Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 87 + 88

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 87

Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung cùng Triệu Mạt Thương và Thương Mặc cùng nhau đến bệnh viện, mà Triệu Nam cũng theo sau lưng.
Triệu Nam nhiều lần kéo gấu quần Triệu Mạt Thương gọi mẹ, đổi lại chỉ là một cái liếc mắt của Triệu Mạt Thương, mà không phải vẻ mặt ôn nhu khi nhìn Thương Mặc, Triệu Nam vẻ mặt ủy khuất, nhưng có Linh Lung ở một bên, cô bé cũng không dám náo loạn.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng thật ra thì trẻ con lại rất khôn khéo, nhìn ra được thái độ của người lớn.
Cô bé biết Triệu Mạt Thương cùng Lệnh Hồ Huyên ngoài miệng nói muốn mang mình vứt bỏ nhất định là hù doạ mình thôi, nhưng Linh Lung thì là thật sự sẽ làm vậy.
Bước chân có chút tập tễnh, Triệu Mạt Thương cảm giác toàn thân vô lực, chỉ có thể ở góc độ người ngoài không nhìn thấy dùng sức liếc Thương Mặc mấy cái.
Thương Mặc trừ bỏ cố làm ra vẻ vô tội cười ra, không dám nói câu nào.
Bác sĩ giúp Thương Mặc tháo băng vải ra, sau đó cẩn thận kiểm tra qua một lần, lại để cho y tá giúp Thương Mặc bôi thuốc, băng bó, mình thì đứng ở một bên rất nghiêm túc nói, "Vết thương cũng đừng làm rách nữa, cũng đừng để bị dính nước."
"Vậy về phương diện thức ăn có yêu cầu gì không?" Triệu Mạt Thương lén nhéo chỗ có thịt mềm trên eo Thương Mặc, lại không có dùng sức, ngoài miệng hỏi bác sĩ, "Tỷ như không thể ăn cái gì."
"Ồ, tận lực ăn thanh đạm một chút, chớ ăn các loại đồ hải sản." Bác sĩ nhìn Triệu Mạt Thương một chút, lại nhìn Thương Mặc, "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"
"Đúng, tôi là chị của em ấy." Vẻ mặt Triệu Mạt Thương bình tĩnh nói dối, sau đó lại nói, "Vậy có phải hay không cũng không thể làm vận động kịch liệt?"
"Phốc. . ." Lệnh Hồ Huyên ở sau lưng không nhịn được bật cười, chống lại ánh mắt muốn giết người của Thương Mặc, vội vàng quay đầu đi, nhưng bả vai vẫn khẽ run lên.
Linh Lung không hiểu nhìn Triệu Mạt Thương gò má ửng đỏ, cùng với Lệnh Hồ Huyên đang nén cười đến run lên, còn có Thương Mặc nắm chặt quyền, vẻ mặt buồn bực.
Đây là trạng huống gì?
"Dĩ nhiên không được." Bác sĩ liếc nhìn mấy người, "Mọi việc dùng tay vận động toàn bộ không cho phép làm, dĩ nhiên, đá banh cái gì tốt nhất cũng không cần."
"Vậy tốt, cám ơn bác sĩ." Triệu Mạt Thương hướng về phía bác sĩ gật đầu một cái, lúc này mới nheo lại mắt nhìn về phía Thương Mặc, trong mắt rất rõ ràng viết đầy cảnh cáo.
Cười mỉa mấy tiếng, Thương Mặc thầm oán liếc vị bác sĩ kia một cái, âm thầm nghĩ cô bác sĩ này thành thật như vậy để làm gì.
Chẳng qua là, sau khi vết thương băng bó xong, sau đó ra bệnh viện, Thương Mặc bắt đầu thấp thỏm không yên.
Về đến nhà, thì phải cùng Triệu Mạt Thương thẳng thắn tất cả, đến lúc đó, Triệu Mạt Thương sẽ thấy thế nào về quan hệ giữa các nàng, lại sẽ làm sao đối với nàng?
"Mẹ. . ." Triệu Nam kéo kéo gấu quần Triệu Mạt Thương, ngửa đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Con đói bụng."
Nghe Triệu Nam nói như vậy, Triệu Mạt Thương chợt nhớ tới hôm qua mình cùng Thương Mặc chạng vạng tối cũng chưa ăn cơm, hôm nay cũng chưa một hạt cơm nào vào bụng, không nhịn được cô liếc Thương Mặc một cái, khom người sờ đầu Triệu Nam,"Vậy chúng ta đi ăn cơm."
"Đúng đúng, mẹ thật tốt." Triệu Nam cười híp mắt nói, còn không quên thị uy nhìn Thương Mặc một cái.
Thương Mặc trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào nói chuyện của mình cho Triệu Mạt Thương biết, nên cũng lười để ý cô bé này, chỉ nhàn nhạt nói, "Huyên tỷ và Linh Lung cùng nhau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi đem tiểu quỷ kia mang về."
Lệnh Hồ Huyên nhất thời liền hết ý kiến, nhìn Thương Mặc, rất muốn phun trào, nhưng lại bởi vì giọng nói rõ ràng là ra lệnh kia làm cho không cách nào mở miệng.
"Không muốn! ! !" Lệnh Hồ Huyên không lên tiếng, nhưng Triệu Nam lại lập tức phản đối, chống eo nghe vậy ngước đầu nhìn Thương Mặc, lại bị con ngươi lạnh như băng kia hù dọa, trong mắt lại bắt đầu nổi lên nước mắt, làm bộ tội nghiệp quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương.
"Này.........Không được tốt đi.........." Thật ra thì cũng không muốn thế giới hai người của mình và Thương Mặc có nhiều thêm một đứa trẻ không hiểu chuyện, lại thấy bộ dạng đáng thương của Triệu Nam, Triệu Mạt Thương có chút mềm lòng nhìn Thương Mặc, "Dù sao cũng là em......"
"Trước để ở chỗ Huyên tỷ đi." Thương Mặc rất cố chấp nói, "Chẳng lẽ em không muốn nghe những chuyện tôi muốn nói với em sao?"

Triệu Mạt Thương nhất thời trầm mặc, hồi lâu, ngồi xổm xuống dỗ Triệu Nam, "Nam Nam ngoan, tối nay đi tới chỗ dì trước, ngày mai ta sẽ đón cháu trở lại, được không?"
"Mẹ. . ." Nước mắt Triệu Nam mãnh liệt chảy ra, hấp hấp cái mũi, "Con muốn mẹ......."
"Cô ấy không phải mẹ ngươi." Từ lúc mới bắt đầu Thương Mặc liền rất ghét nghe được Triệu Nam hướng về phía Triệu Mạt Thương một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, rất chán ghét nói, "Ngươi tốt nhất im miệng cho ta."
"Tiểu Đản!" Triệu Mạt Thương vừa nghe giọng nói kia của nàng, có chút bất mãn nhìn Thương Mặc một cái, "Tại sao có thể cùng một đứa trẻ nói như vậy?"
Càng suy nghĩ những chuyện kia càng cảm thấy chột dạ lại phiền lòng, lúc này lại thấy Triệu Mạt Thương lại bởi vì đứa trẻ kia đối với mình bất mãn, Thương Mặc càng giận, hận không thể trực tiếp đem đứa nhỏ này ném đi chỗ quỷ quái nào đó.
Không nghĩ tới lại làm Triệu Mạt Thương không vui, Thương Mặc quay mặt đi không muốn nói thêm, hai tay đút túi quần, hừ một tiếng.
Lệnh Hồ Huyên thấy tình huống không đúng, vội vàng nói với Triệu Nam, "Ngày mai dì mang cháu trở lại tìm. . . Cô ấy được không?"
Vốn là định nói là "Tìm mẹ cháu", nghĩ đến trong tròng mắt Thương Mặc mới vừa thoáng qua âm lãnh, Lệnh Hồ Huyên lập tức thu lời sửa lại nói.
Luôn luôn để ý Thương Mặc, Linh Lung vừa thấy sắc mặt Thương Mặc khó coi như vậy, cúi đầu nhìn Triệu Nam, thậm chí bắt đầu suy tính có cần làm đứa nhỏ này biến mất hay không, tùy tiện tìm cái phương pháp, chỉ cần có thể làm nó biến mất là được.
Triệu Nam nhìn Triệu Mạt Thương một chút, lại nhìn Lệnh Hồ Huyên một chút, cuối cùng còn lén lén lút lút liếc Thương Mặc đứng bên cạnh mình cùng với trợn mắt nhìn Linh Lung một cái, miệng giật giật, không dám nói câu nào, cúi thấp đầu xuống.
Rõ ràng cảm giác được Thương Mặc không vui, Triệu Mạt Thương ngầm thở dài, đưa tay kéo tay Thương Mặc xoa mấy cái để an ủi.
Thương Mặc quay đầu nhìn cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lại nhìn Triệu Nam, ánh mắt lại có vẻ dị thường lạnh băng.
Một đứa bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Triệu Mạt Thương, gọi Triệu Mạt Thương là mẹ, vốn là chuyện kỳ quái.
Thủ hạ của nàng đi cứu ba của đứa nhỏ này, nhưng phát hiện cứu không ra, cái này thì càng kỳ quái.
Bây giờ đứa bé này lại như vậy khiến người chán ghét, Thương Mặc cho tới bây giờ đối với trẻ con đều không thích, trong lòng lại động tâm tư muốn trừ bỏ Triệu Nam.
Còn có người đàn ông kia.
Là người đàn ông kia nói với Triệu Nam, Triệu Mạt Thương là mẹ cô bé, nếu không Triệu Nam làm sao lại một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, làm cho nàng càng nghe càng nổi giận.
Ở đâu ra đàn ông, muốn chết sao?
Từ nhỏ cùng Thương Mặc và Linh Lung lớn lên, Lệnh Hồ Huyên quét mắt nhìn Thương Mặc và Linh Lung, lập tức biết hai người này đang nghĩ gì, lại nhìn Triệu Nam vẫn cúi đầu như cũ không biết mình chọc giận đến hai sát thần, thở dài.
Đứa nhỏ này, cũng thật sự quá không hiểu chuyện rồi.
Như vậy, giữa bầu không khí mấy người bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Ở trong bầu không khí như vậy ăn cơm, Thương Mặc quay về phía Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung nói chia tay, kéo Triệu Mạt Thương muốn đi.
"Mẹ. . ." Triệu Nam quyết không bỏ mà lôi kéo gấu quần Triệu Mạt Thương, không chịu buông ra cho Triệu Mạt Thương đi.
Triệu Mạt Thương đang định dỗ Triệu Nam, nhưng kinh ngạc phát hiện Triệu Nam bỗng nhiên bị Thương Mặc xách cổ áo nói, "Ta đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi không được gọi cô ấy là mẹ cơ mà!"
"Tiểu Mặc. . ." Lệnh Hồ Huyên vừa nhìn thấy bộ dạng Triệu Mạt Thương cả người sửng sốt, vội vàng đi qua khuyên Thương Mặc, "Em nhìn lại mình xem, lại xúc động, thúc thúc đã nói gì với em, gặp chuyện đừng xúc động như vậy........."
Vừa nói vừa nháy mắt với Thương Mặc, Lệnh Hồ Huyên ôm lấy Triệu Nam bị xách lên giữa không trung, "Còn có, tâm tình em không tốt, cũng đừng phát tiết lên người cô bé."
Thương Mặc hiểu ý tứ của Lệnh Hồ Huyên, không phải là bảo nàng đừng ở trước mặt Triệu Mạt Thương lộ ra một mặt u ám, chẳng qua là nàng quả thực thấy đứa bé này rất phiền toái.
Liếc mắt thấy sắc mặt Triệu Nam bị dọa đến trắng bệch, Thương Mặc hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
"Oa. . . Mẹ. . ." Triệu Nam vừa đến trong tay Lệnh Hồ Huyên, lập tức khóc lớn lên, quay về phía Triệu Mạt Thương không ngừng giãy giụa.
Trời sinh mẫu tính khiến cho Triệu Mạt Thương vội vàng đi qua ôm lấy Triệu Nam dỗ dành, trong lòng âm thầm nghi ngờ Thương Mặc vừa mới trong tròng mắt rất nhanh thoáng qua lại bị cô nhìn thấy hung quang.
Triệu Nam ở trong ngực Triệu Mạt Thương khóc rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi lau cả lên người Triệu Mạt Thương, Thương Mặc nhìn một cái, hỏa khí vừa mới lắng xuống lại lập tức bốc lên lần nữa, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lệnh Hồ Huyên vội vàng đè lại tay Thương Mặc, trong tròng mắt bất đắc dĩ đan xen cảnh cáo, hạ thấp giọng, "Triệu Mạt Thương còn ở đây."
Nắm đấm từ từ buông ra, Thương Mặc cũng biết mình hôm nay quá xúc động, nhắm mắt lại, đè xuống cơn tức giận, xoay người không muốn nhìn thấy Triệu Nam.
Linh Lung mới không có nhiều cố kỵ như vậy, đi tới, lần nữa nắm lấy cổ áo Triệu Nam, đem Triệu Nam từ trong ngực Triệu Mạt Thương xách ra, "Ngươi nghe không hiểu người lớn nói chuyện sao? Đã nói cô ấy không phải mẹ ngươi, ngươi tên gì?"
"Ôi chao........" Triệu Mạt Thương nhất thời bất đắc dĩ, đang muốn đi ôm lấy đứa bé kia, lại thấy Linh Lung trợn mắt nhìn mình, "Cô khẩn trương như vậy làm gì, vì một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, liền trừng Thiếu.......trừng tiểu Mặc, quả thực là không giải thích được!"
Tình thế đã trở nên rối loạn, mới đem Thương Mặc trấn an Lệnh Hồ Huyên cơ hồ muốn nội ngưu đầy mặt*, lại đến Linh Lung bên này, cũng lười lại đi ôm cô bé bị sợ muốn khóc cũng khóc không được, trực tiếp đối với Triệu Mạt Thương bỏ lại một câu "Đi trước", liền kéo Linh Lung còn đang xách Triệu Nam đến trong xe mình, chạy đi thật nhanh.
*Nội ngưu đầy mặt 内牛满面 :Từ gần âm của “Rơi lệ 
đầy mặt “, biểu thị một loại khóc, tâm tình bi thương. Kỳ thực nội ngưu đầy mặt chân chính xuất phát từ hình ảnh một con ma thú truyền thuyết 《 như quả, trạch 》 rơi lệ đầy mặt, lúc đầu ở trong miệng người chơi Ma Thú Thế Giới cũng là rơi lệ đầy mặt , lúc truyền bá rộng khắp tại các ứng dụng internet, lại nảy ra từ đồng âm : nội ngưu đầy mặt. Thông thường khi online trên mạng thì đương nhiên không có nhiều chuyện tình làm cho thực sự khóc bi thương dữ như vậy. Nội ngưu đầy mặt được dùng khá thông thường với một nghĩa rằng để biểu thị một loại châm chọc thiện ý, hoặc là muốn nói rằng bản thân rất kích động vì một việc nào đó .



Bộ dạng Thương Mặc nổi giận là thế nào, Triệu Mạt Thương không biết, nàng cũng biết rõ ràng rành mạch.
Trái lại, Thương Mặc sẽ không nổi giận với Triệu Mạt Thương, nàng còn lo lắng cho mình và Linh Lung bị liên lụy, còn có cô bé không hiểu chuyện, sợ rằng sẽ bị Thương Mặc trực tiếp ném ra ngoài.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương thở dài kéo tay Thương Mặc, "Mặc làm sao lại cùng một đứa bé so đo?"
Triệu Nam mặc dù là cố tình gây sự, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, Thương Mặc đã lớn như vậy........
"Em đang trách tôi?" Thương Mặc nghiêng đầu, nhăn mày lại nhìn Triệu Mạt Thương, "Nếu như có đứa bé bỗng nhiên đến, gọi tôi là mẹ, em nghĩ như thế nào?"
"Em........." Triệu Mạt Thương há hốc mồm, nhưng một câu cũng không nói lên lời.
Đúng vậy, đối với đứa trẻ bỗng nhiên xuất hiện gọi cô là mẹ, Thương Mặc căn bản không có hỏi qua cô cái gì, ngay cả cô có quen biết ba của cô bé hay không đều không hỏi qua.
Nhưng trong lòng luôn cảm thấy không phải tư vị không phải sao?
*******************************
Editor: Sắp ngược rồi o(╥﹏╥)o


Chương 88

"Về nhà trước rồi nói sau, được không?" Giọng nói mềm xuống dỗ Thương Mặc, Triệu Mạt Thương dắt tay Thương Mặc quơ quơ, "Đang ở trên đường mà."
". . ." Thương Mặc trầm mặc mấy giây, gật đầu một cái, ngăn lại một chiếc taxi, mở cửa xe đi vào.
Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc tính trẻ con mặt vô biểu cảm, tay cùng tay nàng mười ngón đan xen, hạ thấp giọng, "Tiểu Đản ngoan nào, đừng mặt không biểu cảm như vậy."
Thương Mặc chống lại đôi mắt của cô, nhìn thấy trong mắt cô mong đợi cùng cưng chiều, thở dài, chậm hạ sắc mặt.
Nếu là ngày thường, sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng bởi vì một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy nổi giận, nhưng hôm nay........
Trước đây không nói tới, nhưng sau khi nàng cùng Triệu Mạt Thương thẳng thắn không biết Triệu Mạt Thương sẽ như thế nào, chỉ nói ngày hôm qua đi biệt thự lớn Thương gia gặp Thương Thần Nho biết được tin tức, nàng vô cùng nhức đầu.
"Mặc Nhi, con phải nhanh chóng nói ra thân phận của con với Triệu Mạt Thương." Khi đó, nàng vội vã muốn nhanh chóng đi gặp Triệu Mạt Thương, vừa vào thư phòng liền nghe được ba hết sức nghiêm túc nói với mình như vậy, bỗng nhiên trở nên ngây ngẩn.
"Triệu Đình Vĩ và Đan Chước phỏng chừng rất nhanh sẽ tới tìm Triệu Mạt Thương." Thương Thần Nho nhìn con gái ngốc lăng, nhăn mày, "Cận gia lần này chịu thiệt hại lớn, bất quá còn không dám động tới Thanh Long bang chúng ta, nhưng Triệu Mạt Thương bên kia không nhất định cũng vậy."
Triệu Đình Vĩ và Đan Chước rất nhanh sẽ tới tìm Triệu Mạt Thương?
Thương Mặc cả người đứng ở đó, trong đầu trống rỗng.
Làm sao lại nhanh như vậy?
"Chính miệng con nói với Triệu Mạt Thương những chuyện kia, dù sao vẫn tốt hơn so với Triệu Mạt Thương biết từ ba mẹ mình." Thương Thần Nho đi tới trước mặt con gái, rất đau lòng giúp con gái kéo áo khoác lên, "Sau khi trở về, hãy cùng con bé nói rõ ràng đi."
"Ba. . ." Thương Mặc yên lặng nhìn trên mặt ba mình đã hiện ra nếp nhăn già nua, có chút bối rối, lại có chút luống cuống, "Nếu như. . . Nếu như cô ấy không chấp nhận. . . Thì làm thế nào?"
"Vậy thì trở về." Thương Thần Nho thở dài một tiếng, sờ đầu Thương Mặc, "Mặc Nhi, con là Thiếu chủ Thanh Long bang, trăm ngàn lần không thể mềm yếu như vậy."
Cúi đầu xuống, nhìn mặt đất suy nghĩ xuất thần, Thương Mặc hai tay nắm chặt thành quả đấm, cảm giác trái tim đập rộn lên làm thế nào cũng đuổi không đi.
Hôm nay nàng nhất định phải nói cho Triệu Mạt Thương những chuyện về mình.
Trong taxi, Thương Mặc nhớ lại đối thoại ngày hôm qua cùng Thương Thần Nho, trên tay không nhịn được dùng sức.
"Tiểu Đản. . ." Tay bị nắm sinh đau, Triệu Mạt Thương không nhịn được hít một hơi lãnh khí,  quay đầu nhìn về Thương Mặc, nhưng bởi vì trên mặt Thương Mặc có vẻ phức tạp nên có chút giật mình.
Đó là vẻ mặt phức tạp như thế nào, sợ hãi, bất an, hốt hoảng.........
Thương Mặc bị làm sao vậy?
Chịu đựng cảm giác đau nhức trên tay truyền tới, Triệu Mạt Thương đưa ra một tay khác, đặt lên hàng mi nhíu chặt của Thương Mặc, rất trìu mến khẽ vuốt ve, "Tiểu Đản ngoan, em ở đây......"
"Ừm." Cúi đầu lên tiếng, Thương Mặc miễn cưỡng lộ ra nụ cười yếu ớt, cố gắng làm cho mình thả lỏng một chút.
Từ trên taxi xuống, lên lầu về nhà, Triệu Mạt Thương vừa mới mở cửa đi vào, liền bị Thương Mặc ôm thật chặt.
"Ngoan, không tức giận nha......." Triệu Mạt Thương nhẹ giọng dụ dỗ Thương Mặc, môi tiến tới mặt nàng nhẹ nhàng hôn lên, "Nếu Mặc không thích Nam Nam, ngày mai em sẽ bảo Trương đội trưởng tới đón Nam Nam đi, có được không?"
Mặc dù Triệu Nam một mực nói các chú cảnh sát đều là người xấu, nhưng lại từ đầu đến cuối không nói ra nguyên do, mà Triệu Mạt Thương cũng không thể để Nam Nam ở nhà mình mãi như vậy được.
Cũng may ở Cục công an, Triệu Mạt Thương rất tín nhiệm Trương đội trưởng, ngược lại có thể để ở chỗ Trương đội trưởng, nhờ ông ấy trợ giúp tìm ba của đứa nhỏ này.
Rủ xuống tròng mắt, Thương Mặc đè xuống bất an trong lòng, cố gắng khống chế hô hấp của mình, đem Triệu Mạt Thương ôm chặt hơn nữa, "Hôm nay. . . là tôi quá xúc động, tôi không có ý trách em."
"Em biết." Triệu Mạt Thương trấn an khẽ vuốt ve cái ót của Thương Mặc, " Bắt đầu từ hôm qua Mặc cứ là lạ."
Ngày hôm qua một phen cuồng phong bạo vũ kia, rõ ràng với Thương Mặc lúc bình thường không giống nhau.
Có tiểu biệt thắng tân hôn như thế nào đi nữa, Thương Mặc cũng không thể đối với cô như vậy, cô cũng đã cầu Thương Mặc dừng lại nhiều lần như vậy, Thương Mặc còn không buông tha cho cô.


Trước kia, chỉ cần cảm thấy cô không chịu nổi, thì Thương Mặc sẽ không miễn cưỡng cô nữa.

"Ừm." Thương Mặc buông Triệu Mạt Thương ra, lướt qua tròng mắt của nàng mấy giây, rủ mắt xuống, thanh âm thật thấp, "Tôi. . . có chuyện muốn nói với em."

"Được." Triệu Mạt Thương kéo tay Thương Mặc đến trên ghế sa lon, kéo nàng ngồi xuống, còn mình thì ngồi lên trên đùi của Thương Mặc lần nữa hôn lên má của nàng trấn an, "Mặc nói đi, em nghe đây."

"Ừm." Thương Mặc gật đầu một cái, cúi đầu xuống, suy xét một hồi, lấy dũng khí nói, "Lần này....... Lần này đi thành phố N.......Là có một chuyện rất quan trọng phải làm."

"Ừ." Triệu Mạt Thương dựa đầu vào vai Thương Mặc, nhắm hai mắt nghe giọng nói của nàng, tay nắm lấy tay trái Thương Mặc, khẽ ừ một tiếng, "Mặc đã nói qua với em rồi."

"Thật ra thì. . . Chuyện kia. . . Thành phố N không phải chỗ cần đến, chỗ cần đến là thành phố E của E Quốc." Thương Mặc hít một hơi thật sâu, nghe Triệu Mạt Thương lại ừ nhẹ một tiếng, nhắm lại, cắn răng nói, "Sở dĩ ở E nước, là bởi vì. . . Là bởi vì......Một lô vũ khí, bị một thủ lĩnh hắc bang ở E Quốc cướp đi."

Triệu Mạt Thương ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Thương Mặc mấy giây, cười ra tiếng, đưa tay bóp bóp gò má Thương Mặc, "Mặc giả bộ, cái gì vũ khí, thủ lĩnh Hắc bang, tìm ra......."

"Không có, tôi không có giả bộ." Thương Mặc nghiêm túc nhìn Triệu Mạt Thương, "Thật, bởi vì, ba ta là bang chủ Thanh Long bang. Cho nên, những người bảo vệ em kia mới gọi tôi là Thiếu chủ."

Vẫn có chút không tin lời Thương Mặc nói, Triệu Mạt Thương chăm chú nhìn nhìn đôi mắt Thương Mặc không có nửa điểm ý tứ đùa giỡn, tay Triệu Mạt Thương khẽ run rẩy, "Mặc.........Không có nói đùa?"

Thương Mặc không có gật đầu cũng không có lắc đầu, quay đầu, không nhìn Triệu Mạt Thương, giọng khổ sở, "Tôi bị thương, là bởi vì nửa đường gặp phải phục kích, một mình tôi giết ba mươi mấy người, chính mình cũng bị trọng thương, ở trong bệnh viện nằm hơn nửa tháng."

"Không thể nào!" Thân mình Triệu Mạt Thương run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, "Mặc đang nói đùa với em, có đúng không? Một cô gái như Mặc, làm sao có thể.......Làm sao có thể........"

"Không có." Hít thở sâu mấy cái, Thương Mặc ép buộc chính mình nhìn Triệu Mạt Thương, thấy bộ dạng còn chưa thể tiếp nhận của cô, kéo Triệu Mạt Thương đứng lên, mang cô đến trong phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.

Trong tủ treo quần áo có một cái rương hành lý, đó là lúc nàng mới từ trường học chuyển đến nhà Triệu Mạt Thương mang tới.

Thương Mặc buông tay Triệu Mạt Thương ra, nhìn cô thật sâu, ngồi xổm xuống mở rương hành lý ra, trong rương hành lý trống không, quần áo bên trong đã sớm bỏ vào trong tủ treo quần áo.

Tay ở giữa hai lớp vải kia sờ sờ, lần tới dây khóa, kéo ra, tầng ở giữa ngăn cách thật dày bị vén lên, lộ ra một cặp da dưới đáy, nơi đó, để hai khẩu súng lục, cùng với một băng đạn.

Cầm lên một khẩu súng, Thương Mặc đứng lên, đi về phía Triệu Mạt Thương, đem súng đưa đến trước mặt cô, "Em có thể phân biệt được sự khác nhau giữa súng thật và súng giả."

Trong mắt Triệu Mạt Thương đã bị sương mù bao phủ, lùi lại một bước, không chịu cầm lấy khẩu súng kia, "Mặc lừa em, em không tin Mặc nói đâu."

Thương Mặc đau lòng nhìn khuôn mặt Triệu Mạt Thương trắng bệch toàn thân run rẩy, trên tay nắm khẩu súng lục kia, lại đi từng bước về phía Triệu Mạt Thương, đem súng lục bỏ vào trong tay cô, "Tôi không có lừa gạt em."

Kinh ngạc nhìn khẩu súng lục đen nhánh bóng loáng trên tay mình, khóe mắt Triệu Mạt Thương một giọt nước mắt chảy xuống, ngực truyền tới đau đớn vốn đã toàn thân vô lực giờ cô cơ hồ mất tất cả khí lực, lại ngã lui lại mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.

Đi về trước mấy bước ôm lấy cô, Thương Mặc nhìn trên mặt Triệu Mạt Thương nước mắt chảy ngày càng nhiều, nghẹn ngào nói, "Từ lúc mới bắt đầu, tôi cũng biết em nhất định sẽ để ý chuyện tôi là Thiếu chủ Hắc bang......Cho nên. . . Cho nên. . ."

"Vậy thì tại sao muốn tới trêu chọc ta!" Triệu Mạt Thương từ trong ngực Thương Mặc tránh ra, đem khẩu súng lục kia nặng nề vứt xuống đất, "Mặc đường đường là Thiếu chủ, trêu chọc em làm gì?"

"Tôi không biết. . . Tôi không nhịn được. . ." Thương Mặc xoa nước mắt bên khóe mắt, âm thanh khổ sở, "Tôi đã cố gắng trốn tránh, cố gắng không để cho mình nhớ em, nhưng tôi.........không nhịn được a."

Triệu Mạt Thương hấp hấp cái mũi, tròng mắt đỏ bừng, ánh mắt mang theo sắc bén, "Cô là Thiếu chủ Hắc bang, tôi là Kiểm sát trưởng, hai người chúng ta từ lúc bắt đầu đã không nên ở chung một chỗ với nhau."

"Tôi........." Mặc dù đối với phản ứng của Triệu Mạt Thương sớm đã chuẩn bị, Thương Mặc vẫn bởi vì những lời này của cô cảm thấy một trận nghẹt thở, nhưng còn không chịu buông tha, đi về phía trước một bước muốn nắm tay Triệu Mạt Thương, "Không phải a, có thể, lúc trước chúng ta. . ."

"Buôn bán vũ khí, cố ý giết người, tổ chức xã hội đen, mấy tội danh này đã đủ để tôi đem cô đưa đi bắn chết." Triệu Mạt Thương con ngươi lạnh nhạt, "Chúng ta lúc trước. . . chẳng qua là tôi không biết mà thôi."

Cẩn thận suy xét giữa lý tưởng trung thành cùng tình yêu lúc phát sinh mâu thuẫn, Triệu Mạt Thương chẳng qua sau một đoạn thời gian ngắn giãy giụa, thì lựa chọn lý tưởng.

"Cho nên. . ." Thương Mặc lộ ra vẻ cười khổ, "Cho nên nếu như em biết, em sẽ không cùng…. không cùng tôi ở chung một chỗ, có đúng không?"

Không đành lòng thấy người mình vẫn luôn yêu thương lộ ra vẻ mặt như vậy, Triệu Mạt Thương quay mặt đi không nhìn nàng, cổ họng giống bị cái gì chặn lại vậy, một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ, "Đúng."

"Tôi biết." Ngực giống như bị một cây đao mạnh mẽ đâm vào, so với lúc ở thành phố N bắn nhau cùng Cận Phi Hàn càng đau đớn hơn, Thương Mặc hít một hơi thật sâu, hướng về phía Triệu Mạt Thương nói, "Như vậy, em bây giờ muốn báo cảnh sát sao? Đem tôi bắt vào. . . Sau đó truy tố. . ."

Quả nhiên, đối với Triệu Mạt Thương mà nói, mình cũng không phải là trọng yếu nhất.
Dừng một chút, Thương Mặc nhịn đau, nắm quyền, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, tiếp tục nói, "Sau đó. . . Bắn chết. . ."  (T.T)
Hai chữ “bắn chết” vừa thốt ra khỏi miệng, Triệu Mạt Thương chợt quay đầu lại nhìn Thương Mặc, tâm hung hăng bị nhéo một cái, truyền tới cảm giác đau đớn làm cho nước mắt của cô đã ngừng lại một lần nữa rơi xuống.
"Tôi sẽ không phản kháng." Nước mắt như dây chuyền đứt đoạn lách tách rơi xuống mặt đất, âm thanh Thương Mặc khàn khàn, "Sẽ không có. . . bất kỳ phản kháng."
Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, trong mắt xẹt qua vô số tâm tình, không đành lòng, đau lòng, khổ sở, do dự. . . Cuối cùng vẫn hóa thành kiên quyết, giọng run rẩy nói, "Cô đi đi."
Triệu Mạt Thương không biết nên làm sao đối mặt Thương Mặc.
Ban đầu, cô với Thương Mặc có hảo cảm, chính là cho rằng Thương Mặc và mình giống nhau là người chính nghĩa, Thương Mặc có nói qua với cô nhà của nàng có tiếp xúc không ít mưu đồ tính toán, cô cũng nói với Thương Mặc cô hiểu.
Nhưng hôm nay, Thương Mặc nói với cô, nàng là Thiếu chủ Hắc bang, buôn lậu vũ khí, trước đó không lâu còn giết ba mươi mấy người.........
Làm cho cô, làm sao chịu nổi, lại làm sao đối mặt?


**********************
Tác giả có lời muốn nói: Khụ........, ta nói không ngược đi.......Thật không ngược, đúng không, đúng không, đúng không đúng không........
Editor: Ngược vậy đủ rồi nha tác giả :(
Beta: Yêu một người lý trí thì cũng cần lý trí :D
Editor:...............

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna