Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét
Chương 5
Linh Lung nắm chặt quyền, trừng mắt nhìn cô gái đang ôm Phó Quân, vẻ mặt phẫn hận.
Thương Mặc khóe miệng giương lên, cười đến sáng lạn. “Cậu đây là đang đùa giỡn sao?”
Nữ sinh kia dường như không đoán được Thương Mặc sẽ nói như thế, có chút không thoải mái, sau lại nhìn thấy Thương Mặc ở trên lỗ tai bên trái có đeo tai nghe điện thoại nhìn rất giống máy trợ thính, không hề có ý tốt nói “Nghe nói cậu bị bệnh, thính lực có chướng ngại?”
“Cậu!!!” – Linh Lung nghe lời nói của nữ sinh kia giống như có chút vui sướng khi thấy người gặp họa lập tức nổi giận, tiến lên từng bước đang có ý định giáo huấn người kia một trận, Thương Mặc ngay lập tức giữ tay nàng lại “Linh Lung!”
“Thiếu……Mặc!” – Linh Lung bị Thương Mặc giữ chặt, không dám giãy, quay đầu nhìn Thương Mặc căm giận nói “Cậu ấy rõ ràng nói….”
Ở thời điểm có người ngoài, Thiếu chủ đã dặn dò không được kêu chị ấy là Thiếu chủ mà phải gọi là Mặc.
Thương Mặc chính là lắc lắc đầu, đối với cái nữ sinh nhún nhún vai “Sự thật chính là như vậy mà”
“Chuyện này, kỳ thật mang máy trợ thính cũng không có gì….” Triệu Mạt Thương từ xa đã có thể nghe thấy lời nói sắc nhọn nhằm vào Thương Mặc, nhịn không được mày nhíu lên.
Người này….Đúng là quá vô sỉ đi.
Triệu Mạt Thương tính đi qua chen vào nói vài câu để cho mọi người tản ra, làm cho học muội của mình không như vậy xấu hổ, Triệu Mạt Thương đi lên trước vài bước, đang muốn mở miệng, là nghe thấy thanh âm ôn nhu của Phó Quân “Cậu….Thật sự không thể nghe được ư?”
Thương Mặc nguyên bản tính tiếp tục để yên cho nữ sinh kia chế nhạo, hai tay đút vô túi quần, nhìn cái nữ sinh kia ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, lại không dự đoán được Phó Quân cư nhiên mở miệng hỏi chính mình, ngẩn người, nói tiếp “Đúng vậy, mang theo máy trợ thính là có thể nghe được rồi…”
Phó Quân cái mũi đua xót, đang tính đi lên đằng trước, tay lại bị gắt gao nắm chặt, không khỏi nhăn lại mi “Khương Cẩm Hoàng, buông ra!!!!”
Nữ sinh nắm cả thắt lưng của Phó Quân không thể tin được những gì mình vừa nghe, nhìn thẳng Phó Quân, đã thấy Phó Quân lấy tay mình bỏ ra, đi vài bước đến trước Thương Mặc, nhẹ nhàng nói “Mặc…”
Thương Mặc vẫn là tiếp tục yên lặng nhìn mình, tiếp theo nở nụ cười “Ừ. Có chuyện gì?”
Phó Quân trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu, Thương Mặc lại mở miệng trước “Nếu là chuyện của trường, thì hoan nghênh các cậu tới tìm mình, mình sẽ làm tốt vai trò là chủ nhà.
Dừng một chút, Thương Mặc nhìn thật sâu Phó Quân “Nếu không còn chuyện gì để nói, mình với Linh Lung đi ăn cơm.”
Phó Quân mặc càng ngày càng tái nhợt, bả vai không thể khống chế run lên vài cái, tránh ra “Ừ”
Thương Mặc theo lễ phép tính gật đầu chào, lôi kéo tay của Linh Lung đi vài bước, tiếp theo có chút đăm chiêu quay đầu lại nhìn Triệu Mạt Thương, “Học tỷ, chị có muốn cùng đi ăn cơm không?”
Triệu Mạt Thương nhíu nhíu mi lại, đăm chiêu nhìn Thương Mặc “Không được. Em đi đi.”
“Vậy được rồi. Học tỷ, gặp lại sau.” Thương Mặc hướng về phía nàng phất phất tay, tiếp theo nhìn tới Khương Cẩm Hoàng đang ngồi ngẩn ở đấy liếc mắt một cái, lôi kéo tay Linh Lung đi.
Triệu Mạt Thương nhìn thấy Thương Mặc đi rồi, cũng không còn hứng thú, sau đó cũng rời đi.
“Quân, ở trong lòng của cậu vẫn còn Thương Mặc hay sao?” Khương Cẩm Hoàng sau khi mấy người khác đi khỏi đó, tiến lên trước giữ chặt tay của Phó Quân, sinh khí nói “Cậu đến bây giờ vẫn còn quan tâm cậu ta?”
Phó Quân nhẹ nhàng nhíu mày, tay tránh ra khỏi, “Buông, cậu làm đau tôi!”
Khương Cẩm Hoàng vẫn cứ như trước không chịu buông ra “Cậu cư nhiên còn nhớ đến tên hỗn đản đó, tôi đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu lại làm cho tôi thất vọng hả?”
Phó Quân quay đầu nhìn lại nói “Tôi đã nói rồi, tôi không còn thương cậu ta nữa”
Khương Cẩm Hoàng cười nhạt nói “Cậu không thương cậu ta? Cậu ngay từ thời điểm gặp cậu ta ngay trước cửa cậu đã bắt đầu thất thường, nghe được tin cậu ta trở thành kẻ điếc, cậu so với ai khác thương tâm, khổ sở hơn, cậu còn nói cậu không thương cậu ta?”
Phó Quân mạnh mẽ giãy ra khỏi tay bị Khương Cẩm Hoàng giữ chặt, ánh mắt lạnh như băng “Khương Cẩm Hoàng, chúng ta là đại diện của H đại học tới đây chúng mừng người ta kỷ niệm ngày thành lập trường, hy vọng cậu chú ý tới hình tượng của mình, không nên hở ra một tý là ăn nói lỗ mãng, sẽ làm cho người khác hiểu lầm sinh viên của trường đại học H không có tố chất.”
Một câu nói xong, Phó Quân xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Khương Cẩm Hoàng liếc mắt một cái.
Khương Cẩm Hoàng đứng đó nhìn bóng dáng của Phó Quân một lúc lâu, có chút đau thương, có chút thống hận, nhưng cuối cùng cũng chạy chậm đuổi theo Phó Quân.
“Thiếu Chủ! Linh Lung thật sinh khí.” – Thương Mặc lôi kéo Linh Lung đến một quán ăn, vừa ngồi vào chỗ của mình, Linh Lung liền sinh khí nói “Người kia dám cư nhiên nói chuyện với Thiếu chủ như vậy!”
Thương Mặc lắc đầu, bình tĩnh uống một ngụm nước, “Linh Lung, không cần xúc động.”
“Thiếu chủ là Thiếu chủ, bất luận kẻ nào cũng không được như thế đối với Thiếu chủ.” – Linh Lung đứng lên “Thiếu chủ, làm cho Linh Lung đi giáo huấn người kia một bài học đi”
Thương Mặc hai tay giao vào nhau chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói “Linh Lung, em càng ngày càng không nghe lời của chị nói có phải không?”
“Linh Lung không dám” Linh Lung cuối đầu, bất an nói.
“Được rồi, hay nói giỡn.” Thương Mặc bất đắc dĩ cười cười, “Mau ngồi xuống, nhân viên phục vụ mau tới đây làm cho chúng ta gọi món.”
“Dạ”. Linh Lung ngồi xuống, vẫn là không nhúc nhích, sợ chính mình lại làm cho Thiếu chủ sinh khí.
Thiếu chủ tuy là hay nói giỡn, nhưng là vừa mới, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Thiếu chủ , căn bản không phải là một Thiếu chủ nhã nhặn thường có.
Thiếu chủ thật là sinh khí đi, nhất định là lỗi của cô gái kia.
Thời gian ăn cơm trôi qua im lặng, có một chút quỷ dị, cuối cùng cũng xong rồi, Thương Mặc lấy khăn giấy lau miệng, lấy ra di động gọi một cú điện thoại “Phái xe lại đây đó, bây giờ đang ở quán XX”
Chỉ ít phút sau, một chiếc xe xuất hiện ở trước cửa quán ăn, Thương Mặc và Linh Lung ngồi vào trong xe, xe lập tức di chuyển.
Khi Triệu Mạt Thương nhìn thấy Thương Mặc ngồi vào trong chiếc xe kia, trong lòng có một chút quan tâm lại bắt đầu rục rịch.
Phú nhị đại ? Hay là Quan nhị đại ?
(Phú nhị đại ý chỉ các cậu ấm,cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn lớn. Còn Quan nhị đại cũng đồng nghĩa như vậy là con của các Quan cấp chính phủ giàu có. Đây là một cụm từ phổ biến ở Trung Quốc nên mình để nguyên như vậy.)
Quên đi, sao tự nhiên cô lại đi quan tâm chuyện của người ta.
Triệu Mạt Thương ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài.
Cái kia án tử, cô thật sự không biết làm sao bây giờ.
Xe đi đến một cái đầu phố thì dừng lại, Thương Mặc xuống xe, sờ sờ bên trái tai nghe điện thoại, hai tay đút vô túi quần, có chút thanh nhàn bước chầm chậm trên đường.
“Thiếu chủ!” Rõ ràng mới là buổi tối khoảng tám chín giờ mà thôi, trên đường lại không thấy một bóng người, thẳng đến khi đi đến ngã tư đường ở trung tâm, một đám người đã đứng sẵn ở đó,nhìn thấy Thương Mặc đi tới, một đám người rất có khí thế đồng loạt kêu lên.
Thương Mặc gật gật đầu, Linh Lung đi theo ở phía sau, kia thanh kiếm võ sĩ như trước đã được nắm chặt trên tay, đi theo Thương Mặc, luôn luôn chú ý tình huống ở xung quanh.
“Thiếu chủ!” Một người nam tử trẻ tuổi đi lên trước vài bước, đến khi đi đến trước mặt Thương Mặc thì dừng lại “Uông Minh đã chờ Thiếu chủ đã lâu”
Thương Mặc tầm mắt nhìn đến mọi người trong chốc lát, thản nhiên nói “Ừ”
Uông Minh thế này mới ngẩng đầu, xoay người, chỉ vào người đàn ông trung niên đang bị một thanh đao sắc nhọn kề ngay cổ nói “Thiếu chủ, người kia chính là thủ hạ đắc lực của Thần Thuyền hội trưởng lúc trước”
Thương Mặc khóe miệng hơi hơi gợi lên, trên mặt nét tươi cười có chút quỷ dị, cất bước đi đến trước mặt người nọ “Lâm Vũ Đồng?”
“Hừ!” – Người nọ hừ một tiếng, tiếp tục xoay đầu qua hướng khác, không thèm nhìn đến Thương Mặc.
Thương Mặc chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh người nọ “Dáng người tốt lắm……Uông Minh, câu lạc bộ đêm của chúng ta, gần nhất đang thiếu người đúng không?”
Uông minh vội vàng lại đây “Thiếu chủ, người đang nói là nam tiếp viên, hay là nữ tiếp viên?”
Thương Mặc sờ sờ cái mũi, ho khan một tiếng “Khụ, vậy thì ngươi nói xem cái nào thì tốt hơn?”
Lâm Vũ Đồng thân mình nhịn không được run run vài cái, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng mà vẫn tiếp tục cắn răng không nhìn tới Thương Mặc.
“Thiếu chủ cảm thấy làm cái nào tốt thì cái đó tốt”. Uông Minh cười hắc hắc,có điểm lấy lòng nói “Bất quá Thiếu chủ, người này làn da trắng, thực sự có thể kiếm tiền”
“Như vậy a…..” Thương Mặc vuốt cằm tự hỏi, vài giây sau nói “Hay là cả hai thứ đều làm?”
“Thiếu chủ anh minh” Uông Minh lập tức cúi đầu, bội phục nói.
“Vậy được. Cứ làm như vậy đi”
“Các ngươi! Tóm lại muốn làm cái gì” Lâm Vũ Đồng rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói “Muốn giết thì cứ giết đi, không cần ở đó mà bày âm mưu quỷ kế đối phó với ta”
Thương Mặc từ chối cho ý kiến xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, híp mắt nhìn bầu trời đầy sao, không nói lời nào.
“Hắc hắc hắc….” Uông Minh âm hiểm cười thêm vài tiếng, “Lâm Vũ Đồng, ý tứ của Thiếu chủ ngươi vẫn còn không hiểu? Ngươi nhân tài như vậy, chết thật đáng tiếc, nhìn dáng người của ngươi xem, này ngực, này mông….chậc chậc….hình thể thì…”
Lâm Vũ Đồng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, kia trong ánh mắt giống như là phát hỏa.
“Hắc hắc…Trương mụ mụ nhìn thấy ngươi chắc chắn rất vui vẻ, đến lúc đó không chừng lại cho Manh Manh của ta được nghỉ ngơi vài ngày…”
Uông Minh càng cười càng đắc ý, mà Thương Mặc như trước,chắp tay sau lưng nhìn trời, một chút cũng không để ý đến tình trạng hiện tại.
Lâm Vũ đồng giận tái mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng Thương Mặc hồi lâu, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một cây đao đánh về phía của Thương Mặc, tựa hồ không hề phòng bị Uông Minh lộ ra khinh thường cười, bay lên một cước đá bay thanh đoản đao kia, mấy người ở chung quanh rất nhanh chạy lại chế phục được Lâm Vũ Đồng.
Thương Mặc thế này mới xoay người, ngồi xuống trước Lâm Vũ Đồng bị chế phục lại nói “Cho ngươi một cơ hội cùng ta đánh một trận thế nào?”
Lâm Vũ Đồng kinh ngạc nhìn về phía Thương Mặc, tiếp theo xoay đầu nói “Ta không đánh với lũ nhóc con.”
Thương Mặc lộ ra tươi cười “Cùng ta đánh một trận, nếu ngươi thắng, ta thả người, đồng thời thả luôn những huynh đệ của ngươi, thua, ngươi cùng với huynh đệ của ngươi làm thủ hạ của ta. Tuyệt đối sẽ không bạt đãi ngươi.”
Nam nhân bị áp chế trên mặt đất có chút bất khả tư nghị nhìn Thương Mặc, sau một lúc lâu “Được thôi.”
“Nói trước, đánh với ta, không cần đùa giỡn thủ đoạn gì đó, nếu không ta cho ngươi cùng đám huynh đệ vào câu lạc bộ làm vũ nữ thoát ý mua vui cho thiên hạ.” Ánh mắt Thương Mặc âm trầm lại, nhưng vẫn như trước cười nói.
Lâm Vũ Đồng khinh thường nói “Không dám”
Thương Mặc khóe miệng giương lên, cười đến sáng lạn. “Cậu đây là đang đùa giỡn sao?”
Nữ sinh kia dường như không đoán được Thương Mặc sẽ nói như thế, có chút không thoải mái, sau lại nhìn thấy Thương Mặc ở trên lỗ tai bên trái có đeo tai nghe điện thoại nhìn rất giống máy trợ thính, không hề có ý tốt nói “Nghe nói cậu bị bệnh, thính lực có chướng ngại?”
“Cậu!!!” – Linh Lung nghe lời nói của nữ sinh kia giống như có chút vui sướng khi thấy người gặp họa lập tức nổi giận, tiến lên từng bước đang có ý định giáo huấn người kia một trận, Thương Mặc ngay lập tức giữ tay nàng lại “Linh Lung!”
“Thiếu……Mặc!” – Linh Lung bị Thương Mặc giữ chặt, không dám giãy, quay đầu nhìn Thương Mặc căm giận nói “Cậu ấy rõ ràng nói….”
Ở thời điểm có người ngoài, Thiếu chủ đã dặn dò không được kêu chị ấy là Thiếu chủ mà phải gọi là Mặc.
Thương Mặc chính là lắc lắc đầu, đối với cái nữ sinh nhún nhún vai “Sự thật chính là như vậy mà”
“Chuyện này, kỳ thật mang máy trợ thính cũng không có gì….” Triệu Mạt Thương từ xa đã có thể nghe thấy lời nói sắc nhọn nhằm vào Thương Mặc, nhịn không được mày nhíu lên.
Người này….Đúng là quá vô sỉ đi.
Triệu Mạt Thương tính đi qua chen vào nói vài câu để cho mọi người tản ra, làm cho học muội của mình không như vậy xấu hổ, Triệu Mạt Thương đi lên trước vài bước, đang muốn mở miệng, là nghe thấy thanh âm ôn nhu của Phó Quân “Cậu….Thật sự không thể nghe được ư?”
Thương Mặc nguyên bản tính tiếp tục để yên cho nữ sinh kia chế nhạo, hai tay đút vô túi quần, nhìn cái nữ sinh kia ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, lại không dự đoán được Phó Quân cư nhiên mở miệng hỏi chính mình, ngẩn người, nói tiếp “Đúng vậy, mang theo máy trợ thính là có thể nghe được rồi…”
Phó Quân cái mũi đua xót, đang tính đi lên đằng trước, tay lại bị gắt gao nắm chặt, không khỏi nhăn lại mi “Khương Cẩm Hoàng, buông ra!!!!”
Nữ sinh nắm cả thắt lưng của Phó Quân không thể tin được những gì mình vừa nghe, nhìn thẳng Phó Quân, đã thấy Phó Quân lấy tay mình bỏ ra, đi vài bước đến trước Thương Mặc, nhẹ nhàng nói “Mặc…”
Thương Mặc vẫn là tiếp tục yên lặng nhìn mình, tiếp theo nở nụ cười “Ừ. Có chuyện gì?”
Phó Quân trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu, Thương Mặc lại mở miệng trước “Nếu là chuyện của trường, thì hoan nghênh các cậu tới tìm mình, mình sẽ làm tốt vai trò là chủ nhà.
Dừng một chút, Thương Mặc nhìn thật sâu Phó Quân “Nếu không còn chuyện gì để nói, mình với Linh Lung đi ăn cơm.”
Phó Quân mặc càng ngày càng tái nhợt, bả vai không thể khống chế run lên vài cái, tránh ra “Ừ”
Thương Mặc theo lễ phép tính gật đầu chào, lôi kéo tay của Linh Lung đi vài bước, tiếp theo có chút đăm chiêu quay đầu lại nhìn Triệu Mạt Thương, “Học tỷ, chị có muốn cùng đi ăn cơm không?”
Triệu Mạt Thương nhíu nhíu mi lại, đăm chiêu nhìn Thương Mặc “Không được. Em đi đi.”
“Vậy được rồi. Học tỷ, gặp lại sau.” Thương Mặc hướng về phía nàng phất phất tay, tiếp theo nhìn tới Khương Cẩm Hoàng đang ngồi ngẩn ở đấy liếc mắt một cái, lôi kéo tay Linh Lung đi.
Triệu Mạt Thương nhìn thấy Thương Mặc đi rồi, cũng không còn hứng thú, sau đó cũng rời đi.
“Quân, ở trong lòng của cậu vẫn còn Thương Mặc hay sao?” Khương Cẩm Hoàng sau khi mấy người khác đi khỏi đó, tiến lên trước giữ chặt tay của Phó Quân, sinh khí nói “Cậu đến bây giờ vẫn còn quan tâm cậu ta?”
Phó Quân nhẹ nhàng nhíu mày, tay tránh ra khỏi, “Buông, cậu làm đau tôi!”
Khương Cẩm Hoàng vẫn cứ như trước không chịu buông ra “Cậu cư nhiên còn nhớ đến tên hỗn đản đó, tôi đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu lại làm cho tôi thất vọng hả?”
Phó Quân quay đầu nhìn lại nói “Tôi đã nói rồi, tôi không còn thương cậu ta nữa”
Khương Cẩm Hoàng cười nhạt nói “Cậu không thương cậu ta? Cậu ngay từ thời điểm gặp cậu ta ngay trước cửa cậu đã bắt đầu thất thường, nghe được tin cậu ta trở thành kẻ điếc, cậu so với ai khác thương tâm, khổ sở hơn, cậu còn nói cậu không thương cậu ta?”
Phó Quân mạnh mẽ giãy ra khỏi tay bị Khương Cẩm Hoàng giữ chặt, ánh mắt lạnh như băng “Khương Cẩm Hoàng, chúng ta là đại diện của H đại học tới đây chúng mừng người ta kỷ niệm ngày thành lập trường, hy vọng cậu chú ý tới hình tượng của mình, không nên hở ra một tý là ăn nói lỗ mãng, sẽ làm cho người khác hiểu lầm sinh viên của trường đại học H không có tố chất.”
Một câu nói xong, Phó Quân xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Khương Cẩm Hoàng liếc mắt một cái.
Khương Cẩm Hoàng đứng đó nhìn bóng dáng của Phó Quân một lúc lâu, có chút đau thương, có chút thống hận, nhưng cuối cùng cũng chạy chậm đuổi theo Phó Quân.
“Thiếu Chủ! Linh Lung thật sinh khí.” – Thương Mặc lôi kéo Linh Lung đến một quán ăn, vừa ngồi vào chỗ của mình, Linh Lung liền sinh khí nói “Người kia dám cư nhiên nói chuyện với Thiếu chủ như vậy!”
Thương Mặc lắc đầu, bình tĩnh uống một ngụm nước, “Linh Lung, không cần xúc động.”
“Thiếu chủ là Thiếu chủ, bất luận kẻ nào cũng không được như thế đối với Thiếu chủ.” – Linh Lung đứng lên “Thiếu chủ, làm cho Linh Lung đi giáo huấn người kia một bài học đi”
Thương Mặc hai tay giao vào nhau chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói “Linh Lung, em càng ngày càng không nghe lời của chị nói có phải không?”
“Linh Lung không dám” Linh Lung cuối đầu, bất an nói.
“Được rồi, hay nói giỡn.” Thương Mặc bất đắc dĩ cười cười, “Mau ngồi xuống, nhân viên phục vụ mau tới đây làm cho chúng ta gọi món.”
“Dạ”. Linh Lung ngồi xuống, vẫn là không nhúc nhích, sợ chính mình lại làm cho Thiếu chủ sinh khí.
Thiếu chủ tuy là hay nói giỡn, nhưng là vừa mới, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Thiếu chủ , căn bản không phải là một Thiếu chủ nhã nhặn thường có.
Thiếu chủ thật là sinh khí đi, nhất định là lỗi của cô gái kia.
Thời gian ăn cơm trôi qua im lặng, có một chút quỷ dị, cuối cùng cũng xong rồi, Thương Mặc lấy khăn giấy lau miệng, lấy ra di động gọi một cú điện thoại “Phái xe lại đây đó, bây giờ đang ở quán XX”
Chỉ ít phút sau, một chiếc xe xuất hiện ở trước cửa quán ăn, Thương Mặc và Linh Lung ngồi vào trong xe, xe lập tức di chuyển.
Khi Triệu Mạt Thương nhìn thấy Thương Mặc ngồi vào trong chiếc xe kia, trong lòng có một chút quan tâm lại bắt đầu rục rịch.
Phú nhị đại ? Hay là Quan nhị đại ?
(Phú nhị đại ý chỉ các cậu ấm,cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn lớn. Còn Quan nhị đại cũng đồng nghĩa như vậy là con của các Quan cấp chính phủ giàu có. Đây là một cụm từ phổ biến ở Trung Quốc nên mình để nguyên như vậy.)
Quên đi, sao tự nhiên cô lại đi quan tâm chuyện của người ta.
Triệu Mạt Thương ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài.
Cái kia án tử, cô thật sự không biết làm sao bây giờ.
Xe đi đến một cái đầu phố thì dừng lại, Thương Mặc xuống xe, sờ sờ bên trái tai nghe điện thoại, hai tay đút vô túi quần, có chút thanh nhàn bước chầm chậm trên đường.
“Thiếu chủ!” Rõ ràng mới là buổi tối khoảng tám chín giờ mà thôi, trên đường lại không thấy một bóng người, thẳng đến khi đi đến ngã tư đường ở trung tâm, một đám người đã đứng sẵn ở đó,nhìn thấy Thương Mặc đi tới, một đám người rất có khí thế đồng loạt kêu lên.
Thương Mặc gật gật đầu, Linh Lung đi theo ở phía sau, kia thanh kiếm võ sĩ như trước đã được nắm chặt trên tay, đi theo Thương Mặc, luôn luôn chú ý tình huống ở xung quanh.
“Thiếu chủ!” Một người nam tử trẻ tuổi đi lên trước vài bước, đến khi đi đến trước mặt Thương Mặc thì dừng lại “Uông Minh đã chờ Thiếu chủ đã lâu”
Thương Mặc tầm mắt nhìn đến mọi người trong chốc lát, thản nhiên nói “Ừ”
Uông Minh thế này mới ngẩng đầu, xoay người, chỉ vào người đàn ông trung niên đang bị một thanh đao sắc nhọn kề ngay cổ nói “Thiếu chủ, người kia chính là thủ hạ đắc lực của Thần Thuyền hội trưởng lúc trước”
Thương Mặc khóe miệng hơi hơi gợi lên, trên mặt nét tươi cười có chút quỷ dị, cất bước đi đến trước mặt người nọ “Lâm Vũ Đồng?”
“Hừ!” – Người nọ hừ một tiếng, tiếp tục xoay đầu qua hướng khác, không thèm nhìn đến Thương Mặc.
Thương Mặc chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh người nọ “Dáng người tốt lắm……Uông Minh, câu lạc bộ đêm của chúng ta, gần nhất đang thiếu người đúng không?”
Uông minh vội vàng lại đây “Thiếu chủ, người đang nói là nam tiếp viên, hay là nữ tiếp viên?”
Thương Mặc sờ sờ cái mũi, ho khan một tiếng “Khụ, vậy thì ngươi nói xem cái nào thì tốt hơn?”
Lâm Vũ Đồng thân mình nhịn không được run run vài cái, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng mà vẫn tiếp tục cắn răng không nhìn tới Thương Mặc.
“Thiếu chủ cảm thấy làm cái nào tốt thì cái đó tốt”. Uông Minh cười hắc hắc,có điểm lấy lòng nói “Bất quá Thiếu chủ, người này làn da trắng, thực sự có thể kiếm tiền”
“Như vậy a…..” Thương Mặc vuốt cằm tự hỏi, vài giây sau nói “Hay là cả hai thứ đều làm?”
“Thiếu chủ anh minh” Uông Minh lập tức cúi đầu, bội phục nói.
“Vậy được. Cứ làm như vậy đi”
“Các ngươi! Tóm lại muốn làm cái gì” Lâm Vũ Đồng rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói “Muốn giết thì cứ giết đi, không cần ở đó mà bày âm mưu quỷ kế đối phó với ta”
Thương Mặc từ chối cho ý kiến xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, híp mắt nhìn bầu trời đầy sao, không nói lời nào.
“Hắc hắc hắc….” Uông Minh âm hiểm cười thêm vài tiếng, “Lâm Vũ Đồng, ý tứ của Thiếu chủ ngươi vẫn còn không hiểu? Ngươi nhân tài như vậy, chết thật đáng tiếc, nhìn dáng người của ngươi xem, này ngực, này mông….chậc chậc….hình thể thì…”
Lâm Vũ Đồng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, kia trong ánh mắt giống như là phát hỏa.
“Hắc hắc…Trương mụ mụ nhìn thấy ngươi chắc chắn rất vui vẻ, đến lúc đó không chừng lại cho Manh Manh của ta được nghỉ ngơi vài ngày…”
Uông Minh càng cười càng đắc ý, mà Thương Mặc như trước,chắp tay sau lưng nhìn trời, một chút cũng không để ý đến tình trạng hiện tại.
Lâm Vũ đồng giận tái mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng Thương Mặc hồi lâu, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một cây đao đánh về phía của Thương Mặc, tựa hồ không hề phòng bị Uông Minh lộ ra khinh thường cười, bay lên một cước đá bay thanh đoản đao kia, mấy người ở chung quanh rất nhanh chạy lại chế phục được Lâm Vũ Đồng.
Thương Mặc thế này mới xoay người, ngồi xuống trước Lâm Vũ Đồng bị chế phục lại nói “Cho ngươi một cơ hội cùng ta đánh một trận thế nào?”
Lâm Vũ Đồng kinh ngạc nhìn về phía Thương Mặc, tiếp theo xoay đầu nói “Ta không đánh với lũ nhóc con.”
Thương Mặc lộ ra tươi cười “Cùng ta đánh một trận, nếu ngươi thắng, ta thả người, đồng thời thả luôn những huynh đệ của ngươi, thua, ngươi cùng với huynh đệ của ngươi làm thủ hạ của ta. Tuyệt đối sẽ không bạt đãi ngươi.”
Nam nhân bị áp chế trên mặt đất có chút bất khả tư nghị nhìn Thương Mặc, sau một lúc lâu “Được thôi.”
“Nói trước, đánh với ta, không cần đùa giỡn thủ đoạn gì đó, nếu không ta cho ngươi cùng đám huynh đệ vào câu lạc bộ làm vũ nữ thoát ý mua vui cho thiên hạ.” Ánh mắt Thương Mặc âm trầm lại, nhưng vẫn như trước cười nói.
Lâm Vũ Đồng khinh thường nói “Không dám”
Chương 6
“Mạt Thương, vụ án kia, chị hiểu rõ tình huống gì rồi chứ?” – Trong đêm tối, Triệu Mạt Thương đi lang thang trên đường không mục đích, cho đến khi đi tới trước cửa trường đại học luật, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cái thanh âm kia vang lên làm cho cô thật đau đầu.
Triệu Mạt Thương từng bước từng bước một đi lên trên bậc thang, âm thanh của tiếng giầy cao gót va chạm với mặt đất vang lên rõ ràng, “Minh Nghĩa, muốn nói cái gì?”
“Hồ Tưởng vẫn là một đứa nhỏ, em vẫn nghĩ đi khởi tố nó sao?” – Thanh âm trong điện thoại vang lên một cách âm trầm trong bầu không khí yên lặng như vậy, làm cho người ta nghe có chút mệt mỏi “Huống chi, ba của Hồ Tưởng sẽ không bạt đãi em, em cũng biết ba của nó là người giàu nộp thuế cho chúng ta, tài sản vài cái trăm triệu, các vị lãnh đạo…”
“Đủ rồi” – Triệu Mạt Thương lạnh lùng đánh gãy thanh âm kia “Tào Minh Nghĩa, tôi sỡ dĩ do dự là bởi vì không đành lòng nhìn một đứa nhỏ mười tám tuổi bị phán tử hình. Chứ không phải như anh nói là ba của nó tài sản bao nhiêu?”
“Mạt Thương, em không cần nóng giận, ngay cả trưởng phòng kiểm sát của em cũng đã từng cùng uống rượu với ba của Hồ Tưởng, chẳng lẽ Trưởng Phòng không có nói qua với em cái gì hay sao?”
Triệu Mạt Thương nghe thanh âm của Tào Minh Nghĩa, mày càng ngày càng nhăn.
“Mạt Thương, em đừng quên lúc trước Cung Tụng Vân như thế nào bị liên lụy dán chức, cậu ta cũng vốn là Phó trưởng phòng kiểm sát, chẳng lẽ em muốn có kết cục giống như cậu ta hay sao?”
Triệu Mạt Thương trực tiếp cắt điện thoại.
Cô không nghĩ tới Tào Minh Nghĩa là loại người như vậy, quả thật quá vô sỉ.
Lâm Vũ Đồng vốn nghĩ là nữ sinh đứng trước mặt mình là một nữ sinh gầy yếu, gió thổi cũng có thể làm bay mất, không dự đoán được khi bắt đầu giao thủ, cư nhiên lại bị đánh đến không còn đường lui.
Linh Lung nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm vào Thương Mặc và Lâm Vũ Đồng người này một chiêu người kia một cước,lúc tiến lúc lùi, vẻ mặt khẩn trương, sợ Thương Mặc gặp nguy hiểm.
“Anh nói nha Linh Lung, em khẩn trương như vậy làm gì?” Uông Minh ngáp một cái “Thiếu Thủ thân thủ rất tốt, Ta cùng Mục Hắc liên thủ với nhau cũng đánh không lại, Lâm Vũ Đồng chỉ là một con tép riu..”
Linh Lung càng không thèm để ý Uông Minh, tay trái nắm vỏ kiếm, tay phải nắm tay cầm kiếm, trong tư thế sẵn sàng, nếu như Thương Mặc gặp nguy hiểm, cô liền rút đao chém chết tên nam nhân kia.
Lâm Vũ Đồng mồ hôi đã sớm ướt đẫm, mà Thương Mặc như trước vẻ mặt thản nhiên, giơ chân, đá chân, tay đánh về phía trước.
Một chiêu một chiêu lại bị hóa giải, lại một chiêu một chiêu nữa đánh lại, cho đến cuối cùng, Lâm Vũ Đồng rốt cuộc chống đỡ không nỗi, bị Thương Mặc đánh một cái té xuống.
Thương Mặc nhẹ nhàng khụ khụ, đưa tay đến trước Lâm Vũ Đồng, lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào.
Lâm Vũ Đồng ngẩng đầu cùng Thương Mặc đối diện một lúc lâu, cuối cùng nắm lấy tay Thương Mặc đứng dậy “Tâm phục khẩu phục”
Thương Mặc thản nhiên cười cười, nhìn chung quanh, tiếng nói tràn đầy nghiêm nghị “Từ nay về sau, Lâm Vũ Đồng là Phó đường chủ của Diệu Dương đường, thủ hạ huynh đệ, nếu nguyện ý cùng với Lâm phó đường chủ gia nhập Diệu Dương đường, nếu không muốn, cũng không miễn cưỡng.”
Lâm Vũ Đồng dẫn đầu tiến lên trước mặt Thương Mặc cúi đầu xuống “Thiếu chủ!”
Mà đám thủ hạ cùng đi theo hắn nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cũng cúi người xuống “Thiếu chủ!”
Thương Mặc khoác tay, thanh âm như trước thản nhiên “Các ngươi hôm nay đầu quân đến bên đây, ta hoan nghênh, cũng sẽ đem các ngươi như các huynh đệ trong bang đối đãi giống nhau….Nhưng có lẽ đến lúc nào đó các ngươi cũng sẽ đầu quân đến nơi khác….Đến lúc đó….Đừng trách ta không khách khí, thủ đoạn của ta không chỉ ở câu lạc bộ đêm mà thôi đâu”
Khí thế ở trên người của Thương Mặc, ép tất cả mọi người không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mà Lâm Vũ Đồng ở trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Thương Mặc lại liếc mắt quét qua tất cả một người ở đây một cái, ngữ khí phóng hoãn “Tốt lắm, Thương Mặc ta là người luôn thưởng phạt phân minh, mọi người không cần khẩn trương như vậy, đều là huynh đệ cả thôi. Uông Minh, mang tất cả mọi người đến câu lạc bộ đêm của Trần mụ mụ để cho các huynh đệ giải trí một đêm”
“Dạ, Thiếu chủ.” Uông Minh lên tiếng, tiếp theo cười hắc hắc “Thiếu chủ, có thể hay không cho tiểu Manh Manh đi với tôi một đêm”
Thương Mặc liếc mắt một cái “Tự mình đi nói với Trần mụ mụ đi.”
“Thiếu chủ……” Uông Minh chạy vội nói “Trần mụ mụ mỗi lần đều chặt chém rất ác, người trong nhà cũng không cấp ưu đãi…”
“Xem ra nên nói với Trần mụ mụ tối nay chiêu đãi mọi người. Coi như phần thưởng.” Thương Mặc nhún nhún vai cười khẽ , tiếp theo đi đến trước mặt Lâm Vũ Đồng “Hãy chơi cho vui.”
“Dạ, Thiếu chủ” Lâm Vũ Đồng ôm quyền cúi đầu.
“Ha ha……..” Thương Mặc lắc đầu, sau đó đi khỏi đó.
“Thiếu chủ…..” Ra đầu phố, Linh Lung lập tức đặt ngón tay mình lên cổ tay của Thương Mặc “Linh Lung lo lắng gần chết.”
“Linh Lung, Thiếu chủ nhà em không có yếu ớt đến độ để cho Lâm Vũ Đồng đánh chết….” Thương Mặc cố ý bày ra vẻ mặt vô tội nói “Chẳng lẽ Linh Lung thật sự cảm thấy Thiếu chủ của em thật sự rất kém sao?”
“Linh Lung không dám.” Linh Lung cúi đầu nói.
Thương Mặc sờ sờ của nàng sợi tóc “Hay nói giỡn thôi, đi nào, cũng nên trở về trường rồi.”
“Dạ.” Linh Lung theo Thương Mặc lên xe, vụng trộm nhìn Thương Mặc đang nhắm mắt lại, sắc mặt ửng đỏ.
Thiếu chủ đối với mình làm một vài động tác thân mật, nàng sẽ cảm thấy rất thẹn thùng, lại có một chút vui sướng.
Triệu Mạt Thương từng bước từng bước một đi lên trên bậc thang, âm thanh của tiếng giầy cao gót va chạm với mặt đất vang lên rõ ràng, “Minh Nghĩa, muốn nói cái gì?”
“Hồ Tưởng vẫn là một đứa nhỏ, em vẫn nghĩ đi khởi tố nó sao?” – Thanh âm trong điện thoại vang lên một cách âm trầm trong bầu không khí yên lặng như vậy, làm cho người ta nghe có chút mệt mỏi “Huống chi, ba của Hồ Tưởng sẽ không bạt đãi em, em cũng biết ba của nó là người giàu nộp thuế cho chúng ta, tài sản vài cái trăm triệu, các vị lãnh đạo…”
“Đủ rồi” – Triệu Mạt Thương lạnh lùng đánh gãy thanh âm kia “Tào Minh Nghĩa, tôi sỡ dĩ do dự là bởi vì không đành lòng nhìn một đứa nhỏ mười tám tuổi bị phán tử hình. Chứ không phải như anh nói là ba của nó tài sản bao nhiêu?”
“Mạt Thương, em không cần nóng giận, ngay cả trưởng phòng kiểm sát của em cũng đã từng cùng uống rượu với ba của Hồ Tưởng, chẳng lẽ Trưởng Phòng không có nói qua với em cái gì hay sao?”
Triệu Mạt Thương nghe thanh âm của Tào Minh Nghĩa, mày càng ngày càng nhăn.
“Mạt Thương, em đừng quên lúc trước Cung Tụng Vân như thế nào bị liên lụy dán chức, cậu ta cũng vốn là Phó trưởng phòng kiểm sát, chẳng lẽ em muốn có kết cục giống như cậu ta hay sao?”
Triệu Mạt Thương trực tiếp cắt điện thoại.
Cô không nghĩ tới Tào Minh Nghĩa là loại người như vậy, quả thật quá vô sỉ.
Lâm Vũ Đồng vốn nghĩ là nữ sinh đứng trước mặt mình là một nữ sinh gầy yếu, gió thổi cũng có thể làm bay mất, không dự đoán được khi bắt đầu giao thủ, cư nhiên lại bị đánh đến không còn đường lui.
Linh Lung nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm vào Thương Mặc và Lâm Vũ Đồng người này một chiêu người kia một cước,lúc tiến lúc lùi, vẻ mặt khẩn trương, sợ Thương Mặc gặp nguy hiểm.
“Anh nói nha Linh Lung, em khẩn trương như vậy làm gì?” Uông Minh ngáp một cái “Thiếu Thủ thân thủ rất tốt, Ta cùng Mục Hắc liên thủ với nhau cũng đánh không lại, Lâm Vũ Đồng chỉ là một con tép riu..”
Linh Lung càng không thèm để ý Uông Minh, tay trái nắm vỏ kiếm, tay phải nắm tay cầm kiếm, trong tư thế sẵn sàng, nếu như Thương Mặc gặp nguy hiểm, cô liền rút đao chém chết tên nam nhân kia.
Lâm Vũ Đồng mồ hôi đã sớm ướt đẫm, mà Thương Mặc như trước vẻ mặt thản nhiên, giơ chân, đá chân, tay đánh về phía trước.
Một chiêu một chiêu lại bị hóa giải, lại một chiêu một chiêu nữa đánh lại, cho đến cuối cùng, Lâm Vũ Đồng rốt cuộc chống đỡ không nỗi, bị Thương Mặc đánh một cái té xuống.
Thương Mặc nhẹ nhàng khụ khụ, đưa tay đến trước Lâm Vũ Đồng, lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào.
Lâm Vũ Đồng ngẩng đầu cùng Thương Mặc đối diện một lúc lâu, cuối cùng nắm lấy tay Thương Mặc đứng dậy “Tâm phục khẩu phục”
Thương Mặc thản nhiên cười cười, nhìn chung quanh, tiếng nói tràn đầy nghiêm nghị “Từ nay về sau, Lâm Vũ Đồng là Phó đường chủ của Diệu Dương đường, thủ hạ huynh đệ, nếu nguyện ý cùng với Lâm phó đường chủ gia nhập Diệu Dương đường, nếu không muốn, cũng không miễn cưỡng.”
Lâm Vũ Đồng dẫn đầu tiến lên trước mặt Thương Mặc cúi đầu xuống “Thiếu chủ!”
Mà đám thủ hạ cùng đi theo hắn nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cũng cúi người xuống “Thiếu chủ!”
Thương Mặc khoác tay, thanh âm như trước thản nhiên “Các ngươi hôm nay đầu quân đến bên đây, ta hoan nghênh, cũng sẽ đem các ngươi như các huynh đệ trong bang đối đãi giống nhau….Nhưng có lẽ đến lúc nào đó các ngươi cũng sẽ đầu quân đến nơi khác….Đến lúc đó….Đừng trách ta không khách khí, thủ đoạn của ta không chỉ ở câu lạc bộ đêm mà thôi đâu”
Khí thế ở trên người của Thương Mặc, ép tất cả mọi người không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mà Lâm Vũ Đồng ở trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Thương Mặc lại liếc mắt quét qua tất cả một người ở đây một cái, ngữ khí phóng hoãn “Tốt lắm, Thương Mặc ta là người luôn thưởng phạt phân minh, mọi người không cần khẩn trương như vậy, đều là huynh đệ cả thôi. Uông Minh, mang tất cả mọi người đến câu lạc bộ đêm của Trần mụ mụ để cho các huynh đệ giải trí một đêm”
“Dạ, Thiếu chủ.” Uông Minh lên tiếng, tiếp theo cười hắc hắc “Thiếu chủ, có thể hay không cho tiểu Manh Manh đi với tôi một đêm”
Thương Mặc liếc mắt một cái “Tự mình đi nói với Trần mụ mụ đi.”
“Thiếu chủ……” Uông Minh chạy vội nói “Trần mụ mụ mỗi lần đều chặt chém rất ác, người trong nhà cũng không cấp ưu đãi…”
“Xem ra nên nói với Trần mụ mụ tối nay chiêu đãi mọi người. Coi như phần thưởng.” Thương Mặc nhún nhún vai cười khẽ , tiếp theo đi đến trước mặt Lâm Vũ Đồng “Hãy chơi cho vui.”
“Dạ, Thiếu chủ” Lâm Vũ Đồng ôm quyền cúi đầu.
“Ha ha……..” Thương Mặc lắc đầu, sau đó đi khỏi đó.
“Thiếu chủ…..” Ra đầu phố, Linh Lung lập tức đặt ngón tay mình lên cổ tay của Thương Mặc “Linh Lung lo lắng gần chết.”
“Linh Lung, Thiếu chủ nhà em không có yếu ớt đến độ để cho Lâm Vũ Đồng đánh chết….” Thương Mặc cố ý bày ra vẻ mặt vô tội nói “Chẳng lẽ Linh Lung thật sự cảm thấy Thiếu chủ của em thật sự rất kém sao?”
“Linh Lung không dám.” Linh Lung cúi đầu nói.
Thương Mặc sờ sờ của nàng sợi tóc “Hay nói giỡn thôi, đi nào, cũng nên trở về trường rồi.”
“Dạ.” Linh Lung theo Thương Mặc lên xe, vụng trộm nhìn Thương Mặc đang nhắm mắt lại, sắc mặt ửng đỏ.
Thiếu chủ đối với mình làm một vài động tác thân mật, nàng sẽ cảm thấy rất thẹn thùng, lại có một chút vui sướng.
Xe tới trước cửa thì dừng lại, Thương Mặc mở mắt ra, xuống xe, quay đầu nói với Linh Lung “Linh Lung, em trở về ký túc xá đi, chị nghĩ ở trong trường học đi dạo một chút.”
“Thiếu chủ…..” Linh Lung nghe xong nhăn hai mi lại “Bất an…”
Chưa nói xong hết câu, Thương Mặc đã đánh gãy lời của cô “Linh Lung, chị muốn đi một mình.”
Linh Lung sửng sốt, tiếp tục cúi đầu “Dạ.”
Thương Mặc vỗ vỗ tay nàng “Yên tâm, không có việc gì.”
Tạm biệt Linh Lung, Thương Mặc đi ngược lại đường đi đến ký túc xá, bên tai trái máy trợ thính nàng lấy xuống để ở trên cổ, Thương Mặc có chút không quen sờ sờ tai phải của lỗ tai, thở dài.
Thực là có chút không quen….
Nhưng là, đây là tâm ý của ba ba không phải sao? Huống chi, nếu thực sự chỉ mang máy trợ thính bên tai trái, một khi xảy ra vấn đề gì, quả thật là có chút nguy hiểm
Thương Mặc hai tay để trong túi quần, bất tri bất giác, đi tới tòa nhà của mấy sinh viên đồng học, đi từng bước từng bước lên bậc thang, thẳng đến khi thấy một chỗ quẹo, sau đó quẹo qua, nhìn cửa đóng chặt, tầm mắt bỗng dưng mơ hồ.
“Mặc, thi vào đại học, cậu tính thi trường nào?”
“Cậu thì trường nào, thì mình thi trường đó.”
“Hì hì. Mình đây muốn học chuyên ngành luật nha, cậu có muốn cùng với mình học luật không?”
“Đương nhiên có, như vậy thì chúng ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ.”
“Nhưng là, không phải cậu không thích học luật hay sao?”
“Vì cậu, mình nguyện ý.”
“……Mặc, mình yêu cậu.”
“Mình cũng vậy.”
Trong trí nhớ vẫn hiện rõ như in cuộc đối thoại của hai người, Thương Mặt bình thường ánh mắt rất thâm sâu khó đoán, bây giờ lại có chút mê mang, chính ta giây tiếp theo, ánh mắt có chút mờ mịt kia lại hiện lên một tia cảnh giác, toàn thân cũng nhanh chóng căng thẳng.
“Đát………..Đát…….Đát……..” Thanh âm giầy cao gót vang lên, Thương Mặc nhíu mày, nhưng không có xoay người.
Mắt thấy thời gian dường như đã khuya, Triệu Mạt Thương liền tính rời đi nơi mà trường đã an bài chỗ nghỉ ngơi, không ngờ đang đi cô nhìn thấy trong góc có cái bóng đen.
Triệu Mạt Thương đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại bình tĩnh lại, tiến gần vài bước, lúc nhìn thấy bóng đen đó là Thương Mặc, nhẹ nhàng thở ra.
Không có gì do dự, tiếp tục đi thẳng, muốn kêu Thương Mặc một tiếng, tầm mắt lại nhìn đến bên lỗ tai trái, mặt nhăn nhíu mày, đi qua nhẹ nhàng vỗ vai cô một cái.
Thương Mặc thân mình run lên, xoay người có chút kinh ngạc, nhìn thấy là Triệu Mạt Thương, vội vàng lấy máy trợ thính trên cổ đeo tên tai “Học tỷ”
“Đã trễ thế này, như thế nào còn ở trong này?” Triệu Mạt Thương ngữ khí trong trẻo lại lạnh lùng hỏi “Trước kia ở đây không phải đã xảy ra án kiện sao?”
Thương Mặc ngượng ngùng lắc đầu “Vừa mới tản bộ, bất tri bất giác đi đến nơi này.”
“Đã trễ rồi, hồi ký túc xá đi.” Triệu Mạt Thương nói xong tính xoay người rời đi, nghĩ nghĩ, lại quay đầu lại đến xem Thương Mặc “Máy trợ thính không cần có thói quen không mang, vạn nhất vừa rồi chị là người xấu, em liền gặp nguy hiểm.”
Thương Mặc có chút kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Mạt Thương cũng không nói nữa. Cẩn thận đi giày cao gót xuống lầu, Thương Mặc cũng lẳng lặng đi ở phía sau xuống lầu, nhìn bóng dáng Triệu Mạt Thương, nheo lại mắt.
Triệu Mạt Thương, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát thành phố X, nàng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, là ở môn pháp luật năm nhất. Chuyên gia giáo dục hình pháp Khúc Lưu Thông phá lệ nói đến môn sinh mà mình đắc ý nhất, một nữ nhân tên là Triệu Mạt Thương. Lại dùng ngữ khí mất mát nói thầy đời này tiếc nuối nhất là không giữ lại Triệu Mạt Thương làm cho cô đi nghiên cứu học thuật.
Ngay lúc đó Thương Mặc, vừa cảm giác tỉnh ngủ vừa lúc nghe được lời của Khúc Lưu Thông nói, chính là ngáp một cái.
Chính là nàng không dự đoán được, cư nhiên tại thời điểm này lại gặp được cô gái kia.
Thương Mặc thật sự là lần đầu tiên chú ý đánh giá nữ nhân Triệu Mạt Thương.
Cô gái xinh đẹp như vậy lại ở trong quan trường hỗn tạp, dựa theo cách nói của Khúc Lưu Thông, vẫn là một nữ nhân chính nghĩa.
Xem ra rất là gian nan, cực khổ.
“Thiếu chủ…..” Linh Lung nghe xong nhăn hai mi lại “Bất an…”
Chưa nói xong hết câu, Thương Mặc đã đánh gãy lời của cô “Linh Lung, chị muốn đi một mình.”
Linh Lung sửng sốt, tiếp tục cúi đầu “Dạ.”
Thương Mặc vỗ vỗ tay nàng “Yên tâm, không có việc gì.”
Tạm biệt Linh Lung, Thương Mặc đi ngược lại đường đi đến ký túc xá, bên tai trái máy trợ thính nàng lấy xuống để ở trên cổ, Thương Mặc có chút không quen sờ sờ tai phải của lỗ tai, thở dài.
Thực là có chút không quen….
Nhưng là, đây là tâm ý của ba ba không phải sao? Huống chi, nếu thực sự chỉ mang máy trợ thính bên tai trái, một khi xảy ra vấn đề gì, quả thật là có chút nguy hiểm
Thương Mặc hai tay để trong túi quần, bất tri bất giác, đi tới tòa nhà của mấy sinh viên đồng học, đi từng bước từng bước lên bậc thang, thẳng đến khi thấy một chỗ quẹo, sau đó quẹo qua, nhìn cửa đóng chặt, tầm mắt bỗng dưng mơ hồ.
“Mặc, thi vào đại học, cậu tính thi trường nào?”
“Cậu thì trường nào, thì mình thi trường đó.”
“Hì hì. Mình đây muốn học chuyên ngành luật nha, cậu có muốn cùng với mình học luật không?”
“Đương nhiên có, như vậy thì chúng ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ.”
“Nhưng là, không phải cậu không thích học luật hay sao?”
“Vì cậu, mình nguyện ý.”
“……Mặc, mình yêu cậu.”
“Mình cũng vậy.”
Trong trí nhớ vẫn hiện rõ như in cuộc đối thoại của hai người, Thương Mặt bình thường ánh mắt rất thâm sâu khó đoán, bây giờ lại có chút mê mang, chính ta giây tiếp theo, ánh mắt có chút mờ mịt kia lại hiện lên một tia cảnh giác, toàn thân cũng nhanh chóng căng thẳng.
“Đát………..Đát…….Đát……..” Thanh âm giầy cao gót vang lên, Thương Mặc nhíu mày, nhưng không có xoay người.
Mắt thấy thời gian dường như đã khuya, Triệu Mạt Thương liền tính rời đi nơi mà trường đã an bài chỗ nghỉ ngơi, không ngờ đang đi cô nhìn thấy trong góc có cái bóng đen.
Triệu Mạt Thương đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại bình tĩnh lại, tiến gần vài bước, lúc nhìn thấy bóng đen đó là Thương Mặc, nhẹ nhàng thở ra.
Không có gì do dự, tiếp tục đi thẳng, muốn kêu Thương Mặc một tiếng, tầm mắt lại nhìn đến bên lỗ tai trái, mặt nhăn nhíu mày, đi qua nhẹ nhàng vỗ vai cô một cái.
Thương Mặc thân mình run lên, xoay người có chút kinh ngạc, nhìn thấy là Triệu Mạt Thương, vội vàng lấy máy trợ thính trên cổ đeo tên tai “Học tỷ”
“Đã trễ thế này, như thế nào còn ở trong này?” Triệu Mạt Thương ngữ khí trong trẻo lại lạnh lùng hỏi “Trước kia ở đây không phải đã xảy ra án kiện sao?”
Thương Mặc ngượng ngùng lắc đầu “Vừa mới tản bộ, bất tri bất giác đi đến nơi này.”
“Đã trễ rồi, hồi ký túc xá đi.” Triệu Mạt Thương nói xong tính xoay người rời đi, nghĩ nghĩ, lại quay đầu lại đến xem Thương Mặc “Máy trợ thính không cần có thói quen không mang, vạn nhất vừa rồi chị là người xấu, em liền gặp nguy hiểm.”
Thương Mặc có chút kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Mạt Thương cũng không nói nữa. Cẩn thận đi giày cao gót xuống lầu, Thương Mặc cũng lẳng lặng đi ở phía sau xuống lầu, nhìn bóng dáng Triệu Mạt Thương, nheo lại mắt.
Triệu Mạt Thương, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát thành phố X, nàng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, là ở môn pháp luật năm nhất. Chuyên gia giáo dục hình pháp Khúc Lưu Thông phá lệ nói đến môn sinh mà mình đắc ý nhất, một nữ nhân tên là Triệu Mạt Thương. Lại dùng ngữ khí mất mát nói thầy đời này tiếc nuối nhất là không giữ lại Triệu Mạt Thương làm cho cô đi nghiên cứu học thuật.
Ngay lúc đó Thương Mặc, vừa cảm giác tỉnh ngủ vừa lúc nghe được lời của Khúc Lưu Thông nói, chính là ngáp một cái.
Chính là nàng không dự đoán được, cư nhiên tại thời điểm này lại gặp được cô gái kia.
Thương Mặc thật sự là lần đầu tiên chú ý đánh giá nữ nhân Triệu Mạt Thương.
Cô gái xinh đẹp như vậy lại ở trong quan trường hỗn tạp, dựa theo cách nói của Khúc Lưu Thông, vẫn là một nữ nhân chính nghĩa.
Xem ra rất là gian nan, cực khổ.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp