Google.com.vn Đọc truyện Online

23/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 1 + 2

Đăng bởi Ngân Giang | 23/6/18 | 0 nhận xét

Quy Đồ – Chương 1


Đô thị phồn hoa ánh nắng chiều chiếu rọi lên kính thủy tinh của những tòa nhà cao tầng, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Một đô thị ồn ào, vĩnh viễn không có lúc ngừng nghỉ, giống như giới giải trí hối hả, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng lại. Hôm nay là scandal của ngôi sao nào, ngày mai là doanh thu phòng vé của bộ phim nào phá kỷ lục, ngày mai lại là những chủ đề bàn mãi không hết, dường như náo nhiệt vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Mà ở giữa sự phồn hoa náo nhiệt này, một người vốn nên có một tin tức đứng đầu trên trang báo lại bị người khác ép tới gắt gao, không chút tin tức — đạo diễn mới Sùng Hoa, một tháng trước bị người khác ám sát bên đường, hôn mê cả tháng, không biết sống chết.
Tác phẩm đầu tay của Sùng Hoa << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> trình chiếu ngày thứ ba liền chiếm hết ba tin đầu đề trên Weibo, công chiếu một tuần, doanh thu phòng vé trên một trăm triệu NDT, đến bây giờ công chiếu gần một tháng, nhiệt độ vẫn chưa suy giảm, kèm theo việc khán giả truyền miệng, ngược lại có xu thế càng ngày càng nóng, điều này đối với một đạo diễn mới mà nói, có thể nói là kỳ tích. Không ít công ty truyền thông rất xem trọng vị đạo diễn trẻ tuổi  này, bởi vì cô là một con hắc mã có thực lực mới xuất hiện của làng điện ảnh.
Mà trên thực tế,  xem tình thế trước mắt, chỉ cần đạo diễn Sùng tuyên truyền liên tục, giữ lấy một vị trí trong giới đạo diễn đã là chuyện chắc chắn.
Sùng Hoa tuy rằng nhập viện, nhưng việc tuyên truyền phim vẫn tiến hành như hỏa như đồ, làm đạo diễn, ngay cả lễ công chiếu cũng không lộ diện, đây là một chuyện rất khác thường, ngoại giới dĩ nhiên khó tránh suy đoán nhiều mặt, bất kể là nhân viên đoàn phim, hay là đại diện của Sùng Hoa thuộc công ty giải trí Hoa Vũ đều thống nhất nói đạo diễn Sùng bởi vì bệnh nên nhập viện, chờ lành bệnh sẽ gặp mặt mọi người, cảm ơn khán giả và bạn bè nhiệt tình quan tâm.
Đối diện bệnh viện là một tòa nhà tràn ngập hơi thở đô thị hiện đại, mặt trời chiều cũng không cường liệt chiếu rọi lên cửa sổ thủy tinh, loại mờ nhạt ấm áp nhu hòa này làm cho người ta thả lỏng sau một ngày bận rộn.
Sùng Hoa nằm ở trên giường bệnh, trong tay cầm IPad lướt Weibo. Không ngoài dự liệu, đã có không ít truyền thông đang suy đoán cô rốt cuộc bị bệnh gì, thậm chí hoài nghi tin tức bị bệnh nhập viện có phải là thật hay không. Thậm chí có có một tài khoản Weibo chuyên tiên đoán xu hướng của giới giải trí dùng lý lẽ phân tích chiêu trò của Hoa Vũ, nói đạo diễn Sùng cũng không phải nhập viện vì bệnh, đồng thời suy đoán đạo diễn Sùng đi làm việc gì đó không thể để cho công chúng biết được, bằng không, không cách nào giải thích vì sao cô không xuất hiện ở lúc danh tiếng đang lên để kéo cao nhiệt độ cũng như doanh thu phòng vé, trái lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Nói thực sự là quá có đạo lý. Sùng Hoa liếc nhìn tên chủ Weibo, chán đến chết mà thoát Weibo. Bởi vì lý do này bị bệnh này quả thật hơi yếu một chút, sớm muộn cũng không đỡ được. Chỉ có điều, bị truyền thông nghi vấn tính chân thực vẫn tốt hơn bị công chúng gán ghép những loại lý do như ‘có thai’.
Cô đóng IPad, đặt bên người, chậm rãi thở phào một hơi.
Nằm trên giường một tháng, mãi đến hôm qua mới tỉnh lại, cô cảm thấy cả người tựa như bị người ta rút hết tất cả xương cốt, vô lực không thể dùng sức. Đối với một người từ trước đến nay vẫn khỏe mạnh mà nói, loại cảm giác này thật sự quá tệ. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, tuy rằng cô hôn mê một tháng nhưng không có ảnh hưởng đến tốc độ khép lại của vết thương, nếu không, còn không biết phải nằm trên giường bao lâu.
Sùng Hoa cử động thân thể, tận khả năng không chạm đến vết thương bên hông, dời lưng sang vài tấc, cảm giác ướt dính trên lưng giảm xuống cô mới thấy thoải mái hơn.
Một lát sau, cửa phòng bệnh bị mở ra, có người đến. Người có thể tự do ra vào phòng bệnh của cô cũng chỉ có vài người, nghe tiếng bước chân lưu loát Sùng Hoa lập tức biết đi vào là ai, cô nhìn thoáng qua cửa phòng, thấy người tiến vào tướng mạo tương tự cô, không khỏi cong khóe môi: “Chị.”
Tùy An đi đến bên giường, khom người nhìn khí sắc của Sùng Hoa, thấy cô thoạt nhìn khá hơn nhiều, gương mặt tinh xảo nhất thời nhu hòa. Cô ngồi xuống bên giường, hỏi vài câu về tình trạng hôm nay, thấy IPad đặt bên cạnh, liền nói: “Tuyên truyền rất tốt, công ty đã phái chuyên gia phụ trách, em không cần lo lắng.”
Đây là tác phẩm đầu tay của Sùng Hoa, là chứng minh tốt nhất cho sự gia nhập của cô, Sùng Hoa đương nhiên rất quan tâm tình hình tuyên truyền hiện nay, Tùy An nói như vậy, cũng là muốn để cô an tâm dưỡng thương.
Sùng Hoa ngoan ngoãn đáp ứng. Cô mặt mày thanh tú, có vẻ vô cùng dịu ngoan, chỉ cần tỏ vẻ thuận theo, sẽ làm cho đau lòng người, Tùy An từ nhỏ đã thấy bộ dạng giả ngoan ngoãn này của cô, một bên giả bộ nhu thuận nghe lời, mặt khác vẫn nhịn không được mà mềm lòng, nghĩ đến tin tức mới vừa nhận được, Tùy An do dự chốc lát.
Sùng Hoa quay đầu liền thấy do dự chợt lóe lên trên nét mặt Tùy An, cô khẽ nhướng mày, dáng vẻ khéo léo quét sạch, nhất thời trở nên cường thế mà quyết đoán: “Tìm được rồi?” Người có động cơ giết cô không ít, nhưng có thể nắm giữ hành tung của cô, còn có có thể thuê người đâm cô ngay trên phố cũng không nhiều. Thời gian dài như vậy, cũng nên có một kết quả rồi.
Tùy An nhìn về phía cô, cũng không chần chờ nữa, nói: “Tìm được rồi.” Ngừng lại một chút, thần sắc băng lãnh: “Đã chết. Một tuần trước lúc đánh bạc với người khác, không một lời hợp bị người thất thủ đánh chết.”
Chết thật là trùng hợp. Trong mắt Sùng Hoa không một gợn sóng,  dường như đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy. Cô rũ mi mắt, mang theo tiếu ý như hiểu rõ hết thảy: “Chu tiên sinh thực sự là nhọc lòng, cho dù người không chết, em cũng sẽ không làm gì ông ta.”
Nghe cô nói như vậy, Tùy An trầm mặc chốc lát, cô nhìn Sùng Hoa, chậm rãi mở miệng, lại tràn đầy chân thật đáng tin: “Chuyện này giao cho chị xử lý.”
“Ông ta dù sao cũng là ba của chúng ta, chị lại mới vừa tiếp nhận….” Sùng Hoa lập tức lên tiếng, còn chưa nói hết đã bị Tùy An cắt đứt: “Giao cho chị xử lý.” So với vừa rồi càng thêm kiên định.
Sùng Hoa ngậm miệng lại, nhìn Tùy An, chậm rãi nở một nụ cười mềm nhẹ, im lặng gật đầu.
Nếu như ngay cả Tùy An cũng tin không nổi, cô còn có thể tin tưởng ai?
Tùy An ở bệnh viện không được bao lâu, bời vì cô mới vừa về nước, từ trong tay Sùng Hoa tiếp nhận chức chủ tịch của tập đoàn Tùy Thị, vốn là rất bận rộn, hơn nữa một tháng trước Sùng Hoa hôn mê, cô một mực canh giữ ở bệnh viện, sự vụ chất đống, tình huống bây giờ đã ổn định, cô đương nhiên phải giải quyết đống công việc tích tụ rồi.
Tùy An họ Tùy, Sùng Hoa là em gái ruột của cô, dĩ nhiên không phải họ Sùng, chỉ có điều trước kia Sùng Hoa cũng không phải họ Tùy, trước kia cô họ Chu, cùng họ với ba của các cô, mà Tùy An, lại theo họ mẹ, mãi đến năm ngoái, cô gạt ngã Chu tiên sinh kia, đuổi ra khỏi Tùy Thị, sau đó mới đổi họ, biểu thị không còn quan hệ gì với Chu tiên sinh.
Như vậy vấn đề đã đến rồi, lúc mang họ Chu cô tên Chu Biện, cũng không quá kỳ lạ, nhưng họ thay đổi, cô sẽ thành Tùy Biện, thật sự nghe có chút tùy tiện. Lúc ấy cô liên lạc với Tùy An bị nhốt ở nước ngoài, gọi Tùy An vội vàng trở lại đón nhận chức chủ tịch, còn bản thân cô thì muốn thực hiện giấc mộng tiến quân giới giải trí, nên thuận tiện lấy cho mình một cái tên mới, chính là Sùng Hoa.
Quá trình có phần phức tạp, nhưng nhân sinh, chính là phức tạp cẩu huyết như vậy. Nhà giàu có con rễ muốn đoạt quyền, thậm chí đem con trai riêng sinh ở bên ngoài đưa đến bên cạnh dự định bồi dưỡng thành người thừa kế, cũng thuận lợi đuổi hai đứa con do vợ lớn sinh ra khỏi nhà, đáng tiếc vận khí không tốt, hai người con gái ai cũng không phải dễ đối phó, cho tới cuối cùng thất bại thảm hại, những chuyện trong giới thượng lưu có thể không nhiều lắm, bất quá đối với những người nhìn quen thói đời mà nói cũng không tính là quá khó chấp nhận.
Rất buồn cười là, cô chưa từng muốn lấy mạng Chu tiên sinh, còn để lại cổ phần cho ông ta trong Tùy Thị, xưng là xưng là hết tình hết nghĩa, nhưng Chu tiên sinh nhất quán văn nhã sau khi thất bại lại không kịp chờ đợi mà lột bỏ mặt nạ của mình, muốn lấy mạng cô.
Thực sự là, cực kỳ châm chọc.
Trong lòng Sùng Hoa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không quá bất ngờ, chuyện như vậy thật đúng là chó đến chân tường mới làm ra được. Cô nhìn theo Tùy An đi ra ngoài, cầm điện thoại chơi đùa.
Cửa phòng bệnh khép lại, không bao lâu, lại bị mở ra, một nam nhân quần áo hợp thời trang bước vào, bước chân có phần vội vã, còn chưa kịp che giấu kinh hoàng trên mặt.
Sùng Hoa vừa nhìn thấy là anh ta, nghiêng mắt thấy anh ta bước đến.
“Khí thế của chủ tịch Tùy thật cường đại.” Sâm Hòa sờ ngực, vẻ mặt như bảo bảo bị hù dọa.
Người nhát gan túng dạng này Sùng Hoa không chút lưu tình cười nhạo anh ta: “Cho nên mỗi buổi tối anh đều bị phản công.”
Sâm Hòa nhất thời sửng sốt, sau đó ôm mặt, thét chói tai: “Mới không có!” Anh ta lập tức đoan trang đứng ngay ngắn, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên: “Người ta nằm trên!”
Sùng Hoa giả ra dáng vẻ nghiêm túc tán thành anh ta: “Cho nên nói là phản công a.”
Sâm Hòa cảm thấy hình như không có chỗ nào không đúng, cũng rất chuyên nghiệp mà nói ra mục đích đến đây: “Lễ trao giải điện ảnh quốc tế Bột Hải gửi thiệp mời cho cô. Nghi lễ khai mạc vào hai mươi lăm tháng này….”
Đây là lễ trao giải được xưng là nổi danh quyền uy mời Sùng Hoa, đối với cô mà nói là một giải thưởng có ý nghĩa trọng đại. Một mặt cô chuyên tâm nghe, một mặt thuận lợi mở TV.
“Đoàn phim của chúng ta nhận được không ít đề cử, Trịnh tỷ càng không cần nói, Tô Hiệp cũng được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất, còn có giải biên tập xuất sắc nhất, giải phối âm xuất sắc nhất và nhiều hạng mục khác, tổng cộng có bảy đề cử, quan trọng nhất là, cô được đề cử giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.”
Đối với một đạo diễn mới một tài năng mới xuất hiện mà nói, thành tích như vậy đã được xem là bất phàm, càng làm cho Sùng Hoa mong đợi là, lễ trao giải quốc tế điện ảnh Bột Hải chỉ là một mở đầu, là mở đầu hành trình của cô bước vào giới giải trí.
Cô cười nói: “Trong khoảng thời gian này, cũng nhờ có anh bận trong bận ngoài.” Cô bị thương không thể theo đoàn phim bôn ba xung quanh, Sâm Hòa là trợ lý của cô, khẳng định khó tránh phải gánh vác công việc của cô, vất vả là không cần bàn cãi.
Vừa nhắc đến chính sự, Sâm Hòa cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Tôi thì không sao, Trịnh tỷ mới  thật sự vất vả, lần này nhờ có chị ấy mới chống đỡ được.” Trịnh tỷ anh ta nói là Trịnh Gia Lệ diễn vai nữ chính trong << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>>, năm ngoái đã nhận được giải Kim Mã ở hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, với độ nổi tiếng của cô hiện này, có thể nhận bộ phim điện ảnh chỉ có chút thành tựu này hoàn toàn là nhìn trên quan hệ cá nhân của Sùng Hoa, đương nhiên, cuối cùng Sùng Hoa cũng không khiến cô bị thiệt.
Nghe Sâm Hòa nhắc đến Trịnh Gia Lệ, Sùng Hoa nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Trong ti vi đột nhiên truyền đến thét chói tai, hấp dẫn sự chú ý của Sùng Hoa và Sâm Hòa.
“A a a a a! Ảnh hậu của tôi!” Một fan khoa trương thét chói tai, nhìn như vậy, chắc là đang đón tiếp ở sân bay.
Tuy rằng hàng năm đều có vô số lễ trao giải danh giá không danh giá, những lễ trao giải này cũng sẽ chọn ra những diễn viên thực lực hoặc cao hoặc thấp, nhưng, có thể để cho fan trường hợp công khai gọi thẳng là ảnh hậu, đồng thời còn không bị công chúng phản cảm thì chỉ có một người.
Sùng Hoa quay đầu lại, nhìn về phía Sâm Hòa: “Không phải nói Thôi Trinh ở Âu Châu quay một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Fitzgerald sao?”
“Có thể đã đóng máy rồi, bộ phim đó cũng đã quay nửa năm.” Sâm Hòa cũng không rõ ràng lắm, ảnh hậu về nước, đối với Sùng Hoa hiện nay mà nói là không có ảnh hưởng gì, tuy rằng đều ở trong giới giải trí nhưng với địa vị của Thôi Trinh, không phải một đạo diễn mới vừa bộc lộ tài năng như Sùng Hoa có thể bắt chuyện,  anh ta lập tức nói sang chuyện khác: “Lần này lên thảm đỏ là lần đầu cô lộ diện, cô xem có nên liên lạc với…” Tuy rằng đạo diễn không cần dựa vào fan, nhưng công chúng khẳng định càng muốn xem phim của một đạo diễn có nhan sắc mà không phải một người sĩ nhục người nhìn.
Trong TV truyền ra từng đợt thét chói tai càng ngày bén nhọn nhiệt liệt: “Ảnh hậu! Ảnh hậu!”
Sùng Hoa mạn bất kinh tâm đưa mắt nhìn màn hình, không khí của hiện trường đã đạt đến cao trào, loại chuyển biến này hiển nhiên là do Thôi Trinh sắp ra khỏi cổng.
Sùng Hoa cảm thấy hơi ồn ào nên tắt ti vi, cũng không nhìn thấy cảnh Thôi Trinh bước ra. Chỉ là không biết vì sao, cô cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề, hình như trong lòng có một nơi nào đó bị cứng rắn đào đi, biến thành một khoảng trốn không thể lấp đầy.
Loại cảm giác này, từ cô tỉnh lại vẫn luôn tồn tại, chỉ là vừa rồi, sau khi nói tới Thôi Trinh, thì nó càng mãnh liệt hơn, cô cảm thấy trong một tháng hôn mê, cô đã lạc mất gì đó, quên mất gì đó, nhưng khi cô nỗ lực hồi ức chuyện trước kia, lại phát hiện những gì nên nhớ đều đã nhớ. Đại khái là di chứng do hôn mê quá lâu, trăm mối không thể giải, Sùng Hoa cũng chỉ đành giải thích loại cảm giác khác thường kia như vậy.
Cô nỗ lực khắc chế cảm giác nặng nề hậm hực trong lòng, dần dần, hô hấp ổn định, thật vất vả cảm thấy khá một chút, ngẩng đầu một cái phát hiện Sâm Hòa vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào cô.
“Làm sao vậy?” Sùng Hoa không hiểu ra sao.
Sâm Hòa hít một hơi thật sâu, đè xuống xung động thiếu chút rống ra tiếng: “Đạo diễn Sùng, cô nghe tôi vừa nói gì không?”
“Không có a.” Sùng Hoa dùng cánh tay kê dưới đầu, cười híp mắt nhìn Sâm Hòa.
Sâm Hòa không thể nhịn được nữa: “Đạo diễn Sùng! Cho dù lễ trao giải điện ảnh Bột Hải không tính là vạn chúng chúc mục nhưng mỗi năm vẫn có không ít người quan tâm, không thể coi thường.” Có chút dáng vẻ coi trọng có được không?!
Hình như hoàn toàn nhìn không thấy Sâm Hòa phát điên, Sùng Hoa vẫn cười híp mắt, mang theo chút tản mạn, híp mắt lười biếng nói: “Anh mới vừa nói gì? Tôi không nghe thấy, lặp lại lần nữa.”
Sâm Hòa: “….” Trái tim thật mệt mỏi, thật muốn đổi cấp trên, làm sao đây?
====================

Quy Đồ – Chương 2

Trong thời đại thông tin, hợp tác đã trở thành cơ sở thành công. Một sự thành công thông thường không phải là bởi vì sự xuất sắc của người đó, mà là nỗ lực của cả một đội ngũ. Phim điện ảnh quá trình chế tác rườm rà, công tác hậu kỳ là một công trình khổng lồ thì càng là như vậy.
Một bộ phim thành công đương nhiên không thể thiếu đạo diễn tài hoa xuất chúng, diễn viên thực lực thu hút, nhưng sự nỗ lực vất vả cần cù của nhân viên công tác phía sau màn cũng không thể xem nhẹ.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> có thể đạt được thành tích tốt là không thể không nhắc đến sự nỗ lực của cả đoàn phim.
Sùng Hoa vô cùng bảo vệ thân thể của chính mình. Một dao kia đâm vào ba sườn, tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể cô, nên cô ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, không có vội vã muốn xuất viện, cũng không nằm ở trên giường bệnh bằng mặt không bằng lòng mà lo lắng công việc, mà là yên tâm chờ vết thương lành lại theo lời bác sĩ. Mãi đến khi bác sĩ cho rằng đã không thành vấn đề, mới thu xếp hành lý xuất viện.
Một ngày đêm trước khi xuất viện, Sùng Hoa để Sâm Hòa phát tán tin tức đi ra ngoài, vì vậy đề tài đạo diễn mới Sùng Hoa xuất viện nhấc lên sóng gió không nhỏ trên mạng.
Sùng Hoa ngồi  trong xe, lướt Weibo, thấy tin tức cô tuyên bố xuất viện đứng đầu trên chủ đề tìm kiếm, khẽ mỉm cười một cái. Là đạo diễn phía sau màn, cô có thể đạt được sự quan tâm như vậy một mặt là bởi vì thông tin về cô rất không tầm thường, có không ít truyền thông đeo bám nhưng cũng không thể cho ra một kết luận thuyết phục, về phương diện khác, là nhờ Tô Hiệp và Chu Bác Thành chia sẻ.
Chu Bác Thành là nam chính trong bộ phim của cô, còn Tô Hiệp là diễn viên diễn vai nữ phối. Hai người này đều là người mới cô chọn từ học viện điện ảnh, trong đó Chu Bác Thành còn đang là sinh viên ắm thứ tư. Nhờ độ nóng của << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>>, bọn họ đều nắm chắc thời cơ thu hút một lượng fan, tháng gần nhất, trên Weibo chiếm cứ một vị thế ổn định, không thể nói là cực nóng nhưng cũng không có xu thế lập tức tiêu tan thành mây khói.
Chu Bác Thành định vị hình tượng là nam nhân ấm áp, phi thường phù hợp với vẻ ngoài anh tuấn thanh tú và khí chất cung khiêm ôn nhã, Weibo này cũng theo phong cách của cậu ta, ngôn ngữ đơn giản, dùng biểu tình lơ đãng thể hiện tình cảm ấm áp: “Chúc mừng đạo diễn Sùng lành bệnh xuất viện.” [Trái tim]
Một ngày, lượt chia sẻ đã qua một vạn, được như vậy cũng không thiếu sự cống hiến của các đại V*
* trên Weibo những tài khoản có V tức là đã được Weibo xác nhận, được trả tiền cho các bài đăng.
Sùng Hoa nhìn lướt qua liền kéo xuống, thấy Weibo của Tô Hiệp. Bất đồng với Chu Bác Thành, văn phong của Tô Hiệp có vẻ vô cùng thân thiết: “Rốt cuộc xuất viện rồi, đạo diễn chị phải giữ gìn sức khỏe, yêu chị yêu yêu yêu [ khả ái].”
Sùng Hoa nhìn chằm chằm Weibo này nửa phút, thu hồi điện thoại, hỏi: “Tô Hiệp và Chu Bác thành có tin đồn hẹn hò sao?”
Lúc trước khi xác định phương án tuyên truyền, chính là định chế tạo tin đồn hẹn hò giữa nam chính và nữ phụ, về phần tại sao không phải là nam chính và nữ chính, Sùng Hoa nghĩ, độ nổi tiếng của  Chu Bác Thành còn không xứng với Trịnh Gia Lệ, đồng thời cô cũng không thích Trịnh Gia Lệ bị đồn hẹn hò với người khác.
Nhưng cô chú ý, hai bài đăng trên Weibo đều là Tô Hiệp và Chu Bác Thành tự mình đăng, cũng không cố ý chia sẻ từ đối phương, nói cùng một việc, nhưng không có tương tác, mà điện ảnh còn đang nóng, nên chuyện này có vẻ hơi xa lạ.
Sâm Hòa ngồi ở ghế phó lái trầm mặc: “Tô Hiệp không thích, nói là cô ấy và Chu Bác Thành không phải quá tương xứng, hơn nữa biểu hiện rất mịt mờ, tạo tin đồn, sợ sẽ có ảnh hưởng xấu đến hình tượng của đối phương.”
Nói đến đây, Sâm Hòa liền rất bất mãn, ngược lại không phải là bất mãn Tô Hiệp không phối hợp, muốn tuyên truyền phim cũng không phải chỉ có một biện pháp, diễn viên không muốn, đoàn phim cũng sẽ không ép buộc. Anh ta phản cảm chính là ngay từ đầu nói rất hay, nhưng lúc muốn bắt đầu lan tin Tô Hiệp cũng không tỏ vẻ không vui, thậm chí chủ động tương tác cùng Chu Bác Thành, nhưng không bao lâu, đột nhiên đổi giọng, cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Sùng Hoa không nói gì, nghĩ đến tin tức mấy ngày hôm trước đã thấy, Tô Hiệp ký hợp đồng với công ty truyền thông Joy, nên đã đại thể là chuyện gì xảy ra.
Joy là công ty lớn tương đương với giải trí Hoa Vũ trong ngành giải trí, cánh cửa rất cao, Tô Hiệp có thể ký hợp đồng với Joy trong thời gian ngắn ngủi, tuyệt đối không phải bằng vào năng lực của mình mà có thể làm được.
Sâm Hòa không mấy quan tâm Tô Hiệp, mà chỉ dùng Ipad lật xem lịch trình, đạo diễn Sùng xuất viện, đương nhiên phải bắt đầu làm việc. Anh ta xem một chút, nói: “Buổi chiều có một chương trình truyền hình, bên kia gọi điện thoại cho tôi, đạo diễn Sùng có thể tham gia cùng đoàn phim hay không, tôi còn chưa cho câu trả lời xác thực.”
Anh ta nói xong, quay đầu đi, nhìn Sùng Hoa ngồi ở ghế sau.
Sùng Hoa không hề nghĩ ngợi: “Đẩy xuống. Cuộc hợp báo này là mấy giờ?”
“Ba giờ đến năm giờ.”
Sùng Hoa tính toán thời gian, nói: “Liên lạc với họ, buổi tối, tôi mời mọi người ăn cơm.”
Sâm Hòa hiểu rõ, đạo diễn Sùng muốn bắt đầu thu mua lòng người: “Mời cả thư ký trường quay?”
“Mời hết. Nếu như không rảnh, cũng không cần miễn cưỡng.”
Câu sau là đặc biệt dành cho Trịnh Gia Lệ, ngoại trừ Trịnh Gia Lệ, các diễn viên khác đều đang theo đoàn phim làm tuyên truyền, còn không có tình huống đơn độc tham gia chương trình.
Đến tối, Trịnh Gia Lệ quả nhiên không đến. Ngoại trừ cô, những người khác đều có mặt đông đủ.
Sùng Hoa chọn địa điểm ăn mừng là một phòng VIP thuộc hội sở tư nhân, để tránh việc có một ít diễn viên nổi tiếng bị fan nhận ra đòi kí tên chụp ảnh chung, quy cách buổi tiệc cũng thể hiện thành ý của đạo diễn Sùng.
Nhân viên công tác chân không chạm đất bận rộn một tháng, luân phiên đi lại giữa các thành thị, giống như một con quay sáng sớm ở một thành phố, buổi chiều lại ở thành phố khác, liên tục một tháng, người đều mệt đến muốn mất nước.
Trong lòng không có bất mãn nhất định là giả, dù sao đạo diễn vắng mặt đã tạo cho bọn họ không ít lượng công việc và áp lực tâm lý, về phần nguyên nhân bị bệnh nhập viện, đừng nói công chúng hoài nghi, bọn họ càng hoài nghi, đạo diễn Sùng thân thể luôn luôn tốt, thức đêm quay phim cũng không thấy cô tiều tụy bao nhiêu.
Lần này thấy đạo diễn vừa xuất hiện lập tức mời bọn họ ăn cơm, loại cảm giác được coi trọng này ít nhiều có thể trấn an bất mãn trong lòng bọn họ.
Những điều này Sùng Hoa cũng hiểu, giữa buổi tiệc cô còn tặng mỗi nhân viên một bao đỏ giá trị xa xỉ. Trong thế tiến công vô sỉ của tiền tài, nhân viên công tác có oán khí lớn hơn nữa cũng bị tiền lì xì chữa khỏi, một bữa cơm, hài hòa vượt quá tưởng tượng.
Đến cuối cùng lúc nâng chén, mỗi người đều tràn đầy tiếu ý dung quang toả sáng, trong mắt những diễn viên mới nếm thử huy hoàng của giới giải trí tràn đầy dã tâm cùng chờ mong đối với tương lai.
Sùng Hoa dĩ nhiên cũng chúc mọi người bay xa vạn dặm, chỉ nói là lúc nói câu này, trong mắt cô còn có một loại lãnh tĩnh khác thường, dường như mặc kệ ở trường hợp nào, cô vẫn có thể duy trì lý trí, thân ngoài mọi sự.
Buổi tiệc đến đêm khuya mới kết thúc, Sùng Hoa tri kỷ ở lại đến cuối cùng, an bài tài xế đưa mỗi người trở về rồi mới đi. Chuyện về sau một chuyện tiếp một chuyện, đầu tiên chính là lễ trao giải điện ảnh Bột Hải.
Bên tổ chức lễ trao giải một tuần trước đã gửi thư mời chính thức, Sùng Hoa cũng rất xem trọng lễ trao giải này, cho nên, vài ngày tiếp theo, một mực cùng công ty và đoàn phim thương lượng phương thức khai mạc thảm đỏ, cùng với quan hệ xã hội các loại chuyện.
“Chủ yếu vẫn là Tô Hiệp và Chu Bác Thành.” Sùng Hoa đang cầm chén trà nóng, buồn rầu nói.
Lẽ ra để cho bọn họ đi cùng nhau là được rồi, nhưng Tô Hiệp bên kia cũng sẽ không đồng ý. Về phần cô, thật ra không thích hợp, dù sao đạo diễn cũng không phải diễn viên, muốn thu hút ống kính, cũng không dễ chế tạo đề tài như diễn viên. Đi qua là được, nhưng tin tưởng truyền thông cũng sẽ không đem máy ảnh lãng phí ở trên người cô.
Triệu tiểu thư ở phòng quan hệ xã hội dùng một loại biểu tình im lặng nhìn Sùng Hoa: “Đạo diễn Sùng, tôi phải nói rõ một việc.”
Sùng Hoa sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Bây giờ là thời đại của mỹ sắc.”
Sùng Hoa chậm rãi nháy mắt, vẫn không hiểu: “Thì sao?” Thời đại mỹ sắc, cô biết mà.
Triệu tiểu thư bị vẻ mặt ngây ngốc của cô làm tăng huyết áp, cô cúi đầu che mặt: “Ý của tôi là, đạo diễn Sùng đến lúc đó sẽ biết.”
Cái gì gọi là thiên sinh lệ chất, như Sùng Hoa vậy là được, Triệu tiểu thư biểu thị, trong giới nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, cô còn chưa thấy ai hơn Sùng Hoa. Cũng không phải nói là dung mạo của cô xuất sắc không ai sánh bằng, mà là loại khí chất thuần túy trên người cô, cộng thêm làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể tinh xảo, tổ hợp lại, là một loại cảm giác niên thiếu phi thường thu hút.
Cảm giác niên thiếu, cái từ này nghe rất trừu tượng, là một loại cảm giác mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, vẫn luôn có thể để cho người ta nhìn thấy sự tinh khiết sạch sẽ trong nội tâm, dường như vĩnh viễn sống trong thanh xuân. Vài chục năm nay, giới giải trí trong ngoài nước phát triển rất nhanh, nam nữ diễn viên chân chính xưng là có cảm giác niên thiếu có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật ra, nói cho cùng, vẫn không thoát được quan hệ với dung mạo, có người trời sinh đã như thế, tỷ như… Triệu tiểu thư xuyên qua khẽ tay nhìn lén Sùng Hoa còn đang khó hiểu.
Đường nét tốt như vậy, cư nhiên không làm diễn viên, thực sự là quá đáng tiếc.
Cuối cùng, bởi vì Trịnh Gia Lệ gọi điện thoại đến, biểu thị có thể tham gia cùng đoàn phim, phương án vốn chưa xác định vì vậy đã được xác định, chính là Sùng Hoa, Trịnh Gia Lệ, Chu Bác Thành, Tô Hiệp cùng nhau xuất hiện, xem như là đạo diễn dẫn nhân viên chủ chế, đây cũng là một đội hình thường gặp.
Việc này xác định, trang phục, trang điểm các loại liền dễ dàng. Hoa Vũ có chuyên viên trang điểm, phái cho Sùng Hoa nhất định là đại sư số một số hai trong nghề, chỉ cần một buổi sáng, liền xác định tạo hình của mọi người.
=================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna