Đăng bởi Ngân Giang | 30/6/18 | 0 nhận xét
Cố Úc Diễm nhìn thân ảnh kia, rốt cục thả lỏng thân mình cương cứng của mình, hô hấp cũng bình ổn lại.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?". Một đường đi cũng không có gặp bạn học, đến lầu bốn thì Tần Thanh Miểu dừng cước bộ, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Đang đi theo cũng ngừng cước bộ lại, chỉ cảm thấy ngực bị kiềm hãm, tay khẽ run lên liền vội vàng nắm chặt túi áo, "Không... không phải, tôi chỉ là.... chính là có chút khẩn trương"
"Khẩn trương?", xoay người, Tần Thanh Miểu cười như không cười, "Vì cái gì lại khẩn trương? Bởi vì sợ hãi? Hay vẫn lo lắng tôi sẽ đối với em làm cái gì?"
"Không có, không phải". Cố Úc Diễm ấp úng, mày nhăn lên, lại không biết giải thích vì sao mình khẩn trương.
Hết thảy là do mình thích nàng, đối mặt với người thầm mến thì lại xuất hiện cảm giác như vậy, tim đập gia tốc, chân tay luống cuống.... thậm chí chỉ là nghĩ sắp sửa nhìn thấy người nọ, vừa khẩn trương vừa vui mừng đến không thể khống chế hô hấp.
Mà đối mặt với người mà mình không nên thầm mến còn có thêm cảm xúc lo lắng phá hủy tâm tư của mình....
Loại cảm giác phức tạp này, cuối cùng hiển hiện ra mặt ngoài, trong lòng không biết làm sao để Tần Thanh Miểu hiểu được.
Ánh mắt bình tĩnh như nước, Tần Thanh Miểu không nói nữa, mà xoay người tiếp tục hướng ký túc xá Cố úc Diễm mà đi, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn đi theo phía sau, nhìn nàng hoàn toàn không có chút do dự đi tới, tựa hồ như rất rõ ký túc xá của mình ở đâu, đáy lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn bóng dáng nàng nhịn không được lại lộ ra nụ cười ngây ngô.
Thiệu Vân Phỉ đứng ở cửa nhìn hai người đi tới, đầu tiên là liếc Tần Thanh Miểu một cái, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm kia, sau đó liền cảm thấy ánh mắt bỗng nhiên có vẻ sắc bén, không khỏi lui ra sau vài bước.
Cố Úc Diễm nhìn thấy động tác của nàng, thấy rất kỳ quái, theo Tần Thanh Miểu vào ký túc xá rồi thì liền lấy một cái ghế dựa để nàng ngồi.
"Không cần". Tần Thanh Miểu ngăn động tác của nàng, vẻ măt đạm mạc, "Cầm đồ, chúng ta đi thôi".
"Được...", đồ Cố Úc Diễm kỳ thật cũng không nhiều lắm, một quyển vở, một ba lô quần áo, đều là quần áo trong khoản thời gian này Tần Thanh Miểu mua cho nàng. Giờ phút này nàng đang đeo trên lưng là cặp máy tính, kéo lại, Tần Thanh Miểu cao thấp đánh giá nàng hai vòng, không nghĩ tới người này lại ít đồ như vậy, mày nhíu lại, xoay người rời khỏi ký túc xá.
"Mình đi nha, Vân Phỉ", Đi tới cửa thì hướng Thiệu Vân Phỉ hất tay, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười lễ phép, Thiệu Vân Phỉ cũng cười lại.
Xuống lầu, đem hành lý bỏ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phụ, Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân đang mở khóa, nhức đầu, "Hơ, tôi không trở về ngay lập tức".
"Ừ". Tần Thanh Miểu đạm đạm đáp, vẻ mặt bình thản làm cho câu tiếp theo của Cố Úc Diễm trở nên có chút âm trầm.
"Minh Kỳ sáng mai phải về, Liên tỷ tỷ không có người chăm sóc, tôi suy nghĩ là có nên trở về hay không...". Không có chú ý đến sắc mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đang nói, xe lại bỗng nhiên chạy ra ngoài, cũng may trên đường không nhiều người, nên đường cũng đủ rộng.
Còn chưa kịp mang dây an toàn nên thân mình đụng mạnh một cái, đầu cảm giác muốn hôn mê, sau khi phục hồi tinh thần liền mang dây an toàn, tiếp theo nghiêng đầu nhìn nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, rối rắm một chút, đáy lòng một cỗ xúc động chút khắc chế không được, "Tôi... tôi cũng luyến tiếc.... chị..."
"Không cần phải nịnh nọt tôi". Tay cầm tay lái, cũng không thèm liếc mắt nàng một cái, Tần Thanh Miểu lãnh nghiêm mặt, "Đừng làm cho tôi xem thường em".
"Tôi..." Tay đặt ở trước nhịn không được nắm thành quyền, Cố Úc Diễm lẳng lặng nhìn bộ dáng lạnh như băng của Tần Thanh Miểu, ngực đau đau, có chút ủy khuất, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Không lương tâm nói, nàng là luyến tiếc cảm xúc của Tần Thanh Miểu, so với lo lắng cho việc Mục Hề Liên không có người chiếu cố còn lợi hại hơn, nhưng nàng không dám nói ra như vậy. Mà ở tại đây, người này đang nghĩ, nàng lo lắng nhất là việc chiếu cố Liên tỷ tỷ sao?
Xe đến cửa bệnh viện thì ngừng lại, Cố Úc Diễm còn chưa biết nên nói chuyện với Tần Thanh Miểu thế nào cho hảo, nữ nhân đang lộ vẻ sinh khí lại giành mở miệng trước, "Xuống xe".
"A? Tôi..." đang muốn giải thích thì há hốc mồm, vẻ mặt vô thố.
"Xuống xe".
" ...Không cần!". Ngực vội vàng phập phồng vài cái, Cố Úc Diễm cắn chặt răng, đánh bạo nói.
"Xuống xe". Ngữ khí mệnh lệnh lại càng phát ra lạnh lùng cường ngạnh, Tần Thanh Miểu vẫn nhìn phía trước, "Một, hai..."
"Không cần!"
"Em..." Tiếng "Ba" còn chưa nói ra miệng lại bị người khó có khi lớn mật nói, Tần Thanh Miểu quay đầu, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, giận giữ cười lên, "Được".
Trong lòng run sợ nhìn Tần Thanh Miểu lái xe, mãi cho đến chỗ sườn núi nơi mà mình bị hôn sâu trước kia, xe dừng lại, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt nhìn nữ nhân mở dây an toàn, tim không khỏi đập gia tốc.
Này.... đến đây để làm chi?
Chương 23
"Đừng tới, đừng tới...." Đường Vận khom thân mình, một tay nắm vợt tennis, một tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một giọt một giọt mồ hôi rơi xuống thành một vũng nước nhỏ.
Bên kia lưới, Tần Thanh Miểu vì vận động kịch kiệt mà trên mặt hồng hồng, cũng có mồ hôi, nhưng cũng không chật vật như Đường Vận.
Quét một cái đến người đang thở gấp bên kia, đi đến bên cạnh cầm một chai nước, đưa cho Đường Vận.
Tiếp nhận, mở nắp rồi thực không có hình tượng mà uống một ngụm, lại nhẹ nhàng thở ra một cái, nhìn thấy Tần Thanh Miểu còn đứng ở đó, đi lên ôm cánh tay của nàng, "Mỗi lần chơi bóng đều bị cậu khi dễ...."
Liếc nàng một cái, cùng nàng đi đến bên kia, cầm chai nước của mình uống một cái, vẫn trầm mặc.
Tần Thanh Miểu lại mở miệng, biểu tình có vẻ có chút cổ quái, "Vận Vận, mình thực kiêu ngạo sao?"
Nữ nhân đang cầm khăn lau mồ hôi sửng sốt, quay đầu xem hảo bằng hữu vẻ mặt không chút thay đổi, nhíu mi, "Tại sao lại hỏi vẫn đề này... cậu kiêu ngạo khi nào?"
Tần Thanh Miểu người này, tuy rằng bộ dáng lạnh như bằng, nhưng hai chữ "Kiêu ngạo" cùng nàng thực không có liên quan.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Tần Thanh Miểu mơ hồ đứng lên, sau một lúc lâu, phảng phất nhớ tới cái gì, "Còn từ ngạo kiều thì sao?"
"Có a". Đường Vận đối với hai vấn đề hôm nay của Tần Thanh Miểu thực sự khó hiểu, bất quá vẫn hảo tâm giải thích, "Ngạo kiều a, nói đúng ra là một người ngoài lạnh trong nóng, thái độ cao ngạo, ngôn ngữ bạo lực, nhưng ngẫu nhiên lại rộ ra biểu hiện ngượng ngùng ôn nhu...."
Giải thích giải thích, Đường Vận phát hiện ra cái gì, nhìn vẻ mặt ngày càng cổ quái của Tần Thanh Miểu, nhịn không được cười ra, "Thanh Miểu, giờ mình mới phát hiện từ ngạo kiều này thực thích hợp với cậu..."
Cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, ngay lập tức lại trở nên căm giận, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên ngày thường, Tần Thanh Miểu liếc Đường Vận vẫn còn đang cười túi bụi một cái, mím môi.
"Cậu sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này a?". Người kia cười đủ rồi thì mở miệng hỏi, ý nghĩ trong đầu cũng ẩn ẩn hiện ra.
Cô hiểu rõ bạn tốt của cô, thời điểm công tác thì thật là cẩn thận, cuộc sống sau khi tan tầm cũng rất nghiêm túc, xem từ văn kiện đến sách, xem tin tức đến phim ảnh, xem đủ tất cả các loại sách nổi tiếng,.... người như vậy, không biết "ngạo kiều" là gì cũng là lẽ thường, nhưng... người hoàn toàn không thể nào tiếp xúc từ này, làm thế nào biết được đây?
Đem vợt bóng bàn cất, cầm chai nước cùng khăn mặt đi về hướng nhà câu lạc bộ, Tần Thanh Miểu không trả lời câu hỏi của Đường Vận.
Thở dài, nhìn người đã đi được vài bước, Đường Vận cũng cất vợt, khi ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thanh Miểu đứng ở nơi đó chờ mình, một tia bất đắc dĩ hiện lên trong mắt.
Có chút này nọ, Tần Thanh Miểu không phát hiện, nàng đại khái cũng cảm thấy...nhưng nàng còn rối rắm, rốt cuộc có nên cùng Tần Thanh Miểu hảo hảo nói chuyện hay không.
Bất quá, theo như tính tình của Tần Thanh Miểu, cho dù khuyên nàng, cũng không nhất định nghe ý kiến của mình, giống như chuyện tình của Cố Úc Sâm. Vô luận nàng ở trước mặt Tần Thanh Miểu biểu lộ thái độ chán ghét nam nhan tâm tư thâm trầm kia đến mức nào, đều không thể làm cho Tần Thanh Miểu rời xa hắn.
Nghĩ đến Cố Úc Sâm thì liền nhớ đến tiểu hài từ đã gặp qua hai lần kia, Đường Vận nhíu mi, đuổi theo Tần Thanh Miểu, trong lòng lại càng phát ra dao động.
Nằm ở trên giường, ôm chú gấu to đùng kia trong lòng, khóe miệng Cố Úc Diễm cười đến không giấu được, đầu cọ cọ lên ngường chú gấu vài cái, nhịn không được ôm nó lăn một cái.
Tối hôm qua rõ ràng còn nói nàng ngây thơ, hôm nay cư nhiên lại mua cho nàng....
Cố Úc Diễm cảm thấy chính mình hảo thỏa mãn hảo thỏa mãn, luôn nhịn không được muốn cười, tay sơ sờ lỗ tai chú gấu, sờ sờ cái mũi, sau đó nhịn không được đem đầu để trên bụng gấu bông, vụng trộm cười.
Nếu Nguyễn Minh Kỳ ở đây, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.... từ sau khi Cố Úc Sâm gặp chuyện không may, nguyên bản một Cố Úc Diễm luôn luôn có một bộ dáng vui vẻ thích cười, đã thật lâu không làm càn nở nụ cười như vậy.
Một giờ trôi qua, sắc trời đã tối dần, giữa trưa không ngủ nên nhịn không được ngáp một cái, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, hơi có chút rối rắm, đem gấu bồng để lên giường, đứng dậy thay đổi một bộ quần áo rộng thùng thình
Bên kia lưới, Tần Thanh Miểu vì vận động kịch kiệt mà trên mặt hồng hồng, cũng có mồ hôi, nhưng cũng không chật vật như Đường Vận.
Quét một cái đến người đang thở gấp bên kia, đi đến bên cạnh cầm một chai nước, đưa cho Đường Vận.
Tiếp nhận, mở nắp rồi thực không có hình tượng mà uống một ngụm, lại nhẹ nhàng thở ra một cái, nhìn thấy Tần Thanh Miểu còn đứng ở đó, đi lên ôm cánh tay của nàng, "Mỗi lần chơi bóng đều bị cậu khi dễ...."
Liếc nàng một cái, cùng nàng đi đến bên kia, cầm chai nước của mình uống một cái, vẫn trầm mặc.
Tần Thanh Miểu lại mở miệng, biểu tình có vẻ có chút cổ quái, "Vận Vận, mình thực kiêu ngạo sao?"
Nữ nhân đang cầm khăn lau mồ hôi sửng sốt, quay đầu xem hảo bằng hữu vẻ mặt không chút thay đổi, nhíu mi, "Tại sao lại hỏi vẫn đề này... cậu kiêu ngạo khi nào?"
Tần Thanh Miểu người này, tuy rằng bộ dáng lạnh như bằng, nhưng hai chữ "Kiêu ngạo" cùng nàng thực không có liên quan.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Tần Thanh Miểu mơ hồ đứng lên, sau một lúc lâu, phảng phất nhớ tới cái gì, "Còn từ ngạo kiều thì sao?"
"Có a". Đường Vận đối với hai vấn đề hôm nay của Tần Thanh Miểu thực sự khó hiểu, bất quá vẫn hảo tâm giải thích, "Ngạo kiều a, nói đúng ra là một người ngoài lạnh trong nóng, thái độ cao ngạo, ngôn ngữ bạo lực, nhưng ngẫu nhiên lại rộ ra biểu hiện ngượng ngùng ôn nhu...."
Giải thích giải thích, Đường Vận phát hiện ra cái gì, nhìn vẻ mặt ngày càng cổ quái của Tần Thanh Miểu, nhịn không được cười ra, "Thanh Miểu, giờ mình mới phát hiện từ ngạo kiều này thực thích hợp với cậu..."
Cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, ngay lập tức lại trở nên căm giận, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên ngày thường, Tần Thanh Miểu liếc Đường Vận vẫn còn đang cười túi bụi một cái, mím môi.
"Cậu sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này a?". Người kia cười đủ rồi thì mở miệng hỏi, ý nghĩ trong đầu cũng ẩn ẩn hiện ra.
Cô hiểu rõ bạn tốt của cô, thời điểm công tác thì thật là cẩn thận, cuộc sống sau khi tan tầm cũng rất nghiêm túc, xem từ văn kiện đến sách, xem tin tức đến phim ảnh, xem đủ tất cả các loại sách nổi tiếng,.... người như vậy, không biết "ngạo kiều" là gì cũng là lẽ thường, nhưng... người hoàn toàn không thể nào tiếp xúc từ này, làm thế nào biết được đây?
Đem vợt bóng bàn cất, cầm chai nước cùng khăn mặt đi về hướng nhà câu lạc bộ, Tần Thanh Miểu không trả lời câu hỏi của Đường Vận.
Thở dài, nhìn người đã đi được vài bước, Đường Vận cũng cất vợt, khi ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thanh Miểu đứng ở nơi đó chờ mình, một tia bất đắc dĩ hiện lên trong mắt.
Có chút này nọ, Tần Thanh Miểu không phát hiện, nàng đại khái cũng cảm thấy...nhưng nàng còn rối rắm, rốt cuộc có nên cùng Tần Thanh Miểu hảo hảo nói chuyện hay không.
Bất quá, theo như tính tình của Tần Thanh Miểu, cho dù khuyên nàng, cũng không nhất định nghe ý kiến của mình, giống như chuyện tình của Cố Úc Sâm. Vô luận nàng ở trước mặt Tần Thanh Miểu biểu lộ thái độ chán ghét nam nhan tâm tư thâm trầm kia đến mức nào, đều không thể làm cho Tần Thanh Miểu rời xa hắn.
Nghĩ đến Cố Úc Sâm thì liền nhớ đến tiểu hài từ đã gặp qua hai lần kia, Đường Vận nhíu mi, đuổi theo Tần Thanh Miểu, trong lòng lại càng phát ra dao động.
Nằm ở trên giường, ôm chú gấu to đùng kia trong lòng, khóe miệng Cố Úc Diễm cười đến không giấu được, đầu cọ cọ lên ngường chú gấu vài cái, nhịn không được ôm nó lăn một cái.
Tối hôm qua rõ ràng còn nói nàng ngây thơ, hôm nay cư nhiên lại mua cho nàng....
Cố Úc Diễm cảm thấy chính mình hảo thỏa mãn hảo thỏa mãn, luôn nhịn không được muốn cười, tay sơ sờ lỗ tai chú gấu, sờ sờ cái mũi, sau đó nhịn không được đem đầu để trên bụng gấu bông, vụng trộm cười.
Nếu Nguyễn Minh Kỳ ở đây, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.... từ sau khi Cố Úc Sâm gặp chuyện không may, nguyên bản một Cố Úc Diễm luôn luôn có một bộ dáng vui vẻ thích cười, đã thật lâu không làm càn nở nụ cười như vậy.
Một giờ trôi qua, sắc trời đã tối dần, giữa trưa không ngủ nên nhịn không được ngáp một cái, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, hơi có chút rối rắm, đem gấu bồng để lên giường, đứng dậy thay đổi một bộ quần áo rộng thùng thình
Đã năm giờ, Tần Thanh Miểu như thế nào còn chưa trở về a...
Nằm trên giường than thở, lấy cái chăn đắp cho mình và con gấu lớn cũng vừa đủ, nghiêng mình ôm lấy, đem đầu để ở ngực chú gấu, rất nhanh liền nặng nề ngủ.
Lúc Tần Thanh Miểu và Đường Vận trở về nhà, cũng đã sáu giờ hơn.
Mở cửa ra thì thấy nhà tối om, bật công tắc xong thì liếc qua chỗ để giày, nhịn không được ném cái xem thường.
Lại ngủ.
"Di? Tiểu hài tử kia không ở đây a?", Đường Vận nói xong, Tần Thanh Miểu lắc đầu, ngay cả giày cũng không đổi trực tiếp đi đến trước phòng Cố Úc Diễm, giày cao gót đánh vào sàn gỗ phát ra âm thanh dễ nghe.
Xoay cửa mửa ra, đi vào mở đèn, liền thấy ở trên giường một người cuộn thân mình ôm gấu bông, tựa hồ bởi vì bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng mà có chút bất mãn "ô, ô" hai tiếng, đầu lại hướng vào bụng gấu mà cọ cọ.
Cúi đầu nhìn người cọ cọ vào bụng gấu, vẻ mặt không gợn sóng của Tần Thanh Miểu hàm ẩn một chút ý cười, lại lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt nheo lại, trực tiếp đem gấu bông lấy ra, động tác không ướt át bẩn thỉu (ý nói là dứt khoát và tuyệt tình, chắc vậy)
Người kia đang ngủ say lại bởi vì vật trong lòng bị cướp đi mà mở mắt ra, ngồi dậy tính hướng gấu bông chộp tới, mà người kia thực bình tĩnh không cho nàng cướp được, môi bạc khẽ mở, "Cho em mười phút để thay quần áo rồi đi ra".
Nói xong, cũng không nán lại mà xoay người đi ra ngoài, nhìn đến bộ dáng dựa cửa của Đường Vận, Thần Thanh Miểu nhíu nhíu mày.
Quét mắt nhìn người đang ôm gấu bông ngơ ngác, Đường Vận nhìn Tần Thanh Miểu cười khẽ, "Quả nhiên là tiểu hài tử a".
"Để cho em ấy thay quần áo đi". Tần Thanh Miểu từ chối cho ý kiến, lôi kéo Đường Vận đi ra ngoài, quay lại cửa phòng liếc mắt cảnh cáo Cố Úc Diễm một cái, làm cho người vừa tỉnh ngủ vẫn còn chút mơ hồ giật mình, vội vàng đứng lên thay quần áo.
Bất quá năm phút đồng hồ đã thay xong, gãi đầu từ trong phòng đi ra còn không quên ngáp một cái, bộ dáng này của Cố Úc Diễm, ở trong mắt Đường Vận, lại cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này, diện mạo của em ấy và anh trai rất giống, nhưng khí chất động tác thì....hắc...
Ba người ra ngoài ăn cơm, Cố Úc Diễm lái xe, nghe hai nữ nhân phía sau câu được câu mất nói chuyện, làm nàng nhịn không được mà qua gương nhìn vài cái.
"Chuyên tâm lái xe". Đang cùng Đường Vận nói chuyện công ty thì đột nhiên Tần Thanh Miểu nhìn thấy động tác của người nào đó, lập tức giận tái mặt lạnh lùng nói, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn ra sau nữa.
Ăn cơm xong, đưa Đường Vận về nhà, hai người cũng trở về, Tần Thanh Miểu trở về phòng thay đổi quần áo ở nhà liền đi vào thư phòng đọc sách, Cố Úc Diễm cũng thay quàn áo, nhìn chằm chằm gấu bông nằm ở trên giường một lát, do dự hồi lâu, cuối cùng đem ôm gấu bông chạy vào thư phòng.
Nghe được thanh âm thì ngẩng đầu, thấy người nào đó ôm gấu bông khổng lồ tiến vào, chỉ lộ ra cái đầu, Tần Thanh Miểu giật mình, tiếp theo thì khóe môi lơ đãng vểnh lên trên.
"Ừ... này...", Cố Úc Diễm có chút lắp bắp, nhìn vẻ mặt nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn mình, ôm chặt gấu bông, "Cám ơn..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ phối hợp với bộ dáng cúi đầu, quả thật với chú gấu kia y hệt, Tần Thanh Miểu nhìn một màn này, ý cười trong mắt càng sâu.
"Tôi... tôi thực thích....", trong đầu xẹt qua mấy hoàn cảnh cùng lời nói trong tiểu thuyết, cuối cùng vẫn là bộ dáng lắp bắp nói lời đơn giản nhất, lông mi thật dài vỗ hai cái, sau đó liền không biết nên nói cái gì nữa.
"Nói xong?". Hưng trí nhìn nàng, tầm mắt ở người đang ôm gấu bông cúi đầu quét tới quét lui, Tần Thanh Miểu đứng dậy thấy nàng gật đầu, đi đến trước mặt nàng, lúm đồng tiền sáng lạn, "Chúng ta tính chuyện cũ"
"Ngô?", Ngẩng đầu, vẻ mặt mê hoặc nhìn nàng, Cố Úc Diễm có chút không rõ.
Ngón tay khẽ vuốt lỗ tai khéo léo hồng hồng của Cố Úc Diễm, đầu ngón tay ngay chỗ thịt nộn trên vành tai vuốt hai cái, thanh âm Tần Thanh Miểu nhu hòa, "Ngạo kiều là có ý tứ gì a?"
Nguyên bản vì động tác của nàng vốn đã ngượng ngùng nay lại cứng đờ, lưng ướt một mảnh mồ hôi, nhìn khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ ra căm giận, một chữ cũng thốt không ra.
Nằm trên giường than thở, lấy cái chăn đắp cho mình và con gấu lớn cũng vừa đủ, nghiêng mình ôm lấy, đem đầu để ở ngực chú gấu, rất nhanh liền nặng nề ngủ.
Lúc Tần Thanh Miểu và Đường Vận trở về nhà, cũng đã sáu giờ hơn.
Mở cửa ra thì thấy nhà tối om, bật công tắc xong thì liếc qua chỗ để giày, nhịn không được ném cái xem thường.
Lại ngủ.
"Di? Tiểu hài tử kia không ở đây a?", Đường Vận nói xong, Tần Thanh Miểu lắc đầu, ngay cả giày cũng không đổi trực tiếp đi đến trước phòng Cố Úc Diễm, giày cao gót đánh vào sàn gỗ phát ra âm thanh dễ nghe.
Xoay cửa mửa ra, đi vào mở đèn, liền thấy ở trên giường một người cuộn thân mình ôm gấu bông, tựa hồ bởi vì bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng mà có chút bất mãn "ô, ô" hai tiếng, đầu lại hướng vào bụng gấu mà cọ cọ.
Cúi đầu nhìn người cọ cọ vào bụng gấu, vẻ mặt không gợn sóng của Tần Thanh Miểu hàm ẩn một chút ý cười, lại lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt nheo lại, trực tiếp đem gấu bông lấy ra, động tác không ướt át bẩn thỉu (ý nói là dứt khoát và tuyệt tình, chắc vậy)
Người kia đang ngủ say lại bởi vì vật trong lòng bị cướp đi mà mở mắt ra, ngồi dậy tính hướng gấu bông chộp tới, mà người kia thực bình tĩnh không cho nàng cướp được, môi bạc khẽ mở, "Cho em mười phút để thay quần áo rồi đi ra".
Nói xong, cũng không nán lại mà xoay người đi ra ngoài, nhìn đến bộ dáng dựa cửa của Đường Vận, Thần Thanh Miểu nhíu nhíu mày.
Quét mắt nhìn người đang ôm gấu bông ngơ ngác, Đường Vận nhìn Tần Thanh Miểu cười khẽ, "Quả nhiên là tiểu hài tử a".
"Để cho em ấy thay quần áo đi". Tần Thanh Miểu từ chối cho ý kiến, lôi kéo Đường Vận đi ra ngoài, quay lại cửa phòng liếc mắt cảnh cáo Cố Úc Diễm một cái, làm cho người vừa tỉnh ngủ vẫn còn chút mơ hồ giật mình, vội vàng đứng lên thay quần áo.
Bất quá năm phút đồng hồ đã thay xong, gãi đầu từ trong phòng đi ra còn không quên ngáp một cái, bộ dáng này của Cố Úc Diễm, ở trong mắt Đường Vận, lại cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này, diện mạo của em ấy và anh trai rất giống, nhưng khí chất động tác thì....hắc...
Ba người ra ngoài ăn cơm, Cố Úc Diễm lái xe, nghe hai nữ nhân phía sau câu được câu mất nói chuyện, làm nàng nhịn không được mà qua gương nhìn vài cái.
"Chuyên tâm lái xe". Đang cùng Đường Vận nói chuyện công ty thì đột nhiên Tần Thanh Miểu nhìn thấy động tác của người nào đó, lập tức giận tái mặt lạnh lùng nói, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn ra sau nữa.
Ăn cơm xong, đưa Đường Vận về nhà, hai người cũng trở về, Tần Thanh Miểu trở về phòng thay đổi quần áo ở nhà liền đi vào thư phòng đọc sách, Cố Úc Diễm cũng thay quàn áo, nhìn chằm chằm gấu bông nằm ở trên giường một lát, do dự hồi lâu, cuối cùng đem ôm gấu bông chạy vào thư phòng.
Nghe được thanh âm thì ngẩng đầu, thấy người nào đó ôm gấu bông khổng lồ tiến vào, chỉ lộ ra cái đầu, Tần Thanh Miểu giật mình, tiếp theo thì khóe môi lơ đãng vểnh lên trên.
"Ừ... này...", Cố Úc Diễm có chút lắp bắp, nhìn vẻ mặt nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn mình, ôm chặt gấu bông, "Cám ơn..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ phối hợp với bộ dáng cúi đầu, quả thật với chú gấu kia y hệt, Tần Thanh Miểu nhìn một màn này, ý cười trong mắt càng sâu.
"Tôi... tôi thực thích....", trong đầu xẹt qua mấy hoàn cảnh cùng lời nói trong tiểu thuyết, cuối cùng vẫn là bộ dáng lắp bắp nói lời đơn giản nhất, lông mi thật dài vỗ hai cái, sau đó liền không biết nên nói cái gì nữa.
"Nói xong?". Hưng trí nhìn nàng, tầm mắt ở người đang ôm gấu bông cúi đầu quét tới quét lui, Tần Thanh Miểu đứng dậy thấy nàng gật đầu, đi đến trước mặt nàng, lúm đồng tiền sáng lạn, "Chúng ta tính chuyện cũ"
"Ngô?", Ngẩng đầu, vẻ mặt mê hoặc nhìn nàng, Cố Úc Diễm có chút không rõ.
Ngón tay khẽ vuốt lỗ tai khéo léo hồng hồng của Cố Úc Diễm, đầu ngón tay ngay chỗ thịt nộn trên vành tai vuốt hai cái, thanh âm Tần Thanh Miểu nhu hòa, "Ngạo kiều là có ý tứ gì a?"
Nguyên bản vì động tác của nàng vốn đã ngượng ngùng nay lại cứng đờ, lưng ướt một mảnh mồ hôi, nhìn khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ ra căm giận, một chữ cũng thốt không ra.
Chương 24
Cố Úc Diễm tiến vào giai đoạn cuối cùng của kỳ ôn tập
Không đợi nàng nói ra miệng thì Tần Thanh Miểu đã nói trước, sau đó liền cho phép nàng cuối tuần ở lại trường hảo hảo đọc sách.
Nhưng Cố Úc Diễm không hy vọng thế.
Cho dù là cuối kỳ, cho dù biết rõ nên đem toàn lực chú ý vào kỳ thi sắp tới, Cố Úc Diễm vẫn cảm thấy, nếu không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, sợ là càng không thể tập trung tinh thần.
Tình yêu.... Nga không, phải nói là thầm mến, nàng hiện tại là thầm mến, có thể mỗi ngày vụng trộm nhìn người mình thích, rất khoái lạc, chỉ cần không thấy liền nhớ đến.
Vì thế khi đối mặt với Tần Thanh Miểu luôn cẩn thận đưa ra yêu cầu, "Ngô, tôi cuối tuần bắt đầu thi các môn, có thể không trở về trường mà trực tiếp ở đây đọc sách được không?'
Nữ nhân kia nhìn nàng có chút kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Trong đầu nghĩ lung tung, sách giáo khoa trong tay lại bay qua một tờ, Cố Úc Diễm quơ quơ tiểu đầu, một lần nữa đem lực chú ý vào sách, không nghĩ nhiều nữa.
Giống như biết Cố Úc Diễm sắp hoàn thành khóa học là điều mấu chốt, liền ngay cả ăn cơm Tần Thanh Miểu thời điểm tan mua về nhà, rồi kêu người đang ở thư phòng đọc sách ra ăn cơm.
Một nửa thời gian rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong một môn, trở lại ký túc xá nhìn bạn bè thu thập hành lý về nhà, Cố Úc Diễm trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nghỉ đông đến a , nhưng nàng... nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Trở về qua thăm ông bà ngoại? Vậy thì Tần Thanh Miểu tính sao? Còn có Liên tỷ tỷ vẫn còn ở bệnh viện, Nguyễn Minh Kỳ khẳng định muốn về nhà, nàng nên xử lý thế nào?
Nếu không quay về...biểu tình có chút dại ra, Cố Úc Diễm thất thần nghĩ, ngay cả di động ở trong tay cùng không nghe thấy.
"Tiểu Diễm, di động của cậu kêu", Người bên cạnh đang yên lặng thu thập này nọ nghe thấy thanh âm thì nhắc nhở.
Cố Úc Diễm mới hồi phục tinh thần, nghe điện thoại, nghe được thanh âm đạm đạm ra lệnh, "Ở ký túc xá chờ tôi, hiện tại tôi đang đi qua".
Nghe lời chờ ở ký túc xá, tĩnh lặng nhìn bạn học thu thập xong này nọ thì cùng nói lời từ biệt rồi chạy lấy người, Cố Úc Diễm phát ngốc, Thiệu Vân Phỉ bên kia cũng đang chờ cha mẹ tới đón, do dự hồi lâu tính mở miệng nói cái gì, đã thấy Cố Úc Diễm đứng lên, hai ba bước chạy ra ký túc xá, đứng ở hành lang nhìn xuống dưới.
Ước chứng vài ba phút sau, chiếc Porche trắng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt nàng.
Ánh mắt Thiệu Vân Phỉ lộ vẻ kỳ quái, Cố Úc Diễm không hề nghĩ ngợi trực tiếp chạy xuống dưới lầu, vừa ra cửa lớn, cũng là lúc Tần Thanh Miểu dừng xe.
Nhìn người kia hai má đỏ ửng ngay trước mắt, nữ nhân vừa xuống xe phẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, tiếp theo ngẩng đầu nhìn toàn nhà ký túc xá, một lần nữa rơi xuống người Cố Úc Diễm, có chút đăm chiêu.
"Sao... làm sao vậy?", bị nàng nhìn với ánh mắt như thế có chút chột dạ, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy mình một thân đầy mồ hôi giữa mùa đông.
Sẽ không nhìn ra cái gì đi? Nhưng... mấy ngày nay thi thố, nàng đều không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, có điểm nhớ cô....
Được rồi, không phải có điểm, mà là rất nhớ.
"Thu thập đồ đạc xong chưa?", không trả lời vấn đề của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu đạm đạm hỏi, "Khi nào thì trở về?"
"A...trở...trở về?", cương cứng thân mình, Cố Úc Diễm nhìn vẻ mặt nữ nhân không gợn sóng phía trước, nguyên bản bởi vì Tần Thanh Miểu xuất hiện mà tim nhảy nhót liền lập tức hạ xuống phân nửa.
Không phải dục vọng giữ lấy rất mạnh sao? Không phải nói nàng là của cô sao? Vậy sao thời điểm này, vì cái gì lại chủ động hỏi nàng vấn đề này?
"Ừ".
Giáo viên khắp nơi lui tới, có người về nhà, có người đi nghỉ lễ, có người lại hẹn hò cùng người yêu.
Ở trong lòng thở dài, Cố Úc Diễm có lấy dũng khí, "Tôi...chúng tôi....đến ký túc xá đi?"
"Ừ", nếu nàng không nói, thì Tần Thanh Miểu cũng tính nới, dù sao tư thế hai người như vậy thật sự rất kỳ quái. Bước đi, Cố Úc Diễm kéo tay cô, mãi cho đến đại sảnh mới buông ra, sau đó bước chân tao nhã đi lên lầu.
Không đợi nàng nói ra miệng thì Tần Thanh Miểu đã nói trước, sau đó liền cho phép nàng cuối tuần ở lại trường hảo hảo đọc sách.
Nhưng Cố Úc Diễm không hy vọng thế.
Cho dù là cuối kỳ, cho dù biết rõ nên đem toàn lực chú ý vào kỳ thi sắp tới, Cố Úc Diễm vẫn cảm thấy, nếu không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, sợ là càng không thể tập trung tinh thần.
Tình yêu.... Nga không, phải nói là thầm mến, nàng hiện tại là thầm mến, có thể mỗi ngày vụng trộm nhìn người mình thích, rất khoái lạc, chỉ cần không thấy liền nhớ đến.
Vì thế khi đối mặt với Tần Thanh Miểu luôn cẩn thận đưa ra yêu cầu, "Ngô, tôi cuối tuần bắt đầu thi các môn, có thể không trở về trường mà trực tiếp ở đây đọc sách được không?'
Nữ nhân kia nhìn nàng có chút kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Trong đầu nghĩ lung tung, sách giáo khoa trong tay lại bay qua một tờ, Cố Úc Diễm quơ quơ tiểu đầu, một lần nữa đem lực chú ý vào sách, không nghĩ nhiều nữa.
Giống như biết Cố Úc Diễm sắp hoàn thành khóa học là điều mấu chốt, liền ngay cả ăn cơm Tần Thanh Miểu thời điểm tan mua về nhà, rồi kêu người đang ở thư phòng đọc sách ra ăn cơm.
Một nửa thời gian rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong một môn, trở lại ký túc xá nhìn bạn bè thu thập hành lý về nhà, Cố Úc Diễm trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nghỉ đông đến a , nhưng nàng... nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Trở về qua thăm ông bà ngoại? Vậy thì Tần Thanh Miểu tính sao? Còn có Liên tỷ tỷ vẫn còn ở bệnh viện, Nguyễn Minh Kỳ khẳng định muốn về nhà, nàng nên xử lý thế nào?
Nếu không quay về...biểu tình có chút dại ra, Cố Úc Diễm thất thần nghĩ, ngay cả di động ở trong tay cùng không nghe thấy.
"Tiểu Diễm, di động của cậu kêu", Người bên cạnh đang yên lặng thu thập này nọ nghe thấy thanh âm thì nhắc nhở.
Cố Úc Diễm mới hồi phục tinh thần, nghe điện thoại, nghe được thanh âm đạm đạm ra lệnh, "Ở ký túc xá chờ tôi, hiện tại tôi đang đi qua".
Nghe lời chờ ở ký túc xá, tĩnh lặng nhìn bạn học thu thập xong này nọ thì cùng nói lời từ biệt rồi chạy lấy người, Cố Úc Diễm phát ngốc, Thiệu Vân Phỉ bên kia cũng đang chờ cha mẹ tới đón, do dự hồi lâu tính mở miệng nói cái gì, đã thấy Cố Úc Diễm đứng lên, hai ba bước chạy ra ký túc xá, đứng ở hành lang nhìn xuống dưới.
Ước chứng vài ba phút sau, chiếc Porche trắng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt nàng.
Ánh mắt Thiệu Vân Phỉ lộ vẻ kỳ quái, Cố Úc Diễm không hề nghĩ ngợi trực tiếp chạy xuống dưới lầu, vừa ra cửa lớn, cũng là lúc Tần Thanh Miểu dừng xe.
Nhìn người kia hai má đỏ ửng ngay trước mắt, nữ nhân vừa xuống xe phẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, tiếp theo ngẩng đầu nhìn toàn nhà ký túc xá, một lần nữa rơi xuống người Cố Úc Diễm, có chút đăm chiêu.
"Sao... làm sao vậy?", bị nàng nhìn với ánh mắt như thế có chút chột dạ, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy mình một thân đầy mồ hôi giữa mùa đông.
Sẽ không nhìn ra cái gì đi? Nhưng... mấy ngày nay thi thố, nàng đều không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, có điểm nhớ cô....
Được rồi, không phải có điểm, mà là rất nhớ.
"Thu thập đồ đạc xong chưa?", không trả lời vấn đề của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu đạm đạm hỏi, "Khi nào thì trở về?"
"A...trở...trở về?", cương cứng thân mình, Cố Úc Diễm nhìn vẻ mặt nữ nhân không gợn sóng phía trước, nguyên bản bởi vì Tần Thanh Miểu xuất hiện mà tim nhảy nhót liền lập tức hạ xuống phân nửa.
Không phải dục vọng giữ lấy rất mạnh sao? Không phải nói nàng là của cô sao? Vậy sao thời điểm này, vì cái gì lại chủ động hỏi nàng vấn đề này?
"Ừ".
Giáo viên khắp nơi lui tới, có người về nhà, có người đi nghỉ lễ, có người lại hẹn hò cùng người yêu.
Ở trong lòng thở dài, Cố Úc Diễm có lấy dũng khí, "Tôi...chúng tôi....đến ký túc xá đi?"
"Ừ", nếu nàng không nói, thì Tần Thanh Miểu cũng tính nới, dù sao tư thế hai người như vậy thật sự rất kỳ quái. Bước đi, Cố Úc Diễm kéo tay cô, mãi cho đến đại sảnh mới buông ra, sau đó bước chân tao nhã đi lên lầu.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?". Một đường đi cũng không có gặp bạn học, đến lầu bốn thì Tần Thanh Miểu dừng cước bộ, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Đang đi theo cũng ngừng cước bộ lại, chỉ cảm thấy ngực bị kiềm hãm, tay khẽ run lên liền vội vàng nắm chặt túi áo, "Không... không phải, tôi chỉ là.... chính là có chút khẩn trương"
"Khẩn trương?", xoay người, Tần Thanh Miểu cười như không cười, "Vì cái gì lại khẩn trương? Bởi vì sợ hãi? Hay vẫn lo lắng tôi sẽ đối với em làm cái gì?"
"Không có, không phải". Cố Úc Diễm ấp úng, mày nhăn lên, lại không biết giải thích vì sao mình khẩn trương.
Hết thảy là do mình thích nàng, đối mặt với người thầm mến thì lại xuất hiện cảm giác như vậy, tim đập gia tốc, chân tay luống cuống.... thậm chí chỉ là nghĩ sắp sửa nhìn thấy người nọ, vừa khẩn trương vừa vui mừng đến không thể khống chế hô hấp.
Mà đối mặt với người mà mình không nên thầm mến còn có thêm cảm xúc lo lắng phá hủy tâm tư của mình....
Loại cảm giác phức tạp này, cuối cùng hiển hiện ra mặt ngoài, trong lòng không biết làm sao để Tần Thanh Miểu hiểu được.
Ánh mắt bình tĩnh như nước, Tần Thanh Miểu không nói nữa, mà xoay người tiếp tục hướng ký túc xá Cố úc Diễm mà đi, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn đi theo phía sau, nhìn nàng hoàn toàn không có chút do dự đi tới, tựa hồ như rất rõ ký túc xá của mình ở đâu, đáy lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn bóng dáng nàng nhịn không được lại lộ ra nụ cười ngây ngô.
Thiệu Vân Phỉ đứng ở cửa nhìn hai người đi tới, đầu tiên là liếc Tần Thanh Miểu một cái, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm kia, sau đó liền cảm thấy ánh mắt bỗng nhiên có vẻ sắc bén, không khỏi lui ra sau vài bước.
Cố Úc Diễm nhìn thấy động tác của nàng, thấy rất kỳ quái, theo Tần Thanh Miểu vào ký túc xá rồi thì liền lấy một cái ghế dựa để nàng ngồi.
"Không cần". Tần Thanh Miểu ngăn động tác của nàng, vẻ măt đạm mạc, "Cầm đồ, chúng ta đi thôi".
"Được...", đồ Cố Úc Diễm kỳ thật cũng không nhiều lắm, một quyển vở, một ba lô quần áo, đều là quần áo trong khoản thời gian này Tần Thanh Miểu mua cho nàng. Giờ phút này nàng đang đeo trên lưng là cặp máy tính, kéo lại, Tần Thanh Miểu cao thấp đánh giá nàng hai vòng, không nghĩ tới người này lại ít đồ như vậy, mày nhíu lại, xoay người rời khỏi ký túc xá.
"Mình đi nha, Vân Phỉ", Đi tới cửa thì hướng Thiệu Vân Phỉ hất tay, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười lễ phép, Thiệu Vân Phỉ cũng cười lại.
Xuống lầu, đem hành lý bỏ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phụ, Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân đang mở khóa, nhức đầu, "Hơ, tôi không trở về ngay lập tức".
"Ừ". Tần Thanh Miểu đạm đạm đáp, vẻ mặt bình thản làm cho câu tiếp theo của Cố Úc Diễm trở nên có chút âm trầm.
"Minh Kỳ sáng mai phải về, Liên tỷ tỷ không có người chăm sóc, tôi suy nghĩ là có nên trở về hay không...". Không có chú ý đến sắc mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đang nói, xe lại bỗng nhiên chạy ra ngoài, cũng may trên đường không nhiều người, nên đường cũng đủ rộng.
Còn chưa kịp mang dây an toàn nên thân mình đụng mạnh một cái, đầu cảm giác muốn hôn mê, sau khi phục hồi tinh thần liền mang dây an toàn, tiếp theo nghiêng đầu nhìn nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, rối rắm một chút, đáy lòng một cỗ xúc động chút khắc chế không được, "Tôi... tôi cũng luyến tiếc.... chị..."
"Không cần phải nịnh nọt tôi". Tay cầm tay lái, cũng không thèm liếc mắt nàng một cái, Tần Thanh Miểu lãnh nghiêm mặt, "Đừng làm cho tôi xem thường em".
"Tôi..." Tay đặt ở trước nhịn không được nắm thành quyền, Cố Úc Diễm lẳng lặng nhìn bộ dáng lạnh như băng của Tần Thanh Miểu, ngực đau đau, có chút ủy khuất, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Không lương tâm nói, nàng là luyến tiếc cảm xúc của Tần Thanh Miểu, so với lo lắng cho việc Mục Hề Liên không có người chiếu cố còn lợi hại hơn, nhưng nàng không dám nói ra như vậy. Mà ở tại đây, người này đang nghĩ, nàng lo lắng nhất là việc chiếu cố Liên tỷ tỷ sao?
Xe đến cửa bệnh viện thì ngừng lại, Cố Úc Diễm còn chưa biết nên nói chuyện với Tần Thanh Miểu thế nào cho hảo, nữ nhân đang lộ vẻ sinh khí lại giành mở miệng trước, "Xuống xe".
"A? Tôi..." đang muốn giải thích thì há hốc mồm, vẻ mặt vô thố.
"Xuống xe".
" ...Không cần!". Ngực vội vàng phập phồng vài cái, Cố Úc Diễm cắn chặt răng, đánh bạo nói.
"Xuống xe". Ngữ khí mệnh lệnh lại càng phát ra lạnh lùng cường ngạnh, Tần Thanh Miểu vẫn nhìn phía trước, "Một, hai..."
"Không cần!"
"Em..." Tiếng "Ba" còn chưa nói ra miệng lại bị người khó có khi lớn mật nói, Tần Thanh Miểu quay đầu, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, giận giữ cười lên, "Được".
Trong lòng run sợ nhìn Tần Thanh Miểu lái xe, mãi cho đến chỗ sườn núi nơi mà mình bị hôn sâu trước kia, xe dừng lại, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt nhìn nữ nhân mở dây an toàn, tim không khỏi đập gia tốc.
Này.... đến đây để làm chi?
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp