Google.com.vn Đọc truyện Online

19/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 51 + 52

Đăng bởi Ngân Giang | 19/6/18 | 0 nhận xét
Chương 51:
Cơn mưa xuân của thôn Cát An liên miên hai ngày mới bắt đầu chạm rãi sáng lại. Chạng vạng trước mặt trời lặn, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh đã ăn cơm chiều xong, Lục Tử Tranh thu dọn bát đũa vào nhà bếp để rửa, Giang Hoài Khê thì đứng ở bên cạnh cô, giúp cô cột tạp dề, xắn tay áo, thi thoảng tán gẫu giễu cợt vài câu.

Ngay lúc Giang Hoài Khê đang dự định giúp Lục Tử Tranh lấy bát sạch bỏ vào tủ bát, bên tai, mơ hồ mà truyền đến âm thanh tiếng chuông vang dội của di động ở phòng khách. Giang Hoài Khê bỏ xuống cái bát trong tay, lau sạch tay xong, hơi dẩu môi cười nói với Lục Tử Tranh một tiếng: “Tôi ra ngoài tiếp điện thoại trước, nào cậu rửa xong thì cũng đi ra đi, à, không phải cậu ở nhà đã hai ngày rồi sao, định ra ngoài tản bộ một chút không?” 

Nét mặt Lục Tử Tranh cong cong, vừa rửa bát đũa, vừa cười đáp: “Ừ, được.” 

Giang Hoài Khê ra nhà bếp, đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên khay trà, vừa nhận điện thoại, vừa ung dung ngồi xuống ghế sofa.

Điện thoại là Giang Hoài Xuyên gọi tới, hỏi thăm về tình trạng gần đây của Giang Hoài Khê, cùng với báo cáo tình huống trong nhà và công ty, Giang Hoài Khê chỉ hờ hững trả lời cậu ta, bảo cậu ta không cần phải lo lắng cho mình, trong nhà và công ty có cậu ta, nàng rất yên tâm.

Giang Hoài Xuyên nghe thấy Giang Hoài Khê ca ngợi mình, chị ấy rất yên tâm đối với mình, như đứa trẻ thi được 100 điểm được phụ huynh ca ngợi vậy, không khỏi có phần đắc ý thoải mái, lúc nói chuyện cũng giảm bớt một chút cẩn trọng, tựa như nửa đùa nửa thật mà nghe ngóng: “Chị, chị và chị Tử Tranh thế nào rồi? Mẹ và bà nội đánh cược nhau, cược rằng chị và chị Tử Tranh có tiến thêm một bước nữa hay không, mẹ nói chị là người chậm chạp, không vội vàng được, bà nội lại nói chị có quyết đoán, có thể làm nên đại sự. Em có phần muốn biết trong họ ai là người thắng đó.” 

Giang Hoài Khê cưỡng không được mím môi khẽ mỉm cười, mang theo chút ý cười nhẹ giọng trả lời Giang Hoài Xuyên một câu: “Dù sao tiền đánh cược cũng không có phần chị, chị cần gì phải nói cho mọi người nghe chứ.” 

Ở đầu bên kia di động, Giang Hoài Xuyên nghe thấy giọng điệu nói chuyện mang theo ý cười của Giang Hoài Khê, không cầm nổi mừng tít mắt bảo: “Chị, nghe giọng điệu sung sướng của chị như vậy, em đoán hẳn là bà nội thắng rồi, có đúng không.” 

Giang Hoài Khê cười cười, cũng không phủ nhận, thấy Lục Tử Tranh đang đi về hướng ngoài nhà bếp, lạnh nhạt bảo: “Được rồi, nếu không có chuyện gì, chị cúp trước đây, sắp phải ra ngoài rồi.” 

Giang Hoài Xuyên do dự một chốc, ngay lúc Giang Hoài Khê chuẩn bị cúp điện thoại, lại vội vã kêu một tiếng: “Chị, chờ chút!” 

Giang Hoài Khê hơi thoáng chau mày bởi vì tiếng kêu đột ngột của cậu, trì hoãn động tác định dập điện thoại, hỏi: “Sao, còn có chuyện gì?” 

Giang Hoài Xuyên ấp úng một hồi, mới nói: “Di động của chị Tử Tranh bây giờ không dùng nữa ư?” 

Giang Hoài Khê đáp: “Ừ, sau chuyện của dì trước đây, di động Tử Tranh đã không còn phí nữa rồi, sau này bận rộn với rối loạn quá, nên vẫn chưa đi gia hạn phí thêm, sau đó lại đến nơi đây, Tử Tranh nói dùng nó cũng không có tác dụng gì, thế là lại vẫn chưa đi nộp phí, vẫn tắt máy.” 

Giang Hoài Xuyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Chẳng trách sao. Chị, gần đây, Liên Huyên ở bên Phong Thượng ấy, vẫn tìm em truy hỏi hướng đi của chị, hỏi thăm điện thoại tư nhân của chị, dường như cô ta đang tìm chị Tử Tranh, dáng vẻ rất gấp gáp, em nên nói cho cô ta biết hay không?” 

Giang Hoài Khê hơi ngẩn ra, chau mày lại.

Lục Tử Tranh đi ra từ phòng bếp, đi tới phòng khách, đang đứng ở cách đó không xa cười chờ Giang Hoài Khê cùng ra ngoài. Giang Hoài Khê hé mắt, đưa tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa chuyển động xen kẽ, làm động tác tương tự như đi bộ, ra hiệu Lục Tử Tranh đi xỏ giày trước chờ nàng, Lục Tử Tranh sáng tỏ, liền đi đến hướng phía huyền quan (khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách) .

Giang Hoài Khê hỏi Giang Hoài Xuyên: “Trước đây, không phải có tin tức bảo cô ấy và Chu Trọng An năm sau sẽ đính hôn sao? Bây giờ thế nào rồi?” 

Giang Hoài Xuyên trầm ngâm một chút, nói: “Nghe nói cô ấy hủy hôn rồi, bây giờ còn đang ồn ào với trong nhà...” 

Lòng Giang Hoài Khê hơi chìm xuống, chân mày nhíu chặt hơn, hồi lâu, nàng trả lời Giang Hoài Xuyên: “Em đừng nói với cô ấy trước, chờ chị, hỏi Tử Tranh xem đã.” 

Tất nhiên là Giang Hoài Xuyên nghe theo, ngoan ngoãn bảo: “Dạ, vậy được, em biết rồi.” 

Giang Hoài Khê cúp điện thoại, đi tới chỗ huyền quan khom lưng xỏ giày, Lục Tử Tranh đã mặc giày xong, đang tựa ở cạnh cửa đã được mở ra, dịu dàng nhìn Giang Hoài Khê lom lom, săn sóc nói: “Hình như chạng vạng gió hơi lớn, cậu có muốn khoác thêm áo hay không?” 

Giang Hoài Khê mặc giày xong đứng người dậy, nhẹ nhàng dẩu môi, kéo tay Lục Tử Tranh đi ra ngoài, hững hờ mỉm cười trêu bảo: “Tử Tranh, hình như cậu rất nhanh đã tiến nhập vào vai trò rồi nhỉ, bà Giang?” 

Lục Tử Tranh nghe vậy, hai má ửng đỏ, mười ngón chặt chẽ giao nhao cùng Giang Hoài Khê, mắt nhìn thẳng, tiếng “bà Giang” kia nghe đến lòng cô lại ngọt lại thẹn. Cô sa sầm mặt, hừ nhẹ một tiếng phản bác: “Ai là bà Giang chứ?” Rõ ràng mình mới là công mà!

Hai người tay trong tay, bầu bạn với ráng chiều, với gió muộn, cùng nhau men theo đường nhỏ đi về phía bờ biển.

Giang Hoài Khê thở dài xa xăm, đối với sự phản bác của Lục Tử Tranh đau buồn bảo: “Tử Tranh, không ngờ rằng cậu lại là kẻ vô tình như vậy, mặc quần áo vào rồi là không quen biết nữa sao? Uổng phí một lòng say mê của tôi quá đi...” 

Lục Tử Tranh nghe vậy không nhịn được lườm mắt nhìn Giang Hoài Khê, thấy gương mặt vốn nên đoan trang thanh lãnh của nàng lại hiện ra dáng vẻ có phần ai oán sống động, cưỡng không được buồn cười, giơ bàn tay các cô nắm lấy nhau bên, dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Giang Hoài Khê một cái, trịnh trọng giáo huấn: “Nói chuyện đứng đắn đi.” 

Giang Hoài Khê trong chớp nhoáng trở mặt, thu lại nụ cười, nhíu mày, nhỏ giọng lạnh lùng bảo: “Cậu đây là giáo huấn tôi sao?” Khí áp trong một thoáng thấp xuống.

Lục Tử Tranh ngẩn ra, cắn cắn môi, nhìn dáng dấp thanh lãnh không vui của Giang Hoài Khê, chịu thua nhỏ giọng bảo: “Tôi sai rồi...” Thanh âm vừa ấm ức vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Giang Hoài Khê nhẹ khì một tiếng trong lỗ mũi, hơi híp mắt, lạnh nhạt nói: “Người tự biết sai và biết sửa sai thì chẳng gì tốt đẹp bằng, lần sau không được viện lẽ này nữa.” 

Lục Tử Tranh cụp đầu xuống, cắn môi, dáng vẻ ấm ức như rưng rưng muốn khóc, đáng thương mà nhìn Giang Hoài Khê.

Cuối cùng Giang Hoài Khê kìm không được, phì một tiếng nở nụ cười, sờ sờ gương mặt Lục Tử Tranh, nói: “Tử Tranh, trước đây tôi không biết là cậu đóng phim tốt như vậy... Có điều, dáng vẻ ấm ức đáng thương như thế, tôi không thích.” 

Lục Tử Tranh khẽ hừ một tiếng, quay đầu trở lại, cùng Giang Hoài Khê sóng vai cùng nhau đi về phía trước, yên lặng chốc lát, lại quay đầu, nghiêm túc nói với Giang Hoài Khê: “Tôi cũng không thích, nếu được, tôi hy vọng sau này cậu chỉ có thể thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của tôi.” 

Trong tròng mắt Giang Hoài Khê có ý cười lướt qua, dịu dàng kiên định nói: “Tôi sẽ cùng nhau nỗ lực với cậu.” 

Trên bờ cát có một nhóm con nít chỉ chừng mười tuổi đang vây nhau nô đùa, dường như đang đắp lâu đài cát, líu ra líu ríu, mồm năm miệng mười, rất tưng bừng. Những tia nắng còn sót lại của chiều tà che phủ trên người bọn nhóc, từ xa nhìn lại, mơ mơ hồ hồ, có phần cứ như ảo mộng.Giang Hoài Khê nắm tay Lục Tử Tranh, thanh thản mà giẫm từng bước trên bờ biển thổi gió cách chúng nó không xa.

Giang Hoài Khê do dự một lát, đột nhiên mở miệng nói với Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, Hoài Xuyên nói với tôi, Liên Huyên đang rất cấp bách tìm cậu, cần trả lời cho cô ấy phương thức liên lạc của cậu không?” 

Thân hình Lục Tử Tranh hơi dừng lại, ngưng bước chân, mang theo chút kinh ngạc nhìn về phía Giang Hoài Khê. May mà, ở trong mắt Giang Hoài Khê, cô chỉ nhìn thấy dịu dàng cùng nghiêm túc ung dung, không có thăm dò và không vui mảy may nào.

Cô quay đầu, nhìn tịch dương đã rơi vào trên mặt biển, nhìn biển cả sóng nước lấp loáng bát ngát vô biên, hồi lâu, quay đầu lại, nở nụ cười sáng sủa đối với Giang Hoài Khê, nói: “Không cần đâu. Đã là người trong hồi ức, vậy cần gì thêm chuyện ngoài hồi ức nữa.” 

Giang Hoài Khê nhìn Lục Tử Tranh, nét mặt cong cong, đưa về cô một nụ cười nhẹ, thong dong nói: “Được.” 

Lục Tử Tranh đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười khẽ hỏi ngược lại Giang Hoài Khê: “Cậu không hỏi quá khứ giữa tôi và Liên Huyên đã xảy ra chuyện gì sao? Một chút, cũng không có ghen sao?” 

Giang Hoài Khê buồn cười khẽ cười một tiếng, giơ bàn tay giữa nàng và Lục Tử Tranh mười ngón giao nhau lên, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ quá khứ thế nào, hiện tại, người nắm tay cậu, không phải là tôi sao? Tại sao tôi phải ghen?” 

Nói xong, nàng nhíu mày, mang theo chút đắc ý bảo: “Vả lại, hình như, là cậu thích tôi hơn mà, tôi cần gì lo lắng ghen tị đâu? Hửm?” 

Lục Tử Tranh hơi mở to hai mắt, khó có thể tin mà xía một tiếng, nói: “Nếu hỏi đến trong số những người tôi quen biết, ai có công lực khẩu thị tâm phi lợi hại nhất, sợ là trừ cậu ra thì không ai hơn được nữa rồi.” 

Giang Hoài Khê không phản đối, tự phát biểu: “Nhưng tôi, chỉ khẩu thị tâm phi với cậu thôi.” 

Trong lúc nói chuyện, trên bờ cát đột ngột nổi lên một hồi tiếng tranh cãi, Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê nghe tiếng xoay người lại, thì nhìn thấy đám con nít vừa nãy còn mới cùng nhau vui vẻ đắp lâu đài cát đang tranh cãi ầm ĩ, một cậu bé lấy chân đá hỏng mất lâu đài cát của một cô bé bên cạnh, hét lớn: “Tụi bây nói cái gì? Nhìn đẹp hơn tao thì có gì ghê gớm chứ, sáu ngón tay, đương nhiên tiện lợi hơn so với năm ngón tay rồi đúng hay không? Cái đồ quái vật sáu ngón!” Nói xong, cậu bé quay đầu lại trừng những đứa trẻ khác: “Tụi bây ai thấy nó đẹp thì có cần hỏi nó cách để mọc ra sáu ngón tay luôn hay không? Cần thì tụi bây ở lại chơi với nó đi.” Nói xong, cậu nhóc chặn ngang tay đẩy cô bé kia ngã trên mặt đất, thở phì phò rời đi, một đám con nít phía sau bối rối hai mặt nhìn nhau, thấy cậu bé kia đi rồi, nghĩ đến câu nói cuối cùng của cậu bé, cũng lục tục hùa theo đi mất, có một cô bé, tam bộ nhất hồi đầu (ba bước đi quay đầu một lần) mà nhìn cô bé khóc ngã trên mặt đất, cuối cùng cũng vẫn rời đi theo, trong chớp nhoáng, trên bờ cát chỉ còn sót lại cô bé đang thút thít kia.

Lục Tử Tranh nhìn cô bé kia, nhìn cô bé ấm ức khóc lóc sít sao che giấu hai tay thừa thêm một ngón của mình, trong chớp nhoáng, phảng phất thời gian đảo ngược, cảm động lây.

Cô buông lỏng ra tay Giang Hoài Khê, bước nhanh về phía trước đến đỡ dậy cô bé, giúp cô bé phủi hạt cát trên người trên tóc, nhẹ giọng an ủi cô bé: “Đừng khóc đừng khóc nha...” 

Cô bé dùng đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn Lục Tử Tranh, phản ứng đầu tiên sau khi đứng lên, chính là bắt mu bàn tay đến phía sau, không cho Lục Tử Tranh nhìn thấy.

Lục Tử Tranh sờ sờ đầu cô bé, lau khô nước mắt của cô bé, nhẹ nhàng kéo hai tay cô bé đến phía trước người, dịu dàng mà sờ ngón tay thừa ra ấy, nhẹ giọng bảo: “Thật đáng yêu, chị thấy, đầu ngón út thứ sáu của em, nhất định là quà tặng do thần tiên tỷ tỷ thấy em ngoan ngoãn đáng yêu mà ban thưởng, tại sao em phải giấu nó đi chứ?” 

Cô bé cúi đầu, ấm ức nói: “Nhưng các bạn đều không thích, đều vì vậy mà bắt nạt em, các bạn nói em là quái vật...” 

Lục Tử Tranh nhìn cô bé, lại quay đầu nhìn Giang Hoài Khê đang đứng bên cạnh dịu dàng nhìn lom lom mình, nhớ tới những năm tháng quá khứ kia, hơi khép mắt, bỗng nhiên cũng có phần xua tan. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, sờ sờ mặt bé gái, nói: “Các bạn chế giễu em, là vì các bạn ngốc, không hiểu biết gì cả. Sở dĩ các bạn luôn dùng điều này để chế giễu em, là vì các bạn ghen tị em, chỉ khi trên người em có thứ gì mà họ không bằng được, họ mới dùng chỗ đó của em để ức hiếp em, khiến cho mình dễ chịu hơn một chút. Em đừng ấm ức, cũng đừng tức giận, em không có một chút lỗi lầm nào, phải biết là, họ, thật ra còn đáng thương hơn em, vì em còn có thứ nhiều hơn bọn họ đó.” 

Cô bé như hiểu như không, chớp chớp con mắt, trầm mặc chốc lát, nói: “Chị ơi, lời của chị, giống hệt với cô giáo nói với em, cô giáo cũng nói như vậy. Cô giáo nói, tất cả ác ý, cuối cùng cũng sẽ quay về trên chính bản thân họ, vì thế, lúc người khác bắt nạt em, em chỉ cần nhớ phải dũng cảm hơn là được rồi.” Nói xong, cô bé ngừng lại một chút, gương mặt còn có chút nước mắt lộ ra nụ cười hồn nhiên của trẻ con, nói: “Chị xinh đẹp như cô Lâm vậy, chị nhất định có thể trở thành bạn tốt với cô Lâm.” Trong lúc nói chuyện, cô bé nhất bộ tam hồi đầu vừa nãy mới rời đi lại chạy trở về, kéo tay của cô bé, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi A Ngữ, khi nãy mình đã trốn chạy.” 

Cô bé cười cười, nói: “Không sao, không phải cậu quay về rồi sao.” Chỉ mới mấy câu nói, hai cô bé tựa như đã quên tất cả không vui vừa mới xảy ra, lại lần nữa ngồi xổm xuống, vui vẻ đắp nên lâu đài cát.

Khóe môi Giang Hoài Khê mang nụ cười nhìn Lục Tử Tranh, nhàn nhạt khen ngợi một câu: “Tử Tranh, tôi đột nhiên phát hiện, hình như cậu so với trong tưởng tượng, trong ký ức của tôi, đã dũng cảm hơn rất nhiều.” 

Lục Tử Tranh đưa tay ra, từ phía sau lưng ôm eo Giang Hoài Khê, đặt cằm trên bả vai gầy gò của Giang Hoài Khê, ôn giọng cười đáp: “Đó là, bởi vì bây giờ có cậu. Hoài Khê, có cậu ở đây, cái gì tôi cũng không sợ, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng xua tan hết cả.” Cô hơi ngừng lại, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói: “Hoài Khê, nếu như, tiêu hết tất cả dũng khí nửa đời của tôi, là vì có thể gặp cậu, vậy thì, bây giờ tôi đồng ý nói, tôi cam tâm tình nguyện.” 

Trong lòng Giang Hoài Khê nóng lên, nghiêng đầu, dùng mặt nhẹ nhàng cọ xuống mũi Lục Tử Tranh, thật lâu, mới trầm thấp chậm rãi thở dài nói: “Tử Tranh, tôi sợ, tôi chưa đủ tốt...” 

Câu cam tâm tình nguyện này, trọng lượng quá nặng, nàng rất sợ, rất sợ Lục Tử Tranh sẽ hối hận vì nói nó quá sớm...

***

Lúc Giang Vong nhận được điện thoại Hứa Bách Thao em trai của Hứa Bách Hàm, là lúc cô đang co chân ngồi ở trên đất trong phòng vẽ tranh lạnh lẽo, không mở đèn, cậy vào ánh đèn sáng lờ mờ xung quanh trong thành phố, lẳng lặng mà đối mặt với Hứa Bách Hàm mười sáu tuổi trong chân dung...

Đầu bên kia điện thoại di động, thanh âm của Hứa Bách Thao mang theo phần do dự, hỏi: “Chị tư, là chị sao? Em là Bách Thao, mai có rãnh đi ra cùng ăn bữa cơm không? Em có chuyện, vô cùng vô cùng quan trọng, liên quan đến chị em, muốn nói với chị.” 

Giang Vong trầm mặc rất lâu, lâu đến Hứa Bách Thao cho rằng, Giang Vong sẽ không trả lời cậu ta, sau mới nghe thấy Giang Vong, trầm thấp hững hờ không nghe mấy được tiếng: “Ừ.” 

Sau khi cúp điện thoại, Giang Vong tựa như hơi mỏi mệt, nhắm hai mắt lại, ôm bàn vẽ, đặt cằm ở phía trên, như tựa vào trên đỉnh đầu đen sẫm dày đặc của Hứa Bách Hàm, rất lâu sau đó, cũng không có cử động nữa.

Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc mở mắt ra, bỏ bàn vẽ xuống, lật ngược lại trên đất, rồi không liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa... Cô chống hai chân đã chết lặng, đứng lên, từng bước từng bước, đi tới phòng tắm...

Giang Vong mặt không thay đổi đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, nghe tiếng nước ào ào, nhìn nước lạnh ở bên trong bồn rửa mặt dần dần ngập đầy. Cô khom người xuống, tới gần bồn rửa mặt, đem mặt từng chút từng chút hòa vào trong nước, từng chút từng chút, cảm thụ lấy, khí ô-xy trong phổi đang dần dần tiêu hao sắp hết, cảm thụ lấy, cảm giác cay đắng đau nhức bởi vì trong xoang mũi ngập đầy nước, cảm thụ lấy, đau đớn khó chịu vì sắp nghẹt thở...

Trong nước, trên gương mặt bởi vì không thể hô hấp mà gần sắp nghẹt thở của cô, ý cười, lại từng chút từng chút trèo leo trên nó.

Rất tốt... Giang Vong tự nhủ:

“Vân Bạc, mày phải vững vàng, phải luôn luôn nhớ kỹ, cái cảm giác sắp chết thế này, nhớ kỹ, đây chính là kết cục mà mày đã từng yêu Hứa Bách Hàm...”
==================== 
Chương 52:
Hứa Bách Thao ngồi trong quán cafe, hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từng chút mất dạng, nhìn đèn đường từng cái sáng lên, nhìn giờ hẹn với Giang Vong từng chút tiếp cận, ngón tay cái vuốt ve qua lại, kỳ lạ mà hồi hộp lên.

Cách giờ hẹn còn 5 phút đồng hồ, ánh mắt của cậu, đột nhiên khóa chặt vào một cô gái tóc dài có dáng người yểu điệu cao gầy ngoài cửa sổ. Cô gái mang giày cao gót, quần ống hẹp, áo sơ mi trắng, áo bành tô dài, nhịp chân nhanh nhẹn, vẻ mặt tẻ nhạt từ đằng xa đi tới. Hứa Bách Thao lập tức đứng lên, trực giác nói cho cậu biết, đây chính là, Vân Bạc sau mười hai năm...

Trực giác của cậu quả không sai, cô gái ấy, thật là từng bước từng bước, đi về phía cậu, càng đi càng gần, vẻ mặt khi nhìn cậu, không lạnh không nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng, đứng lại ở trước mặt cậu.

Hứa Bách Thao tỉ mỉ quan sát Giang Vong.

Tướng mạo của chị ấy, so với nhiều năm trước càng thêm xuất chúng, khí chất, trông có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều so với nhiều năm trước, không còn lạnh lùng nghiêm nghị như kia, đôi mắt không gợn không rõ ưu tư kia, lại vẫn y hệt như trước.

Ngập ngừng chốc lát, Hứa Bách Thao đưa tay ra, khóe môi cong cong, thanh âm luôn luôn trong trẻo bởi vì kích động có hơi khàn khàn, nhưng cũng mang theo ý mừng và thoải mái thật lòng nói: “Chị tư, thật là chị, chị vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá...”

Giang Vong lại chỉ vẻ mặt tẻ ngắt quan sát chàng trai trong sáng cao ngất lịch sự trước mắt một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng cấp tốc cùng cậu nắm lấy nhau một lát, bên môi cong lên một vệt nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp...” Sau đó, ung dung ngồi xuống chỗ ngồi.

Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Thao có hơi lúng túng, trong một tiếng ồ nhẹ ấy, cậu nhạy bén bắt lấy, cảm giác sai lầm của cậu mới trước. Giang Vong chị ấy, cũng không có ôn hòa so với nhiều năm trước, ít ra, đối với mình là như thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, trước sau, lãnh đạm mang theo ý trào phúng.

Cậu cũng không đoán sai, xác thực nhiều năm trước, Vân Bách đã không thích cậu. Chỉ vì, Vân Bách biết, cậu trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Hứa Bách Hàm, ở trong lòng Hứa Bách Hàm, trọng lượng rất nặng, có thể, vượt qua mình, khiến cho cô, ước ao lại cáu giận.

Nhiều năm sau, ghen ghét Vân Bách đối với cậu, chỉ tăng không giảm.

Hứa Bách Thao cũng ngồi xuống, đưa tay vẫy nhân viên phục vụ tới, cùng Giang Vong gọi hai tách cafe. Sau đó, cậu nhìn Giang Vong một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chị tư, nhiều năm như vậy, tại sao lại không quay về tìm chúng em, chị có biết mọi người trong nhà vì chị mà thương tâm cỡ nào không?”

Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy, Giang Vong quay đầu lại, ý cười khóe môi sâu đậm thêm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, thanh âm hững hờ. Hứa Bách Theo lại nghe ra trào phúng bên trong: “Thật sao? Tôi thực sự không biết đấy. Cậu xem, không có tôi, các người cũng đều sống bình yên tiếp đó đấy thôi?”

Hứa Bách Thao hơi khẽ cau mày, tức khắc lên tiếng phản bác: “Không phải thế, bác cả những năm qua luôn nhắc đến chị, bác ấy bảo bác ấy mắc nợ chị, nói đến chị là bác ấy liền...”

Còn chưa có nói xong, Giang Vong liền bật tiếng lạnh giọng cắt ngang cậu: “Tôi không muốn nghe những thứ này, những việc này, đã không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi.”

Nói xong, cô ngừng lại một chút, nói: “Vả lại tôi không nhiều kiên nhẫn ôn chuyện tán gẫu việc nhà với cậu, mời cậu nói thẳng, chỉ cần nói về chuyện cậu bảo, chuyện rất quan trọng của chị cậu.”

Người cha kia, gia tộc kia, tình thân đã từng hy vọng xa vời kia, từ lúc mười mấy năm trước, trước cả lúc cô bỏ mình, đã chết tâm rồi. Gia tộc kia, ngoài Hứa Bách Hàm ra, tất cả, đã không còn quan hệ gì với cô từ lâu nữa rồi. Cô, một chút, cũng không muốn hiểu, không muốn biết.

Cổ họng Hứa Bách Thao ngẹn lại, lời chưa xong, liền tiêu tán ở trong miệng. Cậu dùng ánh mắt khó có thể tin, đưa mắt nhìn Giang Vong hồi lâu, không nhịn được thở dài: “Chị tư, chị so với năm đó, càng thêm lạnh lùng, vô tình.”

Cà phê đưa lên rồi.

Giang Vong một tay chống cằm, một tay dùng thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cafe lên, nghe vậy, đôi mắt hơi khép, ý cười nhợt nhạt bên môi, cũng không phủ nhận.

Hứa Bách Thao cảm thấy, lòng dần dần mà, có hơi nguội đi...

Yên lặng hồi lâu, cậu rốt cuộc, lần nữa tìm về âm thanh của mình, lần này, trong giọng nói, không còn nửa phần ý cười: “Chị biết tối qua chị tôi bất chấp gió lạnh, ở cửa bệnh viện chờ chị rất lâu rất lâu, đến nỗi, hôm nay sốt đến không dậy nổi không?”

Giang Vong nghe thấy câu “sốt đến không dậy nổi” kia, bàn tay cầm thìa đang khuấy hơi dừng lại một chút, trong lòng như bị kim đâm đột ngột một hồi, song cũng chỉ trong nháy mắt, giọng điệu cô tẻ nhạt trả lời lại Hứa Bách Thao: “Tôi không biết...”

Hứa Bách Thao nghe thấy giọng điệu và vẻ mặt không hề để tâm của cô như vậy, không khỏi mà có chút căm giận, cậu nắm chặt nắm đắm một bàn tay, cực kỳ gắng sức kìm chế lại cơn giận của mình, lại hỏi: “Vậy chị có biết, ngày đó ở Cư Châu, chị ấy vì gọi lại chị mà lăn xuống từ trên bậc thang, đập vỡ đầu, may gần mười mũi, não chấn động nhẹ. Hôm sau, lại không cố hết thảy mà đến Lâm Châm tìm chị không?”

Trong lòng Giang Vong chát chúa, nhớ tới ngày đó, sắc mặt Hứa Bách Hàm tái nhợt, cùng thanh âm vô lực có hơi khàn khàn... Mình vậy mà không hề có cảm giác. Là tóc mái che mất sao? Không, cô tự cảm thấy mình không có sơ ý như thế, nhất định là Hứa Bách Hàm tận lực không cho cô phát hiện.

Trong lòng Giang Vong vừa đau vừa giận, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, cắn chặt hàm răng, một lúc sau nhàn nhạt phun ra một câu: “Tôi cần phải biết ư?” Dứt lời, cô ngước mắt, bên môi treo lên nụ cười nhạt nhẽo, trào phúng dị thường.

Hứa Bách Thao, lại có tư cách gì đến chất vấn cô đây? Tai nạn ấy, người khởi xướng và người thắng đều là cậu ta, lại có tư cách gì, ngồi ở đây chỉ trích đứa bị vứt bỏ như cô?

Hứa Bách Thao cũng không nhịn được nữa, nghĩ đến nỉ non thương tâm tuyệt vọng của Hứa Bách Hàm hôm qua, cùng câu nói rưng rưng như nặng ngàn cân “Nhưng mà, chị yêu cô ấy mà”, nhìn dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình của Giang Vong, phẫn nộ không thể khống chế mà dâng trào ra, lớn tiếng nổi giận bảo: “Vân Bạc, rốt cuộc chị có tim hay không vậy?”

Nghe một câu nói ấy, Giang Vong trong nháy mắt, siết chặt song quyền, gần như muốn cắn nát hàm răng, cuối cùng, giận dữ cười, gằn từng chữ: “Hứa Bách Thao, câu nói ấy, xin cậu đáp lễ cho chị cậu, hỏi chị ta thử, rốt cuộc chị ta có tim hay không? Hỏi chị ta thử, Vân Bạc tôi, có từng lầm lỗi với chị ta chút nào hay chưa?” Cô lạnh lùng nói: “Câu nói ấy, không tới phiên các người hỏi tôi!”

Cô vì tình yêu này, bỏ ra tất cả, chưa bao giờ có giữ lại mảy may, nhưng Hứa Bách Hàm, lại hồi báo cho cô cái gì? Trước giờ cô đều tôn sùng Hứa Bách Hàm như điều quan trọng nhất của cuộc đời, nhưng ở trong lòng Hứa Bách Hàm cô có địa vị gì đây? Không bằng cha mẹ, không bằng anh em ruột thịt, thậm chí, không bằng cả những người dưng lưỡi dài kia! Khi đó, mình bị tình yêu làm đầu óc choáng váng còn có thể lừa mình dối người, bây giờ, khi tất cả chân tướng đều lồ lộ phanh ra trước mắt cô, cô còn chưa chất vấn câu nói ấy với Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Thao cậu ta, lại dựa vào cái gì, hỏi cô câu nói ấy?

Hai mắt Hứa Bách Thao giận đến đỏ chót, cổ ngạnh lại, vắng lặng được một lúc lâu, mới lần nữa lên tiếng nói: “Cái gì chị cũng không biết, Vân Bạc. Những năm qua khi chị chưa rõ sống chết, chị tôi chưa từng có một ngày sống dễ chịu, nhiều năm qua, chúng tôi vẫn cho là, chị ấy bởi vì hổ thẹn nên mới dằn vặt bản thân như vậy, nhưng mãi đến tận, hôm qua chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy yêu chị, tôi mới hiểu được, những năm qua, cuộc sống của chị ấy, càng thêm thống khổ so với tưởng tượng của chúng tôi...”

Nhưng Giang Vong cũng ở giây tiếp theo, chặt như đinh chém sắt mà phủ định Hứa Bách Thao: “Không, chị ta không yêu tôi!”Thời khắc này, Hứa Bách Thao rốt cuộc không nhịn được đập bàn đứng lên: “Vân Bạc, cô đừng quá đáng quá đấy! Cái gì cô cũng chả biết cả! Nhìn thấy chân của chị tôi không?”

Tim Giang Vong run lên, tay cầm thìa, cũng lại không che giấu nổi mà, nhẹ nhàng run rẩy...

Hứa Bách Thao muốn vạch trần chân tướng tàn nhẫn ra ngoài, thề phải xé xuống lớp mặt nạ lạnh lùng bĩnh tình kia của Giang Vong: “Đó là vì cô đấy! Năm đó sau khi cô bị thủy triều cuốn đi, chị ấy muốn quay đầu lại đi cứu cô, lại bị người khác kéo về, khóc đến đứt hơi khản tiếng sau cùng ngất xỉu mất. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, chị ấy biết cô mất rồi, nhân lúc mẹ tôi không ở đó, ôm quyết tâm nhất định phải chết, từ trên bệnh viện nhảy xuống! May mà cấp cứu đúng lúc, người thì cứu về rồi, nhưng hai chân, lại không cách nào trị hết được. Sau đó, chị ấy hết lần này tới lần khác mà tự tìm cái chết, trong nhà ai cũng cực sợ, quản chế chị ấy 24 giờ liên tiếp, cuối cùng, chúng tôi phải lừa chị ấy, bảo là cô còn một tia hi vọng sống, chỉ cần chị ấy chờ thôi, cô nhất định sẽ trở về, chị ấy mới từ từ, tốt lên, chờ đợi. Sau đó, chuyên gia của bệnh viện nói, chân chị ấy, nếu so trình độ y học trong nước thì hy vọng không lớn, ra nước ngoài thì còn một tia hi vọng, nhưng chị ấy ai nói cũng không nghe, cố chấp mà muốn ở nhà chờ cô, một lần kéo dài như thế, chính là một tháng, một năm, mười năm... Vân Bạc, chị nói cho tôi biết đi, cái này vẫn chưa tính là yêu chị sao? Chị còn muốn chị ấy thế nào nữa?!”

Giang Vong siết chặt song quyền, khoang ngực khó chịu tựa như thở không nổi, mắt chua xót đến nỗi không muốn mở mắt ra, bởi vì cực lực nhịn xuống nước mắt sắp định lướt xuống, cả người ngột ngạt run rẩy trong mơ hồ. Không phải sự thật, đây không phải sự thật... Lừa người... Đều là lừa người cả!

Cô cắn môi, sức lớn đến thấy rõ máu, thanh âm khàn khàn: “Không, cô ấy không yêu tôi, có lẽ, chỉ là áy náy mắc nợ, chỉ là vì để trong lòng mình dễ chịu hơn một chút...”

Trong nháy mắt tiếp theo, có chất lỏng ấm áp sềnh sệch, rơi vào trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Vong.

Hứa Bách Thao rốt cuộc giận sôi, bưng ly cafe trên bàn lên, đưa tay lên cao, giội vào trên gương mặt lạnh lùng cay nghiệt của Giang Vong, cậu nổi giận gầm cô: “Vân Bạc, cô không phải người, nói thế này, cô xứng đáng với chị tôi sao? Xứng đáng sao...” Nói đến sau cùng, đã mơ hồ mang theo nghẹn ngào...

Giang Vong gắng sức chống thân thể mình lên, đứng nghiêm, dùng đôi mắt đỏ bừng đồng dạng, lạnh lùng nhìn Hứa Bách Thao, bưng cafe trước người lên, đồng dạng, đưa tay vững vàng lên cao, giội vào đầy người đầy mặt Hứa Bách Thao, giọng khàn khàn, lạnh đến khắc cốt ghi tâm: “Hứa Bách Thao, ly cafe này, không tới phiên cậu giội tôi, cậu, không có tư cách. Nếu không phải cậu, cũng sẽ không có hôm nay thế này của chúng ta.”

Một khắc đó, cậu trai to xác sau khi trưởng thành vẫn chưa từng khóc - Hứa Bach Thao - rốt cuộc để nước mắt từ khóe mắt lướt xuống. Trong mười mấy năm qua, thấy áy náy chuốc khổ của Hứa Bách Hàm như vậy, cậu cũng rất nhiều lần chịu không nổi, ở trong sân vận động đánh túi cát đánh tới máu tươi đầy tay ngã quắp trên mặt đất, chất vấn bản thân, năm đó, nếu mình không nằng nặc đòi đến bờ biển là ổn rồi, nếu, năm đó, người chết là mình thì tốt rồi...

Nhưng mà, nếu như năm đó, Hứa Bách Hàm từ bỏ mình, mình, có chắc là không trách không oán không hận chị ấy hay không đây?

Hứa Bách Thao không biết, không dám trả lời...

Cậu biết, thật ra năm đó, bất luận Hứa Bách Hàm quyết định thế nào, chị ấy cũng không cách nào dễ chịu, không cách nào giải thoát được. Chị gái đáng thương của cậu...

Cậu rũ mắt, tựa như cực kỳ mệt mỏi, chán nản, giọng nói vô lực bảo: “Chị tư, tôi lén lút đưa tư liệu của chị tôi gửi đến chuyên gia khoa chỉnh hình bên nước Mỹ xem rồi, ông ấy bảo, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đời này của chị tôi, thật sự đứng lên không được nữa mất. Những năm này, người một nhà chúng tôi, không có người nào sống yên ổn cả, ba mẹ tôi, bởi vì chị tôi, không biết thở dài bao hơi, rơi mất bao nhiêu nước mắt. Coi như chúng tôi xin chị được không? Nếu như chị còn yêu chị ấy, thì hãy tha thứ chị ấy, ở bên chị ấy, yên ổn mà sống tiếp đi, nếu như, quả thật chị không yêu chị ấy, vậy hãy để cho chị ấy triệt để hết hy vọng, không cần tiếp tục chờ đợi nữa, từ đây, cầu về cầu, đường về đường. Nợ chị một cái mạng, chị ấy dùng hai chân, cùng mười hai năm thanh xuân trả lại chị, cũng coi như, hai bên không ai nợ ai nữa rồi.”

Cậu không nhìn thấy, thân thể Giang Vong, run rẩy kịch liệt, lung lay sắp đổ. Cô dùng một tay, gắng sức mà đè trên mặt bàn, mới có thể cưỡng ép chống mình ngã quắp xuống.

Sau rất lâu, Giang Vong vẫn không nói gì, cũng không phản ứng gì với cậu, cứ thế quay người đi, từng bước từng bước, chầm chậm đi, loạng choạng đi, tiêu điều đi, đi khỏi tầm mắt Hứa Bách Thao.

Trên xe ở bãi đỗ, Giang Vong không giả bộ được nữa, gục trên tay lái, lệ như suối trào, lần đầu tiên khóc thành tiếng, khóc đến, tan nát cõi lòng.

Trong những năm này, oan ức, thống khổ ra sao, cô đều khó khăn chịu đựng, chưa từng như thế này, suồng sã mà khóc ra...

Đời này, tất cả nước mắt của cô, gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà chảy, lúc này, vẫn như cũ...

Mà nửa đời trước, tất cả nụ cười của cô, cũng gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà có...

Hứa Bách Hàm, chị nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để không yêu chị nữa?

Nhưng tôi yêu chị thì thế nào, cho dù chị cũng yêu tôi thì thế nào?

Tôi chỉ yêu một mình chị, nhưng chị còn yêu nghìn nghìn vạn vạn người của cõi đời này. Chị muốn làm con gái ngoan ngoan ngoãn nghe lời của cha mẹ, chị muốn làm tấm gương tốt ưu tú xuất chúng trong mắt hậu bối, chị muốn làm tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa trong mắt người ngoài. Thì chị thế nào mà làm được hy vọng xa vời của tôi, một Hứa Bách Hàm chỉ thích chỉ yêu tôi nhất, một Hứa Bách Hàm chỉ là người yêu của tôi?

Cô khóc đến thở không nổi, khóc đến thoát lực, cũng lại không ngóc đầu lên được...

Không biết lại qua bao lâu, Giang Vong cuối cùng ngẩng đầu lên từ trên tay lái, từng chút từng chút, lau khô nước mắt, khởi động xe, chạy tới phương xa...

Hứa Bách Hàm, năm nay tôi 27 tuổi rồi, không còn ngây thơ nữa. Tôi đã hiểu sợ hãi của chị, lưỡng lự của chị, hiểu rằng, tôi còn chưa đủ trọng lượng để khiến chị yêu tôi nhất.

Bất luận là áy náy hay là tình yêu, tôi vẫn cám ơn chị, để tôi hiểu, hóa ra tất cả, không phải tôi nhất sương tình nguyện, tự mình độc diễn.

Vậy thì, bây giờ, hãy để tôi, yêu chị một lần cuối cùng, tác thành chị, tác thành biển xanh trời xanh của chị nhé.

Lời tác giả: Ế, tui thành công tìm đường chết, dùng xà tinh bệnh ngọt ngược giao nhau của mình bức đi mất một độc giả đáng yêu, lệ rơi đầy mặt ~~~~ (>_<) ~~~~

Lời editor: Có ai bị xà tinh bệnh của tác giả bức đi mất rồi không? À bức đi rồi thì làm gì còn thấy dòng này TvT 
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna