Google.com.vn Đọc truyện Online

19/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 71 + 72

Đăng bởi Ngân Giang | 19/6/18 | 0 nhận xét
Chương 71:
Tối hôm đó, Lục Tử Tranh gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê, cô không chút che giấu mà đem chuyện trùng hợp gặp phải Liên Huyên nói cho Giang Hoài Khê, trong giọng nói, tràn đầy kinh ngạc và cảm thán. Nhưng Giang Hoài Khê bên đầu điện thoại kia lại bất chợt trầm mặc vài giây, không nói câu nào. Đến khi Lục Tử Tranh hơi nghi hoặc mà kêu tên của nàng, hỏi nàng bị sao vậy, Giang Hoài Khê mới cười cười, than thở một hơi chế nhạo: "Không gì, chỉ là tôi có hơi ước ao, nếu tôi cũng có thể sớm chút đi nhận thức quang cảnh thành phố X thì tốt rồi."

Lục Tử Tranh cười khẽ một tiếng, bất mãn nói: "Hình như cậu chưa đủ thẳng thắn lắm thì phải, cậu xác định, cậu chỉ muốn sớm chút đến xem quang cảnh thôi sao?" Ý tại ngôn ngoại, không cần nói cũng biết.

Giang Hoài Khê cười bảo: "Ừ, không phải là muốn qua với cậu đâu, đừng mơ."

Lục Tử Tranh cười hởi lòng hởi dạ, cũng không thèm vạch trần nàng, cô tiện thể hỏi: "Vậy cậu làm sắp xong chuyện chưa? Lúc nào mới tới nhận thức quang cảnh tốt đẹp đây?"

Giang Hoài Khê trầm mặc một chút, nàng hơi hạ âm xuống, áy náy bảo: "Hình như nó phiền toái hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tử Tranh, có lẽ phải tuần sau mới kết thúc, rồi mới qua với cậu được..."

Lục Tử Tranh không khỏi nhíu nhíu mày, không thể phủ nhận, trong lòng cô có chút thất vọng. Nhưng mà, cô vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lông mày giãn ra, khóe môi cong cong, cô lên tinh thẩn, giọng nói dịu dàng như thường mà hăng hái an ủi Giang Hoài Khê: "Không sao, dù sao tôi vẫn luôn ở đây chờ cậu, mấy ngày nay đừng nóng lòng quá, cứ yên lòng xử lý xong chuyện là được rồi." Nói xong, cô ngừng lại một chút, cười nói: "Có điều, nếu tuần sau cậu vẫn không xử lý xong, chờ lúc cậu đến rồi, bao nhiêu ngày chậm trễ thì ngủ ghế sofa bấy nhiêu ngày nhé, thế nào?"

Giang Hoài Khê lập tức cười khẩy phản bác: "Được lắm, ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Lâm mang vài người qua đem ghế sofa đi..." Tiểu Lâm chính là người tài xế nàng sắp xếp cho Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh không nhịn được phì cười thành tiếng: "Ha ha, cậu đúng là y hệt tổng giám đốc bá đạo mà..."

Từ ngày đó gặp phải Liên Huyên xong, liên tiếp vài ngày Lục Tử Tranh vẫn chưa gặp lại Liên Huyên.

Cô suy tư một hồi, đoán chừng hẳn là Liên Huyên ra ngoài chơi rồi, cũng không để trong lòng nữa, dần dần quên đi chuyện này. Mãi đến khi, ngày thứ Năm ấy, Liên Huyên xuất hiện ở cửa nhà cô lần nữa, nhắc nhở Lục Tử Tranh về sự tồn tại của nàng ta.

Chập tối ngày ấy, Lục Tử Tranh nghe bài xong, cô từ đại học X đi về nhà, mới vừa cơm nước xong không bao lâu, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Trong lòng cũng có hơi nghi hoặc, cô phỏng đoán, bảo mẫu có chìa khóa hẳn là sẽ không nhấn chuông cửa đâu, tài xế Tiểu Lâm thì nói lúc nào đến sẽ gọi điện thoại cho cô trước, vậy thì sẽ là ai đây? Cô mang máng có chút chờ mong, chẳng lẽ là Giang Hoài Khê?

Nghĩ như vậy, Lục Tử Tranh không nhịn được chút chờ đợi nào nữa, bước chân đi nhanh ra ngoài mở cửa.

Nhưng mà, xuất hiện ở trước mắt cô, lại không phải là Giang Hoài Khê cô sáng nhớ chiều mong, mà là, khuôn mặt tươi cười mang theo chút thẹn thùng áy náy của Liên Huyên.Liên Huyên mặc một áo váy màu trắng, chiếc tạp dề khoác ở bên ngoài, tóc dài được đồ cột tóc tùy ý cột ở đằng sau, trong tao nhã lại mang theo mấy phần dịu dàng. Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, hơi ngượng ngùng mà nhỏ giọng hỏi cô: "Tử Tranh, chỗ của cậu có giấm không? Có thể cho mình mượn chút được không? Mình đang xào đồ ăn, lúc định dùng lại phát hiện là quên mua rồi..."

Mặc dù Lục Tử Tranh có mấy phần mất mác đối với sự thật rằng đây không phải Giang Hoài Khê, nhưng cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm tư, cười cười đáp lại nàng ta: "Hình như có, cậu chờ lát, mình cầm đến cho..." Nói xong, liền bước nhanh tới nhà bếp, chỉ chốc lát, liền cầm theo một bình thủy tinh đi ra.


Cô đưa giấm cho Liên Huyên, nhìn dáng vẻ thanh tao lịch sự khá là từng trải của Liên Huyên, cô thuận miệng cười bảo: "Trước đây nhìn dáng vẻ nữ cường nhân chỉ điểm giang sơn của cậu ở công ty, mình không hề nghĩ rằng cậu còn biết nấu ăn đấy..."

Liên Huyên nhận giấm, nháy mắt một cái, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh đẹp, ôn giọng cười mời: "Vậy cậu có muốn tới thử thủ nghệ của mình một chút không, xem mình là trò mèo hay là thực lực thật?"

Lục Tử Tranh lắc lắc đầu, từ chối bảo: "Có lẽ mình không có lộc ăn, vừa mới ăn cơm xong, bây giờ no đến mức không muốn chuyển động luôn này."

Liên Huyên khẽ cười một cái, không nhìn ra là thật bụng hay là thất vọng mà cố trêu đùa: "Được rồi, xem ra mình chỉ đành làm một mỹ thực gia cô độc thôi."

Lục Tử Tranh cười cười không nói nữa.

Liên Huyên đi rồi, Lục Tử Tranh ngồi một lát ở phòng khách, sau khi cầm di động gửi một tin nhắn "Đến giờ cơm tối rồi, dù bận cũng phải nhớ ăn đó" cho Giang Hoài Khê xong, cô liền đến phòng sách đọc sách.

Sau đó, qua chừng hai giờ, Lục Tử Tranh nghe thấy chuông cửa lại vang lên. Lần này thì Lục Tử Tranh đoán được, hẳn là Liên Huyên đến trả giấm đây mà.

Quả nhiên, vừa mở cửa là nhìn thấy Liên Huyên đã cởi tạp dề, một tay cầm giấm, một tay bưng một cái đĩa, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn cô.

Liên Huyên đưa giấm cho Lục Tử Tranh, trên mặt mang theo chút thấp thỏm, hỏi Lục Tử Tranh: "Mình mới ăn cơm xong, rỗi quá không có chuyện gì làm nên cắt chút hoa quả, định mang đến cùng ăn với cậu, có được không?" Nàng ta ngừng lại một chút, nói: "Mấy ngày nay mình luôn một mình ăn cơm trong phòng, một mình xem ti vi, vừa nãy ngồi ở trong phòng khách, bỗng cảm thấy yên tĩnh đến nỗi có hơi đáng sợ..." Lúc nói chuyện, giọng nói nàng ta dần dần thấp, vẻ mặt có chút cô đơn.

Lục Tử Tranh nhìn vẻ mặt cô đơn của nàng ta, cô có phần không đánh lòng. Vốn buổi tối cô cũng không có sắp xếp gì quan trọng, do dự một lát, liền mở cửa, ra hiệu bảo nàng ta vào cửa.

Sau khi vào cửa, Lục Tử Tranh và Liên Huyên ngồi xuống ghế sofa, hai người mặt đối mặt, trong lúc nhất thời có phần lúng túng không lời.

Lần thứ nhất khi chạm mặt, do Lục Tử Tranh cuống cuồng lên khóa, nên cũng không có hỏi thăm gì. Thế là hơi suy tư, cô liền cười cười, chọn chủ đề, cùng Liên Huyên tán gẫu việc nhà, hỏi nàng ta: "Sao cậu lại có thời gian đến nơi này giải sầu vậy, mà còn là có vẻ như định ở một thời gian ngắn nữa?"Liên Huyên giúp Lục Tử Tranh xiên một miếng táo, đưa cho Lục Tử Tranh, nàng ta cười nhẹ hồi đáp: "Bởi vì chuyện từ hôn nên ầm ĩ với trong nhà. Chức vụ ở công ty bị đình chỉ rồi, bầu không khí ở trong nhà cũng không được tốt, vì thế nhất thời cũng không có chuyện gì làm, lại không muốn ở nhà, nên mình đến nơi đây." Trong lời đã tóm tắt một nửa nguyên nhân, còn nửa còn lại, Liên Huyên không có nói ra. Tới nơi đây, nguyên nhân chủ yếu nhất, dĩ nhiên là vì biết Lục Tử Tranh ở đây.

Lục Tử Tranh cảm thấy chủ đề này hình như có hơi nhạy cảm, dính đến chuyện nhà và chuyện tư của Liên Huyên, cô không tiện hỏi nhiều. Thế là, cô chỉ cắn một miếng táo, nhẹ nhàng "à" một tiếng, không tiếp lời.

Trái lại là bản thân Liên Huyên cười cười, cơ thể nhẹ nhàng tựa về phía sau ghế sofa, thay đổi thành tư thế ngồi hơi hơi dễ chịu, theo đề tài tiếp tục nói: "Tử Tranh, nói thật với cậu, mình cảm thấy, sau khi làm quyết định này, cả người mình đều thoải mái hơn rất nhiều." Nàng ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Kể ra, tình cảnh mình bây giờ hơi giống như bị cô lập hoàn toàn, nhưng mình lại cảm thấy, dường như là đã cởi ra hết thảy gông xiềng. Lâu lắm rồi mình mới như bây giờ, cảm giác mình chỉ là chính mình, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, không muốn nói chuyện thì có thể cả ngày không ra khỏi cửa, là một người tự do độc lập."
Lục Tử Tranh nhìn thấy vẻ mặt vui cười điềm đạm thanh thản của Liên Huyên, biết nàng ta là thật sự cảm thấy vui vẻ, cũng tự đáy lòng mà buông lỏng tâm lý ra, có chút vui vẻ thay nàng ta: "Mình không biết chuyện cậu làm có đúng đắn hay không, có điều, nếu cậu thật sự cảm thấy vui vẻ, mình cho rằng đó chính là đáng giá."

Lúm đồng tiền trên gương mặt giản dị thanh nhã của Liên Huyên càng sâu thêm, long lanh xán lạn: "Mình cảm thấy nhất định đáng giá. Suy tính nhiều năm như vậy, cần vứt bỏ cái gì, bảo toàn cái gì, hao hết thảy công sức, cuối cùng lại không phải vì bản thân. Lần này, bất luận kết quả thế nào, ít nhất mình cũng đã sống một lần cho chính mình, vô luận như thế nào, đều là đáng giá."

Trên mặt của nàng ta, tràn đầy lời thề son sắt, thần thái hồng hào, không hề thấy tấm mặt nạ bình tĩnh tự tin dày nặng nhưng lại tâm sự nặng nề lúc ban đầu tình cờ gặp lại ở công ty. Lục Tử Tranh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Vậy tiếp theo cậu có tính toán gì, có chuẩn bị đi nơi nào nữa không?"

Hai tay Lục Tử Tranh đan chéo nhau, đặt xuống trên đầu gối, đang chuẩn bị kính cẩn lắng nghe, di động đặt ở trên bàn trà bỗng nhiên vang lên. Ý cười bên môi Lục Tử Tranh không tự chủ lại sâu thêm, cô tiếp điện thoại ngay lập tức.

Dĩ nhiên là Giang Hoài Khê gọi điện tới, nàng cười nói với Lục Tử Tranh, trước khi cô gửi tin nhắn cho nàng, nàng đã sớm ăn cơm tối xong, cô làm điều thừa thải quá rồi.

Vì Liên Huyên ở bên cạnh, Lục Tử Tranh nói chuyện cũng không tự do lắm, cô chỉ cười nhẹ đáp lời: "Ừ, cậu nhớ ăn là được rồi."

Giang Hoài Khê nhạy bén nhận ra khác thường của Lục Tử Tranh, nàng hơi suy nghĩ một chút, liền phản ứng nói: "Bây giờ cậu không tiện để nói chuyện phải không?"Lục Tử Tranh do dự một lát, nói: "Ừ, mời Liên Huyên đến nhà chơi một lát." Vì Liên Huyên ở ngay bên cạnh, Lục Tử Tranh bận tâm mặt mũi của nàng ta, tất nhiên là không nói trắng ra với Giang Hoài Khê là Liên Huyên chủ động yêu cầu vào cửa nói chuyện phiếm.

Đầu điện thoại kia, Giang Hoài Khê chỉ lặng im một chút, rồi săn sóc bảo: "Vậy lát nữa tôi gọi lại cho cậu, cậu tiếp đãi cô ấy trước đi."

Lục Tử Tranh ưng thuận, đáp: "Lát nữa tôi gọi cậu lại." Sau đó, liền cúp điện thoại.

Liên Huyên lại vô cùng thức thời, thấy thế liền đứng lên, thu dọn đĩa trái cây gần ăn gần sắp hết trên bàn trà một lát, nàng ta dịu dàng cười cáo biệt: "Cậu có việc thì làm trước đi, mình cũng phải về rồi."

Lục Tử Tranh khách sáo giữ lại, Liên Huyên cũng khách sáo từ chối.

Đưa Liên Huyên đến cửa, Lục Tử Tranh lễ phép đứng ở cửa, chuẩn bị chờ Liên Huyên hoàn toàn vào nhà rồi mới đóng cửa lại. Lại nào ngờ, khi Liên Huyên đang định mở cửa nhà nàng ta, nàng ta đột nhiên quay người lại, hỏi Lục Tử Tranh: "Tử Tranh, thứ Bảy có rảnh không? Có tiện đưa mình đến dạo đại học X một lát không?" Ngừng lại một chút, nàng ta lại thêm một câu giải thích: "Đại học X xem như là điểm du lịch hot, vì thế mỗi ngày đều có nhân số tham quan giới hạn, mình liên tục tới ấy mấy ngày qua rồi, vẫn không may mắn mãi."

Lục Tử Tranh tâm vô tạp niệm, tuy rằng đoán chừng thời tiết cuối tuần nóng bức, cô chẳng hề muốn ra ngoài ngắm cảnh, nhưng lại cảm thấy nếu mình từ chối thì hình như không hợp tình người lắm, vì thế thoáng do dự lại, cô vẫn gật đầu một cái đáp ứng.

Liên Huyên được toại nguyện, mỉm cười nói tiếng cám ơn, ước định thời gian xong, rồi còn bảo lúc đấy không gặp không về.

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi tiễn Liên Huyên xong, Lục Tử Tranh về tới phòng khách, ngay lập tức liền gọi điện thoại lại cho Giang Hoài Khê.

Chuyện về Liên Huyên vừa nãy, Giang Hoài Khê không có hỏi gì nhiều, chỉ là tán gẫu như thường ngày với Lục Tử Tranh, nhưng mà, trong giọng nói của nàng, Lục Tử Tranh nghe chút uể oải hoặc ít hoặc nhiều. Cả thể xác và tinh thần của Lục Tử Tranh đều vấn vương ở trên người Giang Hoài Khê, dù cho không gặp nhau, nhưng chút biến hóa trong giọng điệu Giang Hoài Khê, mọi thời mọi khắc Lục Tử Tranh đều chú ý.

Cô cảm thấy, một tuần này tới nay, tâm tình của Giang Hoài Khê tựa hồ có hơi không tốt. Thi thoảng chợt trầm mặc, dường như càng ngày càng nhiều. Dù cho ở trong lúc nói chuyện, Giang Hoài Khê tựa hồ vẫn cố hết sức che giấu, tận lực biển hiện như bình thường.

Lục Tử Tranh hơi do dự một lát, vẫn không nhịn được lo lắng, cô căn dặn Giang Hoài Khê: "Hoài Khê, nghe giọng của cậu hình như có hơi mệt phải không, sự việc có thể từ từ mà làm, nếu như quá mệt mỏi thì trì hoãn một chút đi."

Giang Hoài Khê nhẹ nhàng cười ra tiếng, trêu đùa cô: "Cậu muốn thêm mấy ngày tự do độc thân chứ gì? Mưu mô bất lương."

Lục Tử Tranh gặp nàng không không định đáp lại mình, cô thở dài, liền dời đi đề tài, nói với Giang Hoài Khê thứ Bảy mình phải dẫn Liên Huyên đi tham quan đại học X.

Giang Hoài Khê nhàn nhạt đáp một tiếng, tỏ ý biết rồi, trầm mặc một chút, lại cho cô hay: "Nếu như cậu không thân thuộc đại học X cho lắm thì có thể mua một tấm bản đồ du lịch ở cổng. Thời tiết mấy ngày nay khá nóng, hơn nữa dự báo thời tiết nói thứ Bảy có thể sẽ có mưa rào, vì thế phải nhớ mang ô. Nếu có ăn trưa ở trong căn tin đại học X, nhớ ăn nhiều cơm nhiều đồ ăn một chút, có điều nó sẽ hơi mặn một ít, có lẽ cậu sẽ ăn không quen. Đồ ăn trong căn tin phía Tây và Đông có thể sẽ phù hợp khẩu vị của cậu hơn, nhưng mà, bên phía Tây là mở cho du khách, vì thế sẽ khá đông người, ồn ào hơn, cũng khó tìm chỗ ngồi nữa. Vì thế, có lẽ căn tin phía Đông thích hợp hơn."

Lục Tử Tranh nghe lời dặn dò tỉ mỉ của Giang Hoài Khê, lo âu mang máng trong lòng vừa nãy đã bị quét sạch sành sạch trong lúc nhất thời, nụ cười hiện lên trên mặt càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu tiên cô biết, hóa ra Giang Hoài Khê cũng là người sẽ xem dự báo thời tiết. Cô cười trả lời nàng: "Ừ, tôi biết rồi, tôi tin tưởng giới thiệu và tuyển chọn của cậu, nhất định sẽ mua bản đồ trù định đường đi trước, sau đó sẽ mang ô, lúc ăn cơm sẽ đi thẳng đến căn tin phía Đông."

Trong bệnh viện, Giang Hoài Khê tựa nghiêng ở trên gối đầu, ống dẫn khí oxy tạm thời tháo xuống móc vào trên cổ, sau lưng trái gầy nhom bị cắm vào một ống dẫn lưu dài nhỏ, một tay đưa di động lên, một tay khác đang được truyền dịch đặt xuống bên cạnh giường bệnh. Trên mu bàn tay trắng nõn, trần đầy lỗ kim bầm tím.

Nàng nghe Lục Tử Tranh hoàn toàn tín nhiệm, không chút do dự nào đối với lựa chọn của nàng, con ngươi không khỏi tối sầm lại, trong lòng sinh ra ý nghĩ. Từng bước tính toán liều lĩnh của Liên Huyên là vì Lục Tử Tranh; mình bây giờ yếu đuối không thể tả, không lực không sức; cả ngày đó Lục Tử Tranh không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng "Nếu có nếu như, cậu sẽ tha thứ Liên Huyên, ở bên cạnh Liên Huyên hay không", càng khiến nàng ngày càng có phần không xác định.

Đột nhiên nàng tựa như đã thỏa hiệp, thở ra một hơi thật dài, xoay ý nói với Lục Tử Tranh: "Thật ra, không nhất định là căn tin khác sẽ không phù hợp đâu. Hay là, cậu thử bảo Liên Huyên chọn đi, biết đâu chừng sẽ cho ra kinh hỉ khác thì sao."

Nàng ngẩng đầu lên, hơi khép hai mắt, nhìn đồng hồ nước treo ở giường bệnh từng giọt từng giọt chảy xuống, phảng phất như đang nhìn thời gian từng chút từng chút biến mất, mà nàng thì lại vô lực để nắm lại. Khuôn mặt trắng bệch gầy gò tan mất đi vẻ lạnh lùng bình tĩnh ngày xưa, tràn đầy ủ rũ.

Trong đáy lòng nàng nỉ non khẽ hỏi: "Tử Tranh, được ăn cả ngã về không thế này, đến tột cùng có đúng hay không? Thật ra, có phải tôi nên cho cậu nhiều tự do và lựa chọn hơn không, đối với cậu thế mới càng tốt hơn phải không?"
===================
Chương 72:

Thứ Bảy ấy, Lục Tử Tranh thức dậy sớm hơn thường ngày, rửa ráy xong xuôi, cô qua loa hâm ly sữa nóng và ăn hai miếng bánh mì, rồi ra cửa trước 5 phút đồng hồ so với thời gian đã giao ước với Liên Huyên, cô định bụng đợi ở cửa chờ Liên Huyên ra ngoài.

Bất ngờ chính là, Lục Tử Tranh vừa mở cửa ra là đã thấy Liên Huyên đứng đợi ở cạnh cửa, bộ dạng như đã chuẩn bị xong xuôi, một tay xách túi, một tay xách... một bao bữa sáng?

Thấy Lục Tử Tranh ra rồi, Liên Huyên lập tức đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu, tóc đen rơi ra một vai, dịu dàng cười một tiếng, nói: "Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?" Nói xong, nàng ta thoáng xách bao sữa đậu nành và bánh bao lên phía trên, giải thích: "Lúc tập thể dục buổi sáng về, mình tiện thể mua bữa sáng, mua hộ cho cậu một phần luôn. Lại sợ sớm quá cậu vẫn chưa thức dậy, nên mình không dám gõ cửa, đứng đây chờ, xem có may mắn gặp cậu đi ra mua bữa sáng hay không."

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn nàng ta, cô cắn cắn môi có chút lúng túng bảo: "Mình đã ăn rồi..."

Liên Huyên nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức liền lắc lắc đầu, bộ dạng như không để ý lắm mà cười nói: "Không sao, chỉ là mình lo sớm thôi, thời gian biểu ngày thường của cậu không giống nhau, sợ cậu không để ý tới chuyện ăn uống thôi." Nói xong, nàng ta vừa xoay người mở cửa, vừa đề nghị nói: "Vậy cậu chờ một lát, mình cất nó rồi ra ngay."

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhìn bóng người xoay người vào cửa của Liên Huyên, như có suy nghĩ mà nhíu nhíu mày.

Vậy thì, cô ấy đã bắt đầu đứng ở cửa chờ từ bao giờ đây?

Bởi thời gian còn tương đối sớm, nắng mai ấm áp, gió mát phơ phất, trên đường phố là vắng vẻ hiếm thấy. Lục Tử Tranh cách Liên Huyên không xa không gần mà sánh vai bước đến, cô tinh tế nhìn quanh bốn phía một cái, lạnh nhạt bảo: "Hình như tới đây lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên mình nghiêm túc quan sát hai bên phong cảnh của con đường này đến thế."

Liên Huyên nghiêng đầu nhìn Lục Tử Tranh, tựa như thích thú dâng trào, nàng ta cười nói: "Sau khi mình tới nơi này, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ xung quanh đây, vì thế lân cận con đường này, mình đều cực kỳ quen thuộc." Nàng ta đưa tay chỉ về phía trước đường xa xa, tự nhiên mà giới thiệu: "Này, cậu xem bồn hoa kia đi, nơi đó có một con đường nhỏ, từ chỗ đó rẽ qua, chính là một công viên. Mỗi sáng sớm, ở trong đều có rất nhiều ông cụ và bà cụ khiêu vũ, đánh Thái Cực, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với phần lớn người trẻ tuổi sáng sớm mắt buồn ngủ mông lung. Sau đó đến vườn hoa, đi lên phía trước nữa một chút, có một ngôi nhà cũ của một danh nhân, nhìn như vô cùng cổ xưa, phong cách xây dựng độc đáo khác người so với xung quanh, mình vẫn mong có cơ hội vào ấy xem thế nào. Tiếp đó đi phía trước chút nữa..."

Liên Huyên nói đến những thứ này, rành mạch phân minh, thuộc như lòng bàn tay. Lục Tử Tranh bèn nghiêng đầu nhìn nàng ta, bộ dạng như rất hứng thú, nghe như hết súc nghiêm túc.

Sau khi xuôi theo đoạn giới thiệu ở con đường này của Liên Huyên, lúc giới thiệu xong, đại học X cũng đã gần ở trước mắt.Lục Tử Tranh không nhịn được mỉm cười, nói đùa với Liên Huyên: "Xem ra, so với mình, cậu càng hợp chức hướng dẫn viên du lịch này hơn, sáng sớm chạy bộ là thói quen tốt, không chỉ rèn luyện thân thể mà còn mở mang tầm mắt."

Liên Huyên cũng dịu dàng cong cong khóe môi, hai cái lúm đồng tiền không sâu lộ ra, do dự một chốc mới nói: "Sáng sớm chạy bộ quả thật rất tốt, vậy cậu có hứng thú buổi sáng cùng nhau rèn luyện với mình không, một mình mình khó mà kiên trì nổi."

Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, ý cười nhẹ nhàng trên mặt, ánh mắt tự nhiên hào phóng, tựa như đây thật sự là một đề nghị thuận miệng nô đùa mà thôi.

Chỉ có Liên Huyên tự mình biết, sau khi hỏi câu hỏi này xong, bởi vì chờ mong, nhịp tim đập của nàng ta vô cùng dồn dập, mồ hôi mỏng trên tay chảy ròng ròng.

Nhưng mà, Lục Tử Tranh như không hề có cảm giác, cô chỉ tùy tiện nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi lắc lắc đầu khéo léo từ chối: "Mình lười, làm gì thức dậy nổi, vẫn nên để mình ngủ thêm một lát đi." Nói xong, cô sải bước đi về phía đại học X, kêu gọi: "Đi nhanh một chút nào, lát nữa mặt trời sẽ nóng lên đấy."

Liên Huyên nhìn bóng người của cô, gật gật đầu, vẻ mặt vô thức mà ảm đạm, nàng ta thở một hơi thật dài, gót chân bước theo.

Vì thẻ học sinh trên tay Lục Tử Tranh, hai người các cô dễ dàng bước vào đại học X. Lục Tử tranh sớm đã chuẩn bị công tác kỹ càng, vạch kết hoạch tuyến đường tham quan rồi. Cô cầm bản đồ, dẫn theo Liên Huyên từ cửa lớn phía Đông đi vào, vòng quanh dọc đường đi về phía Tây, một đường vừa đi vừa giới thiệu, còn phụ trách giúp chụp ảnh, ngoài từ chối cùng Liên Huyên làm dáng chụp ảnh để Liên Huyên thấy thất vọng ra, cô đúng là một hướng dẫn viên du lịch tận lực tận tụy thành ý mười phần.

Tới gần buổi trưa, mặt trời dần dần cay độc lên. Hai người Lục Tử Tranh và Liên Huyên đều là một thân áo váy lộ cánh tay lộ chân, bị phơi nắng một hồi, hai người đều có chút chịu không nổi.

Lục Tử Tranh tìm nơi có bóng cây che lấp, ngừng bước chân, từ trong túi lấy ra ô. Cô hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Liên Huyên sáng quắc đầy rẫy kỳ vọng, có hơi đáng thương mà nhìn ô trong tay mình. Lục Tử Tranh ngờ đoán, biết mà còn cố hỏi: "Cậu không mang ô?"

Liên Huyên ngại ngùng gật gật đầu.

Lục Tử Tranh bung ô ra, cười nhẹ bảo: "Vậy cùng che đi."

Liên Huyên liền mặt mày cong cong, gật gật đầu, đến gần Lục Tử Tranh hơn chút, trốn vào bên trong ô. Hai người lại lần nữa di bước chân lên, lúc đi ra râm bóng cây, Liên Huyên tự nhiên mà sát vào Lục Tử Tranh thêm một ít, dùng tay phải nhẹ nhàng đặt lên cái tay giơ cán ô của Lục Tử Tranh.

Vì bản thân Lục Tử Tranh thích con gái, mà ngoài Giang Hoài Khê và Hứa Bách Hàm ra, cô không còn bạn bè thân thiết nào khác, nên đối với tiếp xúc thân thiết quá mức của thân thể, cô có hơi nhạy cảm và chú ý đặc biệt.

Trong tích tắc khi Liên Huyên gần sát cô kéo lại tay cô, cô không khỏi mà cứng người một lát, vẻ mặt có phần không tự nhiên. Một giây sau, Lục Tử Tranh giả vờ điềm nhiên như không thay đổi một tay bung dù, nói rằng: "Hình như tay này giơ dù dễ hơn..." Lúc nói chuyện, cô bất động thanh sắc mà cách xa Liên Huyên một chút, gần như nửa người đều lộ ra ngoài ô, bại lộ ở dưới ánh mặt trời.Liên Huyên làm gì không chú ý đến động tác hết sức xa cách của Lục Tử Tranh như vậy, ý cười trên mặt nàng ta không khỏi trở nên nhạt nhẽo dần. Hai mắt nàng ta ảm đạm, nhận lấy ô trên tay Lục Tử Tranh, giả vờ như không hề có cảm giác, dùng giọng điệu dịu dàng như thường nói: "Để mình cầm cho." Nói xong nàng ta nghiêng ô hướng về bên kia của Lục Tử Tranh, đem toàn bộ thân thể của Lục Tử Tranh ập vào trong bóng râm, sau đó, thân thể nàng ta cách dần về phía bên ngoài ô, chủ động kéo dài khoảng cách với Lục Tử Tranh, không xa không gần, cự ly vừa vặn.

Lục Tử Tranh không rõ Liên Huyên có phát hiện hay không, nhưng hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫn duy trì khoảng cách như vậy, một đường bước lên, hướng về căn tin phía Đông đi đến.

Sau khi ăn cơm ở căn tin xong, các cô nghỉ ngơi sơ ở căn tin, rồi cùng đi về hướng thư viện chực máy lạnh, tránh ánh mặt trời cay độc nhất sau chiều, đợi thời cơ lên đường lần nữa.

Sau hai giờ chiều, trời đột nhiên từ từ u ám xuống, ánh mặt trời cũng dần biến mất không còn tăm hơi. Trong lòng Lục Tử Tranh không nhịn được cười, nói: Giang Hoài Khê ít khi xem dự báo thời tiết một lần, dường như hơi bị chuẩn đấy nhỉ, có vẻ như là sắp mưa rồi này.

Thế là hai người liền lập tức di người rời khỏi thư viện, thừa dịp trời âm u hiếm thấy, bắt đầu chuyến ngắm cảnh buổi chiều. Dọc đường, đi tạt qua khu khoa học kỹ thuật, lớp học kinh tế tài chính có lịch sử lâu đời, ký túc xá Hàng Hải, quán cafe đủ loại sách đặc sắc, nghe tiếng nơi Bạch Lộ Châu [1] gần xa, Lục Tử Tranh ra ngoài dự liệu của Liên Huyên, nói tới lịch sử những chỗ này, mạch lạc rõ ràng... Nàng ta làm sao biết, Lục Tử Tranh là thật sự phí một phen công sức, đem lần cơ hội dẫn nàng ta ngắm cảnh này thành màn diễn thử, hi vọng lần sau đến thời điểm đi cùng với Giang Hoài Khê, có thể khiến Giang Hoài Khê giật nảy cả mình, nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Đến sập tối, các cô từ nhà sách đặc sắc ngoài học viện giáo dục ngoài nước đi ra, chuẩn bị đến cửa trường phía Tây ra ngoài, Lục Tử Tranh đột nhiên cảm thấy được có cái gì hơi lạnh tạt vào trên mặt của cô.

Liên Huyên ở cạnh cô, trong thanh âm ôn hòa thận trọng nhất quán đột nhiên mang theo chút hưng phấn nói: "Sắp mưa rồi..."

Lúc nói chuyện, lại có vài giọt mưa lớn chừng hạt đậu bắn vào trên người Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh không chút nghĩ ngợi mà liền nghiêng đầu, cúi bả vai, định lấy ra ô vừa mới cất vào túi.Không ngờ, Liên Huyên còn nhanh hơn một bước so với cô, nàng ta nhanh chóng lấy ra một cái áo đơn hở cổ từ trong túi mình, giơ tay lên, bày áo ra che ở trên đầu mình và Lục Tử Tranh, căng thẳng nói về hướng Lục Tử Tranh: "Phía trước có một cái đình nhỏ, chúng ta nhanh chạy tới đó tránh mưa lát đi."

Một tay Lục Tử Tranh còn đang cầm ô vừa mới lấy ra từ trong túi, cô thấy thế hơi kinh ngạc nhẹ giọng "hả" một tiếng, có phần không hiểu ra sao, tư duy lần không ra. Cô vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Liên Huyên dùng cánh tay khẽ đẩy cơ thể một lát, bị nàng ta kéo chạy đi.

Mưa lại rơi lớn hơn một ít, một mình Liên Huyên căng không hết chiếc áo đơn, hạt mưa lưu loát mà tạt lên trên mặt Lục Tử Tranh và Liên Huyên. Lục Tử Tranh vì tránh mưa, phản xạ có điều kiện mà đưa tay giúp nàng ta kéo áo đơn qua một góc, căng nó lên. Cô vừa chạy thở hồng hộc, vừa nghiêng đầu nhìn Liên Huyên bên cạnh đang vừa chạy vừa cười, một mảnh mờ mịt không rõ trên mặt: rõ ràng là có ô mà?Thật vất vả chạy tới trong đình Vật Vong có thể che mưa, thân thể Lục Tử Tranh mệt đến mềm nhũm, dựa vào đình cột gồ ghề mà thở gấp. Khi hơi thở hơi thuận rồi, cô định hỏi Liên Huyên tại sao không cần ô. Nhưng mà, cô vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Liên Huyên ôm cái áo đơn kia, mặt mày dịu dàng không hề chớp mắt mà nhìn chăm chăm mình, ý cười dịu dàng của lúm đồng tiền gần như muốn xuất ra ngoài.

Trong lòng Lục Tử Tranh kỳ lạ mà nặng trĩu một lát, tầm mắt dời đi chỗ khác, không dám đối diện với Liên Huyên. Cô nghe thanh âm ôn hòa của Liên Huyên, ngữ điệu êm dịu cười hỏi mình: "Cậu khó hiểu chuyện rõ ràng có ô nhưng mình lại không cần đúng không?"

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gật gật đầu.

Liên Huyên nháy mắt một cái, khuôn mặt dịu dàng, nàng ta giải thích: "Thật ra mình cũng chỉ nhất thời hứng khởi thôi, áo kia vốn là đồ che nắng nếu bị thái dương sưởi nắng." Dừng một chút, trong ý cười của nàng ta lại có chút ngượng ngùng hiếm thấy: "Trước đây khi mình xem phim, mỗi lần nhìn thấy những đoạn romantic dạng như nam nữ chính chạy trong mưa để trốn mưa, mình đều cảm thấy nó rất ấu trĩ không hiện thực, nhưng thật lòng thì lại rất hâm mộ. Nếu có thể tìm được một người cùng đồng ý liều lĩnh ấu trĩ điên khùng với bản thân, lưỡng tình lương duyệt, đó thật ra là may mắn hiếm thấy."

Nói xong, nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, trong mắt có ý cười giảo hoạt, bổ sung thêm: "Vì thế hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, mình không nhịn được sự tùy hứng ấu trĩ mà mắc vào một hồi ngu xuẩn. Mặc dù tư duy quá khứ của mình đã từng coi nó là ấu trĩ ngu xuẩn, thế nhưng, haha, cảm giác hóa ra cũng không tệ lắm."

Lục Tử Tranh bị kinh sợ bởi ý cười rộng rãi dịu dàng và ngóng trông sạch sẽ trong mắt Liên Huyên, Liên Huyên khi gỡ mặt nạ xuống, nó không hề phù hợp với bề ngoài đoan lệ dịu dàng, ngoài ý muốn là tính đáng yêu của trẻ con. Lục Tử Tranh nhìn nàng ta, mím môi khẽ mỉm cười, trêu chọc bảo: "Vì thế, cậu muốn nói, kỳ thực trong lòng cậu có một bé gái lãng mạn sao?"

Liên Huyên hơi ngượng ngùng mà vuốt tóc bên tai mình một chút, ý cười nhẹ nhàng không hề phủ nhận. Nhìn tóc trán của Lục Tử Tranh bị nước mưa làm ướt nhẹp, mềm oặt mà có hơi ngổn ngang dán khít trên trán, nàng ta bèn lấy ra khăn giấy từ trong túi, giơ tay tự nhiên mà định giúp Lục Tử Tranh lau chùi, ánh mắt dịu dàng.

Lục Tử Tranh tựa như nai con bị hoảng sợ, thảng thốt nhảy một bước về phía sau. Sau đó, cô tựa như cảm thấy động tác của chính mình của mình có hơi quá lố, kiểu bổ cứu mà tránh khỏi ánh mắt Liên Huyên, tiếp nhận khăn giấy trong tay nàng ta, có phần lúng túng giải thích: "Tự mình làm là được rồi."

Sau khi cô qua loa chùi cọ mấy lần xong, nhìn mưa rơi đã dần nhỏ đi bên ngoài một chút, giả vờ tự nhiên mà đùa hỏi: "Bé gái lãng mạn, chúng ta về thôi, em có muốn thử dạo bước trong mưa mà không bung dù hay không?"

Lúc Lục Tử Tranh thảng thốt lui lại, bàn tay giơ lên của Liên Huyên có phần lúng túng ngừng một lát trên không trung, sau đó, năm ngón tay dần dần nắm chặt cụt hứng buông xuống.

Ánh mắt Liên Huyên nặng nề, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mưa phùn liên tục ngoài đình, dáng vẻ như đang đăm chiêu. Nghe thấy câu hỏi của Lục Tử Tranh, Liên Huyên thu lại tinh thần, lộ ra vẻ tươi vui, lấy cười nhẹ đáp ứng cô: "Được, có điều, nếu vì vậy mà cậu bị cảm, mình không chịu trách nhiệm đâu."Lục Tử Tranh chỉ cười nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, nói: "Hiển nhiên sẽ không." Nói xong, cô sải ra bước chân dài, trước tiên đi ra đình Vật Vong, bước vào trong cơn mưa bụi bé nhỏ.

Liên Huyên đứng ngoài đình, nhìn chăm chăm tóc dài rối tung ở thân sau của Lục Tử Tranh, đong đưa theo gió, trong cơn mưa hồng trần đây, đẹp như bức tranh, lòng không khỏi khao khát dập dờn. Nàng ta quay người về, hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn biển đình, vẻ mặt trầm thấp, lại có chút buồn bã ủ rủ. "Đình Vật Vong, Vật Vong Vật Vong, còn có ai đang nhớ mãi không quên..."

Trên khu phố càng đi càng cách xa đại học X, trong màn mưa càng ngày càng gần khu căn hộ, Liên Huyên rốt cuộc không kiềm chế nổi khổ tâm của cả dọc đường, mang theo chút chờ mong và thất vọng, hỏi câu kia ra lời: "Tử Tranh, nếu như, nếu như năm đó mình không ích kỷ nhu nhược đến thế, không có nhiều ma xui quỷ khiến đến thế, giữa chúng ta, liệu có thể không chỉ vẻn vẹn là bạn bè hay không?"

Lục Tử Tranh đi ở bên cạnh nàng ta cách đó không xa, bước chân hơi chậm lại, nhẹ nhàng hà một hơi cất tiếng, nhưng lại là dửng dưng của bình tĩnh lạnh lùng: "Nhưng mà, Liên Huyên, nhân sinh không có nếu như, chỉ có kết quả."

Tình cảm của quá khứ, chân tâm đã từng trả giá của quá khứ, nó tồn tại chân thực, không thể phủ nhận, cũng không cần phủ nhận. Nếu có nếu như, trừ đi những nhân tố cản trở khiến hai người tách biệt, hai người dĩ nhiên sẽ mãi yêu nhau. Chỉ cần lòng đã từng yêu nhau là thật, đôi tình nhân yêu nhau nào rồi cũng sẽ nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão thôi.

Nhưng mà, thêm nhiều giả thiết như vậy hơn nữa, với hiện tại mà nói, cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, không cách nào vớt được. Quá khứ cô yêu Liên Huyên, đây là thật, hiện tại, cô không yêu Liên Huyên, đây cũng là thật.

Tại sao Giang Hoài Khê và Liên Huyên đều phải hỏi cô vấn đề như vậy? Hay hoặc là, hai người họ đang muốn mình chứng minh cho họ thế nào?

Thanh âm của Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo: "Thật ra như bây giờ cũng rất tốt mà, không phải sao, chúng ta vẫn là bạn bè."

Môi mỏng của Liên Huyên sít sao mím thành một đường, nàng ta chỉ cúi đầu, không đáp lại Lục Tử Tranh.

Thật ra, trong rất nhiều năm, Lục Tử Tranh đều cho rằng, sau chia tay thì không cách nào trở thành bạn bè, vì, đã từng yêu nhau thật sự, khi đối mặt lẫn nhau sẽ quá mức tàn nhẫn. Mà bây giờ, bởi vì Giang Hoài Khê, bởi vì Liên Huyên, cô đột nhiên minh bạch, sau chia tay không cách nào trở thành bạn bè, có lẽ là vì lẫn nhau có oán hận, hoặc là, vẫn còn yêu, tóm lại, trốn không được câu kia, đấy là: vẫn như cũ không buông xuống được.

Hiện nay, cô có thể tâm không khúc mắc, ngay thẳng mà đối diện với Liên Huyên như vậy, cũng chỉ vì vừa lúc chứng minh cô thật sự đã triệt để buông xuống, không còn bất kỳ lưu tâm.

Chỉ là, vào giờ phút này, nhìn Liên Huyên bên cạnh đang yên lặng vô thanh, nghĩ đến vẻ mặt ảm đạm khó hiểu của Giang Hoài Khê đêm đó, còn cả dạo gần đây khi nhắc tới Liên Huyên Giang Hoài Khê sẽ chợt trầm mặc, hình như Lục Tử Tranh đột nhiên lĩnh ngộ rồi.

Hình như Liên Huyên vẫn không rõ ràng, đối với mình mà nói, tất cả đã trở thành quá khứ từ lâu, không thể cứu vãn; mà Giang Hoài Khê, có lẽ cũng không tự tin như trong tưởng tượng của mình? Đối với cô, hay là đối với bản thân?

Bước chân của Lục Tử Tranh dần dần nặng trĩu xuống, lông mày hơi nhíu lên. Có lẽ, khoảng cách như vậy, đối với cô và Liên Huyên mà nói, thật ra cũng không thích hợp?

Liên Huyên sẽ không chết tâm, Hoài Khê sẽ không an tâm.

Ở trong lòng Lục Tử Tranh thở một hơi thật dài. Hoài Khê, dù lòng tôi có hiểu cậu thế nào, có một số việc, cậu không chỉ rõ, tôi cũng không cách nào hiểu thấu được. Trong tình yêu, muốn hiểu nhau gần nhau, có lẽ thứ chúng ta cần học, vẫn còn rất nhiều.

Chú thích:

[1] Bạch Lộ Châu là đất bồi lòng sông Trường Giang trong lịch sử Nam Kinh. Được xưng tên Bạch Lộ Châu là vì đàn cò trắng tụ hội ở trên đất bồi.
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna