Google.com.vn Đọc truyện Online

1/7/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 75 + 76

Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét

Chương 75

Cửa kính xe không đóng, gió đêm mát mẻ thoảng vào trong xe, thổi loạn tóc Cố Úc Diễm.
Nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu theo thói quen hai tay ôm ngực, sợi tóc bởi vì gió mà phe phẩy không chút nào để ý, gương mặt tinh xảo kia lại làm nàng càng thêm đau lòng, không khỏi căn cắn môi, mắt nhìn tài xế ở ghế điều khiển, lén lút đưa tay phủ lên bàn tay của Tần Thanh Miểu.
Tay lạnh lẽo bị bàn tay ấm áp kia ôn nhu phủ lên, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, thấy hai bên tai nàng hồng hồng cùng với bộ dáng tỏ vẻ không có gì nhìn thẳng phía trước, ánh mắt nhu lại, nắm cái tay để lên ghế, cùng Cố Úc Diễm mười ngón giao khấu.
Nhẹ run lên một chút, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Tần Thanh Miểu, đã thấy nàng dùng ánh mắt cực ôn nhu nhìn mình, trong lòng Cố Úc Diễm run lên, cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, ngồi gần lại chỗ Tần Thanh Miểu, hạ giọng, "Miểu Miểu...muốn không, dựa vào em..."
Nắm thật chặt bàn tay ấm áp nhỏ bẻ trong tay mình, Tần Thanh Miểu cùng nàng đối diện, sau một lát, không nói gì, nhưng thân mình lại hướng về phía nàng, nhắm mắt lại, từ mũi phát ra một tiếng giống như thở dài.
Thân mình cương thẳng lên, bởi vì Tần Thanh Miểu thật sự nhích lại mà mừng như điên, lập tức khẩn trương sợ mình tùy ý lộn xộn sẽ làm nàng không thoải mái, Cố Úc Diễm dọc cả đường đi đều duy trì một tư thế, không hề nhúc nhích.
Lái xe là một quân nhân, giờ phút này chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua kính, lại tiếp tục lái xe.
Sau khi xe vào đại viện quân khu, Tần Thanh Miểu mới buông lỏng tay Cố Úc Diễm ra, muốn xuống xe, nhưng lại dừng động tác, giữ chặt người đang tính xuống theo.
"Ngô? Miểu Miểu?". Người bị giữ chặt có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng, đầu tiên có chút không rõ, lập tức giật mình, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại, "Không sao, em không vào với chị...."
Hơi hơi sửng sốt, tiếp theo là nâng tay nhẹ vuốt đầu Cố Úc Diễm, ánh mắt Tần Thanh Miểu ôn nhu, "Không phải, đừng sợ".
Kinh ngạc nháy mắt mấy cái, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, Cố Úc Diễm hơn nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu nhẹ nhéo mũi nàng, mới kịp thời phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm một chút cảm động, dừng trong mắt Tần Thanh Miểu, rốt cục thấy lo lắng nhiều hơn, "Xuống xe đi".
"Ân....dạ!". Dùng sức gật đầu, mở cửa xe bên kia đi xuống, nhìn Tần Thanh Miểu sau khi xuống xe thì đi tới chỗ mình, nắm tay đi vào.
Khẩn trương nắm chặt tay Tần Thanh Miểu, sau khi bước vào thấy Tần Thanh Dật mặc áo sơ mi trắng và quần tay đen đang bận rộn. Cố Úc Diễm lại ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, chỉ thấy nàng vẫn một bộ dáng bình thản như trước, mới nhìn thẳng phía trước rồi đi theo nàng.
"Thanh Miểu, em....". Nâng tay lau mồ hôi, dư quang nơi đáy mắt thấy Tần Thanh Miểu bước lại, Tần Thanh Dật xoay người đi về hướng muội muội, lập tức dừng lại, rất kinh ngạc nhìn Cố Úc Diễm, giương miệng, bộ dáng trợn mắt há hốc mồm kia, đã phá nát phong độ ngày thường.
Lông mi run rẩy, tay nắm tay Cố Úc Diễm theo bản năng chặt hơn, Tần Thanh Miểu không nói gì, lôi kéo Cố Úc Diễm đi nhanh vào linh đường đã bố trí xong, nhìn lão nhân nằm trên giường trắng, không hề có dấu hiệu của sự sống, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống không ngừng.
"Miểu Miểu....". Thì thào kêu một tiếng, cảm giác được Tần Thanh Miểu buông tay mình ra, rất đau lòng nhìn nàng tiến lên phía trước vài bước, cúi đầu đứng bên cạnh giường không nhúc nhích, gắt gao nhăn mi lại, cắn môi, tay nắm chặt thành quyền.
Toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người của lão nhân qua đời, còn lúc chú ý của Cố Úc Diễm thì đặt ở trên người Tần Thanh Miểu, mọi người ở quanh thì toàn bộ đặt lực chú ý lên người Cố Úc Diễm.
Một nam nhân thân quân trang tiến vào linh đường, nhìn thấy Tần Thanh Miểu yên lặng rơi lệ bên cạnh giường, đầu tiên là thở dài, ánh mắt sau đó lập tức như mũi nhọn nhìn chằm chằm vào Cố Úc Diễm, mị hí mắt, môi giật giật, đi về phía nàng, lại bị một nữ nhân kéo cánh tay lại.
Lắc đầu, một đôi con mắt sáng như biết nói, nữ nhân đối diện cùng nam nhân, vẻ mặt bướng bỉnh.
Nhăn mặt nhíu mày, chung quy cũng chỉ cầm tay nữ nhân, hai người đi đến bên người Tần Thanh Miểu, nam tử do dự một lát, "Thanh Miểu, lúc ba ba ra đi cũng đã dự đoán trước, cho nên...."
Lau nước mắt, Tần Thanh Miểu ngẩng đầu nhìn nam nhân vài giây, nhẹ nhàng gật đầu, "Cháu hiểu".
Ông ngoại của nàng, nửa đời hào hùng, tuổi già rồi mà còn cùng cậu đấu tranh, cho dù là một ông lão đã qua tuổi bảy mươi, nhưng ngày ngày vẫn vì đứa cháu ngoại này mà lo lắng nhiều chuyện.
Nhưng hai năm nay thể lực của ông ngày càng kém, đã phải nhập viện vài lần trong nguy kịch, rồi lại từ cõi chết trở về.....đối với việc hôm nay, kỳ thật tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lí.
Nhưng nàng lại không hề nghĩ rằng, ông chỉ vừa mới tỉnh lại, còn buộc nàng về nhà nghỉ ngơi, nàng vừa rời đi, cư nhiên lại không thể được gặp mặt ông lần cuối.
Trên khuôn mặt tuấn dật lộ vẻ nội liễm, nhưng đau thương trong mắt vẫn không giấu được, nam nhân lại thở dài, quay lại liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, lại nhìn về phía Tần Thanh Miểu là cháu bên ngoại duy nhất của mình, "Cậu đã chuẩn bị vài thứ rồi, Thanh Miểu, lại đây thay quần áo".
"Ân". Nhẹ nhàng gật đầu, thuận theo nam tử kia, lúc đi qua người Cố Úc Diễm, dừng bước lại, chần chờ hai giây, giữ chặt tay nàng, "Theo tôi đi lại đây".
"Hảo...". Ngoan ngoãn theo nàng rời khỏi linh đường, Cố Úc Diễm rất cẩn thận nắm lại tay nàng, thường thường nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, đau thương trong mắt làm cho Cố Úc Diễm nắm chặt tay nàng hơn.
Nam tử đi ở đằng trước bởi vì hành động của Tần Thanh Miểu mà nhăn mày lại, muốn nói thì lại bị nữ nhân bên người ngăn cản, quay đầu ra sau nhìn cháu của mình và nữ hài tử trẻ tuổi, nhịn một hồi lâu, rốt cục đi vào phòng khác mới mở miệng, "Thanh Miểu, cháu muốn cho cô ấy cùng đưa tang lão gia tử?"
Nghe được lời nói của nam nhân, Cố Úc Diễm lập tức ngây dại, không biết phải làm sao, nữ nhân ôn nhu điềm tĩnh ở bên cạnh lại kéo ông tay áo nam nhân.
"Không có". Tâm tình tựa hồ rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh, tuy trên mặt vẫn toát ra bi thương, nước mắt lúc này cũng ngừng chảy, ngữ điệu Tần Thanh Miểu đều bình thản như thế, "Ba ba của cháu hẳn là sắp đến rồi".
"Cháu....". Nam nhân kia còn muốn nói gì nữa, Tần Thanh Miểu lại tiếp tục nói, "Cậu, cháu mang Tiểu Diễm đến, không vì nguyên nhân gì cả".
Nói xong, nghiêng đầu nhìn người vừa nghe nàng xưng hô liền lập tức trở nên khẩn trương, ánh mắt nhu hòa, "Cháu chỉ muốn, phía sau, em ấy có có thể ở bên cháu".
"Miểu Miểu.....". Cổ họng giống như có gì đó ngăn chặn, Cố Úc Diễm ngốc tướng nhìn Tần Thanh Miểu, chỉ có thể kêu cái tên đã quanh quẩn trong đầu nhiều năm, một câu cũng không nói được thành lời.
"Ngươi....các ngươi....". Cậu Tần Thanh Miểu nâng tay chi vào hai người, rốt cuộc "ai" một tiếng, lấy tang phục ở trên cái ghế bên cạnh vào phòng.
"Đó là cậu mợ của tôi". Cùng cầm một bộ tang phục ở trên ghế, nắm tay Cố Úc Diễm cùng nhau đi vào một căn phòng khác, Tần Thanh Miểu vô hồn thoát quần áo trước mặt Cố Úc Diễm, sau đó mặc tang phục vào, "Bọn họ biết em...."
"Ngô...Ân...". Gật gật đầu, giờ phút này cảm thấy mình nhất định là không biết rất nhiều chuyện đã xảy ra, mà tất cả đều do một mình Tần Thanh Miểu gánh vác, Cố Úc Diễm thấy nàng thay quần áo xong thì đi qua nhẹ ôm nàng, "Miểu Miểu, về sau em đều ở đây".
".....Ân". Lẳng lặng để mặc nàng ôm, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, hai tay vòng qua thắt lưng nàng, "Lát nữa ba ba của tôi tới, nhìn thấy em rất có thể sẽ có thái độ rất kém, đừng sợ".
"Dạ, chỉ cần có chị ở đây". Cố Úc Diễm nghe lời đáp, càng ôm chặt nàng hơn, hai thân mình dính sát vào nhau đến không ngờ, giống như có thể cảm giác được nhịp tim đập lẫn nhau.
"Cậu.....hiện giờ sẽ không phản đối em, em không cần phải lo lắng". Nữ nhân bị ôm im lặng trong chốc lát, rồi mở miệng nói, "Mợ thì vẫn luôn đứng về phía tôi....đúng rồi, mợ ấy....không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ tay".
"A....". Lại một trận ngẩn ngơ, nhớ lại từ lúc bắt đầu đều thật sự không thấy mợ Tần Thanh MIểu mở miệng nói chuyện, vừa rồi cũng chỉ làm mấy động tác tay với Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm gật gật đầu, "Ân, hiểu rồi".
"Vậy được rồi, chúng ta ra ngoài đi". Đứng thẳng dậy, từ trong lòng Cố Úc Diễm đi ra, nâng tay nhẹ vuốt mặt Cố Úc Diễm, "Đừng sợ, cũng đừng suy nghĩ lung tung, ân?"
"Ân!".
Theo Tần Thanh Miểu ra khỏi căn phòng nhỏ, nhìn thấy một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi một thân tang phục cũng đi ra từ một căn phòng khác, vẻ mặt nguyên bản là bi thống, nhưng đến lúc tầm mắt dừng lại trên người nàng và Tần Thanh Miểu, mặt mũi liền lập tức trở nên dữ tợn, "Nha đầu này tại sao lại ở đây?"
Vẻ mặt bình thản đối diện với cha mình, Tần Thanh Miểu không chút nào trốn tránh, "Con muốn, cho nên em ấy mới ở đây".
"Cô....ông ngoại của cô mới....Mới qua đời, cô như thế nào lại có thể...cô...". Run run chỉ vào Tần Thanh Miểu, nam nhân ngay cả nói chuyện cũng run, "Cô....cô là một nữ nhân bất hiếu...."
Tuy lúc nãy Tần Thanh Miểu có nói khi phụ thân nàng trở về, nhất định thái độ sẽ không tốt lắm, nhưng giờ phút này chân chính đối diện với nam tử tức giận, Cố Úc Diễm vẫn có chút vô thố, nhưng tâm mắt khi dừng ở sườn mặt tinh xảo của Tần Thanh Miểu, tâm lý kinh hoàng liền khôi phục lại.
Miểu Miểu...không giống với trước kia. 

Chương 76

"Cô, đi ra ngoài!". Thấy nữ nhi căn bản không nghe lời nói của mình, nam nhân vốn bi thống giờ đây lại tràn đầy sức sống, trừng mắt nhìn Cố Úc Diễm, "Nơi này không được vui...."
"Tôi nói này em vợ, nơi này không chào đoán nha đầu này, không phải là do cậu cho vào đấy chứ?". Tần Thanh Miểu lạnh lùng nhìn cha mình, vốn định nói chuyện, không nghĩ đến cậu nàng lúc này lại ra khỏi phòng, mà giọng nói mang theo địch ý mãnh liệt, "Anh lại càng không được hoan nghênh, nên đi ra ngoài".
Sắc mặt hơi đổi, cha Tần Thanh Miểu nhìn cậu em vợ nhỏ hơn mình mười tuổi, biểu tình ngày càng khó coi, "Tấn Lâm, không nên nói lời khó nghe như vậy đi?"
"Hừ!". Thân là quân nhân nên đều sở hữu một cô khí thế uy nghi, cậu Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói, "Cha qua đời, Thanh Miểu là cháu ngoại đương nhiên có liên quan, tiểu nha đầu....hiện tại cũng có thể xem là có liên hệ đến Vu gia bọn tôi....nhưng thật ra đưa con riêng của anh, ha ha...."
Nhược nhược nhìn hai nam nhân đầy mùi thuốc súng đối thoại, Cố Úc Diễm nguyên bản vốn khẩn trương đã chậm rãi tiêu tan, sau khi nghe cậu Vu Tấn Lâm của Tần Thanh Miểu nói "Tiểu nha đầu coi như là người có liên quan đến Vu gia" thì nhịn không được quay đầu vụng trộm nhìn Tần Thanh Miểu.
Từ đầu tới đuôi vẫn duy trì tư thái lạnh lùng, nhưng càng nhìn càng nhăn mặt, cảm giác được đạo ánh mắt bên cạnh, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu đối diện với nàng, lập tức buông lỏng mi ra, lôi kéo nàng hướng về phía linh đường.
Người thân của lão nhân tăng lên mấy người, giờ phút này ở linh đường còn có bảo vệ và Tần Thanh Dật. Nguyên bản là đang ngồi ở ghế không biết là đang suy nghĩ cái gì, thấy muội muội đi lại, Tần Thanh Dật vội vàng đứng dậy, "Thanh Miểu, em không sao chứ?"
Nhẹ nhàng thở dài, Tần Thanh Miểu cao thấp đánh giá ca ca mình một lát, thở dài, "Anh cũng đi thay quần áo đi, ca ca".
"A....". Khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc lóe qua tia xấu hổ, Tần Thanh Dật nhìn lão nhân nằm trên giường, cúi thấp đầu, "Thôi quên đi.....chắc ông ngoại cũng không nguyện ý đâu...."
Nhìn Tần Thanh Dật như thế, mà ở bên kia cha mình còn đang tranh chấp với cậu, Tần Thanh Miểu cũng không miễn cưỡng nữa, gật gật đầu, nắm tay Cố Úc Diễm ngồi vào bên cạnh, sau đó nhìn ông ngoại rồi lâm vào trạng thái thất thần.
"Cố tiểu thư....". Tần Thanh Dật hơi do dự một chút, đi đến bên người Cố Úc Diễm, đè thấp thanh âm, "Ở chỗ tôi còn có áo sơ mi trắng, cô có muốn mặc không?"
Ngày thường ở viện kiểm sát cũng không nhất định phải mặc đồng phục, Cố Úc Diễm bây giờ mặc một chiếc áo polo hồng nhạt, tại linh đường này hình như có chút không thích hợp.
Hoàn hồn lại nhìn Cố Úc Diễm xấu hổ, Tần Thanh Miểu cũng ý thức được do mình sơ sót, chưa kịp mở miệng, Cố Úc Diễm đã gật đầu, "Hảo".
Nhưng nàng vừa mới đứng lên, Tần Thanh Miểu lập tức giữ chặt tay nàng, hơi chần chờ, "Tiểu Diễm, hay là....em về trước đi".
Mi rối rắm, Cố Úc Diễm có chút lo sợ nhìn nàng, không nói gì.
"Ngày mài em còn phải đi làm". Tựa hồ thấy được đứa bé này bất an, Tần Thanh Miểu nâng tay đẩy ra mấy sợi tóc trước trán Cố Úc Diễm, con ngươi che kín tơ máu cũng nồng đậm ôn nhu, "Dù sao cũng là kiểm sát trưởng....trở về hảo hảo tắm rửa một cái, thay quần áo...."
"Không được, em đã nói là ở cùng với chị". Phản ứng đầu tiên của Tần Thanh Miểu vẫn là muốn làm cho mình rời đi chứ không hề muốn cùng mình đối mặt, nghe xong lời nàng nói mới nhẹ nhàng thở ra, Cố Úc Diễm lắc đầu, "Gần đây không bận, em cũng không có nhiều việc lắm, không sao đâu".
Buông tay nàng, Cố Úc Diễm lần nữa nhìn về phía Tần Thanh Dật, "Làm phiền anh rồi, Tần tiên sinh".
Lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, Tần Thanh Dật xoay người đi ra ngoài, một lát sau cầm một cái áo sơm mi thuần trắng trở về đưa cho Cố Úc Diễm.
Chạy tới nhà vệ sinh thay ra áo hồng nhạt, mặc vào quần áo rộng thùng thình của Tần Thanh Dật còn mang theo mùi phấn thơm ngát, Cố Úc Diễm có chút không được tự nhiên đi ra ngoài, ngượng ngùng đi đến trước mặt Tần Thanh Miểu.
Lại lâm vào trầm tư, thẳng đến khi Cố Úc Diễm đứng trước mặt mới ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng của nàng, Tần Thanh Miểu đứng lên sửa lại áo sơ mi cho nàng, đem áo vuốt phẳng ra, "Nếu mệt mỏi thì trở về".
".....Ân". Nhẹ giọng đáp ứng, trong lòng sớm đã quyết định bồi bên người Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn ngồi ở bên người Tần Thanh Miểu, quay đầu suy nghĩ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu đang trầm mặc, hồi lâu sau mới bắt buộc tầm mắt của mình chuyển đi.
Một lát sau, Vu Tấn Lâm và vợ cùng với cha Tần Thanh Miểu đi lại, biểu tình trên mặt có chút căm giận, đợi cho đến khi đến trước di thể của cha, mới xoay người, chỉ vào Tần Thanh Dật rồi lạnh giọng nói với cha Tần Thanh Miểu, "Tần Mộ, trước mặt của ba, anh thú nhận đi, Tần Thanh Dật rốt cuộc có phải là con ruột của anh hay không!".
"Cậu....Tấn Lâm....". Khuôn mặt của Tần Mộ sớm đã che kín một tầng mồ hôi, nâng tay lau mồ hôi, nhìn Tần Thanh Miểu, rồi lại nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Tần Thanh Dật, nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh.
Nâng mi, Tần Thanh Miều nhìn hai người giằng co, lại nhìn ông ngoại nhắm mắt ở trên giường, mím môi, "Cậu, hôm nay đừng nói những lời này, đừng làm cho ông ngoại đã xuống dưới suối vàng mà vẫn còn phải lo lắng cho chúng ta".
Vu Tấn Lâm nhìn về phía cháu gái mình rất thương yêu, thấy vẻ mặt nàng bình thản, mặt mày càng nhăn chặt hơn, "Thanh Miểu, cháu đừng luôn suy nghĩ cho bọn họ, cháu ngẫm lại xem, nhiều năm qua, cháu..."
"Cậu!". Nữ nhân vẫn cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh rốt cuộc hạ thấp thanh âm, "Hôm nay không nên đề cập vấn đề đó!".
"....". Nam nhân phẫn nộ không thèm nhắc lại nữa, hung hăng trừng mắt với Tần Mộ và Tần Thanh Dật một cái, oán hận ngồi xuống ghế bên cạnh, người vợ ở bên không thể nói chuyện lộ ra một chút bất đắc dĩ, ôn nhu vỗ về ngực ông ấy, dùng ánh mắt an ủi.
Đối với chuyện gia đình họ không hiểu nhiều lắm, hôm nay nhờ Thương Mặc mới biết được chút da lông, giờ phút này lại ở cạnh mấy người này, mà như trong lời Thương Mặc nói người gây khó khăn cho nàng nhiều nhất chính là lão quan nhân cư nhiên đã qua đời, Cố Úc Diễm có chút kinh ngạc, yên lặng gắt gao nhìn cái giường trắng.
"Tiểu Diễm, ra ngoài với tôi một chút". Không khí của linh đường bởi vì cuộc cãi vã vừa rồi mà trở nên nặng nề, Tần Thanh Miểu đứng dậy, sau khi bỏ lại câu đó thì đi thẳng ra ngoài, Cố Úc Diễm vội vàng đứng dậy đuổi theo, mà Tần Mộ ở bên cạnh đang muốn nói cái gì, lập tức ngừng lời.
Đại viện quân khu chính là nơi an toàn nhất của thành phố này, Cố Úc Diễm đi theo Tần Thanh Miểu ra ngoài, nhìn dáng người đơn bạc trong bóng đêm, theo bản năng muốn cởi áo rồi khoác lên người nàng, nhưng khi sờ vào lại phát hiện mình đang mặc áo sơ mi của Tần Thanh Dật, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, cảm giác được tay nàng lạnh lẽo, hai tay muốn ôm lấy để truyền nhiệt cho nàng.
"Tôi không lạnh....". Lẳng lặng nhìn một loạt động tác của nàng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng lắc đầu, dừng bước, thở dài, rồi trực tiếp ôm lấy Cố Úc Diễm.
"Ngô...". Hai tay lập tức vòng qua thắt lưng của Tần Thanh Miểu, mặc nàng đem toàn bộ sức nặng giao lên người mình, Cố Úc Diễm có chút không biết nên làm cái gì cho phải, hơn nửa ngày mới nói, "Miểu Miểu, em ở đây..."
"Tôi biết.....". Đầu chôn ở hõm vai nàng, thanh âm Tần Thanh Miểu mang theo chút mỏi mệt, "Tiểu Diễm, tôi mệt mỏi quá".
"....Mệt...Mệt...". Vừa nghe nàng nói mệt, tuy biết nàng phần nhiều là mệt tâm, nhưng theo bản năng vẫn nhìn xung quanh, thấy một tảng đá, tay dời xuống chân Tần Thanh Miểu rồi bế hẳn nàng lên, hướng qua phiến đá kia, sau khi ngồi xuống thì để nàng lên đùi mình, "Nếu mệt, có thể dựa vào em....".
"....Ân". Từ đầu đến cuối đều không có động tác gì, ngoan ngoãn làm ổ trong lòng nàng, thanh âm rầu rĩ.
Xung quanh một mảng yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng truyền ra từ bụi cỏ. bầu trời đêm thưa thớt đính dăm ba ngôi sao, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Cố Úc Diễm càng ôm chặt Tần Thanh Miểu, sợ nàng cảm lạnh.
"Hai năm nay, kỳ thật tôi vẫn luôn ở thế chống đối ông ngoại". Cũng không biết là qua bao lâu, Tần Thanh Miểu không nói gì lại mở miệng, đầu chôn ở cổ Cố Úc Diễm cũng nâng lên, ngưng mắt nhìn Cố Úc Diễm, "Hiên tại nghĩ đến, dù cho ông có không đồng ý một số chuyện...hai năm nay....tôi quả thật có chút bất hiếu".
"Miểu Miểu.....". Vừa nghe nàng nói như vậy, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, đau lòng tính mở miệng biện hộ thay cho nàng, Tần Thanh Miểu liền nâng tay che lại miệng nàng, "Em ngoan ngoãn nghe tôi nói".
"...Hảo".
"Năm đó, thứ mà ca ca em lấy đi, kỳ thật chính là báo cáo xét nghiệm DNA của ca ca tôi". Tựa hồ như đang nói một chuyện hết sức bình thường, một lần nữa chui vào lòng Cố Úc Diễm, thanh âm có chút xa xôi, nhưng nội dung lại làm cho thân mình Cố Úc Diễm lập tức cứng lại.
"Thật ra, ca ca chính là con ruột của ba ba tôi, chuyện này tôi đã biết từ rất lâu rồi...". Tần Thanh Miểu thở dài nói, giật giật thân mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Cố Úc Diễm rồi tiếp tục dựa vào, "Là mẹ trước khi ra đi nói cho tôi biết, chuyện này, ngay cả ông ngoại và cậu tôi cũng đều không biết..."
"Ca....ca ca anh ấy...tại sao lại muốn lấy đi bản báo cáo đó?". Ôm thật chặt người trong lòng, hô hấp Cố Úc Diễm có chút gian nan.
Tuy nói rằng, ca ca chính là tình địch cho tới nay không thể đối mặt, nhưng hình tượng ca ca trong lòng nàng, cho tới nay vẫn đều rất tốt.
Lúc trước, ngay cả Mục Hề Liên cũng đều nói rằng ca ca đã làm ra chuyện có lỗi với Tần Thanh Miểu, mà thái độ của Tần Thanh Miểu bây giờ cũng đã đủ chứng minh điều đó, nhưng ở trong lòng nàng, ẩn ẩn vẫn không muốn thừa nhận ca ca sẽ làm ra chuyện không phải chính nhân quân tử này.
"Đúng vậy...tôi cũng muốn biết là vì sao....". Có chút tự giễu nói, Tần Thanh Miểu nâng tay xoa xoa sườn mặt của người đang ôm mình, "Liệu một ngày nào đó.....em có làm ra chuyện tương tự đối với tôi không....Tiểu Diễm?". 

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna