Đăng bởi Ngân Giang | 6/3/17 | 0 nhận xét
Lửa ghen hừng hực đốt.
“Thua rượu của ta không cần phải uống.” Vệ Minh Khê quả thật là người mềm lòng, hơn nữa đối với ngoại nhân vẫn luôn lấy lễ đối đãi. Nhưng Dung Vũ Ca lại không xem là vậy, nàng chán ghét diện mạo Giang Ngưng Nguyệt, nàng chán ghét ý đồ Giang Ngưng Nguyệt biểu hiện đối với Vệ Minh Khê, nàng lại càng chán ghét Vệ Minh Khê giờ phút này thiên vị Giang Ngưng Nguyệt.
“Ngưng Nguyệt đa tạ Vệ công tử.” Giang Ngưng Nguyệt hướng Vệ Minh Khê cười ngại ngùng. Là Giang gia đại tiểu thư, những lúc khiến nàng ngượng ngùng thế này thực không nhiều lắm. Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt hướng mình cười cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Vệ Minh Khê cười kì thật không có hàm ý gì đặc biệt bên trong, nhưng đối với Dung Vũ Ca, hai nàng giống như đang ở trước mặt mình mà liếc mắt đưa tình vậy. Nữ nhân khi đố kị vốn luôn tự suy diễn mà không theo nguyên tắc nào cả, giờ phút này lửa ghen đích thị đang hừng hực cháy làm tâm Dung Vũ Ca đau đớn.
“Ta chưa bao giờ biết Vệ công tử lại là người thương hương tiếc ngọc đến thế, muôn ôm mĩ nhân về sao?” Dung Vũ Ca ghen đến độ có thể ngửi được vị dấm chua trong lời nói, làm cho Vệ Minh Khê phải nhíu mày. Dung Vũ Ca nói nhăng nói cuội cái gì đó, đã biết rõ mình là nữ giả nam trang lại còn nói năng như vậy.
“Dung công tử, xin cẩn trọng hành động lời nói, đừng thuận miệng mà nói lung tung!” Thanh âm Vệ Minh Khê trầm thấp, chất chứa ý tứ giáo huấn trong ngôn từ. Đối với Vệ Minh Khê mà nói, Dung Vũ Ca là người trong nhà nên mới nặng lời như vậy.
Nếu là bình thường Dung Vũ Ca bị giáo huấn sẽ không đặt trong lòng, nhưng mà Vệ Minh Khê vừa mới thiên vị Giang Ngưng Nguyệt xong, ngay sau đó lại ở trước mặt Giang Ngưng Nguyệt nói mình không đúng. Dung Vũ Ca tức giận, không thích dạng tính cách đó của Vệ Minh Khê chút nào, ghét Vệ Minh Khê chết được!
Dung Vũ Ca hờn dỗi liền rót rượu uống, một li tiếp nối một li, uống càng lúc càng nhiều. Rượu này tuy không nặng nhưng cũng là hảo tửu, lúc mới uống vào thì không thấy gì nhưng về sau tác dụng lại rất mạnh. Uống xong mấy chén, sắc mặt Dung Vũ Ca bởi vì hơi rượu mà nổi lên vẻ đỏ ửng, kiều mị vô cùng, phong thái nữ tử hiện nguyên hình, sóng mắt mê li câu hồn, thân thể mềm nhũn xụi lơ tựa vào người Vệ Minh Khê. Còn đâu là biểu hiện của một nữ tử được giáo dục tốt chứ, Vệ Minh Khê bất giác cau mày.
Dung Vũ Ca ban đầu vốn muốn Giang Ngưng Nguyệt quá chén, làm cho nàng say rượu mà thất thố, không nghĩ tới chính mình lại đem mình uống say. Tuy rằng không đến nỗi quá mất phong thái, nhưng Vệ Minh Khê quả thật không thích người say rượu. Trong mắt nàng, chỉ có người phóng túng mới có thể say rượu, là đại biểu ột người phẩm tính còn chưa đủ nội liễm tự kiềm chế.
Mặt Vệ Minh Khê trầm xuống, nàng tuy rằng không biết Dung Vũ Ca vì cái gì lại làm loạn, còn có vẻ không được tự nhiên, nhưng nhìn đến mị thái Dung Vũ Ca sau khi say rượu vẫn cảm thấy không vui cùng lo lắng.
“Dung công tử, rượu này nhìn như ôn hòa nhưng lực độ lại phi thường mạnh mẽ, ngươi đừng uống nữa, ta sợ ngươi sẽ say đó.” Giang Ngưng Nguyệt nhắc nhở Dung Vũ Ca. Lời Giang Ngưng Nguyệt tuy là nói với Dung Vũ Ca nhưng tầm mắt lại lạc lên người Vệ Minh Khê.
Tuy Vệ Minh Khê chỉ ngồi một chỗ, nhưng vẫn tản mát ra loại khí chất thanh nhã. Từ khi tiệc rượu bắt đầu đến giờ, Vệ Minh Khê thủy chung đều như kẻ ngoại nhân, không mê luyến, không phóng túng, không nói nhiều, tiến thoái thỏa đáng, tự giữ nội liễm, đây mới chân chính là chính nhân quân tử.
“Không cần ngươi giả bộ hảo tâm!” Dung Vũ Ca hướng Giang Ngưng Nguyệt nói. Nàng đâu cần Giang Ngưng Nguyệt làm bộ làm tịch, biểu hiện tác phong của một tiểu thư khuê các như thế.
“Xá đệ đã say rượu, ta mang hắn trở về, Vệ Chỉ xin đa tạ Giang tiểu thư đã chiêu đãi!” Vệ Minh Khê hướng Giang Ngưng Nguyệt khách khí nói, chuẩn bị rời khỏi thuyền Giang gia. Dung Vũ Ca say làm mọi chuyện cứ rối tinh rối mù.
Vệ Minh Khê đỡ Dung Vũ Ca dậy thật là vất vả. Nàng không nghĩ tới một bầu rượu nho nhỏ lại có thể làm cho Dung Vũ Ca say đến như vậy, mà rõ ràng tửu lượng Dung Vũ Ca vốn không kém. Vậy mà vừa rồi Giang Ngưng Nguyệt uống hai bầu cũng không thất thố khiến Vệ Minh Khê phải âm thầm bội phục.
“Vệ Minh Khê, ta chán ghét ngươi, ngươi đối người khác đều tốt, chỉ riêng đối với ta không tốt…” Dung Vũ Ca sau khi say rượu liền đem ủy khuất trong lòng mình nói ra.
Chân mày Vệ Minh Khê lại càng níu chặt, nàng cảm thấy từ ngày gặp được Dung Vũ Ca, nàng luôn có cảm giác đau đầu phi thường. Không ổn, Dung Vũ Ca thần trí hồ đồ tùy tiện kêu tên mình, cũng may Dung Vũ Ca say rượu, mồm miệng không rõ, hơn nữa thanh âm cũng nhỏ, bằng không hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng.
Cái gọi là say rượu còn có ba phần tỉnh, Dung Vũ Ca kì thật đúng là chỉ say đến bảy phần, còn ba phần vẫn tỉnh táo, cho nên cũng không làm chuyện gì quá phận, nhưng ở trong mắt Vệ Minh Khê cũng đã đủ thất thố rồi. Mị sắc yêu kiều không thể che giấu làm cho người ta kinh diễm, hơn nữa cũng làm cho người ta cực kì lo lắng.
“Nếu Vệ công tử không chê cứ tạm thời ở lại đây, thuyền này cũng đang trên đường nam hạ, vừa lúc tiện đường. Dung tiểu thư dung nhan diễm lệ, mĩ sắc hơn người, sau khi say rượu, tư thái nữ tử lộ ra không thể sai được. Nếu như rời thuyền, kẻ phàm phu tục tử thấy được ta sợ là sẽ có chuyện không hay.” Lời này của Giang Ngưng Nguyệt đã trực tiếp vạch trần thân phận nữ tử của Dung Vũ Ca, hơn nữa lời này của Giang Ngưng Nguyệt nói thật đúng trọng tâm, tư thái Dung Vũ Ca lúc này thật chẳng khác gì Ðắc Kỉ hạ phàm, mị cốt câu hồn. Thật đúng là tuyệt sắc yêu cơ!
Dung Vũ Ca là người vốn mang vẻ đẹp như thế, là loại sắc đẹp khuynh đảo chốn hồng trần, là loại vẻ đẹp câu hồn, cũng dễ dàng mê hoặc lòng người nhất. Nếu để cho người bình thường nhìn thấy sợ là không khỏi nổi lên lòng xấu xa, huống hồ điều Giang Ngưng Nguyệt hi vọng nhất là có thể lưu lại Vệ Minh Khê.
“Ta không muốn nhìn thấy nàng, hồ li tinh…” Dung Vũ Ca nghe vậy lập tức lên tiếng phản đối, nàng không muốn Vệ Minh Khê ở lại trên thuyền này, để cho hồ li tinh này có cơ hội dòm ngó sao! Kì thật lúc này Dung Vũ Ca so với Giang Ngưng Nguyệt lại càng giống hồ li tinh hơn. Đã là hồ li tinh lại kêu người khác là hồ li tinh, càng thể hiện bộ dáng của một nữ nhân hư hỏng.
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca lúc này tuy rằng còn mặc nam trang nhưng trên mặt phiếm đỏ ửng giống như đóa mẫu đơn kiều diễm, mị nhãn như tơ, sóng mắt mê hồn, thân thể như thể không xương dán lên người mình, nếu không có mình đỡ nàng sợ là sớm đã gục xuống rồi.
Vệ Minh Khê liếc Dung Vũ Ca một cái, nàng cùng Dung Vũ Ca là thân phận hai nữ tử, một khi xuất môn bên ngoài lẽ ra phải vạn phần cẩn thận, Dung Vũ Ca lại cố tình lộ vẻ họa thủy như thế, đúng như lời Giang Ngưng Nguyệt nói, nếu xuống thuyền thực làm cho người ta không thể yên tâm.
“Vậy quấy rầy Giang tiểu thư rồi.” Vệ Minh Khê tỏ vẻ xin lỗi hướng Giang Ngưng Nguyệt nói, Dung Vũ Ca thật sự luôn làm cho người ta phải quan tâm đến nàng. Vệ Minh Khê khẽ lắc đầu.
“Các ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi đỡ nàng.” Lúc Giang Ngưng Nguyệt vừa đưa tay đỡ Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền đẩy nàng ra, ai cần nàng giúp chứ: “Ai cần ngươi đỡ ta, giả mù sa mưa…”
Giang Ngưng Nguyệt không phản ứng gì, Dung Vũ Ca càng thất thố, càng chứng tỏ khí độ mình tốt.
“Ta tự đỡ nàng là được rồi!” Mặc dù có điểm khó khăn nhưng thật ra Vệ Minh Khê nguyện ý tự mình giúp đỡ Dung Vũ Ca hơn. Nàng đoán Dung Vũ Ca đại để không thích Giang Ngưng Nguyệt, cũng không thích Giang Ngưng Nguyệt đụng chạm vào nàng.
Vệ Minh Khê lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái, Dung Vũ Ca liền im bặt. Đây là dấu hiệu cho thấy Vệ Minh Khê đang tức giận phi thường. Mặc dù hiện tại thần trí có chút hồ đồ nhưng theo bản năng nàng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại!
***
Sau đó Giang Ngưng Nguyệt đưa Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca tới khoang thuyền tốt nhất.
“Ta cùng Dung tiểu thư đều là nữ tử, ta thay ngươi chiếu cố Dung tiểu thư được chăng?” Nữ nhân này lúc này rất yêu mĩ, cũng quá xinh đẹp, Giang Ngưng Nguyệt không yên lòng khi để Vệ Minh Khê ở cùng nàng một chỗ.
“Không cần, ta cùng nàng cũng đều là nữ tử, ta tự chiếu cố nàng là được rồi.” Vệ Minh Khê mỉm cười nói, hiện tại giấu giếm thân phận mình cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa nào có đạo lí làm phiền đại tiểu thư nhà người ta tự mình chiếu cố một tửu qủy đâu.
“Nữ tử?” Tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng liệu trước vài phần nhưng khi nghe chính miệng Vệ Minh Khê nói vẫn có chút thất vọng, Giang Ngưng Nguyệt chỉ còn biết lẳng lặng nhìn Vệ Minh Khê.
“Có vấn đề gì sao?” Vệ Minh Khê không hiểu vì sao Giang Ngưng Nguyệt lại nhìn mình như vậy. Nếu Giang Ngưng Nguyệt có thể đoán trúng Dung Vũ Ca là thân phận nữ tử thì theo lí cũng phải đoán được thân phận mình mới đúng.
“Không, không thành vấn đề…” Giang Ngưng Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút bối rối hồi đáp.
“Người ta nghĩ ngươi là công tử, muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi lại vốn là nữ tử, ha ha… Vệ Chỉ chính là nữ tử, chân chính là nữ tử, tức chết ngươi rồi, cái đồ hồ li tinh kia…” Dung Vũ Ca không bị ai ngăn cản mở mồm tiếp tục nói, nàng muốn làm cho Giang Ngưng Nguyệt phải khó chịu. Nữ nhân một khi ghen tị, đâu có dễ dàng buông tha đối thủ.
Giang Ngưng Nguyệt bị nói trúng tâm tư, mặt hơi đỏ lên, tuy rằng nàng cố che giấu cực nhanh nhưng vẫn để cho Vệ Minh Khê thấy được.
Nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt mặt đỏ lên, trong lòng Vệ Minh Khê đột nhiên có chút khó chịu. Dung Vũ Ca này thật đúng là miệng quạ đen mà, Vệ Minh Khê chỉ hận không thể đem miệng Dung Vũ Ca vá lại cho rồi. Dung Vũ Ca uống say thật đúng là làm cho người ta tức chết!
Lúc trước Giang Ngưng Nguyệt nghĩ mình là nam tử, hiện tại biết mình là nữ tử chắc sẽ không thích mình nữa đâu. Dù sao Giang Ngưng Nguyệt cũng là một tiểu thư khuê các, chắc không giống Dung Vũ Ca có loại ý tưởng hoang đường như vậy, Vệ Minh Khê thầm nghĩ. Thật may mắn vừa nãy mình đã nói cho Giang Ngưng Nguyệt biết mình là nữ tử!
“Ngươi còn dám nói bậy nữa, ta sẽ quẳng ngươi xuống sông!” Vệ Minh Khê uy hiếp Dung Vũ Ca, còn làm như không thấy được vẻ xấu hổ thoáng qua vừa rồi của Giang Ngưng Nguyệt.
“Được rồi mà, người ta sẽ ngoan ngoãn nghe Chỉ nhi nói, Chỉ nhi đừng có hung dữ với người ta nữa…” Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê làm nũng, lại còn lấy thân thể của mình cọ cọ lên người Vệ Minh Khê, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Giang Ngưng Nguyệt làm bộ dáng lè lưỡi khinh bỉ, chọc quê nàng.
Giang Ngưng Nguyệt chán ghét sắc mặt Dung Vũ Ca như vậy. Dựa vào cái gì mà nàng chắc chắn sau khi mình biết Vệ Chỉ là nữ nhân sẽ không thích nữa, chẳng lẽ nàng có thể thích nữ tử còn mình thì không thể sao?
Giang Ngưng Nguyệt nhanh chóng nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, nàng muốn biết sau khi Dung Vũ Ca làm ra loại hành động làm cho người khác đỏ mặt như vậy, Vệ Minh Khê sẽ phản ứng thế nào.
Hành động quá mức thân mật cùng tư thái làm nũng ấy của Dung Vũ Ca thực sự làm cho Vệ Minh Khê thấy mất tự nhiên. Đã thế Giang Ngưng Nguyệt còn cố tình nhìn chằm chằm mình khiến Vệ Minh Khê phi thường xấu hổ, mặt thoáng đỏ lên. Vì có cảm giác chột dạ, nàng đẩy Dung Vũ Ca tránh xa một chút, nhưng như vậy lại càng cố tình gây cho người ta cảm giác nàng giấu đầu lòi đuôi.
Kì thật giờ phút này Vệ Minh Khê tựa như bị người khác phát hiện ra tình cảm của mình vậy, một chút cũng không tự nhiên, hoàn toàn muốn phủ nhận sự tình này.
May mắn lúc này trời đất tối đen, làm cho Vệ Minh Khê cảm giác mình có thể che giấu một chút chột dạ trong lòng. Nhưng nàng không biết nhãn lực Giang Ngưng Nguyệt vô cùng tốt. Giang Ngưng Nguyệt nhìn thấy Vệ Minh Khê lúc này hoàn toàn bất đồng với vẻ bình tĩnh vừa rồi, trên mặt chỉ thoáng một chút biểu hiện nho nhỏ, xem ra mặc dù trong lòng nàng có chút cảm giác kì quái, nhưng cũng không chán ghét loại cảm giác này.
“Giang tiểu thư, sắc trời cũng đã không còn sớm nữa, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, nàng có ta chiếu cố là được rồi.” Vệ Minh Khê nhanh chóng che giấu vẻ bối rối, hạ lệnh trục khách.
“Vậy các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Giang Ngưng Nguyệt không phải giống như Dung Vũ Ca có thể dai như da trâu, nàng bị hạ lệnh trục khách đành phải bất đắc dĩ rời đi.
“Chỉ nhi rốt cuộc cũng đem nàng đuổi đi, nàng thực đáng ghét, Chỉ nhi cũng đáng ghét…” Dung Vũ Ca oán giận, hoàn toàn không biết Vệ Minh Khê đang tức giận phi thường. Đã uống rượu lung tung không đúng nơi đúng lúc, uống đến say rồi mà giờ phút này lại còn dám nói hươu nói vượn!
“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê rõ ràng đang tức giận, gầm nhẹ tên Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca vốn đang đầy một bụng ủy khuất, bị quát lại càng thêm buồn lòng.
“Ngươi lại quát ta, ngươi vừa rồi thiên vị nàng thì cũng thôi đi, lại còn ở trước mặt nàng nói này nói kia ta, hiện tại lại còn quát ta. Ngươi đối với nàng thì ôn nhu như vậy, đối với ta lại phát hỏa, mặt mày nhăn nhó, ngươi biết rõ người ta thích ngươi, ngươi lại còn giúp nàng…” Dung Vũ Ca nói xong liền khóc oà, nàng chán ghét Vệ Minh Khê đối tốt với nữ nhân khác, nàng cũng không thích Vệ Minh Khê hung dữ với mình…
Vệ Minh Khê ngây ngẩn cả người, bổn ý là muốn giáo huấn hành động bốc đồng của Dung Vũ Ca một chút nhưng cuối cùng lại để ác nhân cáo trạng trước, tranh thủ khóc nháo ình xem. Vệ Minh Khê muốn mở miệng giáo huấn mà không được, bởi vì Dung Vũ Ca khóc tựa hồ rất thương tâm. Mà Vệ Minh Khê lại luôn mềm lòng, đối với việc Dung Vũ Ca khóc lóc như thế thực không có cách, hơn nữa Dung Vũ Ca càng khóc càng dữ, nếu không dỗ nàng, nàng sẽ tiếp tục khóc mãi cho xem.
“Được rồi, đừng khóc nữa, chưa nói gì ngươi ngươi đã khóc trước, đừng náo loạn nữa.” Vệ Minh Khê thở dài nói, nàng sao lại phải để ý đến người bốc đồng như Dung Vũ Ca thế này?
“Vệ Minh Khê, ta ghét ngươi chết được, ngươi chỉ biết quát mắng ta thôi sao? Chỉ biết giúp Giang Ngưng Nguyệt, chỉ biết đối với người khác ôn nhu khách khí, chỉ biết cười với người khác…” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy dài từng giọt từng giọt, thoạt nhìn giống như bị ủy khuất cực kì.
Kì thật chuyện Dung Vũ Ca để ý chỉ là vừa rồi Vệ Minh Khê giúp Giang Ngưng Nguyệt một lần nho nhỏ, hũ dấm chua Dung Vũ Ca thật đúng là lớn kinh người.
Dung Vũ Ca mượn rượu khóc nháo không thôi làm cho Vệ Minh Khê thiệt tình thúc thủ vô sách. Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca khóc đến mức tâm đều rối loạn, theo bản năng đem Dung Vũ Ca ôm chặt vào lòng: “Vừa rồi miễn rượu cho nàng là vì Giang Ngưng Nguyệt là ngoại nhân, lễ không thể bỏ, không thể quá thất lễ với nàng, ngươi là người một nhà, hơn nữa ngươi có chỗ thất lễ, đương nhiên ta phải chỉ ra…”
Vệ Minh Khê nghiêm trang giải thích vì thấy Dung Vũ Ca vẫn lẩn quẩn chuyện này không tha. Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng biết Dung Vũ Ca khóc nháo là vì cái gì, thì ra nàng để ý chuyện này, nhưng Vệ Minh Khê cảm thấy chuyện đó rất hợp lí mà. Tâm nhãn Dung Vũ Ca thiệt là nhỏ, Vệ Minh Khê thầm nghĩ, bất quá vẫn nên dụ dỗ Dung Vũ Ca ngừng khóc đã rồi nói sau.
Dung Vũ Ca nghe vậy quả nhiên ngừng rơi nước mắt, Vệ Minh Khê nói Giang Ngưng Nguyệt là ngoại nhân mà mình là người một nhà, thân sơ vừa nhìn là biết ngay. Nghĩ như vậy Dung Vũ Ca mới cảm thấy lòng có chút thoải mái, nhưng vừa rồi Vệ Minh Khê cười với Giang Ngưng Nguyệt khiến mình thực sự rất đố kị.
“Ngươi cười với nàng thân thiết như vậy, người ta tự nhiên là đố kị thôi, về sau không được nở nụ cười như vậy nữa với người khác…” Dung Vũ Ca đình chỉ nước mắt, hàm chứa giọng mũi hướng Vệ Minh Khê nói, vừa giống làm nũng lại vừa giống oán giận.
“Đó là lễ nghi, không thể không cười, chẳng lẽ lại phụng phịu nói chuyện sao?” Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng biết hôm nay Dung Vũ Ca chuyện bé xé ra to nguyên lai là bởi vì đố kị. Trong lòng Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng kì quái nhất là tâm tình lại tốt thần kì.
“Người ta mặc kệ!” Dung Vũ Ca bá đạo nói.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp