Google.com.vn Đọc truyện Online

8/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 3 + 4

Đăng bởi Ngân Giang | 8/7/18 | 0 nhận xét
Chương 3: Tuyển sủng
Ánh mắt tinh lượng kia giống như hắc bảo thạch, trong ánh mắt tựa hồ mang theo tang thương, nhìn thấu thế sự, cùng với một tia lãnh ý và chán đời. Trương Tử Hề có một loại ảo giác, tầm mắt phát ra từ cặp mắt kia dường như xuyên thấu qua hai mắt của cô, trực tiếp xem đến lòng của cô, khiến trái tim cô ngừng vỗ.
Trương Tử Hề thầm nghĩ trong lòng, là dạng người gì, đã trải qua chuyện tình như thế nào, mới có ánh mắt như thế? Nhưng là, khi cô dời khỏi tầm mắt kia, muốn xem người trong phòng, lại kinh ngạc phát hiện, người có ánh mắt như vậy, cư nhiên chính là một cô gái.
Trương Tử Hề phát hiện da cô gái kia thật trắng, nhưng không phải trắng nõn khỏe mạnh, mà là tái nhợt thiếu sức sống, tựa hồ là do suy dinh dưỡng tạo thành. Mắt to, hơn nữa lông mi cũng rất dài, cái mũi tinh xảo cử kiều, miệng rất nhỏ nhưng cũng no đủ. Đặc sắc nhất đó là mi tuyến nồng đậm, hơn nữa hơi hơi vểnh lên, làm cho nàng tản ra khí chất cao ngạo.
Cô gái này rất đẹp, hơn nữa khí chất cũng thật kỳ lạ, trên mặt vẫn mang theo ngây ngô chưa thốn tẫn, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng tang thương khán phá cùng lãnh ý chán đời. Trương Tử Hề cũng không phát giác, lúc này cô đã xem nhẹ hoàn cảnh, cùng Tô Lâm và Tư Tiên bên người càng chạy càng xa, tựa hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có mình cùng cô gái cách một khối thủy tinh kia.
Trương Tử Hề không tự biết sinh ra hứng thú nồng hậu với cô gái kia, cô quay đầu nhìn về phía tư liệu dán trên thuỷ tinh:
Tính danh: Chu Tư Y
Tuổi: 18 tuổi
Bằng cấp: Trung học, lấy thành tích quán quân toàn huyện, vừa thi đậu học viện tài chính Thế Khải
Xuất thân: Gia đình bình thường, cha mẹ ba năm trước đây bị tai nạn xe cộ, song vong
......
Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn tư liệu kia, ánh mắt hơi hơi lóe ra, không ai biết cô suy nghĩ cái gì.
"Hề Hề! Hề Hề!......"
Thời điểm Trương Tử Hề đang đắm chìm trong tư duy của mình, cô đột nhiên nghe thấy thanh âm Tô Lâm kêu to, sực bừng tỉnh: "Hả? Như thế nào?"
Tô Lâm kỳ quái nhìn Trương Tử Hề, cô nhìn tư liệu mà em ấy vừa mới nhìn chằm chằm đến xuất thần, không rõ cho nên hỏi: "Hề Hề, em vừa mới phát ngốc cái gì?"
Nghe được lời Tô Lâm nói, Trương Tử Hề mới hậu tri hậu giác phát giác chính mình thế nhưng đối với tư liệu về cô gái kia mà xuất thần. Nhưng là không biết tồn tâm lý gì, cô không nghĩ để cho Tô Lâm biết, vì thế liền chuyển đề: "Tô tỷ, chọn được sủng vật chị vừa ý chưa?"
Đối với vấn đề như vậy, Tô Lâm tuyệt không cảm thấy thẹn thùng, cô trả lời cứ như đã chọn được con chó con mèo mà mình hài lòng: "Ừ, chọn được một tên nhìn cũng không tệ lắm. Hy vọng sẽ không làm cho tôi nhanh chóng chán ghét."
Nghe Tô Lâm trả lời như thế, Trương Tử Hề chỉ có thể im lặng, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì đi, đi thôi."
Sau đó cô không đợi Tô Lâm đáp lại, liền xoay người đi trước.
Tô Lâm nhìn bóng dáng Trương Tử Hề có tỉ lệ hoàng kim, nóng bỏng mê người, cô ngây người một chút, sau đó đột nhiên đề cao thanh âm kêu lên: "Hề Hề!"
"Hử?" Trương Tử Hề không rõ cho nên dừng lại cước bộ, quay đầu nghi hoặc nhìn Tô Lâm.
"Hề Hề, không có ai mà em vừa ý sao? Một người đều không có sao?" Tô Lâm tựa hồ có điểm không cam lòng hỏi.
Trương Tử Hề nghe Tô Lâm hỏi như vậy, đột nhiên trong đầu chợt loé qua hình ảnh một đôi mắt đen tinh lượng, mang theo ánh mắt kỳ lạ. Cô cúi đầu chần chờ một chút, sau đó đi hai bước trở lại chỗ Chu Tư Y, chỉ vào Chu Tư Y đang cúi đầu trong phòng thủy tinh, nói: "Tôi muốn em ấy!"
"Cái gì...... Cái gì!? Em muốn cô ta!?" Tô Lâm trừng mắt, dáng vẻ như bị Trương Tử Hề dọa đến: "Em, em không phải nói giỡn?"
Tô Lâm thật là bị Trương Tử Hề dọa đến, không nghĩ tới Trương Tử Hề thế nhưng sẽ muốn một nữ tử.
Bất đồng với Tô Lâm, Tư Tiên yên lặng đứng ở bên cạnh một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, biết rất nhiều người đều có ham thích đặc thù, sớm đã mở mang kiến thức. Cho nên chuyên khu sủng vật này của hắn mới được thiết kế như vậy, không có tách riêng nam và nữ, bởi vì hắn biết tới nơi này chọn lựa sủng vật, đàn ông không nhất định phải chọn phụ nữ, mà phụ nữ cũng không nhất định phải chọn đàn ông.
Tư Tiên liếc mắt nhìn Chu Tư Y trong phòng thủy tinh một cái, trong lòng âm thầm cảm thấy vui mừng, lần đầu tiên hắn thấy Chu Tư Y ở chợ đêm, liền biết cô gái này ở trên tay hắn, nhất định sẽ rất nhanh bị khách hàng chọn trúng, nhưng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, phải biết rằng Chu Tư Y chỉ mới tiến vào phòng thuỷ tinh mười phút trước khi Tô Lâm và Trương Tử Hề đến nơi này.
"Hề Hề, cô ta là nữ." Sắc mặt Tô Lâm ngưng trọng, nhắc nhở nói.
"Tôi biết, không được sao?" Trương Tử Hề thật thản nhiên, không có nửa điểm xấu hổ, cô khi nào thì để ý cái nhìn của người bên ngoài, thậm chí bao gồm Tô Lâm thân cận cô nhất, cho nên mới sẽ có rất nhiều người xưng cô là băng sơn lãnh huyết.
Tô Lâm nhìn chằm chằm Trương Tử Hề một hồi lâu mới thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: Trách không được Hề Hề hai mươi lăm tuổi còn không có nói qua luyến ái, còn là cái trạch nữ, nguyên lai em ấy là les.
Tô Lâm nghĩ như vậy, chỉ có thể nói, cô cũng không hiểu biết Trương Tử Hề, cho dù cô tổng tự xưng là bằng hữu tri tâm duy nhất của Trương Tử Hề trên thế giới này. Cô không biết Trương Tử Hề sống đến hai mươi lăm tuổi đều không có đàm luyến ái, cùng lúc là trong nhà nguyên nhân, về phương diện khác là vì chứng khiết phích đến biến thái kia của em ấy, thậm chí nghiêm trọng đến mức kéo dài đến phương diện tinh thần.
Cuối cùng, Tô Lâm vẫn là cực kỳ quý trọng Trương Tử Hề bằng hữu tri tâm này, hơn nữa trong lòng còn đắc chí tự cho mình là người thứ nhất biết Trương Tử Hề là les. Vì thế cô liền vui vẻ đáp: "Có thể, làm sao lại không nha? Chỉ cần Hề Hề của chúng ta thích, cái gì đều có thể!"
Trương Tử Hề nhìn cảm xúc biến hoá rõ ràng trên mặt Tô Lâm, ít nhiều biết được ý nghĩ trong lòng chị ta, nhưng mà cô cũng không có giải thích, hơn nữa vì Tô Lâm lý giải chính mình như vậy mà hơi hơi cảm động, cho dù lý giải này trật lất.
"Ok, vậy được rồi. Tô tỷ, chị biết tiền của tôi không thể dùng ở đây, bằng không bị người nhà tôi tra được, chúng ta đều không có ưu việt, cho nên chị giúp tôi thu phục đi." Sau đó cũng đi mất không quay đầu lại.
Tư Tiên nghe hết những gì Trương Tử Hề nói, hơi hơi không phục giải thích với Tô Lâm: "Tô tiểu thư, kỳ thật vị bằng hữu kia của ngài không cần lo lắng, tài vụ của chúng tôi đều là trải qua xử lý chuyên nghiệp, không ai có thể điều tra ra tiền là sử dụng cho cái gì. Ngài phải biết rằng, hội quán Sủng Ái này của tôi mở nhiều năm như vậy, nhưng là chưa từng có vấn đề."
Tô Lâm nhìn bóng dáng Trương Tử Hề rời đi, thản nhiên nói: "Tư Tiên anh quá mức tự tin rồi, người khác có thể tra được hay không thì tôi không biết. Nhưng là nhà tôi cùng nhà em ấy nếu muốn tra, thì tuyệt đối có thể tra được."
"Nhưng mà, Tô tiểu thư ngài......" Tư Tiên vẫn là không tin tài vụ xử lý chuyên nghiệp của hội quán mình sẽ bị tra ra vấn đề, vì thế tiếp tục tranh cãi nói: "Tô tiểu thư ngài mỗi lần đều là dùng thẻ tín dụng của ngài tiêu phí, không phải chưa từng xuất hiện vấn đề sao?"
Tô Lâm thản nhiên nhìn thoáng qua Tư Tiên, đi đến hướng Trương Tử Hề, vừa đi vừa có chút tự giễu nói: "À, đó là bởi vì người nhà tôi căn bản là khinh thường tra tôi."
Sau đó Tô Lâm theo túi xách xuất ra chi phiếu, vừa đi vừa viết ra chi phiếu sáu vạn* đưa cho Tô Tiên: "Anh biết địa chỉ của tôi rồi, cứ trực tiếp an bài sủng vật tới đó là được. Về phần bằng hữu của tôi...... Anh hỗ trợ an bài một chút đi."
*xấp xỉ 214,020,000 VNĐ
Cứ như thế, Tư Tiên liền kiếm được sáu vạn vô cùng đơn giản, số tiền mà hắn kiếm, nói dễ nghe thì là phí đại lý kinh tế, nói khó nghe thì là phí dẫn mối.

Chương 4: Lão bản
Chu Tư Y ngồi trên sô pha, lăng lăng nhìn mình trong gương, vì sao nàng có cảm giác xa lạ như thế, người trong gương giống như không phải mình, mà là một nhân bản mà mình hoàn toàn không biết. Chẳng lẽ là một khuôn mặt khác của mình hay sao?
Chu Tư Y mở tay trái ra, ngón tay tinh tế, bàn tay trơn mềm, không có một chút thủ kiển*. Nàng từ nhỏ vốn là bảo bối trong nhà, cha mẹ chưa bao giờ yêu cầu nàng làm gia vụ. Mà từ ba năm trước đây cha mẹ bởi vì tai nạn xe cộ mà vĩnh viễn rời đi nàng, đến nay nàng cũng không có giống cô nhi đi làm kiêm chức hoặc làm công, nàng dùng di sản cha mẹ lưu lại, một lòng thầm nghĩ đọc sách.
*vết chai sạn
Không phải Chu Tư Y bị làm hư, hoặc là bản nhân hết ăn lại nằm, bởi vì trong lòng nàng so với ai khác đều rõ ràng, nàng muốn báo thù, con đường duy nhất đó là đọc sách, sau đó dựa vào tri thức của bản thân được đến tiền, thậm chí là quyền. Tỷ như hiện tại, có lẽ nàng có thể xin trợ cấp, miễn cưỡng nhập học, nhưng tiền trợ cấp khẳng định là không đủ, đến lúc đó nàng nhất định phải đi làm công hoặc làm kiêm chức, điều này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian đọc sách của nàng, nàng không mong muốn như vậy, nàng không thể lãng phí nhiều thời gian, bởi vì nỗi cừu hận kia lúc nào cũng khắc khắc cắn phệ tâm linh nàng, nó kêu gào, nàng khẩn cấp!
Ba năm trước đây cha mẹ qua đời do tai nạn xe cộ, làm cho nàng biết thế giới này tàn khốc cỡ nào. Người năm đó đâm chết cha mẹ, tuy rằng Chu Tư Y không biết người kia có nhiều tiền hay là có nhiều quyền, nhưng nàng biết, mình muốn báo thù, còn có một đoạn đường rất dài rất dài phải đi.
Chống lại hai mắt của thân ảnh trong gương, trong lòng nàng một mảnh thê lương cùng chán ghét. Vì chính mình cùng cha mẹ mà thê lương, vì sự thật trên thế giới này mà chán ghét...... Xem đi, thế giới này chính là thực dụng như thế, nàng muốn báo thù, nhất định phải bán mình. Trinh tiết như thế nào? Thật sự rất trân quý sao? Nàng còn không phải cho rằng nó chỉ là ván cầu mà thôi.
Nhưng là...... Hôm nay hết thảy, nàng sẽ thật sâu ghi tạc trong lòng, đợi đến khi nàng có đủ năng lực, nhất định phải hướng người kia đòi lại.
Đúng lúc này, cửa phòng thủy tinh đột nhiên bị mở ra, nàng quay đầu lại thì thấy Tư Tiên đứng ở cửa, nàng không rõ nhìn Tư Tiên.
Tư Tiên nhìn thoáng qua Chu Tư Y, ánh mắt có thâm ý, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, sau đó bình thản mở miệng nói: "Theo tôi đi gặp khách hàng của cô, sau đó cô đi với cô ấy*, sau đó cô và hội quán Sủng Ái không còn quan hệ." Nói xong hắn xoay người bước đi, không lưu cho Chu Tư Y cơ hội hỏi hoặc là đổi ý.
*"cô ấy" và "anh ấy" trong tiếng Hoa phát âm giống nhau nên Y nhi đã hiểu lầm
Chu Tư Y ngơ ngác nhìn bóng dáng Tư Tiên, đáy lòng toát ra một cỗ hàn khí, hai tay nắm chặt, bởi vì dùng sức quá độ, móng tay sáp nhập bàn tay non mịn nàng cũng không hề sở giác. Không phải đã sớm quyết định bán mình rồi sao? Vì sao trong lòng vẫn cảm thấy đau?
Nàng đuổi kịp cước bộ của Tư Tiên, đi từng bước một cực kỳ chết lặng, thu quyền nắm chặt, khớp hàm cắn nhanh, con đường phía trước như thể dẫn tới địa ngục, nàng cảm thấy sợ hãi. Nhưng nỗi sợ hãi kia làm sao so với cừu hận sâu xa trong lòng, cho nên nàng như cũ đi về phía trước.
Nàng âm thầm cầu nguyện, hy vọng khách hàng của nàng sẽ không làm cho người ta ghê tởm, có lẽ nàng sẽ khẽ cắn môi nhẫn nhịn đi qua. Về phần có thể gặp bạch mã vương tử hay không, vấn đề ngu xuẩn như vậy, nàng cho dù muốn cũng sẽ không đi tưởng, đây không phải là tiểu thuyết ngu xuẩn thấp kém, nếu thật sự là bạch mã vương tử, thì sao sẽ đến địa phương này chứ? Cho dù bề ngoài ngăn nắp, nàng nghĩ nàng cũng có thể vì sự dối trá đó mà cảm thấy buồn nôn.
......
......
Tô Lâm sớm rời đi, mà Trương Tử Hề là lần đầu tiên đến, cho nên cô còn cần đợi mang "sủng vật" của cô cùng nhau rời đi. Cô được Tư Tiên đưa đến một gian phòng VIP, cô xem ghế sô pha da kia tựa hồ thật sạch sẽ, rất là do dự. Sô pha da này nhìn như không có một chút tro bụi, rất là sạch sẽ, nhưng khi cô tưởng tượng những người nào đến đây tìm sủng vật đều đã ngồi qua, sẽ cảm thấy vô cùng kinh khủng. Cho nên, cô tình nguyện đứng.
Chứng khiết phích của cô lại phát tác, có vẻ như không khí trong phòng VIP đều là dơ bẩn không chịu nổi, cô đứng ở trong phòng, trong lòng rất là phiền táo, thật muốn lập tức rời đi địa phương làm cho cô ghê tởm khó chịu. Hoàn hảo, thời gian cô chờ không lâu lắm, ước chừng qua mười phút, cửa đã bị xao vang.
"Tiến vào!" Trong lòng không kiên nhẫn làm cho thanh âm Trương Tử Hề rất lạnh, thoáng chốc độ ấm trong phòng đều giảm xuống mấy độ.
Chu Tư Y bên ngoài không yên nhìn Tư Tiên gõ cửa, nàng nắm tay thật chặt, sợ hãi trong lòng cũng càng sâu. Nỗi sợ kia nếu không bị nàng cố gắng ngăn chặn, có lẽ nàng đã sớm xoay người thoát đi địa phương này. Nhưng mà, sau khi gõ cửa, vang lên lại là thanh âm của phụ nữ, tuy rằng lạnh như băng, nhưng cũng rất dễ nghe, thanh âm thần kỳ này làm cho sợ hãi trong lòng nàng giảm bớt rất nhiều.
Khi Tư Tiên đẩy cửa ra, Chu Tư Y liền thấy một người phụ nữ đứng ở trong phòng. Nàng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, toàn thân tản ra khí chất cao quý, khiến người vừa thấy liền sinh ra tâm lý tự ti kém hơn một bậc. Dung nhan tuyệt mỹ, tóc xoăn dài màu đen pha tím, da khố màu đen bó sát người, giày da cao đồng đen bóng......
Khi Chu Tư Y nhìn thấy Trương Tử Hề, nàng không tự chủ được liền nghĩ tới Đắc Kỷ hồ yêu hoạ quốc ương dân kia. Chị ấy giống như yêu hồ vậy, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc... Nội tâm nàng thầm suy nghĩ: "Người này không phải là tiên nữ hạ phàm, mà là yêu nghiệt trọng sinh!"
Chu Tư Y ngơ ngác nhìn Trương Tử Hề, sợ hãi trong lòng đã sớm biến mất nàng cũng không hề tự biết, chỉ còn lại một nỗi sợ hãi khác, không biết mình nên phản ứng thế nào. Mà Trương Tử Hề cũng lẳng lặng nhìn cô gái này, cao điệu thiên gầy, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, mang mạo vệ y, quần bò màu lam nhạt bó sát người, giày vải bạt màu trắng, đều tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Để cho Trương Tử Hề vừa lòng vẫn là mặt của cô gái này, mi tuyến vi kiều nồng đậm khiến em ấy thoạt nhìn không giống nữ tử nhu nhược bình thường, ngược lại tăng thêm phần cứng rắn, còn có cái miệng nho nhỏ mượt mà kia, giống như một viên anh đào tiên diễm ướt át.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm xem xét sủng vật mới, Trương Tử Hề lạnh lùng nhìn về phía Tư Tiên, lạnh lẽo nói: "Tôi có thể mang em ấy đi chưa?"
Tư Tiên làm ra một cái động tác mời, cung kính nửa khom người, mở cửa ra: "Có thể. Khách nhân tôn quý, xin đi thong thả."
Trương Tử Hề thật sự một chút cũng không tưởng ở tại cái địa phương này, vì thế cô gật gật đầu liền đi ra cửa. Cô vội vàng vàng vàng cất bước, nhưng đi được hai bước, quay đầu thấy sủng vật của mình còn ngốc lăng đứng ở tại chỗ, không hề sở động. Trương Tử Hề khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Còn không đi? Đuổi kịp!"
"A?" Chu Tư Y lúc này mới phản ứng lại, nàng xoay người co quắp nhìn Trương Tử Hề, không biết làm sao. Nhưng là nàng biết người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này hẳn là khách hàng của nàng, trong lòng nàng may mắn vui sướng. Hoàn hảo, khách hàng của mình là nữ tử xinh đẹp này, mình hẳn là sẽ không sinh ra cảm giác ghê tởm. Thế nhưng, Chu Tư Y căn bản không nghĩ lại, khách hàng của nàng là nữ nha.
Chu Tư Y đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa tới hội quán Sủng Ái, Tư Tiên đã nói với nàng, nhất định phải lễ phép, nhu thuận, không thể làm ra hành vi gì làm cho khách hàng bất mãn. Chính nàng trong lòng cũng sợ bởi vì hành vi của mình sẽ làm cho khách hàng hiện tại không cần mình, đến lúc đó nếu như đổi thành khách hàng khác, nàng hối hận cũng không kịp nữa. Vì thế nàng kinh sợ nói: "Vâng." Kế tiếp, nàng tựa hồ không biết nên xưng hô khách hàng của mình thế nào, suy nghĩ một chút mới nói: "Vâng. Lão bản!"
Lão bản?! Trương Tử Hề chán ghét nhăn mày lại, kiểu xưng hô này sao mà nghe tởm lợm quá đi, giống như cô là khách làng chơi...... Đi mua vui?
Nhưng bây giờ Trương Tử Hề bức thiết muốn rời đi nơi làm cho cô khó chịu này, cô tạm thời không so đo về khoản xưng hô. Cô đi lên hai bước, cầm tay Chu Tư Y, vội vàng dắt em ấy đi.
Tâm tình bức thiết rời đi, làm cho Trương Tử Hề quên chứng khiết phích nghiêm trọng của mình, quên luôn việc mình cho tới bây giờ chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, cô cư nhiên chủ động kéo tay Chu Tư Y. Hay là...... Là nội tâm cô căn bản là không bài xích Chu Tư Y?

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna