Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 133 + 134

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 133

Đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong ngực, ôn nhu dụ dỗ, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở của cô, lúc này Thương Mặc mới thả Triệu Mạt Thương lên giường, cầm bát đứng dậy, xoay người thấy Đan Trác, mở miệng muốn nói gì đó, lại khép lại.
Đan Trác đặt ngón trỏ tay phải lên môi làm động tác chớ lên tiếng, chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo Thương Mặc cùng đi ra ngoài.
Gật đầu, theo bà đi ra khỏi căn phòng, không quên khép cửa phòng, Thương Mặc cùng Đan Trác sau khi rời khỏi đây, chống lại ánh mắt của Triệu Đình Vĩ và Cận Phi Hàn vẻ mặt lạnh lùng không gợn sóng.
"Trở về đi, Mạt Thương đang ngủ, chớ quấy rầy làm nó tỉnh dậy." Đan Trác dẫn đầu mở miệng nói xong, Triệu Đình Vĩ nhíu mày lại, còn muốn nói gì nữa, Đan Trác lại nói, "Cho dù đem nó đánh thức, nó cũng sẽ không cùng đi với chúng ta, khách sạn này người đến người đi, lẽ nào ông muốn cho người mạnh mẽ đem con gái mang về?"
Nghe xong lời của bà cảm thấy có chút đạo lý, Triệu Đình Vĩ trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, lần nữa xem Thương Mặc, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, "Thương Mặc, ở trong kinh đô, cũng không cần quá kiêu ngạo vẫn tương đối tốt hơn."
Cong lên khóe miệng cười cười, Thương Mặc gật đầu, "Cảm tạ nhạc phụ đại nhân cảnh tỉnh."
"Hừ!" Hừ một tiếng rồi rời khỏi, Triệu Đình Vĩ ngay cả Cận Phi Hàn cũng lười không muốn gọi hắn, Cận Phi Hàn sắc mặt tái nhợt, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thương Mặc giây, đi tới bên người Thương Mặc, thấp giọng nói, "Là chính mày 
đưa tới cửa, Thương Mặc. "
Dứt lời, Cận Phi Hàn cũng rời đi, trong phòng chỉ còn Thương Mặc và Đan Trác.
"Nhạc mẫu đại nhân ăn cơm rồi sao?" Thương Mặc nghiêng đầu, hướng về phía Đan Trác lộ ra mỉm cười, "Có muốn ăn chung hay không ?"
Đan Trác buồn cười nhìn nàng, ánh mắt từ trên mặt nàng rơi xuống trên cổ của nàng, "Thương Mặc, vẫn nên dán băng dán cá nhân đi."
Mặt hơi đỏ lên, Thương Mặc sờ lên hồng ấn Triệu Mạt Thương mút hiện ra, nét mặt như trước bình tĩnh, "Cảm tạ nhạc mẫu đại nhân nhắc nhở. "
Lắc đầu, Đan Trác giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.
Đóng cửa lại, Thương Mặc đứng ở cạnh cửa hồi lâu, đôi mắt thâm trầm.
Tùy tiện ăn một chút đồ trên bàn, Thương Mặc trở lại trong phòng ngủ, nằm dài trên giường, Triệu Mạt Thương lại giống như có cảm giác theo thói quen trực tiếp tiến vào trong ngực nàng, trong miệng không biết nỉ non gì đó.
"Cô gái ngu ngốc..." Thương Mặc ôm chặt cô, nhẹ giọng thở dài, cũng theo hai mắt nhắm nghiền.
Khi Triệu Mạt Thương hoàn toàn thanh tỉnh, sớm đã lại qua một đêm rồi, sáng sớm lúc ở trong lòng Thương Mặc tỉnh lại, nhìn khóe miệng chứa đựng ý cười nhìn thiên hạ đang nhìn mình, một hồi ngọt ngào, tay vỗ vỗ gò má của nàng, "Tiểu Đản, tại sao em mỗi lần đều tỉnh dậy sớm hơn tôi nha?"
Thương Mặc hôn một cái lên gò má của cô, rất là nhu hòa, "Bởi vì chị là bảo bối của em mà. "
Nghe nàng vừa nói như vậy, lập tức nhớ tới Thương Mặc trong lúc đó đối với mình gần như tà ác để cho cô cảm thấy thẹn tới cực điểm giày vò, Triệu Mạt Thương cắn bả vai của nàng, "Bại hoại!"
Bả vai tuy là bị cắn, lại một chút cảm giác đau đớn cũng không có, bàn tay Thương Mặc ở trên lưng Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng linh hoạt nhúc nhích, "Em chỉ đối với chị hư hỏng mà thôi."
"Chán ghét. . ." Không nỡ nói nặng lời, Triệu Mạt Thương cuối cùng vẫn lại ở phía trên lưu lại một cái dấu hôn, bỉu môi xoay người đưa lưng về phía Thương Mặc, "Không để ý tới Mặc...."
"A...." Ở thành phố X đã quen một mặt tiểu nữ nhân của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc từ phía sau ôm lấy cô, "Em sẽ thương tâm đó. "
"Đáng đời!" Nói thì nói như thế, Triệu Mạt Thương buông lỏng thân thể tựa vào trong lòng Thương Mặc, hơn nửa ngày, bỗng nhiên nghi hoặc nói, "Tiểu Đản, bây giờ là mấy giờ?"
"Hơn bảy giờ. " Thương Mặc hôn một chút lên mái tóc của cô, tay nhịn không được ở bên hông Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng vuốt ve, "Làm sao vậy?"
"Vì sao ngày hôm nay trời tối chậm như vậy?" Triệu Mạt Thương nhíu lại lông mi, rất là khó hiểu, "Kinh đô nơi này trời thu bầu trời tối đen rất nhanh. "
"Ha ha...." Cười khẽ một tiếng, Thương Mặc liếm liếm vành tai tinh xảo của Triệu Mạt Thương, ở bên tai cô khẽ thở nhiệt khí, "Bây giờ là hơn bảy giờ sáng, khoảng cách em đến kinh đô, đã qua 2 buổi tối rồi. "
Đột nhiên trừng lớn mắt, Triệu Mạt Thương ngồi dậy, vội vội vàng vàng mà cầm điện thoại xem xét ngày, quả nhiên đã là ngày thứ ba.
Bất mãn xoay người nắm mũi của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương tức giận nói, "Đều tại em, tôi cư nhiên ngủ lâu như vậy. "
Thảo nào cảm thấy đầu có chút choáng váng.
"Mệt mỏi liền buồn ngủ nha. " Thương Mặc coi như chuyện đương nhiên nói, tiếp đó giống như nhớ tới cái gì nói, "Được rồi, em đã giúp chị cùng nhạc mẫu đại nhân xin nghỉ phép rồi, ngày hôm nay chị cũng không cần đi công ty. "
"Mẹ tôi?" Triệu Mạt Thương nghi ngờ nhìn nàng, "Em liên lạc với bà ấy rồi?"
"Ngày hôm qua bà ấy tới nơi này tìm chị." Thương Mặc cũng ngồi xuống, theo thói quen lại đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong lòng, "Chị lúc ấy đang ngủ say. "
Khuôn mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, Triệu Mạt Thương hơi cắn xuống môi, ánh mắt có thần trừng mắt Thương Mặc, "Em hại tôi mất mặt!"
"Hắc, không phải mất mặt. " Thương Mặc trơ mặt ra, tiến đến sườn mặt cô hôn một cái, suy nghĩ một chút, nheo lại nhãn, "Nhạc mẫu đại nhân tựa hồ đồng ý?"
Thái độ của Đan Trác, thực sự có chút khiến người ta cảm thấy khó có thể suy đoán.
Triệu Mạt Thương nhíu mày lại, nhớ tới thái độ của Đan Trác từ sau khi mình trở về, trong giọng nói tràn ngập mê hoặc, "Tôi cũng vậy không rõ ràng lắm, bà ấy luôn là như vậy. "
"Như vậy a. . ." Thương Mặc như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp theo rất khả ái nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Được rồi, học tỷ đại nhân, chị nói yến hội tối nay em mặc cái gì được đây?"
Quay đầu đánh giá nhân nhi mặc trên người áo choàng tắm màu trắng, trong con ngươi Triệu Mạt Thương hiện lên một tia giảo hoạt, "Liền mặc như thế đi."
"Tốt!" Thương Mặc dùng sức gật đầu, thấy Triệu Mạt Thương cười lớn, cưng chiều trong mắt càng tăng lên.
Nửa năm qua này, nàng biết rõ Triệu Mạt Thương rất vất vả rất dốc sức liều mạng, thường xuyên bận đến nửa đêm, đối mặt ai cũng là lạnh như băng đấy, chỉ có khi cùng nàng gọi điện thoại mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Hiện tại nàng đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, không chỉ cần mỗi ngày che chở chị ấy, càng phải lúc nào cũng cưng chiều chị ấy dụ dỗ chị ấy.
"Nếu em dám mất mặt như thế, tôi liền không cần em nữa. . ." Nũng nịu nói xong, Triệu Mạt Thương nghịch nghich sợi tóc, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Thương Mặc, thu hồi mỉm cười, hai cánh tay chủ động lượn quanh trên cổ của nàng, "Tiểu Đản, đã lâu không có cùng em nói như vậy."
"Hử?" Trong lòng đã có cảm giác, Thương Mặc như trước mỉm cười nhìn Triệu Mạt Thương, chờ cô tiếp tục mở miệng.
"Tôi yêu em." Ánh mắt Triệu Mạt Thương nhu hòa phảng phất giống như có thể chảy ra nước, Thương Mặc nhẹ nhàng cười, cúi đầu muốn hôn cô, lại bị Triệu Mạt Thương giơ tay ngăn cản, kinh ngạc nhìn cái người giơ tay lên che lại miệng của mình, có chút buồn bực.
"Còn không có đánh răng. " Triệu Mạt Thương điểm một chút cái mũi của nàng, nói tiếp, "Dù sao hôm nay còn có ngày nghỉ, Tiểu Đản, hôm nay tôi dẫn em đi mua quần áo nha. "
"Ồ? Vợ bảo bối của nhà chúng ta lại có thể không tiết kiệm rồi hả?" Thương Mặc vừa ôm lấy cô hướng phòng tắm đi tới vừa giả vờ kinh ngạc.
"Hừ hừ, em bây giờ là người yêu của người thừa kế tập đoàn Trường Vĩnh, mặc áo choàng tắm tham gia yến hội quá keo kiệt rồi. " Triệu Mạt Thương mặc nàng ôm, nhăn nhăn cái mũi, tiếp theo bỗng nhiên nheo mắt lại vẻ mặt uy hiếp, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, em vừa rồi lại gọi tôi là học tỷ. "
"Chị không phải học tỷ của em sao?" Tiến vào phòng tắm, Thương Mặc buông cô ra, cầm bàn chãi đánh răng nặn kem đánh răng, ý bảo Triệu Mạt Thương mở miệng, vừa nói, "Học tỷ đại nhân lúc trước thế nhưng mà rất biết giáo dục người ta nhé."
Ngoan ngoãn mở miệng để cho Thương Mặc giúp mình đánh răng, tay Triệu Mạt Thương rất là nghịch ngợm nắm lấy cái mũi của Thương Mặc, đợi sau khi đánh răng xong, còn chưa súc miệng liền lập tức hôn lên trên mặt Thương Mặc, lưu lại một khuôn mặt bong bóng.
Nhìn xem Triệu Mạt Thương lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, Thương Mặc ngoại trừ ôn nhu cười thì cái gì cũng đều không có biện pháp nói ra khỏi miệng.
Cái loại cảm giác lòng rung động này, căn bản là không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
"Tiểu Đản, ánh mắt của em..." Triệu Mạt Thương súc miệng xong, nhìn thẳng vào mắt Thương Mặc, bỗng nhiên phồng miệng nói, "Em nhìn gì vậy, giống như đang nhìn tiểu hài tử vậy."
"Là ánh mắt xem bảo bối." Thương Mặc trực tiếp cầm bàn chải đánh răng Triệu Mạt Thương vừa mới dùng đánh răng, hàm hồ nói, "Em nhìn tiểu hài tử nơi nào sẽ là loại ánh mắt này, tiểu hài tử gì gì đó phiền toái nhất. "
Trước đó có Triệu Nam nọ làm bóng đèn nàng chịu đủ rồi, ở đâu ra khả năng dùng cái loại ánh mắt này cưng chiều này nhìn tiểu hài tử chứ.
"Thế nhưng mà. . . Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương từ phía sau ôm lấy Thương Mặc, từ trong gương nhìn Thương Mặc đang chăm chú đánh răng, môi dán lên tai của nàng, "Tôi muốn sinh con của em."
Thân thể đột nhiên cứng đờ, Thương Mặc xuyên thấu qua tấm gương cùng Triệu Mạt Thương đối mặt nhìn nhau, đem nước trong miệng nhổ ra, cầm khăn mặt chùi miệng, ánh mắt cũng không rời khỏi mắt của Triệu Mạt Thương, đợi sau khi xong hết toàn bộ sau mới quay người, ngưng mắt nhìn cô, "Sinh con, rất thống khổ. "
"Tôi muốn sinh con của em." Triệu Mạt Thương không chút nào né tránh, ngữ khí thập phần bình tĩnh, lại một lần nữa lặp lại lời vừa mới nói.
"Đứa ngốc. . ." Thương Mặc nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, "Cái kia. . . Chờ chúng ta đem mọi chuyện cần thiết đều giải quyết hết, liền sinh con đi?"
"Em không phải chán ghét tiểu hài tử sao?" Triệu Mạt Thương nhu hòa cười, tay nhẹ nhàng chạm vào môi Thương Mặc, "Ngại phiền toái đúng không?"
"Không chỉ như vậy..." Thương Mặc bĩu môi, "Không phải đều nói hài tử sẽ phân đi một phần yêu của mẹ mình sao? Đến lúc đó chị không cần em nữa làm sao bây giờ?"
"Đã biết rõ em lại sẽ cẩn thận chỗ quan trọng." Triệu Mạt Thương một bộ sớm có sở liệu, tay sờ sờ sống mũi của Thương Mặc, "Được rồi, chúng ta đến lúc đó lại nói, được không?"
"Được." Thương Mặc gật đầu, lôi kéo tay Triệu Mạt Thương ra phòng tắm, từ mặt trên quần áo của mình cầm quần áo đưa cho Triệu Mạt Thương, "Ở đâu, ngày hôm qua làm cho người khác đi mua. "
"Tiểu Đản thật ngoan. " Hôn nàng một ngụm giống như ban thưởng, Triệu Mạt Thương đột nhiên cảm giác được nửa năm qua này khổ cực là có giá trị như vậy.
Nghĩ đến chỉ cần mình đánh tốt căn cơ nắm giữ những quyền thế có thể cùng Thương Mặc như vậy tương cứu trong lúc hoạn nạn cả đời, liền sẽ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ăn cơm xong, ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, với Thương Mặc mua mấy bộ quần áo, Triệu Mạt Thương lần đầu cảm thấy, nhìn người mình yêu mặc trên người quần áo do tự tay mình chọn là hạnh phúc như vậy.
"Sớm biết như vậy trước kia cũng mua quần áo cho em rồi." tay trong tay ở trên đường đi tới, Triệu Mạt Thương rất phiền muộn thở dài, tiếp lấy bỗng nhiên nói, "Tiểu Đản, tôi có phải rất không có tình thú phải không?"
"Không phải. " Thương Mặc không chút do dự nói, "Cùng với chị cùng một chỗ, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị. "
Triệu Mạt Thương hờn dỗi mà liếc nhìn nàng một cái, làm như oán giận, ngữ khí nghe lại mang theo ngọt ngào, "Nói năng ngọt xớt. . ."
Chỉ là thời điểm hai người tiến vào một nhà hàng ăn cơm trưa, rồi lại gặp Cận Phi Hàn, lần này, Cận Phi Hàn lại là cùng Tào Minh Nghĩa cùng một chỗ.
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc nhìn xem hai người nhìn chằm chằm nhìn mình, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Quả nhiên hai người kia lực chú ý đều đến trên người nàng rồi, cái này có phải ý nghĩa, lực chú ý của Cận gia và Thương Lang cũng không kém đều bị dẫn tới rồi hay không?

Chương 134

Ánh mắt Triệu Mạt Thương khi vừa chạm đến hai người liền lập tức lạnh xuống, mặt không biểu tình, ngay cả Thương Mặc đều cảm thấy trong lòng có chút run sợ dâng lên.
So với thời điểm ở thành phố X, Triệu Mạt Thương quả nhiên càng lạnh hơn.
"Mạt Thương. . ." Cận Phi Hàn cùng Tào Minh Nghĩa tuy là cảm thấy khí tràng kia thực sự quá lạnh, nhưng vẫn mặt dày đi qua đến gần, không ngờ tới đối phương cũng như vậy, không khỏi liếc nhau một cái, Cận Phi Hàn sắc mặt âm trầm, mà Tào Minh Nghĩa còn lại là vẻ mặt biểu tình nhàn nhạt.
Có chút hăng hái mà nhìn một màn này, con ngươi của Thương Mặc đảo một vòng, nảy ra ý hay, lập tức đổi sắc mặt, đi tới, nổi giận đùng đùng nhìn Tào Minh Nghĩa, "Anh lại dám xuất hiện ở trước mặt tôi!"
Một bên, Triệu Mạt Thương ngẩn người, lại biết Thương Mặc nhất định là có kế hoạch gì, chỉ là nhãn thần ôn nhu nhìn nàng không nói lời nào.
"Thương Mặc, nơi này là phương bắc. " Tào Minh Nghĩa có chút khó hiểu Thương Mặc tại sao biết điều sao không tỉnh táo, nét mặt vẫn là bộ thần tình bình tĩnh kia, "Lá gan của cô ghê gớm thật. "
Nhíu mày lại, miệng Triệu Mạt Thương giật giật, muốn nói cái gì, lại sợ phá hỏng kế hoạch của Thương Mặc, liền mạnh mẽ đè xuống cảm giác không thoải mái.
Cận Phi Hàn cũng tốt, Tào Minh Nghĩa cũng tốt, mỗi lần cô vừa nhìn thấy đã cảm thấy thật là ghê tởm.
"Hừ! Lá gan của anh càng lớn hơn!" Thương Mặc nắm chặt quyền, mặt trướng đến đỏ bừng, "Lần trước lại có thể để anh trốn thoát mất."
Nghe được câu này, trong lòng Tào Minh Nghĩa đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, quả nhiên Thương Mặc câu tiếp theo nhân tiện nói, "Anh. . . Anh lại dám buộc học tỷ kết hôn với anh! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Thương Mặc, mày. . ." Biến sắc, hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy mặt Cận Phi Hàn đã tái nhợt, ánh mắt nhìn mình không thể ăn chính mình, vội vã muốn nói cái gì đó, chỉ là Triệu Mạt Thương cũng không cho hắn cơ hội.
Đã minh bạch ý tưởng của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương ở trong lòng âm thầm cười cười, đi tới rất bình tĩnh mà phối hợp với Thương Mặc, "Về sau em không phải đã cứu tôi sao, nói cách khác...."
Sắc mặt Tào Minh Nghĩa càng thêm khó coi, mà Cận Phi Hàn còn lại là hừ lạnh một tiếng, nắm tay nắm thật chặt, phảng phất tùy thời giống như muốn đem Tào Minh Nghĩa đánh cho một trận, trong mắt Thương Mặc tức thì xẹt qua tia thích thú khi âm mưu được như ý.
Cận Phi Hàn người này, tuy là không có chút đầu óc, tuy nhiên khi xúc động, bất quá lợi dụng, nhưng lại rất tiện tay.
"Tiểu Đản, tôi không muốn nhìn thấy Tào Minh Nghĩa, chúng ta đi thôi. " thấy hiệu quả quả đã đạt được, Triệu Mạt Thương đụng một cái vào tay Thương Mặc, lấy khẩu khí hết sức chán ghét nói, rồi lại cố ý bỏ qua Cận Phi Hàn.
Thương Mặc nín cười gật đầu, theo Triệu Mạt Thương rời khỏi, trước khi đi lại xem Triệu Mạt Thương cư nhiên hướng về phía Cận Phi Hàn hơi hơi lễ phép tính gật đầu mới đi, vội vã giơ tay lên sờ mũi một cái, không cho nụ cười lộ ra ngoài.
Khi hai người ra khỏi nhà hàng kia, ngồi vào trên xe, trên mặt Thương Mặc không ngừng được cười, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương vẻ mặt ôn nhu, "Cư nhiên biết dùng âm mưu quỷ kế nha. "
"Mới không phải cái gì âm mưu quỷ kế đâu, khó nghe...." Triệu Mạt Thương giả vờ bất mãn trắng mắt liếc nàng, bỗng tràn ra nụ cười, "Tiểu Đản, tôi đến giúp em a !. "
"Đúng. " gật đầu, Thương Mặc không có cho xe chạy, mà là nghiêng người nghiêm túc nhìn Triệu Mạt Thương, "Bảo bối phân tích em nghe một chút?"
Mỉm cười liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương biết Thương Mặc thật ra thì vẫn là có chút bận tâm chính mình đem lý tưởng lúc làm kiểm sát trưởng mang tới nơi này, mở miệng nói, "Căn cứ tình huống trước kia xem, Cận Phi Hàn là một người dễ bị kích động, càng là một người lòng dạ hẹp hòi."
Nói xong câu này, Triệu Mạt Thương nhìn xem Thương Mặc, thấy nàng chỉ cười cười, lại liếc nàng một cái, "Nếu như hắn biết Tào Minh Nghĩa đã từng bắt tôi bức hôn, nhất định sẽ vì vậy hận Tào Minh Nghĩa. Hai người sở dĩ hiện tại còn có thể hợp tác, nhất định là trước đó chuyện Tào Minh Nghĩa bức hôn che giấu Cận Phi Hàn, ngày hôm nay như vậy, Cận Phi Hàn đã biết chuyện này, coi như không lập tức cùng Tào Minh Nghĩa động thủ, cũng sẽ để cho hai người sinh lòng ngăn cách. "
"Đúng vậy a, đặc biệt là học tỷ đại nhân của chúng ta biểu hiện đối với Cận Phi Hàn chỉ là lạnh lùng, đối với Tào Minh Nghĩa nhưng lại là chán ghét. " Thương Mặc giương cao nụ cười, cưng chiều nhìn Triệu Mạt Thương, "Tào Minh Nghĩa trước đó nhất định sẽ cho rằng Cận Phi Hàn không tính là đối thủ của hắn, hiện tại vừa nhìn chị cư nhiên thái độ đối với Cận Phi Hàn với hắn tốt hơn, nhất định sẽ bất mãn. Mà Cận Phi Hàn biết bởi vì chuyện bức hôn này bắt đầu phòng bị Tào Minh Nghĩa, hơn nữa thái độ của chị rõ ràng như vậy, hắn sẽ cho rằng cùng Tào Minh Nghĩa cùng một chỗ có thể ấn tượng của chị đối với hắn cũng biến chênh lệch. "
Dừng một chút, Thương Mặc đưa tay mơn trớn gò má Triệu Mạt Thương , "Học tỷ đại nhân nước cờ rất cao tay."
"Vẫn là Thiếu chủ thông minh, vừa mới nhìn thấy hai người liền lập tức nghĩ đến biện pháp giải khai liên minh của bọn họ." Triệu Mạt Thương giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Thiếu chủ quả nhiên thủ đoạn cao siêu. "
"Ách. . ." Không nghĩ tới Triệu Mạt Thương sẽ nói như vậy, Thương Mặc ngẩn người, gãi đầu, có chút không biết làm sao.
Trong lòng kinh sợ, Triệu Mạt Thương nhìn xem bộ dạng trì độn của Thương Mặc, ánh mắt nhu hòa, tiến tới rất nhẹ mà hôn một cái lên môi của nàng, nỉ non nói, "Tiểu Đản, tôi thích em đối với tôi cùng người khác bất đồng. "
Bộ dạng đần độn này của Thương Mặc, sẽ chỉ xuất hiện trước mặt của cô, người khác vĩnh viễn không có khả năng ở lúc cô vắng mặt chứng kiến, thật tốt.
Thời gian một ngày ở khi hai người ngọt ngào đi dạo phố như vậy qua đi.
Triệu Mạt Thương lúc hơn bốn giờ liền trở về Đan gia thay quần áo, mà Thương Mặc thì trở về phòng của mình trong khách sạn/
Đợi đến chừng sáu giờ, lái xe đến khách sạn lớn nhất kinh đô, đậu xe xong đi vào, Triệu Mạt Thương đã ở trong đại sảnh theo Đan Trác cùng một ít tân khách hàn huyên nói chuyện với nhau.
Tối nay Triệu Mạt Thương cùng dĩ vãng nàng nhìn thấy đều không giống nhau, ăn mặc lễ phục cao quý, tóc vấn cao, trên mặt hóa thành đồ trang sức trang nhã, hơn nữa trên người luôn sẽ có loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, không thể nghi ngờ trở thành tiêu điểm trọng yếu nhất của toàn bộ dạ tiệc tối nay.
Không có đi qua gọi cô, mà cầm ly rượu đứng ở một bên, xa xa nhìn cô tự nhiên mà ứng phó với tân khách, khóe miệng Thương Mặc chứa đựng ý cười, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, thân thể Thương Mặc hơi hơi căng thẳng, nét mặt như trước bất động thanh sắc, lại nhấp một hớp rượu đỏ trong ly.
"Thương Mặc. " giọng nam truyền đến, Thương Mặc xoay người, hướng về phía Cận Phi Hàn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, "Cận công tử, lại gặp mặt. "
Vẻ mặt Cận Phi Hàn âm trầm, "Cô thậm chí ngay cả buổi dạ tiệc này đều tới. "
"Ah, vì sao không thể tới?" Thương Mặc sau khi cười xong, ánh mắt liền vẫn nhìn thân ảnh Triệu Mạt Thương không hề dời đi chỗ khác, "Tào Minh Nghĩa đều có thể tới, tôi đương nhiên cũng có thể tới. "
"Cô.... Đừng nghĩ gây chia rẽ quan hệ của tôi và Tào Thiếu chủ." Cận Phi Hàn sắc mặt càng âm trầm, "Cô đừng cho là tôi không biết cô muốn làm cái gì. "
Cười nhạt, Thương Mặc lại nhấp một hớp rượu đỏ, "Cận công tử quá lo lắng, phải biết rằng, tôi nhưng là nhất giới nữ lưu, Tào Minh Nghĩa là nam. "
Biến sắc, Cận Phi Hàn Hàn ánh mắt lập loè, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hơn nữa. " rượu đỏ trong ly uống xong, Thương Mặc đem cái ly thuận tay cho người phục vụ, lại bưng một ly đưa tới tay uống một ngụm, "Giữa các gia tộc muốn liên hợp, Tào-Triệu liên minh cũng không so với Triệu-Cận liên minh kém a. Như vậy một đôi so với nhau, anh vẫn không rõ hắn có chủ ý gì?"
Đối với việc này vẫn không có quá nhiều nghĩ, lúc này trải qua Thương Mặc vừa nói, chợt có loại cảm giác rẽ mây thấy mặt trời, Cận Phi Hàn dựa vào Thương Mặc gần một chút, "Cô nói nhiều như vậy, lẽ nào cô sẽ không phải là gây chia rẽ sao?" 
Khóe môi hơi câu lên, Thương Mặc đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, "Cận công tử, chúng ta liên hợp nhé, như thế nào?"
Cận Phi Hàn híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt không tín nhiệm. 
"Đừng nhìn ta như vậy, phải biết rằng, Tào Minh Nghĩa đối với anh uy hiếp tôi, so với chúng ta đối với với nhau uy hiếp lớn hơn nhiều lắm. " Thương Mặc buông cái ly xuống, giọng nói nhàn nhạt, "Đương nhiên, anh không muốn cũng không sao cả, chính là... Chậc, ngày nào đó ba ba Mạt Thương cảm thấy Tào Minh Nghĩa thích hợp nhất...."
"Cứ quyết định như vậy. " trên mặt Cận Phi Hàn xanh một cái trắng một cái, thấp giọng nói, "Chúng ta đây phải làm sao?"
"Đương nhiên vẫn là tiếp tục bảo trì dáng vẻ đối nghịch." Thương Mặc cũng không thèm nhìn hắn một cái, "Thừa lúc hắn chưa chuẩn bị, lại. . ."
"Tốt. " Cận Phi Hàn lên tiếng, đã thấy Thương Mặc bỗng nhiên xoay người, sắc mặt âm lãnh xem chính mình, "Cận Phi Hàn, anh vẫn nên cẩn thận một chút, đừng lúc nào cũng tới tìm tôi phiền hà. "
Ngẩn người, tiếp theo minh bạch đây là diễn kịch, Cận Phi Hàn tự nhiên phối hợp, "Đừng tưởng rằng đây là đang ở phía nam, Thương Mặc. "
"Hừ!" Thương Mặc hừ một tiếng, rồi từ bên cạnh hắn đi qua, dùng âm thanh chỉ có Cận Phi Hàn nghe được nói, "Coi chừng người bên cạnh mình. "
Dứt lời, Thương Mặc đi về phía người rốt cục thoát khỏi một đám người quanh thân đi tới, Triệu Mạt Thương, tay theo thói quen sờ sờ lên máy trợ thính bên tai trái, nét mặt nhàn nhạt nhìn không ra tâm tình.
Triệu Mạt Thương ở khi Thương Mặc vừa vào phòng khách thì biết rõ rồi, chỉ là bởi vì không phân thân ra được, lại thấy Thương Mặc không có ý tứ đi tới, cũng chỉ có thể phân chút lực chú ý đến trên người Thương Mặc, tiếp tục cùng tân khách hàn huyên.
Chỉ là mắt thấy Thương Mặc đã uống hai chén rượu, tựa hồ lại cùng Cận Phi Hàn nổi lên xung đột, không khỏi có chút nóng nảy.
"Đừng nóng vội. " Đan Trác bỗng nhiên đối với cô nói, "Người con vừa ý con còn hiểu rõ sao?"
Thương Mặc là người xảo trá như vậy, rằng lại đang đào cái gì bẩy rập làm cho Cận Phi Hàn nhảy đi.
Lúc này bên người đã không có tân khách, Triệu Mạt Thương không nói gì thêm, mà là nhìnThương Mặc hướng chính mình đi tới, ánh mắt dần dần nhu hòa xuống.
Đi tới trước mặt Triệu Mạt Thương, Thương Mặc hướng về phía Đan Trác lộ ra một nụ cười sáng lạng, "A di mạnh khỏe. "
Nhẹ nhàng gật đầu, Đan Trác liếc mắt nhìn hai người một cái, mở miệng nói, "Mạt Thương, ta trước tiên đi qua bên kia trước, con chờ một chút qua đây. "
"Vâng." Triệu Mạt Thương nhàn nhạt đáp, ánh mắt không rời Thương Mặc.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, Thương Mặc mỉm cười, bàn tay đưa đến trước mặt Triệu Mạt Thương, "Học tỷ, có thể mời chị nhảy một bản không?"
Oán trách mà nhìn nàng, Triệu Mạt Thương để tay đến trong tay Thương Mặc, theo nàng đến trong sàn nhảy, tay vịn hông của nàng, trên thực tế cũng là vặn vẹo một cái thịt mềm bên hông Thương Mặc, động tác ưu nhã khiêu vũ, mặt cùng mặt của Thương Mặc thiếp rất gần, âm thanh nhỏ không thể nghe thấy, "Lại gọi tôi là học tỷ. "
"Nhiều người nha. " bên hông đau đớn truyền đến, Thương Mặc mặt không đổi sắc, động tác tự nhiên, giọng nói nhưng lại có chút đáng thương, "Bảo bối, đau. . ."
Lòng mền nhũn, buông tay đang vặn thịt mềm ra, Triệu Mạt Thương thấp giọng nói, "Vừa rồi là nghiêm phạt. "
"Tốt. " Thương Mặc mỉm cười đáp, lại nghe Triệu Mạt Thương nói, "Em vừa rồi lại đang làm gì thế?"

"A. . ." Biết rõ Triệu Mạt Thương luôn luôn chú ý mình, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, Thương Mặc nhịn không được trên tay dùng sức gần kề khoảng cách của hai người, giọng nói vân đạm phong khinh, "Chỉ là nói cho một con chó nhỏ nào đó chó lớn hung ác độc địa, lại để cho con chó nhỏ gọi tới một đám chó lớn cùng con chó lớn kia tính cả con chó lớn nhà khác cắn nhau mà thôi. "
Cận gia đối Thương Lang Bang. . . Thật là làm cho người ta chờ mong.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna