Google.com.vn Đọc truyện Online

19/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 59 + 60

Đăng bởi Ngân Giang | 19/6/18 | 0 nhận xét
Chương 59:
Hứa Bách Thao khom người bụm lấy nửa người dưới, khó khăn vẩy vùng ánh mắt về hướng Giang Vong, thấy Giang Vong đang từng bước từng bước đi về phía trong biển. Nước biển từ từ ngập qua đầu gối cô, cô đưa tay ôm lấy xe lăn trôi giạt, cả người tựa như mất hết khí lực toàn thân, ôm xe lăn xụi lơ xuống, nước biển, trong chớp nhoáng đã ngập qua thân thể cô, quả thật là điệu bộ không định sống nữa...

Hứa Bách Thao cắn răng đứng thẳng người lên, mắt đỏ ửng chạy đi về phía Giang Vong, một bước sâu một bước nông mà lõm vào trong cát biển, dùng hết khí lực toàn thân túm lấy cánh tay Giang Vong, bất chấp sự giãy dụa của Giang Vong, cứ vậy mà gian nan kéo Giang Vong chạy về phía trên bờ, nghiến răng nghiến lợi mà quát mắng: "Bây giờ chị lại định vờ vĩnh tính thể hiện cái gì? Bây giờ chị biết yêu chị ấy rồi à? Có nhớ trước đây chị làm gì không?"

Giang Vong bị nước biển làm sặc, trừng mắt lườm Hứa Bách Thao, ho đến chết đi sống lại, nói không ra lời.

Song quyền Hứa Bách Thao nắm chặt, trên người vừa đau vừa mệt, nhìn dáng vẻ muốn chết không định sống nữa của Giang Vong như kia, giận không chỗ phát tiết, hung hãn đưa tay xô Giang Vong ngã xuống, tàn bạo mà chất vấn cô: "Đồ điên, mẹ nó Vân Bạc chị đúng là đồ điên. Tại sao, chị thà cùng chết với chị ấy, cũng không muốn yên ổn ở bên chị ấy mà sống tiếp. Phải cần chị tôi lấy cái chết ra minh chí, chị mới có thể tin tưởng, chị ấy là yêu chị thật ư?!"

Giang Vong cuối cùng ho đến thở không nổi, một tay chống đất, khó khăn ngồi dậy, cô khàn giọng, gào nhẹ Hứa Bách Thao: "Cậu biết cái gì, cậu cái gì cũng không biết!"

Hai má của cô, không biết khi nào đã bị cắt rách, có máu, từ từ chảy ra, mà nước mắt, đang lả chã lướt xuống từ khóe mắt cô, nó cùng máu cả thảy rơi xuống, tựa như, tim của cô...

Hứa Bách Thao cái gì cũng không biết, không biết giãy dụa của cô, khổ sở của cô, không muốn của cô, tuyệt vọng của cô, ấm ức của cô... Cái gì cậu cũng không biết...

Hứa Bách Hàm chị là đồ ngốc, chị cũng không biết gì hết... Sao chị có thể ngốc như vậy, Hứa Bách Hàm, chị đồ ngốc này...

Cô chẳng qua hy vọng, từ đây về sau, Hứa Bách Hàm có thể có cuộc sống tốt hơn, có thể có cuộc đời càng tốt hơn mà thôi. Hứa Bách Hàm nói câu kia với cô, từ nay về sau, không có chị dính líu cuộc đời cô nữa, hy vọng cô có thể hạnh phúc, lại sao biết, cô cũng muốn nói với Hứa Bách Hàm thế chứ.

Cô thừa nhận, cô đã từng hoài nghi Hứa Bách Hàm, hoài nghi Hứa Bách Hàm căn bản không yêu cô như trong tưởng tượng của cô; cũng từng oán hận mình, oán hận sự tưởng bở, nhất sương tình nguyện của mình; càng từng hận Hứa Bách Hàm hơn nữa, từng hận sự phản bội của chị, từng hận sự vứt bỏ của chị.

Nhưng mà, trong rất nhiều năm sau khi được cứu lên, cô đã liên tục hận Hứa Bách Hàm, cũng như, yêu Hứa Bách Hàm. Nửa đêm nằm mơ, cười, khóc, sau khi tỉnh lại, điều cô nhớ cũng đều là chị. Bất luận là loại hình thức gì, là yêu là hận, từ đầu đến cuối, Hứa Bách Hàm đều là ý nghĩa để cô chèo chống sống tiếp. Sao cô có thể, cam lòng bức chết Hứa Bách Hàm?Nhưng mà, cô hiểu rất rõ Hứa Bách Hàm, cũng như hiểu rất rõ mình. Hứa Bách Hàm dịu dàng, thiện lương, mềm lòng, thà ấm ức mình cũng không muốn bạc đãi người khác; mà cô, ích kỷ, bạc bẽo, bá đạo, u ám, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không muốn người trong thiên hạ phụ ta. Cô rõ ràng hiểu nỗi khổ tâm của Hứa Bách Hàm, lại trước sau không cách nào thông cảm, cô sợ có một ngày, cô vẫn bại dưới nỗi khổ tâm của Hứa Bách Hàm, mà cô, hiểu nhưng không cách nào thông cảm, chẳng qua là tô thêm dằn vặt.

Cô là kẻ điên cố chấp, cô từng cho rằng Hứa Bách Hàm có thể trở thành cứu rỗi hoàn mỹ của cô, cũng từng khắt khe với chính Hứa Bách Hàm như thế. Chẳng qua, nằm mơ cuối cùng rồi sẽ tỉnh. Sau khi tương phùng, cô nhìn thấy nước mắt của Hứa Bách Hàm, nhìn thấy cả người đầy mỏi mệt của Hứa Bách Hàm, nhìn thấy Hứa Bách Hàm chịu đủ giày vò, lương tâm cô cuối cùng phát hiện, chuyện này đối với Hứa Bách Hàm, chẳng hề công bằng.

Cô tự tin, mình là người yêu Hứa Bách Hàm nhất, nhưng mà, cô không phải người thích hợp với Hứa Bách Hàm nhất. Hứa Bách Hàm từng cho cô một giấc mơ đẹp, mà cô trả lại Hứa Bách Hàm, lại là một hồi ác mộng dùng 12 năm cũng khó mà tỉnh lại. Vì thế, cô nghĩ, hãy để cơn ác mộng này của Hứa Bách Hàm chân chính kết thúc đi, trời sáng rồi, mộng tỉnh rồi, hết thảy đều quên hết rồi, cô và Hứa Bách Hàm, đều có thể trong một thực tại mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, Hứa Bách Hàm, sao chị có thể ngốc như vậy đây?

Giang Vong loạng choà loạng choạng mà đứng lên, lảo đảo lần nữa đi về hướng trong biển, cô nói: "Cậu cái gì cũng không biết, không biết... Tôi cũng không biết, chị cậu là đồ ngốc, cái đồ ngốc ấy..."

Hứa Bách Thao đưa tay lôi Giang Vong lại, mạnh mẽ đẩy một cái, Giang Vong làm gì còn hơi sức chịu đựng được, bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã ngửa ra sau vào trên bờ biển: "Đúng, chúng tôi không biết, cái gì cũng không biết, mẹ nó, toàn bộ thế giới chỉ có chị là ấm ức nhất thôi..."

Nơi xa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn "Loảng xoảng, ào ào ào...", Hứa Bách Thao đột ngột đứng lên, nhìn sang về phía đường cái trên bờ biển...

Mơ hồ, Giang Vong dường như nghe thấy được Hứa Bách Hàm đang gọi cô: "Vân Bạc... Vân Bạc...", cùng gió biển. Cô nhắm mắt lại, tưởng là ảo giác, ở trong lòng, ôn giọng mà vỗ về Hứa Bách Hàm: "Bách Hàm, xin lỗi, em mệt mỏi quá, chờ một chút, em đến đón chị đây..."

Nhưng mà, dường như thanh âm một tiếng cấp bách hơn một tiếng, một tiếng vang dội hơn một tiếng...

Giang Vong không nhịn được mệt mỏi mở mắt ra, liền nhìn thấy Hứa Bách Thao chạy nhanh về phía đường cái, hoảng sợ rống lớn một tiếng "Chị, chị đang làm gì đó, quay về..."

Cả người Giang Vong ngơ ngơ ngác ngác, chậm mất nửa nhịp, mới đột nhiên phản ứng lại Hứa Bách Thao đang nói cái gì. Cô khó khăn chống người ngồi dậy, nhìn về phía phương hướng Hứa Bách Thao chạy đi, gương mặt khiến cho cô hồn khiên mộng nhiễu, đột nhiên xuất hiện bên trong con ngươi của cô — Hứa Bách Hàm đang ngồi trong một chiếc xe, túm lấy cửa sổ xe, thò ra hơn nửa người, ý đồ rời khỏi xe.Thấy Giang Vong cuối cùng ngồi dậy rồi, Hứa Bách Hàm dừng lại động tác giãy dụa, vừa khóc vừa cười, đem hết toàn lực từng tiếng mà hô hoán Giang Vong: "Vân Bạc, đừng qua đó, Vân Bạc..."

Trong chớp nhoáng, nước mắt Giang Vong rơi như mưa, nhìn chằm chặp gương mặt Hứa Bách Hàm, chặt chẽ cắn răng, lại một lần nữa, đứng lên một cách lảo đảo, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hứa Bách Hàm, từng bước từng bước, đi về phía Hứa Bách Hàm...

Đây không phải mơ, đây không phải mơ có đúng hay không, Bách Hàm...

Giang Vong rốt cuộc cao giọng cười to, sau đó, lại là khóc lớn một cách tan nát cõi lòng, chân cô, đau nhức ray rức, nhưng cô lại càng đi càng nhanh, cuối cùng, thậm chí bắt đầu chạy bước nhỏ...

Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm, em hối hận rồi, chờ em, chờ em một chút...

Mắt thấy cô và Hứa Bách Hàm càng ngày càng gần kề, tức khắc định chạy khỏi bờ biển chạy lên đường cái... Hứa Bách Thao lại giành trước Giang Vong, động tác nhanh chóng mà mở khóa ra, mở cửa xe ra, một tay lôi Hứa Bách Hàm lại, kéo chị gần lại trong xe, khởi động xe một cách mãnh liệt, tuyệt trần chạy đi, chỉ để lại khói xe thật dài, cùng thủy tinh vỡ đầy đất...

Giang Vong sững người lại, nhìn chiếc xe dương trần đi xa, đứng thẳng lâu rất lâu, đến khi, xe từng chút biến mất trong tầm mắt cô, hoàn toàn không thấy nữa...

Cô toét miệng ra, vừa khóc vừa cười, ngã oặt về phía sau trên bờ biển, lại cũng không có khí lực bò dậy nữa.

Cô ngửa đầu, trong nước mắt mịt mù nhìn bầu trời quang đãng màu xanh thẳm vạn dặm không mây, lần đầu tiên, phát hiện, hóa ra lúc trời quang, bầu trời xanh tinh khiết như thế, mỹ lệ như thế. Cô hơi híp mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Tốt quá, tốt quá..."Trên xe, cánh tay Hứa Bách Hàm bị Hứa Bách Thao túm lấy không ngừng mà giẫy giụa, giọng mang theo nghẹn ngào, vừa không ngừng quay đầu lại, vừa khổ sở mà cầu khẩn Hứa Bách Thao: "Bách Thao, mau trở về, trở về có được không? Vân Bạc em ấy bị thương rồi, Bách Thao, mau trở về..."

Hứa Bách Thao nhíu chặt lông mày, nhìn chị gái cậu thật vất vả mới tìm về được, vừa là đau lòng, vừa là phát cáu. Sau khi cậu đọc di thư xong thì chạy ngay về phía cạnh biển, lúc đó Hứa Bách Hàm đã bắt đầu đi vào hướng trong biển, nếu như, nếu như trước đó cậu trễ thêm mấy phút, cậu đã, cậu đã thật sự không còn gặp lại chị nữa rồi. Vì một Vân Bạc, chị thật là, thật là tàn nhẩn mà!

Hứa Bách Thao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gầm nhẹ bảo: "Chị, đời này, chị thật sự không thể không có cô ấy sao? Cô ấy có gì tốt, vì cô ấy, thật sự đáng giá không?!"

Hứa Bách Hàm cay đắng nở nụ cười, trả lời cậu: "Bách Thao, không có em ấy, trái đất của chị, cũng sẽ không bao giờ xoay chuyển nữa, em nói đúng, chị thật sự không thể không có em ấy..."

"Bách Thao, quay đầu lại, xin em..."

Tay cầm vô-lăng của Hứa Bách Thao, dần dần nắm chặt...

Xe lại chạy về bờ biển kia, từ từ dừng trên bờ biển Giang Vong nằm vật xuống. Xe vừa dừng lại, không kịp đợi Hứa Bách Thao xuống xe qua đây ôm chị xuống, Hứa Bách Hàm đã vội vã mà mở cửa xe ra, liều lĩnh nhào ra phía ngoài, trực tiếp ngã ở trên bãi cát, ngã đau mà khẽ rên một tiếng.Hứa Bách Thao kinh ngạc thốt lên một tiếng, gấp rút mở cửa xe xuống chạy về phía Hứa Bách Hàm.

Hứa Bách Hàm cũng không chú ý đến đau đớn mà lập tức chống mình vươn thẳng người lên, dùng hai tay chống người, ở trong đất cát, từng chút từng chút kéo hai chân của mình xê dịch đến bên cạnh Giang Vong, dịu dàng ôm lấy đầu Giang Vong tựa ở trên hai chân mình, từng tiếng từng tiếng, dịu dàng khẽ gọi tên Giang Vong: "Vân Bạc... Vân Bạc..."

Giang Vong cảm giác được, có chất lỏng ấm áp, từng giọt từng giọt mà rơi xuống trên khuôn mặt mình, trên môi, là mùi vị mằn mặn chan chát.

Cô vốn đã mỏi mệt gần như sắp mất đi ý thức, nhưng vẫn cố giẫy giụa mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt lê hoa đái lệ [1] kia của Hứa Bách Hàm. Cô không chớp mắt nhìn Hứa Bách Hàm chằm chằm, gian nan đưa tay lên định chạm đến mặt Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm thấy Giang Vong vậy, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, kề sát ở trên mặt của mình.

Giang Vong nhẹ nhàng chạm đến sườn mặt Hứa Bách Hàm, sâu sắc nhìn Hứa Bách Hàm, nhẹ giọng kêu: "Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm..."

Hứa Bách Hàm dịu dàng đáp lại cô: "Vân Bách, chị đây, chị ở đây..."

Giang Vong mệt mỏi hơi híp mắt lại, nhìn Hứa Bách Hàm chăm chăm. Suy yếu lại nghiêm túc bảo: "Hứa Bách Hàm, tôi chịu thua rồi. Tôi đã cho chị cơ hội tự do, cho chị rời khỏi tôi, nhưng chị không biết quý trọng. Nếu như, chị đã chọn tôi rồi, vậy thì, đời này của chị, đừng mong sẽ buông tôi ra nữa."

Hứa Bách Hàm chứa lệ cười lắc đầu, nói: "Sẽ không, chị sẽ không, đời này, chị sẽ không buông em ra lần nào nữa."

Giang Vong lại yếu ớt cười cười, hỏi: "Vậy nếu như, chuyện trước đây xảy ra một lần nữa, chị sẽ thay đổi sự lựa chọn của chị ư?"

Thân thể Hứa Bách Hàm cứng đờ, trong lúc nhất thời không còn gì để nói, lúng ta lúng túng. Hứa Bách Thao bên cạnh nhìn không nổi, thấp giọng mắng Giang Vong: "Vân Bách, chị đủ rồi!"

Giang Vong tựa như sáng tỏ, vô lực nở nụ cười, nói: "Bách Hàm, chị sẽ không, đúng không?" Đây là một giọng điệu khẳng định, Giang Vong cũng không chờ Hứa Bách Hàm tiến hành phản bác, cô nói tiếp: "Tôi vẫn luôn biết, chị sẽ không, xảy ra một lần nữa, chị vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Ban đầu tôi yêu chị, thật ra chính vì chị là người như thế. Những năm qua tôi từng oán chị, lại từng hận chính tôi hơn. Tôi hận chính tôi, biết rõ chị là người như vậy - không cho tôi được một tình yêu ngang bằng như tôi trả giá - nhưng vẫn cứ yêu chị; cũng hận tôi rõ ràng yêu chị đến thế, lại không thể thông cảm cho chị. Bởi vì dịu dàng thiện lương của chị mà yêu chị, cuối cùng, lại bởi vì dịu dàng cùng thiện lương của chị mà hận chị. Hứa Bách Hàm, thật ra tôi biết chị không có lỗi, nhưng tôivẫn cứ trách chị. Có lẽ, tôi thật không phải là người thích hợp nhất với chị."

Hứa Bách Hàm cầm tay Giang Vong, liều mạng lắc đầu, khóc lóc nói: "Nhưng mà, Vân Bách, em là người chị yêu nhất mà. Chị thừa nhận chị sẽ không thay đổi lựa chọn, thế nhưng cũng không phải vì chị không yêu em nhất, chỉ là bởi vì, Bách Thao cách chị gần hơn, chị không thể thấy chết mà không cứu được. Vân Bạc, trên thế giới này, thiếu ai, chị cũng có thể nỗ lực dũng cảm kiên trì đi tiếp, duy độc, không thể không có em được."

Đây là lần đầu tiên Hứa Bách Hàm nói thẳng thắn như thế, chị yêu cô nhất ư. Trong một lúc, Giang Vong có phần ngơ ngác, đôi mắt mệt mỏi tối tăm, hơi có chút tia sáng.

Hứa Bách Hàm nói: "Vân Bách, xin lỗi, năm đó, chị nhát gan như thế. Những năm qua, chị không ngừng hối hận, năm đó, chị lại không thẳng thắn nói với em rằng chị yêu em, yêu em nhất, mãi mãi yêu em. Xin lỗi, để em cô độc đợi lâu như vậy, xin lỗi, xin lỗi, chị yêu em..."

Ánh mắt Giang Vong dần dần nhu hòa xuống, bên môi, dần dần có độ cong thoải mái, cô nói: "Hứa Bách Hàm, đừng nói xin lỗi, dùng nửa đời sau chứng minh đi." Thanh âm cô càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng nhẹ: "Đời này, chị đừng mong rời khỏi tôi, nếu có một ngày chị hối hận rồi, tôi sẽ giết chị, chúng ta sẽ cùng nhau chết chung."

Hứa Bách Hàm nín khóc mỉm cười, cúi đầu hôn trán Giang Vong, đáp ứng cô: "Được." Chị nói: "Vân Bách, cám ơn em còn yêu chị."

Nhưng mà... Giang Vong lại nặng nề mà nhắm hai mắt lại, không còn đáp lại Hứa Bách Hàm nữa, không động đậy nữa. Hứa Bách Hàm hoảng sợ nghẹn ngào gào lên: "Vân Bách, Vân Bách... Bách Thao, đến bệnh viện, mau đến bệnh viện!"

Chú thích:

[1] lê hoa đái lệ: trên hoa lê trắng mang theo từng giọt từng giọt lệ trong suốt, hình dung mỹ nhân khi khóc.

Lời tác giả: A, thẳng thắn mà nói, kết cục của bản sơ thảo thật ra định dừng ở chương trước. Thế nhưng, ngẫm lại vẫn thôi, trong cuộc sống đã có nhiều cuộc lướt quá nhau thân bất do kỷ đến thế, trong tiểu thuyết cần gì phải vậy đây! Vẫn phải nên vui vẻ một chút chứ (∩_∩)

À, đúng rồi, thật ra tính cách Giang Vong thật sự khuyết thiếu một chút, có lẽ còn có chút méo mó tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan). Nhưng cô ấy thật sự rất yêu Hứa Bách Hàm. Cả thế giới, cô ấy chỉ quan tâm Hứa Bách Hàm nhất, nếu chuyện giống vậy xảy ra ở trên người Giang Vong, bất luận là ai, cô cũng chỉ sẽ chọn mỗi Hứa Bách Hàm, cho dù biết rõ không cứu Hứa Bách Hàm về được, cả nhất định có thể cứu về một người khác, cô cũng chỉ sẽ không chút do dự mà bơi về phía Hứa Bách Hàm.

Lời editorHết ngược rồi, các cậu có nghe thấy tiếng xuân về rồi chưa nè?
==================
Chương 60:

Lúc nửa đêm, Giang Hoài Khê bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Nàng mở đôi mắt mơ màng ra, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lồng ngực, cúi đầu, đập vào mắt chính là Lục Tử Tranh sít sao cuộn tròn thành một cục vùi trong ngực của nàng. Rõ ràng, đại khái là Lục Tử Tranh cảm thấy lạnh rồi.

Tiếng gợn sóng và tiếng mưa rào ào ào ào vang lên ngoài cửa sổ. Giang Hoài Khê hơi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy, vải thưa màu trắng dưới gió mát hiu hiu, đang đung đưa lay động mà chập chờn.

Đồng tử Giang Hoài Khê nặng trĩu mà nhìn Lục Tử Tranh đang ngủ say, nhìn chăm chăm lông mày nhỏ bởi vì giá lạnh khó chịu mà hơi nhíu lên của cô, nhìn chăm chăm môi nhỏ hơi chu lên của cô, không cưỡng được chậm rãi đến gần. Rõ ràng là ngũ quan thanh lãnh như thế, lại ở trong màn đêm, hiển lộ ra dịu dàng đặc biệt. Khóe môi nàng mang theo nụ cười dịu dàng, hơi đưa đầu lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn vào cái trán Lục Tử Tranh, sau đó mới cười một cách hài lòng thỏa dạ.

Sau đó, Giang Hoài Khê từ từ, từng chút từng chút, dè dặt rút ra tóc dài xinh đẹp bị Lục Tử Tranh đè lấy của mình, động tác nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, tiếp theo, tỉ mỉ mà giúp Lục Tử Tranh dịch chăn lại, không để sót một khe hở nào.

Vừa mới xuống giường bước xuống đất, thẳng eo lên, Giang Hoài Khê liền không nhịn được nhẹ giọng hít vào một ngụm khí lạnh, bụm chặt bên eo trái.

Cảm mạo hình như đã dần hết rồi, nàng đã dần không còn ho khan nữa, Lục Tử Tranh còn vì thế mà tùy thích khua tay múa chân một phen. Chẳng qua, từ sau khi hết ho dần, mỗi ngày tảng sáng tỉnh lại, lúc đứng dậy Giang Hoài Khê đều sẽ cảm thấy, xương sườn bên trái có một loại đau đớn căng rút, đau khiến nàng trong một lúc không đứng lên nổi. Chẳng qua là, sợ Lục Tử Tranh lo lắng nên nàng vẫn chưa đề cập nó với Lục Tử Tranh.

Giang Hoài Khê chau mày bụm phần eo, đứng một hồi, mới dần cảm giác được đau đớn tiêu giảm, từ từ có thể thẳng eo lên lại.

Lục Tử Tranh ngủ không sâu, nàng sợ nàng mang giày đi lại sẽ phát sinh tiếng vang đánh thức Lục Tử Tranh, thế là nàng để chân trần, từng bước vô cùng mềm nhẹ mà đi về phía bên giường, chậm chạp đóng lại song cửa sổ to lớn mở rộng kia, để gió lạnh không thổi vào nữa.

Quay người lại, động tác Giang Hoài Khê lại đột nhiên dừng lại, thân hình cứng đờ, lần thứ hai cắn môi nhíu mày, đau đến hơi cong lưng.

Trong giấc mộng, dường như Lục Tử Tranh phát giác người bên cạnh mình không còn nữa, mơ mơ màng màng mà nhẹ giọng lẩm bẩm gọi một tiếng: "Hoài Khê?"

Giang Hoài Khê nhẫn nhịn đau đớn chạy nước kiệu về phía bên giường, rón rén mà nhấc chăn lên bò lên giường, ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu, đưa tay dịu dàng ôm lấy đầu Lục Tử Tranh, nhẹ giọng an ủi Lục Tử Tranh: "Tôi ở đây."

Ngay sau đó Lục Tử Tranh liền hài lòng mà cạ cạ mặt vào eo Giang Hoài Khê, ôm Giang Hoài Khê, lần nữa yên tâm mà nặng nề ngủ thiếp đi.

Giang Hoài Khê cắn môi, ngón tay dịu dàng vuốt ve sườn mặt Lục Tử Tranh, đôi mắt dịu dàng như nước, khuôn mặt xinh đẹp vừa dịu dàng lại đau buồn bị tóc dài che lại.Ý trung nhân, nhân trung ý. Hoa trong gương, trăng trong nước. Tình thâm duyên cạn, e là khó có thể cùng tuổi già.

Tử Tranh, tôi nên làm thế nào, mới có thể trong khoảng thời gian một đời hữu hạn này, cho cậu tất cả của tôi, để lúc cậu nhớ đến tôi, chỉ biết cong khóe miệng lên, mà không phải là hối hận, không phải là tiếc nuối?

Thật sự, rất muốn, rất muốn, có thể ở cạnh cậu lâu hơn một chút...

***

Trong sự hoảng hốt lo sợ của Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Thao ôm Hứa Bách Hàm lên xe trước, sau đó, lại dè dặt mà Giang Vong lên xe, ngã ghế xuống, cho Giang Vong nửa nằm.

Hứa Bách Hàm tìm một tấm chăn khoác vào trên mình Giang Vong, ôm đầu Giang Vong, nhìn vết máu còn sót lại trên mặt cô sau khi bị nước biển gột rửa, không ngừng mà rơi nước mắt.

Chị dè dặt dùng khăn giấy lau sạch vết máu cùng mồ hôi trên mặt trên trán Giang Vong, thúc giục Hứa Bách Thao chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút nữa, rốt cuộc, vẫn không nhịn được trách cứ Hứa Bách Thao: "Bách Thao, vết thương trên người Vân Bạc... Em thực sự là hồ đồ, sao có thể ra tay không biết nặng nhẹ như thế..."

Lúc đó Hứa Bách Thao vừa mới cứu được Hứa Bách Hàm xong thì nhìn thấy Giang Vong vội vã đuổi tới, trong lúc nhất thời phẫn nộ và phẫn hận ngập đầy trong lòng, làm gì còn lý trí quan tâm nặng hay nhẹ gì, hai cú đầu tiên ấy, hoàn toàn là dốc sức xuống tay. Khi cậu nhìn thấy Giang Vong hôn mê bất tỉnh, trong lòng dần dần cũng có chút hối hận cùng sợ hãi, nhưng bị Hứa Bách Hàm nghiêm túc trách cứ như thế, cậu không khỏi lại có phần ấm ức.

Cậu lái xe, cau mày, liếc mắt nhìn Hứa Bách Hàm giờ khắc này toàn tâm toàn ý chỉ chú ý đến Giang Vong, trông qua lại đầy vết trầy xước trên cánh tay, còn cả nửa thân dưới đang đau đớn mang máng của mình, không nhịn được cũng kêu gào phản bác một câu: "Nhưng mà chị ấy đánh em cũng tàn nhẫn bộ, chị, chả biết liệu chị còn có cháu trai hay không nè..."

Bàn tay của Hứa Bách Hàm đang giúp Giang Vong lau mặt bỗng hơi cứng đờ, lúng túng trầm mặc một chút, một lúc lâu, mới thở dài một hơi, nín ra một câu: "Vậy lát nữa, cũng đi khám một chút đi. Nhưng mà sau đó, bất luận thế nào, cũng không được động thủ với Vân Bạc nữa."

Hứa Bách Thao cau mày, tay cầm vô-lăng nắm thật chặt, mất hứng nói: "Nhưng chị, chị ấy thật sự, có lúc hơi quá đáng mà!"

Hứa Bách Hàm cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Giang Vong một thoáng, như đối đãi với báu vật tưởng mất đi nhưng rồi lại tìm về được, nghiêm túc mà kiên định nói: "Bách Thao, dù ra sao, đều là chị cam tâm tình nguyện, em ấy không có lỗi."

Từ trong ánh mắt của chị, Hứa Bách Thao thấu ra được nghĩa bóng chưa nói ra khỏi miệng của Hứa Bách Hàm, tình cảm của họ, không cần người ngoài đánh giá và chõ mõm vào. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, Hứa Bách Hàm chị gái của cậu, ánh mắt kiên định cùng mạnh mẽ như thế, không còn dịu dàng như trước kia nữa. Trong nháy mắt, cậu dường như sáng tỏ rồi, chị thật sự tìm được thứ mà bản thân chân chính muốn bảo vệ, vì thế, không còn yếu ớt, không còn thỏa hiệp, không còn lạnh nhạt.Trong lúc nhất thời, Hứa Bách Thao không biết nên cao hứng, hay nên thương tâm. Cuối cùng, chỉ nói một câu: "Xin lỗi, chị. Chỉ cần chị ấy tốt với chị, em nhất định, vĩnh viễn sẽ đứng ở bên hai người ủng hộ hai người. Thế nhưng, nếu chị ấy dám tổn thương chị nữa, bất luận ra sao, em vẫn không thể buông tha chị ta đâu."

Hứa Bách Hàm nhìn bóng lưng cao lớn bướng bỉnh trước mặt này, ánh mắt dần dần nhu hòa xuống, cuối cùng, giọng điệu vẫn mềm đi, dần dần khéo bảo, nói: "Bách Thao, nếu có một ngày em ấy phụ chị, đó cũng là chuyện giữa hai người bọn chị, em phải tin là chị có thể xử trí tốt. Mà chị là chị gái của em, em ấy cũng vậy. Điều em cần làm, hẳn là yêu em ấy như yêu chị, bảo vệ em ấy, không thể nặng bên này nhẹ bên kia."Hứa Bách Thao cắn môi, hồi lâu không hé răng. Đột nhiên, có điện thoại gọi tới, Hứa Bách Thao liếc mắt nhìn hiển thị người gọi xong liền vội vã nhận ngay.

Điện thoại là Hứa mẹ gọi tới, thanh âm là run rẩy và sợ hãi mà Hứa Bách Thao chưa từng nghe qua, hoang mang cuống cuồng mà cả tiếng chất vấn Hứa Bách Thao: "Bách Hàm đâu, chị con đâu, nó ở đâu, nó ở đâu?!" Sau khi bà nhận được điện thoại Hứa Bách Thao hỏi thăm về hướng đi Hứa Bách Hàm xong, liền cảm thấy hoảng sợ thảng thốt, vội vã căn dặn tài xế, cũng nhanh chóng chạy tới làng du lịch.

Thật vất vả nén xuống thấp thỏm đến làng du lịch, bước vào biệt thự, đợi bà, lại chỉ là một di thư khiến lòng bà hoảng sợ hơn nữa, làm cho thân thể bà trong phút chốc liền mềm nhũn đi, gần như sắp hôn mê bất tỉnh.

Hứa Bách Thao nghe Hứa mẹ như sắp sụp đổ, vội cho hay Hứa Bách Hàm không sao, trấn an Hứa mẹ, nói cho bà biết: "Chị không bị làm sao ạ, nhưng giờ có một chút bất trắc, chúng con đang chạy về phía bệnh viện Dụ Dung gần nhất."

Hứa Bách Thao lại "dạ dạ" mà đáp lại vài câu rồi cúp điện thoại, cậu không nhịn được than thở một câu: Chị, chị thật là dọa đến mẹ rồi, em trước giờ chưa nghe giọng nói thất thố sụp đổ như thế của bà cả."

Hứa Bách Hàm cắn môi, cầm lấy tay Giang Vong, cúi đầu một cách áy náy.

Đến bệnh viện, Giang Vong nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi bác sĩ thăm hỏi chi tiết cụ thể, làm kiểm tra sơ bộ xong, xác định Giang Vong không bị nguy hiểm đến tính mạng, lại cẩn thận mà kiểm tra vết thương trên người Giang Vong tiếp, quyết định để Giang Vong làm kiểm tra CT trước.

Hứa Bách Thao bảo Hứa Bách Hàm chờ ở phòng cấp cứu, Hứa Bách Hàm lại một phút cũng không muốn rời xa Giang Vong, căng thẳng mà theo Giang Vong chạy lên chạy xuống.

Kết quả CT ra rồi, lúc nhìn thấy nó ghi xương đùi phải Giang Vong bị nứt, tay trái trật khớp, trong chớp nhoáng Hứa Bách Hàm liền đau lòng mà ức chế không được lệ rơi xuống. Chị không biết Giang Vong bị thương lúc nào, càng không biết, Giang Vong dùng kiên trì ra sao, mới có thể dưới tình trạng như vậy, một lần lại một lần mà đứng lên, đi về phía bờ biển, đi về phía chị, mãi đến sau cùng, đau mệt đến ngất xỉu.

Hứa Bách Thao nghe kết quả cũng hoảng hốt lo sợ, áy náy không thôi, cầm tờ báo cáo, cúi đầu, hồi lâu sau mới rầu rĩ mà xin lỗi: "Chị, xin lỗi, em không phải cố ý..."

Hứa Bách Hàm nhìn Giang Vong trên giường bệnh, cùng cô mười ngón nắm lấy nhau, mím môi, khịt khịt mũi, mới khàn khàn giọng lắc đầu an ủi Hứa Bách Thao: "Bách Thao, chị không trách em, không sao đâu..."

Hứa Bách Thao vừa định nói thêm gì nữa, ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên dồn dập tiếng bước chân giày cao gót, một giây sau, bọn họ liền nhìn thấy, gần như là Hứa mẹ dùng tư thế xông lên để chạy vào phòng cấp cứu.

Trong nháy mắt khi Hứa mẹ nhìn thấy Hứa Bách Hàm, thân thể đột ngột liền lệch đi, suýt chút nữa té ngã, may mà Hứa Bách Thao nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bà. Hứa mẹ sau khi đứng vững xong thì liền đẩy ra tay Hứa Bách Thao, lại vội vội vàng vàng mà đi về phía Hứa Bách Hàm.

Hứa Bách Hàm nhìn người mẹ áo mũ ngổn ngang trước mắt, làm gì còn dáng vẻ bình tĩnh muôn phương trước đây, trong một lúc cũng đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ..."

Hứa mẹ đưa tay ôm lấy Hứa Bách Hàm thật chặt, kề sát mặt vào Hứa Bách Hàm, rốt cuộc không cầm nổi lệ rơi xuống, trong lòng bà có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Hứa Bách Hàm, nhưng vào giờ phút này, bà chỉ có thể nức nở nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, con dọa chết mẹ đấy..."

Hứa Bách Hàm một tay nắm Giang Vong thật chặt, một tay khác, sít sao ôm mẹ lại.

Một hồi lâu sau, Hứa mẹ bỗng nhiên buông Hứa Bách Hàm ra, căng thẳng nhìn Hứa Bách Hàm từ trên xuống dưới, cuống cuồng lo âu bảo: "Bách Thao nói tụi con xảy ra chút bất trắc nên phải đến bệnh viện, sao vậy, bị thương ở chỗ nào sao?"

Hứa Bách Thao sững sờ, Hứa Bách Hàm cũng sững sờ.

Hứa Bách Thao thấy Hứa Bách Hàm cắn môi, tựa hồ còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, cậu bèn mở miệng, định kéo Hứa mẹ ra ngoài trước để giải vây cho Hứa Bách Hàm, để Hứa Bách Hàm yên tĩnh đôi chút rồi ứng đối chuyện tiếp theo.

Nhưng không ngờ, Hứa Bách Hàm lại giành trước một bước, ở trước mặt cậu, nhẹ nhàng lại bình tĩnh nghiêm túc trả lời Hứa mẹ: "Mẹ, con không sao, không có bị thương, người bị thương là Vân Bạc."

Hứa mẹ kinh hãi đến biến sắc, không kìm lòng được hỏi vặn lại một câu: "Con nói cái gì? Vân Bạc?" Vào giờ phút này, bà mới chú ý tới, một tay của Hứa Bách Hàm, vẫn chặt chẽ mười ngón nắm lấy nhau với một cô gái xinh đẹp sắc mặc tái nhợt ngủ mê man trên giường bệnh. Bà trợn to hai mắt, trong lòng, dường như chợt hiểu ra gì đó...

Hứa Bách Hàm liếc mắt nhìn Giang Vong nằm lẳng lặng trên giường bệnh, chị nắm thật chặt tay Giang Vong, trong lòng, chậm rãi dâng lên vô hạn dũng khí.

Vân Bách, chị không sợ nữa đâu, không tiếp tục chùn chân nữa đâu, chị muốn cho em một tình yêu đường đường chính chính.

Hứa Bách Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp đối diện với Hứa mẹ, kiên định dũng cảm nói: "Mẹ, con cuối cùng chờ Vân Bách về được rồi. Xin lỗi, lừa mẹ nhiều năm như vậy, những năm qua, vẫn khiến con canh cánh trong lòng không chỉ là hổ thẹn, mà còn là tuyệt vọng khi mất đi người yêu. Mẹ, con và Vân Bách là quan hệ yêu đương, bắt đầu từ năm con mười sáu tuổi, con đã dâng cho em ấy cả thể xác và tinh thần của con rồi."

Chị nói: "Xin lỗi, mẹ, con đã yêu một cô gái, đã yêu chính em họ của mình. Thế nhưng, đời này con không hối hận, cũng như chí này sẽ không thay đổi."

Hứa mẹ nhìn Hứa Bách Hàm cương quyết trước mắt, đầu vang lên ong ong, không nhịn được kinh ngạc mà lùi lại mấy bước, phía sau, đột nhiên có người vững vàng đỡ lấy bà, bên tai, liền vang lên giọng chất vấn trầm ổn nhưng nghiêm nghị của chồng bà: "Hứa Bách Hàm, con vừa nói cái gì?"

<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna