Google.com.vn Đọc truyện Online

20/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 25 + 26

Đăng bởi Ngân Giang | 20/6/18 | 0 nhận xét
Chương 25: Tỉnh Ngộ

“Ha ha, Vũ Hàm quả thật vẫn xinh đẹp như xưa.” Hà Lâm Nhiên đi ra từ dưới một tàng cây, miệng ngậm điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc, không nói gì.

“Không ngờ, thật không ngờ đó.” Hà Lâm Nhiên hút thuốc, cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, thanh âm tự đắc có thể thấy rõ được. Sao? Tưởng là vẫn còn giống như hồi học tiến sỹ chơi ác với tôi? Không thể đâu, giờ có nhược điểm bị tôi nắm trong tay rồi. Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Hà Lâm Nhiên, vẫn im lặng như cũ.

“Năm đó cậu từ khoa văn chuyển sang khoa máy tính giữa chừng, tôi còn nghĩ cậu ăn no rửng mỡ, không nghĩ tới lại là vì Dạ Ngưng.” Hà Lâm Nhiên cũng lười dây dưa với Tiếu Vũ Hàm, trực tiếp đi vào chính đề.
Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ “Dạ Ngưng”, Tiếu Vũ Hàm liền có phản ứng, liếc nhìn Hà Lâm Nhiên một cái, thản nhiên mở miệng: “Hà Linh Đang, cậu nhàn rỗi lắm sao?”


Hà Lâm Nhiên nhún nhún vai, lắc đầu: “Chỗ nào chứ, đây không phải chỉ là tôi tò mò thôi sao?”

“A, thật không.” Tiếu Vũ Hàm cười cười, chớp mắt nhìn cô: “Linh Đang, đã lâu không gặp, Mạch Mạt rất nhớ cậu đó.”

“….” Hà Lâm Nhan vốn đang cợt nhả, vừa nghe đến hai chữ “Mạch Mạt” liền cười không nổi, mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cậu biết?”

“Biết cái gì?” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Hà Lâm Nhiên, mặt Hà Lâm Nhiên liền có chút hồng, cau có nhìn cô: “Thì là, thì là chuyện tôi thích Mạch Mạt…….”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong bộ dáng liền như thể bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Ồ, thì ra cậu thích Mạch Mạt.”

“…..” Hà Lâm Nhiên bị Tiếu Vũ Hàm làm cho nghẹn họng, đen mặt nhìn cô. Mấy người nói xem nữ nhân này đã hơn một năm không gặp mà sao lại vẫn phúc hắc như vậy chứ? Trách không được Dạ Ngưng lại bị cô ta chỉnh cho thần hồn điên đảo, Hà Lâm Nhiên cười giảo hoạt, đây chính là nhược điểm trí mạng của Tiếu Vũ Hàm.

“Nhắc tới Dạ Ngưng….” Hà Lâm Nhiên chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lạnh băng nhìn cô.

“Thật đúng là đáng yêu nhé, người thơm thơm mềm mại, làn da cũng rất mịn màng, ôm cũng thoải mái cực.” Hà Lâm Nhiên nói xong liền bắt đầu nở nụ cười, Tiếu Vũ Hàm cậu cũng có ngày hôm nay nhỉ, năm đó không ít lần bị cậu bắt nạt, hôm nay nhất định phải đòi lại toàn bộ!

Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Hà Lâm Nhiên đang tự ôm bụng cười vui vẻ một lúc, khóe môi khẽ nhếch, người này vẫn thích tự bày trò tự tiêu khiển như vậy. Nghĩ thế, Tiếu Vũ Hàm liền lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần.

“Làm gì?” Hà Lâm Nhiên cười một mình một lát liền cảm thấy thật vô nghĩa, vừa nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm lấy điện thoại ra bấm, lập tức liền cảnh giác.

Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt liếc Hà Lâm Nhiên một cái, không để tâm đến cô: “Này, Mạch Mạt à, Linh Đang đến đây, nói rất nhớ cậu, cậu lại đây mà gặp.”

“…..”

“Đúng, cửa đông, vậy vừa đúng lúc, cậu xuống dưới đi.” Tắt máy, Tiếu Vũ Hàm nghiêng nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Lâm Nhiên, người nào đó vốn có chút càn rỡ nho nhỏ giờ này khắc này đã hoàn toàn hóa đá. Tiếu Vũ Hàm!!!

“Chỗ nào cơ?! Linh Đang ở đâu!!!” Căn bản không cho Hà Lâm Nhiên có thời gian phục hồi tinh thần, từ thật xa đã thấy Mạch Mạt chạy thẳng đến chỗ hai người, hẳn là vừa mới tắm rửa xong, trên đầu còn quấn khăn bông, trên mặt còn đắp mặt nạ bằng mứt táo, một thân váy ngủ mát mẻ, chân đi dép nhựa, lại vẫn xinh đẹp như năm đó.

“Hà Linh Đang!!!”

“Ách, Phì Tạo Mạt*.” Hà Lâm Nhiên đỏ mặt đáp lời, liếc Mạch Mạt một cái, dưới đáy lòng thầm kêu rên, một năm không gặp, Mạch Mạt, cậu thế nào mà một tí bộ dáng cũng không có gì hết thế! Còn đâu là giáo sư nữa!

(*phì tạo mạt: xà phòng bọt)

“Rồi cũng tóm được cậu, cậu chết ở chỗ nào vậy hả? Một năm nay tin tức gì cũng không có, tôi còn tưởng muốn tìm chỗ để viếng mồ mả đốt vàng mã cho cậu cũng không có nữa chứ!” Mạch Mạt hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn Hà Lâm Nhiên.

Hà Lâm Nhiên bị mắng, mặt liền tím lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu còn nói tôi? Cậu thì tốt đẹp lắm chắc, sau khi tốt nghiệp rồi rắm cũng không đánh một cái liền trực tiếp thu dọn hành lý cút lên giường Vũ Hàm, không phải tôi đã nói cậu đừng có bám lấy cô ta mãi như vậy rồi sao? Nhà mình không có giường chắc, làm gì mà đến chỗ nào cũng phải dính lấy cô ta thế chứ?”

“Tôi thích đấy, cậu quản được chắc? Vũ Hàm có đánh rắm thì cũng đều thơm hơn cậu, cậu là cái đồ vô lương tâm!”

“….Khụ.” Tiếu Vũ Hàm nhìn hai vị giáo sư ưu tú trên tiến sỹ đứng chống nạnh mắng nhau trong khuôn viên trường đại học đầy tri thức này, im lặng không nói gì: “Hai người có việc riêng cần nói với nhau nhỉ.”

“Có việc? Tôi và cô ta không có gì để nói cả.” Mạch Mạt cáu đến nỗi mặt nạ mứt táo trên mặt rách toạc cả ra, tất cả mọi người liền lâm vào tình thế khó xử.

Hà Lâm Nhiên nhìn thấy Mạch Mạt như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, nguyên bản một bụng đầy lý luận đều một câu cũng không nói ra. Điểm ấy cô và Dạ Ngưng khá giống nhau, đối với người ngoài thì ngang ngạnh tranh cãi, nhưng vừa thấy người mình thích thì cái gì cũng đều không nói được.

“Vũ Hàm, chúng ta đi!” Mạch Mạt cất lời rồi giữ chặt tay Tiếu Vũ Hàm, thở phì phì nói muốn đi.

Tiếu Vũ Hàm nắm tay Mạch Mạt, chân lại không nhúc nhích: “Mạch Mạt.”

“Sao vậy?” Mạch Mạt cau mày nhìn cô.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nhìn Mạch Mạt, lại nghiêng người nhìn nhìn Hà Lâm Nhiên, nhẹ giọng nói: “Một năm không gặp, hai người không tâm sự sao?”’

“Có cái gì mà nói?!” Mạch Mạt cứng ngắc nói xong, vẫn còn tức Hà Lâm Nhiên một năm nay không có tin tức gì.

Tiếu Vũ hàm nhìn thấy cô như vậy liền cười cười, lắc đầu: “Một năm qua này Linh Đang thực sự thích thú lắm đó, vừa rồi còn một bên tiêu sái hút thuốc, một bên ôm Dạ Ngưng ngắm trăng, vui vẻ miễn bàn.”

“……” Hà Lâm Nhiên vẻ mặt đau khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm, thực hối hận mà, cô thật hối hận đã đắc tội nữ nhân này. Quả nhiên vừa nghe thấy Tiếu Vũ Hàm nói như vậy, mặt nạ khô nẻ trên mặt Mạch Mạt lại rách ra thêm vài cái lỗ to nữa, giơ tay lên, tóm chặt lấy chân váy ngủ của mình, run lên, đột nhiên liều mạng lao về phía Hà Lâm Nhiên: “Cút!”

“……”

***

Thứ bảy, khí trời rất tốt, Dạ Ngưng cùng ba người trong phòng ký túc từ sáng sớm đã dậy đi chạy tám trăm mét.

Dọc theo đường đi, mấy người nghe thấy tiếng Dạ Ngưng thở hổn hển như thể tiếng trâu thở phì phò.

“Tao nói này lão tứ, mày có thể nhỏ tiếng chút không? Vốn không thấy mệt, vừa nghe thấy âm thanh này của mày, tao mệt không chịu được.” Lão đại kháng nghị.

Dạ Ngưng liếc mắt xem thường, tiếp tục thở dốc: “Lão đại, mày có nhân tính không hả? Còn muốn nhỏ giọng một chút nữa, tao có thể khống chế được chắc?”

“Sao lại không thể chứ?” Lão nhị ở một bên nói chen vào, hiện tại cô hận Dạ Ngưng chết được, nếu không phải tại Dạ Ngưng thì làm sao mấy người bọn họ lại xui xẻo như vậy.

Dạ Ngưng thở hổn hển, ồn ào nói: “Thở dốc kiểu này rất giống với lúc kêu ở trên giường, chồng mày bảo kêu mày có thể không kêu chắc?”

“….Lão tứ, sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy hả???” Lão nhị gào thét, Dạ Ngưng lại ném cho ánh mắt đầy khinh thường.

“Lão tứ, quả thật bọn tao không muốn nói đâu, nhưng nói thế nào thì sao mày cứ như thể là chim nhỏ trong tổ đến mức vậy, vừa thấy cô Tiếu liền sợ hãi rụt cổ ngay?”

“Haiz, mày đừng nói nữa, hôm qua tao suy nghĩ cả đêm đã hoàn toàn hiểu ra rồi, quyết định về sau đi con đường cường ngạnh kèm nhu hòa, để cho cô Tiếu biết sự lợi hại của tao!” Dạ Ngưng vung tay ngừng lại, không được, chạy hết nổi rồi, chạy nữa sẽ chết mất.

“Thật à?” Lão đại nghi ngờ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu.

“A, cô Tiếu đến kìa, lão tứ, vừa đúng lúc, mày cường ngạnh cùng ôn nhu một cái cho bọn tao nhìn xem đi!”

“Được, không thành vấn đề!” Dạ Ngưng lau cái trán đầy mồ hôi, sảng khoái đáp ứng. Ba người trong ký túc xá không thể tin được nhìn nàng, đáp ứng thoải mái như vậy, không thể là thật sự ngộ ra chân lý gì đó chứ?

Dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, Dạ Ngưng thở phì phò, vung tay, bước thật lớn đi về phía Tiếu Vũ Hàm.

Bọn mày chờ coi, hôm nay tao sẽ cho chúng mày nhìn xem cái gì gọi là lưu manh không ra uy thì thật đúng là lầm tưởng tao thành thiếu nữ đàng hoàng!

==================
Chương 26: Quỷ Kế Thành Công

Từ rất xa Tiếu Vũ Hàm đã thấy Dạ Ngưng vẻ mặt đầy hớn hở đi về phía mình, khóe môi liền khẽ nhếch, thân mình hơi dựa về phía sau, chuẩn bị tiếp chiêu.

“Cô Tiếu, sao cô lại tới đây?!”

Dạ Ngưng gần như vội đến không chờ nổi mà chạy nước kiệu tới nơi, vuốt vuốt cái trán đẫm mồ hôi, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm bị biểu tình cao hứng phấn chấn của nàng làm cho ngẩn ra, sững sờ đứng tại chỗ.

“Cô Tiếu, cô cũng đến để luyện tập à? Có khát không, em đi lấy nước cho cô uống!”

Giọng điệu vô cùng thân thiết như thể bạn bè lâu năm, Dạ Ngưng tươi cười rạng rỡ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“A…cám ơn.”

Đối mặt với một Dạ Ngưng như vậy, Tiếu Vũ Hàm có phần không thích ứng được, gượng gạo cười, vẫn như trước kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, nhìn những giọt mồ hôi còn chưa khô trên trán nàng, rất muốn giơ tay ra lau đi.

“Chờ nhé, em đi lấy cho cô!”

Dạ Ngưng cười nói, xoay người muốn chạy đi mua đồ uống cho Tiếu Vũ Hàm, nhưng không ngờ do xoay người quá nhanh, thành ra chân phải đá vào bậc thanh, lảo đảo một cái, ngã lăn ra đất.

“Dạ Ngưng!”

Tiếu Vũ Hàm kinh hãi hét lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi vươn tay phải túm lấy nàng, một tay kéo nàng đứng lên, hiển nhiên chân phải Dạ Ngưng đã bị thương, đứng không vững, lập tức ngã vào lòng Tiếu Vũ Hàm.

“Em không sao chứ?”

Tiếu Vũ Hàm vội vàng ôm chặt Dạ Ngưng, khẩn trương nhìn nàng, Dạ Ngưng cau mày, nhón chân.

“Đau, chân — rất đau –”

Tiếu Vũ Hàm sốt ruột nhìn Dạ Ngưng, đỡ nàng đi sang một bên.

“Đi, tới ngồi bên kia trước đã, để tôi xem xem.”

“Ôi, đau, cô Tiếu đừng cử động, đừng nhúc nhích!”

Dạ Ngưng đem toàn bộ thân mình tựa vào lòng Tiếu Vũ Hàm, miệng kêu đau, mặt nhăn nhăn nhó nhó, cắn răng cố gắng chịu đựng.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Em chờ một lát, để tôi gọi điện thoại nhờ người đến giúp đỡ.”

“Không cần đâu, đâu có chết người!”

Dạ Ngưng vẻ mặt cầu xin, giằng co một phen giữ chặt lấy tay Tiếu Vũ Hàm, không cho Tiếu Vũ Hàm lấy di động ra. Còn không quên thầm cảm thán trong lòng một tiếng, bàn tay nhỏ bé này thực trơn nhẵn mịn màng quá đi.

“Để em dựa một lúc cho hoàn hoãn lại là được rồi.”

Dạ Ngưng vừa nói đầu vừa rúc sâu vào lòng Tiếu Vũ Hàm, để giữ cân bằng, hai tay còn ôm lấy eo cô.

“Cô Tiếu, đau…”

Dạ Ngưng ôm chặt Tiếu Vũ Hàm, đáng thương tội nghiệp nói, Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền đau lòng, nâng tay phải, đỡ lấy thắng lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn có thể đi không? Kiên trì một chút, đi về ký túc xa để tôi bôi thuốc cho em, được không?”

Tựa vào lòng Tiếu Vũ hàm, cả người Dạ Ngưng đều cứ thấy lâng lâng, thơm quá, thực mềm, ôm thực thoải mái quá đi. Dùng sức ôm cứng lấy Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp: “Vâng, em xin lỗi, cô Tiếu, làm phiền cô rồi…”

Ngày thường Dạ Ngưng bá đạo thành tính, Tiếu Vũ Hàm vừa thấy bộ dáng “nhược thụ” này của nàng liền thấy đau lòng không thôi, một tay ôm lấy eo Dạ Ngưng, một tay đỡ lấy vai nàng, chậm rãi đi về phía lầu ký túc.

Đứng nhìn cảnh hai người dìu nhau đi, ba người cùng phòng ký túc mắt mở trừng trừng, lão Nhị mấp máy môi, không thể tin được nhìn Dạ Ngưng: “Đây…chính là trò giả vờ ngã trong truyền thuyết?”

Lão Tam vẻ mặt đầy tiếc hận: “Đáng tiếc a, cô Tiếu cứ như vậy mà bị ‘ăn đậu hũ’, lại còn tự mình ôm ‘con sói xấu xa’ đó về nhà nữa?”

Lão Đại vẫn đứng một bên không nói lời nào, trên mặt mang theo ý cười. Xem ra rốt cục lão Tứ đã suy nghĩ thông suốt rồi, biện pháp đối phó với cô Tiếu tốt nhất chính là tự lấy mình ra làm quả cân. Cô Tiếu coi nó như bảo bối mà thương yêu, nó vừa xảy ra vấn đề, cô Tiếu còn làm sao mà lạnh lùng được nữa?

“Cái này thì gọi là gì nhỉ, là ‘nhu’ mà lão Tứ vừa nói sao?” Lão Nhị xực nhớ ra liền bật hỏi, lão Tam nghe xong lời này, hai mắt liền phát sáng.

“Nói thế thì còn ‘cương’? Vậy chẳng lẽ là làm ở ký túc xá của cô Tiếu?”

“Trời ạ……”

***

Phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Tiếu Vũ Hàm cũng dìu Dạ Ngưng được vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên sô pha.

“Em trước tiên kiên nhẫn một chút, tôi vào trong nhà tìm thuốc.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng nói, Dạ Ngưng cắn chặt răng, gật đầu.

“Cô Tiếu, cô đi đi, em còn có thể chịu được!”

Tiếu Vũ Hàm gật đầu, vội vã đi vào trong phòng. Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi cô vào phòng ngủ rồi mới thở phào một hơi, lắc lắc cái chân phải bị thương, ngả người về phía sau, như thể đại gia tựa vào sô pha.

Ôi, ai cũng nói bị bệnh rất khó chịu, nhưng mà giả vờ bị bệnh còn khó chịu hơn! Bất quá có thể chiếm tiện nghi của cô Tiếu nhiều như vậy thì cũng đáng!

Nghĩ như vậy, mắt Dạ Ngưng nheo nheo, vẻ mặt đầy hồi tưởng về cái ôm ban nãy.

Biểu tình của cô Tiếu thực dịu dàng…

Là thật sự đau lòng vì mình nhỉ…

Có thể nào là cũng thích mình hay không?

Nhất định là vậy, nhưng mà… cô Tiếu cũng sẽ đối xử như vậy đối với các học sinh khác phải không?

Đang lúc Dạ Ngưng rối rắm thì Tiếu Vũ Hàm đã ôm hộp thuốc ra, bước nhanh đến trước sô pha, đem hộp đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống cởi giày bên chân phải của Dạ Ngưng ra.

“Ấy…Để em tự làm….” Dạ Ngưng bối rối nói xong, cúi đầu cởi giày ra, mặt đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm cũng lập tức phản ứng theo, gò má cũng hơi ửng hồng, mím môi nhìn chằm chằm Dạ Ngưng.

Trước kia lúc Dạ Ngưng khiêu vũ rồi bị ngã từ trên sân khấu xuống, cô đã tận mắt chứng kiến, sợ là từ đó đã lưu lại thành bệnh căn cho nên mới yếu ớt như vậy, trẹo chân tuy không quá đáng ngại, nhưng đau đến mức nào thì Tiếu Vũ Hàm cũng biết. Vì mua nước cho mình nên Dạ Ngưng mới bị như vậy, nghĩ thế, trong lòng Tiếu Vũ Hàm lại dâng lên từng trận áy náy.

Dạ Ngưng ngồi xuống cởi giày ra, lòng cũng không dễ chịu. Nàng hơi hối hận vì đã lừa Tiếu Vũ Hàm như vậy, cô Tiếu cao cao tại thượng lãnh đạm lạnh nhạt trong lòng mình lại dĩ nhiên khom người cởi giày cho mình……mà mình bất quá chỉ là muốn ‘ăn đậu hũ’ người ta…..

Cởi giày, cởi tất, Dạ Ngưng giả vờ giả vịt tự kỷ nhìn chằm chằm chân mình: “Cô Tiếu, có vẻ như không sao cả.”

Tiếu Vũ Hàm lo lắng nhìn rồi nhìn, lắc đầu: “Không được, để tôi xoa bóp cho em một chút.”

“Cô xóa bóp?” Dạ Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu.

“Trước kia Mạch Mạt suốt ngày đi tập Taekwondo, thường xuyên bị thương, vậy nên tôi cũng đành phải học thôi. Em chờ một chút, tôi đi rồi trở lại ngay.”

Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, trong đầu hiện lên hình ảnh bộ dáng Mạch Mạc mặc bộ võ phục quăng người ta xuống đất, rùng mình một cái: “Vậy…cô Tiếu, cô Mạch không có ở nhà sao?”


“Cô ấy về nhà rồi, trong nhà có chút việc.”

Thanh âm Tiếu Vũ Hàm từ trong phòng tắm truyền ra, Dạ ngưng nghe thấy liền gật đầu, tốt, tốt, không có ở đây là tốt rồi! Thỏ trắng mẹ không có đây, thỏ con như ta đây cũng không sợ!

Rửa tay xong, Tiếu Vũ Hàm từ trong phòng đi ra, ngồi trên sô pha bên cạnh Dạ Ngưng, ôm lấy chân nàng, đặt lên đùi mình.

“Cô Tiếu…”

Dạ Ngưng bị một loạt động tác này của Tiếu Vũ Hàm làm cho mặt mày đỏ bừng, ngẩng đầu, cắn môi nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Lúc này Tiếu Vũ Hàm làm gì còn tâm tư để ý đến Dạ Ngưng, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cái chân ở trên tay mình, Dạ Ngưng nhìn bộ dáng nghiêm túc chăm chú của cô, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là…xin hãy đối xử với em dịu dàng một chút…..”

“……” Tiếu Vũ Hàm thực muốn cầm cái hộp trong tay ném Dạ Ngưng, đây là lúc nào rồi chứ? Trong đầu nàng còn chứa mấy chuyện linh tinh thế nữa!

“Đừng nhúc nhích, ngồi yên đi!” Tiếu Vũ Hàm nhăn mày, Dạ Ngưng nghe thế thì nào dám nhiều lời nữa, ngả lưng tựa vào sô pha ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Cầm lấy cái kẹp, Tiếu Vũ Hàm trước tiên gắp bông sát trùng khử trùng cho Dạ Ngưng, đổ thuốc vào tay phải, hai tay khép lại, xoa xoa, cô Tiếu ngẩng đầu liếc Dạ Ngưng một cái, hai tay chậm rãi xoa bóp chân phải của nàng.

“Tiếu, cô Tiếu…”

Lập tức, Dạ Ngưng liền không chịu nổi, giật mình một cái, thân thể nhẹ nhàng run lên. Tay Tiếu Vũ Hàm lạnh hơn so với những người bình thường một chút, đầu ngón tay lạnh như băng của cô chạm vào da thịt Dạ Ngưng, sờ đến chỗ nào cũng đều dấy lên một luồng điện tê tê khó nhịn.

“Đừng cử động, kiên nhẫn một chút, tôi còn chưa dùng sức nữa!” Tiếu Vũ Hàm gắt lên, lần đầu tiên Dạ Ngưng nhìn thấy cô như vậy, cắn cắn môi, ngẩn ra không dám động đậy. Trong lòng sớm đã hối hận không thôi, nàng hối hận, hối hận không có việc gì lại đi quyến rũ cô Tiếu, đây làm gì có chỗ nào giống đi quyến rũ người ta đâu chứ, rõ ràng là bị người ta quyến rũ ngược lại mà?

Dạ Ngưng nhớ rõ trước kia có một đàn chị mà nàng sùng bái đã từng nói một câu, cái gì gọi là yêu một người? Yêu một người chính là chỉ gọi tên người đó thôi cũng có thể lên đến “đỉnh”, hiện tại Dạ Ngưng đã có phần hiểu được ý tứ những lời này! Cô Tiếu, không thể cứ như vậy được, còn tiếp tục thế nữa, em mà lên “đỉnh” thì làm sao bây giờ?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna