Google.com.vn Đọc truyện Online

5/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 107 + 108

Đăng bởi Ngân Giang | 5/7/18 | 0 nhận xét

Chương 107 - Hoang mang

Tả Khinh Hoan xuống máy bay, ở một địa phương lạ lẫm, nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, Tả Khinh Hoan đột nhiên có cảm giác khủng hoảng, nàng không biết mình đến quốc gia này là đúng hay sai, nàng đứng lẫn trong đám người, nhìn người đến người đi, nhưng không biết nên theo ai.
"Cô là Tả Khinh Hoan?" Một câu nói bằng tiếng Trung vang lên, khiến cho Tả Khinh Hoan theo bản năng xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
"Tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, phụ thân để cho tôi đón cô." Âm thanh này giống như dòng suối u nhã thấm lòng người nghe, tiếng Trung được phát âm vô cùng chuẩn, ngay cả dáng cười đều cực kỳ điềm tĩnh thanh nhã, đó là khí chất làm cho Tả Khinh Hoan có chút quen thuộc, hoảng hốt trong nhất thời. Bắc Dã Thanh Diệp và hình tượng thời thiếu nữ của Tần Vãn Thư giống như giao thoa với nhau, tuy Tả Khinh Hoan chưa gặp qua Tần Vãn Thư khi còn là thiếu nữ, nhưng Tả Khinh Hoan đột nhiên cảm thấy Tần Vãn Thư khi còn trẻ đại khái chính là bộ dáng như vậy, nghĩ đến Tần Vãn Thư, trong lòng Tả Khinh Hoan lại sinh ra phiền muộn, không biết ở nơi xa nàng có tốt không?
"Cô là Tả Khinh Hoan?" Thiếu nữ thấy Tả Khinh Hoan không có trả lời, lại hỏi một lần nữa, phụ thân nói, nàng là nữ nhi một người bạn của mẫu thân, làm cho mình đối đãi nàng như tỷ tỷ, khi nghe phụ thân nói đến người này, bản thân cực kỳ mong chờ sự xuất hiện của nàng. Không biết vì sao, ở trong một đám người mà bản thân chỉ lên tiếng hỏi nàng, cảm giác nàng chính là người mình phải đợi.
Lúc này Tả Khinh Hoan mới gật đầu, "Tôi là Tả Khinh Hoan."
Bắc Dã Thanh Diệp khi thấy Tả Khinh Hoan gật đầu, liền cười một chút, nụ cười ấm áp này, đây là một thiếu nữ đặc biệt thân thiện, cùng với sự thân thiết của Tần Vãn Thư có chút bất đồng, cảm giác gần gũi của Tần Vãn Thư vĩnh viễn đều kèm theo ánh hào quang rực rỡ.
"Sau này xin nhiều chỉ giáo." Bắc Dã Thanh Diệp có cảm giác thân thiết không nên lời đối với Tả Khinh Hoan, ngoại trừ ánh mắt đầu tiên có lẽ do hợp mắt, còn là vì nàng do mẫu thân gửi gắm, nàng có thể cho mình biết rất nhiều chuyện về mẫu thân.
"Xin nhiều chỉ giáo." Tả Khinh Hoan gật đầu, luôn cảnh giác rất cao với người xa lạ, thế nhưng đối với thiếu nữ danh xưng Bắc Dã Thanh Diệp này Tả Khinh Hoan lại nghĩ có cảm giác thân thiết, có thể là do khí chất của nàng tương tự với Tần Vãn Thư.
Vào đêm thứ nhất ở Nhật Bản, trong lòng Tả Khinh Hoan tưởng niệm Tần Vãn Thư giống như dây leo phát triển không ngừng. Nàng cầm điện thoại di động, khi bấm số di động của Tần Vãn Thư, ngón tay bắt đầu hơi run rẩy, cảm giác này giống như phạm nhân tử hình trước lúc tội ác bị tuyên án cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
Điện thoại reng lên một lần, một lần lại một lần, chính là không có người tiếp nhận, Tả Khinh Hoan chưa từ bỏ ý định vẫn một lần một lần gọi lại, cuối cùng nước mắt lăn dài, nàng biết Tần Vãn Thư giận mình, cho nên không chịu nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Tần Vãn Thư nằm trên giường, nghe điện thoại di động một lần lại một lần vang lên, nàng biết nhất định là Tả Khinh Hoan gọi về cho mình. Nàng luôn có thể dự đoán chuẩn xác rất nhiều suy nghĩ của Tả Khinh Hoan, nhưng chỉ duy nhất lần này không đoán trúng quyết tâm ra đi của Tả Khinh Hoan, trong lý trí của nàng rõ ràng nói với bản thân, Tả Khinh Hoan mọi việc làm đều vì yêu mình, thế nhưng trái tim lại không cách nào tiếp thu và tha thứ cho em ấy.
Tần Vãn Thư không muốn nghe điện thoại của Tả Khinh Hoan, nhưng vẫn mong chờ điện thoại một lần lại một lần vang lên, nàng nhắm lại hai mắt, cảm giác bản thân đã mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn không thể ngủ được, nguyên lai cho rằng bản thân dùng tình không sâu, chỉ là hoàn toàn không biết tình đã khắc sâu, đợi đến lúc nhận rõ, người nọ cũng không còn bên cạnh, nghĩ tới đây, Tần Vãn Thư cảm giác lồng ngực đau đớn lại bắt đầu có xu hướng lan tràn.
Tả Khinh Hoan rơi lệ, nước mắt giống như không chịu bản thân khống chế, vẫn trượt xuống, nguyên lai yêu một người có thể làm cho bản thân trở nên mềm yếu, sợ hãi như thế. Nàng sợ Tần Vãn Thư một khi sinh khí sẽ không cần mình nữa, như vậy bản thân đi làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?
Khi phía chân trời dần dần tỏa sáng, tiếng chuông đã ngừng hẳn, bộ dạng giống như cực kỳ mệt mỏi, Tần Vãn Thư nghe không được tiếng chuông, cảm giác trong lòng thiếu mất một phần, vô luận trong đầu giận Tả Khinh Hoan như thế nào, khi thấy điện thoại của Tả Khinh Hoan gọi tới, bản thân phập phồng không yên đi theo tiếng chuông.
Tả Khinh Hoan gọi điện chỉnh một đêm, Tần Vãn Thư cũng nhắm mắt lại nghe xong một đêm. Đêm này bất luận là Tần Vãn Thư hay Tả Khinh Hoan đều cảm thấy cực kỳ gian nan, khi đôi mắt Tả Khinh Hoan khóc đến mức đỏ bừng sưng tấy, cuối cùng nàng nghĩ Tần Vãn Thư quyết tâm không tiếp điện thoại của mình. Tả Khinh Hoan dự định đến hừng đông sẽ mua vé máy bay quay về, thế nhưng khi nàng từ trên giường đứng lên, áp chế bản thân lùi về sau, bản thân hiện tại trở về tính là cái gì. Đã ở trên ngực Tần Vãn Thư đâm một đao, bây giờ trở lại, cho dù Tần Vãn Thư không coi thường, mình cũng sẽ khinh bỉ bản thân mất.
Rõ ràng đã tiếp cận tuyệt vọng, nhưng còn luyến tiếc buông tay, Tả Khinh Hoan lại bấm số di động của Tần Vãn Thư một lần nữa.
Tần Vãn Thư nghe tiếng chuông lại vang lên, trái tim khẽ nhói lên, do dự hồi lâu, khi tiếng chuông sắp tắt mới chịu bắt máy.
Trong lòng Tả Khinh Hoan <phốc đông> một tiếng, vui sướng pha lẫn băn khoăn bất an, hai người không lập tức lên tiếng, trầm mặc lâu sau, Tần Vãn Thư mới mở miệng.
"Có việc gì không?" Giọng điệu cực kỳ lãnh đạm của Tần Vãn Thư truyền tới trong tai Tả Khinh Hoan, làm cho trái tim thoáng đau một chút.
"Em rất nhớ chị." Nhớ đến đều nhanh nổi điên rồi.
Tần Vãn Thư nghe ra giọng điệu tràn ngập nức nở của Tả Khinh Hoan, giống như đã khóc, em ấy đã khóc sao? Nghĩ đến trong lòng Tần Vãn Thư hơi dao động một chút, thế nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, càng nhiều chính là tức giận, nếu không nỡ vì sao còn cố tình phải bỏ đi?
"Nếu đã chọn lựa rời đi, hãy hảo hảo làm theo lựa chọn của em đi." Nếu bay ra khỏi bầu trời của mình, vậy muốn bay thật cao, nàng muốn biết Tả Khinh Hoan có khả năng bay cao bao nhiêu trong bầu trời của nàng, có phải do sự ích kỷ của mình ràng buộc đôi cánh của em ấy hay không?
"Chị sẽ không cần em nữa sao?" Tả Khinh Hoan hỏi ra câu hỏi đáng sợ nhất trong lòng.
"Không biết, chị không biết Tả Khinh Hoan của ba năm sau có còn là người mà chị yêu hay không, chị cũng không biết Tần Vãn Thư của ba năm sau sẽ mang tâm tình như thế nào." Tần Vãn Thư nghĩ thời gian chính là thứ khó nắm giữ nhất.
Tả Khinh Hoan trầm mặc.
"Tần Vãn Thư, em nghĩ đánh liều một phen, đánh cuộc ba năm sau chị vẫn còn yêu em." Tả Khinh Hoan nghiêm túc nói, nếu như thực sự mất đi Tần Vãn Thư, vậy Tả Khinh Hoan đời này sẽ đoạn tình tuyệt ái.
Lần này đến phiên Tần Vãn Thư im lặng, qua hồi lâu mới cười thành tiếng.
"Hảo hảo trưởng thành, không cần gọi điện thoại về, cũng không cần tìm chị, em có chuyện mà em muốn làm, chị cũng có việc chị phải làm, có thể ba năm sau chị sẽ kinh diễm sự lột xác của em, có thể ba năm sau em chỉ là một kẻ xa lạ mà chị từng quen, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi." Không có Tả Khinh Hoan thì Tần Vãn Thư vẫn là Tần Vãn Thư, Tần Vãn Thư quyết định, nàng không cần cố ý chờ Tả Khinh Hoan, cũng không cố ý quên Tả Khinh Hoan. Ba năm chính là thời gian thử nghiệm tình yêu của các nàng, nó sẽ trở thành một đóa hoa mỹ lệ hơn, hay điêu linh theo thời gian, tất cả thuận theo tự nhiên.
Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư một khi nói ra sẽ rất nghiêm túc, bởi vì Tần Vãn Thư vẫn luôn là một người cực kỳ nguyên tắc. Tả Khinh Hoan cũng biết dự định ba năm không liên lạc, chính là hình phạt nghiêm khắc mà Tần Vãn Thư dành cho mình, thế nhưng đã xem như là một hình phạt nhẹ nhàng nhất. Ba năm sau, nàng tin tưởng Tần Vãn Thư vẫn yêu mình, dù sao nữ nhân đó là một người suốt đời cũng chỉ yêu một người, trừ bản thân mình ra, nàng sẽ không yêu một người nào khác.
Cúp điện thoại, Tả Khinh Hoan phát hiện trời đã sáng, nàng kéo rèm cửa sổ lên, nhìn về phía đông nơi mặt trời mới mọc, ánh sáng chói mắt làm cho Tả Khinh Hoan hơi nheo mắt, ngày hôm nay là một ngày mới, ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua.

Chương 108 - Nhiệm vụ của tình phụ

Đồng hồ sinh học trong Nghiêm Nhược Vấn đúng vào 6 giờ sáng hoạt động, tuy rằng đã tỉnh, thế nhưng thân thể còn có chút mệt mỏi rã rời, đêm qua hoan ái kéo dài liên tục đến ba giờ sáng, phóng túng trắng đêm như vậy chưa bao giờ xảy ra, bản thân bận rộn công tác đến 2 – 3 giờ sáng nhưng thật là chuyện bình thường.
Nghiêm Nhược Vấn theo bản năng thức dậy, thế nhưng đột nhiên nhớ lại bản thân bây giờ là một người thất nghiệp, mới tiếp tục nằm xuống giường, nàng lay tỉnh thân thể còn dính ở bên cạnh mình, hôm nay là ngày trong tuần, Lý Hâm nên đi làm. Một kẻ cuồng việc như Nghiêm Nhược Vấn mặc dù không làm việc, cũng muốn đốc xúc người khác công tác.
"Hôm nay em có muốn đi làm hay không?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi Lý Hâm.
"Mấy giờ rồi?" Lý Hâm buồn ngủ mông lung nhìn Nghiêm Nhược Vấn, nghĩ hôm nay muốn đi làm cả ngày, Lý Hâm hoàn toàn không còn buồn ngủ, ô ô, nàng thật không muốn đi làm.
"Sáu giờ năm phút." Nghiêm Nhược Vấn không cần nhìn đồng hồ cũng biết lúc này là mấy giờ, nàng vẫn luôn là người nhạy cảm với thời gian.
"Còn sớm quá, 8 giờ mới phải đi, đến bệnh viện chỉ cần 10 phút mà thôi." Bình thường giờ này, không sai biệt lắm là thời gian tập thể dục, chẳng qua Lý Hâm hiện tại phát hiện có hoạt động mới có thể thay thế thể dục, nghĩ đến hoạt động mới này, Lý Hâm lại cảm thấy hăng hái nữa rồi.
"Vậy em ngủ thêm một tiếng nữa đi, bảy giờ chị gọi em." Nghiêm Nhược Vấn chuẩn bị rời giường, nàng không phải là người thích nằm thêm, mặc dù không có việc gì, nàng chính là dự định kiếm chuyện làm.
Lúc Nghiêm Nhược Vấn ngồi lên, lộ ra dáng lưng trắng nõn hơi gầy, còn có phần xương sống khêu gợi kéo dài đến bên dưới, làm cho Lý Hâm không thể di chuyển ánh mắt, nàng từ phía sau ôm Nghiêm Nhược Vấn, ngón tay dao động trên người Nghiêm Nhược Vấn.
Cơ thể Nghiêm Nhược Vấn cứng đờ, trước đây, nàng chưa bao giờ tùy ý Lý Hâm mới sáng sớm đã *giở trò*, hôm nay cũng không là ngoại lệ.
"Đừng phá, em lát nữa còn muốn đi làm." Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc nói, đêm qua hoan ái kéo dài tiêu hao không ít tinh lực, Lý Hâm mới ngủ được hơn ba tiếng, sáng sớm lại đến một lần nữa tuyệt đối chịu không nổi, nàng không hy vọng Lý Hâm tinh thần không tốt mà còn đi làm.
"Không phải còn một tiếng nữa sao, thời gian vậy là đủ rồi, người ta nói sáng sớm mới là lúc sung mãn nhất nha..." Lý Hâm ở bên tai Nghiêm Nhược Vấn thì thầm.
"Em phải đi làm, muốn bảo trì trạng thái tinh thần hoàn hảo." Nghiêm Nhược Vấn dạy bảo, công tác cần phải nghiêm túc, đặc biệt là bác sỹ ngoại khoa, liên quan đến mạng người, không thể qua loa.
"Chị cho người ta ăn no rồi, tinh thần của người ta mới trở nên khỏe khoắn." Lý Hâm nghĩ sáng sớm làm một hồi vận động trên giường, sẽ làm bản thân cả ngày càng thêm phấn chấn hăng hái.
"Lý Hâm, chị không hy vọng bởi vì em thiếu tinh thần, mà dẫn đến sai lầm, làm bác sỹ bất luận sai lầm nào đều có khả năng trí mạng." Nghiêm Nhược Vấn xoay người, sắc mặt nghiêm khắc nói với Lý Hâm, ngăn chặn bàn tay nàng còn đang chạy loạn trên người mình. Nghiêm Nhược Vấn khi đi làm tuyệt đối cẩn thận tỉ mỉ, càng không quen nhìn người khác không có trách nhiệm lúc làm việc, nàng trước đây đã từng có kỷ lục mắng tiểu bí thư mới đến làm khóc một trận thảm thiết.
"Phẩm hạnh chuyên nghiệp của em ở trong mắt chị tệ hại như vậy sao?" Lý Hâm cảm giác bị Nghiêm Nhược Vấn phủi tay, rõ ràng Nghiêm Nhược Vấn không có dùng sức bao nhiêu, nhưng trong lòng có chút đau đớn.
Nghiêm Nhược Vấn trầm mặc, nàng chỉ mong Lý Hâm đối với công tác hay sinh hoạt nghiêm cẩn một chút, đặc biệt khi nghề nghiệp của nàng so với người bình thường bất đồng.
"Hôm nay em không có lịch giải phẫu, mặc dù có, em tin chắc bản thân có đủ tinh lực có đủ khả năng ứng phó, tuy em không thích làm bác sỹ, thế nhưng tuyệt đối không lấy sinh mạng của bệnh nhân đùa giỡn. Em chỉ là rất thất vọng, nguyên lai trong lòng chị em là một kẻ không biết phụ trách." Lý Hâm nghĩ bản thân rất thất bại, nhiều năm như vậy, trong cảm nhận của Nghiêm Nhược Vấn hình tượng của mình như thế nào vẫn luôn tiêu cực?
Nghiêm Nhược Vấn nhìn biểu tình buồn bã của Lý Hâm, nghĩ bản thân hình như quá phận một điểm, bản thân đối với Lý Hâm chính là có thói quen phiến diện, chưa sửa được, chính mình hẳn là thử tín nhiệm nàng một chút.
"Chị..." Nghiêm Nhược Vấn muốn nói lại thôi.
"Quên đi, chị ngủ thêm một lúc, em đứng lên làm bữa sáng cho chị." Lý Hâm nghĩ nữ nhân ở trên giường bị cự tuyệt là một chuyện rất khó nhận, cho nên Lý Hâm hiện tại cũng không có tâm tư ở phương diện ấy, Nghiêm Nhược Vấn đại khái vĩnh viễn cũng không biết tình đến chỗ sâu sẽ trở nên kìm lòng không đậu.
"Không cần phiền phức." Ngữ khí của Nghiêm Nhược Vấn yếu đi không ít, thậm chí mang theo một chút vô thố, nàng không nghĩ tới Lý Hâm không chỉ không sinh khí, ngược lại chủ động làm bữa sáng cho mình, điều này khiến Nghiêm Nhược Vấn trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
"Em thích đối xử tốt với chị." Lý Hâm không cho là đúng đáp lại, nếu mọi chuyện so đo với Nghiêm Nhược Vấn, nhiều năm như vậy, đại khái trong lòng sẽ đếm không hết. Chỉ cần còn yêu chị ấy, Lý Hâm thường thường có thể quên đi một ít thương tổn do chị ấy tạo nên, ở trước mặt ái nhân nàng trở nên mềm yếu, ở trong tình yêu lại thần kỳ cố chấp.
Nghiêm Nhược Vấn kéo Lý Hâm đang chuẩn bị đứng lên, thuận thế ôm nàng vào lòng, "Còn quá sớm, ngủ tiếp một chút đi." Biểu tình này của Nghiêm Nhược Vấn thật hiếm hoi, bất quá Lý Hâm rất hưởng thụ.
"Vậy chị cùng em ngủ." Lý Hâm mở miệng nói, biết Nghiêm Nhược Vấn vẫn có thói quen dậy sớm, trước đây có công việc cần phải đi làm, hiện tại không có việc, cũng không để cho bản thân hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Nghiêm Nhược Vấn do dự một chút rồi gật đầu, hai người cùng nhau một lần nữa quay về ổ chăn ấm áp, Lý Hâm cúi đầu dán chặt vào lồng ngực Nghiêm Nhược Vấn. Nàng tùy ý hành động của Lý Hâm, chần chờ trong chốc lát sau đó vươn tay đặt lên phần lưng nhẵn nhụi của Lý Hâm. Lý Hâm thích tư thế như vậy, nàng thỏa mãn ngửi khí tức đặc biệt tỏa ra từ người Nghiêm Nhược Vấn, tâm tình vượt qua u sầu, trở nên tốt hơn, Lý Hâm phát hiện tâm tình của mình rất dễ bị Nghiêm Nhược Vấn ảnh hưởng.
Có thể là do cơ thể xác thực còn mệt mỏi, Nghiêm Nhược Vấn bất tri bất giác đã ngủ, mà Lý Hâm không còn buồn ngủ nữa, nàng thích nhìn Nghiêm Nhược Vấn lúc ngủ. Trước đây, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, sẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Nghiêm Nhược Vấn ngẩn người, khi đó Nghiêm Nhược Vấn đối mình là dịu dàng cũng không có xa cách.
Chờ lúc Nghiêm Nhược Vấn tỉnh lại, phát hiện gần tới trưa, Lý Hâm sớm đã đi làm, bất quá em ấy để lại một tờ giấy nhỏ cho mình.
"Nhớ thì gọi điện thoại cho em, bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhớ ăn nga." Nghiêm Nhược Vấn nhìn nội dung trong giấy, kỳ thực có một người lo lắng cho mình cảm giác cũng không sai, biểu tình của Nghiêm Nhược Vấn trở nên mềm mại hơn.
"Bác sỹ Lý." Các y tá trong bệnh viện thấy Lý Hâm đều chủ động tiến đến chào hỏi, bệnh viện từ trên xuống dưới tính cả bác sỹ lẫn y tá đều biết Lý Hâm, nàng là nữ nhi của viện trưởng, chính là nữ bác sỹ đẹp nhất trong toàn bộ bệnh viện, nếu chỉ là bình hoa thì không nói, cố ý là ngôi sao sáng được xem trọng nhất trong khu ngoại khoa, ngoài giới tính được công khai là les, có lúc còn cùng Nghiêm Nhược Vấn huyên náo xôn xao khắp nơi, cho nên Lý Hâm ở bệnh viện nổi tiếng không thua gì bất luận một siêu sao siêu cấp nào, càng là nhân vật trung tâm trong các chuyện phiếm.
Người là một động vật kỳ quái, nếu như cô chỉ thua nàng một chút, không có chênh lệch quá mức rõ rệt, cô sẽ sản sinh sự đố kỵ trong lòng, thế nhưng có một ngày người đó vĩnh viễn giỏi hơn ngươi, giống như là thiên tài cao cao tại thượng, cô sẽ không ganh ghét nàng, ngược lại sinh ra cảm giác sùng bái. Lý Hâm đúng là có chút đặc trưng của loại người thứ hai, có vẻ không giống người bình thường, người đố kị rất ít, trái lại người sùng bái thật nhiều. Tuy Lý Hâm công khai giới tính, thế nhưng cũng không trở ngại lực hấp dẫn của nàng đối với nam nhân, dù sao nữ nhân diễm lệ như vậy, ngắm nghía đều cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, mà sau khi công khai giới tính, cũng đưa tới không ít người ái mộ là nữ nhân, Lý Hâm đối nữ nhân ôn nhu hơn nam nhân, mị nhãn thường xuyên mang theo dòng điện, tiểu hộ sĩ (y tá) cho dù là trực nhân (straight)bị Lý Hâm nhìn cũng không khỏi tim đập dồn dập. Có một tiểu hộ sĩ thẳng đến không thể thẳng hơn còn tuyên bố, nếu bác sỹ Lý truy nàng, nàng nguyện ý thay đổi giới tính. Cho nên nói Lý Hâm chính là yêu nghiệt.
"Ân." Lý Hâm mỉm cười hướng các y tá gật đầu, tâm tình của nàng hôm nay rất tốt.
Mọi người nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Lý Hâm, trong lòng nhất trí thống nhất, bác sỹ Lý tựa như tâm tình tốt, bình thường chào hỏi đều là gật đầu một cách lễ phép, sẽ không cười đến mức yêu mị như thế, chỉ là khóe mắt hơi giương lên, thế nhưng không thể phủ nhận hiện tại bác sỹ Lý so với ngày thường càng trở nên xinh đẹp hơn ba phần. Giống như Tả Khinh Hoan từng nói, Lý Hâm chính là nữ nhân vì yêu mà sống, sẽ ở trong ái tình nở rộ càng yêu dã, khi không có tình yêu sẽ trở nên điêu linh.
Cũng không biết ai có thể khiến cho bác sỹ Lý vui vẻ như thế? Các y tá có chút hiếu kỳ.
Ngồi trong phòng làm việc Lý Hâm không biết nhìn đồng hồ đeo tay nhiều ít lần, nhanh đến 12 giờ, Vấn Vấn còn chưa tỉnh sao? Lý Hâm thế nhưng vẫn đang đợi điện thoại của Nghiêm Nhược Vấn, đúng lúc này, điện thoại của Lý Hâm vang lên.
"Chị vừa rời giường, có việc gì không?" Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của Nghiêm Nhược Vấn, còn hỏi ra một câu rất nề nếp.
"Không có việc gì cũng phải gọi điện thoại, ba giờ một lần điện thoại cho em, đây cũng là nghĩa vụ của tình phụ." Lý Hâm luôn bổ sung các quy tắc làm tình phụ để Nghiêm Nhược Vấn tuân thủ, hơn nữa là sáng tạo không hạn chế, dù sao dạng người thích tuân thủ quy tắc giống như Nghiêm Nhược Vấn, nhất định sẽ giữ đúng. Lý Hâm tự nhiên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thêm thắt một chút yêu cầu làm cho bản thân có thể hài lòng, chính mình nếu không yêu cầu, phải đợi nữ nhân này chủ động gọi điện thoại, đại khái bông hoa sẽ biết nói cám ơn. Nấu cháo điện thoại đối với mỗi cặp tình nhân là điều không thể thiếu, nàng và Vấn Vấn tự nhiên cũng không thể qua loa.
Nghiêm Nhược Vấn khẽ nhíu mày, làm tình phụ cần phải tỉ mỉ đến mức đó sao? Nghiêm Nhược Vấn cho rằng tình phụ đơn giản chỉ có công dụng ở trên giường mà thôi.
"Còn có chuyện gì mà tình phụ cần phải làm nữa?" Nghiêm Nhược Vấn nghĩ cần phải hiểu rõ từng chuyện một.
"Đợi chút, còn muốn làm chuyện gì, chờ em nghĩ ra sẽ nói cho chị." Còn có rất nhiều, bất quá Lý Hâm cũng không ngốc, Nghiêm Nhược Vấn làm cho mình nói ra tất cả yêu cầu, dựa theo tính cách của nàng nhất định tạo ra một bản đại cương, sau đó chiếu theo nội dung của đại cương mà thực hiện, sau này nếu vượt qua phạm vi, nàng sẽ bác bỏ đòi hỏi của mình. Lý Hâm nghĩ đây hoàn toàn mới có thể là Nghiêm Nhược Vấn sẽ làm, Nghiêm Nhược Vấn ghét nhất là mục tiêu của nhiệm vụ không rõ ràng.
Xung quanh vùng lông mày của Nghiêm Nhược Vấn nhăn lại càng sâu, Nghiêm Nhược Vấn là một người mạnh mẽ, tình thế thiên về một phía như hiện giờ, nàng không thích, phi thường không thích, hết lần này đến lần khác bị vây ở vòng lẩn quẩn do bản thân bố trí.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna