Google.com.vn Đọc truyện Online

23/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 3 + 4

Đăng bởi Ngân Giang | 23/6/18 | 0 nhận xét

Quy Đồ – Chương 3

Lễ trao giải, liên hoan phim trong nước là không ít, nổi tiếng nhất chính là giải Kim Tượng tổ chức tại Hương Cảng, giải Kim Mã của điện ảnh Đài Loan, giải Kim Kế của đại lục, giải điện ảnh quốc tế Bột Hải và liên hoan phim quốc tế Thượng Hải.
Bốn lễ trao giải trước có lịch sử gần hai mươi năm, lễ trao giải điện ảnh Bột Hải mới xuất hiện ở năm năm trước, từ uy tín, sức ảnh hưởng đều không bằng ba giải trước, nhưng, trẻ tuổi có cũng có chỗ tốt của trẻ tuổi, trẻ tuổi đa phần đại biểu cho sức sống. Ban tổ chức lễ trao giải cũng lấy sức sống tuổi trẻ làm chủ đạo, không chỉ tuyên truyền thủ pháp nội dụng, mà còn trao giải cho những bộ phim có ca khúc và dàn dựng tốt, dưới sự nổi lực của khách mời cũng như ban tổ chúc nay đã có chút có danh tiếng, có sức hút.


“Khách mời trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái là Tống Cảnh Kiền, không biết năm nay sẽ mời người nào.” Tống Cảnh Kiền là siêu sao thần tượng thế hệ mới, ba năm trước đây dựa vào một bài tình ca lãng mạn tên << ký sinh>>, nhanh chóng nổi tiếng, cộng thêm bề ngoài và công ty đại diện dụng tâm nâng đỡ, nên đã nhanh chóng trở thành siêu sao thần tượng của vô số fan. Lễ trao giải điện ảnh Bột Hải mời anh ta làm khách quý, kiếm đủ tỷ suất xem đài.
Tô Hiệp nói xong câu đó, nhìn thấy tất cả mọi người không có ý phát biểu ý kiến gì nên cũng thấy không thú vị, liền ngậm miệng lại.
Năm nay mời khách quý là ai, Sùng Hoa không biết, nhưng có thể khẳng định, nhất định là một nhân vật càng có cân lượng hơn Tống Cảnh Kiền. Bởi vì ban tổ chức đến bây giờ vẫn thủ khẩu như bình bảo trì thần bí, điều này nói rõ, bọn họ cũng không vội phóng xuất tin tức tạo làn sóng, nhưng lại kết luận chỉ cần vị khách quý này ra mặt là có thể lập tức chiếm hết đầu đề các tờ báo lớn..
Quốc nội có bao nhiêu ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Trong lòng Sùng Hoa thầm suy nghĩ.
Trịnh Gia Lệ đổi xong lễ phục, nhìn thấy Sùng Hoa ngồi ngẩn người, liền đi ra ngoài. Có người đến gần, Sùng Hoa nhanh chóng phản ứng, cô ngẩng đầu, thấy là Trịnh Gia Lệ liền nở nụ cười, biểu hiện tán thán đối với tạo hình mới của cô: “Trịnh tỷ, chị hôm nay thật xinh đẹp!”
Trịnh Gia Lệ mặc một bộ sườn xám thêu hoa lan thiển sắc, hoàn toàn chương hiển sự yểu điệu nhẹ nhàng của cô.
” Miệng thật ngọt.” Trịnh Gia Lệ khoái trá tiếp nhận lời ca ngợi của cô, cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Khẩn trương không?”
Còn nửa giờ nữa sẽ lên thảm đỏ, đây là lần đầu tiên Sùng Hoa tham dự lễ trao giải, quan trọng nhất đây là bộ phim đầu tay cũng là lần đầu tiên cô nhận được lời mời tham gia lễ trao giải, cũng là lần đầu tiên cô được đề cử giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Đạo diễn mới xuất sắc nhất là giải thưởng cao nhất cho người mới trong giới đạo diễn. Nếu như có thể thuận lợi đoạt giải, đối với sự nghiệp của Sùng Hoa sau này sẽ là lực đẩy rất lớn. Sùng Hoa rất hy vọng giành được giải thưởng này.
” Không khẩn trương.” Sùng Hoa nhanh chóng trả lời, nói xong, cô giương mắt nhìn về phía Trịnh Gia Lệ, sau đó chậm rãi thở ra, bất đắc dĩ nói: “Thật ra, vẫn có một chút.”
Trịnh Gia Lệ nở nụ cười, vỗ vai an ủi cô: “Đừng khẩn trương, em rất ưu tú.”
Trịnh Gia Lệ có một bộ phim được đề cử, dựa theo địa vị của cô bây giờ cũng hoàn toàn có thể tự mình đi, sở dĩ đi cùng đoàn phim hoàn toàn là tăng lòng tin cho Sùng Hoa. Sùng Hoa đương nhiên biết, nên gật đầu với Trịnh Gia Lệ: “Không sai, em ưu tú như vậy, nhất định không thành vấn đề.”
Nghe cô tuyên bố khí phách như vậy, Trịnh Gia Lệ khẽ cười vỗ vai cô, ý bảo cô thu liễm một chút, càng nhiều hơn lại là một loại cưng chìu.
Bên này hài hòa ăn ý lại thân mật, Tô Hiệp ngồi ở cách đó không xa yên lặng quan sát, lại quay đầu lơ đãng hỏi Chu Bác Thành: “Anh cảm thấy đạo diễn Sùng và Trịnh Gia Lệ là quan hệ như thế nào, tốt như vậy?” Hình thức tiếp xúc này tuyệt đối không phải giả vờ, rõ ràng là quan hệ cá nhân tốt.
Chu Bác Thành liếc mắt nhìn bên kia, cười ôn hòa nói: “Có sao? Tôi cảm thấy đạo diễn Sùng đối với ai cũng tốt.”
Đừng nghĩ nghe được cái gì hữu dụng từ chỗ cậu ta, Tô Hiệp cảm thấy rất không thú vị, đúng lúc Sâm Hòa bước vào, anh ta đi đến chỗ Sùng Hoa, đang muốn nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, nên anh ta bắt máy trước.
Anh ta vừa đến, lực chú ý của bốn người liền tập trung vào anh ta, vì vậy liền thấy rõ sau khi anh ta alo một tiếng thì trên mặt hiện vẻ cứng ngắc không cách nào hình dung, cứng ngắc duy trì cũng không lâu, anh ta nhanh chóng nhìn về phía Sùng Hoa, phát hiện Sùng Hoa cũng đang nhìn mình, nhất thời tựa như chạm điện dời mắt đi, trong miệng hàm hồ nói: “Phải… Không, diễn viên rất ổn! Được rồi…ừ.. Không có.” Nói xong câu này, anh ta trầm mặc chốc lát, cái cổ giống như bị một đôi tay vặn lại, đem mặt hướng Sùng Hoa.
Sùng Hoa quay đầu, nhìn điện thoại trên bàn trà.
Sâm Hòa nuốt một ngụm nước bọt: “Đúng vậy.”
Bên kia không biết nói gì đó, trò chuyện rất nhanh kết thúc, anh ta cúp máy.
Người ở chỗ này đều cảm thấy cuộc điện thoại này rất không tầm thường, chỉ là không có ai hỏi.
Sùng Hoa đứng lên: “Thời gian không còn sớm, xuất phát.”
Lễ trao giải điện ảnh quốc tế Bột Hải, dựa vào sự dụng tâm của ban tổ chúc, cùng với sự công bình công chính và chuyên nghiệp trong bình chọn, trong vòng năm năm ngắn ngủi cấp tốc quật khởi, đến mùa thứ sáu, đã có năng lực mời được không ít hoa đán, tiểu sinh.
Thứ tự đoàn phim << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>>  lên thảm đỏ cũng không đặc biệt, đại khái là ở trung vị. Bốn người xếp thành một hàng, Sùng Hoa đi ở chính giữa, bên trái là Trịnh Gia Lệ, bên phải là Chu Bác Thành, Tô Hiệp đi ở bên tay phải của Chu Bác Thành.
Các phóng viên cầm máy ảnh, ống kính vững vàng nhắm ngay mỗi người, hiện trường liên tiếp vang lên tiếng gọi ‘nhìn ống kính, nhìn ống kính’.
Trong một đám sao nữ, Sùng Hoa ăn mặc đặc biệt nổi bật. Cô mặc chính là lễ phục thiết kế mới nhất của Carolinelie, quần trắng, áo sơ mi trắng, áo khoác trắng, đơn giản mạnh mẽ, tôn lên da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xỏa trên vai, toát ra chút lười biếng mạn bất kinh tâm, xen lẫn cảm giác niên thiếu trong suốt tinh thuần, hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Đi đến trung đoạn, dựa theo yêu cầu của ký giả, dừng bước chụp ảnh. Đây là lần đầu Sùng Hoa xuất hiện trước mặt công chúng, cô rất chú ý hình tượng của mình, theo ba người kia, hơi mím môi, nở nụ cười ưu nhã trước ống kính.
Hiện trường ánh đèn loang loáng tựa hồ có chốc lát ngưng đọng, trong nháy mắt chính là càng thêm điên cuồng nhấp máy.
Nghi thức khai mạc tường thuật trực tiếp, có rất nhiều fan đã sớm chờ trước máy vi tính, bọn họ nhanh chóng phát hiện đoàn phim << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> hình như có một diễn viên lạ mắt.
Cư dân mạng nhanh chóng bùng nổ.
” A a a a mỹ nhân này là ai!!!! Sao trước đây chưa thấy qua!”
” Mỹ nhân! Mau cho trẫm biết tên, trẫm muốn lâm hạnh ngươi a  a!”
” Liếm liếm liếm, đừng cản tôi, tôi muốn liếm liếm liếm liếm!”
” Liếm chân dài một vạn lần!”
Sớm hơn cư dân chính là những người yêu điện ảnh tại hiện trường. Tràng diện cấp tốc sôi trào.
Có một đám người, là nhan khống, ai đẹp họ liền thích người đó, ai đẹp họ liền điên cuồng vì người đó. Nhưng mà bọn họ ngay cả tên của Sùng Hoa cũng không biết, chỉ có thể lớn tiếng a a a a!
Sùng Hoa nụ cười càng sâu, cô vui vẻ nghĩ, đoàn phim của chúng ta vẫn rất được hoan nghênh.
Mãi đến kí tên kết thúc, mọi việc vẫn nằm trong kế hoạch, phi thường thuận lợi.
Ngồi vào ghế, Sâm Hòa đến báo cáo tình huống anh ta thăm dò được: “Lần này giám khảo đặc biệt nghiêm khắc, đạo diễn mới được đề cử tổng cộng năm người, duy nhất có sức uy hiếp là Lục Viễn, bộ <<Đoạt vị>> của anh ta lấy bối cảnh Hạ triều thời Cảnh Đế, rất có cơ sở.” Làm phim về một vị hoàng đế bí ẩn, Hạ Cảnh Đế lúc sinh tiền vẫn là đề tài của dân chúng.
Lực chú ý của Sùng Hoa dừng trên một vấn đề khác: “Hạ triều? Cảnh Đế? Có vị hoàng đế này sao?” Cô nhớ Hạ triều vẫn còn theo chế độ nô lệ, còn không có cách gọi hoàng đế?
Sâm Hòa im lặng nhìn cô: “Đạo diễn, cô quá khẩn trương rồi, bình thường là được rồi.” Chuyện người người đều biết đạo diễn cư nhiên giả không biết, còn giả bộ giống như vậy, thực sự là quá vô sỉ.
Sùng Hoa không muốn tính toán với nah ta, nói muốn chuẩn bị bài phát biểu lúc nhận giải để anh ta lăn đi.
Có thể được đề cử, thì sẽ có khả năng đoạt giải, cảm nghĩ khi đoạt giải và vân vân tất cả mọi người đều sẽ chuẩn bị trước, coi như là một dấu hiệu tốt.
Bởi vì cô khẩn trương, Trịnh Gia Lệ ngồi ở bên cạnh nhẹ giọng nói chuyện với cô, phân tán sự chú ý của cô. Đề tài không thể tránh khỏi xoay quanh vị khách quý thần bí được mời đến trao giải, Trịnh Gia Lệ đoán là một trong những ngôi sao danh tiếng, nhưng tựa hồ cũng không có ai có sức ảnh hưởng nhất hô bá ứng.
Trong đầu Sùng Hoa xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, chỉ là rất nhanh cô liền lắc đầu, Tống Cảnh Kiền sẽ đến, bởi vì anh ta muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình, đây là một cái cơ hội tốt,  những khách mời khác cũng có mục đích riêng. Mà Thôi Trinh, ban tổ chức không có gì có thể đánh động nàng.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu. Giải thưởng càng quan trọng càng đặt ở phía sau, người dẫn chương trình được mời đến từ Vệ Thị, là hai người dẫn chương trình trứ danh, phong cách của bọn họ vô cùng linh hoạt, điều động không khí hiện trường vô cùng sôi nổi.
Giải thưởng từng hạng mục được trao ra, hiện trường không ngừng truyền đến từng đỡ vỗ tay như thủy triều, người nhận được giải thưởng cao hứng bừng bừng, không lấy được giải cũng tỏ vẻ phóng khoáng, hào phóng chúc mừng.
Rốt cuộc, đến giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Hội trường thiết kế hoa lệ hiện đại vang lên tiếng đàn Violon. Đây là một bài hát tràn ngập tính tượng trưng, làn điệu du dương, tựa như nắng ấm hoàng hôn ở nơi đường chân trời, chiếu xuống sa mạc mênh mông vô tận,  tựa hồ tĩnh mịch, rồi lại làm cho lòng người ta sinh lòng chờ mong, chờ đợi hoa nở.
Tất cả mọi người trong hội trường hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ người dẫn chương trình, tất cả những người khác cũng dần dần lộ vẻ khó tin.
Khúc violon này sở dĩ trở nên phổ biến bởi vì nó là nhạc nền của một bộ phim, bộ phim đó sau khi thành công, khúc violon cũng trở thành kinh điển, nơi nào cũng có thể nghe. Mà bộ phim này, đáng giá ghi nhớ là vì nói đã tạo ra một nữ thần vĩnh viễn không ngã xuống.
Khúc nhạc đến cao trào, nữ MC mỉm cười, hỏi vào microphone: “Mọi người có đoán được vị khách mời đặc biệt của chúng ta là ai không?”
Hiện trường vang lên âm thanh hấp lãnh khí, lập tức, bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô kích động: “Ảnh hậu! Ảnh hậu!”
Tiếng hoan hô phô thiên cái địa, bất luận là khán giả trên khán đài hay là diễn viên tham dự. Bắt đầu là rải rác, dần dần, giống như có một cổ ma lực, đem tất cả tiếng hô xếp thành một  dãi, hưng phấn đến khó có thể dùng lời diễn tả được.
Màn hình lớn trên sân khấu, chậm rãi tách ra.
Làn điệu dần chuyển hướng nhu hòa, tiếng hô ở hiện trường dần dần lắng xuống, bầu không khí hưng phấn nhiệt liệt lại kỳ tích một tia không giảm. Trên sân khấu, vào giờ khắc này, được vạn chúng chúc mục trước nay chưa từng có.
Nàng xuất hiện từ sau màn, từ hắc ám, chậm rãi bước lên sân khấu, mỗi một bước, đều giống như bị thời gian vô hạn thả chậm, tuyên khắc lên hoa văn trang nhã.
Lúc Thôi Trinh hoàn toàn xuất hiện dưới ánh đèn, mang theo nụ cười yếu ớt, tao nhã thanh, mặt mày sinh huy, Sùng Hoa ngồi ở hội trường, ngẩng đầu ngưỡng mộ, cô chỉ cảm thấy thời khắc nhìn rõ dung mạo của Thôi Trinh, tim cô như ngừng đập.

Quy Đồ – Chương 4


Từ giây phút Thôi Trinh xuất hiện Sùng Hoa tựa như thất thần, ánh mắt hoàn toàn không bị khống chế, thật chặt dõi theo đạo thân ảnh trên sân khấu.
Thôi Trinh bước đến trước micro, nàng còn chưa nói gì, chỉ là hơi cúi người. Dán gần micro, khí thế của người dẫn chương trình bên cạnh lập tức biến mất.
Lễ phục định chế hiệu Russo & Palrh, từ trước đến nay nổi danh khó mặc, không có eo nhỏ lưng thon dáng người xinh đẹp tuyệt trần, không có khí chất nhất định chỉ làm mất giá trị của bộ quần áo.
Nhưng mặc trên người Thôi Trinh, lễ phục rất kén người mặc trong truyền thuyết này lại vô cùng phục tùng. Váy dài tinh xảo, cẩn thận đến mỗi một chi tiết thiết kế, làn váy mỏng dung hợp ánh sáng và tiên khí, hoàn mỹ thiếp hợp trên dáng người cao gầy lả lướt của Thôi Trinh.
Đã từng có một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới nói trên người Thôi Trinh, có một loại vẻ đẹp cổ điển nội liễm, đồng thời cũng có vẻ đẹp hàm súc hiện đại, lúc một bộ trang phục may mắn được mặc trên người nàng, không phải quần áo phụ trợ nàng, mà là khí chất của nàng làm bộ quần áo đó phát ra ánh sáng.
Cách nói này, cho tới hôm nay cũng không có người hoài nghi.
Thôi Trinh giương mắt, nhìn khắp hội trường, nàng đang tìm một người. Chỉ một cái liếc mắt nàng đã tìm được, giữa hàng nghìn chỗ ngồi, người kia ngồi ở một góc không tính là nổi bật, lại bị ánh mắt của nàng chuẩn xác bắt được, càng thêm tốt đẹp chính là cô cũng đang nhìn chăm chú nàng.
Thôi Trinh cảm thấy, trái tim yên tĩnh thật lâu của nàng lại bắt đầu nhảy động, nàng thật sâu nhìn Sùng Hoa, cô vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhu thuận, đáng tin.
Tựa hồ chỉ thoáng giây, lại tựa hồ đã có mười năm dài dằng dặc, nàng đè nén xúc cảm trong lòng, cong cong khóe môi: “Đã lâu không gặp.”
Ngắn bốn từ, lại làm cho Sùng Hoa nhất thời có một loại xúc động muốn rơi lệ, cô thậm chí không biết loại chua xót khổ sở này từ đâu mà đến.
Trong nháy mắt hội trường vắng lặng, tiếp theo là tiếng vỗ tay như sấm. Thôi Trinh xuất ngoại gần một năm, trong thời gian đó có rất ít động thái, đối với khán giả quốc nội mà nói, quả thật là đã lâu không gặp.
Mà Sùng Hoa vẫn bất động, tất cả xung quanh dường như không liên quan gì đến cô. Cô chỉ vững vàng khóa chặt Thôi Trinh, nhìn không chớp mắt. Cái gì cô cũng không nghe thấy cái gì cũng không để ý đến, chỉ có thể nhìn người đứng ở trung tâm sân khấu.
Hội trường rộng lớn này dường như chỉ còn lại hai người.
Một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu, khoảng cách giữa hai người là không gần nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám người, cách không gặp nhau.
Tựa như có một sợi dây thần kỳ, nối kết hai người với nhau, sợi dây đó, nhìn không thấy, sờ không được, nếu như số mệnh không thể thay đổi, có lẽ, gắn kết các nàng, chính là số mệnh.
Xuyên qua thời không, cũng không thể chạy trốn số mệnh.
Sùng Hoa thật sâu cảm thụ được loại cảm giác kỳ diệu của số mệnh, chỉ là cô không biết loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Người dẫn chương trình nói gì đó, tất cả mọi người cười rộ lên.
Lúc tên được xướng lên, Sùng Hoa vẫn đang hãm sâu trong loại cảm giác kỳ quái đó, vì sao cô lại cảm thấy Thôi Trinh quen thuộc như vậy? Trước kia cô cũng từng xem qua tác phẩm của nàng, không chỉ một lần thấy hình ảnh của cô trên tạp chí, trên mạng, nhưng chưa từng có cảm giác muốn nói cũng nói không rõ này.
Ống kính chuyển đến, Trịnh Gia Lệ bận rộn đẩy cô một cái: “Sùng Hoa!”
Sùng Hoa lăng lăng nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Thấy cô hoàn toàn không tập trung, Trịnh Gia Lệ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em nhận được giải thưởng rồi, mau lên nhận giải.”
Nhận được giải thưởng? Sùng Hoa còn không phản ứng kịp, cứng nhắc quay đầu, đôi mắt ngập nước mở thật to, giống như một con tiểu cẩu mờ mịt. Ống kính đặc tả cô, xung quanh vang lên tiếng cười thiện ý, người dẫn chương trình không nhịn được cười: “Đạo diễn Sùng, còn không lên, sẽ không để ảnh hậu trao giải cho cô nữa.”
Ảnh hậu? Sùng Hoa đưa mắt nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng đang nhìn cô, ánh mắt nàng nhìn cô có tiếu ý ấm áp. Trong nháy mắt đó Sùng Hoa hồi phục tinh thần, cô hiện tại đang ở hiện trường trao giải, cô vì giải thưởng điện ảnh đầu tiên trong đời mà đến, còn Thôi Trinh, cảm giác có quen thuộc hơn nữa thì cũng chỉ là một người xa lạ, là một người xa lạ không hề có giao điểm cùng cô.
Sùng Hoa khẽ nhíu mày, bất mãn vì mình mới vừa thất thần.
Cô sờ tờ giấy ghi cảm nghĩ khi nhận thưởng trong túi, ung dung đứng lên, nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết trước ống kính, lại xoay người, chấp tay chào hỏi khách mời và khán giả.
Người dẫn chương trình thấy cô trong khoảng thời gian ngắn tìm về cảm giác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết vì sao ảnh hậu điểm danh muốn trao giải cho hạng mục đạo diễn mới xuất sắc nhất, nhưng nếu là bởi vì người được giải biểu hiện không tốt dẫn đến phản ứng tiêu cực thì anh ta không thể thiếu bị liên lụy.
Đạo diễn mới xuất sắc nhất không phải một giải thưởng quan trọng trong lễ trao giải điện ảnh, nhưng đêm nay, lại bởi vì Thôi Trinh đến mà trở thành hạng mục được chú ý nhất.
Điều này không thể nghi ngờ sẽ làm công chúng càng nhớ kỹ Sùng Hoa, từ góc độ này mà nói, Sùng Hoa cũng phải cảm ơn Thôi Trinh. Sùng Hoa thầm nghĩ, chỉ là nghĩ như vậy thế nào cũng khó tránh khỏi nghi vấn, vì sao Thôi Trinh sẽ trao giải cho hạng mục đạo diễn mới? Khách quý phân lượng nặng như vậy bất luận như thế nào cũng nên phối một giải thưởng quan trọng tương xứng, mà không phải…
Sùng Hoa nghi ngờ trọng trọng, cô tiến lên, sân khấu, vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, chỉ là lúc đối diện Thôi Trinh, cô lại không tự chủ được càng khách khí một chút.
Khách khí, có đôi khi đại biểu cho khoảng cách.
Dưới nền nhạc long trọng hội đồng đánh giá sẽ cho lời bình đối với đạo diễn mới xuất sắc nhất, những từ ngữ tán thưởng dùng các loại hình thức tổ hợp khen tặng Sùng Hoa và bộ phim của cô.
Tiếng vỗ tay liên tiếp, Thôi Trinh nhận lấy chiếc cúp, trao cho Sùng Hoa, cũng bắt tay cô. Sùng Hoa chỉ chạm một cái, liền rút tay trở về.
Cô đã khôi phục trấn định, đối mặt sự trêu chọc của người dẫn chương trình, cũng có thể thoải mái ứng đối vài câu.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cả lễ trao giải, tổng cộng chưa đến năm phút đồng hồ, sân khấu này phải nhường lại cho những giải thưởng khác, Sùng Hoa cầm cúp, đi xuống sân khấu, cô đi qua trước người Thôi Trinh, chung quy nhịn không được liếc mắt nhìn nàng.
Cô nhìn thấy trong mắt Thôi Trinh không còn là ý cười ấm áp, nàng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch, không có chút ánh sáng. Tiếu ý ngắn ngủn một cái chớp mắt, Sùng Hoa liền thấy gợn sóng được che giấu dưới đôi mắt bình tĩnh kia. Lòng của cô, bỗng nhiên đau nhói, cô không nhịn được muốn nói gì đó, cô không khống chế được mà muốn nói chút gì, nhưng cô rốt cuộc nhớ kỹ, hiện trường có  hàng nghìn ánh mắt tập trung lên sân khấu, mà bên ngoài hội trường còn có vô số người thông qua màn ảnh theo dõi trực tiếp.
Cuối cùng, cô không nói một lời đi lướt qua Thôi Trinh, trở về chỗ ngồi, diễn viên, đạo diễn, biên kịch xung quanh quen biết không quen biết đều đứng dậy bắt tay cô, biểu thị chúc mừng cô, Trịnh Gia Lệ vui vẻ nghênh tiếp cô: “Chúc mừng em, Tùy An biết được chắc chắn rất vui.”
Sùng Hoa nhất nhất nói lời cảm tạ, cuối cùng nắm tay Trịnh Gia Lệ ngồi xuống. Cô nhịn không được nhìn lên sân khấu, Thôi Trinh không có chút nào không thích hợp, nàng nói vào micro, mang theo tiếu ý mỉm cười, nàng vẫn tao nhã loá mắt, vẫn là tiêu điểm của tất cả mọi người, hoàn mỹ đến không có một chút thiếu sót, biểu tình phức tạp vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Thân phận đạo diễn của Sùng Hoa theo lễ trao giải lần này được đại chúng biết đến.
Vốn tưởng rằng là một nhân vật nhỏ trong phim, không ngờ dĩ nhiên là một đạo diễn.
“Lộn cái bàn! Hiện tại đạo diễn đều xinh đẹp như vậy sao! Người qua đường còn sống được không!” Quan niệm về đạo diễn không phải trung niên đại thúc bụng phệ thì chính là trạch nam lôi thôi lếch thếch, mặc kệ là loại nào cũng phải lộ ra chút ít hèn mọn, còn đạo diễn Sùng Hoa này thật sự quá lệch khỏi quỹ đạo quan niệm công chúng!
” Anh anh anh anh cầu xin Weibo của đạo diễn Sùng! Người ta muốn liếm màn hình!”
Người có vẻ ngoài xinh đẹp luôn tương đối có lợi thế, với mức độ xinh đẹp của Sùng Hoa, được lợi thế không phải là một điểm nửa điểm, trong một đêm, lượng fan của cô tăng lên bảy vạn, sau vài ngày vẫn không ngừng tăng, trong nửa tháng ngắn ngủi đột phá trăm vạn.
Bến dưới Weibo của cô, xanh rì một màu liếm màn hình, các loại kêu gào a a đạo diễn Sùng đăng ảnh, video buổi lễ trao giải đã sắp liếm mất màu rồi đạo diễn Sùng xin cho ăn.
Sùng Hoa lật vài trang bình luận, đặc biệt ghét bỏ nói: “Sao bọn họ luôn nhìn tôi, tôi không phải diễn viên.” Đạo diễn ở phía sau màn, căn bản không có nhiều xuất hiện, cho nên có rất ít người trở thành fan của đạo diễn.
Nhưng mà Sùng Hoa không chỉ có fan, mà còn có muột lượng lớn.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> lần thứ hai dậy sóng, doanh thu phòng vé lại tăng cao.
Bộ phim này thật ra cũng không phức tạp, nói về nữ chủ lạc lối giữa đô thị phồn hoa sau khi gặp phải trắc trở trong tình cảm lại gặp được một nam chủ toàn thân đều tỏa hơi ấm. Tình tiết rất đơn giản, cố sự ái tình của một đôi nam nữ, trải qua sóng gió, sau cao trào, tình tiết đột nhiên chuyển bốn, vốn tưởng rằng có thể ở bên nhau đột nhiên xa nhau. Cảnh chia ly đến cực kỳ đột ngột, nhưng ở tới một mức độ nào đó lại vững vàng bắt được trái tim người xem, tiếp theo tình tiết chuyển chậm, dùng hồi ức của nữ chủ tái hiện ký ức giữa hai người, có một chút tình tiết đã từng xuất hiện ở phần trước, lúc đó những ký ức ngọt ngào biến thành chia lìa, ngay cả chiếc áo lông ôn nhu mềm mại của nam chủ, đều tràn đầy màu sắc bi thương. Khán giả như đứng ở một góc nhìn khác, thấy rõ ràng vấn đề giữa họ đã tồn tại từ lâu.
Cuối phim lấy độc thoại của nữ chủ làm kết thúc.
” Từ lúc vừa mới bắt đầu em đã biết đến cuối cùng chúng ta sẽ chia ly, nhưng em vẫn muốn thử một lần. Khi đó em nghĩ cho dù có một ngày em và anh trời nam đất bắc, chí ít cũng từng có nhau.” Gò má Tư Gia xuất hiện trên màn ảnh, cô cũng không khóc, cũng không bi thương, những lời này, dường như cũng chỉ là một câu trần thuật, không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Nhưng mà, đôi mắt của Tư Gia cũng triệt để trầm tịch.
Thủ pháp quay chụp chi tiết này rất có sức diễn đạt. Bởi vì phân tích đối với tâm lý nam nữ chủ, cùng thảo luận huyền cơ đoạn trước phim, thậm chí phân tích phong cách, rất có tính nghệ thuật, bình luận về bộ phim hiện nay đã hơn mười vạn. Thậm chí có những người thích phân tích phim suy đoán, ba trăm sáu mươi ngày tư bản có phải mang hàm nghĩa đặc biệt gì không.
Trong số fan nhan khống cũng có người lý trí, xem phim xong, bình luận liếm bình đã biến thành  sùng bái quy mô lớn.
” Cho ngươi, đầu gối cho ngươi, bình chọn cũng cho ngươi, nhất lướt, nhị lướt, tam lướt, tứ lướt!”
” Đều cho ngươi đều cho ngươi đều cho ngươi!”
” 233333 hành thái của ta tài hoa hơn người!”
” Phốc, gọi là hành thái đạo diễn Sùng tức giận sẽ không quay phim nữa.”
” Đạo diễn Sùng cầu ảnh tự chụp, ta sắp chết đói rồi! ( ╯ – ╯ ︵ ┻ ━ ┻.”
Sâm Hòa hăng hái bừng bừng đọc bình luận, thấy một mảnh hoặc mềm ngọt hoặc dũng cảm hoặc gào khóc bình luận, vui vẻ ngẩng đầu: “Đạo diễn Sùng nếu không đăng ảnh cô sẽ mất fan.”
Sùng Hoa ngồi trước máy vi tính nhìn kịch bản, nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn kịch bản.
Trong Weibo của cô đại bộ phận đều là những thông tin liên quan đến việc tuyên truyền, cơ bản không có ảnh của cô, fan page chính thức của << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> trái lại có hình ảnh, chỉ có điều đều là bóng lưng của cô giữa các đang diễn viên.
” Đạo diễn Sùng!” Sâm Hòa đột nhiên quát to một tiếng.
Sùng Hoa không muốn nói: “Sao vậy?”
Ánh mắt của Sâm Hòa trợn thật to, vẻ mặt mộng du, lại cúi đầu căn mắt nhìn màn hình, xác định bản thân không nhìn lầm, mới hét lên một tiếng: “Ảnh hậu theo dõi cô!”
======================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna