tranh bận rộn vì sắp đến kỳ thi tiếng Anh cấp 6, bảo với mẹ rằng không về Cư Châu được. Buổi tối của trước ngày lễ 1/5, trưởng đài radio tổ chức cho những cán bộ và cán sự ngày nghỉ không về nhà đi ra ngoài tụ họp, Hứa Bách Hàm cũng không về nhà, Lục Tử Tranh liền bị chị kéo đi cùng. Bởi đi trễ, chiếc bàn đã được bao quanh bởi một vòng người, Hứa Bách Hàm tự mình mang ghế tới, ngồi xuống trong khe hở bên cạnh trưởng đài, Lục Tử Tranh lúng túng đứng bên cạnh Hứa Bách Hàm, hiển nhiên không ngờ rằng Hứa Bách Hàm sẽ tùy tiện vứt bỏ mình như vậy. Phóng tầm mắt nhìn lại, cả cái bàn chỉ còn thừa lại vị trí dựa vào tường kia, còn thêm một chiếc ghế tựa trống không. Lục Tử Tranh ngước mắt nhìn qua, tức thì liền đụng vào hờ hững trong tròng mắt Giang Hoài Khê, tránh cũng không kịp.

Trưởng đài vung tay lên: “Tử Tranh, cạnh Hoài Khê còn một vị trí, em ngồi đó đi...” 

Lục Tử Tranh nhất thời liền suy sụp, dù không tình nguyện, cũng chỉ đành từng bước từng bước bình tĩnh đi tới chỗ của Giang Hoài Khê.

Thân thể cô mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Giang Hoài Khê lạnh nhạt giễu cợt bảo: “Oan cho cậu khi ngồi cạnh tôi rồi, ngại quá, lại khiến cậu gặp mặt tôi nữa.” 


Lục Tử Tranh lạnh lùng nheo mắt nhìn nàng một chút, nhẹ nhàng nâng ghế lên hơi dịch chuyển về phía bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Giang Hoài Khê. Vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh bèn kinh hô: “A, Tử Tranh, ghế của em đè vào chân chị rồi! Em ngồi gần quá, phía bên chị cũng chen dữ lắm...” 

Lục Tử Tranh vội vàng lúng túng đứng lên, lại dịch ghế về phía bên kia của Giang Hoài Khê. Trên mặt cô nóng hừng hực, không dám ngẩng đầu, trong dư quang, cô thấy Giang Hoài Khê đang cười như không cười nhìn động tác vụng về của mình.

Cơm vừa ăn được một lát, di động Lục Tử Tranh bỗng vang lên. Cô ra hiệu với mọi người ra ngoài tiếp điện thoại xong, liền đứng người dậy ra hành lang nhận điện thoại. Vừa mới nhận điện thoại, bèn nghe thấy cậu hoảng loạn nói với cô: “Tử Tranh, con mau về đi, mẹ con bà ấy bỗng nhiên vừa mới hộc máu, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện nhân dân...” 

Phút chốc chân cô liền mềm nhũn, tay cơ hồ cầm không vững di động, răng trên răng dưới run rẩy gần như nói không ra lời, sau một hồi run lập cập xong mới khó khăn trả lời: “Cậu, con lập tức, lập tức về ngay...” 


Cô vội vội vàng vàng định quay người về ghế lấy túi, một bước lớn vừa bước ra, liền ngã chống vó trên mặt đất. Cô không để ý tới đau đớn, chống người dậy, lảo đảo về lô ghế riêng. Vừa vào cửa, cô cầm lấy túi, không kịp nhìn mọi người một chút, giọng nói chỉ run run nói một tiếng “Em có việc đi trước” rồi vội vội vàng vàng mà đi ra ngoài.

Cô chạy về dưới lầu một cách khập khễnh, hận không thể bay lên, nhưng càng nhanh lại càng loạn, mất thăng bằng, trẹo chân, suýt chút nữa cắm mặt xuống đất. Thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay mảnh khảnh từ phía sau lưng đưa đến, túm chắc cô một cách mạnh mẽ. Cô không kịp quay đầu nhìn lại, chỉ nói một tiếng “cám ơn” rồi định tiếp tục chạy tiếp. Nhưng bàn tay ấy cũng không chịu buông tha cho cô mà dùng sức bắt lấy cô, không buông ra.

Lục Tử Tranh cuống cuồng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhạt của Giang Hoài Khê xuất hiện trước mắt, giọng nàng nhàn nhạt, cau mày hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?” 

Lục Tử Tranh không có thời gian cùng tinh lực để dây dưa thêm với nàng, giãy tay nàng ra định muốn chạy, Giang Hoài Khê lại cố chấp mà bắt lấy cánh tay cô, nhíu mày không vui hỏi lại lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì?” 

Lục Tử Tranh phát cáu quay đầu lại quát: “Cô buông tay, bây giờ tôi không có thời gian dây dưa với cô, mẹ tôi đang cấp cứu, tôi phải đến nhà ga.” 

Vẻ mặt Giang Hoài Khê đóng băng, đôi môi mím lại, nhưng vẫn không buông tay. Nàng bước lên hai bước, đứng ở chỗ bậc thang thấp hơn một bước so với Lục Tử Tranh, hai tay xiết về phía sau, ôm Lục Tử Tranh đến trên lưng mình. Lục Tử Tranh dĩ nhiên là giãy dụa không thôi, kinh hô: “Cô buông tay, làm gì thế...” 

Hai tay Giang Hoài Khê lại chặt chẽ xiết lấy eo cô, thấp giọng trách: “Đừng cử động, nếu không muốn cùng tôi lăn xuống.” 

Lục Tử Tranh cả giận bảo: “Giang Hoài Khê, cô đang giỡn gì ở đây vậy?!” 

Giang Hoài Khê cõng cô lên, hơi thở có hơi bất ổn, âm thanh lại lạnh nhạt như thường: “Là tôi đang giỡn ư? Cậu còn dám chạy loạn à? Ngày mai là ngày nghỉ lễ 1/5 quý báu, tối hôm nay cậu đi mua vé, cậu cho rằng nhà ga là nhà cậu mở sao?” 


Lục Tử Tranh bị nàng quát lớn một trận, mới tỉnh táo lại, nhớ đến đại để sẽ không có vé. Cô lại giãy dụa: “Thả tôi xuống, tôi đi xe khách về.” 

Sắp đến bãi đậu xe, Giang Hoài Khê thở hổn hển phẫn nộ nói: “Đừng lộn xộn...” 

Thật vất vả đến bãi đậu xe, Giang Hoài Khê vừa để Lục Tử Tranh xuống dưới, Lục Tử Tranh liền định chạy ra bên ngoài. Một tay Giang Hoài Khê chộp lấy Lục Tử Tranh, một tay đè ngực, sắc mặt hơi trắng bệch, âm thanh có hơi bất ổn: “Tôi đưa cậu về Cư Châu.” 

Lục Tử Tranh sững sờ, không có động tác.

Giang Hoài Khê mở cửa xe ra, ngồi lên, ra lệnh: “Vào đi, bây giờ tìm xe ở đâu được...” 

Lục Tử Tranh còn đang do dự, Giang Hoài Khê lạnh lùng nói: “Không phải tôi đang giúp cậu, là đang giúp dì. Cậu không về Cư Châu thăm dì? Vậy tôi đi.” Nói xong, nàng liền đóng cửa xe lại. Lục Tử Tranh giật mình một cái, bèn kéo cửa xe hàng ghế phía sau ra, lên xe.

Lái xe không lâu sau, Giang Hoài Khê đột nhiên từ phía trước quăng mấy cái băng keo cá nhân xuống, thời điểm Lục Tử Tranh đưa tay bắt lấy, mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào, tay cô đã trầy rách da chảy máu rồi. Mà Lục Tử Tranh chưa kịp cảm khái bởi cẩn thận của Giang Hoài Khê, tâm tư của cô lại bay về trên người mẹ lại.

Buổi tối ngày hôm ấy, Giang Hoài Khê lái xe năm tiếng, rạng sáng hơn một giờ mới cùng Lục Tử Tranh đi đến bệnh viện. Lục mẹ đã không có việc gì, đang ngủ, bác sĩ bảo là dạ dày xuất huyết, phải nằm viện nghỉ ngơi một tuần. Trong bệnh viện chỉ có cậu đang trông giường, Lục Tử Tranh thấy Lục mẹ vậy cũng an tâm hơn, ngay sau đó lại không ngừng không nghỉ mà về nhà giúp Lục mẹ lấy quần áo cùng một ít đồ dùng vệ sinh hàng ngày mà khi nằm viện cần dùng đến, Giang Hoài Khê lại không nói tiếng nào, không chối từ gian lao mà lái xe đưa cô về nhà, sau lại chủ động đưa cậu về nhà, lúc trở về còn không biết đặc biệt mua đồ ăn khuya cho Lục Tử Tranh ở đâu, cuối cùng, yên lặng đợi một đêm ngoài hành lang của bệnh viện. Ngày hôm sau, Giang Hoài Khê mua điểm tâm đưa vào bệnh viện, lúc Lục mẹ tỉnh lại, nàng diện mặt Lục mẹ một lần xong, mới cáo từ trở về Lâm Châu. Trước khi đi, không quên đến siêu thị mua một ít hoa quả, đưa cho cậu Lục Tử Tranh lúc lên thăm bệnh.

Lục Tử Tranh yên lặng nhìn tất cả vào trong mắt, ghi vào trong lòng.

Lần về trường học sau đó, Lục Tử Tranh thành tâm thành ý mà đi đến ký túc xá của Giang Hoài Khê, mang quà đến biểu thị lòng biết ơn về phía Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê lại không nhận quà, chỉ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi cô: “Còn nhớ trước đây tôi nói gì không, có một ngày tôi sẽ khiến cậu cam tâm tình nguyện mà tự mình tìm trưởng đài để tỏ ý muốn cùng tôi một tổ.” 

Lục Tử Tranh hơi sững sờ, lần này lại không giận tím mặt châm biếm lại, mà là khẽ cười một tiếng, xoay người ra cửa. Buổi chiều ngày đó, cô liền đi vào ký túc xá của trưởng đài, yêu cầu trưởng đài cho cô và Giang Hoài Khê hợp tác.

Cô biết, khoảng cách giữa cô cùng Giang Hoài Khê, vẫn luôn rất dài rất dài, bức tường lòng cô dựng lên với Giang Hoài Khê, vì thế cũng rất dày rất dày. Nếu nói khoảng cách giữa các cô có một vạn bước, vì tiếp cận lẫn nhau, Giang Hoài Khê đã không chối từ gian lao mà đi được 9999 bước, vậy bước cuối cùng, cũng nên đến phiên cô nỗ lực một lần rồi.

Cô đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ, cây cỏ một mảnh khô héo trong khu phố. Cô tỉ mỉ tìm nhìn, vẫn có thể thấy được, bên trong một mảnh khô vàng, có mấy chồi xanh lá mạ tươi mới ướt át, đang sức sống bừng bừng đong đưa đầu nhỏ, chăm chăm nhìn thế giới mới này...


Mùa đông sắp đi rồi, cô đã nghe thấy, tiếng bước chân của mùa xuân đang lặng lẽ tiếp cận...

Chú thích:


[1] Mưa đúng lúc: Trong Thủy Hử, có lần Tống Giang bị đuổi, phiêu bạt không nơi nương tựa, được Tiều Cái thu dụng vào Lương Sơn nương náu, thèm muốn cơ ngơi của Tiều Cái đến nhỏ dãi mà ngoài mặt phải ra vẻ khiêm cung, khéo lấy lòng người khác. Tống Giang tạo danh tiếng cho mình bằng cách luôn xuất hiện đúng lúc nạn nhân sắp chết để ra tay cứu giúp, đúng chiến thuật “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, một hộc lương của vua Trung Sơn cho người sắp chết đói làm người ta mang ơn đến hai đời. Vì vậy, Tống Giang còn có biệt hiệu là Cập Thời Vũ (mưa đúng lúc). 

[2] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna