Google.com.vn Đọc truyện Online

18/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 3 + 4

Đăng bởi Ngân Giang | 18/6/18 | 0 nhận xét
Chương 3:
Trời đã tối, bốn phía yên lặng một màu đen tĩnh mịch, Lục mẹ giữ Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê ở lại nhà qua đêm một bữa, Giang Hoài Khê thấy dáng vẻ Lục Tử Tranh rõ ràng có hơi do dự, nhàn nhạt khuyên nhủ: “Cậu cũng rất lâu rồi không ở cùng với dì, buổi tối cứ ở lại đây đi, sáng sớm mai tôi đến sớm một chút chở cậu về thay quần áo rồi sau đó đưa cậu đi làm, không trễ đâu.” 
Lục Tử Tranh nghe vậy, lại do dự, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Giang Hoài Khê nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?” 

Lục Tử Tranh liếm liếm môi, nói: “Buổi tối cô còn bận chuyện gì nữa không?” 

Giang Hoài Khê lời ít mà ý nhiều: “Không còn.” 

“Vậy, vậy cô cũng ở lại đây luôn đi.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời Giang Hoài Khê ngủ lại, hiển nhiên, Giang Hoài Khê chưa kịp che giấu niềm kinh ngạc và hơi sững sờ của nàng. Lục Tử Tranh giả vờ tự nhiên bổ sung thêm: “Không thì còn phải phiền phức cô tới tới đi đi, tôi, tôi cũng cảm thấy ngại mà.” 

Nghe vậy, khóe miệng Giang Hoài Khê lại cong lên một nụ cười: “Hiếm khi thấy cậu ngại ngùng với tôi đấy, bây giờ nghe thế, hình như lỗ tai tôi hơi nóng lên rồi thì phải.” Nói xong lại giả vờ nghiêng đầu qua với Lục mẹ, giễu cợt nói: “Dì ơi, dì giúp con xem xem nó có đỏ lên không.” 

Lục mẹ chỉ biết cười đến híp cả mắt nhìn hai người các cô.

Lục Tử Tranh xấu hổ lườm Giang Hoài Khê một cái, nói với Lục mẹ: “Mẹ, con đi tắm đây.” Nói xong, không để ý tới hai người ấy nữa, trở về phòng cầm lấy áo ngủ.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Giang Hoài Khê và Lục mẹ đang cùng xem TV.

Lục mẹ xiên một quả táo đã được cắt gọn trên khay trà đưa cho Giang Hoài Khê, cảm khái nói: “Hoài Khê, dì còn nhớ cảnh tượng lần thứ nhất Tranh Tranh mang con về nhà, chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy rồi nhỉ.” 

Cái miệng nhỏ của Giang Hoài Khê cắn nhẹ một cái, cười nói: “Đúng vậy, dì à dì không biết đâu, lần đó Tử Tranh chẳng hề muốn dẫn con về nhà chút nào. Thấy dì nhiệt tình với con như thế, cậu ấy xém tí nữa tức chết rồi.” Nhớ tới dáng vẻ quật cường của Lục Tử Tranh khi ấy, trong đồng tử Giang Hoài Khê chứa đầy sự dịu dàng, thật sự là hoài niệm mà.

Lục mẹ cười cười tỏ vẻ hiểu cả: “Làm sao mà dì không biết chứ, nhưng mà Hoài Khê nè, lần đầu dì nhìn thấy con, dì đã biết con không hề có ý xấu với Tranh Tranh, dì biết con là đứa trẻ ngoan, chỉ muốn đối tốt với Tranh Tranh mà thôi.” 

Giang Hoài Khê có chút sửng sốt, ăn quả táo xong, cúi đầu không nói gì.

Lục mẹ lại tiếp tục nói: “Những năm này, Tranh Tranh may mà có con làm bạn, nó vui vẻ hơn rất nhiều, con không biết nó trước đây...” Lời còn chưa dứt, bà nặng nề thở dài một hơi: “Nói chung, dì cám ơn con những năm này đã giúp đỡ Tranh Tranh, con bé có đôi khi hay khó tính, lại không biết biểu đạt bản thân thế nào. Nếu như trong những năm này, nó không hiểu chuyện hay vô tình làm tổn thương con, dì thay nó xin lỗi con.” 

Giang Hoài Khê gấp gáp lắc đầu, nói: “Không có đâu ạ, dì à, con cũng phải cám ơn Tử Tranh, cậu ấy cũng mang đến cho con rất nhiều vui vẻ.” 

Lục mẹ nói: “Hoài Khê, dì thật sự rất thích con, đáng tiếc thay...” Bà không nói thêm nữa, chỉ là khẩu khí tiếc nuối ấy Giang Hoài Khê dĩ nhiên nghe thấy rõ ràng.

Giang Hoài Khê lờ mờ có thể đoán được Lục mẹ muốn nói điều gì, cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn cười trấn an bà: “Bạn tốt, có thể ở bên nhau càng lâu dài mà.” 

Lục mẹ như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Giang Hoài Khê một cái, cười cười, không nói nữa.

Đêm đã khuya, lúc Giang Hoài Khê tắm rửa sạch sẽ đi ra, Lục mẹ đã chuẩn bị giường gối xong cả rồi, bà đặt thêm một chiếc gối và một chiếc chăn ở trên giường Lục Tử Tranh. Còn Lục Tử Tranh thì đang lười biếng dựa vào giường cúi đầu đọc sách.

Trong lúc nhất thời, đôi mắt Giang Hoài Khê hơi sáng lên, động tác trên chân cũng chầm chậm lại, tựa ở cạnh cửa, lẳng lặng mà nhìn Lục Tử Tranh.

Không hề sắp xếp trước, lần đầu tiên ngủ lại ở trong nhà mẹ Lục Tử Tranh, nàng lại phát hiện ở trong phòng vệ sinh của Lục Tử Tranh lại có bộ cốc của tình nhân, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, còn trong tủ quần áo của cô, lại có đồ lót và áo ngủ phù hợp với size của nàng, tất cả đều là đồ mới cả.

Xem ra, nhiều năm như vậy, nàng có lẽ đã hâm nóng được một ít cái trái tim tảng đá của Lục Tử Tranh rồi.

Giang Hoài Khê híp híp mắt, vô cùng có cảm giác thành tựu.

Lục mẹ gõ gõ cửa, bưng hai ly sữa bò đi vào, Giang Hoài Khê luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng quy tắc, uống xong ly sữa thì thấy kim giờ đồng hồ đã chỉ về số 10, liền lôi chăn nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Lục Tử Tranh uống sữa bò xong, thấy Giang Hoài Khê đã nằm xuống, tư thế như đang chuẩn bị đi ngủ, cũng hợp thời khép sách tắt đèn, nằm xuống ngủ theo. Đây không phải là thời gian cô thường ngủ, nhắm mắt lại, tạm thời không cách nào ngủ được.

Sau một hồi, Lục Tử Tranh đầu hàng. Mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn Giang Hoài Khê bên cạnh một chút, lại phát hiện vẻ mặt bình yên của nàng, tựa hồ đã ngủ say rồi. Lục Tử Tranh cứ lẳng lặng mà nhìn nàng hồi lâu như vậy, cuối cùng lại khẽ cười cười, nhắm mắt lại, không biết lúc nào cũng tiến vào mộng đẹp.

Nhưng mà, cô ngủ cũng không yên ổn.

Cô mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên Liên Huyên nói chuyện với cô.

Khi đó mới vừa lên trung học phổ thông không bao lâu, lớp học mới tới một học sinh chuyển trường, nghe nói là từ nước Anh trở về, gia thế xuất chúng, kết quả học tập xuất sắc vô cùng, càng hiếm có chính là, tướng mạo lại hơn người, đẹp đẽ tựa như công chúa từ trong lâu đài của đồng thoại đi ra, nhất thời liền danh tiếng vô lượng. Lục Tử Tranh cùng lớp với nàng ta, lại ngay ở bàn bên cạnh với nàng ta, hiển nhiên cũng chú ý một chút, có điều, cũng chỉ là bàng quan mà thôi. Khi đó, cô chỉ cầu có thể yên tĩnh sống ở trong thế giới của mình, không muốn đi làm phiền ai, càng không hy vọng bị ai làm phiền.

Liên Huyên, là kẻ xâm nhập bất ngờ vào thế giới của cô.

Khi đó, cả lớp chỉ có mỗi Lục Tử Tranh một người một bàn, bởi vì giáo viên chủ nhiệm không cho phép nam sinh và nữ sinh cùng bàn, mà nữ sinh, cũng chẳng ai muốn ngồi cùng bàn với Lục Tử Tranh.Khi kiểm tra trắc nghiệm môn Tiếng Anh, giáo viên đã yêu cầu mỗi người phải tự chuẩn bị giấy trắc nghiệm ở nhà, nhưng mà Lục Tử Tranh luôn luôn chuẩn bị chu toàn của khi ấy, chẳng hiểu sao vào ngày kiểm tra lại quên mang theo nó.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong giấy bút, giáo viên sắp bắt đầu giờ kiểm tra. Lục Tử Tranh cắn cắn môi, không còn cách nào, định chuẩn bị làm trắc nghiệm bằng giấy trắng, thì đột nhiên có một tờ giấy mang theo đường nét trắc nghiệm Tiếng Anh từ bên cạnh đưa sang. Trong chốc lát, Lục Tử Tranh hơi kinh ngạc, bạn học trong lớp cũng đều kinh ngạc đến mức phát ra tiếng “Ôi!” 

Mà Liên Huyên, chủ nhân tờ giấy lại bình tĩnh tự nhiên cười cười về phía Lục Tử Tranh, quay đầu lại, chuyên tâm chờ đợi giáo viên phát đề. 

Liên Huyên, nàng ta không biết, nụ cười lơ đãng của nàng ta khi đó, đã chiếu sáng cuộc sống u ám lớp 10 của Lục Tử Tranh, làm cho trái tim gần như khô cạn của cô, có vài vệt sức sống ướt át trở lại.

Lục Tử Tranh cứ dè dặt bắt đầu làm bạn với Liên Huyên như vậy, dè dặt mà bảo vệ tình bạn của hai người các cô, cơ hồ hao hết tâm lực.

Liên Huyên càng thân thiết với cô một chút, cô liền hoan hô nhảy nhót, cảm xúc bắn ra tứ phía. Cô biết, tình cảm mà cô đối với Liên Huyên, đã vượt quá giới hạn rồi.

Liên Huyên không biết, không sao. Cô có thể chịu đựng, cô có thể chờ đợi, cô bằng lòng làm điều đó. Cô khiến mình thấp kém như hạt bụi, chỉ vì hy vọng có một ngày Liên Huyên có thể nhìn thấy cô nhỏ bé, mà có thể đồng ý nhận lấy tấm chân tâm của cô.

Nhưng mà có một ngày, Liên Huyên vẫn đẩy cô ra, nàng ta dùng giọng điệu khinh thường cũng giống như những người khác nói với cô: “Lục Tử Tranh, cậu thật ghê tởm, bọn họ nói không sai, cậu cũng chỉ giống như những con người phàn quyền phụ thế kia, trăm phương ngàn kế chỉ muốn moi chỗ tốt từ trên người tôi, là tôi nhìn lầm cậu rồi. Tránh ra.” 

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô hoảng sợ tới mức lạnh lẽo, lòng như tro nguội, nhưng vẫn cố giẫy giụa khẩn cầu nàng ta: “Liên Huyên, không phải như cậu nghĩ, chuyện đó, coi như mình chưa từng nhắc đến nó, có được không?” Cô quên mất trên tay mình còn đang che dù, hai tay nắm lấy cánh tay trái của Liên Huyên.

Liên Huyên dùng sức dằn cánh tay phải của mình, từng chút mà từng chút đẩy ra hai tay của cô, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, ngồi vào trong chiếc xe đưa đón đang chờ mình, nhanh chóng rời đi. Thời điểm xe khởi động, bọt nước hung hắn bắn tung tóe lên trên thân Lục Tử Tranh, là món quà Liên Huyên cuối cùng tiễn đưa cô - một thân nước bẩn, đầy người chật vật.

Cô tuyệt vọng, buông tha cho tất cả tôn nghiêm, hô lấy tên Liên Huyên, đuổi theo chiếc xe chạy rất lâu, một quãng đường rất dài, mãi đến khi, cô đuổi không kịp nữa, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ấy nữa...

“Liên Huyên, cậu rõ ràng đã nói, cậu tin mình mà...” 

Cô vô lực ngã quắp trên đất, cả người ướt đẫm, vô cùng chật vật. Cô biết, xung quanh rất nhiều bạn học đi ngang qua đều đang nhìn cô, đang cười nhạo cô, cô cũng biết, chuyện này sẽ lại trở thành một trong những đề tài câu chuyện nhục nhã cô, nhưng mà, cô đã không còn khí lực để đứng lên, để giữ gìn lại chút ít tôn nghiêm còn sót lại này nữa rồi.

Ngày đó, cô không nhớ mình làm sao về tới nhà, trong ký ức, tựa hồ chỉ còn lại có nước mắt mãnh liệt tràn ra...

Ban đêm, cô phát sốt cao, xin nghỉ phép ba ngày, thêm hai ngày cuối tuần nữa, tổng cộng cô ở nhà hết năm ngày. Ngày thứ hai đến trường học, cô còn khờ dại nghĩ rằng, cô sẽ đi giải thích với Liên Huyên, có lẽ chuyện còn có thể chuyển biến tốt đẹp, Liên Huyên sẽ tin tưởng cô.

Nhưng mà, đến trường học, từ trong những cái chỉ chỉ chỏ chỏ, khinh thường và nghị luận của những người khác, cô mới biết, Liên Huyên chuyển trường rồi.

Cô rõ ràng nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng của chính bản thân mình.

Cô ấy biến mất rồi.

Cô ấy sẽ không bao giờ trở về nữa rồi.

Mang theo trái tim trăm lở ngàn loét nhưng lại vô cùng chân thành của Lục Tử Tranh đi mất rồi.

Lục Tử Tranh nằm nhoài trên bàn khóc cả một buổi sáng.

Cô biết tất cả bạn học đều nói rằng là cô ép Liên Huyên đi. Bọn họ đều nói Lục Tử Tranh là đồng tính luyến ái ghê tởm, Liên Huyên bị cô ta làm phiền đến sợ hãi nên mới chuyển trường; Bọn họ nói, Lục Tử Tranh không có ba lại nghèo nàn, vì thế nên chỉ biết ôm đùi kẻ có tiền, xem kìa, bị bỏ rơi nữa rồi; Bọn họ nói, Lục Tử Tranh là tiện nhân, ỷ vào bản thân có mấy phần tư sắc, vừa thích con gái lại vừa thích dụ dỗ con trai, bọn họ nói Lục Tử Tranh...

Lục Tử Tranh cũng đã quên buổi trưa tan học ngày đó, cô làm sao về được tới nhà.

Sau ngày ấy, cô không còn xuất hiện ở trường trung học ấy nữa.

Cô biến mất tựa như Liên Huyên, chỉ để lại cho bọn bạn học một đề tài câu chuyện trong những giờ rỗi rãi mà thôi.

Lúc mộng tỉnh, bên tai Lục Tử Tranh vang vọng chính là giọng nói lạnh lẽo của Liên Huyên “Cậu thật buồn nôn, tránh ra”, ánh mắt của nàng ta khinh thường như thế, tựa như một cây kiếm sắc bén lợi hại xuyên thẳng vào trong trái tim của cô. Lục Tử Tranh kinh hoảng mở mắt ra, chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, có vài sợi tóc dính vào mặt, gối, đã ướt một mảng.

Nghiêng về bên cạnh, nhìn Giang Hoài Khê một lát, cũng may, nàng vẫn chưa tỉnh giấc.

Giang Hoài Khê cứ yên tĩnh ngủ như thế, lông mi dài dày đặc tự nhiên cong lên, hô hấp bình tĩnh mà an lành, Lục Tử Tranh đột nhiên cũng có cảm giác an lòng hiếm thấy.

Cô vươn hai tay từ trong chăn ra, xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Hoài Khê cách một tấm chăn, kề đầu nhẹ nhàng ở trước ngực nàng. Chăn quá dày, cô không nghe thấy tiếng tim đập của Giang Hoài Khê, nhưng cô cảm nhận được, hô hấp của Giang Hoài Khê lúc này vững vàng nhấp nhô giữa ngực và bụng, một cái lại một cái...

Cảm giác đầy đủ ở trong lồng ngực bổ khuyết lấy cõi lòng tràn đầy trống vắng sau khi mộng tỉnh của cô, Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy quyến luyến cùng mềm mại. Cô vùi đầu vào bên trong, khẽ cười nhẹ, ở trong lòng yên lặng mà nỉ non: “Tôi yêu người...” 

Cô không biết, lúc cô ôm lấy Giang Hoài Khê, nàng nhắm mắt lại, ở trong lòng liên tục lặp lại một câu lại một câu: “Tử Tranh, đừng khóc...”

============== 
Chương 4:
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lục Tử Tranh tỉnh lại, Giang Hoài Khê đã không còn ở bên cạnh. Trên chiếc gối màu trắng ấy, chỉ để lại một vùng lõm nhỏ, cùng vài sợi tóc đen mỏng dài của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh đưa tay cầm lên vài sợi tóc ấy, ngơ ngác nhìn một hồi.

Lúc Lục Tử Tranh rửa mặt, thay đổi quần áo xong xuôi đi đến phòng khách, cô liền nhìn thấy một Giang Hoài Khê đã thay đổi quần áo, trang điểm tinh xảo, tinh thần thoải mái đang đứng thẳng ở trước bàn ăn giúp Lục mẹ bày bát đũa.

Thấy Lục Tử Tranh đã rời giường rồi, Giang Hoài Khê cầm trên tay thêm một đôi đũa đưa cho cô, nói rằng: “Hiếm khi ăn sáng với dì một bữa, cậu cũng nên thể hiện cho tốt một chút đấy, nè.” 

Lục Tử Tranh nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống, thanh minh: “Tôi sợ tôi thể hiện tốt quá, lại khiến cô không có cơ hội tỏ ra ngoan ngoãn biết điều ấy chứ.” 

Lục mẹ lại chém thêm mấy nhát dao: “Hoài Khê không cần thể hiện thì ta cũng biết con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện mà.” 

Lục Tử Tranh: “...” 

Sau khi ăn sáng xong, Giang Hoài Khê trước tiên đưa Lục Tử Tranh về chỗ ở của cô để thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác, tiếp theo, lại đưa cô đi tới công ty.

Không thể không nói, quan niệm thời gian của Giang Hoài Khê từ trước đến giờ đều y đúc như hồi còn đi học, bao giờ nàng cũng đến sớm hơn so với Lục Tử Tranh. Lúc Lục Tử Tranh đến công ty, vẫn còn cách thời điểm đi làm tới 15 phút. Khi học đại học, Giang Hoài Khê đúng giờ đến mức khiến Lục Tử Tranh tức giận nghiến răng, bây giờ, cô lại cảm thấy, ừ, cám ơn trời đất đã không đến muộn.

Sau khi xuống xe vào cửa, gặp phải đồng nghiệp, Lục Tử Tranh thì hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, là nữ đồng nghiệp kia nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Cô Lục...” 

Hai cô cùng nhau vào thang máy, nữ đồng nghiệp nhiệt tình hỏi thăm cô: “Người vừa đưa cô đi làm là bạn trai của cô à? Xe thật đẹp đấy.” Trong giọng nói khó nén sự hâm mộ.

Lục Tử Tranh chẳng muốn giải thích, không lạnh không nhạt đáp “ừ” một tiếng, không nhiều lời nữa.

Có lúc cô cảm thấy, trên thế giới này, nếu như tất cả mọi người không có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy, không cần quan tâm việc tư của người khác thế nào, không có lực liên tưởng phong phú như thế, có phải chăng, sẽ ít đi rất nhiều thị phi không.

Đa số mọi người trên thế giới này, hình như không hiểu rằng, mỗi một câu nói của bản thân có phân lượng thế nào, hoặc là, có lực sát thương ra sao. Vì thế, bọn họ đã quen chuyện há mồm thì hỏi, há mồm thì nói, xuyên tạc lung tung, chỉ biết tùy theo cảm nhận của riêng họ. Cũng may, dường như cô đã thành công trong việc tự mình giả mình, đao thương đến bất nhập rồi.

Liên Huyên đạp giày cao gót dài nhỏ, mặc một chiếc váy ngắn màu đen tao nhã, bước chân dài rộng, gõ gõ cửa phòng làm việc của Lục Tử Tranh vài cái, ung dung đẩy cửa vào, cười nói: “Chào buổi sáng, đã quen với công việc chưa?” 

Lục Tử Tranh không nghĩ rằng Liên Huyên sẽ đến đây chỉ vì mỗi câu nói này, gật gật đầu: “Tàm tạm, Liên tổng yên tâm.” 

Quả nhiên, Liên Huyên nói tiếp: “Vậy thì tốt, một thời gian tới có lẽ sẽ khá bận, phải cực khổ cậu rồi. Tài liệu hôm qua Trương bí thư đưa cậu, cậu nhớ xem kỹ càng một chút, lát nữa 10 giờ tới phòng làm việc của mình, chúng ta thảo luận một vài vấn đề.” 

Lục Tử Tranh đáp một tiếng “được”, liền vùi đầu vào sắp xếp những tài liệu liên quan.

Cô cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng va chạm cộp cộp giày cao gót của Liên Huyên đi về hướng ngoài cửa, đột nhiên, lại không còn tiếng vang nữa. Cô kỳ quái ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liên Huyên quay đầu lại, nhìn cô bổ sung một câu: “Nhiều năm như vậy, buổi sáng cậu vẫn sẽ ngẩn người theo thói quen nhỉ.” 

Trong nháy mắt, Lục Tử Tranh suýt chút nữa quên mất phải mỉm cười đáp lại nàng ta ra sao.

9 giờ 55 phút, Lục Tử Tranh đi ra văn phòng, định đi tìm Liên Huyên. Trên đường, đúng lúc đụng phải đoàn người mà Liên Huyên đang tiễn ra ngoài, Lục Tử Tranh đứng ở một bên, định bụng chờ Liên Huyên tiễn khách xong rồi quay về.

Người con trai anh tuấn cao thẳng dẫn đầu đoàn người đột nhiên mở miệng hỏi thăm về phía Lục Tử Tranh: “Chào Lục tiểu thư.” 

Lục Tử Tranh nhất thời không nhận ra cậu ta là ai.

Liên Huyên cười hỏi cậu ta: “Giang tổng quen biết với Tử Tranh?” 

Giang Hoài Xuyên ôn hòa cười đáp: “Lục tiểu thư là bạn thân của chị tôi, chúng tôi từng có duyên gặp mặt vài lần.” Dứt lời, lại khách khí nói với Lục Tử Tranh: “Khi nào Lục tiểu thư rãnh thì tới nhà tôi ngồi một chút, mẹ tôi vẫn luôn muốn gặp gỡ chị.” 

Lục Tử Tranh rốt cục nhận ra người con trai trẻ tuổi mang comple trước mắt này là cậu bé ngày trước đã từng chân thành tới tìm mình. Nhìn kỹ một chút, trên khuôn mặt của cậu ta, vẫn tìm ra được bóng dáng của Giang Hoài Khê.

Cô hơi cười cười gật gật đầu, đáp ứng lời mời khách khí của Giang Hoài Xuyên.

Nhắm mắt lại, một bức tường dường như được dựng lên, trong đầu Lục Tử Tranh vang vọng lấy giọng nói non nớt thiếu niên của Giang Hoài Xuyên: “Lục tiểu thư, kính nhờ chị, nếu chị không thích chị tôi, thì xin chị cũng đừng nên tổn thương chị ấy, có được không?” 

Đó là không lâu sau lần gặp gỡ quái lạ đầu tiên xảy ra giữa cô và Giang Hoài Khê ở thư viện.

Khi đó cô đối xử với cậu ta thế nào nhỉ?

Cô chỉ kỳ quái nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Thật ngại, tôi không quen biết chị cậu.” 

Thiếu niên cúi thấp đầu, nói: “Chị của tôi, là Giang Hoài Khê...” 

Khi đó, Lục Tử Tranh giận quá thành cười, cười khẩy nói: “Giang thiếu gia cậu thật biết nói đùa.” Ai tổn thương ai chứ? Cậu ta nhìn lộn rồi phải không?Khuôn mặt thiếu niên thoáng chốc đỏ bừng, chỉ biết thành khẩn nói lần thứ hai: “Cho dù chị không thích chị tôi, cũng xin chị đừng nên tổn thương chị ấy, tôi xin chị...” Một tiếng ‘xin chị’ khi đó, âm thanh thật thấp, nhưng lại tràn đầy sự chân thành. 

Lục Tử Tranh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khó nén nổi lửa giận, Giang Hoài Khê để lại cho cô nỗi nhục không tên, là chuyện đời này cô khó bao giờ quên được. Cô nhìn người thiếu niên tuấn tú trước mắt, chỉ cảm thấy, kẻ có tiền đều là như thế, luôn thích tự mình quyết định, quái gở hết cả sao?

Cô không để ý đến cậu ta, trực tiếp rời đi.

Thật sự là một lần gặp mặt không tính vui vẻ mà. Không nghĩ tới, chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng mà ấy, Lục Tử Tranh cười cười, em trai cô thật sự là lo xa rồi, Giang Hoài Khê thoạt nhìn như có một thân Kim cang bất hoại, một trái tim rắn chắc như kim cương, sao có thể tùy tiện tổn thương là tổn thương được.

Lúc Liên Huyên trở lại, trông thấy Lục Tử Tranh đang một tay ôm cánh tay, nháy mắt lại như đang cười, tựa ở trên bức tường đối diện cánh cửa, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh an nhiên như vậy.

Nàng ta không phải không thừa nhận rằng, thời gian đặc biệt yêu thích Lục Tử Tranh, nhiều năm qua đi, Lục Tử Tranh vẫn giống như trong ký ức của nàng ta, dưới bề ngoài xinh đẹp động lòng người, ẩn giấu lấy một tấm lòng sạch sẽ ngây ngô lại chân thành.

Liên Huyên thật lâu thật lâu nhìn cô vài lần, nhắm hai mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, mới đi vào vỗ nhẹ vai Lục Tử Tranh, sau đó, liền nhìn thấy Lục Tử Tranh kinh hoàng mở mắt ra, theo bản năng lùi về sau một bước, cái ót, mạnh mẽ đập vào bức tường, cốp, một tiếng thật lớn...

Lục Tử Tranh không thèm quan tâm đến cái ót của mình, chỉ cố dịch vị trí về hướng bên cạnh, kéo ra khoảng cách với Liên Huyên, mới xấu hổ cất lời: “Thật ngại quá Liên tổng, là tôi thất thần rồi.” 

Liên Huyên kéo lấy tay cô, lại nhích tới gần cô, đầu tới đầu, nhìn sau ót của cô một chút, nhẹ giọng hỏi ở bên tai cô rằng: “Đầu không sao chứ, đụng đau không? Mình gọi thư ký đem ít thuốc tới đây nhé.” Âm thanh dễ nghe êm tai lộ ra sự thân thiết.

Khoảng cách giữa các cô chỉ có một nắm tay, Lục Tử Tranh có thể rõ ràng nghe thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Liên Huyên, đây là khoảng cách mà rất nhiều năm về trước cô từng tha thiết mơ ước, ngày xưa nếu mà như vậy, có lẽ cô sẽ hưng phấn đến mức tim đập gia tốc. Bây giờ, cô cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà cô rõ ràng cảm giác được, đấy không phải là do sự vui sướng.

Khoảng cách quá gần, cô lui về phía sau một bước, lúng túng cười cười nói sang chuyện khác: “Không sao. Liên tổng, tài liệu tôi xem hết rồi, cô xem...” 

Liên Huyên nhìn cô một chút, một thoáng khó xử liền qua đi, lại cười nói: “Ừ, chúng ta đi vào thôi.” Nói xong liền quay người mở cửa văn phòng ra.

Thảo luận trái lại lại tiến hành vô cùng thuận lợi, khoa chính quy của Lục Tử Tranh là kinh tế thương mại quốc tế và tiếng Nhật, kiến thức chuyên nghiệp vững vàng, dĩ nhiên không thể làm khó cô.

Thời điểm thảo luận, dáng vẻ nghiêm túc của Liên Huyên, đúng là vẫn khiến Lục Tử Tranh xa lạ, đã không còn dáng tươi cười quen thuộc, là sự lạnh lùng ngoài Lục Tử Tranh dự liệu.

Lục Tử Tranh không khỏi suy tư, có phải là dưới bề ngoài nhu hòa xinh đẹp của cô ấy, cũng ẩn giấu một trái tim lạnh lẽo kiên cố hay không nhỉ?

Trong nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô đều không học được cách nhìn thấu lòng người, không biết có tính là cô ngu dốt hay không đây.

Buổi trưa, cô từ chối lời mời của đồng nghiệp, một mình tới nhà ăn ăn cơm, lúc gọi cơm, đặc biệt chọn một góc bên cửa sổ ngồi xuống. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cũng khiến tâm trạng cô tốt đến mức ăn hết cả hai phần cơm.

Trên bàn ăn, vị trí đối diện với cô, nhiều năm qua, hoàn toàn không có ai cả. Thế nhưng, nhìn trong nhà ăn, mọi người sóng đôi ngồi với nhau hoặc là tụm năm tụm ba, Lục Tử Tranh lại không hề ước ao.

Cô đã sớm thói quen một mình yên lặng ăn cơm rồi.

Huống hồ, người có thể cùng bạn ăn cơm, không nhất định phải là bạn bè. Mà người làm bạn bè với bạn, không nhất định phải xuất phát từ tình nghĩa, có lẽ, bởi vì mỗi người cũng đều cô đơn thôi.

Bỗng nhiên, cô thấy một đôi tình nhân đang dắt tay đi vào tòa cao ốc đối diện, nam cao to anh tuấn, nữ tao nhã mỹ lệ, hai người vừa nói vừa cười đủ khiến người khác hâm mộ, có lẽ là đi về hướng phòng cơm Tây mới mở của lầu hai ở tòa cao ốc bên ấy.

Một cái ánh mắt, Lục Tử Tranh tức thì nhận ra, cô gái kia, là mới buổi trưa sau khi thảo luận xong còn nồng nàn yêu cầu muốn cùng ăn trưa với cô, Liên Huyên. Khi đó, Liên Huyên còn nói rằng, nếu cô không định ra ngoài ăn trưa với nàng ta, nàng ta cũng chỉ biết vùi đầu ở văn phòng ăn thức ăn nhanh mà thôi. Vẻ mặt của Liên Huyên vô cùng tủi thân, Lục Tử Tranh cơ hồ tin là thật, cứ thế, đến lúc từ chối, lại có mấy phần không đành lòng.

Bây giờ nhớ lại, Lục Tử Tranh hoàn toàn không còn khẩu vị nữa rồi.

Cô qua loa ăn vài miếng rồi thu dọn khay thức ăn, tâm tư ngẩn ngơ về văn phòng nghỉ trưa.

Chẳng qua là, Liên Huyên không dễ dàng buông tha cô như vậy. Nằm nhoài trên bàn làm việc, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ của nàng ta, vẫn rõ ràng hiện lên ở trong đầu Lục Tử Tranh như thế, giọng nói của nàng ta, vẫn một tiếng lại một tiếng quanh quẩn ở bên tai.

Nàng ta mặc bộ đồng phục học sinh trắng muốt, bưng khay thức ăn, đứng ở đối diện bàn ăn của cô, cười hỏi cô: “Tử Tranh, mình có thể ngồi ở đây được không?” Khi đó, Lục Tử Tranh cầm đũa, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn bắn ra lồng ngực, dưới sự ngạc nhiên lại mừng rỡ, suýt nữa cô quên mất phản ứng.

Lúc mới bắt đầu, nụ cười của tất cả mọi người đều vô hại, đều thuần khiết sạch sẽ tựa như thiên sứ, nhiệt tình hữu hảo tựa như chân tâm.

Chẳng qua chỉ là những chuyện cũ khi đó mà thôi, sao không thể thoải mái nói một tiếng quên thì quên ngay được nhỉ?

Lục Tử Tranh cũng không hiểu chính bản thân mình.

Tại sao phải luôn luôn nhớ hết tất cả mọi tổn thương như thế, tại sao lại tàn nhẫn một lần lại một lần ôn tập lại cảm giác đau đến đáng sợ ấy, như bản thân tự tay chầm chậm rút ra cây dao cùn ở sâu trong da thịt, không phải là loại đau chí mạng, nhưng lại khó chịu đến đáng sợ.
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna