Đăng bởi Ngân Giang | 30/6/18 | 0 nhận xét
Mở mắt ra, có chút dở khóc dở cười nhìn con mèo hoàn toàn theo thói quen luôn hướng lên người mình, Tần Thanh Miểu xoa xoa đầu nó, nó cũng chỉ "meo meo" một tiếng, không có cử động gì tiếp theo.
"Thật là, người như thế nào thì tìm mèo như thế đó....". Có chút bất đắc dĩ thấp giọng thì thào, biểu tình vừa mới nới lỏng lập tức cứng đờ, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi dưới, một lát sau, trực tiếp ôm con mèo đang ngủ rất ngon vào lòng, mặt chôn lên thân thể xù lồng kia.
"Meo meo....". Bởi vì động tác bất thình lình của nàng nên sinh ra hoảng sợ, Đạm Đạm kêu một tiếng giãy ra, Tần Thanh Miểu không kịp phòng bị, chỉ nghe một cái "bộp", Đạm Đạm đã ở dưới sàn.
Thở dài, đứng dậy trở về phòng, cũng không liếc mắt nhìn Đạm Đạm nữa.
Mà con mèo luôn được chủ nhân yêu chiều kia đi theo Tần Thanh Miểu vài bước, mãi cho đến cửa phòng của nàng thì mới dừng lại, nằm xuống sàn, có vẻ rất nhu thuận. Nhưng sau khi nằm xuống, mảnh da lông trên người cũng không còn mượt mà như thường ngày, trên đó, có vài vết nước còn đọng lại.
Tháng tám đến, kiềm chế cảm xúc khẩn trương của mình, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn mấy cái chữ to lòe loẹt, hít sâu một hơi, bước chân vào.
Gõ cửa phòng khoa trưởng của khoa công tố, rất nhanh liền nghe được thanh âm lạnh lùng, "Vào đi".
Sau khi vào thì thấy được hai người phỏng vấn mình trước đây, Cố Úc Diễm lại khẩn trương, cố gắng khắc chế cảm xúc này, "Khoa....ngài hảo".
"Phốc...". Nữ nhân đang ngồi rất nghiêm túc ở sau bàn gật gật đầu, mà người ngồi đối diện lập tức phì cười.
"Hoan nghênh cô gia nhập khoa công tố của viện kiểm sát X thị". Nữ nhân nghiêm túc liếc người đang cười kia một cái, đứng dậy nói với Cố Úc Diễm, sau đó vươn tay phải, "Tôi là trưởng khoa của khoa công tố, Triệu Mạt Thương".
"Ân...Ân, tôi biết rồi, Triệu khoa trưởng hảo". Có chút co quắp nắm tay Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm bối rối, nữ nhân vừa mới cười kia cũng đứng lên, nắm tay nàng, "Phó công tố khoa (chỗ này có cái không hiểu, nói đại), Thương Mặc".
"Phó khoa, ngài hảo". Thành thật nói, lại không biết mình nói có đúng không, người ta thường không thích bị kêu cùng với chữ "phó", Cố Úc Diễm lại càng khẩn trương, chân tay luống cuống nửa ngày, làm cho Thương Mặc vẫn đạm đạm cười lắc đầu, vỗ vai nàng, "Không hổ là đại học pháp viện X, cũng đơn thuần giống như tôi..."
Nói xong, cư nhiên còn quay đầu chớp mắt vài cái với Triệu Mạt Thương vẻ mặt lạnh nhạt, "Đúng không, học tỷ".
Hơi mị hí mắt cảnh cáo nhìn Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cũng không tiếp lời nàng ta, mà nói với Cố úc Diễm, "Trước tiên cô hãy đi theo Thương phó khoa đi, cô ấy sẽ sắp xếp không việc cho cô".
"Hảo". Trừ bỏ khi phỏng vấn, Cố Úc Diễm cảm thấy Triệu Mạt Thương và Thương Mặc có chút quen mặt, nhưng không nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu, mà cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho nàng có một chút an tâm.
Nhưng khí chất của Triệu Mạt Thương thật sự quá mức cường đại, tuy vẻ mặt không lãnh đạm như Tần Thanh Miểu, nhưng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, vẫn làm cho Cố Úc Diễm có loại xúc động, theo bản năng lùi ra xa vài bước. Nhưng ngược lại Thương Mặc thì luôn tươi cười, thoạt nhìn thân thiết hơn, nhưng thời điểm cặp mắt kia đánh giá nàng, cư nhiên lại khiến nàng có cảm giác run sợ.
Ra khỏi phòng Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến cảm giác của mình đối với hai người kia, âm thầm ngẫm nghĩ.
"Về sau hảo cố gắng!". Nắm tay lại tự cổ vũ bản thân, Cố Úc Diễm đi vài bước, nhưng lại ý thức được mình chưa biết văn phòng của Thương Mặc ở đâu, dừng bước lại muốn hỏi, cửa phòng mở ra, Thương Mặc xoa thắt lưng lười biếng đi ra rồi đóng của lại, "Đi, tôi đưa em trở về đại bản doanh".
"Dạ, cảm ơn Thương...phó khoa". Gật gật đầu, lễ phép đáp, hơi do dự, những vẫn nói ra từ "phó", Cố Úc Diễm có chút rối rắm nhíu mày, quyết định sau khi tan tầm sẽ về nhà hỏi Mục Hề Liên phải làm gì khi gặp loại chuyện thế này.
"Em có biết kêu như vậy rất khó nghe không?". Thương Mặc đi ở phía trước lập tức dừng bước, xoay người đánh giá Cố Úc Diễm hai vòng, lộ ra nụ cười tươi, "Gọi tôi là tổ trưởng thì được rồi".
Nga nga...cảm ơn tổ trưởng".
"Đi thôi". Thương Mặc lắc đầu, đối với bộ dáng Cố Úc Diễm cũng không quá để ý, nhưng đến cửa phòng lại không lập tức đi vào, xoay người lại, hứng trí nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm vài giây, "Em nếu cứ như vậy, thực dễ dàng bị người khác khi dễ đến nỗi chính mình cũng đều không biết nga".
Chương 61
"Hôm nay phỏng vấn như thế nào?". Mục Hề Liên vừa hỏi vừa gắp rau vào bát Cố Úc Diễm.
"Ngô, không biết". Thành thật trả lời, nhớ lại mấy vị giám khảo, Cố Úc Diễm nhíu mày, "Em cũng không biết rõ lắm".
"Ân....nhất định sẽ đậu". Tay sờ sờ sườn mặt Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhẹ giọng nói, "Tiểu Diễm nhà chúng ta rất lợi hại a".
"Phốc....". Nguyễn Minh Kỳ đang ăn canh ở một bên nhịn không được cười phì cười, nhìn hảo bằng hữu đang trợn trắng mắt trừng mình, "Đúng vậy, tiểu bằng hữu Tiểu Diễm là lợi hại nhất".
"Ăn cơm của cậu đi!". Gắp một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng nàng, trên mặt Cố Úc Diễm đầy vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại một trận ảm đạm.
Tiểu bằng hữu a....
Cúi đầu gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, trong tiềm thức chợt lóe lên hình ảnh Đường Vận gọi mình là tiểu bằng hữu, mà Tần Thanh Miểu ở một bên cười như không cười, không khỏi thở dài, nuốt xong miếng cơm thì lại ngậm tiếp một ngụm khác thật to, bộ dáng kia làm cho Mục Hề Liên có chút lo lắng, "Em ăn chậm một chút, còn nhiều lắm".
"Hảo". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm nhếch miệng cười, " Đậu hay không đậu, hẳn là hai ngày nữa sẽ biết".
"Ân". Múc thêm cho nàng một bát, Mục Hề Liên ôn nhu cười, "Vậy hai ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi đi".
"Hảo".
Ban đêm, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ cũng không có trở về trường học. Mục Hề Liên trở lại làm việc cũng đã hơn một năm, làm quản lí ở bộ phận tiêu thụ, có tiền lương và được hưởng phần trăm hoa hồng, nên tiền kiếm được ngày càng nhiều, lo lắng đến chuyện sau này Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ sẽ ở đây làm việc, nên đổi sang thuê một căn nhà cho ba người cùng ở.
Sau khi tắm rửa xong, trở về phòng lấy máy sấy đứng trước gương thổi tóc, nhìn chính mình trong gương sau khi để tóc dài, Cố Úc Diễm nhất thời có chút hoảng hốt.
Để tóc dài....không rõ là vì cái gì.
Bởi vì không muốn giống ca ca nữa chăng? Hay là bởi vì sau khi bị Tần Thanh Miểu đối đãi lạnh lùng như vầy thì không muốn để tóc như vậy nữa? Hay là.....để đến lúc nhìn chính mình trong gương cũng không thấy đau lòng vạn phần?
Nhưng mà nay nhìn vào, vì cái gì vẫn cảm thấy lòng rầu rĩ đây?
"Tương lai....rốt cuộc có khả năng không?". Yên lặng nhìn mình trong gương, Cố Úc Diễm không thèm để ý tiếng "vù vù" của máy sấy, cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, "Miểu Miểu...."
Mất nửa giờ làm khô tóc. Đứng thẳng dậy thở dài một trận, Cố Úc Diễm bỏ máy sấy xuống rồi trực tiếp ngã ngửa xuống giường, hai tay gối đầu, có chút hoảng hốt nghĩ đến chuyện đã trải qua một năm nay.
Tết âm lịch năm ấy, cùngcái tin nhắn kia, quả thật như một gáo nước lạnh nhẫn tâm dập tắt tất cả niềm hi vọng của nàng. Trong nháy mắt nhìn đến một câu như vậy, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng và phiền chán đến cỡ nào của Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã tự nhắc mình một lần rồi lại một lần là không thể khóc, nhưng vẫn không kiềm nén được áp lực mà trốn trong phòng khóc hồi lâu.
Sau đó, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không gặp nhau nữa, cũng chưa từng liên hệ với Đường Vận thêm một lần nào....Tết âm lịch năm sau, cũng không viết câu đối xuân rồi lén lút đến tiểu khu nhờ bảo an đưa cho nàng nữa.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời của Đường Vận, muốn mình quên Tần Thanh Miểu, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ níu kéo. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tưởng niệm bị che giấu, nhưng cũng chưa từng mất đi.
"Thuận theo tự nhiện, thật sự đúng không?". Ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dần mơ hồ, Cố Úc Diễm lê cái thân lại chỗ gối đầu, "Cứ như vậy đi".
Đã là sinh viên tốt nghiệp, nàng sớm đã không còn là đưa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê. Cho dù không phải vì Tần Thanh Miểu, nàng cũng sẽ ở đây làm việc, lúc trước ca ca vốn định sau khi ở trong này làm việc thì sẽ mua phòng rồi đón ông bà ngoại lên đây dưỡng lão, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ ý định này.
Cho nên cứ thuận theo tự nhiên, cố gắng đọc sách, ở chỗ này làm việc, chẳng phải là rất có lợi cho mình sao, không phải sao?
Về phần Tần Thanh Miểu, nếu như thật sự có thể, nàng chắc chắc sẽ không ngu đần như trước kia nữa, nhưng nếu không được, tự hồ cũng không có gì bất thường đi?
Nghĩ như thế, nhưng cái mũi vẫn có chút ê ẩm. Cố gắng đi về phía trước, cho dù nói là vì chính mình, nhưng nghĩ đến sẽ không được người ta đáp lại, đúng là rất khổ sở.
Mò di động đặt ở đầu giường, mở di động ra nhìn bức ảnh thừa dịp Tần Thanh Miểu ngủ say mà vụng trộm chụp được, Cố Úc Diễm lộ ra cái đầu từ trong chăn, có chút xuất thần nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, "Miểu Miểu, có phải là chị vẫn giống như trước, không tin cảm tình của em, cũng không tin em sẽ không lừa chị?"
Nói xong, di động cũng đặt lại di lên giường, Cố Úc Diễm nằm úp sấp xuống, lấy chăn che đầu lại, trong phòng không có một tiếng động.
Bầu trời mùa hạ vào ban đêm, trên bầu trời đầy sao, cái lạnh làm cho người ta sảng khoái. Đường Vận đang dựa vào vách tường ở ban công không khỏi một trận thích ý, tầm mắt đảo đến con mèo trắng muốt so với mình lại càng thêm thích thú cọ cọ chân Tần Thanh Miểu, lập tức hết chỗ nói.
"Thanh Miểu, hình như nó lại béo ra thì phải?". Bắt chước Tần Thanh Miểu ngồi xuống, Đường Vận nhìn con mèo còn đang ăn khuya kia, rất buồn bực, "Mình nhớ là cuối tuần trước nó cũng chưa béo đến vậy a".
"Hình như là thế". Vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm, Tần Thanh Miểu thấy con mèo nhỏ...a không, đại miêu tựa hồ đã ăn no, tay ôm nó đi vào phòng khách, Đường Vận cũng vào theo, "Con mèo này một ngày ăn bốn bữa cơm, ăn nhiều như vậy, trong cuộc đời của mình, cũng chưa từng ăn nhiều như nó a".
"Cho nên cậu không phải là Đạm Đạm". Ngồi trên sô pha, nhìn con mèo Ba Tư lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc mới được mang về, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhu hòa vài phần, tùy ý nó kêu "meo meo meo meo" với mình.
Bất đắc dĩ ngồi xuống, Đường Vận nhìn chủ nhân rất chiều chuộng đại miêu của mình, im lặng một lát, nói, "Mình hôm nay hỏi mấy người có liên quan, cái tên kia...thật đúng là không thể khinh thường a".
Nguyên bản đang khẽ vuốt Đạm Đạm, nhìn nó đang rất hưởng thụ cọ cọ lên tay Tần Thanh Miểu, nhưng không nói gì.
"Thi viết đứng thứ hai, ngày đó phỏng vấn cũng gây ấn tượng với giám khảo". Thấy vẻ mặt Tần Thanh Miểu vẫn lãnh đạm, Đường Vận vẫn nói cho xong, "Phỏng chừng hai ngày nữa sẽ biết được kết quả kiểm tra sức khỏe".
Tần Thanh Miểu vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đạm Đạm, thẳng đến khi Đạm Đạm bởi vì động tác của nàng dừng lại mà có chút bất mãn "meo meo" vài tiếng, thế này mới tiếp tục khẽ vuốt lên người nó, "Vậy sao?"
"Đúng vậy....". Gật gật đầu, Đường Vận trộm nhìn vẻ mặt Tần Thanh Miểu, "Nghe nói tất cả các giám khảo đều làm việc rất công tâm".
"Ân". Vuốt Đạm Đạm thêm hai cái nữa, Tần Thanh Miểu để nó sang một bên, đứng dậy trực tiếp trở về phòng, "Mình đi tắm rồi ngủ, cậu cũng trở về sớm một chút đi".
Ném một cái xem thường, đối với người không khách khí đuổi mình như vậy. Đường Vận thấy nàng không hề có ý định dừng bước, lắc đầu, quay đầu lại nhịn con mèo dáng người xấu xí ở trên sô pha nhảy phốc xuống sàn phát ra âm thanh, nâng tay sờ nó một cái, "Cái tên Đạm Đạm này là vì sao có a...thực sự là một chút cũng không hợp...".
Tần Thanh Miểu nghe như vậy thì lập tức kiềm hãm cước bộ, lông mi run rẩy,rời lại đi lên phía trước hai bước, trực tiếp đóng cửa phòng.
Hơn một tháng sau, trên một bàn tiệc tại nhà hàng nổi tiếng tại X thị. Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ cùng với ông bà ngoại và Nguyễn cha, Nguyễn mẹ từ nông thôn đến, bên cạnh còn hai chỗ trống.
"Ai nha, vẫn là Tiểu Diễm lợi hại nha, khi nào thì bắt đầu đi làm?". Nguyễn mẹ uống trà, tươi cười nhìn Cố Úc Diễm, "Về sau con chính là kiểm sát trưởng nha".
"Giữa tháng tám". Gãi đầu cười cười, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng trả lời, thấy Nguyễn mẹ đã uống hết trà, vội vàng rót đầy vào, lại nhìn nhìn mấy người ở xung quanh, rót thêm cho bà ngoại một ít, "Không phải là kiểm sát trưởng a, hiện tại chỉ là một nhân viên a..."
"Giống nhau cả thôi, đều là làm việc ở viện kiểm sát cả". Nguyễn mẹ cười nheo mắt, nói xong thì vỗ vỗ đầu Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh, "Con hãy mau học tập Tiểu Diễm, cố gắng nhiều hơn!"
"Mẹ...". Ném cái xem thường, Nguyễn Minh Kỳ hữu khí vô lực, "Mẹ lúc nào cũng thích đả kích con, không biết là ai biết con được vào làm việc ở luật sở mà cao hứng đến nỗi một đêm không ngủ".
"Nha đầu chết tiệt kia, làm chi phải nói mẹ như vậy a". Lại vỗ vỗ đầu con gái, Nguyễn mẹ hết cười nữa....nhưng kỳ thật trên mặt mấy vị trưởng bối đều tươi cười, có cả ông ngoại luôn luôn nghiêm túc của Cố Úc Diễm.
"Thật có lỗi, con đến muộn....". Một lát sau, người đang chờ đợi cũng đã đến, Cố Úc Diễm đưa hai chén trà đến trước mặt hai người, "Liên tỷ tỷ, Mục a di, uống miếng trà đi".
Cười cười với Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên xoa bóp cái mũi Cố Úc Diễm, "Cảm ơn".
"Hắc hắc...vậy chúng ta gọi thức ăn đi".
Bữa cơm hôm nay là chủ yếu muốn chúc mừng Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ tốt nghiệp đại học rồi tự tìm được một công việc tốt, mấy vị trưởng bối ở nông thôn đều đến đây, Mục Hề Liên liền quyết định đến khách sạn hảo hảo ăn một bữa.
Nhưng ngay lúc mọi người đang cùng nhau vui vẻ, bà ngoại Cố Úc Diễm bỗng nhiên nhíu mi nhìn cách đó không xa, một lát sau, tay nhẹ nhàng huých cánh tay cháu ngoại, đè thấp thanh âm, "Nha đầu, người bên kia, có phải Tần tiểu thư không?"
Trong lòng run lên, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn theo tầm mắt của bà ngoại, ngay lập tức thấy được khuôn mặt luôn quanh quẩn trong giấc mộng của mình, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, mà ánh mắt....thì vẫn lạnh lùng như thế.
"Ngô, không biết". Thành thật trả lời, nhớ lại mấy vị giám khảo, Cố Úc Diễm nhíu mày, "Em cũng không biết rõ lắm".
"Ân....nhất định sẽ đậu". Tay sờ sờ sườn mặt Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhẹ giọng nói, "Tiểu Diễm nhà chúng ta rất lợi hại a".
"Phốc....". Nguyễn Minh Kỳ đang ăn canh ở một bên nhịn không được cười phì cười, nhìn hảo bằng hữu đang trợn trắng mắt trừng mình, "Đúng vậy, tiểu bằng hữu Tiểu Diễm là lợi hại nhất".
"Ăn cơm của cậu đi!". Gắp một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng nàng, trên mặt Cố Úc Diễm đầy vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại một trận ảm đạm.
Tiểu bằng hữu a....
Cúi đầu gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, trong tiềm thức chợt lóe lên hình ảnh Đường Vận gọi mình là tiểu bằng hữu, mà Tần Thanh Miểu ở một bên cười như không cười, không khỏi thở dài, nuốt xong miếng cơm thì lại ngậm tiếp một ngụm khác thật to, bộ dáng kia làm cho Mục Hề Liên có chút lo lắng, "Em ăn chậm một chút, còn nhiều lắm".
"Hảo". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm nhếch miệng cười, " Đậu hay không đậu, hẳn là hai ngày nữa sẽ biết".
"Ân". Múc thêm cho nàng một bát, Mục Hề Liên ôn nhu cười, "Vậy hai ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi đi".
"Hảo".
Ban đêm, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ cũng không có trở về trường học. Mục Hề Liên trở lại làm việc cũng đã hơn một năm, làm quản lí ở bộ phận tiêu thụ, có tiền lương và được hưởng phần trăm hoa hồng, nên tiền kiếm được ngày càng nhiều, lo lắng đến chuyện sau này Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ sẽ ở đây làm việc, nên đổi sang thuê một căn nhà cho ba người cùng ở.
Sau khi tắm rửa xong, trở về phòng lấy máy sấy đứng trước gương thổi tóc, nhìn chính mình trong gương sau khi để tóc dài, Cố Úc Diễm nhất thời có chút hoảng hốt.
Để tóc dài....không rõ là vì cái gì.
Bởi vì không muốn giống ca ca nữa chăng? Hay là bởi vì sau khi bị Tần Thanh Miểu đối đãi lạnh lùng như vầy thì không muốn để tóc như vậy nữa? Hay là.....để đến lúc nhìn chính mình trong gương cũng không thấy đau lòng vạn phần?
Nhưng mà nay nhìn vào, vì cái gì vẫn cảm thấy lòng rầu rĩ đây?
"Tương lai....rốt cuộc có khả năng không?". Yên lặng nhìn mình trong gương, Cố Úc Diễm không thèm để ý tiếng "vù vù" của máy sấy, cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, "Miểu Miểu...."
Mất nửa giờ làm khô tóc. Đứng thẳng dậy thở dài một trận, Cố Úc Diễm bỏ máy sấy xuống rồi trực tiếp ngã ngửa xuống giường, hai tay gối đầu, có chút hoảng hốt nghĩ đến chuyện đã trải qua một năm nay.
Tết âm lịch năm ấy, cùngcái tin nhắn kia, quả thật như một gáo nước lạnh nhẫn tâm dập tắt tất cả niềm hi vọng của nàng. Trong nháy mắt nhìn đến một câu như vậy, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng và phiền chán đến cỡ nào của Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã tự nhắc mình một lần rồi lại một lần là không thể khóc, nhưng vẫn không kiềm nén được áp lực mà trốn trong phòng khóc hồi lâu.
Sau đó, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không gặp nhau nữa, cũng chưa từng liên hệ với Đường Vận thêm một lần nào....Tết âm lịch năm sau, cũng không viết câu đối xuân rồi lén lút đến tiểu khu nhờ bảo an đưa cho nàng nữa.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời của Đường Vận, muốn mình quên Tần Thanh Miểu, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ níu kéo. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tưởng niệm bị che giấu, nhưng cũng chưa từng mất đi.
"Thuận theo tự nhiện, thật sự đúng không?". Ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dần mơ hồ, Cố Úc Diễm lê cái thân lại chỗ gối đầu, "Cứ như vậy đi".
Đã là sinh viên tốt nghiệp, nàng sớm đã không còn là đưa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê. Cho dù không phải vì Tần Thanh Miểu, nàng cũng sẽ ở đây làm việc, lúc trước ca ca vốn định sau khi ở trong này làm việc thì sẽ mua phòng rồi đón ông bà ngoại lên đây dưỡng lão, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ ý định này.
Cho nên cứ thuận theo tự nhiên, cố gắng đọc sách, ở chỗ này làm việc, chẳng phải là rất có lợi cho mình sao, không phải sao?
Về phần Tần Thanh Miểu, nếu như thật sự có thể, nàng chắc chắc sẽ không ngu đần như trước kia nữa, nhưng nếu không được, tự hồ cũng không có gì bất thường đi?
Nghĩ như thế, nhưng cái mũi vẫn có chút ê ẩm. Cố gắng đi về phía trước, cho dù nói là vì chính mình, nhưng nghĩ đến sẽ không được người ta đáp lại, đúng là rất khổ sở.
Mò di động đặt ở đầu giường, mở di động ra nhìn bức ảnh thừa dịp Tần Thanh Miểu ngủ say mà vụng trộm chụp được, Cố Úc Diễm lộ ra cái đầu từ trong chăn, có chút xuất thần nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, "Miểu Miểu, có phải là chị vẫn giống như trước, không tin cảm tình của em, cũng không tin em sẽ không lừa chị?"
Nói xong, di động cũng đặt lại di lên giường, Cố Úc Diễm nằm úp sấp xuống, lấy chăn che đầu lại, trong phòng không có một tiếng động.
Bầu trời mùa hạ vào ban đêm, trên bầu trời đầy sao, cái lạnh làm cho người ta sảng khoái. Đường Vận đang dựa vào vách tường ở ban công không khỏi một trận thích ý, tầm mắt đảo đến con mèo trắng muốt so với mình lại càng thêm thích thú cọ cọ chân Tần Thanh Miểu, lập tức hết chỗ nói.
"Thanh Miểu, hình như nó lại béo ra thì phải?". Bắt chước Tần Thanh Miểu ngồi xuống, Đường Vận nhìn con mèo còn đang ăn khuya kia, rất buồn bực, "Mình nhớ là cuối tuần trước nó cũng chưa béo đến vậy a".
"Hình như là thế". Vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm, Tần Thanh Miểu thấy con mèo nhỏ...a không, đại miêu tựa hồ đã ăn no, tay ôm nó đi vào phòng khách, Đường Vận cũng vào theo, "Con mèo này một ngày ăn bốn bữa cơm, ăn nhiều như vậy, trong cuộc đời của mình, cũng chưa từng ăn nhiều như nó a".
"Cho nên cậu không phải là Đạm Đạm". Ngồi trên sô pha, nhìn con mèo Ba Tư lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc mới được mang về, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhu hòa vài phần, tùy ý nó kêu "meo meo meo meo" với mình.
Bất đắc dĩ ngồi xuống, Đường Vận nhìn chủ nhân rất chiều chuộng đại miêu của mình, im lặng một lát, nói, "Mình hôm nay hỏi mấy người có liên quan, cái tên kia...thật đúng là không thể khinh thường a".
Nguyên bản đang khẽ vuốt Đạm Đạm, nhìn nó đang rất hưởng thụ cọ cọ lên tay Tần Thanh Miểu, nhưng không nói gì.
"Thi viết đứng thứ hai, ngày đó phỏng vấn cũng gây ấn tượng với giám khảo". Thấy vẻ mặt Tần Thanh Miểu vẫn lãnh đạm, Đường Vận vẫn nói cho xong, "Phỏng chừng hai ngày nữa sẽ biết được kết quả kiểm tra sức khỏe".
Tần Thanh Miểu vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đạm Đạm, thẳng đến khi Đạm Đạm bởi vì động tác của nàng dừng lại mà có chút bất mãn "meo meo" vài tiếng, thế này mới tiếp tục khẽ vuốt lên người nó, "Vậy sao?"
"Đúng vậy....". Gật gật đầu, Đường Vận trộm nhìn vẻ mặt Tần Thanh Miểu, "Nghe nói tất cả các giám khảo đều làm việc rất công tâm".
"Ân". Vuốt Đạm Đạm thêm hai cái nữa, Tần Thanh Miểu để nó sang một bên, đứng dậy trực tiếp trở về phòng, "Mình đi tắm rồi ngủ, cậu cũng trở về sớm một chút đi".
Ném một cái xem thường, đối với người không khách khí đuổi mình như vậy. Đường Vận thấy nàng không hề có ý định dừng bước, lắc đầu, quay đầu lại nhịn con mèo dáng người xấu xí ở trên sô pha nhảy phốc xuống sàn phát ra âm thanh, nâng tay sờ nó một cái, "Cái tên Đạm Đạm này là vì sao có a...thực sự là một chút cũng không hợp...".
Tần Thanh Miểu nghe như vậy thì lập tức kiềm hãm cước bộ, lông mi run rẩy,rời lại đi lên phía trước hai bước, trực tiếp đóng cửa phòng.
Hơn một tháng sau, trên một bàn tiệc tại nhà hàng nổi tiếng tại X thị. Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ cùng với ông bà ngoại và Nguyễn cha, Nguyễn mẹ từ nông thôn đến, bên cạnh còn hai chỗ trống.
"Ai nha, vẫn là Tiểu Diễm lợi hại nha, khi nào thì bắt đầu đi làm?". Nguyễn mẹ uống trà, tươi cười nhìn Cố Úc Diễm, "Về sau con chính là kiểm sát trưởng nha".
"Giữa tháng tám". Gãi đầu cười cười, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng trả lời, thấy Nguyễn mẹ đã uống hết trà, vội vàng rót đầy vào, lại nhìn nhìn mấy người ở xung quanh, rót thêm cho bà ngoại một ít, "Không phải là kiểm sát trưởng a, hiện tại chỉ là một nhân viên a..."
"Giống nhau cả thôi, đều là làm việc ở viện kiểm sát cả". Nguyễn mẹ cười nheo mắt, nói xong thì vỗ vỗ đầu Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh, "Con hãy mau học tập Tiểu Diễm, cố gắng nhiều hơn!"
"Mẹ...". Ném cái xem thường, Nguyễn Minh Kỳ hữu khí vô lực, "Mẹ lúc nào cũng thích đả kích con, không biết là ai biết con được vào làm việc ở luật sở mà cao hứng đến nỗi một đêm không ngủ".
"Nha đầu chết tiệt kia, làm chi phải nói mẹ như vậy a". Lại vỗ vỗ đầu con gái, Nguyễn mẹ hết cười nữa....nhưng kỳ thật trên mặt mấy vị trưởng bối đều tươi cười, có cả ông ngoại luôn luôn nghiêm túc của Cố Úc Diễm.
"Thật có lỗi, con đến muộn....". Một lát sau, người đang chờ đợi cũng đã đến, Cố Úc Diễm đưa hai chén trà đến trước mặt hai người, "Liên tỷ tỷ, Mục a di, uống miếng trà đi".
Cười cười với Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên xoa bóp cái mũi Cố Úc Diễm, "Cảm ơn".
"Hắc hắc...vậy chúng ta gọi thức ăn đi".
Bữa cơm hôm nay là chủ yếu muốn chúc mừng Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ tốt nghiệp đại học rồi tự tìm được một công việc tốt, mấy vị trưởng bối ở nông thôn đều đến đây, Mục Hề Liên liền quyết định đến khách sạn hảo hảo ăn một bữa.
Nhưng ngay lúc mọi người đang cùng nhau vui vẻ, bà ngoại Cố Úc Diễm bỗng nhiên nhíu mi nhìn cách đó không xa, một lát sau, tay nhẹ nhàng huých cánh tay cháu ngoại, đè thấp thanh âm, "Nha đầu, người bên kia, có phải Tần tiểu thư không?"
Trong lòng run lên, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn theo tầm mắt của bà ngoại, ngay lập tức thấy được khuôn mặt luôn quanh quẩn trong giấc mộng của mình, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, mà ánh mắt....thì vẫn lạnh lùng như thế.
Chương 62
Đường Vận đang rời đi bỗng người bên cạnh dừng bước, Đường Vận hơi có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, theo tầm mắt của nàng, hơi nhíu mi, cố gắng nhìn, mới đại khái xác định được người kia là Cố Úc Diễm.
Tóc dài rồi, thật là rất khác so với trước kia a.
Lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng chỉ lạnh lùng liếc mình một cái liền rời đi, trong lòng Cố Úc Diễm lập tức nhói đau, mà bà ngoại ở bên cạnh đứng dậy muốn đi đến chỗ Tần Thanh Miểu, làm cho người nãy giờ vẫn còn đang khổ sở vội vàng đứng dậy ngăn cản, "Bà ngoại..."
"Nha đầu, có phải con gạt bà ngoại không?". Bà ngoại có ấn tượng rất tốt với Tần Thanh Miểu, giờ phút này không chắc là Tần Thanh Miểu có nhìn qua bên này không, nhưng vừa thấy sắc mặt của cháu ngoại biến đổi thì lập tức biết việc nàng nói rằng đã làm hòa với Tần Thanh Miểu là dối trá, không khỏi nhăn mặt.
Những người còn lại trên bàn cơm đều không hiểu, tại sao bà ngoại lại nói như vậy với Cố Úc Diễm.
"Con....". Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, Cố Úc Diễm nhát gan liếc Tần Thanh Miểu một cái, cúi đầu, "Bà ngoại, chúng ta ăn cơm đi...."
Trong chốc lát, đoàn người Tần Thanh Miểu cũng đã rời khỏi khách sạn, bà ngoại hiển nhiên biết được cháu ngoại là không muốn mình đi qua đó, thở dài, ngồi xuống, "Được rồi, bà mặc kệ chuyện của con".
Nếu không phải cảm thấy cảm tình của Tần Thanh Miểu rất quan trọng với cháu của mình, bà cũng không muốn đi qua đó làm gì.
"Con đứa nhỏ này a....". Lắc đầu, bà ngoại vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, "Nhanh ăn cơm đi, bà ngoại không xen vào nữa".
"Nga...". Rầu rĩ cúi đầu ăn cơm, nhưng cái mũi hơi nhức, Cố Úc Diễm gắp hai miếng cơm, đứng dậy, "Con đi vệ sinh một lát".
Nói xong thì vội vàng hỏi phục vụ hướng đi đến nhà vệ sịnh, rồi vội vàng chạy đi, mà các trưởng bối không hiểu được ẩn tình thì cười cười, nghĩ đến nàng mắc đến mức nóng nảy như vậy, Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ liếc nhau, đều đọc được nỗi lo lắng trong mắt của nhau.
Quả thật lúc đầu cũng không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, nhưng vừa mới đây, thấy được một màn Tần Thanh Miểu lãnh đạm nhìn Cố Úc Diễm rồi đi thẳng.
Ngay lúc Cố Úc Diễm càng ngày càng loạn chạy vào buồng vệ sinh, ở một bàn khác trong nhà hàng, hai nữ nhân ngồi đối diện nhau, tầm mắt cùng nhau giằng co cùng một chỗ.
"Thật đúng là rất thú vị a...". Người tóc ngắn nhìn theo bóng dáng Cố Úc Diễm, sau đó vươn tay cầm tay nữ nhân đối diện, "Để cho nàng đến văn phòng chúng ta đi".
"Lúc nào cũng chỉ muốn đùa giỡn". Nữ nhân tóc dài đối diện dù không trang điểm thì cũng động lòng người mang theo ngữ khí oán trách nói, xem thường một cái, có vẻ rất phong tình vạn chủng, cầm lại cái tay trên bàn, mười ngón giao khấu, "Không thành thật...".
"Hắc hắc, chỉ là nghe Huyên tỷ nói, sau đó cũng có điều tra một chút, cảm thấy rất muốn đùa giỡn đôi chút". Người tóc ngắn cười hì hì, nhìn kỹ thì trong mắt còn có một chút lấy lòng sủng nịch. "Khó có khi được vui đùa".
"Em a...". Vươn tay chỉ vào người kia, nhẹ nhàng trỏ vào cái mũi người đang ngây ngô cười, ánh mắt của nữ nhân tóc dài rất ôn nhu, "Được rồi, để cho cô ấy đến văn phòng của chúng ta đi".
"Hắc hắc, khoa trưởng đại nhân thật tốt". Nữ nhân tóc ngắn tươi cười sáng lạn, rồi lấy tay của nữ nhân tóc dài đưa lên miệng hôn một cái.
"Phì...đồ ngốc này..."
Sau giờ ngọ (cỡ 12h trưa) thì không khí khô nóng thổi vào phòng, trên nệm Tịch Mộng Tư ( loại nệm nổi tiếng của TQ) mềm mại, nữ nhân mặc váy ngủ từ từ nhắm hai mắt lại, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra nồng đậm bất an.
"Không cần...". Ngâm một tiếng, nguyên bản chỉ hơi nhăn mi giờ đây lập tức nhíu chặt lại, hai tay tùy ý đặt ở hai bên nắm lại thành quyền, người đang ngủ say lập tức bật dậy, ngực liều mạng phập phồng, trên cái trán trơn bóng che kín mồ hôi, vài sợi tóc bết vào mặt, có vẻ vô cùng chật vật.
Nhìn chung quanh bốn phía, đôi mắt đang mờ mịt dần trở nên rõ ràng, đang ngủ trong chốc lát thì lại gặp ác mộng đáng thức, Tần Thanh Miểu bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt xong thì đi ra ngoài, ngồi xuống sô pha, nhắm hai mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ở trên sô pha mềm mại, cả người trắng muốt, không có một chút tạp sắc nào, Đạm Đạm từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thanh Miểu, rất tự nhiên lết cái thân thể cồng kềnh của mình qua, nằm úp sấp hoàn toàn lên đùi nàng, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tóc dài rồi, thật là rất khác so với trước kia a.
Lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng chỉ lạnh lùng liếc mình một cái liền rời đi, trong lòng Cố Úc Diễm lập tức nhói đau, mà bà ngoại ở bên cạnh đứng dậy muốn đi đến chỗ Tần Thanh Miểu, làm cho người nãy giờ vẫn còn đang khổ sở vội vàng đứng dậy ngăn cản, "Bà ngoại..."
"Nha đầu, có phải con gạt bà ngoại không?". Bà ngoại có ấn tượng rất tốt với Tần Thanh Miểu, giờ phút này không chắc là Tần Thanh Miểu có nhìn qua bên này không, nhưng vừa thấy sắc mặt của cháu ngoại biến đổi thì lập tức biết việc nàng nói rằng đã làm hòa với Tần Thanh Miểu là dối trá, không khỏi nhăn mặt.
Những người còn lại trên bàn cơm đều không hiểu, tại sao bà ngoại lại nói như vậy với Cố Úc Diễm.
"Con....". Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, Cố Úc Diễm nhát gan liếc Tần Thanh Miểu một cái, cúi đầu, "Bà ngoại, chúng ta ăn cơm đi...."
Trong chốc lát, đoàn người Tần Thanh Miểu cũng đã rời khỏi khách sạn, bà ngoại hiển nhiên biết được cháu ngoại là không muốn mình đi qua đó, thở dài, ngồi xuống, "Được rồi, bà mặc kệ chuyện của con".
Nếu không phải cảm thấy cảm tình của Tần Thanh Miểu rất quan trọng với cháu của mình, bà cũng không muốn đi qua đó làm gì.
"Con đứa nhỏ này a....". Lắc đầu, bà ngoại vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, "Nhanh ăn cơm đi, bà ngoại không xen vào nữa".
"Nga...". Rầu rĩ cúi đầu ăn cơm, nhưng cái mũi hơi nhức, Cố Úc Diễm gắp hai miếng cơm, đứng dậy, "Con đi vệ sinh một lát".
Nói xong thì vội vàng hỏi phục vụ hướng đi đến nhà vệ sịnh, rồi vội vàng chạy đi, mà các trưởng bối không hiểu được ẩn tình thì cười cười, nghĩ đến nàng mắc đến mức nóng nảy như vậy, Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ liếc nhau, đều đọc được nỗi lo lắng trong mắt của nhau.
Quả thật lúc đầu cũng không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, nhưng vừa mới đây, thấy được một màn Tần Thanh Miểu lãnh đạm nhìn Cố Úc Diễm rồi đi thẳng.
Ngay lúc Cố Úc Diễm càng ngày càng loạn chạy vào buồng vệ sinh, ở một bàn khác trong nhà hàng, hai nữ nhân ngồi đối diện nhau, tầm mắt cùng nhau giằng co cùng một chỗ.
"Thật đúng là rất thú vị a...". Người tóc ngắn nhìn theo bóng dáng Cố Úc Diễm, sau đó vươn tay cầm tay nữ nhân đối diện, "Để cho nàng đến văn phòng chúng ta đi".
"Lúc nào cũng chỉ muốn đùa giỡn". Nữ nhân tóc dài đối diện dù không trang điểm thì cũng động lòng người mang theo ngữ khí oán trách nói, xem thường một cái, có vẻ rất phong tình vạn chủng, cầm lại cái tay trên bàn, mười ngón giao khấu, "Không thành thật...".
"Hắc hắc, chỉ là nghe Huyên tỷ nói, sau đó cũng có điều tra một chút, cảm thấy rất muốn đùa giỡn đôi chút". Người tóc ngắn cười hì hì, nhìn kỹ thì trong mắt còn có một chút lấy lòng sủng nịch. "Khó có khi được vui đùa".
"Em a...". Vươn tay chỉ vào người kia, nhẹ nhàng trỏ vào cái mũi người đang ngây ngô cười, ánh mắt của nữ nhân tóc dài rất ôn nhu, "Được rồi, để cho cô ấy đến văn phòng của chúng ta đi".
"Hắc hắc, khoa trưởng đại nhân thật tốt". Nữ nhân tóc ngắn tươi cười sáng lạn, rồi lấy tay của nữ nhân tóc dài đưa lên miệng hôn một cái.
"Phì...đồ ngốc này..."
Sau giờ ngọ (cỡ 12h trưa) thì không khí khô nóng thổi vào phòng, trên nệm Tịch Mộng Tư ( loại nệm nổi tiếng của TQ) mềm mại, nữ nhân mặc váy ngủ từ từ nhắm hai mắt lại, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra nồng đậm bất an.
"Không cần...". Ngâm một tiếng, nguyên bản chỉ hơi nhăn mi giờ đây lập tức nhíu chặt lại, hai tay tùy ý đặt ở hai bên nắm lại thành quyền, người đang ngủ say lập tức bật dậy, ngực liều mạng phập phồng, trên cái trán trơn bóng che kín mồ hôi, vài sợi tóc bết vào mặt, có vẻ vô cùng chật vật.
Nhìn chung quanh bốn phía, đôi mắt đang mờ mịt dần trở nên rõ ràng, đang ngủ trong chốc lát thì lại gặp ác mộng đáng thức, Tần Thanh Miểu bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt xong thì đi ra ngoài, ngồi xuống sô pha, nhắm hai mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ở trên sô pha mềm mại, cả người trắng muốt, không có một chút tạp sắc nào, Đạm Đạm từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thanh Miểu, rất tự nhiên lết cái thân thể cồng kềnh của mình qua, nằm úp sấp hoàn toàn lên đùi nàng, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
"Thật là, người như thế nào thì tìm mèo như thế đó....". Có chút bất đắc dĩ thấp giọng thì thào, biểu tình vừa mới nới lỏng lập tức cứng đờ, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi dưới, một lát sau, trực tiếp ôm con mèo đang ngủ rất ngon vào lòng, mặt chôn lên thân thể xù lồng kia.
"Meo meo....". Bởi vì động tác bất thình lình của nàng nên sinh ra hoảng sợ, Đạm Đạm kêu một tiếng giãy ra, Tần Thanh Miểu không kịp phòng bị, chỉ nghe một cái "bộp", Đạm Đạm đã ở dưới sàn.
Thở dài, đứng dậy trở về phòng, cũng không liếc mắt nhìn Đạm Đạm nữa.
Mà con mèo luôn được chủ nhân yêu chiều kia đi theo Tần Thanh Miểu vài bước, mãi cho đến cửa phòng của nàng thì mới dừng lại, nằm xuống sàn, có vẻ rất nhu thuận. Nhưng sau khi nằm xuống, mảnh da lông trên người cũng không còn mượt mà như thường ngày, trên đó, có vài vết nước còn đọng lại.
Tháng tám đến, kiềm chế cảm xúc khẩn trương của mình, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn mấy cái chữ to lòe loẹt, hít sâu một hơi, bước chân vào.
Gõ cửa phòng khoa trưởng của khoa công tố, rất nhanh liền nghe được thanh âm lạnh lùng, "Vào đi".
Sau khi vào thì thấy được hai người phỏng vấn mình trước đây, Cố Úc Diễm lại khẩn trương, cố gắng khắc chế cảm xúc này, "Khoa....ngài hảo".
"Phốc...". Nữ nhân đang ngồi rất nghiêm túc ở sau bàn gật gật đầu, mà người ngồi đối diện lập tức phì cười.
"Hoan nghênh cô gia nhập khoa công tố của viện kiểm sát X thị". Nữ nhân nghiêm túc liếc người đang cười kia một cái, đứng dậy nói với Cố Úc Diễm, sau đó vươn tay phải, "Tôi là trưởng khoa của khoa công tố, Triệu Mạt Thương".
"Ân...Ân, tôi biết rồi, Triệu khoa trưởng hảo". Có chút co quắp nắm tay Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm bối rối, nữ nhân vừa mới cười kia cũng đứng lên, nắm tay nàng, "Phó công tố khoa (chỗ này có cái không hiểu, nói đại), Thương Mặc".
"Phó khoa, ngài hảo". Thành thật nói, lại không biết mình nói có đúng không, người ta thường không thích bị kêu cùng với chữ "phó", Cố Úc Diễm lại càng khẩn trương, chân tay luống cuống nửa ngày, làm cho Thương Mặc vẫn đạm đạm cười lắc đầu, vỗ vai nàng, "Không hổ là đại học pháp viện X, cũng đơn thuần giống như tôi..."
Nói xong, cư nhiên còn quay đầu chớp mắt vài cái với Triệu Mạt Thương vẻ mặt lạnh nhạt, "Đúng không, học tỷ".
Hơi mị hí mắt cảnh cáo nhìn Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cũng không tiếp lời nàng ta, mà nói với Cố úc Diễm, "Trước tiên cô hãy đi theo Thương phó khoa đi, cô ấy sẽ sắp xếp không việc cho cô".
"Hảo". Trừ bỏ khi phỏng vấn, Cố Úc Diễm cảm thấy Triệu Mạt Thương và Thương Mặc có chút quen mặt, nhưng không nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu, mà cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho nàng có một chút an tâm.
Nhưng khí chất của Triệu Mạt Thương thật sự quá mức cường đại, tuy vẻ mặt không lãnh đạm như Tần Thanh Miểu, nhưng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, vẫn làm cho Cố Úc Diễm có loại xúc động, theo bản năng lùi ra xa vài bước. Nhưng ngược lại Thương Mặc thì luôn tươi cười, thoạt nhìn thân thiết hơn, nhưng thời điểm cặp mắt kia đánh giá nàng, cư nhiên lại khiến nàng có cảm giác run sợ.
Ra khỏi phòng Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến cảm giác của mình đối với hai người kia, âm thầm ngẫm nghĩ.
"Về sau hảo cố gắng!". Nắm tay lại tự cổ vũ bản thân, Cố Úc Diễm đi vài bước, nhưng lại ý thức được mình chưa biết văn phòng của Thương Mặc ở đâu, dừng bước lại muốn hỏi, cửa phòng mở ra, Thương Mặc xoa thắt lưng lười biếng đi ra rồi đóng của lại, "Đi, tôi đưa em trở về đại bản doanh".
"Dạ, cảm ơn Thương...phó khoa". Gật gật đầu, lễ phép đáp, hơi do dự, những vẫn nói ra từ "phó", Cố Úc Diễm có chút rối rắm nhíu mày, quyết định sau khi tan tầm sẽ về nhà hỏi Mục Hề Liên phải làm gì khi gặp loại chuyện thế này.
"Em có biết kêu như vậy rất khó nghe không?". Thương Mặc đi ở phía trước lập tức dừng bước, xoay người đánh giá Cố Úc Diễm hai vòng, lộ ra nụ cười tươi, "Gọi tôi là tổ trưởng thì được rồi".
Nga nga...cảm ơn tổ trưởng".
"Đi thôi". Thương Mặc lắc đầu, đối với bộ dáng Cố Úc Diễm cũng không quá để ý, nhưng đến cửa phòng lại không lập tức đi vào, xoay người lại, hứng trí nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm vài giây, "Em nếu cứ như vậy, thực dễ dàng bị người khác khi dễ đến nỗi chính mình cũng đều không biết nga".
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp