Google.com.vn Đọc truyện Online

21/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 55 + 56

Đăng bởi Ngân Giang | 21/7/18 | 0 nhận xét
Chương 55: Ngạo kiều
Từ sau khi Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y ba chữ "tôi yêu em", liền càng thêm chăm lo cho Chu Tư Y, trình độ kia quả thật không giống người yêu, mà giống lão mụ tử hơn, toàn bộ hành trình đưa đi đón về, hơn nữa còn phục vụ phi thường chu đáo. Ngắn ngủn trong vòng một tuần, vật dụng của Chu Tư Y đều nhanh chất thành núi.
Trương Tử Hề quan tâm Chu Tư Y, sủng ái Chu Tư Y, đều nhanh đem Chu Tư Y sủng lên trời rồi. Chu Tư Y cần cái gì, cô liền nhất định phải mua thứ tốt nhất cho nàng, Chu Tư Y muốn làm gì, cô liền giành làm hết. Nhưng mà có một số việc, Trương Tử Hề là cực kỳ cưỡng chế, hoàn toàn không để ý tới Chu Tư Y phản kháng, tỷ như thường thường luôn đột nhiên cưỡng hôn nàng, tỷ như buổi tối luôn một lần lại một lần điên cuồng muốn nàng.
Trương Tử Hề xem ra, nếu cả đời cùng một chỗ, nên là lưỡng tình tương duyệt không phải sao? Mặc kệ có yêu hay không, cô đều đã nói ra rồi, hơn nữa còn thật tâm muốn cùng Chu Tư Y cả đời. Nhưng là một tuần này, mặc kệ Trương Tử Hề trêu chọc dụ dỗ Chu Tư Y nói ra ba chữ kia với mình thế nào, Chu Tư Y chính là không buông khẩu.
Trương Tử Hề cũng không gấp, cô tin tưởng năng lực của bản thân, dù sao cũng còn nhiều thời gian mà, không phải sao? Huống chi, Trương Tử Hề không muốn Chu Tư Y là vì bị buộc mới nói ra ba chữ kia, nếu không phải thiệt tình thì cô thà không cần, cô tình nguyện đợi Chu Tư Y nói ra. Cô tin tưởng chung quy sẽ có một ngày, Chu Tư Y sẽ nói yêu cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Tử Hề đi làm, mà gần nhất vì đưa Chu Tư Y đến trường, cô cũng dần dần thay đổi thói quen "không qua giữa trưa tuyệt không rời giường" vốn duy trì mười mấy năm nay, cuộc sống hiện tại của cô hoàn toàn là dựa theo giờ giấc của Chu Tư Y mà định chế.
Hai người thức sớm, Trương Tử Hề dùng sức ôm Chu Tư Y vào trong ngực, thẳng đến tiểu bạch thỏ trong lòng bất mãn vặn vẹo phản kháng, cô mới "khanh khách" cười buông nàng ra.
Có lẽ Chu Tư Y chính là loại người tuyệt không thể sủng, bởi vì có cái thành ngữ kêu là "thị sủng mà kiêu". Thái độ của cả hai, Trương Tử Hề biến hóa, Chu Tư Y cũng vậy, Chu Tư Y nằm trên người Trương Tử Hề, hung hăng trừng mắt liếc Trương Tử Hề một cái, sau đó oán hận cắn bộ ngực của cô một ngụm xong mới chịu ngồi dậy. Nàng cũng bất chấp cùng Trương Tử Hề nháo cái gì không được tự nhiên, tốc độ mau mau nhảy xuống giường, cầm lấy áo ngủ bước vào phòng tắm, "oành" một tiếng đóng cửa lại, bởi vì bây giờ trên người nàng cái gì cũng chưa mặc.
Trương Tử Hề khanh khách cười không ngừng, sàng đan trắng noãn nửa che nửa đậy làm cho thân hình đẫy đà của cô lộ ra, cảnh tượng kia cực kỳ câu dẫn người, nếu một người đàn ông mà nhìn thấy được, tuyệt đối là sẽ huyết mạch phun trương. Tiếng cười mị kiều này, cùng với tấm dung nhan xinh đẹp nọ, tuyệt hảo khái quát cái gì tên là "mị mà không đãng".
Chu Tư Y rửa mặt so với Trương Tử Hề thì nhanh hơn nhiều, chỉ chốc lát nàng đã thay quần áo xong đi ra phòng tắm, mà Trương Tử Hề vẫn còn nằm ở trên giường, dùng một tay chống đầu nằm nghiêng, chăn mỏng manh kề sát đột hiển đường cong lung linh, hình ảnh đó quả thật liêu nhân đến cực điểm.

Chu Tư Y trên mặt mang theo giận dữ đi ra, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Trương Tử Hề thì sửng sốt một chút, mặc kệ gặp qua Trương Tử Hề dáng vẻ liêu nhân đã bao nhiêu lần, nàng vẫn không tự chủ được bị cô hấp dẫn, nhưng là trong lòng giận dữ cùng với sự thích ứng tích cóp qua nhiều ngày, khiến nàng rất nhanh liền phản ánh lại đây. Lãnh nghiêm mặt đi qua, vươn móng vuốt xoay trụ Trương Tử Hề nửa gương mặt mềm: "Hề, không phải tôi đã nói với chị là không được...... Chuyện đó...... Nữa sao?"
Trương Tử Hề cảm thấy Chu Tư Y càng lúc càng lớn mật, một khi đối với mình không thuận liền dám trực tiếp xả mặt mình, nhưng là Trương Tử Hề lại một chút cũng không sinh khí, ai kêu bản thân mình thích đâu, chính cô đều cảm thấy mình quá dễ dãi.
Cô tùy ý bị Chu Tư Y nắm, dù sao cũng không đau, dùng giọng mũi độc hữu khi rời giường nói: "Không được gì cơ? Sao không nói rõ ràng, rốt cuộc là làm sao vậy......"
Chu Tư Y oán hận trừng mắt nhìn tên yêu nghiệt luôn không nghe lời này, nàng nhất thời khí cực nên trực tiếp liêu vén áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn bóng loáng, lạnh lùng nói: "Chính chị nhìn xem rốt cuộc là thế nào đi!"
Trương Tử Hề chưa bao giờ gặp qua Chu Tư Y bưu hãn như thế, cô nghi hoặc đưa đầu tới gần để nhìn kỹ, mới phát hiện rốn của nàng che kín vết đỏ lấm tấm. Đáng tiếc, Chu Tư Y làm như vậy vẫn chưa khiến cho Trương Tử Hề áy náy, ngược lại còn khiến cô cảm thấy kiêu ngạo, này hết thảy đều là kiệt tác của cô a.
Nhìn Chu Tư Y làn da bóng loáng cùng với lỗ rốn xinh xinh, Trương Tử Hề kìm lòng không đậu chậm rãi tiếp cận, vươn đầu lưỡi liếm xung quanh rốn hệt như liếm kem.
Mẫn cảm Chu Tư Y đột nhiên cảm thấy bụng nhột nhột, cơ thể tự nhiên co chặt lại, khơi dậy một thân nổi da gà, đơ ra một chút mới có phản ứng, nàng sắc mặt ửng đỏ kéo lấy lỗ tai của Trương Tử Hề, đem cả người cô xách lên.
"Tê tê......" Cho tới bây giờ phú sinh phú dưỡng Trương Tử Hề khi nào thì bị người ta nắm lỗ tai qua, cô hút vài ngụm lãnh khí theo động tác của Chu Tư Y mà ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn đến Chu Tư Y ngượng ngùng không được tự nhiên, cô lại cảm thấy lỗ tai đau đớn bé nhỏ không đáng kể, nhìn Chu Tư Y bất chính cười hì hì.
Chu Tư Y thật sự không có biện pháp, đành phải buông tay ra, đô đô miệng nói: "Hề, mau đứng lên, thời gian không còn sớm, hôm nay là ngày đầu tiên chị đi làm, bằng không chúng ta đều muộn."
Miệng của Chu Tư Y là Trương Tử Hề gặp qua ít nhất, đáng yêu nhất, cũng là liêu nhân nhất, Trương Tử Hề nhất thời nổi lên dục hoả, đột nhiên kéo Chu Tư Y qua, kéo nàng đến trên giường, sau đó cả người đè ép đi lên, cấp sắc cắn cổ nàng, ngôn ngữ không rõ lẩm bẩm nói: "Không vội, không vội, đợi thêm lát nữa là tốt rồi."
"Đừng...... Hề...... Hề!!!" Chu Tư Y bất đắc dĩ bị áp chế ở nơi nào, vặn vẹo giãy giụa, nhưng là lúc này Trương Tử Hề giống như nhập ma, căn bản không nghe thấy lời của nàng, cuối cùng Chu Tư Y đành phải buông tha cho. Chỉ trong chốc lát, Chu Tư Y cũng dần dần có phản ứng, kìm lòng không đậu "ưm......" một tiếng......
Chờ hai người rốt cuộc chuẩn bị thỏa đáng, Trương Tử Hề nắm tay Chu Tư Y đi đến garage, xa xa liền ấn mở cửa xe, nhưng không vội lên xe, mà là giúp Chu Tư Y mở ra cửa phó trước, giúp nàng lấy ba lô phóng tới ghế sau, sau đó mềm nhẹ đem nàng "ấn" vào trong xe, thắt dây an toàn cho nàng, mới đi đến chủ giá bên kia.
Khởi động xe, Trương Tử Hề thoáng phiết mắt nhìn Chu Tư Y, phát hiện nàng đang xem cảnh vật ngoài cửa sổ, căn bản không liếc nhìn cô một cái, có thể rõ ràng cảm giác được trên người nàng tản ra hơi thở lạnh lùng. Trương Tử Hề trong lòng thở dài một hơi, bé cưng lại giận dỗi nữa rồi.
Nhìn lại đồng hồ, Trương Tử Hề nhận thấy hai người đều sắp muộn, mà lúc này Chu Tư Y lại đang nổi nóng, cô suy tư một chút, cuối cùng vẫn là chậm rãi đạp ga, cô đối với kỹ thuật điều khiển của bản thân cực độ tin tưởng, cô tự tin mình sẽ không làm cho hai người bởi vì siêu tốc mà sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
Dùng tốc độ nhanh gấp đôi bình thường chạy đến học viện tài chính Thế Khải, Trương Tử Hề bóp phanh, ngay cả ở bên trong xe đều có thể nghe thấy âm thanh "xuy" lúc bánh xe ma sát với mặt đường. Trương Tử Hề cúi người lấy ba lô, phóng tới trên đùi Chu Tư Y, xoay đầu đứa nhỏ vẫn không được tự nhiên kia lại đây, vuốt mặt nàng, ngón tay điểm điểm cái miệng nhỏ nhắn vẫn chu lên của nàng, lấy lòng nói: "Y nhi, đừng nóng giận mà. Lần sau tôi sẽ không như vậy, lần sau tôi nhất định cẩn thận, được chưa?"
Chu Tư Y ngơ ngác nhìn Trương Tử Hề một hồi lâu, trong lòng nghĩ đến, người phụ nữ này nói mấy lời này cũng không phải lần đầu tiên, tin chị ấy mới có quỷ, nàng bối khởi túi xách, một câu cũng không nói mở cửa xuống xe, không đợi Trương Tử Hề phản ứng lại liền đóng cửa xe.
Xuống xe, Chu Tư Y chú ý tới có ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, nàng phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, nguyên lai là một cô gái bộ dạng rất mỹ lệ, toàn thân mặc đồ màu đen, Chu Tư Y liếc mắt một cái liền thấy móng tay của cô ta, cũng đều được sơn màu đen. Chu Tư Y lạnh lùng nhìn thoáng qua, không còn để ý tới, đi vào trường.
Trương Tử Hề ngồi ở trên xe nhìn Chu Tư Y, ôn nhu cười, mãi cho đến bóng dáng Chu Tư Y biến mất, mới tự nói một câu: "Đứa nhỏ không được tự nhiên ôi chao."
Lại khởi động xe, trên mặt Trương Tử Hề khôi phục biểu tình lãnh ngạo, mang theo kính mát lái xe chạy về hướng Vu thị kiến thiết.
Trực tiếp tiến vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, Trương Tử Hề liếc mắt lại nhìn đến chiếc xe cùng xế yêu của mình giống nhau như đúc, không cần nghĩ, khẳng định là Trương Tử Mộng, tuy rằng thành phố này là địa phương có nhiều kẻ có tiền tụ tập nhất, nhưng là người lái xe này không nhiều lắm, tính đứng lên cũng chỉ có hai ba người.
Trương Tử Hề cầm ví xuống xe, nhíu mày nhìn hai chiếc xe thể thao quý báu y chang nhau, trong lòng thầm oán chiếc Ferrari FXX số lượng giới hạn mà mình đặt mua còn một tháng nữa mới giao hàng lận. Bất đắc dĩ thở dài, đang muốn xoay người đi, cửa xe của Trương Tử Mộng lại đột nhiên mở ra, Trương Tử Mộng theo bên trong đi ra, ngọt ngào kêu một tiếng: "Chị."
Bởi vì cửa kính xe của Trương Tử Mộng là giống Trương Tử Hề, bên ngoài xem không thấy bên trong, cho nên cô không có phát giác Trương Tử Mộng vẫn còn ở trong xe, cô hơi nhíu mi, nhất thời còn chưa kịp thích ứng, nhưng là lại làm bộ dường như không có việc gì thản nhiên nói: "Ừ, cùng đi lên thôi."
Trương Tử Mộng vẻ mặt vui mừng "dạ" một tiếng, rạo rực đi theo Trương Tử Hề vô thang máy, bộ dáng như cún con bám chủ.
Tập đoàn Vu thị ba ngày trước đã nhận được thông tri, hai vị tiểu thư của ông chủ đồng thời đến Vu thị làm, vì thế rất nhiều người đều thăm dò tính toán của Trương Nghiêm Đình. Bởi vì ba đứa nhỏ Trương gia đều có tư cách trở thành người thừa kế tập đoàn Trương thị, tuy rằng nghe đồn người thông minh nhất trong ba người là đại tiểu thư Trương Tử Hề, nhưng chân chính phụ giúp Trương Nghiêm Đình quản lý công ty vẫn chỉ có Trương Tử Hiên, đa phần mọi người đều nhận định người thừa kế là hắn, không thể nghi ngờ.
Mà nay hai vị tiểu thư vốn luôn ru rú trong nhà của Trương gia đồng thời được an bài đến Vu thị làm, hơn nữa Vu thị vẫn là sản nghiệp trước kia của ông ngoại Trương Tử Hề, cho nên bọn họ phỏng đoán Trương Nghiêm Đình là cố ý làm cho ba đứa nhỏ ra sức tranh đoạt, sau đó lựa chọn người chiến thắng.
Bởi vì Trương thị vẫn bảo tồn mánh lới truyền thống là im hơi lặng tiếng, tuy rằng tất cả mọi người ở Vu thị đều biết hai vị tiểu thư Trương gia hôm nay chính thức tiến vào Vu thị, nhưng lại không có nghi thức cao điệu và long trọng nào để hoan nghênh.
Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng trực tiếp đi thẳng lên ngoạ thất của tổng giám đốc, không nghĩ tới là cửa thang máy vừa mở ra, liền nhìn thấy nguyên lão Vu Hướng Ân, có danh xưng là Vu thị đương nhiệm tổng giám đốc.
Trương Tử Hề sửng sốt một chút, sau đó đi ra thang máy, thái độ coi như ôn hòa kêu một tiếng: "Vu thúc, đã lâu không thấy ngài."
Đậu xanh, Hề đại gia chương này dễ thương quá xá luôn :'( :'(
Y nhi hay thiệt, ngta tỉnh tò rồi mà chả phản ứng lại gì sất =))))
=====================
Chương 56: Tâm cơ
Vu Hướng Ân tuy rằng cùng họ với ông ngoại Trương Tử Hề, nhưng lại không có tí huyết thống nào với Trương Tử Hề cả, hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cho nên hắn căn bản không biết dòng họ nguyên bản của mình là cái gì. Thế giới này thực dụng mà cũng tàn khốc, người xuất thân từ cô nhi viện rất khó thành tài, trong đó có rất nhiều nhân tố hỗn loạn, đơn giản nhất khái quát nhất chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Vu Hướng Ân cần cù và thật thà, nhưng là mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tốt nghiệp chính quy mà thôi. Chờ hắn hoàn thành học nghiệp, chuẩn bị khai sáng tân nhân sinh, lại phát hiện tìm một phần công tác là gian nan như thế. Vốn chính là thân không của cải, đoạn thời gian tìm công tác kia cơ hồ hao hết tất cả tiền bạc của hắn. Hắn tốt nghiệp chính quy khoa Kiến Trúc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến công trường làm một công nhân bình thường.
Ông ngoại Trương Tử Hề, Vu Chi Hoa cũng là xuất thân nghèo nàn, từ sau khi thành lập công ty, hắn thường xuyên phô bày giàu sang, nhưng ngẫu nhiên cũng thích "ức khổ tư điềm*", hắn ra vẻ công nhân bình thường đi thị sát tiến độ xây dựng ngoài công trường. Một lần tình cờ, hắn gặp Vu Hướng Ân đang buồn bực vì thất bại, hai người bắt chuyện, Vu Chi Hoa liếc mắt một cái liền nhìn trúng con người cần cù thật thà vả lại còn chịu khó này.
*nhớ đắng cay, mong ngọt bùi
Vu Chi Hoa xuất thân nghèo hèn, câu Phật ngữ hắn thích nhất chính là: 30 năm làm trâu làm ngựa, 60 năm làm hổ làm rồng. Giống như một con dã cẩu mới lên núi, chỉ có đã từng khóc, đã từng bị cắn, đã từng quỳ xuống, mới có thể đạt đến vinh quang. Vu Chi Hoa chịu khổ, nhưng không có bị khổ sở đả bại. Từ đó Vu Chi Hoa mang Vu Hướng Ân theo bên người, cho hắn cơ hội hưởng dụng tân sinh cùng vinh dự. Mà Vu Hướng Ân cũng lấy sự chuyên nghiệp cùng siêng năng của bản thân hồi báo Vu Chi Hoa.
Vu Hướng Ân làm việc, địa vị dần dần vững vàng, lúc hắn cảm thán tân sinh, đã sửa lại tính danh, từ nay về sau hắn sẽ là Vu Hướng Ân, có rất nhiều người ghen tị đều ác ý phỏng đoán hắn là thợ đóng giày, am hiểu việc "lau giày da*". Sau khi Vu thị bị thu mua, Vu lão gia tử bởi vì thương trường thất thế mà không gượng dậy nổi, cuối cùng đành buông tay, Vu Hướng Ân lại thủy chung kiên định không du ở lại Vu thị, vì thế càng thêm nhiều người âm thầm mắng hắn là súc sinh lang tâm cẩu phế, vô phụ vô hiếu.
*ý chỉ việc xu nịnh, nịnh hót, hay bợ đít người khác
Cho đến bây giờ, có lẽ những người trước kia đã từng khinh bỉ Vu Hướng Ân vẫn còn, hoặc là đã sớm mất đi cỗ hứng thú ngày xưa, nhưng là mặc kệ như thế nào, Vu Hướng Ân quả thật là càng ngày càng khởi sắc, cuối cùng trở thành nhân vật số một của Vu thị. Lúc Trương Tử Hề còn nhỏ, cô thường xuyên nhìn thấy Vu Hướng Ân, cô nhớ rõ mẫu thân từng mang mình tới Vu thị rất nhiều lần để tìm Vu Hướng Ân, hơn nữa giữa mẫu thân và người này dường như có tồn tại bí mật, khi bọn họ nói chuyện luôn bao hàm ẩn ý, làm cho người ta sờ không được sự chân thật bên trong.
Vu Hướng Ân nhìn Trương Tử Hề đã lâu không gặp, trong lòng nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện cũ, hư thán không thôi, hắn còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước, đại tiểu thư Trương Tử Hề xinh đẹp thiên chân khả ái đến Vu thị, tiểu công chúa năm đó sớm đã lớn lên, hơn nữa tựa hồ trở nên lạnh lùng quá đỗi. Vu Hướng Ân không biết vì sao, đột nhiên cảm khái cảnh còn người mất.
Hắn nhìn Trương Tử Hề cải biến, cố gắng theo dung mạo của cô tìm kiếm dấu vết năm xưa, trong lòng mang theo cảm hoài cùng kích động, âm thầm thở dài một hơi nói: "Đúng vậy, thiệt nhiều năm không thấy, từ lúc...... Sau đó cũng chưa thấy qua. Mà nay con đã lớn như vậy, ta cũng già."
Trương Tử Hề lại nghĩ tới mẫu thân ôn nhu xinh đẹp, bỏ qua bi thương vẫn luôn bị chôn giấu trong lòng, cô nhớ tới câu nói cuối cùng trong ba lời dặn dò mà Vu Vận Nhiễm từng cùng cô nói qua: Vu Hướng Ân người này, có thể tin!
Đối với lời nói của Vu Hướng Ân, Trương Tử Hề mỉm cười nói: "Vu thúc làm sao sẽ lão đâu, ngài trông còn trẻ tuổi hơn cha tôi, Tử Hề sau này còn có rất nhiều địa phương cần Vu thúc hỗ trợ chiếu cố." Lời này tựa như khách sáo, nhưng Trương Tử Hề nói ra đã có một phen thâm ý khác, khách sáo không hề có mục đích, thật ra lại là thâm trầm hỏi thử.
Lúc Vu Hướng Ân nghe Trương Tử Hề nhắc tới Trương Nghiêm Đình, ánh mắt cực nhanh hiện lên một tia âm ngoan cùng hận ý khó phát hiện, sau đó trầm mặc một hồi, nhìn Trương Tử Hề, trực tiếp chống lại hai tròng mắt của cô, trịnh trọng nói: "Tiểu tiểu thư yên tâm, Vu Hướng Ân sẽ tẫn hết mọi khả năng giúp con."
Tiểu tiểu thư, xưng hô này tựa hồ có điểm quái dị, nhưng Trương Tử Hề cũng không cảm thấy vậy, cô biết Đại tiểu thư mà Vu Hướng Ân gọi chỉ có thể là Vu Vận Nhiễm mẹ mình, mà cô tự nhiên sẽ là Tiểu tiểu thư. Ánh mắt cô mịt mờ chớp động vài cái, mang theo ngữ khí khách sáo nói: "Vậy Tử Hề trước hết ở trong này tạ ơn Vu thúc."
Sau khi Trương Tử Mộng đi ra thang máy, thì luôn đứng sau lưng Trương Tử Hề, bị bỏ qua nửa ngày, nhưng là nàng một chút cũng không có sinh khí, có Trương Tử Hề ở trong này, nàng cảm thấy chính mình bị bỏ qua là chuyện đương nhiên, bởi vì trên người Trương Tử Hề luôn mang theo hào quang làm cho người ta không thể bỏ qua, có thể che lấp bất luận kẻ nào. Nàng lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, chỉ nghe thấy khách sáo trao đổi, vẫn chưa nghe ra cái gì thâm sâu hơn.
Tuy rằng Vu thị trở thành công ty cấp dưới của Trương thị đã nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trương Tử Mộng đến công ty này, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua Vu Hướng Ân, vốn y theo tính cách của nàng, nàng đối với Vu Hướng Ân khẳng định sẽ là tư thái thượng vị giả, vì đây là thiên tính cho phép. Nhưng mà nhìn thấy Trương Tử Hề đều xưng hô "Vu thúc", cho nên nàng cũng cam tâm tình nguyện xuất ra tư thái vãn bối đối với trưởng bối, chào hỏi nói: "Vu thúc, ngài hảo."
Vu Hướng Ân chỉ lo Trương Tử Hề , nhất thời bỏ qua Trương Tử Mộng, nghe thấy những lời này, mới xoay đầu lại, nhìn nàng một cái, khách sáo nói: "A, vị này là Trương gia nhị tiểu thư Trương Tử Mộng tiểu thư đi? Xem ta thật sự quá thất lễ, già rồi nên não cũng không linh hoạt nữa, thỉnh thứ lỗi."
Vu Hướng Ân đối với Trương Tử Mộng là khách khí thật sự, mặc cho ai nghe đều có thể cảm giác được thái độ của hắn đối với hai người rõ ràng là khác nhau, trong giọng nói hắn đem Trương Tử Hề cho rằng người một nhà mà đối đãi, trong giọng nói hơn phần thật thành. Mà Trương Tử Mộng, trừ bỏ khách sáo thì không còn gì khác.
Ba người khách sáo qua đi, Vu Hướng Ân dẫn Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đến văn phòng. Trương Tử Hề đi bên cạnh Vu Hướng Ân, vừa đi vừa hỏi: "Vu thúc, vừa rồi là ngài muốn xuống lầu à?"
Vu Hướng Ân khóe miệng mang theo hòa ái cười, nói với Trương Tử Hề: "Không phải, ta chính là đứng tại kia chờ con đi lên, ta sáng sớm liền công đạo mấy nhân viên ở phòng an ninh, nếu thấy con đến phải lập tức báo cho ta biết."
Trương Tử Mộng đi theo phía sau hai người lẳng lặng nghe đối thoại, lời Vu Hướng Ân nói hoàn toàn bỏ qua nàng, bởi vì trong cả câu hắn đều chỉ dùng "con", mà không phải "các con". Nhưng là nàng nhưng không để ý, chỉ lẳng lặng nghĩ, Vu Hướng Ân này cùng tỷ tỷ tựa hồ rất quen thuộc, không biết hai người dĩ vãng gặp nhau ra sao?
Trương Tử Hề trầm mặc một hồi, chính là đơn giản "à" một tiếng, nhưng chưa nói lời cảm tạ, ai biết rõ nhân tính của cô thì sẽ hiểu, có đôi khi khách sáo quá sẽ phản tác dụng, làm cho đối phương cảm thấy bạn không có xem họ là người một nhà.
Dọc theo đường đi, nhân viên công tác bận rộn đi lại, nhìn thấy Vu Hướng Ân đều thật tôn kính chào hỏi, mà Vu Hướng Ân cũng rất hòa thuận gật đầu, nhưng không nói nhiều. Đám nhân viên chờ ba người đi qua xong, lập tức tụ lại cùng nhau, nhìn bóng dáng Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, nhiệt liệt thảo luận bát quái đứng lên.
Đến văn phòng mới trang bị cho Trương Tử Hề, Vu Hướng Ân mở cửa ra mời hai người đi vào, đứng ở trung ương, nói với Trương Tử Hề: "Văn phòng này là khi biết được Tiểu tiểu thư muốn tới đi làm, ta đã lập tức tìm người trang hoàng sửa chữa lại, phong cách cũng là ta tự mình thiết kế, hy vọng tay nghề của ta vẫn còn, haha......"
Vu Hướng Ân đứng ở nơi đó triển khai song chưởng, hệt như đang giới thiệu tác phẩm nghệ thuật của bản thân, nói xong còn sang sảng cười ha hả. Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng hai người ở trong phòng lẳng lặng đi lại, quan sát hoàn cảnh công tác về sau, văn phòng chia làm trong ngoài hai gian, gian ngoài là địa phương của trợ lý, gian trong không cần phải nói chính là của Trương Tử Hề. Nguyên gian phòng trông có vẻ rất nghiêm cẩn, đúng là địa phương thích hợp để làm việc, mà Trương Tử Hề vừa lòng nhất chính là Vu Hướng Ân nói văn phòng này là tân trang, trong lòng âm thầm may mắn, hoàn hảo, cô cũng không muốn dùng văn phòng người khác đã dùng qua, ai biết những người đó sẽ ở bên trong làm ra chuyện tiềm quy tắc* gì.....
*quy tắc ngầm
......
......
Thưòng thường khi Chu Tư Y có lớp chiều, Trương Tử Hề sẽ canh chuẩn thời gian Chu Tư Y tan học, ở cửa chờ đợi, hai người đi ra đi ăn, sau đó Trương Tử Hề sẽ đưa Chu Tư Y về trường học. Mà bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Trương Tử Hề đi làm, Chu Tư Y lưu tại trường học ăn cơm trưa, nàng cùng Khâu Khả Nhi bốn người đi đến tư viên.
Bốn người lĩnh cơm trưa, tìm một cái khu vực ít người rồi ngồi xuống, sau đó im lặng ăn cơm, thời điểm đang ăn, đột nhiên Thái Trác Hân dùng cái thìa chỉ vào cửa tư viên, nói với ba người: "Ê, các cậu xem bên kia đi."
Lực chú ý của ba người bị Thái Trác Hân thành công hấp dẫn, nhìn ra cửa, chỉ thấy một cô gái mặc váy liền màu đen đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười, lại có điểm mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ là lần đầu tiên đến đây. Cô gái này bộ dạng rất đẹp, nhưng Chu Tư Y không rõ là, còn có cái gì hảo xem? Nàng nhìn về phía Thái Trác Hân.
Thái Trác Hân như trước vẫn duy trì động tác, trên mặt mỉm cười mang điểm bí hiểm nói: "Quần áo trên người người kia cùng Tư Y là cùng cái phẩm bài, Cat Family. Haha, mình quá lợi hại, cô ta vừa vào cửa mà mình chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra."
Nghe Thái Trác Hân nói xong, ba người không những không khen tuệ nhãn của nàng, ngược lại còn không hiểu nhìn nàng, rốt cuộc có cái gì để kiêu ngạo? Thái Trác Hân gặp ba người phản ứng, hơi hơi thất bại buông tay, dùng cái thìa trạc trạc cơm.
Thái Trác Nghiên nhìn Thái Trác Hân liếc mắt một cái, múc một khối thịt phóng tới đĩa của Thái Trác Hân: "Ăn cơm đi, đây là thịt chị thích ăn nè."
"Nga." Thái Trác Hân lúc này mới thu hồi cảm xúc thất bại, mỉm cười ăn đứng lên. Chính là vừa qua khỏi một hồi, nàng lại đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Chu Tư Y nói: "Tư Y, cậu hẳn là cùng người kia học tập một chút!"
"Hả?" Chu Tư Y mạc danh kỳ diệu nhìn Thái Trác Hân, không biết nàng sở chỉ cái gì.
"Cười! Đúng, chính là cười!" Thái Trác Hân thấm thía nói: "Tư Y, cậu hẳn là cười một chút, bộ dạng cậu đẹp như vậy, cười rộ lên nhất định càng đẹp. Hơn nữa...... Cậu biết không? Nụ cười đối với một nữ nhân xinh đẹp mà nói, là vũ khí cực kỳ có lực sát thương."
Cười sao? Chu Tư Y nghe Thái Trác Hân nói, tự hỏi, Thái Trác Hân nói câu cuối kia, nàng nhớ rõ chính mình cũng từng nhìn thấy trong sách chuyên môn giảng thuật giao tế thành công, nàng gật gật đầu đáp lại một chút, sau đó lại lẳng lặng ăn cơm.
Im lặng một hồi, Thái Trác Hân lại đột nhiên tuôn ra tin tức: "Đúng rồi, quên nói với các cậu, mình đã giúp các cậu báo danh tham gia Hội học sinh."
Khâu Khả Nhi và Chu Tư Y ngốc lăng nhìn Thái Trác Hân, không biết nàng nói là thật hay là giả. Hồi lâu sau Chu Tư Y nhìn về phía Thái Trác Nghiên, nàng cảm thấy lời Thái Trác Nghiên nói đáng tin hơn Thái Trác Hân. Thái Trác Nghiên im lặng ăn cơm, cảm giác được tầm mắt của Chu Tư Y, nàng ngẩng đầu lên, nhún nhún vai nói: "Không liên quan đến mình, bất quá nó là thật đó."
Tui bị bệnh rồi các thím ạ... Sốt cao, nghẹt mũi, nhức đầu, đau họng...

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna