Google.com.vn Đọc truyện Online

5/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 125 + 126

Đăng bởi Ngân Giang | 5/7/18 | 0 nhận xét

Chương 125 - Làm lành

Động tác giãy dụa của Tần Vãn Thư dần dần giảm xuống. Khí tức trên người Tả Khinh Hoan nồng nàn vây quanh, hơi thở của nàng làm Tần Vãn Thư không nỡ đẩy ra, nên để mặc cho bản thân tham lam nhớ kỹ khí tức và sự ấm áp của nàng.
Tả Khinh Hoan cảm giác người trong lòng đã yên lặng hơn, mới có chút yên tâm, không khỏi ôm chặt đối phương, hận không thể đem Tần Vãn Thư nhét vào trong cơ thể mình.
"Tần Vãn Thư, em rất nhớ chị." Tả Khinh Hoan ôm chặt Tần Vãn Thư, nhỏ giọng nỉ non, giống như muốn chuyển cấp sự tưởng niệm nồng đậm này cho người yêu.
"Tả Khinh Hoan, chị ghét em, làm chị đợi một lần chính là ba năm..." Tần Vãn Thư say, nên mới dám oán giận thổ lộ những lời chôn dấu dưới đáy lòng. Nếu như là những lúc bình thường, có chết cũng không nói, nàng mới không muốn bản thân mình giống một oán phụ trách cứ Tả Khinh Hoan.
"Là em không tốt, không cần tức giận nữa được không?" Tả Khinh Hoan dụ dỗ lừa gạt. Nàng chưa từng muốn để Tần Vãn Thư chờ ba năm. Ba năm này quả thật bản thân cũng chẳng tốt đến đâu, tương lai sẽ không bao giờ dám bỏ Tần Vãn Thư mà đi.
"Đúng là xấu xa, không chỉ để chị đợi chờ, còn dẫn theo một em gái trở về, đã vậy còn thân mật ân ái ở chung với nhau, đáng ghét muốn chết..." Tần Vãn Thư càng nói càng sinh khí, lại muốn giãy dụa khỏi ôm ấp của Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan làm sao để nàng tránh ra, nghe Tần Vãn Thư vừa làm nũng vừa oán trách, trong lòng Tả Khinh Hoan mềm thành một mảnh. Chỉ có những lúc quá chén Tần Vãn Thư mới lộ ra bộ dáng làm nũng của tiểu nữ nhi. Ngày thường nữ thần chỉ biết làm mặt lạnh cho mình coi, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời thật lòng. Lúc nào cũng khách sáo muốn chết, không giống bây giờ có thể phun ra lời trong tim. Hiện tại Tần Vãn Thư đáng yêu quá mức, rượu đúng là thứ tốt.
"Đúng vậy, đúng vậy.... Tả Khinh Hoan là kẻ đáng ghét." Tả Khinh Hoan vuốt ve lưng của Tần Vãn Thư, a dua theo lời nàng để trấn an.
"Tả Khinh Hoan là kẻ đáng ghét..." Giọng nói của Tần Vãn Thư càng lúc càng nhẹ. Nàng cảm thấy đôi mắt của mình càng ngày càng nặng, mệt quá, nàng buồn ngủ đến mức không muốn tiếp tục để ý Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư mau ngủ say, hơi thở dài, thời điểm Tần Vãn Thư khả ái sao lại ngắn ngủi như vậy? Nàng còn muốn dụ Tần Vãn Thư nói ra vài câu trong lòng nữa a!
"Yêu Tả Khinh Hoan không?" Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lay động cơ thể của Tần Vãn Thư. Vấn đề này trả lời xong rồi hãy ngủ tiếp.
"..." Tần Vãn Thư khẽ nhăn mày, bất mãn Tả Khinh Hoan không cho mình ngủ, trực tiếp dựa vào trên vai nàng ngủ mất.
Thấy Tần Vãn Thư đã say giấc, Tả Khinh Hoan liền ôm nàng đặt lên giường, để cho nàng ngủ thoải mái một chút. Sau khi giúp Tần Vãn Thư cởi bỏ đôi giày cao gót, nàng kéo xuống dây kéo trên chiếc đầm dạ hội, cởi bỏ bộ váy và chiếc áo ngực bên trong. Bộ ngực đầy đặn nõn nà của Tần Vãn Thư đập vào trong mắt khiến hô hấp của Tả Khinh Hoan tăng nhanh. Nàng đè xuống xung động trong lòng. Tần Vãn Thư có lẽ vẫn còn sinh khí, thời gian mẫn cảm, e rằng phải nhẫn nại hơn mới được. Tả Khinh Hoan nhanh chóng cầm chăn lên, che lại cơ thể xinh đẹp của Tần Vãn Thư, chỉ sợ bản thân nhìn nhiều quá sẽ không kiềm nén được.
Nàng còn giúp Tần Vãn Thư tẩy sạch trang điểm trên mặt, chờ mọi chuyện đều dọn dẹp xong xuôi, Tả Khinh Hoan mới yên tĩnh nằm xuống bên cạnh Tần Vãn Thư, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của người yêu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần giữa lông mày, sau đó chậm rãi chuyển xuống chóp mũi tinh xảo, giống như nhìn cách nào cũng đều thiếu. Ba năm qua, trong lòng luôn có cảm giác đói khát, trái tim trống rỗng. Nàng nghĩ bản thân đã nhồi vào rất nhiều thứ để lấp đầy, nhưng nguyên lai vẫn không đủ bởi vì thiếu Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Tần Vãn Thư một cái. Tần Vãn Thư, cuối cùng em cũng có thể trở lại bên cạnh chị.
Tần Vãn Thư mở mắt, cảm giác trên người không có mặc đồ, nhưng mà nội y còn giữ lại, điều này làm cho nàng yên tâm, hoàn hảo Tả Khinh Hoan không làm gì quá phận.
"Tỉnh rồi?" Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư phóng ra một nụ cười sáng lạn đến không thể sáng lạn hơn. Người ta thường nói không ai đưa tay đánh khuôn mặt cười. Nụ cười đối với mọi người mà nói đa phần đều làm người ta vui vẻ.
Tần Vãn Thư lạnh lùng liếc nhìn Tả Khinh Hoan, không dự định để ý nàng. Vừa nghĩ đến bản thân đêm qua say rượu nói ra hai câu, cảm thấy không còn mặt mũi. Tả Khinh Hoan thực sự là khó ưa đến cực điểm. Bản thân mình chưa tha thứ nàng, nàng lại sử ám chiêu với mình, đúng là nữ nhân chọc người tức giận.
"Đã vài ngày em không nhà để về, mấy ngày nay một người ở trong khách sạn." Tả Khinh Hoan đáng thương kể khổ.
Những lời này của Tả Khinh Hoan còn chưa đủ để Tần Vãn Thư mềm lòng, Tần Vãn Thư không nghĩ để ý đến nữ nhân này dù chỉ là một điểm, ngồi dậy mặc lại y phục, đang muốn bỏ đi. Tả Khinh Hoan biết nếu hiện tại để nàng bước ra khỏi cánh cửa này, Tần Vãn Thư sợ là sẽ lại giận mình hơn, tuyệt đối không thể để nàng đi ra ngoài. Tả Khinh Hoan từ phía sau ôm lấy người phía trước, không cho nàng bước ra một bước.
"Tần Vãn Thư, em không có gì với Thanh Diệp hết, mặc dù có thể thân thiết với Thanh Diệp hơn người khác, cũng là vì Thanh Diệp rất giống chị. Chị biết em từ nhỏ không có thân nhân, nghĩa phụ và Thanh Diệp đều thật lòng đối xử với em như người nhà. Mà em cũng thật tình coi Thanh Diệp như em gái. Ba năm qua, mỗi một dây thần kinh của em đều căng cứng, mỗi ngày chỉ ngủ được 3 tiếng. Bởi vì em nghĩ nhanh chóng trưởng thành, nhanh một chút đi tới bên cạnh chị. Mỗi lần nhớ đến chị, nhớ đến sắp không thể kiên trì, em sẽ tâm sự với Thanh Diệp về chị. Chỉ cần nói đến chị, em sẽ có thêm sức lực mới, chỉ khi nào rất nhớ chị em mới kể cho Thanh Diệp nghe. Thực ra em không chắc chắn sau ba năm chị còn có thể yêu em hay không. Em sợ mọi nỗ lực đều vô ích, thế nhưng đã đi tới nước này, không thể quay đầu lại, em chỉ có thể buông tay cược một ván..." Tả Khinh Hoan ôm lấy Tần Vãn Thư, thân thể khẽ run rẩy. Ba năm qua bản thân đều sống trong khủng hoảng, sợ kết quả không như ý muốn, sợ sau ba năm bản thân vẫn không đạt được yêu cầu của Tần Chính. Kỳ thực bản thân không phải kiên cường như trong tưởng tượng, mỗi lần Tần Vãn Thư lãnh đạm đều làm nàng lâm vào tình trạng khủng hoảng.
Tần Vãn Thư cảm thấy cơ thể của Tả Khinh Hoan đang run lẩy bẩy, cũng cảm giác được tâm lý khủng hoảng của nàng, trái tim liền mềm nhũn. Ba năm, tuy bản thân chờ đợi rất cực khổ, nhưng so với mình, Tả Khinh Hoan sợ là càng không thể sống an nhàn được. Không đành lòng tiếp tục dằn vặt cô gái này, dù sao mình thương yêu nàng so với ai khác càng phải sâu đậm hơn. Tần Vãn Thư biết Tả Khinh Hoan là một người khuyết thiếu tình yêu từ nhỏ. Thanh Diệp cho nàng thân tình, nàng sẽ không từ chối. Chẳng những thế Thanh Diệp còn là một người khá giống mình, Tả Khinh Hoan thân cận Thanh Diệp cũng là trong dự liệu. Nhưng thân thiết như vậy tóm lại là làm cho mình không vui. Chẳng qua nếu mình khăng khăng không tha thứ nàng, thì có chút không biết điều. Nhanh như vậy đã hòa hảo khiến Tần Vãn Thư không cam lòng.
"Ba năm trước đây, Thi Vân Dạng hỏi em, ai có thể dựa vào tình yêu để tư hữu núi Phú Sĩ. Lúc đó em rất chột dạ, nghĩ bản thân chiếm đoạt một thứ không thuộc về mình, cảm giác đó chị không thể hiểu rõ." Tả Khinh Hoan cảm giác thân thể Tần Vãn Thư đã thả lỏng. Nàng biết Tần Vãn Thư đã có chút mềm lòng. Điều này làm cho Tả Khinh Hoan nhảy nhót trong lòng, kỳ thực mình có rất nhiều điều cần nói rõ với Tần Vãn Thư, muốn cho Tần Vãn Thư thấu hiểu cảm thụ lúc đó của mình.
"Vậy bây giờ tư hữu núi Phú Sĩ còn chột dạ hay không?" Đây mới là trọng tâm, nàng muốn biết người nào đó hiện tại có thể còn tự ti hay không. Nếu vẫn còn tự ti, ba năm qua thực là không công lãng phí.
Nghe được lời này, Tả Khinh Hoan vui vẻ đến mức muốn hét rầm lên.
"Chị là núi Phú Sĩ sao?" Tả Khinh Hoan hỏi ngược lại. Mấy năm nay, nàng đã thấu hiểu một đạo lý, khoảng cách chân chính không phải sự chênh lệch về thực lực, mà là chênh lệch trong tâm lý. Tần Vãn Thư muốn không phải một người cực kỳ ưu tú, mà là một người có tâm hồn không úy kỵ sự xuất sắc của nàng. Nhưng mình phải trở nên vĩ đại là điều tất yếu, bởi vì người nhà của nàng cần một người xuất sắc để xứng đôi với nàng. Tình yêu nếu không có sự chúc phúc của người nhà thì không thể coi như viên mãn.
"Mệt cho Thi Vân Dạng, so sánh chị với núi Phú Sĩ." Tần Vãn Thư có thể tưởng tượng năm đó bộ dáng hung ác bỏ đá xuống giếng của Thi Vân Dạng. Tên kia vẫn luôn e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thế nhưng vừa nghĩ đến Thi Vân Dạng biến thành ngu ngốc lại mất tích hơn nửa năm, nàng cảm thấy rất đáng đời người bạn thân này. Đáng tiếc tên kia thương thế khỏi rồi đã quên đau đớn, vẫn là tính tình xấu xa, tuy đã thu liễm không ít, nhưng bản chất không thay đổi.
"Khi đó núi Phú Sĩ, đối với em rất có áp lực, người ta mới có thể ly khai tự mình thể nghiệm một phen." Tả Khinh Hoan nỗ lực chạy tội cho mình.
Tần Vãn Thư khẽ nhíu mày, núi Phú Sĩ cái gì, nữ thần cái gì, đều do các nàng tự nói ra, bản thân mình cho tới bây giờ chưa nghĩ sẽ trở thành mấy thứ này.

Chương 126 - Khi dễ hay bị khi dễ?

"Tần Vãn Thư, chị quay lại nhìn em có được hay không?" Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi, nàng muốn nhìn Tần Vãn Thư, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy bản thân.
Tần Vãn Thư chần chờ trong giây lát, mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với gương mặt của người yêu. Lúc này Tần Vãn Thư mới biết, nguyên lai ba năm qua, bản thân thực sự rất nhớ cô gái trước mặt này, so với trong tưởng tượng của mình còn hơn nhiều.
Tả Khinh Hoan nâng đôi tay của Tần Vãn Thư lên chạm vào mặt mình, khuôn mặt nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của nàng. Bây giờ Tả Khinh Hoan cực kỳ giống một con vật nhỏ dịu ngoan tỏ ra hiền lành trước mặt chủ nhân, bộ dáng lấy lòng ngoan ngoãn như thế, ngay cả người có ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng. Ít nhất trái tim của Tần Vãn Thư đã trở nên mềm mại, nàng nghĩ thầm, sau ba năm Tả Khinh Hoan càng hiểu cách nắm bắt lòng người.
"Tần Vãn Thư, chị không nhớ em sao?" Tả Khinh Hoan nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự mong đợi.
Tự nhiên là nhớ rồi, thế nhưng nàng không muốn nói thật cho Tả Khinh Hoan nghe.
"Tần Vãn Thư, chị không muốn ôm em một cái sao?" Tả Khinh Hoan lại dùng giọng nói khát khao được người thương yêu với Tần Vãn Thư.
Những lời này giống như chiếc lông vũ phất qua trái tim Tần Vãn Thư, cảm giác trong lòng có ngứa ngáy. Tần Vãn Thư cố gắng ngăn chặn cảm giác đó, thế nhưng dụ dỗ này giống như mời mọc, cực kỳ mê hoặc. Nàng nghĩ mình đang dần dần rơi vào bầu không khí do Tả Khinh Hoan tạo ra, nếu như là người bình thường, sợ sớm đã bị dụ hoặc đến ý loạn tình mê rồi.
"Tả Khinh Hoan, em đang câu dẫn chị phải không?" Tần Vãn Thư nhíu mày hỏi, thiếu chút nữa nàng cũng không thể kiềm nén dục vọng muốn ôm nữ nhân này vào lòng.
"Có sao?" Tả Khinh Hoan vô tội hỏi lại, phối hợp với gương mặt siêu trần thoát tục kia, xác thực không giống bộ dạng dùng sắc đẹp dụ dỗ người khác.
"Không có?" Tần Vãn Thư cười đến ý vị thâm trường (thú vị). Nữ nhân này bản lĩnh khác còn chưa thấy thành thạo, ngược lại thủ đoạn câu dẫn người đã cao thâm hơn trước không ít. Hơn hẳn phương pháp biểu đạt trực tiếp năm xưa, bây giờ nàng càng hiểu được lợi dụng kỹ xảo, nhưng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc (thay đổi bề ngoài).
"Tần Vãn Thư nói có tức là có." Tả Khinh Hoan ngoan ngoãn nhu thuận thừa nhận. Kỳ thực trong lòng có chút thất bại nho nhỏ, Tần Vãn Thư muốn câu dẫn mình, chỉ cần đưa ngón tay ngoắc ngoắc vài cái, bản thân lập tức mắc câu. Ngược lại mình muốn câu dẫn Tần Vãn Thư, tạo ra bầu không khí tuyệt vời như vậy lại không thể mê hoặc người ta, còn bị nàng vạch trần ngay tại chỗ. Chẳng lẽ nhất định phải có bộ mặt giống Lý Hâm mới thành công dụ người lọt tròng sao?
Tần Vãn Thư không khỏi nở nụ cười, bộ dáng nhu thuận bây giờ của Tả Khinh Hoan, không biết có bao nhiêu ý đồ xấu xa lệch lạc nữa. Không thể không nói, bản thân đối với thái độ lấy lòng của Tả Khinh Hoan rất là hưởng thụ. Ít nhất trong ba năm qua, tâm tình chưa bao giờ tốt như lúc này.
"Tả Khinh Hoan, chị đang suy nghĩ, rốt cuộc phải dùng cách gì mới khiến bản thân hết giận đây?" Bàn tay vốn đang vuốt ve hai má Tả Khinh Hoan chuyển hướng nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn kia, nàng khẽ mỉm cười hỏi đối phương.
Tả Khinh Hoan cảm thấy da đầu một trận tê dại, chính là cái cảm giác do dòng điện chạy trong cơ thể tạo ra. Nàng thừa nhận bản thân chịu không nổi sự câu dẫn của Tần Vãn Thư. Thật không công bằng, vì sao một động tác nhỏ mờ ám của Tần Vãn Thư cũng có thể khiến mình phản ứng lớn như thế, mà bản thân mình lại câu không nổi Tần Vãn Thư chứ? Đây là vì cái quái gì a?
"Còn không hết giận hả, người ta đều ngoan ngoãn đến thế rồi mà..." Tả Khinh Hoan cọ đầu vào người Tần Vãn Thư làm nũng. Bởi vì Tả Khinh Hoan rất nhớ nhung cảm giác được làm nũng với Tần Vãn Thư. Quả nhiên là muốn tìm một người lớn tuổi hơn mình làm nũng mới thấy thoải mái, thế nên bản tính luyến mẫu của Tả Khinh Hoan đã hoàn toàn bộc lộ.
Tần Vãn Thư cảm thấy một trận lạnh lẽo, nữ nhân này có cần thay đổi một trăm tám mươi độ hay không. Đúng là cho chút nhan sắc đã trở nên sáng lạn, biết vậy không nên tha cho nàng sớm quá.
"Làm nũng cũng không được." Tần Vãn Thư lạnh nhạt nói ra một câu.
"Nếu không, chị khi dễ em đi. Khi dễ đến khi nào hết giận thì thôi." Tả Khinh Hoan nghiêm túc đề nghị. Quả nhiên sở trường của nàng là dùng biểu tình đứng đắn nhất để nói ra những lời cợt nhả nhất.
Tần Vãn Thư sửng sốt một hồi, sau đó mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tả Khinh Hoan. Nàng vốn nghĩ nữ nhân này đã hiểu được cách biểu lộ uyển chuyển, ai ngờ một điểm cũng chưa từng đổi.
"Tả Khinh Hoan." Tần Vãn Thư đột nhiên gọi tên đối phương.
"Ừ?" Tả Khinh Hoan nhíu mày, đợi nửa câu sau của Tần Vãn Thư.
"Em rất muốn chị... khi dễ em?" Lúc Tần Vãn Thư nói đến hai chữ "khi dễ" có chút ngại ngùng, hết lần này đến lần khác người nào đó có thể nghiêm túc nói ra trọn một câu.
Tả Khinh Hoan chỉ là thuận miệng nói bừa, không nghĩ Tần Vãn Thư cho là thật. Thế nhưng, thực là, nàng rất muốn cùng Tần Vãn Thư làm chút gì đó. Tần Vãn Thư có thể nghĩ mình rất đói khát hay không a? Chẳng qua ba năm thanh tâm quả dục, mình dễ dàng lắm sao?
"Người ta chỉ muốn chị hết giận mà thôi." Tả Khinh Hoan nhanh miệng ngụy biện, rõ ràng trong lòng ước gì được Tần Vãn Thư đặt dưới thân, muốn làm gì thì làm.
"Rất muốn... rất muốn chị khi dễ em?" Tần Vãn Thư dùng giọng nói tràn ngập mê hoặc. Ngón tay từ trên mặt Tả Khinh Hoan chuyển xuống cần cổ thon mảnh. Tả Khinh Hoan không có tiền đồ, trái tim kịch liệt nhảy lên, lúc này nàng đã bị Tần Vãn Thư mê thất điên bát đảo, cho nên ra sức gật đầu.
"Em đã mong muốn được chị khi dễ như thế..." Tần Vãn Thư nói đến phân nửa lại ngừng, còn Tả Khinh Hoan thì biểu tình mờ mịt nhìn nàng.
"Chị đây quyết định không khi dễ em đâu!" Tần Vãn Thư nói xong, lập tức đẩy Tả Khinh Hoan ra xa, tâm tình của nàng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Tả Khinh Hoan trừng to mắt nhìn Tần Vãn Thư. Đôi mắt phỏng chừng so với cá vàng còn bự hơn, Tần Vãn Thư khi dễ người!
Nữ thần trở nên xấu xa, trước đây Tần Vãn Thư sẽ không phúc hắc (bụng dạ khó lường), khi dễ người ta như vậy. Bản thân mình tràn trề nhiệt tình a, cứ thế lại vồ hụt, nhất định sẽ dục cầu bất mãn mất thôi!
"Vậy, em có thể khi dễ chị phải không?" Tả Khinh Hoan biết trong thời gian ngắn bản thân mình không thể làm thụ rồi, vậy chuyển sang tấn công thôi. Dù sao khi dễ hay bị khi dễ nàng đều mong chờ như nhau, kỳ thực nàng hy vọng nhất là cả hai cùng công cùng thụ a.
"Em nói thử xem?" Tần Vãn Thư nhăn mày hỏi lại.
Thấy biểu tình của Tần Vãn Thư hình như là không được, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn không bỏ cuộc.
"Vậy, em có thể hầu hạ chị không?" Tả Khinh Hoan đổi một câu hỏi khác.
Từ bữa tiệc về nhà, Lý Hâm đã cười hết sức kỳ lạ, còn lộ ra biểu tình sâu xa nhìn mình. Nghiêm Nhược Vấn có cảm giác lỗ chân lông trên cơ thể dựng đứng hết lên.
"Chuyện gì khiến em vui vẻ như thế?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi.
"Tả Khinh Hoan tên này thật biết luồn lách, đêm nay bồ ấy dự định chuốc say Tần Vãn Thư, sau đó muốn làm gì thì làm. Nhất định lúc này các nàng đang là lửa tình bùng cháy..." Lý Hâm vẻ mặt bát quái nói ra. Nàng thật muốn nhìn tư thế chinh phục nữ thần của Tả Khinh Hoan, nghĩ lại thật là phấn khích a.
"Ách..." Nghiêm Nhược Vấn nhất thời chẳng nói nên lời. Thảo nào nàng nghĩ tối nay lúc Tần Vãn Thư bỏ đi có chút kỳ lạ, tám phần là không thoát được quan hệ với Lý Hâm.
"Chị nghĩ Tả Khinh Hoan có thể chinh phục Tần Vãn Thư ở trên giường hay không a?" Lý Hâm biểu tình gian ác thảo luận đề tài này với Nghiêm Nhược Vấn.
Đáng tiếc Nghiêm Nhược Vấn đối với chuyện này không có hứng thú, cho nên phản ứng hết sức lãnh đạm với sự tò mò quá mức của đối phương.
"Đã khuya rồi, ngủ đi." Nghiêm Nhược Vấn cũng không dư thừa tinh lực như Lý Hâm. Cần chuẩn bị đi ngủ, sáng mai còn phải đi làm.
"Vấn Vấn..." Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn không hào hứng với đề tài bát quái của mình, lập tức không tiếp tục đề cập nữa, nhưng nàng không có nửa điểm buồn ngủ.
Nghiêm Nhược Vấn nhận ra sự chú ý của Lý Hâm dời đến mình. Tinh lực của Lý Hâm dồi dào khiến Nghiêm Nhược Vấn có chút đố kị. Trên thực tế, công việc của Lý Hâm chẳng rảnh rỗi hơn nàng bao nhiêu, nhưng kẻ này chính là có thể luôn luôn bảo trì sức sống tràn trề.
"Ngoan, sáng mai còn phải đi làm." Nghiêm Nhược Vấn dụ dỗ kiêm lừa gạt, đè lại bàn tay đang châm lửa trong áo ngủ của mình. Lý Hâm một khi phát tình, không dày vò mình đến nửa đêm phỏng chừng tuyệt đối không tha.
"Chị ngủ đi, em không quấy rầy đâu." Lý Hâm vừa cười vừa nói, ngón tay đụng đến hầu hết những vị trí mẫn cảm của Nghiêm Nhược Vấn. Người kia phát hiện thân thể mình càng ngày khó kháng cự Lý Hâm, chỉ cần nàng hơi chút chọc ghẹo bản thân mình đã hóa thành nước. Sức đề kháng càng lúc càng yếu ớt, những tiếng rên mỏng manh vang lên...
Bàn tay Lý Hâm kéo váy ngủ lên cao, lộ ra phần ngực trắng nõn mịn màng của Nghiêm Nhược Vấn, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve một hồi. Tuy Vấn Vấn bình thường nghiêm túc bảo thủ, nhưng cũng may mình hiểu rõ cơ thể nàng như lòng bàn tay, cho nên trong thời gian ngắn nhất đã có thể khiêu khích ham muốn khiến Vấn Vấn đầu hàng.
Lý Hâm chậm rãi cởi váy ngủ của Nghiêm Nhược Vấn ra, đôi môi ngậm lấy nụ hoa đã trở nên cứng rắn dưới bàn tay mình. Ngón tay thuận lợi chuyển xuống vùng cấm địa, nàng thích nhất nghe được thanh âm thở gấp mà Vấn Vấn cố gắng kiềm chế. Gương mặt trắng trẻo bởi vì dục vọng mà nhiễm sắc hồng, Vấn Vấn bây giờ mới là kiều mị nhất.
Môi của Lý Hâm chầm chậm lướt xuống, nhịp điệu khiêu khích của nàng rất từ tốn. Bởi vì Lý Hâm biết Vấn Vấn thích tiết tấu thong thả, càng là từ từ nở rộ, càng có thể duy trì nét đẹp lâu dài.
Nghiêm Nhược Vấn nghĩ ngón tay và đầu lưỡi của Lý Hâm linh hoạt khiến cho bản thân không cách nào kiềm nén. Đôi chân bị Lý Hâm mở rộng hết cỡ, nàng còn nhét một chiếc gối để nâng mông mình lên cao, khiến cho địa phương tư mật hoàn toàn triển lộ dưới ánh mắt tham lam của nàng. Nghiêm Nhược Vấn ngượng ngùng đến mức không dám nhìn tới động tác của Lý Hâm, chỉ là cảm giác thân thể dưới ánh mắt của Lý Hâm càng trở nên mẫn cảm.
"Thực sự đẹp quá, chỗ đó còn đang chảy ra mật dịch kìa..." Lý Hâm lúc ở trên giường luôn luôn phóng khoáng, cho dù đã nhiều năm qua, Nghiêm Nhược Vấn vẫn không quen được.
Lý Hâm kìm lòng không được vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Được lấy lòng nữ nhân mà mình yêu quý, cảm giác luôn thỏa mãn như thế. Nhìn nữ nhân mình yêu ở dưới thân mình nở rộ cảm giác so với bản thân được thỏa mãn càng thỏa mãn hơn.
Theo động tác từ chậm đến nhanh của Lý Hâm, thế công từ ôn nhu đến mãnh liệt, Nghiêm Nhược Vấn đã là quân lính tan rã. Bởi vì chịu kích thích Nghiêm Nhược Vấn nắm chặt tấm ga giường dưới thân, khoái cảm liên tục ập đến đưa nàng lên đến đỉnh cao, thật lâu không thể bình phục...
Thế nhưng đêm này còn chưa kết thúc. Lý Hâm luôn luôn tìm kiếm những tư thế đa dạng, khiến Nghiêm Nhược Vấn nghĩ bản thân một ngày nào đó sẽ bởi vì sự miệt mài mà bỏ mình dưới nhu cầu vô độ của kẻ tinh lực dư thừa kia, hoàn toàn không biết tiết chế. Nghiêm Nhược Vấn xụi lơ trên giường, mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna