Google.com.vn Đọc truyện Online

28/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 126 - 130

Đăng bởi Ngân Giang | 28/7/18 | 0 nhận xét

Chương 126: Muội muội

Sở Thanh Phong ăn vẫn chưa tới một phần ba, nuốt không trôi, thật sự một chút khẩu vị đều không có. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Dao, thấy cô đang ăn không chú ý tới mình, liền lặng lẽ khép hộp lại, bỏ qua một bên.

"Tỷ tỷ, chị ăn xong rồi?" Cố Dao ngẩng đầu, thấy Sở Thanh Phong cầm khăn tay lau miệng, không tin hỏi han.
"Ừ." Sở Thanh Phong bình tĩnh gật gật đầu, nói tiếp: "Em ăn đi, đừng chỉ lo cho tôi."
Cố Dao khẽ nhíu mày, ánh mắt định ở cà mèn của Sở Thanh Phong, tựa như muốn mở ra xác nhận Sở Thanh Phong rốt cuộc đã ăn bao nhiêu, không thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Thanh Phong chú ý tới thần sắc của Cố Dao, tay chân lanh lẹ ném cả cà mèn vào thùng rác. Cố Dao trừng lớn hai mắt, nhìn Sở Thanh Phong cong miệng: "Tỷ tỷ, chị..."
Cố Dao còn chưa nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô dừng câu nói kế tiếp yên tĩnh trở lại, cô biết điện thoại đổ chuông, thông thường là chuyện tương đối trọng yếu. Sở Thanh Phong nhìn thoáng qua dãy số, từ mã vùng có thể thấy được, đúng là Kinh Thành gọi tới. Nàng nghi hoặc nhíu mày, nàng không có bằng hữu ở Kinh Thành, không biết là ai gọi tới.
Chuông vang lên ba tiếng, Sở Thanh Phong mới bắt điện thoại, ngữ khí bình tĩnh: "Alô, xin chào."
Bên kia là thanh âm của đàn ông, có thể nghe ra là một lão nhân, nhưng không mất hùng hậu: "Xin hỏi là Sở Thanh Phong sao?"
Sở Thanh Phong nhíu mày càng chặt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng không có người quen ở Kinh Thành, đối phương lại rõ ràng chỉ mặt gọi tên tìm mình, nàng hỏi: "Đúng. Xin hỏi ngài là?"
Bên kia đơn giản nói tên, lại làm cho Sở Thanh Phong kính nể cả kinh, không nghĩ tới vị này đúng là lão đầu tử, hắn thế nhưng tự mình gọi điện thoại lại đây, Sở Thanh Phong liền chuyển sang cung kính, kêu một tiếng: "Tướng quân, ngài khỏe. Tha thứ Thanh Phong vừa rồi thất kính."
Sở Thanh Phong thầm nghĩ lão đầu tử hẳn là đã biết chuyện của Sở Thu. Tin tức này không bị tung ra ngoài, phần lớn không ai biết được, thủ đoạn và phương pháp của lão đầu tử lợi hại đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. Tiếp theo, quả nhiên là xác minh ý nghĩ này, chỉ nghe hắn thở dài nói: "Chuyện của Sở Thu, ta có nghe nói, đáng lẽ đều đã sắp xếp xong xuôi, hành động chấm dứt, hắn sẽ về hưu, an nhạc vượt qua tuổi già, sau đó con sẽ tiếp nhận vị trí. Ai, ta chưa từng nghĩ sẽ xảy ra sự tình bậc này, ta cảm thấy tiếc nuối cùng bi thống, còn có phẫn nộ."
Sở Thanh Phong nghe xong, yên lặng không nói gì, không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà trong lòng đích xác bị khơi gợi lên bi thương cùng phẫn nộ, bi thương Sở Thu chết, phẫn nộ hung thủ cả gan làm loạn. Hắn không thèm để ý Sở Thanh Phong không đáp lại, nói tiếp: "Thanh Phong à, con hẳn là so với người khác càng thêm kiên cường và bình tĩnh mới đúng, con hãy nén bi thương đi."
Cố Dao luôn luôn ngồi ở đối diện, ngưng thần nghe, cô không biết ai gọi tới, cũng không biết nàng nói cái gì, nhưng thấy biểu tình của Sở Thanh Phong cộng thêm thái độ chuyển sang cung kính đó, trong nội tâm cô nghĩ đối phương hẳn là một đại nhân vật, hơn nữa còn là một vị tướng quân? Hẳn là nói về chuyện của Sở Thu, người này là ai đây? Cố Dao nghi hoặc. Đúng lúc này đột nhiên nghe Sở Thanh Phong nghiêm túc nói: "Tướng quân, con muốn toàn quyền phụ trách vụ án này, hi vọng ngài giúp đỡ."
Lão đầu tử nghe Sở Thanh Phong yêu cầu, trầm mặc xuống, Sở Thanh Phong cũng không nói tiếp, đợi hắn trả lời thuyết phục, nàng biết lão đầu tử chỉ cần một câu là có thể thu phục, chỉ là xem hắn có nguyện ý giúp mình hay không mà thôi.
"Có thể, ta sẽ giúp con an bài. Tuy rằng Sở Thu trước đây chỉ mang theo con gặp ta một lần, nhưng ta đối với con rất yên tâm, tin tưởng con có thể vứt bỏ cảm xúc, bình tĩnh xử lý vụ án. Ta coi trọng con, cũng tin tưởng năng lực của con." Lão đầu tử nói.
Được một nhân vật lớn như lão đầu tử chú ý, đại đa số có lẽ sẽ vui sướng, nhưng Sở Thanh Phong lại có chút kinh hãi cùng kiêng kị, nhưng địa vị sai biệt khiến nàng không thể phản bác, chỉ có thể tận lực đáp ngắn gọn: "Cám ơn ngài, tướng quân."
Lão đầu tử tựa hồ không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: "Một ngành luôn cần một người cầm đầu, bằng không, sẽ loạn kết cấu. Con chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của cha con đi. Ta tin tưởng, con nhất định sẽ không để cho ta thất vọng, có phải hay không?"
Sở Thanh Phong nhíu mi trầm mặc, sắc mặt trở nên âm trầm, một lát sau mới chậm rãi đáp: "Vâng, tướng quân, xin ngài yên tâm."
Hai người tạm biệt cúp máy, sắc mặt Sở Thanh Phong vẫn âm trầm, Cố Dao không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc nhìn nàng, có điểm lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong giương mắt nhìn về phía Cố Dao, âm thầm để sắc mặt trở nên hòa hoãn một chút, hồi đáp: "Không có việc gì. Vừa rồi là lãnh đạo cũ của cha tôi, gọi điện thoại lại đây an ủi."
Cố Dao nghi ngờ nhìn Sở Thanh Phong một cái, thấy sự tình cũng không đơn giản như vậy, nhưng cô lượng giải, nàng không muốn nói, cô sẽ không miễn cưỡng, "à" một tiếng, cũng không nói nữa.
Nhìn Cố Dao, Sở Thanh Phong có chút cảm động, nàng như thế nào lại không nhìn ra Cố Dao nghi hoặc cùng quan tâm, em ấy không có làm khó mình, còn luôn suy nghĩ cho mình. Sở Thanh Phong nắm tay Cố Dao, nhéo nhéo, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Đừng lo lắng, tôi không sao, em hi vọng tôi có thể lái tâm, tôi vẫn đều biết."
Cố Dao mỉm cười, mềm nhẹ trả lời: "Vâng, tỷ tỷ, em đã biết."
Sở Thanh Phong đưa tay sờ mặt Cố Dao, ôn nhu nói: "Vừa rồi không phải em đã nói sẽ mau chóng an bài cho tôi và Tàng Huyền Thanh gặp mặt sao?"
"Vâng, đúng ạ. Làm sao vậy?" Cố Dao nghi hoặc hỏi, không rõ nàng vì sao đột nhiên nhắc cái này.
"Em hiện tại đang rảnh còn không đi gọi điện thoại nói với cô ta một chút? Tôi chỉ sốt ruột chuyện của chúng ta, sau này tôi không bao giờ... Lo lắng cô ta sẽ kêu em rời đi tôi." Sở Thanh Phong nói.
Sở Thanh Phong gấp gáp như vậy, khiến Cố Dao cảm động cùng hạnh phúc, cô có chút thẹn thùng cười cười, nói: "Tỷ tỷ, chị đó nha. Vậy em đi gọi điện thoại nhé?"
"Ừ, đi đi." Sở Thanh Phong gật đầu nói, ngữ khí mềm nhẹ, hiện rõ vô cùng ôn nhu cùng sủng nịch. Tiếp theo, nàng xem Cố Dao đi ra văn phòng, vẻ mặt trở nên như có suy nghĩ gì, cùng Tàng Huyền Thanh gặp mặt, nàng không phủ nhận phần lớn là bởi vì muốn nhanh lên liên hệ với Mộ Dung Phỉ, nhưng vẫn kèm theo nguyên nhân ban nãy.
Di động của Tàng Huyền Thanh vang, cô vừa nằm xuống giường không bao lâu, thiếu chút nữa là ngủ, tiếng chuông vang lên, mày cô có chút không vui nhíu lại, nhưng lại không thể xấu lắm không tiếp, bởi vì di động của cô rất ít khi vang lên, nếu đã vang lên thì nhất định là chuyện rất trọng yếu.
Tàng Huyền Thanh đang thoải mái dựa đầu lên vai Mộ Dung Phỉ, không muốn động liền nhíu nhíu mày, ánh mắt cũng không mở, lười nhác nói: "Mộ Dung, em đi lấy di động, hử?"
"Hảo." Mộ Dung Phỉ trả lời không chút do dự, lưu loát xoay người xuống giường, chỉ chốc lát liền cầm điện thoại lại đây, thập phần săn sóc ấn nút nghe, đặt ở bên tai Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh thoải mái, nghe điện thoại mà không cần cầm. Lúc này cô mới mở mắt ra, nghĩ Mộ Dung Phỉ săn sóc, cảm thấy vui vẻ, tâm như lau mật ngọt ngào. Đối với Mộ Dung Phỉ cười ôn nhu, sau đó mới nói: "Alô."
Điện thoại là Cố Dao đánh tới, nghe thanh âm Tàng Huyền Thanh dày dày, suy đoán chị ấy có thể đang ngủ trưa, thật có lỗi, chậm chạp hỏi: "Đại tỷ, là em, chị đang ngủ trưa sao?"
"Dao hả? Không sao, có chuyện gì em nói đi." Tàng Huyền Thanh ngữ khí mềm nhẹ, tựa hồ tuyệt không bị Cố Dao quấy rầy mà tức giận.
"Đại tỷ, là vầy. Chuyện giữa em và... Sở Thanh Phong, đại tỷ biết?" Cố Dao nói xong, mặt đỏ lên.
"Ừ, biết, làm sao vậy?" Tàng Huyền Thanh nghe ra Cố Dao do dự, đoán không ra rốt cuộc Cố Dao muốn nói cái gì.
"À, là vầy. Chị ấy nói là muốn gặp chị, nói rõ ràng..." Câu nói kế tiếp, Cố Dao xấu hổ nói ra miệng, cô đứng ở cửa sổ hành lang gọi điện thoại, cho dù không ai đi ngang, nhưng vẫn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, thật sự là có điểm xấu hổ.
"Nói rõ ràng? Nói cái gì?" Chân mày Tàng Huyền Thanh cau lại, cô và Sở Thanh Phong luôn luôn đối địch, không thể trách cô nghĩ xấu được, ngữ khí có chút lạnh, chẳng qua là nhằm vào Sở Thanh Phong, không phải Cố Dao.
Cố Dao biết Tàng Huyền Thanh hiểu lầm, âm thầm chán nản mình không nói rõ ràng, cô nghe ngữ khí Tàng Huyền Thanh trở nên lạnh, mới nhanh chóng giải thích: "Đại tỷ, không phải như chị nghĩ, chị ấy chỉ muốn nói với chị rõ ràng... Là chuyện giữa chị ấy và em."
"À, vậy hả. Được rồi, tôi tùy thời đều rảnh, hai người có thời gian cứ tới đây đi, nếu hẹn bên ngoài, đến lúc đó gọi điện thoại thông tri tôi cũng được."
Cúp điện thoại, Tàng Huyền Thanh cau mày, trong lòng hoài nghi mục đích của Sở Thanh Phong, cô cảm thấy Sở Thanh Phong nhất định là đã biết việc của Sở Thu, bây giờ hẹn gặp mình, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì? Tàng Huyền Thanh không tin lý do Cố Dao nói, cô không phải hoài nghi Sở Thanh Phong không thật tâm với Cố Dao, giờ phút này là thời khắc mẫn cảm, cho dù thiệt tình cũng không cần vội vã như vậy.
Hồi lâu, Tàng Huyền Thanh vẫn suy nghĩ không ra, không nghĩ nữa, tùy ý ném điện thoại qua một bên, lại một lần nữa chui tọt vào lòng Mộ Dung Phỉ, nhắm hai mắt lại, ngáp một cái, nỉ non: "Ngủ."
Buổi trưa Sở Thanh Phong xem khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, còn có án lệ phân thây Mộ Dung Âm Âm, sao chép lại, một lần nữa xử lý, nàng gạch tên Mộ Dung Phỉ. Tiếp theo nàng an bài nhiệm vụ, kêu một nhóm người phối hợp đồng sự ở phân cục Thành Dương tiếp tục đi tìm bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, một nhóm khác thay phiên giám thị Lưu Tổ Thông nhất cử nhất động. Nàng tự mình đi gặp Lý Hiểu Nhu.
Lý Hiểu Nhu bị đưa vào phòng thẩm vấn, nàng đang ngủ trưa, quản giáo chỉ nói là có người muốn thấy nàng, tiếp theo nàng liền bị dẫn tới phòng thẩm vấn, sau đó nàng chỉ thấy được một nữ nhân, tuổi không hơn 30, dung mạo rất đẹp cũng rất lạnh, nàng mặc tù phục, điều này làm cho tiềm thức của nàng có một chút ghen tị cùng tự ti.
"Lý Hiểu Nhu?" Đợi Lý Hiểu Nhu ngồi xuống, Sở Thanh Phong mặt không chút thay đổi hỏi nàng.
"Đúng. Cô là ai?" Lý Hiểu Nhu không biết người đến là ai, Sở Thanh Phong cũng không mặc đồng phục, nàng có chút hoài nghi thân phận của Sở Thanh Phong, là luật sư? Kiểm sát trưởng? Hay là một cảnh sát mặc thường phục?

"Tổ phó tổ trọng án, Sở Thanh Phong." Sở Thanh Phong không cần giấu giếm thân phận của mình.
Nghe Sở Thanh Phong nói, Lý Hiểu Nhu gắt gao nhíu mày, tại sao lại là tổ trọng án hả, không phải mình đã nói rõ rồi sao? Liền nghi hoặc hỏi han: "Không phải tôi đã khai hết rồi sao?"
Sở Thanh Phong nhìn chằm chằm Lý Hiểu Nhu, lạnh lùng nói: "Có lẽ là vậy. Nhưng tối qua Sở tổ trưởng đến nhà bà lấy băng ghi hình, đã bị người bắn chết!"
"Cái gì!?" Lý Hiểu Nhu cả kinh có chút không dám tin tưởng nhìn Sở Thanh Phong, thấy Sở Thanh Phong nghiêm túc, xác định lời này là thật, phản ứng đầu tiên trong nội tâm nàng chính là nhớ tới một cái tên, Lưu Tổ Thông.
Sở Thanh Phong hỏi tiếp: "Có phải bà còn che giấu cái gì? Có phải còn có người khác biết vụ băng ghi hình?"
"Không! Chuyện không liên quan đến tôi! Chuyện băng ghi hình tôi chưa từng nói với người khác, biết đến cũng chỉ có tôi và bạn trai cũ, ngay cả Lưu Tổ Thông cũng không biết." Vì phủi sạch quan hệ, Lý Hiểu Nhu bối rối nói ra một đoàn.
Sở Thanh Phong biết, bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, chính là chỉ nam tử thọt chân, từ lời của nàng, hung phạm hiềm nghi sát hại Sở Thu lớn nhất chính là hắn, nhưng dựa theo tư chất, hắn không thể có năng lực kia. Sở Thanh Phong tiếp tục nói: "Tối qua, anh ta cũng mất tích, cảnh sát đến bây giờ còn chưa tìm được anh ta."
"Cái gì!?" Lý Hiểu Nhu cả kinh, sau đó trừng to mắt thần tình hoảng sợ nhìn Sở Thanh Phong nói: "Trời ạ, Lưu Tổ Thông! Nhất định là Lưu Tổ Thông đã biết."
Sở Thanh Phong khẽ cau mày, ngơ ngác một chút, hỏi: "Ý của bà là, bà hoài nghi là Lưu Tổ Thông diệt khẩu anh ta sao?"
"Không, tôi không nói như vậy." Lý Hiểu Nhu kịp phản ứng, vội vàng phủ nhận, tựa hồ rất sợ liên luỵ đến mình, bộ dáng nhanh chóng phiết thanh.

Lông mày Sở Thanh Phong nhíu lại, có chút khí thế bức người nói: "Bà sợ Lưu Tổ Thông? Bà bây giờ đang ở cục cảnh sát, bà sợ hắn ta làm cái gì? Hơn nữa bà hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với cảnh sát, tốt nhất là công đạo ra, bằng không bà nghĩ sau khi ra ngoài, hắn ta sẽ bỏ qua bà?"
Lý Hiểu Nhu trầm mặc, nàng do dự nhìn Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong lạnh lùng nhìn nàng. Cuối cùng Lý Hiểu Nhu vẫn nhận Sở Thanh Phong thuyết pháp, đáp ứng về sau nếu cần, sẽ chuyển sang làm nhân chứng chỉ điểm. Lúc rời đi Sở Thanh Phong mới hỏi: "Bà biết Mộ Dung Phỉ không?"
"Con gái Mộ Dung Âm Âm?" Lý Hiểu Nhu ngơ ngác một chút, hỏi.
Tim Sở Thanh Phong đập mau, quả nhiên Lý Hiểu Nhu biết, nàng gật gật đầu, khẳng định câu hỏi.
Lý Hiểu Nhu cũng nghi hoặc, sao Sở Thanh Phong lại hỏi Mộ Dung Phỉ, nàng đích xác nhớ rõ tên Mộ Dung Phỉ, bởi vì nàng nghe được Mộ Dung Âm Âm và Chi Nhược Uyển nói chuyện mới khiến Mộ Dung Âm Âm chết thảm, cho nên nhớ rất rõ ràng. Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, người trước mắt tên Sở Thanh Phong, là họ Sở, cùng Sở Thu có quan hệ gì? Nàng nhíu mày quan sát Sở Thanh Phong, tựa hồ muốn từ lông mày Sở Thanh Phong tìm ra cái gì đó. Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý, Lý Hiểu Nhu trông ra, lông mày Sở Thanh Phong có chút tương tự Sở Thu, vì thế gắt gao nhìn Sở Thanh Phong nghiêng đầu cảnh giác hỏi: "Cô và Sở Thu Sở tổ trưởng có quan hệ gì?"
"Tôi là con gái ông." Sở Thanh Phong đáp, sau đó hỏi tiếp: "Về Mộ Dung Phỉ, rốt cuộc bà biết bao nhiêu?"
Lý Hiểu Nhu cúi đầu, giấu đi tâm tình của mình, trầm mặc đã lâu, mới ngẩng đầu, lúc này trên mặt đã bình tĩnh hơn, nàng hỏi lại Sở Thanh Phong: "Nó không phải là muội muội của cô à? Sao cô lại hỏi một người ngoài như tôi?"
"Cái gì? Bà nói cái gì?" Sở Thanh Phong cho rằng mình nghe lầm, thần tình không tin hỏi Lý Hiểu Nhu, nhưng trong nội tâm tựa hồ đã chạm đến điều bí ẩn, lập tức nhảy dựng.
Lý Hiểu Nhu kỳ thật cũng không biết Sở Thanh Phong có biết chuyện này hay không, nhưng nàng lại cố ý nói ra, nữ nhân hẹp hòi như nàng, tâm tính trả thù quá nặng, còn tuyệt đối không phủ nhận, khi thấy Sở Thanh Phong kinh ngạc không dám tin thì trong lòng đã có một tia khoái cảm.
Mấy thím có trách thì trách tác giả để Hề xuất hiện quá trễ, đừng có trách tui, tội nghiệp tui mà ~
---------------------------

Chương 127: Đầu ngón tay


Sở Thanh Phong ngũ vị tạp trần rời đi phân cục Thành Dương, nội tâm nàng quả thật đã loạn thành một đoàn, Lý Hiểu Nhu nói Mộ Dung Phỉ là em gái mình, nàng có thể lựa chọn không tin hoặc là hoài nghi, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân.

Trở lại văn phòng, Sở Thanh Phong xoay ghế dựa nhìn ra cửa sổ, mày nhíu chặt, nàng nhớ lại cùng phụ thân khắc khẩu, còn có Sở Thu lần lượt kiên định phủ nhận, hắn nói chưa từng làm chuyện có lỗi với hai mẹ con nàng, nhưng nàng thủy chung không tin hắn. Có một số việc, căn bản không thể dựa vào ngữ khí kiên định của Sở Thu là phủ nhận được, tỷ như Sở Thanh Phong từng điều tra qua tiền lương của hắn, mỗi tháng có một nửa chẳng biết đi đâu, Sở Thu lại thủy chung không thể giải thích hợp lý.

Mộ Dung Âm Âm xuất hiện vừa vặn ăn khớp Sở Thanh Phong bắt đầu hoài nghi Sở Thu, điều này làm cho nàng không thể không tin Lý Hiểu Nhu, hơn nữa Lý Hiểu Nhu cơ hồ cũng không có lý do lừa bịp nàng, vì thế lòng nàng rối loạn, vốn là vội vàng muốn liên hệ Mộ Dung Phỉ, lúc này lại có chút sợ hãi, sợ nghi ngờ biến thành sự thật, nội tâm không khỏi muốn hỏi Sở Thu: Ông rốt cuộc là người như thế nào? Lời thề son sắt của ông rốt cuộc có mấy phần chân thật?

Tin tức không truyền nhanh như vậy, cũng không có tin tức Sở Thu ngộ hại, làm bạn thân tốt nhất của Sở Thanh Phong, Diệp Tuệ Linh đến xế chiều vẫn không biết gì. Hôm nay là cuối tuần, nàng vốn là cùng Lâm Tử Vận, nhưng đơn vị tổ chức liên hoan, nàng không thể không tham gia.

Liên hoan, hai tháng một lần, quy định là có thể dẫn theo người nhà, các đồng nghiệp đều dẫn theo gia đình tới bầu bạn, chỉ riêng Diệp Tuệ Linh luôn độc thân tiến đến, cảm giác như thế cũng không tốt, phản ứng nhiều nhất là cười mà không nói, trong lòng xấu hổ khổ sở chỉ có thể ấm lạnh tự biết.

Nghĩ trong nhà có Lâm Tử Vận yên lặng chờ mình trở về, Diệp Tuệ Linh cảm thấy liên hoan không thú vị, trong lòng có chút bài xích cùng không yên. Nếm qua cơm trưa, ngồi một lát, nàng lợi dụng lý do "thân thể không quá thoải mái", rời đi. Ngồi vào xe, thần kinh căng thẳng thoải mái rất nhiều, tâm tư bức thiết muốn về nhà, thầm nghĩ Lâm Tử Vận đang làm gì. Chơi máy tính? Ngủ trưa? Hay là làm gia vụ?

Trong nhà có người chờ đợi, cảm giác không đồng dạng, ít nhất khi về nhà không cần tự mình xuất ra chìa khóa, trực tiếp nhấn chuông cửa sẽ có người mở cửa, sau đó còn có thể nhìn thấy một người vì nàng trở về mà vui sướng. Diệp Tuệ Linh bấm chuông, nghĩ Lâm Tử Vận sẽ dùng biểu tình nào để nghênh đón mình. Hẳn là vui sướng đi? Vừa nghĩ như thế, cũng cảm thấy trong lòng ngọt nị nị.

Cửa mở ra, nhìn thấy quả nhiên là Lâm Tử Vận quen thuộc mỉm cười, sau đó không chờ Diệp Tuệ Linh nói cái gì, đã bị Lâm Tử Vận vội vàng kéo vào, tiếp theo cửa "oành" một tiếng đóng lại. Diệp Tuệ Linh ngây ngô, Lâm Tử Vận làm cái gì vậy? Không chờ nàng nghĩ rõ ràng, lại bị Lâm Tử Vận hung hăng bắt lấy hai tay, giơ lên khấu trên ván cửa, sau đó Lâm Tử Vận hung hăng hôn môi nàng.

Nụ hôn đến quá mức đột nhiên, quá mức mãnh liệt, đầu Diệp Tuệ Linh trống rỗng, có thể cảm giác được, chỉ có lưỡi Lâm Tử Vận quấy trong miệng, sau đó triền đi dùng sức mút vào. Diệp Tuệ Linh thậm chí cảm thấy lưỡi có chút đau, dưỡng khí trong phổi tựa hồ cũng bị hút sạch, một trận choáng váng, tay bất giác bắt đầu giãy giụa, trong lòng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Tử Vận dời môi đi lại không thả tay, liếm liếm môi, mị nhãn như tơ, lộ vẻ triền miên nhu tình nhìn chằm chằm Diệp Tuệ Linh, khàn khàn hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị có thích cảm giác này không?"

Mặt Diệp Tuệ Linh đỏ hồng, thở phì phò, vốn là nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, thấy diễn cảm cũng không có phát sinh chuyện gì mới yên lòng, sau đó nghe cô hỏi dò, trong lòng có một cỗ buồn bực xấu hổ, Lâm Tử Vận đùa mình? Thở nhẹ hồi đáp: "Cảm giác? Tử Vận, em đang làm gì?"

Nghe câu trả lời, Lâm Tử Vận nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Tuệ Linh, suy nghĩ gì đó, lại không mở miệng, buông Diệp Tuệ Linh ra, ngồi xuống mở ra tủ giày, lấy ra dép lê phóng tới trước chân nàng, tiếp theo xoay người muốn đi.

Diệp Tuệ Linh kinh ngạc nhìn Lâm Tử Vận xoay người, hoàn toàn đoán không được Lâm Tử Vận suy nghĩ cái gì, vừa rồi vì sao hành động như vậy, chẳng lẽ là rất muốn mình? Không có khả năng, mới có mấy giờ không gặp nhau thôi. Vội vàng thay dép lê, sau đó đi vào theo, mới phát hiện Lâm Tử Vận xoay người là vì rót nước cho mình.

Diệp Tuệ Linh tiếp nhận cái ly, ngồi ở trên ghế sa lon, nhíu mày nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, cũng không mở miệng, xem xét kỹ lưỡng, trong lòng nghĩ có phải chuyện gì xảy ra mới làm cô đột nhiên hành động? Lâm Tử Vận tựa như chìm vào tự hỏi, nhẹ chau mi tuyến mềm mại đáng yêu, tập quán ngồi đối diện Diệp Tuệ Linh, tiếp theo nâng chân Diệp Tuệ Linh lên, phóng tới trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, uống một hớp nước, Lâm Tử Vận cực độ tự nhiên hầu hạ mình, tâm đã ngưa ngứa, gợn sóng nhộn nhạo, thanh âm cũng trở nên cực kỳ ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: "Tử Vận, vừa rồi em bị sao vậy? Đang nghĩ gì thế?"

Tay Lâm Tử Vận không ngừng vuốt ve chân Diệp Tuệ Linh, cô giương mắt nhìn xem nàng, lại hỏi một lần: "Tuệ Linh tỷ tỷ, vừa rồi... Chị không vui sao?"

Bị hỏi, tim Diệp Tuệ Linh đập gia tốc, mặt đỏ lên, cũng không chịu thành thật trả lời, chỉ nói: "Có thích hay không không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, em đang suy nghĩ cái gì đấy?"

Lâm Tử Vận cau mày, quan sát Diệp Tuệ Linh, sau đó tựa hồ phát hiện cái gì, khóe miệng liền gợi lên giống như tiểu hồ ly, đắc ý nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thích phải không? Chẳng qua là ngại nói."

Mặt Diệp Tuệ Linh càng đỏ, có chút chán nản mình luôn thua ở trong tay Lâm Tử Vận, nàng trầm mặc không nói, ra vẻ trấn định, buông ly, sau đó lấy chân khỏi đùi Lâm Tử Vận, đứng dậy ngồi kế cô, tay rất quen thuộc nắm lỗ tai Lâm Tử Vận, buồn bực xấu hổ nói: "Nói! Em đang suy nghĩ gì?"
Lâm Tử Vận càng thêm xác định Diệp Tuệ Linh thích, cười càng thêm đắc ý, cũng không để ý bàn tay trên lỗ tai mình, biết chị ấy không đành lòng dùng sức, quay người ôm lấy Diệp Tuệ Linh, nhẹ nhàng nói: "À... Là vầy, em ở nhà nhàm chán, liền lên mạng, sau đó thấy được một câu."


Thấy Lâm Tử Vận căn bản không sợ, ngược lại là đoán chừng mình, Diệp Tuệ Linh cũng lười giả bộ, buông tai Lâm Tử Vận ra, vẫn để em ấy ôm mình lay động, nghi hoặc hỏi: "Một câu? Nói gì?"

"À, là 'khi một người phụ nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, họ sẽ rất thích tình nhân đặt mình trên tường cưỡng hôn'." Lâm Tử Vận tuyệt không thẹn thùng nói toạc nguyên văn, Diệp Tuệ Linh nghe xong liền xúc động đến mắt trợn trắng, trong lòng ai thán: Lâm Tử Vận, em là phụ nữ, không phải tiểu cô nương, thứ này mà em cũng tin sao.

Diệp Tuệ Linh tựa vào sô pha, nói: "Tôi là phụ nữ, em cũng là phụ nữ. Sao em không nói em thích bị đặt trên tường cưỡng hôn?"

Lâm Tử Vận nghe nói như thế, ngừng ôm Diệp Tuệ Linh, buông nàng ra cách một chút nhìn nàng, nghiêm túc nghĩ, gật gật đầu nghiêm trang nói: "Đúng, Tuệ Linh tỷ tỷ, bằng không chị thử hôn em như vậy đi? Em nghĩ em cũng sẽ rất thích."

Diệp Tuệ Linh ngơ ngác nhìn Lâm Tử Vận, mặt nóng như lửa đốt, tâm như nai con chạy loạn, tựa hồ bị lời của cô kéo ra một ít dục vọng, chờ kịp phản ứng, nàng vỗ nhẹ đầu Lâm Tử Vận, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ngủ, mắng yêu: "Nhàm chán! Lưu manh! Mệt chết đi được, mặc kệ em, tôi đi ngủ đây."

"Ngủ trưa? Tốt, em cùng chị." Lâm Tử Vận cười trộm sau lưng Diệp Tuệ Linh, nói xong liền đứng dậy, đi theo Diệp Tuệ Linh vào phòng ngủ.

Diệp Tuệ Linh đi vào phòng ngủ, đổi áo, tự nhiên cũng không cần kiêng dè Lâm Tử Vận, nên xem đều xem qua, tiếp tục kiêng dè thì đó là làm kiêu. Diệp Tuệ Linh không quay đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lâm Tử Vận phóng trên người mình, trong lòng có chút kỳ vọng, lại ra vẻ trấn định hỏi Lâm Tử Vận: "Đúng rồi, em ăn cơm chưa?"

"Em đã ăn." Lâm Tử Vận nhìn đường cong xinh đẹp và da thịt trắng nõn của Diệp Tuệ Linh, không yên lòng đáp một câu, bỗng nhiên nói tiếp: "Bất quá... Em hiện tại lại đói bụng."

"Đói bụng?" Đổi áo xong, Diệp Tuệ Linh quay đầu, thân thiết nhìn Lâm Tử Vận, sự quan tâm giữa tình nhân luôn thể hiện ở mấy việc vụn vặt, dễ dàng làm cho người ta hạnh phúc ngọt ngào.

Lâm Tử Vận trực tiếp hơn Diệp Tuệ Linh nhiều, chả thèm đổi áo ngủ, trực tiếp cởi phăng quần áo, đối Diệp Tuệ Linh ân cần, khàn khàn gợi cảm nói: "Vâng, là đói bụng, bởi vì em hiện tại muốn ăn chị, Tuệ Linh tỷ tỷ..."

Diệp Tuệ Linh không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tử Vận, vóc dáng hoàn mỹ xinh đẹp, da thịt trơn láng, đều thật sâu hấp dẫn Diệp Tuệ Linh, khiến nàng không thể dời mắt. Lâm Tử Vận ngay trước mặt nàng, vứt bỏ từng món đồ rườm rà.

Lâm Tử Vận luồn tay ra sau cởi áo lót, Diệp Tuệ Linh không thể kìm được nữa, tiến lên phía trước, đưa tay luồn dưới nách đến sau lưng cô, tự mình cởi bỏ nút thắt, hai khoả hình bán cầu tự động hạ xuống, sau đó bị hai tay Diệp Tuệ Linh thay thế.

Hai người hôn nhau, cước bộ nhất trí qua giường, tiếp theo là song song ngã xuống. Hai người xúc động hô hoán tên của đối phương.

"Tử Vận..."

"Tuệ Linh tỷ tỷ..."

Tốt đẹp chính là cuối tuần, Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh "ngủ" thật sự thoải mái, thức dậy cũng đã hơn 4h chiều, sau đó hai người đồng loạt thay quần áo, đi ra ngoài mua thức ăn, cuộc sống thích ý mà hạnh phúc. Hai người ăn cơm tối, mở TV tập quán nghe tin tức, sau đó tin về Sở Thu tựa như trời hạn kinh lôi, oanh tiến vào cả mắt lẫn tai, cả hai sợ ngây người, nhất thời phản ứng không kịp, trầm mặc đối diện.

"Tổ trưởng tổ trọng án H thị, cảnh quan cao cấp Sở Thu, đêm qua ở Minh Thương, đọ súng với kẻ bắt cóc, bất hạnh trúng đạn bỏ mình!"

Diệp Tuệ Linh để bát cơm xuống tìm điện thoại gọi cho Sở Thanh Phong, trong lòng nồng đậm lo lắng, đối với bằng hữu tốt nhất mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn, không biết cậu ấy có chịu đựng nổi không. Chờ đợi không lâu, Sở Thanh Phong bên kia liền bắt máy, thanh âm nghe ra tựa hồ cũng không lo ngại: "Alô."

"Thanh Phong, cậu... Không sao chứ?" Diệp Tuệ Linh nhẹ giọng, lo lắng thân thiết hỏi.

"Cậu đã biết? Yên tâm đi, mình không sao." Sở Thanh Phong coi như bình tĩnh, nhưng so với bình thường lại đê mê rất nhiều.
"Thanh Phong, nếu không... Nếu không mình qua nhà, bồi cậu?" Diệp Tuệ Linh thật sự không yên lòng, nếu là có người bên cạnh, có lẽ cậu ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Tuệ Linh, không cần lo lắng cho mình, có Cố Dao ở đây rồi." Sở Thanh Phong đáp.
Ở Tàng gia, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ ngồi trên ghế sa lon, các nàng đã nếm qua cơm chiều, lúc này đang xem tin tức, nhưng nội dung có chút lệch lạc, bất quá cái này cũng không trọng yếu, cô không kinh ngạc, đây là thủ đoạn mà chính phủ xử lý sự tình, giảm bớt ảnh hưởng cùng áp lực, thân là công dân nước nhà, sớm nên thích ứng mới đúng.
Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ nghe tin tức, đều không có phản ứng quá lớn, tựa hồ việc này căn bản không có quan hệ gì với các nàng, không đồng tình bi thương, cũng không vỗ tay bảo hay. Cuộc sống của hai người, thiên về bình thản vô vị, cũng không có gì tiêu khiển giải trí, nhưng cũng phù hợp hai người nhất, im lặng ngồi chung một chỗ, cho dù ngôn ngữ không nhiều lắm, cũng cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.
10h tối, Trần Dương sắc mặt âm trầm đi vào phòng khách, Tàng Huyền Thanh mỉm cười, thấy hắn liền đoán được toàn bộ, Trần Dương đứng lại liền nói: "Đại tiểu thư, quả nhiên là có cảnh sát nhìn chằm chằm Lưu Tổ Thông, ta không thể động thủ."
Tàng Huyền Thanh cười khẽ không nói, tuyệt không chán nản, nhẹ tay chỉ sa lon ý bảo Trần Dương ngồi xuống. Mộ Dung Phỉ diện vô biểu tình, đối với tin tức này một chút hứng thú cũng không có.
Trần Dương ngồi xuống, thấy Tàng Huyền Thanh không nói gì thêm, không hề cam lòng cau mày nói: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha tên súc sinh kia?"
Tàng Huyền Thanh giương mắt nhìn Trần Dương, sau đó đưa một tay đỡ trán, tay còn lại nắm bắt vành tai Mộ Dung Phỉ, nhẹ nhàng vuốt vuốt, sủng nịch nhìn Mộ Dung Phỉ, mới không nhanh không chậm nói: "Ta hiện tại lại cảm thấy, cứ như vậy giết chết hắn, tựa hồ là hơi lợi cho hắn. Ta có biện pháp tốt, nhưng vẫn phải cần cân nhắc cẩn thận, ngươi cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, hửm?"
Nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, Trần Dương mới thả lỏng, cung kính đồng ý, trong lòng có chút nghi hoặc, Tàng Huyền Thanh sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó Lưu Tổ Thông đây, nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Không biết Đại tiểu thư chuẩn bị xử trí tên súc sinh kia như thế nào?"
Tay Tàng Huyền Thanh di động từ vành tai Mộ Dung Phỉ đến trên môi, nhẹ nhàng vẽ ra thần tuyến nho nhỏ, trong lòng thầm khen nơi nào của Mộ Dung Phỉ cũng đáng yêu hết. Mộ Dung Phỉ vẫn để Tàng Huyền Thanh làm càn, tuyệt không tức giận, ngẫu nhiên còn có thể chìa lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay Tàng Huyền Thanh.
Trần Dương nhìn thấy tình cảnh như thế, vội vàng cúi đầu không dám nhìn, giả bộ như không thấy. Ngón tay Tàng Huyền Thanh bị lưỡi Mộ Dung Phỉ liếm có chút ẩm ướt, trong lòng càng yêu thích, chơi với lưỡi Mộ Dung Phỉ, thú vị cực kỳ.
Càng chơi, tim Tàng Huyền Thanh đập càng mau, thấy hai mắt Mộ Dung Phỉ tỏa sáng, biết không thể chơi trò chơi thú vị này nữa, mới dời đi, không tự giác đem ngón tay bị Mộ Dung Phỉ liếm qua bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, cười cười, nói: "Lưu Tổ Thông không phải muốn rời khỏi Thanh Liên Hội sao? Hắn không phải là muốn làm thương nhân thanh danh hiển hách sao? Ta mạn phép vạch trần quá khứ của hắn trước mắt người đời để thế nhân đều biết hắn đã làm những chuyện thương thiên hại lý, khiến hắn mất hết danh dự! Ta đã có một ít ý tưởng, bất quá, cụ thể ta còn phải cần châm chước thêm, mà về điểm ấy ta cần lợi dụng Trương thị, ngươi mau chóng điều tra Trương thị, sau đó giao cho ta, nhớ kỹ là, đem ánh mắt đặt lên người Trương thị trưởng nữ Trương Tử Hề, còn có những người thân mật với nàng, hửm?"
"Vâng, Đại tiểu thư." Trần Dương đáp, cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại, liền cáo từ rời đi.
Trần Dương rời đi, Tàng Huyền Thanh khuynh thân hôn lên môi Mộ Dung Phỉ, tẫn hiển mị thái nỉ non: "Mộ Dung, chúng ta đi ngủ đi."
"Hảo." Hai mắt Mộ Dung Phỉ sáng lên, đứng dậy, kéo tay Tàng Huyền Thanh chạy về phòng ngủ.
Mộ Dung Phỉ đi ở phía trước, cước bộ vội vàng; Tàng Huyền Thanh bị lôi kéo, nhìn thấy Mộ Dung Phỉ y như bị giặc đuổi, trong lòng yêu thích sủng nịch thấp giọng "khanh khách" cười không ngừng.
Nói về độ sắc tình thì không có chế nào đọ lại bà Thanh và bé Phỉ đâu :3
------------------------

Chương 128: Bữa tiệc

8h sáng Lâm Tử Vận ôm Diệp Tuệ Linh đắm chìm ở trong giấc ngủ, hôm nay cả hai không đi làm, hôm qua Diệp Tuệ Linh còn nói với cha mẹ tuần này không về, cho nên hai người bình yên, vô sự.

Đột nhiên một trận chuông di động đánh vỡ sự bình yên, là của Lâm Tử Vận. Diệp Tuệ Linh thoải mái say giấc ở trong lòng Lâm Tử Vận nhíu nhíu mày, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lâm Tử Vận, quay lưng đi, tiếp tục ngủ.
Lâm Tử Vận mơ mơ màng màng, mở mắt ra, nhìn trần nhà, có chút không vui nhíu mày, ngồi dậy, buồn bực nhìn di động đang reo inh ỏi, nghi hoặc, ai vậy, sáng sớm đã nhiễu nhân thanh mộng rồi.
Di động không ngừng vang, Lâm Tử Vận nhấc chăn, hai chân thon dài hoàn mỹ đi ra, sau đó mang dép lê, lười nhác đi về phía di động, trên người cô chỉ mặc áo ngủ màu đen mỏng tanh, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể nhìn ra được, nội bộ kỳ thật cái gì cũng không mặc. Áo ngủ mềm mại nửa che nửa đậy hiển lộ đường cong xinh đẹp, thật sự là gợi cảm mà. Người ta nói phụ nữ vừa tỉnh ngủ là xinh đẹp nhất, có lẽ hơn phân nửa là cùng trang phục có quan hệ a.
Lâm Tử Vận hờn giận cầm di động nhìn, là Tàng Huyền Thanh, điều này khiến Lâm Tử Vận thanh tỉnh vài phần, đối với Tàng Huyền Thanh, bất kể là Lâm Tử Vận hay Cố Dao, trong lòng luôn tồn tại một phần kính trọng. Bắt máy, thanh tuyến Lâm Tử Vận khàn khàn: "Alô, đại tỷ à, chị vẫn thức sớm như vậy."
Ở bên kia Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, nhẹ nhàng cười, lời của Lâm Tử Vận có chút nén giận cùng làm nũng, nói: "Tử Vận, em còn chưa rời giường à, đã mấy ngày em không về nhà, buổi trưa hôm nay trở về ăn bữa cơm đi."
Nghe lời này, Lâm Tử Vận không khỏi nhìn Diệp Tuệ Linh đang ngủ yên ở trên giường, trừng mắt nhìn, nghĩ một chút nói: "Vâng, được thôi. Đại tỷ, em có tiện dẫn theo một người về cho chị nhìn?"
Tàng Huyền Thanh nghi hoặc, hỏi: "Người? Người nào?"
Hơn cả Cố Dao, Lâm Tử Vận trực tiếp công khai, nhẹ nhàng cười nói: "Còn có thể là ai, nhất định là tình nhân rồi."
"Nha." Tàng Huyền Thanh lên tiếng, nhưng trong lòng nói thầm hai ngày nay làm sao vậy, Cố Dao hôm qua mới vừa gọi điện thoại nói muốn mang Sở Thanh Phong gặp mình, hiện tại liền đến phiên Lâm Tử Vận, hai tỷ muội này đều coi mình là người giám hộ sao? Đây là thay mặt mẫu thân? Bởi vì sùng kính mẫu thân, Tàng Huyền Thanh trong lòng không khỏi nhiều hơn một phần trang trọng, dừng một hồi lâu, nói: "Ý em là vị kiểm sát trưởng kia? Ừ, không thành vấn đề, cùng nhau về đi."
"A, tốt lắm. Đại tỷ, đợi chị ấy rời giường thì chúng em qua ngay." Lâm Tử Vận thoải mái cười, đề tài này làm cô thỏa mãn, dù sao cũng là dẫn tình nhân về nhà ra mắt trưởng bối.
Cúp điện thoại, Lâm Tử Vận cước bộ nhẹ nhàng quay về ở bên giường, một lần nữa chui vào chăn, nằm xuống cạnh Diệp Tuệ Linh, ngước đầu hôn mặt nàng, nhẹ nói: "Vừa rồi là Đại tỷ của em gọi, nói rằng buổi trưa mời chúng ta qua ăn cơm."
Diệp Tuệ Linh lúc này mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe Lâm Tử Vận nói, thì thầm đáp: "Hả... Không phải tôi đã nói với cha mẹ, tuần này không trở về rồi sao?"
Lâm Tử Vận đơ, sau đó kinh ngạc bật cười, xem bộ dáng này, Diệp Tuệ Linh là còn chưa ngủ tỉnh đâu, trong lòng cảm thấy Diệp Tuệ Linh thật sự là đáng yêu chết, tình yêu đại sinh, kìm lòng không đậu liền ôm chặt Diệp Tuệ Linh, cô đem mặt dán lên mặt nàng, cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, nữ nhân ngốc, em nói là Đại tỷ của em cơ!"
Bản tính Diệp Tuệ Linh thực chất là lười, cuối tuần có thể ngủ nhiều một chút, nàng dĩ nhiên không muốn rời giường vì tối qua cùng Lâm Tử Vận yêu tinh kia giằng co, nàng còn chưa có ngủ đủ đâu, bị Lâm Tử Vận ôm một cái, mày bất giác nhăn nhăn, bất mãn nỉ non: "Ừ, đã biết, đừng nhúc nhích, tôi còn muốn ngủ a."
Lâm Tử Vận nghe nói như thế, ngẩng đầu lên sủng nịch nhìn Diệp Tuệ Linh, lại hôn mặt nàng một chút, nằm xuống, từ phía sau lưng ôm nàng, phụ họa nói: "Hảo a, cái gì cũng mặc kệ, chúng ta ngủ tiếp nào."
Bên trong gian phòng một lần nữa khôi phục im lặng, hai người có vẻ ngủ lại, nhưng qua 2-3 phút, Diệp Tuệ Linh đột nhiên phản ứng rất lớn, bật dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận khó hiểu, lăng lăng hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị làm sao vậy?"
Diệp Tuệ Linh mơ hồ không kịp phản ứng, sau đó lời Lâm Tử Vận nói chậm rãi vòng vo trong óc, nàng mới ý thức được, có điểm không xác định hỏi: "Em vừa mới nói, đại tỷ của em mời chúng ta giữa trưa qua ăn cơm?"
Lâm Tử Vận lăng lăng nhìn Diệp Tuệ Linh, gật gật đầu, nói: "Vâng, đúng nha."
Mắt Diệp Tuệ Linh trừng lớn một chút, lại hỏi: "Sau đó em đáp ứng rồi?"
Lâm Tử Vận lại gật gật đầu, đáp: "Vâng, đúng nha. Làm sao vậy?"
Diệp Tuệ Linh trừng to mắt nhìn Lâm Tử Vận, không nói gì một lần nữa nằm xuống, mới nén giận thở dài: "Ai, em đó nha, sao lại không thương lượng với tôi trước hả?"
Diệp Tuệ Linh mới vừa nằm xuống thì đến phiên Lâm Tử Vận bật dậy, cô nhíu mày khó hiểu nhìn Diệp Tuệ Linh, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, lúc trước không phải chị đã đáp ứng em rồi sao? Chẳng lẽ chị không muốn?"
Phụ nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt rất mẫn cảm, Lâm Tử Vận tưởng Diệp Tuệ Linh không muốn, trong lòng có chút mất mát. Diệp Tuệ Linh nghe lời này chỉ biết Lâm Tử Vận hiểu lầm chính mình, nàng xem xem Lâm Tử Vận, sau đó lôi kéo cô một lần nữa nằm xuống, trở mình để hai người mặt đối mặt, nàng ôn nhu giải thích: "Không phải là không nguyện ý, chỉ là em không có thương lượng với tôi trước, tôi chưa có chuẩn bị gì cả."
Lâm Tử Vận vốn đang im lặng, sau khi hiểu được mới thản nhiên cười, đưa tay nắm tay Diệp Tuệ Linh, sau đó mười ngón đan chéo, nói: "Chị làm em sợ nhảy dựng hà, em còn tưởng rằng chị không muốn nữa chứ. Chuẩn bị cái gì nha, chỉ là đi ăn bữa cơm mà thôi, tùy ý thì tốt rồi."
Diệp Tuệ Linh nhướng mày, không đồng ý Lâm Tử Vận thuyết pháp, "Tùy ý? Sao cũng là lần đầu tiên đi gặp thân nhân em a, sao có thể tùy ý? Tối thiểu cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt, bằng không chẳng phải là quá thất lễ?"
Lâm Tử Vận vô tình cười cười, biết Diệp Tuệ Linh khẩn trương, an ủi nói: "Chị đừng khẩn trương, đại tỷ kỳ thật rất dễ thân cận, hơn nữa chị ấy cái gì cũng không thiếu, không cần chuẩn bị lễ vật."
Diệp Tuệ Linh trừng mắt nhìn Lâm Tử Vận, oán thầm bình thường em ấy rất thông minh, bây giờ sao lại không hiểu ý mình? Phản bác nói: "Cha mẹ tôi cái gì cũng không thiếu đâu, em chẳng phải cũng dẫn theo lễ vật đi à? Tử Vận, nếu chúng ta là bằng hữu bình thường, tôi có thể tùy ý một chút, nhưng quan hệ của chúng ta không phải vậy, hơn nữa đại tỷ của em cũng biết, cái này không giống, em hiểu chưa?"
Lâm Tử Vận nghĩ một chút, trong lòng đoán chừng ý tưởng của Diệp Tuệ Linh, mới ý thức tới lúc này, Diệp Tuệ Linh hệt như chính mình khi lần đầu tiên về nhà cha mẹ nàng, đều là bởi vì lẫn nhau mà muốn cho thân nhân đối phương một ấn tượng tốt. Ý thức được Diệp Tuệ Linh coi trọng, Lâm Tử Vận thật sự cảm thấy khổ tận cam lai, cảm động thoáng chốc tràn ra, cả trái tim ấm áp, ôn nhu nhìn Diệp Tuệ Linh, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, cám ơn chị, em cảm thấy mình thật hạnh phúc."
Tính khí Diệp Tuệ Linh không thích hợp nói ra lời buồn nôn, nàng xem Lâm Tử Vận, môi giật giật không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay Lâm Tử Vận. Hai người đều trầm mặc một hồi, Diệp Tuệ Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Lâm Tử Vận: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Đã hơn 8h, hẳn là sắp 9h." Lâm Tử Vận ban nãy bắt máy có nhìn một chút thời gian, phỏng chừng rồi hồi đáp.
Diệp Tuệ Linh nhíu mày, sau đó buông tay Lâm Tử Vận ra, ngồi dậy nói: "Nhanh chóng rời giường chuẩn bị xuất môn thôi."
Lâm Tử Vận ngồi dậy nói: "Chỉ là qua ăn cơm trưa mà thôi, không cần gấp gáp như vậy, đến giữa trưa còn có một khoảng thời gian thật dài."
Diệp Tuệ Linh vào phòng tắm, cước bộ không ngừng, đưa lưng về phía Lâm Tử Vận hồi đáp: "Ai nói không cần gấp gáp, tôi cũng không thể hai tay trống trơn liền qua đi? Tôi không biết đại tỷ của em yêu thích cái gì, em phải đi theo giúp tôi mua lễ vật."
Nói hết lời, Diệp Tuệ Linh tiến nhập phòng tắm, Lâm Tử Vận nhìn cửa ngọt ngào nở nụ cười, cảm giác được tình nhân coi trọng thật sự không tệ.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc Diệp Tuệ Linh chọn quần áo, dùng gấp đôi thời gian, chờ nàng thấy hài lòng, hai người mới ra cửa.
Ra cửa, Lâm Tử Vận lái xe, Diệp Tuệ Linh ngồi ở ghế phụ hỏi: "Tử Vận, đại tỷ của em thích những thứ gì? Nên mua lễ vật gì đây?"
Lâm Tử Vận cẩn thận nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, trả lời: "Đại tỷ sống rất thanh đạm rất quy luật, cũng không có ham thích đặc thù, nhất thời em thật sự nghĩ không ra."
Diệp Tuệ Linh ngưng mi, trong lòng cũng khó xử lên, phải chi Tàng Huyền Thanh là lão nhân gia thì tốt biết mấy, lễ vật tặng mấy người già dễ mua lắm a, nhưng khổ nỗi Tàng Huyền Thanh không phải lão nhân gia, mà là một nữ tử khí chất đặc thù, lễ vật cũng trở nên khó mua a, loại người giống như Tàng Huyền Thanh, sở thích thật là khó đoán.
Lâm Tử Vận cân nhắc, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, mua trà đi. Đại tỷ của em thường ngày thích uống trà, trà Long Tĩnh."
Hai người lái xe đến tiệm trà, Diệp Tuệ Linh không hiểu lắm, nàng không hề thích trà, nhưng Lâm Tử Vận đã nói trà Long Tĩnh, vậy nàng cứ mua là được. Ở xã hội bây giờ, Diệp Tuệ Linh hiểu một đạo lý, khi bạn không biết cái gì là tốt nhất, cứ mua loại mắc nhất là được. Diệp Tuệ Linh mua trà Long Tĩnh được đóng gói tinh xảo thanh lịch, giá cả cũng khá mắc, 3000.
Diệp Tuệ Linh cực nho mua đồ xa xỉ, nhưng tiêu sạch 3000 nàng lại tuyệt không đau lòng, chỉ cần trong lòng cảm thấy đáng giá, thì nó đáng giá; mà đáng giá cũng không phải vật phẩm, mà là người để cho nàng tiêu tiền.
Diệp Tuệ Linh ở xã hội hiện nay cũng coi như một nữ nhân tuyệt thế, nàng không có quá nhiều tư tưởng chạy theo trào lưu, yêu thích bình thản, việc gì đều nghiêm túc đối đãi, không thích nói giỡn, thái độ làm người thật sự khá cứng nhắc. Nàng nghiêm trang, có thể nói là khô khan, nhiều khi là không hiểu phong tình. Nhưng cố tình Lâm Tử Vận lại là yêu nàng như vậy, dùng lời Lâm Tử Vận nói, chính là Diệp Tuệ Linh nữ nhân này, rất đẹp, rất đáng yêu.
Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi ở chỗ kia bắt đầu tính kế, tổng cảm thấy mục đích của Sở Thanh Phong không có đơn giản như Cố Dao nói, không phải hoài nghi Sở Thanh Phong có thật tâm với Cố Dao hay không, mà là lúc này không đúng. Cha Sở Thanh Phong mới mất, nàng lãnh huyết như vậy sao? Còn có tâm tư suy nghĩ chuyện yêu đương hay sao?
Tàng Huyền Thanh đoán chừng, Sở Thanh Phong sợ là hoài nghi mình cùng cái chết của phụ thân có quan hệ, cho nên muốn mượn cơ hội, nói bóng nói gió? Tàng Huyền Thanh cũng biết, cô và Sở Thanh Phong đối chọi gay gắt, cho dù hiện nay có Cố Dao cũng không thể dịu đi nhiều lắm, vì thế thừa lúc Lâm Tử Vận quay về nhà dùng cơm, mời luôn Cố Dao và Sở Thanh Phong, có bao nhiêu người ở, Sở Thanh Phong sẽ không tiện phát tác cái gì đâu.
Tàng Huyền Thanh không phải người không lõi đời, thụ sâu phụ thân Tàng Thiên Hải tinh tuý hiểu được tầm quan trọng của nhân duyên. Cô không nhất định phải cùng Sở Thanh Phong đối chọi gay gắt, nếu quan hệ với Sở Thanh Phong tốt lên, không để ý xuống nước nhỏ, nếu có thể hoà giải với Sở Thanh Phong, cũng không có quá nhiều lợi hay hại. Cô không cần về sau Sở Thanh Phong giúp đỡ cô cái gì, nhưng chỉ cần Sở Thanh Phong đừng bất hoà với cô, đã là lợi ích to lớn nhất rồi.
Trong lòng có quyết đoán Tàng Huyền Thanh lại cầm lên di động, lần này cô gọi cho Cố Dao, chờ bên kia chuyển máy, cô nói: "Dao, em hỏi Sở Thanh Phong, nếu buổi trưa hôm nay có rảnh, cứ tới đây ăn cơm đi."
Thanh: "Mộ Dung, em nói đi, tôi có già đến nỗi bị 2 đứa em nuôi xem là mẹ không? Tức chết tôi!"
Phỉ: "..."
-----------------------------

Chương 129: Đại tỷ

Cố Dao không phải người cường thế, đối với người cô yêu phần lớn là thuận theo, nhận được Tàng Huyền Thanh điện thoại, tuy rằng có nghi hoặc lại không có nghi vấn, cô đồng ý. Lúc này cô đang ngồi trên xe Sở Thanh Phong, hai người đang trên đường đi làm.
"Tỷ tỷ." Cố Dao cúp điện thoại, nhìn Sở Thanh Phong đang lái xe, kêu một tiếng.
"Hả? Làm sao vậy?" Sở Thanh Phong quay đầu hỏi, dự cảm hẳn là có quan hệ với cuộc gọi kia.
Cố Dao nói: "Đại tỷ của em gọi điện thoại nói, nếu chúng ta rảnh, giữa trưa đi qua ăn bữa cơm."
Sở Thanh Phong giật mình, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, trong lòng sinh ra một ít bất an, nàng không trả lời, quay đầu đi, tay lơ đãng nắm chặt tay lái, một lát sau mới nói: "Ừ, đi thôi."
Sở Thanh Phong đến văn phòng tổ trọng án sớm hơn Cố Dao, gật đầu đáp lại đồng sự tiếp đón nói một câu: "Mọi người tề tụ đông đủ, sẽ mở hội nghị nhỏ." Sau đó liền vào phòng làm việc của mình.
Cố Dao chậm hai phút đi vào, Trần Hy liền bắt chuyện, tới gần cô nói: "Tổ phó nói muốn mở buổi họp nho nhỏ, vừa mới thông tri."
"A, đã biết, cám ơn." Cố Dao thái độ như cũ là khách sáo, cô biết Trần Hy có ý với mình, cho nên cố ý vẫn duy trì khách sáo.
"Haha, đừng khách khí." Trần Hy cười, có chút mất mát, hắn cảm thấy mình điều kiện không tính là tệ, vì sao Cố Dao lại không liếc nhìn mình dù chỉ một cái.
Sở Thanh Phong sửa sang lại, ra văn phòng nhìn xung quanh một chút, gặp mọi người đã đến đông đủ, liền tuyên bố họp, sau đó dẫn đầu đi vào phòng hội nghị.
Sở Thanh Phong tự chỉnh máy chiếu, đợi nàng chuẩn bị xong, ngẩng đầu thấy mọi người cũng đều tự tìm vị trí ngồi, vì thế liền trực tiếp mở máy chiếu, hé ra ảnh chụp một nam nhân trung niên, nàng chỉ vào nói: "Người này tên là Lý Khải Tân, ngoại hiệu 'thằng nhóc cứng đầu'. Mấy năm trước đã đi theo đầu mục thứ hai của Thanh Liên Hội là Lưu Tổ Thông, sau đó bởi vì đánh nhau bị chặt đứt gân chân liền thối lui ra khỏi vòng luẩn quẩn, hiện tại đang làm bảo vệ ở một nhà xưởng nhỏ ở khu vực kế bên."
Ở trong tay mỗi người đều có tư liệu Sở Thanh Phong phát ra, bọn họ không có nghi vấn, Sở Thanh Phong ấn nút chuyển tiếp, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp Lưu Tổ Thông, nàng nói tiếp: "Người này, tin tưởng mọi người đều không xa lạ, hắn ta là Lưu Tổ Thông, trước kia là thủ hạ của tiền lão đại Thanh Liên Hội Tàng Thiên Hải, bây giờ là tổng tài công ty điền sản Lưu thị... Bọn hắn là nghi phạm sát hại Sở tổ trưởng, đều có động cơ giết người hợp lý. Nhưng... Chúng ta không có nắm giữ một chứng cứ nào, ngay cả dấu vết để lại đều không có. Về phần khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, mọi người hẳn là xem qua, bởi vì không có chứng cứ, cho nên chúng ta không thể bắt người, hiện giờ có hai nhiệm vụ cần mọi người dốc toàn lực hoàn thành, thứ nhất, mau chóng tìm được thằng nhóc cứng đầu, thứ hai, giám thị Lưu Tổ Thông 24/24."
Bởi vì chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi của Sở Thu, cho nên tổ trọng án đang bị giới hạn, trước khi Sở Thanh Phong kết thúc, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó nói: "Về công tác hậu truy quét, chúng ta cũng không thể buông, Chu Vân, tôi giao cho anh phụ trách, anh hãy chọn lựa ra hai đồng sự cùng anh mau chóng hoàn thành."
Sở Thanh Phong phân chia công tác, sau đó tuyên bố chấm dứt hội nghị, trước khi mọi người đứng lên, nàng tựa hồ đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, kêu lên: "Cố Dao, em lưu lại, theo tôi đi ra ngoài lo liệu một việc."
Cố Dao ngây ngô, sau đó cảm giác ánh mắt mọi người tụ lại đây, liền đứng thẳng người, sang sảng lên tiếng: "Vâng."
Các tổ viên khác lục tục ra phòng họp, trong nội tâm có nhiều ý tưởng, Sở Thu chết, vị trí tổ trưởng, 99% là Sở Thanh Phong tiếp nhận, khi Sở Thu còn sống đã an bài rồi, tuy rằng không nói rõ nhưng tất cả không ngu, tự nhiên nhìn ra. Hiện tại Sở Thanh Phong tiếp nhận chức vụ tổ trưởng, vậy chiếc ghế tổ phó để trống sẽ do ai ngồi vào? Mọi người tha hồ suy đoán, trong lòng đều nghĩ người được chọn, có hai người, một là Chu Vân, hai là Cố Dao.
Cố Dao theo Sở Thanh Phong ra văn phòng ngồi lên xe, Cố Dao mới hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?"
Sở Thanh Phong khởi động xe, nhìn Cố Dao một cái nói: "Đến nhà đại tỷ của em, đi ngay bây giờ. Dù sao cũng là chuyện rất trọng yếu, tôi cũng không thể lơ mơ, qua sớm, có vẻ chính thức một ít."
Cố Dao sửng sốt, do dự nói: "Tỷ tỷ, nhưng bây giờ là giờ làm việc a. Kỳ thật chúng ta qua trễ một chút, đại tỷ cũng sẽ không trách móc, chị ấy có thể hiểu được."
Sở Thanh Phong khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nhìn Cố Dao sẵng giọng: "Có lãnh đạo là tôi dẫn em trốn việc, em sợ cái gì nha."
Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong không biết trả lời thế nào, cảm thấy hôm nay Sở Thanh Phong là lạ, nhưng cụ thể là gì thì không nói nên lời, im lặng một hồi, mới lên tiếng: "Chính là... Dù sao đây là việc tư, mà chúng ta bây giờ hẳn là đang làm việc mới đúng."
Sở Thanh Phong thu hồi nụ cười, trầm mặc nhìn phía trước, trầm ngâm: "Kỳ thật phương diện này cũng có việc công, chỉ là em không biết thôi." Một lát sau, Sở Thanh Phong mới xoay đầu lại, trên mặt vẫn ôn nhu cười, trong giọng nói mang theo một ít sủng nịch: "Dao, có đôi khi tôi suy nghĩ có lẽ làm người tùy ý sẽ tốt hơn, làm việc cẩn thận tỉ mỉ như cha tôi, có phải sẽ đối với mình quá mức tàn nhẫn, tỉ mỉ kiệt lực muốn thay đổi một vài sự tình, xem nhẹ mình và người thân, đến cuối cùng cũng không có kết quả tốt, trước đây tôi trách cứ ông, đại đa số là bởi vì ông làm sai, ông cho ông là đúng, thật là châm chọc, không phải sao? Thế giới này không tồn tại lỗi lầm chân chính, tôi luôn trách móc cha, hiện tại người đã đi nhưng tôi vẫn không biết ông đúng hay tôi đúng. May mắn, tôi không giống cha, bằng không theo tình huống của chúng ta, em có quan hệ với Tàng gia, chúng ta sẽ không thể tiếp tục nữa, không phải sao?"
Sở Thanh Phong nói xong còn có ý cười, nhưng càng về sau cũng không thấy, có chút phiền muộn, nàng thở dài: "Có đôi khi, làm người không nên quá cực đoan, hiền hoà một ít, như vậy sẽ tốt hơn."
Cố Dao giật mình, trong lòng cũng bắt đầu thở phào, hên là Sở Thanh Phong không giống Sở Thu, cô nhìn Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng gật gật đầu, đồng ý lời Sở Thanh Phong nói, Sở Thanh Phong muốn gặp Tàng Huyền Thanh nói rõ ràng chuyện giữa các nàng. Cô thậm chí còn nghĩ đến, đại tỷ Tàng Huyền Thanh chuẩn bị tẩy trắng, người yêu Sở Thanh Phong có thể cùng đại tỷ ở chung hòa thuận, kết quả như vậy, đối với mình mà nói, hẳn là trọn vẹn và hạnh phúc nhất.
Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh ước chừng 10h30 tới Tàng gia, Diệp Tuệ Linh đối với Tàng gia xa hoa có chút sợ hãi, nhưng nàng chỉ yên lặng cảm thán ở trong lòng, chưa từng nói ra, gia đình nàng khá giả, cho nên rất khó đi hâm mộ hoặc là ghen tị người khác, chỉ là hiện tại đến Tàng gia, bởi vì tính chất gặp mặt có chút bất đồng, không khỏi có chút khẩn trương, nàng trầm tĩnh nhìn bên ngoài, âm thầm quan sát gia cảnh Tàng gia.
Lâm Tử Vận dừng xe, tắt máy, quay đầu ôn nhu mỉm cười, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tới, xuống xe đi."
"Ừ." Diệp Tuệ Linh lên tiếng, cầm lấy lễ vật xuống xe, nàng là người không thích để lộ diễn cảm ra ngoài, cho nên thông thường càng khẩn trương, sắc mặt sẽ càng âm trầm.
Lâm Tử Vận dắt tay Diệp Tuệ Linh, cảm giác có chút ướt, dắt Diệp Tuệ Linh đi lên phía trước nhẹ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị không cần khẩn trương, đại tỷ rất dễ thân cận."
"Ừ, tôi đã biết, tôi không khẩn trương!" Diệp Tuệ Linh cãi bướng không muốn thừa nhận. Lâm Tử Vận cười trộm không nói nữa, mặc kệ khi nào Diệp Tuệ Linh vẫn luôn đáng yêu. Lâm Tử Vận nói Tàng Huyền Thanh rất dễ thân cận, kỳ thật đó là lời nói thật, nhưng đó là bởi vì Tàng Huyền Thanh cho tới bây giờ đều đem bén nhọn giấu ở chỗ sâu nhất.
Lúc Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh đến cửa phòng khách, Tàng Huyền Thanh nằm ở trên ghế, đầu đặt lên đùi Mộ Dung Phỉ, thoải mái ngáp. Mộ Dung Phỉ cúi đầu, chuyên chú nhìn cô.
Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh đứng ở cửa, nhìn thấy tình cảnh này, hai người kia quên mình, hình thức ở chung an nhàn lại tự nhiên. Diệp Tuệ Linh nhìn thấy, trong lòng không biết có cảm giác gì, trong nháy mắt có một chút hâm mộ, ở chung như vậy, hẳn là sẽ rất tốt đẹp.
"Đại tỷ." Lâm Tử Vận kêu một tiếng, liền lôi kéo Diệp Tuệ Linh vào. Tàng Huyền Thanh vừa ngáp một cái, nghe được tiếng kêu, nhìn qua hướng Lâm Tử Vận, khóe miệng liền mỉm cười thân thiện, chống tay ngồi dậy, ngữ khí ôn nhu, ứng thanh: "Tới rồi, mau vào đi, đến đây ngồi."
Mộ Dung Phỉ giương mắt im lặng nhìn hai người, trên mặt không có biểu tình, như cũ là lãnh khốc. Diệp Tuệ Linh đi đến đối diện Tàng Huyền Thanh, không ngồi xuống, cơ hồ là có chút do dự cùng xấu hổ, ánh mắt dừng trên mặt Mộ Dung Phỉ một chút, sau đó mới chuyển qua Tàng Huyền Thanh, mở miệng nói: "Đại... Đại tỷ, xin chào."
Diệp Tuệ Linh kêu Tàng Huyền Thanh đại tỷ, là theo Lâm Tử Vận, theo như quan hệ của các nàng, nên kêu như vậy, nhưng lần đầu tiên thật sự có chút khó khăn mở miệng cùng xấu hổ. Sau đó nàng cũng nên cùng Mộ Dung Phỉ chào hỏi, nhưng bây giờ không biết nên xưng hô Mộ Dung Phỉ ra sao mới đúng, xét quan hệ của Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh, là đại tẩu hay là tỷ phu? Dựa theo tuổi tác, Mộ Dung Phỉ nhỏ hơn nàng khá nhiều, có thể kêu muội muội hay là gọi thẳng tên, nhưng nếu kêu như vậy, vai vế không phải là rối loạn thôi! Vì thế nàng chào hỏi Tàng Huyền Thanh xong, ánh mắt chuyển qua Mộ Dung Phỉ, môi giật giật, không biết mở miệng nói gì, xấu hổ luống cuống.
Tàng Huyền Thanh nhìn Diệp Tuệ Linh, hữu hảo mỉm cười, thấy nàng xem Mộ Dung Phỉ, đã đoán được vài phần, liền mềm nhẹ mở miệng nói: "Tuệ Linh phải không, em đừng khách khí, ngồi đi."
Nghe Tàng Huyền Thanh nói, Diệp Tuệ Linh bỏ quên ý tưởng chào hỏi Mộ Dung Phỉ, thật sự cũng không biết nên tiếp đón thế nào, nàng ngồi theo Lâm Tử Vận ở bên trái Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh nâng tay vung hai cái, người hầu liền bưng hai ly nước tới, động tác cung kính có độ đặt ở trước mặt Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh, sau đó đi ra, cả quá trình không nói một câu, dáng vẻ thật đúng chỗ, điều này làm cho Diệp Tuệ Linh lại càng cảm khái Tàng gia xa hoa.
"Uống nước đi em, cơm trưa còn cách một đoạn thời gian, chúng ta tán gẫu một chút." Tàng Huyền Thanh mỉm cười nói.
Diệp Tuệ Linh lấy ra lễ vật, hai tay cầm lấy phóng tới trên mặt bàn, hướng Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng mà đẩy, nói: "Lần đầu tiên tới, đây là một chút tâm ý của em, hi vọng đại tỷ thích."

Tàng Huyền Thanh cầm lên nhìn thoáng qua là trà Long Tĩnh thượng đẳng, cũng không thoái thác, một lần nữa buông, nói: "Tuệ Linh, cám ơn em, tôi rất thích."
"Vâng, đại tỷ thích là tốt rồi." Diệp Tuệ Linh vẫn còn khiên cưỡng, có vẻ câu nệ phụ hoạ lời Tàng Huyền Thanh. Lâm Tử Vận cũng không giúp đỡ, cô tọa ở một bên bưng ly nước, hứng thú im lặng nhìn các nàng.
"Tuệ Linh, kỳ thật tôi đối với em cũng không xa lạ a." Tàng Huyền Thanh đột nhiên nói. Diệp Tuệ Linh có chút nghi hoặc nhìn Tàng Huyền Thanh, không biết sao cô nói như vậy, tiếp theo liền nghe Tàng Huyền Thanh nói: "Tử Vận thường xuyên nhắc tới em. Ừ... Tôi nghĩ, hẳn là khoảng 4-5 năm, từ lúc Tử Vận lần đầu tiên lên toà án."
Diệp Tuệ Linh nghe lời này, thoáng chốc đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, nhưng không thể phủ nhận trong nội tâm cảm động, vì Lâm Tử Vận yêu mà cảm động, không khỏi trộm đưa mắt nhìn Lâm Tử Vận, sau đó xấu hổ nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, chị nói đùa."
Lâm Tử Vận nghe Tàng Huyền Thanh nói, cũng im lặng, Tàng Huyền Thanh khoa trương quá lớn, cái gì mà thường xuyên nhắc tới, tối đa cũng chỉ ngẫu nhiên 1-2 lần mà thôi, hơn nữa Tàng Huyền Thanh căn bản chưa từng thích tâm sự tỷ muội, bất quá Lâm Tử Vận cũng không trách Tàng Huyền Thanh, ngược lại có điểm cảm kích vì biết Tàng Huyền Thanh kiên cố tình cảm giữa mình và Diệp Tuệ Linh, mặc kệ sự thật có phải như vậy hay không, cứ cho rằng nó đúng đi. Cô không giải thích, chỉ im lặng nhìn, cô cảm thấy xem người yêu cùng người nhà trao đổi, rất thú vị.
"Nha? Không tin?" Tàng Huyền Thanh giả vờ kinh ngạc, sau đó có chút trêu đùa nhìn về phía Lâm Tử Vận, nói: "Tử Vận, em nói tôi có giống đang giỡn không? Tôi nói sự thật, đúng không?"
"Vâng, đích xác." Lâm Tử Vận buông ly phối hợp Tàng Huyền Thanh gật gật đầu, sau đó đối Diệp Tuệ Linh trách móc thẹn thùng, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị xem, em chung tình với chị cỡ nào, ngay cả đại tỷ cũng biết kìa."
Mặt Diệp Tuệ Linh càng đỏ, tay trộm nhéo Lâm Tử Vận, xấu hổ cười không nói. Cả quá trình, Mộ Dung Phỉ không thay đổi diễn cảm, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Tàng Huyền Thanh biết Mộ Dung Phỉ là người như vậy, cô kéo Mộ Dung Phỉ để nàng nằm lên đùi mình, tay nhu nhu vành tai. Tàng Huyền Thanh không phải cố ý mà làm rất tự nhiên, cô không cần để ý cách nhìn của người khác.
Diệp Tuệ Linh yên lặng nhìn Mộ Dung Phỉ, không khỏi có chút xấu hổ cùng bất an, dù sao lúc ấy Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, nàng là quan chủ khống, không biết có phải do Mộ Dung Phỉ trách móc chính mình, nên mới như thế.
Tàng Huyền Thanh là một phụ nữ mẫn cảm và thông minh, ngẩng đầu thấy ánh mắt cùng diễn cảm của Diệp Tuệ Linh, trong lòng nghĩ một chút, đoán được vài phần, sau đó đối Diệp Tuệ Linh cười cười nói: "Tuệ Linh, em đừng để ý, Mộ Dung mặc kệ đối ai đều là cái dạng này. Chuyện trước kia đều là việc công, đó là công tác của em, chúng tôi sẽ không để ý, cũng hi vọng em bỏ qua cho tôi."
Diệp Tuệ Linh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, trong lòng thầm than, sức quan sát của Tàng Huyền Thanh quá lợi hại, ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu mọi người, chuẩn xác đoán được tâm tư của mình, nàng lặng đi một chút, nói: "Đại tỷ, em không để ý, chị yên tâm."
Diệp Tuệ Linh trả lời là tỏ rõ thái độ, nàng đã cùng Lâm Tử Vận cùng một chỗ, tựu sẽ không để ý những việc trước kia của Tàng gia, nàng cũng nghe Lâm Tử Vận nói Tàng Huyền Thanh chuẩn bị tẩy trắng.
Tàng Huyền Thanh cười cười, vừa mở miệng muốn nói cái gì, lại đột nhiên dừng lại, sau đó mang theo mỉm cười, tầm mắt cố định ở bên kia cửa.
Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận nghi hoặc, theo ánh mắt nhìn qua, thấy Cố Dao và Sở Thanh Phong đang đi tới. Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận đều lặng đi, sau đó đối diện lấy ánh mắt đối thoại. Diệp Tuệ Linh nói: "Sao em không nói cho tôi biết Thanh Phong và Cố Dao cũng tới?" Lâm Tử Vận trả lời: "Em cũng không biết a."
Cố Dao dẫn Sở Thanh Phong đi đến cửa phòng khách, nhìn vào trong, hơi bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh cũng ở đây, kêu lên: "Đại tỷ, Tử Vận tỷ."
Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh kinh ngạc nhìn nhau, hơi nhíu mi, rất nhanh buông ra, trên mặt cơ bản không có diễn cảm, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra trong nội tâm nàng nghĩ đến cái gì, có thái độ gì.
Tàng Huyền Thanh mỉm cười, son đỏ nổi bật, nhìn ra cửa nói: "Dao, Sở cảnh quan, vào đi, đều là người một nhà, đừng khách khí."
Người một nhà? Sở Thanh Phong hơi híp mắt, nhìn Mộ Dung Phỉ nằm trên đùi Tàng Huyền Thanh, trong lòng trầm ngâm về những lời của Tàng Huyền Thanh, người một nhà...
Xáp lá cà =)))
--------------------------

Chương 130: Đàm phán

Có lẽ là bị câu nói "người một nhà" của Tàng Huyền Thanh làm cho xúc động, cảm xúc mâu thuẫn của Sở Thanh Phong dịu đi rất nhiều, nàng không nói, theo sát Cố Dao tiến vào phòng khách. Tàng Huyền Thanh tựa hồ một chút cũng không phát hiện lãnh ý trên mặt Sở Thanh Phong, vẫn cười lộ lúm đồng tiền, đưa tay ý bảo sô pha bên phải, rất đơn giản cũng không thiếu thành ý: "Tọa."


Nơi này vốn là nơi Cố Dao lớn lên, cũng không mất tự nhiên, nhu thuận ngồi xuống, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngẫu nhiên xem Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh, không nghĩ tới các nàng cũng ở đây, có chút kỳ quái.
Sở Thanh Phong đúng lúc đối diện Diệp Tuệ Linh, hai người lặng im liếc nhau, thân là bạn bè gần 20 năm, đủ ăn ý, đều có thể từ mắt đối phương nhìn ra xấu hổ, hai người nhìn nhau mỉm cười, liền tự dời đi ánh mắt, Sở Thanh Phong trầm mặc ngồi xuống.
Tàng Huyền Thanh lại phất tay một cái, kêu người hầu lấy ra hai ly nước cho Cố Dao và Sở Thanh Phong, sau đó nói: "Uống nước trước đi, cơm trưa cũng sắp nấu xong."
Sở Thanh Phong không bưng ly, khó hiểu nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, nàng xem Mộ Dung Phỉ im lặng nằm lên đùi Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh không ngừng chơi đùa vành tai nàng, lại nhìn Tàng Huyền Thanh, khóe miệng yên nhiên mỉm cười.
Sở Thanh Phong không tự giác nhăn mặt, cảm giác Mộ Dung Phỉ cho nàng chính là, giống như rối gỗ, mà dây tuyến trong tay Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ quả thật chính là Tàng Huyền Thanh độc chiếm.
Kỳ thật Tàng Huyền Thanh luôn chú ý Sở Thanh Phong, cảm giác được ánh mắt Sở Thanh Phong thỉnh thoảng lại đặt ở trên người Mộ Dung Phỉ, trong lòng có ý tưởng, vô tình mỉm cười, mở miệng nói: "Dao, lần trước Mộ Dung không biết quan hệ của tôi và em, cho nên ngộ thương em, đại tỷ ở trong này thay em ấy nói lời xin lỗi, hi vọng em đừng trách móc."
Tàng Huyền Thanh lời này là nói cho Cố Dao nghe, lại là nói cho Sở Thanh Phong nghe, đây là tỏ rõ. Cố Dao nghe được, đảo mắt nhìn nhìn Mộ Dung Phỉ lắc lắc đầu nói: "Đại tỷ, em hiểu, em không trách chị, chị không cần nói xin lỗi."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười, nhìn Sở Thanh Phong, thấy nàng không nói, cũng không để ý, trầm ngâm một chút, nói: "Hôm nay chúng ta hội tụ ở đây, làm như vậy là vì cái gì, tin tưởng là ai cũng biết, tôi đây cũng không cần quanh co lòng vòng."
Tàng Huyền Thanh nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt xem Diệp Tuệ Linh lại xem Sở Thanh Phong, vô hình liền xây dựng bầu không khí khẩn trương, Diệp Tuệ Linh và Sở Thanh Phong liếc nhau, sau đó đem tầm mắt phóng tới trên người Tàng Huyền Thanh, tập trung chú ý nghe nói tiếp.
Tàng Huyền Thanh lại mỉm cười, nói: "Tuệ Linh, em và Tử Vận, còn có Thanh Phong và Dao, tôi không ý kiến, tôi không phản đối. Có một chút tôi muốn nói rõ ràng, tôi sở dĩ không ý kiến, cũng không phải bởi vì hai người, mà vì hai người là lựa chọn của Tử Vận và Dao, tôi tin tưởng hai em ấy cùng sự lựa chọn của chúng nó, cho nên tôi không phản đối, có lẽ lúc trước Tàng gia không tốt, hai người đối với chúng tôi có chút mâu thuẫn, nhưng tôi cam đoan, Tàng Huyền Thanh tôi đã nói tẩy trắng thì tuyệt đối sẽ làm được. Tôi không muốn hai người bởi vì Tàng gia, mà liên luỵ hai đứa em gái không thoải mái, hi vọng hai người đều có thể buông."
Lời nói cực kỳ trúc trắc, thế nào cũng phải làm cho người ta suy nghĩ sâu xa một chút mới hiểu rõ, nhưng kỳ thật đó đúng là ý đồ của Tàng Huyền Thanh, có mấy lời nhất định phải trải qua suy nghĩ sâu xa mới nhớ rõ khắc sâu. Lời này nghe vào trong lòng mỗi người, cảm giác lại không như nhau, Cố Dao cảm kích Tàng gia và Tàng Huyền Thanh có công nuôi dưỡng và lý giải ủng hộ, nhìn Tàng Huyền Thanh mắt đều đỏ lên. Lâm Tử Vận trong lòng đồng dạng cảm kích, nhưng tính cách không hiền thục như Cố Dao, cô mỉm cười bỏ qua. Diệp Tuệ Linh nghe xong cẩn thận nghĩ nghĩ, đã hiểu ý tứ, cũng rất trịnh trọng gật gật đầu chân thành tha thiết nói: "Tạ đại tỷ lượng giải, em sẽ nhớ kỹ."
Sở Thanh Phong nghe xong, trầm ngâm không nói, nàng và Tàng Huyền Thanh vẫn đối địch nhiều năm, trong lúc nhất thời mài nhẵn bén nhọn là không thể nào, cảm xúc mâu thuẫn không thể tránh được, nàng xem Tàng Huyền Thanh đoán tâm tư của cô, không nói. Mộ Dung Phỉ đâu, đang hưởng thụ Tàng Huyền Thanh ôn nhu vuốt ve vành tai, nàng thích cảm giác này, đối lời nói đó không có phản ứng gì, càng không có cảm xúc gì.
Tàng Huyền Thanh đối với Diệp Tuệ Linh mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt dời về phía Sở Thanh Phong, thấy nàng diễn cảm lãnh mạc như trước, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là không đơn giản. Phải hạ thêm mấy phần lực mới được, còn trầm ngâm một hồi, thu hồi nụ cười nghiêm túc lên, đầu ngón tay điểm nhẹ mặt bàn hai cái, cô nhìn Sở Thanh Phong nói: "Thanh Phong, tôi biết mâu thuẫn giữa tôi và em không thể dễ dàng hóa giải nhưng tôi hi vọng chúng ta ngày sau có thể làm bạn, tôi không muốn Dao bị kẹp ở giữa chúng ta rồi khó xử. Tôi cam đoan ba điều với em, thứ nhất, chuyện phụ thân em, tôi có nghe nói, có lẽ em hoài nghi tôi, nhưng tôi cam đoan với em việc này tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi. Thứ hai, Dao trở thành cảnh sát, tiến vào tổ trọng án, cùng với em, tất cả chuyện này đều do em ấy lựa chọn, không có quan hệ gì với tôi, không phải tôi chỉ thị. Thứ ba, vẫn là về tẩy trắng, Tàng Huyền Thanh tôi dám nói dám làm, tôi cam đoan với em, Tàng gia kể từ hôm nay, tuyệt đối sẽ không hoạt động phi pháp nữa."


Tàng Huyền Thanh tự giác phóng thấp tư thế, nói xong những lời này, ánh mắt hữu thần nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong, tựa hồ chờ nàng tỏ thái độ. Sở Thanh Phong chống lại hai mắt Tàng Huyền Thanh, hơi nhăn mặt, chỉ là cúi đầu, cầm lấy ly uống nước, không nhìn Tàng Huyền Thanh. Nhưng hành động đó, lại làm cho Tàng Huyền Thanh biết, Sở Thanh Phong đã thoả hiệp, hiện tại cần làm chỉ là chờ đợi mà thôi, có lẽ cũng không bao lâu nữa.
Sở Thanh Phong đích thực là buông bỏ, chính nàng nói qua, nàng và Sở Thu tuy là cha con, nhưng nàng không giống Sở Thu, cũng không nguyện giống Sở Thu. Ở trong nội tâm nàng có chút không cam lòng, là tâm tính không chịu thua, nàng và Tàng Huyền Thanh tranh đấu đã quen, lần này đối phương tỏ thái độ giảng hoà, thật sự là có chút khó xử. Mà lúc này, nàng cảm giác góc áo của mình bị nhẹ nhàng kéo một chút, đảo mắt liền thấy Cố Dao tràn đầy chờ đợi, ngơ ngác một chút, tự giễu, không phải đã sớm quyết định cho dù là vì Cố Dao, cũng muốn trả giá chút gì đó sao? Em ấy đáng để mình trả giá, mà hiện tại lòng tự trọng lại tính là gì đâu?
Nàng quay đầu lại, nhìn Mộ Dung Phỉ liếc mắt một cái, trầm ngâm một lát, đưa ánh mắt cùng Tàng Huyền Thanh đối diện nói: "Chị không phản đối Dao và tôi, điểm ấy tôi cám ơn chị. Chị cam đoan, tôi tạm thời tin tưởng, nếu chị có thể làm được như lời chị nói, tôi cũng sẽ không đối địch với chị, đồng dạng là vì Dao, tôi sẽ thử cùng chị ở chung hoà thuận."
Lời Tàng Huyền Thanh và Sở Thanh Phong nói, ở đây trừ bỏ Mộ Dung Phỉ, ai cũng sửng sốt, đây quả thật không thể xem như nói chuyện, phải xem như đàm phán. Khí thế Tàng Huyền Thanh cùng Sở Thanh Phong biểu hiện ra, đó là cường đại.
Tàng Huyền Thanh nghe Sở Thanh Phong nói, khóe miệng cô vẽ ra một nụ cười sáng lạn như hoa, độ cong mang theo một tia ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nói: "Hảo a, một khi đã như vậy, chúng ta đã nói xong, hi vọng sau này chúng ta có thể thật sự giống như người một nhà."
Những lời này, không ai phụ hoạ, nhưng khóe miệng lại ấm áp mỉm cười, phương diện này, lại trừ bỏ hai người, Mộ Dung Phỉ như trước mặt không chút thay đổi, lực chú ý của nàng đều đặt ở Tàng Huyền Thanh ôn nhu. Sở Thanh Phong nghe nói như thế, ánh mắt lại là không khỏi nhìn Mộ Dung Phỉ, âm thầm trầm ngâm: Người một nhà à... Chính nàng cũng không phát giác, Tàng Huyền Thanh lơ đãng đã động đến tâm tư ẩn núp bao năm của nàng.
Lời nên nói đều nói xong, không khí trở nên hòa hợp, lúc này người hầu tiến vào nói cơm trưa sẵn sàng, Tàng Huyền Thanh liền tiếp đón mọi người đi ăn cơm, chính mình dắt Mộ Dung Phỉ đi trước, tỏ rõ mình là chủ nhà.
Thức ăn cũng không quá mức xa hoa, chỉ là một chút rau thịt bình thường nhưng đầu bếp xử lý đủ dụng tâm, thật tinh xảo. Sáu người nhập tọa, Tàng Huyền Thanh cầm đũa lên trước, hô: "Chúng ta bây giờ xem như người một nhà, đừng quá khách khí, động đũa đi."
Tàng Huyền Thanh vốn gắp một khối thịt bò phóng vào bát Mộ Dung Phỉ, nhìn Mộ Dung Phỉ sủng nịch cười cười, sau đó cô ngẩng đầu nhìn xem Lâm Tử Vận cùng Cố Dao, trêu ghẹo nói: "Tử Vận, Dao, hai em cũng là chủ nhân, chào hỏi khách khứa không thể chỉ giao cho tôi, người của mình tự mình chiêu đãi ha."
Lời này nghe có vẻ như có chút thất lễ, nhưng lại rất hiệu quả, ngược lại nhượng không khí trở nên dễ dàng hơn, để khách nhân cảm thấy chu đáo. Lâm Tử Vận mỉm cười, gắp một đũa thức ăn phóng vào bát Diệp Tuệ Linh, ngữ khí ôn nhu nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ăn cơm."
Cố Dao nhìn thấy Tàng Huyền Thanh gắp rau cho Mộ Dung Phỉ, lại nhìn Lâm Tử Vận gắp rau cho Diệp Tuệ Linh, cô lặng đi, sau đó quay đầu nhìn Sở Thanh Phong động tác mau lẹ gắp đồ ăn phóng vào bát Sở Thanh Phong, mặt đỏ bừng cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói: "Tỷ tỷ, ăn cơm."
Cố Dao thẹn thùng bị mọi người nhìn ở trong mắt, xem một cái, sau đó không hẹn mà cùng nở nụ cười, Cố Dao bộ dáng này thật sự là rất thú vị a, Sở Thanh Phong cũng cảm thấy thế, nhưng so với những người khác, trong lòng nàng càng nhiều hơn một phần tình yêu, khóe miệng nàng cũng khơi gợi lên một chút độ cong, xinh đẹp mỉm cười. Mà Mộ Dung Phỉ tựa hồ cái gì cũng không biết, chỉ yên lặng ăn cơm, bát không bính đũa, đũa không bính bát, một chút thanh âm cũng không có, một ngụm đồ ăn, một ngụm cơm trắng, thật sự là quy củ tới cực điểm, chỉ nhìn bàn ăn trước mắt mình.
Tàng Huyền Thanh cười xong, nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, sau đó nhíu mày, đứa nhỏ này, toàn gắp mấy món trước mắt, hơn nữa thức ăn vừa vặn chỉ là một nhúm cải thìa mà thôi, trong lòng có chút thương tiếc, gắp thịt bỏ vào trong bát nàng, trong lòng cô nghĩ, Mộ Dung Phỉ không thể ăn ít, xem nàng mỗi ngày "vận động" nhiều như vậy, không bồi bổ sao được đây?
Sở Thanh Phong thấy Tàng Huyền Thanh chiếu cố Mộ Dung Phỉ ăn cơm, đối với quan hệ của các nàng có chút đổi mới, có lẽ Tàng Huyền Thanh yêu Mộ Dung Phỉ thật lòng, chỉ là Mộ Dung Phỉ... Có vẻ như còn vị thành niên a.
Bữa cơm này coi như hòa hợp khoái trá, sau khi ăn xong, Tàng Huyền Thanh lại kêu gọi mọi người đến phòng khách ngồi xuống, ngoắc người hầu dâng trà cụ, chuẩn bị pha trà đãi khách, cô trực tiếp dùng trà Diệp Tuệ Linh tặng, khẽ cười nói: "Trà là Tuệ Linh đưa tới, hẳn là không tồi a, mọi người cùng nhau nếm thử đi, tôi cũng mượn hoa hiến Phật."
Cơm nước xong liền uống trà, thật sự không phải cái gì dưỡng sinh chi đạo, nhưng phong tục trăm ngàn năm, một lần hay nửa lần cũng không cần quá mức để ý. Tàng Huyền Thanh tự mình pha trà, mấy người kia trò chuyện, đều là phụ nữ, đề tài tự nhiên không ít.
Mọi người hàn huyên một lát, Tàng Huyền Thanh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói: "Cứ trò chuyện, tôi đi lấy vài thứ." Quay đầu hướng Lâm Tử Vận nói: "Tử Vận, em tới giúp tôi một chút."
Tàng Huyền Thanh đứng dậy, Mộ Dung Phỉ bật dậy theo, Tàng Huyền Thanh kinh ngạc cười, nắm vành tai nàng một chút, nói: "Em đừng theo, tại đây bồi mọi người tọa một hồi, tôi sẽ trở về ngay."
"Nha." Mộ Dung Phỉ nhíu mày một cái, lạnh lùng lên tiếng, lần nữa ngồi xuống, mọi người có thể nhìn ra nàng bất mãn, trong lòng nghĩ, Mộ Dung Phỉ dính Tàng Huyền Thanh chặt y như sam vậy.
Tàng Huyền Thanh mang theo Lâm Tử Vận ly khai phòng khách, Lâm Tử Vận theo sau, ra phòng khách mới nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, là có chuyện nói với em?"
Tàng Huyền Thanh dừng cước bộ, nhẹ nhàng cười, nói: "Khôn vặt rất nhiều a, đích thực là có việc muốn hỏi em."
Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận rời khỏi, phòng khách chỉ còn lại bốn người, Sở Thanh Phong cảm thấy cơ hội tới, Diệp Tuệ Linh cùng Cố Dao đều là người thân của mình, không có vấn đề gì, nàng đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, có chút nghiêm túc và lợi hại, thấp giọng hỏi: "Mộ Dung Phỉ, có thể cùng tôi nói chuyện không?"
Mộ Dung Phỉ chống lại Sở Thanh Phong, trầm mặc không nói, cảm giác ánh mắt Sở Thanh Phong bén nhọn, có chút không thích, nhíu nhíu mày. Không khí trở nên quái dị, Sở Thanh Phong và Mộ Dung Phỉ trầm mặc đối diện, có điểm không nhượng bộ, mà Diệp Tuệ Linh và Cố Dao ngồi ở chỗ kia, khó hiểu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng nhìn, trong lòng có chút suy nghĩ.
Một lát sau, Mộ Dung Phỉ đơn giản nói câu: "Hảo."
Sở Thanh Phong gật gật đầu, nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi." Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Dung Phỉ nhìn rõ bóng lưng Sở Thanh Phong một hồi, mặt không chút thay đổi đứng lên, lãnh khốc theo sát đi ra ngoài, lưu lại Diệp Tuệ Linh cùng Cố Dao ngồi ở chỗ kia kinh ngạc, trong lòng cảm thấy giữa Sở Thanh Phong và Mộ Dung Phỉ có chút quỷ dị, lại đoán không được nguyên nhân.
Trở thành người một nhà, cũng nên thay đổi xưng hô :3
Thấy bà Thanh gắp thịt cho bé Phỉ, cứ tưởng là bả yêu bé, đọc tới dòng "không ăn lấy sức đâu mà chiến đấu" thì tui khô héo lời cmnl -_-
--------------------


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna