Google.com.vn Đọc truyện Online

29/6/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 7 + 8

Đăng bởi Ngân Giang | 29/6/18 | 0 nhận xét

Chương 7

"Chị? Chị..." Cố Úc Diễm vừa muốn mở miệng nói chuyện, cánh tay bỗng nhiên tê rần, còn chưa kịp phản ứng đã bị dùng sức kéo đứng lên.

Cơ thể vốn đã suy yếu mà bởi vì bị lôi kéo nên có chút lắc lắc lắc lắc, ngay sau đó trực tiếp bị dắt đi theo một hướng, người dắt nàng lộ ra khí thế lạnh như băng làm cho nàng không dám nói một lời nào.

Một đường đi đến bên cạnh chiếc Porche trắng, nhìn Tần Thanh Miểu mở cửa xe, Cố Úc Diễm vẫn là có chút ngây người, hơi có chút mê mang nhìn xe, thẳng đến khi ngồi vào trong xe thì Tần Thanh Miểu mới nhìn đến mình, ánh mắt thật như muốn giết Cố Úc Diễm, "Còn không tiến vào!"
"Ừm....ừm ..." Vội vàng gật gật đầu, Cố Úc Diễm ngồi vào ghế phụ đeo dây an toàn, xe liền trực tiếp chạy ra ngoài, làm thân mình nàng bất giác đập mạnh vào lưng ghế.

Rõ ràng có thể cảm giác được nữ nhân kia tức giận, tay lái xe lại dùng sức đến lộ cả gân xanh. Cố Úc Diễm bất an vụng trộm liếc Tần Thanh Miểu một cái, thấy cô cắn môi lộ ra bộ dáng băng hàn, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Sau khi đỗ xe liền trực tiếp một đường bị dắt vào trong nhà Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vừa bước vào, tính khom người cởi giày, chợt nghe thấy cửa bị dùng sức đóng "Oành" một tiếng. Thân mình run rẩy, vừa tính nhìn lén Tần Thanh Miểu, liền bị đặt lên tường, nữ nhân sinh khí kia ỷ đứng trên giày cao gót kia mà nhìn xuống mình.

"Ách...." Bị nhìn đến kinh hồn táng đảm, Cố Úc Diễm sợ sợ rụt lui lại, nhưng ngại phía sau mình mình là tường nên không thể lui nữa, chỉ có thể nhếch miệng lộ ra nụ cười cực kì tốt.

Nhưng mà, mới vừa nhếch miệng, cằm lại bị dùng sức nắm.

Rõ ràng cảm giác bàn tay nắm cằm mình có chút lạnh lẽo, Cố Úc Diễm vô tội nhìn Tần Thanh Miểu, tầm mắt dừng ở áo sơ mi đơn bạc trên người nàng, giãy giụa mở miệng, "Chị... mau mặc lại... quần áo..."

Chợt nghe thấy lời nói Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu sửng sốt, trong nháy mắt kinh ngạc nhìn Cố úc Diễm làm cô không nhịn được muốn cười. Nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, hí mắt, gần sát Cố Úc Diễm, "Em còn dám ra lệnh cho tôi?"

"Tôi...", Cố Úc Diễm vô tội, điều này sao có thể kêu là mệnh lệnh a?

"Hừ!" Tần Thanh Miểu cũng không tiếp tục nhiều lời, chính là lại nhấp nháy môi, vẻ mặt tinh xảo hiện lên một chút tức giận, "Tiền tôi đưa cho em không đủ xài sao?"

Người đang bị nắm cằm lắc đầu, tỏ vẻ không phải như thế.
Như thế nào lại không đủ? Ngày đầu tiên đến nơi này, buổi tối Tần Thanh Miểu đã đưa thẻ cho nàng, còn nói cho nàng mật mã. Sau khi xem xét số tiền bên trong, so với tiền sinh hoạt cảm một năm trước đây của nàng còn lớn hơn rất nhiều.

Nhưng là...

"Nếu không phải, vậy em mới vừa làm cái gì?" Tần Thanh Miểu thấy nàng có vẻ rất khó nói, buông tay, sau đó lại áp lên tường, thanh âm lạnh lẽo, "Em giải thích rõ ràng cho tôi"

Đầu óc lại bị mê muội trong chốc lát, tiếp theo đó là cảm thấy đầu có chút nặng, Cố Úc Diễm cố gắng mở to hai mắt nhìn Tần Thanh Miểu, thanh âm cũng là cố gắng để không lộ ra vẻ suy nhược, "Tôi chỉ cảm thấy.... Chị trả tiền viện phí cho chị Liên là đủ rồi, tiền học phí cùng sinh hoạt, để tôi chịu cho..."

Còn chưa nói xong, cằm Cố Úc Diễm lại bị nắm lần nữa, lần này lực đạo rất lớn, làm nàng có cảm giác cằm nàng có khả năng sẽ bị bóp nát

Mà người vừa mới cố gắng bảo trì bình tĩnh liền nổi giận, "Em là muốn phân rõ giới tuyến với tôi?"

Cố Úc Diễm nhất thời kinh ngạc, tuy rằng mặt dữ tợn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp, có chút bất đắc dĩ, xoay đầu muốn giải thích, nhưng không ngờ, lại bị hôn.

Lại nữa...

Đến lúc đó lại không biết giải thích thế nào cùng người ở ký túc xá.
Bị hôn liền ở trong lòng ai thán, quả nhiên giây tiếp theo liền cảm thấy một trận đau đớn, mùi máu tươi ở miệng tràn ra.

Sau khi cắn nát môi nàng thì lại ngẩng đầu, Tần Thanh Miểu nắm cằm Cố Úc Diễm, thanh âm làm cho người ta phát lạnh, "Buổi chiều tôi đưa đi"

"...." Liếm liếm máu ở môi, Cố Úc Diễm ở trong lòng hít hai tiếng, gật gật đầu.

Thấy động tác của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu buông lỏng tay ra, xoay người trực tiếp đi về phòng.

Ngay tại thời điểm Cố Úc Diễm thở ra nhẹ nhàng, nữ nhân đang về phòng kia bỗng nhiên dừng bước, "Em chỉ cần hảo hảo hầu hạ tôi, nhớ kỹ, ba năm tới em là người của tôi".

Ngốc ngốc ngơ ngác đứng dựa vào tường, hồi lâu sau rốt cục lấy lại tinh thần, Cố Úc Diễm đổi giày, trở về phòng mình bỏ túi xách, sau đó liền nằm trên giường tính nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bất quá chỉ sau vài giây liền nặng nề ngủ, nhất định là ngủ rất lâu, liền ngay cả âm thanh gõ cửa của Tần Thanh Miểu cũng không nghe được.

Ở trong phòng bởi vì Cố Úc Diễm cư nhiên đi làm thêm mà phẫn nộ, tới tới lui lui suy nghĩ, nghĩ đến người nọ vẻ mặt vô tội, lại không khỏi có chút buồn cười. Tần Thanh Miểu lắc đầu, vì chính mình hôm nay cư nhiên thất thố như thế mà thở dài, nhìn nhìn thời gian liền đi ra ngoài tính kêu Cố Úc Diễm ăn cơm.

Gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, đẩy của vào thấy người nọ nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú hồng toàn bộ, mặt mày nhăn gắt gao, thật giống như con tôm dường như cong người ôm chăn gắt gao.

Mày nhảy dựng, nhớ lại khi mình bóp cằm Cố Úc Diễm thì cảm giác được độ ấm, Tần Thanh Miểu bước nhanh vào, cúi thân người phủ lên trán người đang ngủ say, thần sắc thay đổi, cắn môi, "Đồ ngốc này".

Cũng là do cô sơ sót, chỉ lo giận, nhưng không phát hiện thân thể nàng ấm nóng bất thường.

Đem Cố Úc Diễm vào trong chăn, giúp nàng đắp hảo, nhìn thấy trên người nàng một cái áo sơ mi mỏng manh, nhíu mày, "Bảo tôi mặc nhiều quần áo, còn bản thân thì lại không mặc?"

Đứng dậy ra cửa cầm thuốc cùng nước sôi, lại tiến vào giúp đỡ người đang ngủ mơ màng màng đứng lên, "Dậy, dậy đi".

Ở trong lòng nàng cọ cọ, Cố Úc Diễm nỉ non hai tiếng, nhưng cũng không có mở mắt ra.

Thân mình bởi vì nàng cọ vào mà cứng đờ, lập tức lại nhanh chóng thả lỏng, Tần Thanh Miểu vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, nắm cái mũi Cố Úc Diễm, khiến cho nàng ô ô hai tiếng sau đó mở mắt ra, "Uống thuốc".

Trước mặt một trận mơ hồ, miễn cưỡng tỉnh lại ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu. Thẳng đến khi Tần Thanh Miểu bị nhìn đến nhăn mi lại, "Há miệng ra".

Tuy rằng còn mơ hồ, nhưng biết người trước mặt là, Cố Úc Diễm cử động đầu cúi xuống, hé miệng ra, sau đó bởi vì hai viên thuốc đắng chát trong miệng mà khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu rối rắm, ánh mắt ủy khuất nhìn Tần Thanh Miểu, cố gắng nuốt xuống viên thuốc.

Bị ánh mắt tội nghiệp của người kia nhìn xem một trận không tự nhiên, Tần Thanh Miểu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, đem chén đưa đến bên khóe miệng nàng, "Uống nước".

Nghe lời uống há miếng nước, hòa tan cay đắng trong miệng, Cố Úc Diễm chép chép miệng hai ba cái, lại cọ cọ ở trong lòng Tần Thanh Miểu, một lần nữa lại nhắm mắt.

Đem nước bỏ qua bên cạnh, giúp đỡ người đang ngủ nằm xuống đắp hảo chăn, Tần Thanh Miểu đứng lên, ôm ngực mặt không chút thay đổi nhìn Cố Úc Diễm một lát, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Thời điểm sinh bệnh sẽ lộ ra một mặt trẻ con sao?. Hay là.....nguyên bản vốn là như thế, lại bởi vì Cố Úc Sâm cùng Mục Hề Liên gặp chuyện không may, cho nên đem bản tính đó áp chế.

Quét mắt qua cửa phóng Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu thở dài, cũng không có khẩu vị ăn cơm, đơn giản trực tiếp đi vào thư phòng tùy tay cầm văn kiện lên.

Vốn là mười hai giờ trưa nay sẽ về nhà, ở công ty lại xảy ra chút chuyện, gặp thời gian còn sớm, lại là thứ năm, nên rõ ràng ở lại X thị mà quên đi Cố Úc Diễm.

Không nghĩ tới, mới vừa đi không bao lâu, liền nhìn thấy Cố Úc Diễm phát tờ rơi ở trên đường.

Trong nháy mắt nghĩ đến người nọ đem tiền học phí cùng sinh hoạt cấp cho nàng dùng trên người Mục Hề Liên, tức giận lại tràn về, lại không nghĩ tới nàng có hành động thế này, vì thế lại sinh khí.

Cố Úc Diễm... ngày thường luôn một dáng nhu thuận nghe lời, trên thực tế thì trong lòng cũng bài xích cô như vậy sao?

Quả nhiên là em gái Cố Úc Sâm, hiểu được lừa gạt cô như thế nào. 

Chương 8

Vừa mở mắt ra, trong phòng một mảng tối đen, xoay người xoa bóp cơ tay, ngơ ngác nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ, Cố Úc Diễm cố gắng ngồi dậy, bởi vì trên người ẩm ướt mà có chút không thoải mái, mới phát hiện trên người mình cư nhiên có đến hai cái chăn.

Là .... chị ta?

Tay bật đèn ngủ ở đầu giường, quơ quơ cái đầu có chút hỗn loạn, trong trí nhớ là Tần Thanh Miểu đích thân cầm thuốc uy chính mình, Cố Úc Diễm nhức đầu, nhịn không được ngây ngốc cười cười, xuống giường mang dép lê mở cửa phòng đi ra ngoài.

Ở phòng khách, Tần Thanh Miểu một thân quần áo ở nhà đang ngồi dựa vào sô pha nhìn điện thoại, nghe được thanh âm thì quay đầu, gặp cái người đang sinh bệnh lại còn dám mặc đơn bạc như vậy đi ra, liền không khỏi nhăn mi lại, "Trở về".

"A?" Đầu óc vẫn còn trì độn nhìn Tần Thanh Miểu buồn bực nhìn nàng, lập tức cái mũi nhếch lên, "Gì... gì cơ?"

Đôi mi thanh tú lại càng nhíu chặt hơn, ánh mắt Tần Thanh Miểu cũng trở nên lạnh lùng thêm vài phần, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Trở về".

"Trở về... trở về... cái gì?", lại hắt xì một cái, lúc này ngay cả nước mắt cũng đều chảy ra, Cố Úc Diễm xoa nhẹ mắt, đối với Tần Thanh Miểu vẫn luôn dùng lời nói thập phần ngắn gọn mà rất bất đắc dĩ, "Trở về đâu? Trường học sao?"

Đứng lên, Tần Thanh Miểu lập tức đi đến trước mặt Cố Úc Diễm, nhìn nàng, "Em muốn trở về trường học?"

"Ách.... Tôi", Cố Úc Diễm ngẩn ngơ, đang muốn nói chuyện, Tần Thanh Miểu lại trực tiếp lướt qua chính mình.

Lại sinh khí?

Nhắm mắt lại, Cố Úc Diễm ở trong lòng âm thầm hít hai tiếng, một mình đứng ở phòng khách trống trải, không khỏi có chút mệt mỏi.

Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Tần Thanh Miểu trong tay mang theo chiếc áo khoác màu bạc, mặt không chút thay đổi, khoác lên trên người nàng, dừng lại, "Nâng tay".

Trừng lớn mắt, nhìn nữ nhân lạnh băng trước mặt, lại nhìn đến áo khoác trong tay cô, Cố Úc Diễm hai má đỏ hồng, hai tay nâng lên để Tần Thanh Miểu mặc áo cho mình.

"..." Chính là Tần Thanh Miểu vẫn không có động tác tiếp theo, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn nàng, khóe miệng hơi run rẩy, ánh mắt có chút quỷ dị, lập tức đem áo khoác trực tiếp vứt vào tay nàng, ngữ khí bình thản, "Mơ tưởng".

Xoạt một cái, người nào đó đang sinh bệnh mặt lại càng thêm đỏ, so với lúc phát sốt thoạt nhìn y hệt.

Đã nói.... ngôn ngữ quá mức ngắn gọn, thực dễ dàng bị hiểu lầm mà.

Đỏ mặt xám xịt mặc áo khoác vào, lại phát hiện trên áo khoác vẫn chưa tháo nhãn, áo này thực thích hơp mặc vào mùa thu này, nhưng vẻ trung tính này rõ ràng là không thích hợp với Tần Thanh Miểu....

Tần Thanh Miểu....

Là mua cho nàng?

Trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ như vậy, lại liên hệ với lời nói cùng động tác vừa rồi của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm mặc áo khoác nhìn nữ nhân xinh đẹp kia, ngây ngốc nở nụ cười.

Cảm giác Cố Úc Diễm vẫn đứng bên cạnh mình, mà tầm mắt kia hiển nhiên là đang trên người mình, Tần Thanh Miểu vẫn như trước không dời mắt nhìn điện thoại, một lát sau, "Ở phòng bếp có cháo, thuốc ở trong tủ"

"Ờ..." Nghe cô nói thế thì mới cảm thấy bụng đói lợi hại, Cố Úc Diễm vò đầu xoay người lê dép vào phòng bếp, nhìn cháo trứng thịt ở trong nồi, từ trong bếp ló đầu ra, "Thật là lợi hại, chị làm sao?"

Xem tin tức tài chính và kinh tế xong, Tần Thanh Miểu tắt điện thoại, không để ý đến Cố Úc Diễm, bay thẳng đến thư phòng, Ngay tại lúc Cố Úc Diễm thu lưỡi tính lùi về phòng bếp ăn cháo, nữ nhân kia dừng cước bộ tại cửa phòng, "Để nóng một chút".

"Ờ?", nhìn Tần Thanh Miểu, người nọ đã vào thư phòng.

Cho dù như thế, sau khi Cố Úc Diễm phục hồi lại tinh thần lại ngốc hồ cười chạy đi hâm cháo, đợi cho chuẩn bị tốt thì chạy đến trước cửa thư phòng, nói, "Cháo ngon lắm, tôi lấy cho chị?"

Tần Thanh Miểu đang ở thư phòng cầm quyển sách ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt không gợn sóng, không trả lời.

"Ăn không?", lặp lại một lần nữa, Cố Úc Diễm cười cười nói, "Tôi đem vào cho chị, thơm quá".

"...", Tần Thanh Miểu không nói gì, sau một lúc lâu, có chút giống như không để tâm gật đầu, "Ừ".

Dù sao buổi tối cô cũng chưa ăn bao nhiêu.

"Tôi đi lấy cháo".

Gặp người nọ bỏ lại một câu thì chạy trốn, Tần Thanh Miểu buông tài liệu, có chút đăm chiêu nhìn cửa, lúc đó thì thấy bộ dáng Cố Úc Diễm đang thật cẩn thận bưng cháo vào, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.

"Hơi nóng". Đem cháo tới trước mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm lấy thìa khuấy vài cái, thổi thổi vào chén cháo, "Chị cẩn thận một chút nha".

"Ừ"

Sau khi uống thuốc ăn cháo xong, liền đem thư phòng Tần Thanh Miểu xem qua một lượt, tầm mắt đảo đến đến giá sách thì liền dừng ngay tại một quyển sách trên đó. Cố Úc Diễm lập tức dừng bước.

Tần Thanh Miểu đang nắm bút viết gì đó nhận thấy dộng tác của nàng, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, theo tầm mắt của nàng đến giá sách, đôi mắt chợt lóe lên, "Muốn xem cái gì thì cứ lấy".

Cố Úc Diễm đang ngẩng người nghe được thanh âm liền quay đầu lại, Tần Thanh Miểu đã sớm cúi đầu làm tiếp chuyện của mình.

Lại quay đầu nhìn bộ sách kia, Cố Úc Diễm lại một lần nữ nhìn về phía Tần Thanh Miểu, thanh âm có chút không yên, "Tôi... tôi có thể xem sao?"

Chăm chú nhìn nàng một lúc, Tần Thanh Miểu ừ một tiếng, cúi đầu không hề để ý đến nàng.

Một đôi con ngươi đen lập tức sáng quắc lên, đem chén bát đến phòng bếp rửa sạch, Cố Úc Diễm lau tay xong vui vẻ đi vào phòng rút quyển sách, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

Thư phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm "xoát xoát" mà Tần Thanh Miểu đang viết, cùng với thanh âm lật sách của Cố Úc Diễm ngẫu nhiên thay phiên nhau truyền đến.

Trên giấy lại viết xuống vài dòng, cuối cùng thì ký tên vào, buông bút. Vừa nhấc đầu lên nhìn thấy đối diện mình là bộ dáng hết sức chuyên chú đọc sách của người nào đó, hơi hơi sửng sốt, lập tức liền nhìn chằm chằm nàng mà có chút xuất thần.

Đôi mi thanh tú, đôi mắt trong suốt, cái mũi đẹp, còn có cái miệng nho nhỏ..

Kỳ thật nếu đem ngũ quan tách ra như trong lời nói, Cố Úc Diễm cùng Cố Úc Sâm vẫn có rất nhiều điểm bất đồng.

Mi Cố Úc Sâm là nồng đậm và sắc, đồng dạng là đôi mắt to cho tới bây giờ đều lộ vẻ sâu khó lường, mũi cao thẳng, cũng không như Cố Úc Diễm lộ ra vẻ nhã nhặn thanh tú, còn có miệng... tự nhiên cùng với cái miệng nhỏ nhắn như đóa anh đào của Cố Úc Diễm cũng bất đồng.

Nói như vậy, Cố Úc Diễm cùng Cố Úc Sâm cũng không phải quá giống.
Nếu nói giống, thì cũng chỉ giống khi xem xét khuôn mặt cùng với hình thể toàn diện mà thôi.

Cố Úc Diễm không nhận thấy được Tần Thanh Miểu đang nhìn mình, cảm thấy cái mũi ngưa ngứa, hít hít chóp mũi, lại hắt xì một cái, vội vàng lấy tay lau lau cái mũi, tầm mắt vẫn không rời khỏi trang sách.

Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy không khỏi có chút mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, xoa cằm, nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm ngay cả khi đọc sách cũng đều lộ ra cảm giác ngu đần, ý cười càng sâu.

Đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt người đang thật sự đọc sách, cúi đầu nhìn người kia rốt cuộc cũng nghe thấy được âm thanh, ngửa đầu vẻ mặt mê hoặc nhìn mình, khóe mắt Tần Thanh Miểu dời xuống, nâng tay khẽ vuốt lên hai má tinh xảo kia, chậm rãi xoa nhẹ xuống, cảm giác da thịt bóng loáng mà lại nhẵn nhụi, khóe môi liền nhịn không được cong lên một cái.

Nháy mắt, ngửa đầu nãy giờ xem tư thế kỳ quái của Tần Thanh Miểu, trong mắt Cố Úc Diễm lộ vẻ mê hoặc, tâm cũng đập nhanh hơn một ít.

Đầu ngón tay chậm rãi di chuyển thẳng đến đến cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào đang hơi chu ra, vuốt lên đó vài cái, cảm giác cánh hoa mềm mại, chạm được nơi bị mình cắn kia, đôi mắt nhiều hơn vài phần thâm trầm.

Tần Thanh Miểu chậm rãi cúi xuống, một chút lại một chút gần sát Cố Úc Diễm, hô hấp của hai người trong thư phòng đều có thể nghe rõ.

Từ cổ cho đến đỉnh đầu đề từ từ nóng lên, nhịp tim cùng hô hấp Cố Úc Diễm đều đập với tần suất liên hồi, mắt thấy Tần Thanh Miểu ngày càng dựa gần, cái cảm giác khẩn trương này làm nàng đem quyển sách ở trong tay nắm chặt lại.

Chính tại khi hai người cơ hồ sắp chạm vào nhau, Tần Thanh Miểu hoảng hốt dừng động tác, mặt không chút thay đổi nhìn Cố Úc Diễm, sau đó xoay người đứng lên, không thèm nhìn tới nàng một cái liền trực tiếp trở lại vị trí của mình ngồi xuống, cầm văn kiện ở bên cạnh lên.

Nháy mắt, Cố Úc Diễm nhìn Tần Thanh Miểu một hồi hâu, tầm mắt dừng lại ở lỗ tai người tựa hồ đang thật sự chuyên chú xem văn kiện, sau đó cũng cúi đầu đem quyển sách trên tay nâng lên, che khuất khuôn mặt tươi cười.

Cư nhiên lỗ tai đỏ..... Hóa ra Tần Thanh Miểu cũng sẽ có thời điểm như thế này a... Phốc...
----------------------------
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Kỳ thật Miểu tỷ tỷ thực ôn nhu đáng yêu...
Miểu tỷ tỷ, Liên tỷ tỷ, còn có Cố ca ca đều giống nhau, so với Tiểu Diễm nhiều hơn 6 tuổi.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna