Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 113 + 114

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 113

Ngày tiếp theo, Thương Mặc và Triệu Mạt Thương thu dọn hành lý, đáp máy bay đi nước Pháp.
"Bang chủ, máy bay đã bay rồi, xác định Thiếu chủ và Thiếu chủ phu nhân đã rời khỏi." Liên Ám sau khi máy bay cất cánh, ngay lập tức báo cáo Thương Thần Nho, Thương Thần Nho nghe vậy gật đầu, phất tay ý bảo Liên Ám lui ra, cúi đầu nhìn phần tài liệu trên bàn, lâm vào bên trong trầm tư suy nghĩ.
Sau khi lên máy bay, mắt phải Thương Mặc bắt đầu nháy không ngừng, làm cho nàng càng thấy bất an lo lắng.
Nhắm mắt lại, muốn cho loại cảm giác này dừng lại, giữa đôi lông mày Thương Mặc cau có, Triệu Mạt Thương bên cạnh rất chú ý mà nhìn thấy dáng vẻ của nàng, "Làm sao vậy?"
"Con mắt vẫn nháy liên tục. . . " Nhắm mắt vẫn không có hiệu quả, Thương Mặc đưa tay vuốt vuốt mắt, chung quy vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
"Đừng lấy tay dụi mắt, bẩn. . . " Triệu Mạt Thương ngăn cản động tác của Thương Mặc, giữ lấy tay nàng lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng, "Ngoan, nhắm mắt lại một lát, chờ một chút là tốt rồi."
"Ừm." Thương Mặc không nói với cô bất an trong lòng mình, gật đầu, tay cùng tay Triệu Mạt Thương mười ngón tay đan chặt vào nhau, dựa lưng vào ghế giống như những lúc bình thường nghỉ ngơi mà nhắm mắt lại.
Lệ Bí thư bên kia, nghe nói phải phòng bị tổ chuyên án điều tra đã muốn luống cuống tay chân, trước Tết Âm lịch những tiểu bang phái đang muốn rục rịch ngóc đầu dậy, trước thủ đoạn của Lôi Đình, cũng thu liễm không ít. Triệu Đình Vĩ và Đan Trác, Cận Phi Hàn đều quay về kinh đô, kể cả triệu hồi mọi người mang đến đi, Thương Lang Bang bên kia cũng không truyền đến tin tức gì…
Chắc có lẽ không có sự tình gì làm cho nàng lo lắng mới là phải a. . .
Đem toàn bộ khả năng nguy cơ có thể nảy sinh suy xét hết một lần, lấy lại bình tĩnh, trong tay nắm bàn tay ấm áp củaTriệu Mạt Thương làm cho Thương Mặc an tâm không ít. 
Chắc nàng mẫn cảm quá mức đi.
Âm thầm nghĩ như vậy, tự hồ mắt phải cũng không còn nháy nữa, Thương Mặc mở mắt ra nghiêng đầu nhìn lại, lại phát hiện Triệu Mạt Thương vẫn đang chăm chú mà nhìn mình, không khỏi sửng sốt, "Như thế nào không ngủ?"
"Vừa mới thức dậy không bao lâu . . . " Ngón tay Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng mà ngoéo ngón tay Thương Mặc một cái, "Tiểu Đản, Mặc có tâm sự?"
"Hả. . . Ừ." Không nghĩ tới lại bị Triệu Mạt Thương nhìn ra chính mình đang lo âu, Thương Mặc cũng không phủ nhận, gật đầu nhíu mi lại, "Chung quy luôn cảm thấy lạ lạ ở chỗ nào." 
"Là lo lắng cho bác trai sao?" Triệu Mạt Thương hơi chút suy nghĩ, dò xét tình hình mà hỏi han.
"Ừ." Gật đầu, Thương Mặc nhớ lại dáng vẻ Thương Thần Nho lúc cầm vé máy bay đưa cho nàng, rất lo lắng nói, "Chung quy luôn vẫn cảm thấy ba ba có điều gì đó gạt tôi."
Triệu Mạt Thương trầm ngâm một hồi lâu, nghiêm nét mặt nói, "Tiểu Đản, chúng ta đợi máy bay hạ cánh, liền mua vé trở về đi."
"Hả?" Thương Mặc sửng sốt nhìn cô, hơn nữa ngày mới khôi phục tinh thần, "Như vậy. . . không. . ."
"Mặc không yên tâm bác trai có nguy hiểm gì, vậy trở về là tốt rồi." Triệu Mạt Thương đánh gảy lời của nàng, mỉm cười, "Bằng không Mặc đi chơi với em cũng không an lòng nổi."
"..... " Ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, trong lòng Thương Mặc một hồi cảm động, cố sức gật đầu, "Ừ."
"Tiểu Đản đúng là đứa con hiếu thuận." Triệu Mạt Thương nhẹ giọng cười, đưa tay xoa bóp mặt nàng nói, "Nếu bác trai nói Mặc, thì em nói mình phải trở về tăng ca."
"Ha. . . Kia. . . Uy phong lẫm liệt của Kiểm sát trưởng đại nhân đúng là phụ nữ có đức hạnh, lão bà thật là tốt." Thương Mặc ngốc nghếch mà cười, nhìn thấy bộ dáng cười má lúm đồng tiền tươi như hoa của Triệu Mạt Thương, tâm niệm vừa chuyển, "Sau khi trở về, chúng ta liền đợi ở nhà, thế nào cũng không đi có được không?" 
"Được." Vốn yêu thích yên tĩnh mà ở nhà đọc sách, Triệu Mạt Thương mỉm cười gật đầu, "Có Tiểu Đản ở bên cạnh là được."
"Ừ." 
Máy bay từ thành phố X bay đến sân bay Paris của Pháp đại khái mất mười lăm giờ đồng hồ, Thương Mặc và Triệu Mạt Thương xuống máy bay, sau đó ngay lập tức mua vé bay về nước, ở phòng chờ sân bay tùy tiện ăn chút gì đó, đợi khoảng 3 giờ thì lại lên máy bay.
"Đây là lần đầu tiên em đi máy bay thế này đi." Triệu Mạt Thương buồn cười ngồi ở trên máy bay, tay kéo lấy cánh tay Thương Mặc, "Vẫn là ngồi khoang hạng nhất thực là lãng phí."
"Được. . . Lần sau chúng ta ngồi khoang phổ thông." Biết rõ Triệu Mạt Thương luôn luôn tiết kiệm, Thương Mặc sờ sờ đầu, thật biết điều mà nhìn cô, "Chỉ lần này thôi."
"Ừ." Liên tục bay mười lăm tiếng, tuy rằng lúc trước ở trên máy bay đã ngủ qua một lần, thế nhưng sau khi ăn cơm xong lại đợi tiếp ba giờ, hiện tại Triệu Mạt Thương có chút mỏi mệt, gật đầu đáp lời, vẻ mặt mệt mỏi. 
Thương Mặc có chút áy náy mà nhìn dáng vẻ Triệu Mạt Thương uể oải, rất đau lòng nói, "Dựa vào bả vai tôi mà ngủ một lát, lại phải bay mất mười lăm tiếng nữa đi."
"Ừm, Tiểu Đản cũng ngủ đi." Triệu Mạt Thương ôn nhu như nước mà nói, dựa vào bả vai Thương Mặc, rất nhanh liền ngủ ngủ thiếp đi.
Cầm chăn giúp Triệu Mạt Thương đắp lên, Thương Mặc nhanh nắm bàn tay nhu nhược không xương kia ở trong tay, nhắm mắt lại, rất nhanh cũng ngủ.
Lúc này, thành phố X đã rạng sáng một chút, bên trong tòa nhà lớn Thương gia lâm vào một mảng biển lửa, liên tiếp tiếng súng tại vùng núi hẻo lánh có vẻ hết sức vang dội.
"Lệnh Hồ Huyên, cô cùng Linh Lung đi trước đi." Uông Minh trong tay nắm súng lục hướng tới cách đó không xa bắn phá vài người, trong khi phía sau từng người cầm súng đồng dạng bắn quét quân địch cùng Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung nói.
Lệnh Hồ Huyên liếc mắt nhìn kẻ địch càng ngày càng nhiều cùng lúc hỏa lực cũng càng lúc càng lớn, liếc mắt một cái lại nhìn mấy người cùng Uông Minh cùng nhau che ở phía trước người, khẽ cắn môi, hướng tới phương hướng kẻ địch bắn vài phát, di chuyển về phía Linh Lung, "Linh Lung, không cần hiếu chiến."
Linh Lung vẻ mặt non nớt, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo ngủ một tay cầm súng lục, một tay nắm võ sĩ đao luôn mang theo bên người, hướng về phía Lệnh Hồ Huyên cũng bước vài bước, thở phì phò, "Liên Ám thúc bọn họ đã bảo hộ Bang chủ rời đi, để cho Uông Minh bọn họ theo chúng ta cùng đi."
"Không được." Lệnh Hồ Huyên giơ tay lên bắn một phát bể đầu người đàn ông đang lén lút tiến gần Linh Lung, lôi kéo Linh Lung nấp phía sau bên cạnh cây cột, "Không đủ xe"
Những chiếc xe trong bãi đỗ xe lúc trước đã bị nổ hơn một nửa, còn lại những xe bày bởi vì trước đó đem những đầu bếp nữ, người làm đưa đi, lại thiếu mất một nửa, hiện tại chỉ còn 2 chiếc, mà bọn họ còn đến mười mấy người.
"Tôi lưu lại đây." Linh Lung gần như không chút do dự nói, giơ súng quay về một nam nhân cách đó không xa nã một phát súng, nam nhân kia lập tức ngã xuống bỏ mình.
"Hai người thế nào còn không đi." Uông Minh cùng vài người vừa nổ súng vừa từ từ lui lại, đợi cho đến khi đến gần Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung thì bất mãn mà quát, "Đi mau đi."
"Cùng đi, đoạt xe của bọn chúng." Lệnh Hồ Huyên quyết đoán nói, nói xong lôi kéo tay Linh Lung, hướng tới phía sau hậu viện chạy đi.
Mấy người Uông Minh liếc nhau, đi theo hướng hậu viện mà chạy tới, trong hậu viện đã nằm rất nhiều thi thể, vết máu văng đầy khắp nơi.   
Linh Lung một đường chạy đến, nhìn thấy những thi thể kia không thiếu gì những người làm đã theo Thương gia rất nhiều năm, tâm đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Hôm nay là bọn họ buông lỏng đi.
Một mạch càng không ngừng thẳng đến bãi đỗ xe, đợi đến nơi lại phát hiện nơi đó cũng ẩn nấp không ít người, mấy người liền trốn vào chỗ khuất, lặng lẽ đến gần xe, súng lục cũng bật giảm thanh, hướng tới những người đó nổ súng.
Người càng tiến đến ngã xuống đất càng nhiều, người canh gác rốt cục cũng ý thức được bất thường, cũng giơ súng lên bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, lúc này người công kích tòa nhà cũng đuổi đến, gần trăm người hợp lại đến cùng một chỗ, không ngừng hướng ở khắp nơi mà nổ súng.
Lại hy sinh một người, lúc này Uông Minh cũng tới được bên cạnh một chiếc xe, lập tức mở cửa lên xe, khởi động hất văng mấy người, chạy đến bên cạnh chỗ Lệnh Hồ Huyên, "Lên xe."
Hơi hơi cắn môi, một tay đem Linh Lung đẩy qua, một tay kia giơ lên nổ hai phát súng lại giết tiếp hai người, Lệnh Hồ Huyên lui về vài bước, ý bảo hai nữ nhân bên cạnh lên xe.
"Đường chủ."
"Đi lên." Lệnh Hồ Huyên không để cho hai nữ nhân tiếp tục mở miệng nói chuyện, rất nghiêm khắc mà trách mắng, "Ta còn một chiếc xe khác!"
Hai người liếc nhau, lên xe, Lệnh Hồ Huyên lại nhường cho một nam nhân khác lên xe, chính mình thì vừa đóng cửa, vừa lùi ra vài bước, nổ súng lại giết mấy người.
Mới vừa được Uông Minh kéo lên vị trí phó lái ngồi, Linh Lung nhìn thấy Lệnh Hồ Huyên cư nhiên không lên xe, mở cửa xe đang muốn nhảy xuống, Uông Minh một tay giữ chặt lấy tay nàng, "Linh Lung, em điên rồi." 
"Buông tôi ra, tôi muốn đi xuống." Mắt thấy Lệnh Hồ Huyên rõ ràng càng lùi càng xa, tim Linh Lung đập bắt đầu nhanh hơn, cố sức vung tay đem Uông Minh đẩy ra, mở cửa xe trực tiếp nhảy xuống.
Một chiếc xe khác cũng bị một nam nhân cướp được, cửa xe mở rộng ra, lại lôi kéo ba người lên, làn đạn không ngừng hướng đến hai chiếc xe, Lệnh Hồ Huyên lại thấy Linh Lung lại nhảy xuống xe, tuy rằng cảm động nhưng thân thể không ngần ngại nhào qua đem nàng áp trên mặt đất tránh được một viên đạn. 
"Theo tôi lên xe." Linh Lung bị áp trên mặt đất, ôm Lệnh Hồ Huyên lăn một cái tránh được viên đạn, trên tay nắm súng lúc hướng đến cách đó không xa lại bắn vài phát, nhanh chóng nói.
"Được." Trên lưng bởi vì động tác vừa nãy đã trúng một phát đạn, Lệnh Hồ Huyên cười cười, liền cùng Linh Lung đứng lên, vừa nổ súng vừa hướng phía Uông Minh tới gần.
Chiếc xe kia đã dồn sáu người lên một lúc, Uông Minh để chiếc xe kia rời đi trước, lo lắng mà nhìn Lệnh Hồ Huyên hai người đến gần, đợi thời điểm hai người đến nơi, nhanh chóng thò đầu ra bắn vài phát súng yểm trợ.
Lệnh Hồ Huyên rất gắng gượng leo lên xe, lôi kéo Linh Lung lên, đóng cửa xe, tiếng đạn bắn vào khung xe truyền đến âm thanh "xuy, xuy xuy". (chắc là tiếng đạn bắn lên khung xe, tui cũng không hiểu lắm.)
Đạp chân ga cho xe lao đi, Uông Minh nhanh chóng đem xe lao ra ngoài, trên đường đánh bay mấy người, sau đó xe đối phương cũng rất nhanh đuổi kịp, kẹp ở hai bên.
Lệnh Hồ Huyên kéo cửa xe xuống, đưa tay đến gần sườn xe, nhắm vào lốp bắn hai phát, lốp xe tức thời nổ khí, cùng phần sau xe bay lên.
Những người đó dường như cũng không dám quá mức hung hăng càn quấy nữa, sau khi đợi xe chạy vào nội thành, cũng không hề nổ súng nữa, cũng chậm chạp hơn mà đuổi không kịp.
Uông Minh đem xe lái đến công ty của chính mình, cũng may kẻ địch chỉ tập trung hỏa lực ở tòa nhà lớn công kích, mà Thương Thần Nho trước đó cư nhiên phái rất nhiều người đi ra ngoài làm chút sự tình, người trong nhà so với ngày hôm qua thiếu đi khoảng hai phần ba.
Vào công ty của mình, Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên không đếm xỉa đến vết thương trên người, từng người đều cầm trên tay điện thoại mà liên lạc với thủ hạ an bài sự vụ, mãi cho đến khi tất cả sắp xếp xong, hơn nữa cũng đã xác định những địa phương khác không có việc gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là ai cũng không ngờ tới, bình minh hôm sau, Liên Ám một thân trọng thương xuất hiện ở công ty của Uông Minh, quần áo trên người toàn là máu, đầu tóc hỗn độn, có vẻ hết sức chật vật.
"Liên Ám thúc." Một bác sĩ trong bệnh viện của Thanh Long Bang đến băng bó vết thương cho mấy người, vừa nhìn thấy được bộ dạng Liên Ám như vậy, nhất thời sợ ngây người.
Bác sĩ đối với việc ngất xỉu của Liên Ám ngay lập tức tiến lên đỡ lấy, tiếp theo là xe cấp cứu trở lại, Liên Ám được đưa vào bệnh viện, mà mấy người mệt mỏi cũng nghiêm chỉnh chờ ở bên ngoài,  hết sức bất an. 
Thời gian này, luôn là Liên Ám ở bên người Thương Thần Nho bảo hộ, chưa bao giờ rời khỏi, lúc này xuất hiện nơi đây rốt cuộc là có ý gì?
---
Chương này khó chết ta, gì đấu súng, gì rượt đuổi… Mỏng manh chỉ có thể edit trong phòng bếp hoặc trên giường nha =))

Chương 114

Thương Mặc và Triệu Mạt Thương mới xuống máy bay, liền lập tức có mấy người đi đến trước mặt hai người, "Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân."
Nhăn mi lại, Thương Mặc nhìn mấy người đó, "Các cậu sao lại ở đây?"
Việc nàng mua vé máy bay lập tức trở về, rõ ràng chưa nói với bất kỳ ai mà, vì sao có người biết rõ nàng sẽ xuống máy bay lúc này?
Mấy người liếc nhau, không dám trả lời.
Trong lòng bắt đầu càng ngày càng bất an, Thương Mặc trừng mấy người đó, "Tôi hỏi các cậu làm sao biết tôi ở đây?"
"Thiếu chủ, là Bang chủ cho chúng tôi đi theo bảo vệ Ngài và Thiếu chủ phu nhân." Đi theo hai người xuống máy bay, bốn nam nhân đã đi tới, đối với hai người khom lưng cung kính, "Lúc Thiếu chủ mua vé máy bay, sau đó chúng tôi cũng lập tức mua, đồng thời báo cáo cho Bang chủ."
Rõ ràng mình bị theo dõi từ rất lâu mà không chú ý đến tình hình mà âm thầm ảo não, nét mặt Thương Mặc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc, "Được rồi, nếu là Bang chủ cho các cậu đến, thì quên đi."
Hít sâu một hơi, Thương Mặc nhìn thấy mấy người kia vẫn cúi đầu xuống, "Đi thôi, trở về."
"…." Mấy người kia chính là thủ hạ đã sớm ở sân bay chờ hai người, hơn nửa ngày không dám nói lời nào, cũng không dám di chuyển.
"Các người làm gì vậy?" Nhíu mày, Thương Mặc cảm thấy chính mình bỗng nhiên có chút nóng nảy, khống chế cảm xúc, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, "Đi, không biết đường sao?" 
"….Dạ." Người đàn ông đứng đầu lên tiếng, mặt khác cùng những người kia đối mặt lẫn nhau vài lần, hướng phía xe đi đến.
Lên xe, Thương Mặc luôn cảm thấy thập phần lo lắng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người phía trước, tâm trạng lo lắng không hiểu từ đâu nổi dậy.
Rốt cuộc…. Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ không yên đây?
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng cầm tay nàng, trấn an mà nhìn nàng, Thương Mặc rất miễn cưỡng mà đối với nàng nặn ra một nụ cười, chỉ là khi mới quay đầu lại sắc mặt liền trầm xuống cực điểm, tay rất nhanh từ trong tay Triệu Mạt Thương rút ra, nghiêng người về phía trước đưa tay bóp cổ tài xế, "Con đường này không phải đường trở về."
"Vâng….Thiếu chủ, là đi bệnh viện…." Người lái xe đột nhiên bị bóp cổ như vậy, tay run lên, xe thiếu chút nữa đụng vào cây đại thụ, vội vàng quay ngược hướng lại, làm cho xe tiếp tục vững vàng trên đường, mà người ngồi ở ghế phó lái lập tức giải thích.
"Đi bệnh viện làm cái gì?" Thương Mặc nghiêm mặt lạnh băng, giọng nói băng lãnh, "Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
"Thiếu……Thiếu chủ, không hề có mục đích gì ...." Người đàn ông ngồi ở chỗ phó lái vẻ mặt đổ mồ hôi mà giải thích lí do, "Uông Đường chủ và Lệnh Hồ Đường chủ ra lệnh cho thuộc hạ đón Ngài qua đây trước."
"Tại sao lại là bọn họ ra lệnh cho các ngươi, mà không phải là Bang chủ?" Tay Thương Mặc hơi dùng lực một chút, tài xế lập tức hít thở không thông, nhưng tay vẫn duy trì động tác điều khiển xe.
"Nguyên nhân…..bởi vì….." Người ngồi ở chỗ phó lái run rẩy, nói chuyện lắp bắp, mà tài xế lại cố nén cảm giác nghẹt thở, bình tĩnh nói, "Bởi vì Bang chủ đã mất tích."
"Không có khả năng." Tay Thương Mặc lại càng siết chặt, sắc mặt của tài xế kia đã sớm đỏ lên, thở gấp nói, "Thiếu chủ, đến nơi Ngài sẽ biết, giết tôi cũng vô dụng."
Triệu Mạt Thương ở phía sau vẫn luôn khẩn trương mà nhìn hành động của Thương Mặc, lúc này nghe được lời nói của tài xế, vội vàng đưa tay khẽ vuốt lưng Thương Mặc vỗ về, Thương Mặc nửa tin nửa ngờ mà buông lỏng tay một chút, nhưng không có rời khỏi, "Nếu tôi muốn ngươi chết, một giây là đủ rồi."
"Dạ."
Xe quả nhiên ngừng lại ở trước cửa bệnh viện mà, tài xế nhanh chóng gọi điện cho Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên, nói cho bọn họ biết Thương Mặc không hề tin tưởng họ, Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên lập tức từ bên trong đi ra, trên người hai người vẫn còn quấn băng gạc.
"Ba của tôi ở đâu?" Thương Mặc vừa nhìn thấy Uông Minh, lập tức đi tới cầm lấy hai cánh tay của hắn, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thiếu chủ...." Uông Minh lo lắng mà nhìn xem Thương Mặc, có chút không đành lòng nói cho Thương Mặc sự thật.
"Ba tôi ở đâu?" Thương Mặc lại một lần nữa lập lại, sắc mặt âm trầm, "Tôi hỏi anh ba tôi ở đâu a?"
Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên liếc nhìn nhau, Lệnh Hồ Huyên nhìn về phía Triệu Mạt Thương vẻ mặt cầu cứu.
Triệu Mạt Thương ở trong lòng âm thầm hít một hơi, đau lòng nắm lấy tay Thương Mặc, "Tiểu Đản…."
Cảm xúc kích động khiến Thương Mặc nắm chặt tay Triệu Mạt Thương, đem bàn tay trắng ngần nắm đến đau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Uông Minh, "Ba của tôi ở đâu?"
"Tiểu Đản, đau….." Triệu Mạt Thương ủy khuất mà nói, tay bị Thương Mặc nắm nhẹ nhàng giãy giãy, Thương Mặc lúc này mới hòa hoãn lại, tay thả lỏng, nhìn thấy bàn tay bị nắm đã muốn có dấu đỏ, một trận đau lòng, "Thật xin lỗi…"
Lắc đầu, Triệu Mạt Thương dịu dàng ôm lấy cánh tay của nàng, "Tiểu Đản, em biết Mặc khó chịu, nhưng …. Đừng có như vậy, có được hay không?"
Từ trong mắt cô nhìn thấy tràn đầy lo lắng, Thương Mặc đau lòng không nỡ, ánh mắt ảm đạm, "Thật xin lỗi….."
"Thiếu chủ, Liên Ám thúc còn chưa có tỉnh…." Lệnh Hồ Huyên cân nhắc trong chốc lát, vẫn quyết định nói thật cho Thương Mặc, "Ngày hôm qua, tòa nhà bỗng nhiên bị tập kích, thủ vệ trong nhà trước đó đã bị Bang chủ phái ra ngoài hơn phân nửa, lại là ở giữa đêm…."
Từ từ tỉnh táo lại, tay Thương Mặc nắm chặt thành quyền, nghe Lệnh Hồ Huyên nói xong, nhắm chặt mắt lại, thở hổn hển mấy hơi, lại mở mắt thì đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, "Đi vào trong rồi nói."
"Được."
Một nhóm mấy người đến cửa phòng bệnh Liên Ám, Liên Ám nằm ở trong phòng bệnh trắng như tuyết, chưa tỉnh lại.
"Sau đó thì sao?" Thương Mặc nhìn thấy Liên Ám hôn mê, tay run rẩy, cố gắng làm cho mình không loạn tưởng, giọng điệu lạnh lùng mà hỏi.
"Sau đó...." Uông Minh có chút thống khổ mà nói, "Đại khái khoảng mười hai giờ, mọi người cơ bản đều đã ngủ, bãi đỗ xe bên kia bất ngờ nổ tung, tiếp theo là tiếng súng hỗn độn."
"Mấy người chúng tôi lập tức cầm súng đi ra ngoài, không nghĩ tới đối phương đã tiến công vào, sau đó, chung tôi để Liên Ám thúc cùng Bang chủ rời đi trước, chúng tôi ở phía sau yểm trợ…." Lệnh Hồ Huyên tiếp lời, nắm tay nắm chặt, "Sau đó, vài người chúng tôi cũng trốn thoát vào nội thành bên này…. Đối phương dường như tập trung hỏa lực đánh tòa nhà lớn, bên này rất an toàn…. Không nghĩ tới, Liên Ám thúc bỗng nhiên đến công ty Uông Minh, còn bị trọng thương….. Bang chủ…. Không biết tung tích." 
Nhìn bộ dáng của bọn họ như vậy, Thương Mặc rõ ràng đã đoán được mấy phần, đứng ở đó, cúi đầu, chỉ cảm thấy có chút khó mà hô hấp được, Triệu Mạt Thương nhíu mi lại, muốn an ủi nàng, lại không biết làm sao mở miệng.
"Địa phương khác tình huống thế nào?" Thật lâu sau, Thương Mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, giống như cái gì cũng đều không có phát sinh.
"Đúng vậy." Nhìn thấy khí tức người bên cạnh vừa khôi phục, Triệu Mạt Thương xuất hiện loại cảm giác trước khi gặp Thương Mặc, cái loại cảm giác này, Lệnh Hồ Huyên cảm thấy bất đắc dĩ, cúi đầu đem tình huống các nơi trong những ngày này báo cáo lại.
Gật đầu, vẻ mặt Thương Mặc nhìn không ra đang buồn hay đang vui, cứ như vậy mặt không chút biểu tình, bộ dáng làm cho Triệu Mạt Thương nhìn mà đau lòng, "Liên Ám thúc tỉnh dậy, lập tức báo cho tôi, tôi đến phòng tập thể thao đây."  
"Vâng." Lệnh Hồ Huyên và Uông Minh đồng thanh cung kính đáp.
Triệu Mạt Thương đuổi kịp bước chân Thương Mặc, nhưng không ngờ Thương Mặc chợt dừng lại, xoay người trong chớp mắt, "Em….. Tôi….. Tôi cần yên tĩnh một chút…. Thực xin lỗi…."
Tâm chợt nguội lạnh, Triệu Mạt Thương chưng từng nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt của Thương Mặc, trầm mặc vài giây, gật đầu.
Thương Mặc thấy cô gật đầu, ngay tức khắc vội vã mà ra ngoài, Triệu Mạt Thương nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của nàng, đột nhiên mở miệng nói, "Tiểu Đản, em sẽ luôn luôn ở đây." 
Bước chân bị kìm hãm, ngực Thương Mặc giống như bị cái gì đâm vào, cười khổ, rời khỏi bệnh viện. (Hừ, lôi kéo con gái người ta bay qua bay lại 30 tiếng, không một câu đã bỏ đi, tội này đáng bỏ đói)
Triệu Mạt Thương có chút hồn bay phách lạc mà đứng ở nơi đó, đột nhiên bắt đầu cảm thấy áy náy nổi lên.
Nếu không phải cô… Có phải hay không….
Việc ấy sẽ không khiến bác trai rất yêu thương Thương Mặc xảy ra chuyện?
Nguyên nhân bởi vì ý tưởng này bắt đầu cảm thấy nỗi hỗ thẹn đáng sợ chiếm đoạt, Triệu Mạt Thương ôm lấy tim, ánh mắt chua xót, nước mắt gần như chảy ra.
--------
"Cô nên đi nghỉ một chút đi." Âm thanh trong trẻo vang lên, Triệu Mạt Thương liếc mắt nhìn lại, Linh Lung chống thắt lưng trừng Lệnh Hồ Huyên.
Lệnh Hồ Huyên cười khổ nói, "Linh Lung, thời điểm này…."
"Bác sĩ nói trên người chị có vết thương phải nghỉ ngơi nhiều." Linh Lung cau mày, "Tôi sẽ coi chừng Liên Ám thúc cho."
"…." Nhìn thấy bộ dáng cô cố chấp như vậy, Lệnh Hồ Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, "Được, tôi đi nghỉ ngơi."
"Hiện tại." Linh Lung nói ngắn gọn, "Phòng bệnh của chị ở phía trước."
"Tôi….."
"Quên đi, tùy chị." Linh Lung không hề nhìn nàng nữa, khẩu khí hết sức kém, nói xong xoay người đi vào phòng bệnh.
Lệnh Hồ Huyên trầm mặc vài giây, đi đến bên cạnh Linh Lung, nhẹ tay kéo khẽ quần áo Linh Lung, hạ giọng, "Là phòng nào?"
Linh Lung mặt không chút thay đổi, "Chị không phải không đi sao?"
"Tiểu Linh Lung……" Lệnh Hồ Huyên lại nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Linh Lung, "Tôi sai rồi…"
Uông Minh nhìn thấy thường ngày luôn điêu luyện như Lệnh Hồ Huyên, lúc này dáng vẻ đáng thương như vậy mà lôi kéo Linh Lung, lắc đầu, xoay người, nhìn thấy dáng vẻ Triệu Mạt Thương ôm ngực dựa vào tường không biết đang suy tư điều gì.
Đi đến trước mặt cô, cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy làm cho Triệu Mạt Thương nhíu mày lại, ngẩng đầu lên, Uông Minh do dự trong chốc lát, "Cô không đến nhìn xem Thiếu chủ như thế nào sao?"
Buồn bã mà lắc đầu, Triệu Mạt Thương cười khổ, "Nàng nói muốn chính mình một người yên lặng một chút."
"Nhưng mà….." Uông Minh lưỡng lự một chút, nhìn sườn mặt Triệu Mạt Thương, rũ mắt xuống, "Mỗi lần em ấy một mình yên lặng một chút, đều đem mình làm bị thương." 
Ngẩng đầu nhìn anh ta, Triệu Mạt Thương vội vàng hỏi, "Nàng nói nàng đi phòng tập thể thao? Là hướng Đông bên kia đi qua cái phòng lớn kia đúng không?"
"Phải."

"Cám ơn." Triệu Mạt Thương bỏ lại một câu, vội vội vàng vàng rời khỏi, Uông Minh vội đuổi kịp, "Tôi đưa cô qua đó."
Hai người một đường thẳng đến phòng tập thể thao, lúc Triệu Mạt Thương đến ngoài cửa phòng, Thương Mặc đang dùng dụng cụ chuyên dụng luyện tập, bao cát kia sớm bị Thương Mặc đấm đến rách ra, để lộ hạt cát ra ngoài.
Triệu Mạt Thương đau lòng mà đi tới, Thương Mặc nằm trên mặt đất thở hổn hển cảnh giác mở mắt ra, lại nghe rõ ràng tiếng bước chân phía sau, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống, Triệu Mạt Thương nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng, trên tay sớm đã trầy da, mũi đau xót, nước mắt vẫn áp chế thoáng cái dâng trào, nước mắt rơi trên mặt Thương Mặc.
Bị nước mắt nhất thời rơi trên mặt, Thương Mặc liền mở mắt ra, chứng kiến vẻ mặt Triệu Mạt Thương đầy nước mắt, tâm tê rần, giọng khan khàn nói, "Bảo bối không khóc, không khóc, tại sao lại khóc….."
"Thật xin lỗi……" Triệu Mạt Thương ôm lấy Thương Mặc, nước mắt nhiễm ướt quần áo của nàng, một lần lại một lần lặp đi lặp lại lời nói, "Thật xin lỗi………Thật xin lỗi……."
Ngẩn ngơ, không rõ vì nguyên do gì mà nhìn Triệu Mạt Thương, tay Thương Mặc không ngừng mà thay cô lau nước mắt, vừa mới khóc mà đôi mắt đã hồng hồng như vậy rồi, "Tại sao lại nói xin lỗi."
Tâm rất đau, điều cô không muốn nhất là hai người rất quan trọng của mình gặp chuyện không may.
"Nếu….. Nếu như không phải vì em….." Triệu Mạt Thương nghẹn ngào, "Nếu như không phải bởi vì em….."
Lời nói đứt quãng nhưng Thương Mặc cũng hiểu được ý nghĩ của cô, ôm chặt cô, "Không phải vấn đề của em, đừng suy nghĩ nhiều."
Ba ba đã từng nói qua, khi đối mặt với sức mạnh cường đại, hết thảy âm mưu quỷ kế đều yếu đuối và vô lực.
Ba ba của nàng, tuyệt đối là sức mạnh cường đại, nàng không tin ông ấy sẽ chết, huống chi, trước khi nàng đi, ba ba của nàng còn nói với nàng khi nàng trở về còn muốn nói cho nàng một số chuyện.
Ba ba của nàng, mới sẽ không gặp chuyện không may.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna