Google.com.vn Đọc truyện Online

21/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 77 + 78

Đăng bởi Ngân Giang | 21/7/18 | 0 nhận xét
Chương 77: Ác mộng
Hành lang thật dài, hai bên có hai hàng ghế dựa, những con người với những gương mặt bất đồng, lại mang theo biểu tình thương hại giống nhau, cuối cùng là đại môn đóng chặt chợt loé......
Tình cảnh này quen quá, tuy rằng Chu Tư Y làm sao đều nghĩ không ra tình cảnh này phát sinh khi nào, nhưng là một cỗ bất an cực độ tràn ngập nội tâm của nàng, trong lòng hô: "Dừng lại! Mau dừng lại đi!"
Nhưng cước bộ cũng không chịu chính mình khống chế, vẫn từng bước một hướng đến đại môn, nàng có dự cảm đằng sau cánh cửa kia, có cái gì đó tồn tại làm nàng sợ hãi, thậm chí phá hủy tất cả ý chí của nàng. Trong lòng sợ hãi, khủng hoảng không thể hô hấp...... Dừng lại! Mau dừng lại!
Mặc kệ nàng sợ hãi thế nào, mặc kệ nàng không muốn thế nào, cước bộ vẫn là không chịu khống chế đến gần đại môn, tay đã khoát lên nắm cửa lạnh như băng kia, chậm rãi vặn nó, Chu Tư Y hô to, không cần! Trăm ngàn lần không cần! Dừng lại! Mau dừng lại đi!
Nhưng mà, tay lại giống như chân, không chịu khống chế, vì thế nàng hoảng sợ nhắm mắt, lại tựa hồ không có hiệu quả, cho dù nàng nhắm mắt, vẫn có thể nhìn xem hết thảy, thật thật nhất thiết, cảnh tượng đó dường như trực tiếp xâm nhập vào trong óc nàng, căn bản không thể kháng cự.
Cánh cửa kia bị đẩy ra nhẹ nhàng, trong gian phòng trống trải, đặt hai cái giường, trên mỗi cái nằm một người, sàng đan màu trắng phủ lên toàn bộ thân thể... Chu Tư Y rốt cuộc nhớ tới cảnh tượng này là khi nào, ở địa phương nào đã thấy qua, đây là ác mộng của nàng, từng dây dưa nàng suốt hơn một năm, cảnh tượng như vậy gặp một lần trong cuộc đời nàng đều thừa nhận không nổi, nàng tuyệt đối không cần nhìn lại nữa. Không cần! Trăm ngàn lần không cần! Dừng lại! Mau dừng lại! Cứu tôi! Ai tới cứu tôi!
Đôi chân hoàn toàn không chịu khống chế tới gần hai cái giường, chậm rãi run run vươn tay, kéo một góc sàng đan, chậm rãi hé ra...... Ông trời! Không cần! Không cần a! Chu Tư Y gắt gao nhắm mắt lại liều mạng lắc đầu, nhưng nàng vẫn thấy dưới tấm sàng đan, gương mặt tái nhợt, đó là mẫu thân mà nàng yêu nhất.
Không... Không...
Chu Tư Y hoảng sợ hô to, lại căn bản phát không ra thanh âm...... Nơi này là địa ngục sao? Vì cái gì nó lại khủng bố như vậy? Vì cái gì lại lạnh như băng? Ai tới cứu tôi! Nàng liều mạng muốn chạy trốn khỏi nơi này, lại phát hiện mình không thể khống chế động tác của bản thân......
"Y nhi......"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, nàng rốt cuộc có thể khống chế động tác của mình rồi, quay sang thì thấy, là nữ tử xinh đẹp khuynh thành kia, sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút, nàng vươn tay, giống như kẻ sắp chết đuối muốn nắm lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, khát vọng cứu thục hướng về phía người nọ hô: "Hề, cứu em, cứu em với......"
Nhưng mà, nàng phát hiện Trương Tử Hề không có tới gần nàng, ngược lại là lạnh lùng nhìn nàng giống như xem một người xa lạ, tình cảnh như vậy làm cho nàng càng thêm sợ hãi, so với nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẫu thân thì càng sợ hãi hơn, nàng bất lực hô to: "Hề, không cần, không cần vứt bỏ em...... Xin chị......"

Trương Tử Hề nhìn nàng, vô tình lắc lắc đầu, như cũ không chịu tới gần, tâm Chu Tư Y bắt đầu đau lên, đau đến mức hô hấp gian nan, đau đến mức nàng cảm giác mình sắp chết rồi, không cần, không cần! Chu Tư Y trong lòng hô to, bắt đầu run run tới gần Trương Tử Hề, lại phát hiện mình và Trương Tử Hề giống như nam châm có cùng một cực, nàng tới gần một chút, Trương Tử Hề liền cách xa nàng một chút, hai người trong lúc đó tựa hồ không thể đột phá giới hạn, mình vĩnh viễn không thể tiếp cận Trương Tử Hề.
Không được! Không thể như vậy! Chu Tư Y trong lòng hô to, dần dần tăng nhanh cước bộ, liều mạng tới gần Trương Tử Hề, lại phát hiện chênh lệch giữa hai người chưa từng thay đổi, vì thế nàng liều mạng chạy lên phía trước, bất lực hô to tên người nọ: "Hề...... Hề...... Hề......"
"Tư Y! Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!" Đúng lúc này, đột nhiên có người dùng đại lực lắc lắc thân thể của nàng, còn hô tên nàng, cảnh tượng làm nàng sợ hãi cùng Trương Tử Hề mà nàng muốn đuổi theo dần dần mơ hồ......
Chu Tư Y cảm giác mí mắt trầm trọng, thật mệt mỏi mở mắt, gặp Thái Trác Hân lo lắng lay vai mình, hô tên mình, mà ở bên cạnh Thái Trác Hân, còn có Thái Trác Nghiên và Khâu Khả Nhi đồng dạng mang theo lo lắng cùng quan tâm.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai...... Chỉ là nằm mơ, thật may mắn! Nhưng mà nỗi sợ hãi kia vẫn còn đọng lại trên người Chu Tư Y hồi lâu mới chậm rãi biến mất, bởi vì cảnh tượng ban nãy thật sự rất chân thật.
"Tư Y, cậu làm sao vậy?" Thái Trác Hân quan tâm hỏi.
Sáng nay Chu Tư Y không có lớp, cho nên sau khi Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên rời giường, đi qua phòng nàng, phát hiện chỉ có Khâu Khả Nhi thức dậy, đang ngồi ngơ ngác bên giường, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mà Chu Tư Y thế nhưng không có rời giường.
Trong ấn tượng của Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên, mặc kệ Chu Tư Y buổi sáng có lớp hay không, đều thức dậy lúc 6h, nhưng nghĩ đến bộ dáng Chu Tư Y tối hôm qua, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có lẽ là do Chu Tư Y quá mệt mỏi, ngẫu nhiên ngủ nướng cũng rất bình thường, cũng không quấy rầy Chu Tư Y, ngồi cạnh Khâu Khả Nhi, nhẹ giọng tán gẫu.
"Ưm...... Ngô...... Hề...... Hề......"
Lúc ba người đang tán gẫu say mê, đột nhiên nghe thấy Chu Tư Y bất an kêu to, hơn nữa thân thể cũng vặn vẹo, ba người lập tức nghĩ đến Chu Tư Y hẳn là mơ thấy ác mộng, đến gần mới phát hiện, sắc mặt Chu Tư Y tái nhợt, hơn nữa đầu còn chảy đầy mồ hôi, cả người có vẻ suy yếu, Thái Trác Hân khẩn trương nhẹ nhàng lay động Chu Tư Y, muốn đánh thức nàng.
Chờ Chu Tư Y rốt cuộc thanh tỉnh, mới hậu tri hậu giác cảm thấy đau đầu, cổ họng cũng khô, nàng tưởng đứng lên, vừa mới khởi động một nửa thân mình, lại suy yếu ngã trở về.
"Tư Y, cậu làm sao vậy?" Thái Trác Hân phát hiện Chu Tư Y tình huống không đúng, bắt tay đặt lên trán Chu Tư Y, cảm giác được một trận nóng bỏng, khẩn trương đề cao âm lượng kêu lên: "Không tốt, nhiệt độ cao quá, Tư Y, cậu phát sốt rồi."
Chu Tư Y có điểm thống khổ cau mày, nghe Thái Trác Hân nói như vậy, mới phản ứng lại đây, nguyên lai là mình phát sốt. Sau đó cảm giác có người đặt tay lên trán mình, hơi mở mí mắt, mới phát hiện là Thái Trác Hân.
Một lát sau, Thái Trác Hân lấy tay ra, cau mày nói với Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi: "39 độ, nên đi bệnh viện."
Thái Trác Hân xác định, Khâu Khả Nhi một bên lo lắng nhìn Chu Tư Y, một bên nghi hoặc nhìn Thái Trác Hân, tựa hồ không rõ nàng vì sao có thể xác định là 39 độ.
Thái Trác Hân phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Khâu Khả Nhi, lo lắng nhìn Chu Tư Y, cùng Khâu Khả Nhi giải thích: "Trước đây mình thường xuyên phát sốt, mỗi lần đều là Nghiên chiếu cố mình, nên mình mới có thể mẫn cảm với nhiệt độ cơ thể khi phát sốt đến vậy." Nói xong, nàng nâng Chu Tư Y dậy, nhẹ giọng nói: "Tư Y, mau đứng lên, chúng ta đi bệnh viện thôi."
Nghe được hai chữ "bệnh viện", Chu Tư Y lập tức giãy giụa, cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi chân thật như vậy, như thế nào cũng không nguyện ý tái kiến cảnh tượng kia, suy yếu lo lắng nói: "Không...... Không đi bệnh viện."
Thái Trác Nghiên nghe được, nhăn mặt nhíu mày, nói: "39 độ xem như sốt cao, không đi bệnh viện thì không hạ sốt, rất nguy hiểm."
"Không...... Không đi bệnh viện đâu." Chu Tư Y mệt mỏi, ngay cả nói chuyện đều cảm thấy vất vả, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt đi bệnh viện.
Ở chung lâu như vậy, ba người Thái Trác Nghiên đều biết Chu Tư Y kỳ thật rất cố chấp, rất khó thay đổi quyết định của nàng, ba người lo lắng cùng bất đắc dĩ nhìn nhau, Khâu Khả Nhi căn bản là luôn không có chủ kiến, mà Thái Trác Hân cũng luôn lấy Thái Trác Nghiên làm trung tâm, cho nên hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía Thái Trác Nghiên. Thái Trác Nghiên nghĩ nghĩ nói: "Hai người chiếu cố Tư Y, nấu chút nước sôi cho cậu ấy uống, mình đi mua thuốc, thử xem trong vòng nửa tiếng có thể hạ sốt hay không, nếu không, vô luận như thế nào đều phải đi bệnh viện."
Thái Trác Nghiên lời này không chỉ là nói cho Thái Trác Hân cùng Khâu Khả Nhi nghe, cũng đồng dạng nói cho Chu Tư Y nghe, nói xong, liền vội vàng xoay người, chạy đi mua thuốc.
Uống xong thuốc Thái Trác Nghiên mua về, Chu Tư Y nặng nề ngủ, ba người Thái Trác Nghiên vây quanh bên giường Chu Tư Y, cách mỗi năm phút Thái Trác Nghiên lại đặt tay lên trán Chu Tư Y thử độ ấm, phát giác tuy uống thuốc đã được mười lăm phút, nhưng Chu Tư Y lại không có một chút dấu hiệu hạ sốt nào.
Thái Trác Nghiên thấy di động Chu Tư Y đặt ở đầu giường, nhíu mày tự hỏi một hồi, cầm lấy di động, ý bảo hai người chiếu cố Chu Tư Y, liền đi ra ngoài.
Mở ra di động, tiến vào danh bạ, Thái Trác Nghiên lại kinh ngạc phát hiện, bên trong chỉ lưu có hai dãy số, một cái là "Hề" mà Chu Tư Y thường xuyên gọi, dãy số này thế nhưng cùng dãy số của Chu Tư Y...... Của Chu Tư Y là 1**00000000, mà dãy số của "Hề" là 1**11111111, có thể nhìn ra quan hệ giữa người này và Chu Tư Y tuyệt đối không đơn giản. Mà một cái khác là Miracle, Thái Trác Nghiên nhớ rõ hẳn là quản gia của Chu Tư Y.
Thái Trác Nghiên trong tiềm thức lựa chọn gọi cho "Hề", sau đó đánh đi qua, chờ đợi một lúc sau, lại không nghĩ rằng nghe thấy là thanh âm của một nữ nhân, ôn nhu nói: "Alô, Y nhi của tôi, em nhớ tôi à?"
Ngày thứ mười chín Trương Tử Hề đi M thị, thương hội sản xuất rốt cuộc hạ xuống màn che, vì thế cô khẩn cấp kêu Trương Tử Mộng mua vé máy bay trở về H thị, kêu nàng lấy chuyến bay nhanh nhất có thể rời đi M thị. Không nghĩ tới mấy chuyến bay hôm nay đều kín chỗ, Trương Tử Mộng đành phải lấy chuyến bay đầu tiên của ngày hôm sau, 6h sáng.
Trương Tử Hề cảm giác mình như quay trở về quá khứ, thời điểm mà mẹ cô nói muốn dẫn cô đi chơi, trong lòng tràn ngập chờ mong. Tuy rằng nguyên nhân cô chờ mong là bởi vì Chu Tư Y, nhưng lại cố nén dục vọng mãnh liệt muốn nghe thanh âm của em ấy, ngạnh sinh sinh nhịn xuống không gọi điện thoại cho em ấy, tưởng trở về cấp em ấy một cái kinh hỉ.
Buổi tối, Trương Tử Hề không có uống thuốc ngủ, bởi vì cô sợ sẽ trễ phi cơ, cả đêm cơ hồ không thể ngủ, 5h cô đã thu thập hành lý vô cùng thoả đáng, đánh thức Trương Tử Mộng rồi xuất môn. Giữa trưa 11h, chuyến bay của Trương Tử Hề đúng giờ đáp xuống sân bay H thị, mà tài xế của công ty đã sớm khởi động xe của Trương Tử Mộng chờ đợi hồi lâu.
Trở lại bãi đỗ xe của Vu thị, Trương Tử Hề mang theo lo lắng chỉ huy tài xế đem hành lý bỏ vào xe mình, đang muốn mỉm cười nói lời từ biệt với Trương Tử Mộng, lại không nghĩ rằng điện thoại vang lên, xuất ra điện thoại, nguyên lai chính là người mà mình hiện tại hận không thể lập tức nhìn thấy, vì thế không kịp cùng Trương Tử Mộng nói thêm cái gì, hướng nàng gật đầu ý bảo một chút, tránh đi một khoảng cách, liền chuyển được điện thoại: "Alô, Y nhi của tôi, em nhớ tôi à?"
Nhưng đầu dây bên kia đáp lại cũng không phải thanh âm quen thuộc của Chu Tư Y, mà là một thanh âm xa lạ khác: "Xin chào."
Gương mặt Trương Tử Hề vừa nãy còn cười lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Chu Tư Y đâu?"
Thanh âm bên kia như trước bình thản hồi đáp: "Tôi là bạn học của Chu Tư Y, cậu ấy hiện tại đang phát sốt, ở ký túc xá không chịu đi bệnh viện."
Trương Tử Hề lập tức nhíu mày lại, đối điện thoại bên kia vội vàng nói: "Phiền toái ngươi trước tiên giúp ta chiếu cố nàng một chút, ta hiện tại lập tức đi qua." Sau đó không đợi đáp lại, liền cắt đứt điện thoại, vội vàng ngồi vào xe, khởi động, lấy tốc độ rất nhanh chạy ra ngoài.
Hề Hề chạm trán Thái Trác Nghiên, đại gia cố lên >w< để bả xưng "ta" kêu "ngươi" nghe cho nó ngạo mạn, nghe cho nó oách xà lách hí hí >w<
[Góc PR] Các thím hãy ủng hộ truyện Ái Sinh Ái Nhục của bạn tui là Trường An Thủ nhé, cậu ấy viết truyện hay không thua gì tui edit đâu hí hí =))
====================
Chương 78: Ích kỷ
Lộ trình bình thường cần hai mươi phút, nhưng Trương Tử Hề chỉ dùng mười phút là đến nơi, cô dừng xe trước cửa học viện tài chính Thế Khải. Nhưng mà, cố tình ở thời khắc Trương Tử Hề lo lắng vạn phần, cô lại bị chặn đường đi.
Bởi vì sinh viên đều là người trưởng thành, đều có năng lực và ý thức tự bảo hộ mình, cho nên hiện tại đại học đối với người ngoại lai quản lý không nghiêm, nhưng mà, đối với xe ngoại lai vẫn là hạn chế tiến vào, Trương Tử Hề đã bị cần chắn tự động ngăn lại.
Xe Ferrari, cho dù thật sự có ai không biết nhãn hiệu của nó, nhưng dựa theo bề ngoài vẫn có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm giác được nó "quý khí", mà ở xã hội hiện nay, tiền tài luôn có thể làm cho một người trở nên cao ngạo, đồng dạng cũng có thể làm cho một người trở nên tự ti, khi bảo an chạy tới, chuẩn bị khách khí nói cho Trương Tử Hề trường học cấm xe ngoại lai tiến vào, cửa xe của Trương Tử Hề liền hạ xuống.
Trương Tử Hề đeo kính mát màu đen, khí chất cao quý phú sinh phú dưỡng, hơn nữa bởi vì lo lắng mà bị ngăn lại, sự khó chịu khiến khí độ của cô thoạt nhìn càng thêm cao ngạo: "Mau mở cửa ra, Y nhi của ta bị bệnh, ta phải lập tức đi vào!"
Bảo an nửa đời người đều quanh quẩn ở tầng dưới chót, người có thân phận tối cao mà hắn quen biết, cũng chỉ là hiệu trưởng mà thôi, hoặc là lãnh đạo đến giám sát, hắn chỉ là xa xa thấy xe cô, thái độ không tự giác trước mặt Trương Tử Hề liền kém một bậc, trong lòng âm thầm suy đoán, lại nhìn xe của Trương Tử Hề quá phú quý, người như vậy khẳng định không đến mức vào trường ăn trộm đi, gặp Trương Tử Hề dáng vẻ lo lắng, cũng không nói thêm cái gì, phất tay kêu đồng nghiệp ở phòng an ninh mở cổng.
Trương Tử Hề lúc đầu là không tưởng nhiều lắm, cho nên thật tự nhiên dùng khẩu khí mệnh lệnh, nhưng từ nhỏ giáo dưỡng vô cùng tốt, hiểu được lễ phép, bởi vì Chu Tư Y cô lại cảm giác vị bảo an thành thật mộc mạc đang lãng phí thời gian, hướng vị bảo an kia gật gật đầu tỏ vẻ biết ơn, kéo cửa sổ lên, chạy xe vào học viện tài chính Thế Khải.
Chu Tư Y ở trong này học hết một học kỳ, tuy rằng mỗi ngày đều đưa nàng đi học, nhưng Trương Tử Hề chỉ chờ ở cửa, bất đắc dĩ mới cẩn thận bảo trì điệu thấp, xe chạy trên con đường trống trải, chuyển nhập lộ khẩu.
Nhất tâm nhị dụng, một tay nắm giữ tay lái, một tay bát thông Chu Tư Y điện thoại......
Thái Trác Nghiên đang chờ đợi Trương Tử Hề đến, đồng thời gọi giáo y tới, lúc này giáo y vừa vặn đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Chu Tư Y, là 38.7 độ C, xem ra thuốc hạ sốt vẫn là hữu hiệu, so với vừa rồi lui 0.3 độ.
Giáo y xem qua nhiệt kế, cau mày có điểm bất mãn nhìn ba người Thái Trác Nghiên, nói: "Không chỉ có phát sốt, còn có mất nước cường độ thấp, nghiêm trọng như vậy, còn chờ cái gì? Vì cái gì không đi bệnh viện?"
Biểu tình của Thái Trác Nghiên rất khó có biến hóa, ánh mắt nàng mang theo lo lắng nhìn Chu Tư Y, thanh âm không phập phồng nhiều, giải thích: "Bạn ấy không chịu đi bệnh viện, em đã thông tri cho người nhà của bạn ấy rồi, hẳn là rất nhanh sẽ tới đây."
Nữ giáo y kia nghe Thái Trác Nghiên nói xong, không có thả lỏng, ngược lại nhăn mặt càng nhanh, trên mặt có bất mãn rõ ràng, cái gì đều có thể chờ, chỉ là bệnh tình không thể chờ, chẳng lẽ cao tài sinh ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Thời điểm nàng muốn nói cái gì, di động đặt bên cạnh gối đầu của Chu Tư Y lại vang lên.
Thái Trác Nghiên trực tiếp cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài.
Chu Tư Y hiện tại nhìn như ngủ say, nhưng ý thức của nàng vẫn còn giữ lại vài phần thanh tỉnh, tuy rằng toàn thân mỏi mệt không thể nhúc nhích, mí mắt trầm trọng không thể mở, nhưng nàng lại có thể nghe thấy giáo y cùng Thái Trác Nghiên đối thoại, có thể nghe thấy di động của mình reo chuông.
Nghe thấy Thái Trác Nghiên nói đến "người nhà", xuất hiện trong đầu nàng chỉ có Trương Tử Hề, trong lòng nghĩ người kia còn tại M thị công tác, làm sao có khả năng trở về? Làm sao có thể làm cho chị ấy lo lắng? Lại nghe thấy Thái Trác Nghiên nói người kia cũng sắp đến đây, Chu Tư Y lại bắt đầu mơ màng, tuy rằng biết khả năng đó rất nhỏ, nhưng nàng vẫn chờ mong, cảnh tượng trong mơ vừa nãy nói cho nàng, nguyên lai mình để ý người kia như thế, ở trong mộng, chị ấy lạnh lùng nhìn mình, so với khuôn mặt tái nhợt của mẹ càng làm cho mình sợ hãi hơn.
Mẫu thân qua đời, thời gian bốn năm đã sớm khiến cho Chu Tư Y tiếp nhận nhiều chuyện không thể thay đổi, mà Trương Tử Hề, cũng là người duy nhất trong nhân sinh tương lai nàng có thể bắt trụ, dựa vào, cấp nàng quan ái.
Tiếng chuông di động vang lên, nàng theo bản năng liền xác định, nhất định là Trương Tử Hề đánh tới, nàng muốn nghe thanh âm của chị ấy, trong mơ sinh ra bất an mãnh liệt, chỉ có thanh âm của chị ấy có thể an ủi nàng. Nàng tưởng vươn tay cầm điện thoại, lại căn bản vô lực nhúc nhích, nàng tưởng mở miệng, lại chỉ có thể há mồm nói ra khẩu hình "Hề", không cách nào phát ra âm thanh.
Trương Tử Hề dưới sự chỉ đạo của Thái Trác Nghiên, rất nhanh liền chạy xe đến dưới ký túc xá của Chu Tư Y, xe Ferrari bản FXX số lượng giới hạn lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người đứng trên lan can thăm dò, khi Trương Tử Hề đi ra, ánh mắt những người đó càng thêm chuyên chú.
Nơi này là ký túc xá nữ sinh, cho nên ánh mắt ái mộ cơ hồ không có, nhưng ánh mắt hâm mộ, ghen tị, tán thưởng khẳng định không ít. Trương Tử Hề không nhìn hết thảy, cô hiện tại quan tâm cũng chỉ có Chu Tư Y ở phòng 305, bước nhanh đi lên thang lầu, trực tiếp tiến thẳng đến phòng 305.
Mới vừa đi đến hành lang trên lầu ba, liếc mắt một cái liền thấy Thái Trác Nghiên, Trương Tử Hề cũng xác định, người này hẳn là người trò chuyện qua điện thoại với mình, có lẽ chỉ có người không cười qua loa, biểu tình nghiêm túc này mới phù hợp với thanh âm như vậy. Mà Thái Trác Nghiên cũng xác định, người trước mắt này chính là "Hề", thanh âm trong điện thoại mang theo khí chất ung dung đẹp đẽ, cùng với trời sinh cao ngạo, nữ nhân xinh đẹp trước mắt là phù hợp nhất.
Hai người đều không có tự giới thiệu, cũng rất tự nhiên đối thoại, Trương Tử Hề hỏi: "Chu Tư Y hiện tại ở nơi nào? Tình huống thế nào?"
Thái Trác Nghiên nghiêng thân mình, ánh mắt ý bảo cửa phòng 305 ngay sát bên cạnh, trả lời: "Ngay tại bên trong, tôi đã kêu giáo y lại đây, hạ sốt một chút, nhưng giáo y nói hơi bị mất nước."
Trương Tử Hề không che giấu được thần sắc lo lắng, gật đầu trí tạ Thái Trác Nghiên, xoay người mở ra cửa phòng 305, đi vào. Vừa tiến vào, ánh mắt liền bị Chu Tư Y nằm ở trên giường, toàn thân đắp chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt hấp dẫn, nhìn cái miệng đáng yêu trở nên khô ráo, cảm xúc bao hàm tưởng niệm cùng lo lắng, tâm lập tức mềm nhũn, người khác đều bị cô bỏ qua hoàn toàn, trong mắt chỉ có cái người đang sinh bệnh kia.
Bước nhanh đi qua, cúi xuống thân mình, tỉ mỉ nhìn một hồi, mới vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ: "Y nhi, tôi đến đây."
Chu Tư Y nghe được thanh âm của cô, dùng khí lực còn sót lại không nhiều lắm, hơi mở mắt, thấy gương mặt quen thuộc kia, cảm giác đầu tiên trong lòng chính là: Chị ấy gầy...... Há miệng thở dốc, lại chưa nói ra.
"Ngoan, nằm hảo, không cần phải nói." Trương Tử Hề vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng nói, sau đó thật tự nhiên đặt trán mình lên trán nàng, chóp mũi bính chóp mũi, cảm giác được trán nàng nóng bỏng, hô hấp mang theo nhiệt khí, lúc này cô mới nhớ tới hẳn là còn có giáo y ở đây.
Quay đầu, tìm tòi một chút, tìm được một bác sĩ mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, hỏi: "Bác sĩ, em ấy thế nào?"
Lúc này bao gồm giáo y, còn chưa kịp phản ứng, bởi vì lúc Trương Tử Hề đi vào khí thế thật sự quá mạnh mẽ, khí chất thiên thành thật sự quá tốt, giáo y sợ run một chút, mới hồi đáp: "Sốt cao 38.7 độ C, có chút mất nước, tốt nhất là đưa đi bệnh viện."
Trương Tử Hề nhíu mày một chút, nói câu cám ơn với giáo y, sau đó quay đầu, vuốt ve mặt nàng, đẩy những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán nàng ra, nhẹ hỏi: "Y nhi, chúng ta đi bệnh viện được không?"
Nghe được hai chữ "bệnh viện", Chu Tư Y liền nghĩ đến cảnh tượng khủng bố trong giấc mơ, nàng theo bản năng phe phẩy đầu, tay rút ra khỏi chăn, bắt lấy một góc áo của Trương Tử Hề, suy yếu nói: "Không cần...... Về nhà......"
Trương Tử Hề có thể cảm giác được Chu Tư Y đối bệnh viện kháng cự, cau mày lo lắng nhìn Chu Tư Y một hồi, quay đầu lại hỏi giáo y: "Bác sĩ, không đi bệnh viện, mang em ấy về nhà tự mình chiếu cố được không?"
Giáo y nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Có thể, nhưng trong nhà phải có hộ lý chuyên nghiệp, giúp em ấy truyền dịch, nhưng mà...... Đi bệnh viện vẫn là tốt nhất."
Trương Tử Hề nhăn mặt thật chặt, cân nhắc nên quyết định ra sao, nghĩ đến Miracle có giấy chứng nhận hộ lý chuyên nghiệp, bình thường đối phó một ít cảm mạo phát sốt không phải là vấn đề, hơn nữa đem Chu Tư Y mang về nhà tự mình chiếu cố là yên tâm nhất, vì thế đối thầy thuốc nói tạ, nói ra quyết định của mình, cũng thỉnh nàng viết xuống danh sách những chuyện cần chú ý.
Trương Tử Hề xoay người mở chăn ra, sau đó nâng Chu Tư Y dậy ôm vào lòng, vuốt trán nàng, mềm nhẹ nói: "Y nhi, chúng ta không đi bệnh viện, tôi mang em về nhà, về nhà."
Một tay kéo qua áo khoác Chu Tư Y đặt ở trên giường, khoác lên người nàng, đã nghĩ ôm lấy Chu Tư Y, nhưng cô lại quên mình chưa bao giờ vận động thì có thể có bao nhiêu lực lượng, vì thế cố hết sức thử vài lần đều không ôm lấy được.
Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi nhìn đến, lập tức đi qua giúp Trương Tử Hề nâng Chu Tư Y dậy, để cho nàng dựa vào người Trương Tử Hề, Trương Tử Hề một tay gắt gao ôm thắt lưng nàng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn tay Thái Trác Nghiên bên kia xuyên qua nách Chu Tư Y, giúp đỡ nàng, mày theo bản năng nhíu lại, ánh mắt mị một chút, có người đụng tới Y nhi của mình, cô rất là bất mãn.
"Làm sao vậy?" Thái Trác Nghiên tương đương mẫn cảm, gặp Trương Tử Hề đứng tại chỗ không di động, ngẩng đầu vừa vặn thấy Trương Tử Hề nhìn chằm chằm tay mình đang giúp đỡ Chu Tư Y, thấy bất mãn trong mắt cô, không rõ nên hỏi.
Trương Tử Hề lúc này mới tỉnh ngộ, hiện tại Chu Tư Y còn đang sinh bệnh, như thế nào còn có thể so đo này nọ, vì thế lắc lắc đầu, phối hợp với đám người Thái Trác Nghiên đem Chu Tư Y phù ra cửa ký túc xá, trong lòng nghĩ: Lần này chỉ là tình huống đặc thù, lần sau ai cũng đừng nghĩ đụng tới Y nhi của cô.
Dục vọng chiếm hữu của Hề tỷ quả là mãnh liệt a a a a ~

========================


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna