Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 47 + 48

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 47

"Cậu............Như thế nào......." Phó Quân do dự hồi lâu cuối cùng mở miệng nói, lời chưa nói xong, cánh cửa ở gần Thương Mặc bỗng nhiên mở ra, Triệu Mạt Thương cầm một phần hồ sơ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Thương Mặc đầu tiên là cảm thấy vui vẻ, tầm mắt nhìn về phía Phó Quân, hơi hơi nheo mắt lại.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Thương Mặc hoảng sợ, chân tay luống cuống nhìn Triệu Mạt Thương từ bên trong đi ra, vẻ mặt ngốc lăng.
Triệu Mạt Thương thấy nàng như thế, đáy lòng ôn nhu, mở miệng nói, "Tôi có một ít việc cần giải quyết, một lát mới xong, em trước đi vô trong chờ tôi."
"Ừ. Được." Thương Mặc gật gật đầu, nhìn đôi mắt ôn nhu như nước của Triệu Mạt Thương, trái tim kinh hoàng bỗng nhiên bình tĩnh rất nhiều, chỉ còn một chút cảm giác tim đập thình thịch.
Mỉm cười với nàng, Triệu Mạt Thương cầm hồ sơ rời đi, ánh mắt của Thương Mặc vẫn tập trung nhìn thân ảnh của Triệu Mạt Thương cho đến khi thân ảnh quẹo vào văn phòng của Phó phòng kiểm sát.
Phó Quân vẫn nhìn Thương Mặc, tâm tê rần, vẻ mặt lạnh như băng.
Thương Mặc đã nhịn rất lâu mới không cười thành tiếng.
Triệu Mạt Thương vừa mới rời đi để lại cho nàng ánh mắt cảnh cáo, ý tứ trong đó nàng nhìn là đã hiểu.
Triệu Mạt Thương ghen tị, nàng không cảm thấy sốt ruột, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Mi giơ lên tâm tình tốt, Thương Mặc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân.
Trên mặt khôi phục lại bình tĩnh, đối với cô ta gật gật đầu, lời nói thản nhiên, "Tôi đi vào trước."
Phó Quân nhìn nàng, cắn môi lại.
Nhẹ nhàng nhíu mi, Thương Mặc tay trái đút vào túi quần, tay phải đẩy cửa ra, đối với Phó Quân gật gật đầu xong liền vào văn phòng, không quên đóng cửa lại.
Nàng nói nàng đã thay lòng đổi dạ.
Cho dù nàng hiện tại nhìn thấy Phó Quân cũng có chút cảm giác khác thường, nhưng là Triệu Mạt Thương xuất hiện, hồn của Phó Quân cũng treo lơ lửng trên chín tầng mây.
Cô ấy chính là một người tuyệt tình như vậy, khi cùng một chỗ thì thực tình để ý, thật sự yêu thương một người khác, liền không chút do dự cắt đứt tình cảm cùng người yêu cũ.
Phó Quân như bị nhốt ngoài cửa, sửng sốt hồi lâu, ngực có cảm giác đau đớn làm cho cô hít thở không thông.
"Phó tiểu thư, rốt cuộc tìm được cô." Một người nam nhân từ xa xa lại đây, nhìn thấy Phó Quân, lập tức chạy chậm, "Cô cảm thấy thế nào?"
"Gian phòng này.........Là cái gì?" Phó Quân chỉ chỉ văn phòng nói.
"À, đây là văn phòng công tố........Cô muốn ở văn phòng công tố thực tập?"
"..........." Phó Quân trầm mặt vài giây, gật gật đầu, "Đúng vậy. Liền văn phòng này đi."
"Tốt, tôi sẽ an bài cho cô."
"Được. Phiền toái anh rồi."
Hôm nay Phó Quân đến viện kiểm sát nhìn xem cô có muốn ở trong này thực tập.
Mắt thấy cuộc thi tư pháp ngày càng tới gần, chờ thi xong tốt cô nhất định trở về thực tập.
Ba ba của cô vẫn không muốn cô theo con đường học luật chuyên nghiệp, chính là đối với chuyện trước kia đối với cô sinh ra áy náy, lần này vừa nghe cô nói muốn thực tập, liền vì cô mà sắp xếp.
Kỳ thật bản thân cô rất muốn đến pháp viện thực tập, đến viện kiểm sát chính là để nhìn thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại đụng trúng Thương Mặc.
Triệu Mạt Thương từ văn phòng của Phó phòng kiểm sát trưởng đi ra sau vội vội vàng vàng trở về văn phòng của chính mình, ở cửa nhìn thấy Phó Quân, chớp mắt một cái.
"Triệu Phó phòng." Nam tử cùng đi với Phó Quân nhìn thấy Triệu Mạt Thương lấy lòng kêu.
"Xin chào." Gật gật đầu, Triệu Mạt Thương nhìn đến Phó Quân liếc mắt một cái, đẩy cửa đi vào văn phòng.
Thương Mặc ngồi ở sô pha riết phát ngốc ra, hai người khác ở trong văn phòng sớm trở thành thói quen sự tồn tại của nàng, đều tự mình làm chuyện của mình.
Nghe được thanh âm mở cửa, Thương Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Triệu Mạt Thương, liền nở nụ cười.
Mắt nhìn đến hai người kiểm sát trưởng kia liếc mắt một cái, thấy bọn họ hoàn toàn không chú ý đến mình cùng Thương Mặc, Triệu Mạt Thương thật đáng yêu đối với Thương Mặc trừng mắt nhìn.
Khóe môi gợi lên, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương liếc mắt đưa tình, hận không thể đi qua ôm lấy cô.
Đi đến bên người nàng tiện thể nhéo nàng một cái, Triệu Mạt Thương ngồi trở lại vị trí của chính mình, lại khôi phục vẻ mặt đứng đắn, chính là nhìn về phía Thương Mặc đôi mắt không giấu được ý cười.
Đem trên bàn này nọ thu thập lại, Triệu Mạt Thương cuối đầu nhìn đồng hồ, cầm lấy túi đi qua, "Tan tầm, đi thôi."
"Được." Thương Mặc đã sớm ngồi không yên, lập tức đứng lên, đuổi kịp cước bộ của Triệu Mạt Thương.
"Tôi đi trước." Triệu Mạt Thương nói với hai người kiểm sát trưởng còn lại, sau đó mang theo Thương Mặc đi ra ngoài.
Phó Quân đã đi từ sớm, mang theo tâm tình phức tạp rời đi.
"Giữa trưa ở bên ngoài ăn đi, tối về em nấu cho Mặc ăn." Triệu Mạt Thương thật tao nhã đi trên giầy cao gót đi tới, đối với Thương Mặc ở bên nói.
Thương Mặc trầm mặt vài giây, mang theo một chút không yên mở lòng, "Ba tôi buổi tối kêu tôi về nhà ăn cơm."
"Sao?" Triệu Mạt Thương hơi hơi sửng sốt, nhìn đến ánh mắt bất an của Thương Mặc, cười khẽ hai tiếng, "Tiểu Đản ngốc, lại đang suy nghĩ lung tung gì đây?"
"Tôi........."
"Mặc sợ nói về nhà ăn cơm em sẽ tức giận sao?" Triệu Mạt Thương cười khẽ xoa bóp hai má của Thương Mặc, "Ngốc chết đi, cùng ba ăn cơm em vì sao phải tức giận, Mặc không có khả năng đem tất cả thời gian đều sở hữu bên người em."
"Như vậy sao............" Thương Mặc oai đầu nhìn Triệu Mạt Thương, bộ dáng đáng yêu làm cho Triệu Mạt Thương ở trong lòng dường như có cái gì thật mãnh liệt, lại không biết cái này là cảm giác như thế nào.
Thương Mặc lại không biết ý tưởng lúc này của Thương Mặc, mà đang âm thầm suy tư về cái gì.
Phó Quân đối với nàng ý chí chiếm hữu rất mạnh.
Thời điểm trung học, Phó Quân giữa trưa cũng không về nhà, nàng vì bồi Phó Quân cũng ở lại trường học ăn cơm.
Có mấy lần Thương Thần Nho gọi nàng trở về nhà ăn cơm, nàng không nghĩ làm trái lời ba của mình, mỗi lần đều đi trở về, mà mỗi lần Phó Quân đều giận dỗi.
Quả nhiên..........Triệu Mạt Thương cùng với Phó Quân không giống nhau.
Ăn cơm xong, Thương Mặc đưa Triệu Mạt Thương về nhà, đợi cho đến trên lầu, Thương Mặc mới gãi gãi đầu, nói bây giờ nàng phải trở về.
Triệu Mạt Thương chính là đối với nàng cười cười, giúp Thương Mặc chỉnh lại quần áo, hôn nhẹ một cái trên mặt nàng, "Đêm nay có giống như lần trước đến đây sao?"
"Ừ." Thương Mặc dùng sức gật đầu.
"A....Mau đi đi. Đừng làm cho ba ba chờ." Triệu Mạt Thương sủng nịnh vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Tiểu Đản phải làm một Tiểu Đản hiếu thuận nha."
Thương Mặc ngây ngô cười, nghe lời gật đầu, lại cảm thấy không tha, đem Triệu Mạt Thương kéo lại trong lòng mình, lại bắt đầu mê muội hôn lên môi của cô.
Triệu Mạt Thương hai tay ôm chặt lấy cổ nàng đáp lại ngọt ngào.
"Làm sao bây giờ." Thương Mặc hôn xong, gắt gao ôm lấy Triệu Mạt Thương.
"Cái gì?" Triệu Mạt Thương ôn nhu hỏi.
"Không biết............" Thương Mặc thành thật đáp, "Chính là lúc nào cũng muốn ôm em hôn em...."
"Tiểu Đản ngốc......." Triệu Mạt Thương lại hôn nàng một cái, "Nguyên lai thích dính người như vậy nha........"
"Sao........." Thương Mặc mặt lập tức đỏ lên, Thương Mặc thật không có ý tốt nhìn cô, "Tôi........."
"Tốt lắm, Tiểu Đản dính người............Đi mau lên." Triệu Mạt Thương sủng nịnh sờ hai má của nàng, "Đừng làm cho ba ba chờ lâu."
"Được............." Thương Mặt gật gật đầu, "Vậy em nhanh nhanh đi ngủ một lát đi."
"Được, buổi chiều có thời gian nhiều nhớ giành thời gian xem sách biết không?"
"Biết." Thương Mặc ngây ngô cười cùng Triệu Mạt Thương nói lời từ biệt, xuống lầu, lúc này mới gọi điện thoại kêu người tới đón.
Xe thực vững vàng chạy trên đường, Thương Mặc dựa vào cửa sổ từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ biết nàng hoàn toàn không có thói quen, không có Triệu Mạt Thương ở bên người chính là tinh thần của nàng cảm thấy không thoải mái.
Nàng rõ ràng đây không phải là dạng thực dính người mình yêu, trước kia cùng Phó Quân yêu nhau, nàng không phải có cảm giác rất muốn ở cùng một chỗ.
Mà hiện tại, vừa rời khỏi Triệu Mạt Thương trong chốc lát, nàng cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Xe ở trước cửa căn biệt thự lớn của Thương gia dừng lại, Thương Mặc mở mắt ra, nhìn căn biệt thự lớn sừng sững ở đó, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười.
Tổng cảm thấy nơi này không có cảm giác gia đình, nếu có phải chăng chính là âm mưu cùng chết chóc, cùng với đám thuộc hạ đối với nàng cung kính.
Đây không phải là điều nàng muốn, nàng thích cùng một chỗ với Triệu Mạt Thương, thời điểm đó nàng mới biết thế nào là cảm giác ấm áp gia đình.
"Thiếu chủ." Vừa đi vào liền có một đám nam nhân tây trang chỉnh tề đối với nàng hô lên một tiếng, Thương Mặc khoác tay, tự mình đi lên lầu tìm Thương Thần Nho.
Vào thư phòng, Thương Thần Nho đang ngồi sau bàn đọc sách, Thương Mặc hô lên một tiếng "Ba" sau đó đứng yên không nói lời nào.
"Đã về rồi." Thương Thần Nho đem sách đóng lại để ở trên bàn, uống một ngụm trà, " Con gần đây bận rộn nhiều việc sao?"
"Dạ." Thương Mặc thực trấn định nói, "Tháng sau sẽ có cuộc thi tư khảo."
"Vậy à?" Thương Thần Nho thật hưng trí nhìn nữ nhi của chính mình, hơi có một tia ý cười, "Không phải vội vàng vì đang hẹn hò sao?"
Thương Mặc trầm mặt vài giây, ngẩng đầu nhìn Thương Thần Nho, "Ba gọi con về đây là muốn nói chuyện này sao?"
"Không phải." Thương Thần Nho lắc đầu, "Chuyện hẹn hò, con đã trưởng thành, ba mặt kệ."
Mi nhíu lại, hơi có chút kinh ngạc nhìn Thương Thần Nho, Thương Mặc vẻ mặt không thể tin được.
"Chuyện tình ba năm trước đây là ba sai." Thương Thần Nho thở dài, đi đến trước mặt Thương Mặc, "Mặc nhi, con gần đây có nhiều thay đổi, đừng nói là ba, ngay ta những ám vệ ở bên cạnh con đều nhìn ra."
Lại thở dài, Thương Thần Nho bất đắc dĩ nhìn nàng, "Con trưởng thành, muốn làm cái gì ba ba cũng không cản con, bất quá............"
Chuyện vừa chuyển, trên mặt Thương Thần Nho thập phần nghiêm túc, "Ba hy vọng con đừng bị tổn thương, càng không hy vọng con có nhược điểm bị người khác nắm bắt được, làm cho bản thân mình cường đại, như vậy có thể tự bảo vệ bản thân mình cùng với người mình thích."
"Yên tâm." Thương Mặc trái tim kinh hoàng, trên mặt như trước bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên nói ra hai chữ.
"A, vậy là tốt rồi." Thương Thần Nho vỗ vỗ bả vai của nàng, trên mặt có chút mỏi mệt, "Mặc nhi, ba ba thật không nghĩ cho con đi theo ba ba vào con đường hắc đạo, quá mức nguy hiểm, con hiện tại lui..........."
"Không còn kịp rồi." Thương Mặc ngăn cản hắn tiếp tục nói, khuôn mặt thập phần kiên nghị, "Ba, con hiện tại là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, không còn là Thương Mặc lúc trước cái gì cũng cần ba chiếu cố."
"Nhưng là con......." Thương Thần Nho có chút lo lắng nhìn nữ nhi vẻ mặt kiên định không muốn nhiều lời, cuối cùng thở dài một tiếng không thèm nhắc lại.
Triệu Mạt Thương kia không phải xem tội ác như kẻ thù sao, như thế nào cho phép người yêu là người của hắc đạo?

Chương 48

“Ngày hôm qua con đi thành phố Z?” Thương Thần Nho chỉ Thương Mặc ngồi vào sô pha, sau đó cũng ngồi xuống.
“Dạ.” Thương Mặc vẻ mặt thận trọng, “Ba, ngày hôm qua Mạnh thúc…….”
“Ta biết.” Thương Thần Nho rót chén trà đưa tới trước mặt của Thương Mặc, thần sắc không thay đổi, “Con làm vậy là đúng.”
“Nhưng là………” Thương Mặc có chút ảo não, tay vuốt vuốt tóc, “Nhưng là Mạnh thúc là nguyên lão, con không nên tuyệt tình như vậy, tối hôm qua là con xúc động.”
Chuyện này từ tối hôm qua tới giờ nàng đều đặt nặng ở trong lòng.
“Mặc nhi, nếu con đã quyết định đảm đương việc của Thanh Long Bang, nên biết, thân là Thiếu chủ, vô luận làm đúng hay là làm sai, cũng không nên xuất hiện cảm xúc yếu đuối.” Thương Thần Nho thản nhiên nói, “Ta cho phép con ở phương diện cảm tình có thể yếu đuối, nhưng là vấn đề của bang phái, Mặc nhi……….”
“Ba, con biết rồi.” Thương Mặc bị nói như vậy, thực nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng nghiêm nghị, “Lần sau sẽ không.”
“Ừ.” Thương Thần Nho chậm rãi gật đầu, “Uống trà đi, tối nay con ở nhà ăn cơm, không cần bồi người yêu sao?”
“Dạ, không cần.” Thương Mặc mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.
“A…………Trưởng thành a.” Thương Thần Nho uống ngụm trà, nét mặt nghiêm nghị nói, “Mặc nhi, gần đây phương bắc không an bình lắm, con nên cẩn thận.”
“Dạ. Con biết.”
———-
Buổi chiều, ở trong văn phòng Phó phòng kiểm sát trưởng của viện kiểm sát tỉnh.
“Kiều kiểm, anh xem chuyện này, nên làm sao bây giờ?” Lương kiểm sát trưởng đứng ở trước bàn làm việc chờ đợi người đang ngồi sau bàn làm việc quyết đoán.
Người ngồi ở đằng sau bàn làm việc là một người mà Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc rất đỗi quen thuộc – Kiều Lâm Cử.
Kiều Lâm Cử nhìn mấy phần tư liệu trên bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Anh thấy như thế nào?”
Lương kiểm sát trưởng cau mày tự hỏi trong chốc lát, thở dài, “Vụ án này nếu để cho viện kiểm sát của chúng ta thụ án, tựa hồ không được tốt……”
“Có cái gì không được tốt?” Kiều Lâm Cử nheo lại mắt, cười có chút gian trá, “Đừng quên các người còn có một cá nhân kia?”
“Sao a?” Lương kiểm sát trưởng nghi hoặc lên tiếng, tiếp theo đôi mắt chợt lóe ra, lộ ra cười, “Kiều kiểm, biện pháp hay.”
“Chậc chậc….nào có cái gì gọi là biện pháp hay…..” Kiều Lâm Cử lắc đầu, dựa vào lưng ghế, cảm thán nói, “Hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
“Nhưng là………..” Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên có chút do dự, “Như vậy có phải hay không rất nguy hiểm…….”
“Sao? Anh nói Mạt Thương?”
“Đúng vậy, anh cũng biết, chuyện này liên quan đến người……”
“Không có việc gì, anh cứ yên tâm đi.” Kiều Lâm Cử vẻ mặt hồ ly tươi cười hiển nhiên, “Có người sẽ bảo hộ tốt cho cô ấy.”
————–
Thương Mặc ăn xong cơm tối liền ngồi xe trở lại nhà của Triệu Mạt Thương.
Bởi vì Thương Mặc không trở lại ăn cơm, cho nên rõ ràng Triệu Mạt Thương ở lại viện kiểm sát lâu hơn bình thường, lại không dự đoán được, vừa mở ra cửa, Thương Mặc đang ngồi trong phòng khách đọc sách.
Vừa nghe đến thanh âm của cô trở về, nguyên bản ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên sô pha nhìn thấy cô lập tức ngồi thẳng dậy, thực phấn chấn nhìn Triệu Mạt Thương cười.
Triệu Mạt Thương cười khẽ lại, đi lại sô pha ngồi xuống, “Sao về sớm vậy?”
“Ừ.” Thương Mặc lôi kéo tay cô, “Như thế nào về trễ như vậy, tăng ca sao?”
Vuốt vuốt tóc dài, Triệu Mạt Thương ỷ ở trong lòng Thương Mặc hơi hơi nhắm mắt lại, “Đúng vậy, gần nhất vụ án rất nhiều.”
“Như vậy a…..” Thương Mặc ôm cô, nhẹ nhàng hôn cô một chút, “Kia tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút đi.”
“Mặc tắm chưa?” Bị Thương Mặc ôm như vậy, Triệu Mạt Thương rất là thoải mái mà điều chỉnh vị trí, mở mắt ra nhìn Thương Mặc.
“Còn không có đâu.” Cánh tay Thương Mặc rõ ràng dùng chút sức ôm ngang lấy Triệu Mạt Thương, “Trở về phòng đi.”
“A………….” Bỗng nhiên bị ôm lấy, Triệu Mạt Thương hoảng sợ, tay vội vàng ôm lấy cổ của Thương Mặc, có chút oán trách nhìn nàng một cái.
“Ha ha……….” Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương trở về phòng, đem cô ôm tới trên giường, cúi người xuống đem giày cao gót ở trên chân của cô cởi ra, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút dồn dập.
Triệu Mạt Thương trước sau như một mặc bộ váy công sở, phần phía dưới đầu gối da thịt trắng nõn lúc này bại lộ trước ánh đèn, Thương Mặc có chút thất thần nhìn, trong đầu bỗng dưng hiện về những hình ảnh lúc trước xem ở trong quán bar.
Thực hưởng thụ tùy tiện để cho Thương Mặc vì chính mình cởi giày, Triệu Mạt Thương tóc tán lạn ở trên gối nằm, từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được cảm giác thả lỏng.
Chính là thật lâu lắm vẫn không thấy Thương Mặc có chút động tĩnh gì, Triệu Mạt Thương không khỏi có chút kỳ quái mở mắt ra nhìn, nhìn thấy Thương Mặc bộ dáng nhìn chằm chằm phần hạ thân của mình, mặt lập tức đỏ lên.
“Tiểu Đản……..” Mang theo một ít ngữ khí làm nũng kêu lên tên của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cảm thấy không tốt cho lắm, lấy cái chăn che ngang qua chân của mình.
Thương Mặc có chút bất mãn nhăn lại mi, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Mạt Thương, nhìn thấy cô vẻ mặt tràn ngập ngượng ngùng, bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng.
“A…..Tôi…………” Nằm lên ôm Triệu Mạt Thương, bộ dáng ngượng ngùng ấp úng làm Triệu Mạt Thương nhịn không được cười khẽ.
“Thẹn thùng.” Nét đỏ trên mặt rút đi, Triệu Mạt Thương tiện tay điểm điểm cái mũi của Thương Mặc, “Tiểu Đản nguyên lai là háo sắc nha, sắc Đản Đản….”
Bị giọng điệu như vậy nói chuyện, Thương Mặc vừa mới lúc này đau khổ áp chế xúc động trong lòng, giờ đây bỗng dưng trổi dậy.
Đôi mắt không nháy nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, Thương Mặc hai tay để cạnh bên cạnh sườn Triệu Mạt Thương, đôi mắt tràn ngập dị thường.
“Làm gì vậy?” Trên mặt sắc hồng sớm rút đi giờ đây lại hồng trở lại, Triệu Mạt Thương vẫn là cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, “Không phải muốn đi tắm rửa sao? Nhanh đi!”
Thương Mặc ánh mắt lóe sáng lên nhìn bộ dáng của người dưới thân, Triệu Mạt Thương rõ ràng là bộ dáng thẹn thùng lại cố làm cho vẻ bình tĩnh, cái loại này cảm giác khác thường lại càng phát ra mạnh mẽ trong cơ thể cô.
“Tiểu Đản………” Bị nàng nhìn như vậy Triệu Mạt Thương thật sự chịu không nổi, Triệu Mạt Thương xoay đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, “Nhanh đi tắm rửa mau…”
“Tôi…………” Thương Mặc mở miệng muốn nói, lại phát hiện tiếng nói của mình có chút khàn khàn, cổ họng cũng khô nóng, cúi đầu hôn Triệu Mạt Thương, đầu lưỡi tham lam quấn lấy lưỡi của Triệu Mạt Thương.
“Tiểu…………” Triệu Mạt Thương chưa kịp mở miệng nói đã bị Thương Mặc ngăn chặn miệng, hô hấp dồn dập ôm chặt Thương Mặc, tự tiện để cho nàng dây dưa đầu lưỡi với mình.
Rõ ràng vẫn đang hôn Triệu Mạt Thương, Thương Mặc vẫn là cảm thấy không đủ, khi Triệu Mạt Thương thở không nổi mới dời đi chiến trường, từ miệng của cô bắt đầu dời đến vành tai, đầu lưỡi vươn vào trong khám phá.
“Ummmm….” Triệu Mạt Thương chưa từng bao giờ thử qua cảm giác như vậy, thân mình bắt đầu run lên nắm chặt sàn đan, “Tiểu……….Đản…………….”
Lưỡi kia tham lam liếm vành tai mềm mại, còn nhẹ nhàng trên đó khẽ cắn, tay Thương Mặc không tự giác đặt lên ngực của Triệu Mạt Thương, cách áo sơ mi cùng nội y vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của Triệu Mạt Thương.
“A………………” Một tiếng rên vang ra từ khuôn miệng tràn ra, Triệu Mạt Thương vội vàng nắm chặt tay của Thương Mặc, “Đừng…………”
Thương Mặc lấy lại bình tĩnh, khắc chế xúc động của chính mình, hít sâu vài cái nằm ngã vào bên cạnh của Triệu Mạt Thương, thở phì phò, “Thực xin lỗi………..”
Nàng cũng không phải là loại người lỗ mãng, nhưng là không biết vì cái gì chính là muốn.
“Em hiểu được.” Thân mình của Triệu Mạt Thương chính là run rẩy, thân thủ ôm lấy Thương Mặc, “Cho em một khoảng thời gian để có thời gian chuẩn bị được không?”
Người yêu nhau khi đối mặt gặp nhau, tổng hội có dục vọng muốn giữ lấy đối phương.
Đừng nói Thương Mặc, mà ngay cả cô, vài lần nhìn thấy Thương Mặc đều nhịn không được muốn đi qua ôm hôn Thương Mặc.
Thương Mặc ngẩng đầu mạnh, có chút sốt ruột nhìn Triệu Mạt Thương, “Tôi……………Tôi không phải cái ý tứ kia…………….”
Nàng thật sự không phải loại người như vậy.
“Em biết em biết mà.” Cái xúc động trong lòng của Triệu Mạt Thương đã bình tĩnh lại, nhìn thấy Thương Mặc bộ dáng đỏ mặt cuốn huých giải thích chính mình, ôn nhu che lại miệng của nàng, “Em biết y tứ của Mặc, em chỉ là muốn………….”
Mặt chậm rãi đỏ, Triệu Mạt Thương ôm Thương Mặc, chẩm rãi nói, “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi a, em lại…….cũng không phải người lãnh đạm, hơn nữa chúng ta là người yêu, loại chuyện này phát sinh thực là bình thường. Em chỉ muốn qua một thời gian nữa thôi……….Được không?”
“Ừ. Em không chuẩn bị tốt cũng không quan hệ.” Thương Mặc vẻ mặt còn thực sự sợ, sợ Triệu Mạt Thương hiểu lầm chính mình.
“Tiểu Đản ngốc……….” Triệu Mạt Thương buồn cười hôn nàng một chút, ngồi xuống, “Tốt lắm, em đi tắm rửa nha, Mặc phải ngoan ngoãn nha.”
“Được.” Thương Mặc ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn Triệu Mạt Thương cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, vẻ mặt dáng yêu gãi gãi cằm.
—————————-
Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn của không ngắn lắm.
Thương Mặc sau khi thi xong tư khảo, tối ngày hôm đó rất là vui vẻ ôm Triệu Mạt Thương xoay qua xoay lại vài vòng, mà kiểm sát trưởng đại nhân luôn luôn bình tĩnh ngày đó cũng mặc lệ Thương Mặc ôm, ở trong lòng nàng cười đến dị thường vui vẻ.
Thương Mặc xoay quanh chuyển chuyển Thương Mặc mệt mỏi ôm Triệu Mạt Thương ngồi ở trên sô pha, thở phì phò, “Mệt mỏi quá…….”
“Ha ha……….” Triệu Mạt Thương cười ra tiếng, thân thủ vuốt vuốt cái mũi của Thương Mặc, “Cho Mặc sắc, xứng đáng…..”
“Hắc hắc………” Thương Mặc cười hề hề ngây ngốc, tiếp theo vui vẻ tựa đầu vào vai của Triệu Mạt Thương, “Ngày mai là có thể đi theo em đến viện kiểm sát rồi.”
“Nhanh như vậy sao, không muốn nghỉ ngơi sao?” Triệu Mạt Thương trìu mến vỗ về hai má của Thương Mặc, “Mặc đã mệt mỏi mấy tháng nay rồi.”
Trong khoảng thời gian này, nhìn thấy Thương Mặc mỗi ngày đều là bộ dáng dụng công đọc sách, làm cho cô đều có chút đau lòng.
Tuy rằng Thương Mặc đều thường xuyên đang đọc xong lại dục sách qua một bên nói không đọc nữa, nhưng là ở mỗi lần khi cô uy hiếp, cuối cùng đều ngoan ngoãn đem sách đã dục xuống nhặt lên cầm lên đọc tiếp.
Lộ ra một tia ngọt ngào cười, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng xoa hai bên tai của Thương Mặc, “Tiểu Đản, nguyên lai lại y hệt một tiểu hài tử.”
“Không cần nghỉ ngơi, tôi muốn đến chỗ em thực tập.” Thương Mặc rất khí thế kêu lên một tiếng, tiếp theo thanh âm mềm xuống, “Có sao?”
“Có……..” Triệu Mạt Thương khẽ cười nói, “Em lần đầu thời điểm nhìn thấy Mặc, còn tưởng rằng Mặc là loại người không biết lễ phép đâu.”
“Sao?” Thương Mặc lập tức ngân ngẩn cả người, khó hiểu chỉ chỉ chính mình, “Không lễ phép?”
Không có lý a, nàng lúc trước ngụy trang, thế nào cũng không làm người khác cảm thấy mình không lễ phép đi.
“Em khi đó hỏi Mặc có phải sinh viên ngành luật không? Kết quả Mặc không để ý đến em” Triệu Mạt Thương cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, tầm mắt dừng ở lỗ tai bên trái của Thương Mặc đeo cái gì đó, có chút đau lòng mới nói, “Sau này mới biết được………….”
Thương Mặc sờ sờ cái máy trợ thính kia, bỗng nhiên có chút u buồn, “Tôi…………nếu về sau đi gặp ba mẹ của em, bọn họ khẳng định sẽ đem tôi đuổi đi…………..Tôi vừa là con gái, lại vừa là người tàn tật………”
“Thương Mặc.” Triệu Mạt Thương khó được một lần thực nghiêm túc kêu tên Thương Mặc, “Em ghét nhất Mặc nói ra ba chữ kia.”
“Tôi…………..”
“Người mà em yêu, nhất định là trên thế giới người tốt đẹp nhất.” Triệu Mạt Thương dán bên tai trái Thương Mặc ôn nhu nói.
“A……….” Thương Mặc cười khẽ ra tiếng, vẻ mặt hạnh phúc.
Cái này có phải là tình nhân trong mắt Tây thi sao?

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna