Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 126 - 130

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 126: Máu
Tô Lâm tiến vào biệt thự, cái gì cũng không dám nghĩ, đóng cửa lại liền đi thẳng đến phòng tắm, cô phải thu thập xong trước khi Trương Tử Mộng đến đây, quần áo không hỗn độn, cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng cảm xúc vẫn là biểu lộ quá nhiều.
Rất nhanh đã tắm rửa xong, Tô Lâm ngồi ở sô pha, chuẩn bị tâm lý, không bao lâu sau chuông cửa liền vang lên, Tô Lâm giật thót, trước khi mở cửa còn nhắm mắt lại hít sâu. Trong nháy mắt, cũng không biết có phải do cô chột dạ mà sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy Trương Tử Mộng đã phát hiện ra cái gì rồi, ánh mắt lãnh đến đáng sợ.
Thật sự chỉ là ảo giác, bởi vì nhìn kỹ lại, Trương Tử Mộng trên mặt tuy rằng không có tươi cười, nhưng lại giống như bình thường, không có biến hóa, chẳng lẽ cô đúng là thấy ảo giác? Tô Lâm âm thầm suy tư.
"Tô tỷ, chị mở cửa ra cũng không để cho tôi đi vào, còn sững sờ ở cửa làm gì? Chẳng lẽ bên trong còn có người khác?" Tô Lâm mở cửa ra, lại nhìn mình sững sờ, Trương Tử Mộng khó hiểu hỏi.
"A? Không có, không có...... Điều này sao có thể? Mau vào đi, Mộng Mộng." Nghe Trương Tử Mộng hỏi, Tô Lâm biết mình vừa thất thần, có điểm bối rối ứng đối, cũng không biết có phải do mình quá mức mẫn cảm, tổng cảm thấy Trương Tử Mộng giống như có chuyện muốn nói.
Trương Tử Mộng đi vào trước, Tô Lâm đóng cửa lại, nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng một hồi lâu mới đi theo. Nơi này là nhà Tô Lâm, nhưng xem khí thế của hai người, Trương Tử Mộng lại giống chủ nhân hơn, Tô Lâm thì chỉ như khách vãng lai.
Hai người ngồi vào sô pha, Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng sắc mặt không tốt, nhớ tới hôm nay là ngày Trương gia tế tổ, là ngày Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề đối mặt gia quy hoang đường của Trương gia, cô âm thầm nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng rất là thương tiếc, nghĩ muốn an ủi, nhưng sợ chính mình một câu lại gợi lên những thứ không tốt cho Trương Tử Mộng, vì thế cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, ý đồ lấy một chút việc nhà dẫn dắt Trương Tử Mộng quên đi chuyện đó: "Mộng Mộng, sao hôm nay em lại đến đây tìm tôi?"
Tô Lâm hỏi như vậy vốn không có gì đáng trách, bởi vì Trương Tử Mộng cực ít chủ động đi tìm Tô Lâm, bình thường đều là Tô Lâm đi tìm nàng. Nhưng một người quá để ý chuyện gì, luôn sẽ có một chút gió thổi cỏ lay, nghe theo một phía. Nghe Tô Lâm hỏi, sắc mặt Trương Tử Mộng lại trầm xuống, nàng nhớ tới cái gia quy ghê tởm kia, nàng nghĩ mình tìm đến Tô Lâm là vì tưởng xác định cảm giác của mình đối với Tô Lâm, là lừa mình dối người hay là sự thật; trọng yếu hơn là, vừa rồi cách đó không xa, còn thấy rõ rõ ràng ràng hết thảy phát sinh bên ngoài biệt thự.
Lúc ấy khoảng cách của Trương Tử Mộng không xa cũng không gần, nàng cũng chỉ thấy rõ động tác, chứ không có nghe thấy thanh âm. Nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm đứng cùng một người đàn ông; nàng chỉ nhìn thấy hắn đột nhiên ôm lấy Tô Lâm; nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm không có phản kháng; nàng chỉ nhìn thấy khi Tô Lâm nhận được cuộc gọi của mình, ý bảo hắn ta không cần lên tiếng; nàng chỉ nhìn thấy sau khi Tô Lâm cúp máy, nói vài câu với hắn, hắn liền rời đi.
Đây là những gì Trương Tử Mộng nhìn thấy, tất cả đều làm cho nàng không thể không tin tưởng, Tô Lâm phản bội nàng, lời Tô Lâm nói ở bệnh viện vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng, là giả tạo, đều là gạt người thôi.

Trương Tử Mộng vốn vừa mới trải qua gia quy buồn cười, cảm xúc vẫn bị vây trong bùng nổ cực hạn, nàng mang theo chờ mong tìm Tô Lâm, lại đụng phải việc kia, làm cho cảm xúc của nàng lên đến đỉnh điểm, lúc này nàng có thể bình tĩnh, hoàn toàn là do nàng đang áp chế, nàng muốn Tô Lâm thẳng thắn, mình sẽ...... Sẽ có thể tha thứ cho chị ta.
Nay lại nhớ tới chuyện đó, Trương Tử Mộng thật sự không thể tiếp tục áp chế cảm xúc, tiếp tục giả vờ trò chuyệm, nàng không muốn lãng phí thời gian, lạnh lùng nhìn thẳng Tô Lâm, trực tiếp hỏi: "Tô tỷ, người đàn ông tôi mới thấy trước cửa nhà là ai?"
Tô Lâm kinh hoảng, tâm trạng không ngừng chìm xuống, thoáng như là trượt chân rớt xuống vực sâu vạn trượng, không có khả năng sống sót. Khủng hoảng bất an đến cực điểm, Tô Lâm lại nhất thời không trả lời được, cô sợ hãi, cực độ sợ hãi Trương Tử Mộng sẽ cách cô mà đi. Trong lòng ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng chuyện vừa rồi, Trương Tử Mộng còn chưa tới, không phát hiện tình cảnh đó, Lưu Tử Đông cũng không có rời đi, có thể là lúc Trương Tử Mộng đến đây, hắn còn ở ngoài cửa xem xét, cho nên mới bị Trương Tử Mộng nhìn thấy.
Kỳ thật Tô Lâm chỉ cần thành thành thật thật kể ra câu chuyện từ đầu đến cuối, không cần ôm ý tưởng may mắn gì, chuyện này cũng không có nghiêm trọng như cô nghĩ, nhưng Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng là cực độ tự ti, bởi vì rất nhiều chuyện tình, cho dù hối hận, đã làm chính là đã làm, vĩnh viễn đều không thể lau đi.
Có nhiều lúc, sự tình cũng không có phức tạp, mà chỉ là bởi vì lòng người phức tạp.
Có nhiều lúc, nghĩ sai thì hỏng hết, sau đó lại mắc lỗi thêm một lần, rốt cuộc không thể vãn hồi.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trương Tử Mộng, Tô Lâm cố trang suy tư, trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Đàn ông? Đàn ông nào?"
Trương Tử Mộng thất vọng, Trương Tử Mộng tuyệt vọng, nàng cho Tô Lâm cơ hội, Tô Lâm không trả lời vấn đề đầu tiên của nàng, nàng cũng không có đi thúc giục Tô Lâm, nàng đang đợi, đang đợi Tô Lâm cấp mình một lời giải thích. Nhưng Tô Lâm lại đưa ra một đáp án như vậy.
Trương Tử Mộng không nghĩ hận Tô Lâm, dù sao ánh sáng đời mình đều đến từ chị ta, chị ta tựa hồ cũng không khiếm mình cái gì, mình cũng không có tư cách yêu cầu chị ta cái gì, không phải sao? Nhưng mà hận ý cũng là nhịn không được; Trương Tử Mộng không nghĩ rơi lệ, nhưng mà lệ ý cũng là nhịn không được; chính là bởi vì thất vọng, cho nên mới tuyệt vọng. Mang theo thật sâu hận ý trừng Tô Lâm, trong lòng thầm nói: Từ nay về sau, mình và Tô Lâm chính là người xa lạ!
Trương Tử Mộng trừng Tô Lâm một cái, chưa nói gì, bởi vì nói thêm đều là vô dụng, tâm đã chết rồi. Đứng dậy, Trương Tử Mộng đi đến cửa.
Tô Lâm trơ mắt nhìn ánh mắt Trương Tử Mộng mang theo hận ý nhìn chằm chằm mình, ướt át, nước mắt tràn ra hốc mắt, cuối cùng Trương Tử Mộng lại cái gì cũng chưa nói, đứng dậy liền đi ra ngoài. Tô Lâm giờ phút này biết Trương Tử Mộng nhất định là thấy hết chuyện tình ban nãy, Tô Lâm hối hận, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền kéo Trương Tử Mộng lại, miệng nóng lòng giải thích: "Mộng Mộng, chớ đi. Em vừa rồi có phải nhìn thấy cái gì? Em phải tin tưởng tôi, đó không phải sự thật, tôi có thể giải thích, kỳ thật là......"
Trương Tử Mộng bị Tô Lâm ngăn cản, nhưng không có quay đầu, bởi vì nàng không nghĩ để cho Tô Lâm thấy mình chật vật rơi lệ. Nghe Tô Lâm nói, Trương Tử Mộng đưa lưng về phía cô lắc lắc đầu, hiện tại giải thích còn có tác dụng gì, nếu hết thảy là giả, vậy chuyện mình mới thấy lại là cái gì, nếu hết thảy là giả, Tô Lâm lén gạt nàng, vì sao đến lúc này mới muốn giải thích...... Quên đi, hết thảy đều chậm.
Tô Lâm nói đến một nửa, thấy Trương Tử Mộng lắc đầu, lại bối rối không chịu nổi, trong lòng bất an giống như một cây dao sắc bén, một nhát một nhát cắt nát lòng cô, cô sợ Trương Tử Mộng cứ như vậy mà rời đi, cô sẽ không còn hy vọng, hốt hoảng trôi dạt nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp được một người có thể cứu thục mình, thật vất vả mới gặp được người đầu tiên khiến mình yêu thương, Tô Lâm làm sao sẽ dễ dàng buông tha cho? Nếu có thể...... Cô nguyện ý dùng sinh mệnh đi đổi. Cô quyết không thể để cho Trương Tử Mộng rời đi, một chút cơ hội giải thích cũng không cho mình.
Từ một tay giữ chặt Trương Tử Mộng biến thành hai tay, thanh âm nức nở hèn mọn cầu xin: "Mộng Mộng, chớ đi, em nhất định phải nghe tôi giải thích, em nhất định phải tin tôi...... Cầu em."
Trương Tử Mộng thủy chung là không muốn quay đầu, như trước là đưa lưng về phía Tô Lâm lắc đầu, chẳng lẽ Tô Lâm không biết, người khác đối với cô tín nhiệm không phải hèn mọn cầu đến, mà là dùng hành động thực tế đi chứng minh sao?
Tô Lâm cũng không để ý tới việc Trương Tử Mộng không muốn nghe mình giải thích, cô phải bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, bằng không sinh mệnh của cô sẽ thật sự bởi vì Trương Tử Mộng rời đi mà khô kiệt. Cô mang theo bối rối cùng bất an, kể ra cả câu chuyện, cầu xin Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, tôi nói thật đó, em nhất định phải tin tôi, không cần rời đi tôi, cầu em, cầu em a Mộng Mộng."
Đây là lần hèn mọn nhất trong cuộc đời Tô Lâm, nhưng cô lại cố không được nhiều như vậy, vì có thể lưu lại Trương Tử Mộng, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không cần, tự tôn là cái gì chứ?
Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói xong, không có hoàn toàn tin tưởng, vừa rồi thấy hết, đều đã thật sâu khắc vào lòng nàng, mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, cũng không phải một câu hai câu giải thích là có thể tha thứ, huống chi Tô Lâm còn giấu giếm trước, Trương Tử Mộng càng khó đi tin tưởng Tô Lâm. Hiện tại trong lòng nàng thật loạn thật loạn, nàng không muốn đi phân tích Tô Lâm nói thiệt hay giả nữa, lấy tâm tình lúc này, nàng cũng rất khó nhận ra Tô Lâm nói thiệt hay giả. Hiện tại nàng thầm nghĩ mau chóng rời đi nơi này, sau đó làm cho mình có thể im lặng một chút, về phần Tô Lâm, chờ mình có thể bình tĩnh trở lại rồi nói sau.
Nghe Tô Lâm giải thích xong, Trương Tử Mộng im lặng, ngay lúc Tô Lâm nghĩ mình nhìn thấy hy vọng, Trương Tử Mộng vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Thả tôi đi."
Tô Lâm làm sao có thể phóng Trương Tử Mộng rời đi như thế, nếu có thể, cô cũng sẽ không cần giữ chặt Trương Tử Mộng, nếu có thể, cô cũng sẽ không không để ý tự tôn, hèn mọn cầu xin Trương Tử Mộng tin mình, không cần rời đi mình. Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng rời khỏi, cô vội vàng nói: "Không! Tôi sẽ không thả em đi đâu. Mộng Mộng, em phải tin tôi, tôi...... Tôi có thể chứng minh mình không có lừa gạt em."
Trương Tử Mộng thật sự tưởng cùng Tô Lâm đoạn tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ sao? Kỳ thật, lòng nàng vẫn là hy vọng Tô Lâm nói thật, nhưng vừa rồi rõ ràng như vậy, kêu nàng như thế nào tin tưởng, chỉ bằng Tô Lâm đầu tiên là giấu giếm có lệ, cuối cùng mới giải thích liền tin cô?
Nghe Tô Lâm nói có thể chứng minh, có lẽ là vì Trương Tử Mộng cũng tồn tại điểm hy vọng, rốt cuộc thì quay đầu, hỏi: "Chứng minh bằng cách nào?"
Tô Lâm lúc này mới phát hiện Trương Tử Mộng đã là nước mắt thành tuyến, ướt hết cả khuôn mặt, trong lòng lại hối hận lúc trước không nên, lại thầm hận chính mình có điều giấu giếm. Nghe Trương Tử Mộng hỏi, cô tựa hồ thấy được một tia hy vọng, tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng cô cũng không thể buông tha. Nhưng mà, cô phát hiện, mình thật sự không biết nên chứng minh thế nào, Lưu Tử Đông đã rời đi, chẳng lẽ chứng minh bằng mấy câu nói suông sao? Nếu có thể, Trương Tử Mộng đã sớm tin cô rồi, cô còn cần chứng minh làm gì.
Thời điểm một người trong lòng vạn phần lo lắng, luôn dễ dàng chui ngõ cụt, Trương Tử Mộng hỏi Tô Lâm chứng minh thế nào, Tô Lâm liền nhìn xung quanh, ánh mắt vội vàng mà xa vời, tựa như đang tìm thứ gì đó. Tô Lâm thấy hàn quang phản xạ trên mặt bàn, một cây dao gọt trái cây sắc bén vô cùng, trong nháy mắt cô nhớ tới lúc mình cầu xin Trương Tử Hề hữu nghị, chính mình thả ra không sai biệt lắm một ly máu, cuối cùng lấy được Trương Tử Hề tín nhiệm, sau đó trở thành bằng hữu duy nhất, cũng là tốt nhất của Trương Tử Hề. Cô nghĩ, Trương Tử Mộng giống Trương Tử Hề như vậy, chỉ cần mình phóng ra một ly máu khác, Trương Tử Mộng sẽ tin mình nhỉ?
Cô quay đầu, nhìn Trương Tử Mộng nói: "Mộng Mộng, em chờ đã, trăm ngàn lần đừng đi, tôi có thể chứng minh tôi trong sạch." Đợi Trương Tử Mộng bình tĩnh lại, cô mới buông tay Trương Tử Mộng ra, sau đó vươn tay, cầm lấy phiến dao sắc bén trên bàn.
Trương Tử Mộng thấy Tô Lâm cầm lấy dao gọt trái cây, trong lòng kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện hỏi: "Tô tỷ, chị làm gì!?"
Tô Lâm nhìn về phía Trương Tử Mộng, lăng lăng nói: "Tôi chứng minh là tôi nói thật."
Trương Tử Mộng nhăn mày, hỏi: "Làm sao chứng minh?"
Tô Lâm đáp: "Dùng máu của tôi đến chứng minh, chảy tới khi nào em tin mới thôi."
Trương Tử Mộng tuy rằng có chút hận Tô Lâm, nhưng nàng cũng không muốn nhìn Tô Lâm thương tổn bản thân, Trương Tử Mộng cảm thấy chị ta đang bức bách mình đi tin tưởng, như vậy làm cho Trương Tử Mộng trong lòng càng loạn, nàng lắc đầu nói: "Tô tỷ, coi như hết, vẫn là chờ tôi im lặng một chút rồi nói sau."
"Không! Không! Không!" Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng nói như vậy, câu "coi như hết" kia đặc biệt chói tai, cô cảm thấy Trương Tử Mộng muốn buông tha cho mình, mình bị dồn vào tử lộ, nhìn không thấy một chút hy vọng, chính cô cũng không biết mình là nghĩ như thế nào, cô có điểm bất ổn, mãnh liệt phe phẩy đầu, sau đó nóng lòng muốn chứng minh, nhét dao vào tay Trương Tử Mộng, mất lý trí nói: "Không! Mộng Mộng em không thể như vậy, em không thể không tin tôi, tôi nói đều là thật! Nếu em rút máu của tôi, tôi tuyệt sẽ không phản kháng, rút mãi cho đến khi em tin tưởng mới thôi, được không? Được không? Mộng Mộng......"
Lời Tô Lâm nói đã không còn ăn khớp, loạn xì ngầu cả lên, Trương Tử Mộng có thể nhìn ra cô đã mất đi lý trí, trong lòng sợ hãi Tô Lâm sẽ thương tổn bản thân, vì thế tay liền nắm chặt dao không dám buông ra, cô sợ Tô Lâm sẽ đoạt dao lại, thương tổn chính mình.
Trương Tử Mộng cũng không biết trong lòng có tư vị gì, nàng chỉ biết là, nhìn bộ dáng Tô Lâm lúc này, nàng rất khó chịu, nhất thời quên nói chuyện, ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm.
Tô Lâm bỏ dao vào trong tay Trương Tử Mộng, sau đó buông tay ra, lẳng lặng nhìn mặt Trương Tử Mộng, đợi nàng đáp lại, nhưng Trương Tử Mộng vẫn không nói gì, một chút nghiêm túc trong lòng tựa như ánh rạng đông đã bị dập tắt.
Dưới tình thế cấp bách, Tô Lâm cũng không nghĩ nhiều, cô cảm thấy mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, cô cực độ bất an tưởng đứng dậy ôm lấy người này, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý thả Trương Tử Mộng rời đi. Bởi vì lo lắng bất an, Tô Lâm động tác rất nhanh, Trương Tử Mộng cũng nhất thời không phản ứng kịp, khi hoàn hồn lại thì đã không còn kịp rồi.
Tô Lâm vừa đứng lên, liền cảm giác được hai chân tê rần, cô tọa lâu lắm, lại một lòng chú ý Trương Tử Mộng, chân đã tê rần cũng không biết, lập tức đổ nhào về phía Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng bởi vì sợ Tô Lâm đoạt dao, tay nắm dao thật chặt, đột nhiên va chạm...... Lưỡi dao cứng rắn đâm vào phiến bụng mềm mại của Tô Lâm.
Trương Tử Mộng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, mà Tô Lâm lại cảm giác được một trận đau đớn, trừng lớn ánh mắt sững sờ ở nơi đó, sau đó mờ mịt dại ra cúi đầu nhìn xuống, nhìn đến Trương Tử Mộng tay cầm dao đâm vào bụng cô, áo ngủ nguyên bản trắng noãn dần bị huyết sắc đỏ tươi nhuộm đẫm, nhìn thấy ghê người.
Trương Tử Mộng cũng theo ánh mắt Tô Lâm nhìn xuống, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn đều tản mất, trên áo ngủ trắng noãn kia, nhuộm đẫm máu đỏ, nàng ngốc lăng ngẩng đầu, nhìn Tô Lâm kêu lên: "Tô...... Tô tỷ."
Tô Lâm bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đến phệ cốt toàn tâm, nhưng so với tầm quan trọng của Trương Tử Mộng, lại có thể xem nhẹ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, vẫn không quên giải thích cầu xin đối Trương Tử Mộng cười cười, nói: "Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi."
Trương Tử Mộng hoàn hồn, buông tay ra, ánh mắt lại ngơ ngác nhìn y phục của Tô Lâm càng ngày càng tràn ngập huyết sắc. Màu đỏ thoạt nhìn tiên diễm đến cực điểm, chói mắt như thế, khủng bố như thế. Nàng giơ hai tay lên, muốn đụng vào Tô Lâm nhưng lại không dám, miệng lo lắng hỏi: "Tô tỷ, chị không sao chứ?"
Tô Lâm lặp lại lần nữa: "Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi." Sau đó chống đỡ hết nổi liền ngã xuống.
Trương Tử Mộng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hoảng, miệng vô ý thức kêu: "Tô tỷ! Tô tỷ!......"
Lúc này Trương Tử Mộng có thể nói là hoang mang lo sợ, một lát sau nàng mới nhớ đi xin giúp đỡ, theo bản năng lại thầm nghĩ đến Trương Tử Hề, vì thế hai tay run run, bát thông Trương Tử Hề điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Lâm đã té xỉu.
Điện thoại chuyển được, không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, Trương Tử Mộng liền khóc lớn, lo lắng nói: "Chị, làm sao bây giờ? Tô tỷ chị ấy......"
Killed on the spot be like *chỉ lên trên*
=====================
Chương 127: Dục vọng
Trương Tử Hề trở lại biệt thự, vừa dừng xe đi đến cửa, liền gặp Chu Tư Y đứng ở đó nhìn cô. Trương Tử Hề sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, cũng không biết Y nhi của cô đứng ở cửa đã bao lâu, có phải là vừa gọi cho mình xong liền đứng đó chờ mình, hay là trước khi gọi thì đã đứng đó rồi, kỳ thật là đã chờ đến lo lắng, mới gọi cho mình đi.
Trương Tử Hề cũng không biết vì sao mình chắc chắn như vậy, Chu Tư Y hẳn là trước khi gọi điện thoại đã mở cửa ra, sau đó đứng ở cạnh cửa, kiễng chân quan vọng. Tuy rằng hai người ở chung đã lâu, rất nhiều này nọ đều không có kích tình bắn ra bốn phía, nhưng vẫn sẽ vì những chi tiết nhỏ mà cảm động, mà ấm áp.
Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề rốt cuộc đã trở lại, câu đầu tiên nàng mở miệng lại không phải quan tâm ân cần thăm hỏi, chỉ là thật tự nhiên nói: "Hề, em đều chuẩn bị hết cho chị rồi, chị có thể trực tiếp đi tắm."
Lời này tuyệt không nói thêm, cũng không có biểu lộ cảm xúc quan tâm gì, nhưng chính là cuộc sống giản dị như thế, việc nhỏ vụn vặt như thế, lại làm cho tâm Trương Tử Hề tràn đầy hạnh phúc. Hai người sống chung mấy năm đầu, mặc kệ ân ái cỡ nào, những lời nói buồn nôn giữa tình nhân luôn càng ngày càng ít, nhưng ngôn ngữ bình dị sẽ tương đối gia tăng, không phải cảm tình giảm mạnh, ngược lại là thăng hoa, làm cho người ta càng thêm ấm áp.
Trương Tử Hề sắc mặt không tốt lắm, đây là điều cô không thể che giấu, cũng không tưởng đối Chu Tư Y che giấu, cô cảm thấy mình có thể trực tiếp biểu lộ mọi thứ trước mặt Chu Tư Y không chút kiêng dè, trên thế giới này cũng chỉ có Chu Tư Y có thể khiến cô không thấy áp lực, mà là hạnh phúc.
Đưa túi xách cho Chu Tư Y, Trương Tử Hề một bên thay giày cao gót, một bên nói với Chu Tư Y: "Em cũng chuẩn bị một chút đi, em giúp tôi tẩy nhé."
Lời như vậy, có lẽ một tiểu hài tử nói với mẹ sẽ cực kỳ thản nhiên cùng đương nhiên. Trương Tử Hề không phải tiểu hài tử, đối tượng nói chuyện cũng không phải mẫu thân, nhưng lại có thản nhiên cùng đương nhiên. Đơn giản là giữa hai người, chuyện như vậy tựa hồ tập mãi thành thói quen, không cần ngượng ngùng.
Đối với Chu Tư Y, nàng không thản nhiên như Trương Tử Hề được, nàng vẫn sẽ đỏ mặt, phản ứng như vậy, có lẽ tới lúc bốn mươi năm mươi tuổi mới có thể bỏ. Kỳ thật, năm thứ nhất nàng nhận thức Trương Tử Hề, Trương Tử Hề từ Trương gia tế tổ trở về, là Chu Tư Y giúp cô tắm, sau này năm nào cũng như năm nấy, trở thành chuyện mỗi năm một lần.
Chu Tư Y sớm có chuẩn bị, nàng thẹn thùng nói ra, nghe Trương Tử Hề nói vậy, Chu Tư Y nhịn không được đỏ mặt lên, thầm oán Trương Tử Hề: Chuyện như vậy không phải đã sớm trở thành thói quen của chúng ta sao? Còn nói thẳng ra để làm gì? Nàng ngượng ngùng đáp: "Kỳ thật...... Em cũng chuẩn bị tốt."
Trương Tử Hề đổi dép lê, nhìn Chu Tư Y một cái, phát hiện Chu Tư Y đỏ mặt, liền nghĩ đến, chính mình cùng Chu Tư Y ở chung, cảm giác của mối tình đầu không suy giảm, có lẽ chính là nhờ công lao không nhỏ của Chu Tư Y đi. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, nói với Chu Tư Y: "Chuẩn bị tốt? Chúng ta hãy mau đi tắm đi, tôi chờ không kịp."
Chu Tư Y sửng sốt một chút, nhìn bóng dáng Trương Tử Hề đi lên lầu, im lặng đỏ mặt, Trương Tử Hề lời này thật sự là rất dẫn người mơ màng, thật không minh bạch, ai biết là cô chờ không kịp muốn tắm rửa, hay là......
Chu Tư Y đã giúp Trương Tử Hề chuẩn bị thỏa đáng, Trương Tử Hề lên lầu hai, trực tiếp tiến nhập phòng tắm, sau đó cửa cũng không thèm đóng, bắt đầu khinh giải la thường. Chu Tư Y vừa tiến vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy Trương Tử Hề đang cởi đồ, nàng xem toàn bộ quá trình, tinh tường nhìn Trương Tử Hề bỏ đi áo khoác, toàn thân chỉ còn lại bra, cô đưa lưng về phía nàng lộ ra bờ lưng trắng nõn non mịn, tựa hồ còn có thể phản xạ bạch quang nhu hòa.
Mặc kệ là xem qua bao nhiêu lần, mặc kệ là sờ qua bao nhiêu lần, Chu Tư Y vẫn là bị mê hoặc, chỉ biết nhìn sững sờ.
Trương Tử Hề mẫn cảm phát giác ánh mắt sau lưng, quay đầu nói với Chu Tư Y: "Y nhi, mau vào a, giúp tôi tháo bra."
"A......, à." Chu Tư Y có điểm xấu hổ, cảm giác kia tựa như một tiểu hài tử trộm đường ăn, bị lão sư phát hiện. Nhưng mà ở chung lâu như vậy, Chu Tư Y không còn khoa trương, nhu thuận đáp một tiếng, liền đi vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại, đem hai người nhốt vào không gian lớn.
Phòng tắm rất lớn, dung hạ hai người, nhưng vẫn còn rất nhiều khoảng không. Chu Tư Y giúp cô cởi bra, thân trên liền xích loã, tiếp theo là cởi quần, quần bị chính nàng cởi bỏ, sau đó chậm rãi tuột ra, đôi chân thẳng tắp thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ giống như bút tích của Thượng Đế lộ ra ngoài.
Trương Tử Hề quen dùng vòi hoa sen, không thích dùng bồn tắm. Chu Tư Y đưa lưng về phía Trương Tử Hề mở nước, đứng cách xa một chút, vươn một tay thử độ ấm. Khi Chu Tư Y điều hảo thủy ôn, xoay người lại, Trương Tử Hề đã là đối Chu Tư Y không hề giữ lại, cực kỳ thản nhiên triển lãm sự xinh đẹp của cô.
Chu Tư Y lại ngây ngẩn cả người, mà Trương Tử Hề gặp Chu Tư Y cái dạng này, trong lòng rất là kiêu ngạo, trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có mình mới có thể mê hoặc Chu Tư Y, cảm giác đó tốt lắm, nếu Chu Tư Y là Trụ Vương, mình sẽ là Đắc Kỷ hại nước hại dân, tin tưởng mình cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Trương Tử Hề đến gần vòi nước, cũng vươn một tay đi thử nước, ấm rồi. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Tư Y, con mắt chuyển động một chút, sau đó giả vờ hỏi: "Y nhi, chẳng lẽ em tưởng mặc quần áo tắm rửa?"
Chu Tư Y hiểu biết Trương Tử Hề, làm sao sẽ không biết mục đích lúc này của Trương Tử Hề đâu, đơn giản chỉ là trêu mình thôi, nàng theo thói quen chu miệng, đúng lý hợp tình đáp: "Không phải, đương nhiên không phải a." Nói xong, Chu Tư Y liền bắt đầu giải khai nút thắt.
Trương Tử Hề có điểm phá hư cười, nói: "Y nhi, động tác của em quá chậm, vẫn là tôi đến giúp em đi." Nói xong cũng không chờ Chu Tư Y đáp lại, cô bước tới, đẩy hai tay Chu Tư Y ra, sau đó thay thế tay nàng, vì nàng giải khai nút thắt, động tác quả nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Chu Tư Y cũng không phản kháng, dù sao đều là chuyện tất nhiên, nàng cứ như vậy buông hai tay, tùy ý Trương Tử Hề đem nàng bác trơn.
Trương Tử Hề đem quần lót của Chu Tư Y ném vào giỏ, sau đó kìm lòng không đậu ôm nàng vào lòng, hai cụ thân thể mềm mại tế hoạt gắt gao dán tại cùng nhau, không lưu lại một khe hở nào.
Vừa ôm lấy, hai người đều là trong lòng rung động, Trương Tử Hề có khiết phích, tuy rằng cô thừa nhận mình nhất ôm liền khơi mào cảm xúc, nhưng cô vẫn là nhịn xuống, muốn chờ mình tắm xong, chờ mình sạch sẽ xong, mới làm yêu đi. Cô hôn khoé miệng Chu Tư Y một chút, liền buông nàng ra, sau đó đến gần vòi sen, nói với Chu Tư Y: "Đến, giúp tôi tắm rửa đi."
Trương Tử Hề lời này tuỳ ý tự nhiên như đang nói: Đến, giúp tôi lấy bát đũa đi. Chu Tư Y cả đời đều học không được.
Giúp Trương Tử Hề tắm rửa, Chu Tư Y là thật sự nghiêm túc, bởi vì khi nàng nghĩ đến đêm nay Trương Tử Hề phải trải qua cái gì, trong lòng liền thương tiếc đau đớn. Biểu tình của nàng vô cùng thành kính, tựa như đang giúp đỡ nữ thần mà mình kính ngưỡng tắm rửa vậy.
Làn da vốn mềm nhẵn, cộng thêm nước ấm và sữa tắm, sẽ cho ra hiệu quả thế nào? Chu Tư Y sẽ hiện thân thuyết pháp cho bạn, cảm giác kia giống như là đang vuốt ve tơ lụa xa hoa nhất trên thế giới, giống như là bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước tĩnh lặng...... Không, hẳn là càng trơn, càng mềm, càng thoải mái.
Chu Tư Y đứng đắn không hàm hồ, nhưng Trương Tử Hề vẫn là bị khơi mào cảm xúc, tay Chu Tư Y hoạt động trên thân trên, lại chậm chạp không có đi xuống, vì thế Trương Tử Hề trong lòng có điểm kiềm chế không được, cô nhíu mày một chút, bắt được bàn tay của Chu Tư Y kéo nó xuống, đặt lên địa phương tu nhân thần bí nhất, nói với Chu Tư Y: "Y nhi, tẩy nơi này."
Nhìn Trương Tử Hề một cái, Chu Tư Y cũng không nói gì, thật sự nghe lời, có lẽ là vì Trương Tử Hề biểu tình quá thản nhiên, rõ ràng là mình kiềm chế không được, lại khí định thần nhàn như thế, làm cho Chu Tư Y sinh ra ảo giác, Trương Tử Hề không mang theo ý tưởng không thuần khiết.
Trên tay Chu Tư Y vốn có bọt biển, bắt đầu ở bên ngoài nơi nào đó mềm nhẹ vuốt ve, nàng chỉ là tẩy trừ mà thôi. Dục vọng trong lòng Trương Tử Hề chiếm được một chút an ủi, nhưng chưa thấy đủ, ngược lại là vực sâu không đáy, càng thêm hư không.
Trương Tử Hề nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi, thời điểm thở ra, cũng là khinh ngâm một tiếng: "Ưm......"
Trương Tử Hề mê người như thế, Chu Tư Y làm sao có khả năng không động tình, nàng cũng đâu phải nữ tu sĩ nữ ni cô ăn chay cấm dục, nàng chỉ là đang kiềm chế, cũng không có lộ liễu như Trương Tử Hề thôi, Trương Tử Hề thình lình phát ra một tiếng ngâm nhẹ, làm cho Chu Tư Y ngây ngẩn cả người, hoặc là nói mê hoặc, cũng quên tiếp tục động tác.
Trương Tử Hề mở mắt ra, có điểm không hài lòng Chu Tư Y tản mạn lãn công, ánh mắt đã mê ly lên, cô xem Chu Tư Y, trực tiếp nói ra dục vọng trong lòng: "Y nhi...... Đừng có ngừng...... Tiếp tục...... Cho tôi."
Nói xong, Trương Tử Hề đặt hai tay lên vai Chu Tư Y, đem Chu Tư Y ủng lại đây, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào kia.
Trương Tử Hề động tình, Chu Tư Y tự nhiên cũng không thể tránh khỏi, nàng thuận theo đáp lại Trương Tử Hề, tay cũng bắt đầu táy máy, nhưng giữa lúc mê loạn, tay nàng thủy chung là không có xâm nhập, có chút này nọ còn chưa thể phá, ít nhất là không phải hiện tại, nàng vẫn ghi nhớ. Nàng chỉ vận động trên một viên trân châu, ngẫu nhiên còn nhợt nhạt tiến vào một chút, lại đình chỉ ngoài màng trinh.
Trương Tử Hề không đạt được thoả mãn, Chu Tư Y biết, bởi vì nàng đối Trương Tử Hề có kinh nghiệm phong phú, nàng hiểu biết Trương Tử Hề hết thảy, bao gồm thân thể của cô. Vì thế nàng đẩy Trương Tử Hề ra, sau đó trong ánh mắt mê ly mang theo nghi hoặc của Trương Tử Hề, ngồi xổm xuống, trong lòng bao hàm kích tình, nhẹ nhàng hôn lên......
"Ưm a......" Trương Tử Hề hít sâu một hơi, sau đó kìm lòng không đậu khinh ngâm một tiếng, thanh âm mộng ảo mê hoặc, quanh quẩn lả lướt trong phòng tắm......
Lúc một người khủng hoảng bất lực, phản ứng đầu tiên là muốn tìm một người đến giúp mình, mà người kia chính là người được mình tín nhiệm nhất.
Có lẽ rất nhiều người nghĩ, phát sinh chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên là gọi 120, nhưng đối với Trương Tử Mộng sinh trưởng ở Trương gia, chưa từng bệnh nặng, chưa bao giờ gọi 120 qua, 120 chỉ là lời lão sư nói, sách giáo khoa ghi lại mà thôi.
Người Trương Tử Mộng tín nhiệm nhất không thể nghi ngờ là Trương Tử Hề, cho dù nàng cùng Trương Tử Hề chân chính hòa thuận ở chung mới ba năm, nhưng Trương Tử Hề cũng là mục tiêu nàng cố gắng gần hai mươi năm, có thể nghiêm túc nói là, Trương Tử Hề trong cảm nhận của nàng chính là toàn năng, không có gì không làm được, đây hoàn toàn là cảm xúc sùng bái mù quáng.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của Trương Tử Mộng là gọi điện thoại cho Trương Tử Hề nàng tín nhiệm nhất, 120 vẫn chưa trở thành bản năng của nàng. Một khắc kia, trong tiềm thức, nàng cảm thấy người có thể giúp mình cũng chỉ có Trương Tử Hề.
Đệt, sao nóng dữ vậy nè trời *quạt quạt*
====================
Chương 128: Yếm đỏ
Trương Tử Hề và Chu Tư Y đi ra phòng tắm, cũng không biết có phải do bị hấp hơi không, sắc mặt các nàng đều ửng hồng, các nàng cũng không biết rốt cuộc tắm rửa bao lâu, chưa kịp nhìn thời gian, di động của Trương Tử Hề liền vang lên.
Đối với di động của mình, mỗi lần chỉ cần vang lên, Trương Tử Hề không dám chậm trễ, bởi vì người biết số của cô không nhiều, gọi điện cho cô, trừ bỏ Chu Tư Y thì là chuyện cấp bách, hiện tại Chu Tư Y ngay tại bên cạnh cô, đương nhiên sẽ là sự tình khẩn yếu gì đó.
Trương Tử Hề mới đi ra phòng tắm, nghe chuông vang lên, mày hơi nhíu một chút, liền đi qua, mở túi xách xuất ra di động, đầu tiên là nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Tử Mộng đánh tới. Trương Tử Hề huơ đầu, đem một bên tóc thùy xuống dưới hất ra sau lưng, lộ ra lỗ tai tinh xảo trắng noãn, bắt máy đặt ở bên tai.
Không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, liền nghe thấy Trương Tử Mộng thất kinh hô: "Chị, làm sao bây giờ? Tô tỷ chị ấy...... Chị ấy bị thương, chảy thật nhiều máu...... Chị, làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?"
Trương Tử Hề chỉ nghe thấy thanh âm thất kinh, tâm liền có dự cảm bất hảo, nhưng cô vẫn bình tĩnh nghe Trương Tử Mộng nói hết, chưa từng đánh gãy, Trương Tử Hề nồng đậm lo lắng viết ở trên mặt, cô lại không biết tình huống cụ thể, chờ Trương Tử Mộng vừa ngắt lời, cô lập tức hỏi: "Hai người đang ở nơi nào? Tô tỷ bị thương ở đâu? Tình huống hiện tại ra sao?"
Tuy rằng rất lo lắng, nhưng Trương Tử Hề vẫn duy trì được một tia bình tĩnh. Trương Tử Mộng nghe gặp thanh âm của Trương Tử Hề, cảm xúc cũng thoáng yên ổn một chút, giọng nói mang theo kinh hoảng cùng lo lắng, hoàn toàn là theo bản năng trả lời Trương Tử Hề: "Ở nhà Tô tỷ, Tô tỷ bị em...... Bị em không cẩn thận...... Đâm dao vào bụng, Tô tỷ ngất xỉu rồi...... Chảy thật nhiều máu, chị, em hiện tại nên làm thế nào? Chị, chị......"
Trương Tử Mộng bởi vì kinh hoảng mà lâm vào hỗn loạn, lời nói cực kỳ lộn xộn, hơn nữa nói đến một nửa, còn nhịn không được khóc thành tiếng, có thể thấy nàng bất an đến mức nào. Trương Tử Hề nghe được, cũng biết sự tình khẳng định phi thường nghiêm trọng, cô hiểu biết Trương Tử Mộng, sự tình nếu không đến mức quá nghiêm trọng, Trương Tử Mộng sẽ không như thế.
Kỳ thật Trương Tử Hề đột nhiên nghe tin, cũng là hoảng lên, trong lúc nhất thời có điểm bị kinh hách, còn chưa chờ cô nghĩ ra chủ ý, Trương Tử Mộng bên kia tạm dừng chưa tới năm giây, lại tiếp tục nói: "120, đúng, em phải gọi 120......"
Trương Tử Hề nghe được 120, hoàn toàn là theo bản năng, đột nhiên đề cao thanh âm nói: "Không, đừng gọi!"
Trương Tử Mộng tựa hồ không nghĩ tới Trương Tử Hề sẽ trả lời như vậy, nhưng nàng chỉ sửng sốt ba giây, liền nói thêm: "Không, chị, em muốn gọi, em muốn gọi 120, bằng không Tô tỷ chị ấy...... Em sợ Tô tỷ không chờ lâu được, chị, em sợ......"
Vừa mới đề cao thanh âm ngăn trở Trương Tử Mộng, Trương Tử Hề ngược lại là tìm được bình tĩnh, cô hơi híp mắt, trong ánh mắt có một tia quyết tuyệt, nói với Trương Tử Mộng: "Tử Mộng, em đừng vội, để tôi gọi 120 cho, em hiện tại cần phải chiếu cố Tô tỷ, tận lực cầm máu trước đi!"
Trương Tử Mộng đối Trương Tử Hề là tín nhiệm trăm phần trăm, nghe Trương Tử Hề nói sẽ gọi cấp cứu liền tin, sau đó thẳng đáp: "Hảo, hảo. Chị, chị mau gọi, mau!" Nàng thúc giục Trương Tử Hề mau gọi cấp cứu, nhưng lại quên tắt điện thoại, Trương Tử Hề làm sao mà gọi đây.
Trương Tử Hề bình tĩnh hơn Trương Tử Mộng rất nhiều, cô cũng không dám lãng phí thời gian, nói với Trương Tử Mộng: "Ừ, tôi gọi ngay, em tắt máy đi đã. Tử Mộng, em yên tâm, có tôi ở." Vào lúc này, Trương Tử Hề tuy rằng cũng khẩn trương, cũng hỗn loạn, nhưng vẫn không quên dùng lời nói đơn giản đi an ủi Trương Tử Mộng.
Cắt đứt Trương Tử Mộng điện thoại, Trương Tử Hề cầm di động, đứng ở tại chỗ híp mắt, ánh mắt thâm trầm có chút đáng sợ. Chu Tư Y vẫn đứng bên người Trương Tử Hề, nhưng nàng gặp biểu tình cùng lời nói của Trương Tử Hề, trong lòng cũng là đồng dạng, có dự cảm bất hảo, đậm liệt.
Trương Tử Hề đặt di động bên tai lần thứ hai, Chu Tư Y mới dám hỏi: "Hề, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Người, có chút này nọ có lẽ không phải do trời sinh, nhưng là ngày ngày thông qua tích lũy, không ngừng giáo huấn, sẽ hình thành lý niệm khắc vào trong khung. Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y hỏi, chỉ nhìn thoáng qua nàng, không đáp, nhưng Chu Tư Y lại rõ ràng từ trong mắt cô nhìn đến sự quyết đoán.
Trương Tử Hề không hề do dự, cầm lấy di động tìm được một dãy số, bát thông, cau mày, ánh mắt cơ hồ vẫn híp, thâm trầm, quyết đoán, đáng sợ.
Ba tiếng chuông vang liền bị tiếp khởi, không chờ Trương Tử Hề mở miệng, một thanh âm lãnh vô cảm xúc hỏi: "Ai?"
Trương Tử Hề vừa nghe đến thanh âm kia liền biết là ai. Không dám kéo dài, đáp ngay: "Ta là Trương Tử Hề, ta tìm Tàng Huyền Thanh có việc gấp, lập tức!"
Di động là đánh cấp Tàng Huyền Thanh, chuyện của Tô Lâm không thể gọi cấp cứu, Trương Tử Hề biết, cũng không phải Trương Tử Hề không lo lắng Tô Lâm, cô lo lắng cũng không kém Trương Tử Mộng, cô chỉ là quá mức bình tĩnh mà thôi, rất nhiều người xem ra, có lẽ bình tĩnh là bất cận nhân tình cùng nhẫn tâm. Nhưng đó là Trương Tử Hề, cô chính là người như vậy.
Chuyện của Tô Lâm một khi bị ngoại giới biết được, hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, toàn bộ hậu quả sẽ do Trương Tử Mộng gánh vác, Trương Tử Hề tuy rằng cực độ lo lắng Tô Lâm, nhưng cũng không thể không lo cho Trương Tử Mộng. Tô gia là dạng gì, Trương gia là dạng gì, Trương Tử Hề vô cùng rõ ràng.
Bắt máy là Mộ Dung Phỉ, nàng đang ở cùng Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tựa hồ cũng không thích hợp sống ở hiện đại, mà hẳn là thời kỳ Dân Quốc, bề ngoài ăn diện không nói, bài trí trong phòng cũng vậy, trừ bỏ đèn đóm cùng điều hoà, phòng Tàng Huyền Thanh không có đồ điện tử khác, giường cũng là cái loại lỗi thời xa xưa.
Cũng không biết trước khi Mộ Dung Phỉ tiếp điện thoại, hai người này đang làm cái gì. Tàng Huyền Thanh một tay chống đầu, cười khẽ nằm nghiêng, tư thế hoàn mỹ hiển lộ dáng người, đường cong rõ ràng mà tuyệt đẹp, thắt lưng nhỏ nhắn, kiều đồn mượt mà, đôi chân thon dài.
Sườn xám xanh đen nhiều năm chưa từng thay đổi, nút cài không biết là bị chính cô hay là Mộ Dung Phỉ giải khai một nửa, khiến vải dệt trước ngực đều rộng mở, như ẩn như hiện lộ ra nội bộ thần bí, cũng chỉ có Mộ Dung Phỉ mới có thể nhìn thấy tình cảnh đó, cũng chỉ có Mộ Dung Phỉ mới biết, Tàng Huyền Thanh không mặc áo lót, cho tới bây giờ đều là mặc yếm, yếm đỏ giống như sắc hoa thêu trên sườn xám.
Quần áo của Mộ Dung Phỉ thật ra còn bảo trì đầy đủ, nàng ghé vào một bên giường, trên mặt mang theo cảm xúc bất mãn ai cũng có thể nhìn ra, giống như muốn giết người gọi điện thoại đến quấy rầy nàng, nghe được bên kia là Trương Tử Hề, Mộ Dung Phỉ biết việc này không thể chậm trễ, bởi vì Trương Tử Hề quan hệ đến kế hoạch lớn của các nàng, cho nên Mộ Dung Phỉ cũng không vì mình mà đi làm khó Trương Tử Hề, nàng liền cầm di động, nâng lên một chân, vừa vặn đặt lên người Tàng Huyền Thanh, cũng khiến Tàng Huyền Thanh từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa.
Mộ Dung Phỉ không nặng, Tàng Huyền Thanh cũng không cảm thấy vất vả, xem cô tươi cười càng vui, quỷ đều biết cô là vui thật. Mộ Dung Phỉ chống thân, nhìn xuống Tàng Huyền Thanh, tay kia thì phóng di động tới bên tai Tàng Huyền Thanh, nói: "Trương Tử Hề."
Có Mộ Dung Phỉ cầm di động giúp, cô cũng lười động, cứ như vậy thư thư phục phục nằm ngửa, nói: "Là ta, có chuyện gì?"
Mộ Dung Phỉ rất nhỏ nhen, ai dám xem Tàng Huyền Thanh nhiều lần, nàng đều nghĩ cách làm cho người kia biến mất ngay trên cõi đời. Gặp Tàng Huyền Thanh cùng Trương Tử Hề bắt đầu nói chuyện với nhau, nàng tuyệt không che giấu lòng dạ hẹp hòi, cúi xuống, càng thêm chặt chẽ thiếp thượng Tàng Huyền Thanh, dán lỗ tai lên mặt trái di động. Mộ Dung Phỉ không lấy tay cầm, di động vừa vặn bị gò má hai người kẹp lấy, căn bản không có khả năng rớt xuống.
Trương Tử Hề nghe được, lúc này nói chuyện thật là Tàng Huyền Thanh, cũng không có thời gian để cho chị ta nói nhảm, cô gọn gàng dứt khoát nói: "Ta có một sự kiện cần ngươi hỗ trợ, thời gian gấp gáp, nghe ta nói xong, ngươi lập tức phải cho ta đáp án, được hay là không được."
Tiếp theo Trương Tử Hề nói ra mình cần Tàng Huyền Thanh hỗ trợ cái gì, nội dung đơn giản đến mức chỉ bao gồm người bị thương, địa điểm, phải giữ bí mật.
Tàng Huyền Thanh nghe xong, không có do dự gì liền đáp: "Không thành vấn đề, người của ta lập tức đi qua."
Trương Tử Hề hỏi: "Bao lâu?"
Tàng Huyền Thanh đáp: "Ngươi yên tâm, tuy rằng không dám cam đoan nhanh hơn xe cứu thương, nhưng tuyệt đối sẽ không chậm hơn. Hơn nữa điều kiện chữa bệnh ngươi cũng có thể yên tâm, ta dám nói sẽ không kém hơn bất cứ bệnh viện nào trong nước."
"Hảo, nhanh giùm ta, cảm tạ, treo."
Mỗi đại gia tộc đều có một bệnh viện tư gia, Trương gia có, Tô gia có, Tàng gia cũng có. Hơn nữa Tàng Huyền Thanh cùng Trương Tử Hề hiện tại là quan hệ hợp tác, cẩn thận như Trương Tử Hề làm sao không đi tìm hiểu Tàng Huyền Thanh thanh minh hiển hách, ở H thị, Tàng Huyền Thanh được ví như truyền thuyết, có ba điểm, điểm thứ nhất là thân phận thần bí của Tàng Huyền Thanh, điểm thứ hai là Tàng Huyền Thanh được xưng danh kỳ tích của giới điền sản, điểm thứ ba là bệnh viện của Tàng gia, điều kiện chữa bệnh còn tốt hơn bệnh viện nhà nước.
Hết thảy phát sinh cực nhanh, làm cho Chu Tư Y không phản ứng kịp. Trương Tử Hề cũng không có lãng phí nhiều lắm thời gian, từ lúc nhận cuộc gọi của Trương Tử Mộng, cho đến lúc treo cuộc gọi của Tàng Huyền Thanh, tính đứng lên cũng chỉ có ba phút. Trương Tử Hề tắt máy, quay đầu nói với Chu Tư Y: "Mau, tùy tiện đổi kiện quần áo, lập tức xuất môn, Tô tỷ đã xảy ra chuyện rồi."
Đây là lần thay quần áo nhanh nhất của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, sở dụng thời gian khoảng chừng một phút đồng hồ, hai người vội vàng xuất môn. Trương Tử Hề tăng tốc, Chu Tư Y ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt nhìn thẳng tiền phương, im lặng, trên mặt lại mang theo bất an cùng lo lắng, nàng không dám nói một câu nào, chỉ sợ quấy rầy Trương Tử Hề lái xe.
Lái xe trên đường, Trương Tử Hề vẫn cau mày, nỗi lo trên mặt hiện ra rõ ràng. Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhìn thẳng tiền phương cũng không quay đầu nói: "Lấy di động gọi cho Tử Mộng."
"À." Chu Tư Y nghe Trương Tử Hề nói, lập tức nắm túi xách của Trương Tử Hề, xuất ra di động, sau đó tìm dãy số của Trương Tử Mộng bát đi qua, đặt bên tai Trương Tử Hề. Các nàng chính là ăn ý như thế, rất nhiều chuyện đã không cần ngôn ngữ làm sáng tỏ nữa.
Di động rất nhanh liền bị tiếp khởi, như trước là không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, liền nghe thấy Trương Tử Mộng càng thêm bối rối: "Chị, em không biết nên làm gì bây giờ, em không dám đụng vào miệng vết thương của chị ấy, xe cứu thương làm sao còn chưa tới a...... Em sợ, em sợ chị ấy cứ như vậy...... Ô ô......"
Trương Tử Mộng thật sự không dám đụng vào miệng vết thương của Tô Lâm, không phải nàng sợ máu, nàng chỉ là sợ làm cho miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng. Nàng chỉ dám nắm chặt tay Tô Lâm, một lần lại một lần kêu "Tô tỷ", hy vọng cô có thể tỉnh lại.
Trương Tử Hề nghe xong, nói thẳng: "Tử Mộng, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới. Nhưng xe không phải của bệnh viện nhà nước, là bệnh viện tư nhân của bằng hữu tôi. Tử Mộng, em tin tưởng tôi, tin tưởng bọn họ, bọn họ sẽ cứu Tô tỷ."
Lúc này Trương Tử Mộng tựa hồ cũng không có nhiều lắm tâm tư đi lo lắng chuyện khác, Trương Tử Hề nói xong, nàng lập tức hồi đáp: "Hảo. Chị, nhanh lên, nhanh lên a......"
Trương Tử Hề gọi điện thông tri Trương Tử Mộng trước, cũng là nghĩ người của Tàng Huyền Thanh nhất định nhanh hơn mình, quả thật là vậy, mới qua ba phút, di động lại vang lên, là dãy số lạ. Trương Tử Hề đang lái xe, cô nghe thấy chuông vang, cũng không nhìn mà nói với Chu Tư Y: "Bắt đi."
Chu Tư Y ấn nút nghe, Trương Tử Hề liền nghe được một nam âm xa lạ: "Ngài hảo, Trương tiểu thư, tôi là thủ hạ của Tàng Huyền Thanh, Trần Dương. Chúng tôi đã đưa bệnh nhân đi, bác sĩ cam đoan bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng, ngài trực tiếp đến Tàng gia đi, sự tình phía sau tôi sẽ xử lý thỏa đáng, xin ngài yên tâm."
Trần Dương, Trương Tử Hề biết, thanh danh của người này ở H thị không thấp hơn Tàng Huyền Thanh, cô nghe Trần Dương nói xong, đơn giản đáp: "Tốt, phiền toái ngươi. Đưa địa chỉ cho ta."
Kỳ thật Trương Tử Hề biết địa chỉ nhà Tàng Huyền Thanh, Vu thị là làm điền sản sinh ý, cộng thêm địa vị của Trương gia, Tàng gia có thể nói là kỳ tích trong giới điền sản ở H thị, cô thế nào lại không biết. Nhưng Trương Tử Hề vẫn là cẩn thận hỏi một lần, chuyện này cô không cho phép mình mắc sai lầm.
Thanh tỷ hoài cổ ghê chưa :3 cái yếm của bả xuất hiện le lói mà cũng được tác giả cho lên title...
========================
Chương 129: Tàng gia
Trương Tử Hề và Chu Tư Y lái xe tới phụ cận Tàng gia, xa xa đã thấy đại môn sáng ngời, dưới ngọn đèn mờ, lưới sắt phản xạ màu đen lạnh lùng, hiệu quả tương phản tạo ra cảm giác uy nghiêm.
Trương Tử Hề tới cửa, chưa chờ cô ấn kèn, lưới sắt liền tách ra, chậm rãi dời ra hai bên, rộng mở nối thẳng vào Tàng gia. Trương Tử Hề thả chậm tốc độ, thấy một nam nhân đeo kính mát tơ vàng mang theo hai đại hán đầu bóng lưỡng đi ra.
Nam tử kia bề ngoài nhìn cực kỳ nhã nhặn, tây trang thẳng thớm, giống như một giáo viên. Nhưng Trương Tử Hề cũng không nghĩ hắn thật sự là giáo viên, Tàng gia không có khả năng tồn tại hạng người đơn giản như vậy. Hắn trạm định bên cạnh xe của Trương Tử Hề, sau đó cung hạ thân mình, lễ nghi cử chỉ đều hợp tiêu chuẩn.
Trương Tử Hề kéo cửa xuống, chỉ thấy nam tử hiền lành mỉm cười, nói với Trương Tử Hề: "Trương tiểu thư, ngài hảo, tôi chính là người vừa mới gọi điện thoại cho ngài, Trần Dương."
Danh khí của Trần Dương ở H thị không thấp hơn Tàng Huyền Thanh, Trương Tử Hề đương nhiên có nghe thấy, đó là một người đàn ông điên rồ, nhưng mà lúc này, bề ngoài lễ phép nhã nhặn, một chút đều nhìn không ra. Trương Tử Hề trong lòng khẩn trương Tô Lâm, cũng không có nghĩ nhiều, nói với Trần Dương: "Trần tiên sinh, xin chào, phiền toái ngươi dẫn chúng ta đi vào tìm bằng hữu."
Trần Dương gật gật đầu, hắn ở trong này vốn chính là dựa theo Tàng Huyền Thanh phân phó chờ đợi Trương Tử Hề, hắn không có lý do gì để cự tuyệt, mỉm cười, tránh ra một chút đối Trương Tử Hề làm ra tư thế "thỉnh", nói: "Đó là đương nhiên, xin mời vào."
Trương Tử Hề dừng xe, cùng Chu Tư Y đi xuống, mà chờ đợi ở một bên Trần Dương tựa hồ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói với Trương Tử Hề: "Hai vị tiểu thư xin đi theo tôi, bên này."
Trần Dương nói xong, liền tự cố đi trước dẫn đường. Trương Tử Hề và Chu Tư Y liếc nhau, hai người tự nhiên nắm tay, sau đó đi theo hắn.
Tàng gia rất lớn, nhưng lớn bao nhiêu, Trương Tử Hề cũng không rõ, dù sao phóng nhãn đi qua, nơi nơi đều bị đèn công suất cao chiếu sáng tựa như ban ngày, có một tổ hai đại hán không ngừng tuần tra. Trương Tử Hề còn phát hiện, rất nhiều chỗ đều được trang bị camera, căn cứ vào hồng quang loé lên, camera là mở.
Hoàn cảnh như thế, Trương Tử Hề hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Tàng gia xa hoa đến thế, cơ hồ vượt qua cả Trương gia. Nhưng đó cũng không phải trọng điểm Trương Tử Hề quan tâm, cô đảo qua hai mắt thì không quan sát nữa, chỉ một lòng đi theo Trần Dương.
Đi vào sâu bên trong, Trương Tử Hề và Chu Tư Y mới nhìn thấy một tòa kiến trúc giống bệnh viện, có ba tầng, có chữ thập đỏ, nhưng không có bảng hiệu. Các nàng biết, đến nơi rồi.
Quả nhiên, Trần Dương quay đầu mỉm cười nói: "Đến rồi, ở lầu ba, xin theo tôi đi lên."
Trương Tử Hề trầm mặc gật đầu, đi theo Trần Dương vào bệnh viện tư gia, ở cửa không có hộ sĩ tiếp đãi, ngược lại là vài tên đại hán cao to lực lưỡng mặc tây trang màu đen, vừa thấy là biết ngay xã hội đen.
Đến lầu ba, vừa mới chuyển nhập hành lang dài, Trương Tử Hề và Chu Tư Y liền thấy Trương Tử Mộng ngồi dựa vào tường, ánh mắt ngơ ngác nhìn phòng giải phẫu cuối hành lang.
Trần Dương cũng không có tiếp tục đi vào, chỉ đứng ở cửa, đối Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y làm ra động tác "thỉnh", lập tức rời đi.
Trương Tử Hề và Chu Tư Y liếc nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được lo lắng, sau đó nắm tay đi về phía Trương Tử Mộng. Hai người đều quen mang giày cao gót, trong nhà cơ bản trừ bỏ dép lê, đều là giày cao gót, cho nên lúc này hai người đều mang giày cao gót. Hai âm thanh hoàn toàn đồng bộ, ở hành lang u tĩnh càng thêm rõ ràng.
Toàn bộ lực chú ý của Trương Tử Mộng đều đặt vào phòng giải phẫu, chờ Trương Tử Hề và Chu Tư Y đi ít nhất sáu bảy bước, nàng mới giật mình quay đầu lại, nước mắt tràn ngập khuôn mặt. Trương Tử Mộng như thế là Trương Tử Hề và Chu Tư Y lần đầu nhìn thấy, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc.
Trương Tử Hề và Chu Tư Y nhanh nhanh đi qua, Trương Tử Mộng thấy rõ là Trương Tử Hề, thoáng như tiểu hài tử bị kinh hách, rốt cuộc gặp được cha mẹ, nàng nhịn không được khóc lên: "Chị...... Ô ô......"
Cái gọi là tinh thần khiết phích, là một loại bệnh trạng xảy ra trên phương diện cảm tình, chỉ cần có thể tiếp nhận, thì sẽ không có phản ứng khiết phích nữa. Trương Tử Hề đã nhận định Trương Tử Mộng, hiện tại Trương Tử Mộng nước mắt ràn rụa, Trương Tử Hề trong lòng tràn đầy đau tích, đồng thời buông tay Chu Tư Y ra, chủ động ôm lấy Trương Tử Mộng, nhẹ nhàng vỗ về nàng, an ủi: "Tử Mộng, không có việc gì, không có việc gì, có tôi đây."
Bị Trương Tử Hề ôm lấy, Trương Tử Mộng càng khóc càng hung, nằm ở đầu vai Trương Tử Hề, lúc này cũng quên Trương Tử Hề có khiết phích, khóc giống như bị thiên đại ủy khuất, thanh âm đứt quãng nói: "Chị...... Đều là do em không tốt...... Tô tỷ chị ấy...... Ô ô......"
Trương Tử Hề tiếp tục mềm nhẹ vỗ lưng Trương Tử Mộng, nói: "Tử Mộng đừng khóc, tôi ở đây. Không phải bác sĩ đã nói Tô tỷ không có nguy hiểm sao? Tin tưởng tôi, Tô tỷ sẽ không có việc gì."
Trương Tử Hề an ủi có hiệu quả, Trương Tử Mộng không nói tiếp, chỉ nằm trên đầu vai Trương Tử Hề nghẹn ngào, đối với lời Trương Tử Hề nói, nàng không ngừng gật đầu, tựa hồ là đang trả lời, đồng thời lại đang hy vọng Trương Tử Hề nói hết thảy đều là thật.
Chờ Trương Tử Mộng bình tĩnh lại, Trương Tử Hề do dự một chút, vẫn là hỏi: "Tử Mộng, nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc phát sinh ra sao? Làm sao Tô tỷ lại bị thương?"
Vấn đề này, có lẽ Trương Tử Hề hỏi hơi trễ, nhưng Trương Tử Hề phải biết rõ ràng, cô còn phải thay Trương Tử Mộng đi để ý chuyện tình tiếp theo, không thể kéo dài, đại thiên kim Tô gia bị thương không phải việc nhỏ, hơn nữa Trương Tử Hề cũng biết Tô Tử Phong yêu thương Tô Lâm cỡ nào...... Trì tắc sinh biến.
Trương Tử Mộng đối Trương Tử Hề là tuyệt đối tín nhiệm, Trương Tử Hề hỏi, nàng liền không giấu giếm trả lời, cuối cùng còn thật hối hận nói: "Em hẳn là nên tin chị ấy, có lẽ sự tình sẽ không đến mức như vậy...... Đều là em...... Đều là em sai, làm sao chị ấy có thể gạt em được......"
Trương Tử Hề nghe hết từ đầu đến cuối, mày thật sâu nhíu lại, cô không biết là Trương Tử Mộng có lỗi gì, ngược lại là cảm thấy Tô Lâm xứng đáng, mặc kệ có phải Trương Tử Mộng hiểu lầm hay không, đều là Tô Lâm tự làm tự chịu, bởi vì cô đã từng khuyên Tô Lâm thu liễm tự ái.
Trương Tử Hề bất công, lòng cô hoàn toàn thiên hướng Trương Tử Mộng, mà Tô Lâm, vốn liền phạm vào điều cô ghét nhất. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Trương Tử Hề tiếp tục an ủi: "Tử Mộng, không có việc gì, Tô tỷ nhất định sẽ tốt lên."
"Vâng." Trương Tử Mộng gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Tử Hề, do dự một chút, nói: "Chị, em...... Em yêu Tô tỷ."
Kỳ thật Trương Tử Mộng không cần phải nói ra, Trương Tử Hề đã sớm có cảm giác, cô biết Trương Tử Mộng nói với cô những lời này, chính là muốn lấy được sự duy trì cùng đồng ý của mình. Kỳ thật Trương Tử Hề đã sớm mặc kệ, bằng không cô đã sớm ngăn trở rồi, lúc này...... Trương Tử Hề tựa hồ có điểm hối hận. Nhưng là đối mặt với ánh mắt chờ mong của Trương Tử Mộng, Trương Tử Hề lại không đành lòng.
Thật sâu nhìn Trương Tử Mộng hồi lâu, Trương Tử Hề đặt đầu Trương Tử Mộng lên vai, không cho nàng xem biểu tình cùng ánh mắt của mình, chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừ, em thích là tốt rồi."
"Cám ơn chị......." Trương Tử Mộng nằm trên vai Trương Tử Hề nói.
Trương Tử Hề thở dài một hơi, nhưng không có nói tiếp, mà luôn luôn tại bên cạnh yên lặng nhìn, không đi quấy rầy hai tỷ muội Chu Tư Y, xả góc áo Trương Tử Hề một chút, Trương Tử Hề quay đầu, mới phát hiện Chu Tư Y ý bảo có người đến, ở lối vào của hành lang, có ba người đang đi tới.
Tàng Huyền Thanh như cũ vẫn là sườn xám xanh đen, cô mỉm cười đi trước, tay nắm tay Mộ Dung Phỉ vẻ mặt lãnh khốc, cộng thêm mặt sau đi theo một Trần Dương, chậm rãi đi đến. Trương Tử Hề nghĩ đến hẳn là Trần Dương vừa mới đi thông tri Tàng Huyền Thanh.
Trương Tử Hề đối Chu Tư Y gật đầu một cái, sau đó ở bên tai Trương Tử Mộng mềm nhẹ nhắc nhở: "Tử Mộng, em bình tĩnh một chút, đừng lo lắng, Tô tỷ nhất định sẽ không có việc gì. Có người đến."
Trương Tử Mộng sửng sốt một chút, mới từ vai Trương Tử Hề ngẩng đầu lên, thối lui mấy bước, nhưng không có lập tức xoay người sang chỗ khác xem là ai, mà là lấy tay lau nước mắt, nàng vẫn chưa quên hình tượng của mình, bởi vì lễ nghi giáo dưỡng đã xâm nhập vào trong khung.
Trương Tử Hề mỉm cười với Tàng Huyền Thanh, lần này cô hẳn là phải cảm tạ Tàng Huyền Thanh, cũng chỉ có Tàng Huyền Thanh mới có thể giúp cô xử lý chuyện này hoàn mỹ như thế thôi. Trương Tử Mộng quay đầu, nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, hai người đều sửng sốt, tiếp theo là quan sát đối phương.
Không phải Tàng Huyền Thanh và Trương Tử Mộng từng quen biết nhau, Tàng Huyền Thanh xem Trương Tử Mộng, là vì cô phát hiện lại có thêm một người giống với mẫu thân Trương Nghiên Khánh, sự tương tự này khác với Trương Tử Hề. Trương Tử Mộng xem Tàng Huyền Thanh, là vì nàng đối Tàng Huyền Thanh cũng có cảm giác quen thuộc.
Trương Tử Hề và Chu Tư Y thật ra không có chú ý tới tình huống giữa Tàng Huyền Thanh và Trương Tử Mộng, bởi vì các nàng đồng thời cảm thấy ánh mắt của Mộ Dung Phỉ có chút lợi hại, còn mang theo bất mãn cực độ, rõ ràng đến mức ai nhìn cũng thấy. Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y không biết mình vừa quấy rầy chuyện tốt của Mộ Dung Phỉ, các nàng đắc tội cô gái này khi nào a.
Mộ Dung Phỉ quan sát Tàng Huyền Thanh rất chặt chẽ, Tàng Huyền Thanh nhìn Trương Tử Mộng một hồi, Mộ Dung Phỉ liền phát giác, nàng đem ánh mắt chuyển khai khỏi Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y, bất mãn nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, sau đó cái tay đang nắm tay Tàng Huyền Thanh thoáng dùng sức, cảnh cáo Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh cảm nhận được sự sâu sắc trên tay, nhíu nhẹ mi một chút, quay đầu gặp Mộ Dung Phỉ vừa lúc chuyển tầm mắt từ Trương Tử Mộng sang mình, cảm xúc bất mãn vô cùng rõ ràng. Tàng Huyền Thanh cảm thấy hảo thú vị, hảo đáng yêu, sự bất mãn trong lòng Mộ Dung Phỉ, cô thừa biết vì sao, lúc Mộ Dung Phỉ chuẩn bị đòi lấy lần thứ ba, Trần Dương liền thông tri Trương Tử Hề đến đây, vì thế Tàng Huyền Thanh vốn không làm gì được Mộ Dung Phỉ như lang như hổ, thật giống như bính kiến cứu tinh, đẩy Mộ Dung Phỉ ra, giải quyết thỏa đáng liền chạy qua đây.
Mộ Dung Phỉ dục cầu bất mãn, Tàng Huyền Thanh cũng không dám kích thích nàng quá mức, chỉ quyến rũ cười, kéo Mộ Dung Phỉ qua ở bên tai nàng nhẹ giọng nói mấy câu, tiếp theo ba người Trương Tử Hề liền tinh tường nhìn thấy sắc mặt của Mộ Dung Phỉ, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là tìm tòi nghiên cứu nhìn Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng vài lần, cuối cùng tựa hồ là xác định chuyện gì, cảm xúc bất mãn đã tiêu thất.
Trương Tử Hề không biết Tàng Huyền Thanh đang nói gì với Mộ Dung Phỉ, cô có dự cảm nó có liên quan đến mình và Trương Tử Mộng, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Trương Tử Hề không có dự tính hỏi, bởi vì nếu Tàng Huyền Thanh có thể nói cho mình và Trương Tử Mộng biết, thì cũng không cần cùng Mộ Dung Phỉ kề tai nói nhỏ rồi.
Tàng Huyền Thanh nhìn như thật có lỗi, kỳ thật lại càng khoe ra, đối ba người cười nói: "Ngượng ngùng, Mộ Dung Phỉ nhà ta hơi...... Keo kiệt."
Trương Tử Mộng chưa bao giờ biết Trương Tử Hề còn có bằng hữu như vậy, nàng nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, chờ Trương Tử Hề giải thích, nhưng Trương Tử Hề lại sốt ruột muốn giải quyết chuyện của Tô Lâm cho xong, cô không thể để chuyện này bị lộ tiếng gió.
Lời Tàng Huyền Thanh nói, Trương Tử Hề cũng không biết nên trả lời thế nào, cho nên cũng chỉ là mỉm cười đáp lại, nói với Tàng Huyền Thanh: "Tàng lão đại, ta có chút sự tình khẩn yếu tưởng đàm với ngươi một chút."
Tàng Huyền Thanh rất thông minh, làm sao không lĩnh hội được ý tứ của Trương Tử Hề chứ, cô hiểu rõ cười cười, nói với Trương Tử Hề: "Tốt lắm, nơi này không tiện nói chuyện, ngươi theo ta."
Tàng Huyền Thanh nói xong, liền nắm tay Mộ Dung Phỉ, mang theo Trần Dương đi ở đằng trước. Trương Tử Hề nhìn Trương Tử Mộng cùng Chu Tư Y một cái, suy nghĩ một chút, nói với Chu Tư Y: "Y nhi, em ở đây bồi Tử Mộng, tôi đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
Chu Tư Y phân vân, bởi vì ấn tượng Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ lưu lại cho nàng thật sự rất xấu, nhưng Trương Tử Hề ám chỉ, nàng có thể lĩnh hội, là sợ Trương Tử Mộng có chuyện gì, mới lưu mình lại. Nghĩ một chút, Trương Tử Hề không có khả năng bị thương tổn, cuối cùng mới gật đầu đáp ứng.
Trương Tử Hề gặp Chu Tư Y đáp ứng, liền đuổi kịp Tàng Huyền Thanh cước bộ, ly khai.
Trương Tử Mộng nghe Trương Tử Hề xưng hô Tàng Huyền Thanh là "Tàng lão đại", lại kết hợp với trang phục của Tàng Huyền Thanh, nàng rốt cuộc nhớ tới nữ nhân lợi hại ở H thị cơ hồ không ai không biết kia. Vì thế nàng hỏi Chu Tư Y: "Tư Y, làm sao chị nhận thức người kia?"
Có nên nói cho Trương Tử Mộng tình hình thực tế không, Chu Tư Y do dự, vừa vặn lúc nàng chưa kịp trả lời, cửa phòng giải phẫu mở ra, lực chú ý của Trương Tử Mộng lập tức bị hấp dẫn, vô tâm hỏi han.
Yêu nghiệt thời Dân Quốc x đặc công vị thành niên, hảo tình thú a ~
=====================
Chương 130: Lợi thế
Trương Tử Hề không có lãng phí thời gian, vừa ra khỏi cửa bệnh viện, liền yêu cầu Tàng Huyền Thanh hỗ trợ mình giải quyết sự kiện tiếp theo. Tàng Huyền Thanh tựa hồ rất có kinh nghiệm, cô nghe xong thì không chút suy nghĩ, liền hỏi Trương Tử Hề muốn xử lý tên nam nhân kia thế nào.
Tàng Huyền Thanh hỏi như vậy, Trương Tử Hề nhất thời không có chủ ý, việc xử lý đối với Trương Tử Hề mà nói là lần đầu tiên, cô chỉ cần chuyện của Tô Lâm không bị lộ, còn xử lý ra sao, cô chưa từng nghĩ đến. Nghe Tàng Huyền Thanh hỏi, trong lòng cảm thấy Tàng Huyền Thanh hẳn là đối với mấy chuyện này rất có kinh nghiệm, liền hỏi: "Bình thường các ngươi xử lý thế nào?"
Đi ở phía trước Tàng Huyền Thanh đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu đối Trương Tử Hề cười có thâm ý khác, Trương Tử Hề không rõ, vẫn trầm mặc Mộ Dung Phỉ đột nhiên lãnh khốc mở miệng nói: "Chỉ có người chết mới bảo thủ bí mật tốt nhất."
Trương Tử Hề nghe Mộ Dung Phỉ nói, trong lòng hơi kinh ngạc, lời nói làm cho người ta sợ hãi lại từ miệng Mộ Dung Phỉ nói ra, phi thường tự nhiên, thoáng như hỏi giá một cân cải trắng bao nhiêu tiền. Trương Tử Hề nhướng mày, nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, muốn xác định Mộ Dung Phỉ nói thiệt hay giả.
Tàng Huyền Thanh bị Mộ Dung Phỉ đậu nở nụ cười, khanh khách cười không ngừng, đầu vai khẽ run, cô nói với Trương Tử Hề: "Mộ Dung Phỉ nhà ta nói chỉ là đạo lý thôi, kỳ thật bình thường chúng ta không làm như vậy."
Người cẩn thận khi nói chuyện với người mà mình không hoàn toàn tín nhiệm, đều thâm sâu hơn một tầng, mặt ngoài Tàng Huyền Thanh nhìn như phủ định cách nói của Mộ Dung Phỉ, lại nói đó chỉ là đạo lý, nhưng kỳ thật Tàng Huyền Thanh cũng là đồng ý với Mộ Dung Phỉ, hơn nữa còn nói bình thường không làm, chứ không có nói hoàn toàn không làm.
Nhìn Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, đều là nữ nhân, lại còn rất xinh đẹp, Trương Tử Hề không thể xác định hai người kia có phải thật sự tàn nhẫn đến thế, từ bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra, các nàng che giấu quá sâu, mặc kệ nói gì, luôn có hương vị thật thật giả giả.
Tàng Huyền Thanh gặp Trương Tử Hề do dự, tựa hồ đã sớm đoán được, cô mỉm cười nói: "Ngươi vẫn là mau nói cho chúng ta biết ngươi tưởng xử lý thế nào đi, đường chúng ta đi không giống ngươi, cho nên phương pháp chúng ta dùng cũng không nhất định thích hợp ngươi."
Trương Tử Hề đồng ý lời Tàng Huyền Thanh nói, xác thực đường các nàng đi là bất đồng, Trương Tử Hề là thương nhân, mà Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ là hắc đạo, tuy rằng mỗi người đều nói thương nhân không thiện lương hơn hắc đạo, thậm chí còn ác độc hơn, nhưng cách xử lý tóm lại là bất đồng. Lúc này Trương Tử Hề không thể không suy tư, một lát sau, cô mới nói: "Phải ưu tiên giữ bí mật, làm cho nam nhân kia đừng xuất hiện ở H thị nữa."
Tàng Huyền Thanh nhướng mi hỏi: "Chỉ đơn giản vậy à?"
Trương Tử Hề bị Tàng Huyền Thanh hỏi, chính mình cũng hiểu được rất tiện nghi cho tên kia. Hắn hại Tô Lâm bị thương, còn hại cô thiếu Tàng Huyền Thanh một phần nhân tình, hơn nữa nam nhân này vẫn là cái loại Trương Tử Hề cực độ chán ghét. Trương Tử Hề suy tư một hồi, bổ sung nói: "Vậy phiền toái Tàng lão đại giúp ta giáo huấn người kia một chút, tốt nhất là làm cho hắn không dám nhắc tới chuyện này nữa. Về phần giáo huấn thế nào ta mặc kệ, bất quá không giết người là được."
Tàng Huyền Thanh sâu kín nhìn Trương Tử Hề, nâng lên cánh tay cầm ngọc chất Phật châu, khẽ cười nói: "Ngươi xem chúng ta rất tà ác, kỳ thật mạng người, nếu có thể không giết liền không giết. Đây là nghiệp chướng không phải sao? Phật tổ sẽ không dễ dàng tha thứ."
Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, cực nhẹ nhíu mày, nàng không biết nữ nhân chưa bao giờ tin Phật như Tàng Huyền Thanh khi nào lại bắt đầu tin rồi.
Tàng Huyền Thanh nói xong, quay đầu nói với Trần Dương: "Trần Dương, chuyện này ngươi đi làm đi, nhất định phải khiến Trương tiểu thư vừa lòng."
Trần Dương một chút vô nghĩa đều không có, mỉm cười đối Tàng Huyền Thanh cùng Trương Tử Hề gật đầu, sau đó xoay người bước đi, bộ pháp nhanh hơn tỏ vẻ hắn rất để bụng chuyện này.
Trương Tử Hề đi theo Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ vào đại sảnh, Tàng Huyền Thanh mời cô ngồi xuống bàn trà, sau đó vỗ nhẹ hai tay, ngay sau đó liền có nữ dong cầm trà cụ đi ra, cung kính phóng hảo lên bàn. Nữ dong bãi phóng trà cụ xong, không tiếng động cúi đầu lui ra, toàn bộ quá trình đều biểu hiện cuộc sống xa xỉ của Tàng gia. Đối với điểm ấy, Trương Tử Hề thấy nhưng không thể trách, xã hội ngày nay, có tiền thì đãi ngộ gì cũng có thể hưởng thụ.
Có một chuyện đặc biệt hấp dẫn lực chú ý của Trương Tử Hề, đó là một tẩu thuốc nhỏ tinh xảo, ở xã hội hiện nay, đương nhiên đã lỗi thời. Cô nguyên bản còn nghĩ đến nó là đồ của Tàng Huyền Thanh cơ, lại không nghĩ rằng Mộ Dung Phỉ cầm lấy tẩu châm thuốc vào, trầm mặc mà thuần thục.
Tàng Huyền Thanh nhìn thoáng qua động tác của Mộ Dung Phỉ, nhẹ nhàng cười, nói với Trương Tử Hề: "Ta thích pha trà, người có tư cách làm cho ta tự mình pha trà cũng rất ít, vừa lúc hôm nay ngươi ở, liền thử xem tay nghề của ta đi."
Lời này tự đại kiêu ngạo, nhưng từ miệng Tàng Huyền Thanh nói ra, lại thành lẽ đương nhiên, khẩu khí của cô không có kiêu ngạo, ngược lại là thêm vài phần tự nhiên, nghe vào tai người khác lại thành tự tin. Trương Tử Hề cũng không có nhiều phản cảm, cô nghĩ Tàng Huyền Thanh có thân phận như vậy, đúng là không có mấy ai có tư cách làm cho Tàng Huyền Thanh tự mình pha trà, hơn nữa cho dù là có tư cách cũng phải xem Tàng Huyền Thanh bản nhân có nguyện ý hay không.
Trương Tử Hề mỉm cười gật đầu, cô một bên suy tư những lời muốn nói, một bên quan sát thủ thế Tàng Huyền Thanh pha trà, kỳ thật Trương Tử Hề cũng là người đam mê trà đạo, đồng dạng là người có tư cách làm cho cô tự mình pha trà cũng không nhiều. Không thể phủ nhận, cô và Tàng Huyền Thanh giống nhau, đều là thành phần đỉnh của đỉnh ở H thị.
Trong quá trình Tàng Huyền Thanh pha trà, Trương Tử Hề nghĩ ra lý do thoái thác, Mộ Dung Phỉ cũng châm thuốc xong. Tàng Huyền Thanh lớn hơn Trương Tử Hề mấy tuổi, bối phận cũng lớn hơn, cho nên cô không dùng hai tay, chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đẩy ly trà đến trước mặt Trương Tử Hề, làm ra động tác "thỉnh", nói: "Đến, nếm thử tay nghề của ta."
Trương Tử Hề thầm khen tay nghề của Tàng Huyền Thanh, toàn bộ quá trình tẫn hiển tao nhã cùng lạnh nhạt, hoàn toàn có thể coi như trà sư, vì thế Trương Tử Hề cũng bắt đầu tò mò, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mình có khiết phích. Tàng Huyền Thanh đối với cô mà nói, xem như người xa lạ, nhưng cô lại đối chị ta không có cảm giác bài xích, rốt cuộc là vì cái gì, Trương Tử Hề cũng không có chú ý tới điểm ấy.
Trương Tử Hề khinh duyệt một ngụm, thiệt tình khen: "Trà ngon, tay nghề cũng rất tốt, xác thực không tồi." Đây là đánh giá đúng trọng tâm, Trương Tử Hề không nịnh bợ, cô cũng không cần thiết phải làm vậy. Tàng Huyền Thanh tự tin cười cười đáp lại, tuyệt không biết khiêm tốn là gì.
Mộ Dung Phỉ cầm lấy bật lửa, đặt tẩu vào miệng, chuẩn bị châm. Trương Tử Hề có điểm tò mò nhìn Mộ Dung Phỉ, trước đây cô đi theo Trương Nghiêm Đình, xem qua rất nhiều người hút thuốc, nữ nhân hút thuốc cũng không thiếu. Nhưng cô lại chưa bao giờ gặp qua một cô gái trẻ hút thuốc, còn dùng một cây tẩu đặc biệt như vậy.
Mộ Dung Phỉ trông có vẻ rất điêu luyện, giống như một kẻ nghiện thuốc, nàng châm lửa, miệng nhẹ nhàng hút mấy khẩu, tiếp theo một ngụm sương khói bị phun ra.
Mộ Dung Phỉ là cô gái thế nhưng lại hút thuốc, Trương Tử Hề trong lòng vẫn là có tâm lý bài xích, không tự giác hơi nhíu mi, nhưng không có biểu hiện rõ ra, dù sao ở trong này, cô chỉ là khách nhân. Trương Tử Hề cũng không có gặp Mộ Dung Phỉ rít hơi thứ hai, chỉ thấy Mộ Dung Phỉ trực tiếp đưa tẩu tới bên miệng Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh liền cười khanh khách nhìn Mộ Dung Phỉ, khẽ mở khẩu thần, hàm trụ miệng tẩu tinh tế.
Trương Tử Hề khẽ cau mày, dời đi ánh mắt, bề ngoài vô cùng trấn định cố trang cái gì cũng chưa nhìn đến, cẩn thận phẩm trà.
Trương Tử Hề không có thói quen nhìn người khác khanh khanh ta ta, cô buông ly trà xuống liền nói: "Tàng lão đại, chuyện này cám ơn ngươi giúp ta, ta khiếm ngươi một phần nhân tình."
Tàng Huyền Thanh trong sương khói híp mắt, lược hiển tùy ý nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Không cần để ý, cũng không phải việc khó gì, coi như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi."
Rất nhiều chuyện nói hơn sẽ không còn ý tứ, Trương Tử Hề nhớ kỹ chuyện này, cô không có thói quen khiếm người khác, nhưng vẫn là thiếu Tàng Huyền Thanh một phần nhân tình. Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tàng lão đại, ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc lại kế hoạch cụ thể, ít nhất...... Ta phải biết lợi thế trong tay ngươi, ta mới có thể khai triển kế hoạch đến mức tốt nhất."
Rất nhiều người đều ngầm nghe đồn Lưu thị giúp đỡ Thanh Liên Hội tẩy tiền, chỉ là không có ai nắm giữ chứng cớ vô cùng xác thực mà thôi. Trương Tử Hề cũng có nghe thấy, Tàng Huyền Thanh muốn hợp tác với mình đối phó Lưu thị, Trương Tử Hề không tin chị ta không có nắm giữ nhược điểm gì đó của Lưu thị.
Tàng Huyền Thanh nghe Trương Tử Hề nói, mắt hơi mị một chút, thật sâu nhìn Trương Tử Hề, sau đó lại rít một hơi thuốc, nhắm hai mắt lại, cô đang hưởng thụ tư vị, lại như là đang tự hỏi. Chờ thêm một hồi, cô hộc ra sương khói, mở mắt, nói: "Kỳ thật chúng ta không cần khách khí như thế, dựa theo...... Ngươi bảo ta một tiếng Thanh tỷ là được, về sau ta liền trực tiếp gọi ngươi Tử Hề đi."
Trương Tử Hề không nghĩ tới Tàng Huyền Thanh một phen làm như tự hỏi qua đi cũng không có trả lời vấn đề của mình, lại nói ra những lời này, Tàng Huyền Thanh tạm dừng một hồi, cô cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ Tàng Huyền Thanh nói là dựa theo tuổi tác, hơn nữa đối với Tàng Huyền Thanh, Trương Tử Hề cũng không biết vì sao, luôn luôn có cảm giác quen thuộc, không chỉ không bài xích, ngược lại là trời sinh thân thiết, vì thế cô mỉm cười, kêu một tiếng: "Thanh tỷ."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm một chút, nói: "Đối với Lưu thị, nhược điểm trong tay ta không ít, nhưng vài thứ kia cũng không thể lấy ra xài bậy, dù sao giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ta sẽ không làm."
Trương Tử Hề hiểu rõ gật đầu, đối với lời Tàng Huyền Thanh nói, cô có thể lý giải, nếu Lưu thị thật sự giúp đỡ Thanh Liên Hội tẩy tiền, nhược điểm Tàng Huyền Thanh nắm giữ trong tay xác thực sẽ có khả năng khiến chị ta cũng rơi xuống vực sâu, đổi lại là cô cũng sẽ không làm như vậy.
Trương Tử Hề nghĩ, thứ duy nhất mình lấy được từ Tàng Huyền Thanh là tài chính. Tàng Huyền Thanh tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nhưng...... Trong tay ta còn có mấy thứ khác, tuyệt đối cam đoan có thể bỏ tù Lưu Tổ Thông, thậm chí là phán định tử hình. Hắn lại không biết ta có mấy thứ đó, tuyệt đối có thể tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý."
Tàng Huyền Thanh nói đến đó, liếc Mộ Dung Phỉ một cái, thật quan tâm Mộ Dung Phỉ sẽ có phản ứng gì. Nhưng Mộ Dung Phỉ vẫn là lãnh khốc, tựa hồ cũng không có phản ứng.
"A?" Trương Tử Hề nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, cũng không có hoài nghi chị ta nói thiệt hay giả, cô chỉ nghi hoặc nếu trong tay Tàng Huyền Thanh có nhiều thứ như vậy, vì sao còn cần mình hỗ trợ đối phó Lưu Tổ Thông, cô cũng không đoán, trực tiếp hỏi thẳng.
Tàng Huyền Thanh đáp: "Lưu thị có thể xem như một phần tâm huyết của cha ta, cho nên ta không muốn nó cứ như vậy không có giá trị bị chính phủ đoạt lại, tối thiểu ta có thể tặng Lưu thị cho người mà ta nguyện ý, tối thiểu ta có thể dùng Lưu thị để đổi lấy một thứ khác."
Phụ thân Tàng Huyền Thanh là Tàng Thiên Hải, Trương Tử Hề biết, đó là một nam nhân vang vọng thanh danh ở H thị, lời Tàng Huyền Thanh nói thật minh xác, Trương Tử Hề là người mà cô nguyện ý tặng cho. Nói như vậy, Trương Tử Hề tựa hồ cũng không có lý do phản bác, theo như lời của Tàng Huyền Thanh, nếu hai người hợp tác thành công, Lưu thị thật sự có thể xem như đồ Tàng Huyền Thanh đưa cho Trương Tử Hề, bởi vì toàn bộ tài chính đều do Tàng Huyền Thanh cung cấp, công ty Viện An cũng không phải sản nghiệp chủ lưu của Trương thị, lợi tức cho vay tính cái gì.
Trương Tử Hề không rõ, nếu Tàng Huyền Thanh có thể cung cấp hiệp trợ tài chính, cộng thêm những thứ trên tay chị ta, không nhất định là mình, H thị có rất nhiều người có thể giúp đỡ Tàng Huyền Thanh. Trương Tử Hề cực nhỏ chịu ân huệ của người khác, cô hỏi: "Vì sao lại lựa chọn ta? Vì sao lại tín nhiệm ta?"
Tàng Huyền Thanh cười đến có chút bí hiểm, nói: "Trên thế giới cũng không phải mỗi một chuyện đều có giải thích minh xác, giống như ta đã nói, ta đối với ngươi nhất kiến như cố. Dù sao ngươi chỉ cần tin tưởng, ta đối với ngươi cũng không ác ý là được."
Trương Tử Hề nhíu mày, thật sâu nhìn Tàng Huyền Thanh, mà Tàng Huyền Thanh bình tĩnh cùng cô đối diện, không hề chột dạ. Tàng Huyền Thanh tâm cơ quá sâu, Trương Tử Hề nhìn không thấu, cô cũng không thể lui về phía sau, tài chính của Tàng Huyền Thanh đối cô mà nói là dệt hoa trên gấm, không thể thiếu. Lúc này Trương Tử Hề cũng chỉ có thể y theo cảm giác trong lòng, gật đầu ứng thừa, không hề hỏi nhiều. Kỳ thật Trương Tử Hề cũng hiểu rõ, cô cùng Tàng Huyền Thanh hợp tác, bị động là Tàng Huyền Thanh, không phải cô.
Tiếp theo Trương Tử Hề liền cùng Tàng Huyền Thanh bàn bạc nên triển khai kế hoạch hợp tác thế nào, toàn bộ quá trình Tàng Huyền Thanh cũng không có phản đối, tựa hồ là đối Trương Tử Hề hoàn toàn tín nhiệm.
Cuối cùng Trương Tử Hề vội vã muốn nhìn Tô Lâm, cáo biệt Tàng Huyền Thanh: "Thanh tỷ, đến lúc đó ngươi chờ ta thông tri rồi hãy hành động."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười gật đầu, nói: "Hảo."
Tác giả tả Thanh x Phỉ hút thuốc bằng tẩu cứ y như phê cần ấy =)) chắc cũng sắp lạc trôi rồi =))

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna