Đăng bởi Ngân Giang | 30/6/18 | 0 nhận xét
"Cậu cũng có thể thi nhân viên công vụ a". Một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, Cố Úc Diễm lấy ly nước chanh ở bên cạnh nhấp một ngụm, tiếp tục xem sách, vẻ mặt vân đạm phong kinh, "Sau đó cũng có thể nhàn hạ như mình".
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, Nguyễn Minh Kỳ trực tiếp vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, "Mình không cần, ý định của mình là trở thành một đại luật sư, giống như Lệnh Hồ lão bản ở sở luật của mình vậy!".
"Được rồi, cậu....". Cố Úc Diễm lười biếng nói, nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ, "Cậu nói ai?"
"Cái gì a?". Sớm đã quen Cố Úc Diễm sau khi có công việc lại càng khiến cho người ta dễ tức giận, Nguyễn Minh Kỳ ngồi xuống, đang định phát tiết với nàng tiếp, lại bỗng nhiên nghe nàng hỏi như vậy, biểu tình còn thập phần nghiêm túc, có chút không hiểu, "Lệnh Hồ lão bản?"
"Đúng rồi". Gật đầu, khép sách lại để sang bên cạnh, Cố Úc Diễm nhìn thẳng nàng, "Lệnh Hồ Huyên?".
"Đúng vậy". Đối với việc bạn tốt nhắc đến tên lão bản không để ý chút nào, tưởng nàng ở viện kiểm sát nghe nhắc đến Lệnh Hồ Huyên, Nguyễn Minh Kỳ bưng ly nước chanh của Cố Úc Diễm lên uống một ngụm, "Rất lợi hại".
"Nga, vậy sao?". Ngay lúc lơ đãng nghe được tên người này thì lại nghĩ ngay đến Tần Thanh Miểu, tâm tình Cố Úc Diễm xuống thấp cực điểm, thanh âm có chút mơ hồ, yên lặng ngồi ở ghế sô pha một lát, "Mình đi tắm".
"Ân".
Cầm quần áo vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, rõ ràng cảm thấy mình không hề giống ca ca, nhưng lại không tự chủ được mà nhăn mặt, để sát mặt vào gương nhìn chăm chú.
Lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng....vì cái gì, vẫn cảm thấy giống như vậy?
Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu, Cố Úc Diễm cười khổ, lắc đầu cởi quần áo, mở ra vòi nước ấm để nước bao quanh từ đầu đến chân.
Nàng và ca ca là anh em, giống nhau là chuyện đương nhiên đi?
Bất tri bất giác, cuộc sống bình đạm như thế, thời gian nàng vào làm ở viện kiểm sát cũng đã trôi qua mấy tuần, lúc đầu trong lòng có chút khẩn trưởng và chờ mong, đến bây giờ tập mãi thành thói quen, thậm chí có thể cùng cãi nhau ầm ĩ với Trương Linh và Nhiễm Yên, Cố Úc Diễm cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng mỗi khi hai nữ nhân bát quái hỏi nàng chuyện tình cảm, nàng lại nhớ đến Tần Thanh Miểu, tiện đà kéo theo một trận khổ sở, không biết làm sao.
Tuy nói là thuận theo tự nhiên, nàng sống rất tốt, nhưng...lòng của nàng, không phải là vẫn luôn hy vọng đến ngày có thể một lần nữa cùng một chỗ với Tần Thanh Miểu sao?
Nhưng từ khí bắt đầu năm ba, nàng và Tần Thanh Miểu bất quá chỉ thấy mặt nhau một lần, mà còn một lần nữa, là khi tốt nghiệp đại học, nhưng cũng chỉ đứng xa xa nhìn một chút, sau đó nữ nhân lạnh lùng kia cũng không chút do dự đi mất.
Nàng và nàng, thật sự không thể gặp nhau nữa sao?
Đang tắm rửa thì lại nghĩ đến chuyện đau thương như vậy, tắm rửa xong mặc quần áo, nhìn mình trong gương, gắt gao nhìn chằm chằm mắt mình, Cố Úc Diễm có chút tố chất thần kinh lầm bầm làu bàu, "Cho dù có thật sự gặp nhau, ngươi được là ngươi, hay vẫn là ca ca đây?"
Nhưng trong phòng tắm không có ai đáp lại, chỉ có tiếng nươc "tí tách" xối xả vang lên.
"Tiểu Diễm, không sao chứ?". Lúc này cửa bị gõ, sau đó vang lên tiếng nói ôn nhuận của Mục Hề Liên, đem người đang có tâm tư và cử chỉ điên rồ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu mở cửa ra ngoài, "Không có việc gì đâu".
"Ân". Mục Hề Liên ở ngoài cửa hiển nhiên bị động tác vội vàng của Cố Úc Diễm làm cho hoảng sợ, ngây người một lát rồi mới gật đầu, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng tố cáo cho Cố Úc Diễm biết nàng chắc chắn là uống không ít rượu.
"Liên tỷ tỷ, chị lại uống rượu nữa a?". Nhăn mi, Cố Úc Diễm có chút lo lắng, vừa muốn đi xuống phòng bếp, Nguyễn Minh Kỳ đã bưng một chén canh giải rượu đến, "Canh giải rượu nấu xong rồi đây, Liên tỷ tỷ uống nhanh đi".
"Hảo, cảm ơn". Cười cười trấn an Cố Úc Diễm, sau đó tiếp nhận chén canh giải rượu, Mục Hề Liên uống một ngụm rồi cảm ơn Nguyễn Minh Kỳ.
Nguyễn Minh Kỳ giơ khóe miệng cười một chút, nhìn Mục Hề Liên ăn canh một lát, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm, trong mắt chợt lóe lên một chút phứt tạp.
Bỏ di động vào túi, Đường Vận bởi vì có cuộc gọi mà vào sau một chút, đi đến trước mặt Cố Úc Diễm, biểu tình có chút phứt tạp nhìn nàng một lát, rồi thởi dài, "Đã lâu không gặp, Tiểu Diễm".
"Đã lâu không gặp, Đường tỷ tỷ". Cố Úc Diễm cười nhẹ.
"Em...". Nhìn nàng từ trên xuống dưới hai lượt, Đường Vận há mồm, cũng không biết nói cái gì cho tốt, mày liễu nhíu lại, chung quy chỉ thở dài một tiếng.
"Đường tỷ tỷ có việc thì cư đi đi, em sẽ không lãng phí thời gian của chị". Lúc này Cố Úc Diễm lại mở miệng, nghiêng người để cho nàng có thể đi vào nhà hàng, chớp chớp mắt nhìn Nhiễm Yên từ xa đi tới, phất phất tay, "Yên Yên, bên này".
"Oa, sớm thật đó!". Nhiễm Yên chạy chậm lại đây, rất hoạt bát vỗ vỗ bả vai Cố Úc Diễm, "Không hổ danh là công tố đứng trong danh sách đi sớm a!"
"Đi, đây là cái dang hiệu gì a". Cố Úc Diễm xem thường nói, tựa hồ một màn lúc nãy không ảnh hưởng gì lớn đến nàng, trên mặt lộ vẻ tươi cười cùng Nhiễm Yên trò chuyện, mà Đường Vận đứng yên lặng ở một bên vài giây, ánh mắt hơi hơi đổi, âm thầm thở dài ở trong lòng, rồi xoay người đi vào nhà hàng.
Nhưng ngay tại thời điểm nàng xoay người đi vào nhà hàng, Cố Úc Diễm mới liếc theo bóng dáng nàng một cái, ánh mắt thập phần phức tạp, nhưng nhiều hơn cả là nỗi cô đơn lẫn tuyệt vọng
Khoa công tố tòa tổng cộng 4 tổ, lục tục dần dần tất cả mọi người đều đến đông đủ, mọi người đều nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho mình, sau đó thì vô cùng náo nhiệt gọi đồi ăn, nói chuyện phiếm, các loại bát quái, ngay cả Triệu Mạt Thương hàng ngay đều mang vẻ mặt lãnh mạc nay cũng như vô ý cười.
"Khoa trưởng, tại sao vẫn chưa lần nào chúng tôi gặp được chồng cô a?". Ăn cơm liên hoan tự nhiên sẽ không thể thiếu rượu, mà hậu quả của việc không thiếu rượu là nhất định sẽ có người uống nhiều rồi trở nên lớn lối bạo gan hỏi ra mấy chuyện bát quái.
Triệu Mạt Thương từ đầu đến giờ đều mỉm cười nhìn mọi người có chút kinh ngạc liếc nhìn người nọ một cái, nhìn qua thì thấy khuôn mặt đỏ bừng của người ta nên đạm đạm mỉm cười, "Cô ấy rất bận".
Triệu Mạt Thương kết hôn, chuyện này toàn bộ viện kiểm sát đều đã biết, dù sao ngón áp út tay trái cũng đang đeo một chiếc nhẫn bạc kim, nhưng mọi người cũng chỉ biết là nàng kết hôn, nhưng chưa bao giờ được thấy qua dung nhan của lão công phú nhị đại kia.
"Bận...Bận cũng không thể như vậy được a....". Nam nhân kia uống nhiều nên đầu lưỡi cũng mạnh hơn, "Tôi....nếu tôi....tôi cưới khoa trưởng....tôi...tôi khẳng định..."
"Ầm" một tiếng, Thương Mặc đang uống nước trái cây dùng sức đập ly xuống bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam nhân kia, "Văn kiểm sát trưởng uống nhiều hơn đi".
Không khí vừa mới vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mà nam nhân kia cũng ý thức được mình đã nói sai, khuôn mặt nguyên bản hồng toàn bộ giờ đây xám ngắt, cúi đầu uống mạnh một ngụm rượu, không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, Tiểu Văn uống trà giải rượu đi, mọi người mau ăn đi, nếu không đủ thì cứ gọi thêm". Thân vừa mới là nhân vật chính của vấn đề kia, Triệu Mạt Thương cũng coi như không có việc gì mà lạnh nhạt nói, nhưng nhân lúc mọi người không để ý thì có chút buồn cười liếc mắt nhìn Thương Mặc có chút tức giận một cái.
Biết rõ tửu lượng của mình, nên Cố Úc Diễm cùng Thương Mặc đều uống nước trái cây, ngay lúc không khí có chút xấu hổ thì cảm thấy hơi mót, vội vàng đứng dậy ngượng ngừng nói một tiếng rồi rời đi.
Nhưng vừa rời khỏi ghế, Cố Úc Diễm liền nghe được không xa truyền đến một thanh âm nam tính, "Tần tổng uống nhiều quá rồi, tôi đỡ cô đi đến nơi khác nghỉ ngơi".
Trong lòng căng thẳng, vội vàng hướng nơi đó đi đến, nhìn thấy Tần Thanh Miểu vẫn duy trì dáng vẻ thẳng thắng, lúc này mới khẽ buông lỏng người, cũng không dám tới gần.
"Tôi không sao, cảm ơn Vương tổng đã quan tâm". Tần Thanh Miểu quả thật đã uống rất nhiều, nhưng không biết vì sao, bình thường các loại trường hợp hội họp như thế này luôn biết khống chế mình, nhưng hôm nay tại sao lại không kiềm chế được, một ly rồi lại một lý cho vào miệng, những người bên cạnh mời nàng, nhưng mặc nhiên nàng chẳng thèm cự tuyệt ai.
"Ôi chao, tôi nhìn Tần tổng chính là...". Cố Úc Diễm không nhìn thấy mặt nam nhân kia, nhưng nghe hắn nói chuyện thì nhịn không được mà giận sôi lên, lại thấy hắn giữ chặt cánh tay Tần Thanh Miểu, trực tiếp bước một bước dài đến kéo Tần Thanh Miểu giấu ra sau lưng, cảnh giác nhìn vị nam nhân vì nàng mà phải dừng một nửa việc đang làm.
"Cô là ai?". Nam nhân kia nhăn mi lại, đánh giá Cố Úc Diễm một phen cao thấp, "Đừng xen vào chuyện của người khác".
"Anh mới đừng xen vào chuyện của người khác". Nàng sớm đã không còn là cố gái yếu nhược của trước đây, sau khi theo Thương Mặc học tập ở viện kiểm sát, trên người lúc này phát ra khí chất nghiêm nghị của viện kiểm sát, ánh mắt nhìn tên nam nhân kia không chút nào né tránh, ngược lại còn hơn vài phần sắc bén, "Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao?"
"Cô...". Nam nhân nhất thời cứng họng, tay lập tức muốn đẩy nàng ra, Tần Thanh Miểu nãy giờ không nói gì thì lúc này bỗng nhiên kéo Cố Úc Diễm đi về phái nhà vệ sinh, cước bộ tuy có chút lảo đảo, nhưng thanh âm thì vẫn lạnh lùng, "Vương tổng mau trở lại đi".
Nam nhân lập tức giật mình, đứng tại chỗ nhìn hai người đi xa, hồi lâu sau, khẽ cắn môi, xoay người trở về chỗ ngồi.
Một đường tùy ý để Tần Thanh Miểu kéo đến nhà vệ sinh, Cố Úc Diễm nhìn Tần Thanh Miểu đang tát nước vào mặt, dần dần tỉnh táo lại, không nhịn được mà đau lòng một trận, "Sao chị lại uống nhiều như vậy?"
Rút khăn tay lau mặt nhưng không có quay đầu nhìn nàng, một lát sau mới lạnh nhạt nói, "Không cần cô xen vào việc của người khác".
Chương 63
Ngẩn người, Mục Hề Liên cũng tốt, Nguyễn Minh Kỳ cũng tốt, ở trước mặt các bạn học đều có thể giữ bình tĩnh, nhưng trước mặt Thương Mặc lại không thể nào che giấu cảm giác, Cố Úc Diễm rất không tự nhiên, nghe nàng nói vậy, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, "Tôi hiểu được..."
"Ha ha , đi thôi". Thương Mặc cười cười, đẩy cửa phòng ra đi vào, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, vừa bước vào văn phòng lại càng khẩn trương hơn so với lúc ban đầu.
"Đừng khẩn trương". Thương Mặc đưa lưng về phía Cố úc Diễm nhẹ giọng mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tình của nàng, "Tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập của em".
"Ách, ân". Cố Úc Diễm có chút ngây người đáp, sau khi vào thì thấy hai nữ nhân đang mỉm cười hiền lành với mình, thế này mới hơi buông lỏng cảm giác khẩn trương, nhưng vẫn luống cuống tay chân, "Mọi người hảo..."
"Ha ha, chắc là Tiểu Cố rồi". Nữ nhân khá lớn tuổi nhìn Cố úc Diễm, "Hoan nghênh nga".
"Dạ, cảm ơn". Cố Úc Diễm nhức đầu nói, hai nữ nhân kia sau đó cười giới thiệu bản thân, Thương Mặc dẫn nàng đến cái bàn trống duy nhất trong phòng, trên bàn chỉ có một cái máy tính, "Đây là chỗ của em".
Như vậy, tiểu tổ đệ nhất thiên tài của viện khiểm sát công tố này đã biết được gồmThương Mặc, hai nữ nhân kia, một người gọi là Trường Linh, còn người thoạt nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu gọi là Nhiễm Yên, cùng nhau trò chuyện trong chốc lát, một buổi sáng liền trôi qua, giữa trưa tan tầm, bộ dáng Cố Úc Diễm thoạt nhìn thả lỏng hơn rất nhiều so với buổi sáng.
"Tổ trưởng, chúng tôi đi trước". Trương Linh và Nhiễm Yên thu thập đồ đạc xong thì chào Thương Mặc, nói với Cố Úc Diễm, "Tiểu Cố, muốn đi cùng bọn tôi không?"
"A...Hảo". Muốn thu thập đồ đạc, nhưng lại phát hiện trên bàn vốn đã sạch sẽ, Cố Úc Diễm đứng dậy, đóng máy tính, chạy lại chỗ hai người, lại phát hiện Thương Mặc vẫn còn ngồi đó, không khỏi có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng, giật giật miệng, nhưng cũng không nói ra.
"A, mọi người đi trước đi". Tựa hồ hiểu được ý định của Cố Úc Diễm, Thương Mặc phất phất tay với nàng, "Chú ý an toàn, ha ha".
"Dạ, hẹn gặp lại tổ trưởng".
Cùng hai người kia đi thang máy xuống lầu, ra khỏi viện kiểm sát, Trương Linh có người nhà đón đi trước, Nhiễm Yên và Cố Úc Diễm cùng nhau đi xe bus, sau khi lên xe thì nữ nhân thoạt nhìn không có chút yên tĩnh bắt đầu bát quái.
"Tiểu Cố, có phải thấy tổ trưởng không đi cùng chúng ta rất kỳ quái hay không?"
"A?". Đối với việc bạn chuyện sau lưng người khác có chút không quen, Cố úc Diễm hơi ngẩn người, không gật cũng không lắc đầu, "Chắc tổ trưởng có việc phải làm..."
"Cô chỉ biết có như vậy". Nhiễm Yên nháy mắt với nàng vài cái, lại nhìn nhìn bên cạnh, hạ giọng, "Nói với cô a, tổ trưởng muốn chờ khoa trưởng cùng nhau về".
"Hả?". Cố Úc Diễm sửng sốt, sau một lát, gật gật đầu, "Nga..."
"Quan hệ của tổ trưởng và khoa trưởng rất tốt". Thấy nàng đầu gỗ không biết nói chuyện, Nhiễm Yên nhất thời cảm thấy có chút vô vị, nhích lại gần, rồi lại làm như nhớ đến cái gì, "Ôi chao, Tiểu Cố, cô tốt nghiệp ở đại pháp học viện X đúng không? Tổ trưởng và khoa trưởng cũng thế a".
"Ân...". Cố Úc Diễm lại gật gật đầu, không hề nói tiếp, bởi vì nàng thật sự không biết nói cái gì mới tốt, mà Nhiễm Yên cũng không nhiều lời nữa.
Xe bus đi một đường, qua hai ba trạm thì Nhiễm Yên xuống xe, Cố Úc Diễm nói lời tạm biệt với nàng xong thì lẳng lặng quay đầu nhìn cảnh phố không ngừng hiện lên ngoài cửa xe, nghĩ đến mấy người mình vừa mới nhận thức và mấy tin tức nghe được, lại nhớ đến có lúc Tần Thanh Miểu muốn kéo gần quan hệ giữa mình và Lệnh Hồ Huyên, mà chính mình cư nhiên cứ ngốc hồ hồ không hiểu.
Cúi đầu, ngẩn người nhìn bàn tay, nhớ đến Tần Thanh Miểu thì lòng lại chua xót, rất lâu sau đó, Cố Úc Diễm ngẩng đầu lên, trên mặt lại là cái vẻ tỉnh tỉnh mê mê.
Sau khi có công việc thì cuộc sống cũng trở nên có quy luật, mỗi ngày sáng sớm thì cùng Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ ăn sáng rồi đi làm, giữa trưa tan tầm thì trở về ăn cơm, buổi chiều tiếp tục đi làm, buổi tối xem sách rồi chơi máy tính, so với thành phần tri thức tinh anh xã giao nhiều như Mục Hề Liên hay luật sư cả ngày mệt đến chết khiếp như Nguyễn Minh Kỳ, thì Cố Úc Diễm hiển nhiên nhàn nhã hơn rất nhiều.
"A a a a a, không công bằng a!". Tối thứ sáu, ở luật sở quay cuồng đến mười giờ tối mới mệt mỏi kéo thân mình về nhà, Nguyễn Minh Kỳ nhìn thấy Cố Úc Diễm đang nhàn nhã dựa vào sô pha, mà bên cạnh còn có thêm một ly nước chanh, nhất thời tâm nổi lên, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, "Bất công a, lão nương ở bên ngoài mệt sống mệt chết, cậu cư nhiên lại tự do tự tại ngồi đây!".
Bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đè, sau đó lại đổ ập xuống, Cố Úc Diễm một trận cả kinh choáng váng đầu óc, hơn nửa ngày mới đẩy được Nguyễn Minh Kỳ ra, quơ quơ đầu đứng lên, ném một cái xem thường, "Lại động kinh".
"Ô ô ô ô, vì cái gì mà mình vất vả như thế này mà cậu lại thanh nhàn đến thế?". Nguyễn Minh Kỳ ôm lấy Cố úc Diễm, "Mệt đến dậy không nổi a!".
"Ha ha , đi thôi". Thương Mặc cười cười, đẩy cửa phòng ra đi vào, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, vừa bước vào văn phòng lại càng khẩn trương hơn so với lúc ban đầu.
"Đừng khẩn trương". Thương Mặc đưa lưng về phía Cố úc Diễm nhẹ giọng mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tình của nàng, "Tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập của em".
"Ách, ân". Cố Úc Diễm có chút ngây người đáp, sau khi vào thì thấy hai nữ nhân đang mỉm cười hiền lành với mình, thế này mới hơi buông lỏng cảm giác khẩn trương, nhưng vẫn luống cuống tay chân, "Mọi người hảo..."
"Ha ha, chắc là Tiểu Cố rồi". Nữ nhân khá lớn tuổi nhìn Cố úc Diễm, "Hoan nghênh nga".
"Dạ, cảm ơn". Cố Úc Diễm nhức đầu nói, hai nữ nhân kia sau đó cười giới thiệu bản thân, Thương Mặc dẫn nàng đến cái bàn trống duy nhất trong phòng, trên bàn chỉ có một cái máy tính, "Đây là chỗ của em".
Như vậy, tiểu tổ đệ nhất thiên tài của viện khiểm sát công tố này đã biết được gồmThương Mặc, hai nữ nhân kia, một người gọi là Trường Linh, còn người thoạt nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu gọi là Nhiễm Yên, cùng nhau trò chuyện trong chốc lát, một buổi sáng liền trôi qua, giữa trưa tan tầm, bộ dáng Cố Úc Diễm thoạt nhìn thả lỏng hơn rất nhiều so với buổi sáng.
"Tổ trưởng, chúng tôi đi trước". Trương Linh và Nhiễm Yên thu thập đồ đạc xong thì chào Thương Mặc, nói với Cố Úc Diễm, "Tiểu Cố, muốn đi cùng bọn tôi không?"
"A...Hảo". Muốn thu thập đồ đạc, nhưng lại phát hiện trên bàn vốn đã sạch sẽ, Cố Úc Diễm đứng dậy, đóng máy tính, chạy lại chỗ hai người, lại phát hiện Thương Mặc vẫn còn ngồi đó, không khỏi có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng, giật giật miệng, nhưng cũng không nói ra.
"A, mọi người đi trước đi". Tựa hồ hiểu được ý định của Cố Úc Diễm, Thương Mặc phất phất tay với nàng, "Chú ý an toàn, ha ha".
"Dạ, hẹn gặp lại tổ trưởng".
Cùng hai người kia đi thang máy xuống lầu, ra khỏi viện kiểm sát, Trương Linh có người nhà đón đi trước, Nhiễm Yên và Cố Úc Diễm cùng nhau đi xe bus, sau khi lên xe thì nữ nhân thoạt nhìn không có chút yên tĩnh bắt đầu bát quái.
"Tiểu Cố, có phải thấy tổ trưởng không đi cùng chúng ta rất kỳ quái hay không?"
"A?". Đối với việc bạn chuyện sau lưng người khác có chút không quen, Cố úc Diễm hơi ngẩn người, không gật cũng không lắc đầu, "Chắc tổ trưởng có việc phải làm..."
"Cô chỉ biết có như vậy". Nhiễm Yên nháy mắt với nàng vài cái, lại nhìn nhìn bên cạnh, hạ giọng, "Nói với cô a, tổ trưởng muốn chờ khoa trưởng cùng nhau về".
"Hả?". Cố Úc Diễm sửng sốt, sau một lát, gật gật đầu, "Nga..."
"Quan hệ của tổ trưởng và khoa trưởng rất tốt". Thấy nàng đầu gỗ không biết nói chuyện, Nhiễm Yên nhất thời cảm thấy có chút vô vị, nhích lại gần, rồi lại làm như nhớ đến cái gì, "Ôi chao, Tiểu Cố, cô tốt nghiệp ở đại pháp học viện X đúng không? Tổ trưởng và khoa trưởng cũng thế a".
"Ân...". Cố Úc Diễm lại gật gật đầu, không hề nói tiếp, bởi vì nàng thật sự không biết nói cái gì mới tốt, mà Nhiễm Yên cũng không nhiều lời nữa.
Xe bus đi một đường, qua hai ba trạm thì Nhiễm Yên xuống xe, Cố Úc Diễm nói lời tạm biệt với nàng xong thì lẳng lặng quay đầu nhìn cảnh phố không ngừng hiện lên ngoài cửa xe, nghĩ đến mấy người mình vừa mới nhận thức và mấy tin tức nghe được, lại nhớ đến có lúc Tần Thanh Miểu muốn kéo gần quan hệ giữa mình và Lệnh Hồ Huyên, mà chính mình cư nhiên cứ ngốc hồ hồ không hiểu.
Cúi đầu, ngẩn người nhìn bàn tay, nhớ đến Tần Thanh Miểu thì lòng lại chua xót, rất lâu sau đó, Cố Úc Diễm ngẩng đầu lên, trên mặt lại là cái vẻ tỉnh tỉnh mê mê.
Sau khi có công việc thì cuộc sống cũng trở nên có quy luật, mỗi ngày sáng sớm thì cùng Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ ăn sáng rồi đi làm, giữa trưa tan tầm thì trở về ăn cơm, buổi chiều tiếp tục đi làm, buổi tối xem sách rồi chơi máy tính, so với thành phần tri thức tinh anh xã giao nhiều như Mục Hề Liên hay luật sư cả ngày mệt đến chết khiếp như Nguyễn Minh Kỳ, thì Cố Úc Diễm hiển nhiên nhàn nhã hơn rất nhiều.
"A a a a a, không công bằng a!". Tối thứ sáu, ở luật sở quay cuồng đến mười giờ tối mới mệt mỏi kéo thân mình về nhà, Nguyễn Minh Kỳ nhìn thấy Cố Úc Diễm đang nhàn nhã dựa vào sô pha, mà bên cạnh còn có thêm một ly nước chanh, nhất thời tâm nổi lên, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, "Bất công a, lão nương ở bên ngoài mệt sống mệt chết, cậu cư nhiên lại tự do tự tại ngồi đây!".
Bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đè, sau đó lại đổ ập xuống, Cố Úc Diễm một trận cả kinh choáng váng đầu óc, hơn nửa ngày mới đẩy được Nguyễn Minh Kỳ ra, quơ quơ đầu đứng lên, ném một cái xem thường, "Lại động kinh".
"Ô ô ô ô, vì cái gì mà mình vất vả như thế này mà cậu lại thanh nhàn đến thế?". Nguyễn Minh Kỳ ôm lấy Cố úc Diễm, "Mệt đến dậy không nổi a!".
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, Nguyễn Minh Kỳ trực tiếp vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, "Mình không cần, ý định của mình là trở thành một đại luật sư, giống như Lệnh Hồ lão bản ở sở luật của mình vậy!".
"Được rồi, cậu....". Cố Úc Diễm lười biếng nói, nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ, "Cậu nói ai?"
"Cái gì a?". Sớm đã quen Cố Úc Diễm sau khi có công việc lại càng khiến cho người ta dễ tức giận, Nguyễn Minh Kỳ ngồi xuống, đang định phát tiết với nàng tiếp, lại bỗng nhiên nghe nàng hỏi như vậy, biểu tình còn thập phần nghiêm túc, có chút không hiểu, "Lệnh Hồ lão bản?"
"Đúng rồi". Gật đầu, khép sách lại để sang bên cạnh, Cố Úc Diễm nhìn thẳng nàng, "Lệnh Hồ Huyên?".
"Đúng vậy". Đối với việc bạn tốt nhắc đến tên lão bản không để ý chút nào, tưởng nàng ở viện kiểm sát nghe nhắc đến Lệnh Hồ Huyên, Nguyễn Minh Kỳ bưng ly nước chanh của Cố Úc Diễm lên uống một ngụm, "Rất lợi hại".
"Nga, vậy sao?". Ngay lúc lơ đãng nghe được tên người này thì lại nghĩ ngay đến Tần Thanh Miểu, tâm tình Cố Úc Diễm xuống thấp cực điểm, thanh âm có chút mơ hồ, yên lặng ngồi ở ghế sô pha một lát, "Mình đi tắm".
"Ân".
Cầm quần áo vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, rõ ràng cảm thấy mình không hề giống ca ca, nhưng lại không tự chủ được mà nhăn mặt, để sát mặt vào gương nhìn chăm chú.
Lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng....vì cái gì, vẫn cảm thấy giống như vậy?
Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu, Cố Úc Diễm cười khổ, lắc đầu cởi quần áo, mở ra vòi nước ấm để nước bao quanh từ đầu đến chân.
Nàng và ca ca là anh em, giống nhau là chuyện đương nhiên đi?
Bất tri bất giác, cuộc sống bình đạm như thế, thời gian nàng vào làm ở viện kiểm sát cũng đã trôi qua mấy tuần, lúc đầu trong lòng có chút khẩn trưởng và chờ mong, đến bây giờ tập mãi thành thói quen, thậm chí có thể cùng cãi nhau ầm ĩ với Trương Linh và Nhiễm Yên, Cố Úc Diễm cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng mỗi khi hai nữ nhân bát quái hỏi nàng chuyện tình cảm, nàng lại nhớ đến Tần Thanh Miểu, tiện đà kéo theo một trận khổ sở, không biết làm sao.
Tuy nói là thuận theo tự nhiên, nàng sống rất tốt, nhưng...lòng của nàng, không phải là vẫn luôn hy vọng đến ngày có thể một lần nữa cùng một chỗ với Tần Thanh Miểu sao?
Nhưng từ khí bắt đầu năm ba, nàng và Tần Thanh Miểu bất quá chỉ thấy mặt nhau một lần, mà còn một lần nữa, là khi tốt nghiệp đại học, nhưng cũng chỉ đứng xa xa nhìn một chút, sau đó nữ nhân lạnh lùng kia cũng không chút do dự đi mất.
Nàng và nàng, thật sự không thể gặp nhau nữa sao?
Đang tắm rửa thì lại nghĩ đến chuyện đau thương như vậy, tắm rửa xong mặc quần áo, nhìn mình trong gương, gắt gao nhìn chằm chằm mắt mình, Cố Úc Diễm có chút tố chất thần kinh lầm bầm làu bàu, "Cho dù có thật sự gặp nhau, ngươi được là ngươi, hay vẫn là ca ca đây?"
Nhưng trong phòng tắm không có ai đáp lại, chỉ có tiếng nươc "tí tách" xối xả vang lên.
"Tiểu Diễm, không sao chứ?". Lúc này cửa bị gõ, sau đó vang lên tiếng nói ôn nhuận của Mục Hề Liên, đem người đang có tâm tư và cử chỉ điên rồ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu mở cửa ra ngoài, "Không có việc gì đâu".
"Ân". Mục Hề Liên ở ngoài cửa hiển nhiên bị động tác vội vàng của Cố Úc Diễm làm cho hoảng sợ, ngây người một lát rồi mới gật đầu, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng tố cáo cho Cố Úc Diễm biết nàng chắc chắn là uống không ít rượu.
"Liên tỷ tỷ, chị lại uống rượu nữa a?". Nhăn mi, Cố Úc Diễm có chút lo lắng, vừa muốn đi xuống phòng bếp, Nguyễn Minh Kỳ đã bưng một chén canh giải rượu đến, "Canh giải rượu nấu xong rồi đây, Liên tỷ tỷ uống nhanh đi".
"Hảo, cảm ơn". Cười cười trấn an Cố Úc Diễm, sau đó tiếp nhận chén canh giải rượu, Mục Hề Liên uống một ngụm rồi cảm ơn Nguyễn Minh Kỳ.
Nguyễn Minh Kỳ giơ khóe miệng cười một chút, nhìn Mục Hề Liên ăn canh một lát, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm, trong mắt chợt lóe lên một chút phứt tạp.
Chương 64
"Này? Cậu muốn đi đâu?". Sau mấy ngày rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi, Nguyễn Minh Kỳ ở trong phòng ngủ đến không biết trời trăng, giữa trưa dậy ăn vài miếng cơm rồi lại tiếp tục ngủ, đến bốn giờ chiều mới thỏa mãn duỗi người ngáp bước ra, lại phát hiện Cố Úc Diễm đang mặc quần áo ra ngoài.
"Đêm nay khoa trưởng mời mọi người trong phòng đi ăn cơm". Vẫn đang tựa vào ghế sô pha, cầm quyển sách trong tay, Cố Úc Diễm không ngẩng đầu lên đáp.
"Nga...Liên tỷ tỷ đâu? Không phải chị ấy nói hôm nay không có việc gì sao?". Gật gật đầu, nhìn bốn phía, không thấy Mục Hề Liên, Nguyễn Minh Kỳ nhíu mày, "Không phải là lại đi xã giao tiếp khách đấy chứ?"
Đang nói, lỗ tai bất ngờ bị ngón tay hơi lạnh tóm lấy, làm cho nàng hoảng sợ, tiếp theo nghe được thanh âm khẽ cười, "Hay cho em Nguyễn Minh Kỳ, tỷ tỷ đi xã giao thì sao, mà không đi xã giao thì sao?"
Vỗ vỗ ngực xoay người, nhìn Mục Hề Liên đang đứng ở bên cạnh cười xảo quyệt, Nguyễn Minh Kỳ lập tức có chút quýnh, "Làm em sợ nhảy dựng".
"Nguyễn đại luật sư mà cũng bị tôi dọa sợ đến như vậy ư?". Khóe miệng cười cười kéo Nguyễn Minh Kỳ đến ghế sô pha, Mục Hề Liên khó có khi thả lỏng, nhưng vừa mới thả lỏng, nhìn thấy bộ dáng Cố Úc Diễm mỉm cười, liền biến mất.
Ai cũng đều biết Cố Úc Diễm sống không vui vẻ,duy chỉ có Cố Úc Diễm lại không hề biết mình sống không vui vẻ.
"Đang xem sách gì vậy!". Nguyễn Minh Kỳ liếc một cái liền thấy được vẻ lo lắng bất đắc dĩ trong mắt Mục Hề Liên, tròng mắt liền đảo qua quyển sách trong tay Cố Úc Diễm, " Như thế nào lại là quyển này ( mình cũng không biết diễn tả sao, nhưng hình như giống với quyển sách ở thư phòng Tần Thanh Miểu a, Cố Úc Diễm đặc biệt thích một quyển ở đó)?"
"Ngày hôm qua nhìn thấy ở nhà sách, liền mua". Thành thật đáp, ngửa đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ đang cầm quyển sách, Cố Úc Diễm cười cười, "Để nung đúc cho tình cảm sâu đậm nga".
"Ai thèm mà nung đúc tình cảm sâu đậm với cậu!". Khép lại quyển sách rồi bỏ lên người Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ rất tức giận, "Mình sắp điên mất rồi, nhìn cậu tối ngày nhàn hạ ở nhà, cậu tên hỗn đản này!".
"Cậu đây là đang ghen tị nha". Ung dung nhìn Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm cười xấu xa, "Mình đã dự đoán thế nào cũng có ngày như thế".
"Đáng giận! Cố Úc Diễm cậu đi chết đi!". Tiến đến ngăn chặn Cố Úc Diễm chế giễu nàng, Nguyễn Minh Kỳ cũng không để ý đến hình tượng của mình, tóc tai bù xù, "Liên tỷ tỷ, mau lên, chúng ta cùng nhau đả đảo tên địa chủ chết tiệt này!".
"Phốc....". Người kia vừa rồi còn mang vẻ mặt u sầu, nhìn thấy hai người như trẻ con đấu võ mồm thì lộ ra tươi cười, lúc này trực tiếp cười ra tiếng, cùng Nguyễn Minh Kỳ đè lại Cố Úc Diễm, trong lúc nhất thời phòng khách rộn lên thanh âm đùa giỡn.
Cố Úc Diễm bị Nguyễn Minh Kỳ đè vào sô pha, nhìn trộm qua khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Mục Hề Liên, khóe môi cũng hơi cong lên, trong mắt lộ ra thỏa mãn.
Đợi cho ba người nháo nhào đủ rồi thì ngã vào sô pha thở, thời gian cũng trôi qua một lúc lâu.
Ngồi thẳng dậy sửa sang lại đầu tóc rối loạn, lấy dây thun cột thành đầu tóc đuôi ngựa, Cố Úc Diễm đứng dậy, "Em đi ra ngoài, khoa trưởng nói năm giờ bắt đầu".
"Đi đi, chú ý an toàn". Mục Hề Liên ôn nhu nói, "Em không nên uống rượu, nếu có cũng đừng uống nhiều quá".
"Dạ". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm rất nhu thuận đáp, nhìn qua Nguyễn Minh Kỳ đang nằm híp mắt lười biếng trên sô pha, nhanh chóng nhéo mặt nàng một cái, bước nhanh đến cửa đổi giày rồi chạy.
Lúc ra cửa còn nghe thấy Nguyễn Minh Kỳ nổi trận lôi đình và tiếng cười của Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm, cười cười, lắc đầu, không cười nữa.
Đến chỗ hẹn mà khoa trưởng nói, những người khác vẫn chưa tới, Cố Úc Diễm bỏ hai tay vào túi áo thể thao trắng, đứng ở cửa chờ, tùy ý nhìn xung quanh, trên mặt cứng lại.
Vẫn đầu tóc quăn dài như trước, một ít sợi tán loạn trước mặt, lại càng lộ ra vẻ thành thục, vẫn là gương mặt lạnh nhạt tinh xảo không tỳ vết, con ngươi màu nâu như nước, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng và áo khoác đen, nửa người dưới là quần tấy màu đen và giày cao gót cùng màu, bước chân tao nhã, nhưng lại mang theo một chút sắc bén....
Cố Úc Diễm cứ như vậy đứng lặng ở nới đó nhìn Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã hai năm trôi qua, nhưng nữ nhân kia tựa hồ vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn lạnh lẽo như trước, vẫn là khí chất cường đại như trước,....vẫn làm cho tim mình trong nháy mắt liền đập điên cuồng.
Vừa mới nói chuyện xong với thư ký thì ý thức được cái gì, quay đầu lại nhìn Cố Úc Diễm đứng ngốc ở đó kinh ngạc nhìn mình, cước bộ Tần Thanh Miểu bị kiềm hãm, cùng Cố Úc Diễm đối diện hai giây, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với thư ký, cũng không dừng bước, cứ như vậy cùng đoàn người lướt qua Cố Úc Diễm đi vào khách sạn.
Thân mình trong chốc lát như rơi vào khe nứt, Cố Úc Diễm chôn chân ở đó, ngửa đầu, dùng sức nhắm mắt, sau khi mở, bên trong đã là một mảnh đạm mạc.
"Đêm nay khoa trưởng mời mọi người trong phòng đi ăn cơm". Vẫn đang tựa vào ghế sô pha, cầm quyển sách trong tay, Cố Úc Diễm không ngẩng đầu lên đáp.
"Nga...Liên tỷ tỷ đâu? Không phải chị ấy nói hôm nay không có việc gì sao?". Gật gật đầu, nhìn bốn phía, không thấy Mục Hề Liên, Nguyễn Minh Kỳ nhíu mày, "Không phải là lại đi xã giao tiếp khách đấy chứ?"
Đang nói, lỗ tai bất ngờ bị ngón tay hơi lạnh tóm lấy, làm cho nàng hoảng sợ, tiếp theo nghe được thanh âm khẽ cười, "Hay cho em Nguyễn Minh Kỳ, tỷ tỷ đi xã giao thì sao, mà không đi xã giao thì sao?"
Vỗ vỗ ngực xoay người, nhìn Mục Hề Liên đang đứng ở bên cạnh cười xảo quyệt, Nguyễn Minh Kỳ lập tức có chút quýnh, "Làm em sợ nhảy dựng".
"Nguyễn đại luật sư mà cũng bị tôi dọa sợ đến như vậy ư?". Khóe miệng cười cười kéo Nguyễn Minh Kỳ đến ghế sô pha, Mục Hề Liên khó có khi thả lỏng, nhưng vừa mới thả lỏng, nhìn thấy bộ dáng Cố Úc Diễm mỉm cười, liền biến mất.
Ai cũng đều biết Cố Úc Diễm sống không vui vẻ,duy chỉ có Cố Úc Diễm lại không hề biết mình sống không vui vẻ.
"Đang xem sách gì vậy!". Nguyễn Minh Kỳ liếc một cái liền thấy được vẻ lo lắng bất đắc dĩ trong mắt Mục Hề Liên, tròng mắt liền đảo qua quyển sách trong tay Cố Úc Diễm, " Như thế nào lại là quyển này ( mình cũng không biết diễn tả sao, nhưng hình như giống với quyển sách ở thư phòng Tần Thanh Miểu a, Cố Úc Diễm đặc biệt thích một quyển ở đó)?"
"Ngày hôm qua nhìn thấy ở nhà sách, liền mua". Thành thật đáp, ngửa đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ đang cầm quyển sách, Cố Úc Diễm cười cười, "Để nung đúc cho tình cảm sâu đậm nga".
"Ai thèm mà nung đúc tình cảm sâu đậm với cậu!". Khép lại quyển sách rồi bỏ lên người Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ rất tức giận, "Mình sắp điên mất rồi, nhìn cậu tối ngày nhàn hạ ở nhà, cậu tên hỗn đản này!".
"Cậu đây là đang ghen tị nha". Ung dung nhìn Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm cười xấu xa, "Mình đã dự đoán thế nào cũng có ngày như thế".
"Đáng giận! Cố Úc Diễm cậu đi chết đi!". Tiến đến ngăn chặn Cố Úc Diễm chế giễu nàng, Nguyễn Minh Kỳ cũng không để ý đến hình tượng của mình, tóc tai bù xù, "Liên tỷ tỷ, mau lên, chúng ta cùng nhau đả đảo tên địa chủ chết tiệt này!".
"Phốc....". Người kia vừa rồi còn mang vẻ mặt u sầu, nhìn thấy hai người như trẻ con đấu võ mồm thì lộ ra tươi cười, lúc này trực tiếp cười ra tiếng, cùng Nguyễn Minh Kỳ đè lại Cố Úc Diễm, trong lúc nhất thời phòng khách rộn lên thanh âm đùa giỡn.
Cố Úc Diễm bị Nguyễn Minh Kỳ đè vào sô pha, nhìn trộm qua khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Mục Hề Liên, khóe môi cũng hơi cong lên, trong mắt lộ ra thỏa mãn.
Đợi cho ba người nháo nhào đủ rồi thì ngã vào sô pha thở, thời gian cũng trôi qua một lúc lâu.
Ngồi thẳng dậy sửa sang lại đầu tóc rối loạn, lấy dây thun cột thành đầu tóc đuôi ngựa, Cố Úc Diễm đứng dậy, "Em đi ra ngoài, khoa trưởng nói năm giờ bắt đầu".
"Đi đi, chú ý an toàn". Mục Hề Liên ôn nhu nói, "Em không nên uống rượu, nếu có cũng đừng uống nhiều quá".
"Dạ". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm rất nhu thuận đáp, nhìn qua Nguyễn Minh Kỳ đang nằm híp mắt lười biếng trên sô pha, nhanh chóng nhéo mặt nàng một cái, bước nhanh đến cửa đổi giày rồi chạy.
Lúc ra cửa còn nghe thấy Nguyễn Minh Kỳ nổi trận lôi đình và tiếng cười của Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm, cười cười, lắc đầu, không cười nữa.
Đến chỗ hẹn mà khoa trưởng nói, những người khác vẫn chưa tới, Cố Úc Diễm bỏ hai tay vào túi áo thể thao trắng, đứng ở cửa chờ, tùy ý nhìn xung quanh, trên mặt cứng lại.
Vẫn đầu tóc quăn dài như trước, một ít sợi tán loạn trước mặt, lại càng lộ ra vẻ thành thục, vẫn là gương mặt lạnh nhạt tinh xảo không tỳ vết, con ngươi màu nâu như nước, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng và áo khoác đen, nửa người dưới là quần tấy màu đen và giày cao gót cùng màu, bước chân tao nhã, nhưng lại mang theo một chút sắc bén....
Cố Úc Diễm cứ như vậy đứng lặng ở nới đó nhìn Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã hai năm trôi qua, nhưng nữ nhân kia tựa hồ vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn lạnh lẽo như trước, vẫn là khí chất cường đại như trước,....vẫn làm cho tim mình trong nháy mắt liền đập điên cuồng.
Vừa mới nói chuyện xong với thư ký thì ý thức được cái gì, quay đầu lại nhìn Cố Úc Diễm đứng ngốc ở đó kinh ngạc nhìn mình, cước bộ Tần Thanh Miểu bị kiềm hãm, cùng Cố Úc Diễm đối diện hai giây, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với thư ký, cũng không dừng bước, cứ như vậy cùng đoàn người lướt qua Cố Úc Diễm đi vào khách sạn.
Thân mình trong chốc lát như rơi vào khe nứt, Cố Úc Diễm chôn chân ở đó, ngửa đầu, dùng sức nhắm mắt, sau khi mở, bên trong đã là một mảnh đạm mạc.
"Đã lâu không gặp, Đường tỷ tỷ". Cố Úc Diễm cười nhẹ.
"Em...". Nhìn nàng từ trên xuống dưới hai lượt, Đường Vận há mồm, cũng không biết nói cái gì cho tốt, mày liễu nhíu lại, chung quy chỉ thở dài một tiếng.
"Đường tỷ tỷ có việc thì cư đi đi, em sẽ không lãng phí thời gian của chị". Lúc này Cố Úc Diễm lại mở miệng, nghiêng người để cho nàng có thể đi vào nhà hàng, chớp chớp mắt nhìn Nhiễm Yên từ xa đi tới, phất phất tay, "Yên Yên, bên này".
"Oa, sớm thật đó!". Nhiễm Yên chạy chậm lại đây, rất hoạt bát vỗ vỗ bả vai Cố Úc Diễm, "Không hổ danh là công tố đứng trong danh sách đi sớm a!"
"Đi, đây là cái dang hiệu gì a". Cố Úc Diễm xem thường nói, tựa hồ một màn lúc nãy không ảnh hưởng gì lớn đến nàng, trên mặt lộ vẻ tươi cười cùng Nhiễm Yên trò chuyện, mà Đường Vận đứng yên lặng ở một bên vài giây, ánh mắt hơi hơi đổi, âm thầm thở dài ở trong lòng, rồi xoay người đi vào nhà hàng.
Nhưng ngay tại thời điểm nàng xoay người đi vào nhà hàng, Cố Úc Diễm mới liếc theo bóng dáng nàng một cái, ánh mắt thập phần phức tạp, nhưng nhiều hơn cả là nỗi cô đơn lẫn tuyệt vọng
Khoa công tố tòa tổng cộng 4 tổ, lục tục dần dần tất cả mọi người đều đến đông đủ, mọi người đều nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho mình, sau đó thì vô cùng náo nhiệt gọi đồi ăn, nói chuyện phiếm, các loại bát quái, ngay cả Triệu Mạt Thương hàng ngay đều mang vẻ mặt lãnh mạc nay cũng như vô ý cười.
"Khoa trưởng, tại sao vẫn chưa lần nào chúng tôi gặp được chồng cô a?". Ăn cơm liên hoan tự nhiên sẽ không thể thiếu rượu, mà hậu quả của việc không thiếu rượu là nhất định sẽ có người uống nhiều rồi trở nên lớn lối bạo gan hỏi ra mấy chuyện bát quái.
Triệu Mạt Thương từ đầu đến giờ đều mỉm cười nhìn mọi người có chút kinh ngạc liếc nhìn người nọ một cái, nhìn qua thì thấy khuôn mặt đỏ bừng của người ta nên đạm đạm mỉm cười, "Cô ấy rất bận".
Triệu Mạt Thương kết hôn, chuyện này toàn bộ viện kiểm sát đều đã biết, dù sao ngón áp út tay trái cũng đang đeo một chiếc nhẫn bạc kim, nhưng mọi người cũng chỉ biết là nàng kết hôn, nhưng chưa bao giờ được thấy qua dung nhan của lão công phú nhị đại kia.
"Bận...Bận cũng không thể như vậy được a....". Nam nhân kia uống nhiều nên đầu lưỡi cũng mạnh hơn, "Tôi....nếu tôi....tôi cưới khoa trưởng....tôi...tôi khẳng định..."
"Ầm" một tiếng, Thương Mặc đang uống nước trái cây dùng sức đập ly xuống bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam nhân kia, "Văn kiểm sát trưởng uống nhiều hơn đi".
Không khí vừa mới vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mà nam nhân kia cũng ý thức được mình đã nói sai, khuôn mặt nguyên bản hồng toàn bộ giờ đây xám ngắt, cúi đầu uống mạnh một ngụm rượu, không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, Tiểu Văn uống trà giải rượu đi, mọi người mau ăn đi, nếu không đủ thì cứ gọi thêm". Thân vừa mới là nhân vật chính của vấn đề kia, Triệu Mạt Thương cũng coi như không có việc gì mà lạnh nhạt nói, nhưng nhân lúc mọi người không để ý thì có chút buồn cười liếc mắt nhìn Thương Mặc có chút tức giận một cái.
Biết rõ tửu lượng của mình, nên Cố Úc Diễm cùng Thương Mặc đều uống nước trái cây, ngay lúc không khí có chút xấu hổ thì cảm thấy hơi mót, vội vàng đứng dậy ngượng ngừng nói một tiếng rồi rời đi.
Nhưng vừa rời khỏi ghế, Cố Úc Diễm liền nghe được không xa truyền đến một thanh âm nam tính, "Tần tổng uống nhiều quá rồi, tôi đỡ cô đi đến nơi khác nghỉ ngơi".
Trong lòng căng thẳng, vội vàng hướng nơi đó đi đến, nhìn thấy Tần Thanh Miểu vẫn duy trì dáng vẻ thẳng thắng, lúc này mới khẽ buông lỏng người, cũng không dám tới gần.
"Tôi không sao, cảm ơn Vương tổng đã quan tâm". Tần Thanh Miểu quả thật đã uống rất nhiều, nhưng không biết vì sao, bình thường các loại trường hợp hội họp như thế này luôn biết khống chế mình, nhưng hôm nay tại sao lại không kiềm chế được, một ly rồi lại một lý cho vào miệng, những người bên cạnh mời nàng, nhưng mặc nhiên nàng chẳng thèm cự tuyệt ai.
"Ôi chao, tôi nhìn Tần tổng chính là...". Cố Úc Diễm không nhìn thấy mặt nam nhân kia, nhưng nghe hắn nói chuyện thì nhịn không được mà giận sôi lên, lại thấy hắn giữ chặt cánh tay Tần Thanh Miểu, trực tiếp bước một bước dài đến kéo Tần Thanh Miểu giấu ra sau lưng, cảnh giác nhìn vị nam nhân vì nàng mà phải dừng một nửa việc đang làm.
"Cô là ai?". Nam nhân kia nhăn mi lại, đánh giá Cố Úc Diễm một phen cao thấp, "Đừng xen vào chuyện của người khác".
"Anh mới đừng xen vào chuyện của người khác". Nàng sớm đã không còn là cố gái yếu nhược của trước đây, sau khi theo Thương Mặc học tập ở viện kiểm sát, trên người lúc này phát ra khí chất nghiêm nghị của viện kiểm sát, ánh mắt nhìn tên nam nhân kia không chút nào né tránh, ngược lại còn hơn vài phần sắc bén, "Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao?"
"Cô...". Nam nhân nhất thời cứng họng, tay lập tức muốn đẩy nàng ra, Tần Thanh Miểu nãy giờ không nói gì thì lúc này bỗng nhiên kéo Cố Úc Diễm đi về phái nhà vệ sinh, cước bộ tuy có chút lảo đảo, nhưng thanh âm thì vẫn lạnh lùng, "Vương tổng mau trở lại đi".
Nam nhân lập tức giật mình, đứng tại chỗ nhìn hai người đi xa, hồi lâu sau, khẽ cắn môi, xoay người trở về chỗ ngồi.
Một đường tùy ý để Tần Thanh Miểu kéo đến nhà vệ sinh, Cố Úc Diễm nhìn Tần Thanh Miểu đang tát nước vào mặt, dần dần tỉnh táo lại, không nhịn được mà đau lòng một trận, "Sao chị lại uống nhiều như vậy?"
Rút khăn tay lau mặt nhưng không có quay đầu nhìn nàng, một lát sau mới lạnh nhạt nói, "Không cần cô xen vào việc của người khác".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp