Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 131 - 135

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 131: Tỉnh dậy
Cửa phòng giải phẫu vừa mở ra, lực chú ý của Trương Tử Mộng lập tức bị hấp dẫn, vô tâm hỏi han chuyện của Trương Tử Hề. Nàng vội vàng chạy tới, đã thấy Tô Lâm nằm trên giường bệnh bị đẩy ra, nhưng Tô Lâm vẫn còn hôn mê, Trương Tử Mộng đi qua, hô to: "Tô tỷ, Tô tỷ, chị thế nào?"
Lúc này Trương Tử Mộng có lẽ là vì rất khẩn thiết hiện trạng của Tô Lâm, Tô Lâm đang hôn mê làm sao trả lời được, nàng lại nhất thời quên hỏi bác sĩ, chỉ đem tất cả lực chú ý đều đặt lên người Tô Lâm.
Mà ở một bên Chu Tư Y cũng là lo lắng Tô Lâm, nhưng so với Trương Tử Mộng hơn một tia bình tĩnh, nàng xem Tô Lâm nằm trên giường bệnh, hỏi: "Xin chào bác sĩ, cho hỏi tình huống bây giờ của bằng hữu tôi ra sao?"
Đối với bệnh nhân Tàng Huyền Thanh tự mình công đạo, thân là viện trưởng, hắn không dám chậm trễ, gặp Chu Tư Y hỏi, cũng không có cao ngạo như rất nhiều trung y sư của bệnh viện nhà nước, thật khách khí hồi đáp: "Vị tiểu thư này, xin yên tâm. Bệnh nhân kỳ thật cũng không có cái gì trở ngại. Trên người bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ có thể xem là vết thương nhẹ thôi."
Lời bác sĩ nói mặc dù thường hay có mục đích an ủi thân nhân của bệnh nhân, nhưng hắn nói đều là thật, vết thương trên người Tô Lâm so với mấy loại khác hắn xử lý thường ngày, hoặc là bị đao Khai Sơn chém da tróc thịt bong mà nói, xác thực chỉ xem như vết thương nhẹ.
Chu Tư Y vẫn là không quá yên tâm, hỏi lại: "Là thật sao? Vậy vì sao bằng hữu tôi lại hôn mê?"
Bác sĩ mỉm cười một chút, nói: "Vết thương thật sự không nặng, tuy rằng dao cắt đứt da, thương tổn mô liên kết, nhưng không có thương tổn nội tạng, bệnh nhân sở dĩ hôn mê, tôi nghĩ là do cô ấy bị đau đớn kích thích. Yên tâm đi, bệnh nhân hẳn là rất nhanh có thể tỉnh lại, lúc chúng tôi giải phẫu, chỉ gây tê thôi."
Chu Tư Y nghĩ đến vị bác sĩ kia hẳn không chỉ là vì an ủi mình mới nói như vậy, liền hướng hắn thành khẩn nói lời cảm tạ. Mà Trương Tử Mộng cũng là nhất thời khẩn trương đến rối loạn tinh thần, nàng gặp Tô Lâm còn hôn mê, đang muốn quay đầu hỏi bác sĩ, Chu Tư Y cũng đã giúp nàng hỏi, vì thế nàng một bên chuyên chú nhìn Tô Lâm ngủ say, một bên còn nghiêm túc nghe Chu Tư Y cùng bác sĩ đối thoại, nghe được Tô Lâm cũng không có lo ngại, trong lòng cuối cùng yên tâm, nhưng áy náy vì mình thương tổn Tô Lâm, cùng với lo lắng thương tiếc tựa hồ một chút cũng không giảm.
Tô Lâm bị đẩy vào một phòng bệnh cao cấp, bác sĩ và hộ sĩ đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Trương Tử Mộng và Chu Tư Y, còn có Tô Lâm đang hôn mê. Trương Tử Mộng thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Tư Y trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Tư Y, cám ơn em. Nếu không có tỷ tỷ và em, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt."
"A?" Trương Tử Mộng đột nhiên khách khí, Chu Tư Y hơi ngây ngốc, nàng vội vàng đáp: "Mộng tỷ, không cần khách khí, Tô tỷ cũng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ chứ."
Tâm lý của Trương Tử Mộng lúc này, là đem mình đặt ở một vị trí khác so với ngày xưa, giống như nàng là thân nhân của Tô Lâm, đối Chu Tư Y cùng Trương Tử Hề cảm tạ, giống như người nhà được giúp đỡ, sau đó nàng thay mặt cảm tạ. Nói là phức tạp, kỳ thật cũng rất đơn giản, Chu Tư Y và Trương Tử Hề là toàn gia, nàng và Tô Lâm cũng là toàn gia. Trương Tử Mộng trong tiềm thức là đem mình đặt vào vị trí như vậy.

Cùng Chu Tư Y đơn giản nói hai câu, Trương Tử Mộng lại đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Tô Lâm, nàng ngồi bên cạnh Tô Lâm, cầm tay Tô Lâm, lẳng lặng nhìn cô im lặng ngủ say, nàng phải đợi Tô Lâm tỉnh lại, nói cho cô, mình tin chị ấy, mình...... Yêu chị ấy, nói cho chị ấy, mình muốn cùng chị ấy một chỗ, không bao giờ rời đi nữa.
Chu Tư Y đứng phía sau Trương Tử Mộng, cũng lẳng lặng chờ đợi Tô Lâm tỉnh dậy.
Ngay tại lúc Trương Tử Mộng cùng Chu Tư Y lẳng lặng chờ đợi, ước chừng qua hai mươi phút, Tô Lâm đầu tiên là nhíu mày một chút, sau đó mí mắt bắt đầu rung động, đây là dấu hiệu tỉnh dậy sau cơn mê. Trương Tử Mộng vẫn chuyên chú nhìn Tô Lâm lập tức phát hiện, vì thế nàng bắt đầu vội vàng, nhỏ giọng kêu Tô Lâm: "Tô tỷ, Tô tỷ......"
Tô Lâm tựa hồ là nghe được Trương Tử Mộng gọi, ánh mắt chậm rãi mở ra, nhưng trạng thái vẫn còn mơ hồ, cô cau mày mở mắt có chút mờ mịt, nước mắt của Trương Tử Mộng cứ thế chảy xuống.
Trương Tử Mộng không ngừng nhẹ giọng gọi Tô Lâm, đến cuối cùng lại thành nỉ non nghẹn ngào, mà Tô Lâm thấy rõ là Trương Tử Mộng, có điểm suy yếu kêu một tiếng: "Mộng Mộng." Sau đó ánh mắt chậm rãi xuất hiện lo lắng, nói: "Mộng Mộng, em nhất định phải tin tôi, không cần rời đi tôi, tôi......"
Nguyên lai cô còn sốt ruột vấn đề này, Trương Tử Mộng thân thủ nhẹ nhàng bưng kín miệng Tô Lâm, gật đầu nói: "Ừ, em tin chị, em tin chị, em sẽ không...... Rời đi chị đâu."
Chu Tư Y cảm thấy mình đứng ở đây có một ít xấu hổ, nàng im lặng xoay người đi ra cửa, sau đó giúp hai người đóng cửa, để lại một không gian cho Trương Tử Mộng và Tô Lâm.
Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh nói xong, liền cáo biệt trở về xem Tô Lâm, không nghĩ tới Tàng Huyền Thanh cũng đi theo, Trương Tử Hề nói không cần khách khí, Tàng Huyền Thanh lại nói Tô Lâm xem ra phải nằm viện mấy ngày, cô lập tức bước đi, tự mình an bài một chút, Trương Tử Hề nghĩ Tàng Huyền Thanh hữu lý, nhân tiện nói tạ.
Thời điểm Trương Tử Hề và Tàng Huyền Thanh còn có Mộ Dung Phỉ trở lại bệnh viện, chỉ thấy Chu Tư Y một mình đứng ở hành lang, cũng không gặp Trương Tử Mộng. Mà Chu Tư Y ở một khắc Trương Tử Hề chuyển nhập hành lang, liền phát hiện đám người Trương Tử Hề, nàng nhìn Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ một cái, sau đó liền cùng Trương Tử Hề yên lặng đối diện.
Không tiếng động cùng Chu Tư Y đối diện tới gần, Trương Tử Hề đi tới trước mặt nàng, hai người đều là trầm mặc, giữa các nàng không cần ngôn ngữ cùng khách sáo, sự ăn ý làm cho các nàng chỉ cần thông qua một ánh mắt, là có thể biểu đạt rất nhiều thứ, đối phương cũng có thể lập tức lý giải.
Trương Tử Hề hỏi: "Y nhi, Tử Mộng đâu? Vì sao chỉ có em ở đây?"
Chu Tư Y hồi đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh khép hờ cách đó không xa, đáp: "Mộng tỷ ở trong phòng bệnh cùng Tô tỷ. Tô tỷ tỉnh rồi."
Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh trao đổi công việc, sở dụng thời gian không tính quá dài, nhưng vẫn là vượt qua một giờ, cách thời điểm Chu Tư Y đi ra phòng bệnh cũng qua một đoạn, nghe Tô Lâm tỉnh, Trương Tử Hề liền khẩn trương hỏi: "Tô tỷ không có vấn đề lớn đi?"
Chu Tư Y lắc lắc đầu, đáp: "Không có việc gì, bác sĩ nói Tô tỷ chỉ là bị thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục."
Nghe Tô Lâm không có vấn đề lớn, tâm Trương Tử Hề mới hạ xuống. Cô quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ, suy nghĩ một chút, nói với Chu Tư Y: "Y nhi, chúng ta vào xem Tô tỷ đi."
Chu Tư Y nghĩ mình đi ra cũng có một đoạn thời gian, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm hẳn là tán gẫu không sai biệt lắm, vì thế gật gật đầu, mà Trương Tử Hề liền kéo tay nàng, đi đến phòng bệnh, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ thủy chung đều là vẫn duy trì trầm mặc, im lặng theo sau.
Trương Tử Hề đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm cũng không có nói chuyện, các nàng đều đang trầm mặc, nhưng hai mắt Tô Lâm hồng hồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, xem ra kết quả hai người nói chuyện với nhau sẽ không quá kém. Tô Lâm thấy Trương Tử Hề đẩy cửa ra, sửng sốt một chút, cũng không biết cô vừa mới cùng Trương Tử Mộng nói cái gì, thế nhưng có chút xấu hổ, kêu một tiếng: "Hề Hề."
Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, quay đầu xem một cái, kêu một tiếng "chị", Trương Tử Hề chú ý tới hốc mắt của Trương Tử Mộng cũng có chút hồng, bất quá cô cũng không hỏi nhiều, vừa đi vào, vừa hỏi: "Tô tỷ, chị có khỏe không?"
"À, hoàn hảo, không cần lo lắng." Tô Lâm đáp, Trương Tử Hề tiến vào, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm mới chú ý tới phía sau Trương Tử Hề còn đi theo Chu Tư Y và hai người khác. Trương Tử Mộng vừa mới gặp qua Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ, thật ra không có nhiều lắm kinh ngạc, mà Tô Lâm cũng là không biết, cô dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Trương Tử Hề.
"Ừ, không có việc gì là tốt rồi." Trương Tử Hề nói, sau đó quay đầu giới thiệu: "Vị này là Tàng Huyền Thanh...... Thanh tỷ, vị này là Mộ Dung Phỉ."
Trong lúc giới thiệu, Trương Tử Hề chần chờ một chút, vẫn xưng Tàng Huyền Thanh là Thanh tỷ, dù sao Tàng Huyền Thanh lớn tuổi hơn cô, ngày sau Tàng Huyền Thanh còn là đồng bọn hợp tác, quan hệ vẫn là hữu hảo một chút cho thỏa đáng, mà đối với Mộ Dung Phỉ, Trương Tử Hề cũng không biết nàng bao nhiêu tuổi, thẳng hô kỳ danh cũng không có gì không ổn.
Tàng Huyền Thanh, tên này thật đặc thù, người lấy nhan sắc vì danh không nhiều lắm, hơn nữa tên này còn vô cùng vang dội ở H thị, Tô Lâm và Trương Tử Mộng luôn muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc là loại người nào, lại nhìn quần áo của Tàng Huyền Thanh, trong lòng xác định nữ nhân này chính là người các nàng suy nghĩ, nhưng các nàng còn chưa biết Trương Tử Hề nhận thức nhân vật này, đối với các nàng mà nói, Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh căn bản không phải người cùng đường, khả năng xuất hiện chung rất ít, cho nên các nàng đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Tử Hề, sau đó mới cùng Tàng Huyền Thanh chào hỏi.
Thái độ cho nhau đều tính là hữu hảo nhiệt tình, chỉ có Mộ Dung Phỉ vẫn là lãnh khốc, bất quá cấp bậc lễ nghĩa, Tàng Huyền Thanh làm được, Mộ Dung Phỉ không làm được, cô cũng giúp đỡ làm thay. Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm đều chưa đi so đo thái độ của Mộ Dung Phỉ, bởi vì Tàng Huyền Thanh làm ra cấp bậc lễ nghĩa, đồng thời, không chỉ làm tốt phần của mình, còn làm thay luôn phần của Mộ Dung Phỉ, hơn nữa Mộ Dung Phỉ đối với các nàng, chỉ coi như là cô gái, các nàng tự nhiên không thể quá mức so đo.
Chờ giới thiệu qua đi, Trương Tử Hề nói ra lần này ít nhiều có Tàng Huyền Thanh hỗ trợ, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm vội vàng hướng Tàng Huyền Thanh nói lời cảm tạ, Tàng Huyền Thanh chỉ mỉm cười, không để ý lắm: "Không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi."
Bác sĩ cũng không biết là vừa vặn đến kiểm tra phòng, hay là thu được tin tức Tàng Huyền Thanh đã đến, hắn gõ cửa hai cái hạ, sau đó đi đến, đối Tàng Huyền Thanh thái độ thật cung kính kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."
Tàng Huyền Thanh gật gật đầu hỏi: "Vị bằng hữu này của ta tình huống thế nào?"
Bác sĩ đáp: "Vị tiểu thư này chỉ bị thương nhẹ, hơn nữa giải phẫu thật thuận lợi, chỉ cần lưu lại bệnh viện quan sát hai tuần, là có thể về nhà tĩnh dưỡng. Bởi vì khi giải phẫu có dùng Albumin*, không cần trở về cắt chỉ, bất quá phải cẩn thận một chút, tôi còn đề nghị trở về phúc tra một lần sẽ tốt hơn."
*thuốc làm tăng thể tích máu
Tàng Huyền Thanh nghe bác sĩ nói xong, lại hỏi hắn các hạng mục cần chú ý, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, có thể nhìn ra được, vị bác sĩ kia chính là lại đây hướng Tàng Huyền Thanh báo cáo tình huống, mà những lời này đám người Trương Tử Hề cũng là nghe vào lỗ tai.
Chờ bác sĩ đi rồi, Tàng Huyền Thanh liền mỉm cười nói với Tô Lâm: "Nếu bác sĩ đã nói thế, vậy thỉnh Tô tiểu thư ở trong này ngốc hai tuần đi."
Tô Lâm nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, bộ dáng có chút do dự, Trương Tử Mộng không đợi Tô Lâm trả lời, liền thay Tô Lâm đáp ứng: "Vậy cám ơn chị, Thanh...... Thanh tỷ."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Trương Tử Mộng không cần khách khí, sau đó nói với mọi người: "Một khi đã như vậy, ta cũng không quấy rầy nữa, Tô tiểu thư tạm thời ở đây hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Tàng Huyền Thanh nói xong, liền lôi kéo Mộ Dung Phỉ ly khai phòng bệnh, mà Trương Tử Hề suy nghĩ một chút, lại đuổi theo, nói với Tàng Huyền Thanh: "Thanh tỷ, ngươi lần trước nói qua, ngươi sẽ phái người bảo hộ ta cùng Y nhi, không biết......?"
Tàng Huyền Thanh dừng lại cước bộ, chọn mi hỏi: "Ta đã sớm phái người đi, ngươi không phát giác được sao?"
Trương Tử Hề lắc đầu, cô đúng là không có phát giác. Tàng Huyền Thanh xem phản ứng của cô, tựa hồ thật vừa lòng, mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, người ta phái đi rất có kinh nghiệm, ta đã nói rồi, sẽ không ảnh hưởng cuộc sống bình thường của ngươi, không phải sao?"
Trương Tử Hề gật gật đầu, nhưng cô đuổi theo chị ta cũng là có mục đích khác, cô nói: "Có thể phiền toái Thanh tỷ phái người bảo hộ Tử Mộng cùng Tô tỷ không?"
"Hả?" Tàng Huyền Thanh hơi nhướng mày, có điểm kinh ngạc Trương Tử Hề sẽ chủ động đưa ra yêu cầu, bởi vì Trương Tử Hề nguyên bản là phản đối a.
Trương Tử Hề giải thích: "Tử Mộng cùng Tô tỷ đều là người nằm trong kế hoạch, ta nghĩ nhờ Thanh tỷ an bài người bảo hộ bọn họ giùm. Đương nhiên trong đó ta cũng có tư tâm, ta không nghĩ về sau lại xảy ra chuyện tương tự, ta sẽ trả thù lao tương ứng."
Tàng Huyền Thanh lắc lắc đầu, nói: "Tiền thù lao ta không cần, ta sẽ lập tức phái người phụ trách. Kỳ thật giống như ngươi nói, thủ hạ của ta đang rất rảnh rỗi, cho nên ta mới muốn công ty Viện An của Trương thị, để an trí những người này."
Nghe Tàng Huyền Thanh trả lời như thế, Trương Tử Hề tựa hồ nghĩ tới cái gì, do dự một chút mới hỏi: "Thanh tỷ, chẳng lẽ ngươi tưởng đổi nghề?"
Nghe Trương Tử Hề hỏi như vậy, Tàng Huyền Thanh kinh ngạc một hồi, thật sâu nhìn Trương Tử Hề một cái, hồi đáp: "Tử Hề, ngươi thật thông minh."
Tàng Huyền Thanh trả lời cũng không minh xác, nhưng Trương Tử Hề biết mình đã đoán đúng.
Ai cũng nói "dòm bà Thanh cứ tưởng công ai dè là thụ", tui rất chắc chắn nói cho các thím một điều "không chỉ là thụ mà còn là cái loại vạn năm thụ suốt đời bị đè không thể xoay người đó" :v
=========================
Chương 132: Đáng tiếc
Phòng bệnh nguyên bản náo nhiệt, chỉ còn lại Tô Lâm, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng noãn, cuối cùng thở dài một hơi. Trương Tử Mộng tin cô, Trương Tử Mộng cũng đáp ứng về sau sẽ không vứt bỏ cô, cô hẳn là nên cao hứng không phải sao? Nhưng hoàn cảnh đột nhiên từ náo nhiệt trở nên yên tĩnh, trước sau tương phản quá lớn, làm cho lòng cô nổi lên bất an.
Hoàn toàn không có ý muốn ngủ lại nằm không, dễ dàng nhất là miên man suy nghĩ, Tô Lâm nghĩ mình cùng Trương Tử Mộng hẳn là xác định quan hệ, khóe miệng không tự giác giơ lên. Nhưng lại nghĩ đến, Trương Tử Mộng có phải do mình bị thương mới đáp ứng không, nụ cười lại tiêu thất.
Kỳ thật, phản ứng hiện tại của Tô Lâm rất bình thường, đối với quan hệ tình nhân vừa xác định không tự tin, cho nên lo được lo mất, tin tưởng ai cũng sẽ như thế. Không thể trách Tô Lâm không tự tin, là Trương Tử Mộng không có lưu lại bồi cô, mà đi theo Trương Tử Hề và Chu Tư Y về nhà.
Tuy rằng Tô Lâm cũng muốn để cho Trương Tử Mộng trở về nghỉ ngơi, không cần mệt mỏi vì chuyện của cô, nhưng Trương Tử Mộng đi rất tiêu sái, hơn nữa cũng chưa nói ngày mai lại đến thăm cô, điểm ấy khiến Tô Lâm thật bi thương, hai người không phải vừa mới xác định quan hệ sao? Vì sao Trương Tử Mộng đối cô một chút cũng không lưu luyến đâu? Trương Tử Mộng rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Trương Tử Mộng kỳ thật cũng là tưởng lưu lại bồi Tô Lâm, nhưng gặp Tô Lâm đã không còn trở ngại, hơn nữa nàng còn chưa có tắm rửa, cả người cực không thoải mái, huống chi quần áo nàng còn dính máu của Tô Lâm, điều này làm cho nàng thật sự không thể chịu đựng được, muốn hảo hảo tẩy trừ một chút, sau đó thay y phục khác, cho nên nàng vẫn là đi theo Trương Tử Hề về nhà.
Trở lại nhà Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng liền đi vào phòng tắm, sau đó ngồi trên giường một hồi, trong lòng lại luôn nhớ tới Tô Lâm, không bỏ xuống được. Làm sao nàng có thể không quan tâm Tô Lâm chứ, nhất tưởng đến Tô Lâm hiện tại trên người còn có thương tích, nằm ở bệnh viện một mình, nàng liền không thể bình tĩnh.
Trương Tử Mộng đứng lên, động tác rất nhanh thay y phục, nàng suy nghĩ một chút, hẳn là nên chuẩn bị quần áo cho Tô Lâm, nhưng nàng thật sự không muốn đến nhà Tô Lâm, tuy rằng sự tình đã trôi qua, nhưng tưởng tượng địa phương Tô Lâm bị thương đổ máu, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Trương Tử Mộng xuất ra nội y mà mình chưa từng xuyên qua, không biết Tô Lâm mặc có hợp hay không. Trong ấn tượng của nàng, Tô Lâm và nàng hẳn là không sai biệt lắm, nhưng ngực lại lớn hơn một chút, Trương Tử Mộng cũng không dám xác định, cuối cùng Trương Tử Mộng hơi nhíu nhíu mày, vẫn là đem nội y nhét vào trong túi xách, còn mang theo hai bộ áo ngủ.
Cầm một cái túi không lớn không nhỏ, Trương Tử Mộng liền ra khỏi phòng, nàng đóng cửa lại, suy nghĩ mình cần phải cùng Trương Tử Hề nói một tiếng, vì thế đi qua phòng Trương Tử Hề, gõ gõ cửa, sau đó nàng nghe thấy bên trong có một trận thanh âm tất tất tác tác, còn có thanh âm khàn khàn của Trương Tử Hề: "Y nhi, áo ngủ của tôi đâu?"
Trương Tử Mộng đột nhiên ý thức được, hình như mình đã quấy rầy hảo sự của tỷ tỷ, mặt đỏ lên, tự trách mình không nghĩ tới điểm ấy, tỷ tỷ đã sớm không phải dân FA a. Nhưng cửa đã gõ, hối hận cũng không còn kịp, nàng đành phải kiên trì chờ đợi.
Ước chừng qua bốn phút, cửa mở ra một khe nhỏ, Trương Tử Hề mặc áo ngủ màu trắng, chỉ lộ ra một cái đầu, trên mặt tựa hồ mang theo điểm hồng, nhưng biểu tình coi như trấn định tự nhiên, cô xem bộ dáng Trương Tử Mộng chuẩn bị xuất môn, nhíu nhíu mày liền mở miệng hỏi: "Tử Mộng, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?"
Tuy rằng lúc trước còn cùng Trương Tử Hề thẳng thắn, mình yêu thượng Tô Lâm, nhưng lúc này Trương Tử Mộng vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ, hơn nữa Trương Tử Mộng từ khe cửa nhìn vào, thấy trên giường Chu Tư Y cả người đều giấu trong chăn, nàng thật sự phá hủy hảo sự của Trương Tử Hề a, Trương Tử Mộng lại xấu hổ vạn phần, nột nột mở miệng nói: "Chị, em...... Em nghĩ đi bồi bồi Tô tỷ."
Hiện tại đã hơn 11h tối, Trương Tử Hề khẽ nhíu mày do dự một chút, sau đó nhìn túi xách trong tay Trương Tử Mộng, cuối cùng vẫn là đáp ứng, nói: "Hảo, em cẩn thận một chút, trăm ngàn đừng tăng tốc độ biết chưa?"
"Vâng, tốt." Trương Tử Mộng gật đầu đáp, sau đó tạm dừng một chút, tiếp tục nói: "Vậy...... Chị, chị tiếp tục...... Nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Trương Tử Mộng xoay người đi đến cầu thang, Trương Tử Hề phát hiện câu nói cuối cùng của Trương Tử Mộng, khẩu khí có điểm kỳ quái, cô suy nghĩ một chút, nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng mà lắc đầu bật cười, đóng cửa lại. Chu Tư Y nghe được tiếng đóng cửa, mới lộ đầu ra, không phải nàng không lễ phép, mà là trên người nàng cái gì cũng chưa mặc, nàng xấu hổ đối mặt với Trương Tử Mộng.
Chu Tư Y lộ đầu ra hỏi: "Hề, Mộng tỷ xuất môn trễ như vậy có an toàn không?" Nghĩ đến đường xá yên tĩnh dẫn đến Tàng gia, Chu Tư Y liền nhịn không được lo lắng.
"Yên tâm, không có việc gì. Thanh tỷ nói đã phái người bảo hộ Tử Mộng cùng Tô tỷ rồi." Trương Tử Hề lắc lắc đầu nói, tốc độ Tàng Huyền Thanh rất mau, thời điểm lái xe về nhà, cô nhận được Tàng Huyền Thanh điện thoại, nói sự tình đã an bài tốt, đem thông tin của bốn người phụ trách bảo hộ, gửi qua email cho Trương Tử Hề.
Bất quá Chu Tư Y vừa hỏi, Trương Tử Hề vẫn là có chút lo lắng, suy nghĩ một chút, cô tìm số của người phụ trách bảo hộ Trương Tử Mộng, bát đi qua. Điện thoại vừa chuyển được, liền nghe thấy một thanh âm lãnh khốc: "Ngài hảo, Trương tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"
Trương Tử Hề hơi sửng sốt, mới hiểu rõ là Tàng Huyền Thanh đem số của mình cho những người đó, tuy rằng Trương Tử Hề luôn giữ kín số điện thoại của mình, nhưng là đối với Tàng Huyền Thanh an bài, cô không có bài xích, bởi vì những người này sẽ không quấy rầy cô, trọng yếu hơn là, nếu có chuyện gì, những người này còn có thể tìm mình.
"Tử Mộng mới ra cửa, chuẩn bị đi Tàng gia, phiền toái các ngươi bảo hộ em ấy an toàn." Trương Tử Hề nói.
Người kia lập tức đáp: "Ngài yên tâm, chúng tôi đang theo sát xe của cô ấy."
Treo điện thoại, Chu Tư Y tò mò mới hỏi:"Người bảo hộ Mộng tỷ hiện tại đang ở gần chị ấy hả?"
Trương Tử Hề buông điện thoại, nhìn Chu Tư Y cười cười, sau đó cả người trực tiếp phác đi lên, cách chăn đè lên người Chu Tư Y, nhéo nhéo mặt nàng, nói: "Chuyện của Tử Mộng em yên tâm đi, chuyện của chúng ta quan trọng hơn nè."
Chu Tư Y khẽ nhíu mày, nhìn mặt Trương Tử Hề, không rõ hỏi: "Chuyện của chúng ta? Là gì?"
Trương Tử Hề khẽ hôn môi Chu Tư Y một cái, cũng không có lập tức rời đi, chóp mũi bính chóp mũi đối Chu Tư Y cười cười: "Em nói xem? Chính là chuyện chúng ta mới làm có một nửa đó."
Chu Tư Y lúc này mới kịp phản ứng, nhưng mà không đợi nàng nói gì, Trương Tử Hề đã che miệng nàng lại, làm cho nàng muốn nói cái gì cũng không nói được, đầu óc khó bảo trì thanh tỉnh.
Tô Lâm vẫn là không ngủ được, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, cảm giác lo được lo mất cũng càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi Trương Tử Mộng rời đi cô cũng không biết mình ai thán đã bao nhiêu lần. Cô đang nghĩ mình sẽ có khả năng mất ngủ, sẽ bị dày vò cả đêm, cửa lại bị đẩy ra.
Cửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, có thể tưởng tượng người đi vào rất cẩn thận, mà chính là bởi vì cái dạng này, Tô Lâm mới càng thêm hoài nghi mục đích của người nọ. Cô cảnh giác ngẩng đầu vọng đi qua, đồng thời lên tiếng hỏi: "Ai đó?"
Người đưa lưng về phía Tô Lâm cũng bị Tô Lâm đột nhiên lên tiếng dọa sợ, Tô Lâm thấy rõ bóng dáng kia run lên một chút, sau đó người kia chậm rãi xoay người, nói: "Tô tỷ, chị không ngủ à?"
Người này đúng là Trương Tử Mộng, thời điểm nàng đi vào, là nghĩ Tô Lâm đang ngủ, không muốn ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, cho nên đầu tiên là mở cửa ra nhìn thoáng qua, gặp Tô Lâm quả nhiên là im lặng nằm ở nơi đó. Vì thế nàng cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ là không nghĩ tới lúc đi vào, nhất thời không chú ý đụng cái túi vào thành cửa phát ra tiếng vang, bất quá tiếng vang rất nhỏ rất nhỏ, cho nên Trương Tử Mộng cũng không lo lắng Tô Lâm sẽ bị đánh thức, nàng càng thêm cẩn thận đóng cửa, mà đúng là phía sau, Tô Lâm đột nhiên lên tiếng dọa nàng nhảy dựng.
Tô Lâm xem là Trương Tử Mộng, kinh ngạc rất nhiều lại không tự giác lộ ra biểu tình vui sướng, hỏi: "Mộng Mộng, sao lại là em?" Tô Lâm nhanh chóng ngồi dậy, lại quên mình đang bị thương, khẽ động một chút liền đau đớn. Nhưng Tô Lâm vẫn âm thầm cắn răng nhịn xuống, không dám động đậy, mà là thân thủ ấn nút, đem giường điều thành bộ dáng hơi nghiêng.
Phía trước bởi vì Tô Lâm vừa tỉnh, cùng Tô Lâm thẳng thắn thành khẩn định ra quan hệ tình nhân, Trương Tử Mộng đang kích động cho nên không có tưởng nhiều lắm, cũng không cảm thấy ngượng ngùng cái gì. Nhưng mà chờ thêm một đoạn thời gian, trong lòng tỉnh táo lại rồi, Trương Tử Mộng cảm thấy có chút xấu hổ, không dám trực tiếp nhìn Tô Lâm.
Tô Lâm hỏi như vậy, nàng liền né tránh cùng Tô Lâm đối diện, nhìn thoáng qua túi xách trong tay, nói: "Em đến ở cùng chị."
Trương Tử Mộng trả lời như vậy, Tô Lâm tự nhiên là vạn phần vui vẻ, bất quá cô xem ánh mắt Trương Tử Mộng trốn tránh không nhìn thẳng mình, trong lòng có điểm bất an, đợi cô quan sát một lúc, mới xác định Trương Tử Mộng là thẹn thùng, bởi vì khuôn mặt kia còn hơi đỏ ửng, vì thế bất an trong lòng Tô Lâm liền biến mất không còn một mảnh, tuy rằng cô biết chuyện gì nên làm đều đã làm, nhưng đó là khi say rượu, không có gì đáng giá thẹn thùng.
Bất quá Trương Tử Mộng phản ứng, Tô Lâm vẫn là thật vui vẻ, thẹn thùng hảo, thẹn thùng tốt lắm, thế này mới giống như là đang luyến ái, không phải sao? Hơn nữa Trương Tử Mộng thẹn thùng cũng cho thấy kỳ thật trong lòng em ấy cũng là có mình, bằng không làm sao lại thẹn thùng được.
Tô Lâm tự nhiên là không dám giễu cợt Trương Tử Mộng, cô đúng là sợ Trương Tử Mộng thẹn quá thành giận sẽ xoay người bước đi, lại bỏ xuống mình trong phòng. Gặp Trương Tử Mộng nhìn cái túi trong tay, Tô Lâm liền theo đề tài hỏi: "Cái túi kia là cái gì? Em mang cái gì cho tôi thế?"
Nữ nhân mang túi không kỳ quái, nữ nhân không mang túi mới kỳ quái. Cái túi Trương Tử Mộng mang không giống như túi xách hằng ngày, ngược lại là giống như túi du lịch, cho nên Tô Lâm mới hỏi như vậy.
Trương Tử Mộng trong lòng ngầm bực vì mình da mặt mỏng, rõ ràng giao tế đối với nàng mà nói rất là đơn giản, cảm giác thẹn thùng nàng đã sớm quên không biết bao nhiêu năm, mà lúc này cùng Tô Lâm một mình ở trong phòng, nàng chính là quản không được bản thân đỏ mặt thẹn thùng. Tô Lâm vừa hỏi, nhưng thật ra giảm bớt sự xấu hổ của nàng, nàng theo đề tài, đi đến bên giường, phóng túi lên, nói: "Mang quần áo đến cho chị thay."
"Hửm?" Tô Lâm hơi nhíu mi, cô nghĩ đến Trương Tử Mộng đến nhà mình lấy quần áo, Tô Lâm có chút lo lắng, cái nhà kia chính cô đều không muốn trở về, Trương Tử Mộng cũng là như thế đi? Cô liếc mắt một cái, nhưng không có đi lấy, mà là nhìn Trương Tử Mộng hỏi: "Em đến nhà tôi?"
Trương Tử Mộng khẽ nhíu mày, lắc đầu, nói: "Không phải, mấy bộ này đều là của em."
Tô Lâm thấy rõ biểu tình của Trương Tử Mộng, giờ khắc này cô quyết định đổi nhà. Không muốn Trương Tử Mộng lại đi tưởng sự kiện không quá khoái trá kia, Tô Lâm chuyển đề tài: "Là quần áo của em? Để tôi xem nào."
Lấy túi lại đây mở ra, Tô Lâm nhìn một chút, trừ bỏ áo ngủ, thế nhưng còn có nội y, cô sửng sốt, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau đó xuất ra một cái quần lót, cười đến có điểm phá hư, hỏi Trương Tử Mộng: "Em xuyên qua rồi?"
Trương Tử Mộng khẽ nhíu mày, mặt hơi đỏ lên, nhưng lại như trước ra vẻ trấn định, thản nhiên hồi đáp: "Không có, đều là đồ mới."
"Haizzz, đáng tiếc." Tô Lâm nghe đáp án của Trương Tử Mộng, đột nhiên tựa hồ có chút thất vọng, khẽ thở dài một cái, nhỏ giọng nói thầm.
Tô tỷ vẫn không chừa cái tính dâm dê =)))))))))))))))))
=======================
Chương 133: Nhu nhu
Warning: ai đang FA đừng nên đọc chap này kẻo bị đường nó dồn vào họng =)))))))
"Cái gì?" Trương Tử Mộng tựa như không có nghe rõ ràng, nghi hoặc hỏi một câu. Nhưng tai nàng lại đỏ lên, kỳ thật nàng có nghe Tô Lâm nói, chẳng qua Tô Lâm nói quá nhỏ, nàng sợ mình nghe lầm, cho nên mới không xác định hỏi lại thôi.
"Không...... Không có gì. Tôi nói rất tốt." Tô Lâm cũng không dám nhạ não Trương Tử Mộng, vội vàng sửa lời. Cô đem quần lót bỏ vào túi, sau đó phát hiện áo ngủ không phải mới, vì thế lại đem ra, hỏi: "Áo ngủ cũng là mới?"
Trương Tử Mộng lại nhíu mày, nàng cũng tưởng lấy áo mới lại đây, nhưng là không có biện pháp, nàng ở nhà Trương Tử Hề chỉ có ba cái áo ngủ, đành phải chọn một cái ít mặc nhất. Nàng sợ Tô Lâm mặc không quen quần áo của người khác, gật gật đầu nói: "Ừ, áo ngủ em đã mặc qua, bất quá chỉ mới vài lần mà thôi."
Nghe Trương Tử Mộng nói, Tô Lâm vui mừng, cô vùi đầu vào áo ngửi ngửi, sau đó lại hít thêm vài cái, bộ dáng trông thật say mê. Động tác như vậy làm cho sắc mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, nàng nhớ rõ cái áo này mới giặt hôm nay, không nên có hương vị gì mới đúng, vì thế nàng xấu hổ hỏi: "Tô tỷ, chị làm gì thế?"
"Ưm, rất thơm." Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tử Mộng, lăng lăng đáp.
Nghe Tô Lâm nói như vậy, Trương Tử Mộng mới biết mình nghĩ nhiều, nguyên lai Tô Lâm hẳn là ngửi thấy mùi bột giặt, mà Trương Tử Mộng cũng hiểu được bột giặt trong nhà Trương Tử Hề hương vị tốt lắm. Nàng nói với Tô Lâm: "Ừ, bột giặt của tỷ tỷ xác thực rất dễ chịu."
"Không phải mùi bột giặt." Tô Lâm lại lắc lắc đầu, phủ định Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng sửng sốt một chút, không phải mùi bột giặt thì là mùi gì? Nàng khó hiểu hỏi: "Không phải mùi bột giặt thì là mùi gì?"
Tô Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Ưm...... Hương vị của em, rất thơm."
Mặt Trương Tử Mộng vừa hết đỏ lại bị một câu nói của Tô Lâm chọc tức, nàng xấu hổ trừng Tô Lâm, nói: "Chị! Chị...... Nói bậy! Làm sao có khả năng? Cái áo này rõ ràng hôm qua em mới giặt."
Trời đất chứng giám, Tô Lâm không có nói giỡn, cô thật sự cảm thấy trên quần áo có hương vị của Trương Tử Mộng, mùi thơm đặc hữu trên người Trương Tử Mộng làm sao cô không biết, lúc còn ở khách sạn ở M quốc, mỗi đêm cùng Trương Tử Mộng đồng giường, cô ngửi thế nào đều cảm thấy không đủ, còn đem hương vị kia khắc sâu vào trong lòng.
Tô Lâm muốn chứng minh điều đó, lại vùi đầu vào áo, hít một hơi sâu hơn, sau đó thật xác định nói: "Mộng Mộng, tôi không có lừa em, áo ngủ này thật sự có hương vị của em nha, rất thơm!"
"Tô tỷ...... Chị...... Chị......" Trương Tử Mộng xem ra, Tô Lâm căn bản chính là cố ý đùa mình, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, đối với Tô Lâm, Trương Tử Mộng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng nói không nên lời, nàng hung hăng giẫm chân một chút, cảnh cáo: "Tô tỷ, chị mà còn vậy nữa thì em đi đó."
Trương Tử Mộng vừa nói ra lời này, Tô Lâm liền không dám nữa, cô hiện tại sợ nhất là Trương Tử Mộng rời đi, vì thế cô thả lại áo ngủ, im bặt.
Nhất thời im lặng xuống dưới, Trương Tử Mộng nghĩ Tô Lâm vừa làm xong giải phẫu, hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng, quan vọng xung quanh một chút, thấy đối diện Tô Lâm có một cái giường nhỏ, nói với Tô Lâm: "Tô tỷ, hiện tại đã khuya, chị vẫn là nghỉ ngơi đi."
Tô Lâm nghe xong, nhíu nhíu mày, hỏi: "Tôi nghỉ ngơi, vậy còn em?"
Trương Tử Mộng chỉ chỉ cái giường kia, nói: "Em cũng nghỉ ngơi a."
Tô Lâm nhìn thoáng qua cái giường, nhíu mày ghét bỏ, nói: "Giường đó quá nhỏ, không tốt, còn không bằng chúng ta ngủ chung."
Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, kinh ngạc mở to hai mắt, đây là đạo lý gì a, giường của chị ấy vốn đã nhỏ, mình cùng chị ấy nằm không phải nhỏ càng thêm nhỏ sao? Tuy rằng giường bệnh của Tàng gia lớn hơn giường bệnh của bệnh viện nhà nước rất nhiều, nhưng hình thể vẫn là thiết kế cho một người thôi.
Tô Lâm còn bị thương, Trương Tử Mộng càng thêm không có khả năng cùng Tô Lâm đồng giường, nàng hiểu biết tính tình của Tô Lâm, vì thế cũng không cùng Tô Lâm nói thêm cái gì, cưỡng chế ấn nút, điều chỉnh giường của Tô Lâm thành nằm thẳng, miệng nói: "Đừng sảo, mau ngủ đi."
Tô Lâm khẳng định sẽ không thỏa hiệp, cô vừa muốn nói cái gì, Trương Tử Mộng tựa hồ bắt được nhược điểm của cô, Tô Lâm còn chưa mở miệng Trương, Tử Mộng đã cảnh cáo: "Nếu chị còn quậy nữa là em đi."
Tô Lâm câm miệng, trên mặt tràn đầy u oán.
Trương Tử Mộng bỏ qua cô, lấy ra nhất kiện áo ngủ, nhìn thoáng qua phòng tắm, liền đi qua, nàng vẫn quen mặc áo ngủ ngủ hơn, hiện tại trên người mặc chính trang, không đổi không được.
Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng đi vào phòng tắm đóng cửa, cô bĩu môi, tựa như một tiểu hài tử không lấy được kẹo mà ủy khuất bất mãn, cô suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lại hơn một tia chờ mong, ừ, Mộng Mộng mặc áo ngủ rất mỹ lệ, rất gợi cảm.
Trương Tử Mộng thay áo ngủ đi ra, ánh mắt Tô Lâm lập tức dính chặt lên người nàng, nhìn Trương Tử Mộng không chuyển mắt. Cùng Tô Lâm ở chung lâu như vậy, Trương Tử Mộng đã sớm biết cách ứng đối, thì phải là bỏ qua cô. Trương Tử Mộng trực tiếp đi khoá cửa, sau đó vặn công tác đèn đến trạng thái hôn ám thích hợp để ngủ.
Nàng đi đến giường nhỏ, nhíu nhíu mày, nàng tuy rằng không có khiết phích nghiêm trọng như Trương Tử Hề, có thể thích ứng chăn của khách sạn, nhưng chăn của bệnh viện, nàng vẫn là bài xích, nhưng nàng lại nhịn xuống không cho Tô Lâm phát hiện, ngồi trên giường âm thầm tự trách bản thân sao có thể quên mang chăn.
Trương Tử Mộng không muốn Tô Lâm phát giác mình bài xích, bởi vì nàng sợ Tô Lâm lại kêu mình qua nằm chung, tuy rằng giường của Tô Lâm không tính là nhỏ, nhưng Trương Tử Mộng sợ đụng tới miệng vết thương của Tô Lâm, hơn nữa Tô Lâm vừa làm xong giải phẫu, cần nghỉ ngơi, nàng không muốn ảnh hưởng cô nghỉ ngơi. Nàng nghĩ cứ nhẫn qua đêm nay rồi nói sau, ngày mai phải mang chăn lại đây.
Nàng nằm trên giường, do dự mãi, cuối cùng vẫn là không đắp chăn, may mắn hiện tại là mùa hè, chỉ cần mở điều hòa không lạnh lắm, cho dù không đắp chăn, cũng sẽ không bị cảm mạo.
Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng, hai người đều ngủ không được, Tô Lâm muốn Trương Tử Mộng và mình cùng nhau ngủ, cái giường nhỏ kia, Tô Lâm tổng cảm thấy ủy khuất Trương Tử Mộng, hơn nữa cô cùng Trương Tử Mộng đã xác định quan hệ, làm sao lại không thể ngủ chung? Nhưng cô không dám mở miệng, bởi vì lời cảnh cáo của Trương Tử Mộng hiệu quả vô cùng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa giờ, nhưng hai người lại tỉnh queo, không hề buồn ngủ. Tô Lâm bắt đầu cảm thấy xung quanh vết thương ngưa ngứa. Mà trận ngứa đột nhiên khởi xướng này, làm cho Tô Lâm nghĩ ra một phương pháp rất tốt.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mắt Tô Lâm sáng quắc, chuyển động một chút, đột nhiên trong không gian yên tĩnh, phát ra một tiếng kêu thật dài: "Tê......"
Trương Tử Mộng còn tỉnh, Tô Lâm vừa phát ra thanh âm, nàng liền nghe được, vội vàng ngồi dậy, khẩn trương hỏi: "Tô tỷ, chị làm sao vậy?"
Tô Lâm diễn trò diễn nguyên bộ, Trương Tử Mộng nhìn không thấy biểu tình của cô, nhưng cô vẫn là nhăn lại mi, làm cho thanh âm càng thêm chân thật, rất có hương vị vô bệnh thân ngâm, nói với Trương Tử Mộng đang đi tới: "Xung quanh miệng vết thương hơi ngứa, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn vậy."
Tô Lâm ủy khuất, tâm Trương Tử Mộng thoáng chốc liền nhuyễn thành nước, hơn nữa nàng một chút cũng không có hoài nghi Tô Lâm, miệng vết thương trước khi khỏi hẳn đều ngứa, ai cũng biết, rất bình thường. Nhưng chính là bởi vì nàng biết rõ nó rất bình thường, nhịn không được lại lo lắng, nàng đi đến trước mặt Tô Lâm, thấy cô nhăn mi, trong lòng thương tiếc không thôi, suy nghĩ một chút, nói: "Tô tỷ, chị nhịn một chút, em đi gọi bác sĩ đến xem."
Nói xong, Trương Tử Mộng đã nghĩ đi ấn nút gọi bác sĩ, nhưng Tô Lâm lại ngăn trở nàng, nói: "Mộng Mộng, không cần. Kỳ thật tôi biết đây là phản ứng bình thường, tôi...... Tôi chỉ là có điểm khó chịu, ngứa lại không thể gãi."
Nói xong, cũng không biết là do tác dụng tâm lý, hay là phản ứng mãnh liệt, Tô Lâm thật sự bắt đầu cảm thấy khó chịu, rất muốn đi gãi chỗ ngứa.
Nghe Tô Lâm nói như vậy, Trương Tử Mộng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng là nghĩ không ra biện pháp, nàng so với Tô Lâm càng thêm khó chịu, nếu cứ tiếp tục như vầy, Tô Lâm cũng đừng nghĩ ngủ, nàng không có chủ ý, liền hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tô Lâm sớm có dự mưu, Trương Tử Mộng vừa hỏi, cô liền nói: "Nếu không em giúp tôi nhu nhu?"
Trương Tử Mộng nhướng mày, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Không được. Bác sĩ đã công đạo không nên đụng đến miệng vết thương, bằng không sẽ nhiễm trùng, còn lưu lại sẹo lớn."
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng cự tuyệt, tiếp tục thuyết phục Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, nhu nhu xung quanh được không, không đụng tới miệng vết thương đâu."
Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, sửng sốt một chút, thật sự sẽ có hiệu quả sao? Tô Lâm thấy Trương Tử Mộng biểu tình buông lỏng, lại giống như đang do dự, vì thế thừa thắng xông lên: "Mộng Mộng, được không? Tôi khó chịu quá......"
Tô Lâm không tự giác làm nũng, thanh âm lạc lạc làm cho tâm Trương Tử Mộng hoàn toàn hóa thành nước, nhuyễn đến không thể nhuyễn hơn, nàng xem bộ dáng Tô Lâm tựa hồ thật sự khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: "Hảo, hảo, em giúp chị nhu nhu."
Trương Tử Mộng nói xong, nhưng cũng không dám hành động, Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng chỉ nói không làm, liền nói: "Mộng Mộng, mau lên."
"À." Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, "à" một tiếng ngoan ngoãn nghe theo, năng lực tự hỏi còn lại không nhiều lắm, tình yêu có thể làm cho một người biến bổn, quả nhiên là có chút đạo lý.
Nhưng là Trương Tử Mộng tựa hồ "ngốc" có điểm quá phận, nàng nằm bên cạnh Tô Lâm rồi bất động, tựa như không có Tô Lâm chỉ thị thì sẽ không biết làm sao. Tô Lâm thầm oán nàng...... Một chút cũng không biết chủ động.
Tô Lâm hơi bất mãn, nói với Trương Tử Mộng: "Em nhu đi a."
Trương Tử Mộng thật sự không biết nhu làm sao, bởi vì Tô Lâm mặc đồ của bệnh nhân, rộng thùng thình, Trương Tử Mộng căn bản nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy rõ vết thương của Tô Lâm, tuy rằng nàng biết đại khái vị trí ở nơi nào, nhưng nàng để ý quan tâm Tô Lâm như thế, làm sao dám loạn nhu đâu, nếu đụng đến miệng vết thương thì làm sao bây giờ. Nàng lăng lăng nói: "Em không biết cách nhu."
Tô Lâm mới phản ứng lại đây, quả nhiên là mình quá gấp gáp, dục tốc bất đạt, cô suy nghĩ một chút, sau đó xốc áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn hoạt nộn, còn có băng gạc màu trắng quấn quanh.
Trương Tử Mộng sửng sốt, sau đó mặt bắt đầu đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ da Tô Lâm thật tốt, trừ bỏ khối băng gạc kia, không hề có tỳ vết nào, non mềm có thể nặn ra nước, đặc biệt là rốn, khéo léo, đáng yêu, gợi cảm. Trương Tử Mộng nhìn, tựa như bị mê hoặc ánh mắt, nhìn ngây dại.
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng phản ứng như vậy, trong lòng âm thầm vui sướng, mình chỉ lộ ra bụng liền hấp dẫn Trương Tử Mộng, cô có thể không vui sướng sao, có thể không kiêu ngạo sao? Chờ Trương Tử Mộng không sai biệt lắm thưởng thức đủ, Tô Lâm mới thúc giục: "Mộng Mộng, em nhu đi a, tôi khó chịu......"
"A...... À, hảo." Trương Tử Mộng nghe thấy Tô Lâm thúc giục, phục hồi tinh thần lại, nàng vươn tay chậm rãi bao trùm rốn Tô Lâm, tạm dừng một hồi lâu, mới bắt đầu nhẹ nhàng nhu động, động tác cẩn thận mềm nhẹ thật giống như đang che chở hi thế trân bảo.
"Ưm......" Tô Lâm cảm thấy phi thường thoải mái, kìm lòng không đậu than nhẹ một tiếng, tư thái kia quả thực tựa như một con mèo nhỏ đang bị vuốt ve.
Sau khi Tô Lâm than nhẹ, Trương Tử Mộng tạm dừng một chút, sắc mặt hồng hồng, nàng không khỏi nhìn thoáng qua Tô Lâm, thấy cô nhắm mắt lại hưởng thụ, mình cũng giả vờ như không biết, tiếp tục động tác.
Tô Lâm thoải mái qua đi thì liền hối hận, bởi vì cô bắt đầu cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu theo vị trí Trương Tử Mộng nhu, lan tràn ra tứ phía, cuối cùng hoàn toàn hướng về hạ phúc, tập trung tại nơi đó, tựa như bị điểm một đoàn hỏa, muốn bùng cháy.
Cô biết Trương Tử Mộng nhất định sẽ không thoả mãn mình khi còn bị thương, nhưng cô lại không muốn tay Trương Tử Mộng rời đi, vì thế cũng chỉ chịu dày vò như vậy, nhưng lửa tựa hồ có xu thế càng thiêu càng vượng, cuối cùng nhịn không được, thanh âm của Tô Lâm có điểm khàn khàn, mở miệng nói: "Mộng Mộng, đi xuống một chút...... Ưm, chút nữa...... Lại...... Xuống chút nữa......"
Tô tỷ của chúng ta siêu cấp lầy lội =))))))))))))))))))
=========================
Chương 134: Lấy cớ
Tô Lâm bị thương, Trương Tử Mộng muốn đi chiếu cố, Trương Tử Hề liền đơn giản cho Trương Tử Mộng nghỉ phép. Trương Tử Mộng nghỉ rồi, Trương Tử Hề sẽ đặc biệt bận rộn, nguyên bản hai người chia sẻ công tác, hiện tại toàn bộ đều rơi xuống người cô, ở công ty chỉ có Trương Tử Mộng là người mà cô tín nhiệm, không thể thay thế được.
Trương Tử Hề phê duyệt rất nhiều văn kiện mỗi ngày, từ sáng đến trưa đều bận, thẳng đến buổi chiều mới rảnh rỗi một chút. Phê duyệt văn kiện thật tốn sức, cô tưởng niệm Trương Tử Mộng, tuy rằng Trương Tử Mộng mới nghỉ có hai ngày, nhưng lượng công việc nặng nề gấp đôi khiến Trương Tử Hề thời khắc hy vọng Tô Lâm khoẻ lại, Trương Tử Mộng có thể mau chóng trở về.
Trương Tử Hề ngồi nghỉ ngơi, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, mở ra một bàn tay, ngón giữa cùng ngón cái xoa hai bên huyệt Thái Dương. Công tác đã ổn thoả, nhưng đầu óc lại không, xử lý xong công sự của Vu thị, kế tiếp là việc tư, mà cái gọi là việc tư, chính là kế hoạch của cô.
Tàng Huyền Thanh xuất hiện, làm cho Trương Tử Hề không thể không thay đổi kế hoạch ban đầu, nhưng Trương Tử Hề cũng là cầu còn không được, cô thật sự cần một vị minh hữu mạnh mẽ, bởi vì đối thủ của cô cũng rất mạnh mẽ. Tàng Huyền Thanh xuất hiện, không chỉ giúp Trương Tử Hề có thể thực thi kế hoạch sớm hơn, còn giúp tăng xác suất thành công, đối với Trương Tử Hề mà nói, đây là một sự kiện phi thường tốt, Tàng Huyền Thanh xuất hiện giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trương Tử Hề mở to mắt ngồi dậy, từ ngăn kéo xuất ra một văn kiện, bắt đầu sửa chữa. Phần văn kiện này là kế hoạch sơ kỳ cô đã công đạo Đan Lam Phong đi hoàn thành, đây là một dự án khai phá khu đất xung quanh đại hình thương trường Tô Luyến Thấm của Tô gia.
McDonald's là tập đoàn bán thức ăn nhanh lớn nhất thế giới, thế nhân đều biết McDonald's kiếm được rất nhiều tiền, nhưng người chân chính biết nó kiếm tiền bằng cách nào cũng không nhiều, rất nhiều người nghĩ nó kiếm tiền chủ yếu thông qua việc bán ra hamburger cùng khoai tây chiên, nhưng sự thật không phải như vậy, cách McDonald's chân chính kiếm tiền là phòng điền sản. McDonald's thoạt nhìn cùng phòng điền sản không có chút nào tương quan, nhưng mà chỉ cần để ý, rất nhiều người liền có thể hiểu được, chỉ cần dụng tâm quan sát một chút, sẽ biết mỗi một chỗ xuất hiện McDonald's, giá đất xung quanh sẽ thẳng tắp tiêu thăng, McDonald's chính là dựa vào bất động sản mà tăng giá trị.
Tô Luyến Thấm ở H thị rất có thanh danh, nhưng xung quanh nó cũng là tan hoang, điều này không phù hợp với quy luật kinh tế, giống như cách McDonald's kiếm tiền, đất hoang xung quanh Tô Luyến Thấm rất có giá trị, sở dĩ hoang phế nhiều năm như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì thổ địa ở đó thuộc về Tô thị, mà tổng tài Tô thị Tô Tử Phong lại không muốn khai phá.
Tô Luyến Thấm khai trương gần ba mươi năm, giá đất xung quanh nó lại tăng lại trướng, nhưng vẫn là một mảnh hoang tàn, Trương Tử Hề công đạo Đan Lam Phong hoàn thành kế hoạch khai phá này, cơ hội thực dụng thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng đây chỉ là khởi bước.
Đối với kế hoạch cụ thể, Trương Tử Hề và Tàng Huyền Thanh đàm đạo xong, liền bắt đầu bày ra, cô sửa chữa phần dự án này, làm cho kế hoạch càng thêm hoàn mỹ.
Tư Tích đã khai trương hai tháng, lúc này Chu Tư Y đang cùng ba vị bằng hữu tụ tập ở văn phòng, mở một hội nghị cổ đông nho nhỏ. Bốn người đều trầm mặc thẩm duyệt văn kiện trong tay, những văn kiện đó đều là báo cáo thống kê trong hai tháng qua. Tư Tích vừa tổ kiến, hơn nữa viên công cơ hồ đều là mới tốt nghiệp đại học, cho nên lúc trước trừ bỏ bốn người Chu Tư Y, người khác đều chưa có chức vị cụ thể, hiện tại các nàng xem viên công báo cáo công trạng, xác định chức vị cùng đãi ngộ của bọn họ.
Trong hai tháng này, từng viên công đều có tài nguyên và quyền hạn giống nhau, mỗi người đều có hai vạn tài chính, tự do sử dụng, đương nhiên cái gọi là tự do cũng chỉ là giới hạn trong nghiệp vụ đầu tư, mỗi bút đầu tư đều phải có báo cáo tường tận.
Bốn người Chu Tư Y xem xét báo cáo công trạng, cũng không phải chuyện đơn giản thoải mái gì, bởi vì quá trình xét duyệt không thể chỉ nhìn số liệu, còn phải phân tích các viên công khi đầu tư có đạt tới thành quả kiếm được nhiều tiền lời hay không.
Bốn người xem từ buổi sáng đến hiện tại, suốt bốn giờ mới nhìn xong báo cáo. Dựa theo tiền lời mà xếp hạng, Lục Bách Khiêm chễm chệ ngay tại vị trí thứ nhất.
Lợi dụng báo cáo này, bốn người bắt đầu tiến hành an bài chức vị cho từng viên công, dựa theo phương hướng đầu tư của mỗi người, đầu tiên là phân tổ, sau đó xác nhận tổ trưởng, Lục Bách Khiêm được an bài làm Phó quản lý bộ Xét duyệt, trước mắt trừ bỏ bốn cổ đông, chức vị này là cao nhất, có thể thấy được Lục Bách Khiêm thật là một nhân tài hiếm có.
Khai trương hai tháng, tính tổng phí tổn cùng tiền lời, Tư Tích vẫn là chưa có lợi nhuận, nhưng đối với một công ty mới tổ kiến mà nói, cũng là thành tích tốt, tổng cộng cũng mới lỗ lã năm vạn.
Chờ hội nghị cổ đông kết thúc, bốn người đều thở ra một hơi, thành tích không tồi, bốn người đều thật vừa lòng. Đã vượt qua thời gian tan tầm, Chu Tư Y cũng không có sự tình gì để làm, nàng xem đồng hồ, ngẩng đầu nói với ba vị bằng hữu còn đang sửa sang lại văn kiện: "Ngượng ngùng, tôi phải đi trước."
Ba người Thái Trác Nghiên biết Chu Tư Y cho tới bây giờ đều là hạ ban trở về nhà, cũng không có kéo dài, về phần nguyên nhân là cái gì thì các nàng đều biết, bởi vì có một lần tăng ca, các nàng tận mắt thấy Chu Tư Y ở khoảng thời gian rất ngắn, tiếp ba cú điện thoại thúc giục hạ ban. Các nàng đều cùng Chu Tư Y mỉm cười cáo biệt, Chu Tư Y lại cảm thấy không tốt, trong ánh mắt của ba người đều có thâm ý khác, hẳn là đều biết vì sao nàng vội vã tan tầm, xấu hổ quá đi mất.
Chu Tư Y đi đến đại sảnh, lại không nghĩ rằng tình cờ gặp được Lục Bách Khiêm, tuy rằng hai người làm chung công ty đã hai tháng, nhưng số lần gặp nhau rất ít, trừ bỏ chức vị của hắn thấp hơn nàng, Chu Tư Y tựa hồ cũng không nguyện ý cùng hắn chạm mặt.
Hai người gặp nhau thì đều ngỡ ngàng, Chu Tư Y mở miệng hỏi: "Lục sư huynh, vừa tan tầm à?"
Hiện tại là thời gian tan tầm, Chu Tư Y còn dùng xưng hô lúc trước, Lục Bách Khiêm nhìn Chu Tư Y, Chu Tư Y giờ phút này cùng Chu Tư Y trong trí nhớ của hắn có điểm khác biệt, Chu Tư Y của ngày xưa là một thân áo vải thanh xuân, mà Chu Tư Y của ngày nay cũng là một thân tiểu tây trang màu đen, cộng thêm việc nàng trang điểm, trông có vẻ thành thục rất nhiều, cũng mỹ lệ hơn.
Nghe thấy Chu Tư Y vẫn xưng hô mình như lúc còn đi học, Lục Bách Khiêm vui sướng, hắn mặc áo sơmi màu trắng và quần tây trông rất soái khí, mỉm cười, hồi đáp: "Đúng vậy, đúng lúc ghê."
Chu Tư Y suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh đi làm ở đây đã quen chưa?"
Lục Bách Khiêm nghe Chu Tư Y hỏi, cảm thấy có điểm kỳ quái, bởi vì hiện tại cấp bậc của Chu Tư Y cao hơn hắn, nàng hỏi như vầy, là thượng cấp quan tâm thuộc cấp, hắn nhớ rõ trước kia ở Hội học sinh, hắn cũng hỏi qua Chu Tư Y vấn đề tương tự, lúc này hoàn toàn trái ngược, cảm giác thật huyền diệu. Hắn mỉm cười, gật đầu nói có.
Hai người tán gẫu thủy chung là dừng lại ở chuyện công, Lục Bách Khiêm tự nhiên là tưởng bàn về việc tư nhiều hơn, nhưng đề tài lại tựa hồ luôn bị Chu Tư Y nắm chủ đạo, hắn âm thầm nghĩ, Chu Tư Y chung quy là bất đồng dĩ vãng.
Qua một hồi, Chu Tư Y âm thầm cho rằng mình đã đủ lễ nghi, tưởng cáo từ chạy lấy người, bởi vì trong nhà còn có người đang chờ nàng, nhìn đồng hồ, còn chưa nói ra miệng, mà Lục Bách Khiêm gặp Chu Tư Y nhìn đồng hồ, liền thừa cơ nói: "Hiện tại gần giờ cơm chiều, không biết sư huynh ngày xưa là anh có thể vinh hạnh mời tổng tài ngày nay là em ăn bữa tối không?"
Lục Bách Khiêm nửa thật nửa đùa, cũng rất khách khí, làm cho Chu Tư Y khó có thể cự tuyệt, nhưng vừa vặn di động lại vang lên, ai kia gặp Chu Tư Y còn chưa về nhà, vì thế liền đánh tới rồi.
Chu Tư Y vừa nghe di động vang, liền biết là ai, nàng thầm oán, không phải mới muộn một chút thôi sao, không nghĩ tới chị ấy vẫn là gọi đến, trong lòng buồn cười, khóe miệng hoàn toàn không tự biết gợi lên một độ cong rất nhỏ, nàng nói với Lục Bách Khiêm một tiếng "thật có lỗi", sau đó bắt máy, bộ dáng có điểm bất đắc dĩ, ngữ khí mềm nhẹ nói với người bên kia đầu dây: "Tốt lắm, tốt lắm, em về ngay."
Theo như lời của Chu Tư Y, Lục Bách Khiêm cũng có thể đoán được là có người đang thúc giục nàng về nhà, biết mình lại thất vọng, trong lòng mất mát, lúc này hắn có điểm mê man, không biết mình suy nghĩ lâu như vậy rốt cuộc là vì cái gì, còn chưa từ bỏ ý định đuổi tới đây. Chu Tư Y nói điện thoại xong, còn chưa hướng Lục Bách Khiêm giải thích, Lục Bách Khiêm đã mỉm cười nói: "Anh đi trước, trên đường về nhớ cẩn thận."
Chu Tư Y nhìn Lục Bách Khiêm nói xong liền xoay người rời đi, sửng sốt, nàng như thế nào cảm thấy Lục Bách Khiêm vừa mới cười khổ a, nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút, không suy nghĩ nữa, bởi vì lòng nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể cất chứa một người, hơn nữa người kia còn đang ở nhà chờ mình về. Nhớ tới người kia, nàng lại gợi lên khóe miệng, cái gì cũng không muốn, cước bộ vội vàng đi ra đại sảnh.
Buổi tối, Trương Tử Hề quả nhiên vẫn là hỏi Chu Tư Y vì sao không về nhà đúng giờ, Chu Tư Y thành thành thật thật, từ đầu đến cuối nói sáng tỏ nguyên nhân, Lục Bách Khiêm tồn tại, Trương Tử Hề cũng là biết đến, thời điểm Chu Tư Y và cô thảo luận phát triển Tư Tích đã từng nhắc tới, mà Trương Tử Hề cũng không có để ý nhiều, cô chỉ nói Chu Tư Y làm như vậy là đúng, tốt lắm.
Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói xong, cũng là nhíu mày, hỏi: "Hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định?"
Chu Tư Y sửng sốt một chút mới đáp: "Cái gì có chết tâm hay không, cái này không phải đồng nghiệp trao đổi bình thường thôi sao?"
Chu Tư Y xác định, mấy thứ này đều do Trương Tử Hề tự mình dạy cho Chu Tư Y, nhưng Trương Tử Hề vẫn là không buông tha, nói: "Tôi mặc kệ, Y nhi, em nhất định phải thủ vững trận địa a."
Chu Tư Y khẽ cau mày, nàng cảm thấy Trương Tử Hề đúng là đủ bá đạo đủ keo kiệt, không chỉ muốn mình đúng giờ tan tầm, về hơi muộn cũng phải thông báo, bây giờ còn thượng tâm như vậy, nhưng suy nghĩ một chút, Chu Tư Y lại cảm thấy thật hạnh phúc, nàng vẫn luôn khát vọng được một người quan ái, Trương Tử Hề cần nàng, nàng cũng cần Trương Tử Hề. Chu Tư Y cười cười, đồng thời mặt cũng đỏ lên, chỉ vì câu nói kế tiếp: "Hề, chị yên tâm, em chỉ yêu chị, vĩnh viễn."
Trương Tử Hề vừa lòng đáp án này vô cùng, có thể nghe Chu Tư Y nói như thế cũng không nhiều, Trương Tử Hề cười đến cực kỳ yêu nghiệt, nhéo nhéo khuôn mặt Chu Tư Y, nói: "Thế này mới đúng, bất quá...... Vẫn là phải trừng phạt em."
Chu Tư Y không rõ, hỏi: "Trừng phạt? Trừng phạt cái gì?"
Trương Tử Hề nhíu mày suy tư, cô nguyên bản không có căn cứ, qua một hồi mới nói: "Trừng phạt em về muộn cũng không báo cho tôi một tiếng, trừng phạt em......"
Trương Tử Hề vừa nói vừa tới gần Chu Tư Y, còn chưa nói xong, cô đã hôn lên môi Chu Tư Y, hôn cực kỳ đầu nhập, qua một hồi lâu mới buông Chu Tư Y ra, nhưng là ánh mắt cũng đã thay đổi, tựa như muốn đem Chu Tư Y toàn bộ đều ăn sạch. Cô giữ chặt Chu Tư Y kéo vào phòng, nói: "Đi vào phòng ngay, tôi muốn trừng phạt em."
Chu Tư Y bị Trương Tử Hề lôi kéo đi đến phòng ngủ, trong lòng oán thầm, cái Trương Tử Hề gọi là trừng phạt, căn bản chính là vì sở tác sở vi của cô mà lấy cớ đi.
Tiến vào phòng, Trương Tử Hề trực tiếp đẩy Chu Tư Y ngã lên giường, sau đó tiếp tục hôn Chu Tư Y, tay cũng bắt đầu sờ soạng, Chu Tư Y lại chỉ có thể yên lặng thừa nhận, không hề phản kháng, nàng căn bản cũng không có ý tứ phản kháng a.
Tay Trương Tử Hề linh hoạt như một con linh xà, cũng đã từ ngực Chu Tư Y chuyển dời đến đùi, theo mép váy chui vào, sau đó cách quần lót trực tiếp thiếp thượng địa phương mềm mại.
Trương Tử Hề có thể cảm giác được bên trong phát ra nhiệt khí, ngón cái của cô bắt đầu nhẹ nhàng nhu động, mà Chu Tư Y bị hôn sâu, Trương Tử Hề vừa buông ra, nàng liền nhận thấy động tác của Trương Tử Hề, khó nhịn thở dài: "Ưm...... Hề, đừng."
Chu Tư Y hoàn toàn là theo bản năng nói ra, trong lòng cho dù muốn cũng sẽ mang theo e lệ, hoặc là dùng một thành ngữ có thể hình dung trạng thái của Chu Tư Y, dục cự hoàn nghênh.
Trương Tử Hề hiểu biết thân thể Chu Tư Y nhất, hiểu biết nàng cần gì nhất, cô khàn khàn nói: "Tôi biết em thích." Lúc này tay cô cũng đi theo lời nói, theo mép quần lót chui vào, càng thêm chặt chẽ thiếp nhanh nơi đó.
"Đi vào phòng ngay, tôi muốn trừng phạt em."
"Tôi biết em thích."
Douma douma douma douma douma douma douma.....................
Hề ơi, why so soái >.<
====================
Chương 135: Ở chung
Tô Lâm bị thương, ở bệnh viện Tàng gia an tâm dưỡng thương, nơi này là bệnh viện tư gia, thuận tiện hơn bệnh viện nhà nước rất nhiều, Trương Tử Mộng mỗi ngày đều cùng cô, thật là thỏa mãn.
Có lẽ là do tâm tình không tệ, Tô Lâm mau chóng khoẻ lại, hoàn toàn có thể xuất viện, nhưng cô không nghĩ quay trở lại căn nhà cũ, cho nên cô cũng không sốt ruột, chờ tân gia dàn xếp hảo, xã hội hiện nay là vậy, chỉ cần có tiền, đánh một cú điện thoại liền có rất nhiều người thay cô hoàn thành hết thảy, nhưng chưa thể để cho Trương Tử Mộng phát hiện, cô chuẩn bị cấp Trương Tử Mộng một kinh hỉ.
Trương Tử Mộng mấy ngày nay cùng Tô Lâm, cũng càng ngày càng thích ứng mối quan hệ mới, cảm tình quả nhiên là cần thông qua bồi dưỡng, nàng quản khởi Tô Lâm cũng là càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, Tô Lâm thần thần bí bí, Trương Tử Mộng đương nhiên là thấy, bởi vì Tô Lâm ngẫu nhiên trốn nàng đi gọi điện thoại, nàng muốn không phát giác cũng khó, nhưng nàng cũng không có truy hỏi Tô Lâm, tuy rằng hai người đã xác lập quan hệ, cũng không tất yếu một chút bí mật đều không có.
Hôm nay là ngày thứ mười ba Tô Lâm nằm viện, cách ngày xuất viện chỉ kém một ngày, cô bắt đầu lo lắng, người mà cô ủy thác sửa soạn tân gia còn chưa báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, cũng không biết còn cần thời gian bao lâu, nếu ngày mai còn chưa xong, cô thật sự sẽ "không có nhà để về". Vừa vặn, di động bị Trương Tử Mộng đặt cách cô rất xa vang lên, cô có dự cảm, hẳn là đã thỏa đáng rồi, bò qua lấy di động, quả nhiên là thế.
Treo máy, giờ phút này cô khẩn cấp muốn rời đi, sau đó cấp Trương Tử Mộng một kinh hỉ, vì thế không chút nghĩ ngợi, liền ấn nút gọi bác sĩ. Thân thể Tô Lâm nguyên bản không yếu, tâm tình lại tốt, dưỡng thương đương nhiên cũng nhanh, bác sĩ đối với việc Tô Lâm muốn xuất viện sớm cũng không có dị nghị.
Được bác sĩ đồng ý, Tô Lâm bắt đầu thu thập đồ đạc, chờ Trương Tử Mộng đến là có thể lập tức rời đi nơi này.
Trương Tử Mộng dẫn theo một túi hoa quả trở lại phòng bệnh, lại phát hiện Tô Lâm đã thu thập tốt lắm, ngay cả quần áo bệnh nhân trên người cũng thay đổi luôn, còn cười khanh khách nhìn mình. Nàng chưa mở miệng, Tô Lâm đã nói: "Mộng Mộng, tôi có thể xuất viện rồi."
Tuy rằng Trương Tử Mộng cũng không cố ý đi nhớ Tô Lâm nằm viện đã mấy ngày, nhưng nàng lại nhớ kỹ ngày Tô Lâm xuất viện hẳn là ngày mai, nghe Tô Lâm nói, nàng theo bản năng liền suy nghĩ có phải mình nhớ lầm hay không?
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng nhíu mày tự hỏi, giải thích: "Tôi vừa mới hỏi qua, bác sĩ cũng đồng ý cho tôi xuất viện."
Trương Tử Mộng nghe cô đáp, quả nhiên là mình không có nhớ lầm, nhưng cho dù Tô Lâm nói như vậy, nàng vẫn là không trả lời ngay, bởi vì nàng còn đang cân nhắc bây giờ Tô Lâm xuất viện rốt cuộc có thích hợp không, Trương Tử Mộng đúng là quan tâm Tô Lâm còn hơn bản thân ai kia.
Trước kia Tô Lâm làm chuyện gì đều là tự do tự tại, chưa từng báo cáo với ai, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng lúc này nếu Trương Tử Mộng không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không dám làm, Tô Lâm lơ đãng đã muốn thói quen bị một người quản thúc, đối với cô mà nói, điều này cũng không có áp lực, ngược lại là cam tâm tình nguyện, cảm giác thật kiên định. Ngày xưa cô có thể so sánh với hoa bồ công anh, theo gió phiêu lãng đây đó, cũng không tìm thấy một điểm đặt chân, lúc này lại bởi vì cam lộ cô đã chờ mong hồi lâu, gia tăng tự thân sức nặng, bắt đầu hạ chân, chuẩn bị lạc địa sinh căn.
Trương Tử Mộng không đáp lại, Tô Lâm sốt ruột, lại nói: "Mộng Mộng, em tin tôi đi, tôi thật sự không có lừa em đâu, ngay cả thủ tục cũng làm xong, chỉ chờ em tới thôi."
Tô Lâm để ý mình, Trương Tử Mộng đương nhiên cao hứng, tựa như ăn đường, ngọt vào đáy lòng. Nhưng lúc này xuất viện, nàng vẫn là có chút do dự, suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng tỷ tỷ và Tư Y đều nói ngày mai sẽ cùng nhau tới đón chị xuất viện, cái này......"
Trương Tử Mộng rốt cuộc tin cô, Tô Lâm cũng không tưởng tiếp tục ở bệnh viện nữa, có điểm đáng thương cầu xin nói: "Mộng Mộng, em xem, thủ tục tôi đều làm tốt, ở tại chỗ này cũng không hảo, Hề Hề cùng Tư Y thì gọi điện thoại là được, hơn nữa tôi cũng không muốn ở đây lâu."
Tuy rằng Tô Lâm lớn tuổi hơn Trương Tử Mộng, nhưng thời điểm hai người ở chung, bị vây nhược thế luôn là Tô Lâm, có lẽ là đúng với câu nói kia, ai yêu trước thì thua, thua cả đời. Tô Lâm đối Trương Tử Mộng làm nũng, mà Trương Tử Mộng bởi vì Tô Lâm bị thương, trong lòng cũng có chút thương tiếc, nghe Tô Lâm nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, trên thế giới trừ bỏ bác sĩ, không có ai thích ở bệnh viện cả, vì thế liền gật gật đầu, đáp ứng "thỉnh cầu" xuất viện của Tô Lâm.
Tô Lâm thực hiện được ý đồ, trong lòng cười thầm Trương Tử Mộng mềm lòng, không chỉ không ngại mình yếu thế làm nũng, ngược lại còn có chút tự đắc. Một khắc cũng không kéo dài, Tô Lâm đứng lên cầm lấy hai cái túi xách, nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, chúng ta đi thôi."
Trương Tử Mộng làm sao có khả năng để cho bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn Tô Lâm cầm túi xách, nàng vươn tay nói với Tô Lâm: "Đưa túi cho em."
Tô Lâm thấy Trương Tử Mộng vươn tay, theo bản năng lùi lại, miệng nói: "Để tôi cầm là được." Hai người ở chung, Tô Lâm cam nguyện bị vây nhược thế, nhưng cô vẫn quen chủ động chiếu cố Trương Tử Mộng hơn.
Trương Tử Mộng quản Tô Lâm riết quản ra khí thế, cũng quản ra kinh nghiệm, nàng cũng không nhiều lời, chỉ khẽ nhíu mày trừng Tô Lâm, nói: "Đưa đây."
Tô Lâm thành thành thật thật đưa cái túi nhẹ hơn cho Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng không đi tiếp, lại trừng mắt nhìn Tô Lâm một cái, bất mãn rõ ràng: "Cái kia kìa."
Không biết vì sao, niên kỷ của Tô Lâm lớn hơn Trương Tử Mộng, trước kia cô luôn lấy thân phận tỷ tỷ cùng Trương Tử Mộng ở chung, nhưng sau khi phát sinh chuyện đó, trên mặt Trương Tử Mộng chỉ cần có chút thần sắc bất mãn, cô sẽ không tự giác phát tủng trong lòng, thân thể cũng không tự giác nghe theo Trương Tử Mộng luôn. Tô Lâm cuối cùng vẫn là thành thành thật thật đưa cái túi nặng hơn cho Trương Tử Mộng, còn cái túi trong tay cô... Nhẹ hều.
Trương Tử Mộng có điểm bắt buộc, nhưng Tô Lâm vẫn cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cô biết Trương Tử Mộng quan tâm cô. Mà đi ở phía trước Trương Tử Mộng, cũng là không tự giác lộ ra mỉm cười, Tô Lâm có đôi khi tính tình như tiểu hài tử, nhưng lại chiếu cố nàng khắp nơi, tâm sinh cảm động.
Hai người ngồi trên xe Trương Tử Mộng, Trương Tử Mộng đầu tiên là hơi hơi nhíu mi, nhất tưởng đến nhà Tô Lâm, trong lòng không thoải mái, nàng nghĩ đến cảnh Tô Lâm bị đâm trúng bụng, sau đó máu nhiễm đỏ áo ngủ trắng, vài buổi tối gần đây nàng đều mơ thấy ác mộng, không nói gì, chỉ trầm mặc khởi động xe, dù sao nơi đó là nhà Tô Lâm, nàng cũng không muốn đi làm khó Tô Lâm.
Tô Lâm cũng không có phát hiện cảm xúc của Trương Tử Mộng, cô đang đắm chìm trong dòng suy tư của chính mình, cô lo lắng không biết những người đó có bố trí tân gia đúng theo ý mình không, chờ mong cấp Trương Tử Mộng vui sướng.
Trương Tử Mộng đi ra Tàng gia, chuẩn bị rẽ trái, Tô Lâm lại đột nhiên nói: "Mộng Mộng, rẽ phải."
Trương Tử Mộng thả chậm tốc độ, nhíu mày khó hiểu, hẳn là phải rẽ trái mới đúng, sao Tô Lâm lại kêu đi về hướng ngược lại? Rẽ phải là nhà Trương Tử Hề mà, chẳng lẽ Tô Lâm muốn đến nhà Trương Tử Hề? Nhưng hiện tại Trương Tử Hề và Chu Tư Y đều đi làm hết a. Trương Tử Mộng đang muốn mở miệng hỏi, Tô Lâm lại tiếp tục nói: "Mộng Mộng, em đừng hỏi, nghe tôi chỉ thị."
Tô Lâm cười khanh khách nhìn Trương Tử Mộng, có điểm thần bí, Trương Tử Mộng không rõ trong hồ lô của cô bán thuốc gì, nhưng thấy Tô Lâm xinh đẹp mỉm cười, nàng cũng không tự giác phối hợp.
Dọc theo đường đi y theo Tô Lâm chỉ thị, Trương Tử Mộng phát giác căn bản chính là đường về nhà Trương Tử Hề, trong lòng cũng khẳng định vài phần Tô Lâm hẳn là muốn đến nhà Trương Tử Hề, nàng chỉ nghi hoặc lúc này Tô Lâm đến đó làm gì, nhưng bởi vì phối hợp Tô Lâm, Trương Tử Mộng nhịn xuống không hỏi, vẫn trầm mặc lái xe, trong lòng cảm thấy Tô Lâm có điểm đáng yêu, bất giác mỉm cười.
Trương Tử Mộng cuối cùng vẫn là đoán sai, tuy rằng lái xe vào Phú Hoa Sơn, nhưng Tô Lâm lại kêu Trương Tử Mộng dừng xe trước một căn biệt thự khác cách nhà Trương Tử Hề không xa, Trương Tử Mộng nghi hoặc, nơi này là nhà ai nhỉ, nàng biết Phú Hoa Sơn là do Tô thị khai phá và kiến tạo, hơn nữa Trương Tử Hề cũng là mua nhà thông qua Tô Lâm, ở trong ấn tượng của Trương Tử Mộng, phụ cận hình như không có bằng hữu của Tô Lâm. Dừng xe xong, Trương Tử Mộng liền nhìn Tô Lâm, dùng ánh mắt hỏi Tô Lâm.
Tô Lâm đối Trương Tử Mộng thần bí nở nụ cười một chút, sau đó xuất ra một xâu chìa khóa, lắc lắc trước mắt Trương Tử Mộng, nói: "Nơi này chính là tân gia của tôi."
Trương Tử Mộng có chút kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghe nói qua Tô Lâm ở trong này cũng có phòng ở, nàng biết điểm dừng chân của Tô Lâm rất nhiều, nhưng chưa từng nghe nói qua nơi này cũng có, hơn nữa Phú Hoa Sơn vài năm trước đã kín chỗ, chẳng lẽ Tô Lâm đã sớm để lại một gian?
Trương Tử Mộng đoán đúng, khi Tô Lâm đưa gian tốt nhất cho Trương Tử Hề, cũng để lại một gian cho mình, cô nguyên bản là muốn chờ mình già đi, có lẽ cùng Trương Tử Hề làm hàng xóm cũng không phải chủ ý tồi, chỉ là không nghĩ tới sớm hơn dự định thôi.
Tô Lâm trong lòng có điểm hưng phấn cùng chờ mong, nơi này về sau chính là nhà cô, nơi này biểu thị nhân sinh lần thứ hai của cô, làm lại hết thảy, từ giờ trở đi sống yên ổn, đây là điều cô hy vọng, thật vất vả bởi vì Trương Tử Mộng mới thực hiện được, kêu cô như thế nào có thể không tâm sinh chờ đợi đâu.
Tô Lâm lập tức lo lắng, nơi này đều là ủy thác người khác tới sửa sang lại, tuy rằng mình đã tỉ mỉ công đạo, nhưng dù sao toàn bộ quá trình cũng chưa ở hiện trường trông coi, rất khó xác định có đúng theo ý mình muốn không. Cô không sợ thất vọng, nhưng lại sợ Trương Tử Mộng thất vọng.
Trong lòng có chút khẩn trương ấn điều khiển từ xa, nhìn cửa chậm rãi mở ra, âm thầm hít sâu một hơi, mới cố trang vững vàng nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, vào đi em."
Trương Tử Mộng lái xe tiến nhập tân gia của Tô Lâm, dừng ở garage, đi theo Tô Lâm đến cửa chính. Tô Lâm lại khẩn trương, một bên cầu nguyện nhất định không thể làm cho Trương Tử Mộng thất vọng, một bên nhập mật mã, "đích" một tiếng, cửa mở ra.
Tô Lâm cũng quên mình đổi chỗ ở đã bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào như lần này, lúc mở cửa cô nhắm mắt lại không dám nhìn, cô không sợ thất vọng, chỉ sợ Trương Tử Mộng thất vọng, bởi vì nơi này đối với cô mà nói, cũng không phải tân gia của một mình cô, cô hy vọng nơi này sẽ trở thành tân gia của cô và Trương Tử Mộng, tựa như Trương Tử Hề và Chu Tư Y vậy.
Cửa mở ra, Tô Lâm đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, khẩn trương trong lòng cũng chậm rãi thư hoãn xuống, công ty trang hoàng tốt nhất thành phố quả nhiên không có làm cho mình thất vọng, cơ bản đều đạt đến yêu cầu của cô. Trương Tử Mộng đứng phía sau Tô Lâm, bị chặn tầm mắt nên vẫn chưa thấy tình hình bên trong, nàng khó hiểu hỏi: "Tô tỷ, sao mở cửa rồi cũng không đi vào?"
"A...... À, vào đi." Tô Lâm hoàn hồn, dẫn Trương Tử Mộng tiến nhập phòng ở, ánh mắt cũng là cẩn thận quan sát Trương Tử Mộng biểu tình, muốn biết nàng có vừa lòng nơi này không.
Trương Tử Mộng xác thực rất kinh ngạc, cũng rất kinh hỉ, nàng nguyên bản nghĩ đến khi mình tiến vào tân gia của Tô Lâm sẽ có cảm giác xa lạ, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nơi này cơ bản giống nhà Trương Tử Hề như đúc, nàng rất thích, trong lòng có cỗ chờ mong mà mình cũng chưa hiểu được, nhìn Tô Lâm nói: "Tô tỷ, nơi này......"
Nơi này thật sự hoàn toàn dựa theo nhà Trương Tử Hề mà bố trí, nguyên bản khuôn mẫu chính là giống nhau như đúc, cho nên bố trí cũng sẽ không quá khó khăn, hết thảy chính là bởi vì lúc trước cô từng hỏi Trương Tử Mộng muốn có nhà thế nào, mà đáp án của Trương Tử Mộng là giống nhà Trương Tử Hề. Tô Lâm liền nhớ tới nơi này, nhưng cô lại không biết lúc ấy Trương Tử Mộng trả lời, cũng không phải về phương diện vật chất mà là tinh thần, nàng muốn như Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y, hai người tri tâm làm bạn.
Tô Lâm không có trả lời Trương Tử Mộng, chỉ chờ mong nhìn Trương Tử Mộng, mỉm cười hỏi: "Mộng Mộng, em thích nơi này không? Thích có nhà như vậy không?"
Trương Tử Mộng hơi sửng sốt, không có nghĩ nhiều liền y theo suy nghĩ trong lòng, đáp: "Thích."
Nghe được Trương Tử Mộng nói thích, tâm Tô Lâm rốt cuộc mới hạ xuống, cô vươn tay nắm tay Trương Tử Mộng, vừa định mở miệng lại đột nhiên dừng lại, kỳ thật là cô đang sợ hãi, sợ hãi mình sẽ bị cự tuyệt, cho nên cúi đầu trầm mặc.
Trương Tử Mộng không rõ, nàng có dự cảm Tô Lâm hẳn là muốn nói cái gì, lại không biết vì sao Tô Lâm do dự, nhưng cô cũng không thúc giục Tô Lâm, chỉ đứng chờ đợi.
Tô Lâm trầm mặc một hồi, trong lòng âm thầm tự giễu, sao mình lại còn sợ hãi, ánh mắt nhất định, ngẩng đầu lên, tự tin mỉm cười, nhéo nhéo tay Trương Tử Mộng, chờ mong nhìn nàng hỏi: "Mộng Mộng, em dọn qua đây ở chung với tôi nhé?"
Đây là lời mời ở chung, Trương Tử Mộng sửng sốt, sau đó đỏ mặt, trong lúc nhất thời lại quên trả lời, kỳ thật trong lòng nàng hẳn là nguyện ý, nhưng luôn cảm thấy hơi đột ngột, nàng và Tô Lâm mới xác định quan hệ có hai tuần, không phải quá nhanh hay sao?
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng không trả lời, mặt còn đỏ lên, biết nàng là thẹn thùng, lại sợ nàng bởi vì thẹn thùng mà không đáp ứng chính mình, liền giả vờ yếu thế hỏi: "Mộng Mộng, em xem, vết thương của tôi còn chưa lành, em dọn qua đây chiếu cố tôi được không?"
Rõ ràng là lớn tuổi hơn Trương Tử Mộng, nhưng Tô Lâm lại hướng Trương Tử Mộng làm nũng, Trương Tử Mộng nghe những lời này, trong lòng nghĩ, mình dọn qua đây chiếu cố chị ấy, hẳn là nên đi. Nàng cũng biết nếu mình đáp ứng, có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài, có lẽ sẽ là...... Cả đời.
Vấn đề như vậy, ngoài ý muốn là một quyết định rất trọng đại, thậm chí là hứa hẹn cả đời, nhưng Trương Tử Mộng đã sớm có quyết định, hơn nữa Tô Lâm cũng thật hiểu ý cho nàng bậc thang, vì thế nàng đáp: "Hảo, chờ em nói với tỷ tỷ rồi sẽ dọn qua đây."
"Ngày đó không còn xa không còn xa không còn xa" ~~~

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna