Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 136 - 140

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 136: Tân nương
Trương Tử Mộng đáp ứng, Tô Lâm trước tiên phải đến nhà Trương Tử Hề, dọn hết đồ đạc của Trương Tử Mộng qua đây, giống như sợ Trương Tử Mộng sẽ đổi ý, nhưng cô vừa đưa ra đề nghị, đã bị Trương Tử Mộng phủ quyết, Tô Lâm hiểu lầm Trương Tử Mộng thế nhưng thật sự đổi ý, trong lòng có điểm bi thương, Trương Tử Mộng cảm thấy buồn cười, giải thích nàng phải giáp mặt nói với Trương Tử Hề và Chu Tư Y một tiếng.
Tô Lâm ngẫm lại, tuy rằng xã hội ngày nay rất thuận tiện, sự tình gì cũng chỉ cần một cú điện thoại là có thể thông tri, nhưng tình cảm lại không được, Mộng Mộng của cô ở nhà Trương Tử Hề lâu như vậy, như thế nào cũng phải giáp mặt cáo biệt mới đúng. Nghĩ đến đây, Tô Lâm cười, chỉ cần Trương Tử Mộng không đổi ý là tốt rồi.
Suy nghĩ một chút, Tô Lâm xuất ra di động, tìm tìm Trương Tử Hề dãy số, chuẩn bị bát đi qua. Trương Tử Mộng thoáng nhìn Tô Lâm bấm số của Trương Tử Hề, lo lắng Tô Lâm sẽ nói chuyện này với Trương Tử Hề qua điện thoại, vội vàng hỏi: "Chị gọi điện thoại cho tỷ tỷ làm gì?"
Tô Lâm biết Trương Tử Mộng đang lo lắng cái gì, làm bộ như vô tội hồi đáp: "Tôi chỉ muốn nói cho em ấy là tôi xuất viện thôi, làm sao vậy?"
Trương Tử Mộng lúc này mới yên lòng, sau đó tưởng một chút, liền biết Tô Lâm là cố ý trêu mình, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, không hề để ý tới cô, chính mình ngồi ở sô pha. Qua điện thoại, Tô Lâm nói cho Trương Tử Hề biết mình đã xuất viện, hiện tại đã về tới nhà, đang ở cùng Trương Tử Mộng, đối với chuyện Trương Tử Mộng dọn qua nhà mình, Tô Lâm tuy rằng rất muốn nói cho Trương Tử Hề ngay lập tức, nhưng vì tôn trọng Trương Tử Mộng nên cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Trương Tử Hề tựa hồ vĩnh viễn đều là lãnh tĩnh như thế, Tô Lâm xuất viện sớm cô một chút cũng không kinh ngạc, chỉ thản nhiên hỏi thăm sức khoẻ của Tô Lâm, cuối cùng kêu Tô Lâm tối đến nhà cô ăn cơm. Mà điều này vừa lúc hợp ý Tô Lâm, dọn đồ của Trương Tử Mộng qua đây, vì thế liền vui vẻ đáp ứng.
Treo điện thoại, Tô Lâm có điểm khẩn cấp, cùng Trương Tử Mộng ở chung, trời biết cô chờ đợi đã bao lâu. Nhưng giờ phút này vẫn là chờ, Tô Lâm ức chế không được nỗi vui sướng trong lòng, ngồi cạnh Trương Tử Mộng, miệng liên miên cằn nhằn kể ra sự chờ đợi đối với cuộc sống tương lai, Trương Tử Mộng toàn bộ quá trình không có đáp lại, cũng không có phản bác một câu, chỉ là mỉm cười lắng nghe, có lẽ trong lòng nàng cũng là đồng dạng đi.
Tô Lâm và Trương Tử Mộng đến nhà Trương Tử Hề trước, bởi vì khoảng cách cũng không xa, cho nên hai người cũng là đi bộ tới, đương nhiên là Tô Lâm đề nghị, cô muốn cùng Trương Tử Mộng hảo hảo hưởng thụ một chút, tình cảnh hai người cùng nhau an nhàn tản bộ.
Đến nhà Trương Tử Hề, quản gia Miracle đang chuẩn bị cơm chiều, nhìn đến Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm xuất hiện, nàng tuyệt không kinh ngạc, chỉ kêu hai người nghỉ ngơi một hồi, nói rằng cơm chiều rất nhanh sẽ có, xem ra nàng đã thu được chỉ thị của Trương Tử Hề.
Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm ngồi ở phòng khách, vừa tọa hạ không lâu, Tô Lâm liền nói muốn nhìn xem xung quanh. Trương Tử Mộng nghi hoặc, Tô Lâm cũng không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng nàng nghĩ đến có thể là do tân gia khác nơi này một tí, cũng không có ngăn cản, tùy cô đi.

Trương Tử Mộng không biết, Tô Lâm trực tiếp đi lên lầu hai, tự cố tiến nhập phòng Trương Tử Mộng, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái túi, bắt đầu thu thập đồ đạc của Trương Tử Mộng, xem ra cô là xác định vững chắc muốn ôm đại mỹ nhân Trương Tử Mộng về nhà.
Tô Lâm đã rời đi một khoảng thời gian, vẫn còn chưa xuống lầu, Trương Tử Hề và Chu Tư Y cũng sắp về, Trương Tử Mộng đang muốn đi lên kêu Tô Lâm, nàng vừa đứng lên, Tô Lâm vừa lúc đi xuống, trong tay hơn hai cái túi.
Trương Tử Mộng biết rõ lúc Tô Lâm đến đây là không có xách túi theo, không cần tưởng đều biết đó là cái gì, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn Tô Lâm không nói gì. Tô Lâm bộ dáng đương nhiên, dẫn theo túi đi đến trước mặt Trương Tử Mộng, đặt lên sô pha, sau đó cười nói: "Ừ, đều thu thập sạch sẽ."
Tư thái kia dường như là muốn Trương Tử Mộng khích lệ, Trương Tử Mộng cạn lời, cho dù mình đáp ứng rồi, cũng không cần gấp thế đi, mình nói nhất định sẽ dọn qua, nhưng là vẫn chưa nói cho Trương Tử Hề và Chu Tư Y a, Tô Lâm đều thu thập tốt lắm, biểu hiện cô rất sốt ruột, quá tu nhân!
Trương Tử Mộng thật rụt rè, hai người Trương Tử Hề sắp về, Trương Tử Mộng vẫn là cảm thấy ngày mai dọn qua sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không tu nhân như vậy. Nàng không kịp cùng Tô Lâm nói cái gì, thầm nghĩ nhanh đem này nọ về phòng rồi nói sau, bằng không thật sự sẽ bị giễu cợt.
Nàng cầm lấy hai cái túi, đi lên phòng mình. Tô Lâm tay mắt lanh lẹ bắt được, không rõ hỏi: "Mộng Mộng, em làm gì thế?"
Trương Tử Mộng không nghĩ tới động tác của mình vẫn là không tránh thoát Tô Lâm ngăn trở, nàng bất đắc dĩ giải thích: "Tỷ tỷ sắp về, em phải mau chóng trả đồ về chỗ cũ."
Lý do này đương nhiên không thể thuyết phục Tô Lâm, cô thật vất vả mới thu thập tốt a, cô hỏi: "Trả lại làm gì? Tôi thu thập đã lâu đâu."
Trương Tử Mộng tựa như cô nương sắp xuất giá, đặc biệt thẹn thùng, nàng nhất tưởng đến nếu không nhanh lên thì sẽ bị Trương Tử Hề bắt gặp, mặt hơi đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói với Tô Lâm thế nào, chỉ có thể nói: "Tô tỷ, chị buông tay, để em đem túi lên phòng, không cần gấp như vậy."
Tô Lâm làm sao không biết Trương Tử Mộng suy nghĩ cái gì, nhưng cô chính là gấp như vậy đó, cô muốn ôm Trương Tử Mộng về nhà tối nay, cô muốn chiếu cố Trương Tử Mộng, tay tuyệt không thả lỏng, an ủi Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, không phải tôi mới ra viện sao? Không phải em đã nói sẽ chiếu cố tôi sao? Chẳng lẽ em yên tâm để tôi ở một mình trong nhà? Ngay cả người hầu tôi còn chưa tìm được."
Tô Lâm viện cớ, em ấy không thể phản bác mình, cũng giúp em ấy có lý do để không thẹn thùng trước mặt Trương Tử Hề.
Tô Lâm vừa nói ra, tay Trương Tử Mộng quả nhiên thả lỏng một ít, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù hôm nay dọn qua, cũng không cần hiện tại liền thu thập hành lý a, bộ dáng đó trông khẩn cấp cỡ nào, muốn thu thập hành lý cũng phải nói với Trương Tử Hề rồi mới thu thập chứ. Vì thế nàng vẫn là lắc lắc đầu, đang muốn giật lại hai cái túi, lại không nghĩ tới Tô Lâm đột nhiên mỉm cười, nói: "Hề Hề, em đã về rồi."
Trương Tử Mộng giống như tân nương chuẩn bị lên kiệu hoa, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu chờ mong, nhưng nhịn không được càng tới gần lại càng nhăn nhó, nghe Tô Lâm nói, biết là Trương Tử Hề đã trở lại, giờ phút này không kịp đem túi trả về, sắc mặt lại đỏ lên, chỉ có thể xoay người lại, tận lực đem túi đặt ở phía sau, có chút khẩn trương nói: "Chị."
Hai cái túi kia lớn như vậy, Trương Tử Hề làm sao không phát hiện, hơn nữa vừa rồi cô đi vào, vừa lúc thấy Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng đang giành giật nhau. Kỳ thật Trương Tử Hề cũng không có vô tâm vô phế như trong tưởng tượng, ít nhất là trước mặt người mà cô để ý sẽ không, cô nhớ rõ hai cái túi kia đều là của Trương Tử Mộng, liền nghi hoặc hỏi Trương Tử Mộng: "Tử Mộng, em chuẩn bị đi nơi nào?"
Trương Tử Mộng trong lòng oán giận Tô Lâm, đều do chị ấy, gấp như vậy làm cái gì, mình đã đáp ứng là sẽ không đổi ý, báo hại mình bây giờ cũng không biết đường trả lời. Mà Tô Lâm rất có ý tứ muốn "ván đã đóng thuyền" chuyện này, cô mỉm cười thay Trương Tử Mộng hồi đáp: "Hề Hề, Mộng Mộng em ấy chuẩn bị dọn qua nhà tôi ở."
Trương Tử Hề nghe thấy đáp án, hơi sửng sốt, kỳ thật điểm ấy cô đã sớm nghĩ đến, chỉ là không nghĩ nó tới nhanh như vậy thôi, tuy rằng thời gian Trương Tử Mộng ở nhà cô rất ngắn, nhưng cô lại có chút không tha, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ là sau khi lăng lăng, mới mỉm cười gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ nói: "Hai người ngồi đi, tôi đi sửa sang lại một chút."
Trương Tử Hề vừa vào cửa không lâu, Chu Tư Y cũng trở về, nàng gặp Trương Tử Hề đứng ở nơi đó, mà Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng đã ở, hơn nữa cũng thấy hai cái túi, nàng cũng nhớ rõ đó là túi của Trương Tử Mộng, nàng đi đến bên cạnh Trương Tử Hề, nhìn thoáng qua Trương Tử Hề rồi mới cùng hai người chào hỏi.
Tiếp đón xong, Chu Tư Y lại nhìn hai cái túi kia, hỏi: "Mộng tỷ, chị muốn đi đâu?"
Trương Tử Mộng học khôn, ban nãy Tô Lâm đã hại nàng không biết phản ứng ra sao, cho nên lúc này thừa lúc Tô Lâm còn chưa mở miệng, liền cướp lời: "Tô tỷ mới ra viện, tôi đi chiếu cố chị ấy vài ngày."
Tô Lâm có chút bất mãn với đáp án này, cái gì mà chiếu cố vài ngày, phải chiếu cố cả đời mới đúng, nhưng cô lại không dám nhạ Trương Tử Mộng sinh khí, buồn không dám nói, cuối cùng cũng chỉ cười cười từ bỏ, trong lòng nghĩ, một khi em đã đến nhà tôi thì đừng hòng quay về, nhé!
Bữa cơm thật sự im lặng, tựa hồ là bởi vì Trương Tử Mộng phải rời khỏi nơi này, trừ bỏ Tô Lâm, hai người Trương Tử Hề đều có chút không tha, nhưng toàn bộ quá trình vẫn là thật ấm áp.
Thời điểm Tô Lâm và Trương Tử Mộng cáo biệt, Trương Tử Hề mới nói với Trương Tử Mộng một câu rất đơn giản: "Phải chiếu cố bản thân, nếu em có thời gian, tùy thời đều có thể lại đây tọa."
Trương Tử Hề trong lòng có điểm hối hận, vì sao mình không nhận định Trương Tử Mộng cô em gái này sớm hơn, Trương Tử Mộng là một muội muội tốt. Trương Tử Mộng trong lòng cũng có chút không tha, nhưng tình cảm này cũng rất khó dùng lời biểu đạt, đến cuối cùng nàng chỉ là thật sâu nhìn Trương Tử Hề, nói một tiếng: "Tốt, chị."
Tô Lâm nhìn hai người cáo biệt, cảm giác kia giống như Trương Tử Mộng sẽ đi đến nơi rất xa vậy, rõ ràng là rất gần a, chỉ cách có vài bước là tới. Tô Lâm mới nhớ ra, mình còn chưa nói cho Trương Tử Hề và Chu Tư Y là mình đã dọn qua tân gia , hơn nữa ngay tại phụ cận, vì thế vội vàng nói ra.
Nghe Tô Lâm nói, Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y tự nhiên vui sướng, dù sao ở cùng một chỗ đã lâu, biết rõ muốn gặp lại thật dễ dàng, nhưng luôn cảm thấy không tha, bây giờ trụ gần như vậy, cũng tựu ít đi vài phần phiền muộn.
Đưa Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm xuất môn, Trương Tử Hề có cảm giác làm tỷ tỷ, đưa tiễn muội muội xuất giá, cho nên lưu luyến. Trước khi đi, Trương Tử Hề dặn dò Trương Tử Mộng thêm một lần, đồng thời giao cho Tô Lâm một xấp văn kiện thật dày, nói với Tô Lâm: "Tô tỷ, hảo hảo chiếu cố Tử Mộng, phần văn kiện này chị trở về nhìn xem, kế hoạch của tôi đều được viết tường tận ở bên trong, chị...... Lo lắng một chút."
Trương Tử Hề nói hai vấn đề, mặc kệ là vấn đề nào, Tô Lâm đều biết mình phải thận trọng đối chi, đây là trách nhiệm của cô, bụng làm dạ chịu, cô nghiêm túc gật đầu, sau đó mỉm cười cáo biệt, một tay giúp Trương Tử Mộng cầm túi xách, mà tay kia thì nắm tay Trương Tử Mộng, hướng về tân gia.
Lâm Lâm x Mộng Mộng cute phô mai que :3
======================
Chương 137: Thiên tính
Tuy rằng tân gia của Tô Lâm là y theo nhà Trương Tử Hề mà trang hoàng, nhưng đối với Trương Tử Mộng, cảm giác kia không đồng dạng, đến buổi tối nàng luôn cảm thấy ngượng ngùng, Tô Lâm cũng hiểu biết trạng thái của Trương Tử Mộng, tận lực cho Trương Tử Mộng thời gian đi thích ứng hoàn cảnh mới, cô để Trương Tử Mộng lẳng lặng ngồi ở sô pha, mình cầm quần áo đi tắm rửa.
Bởi vì Tô Lâm là vừa nằm viện trở về, hơn nữa còn là ngày đầu tiên cô cùng Trương Tử Mộng ở chung, cho nên Tô Lâm tắm rửa nhanh hơn bình thường. Trong gương rành mạch phản chiếu vết sẹo ở bụng, màu phấn hồng phá lệ rõ ràng, đối với kỹ thuật mỹ dung ngày nay, tiêu trừ không khó, Tô Lâm mỉm cười vuốt ve vết sẹo, ánh mắt cũng không có chán ghét, cô cũng không có ý muốn tiêu trừ, vết sẹo này là một nhân chứng, nhân chứng rất trọng yếu.
Tô Lâm bảo dưỡng rất khá, da thịt đều là nhu nhuyễn thuận hoạt, toàn thân chỉ có hai vết sẹo, một vết ở cổ tay, một vết khác chính là ở bụng. Hai vết sẹo này đều có ý nghĩa đặc biệt, đàn ông thường hay nói, hãy để vết sẹo trở thành huân chương của bạn, đối với Tô Lâm, tuy rằng cô không phải đàn ông, nhưng hai vết sẹo này cũng là huân chương của cô.
Vết sẹo trên cổ tay, là nhân chứng cho tình hữu nghị giữa cô và Trương Tử Hề, mà vết sẹo ở bụng, chính là nhân chứng cho tình yêu giữa cô và Trương Tử Mộng, hai vết sẹo này cô đều phi thường yêu thích, không có một chút chán ghét. Có lẽ sẽ có rất nhiều người cảm thấy Tô Lâm hơi biến thái, nhưng Tô Lâm như vậy, mới chân chính là Tô Lâm.
Tô Lâm tắm rửa xong đi ra, bên ngoài chỉ khoác áo ngủ tơ lụa rất mỏng, cái này nguyên bản là Trương Tử Mộng chuẩn bị cho Tô Lâm lúc cô còn nằm viện, cô về tới nhà, vẫn là luyến tiếc thay đổi, cho nên vẫn là mặc cái áo này vào, nếu muốn đổi, trừ phi Trương Tử Mộng đưa cho cô cái khác, nhưng về sau có lẽ cũng không khó thực hiện, bởi vì các nàng ở chung.
Nữ nhân vừa tắm rửa xong luôn có vẻ đặc biệt thưởng mắt, bằng không cũng sẽ không có mấy câu ví von như "hoa sen mới nở", cô đi đến thang lầu kêu một tiếng: "Mộng Mộng." Sau đó cười đến rất là xinh đẹp nói: "Mộng Mộng, lên tắm rửa đi em."
Trương Tử Mộng và Tô Lâm ở chung đã lâu, không nên cảm thấy xấu hổ mới đúng, nhưng nàng lại xấu hổ, ngay cả chính nàng cũng không thể lý giải vì sao, có lẽ là bởi vì trước kia nàng chưa từng trải qua tình hình như vậy, cho nên mới rụt rè. Tô Lâm kêu nàng, nàng quay đầu lại, nhìn Tô Lâm ngỡ ngàng, sau khi trong lòng dung hạ người này, thì sẽ luôn lơ đãng chú ý tới ưu điểm của cô, lúc này Tô Lâm ở trong mắt nàng đặc biệt mê người, Trương Tử Mộng đỏ mặt.
Trương Tử Mộng như trước ra vẻ trấn định, lên tiếng xong liền đi đến thang lầu, cũng không dám trực tiếp nhìn Tô Lâm, nàng cảm thấy Tô Lâm có chút chói mắt, sợ linh hồn của mình sẽ bị hút đi.
Tô Lâm dẫn Trương Tử Mộng lên phòng, Trương Tử Mộng nhất thời cũng không chú ý tới, phòng này là master room, bởi vì nơi này và nhà Trương Tử Hề bố cục hoàn toàn giống nhau, so sánh tương đối, phòng này chính là phòng của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, Trương Tử Mộng nói qua, muốn Tô Lâm đối nàng giống Trương Tử Hề đối Chu Tư Y, thích nhà giống nhà Trương Tử Hề, Tô Lâm đều nhớ kỹ, cũng tận lực thực hiện tất cả những gì Trương Tử Mộng mong muốn.
Trương Tử Mộng tiến vào phòng tắm, Tô Lâm đứng ở cửa một hồi, nhịn không được cười cười, cô cũng không biết vì sao mình cười, mình thích thì mình cười thôi, hệt như hồ ly gạt được tiểu bạch thỏ.
Phát giác mình đang ngây ngô cười, Tô Lâm tự giễu lắc đầu, sau đó lại kìm lòng không đậu gợi lên khóe miệng, đi tới bên giường tọa hạ, xuất ra văn kiện Trương Tử Hề giao cho cô. Nhìn nhìn, Tô Lâm chậm rãi đắm chìm, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Sau khi xem xong, Tô Lâm đặt văn kiện lên giường, khẽ nhíu mày trầm tư, đây là kế hoạch của Trương Tử Hề, bên trong viết rất rõ ràng, Trương Tử Hề yêu cầu Tô Lâm làm gì, chuyện như vậy đối với Tô Lâm cũng không quá khó khăn, chỉ là trước kia cô không muốn làm, nhưng vì giúp Trương Tử Hề, cô sẽ làm.
Hiện tại lại bất đồng, mục đích nguyên bản của Trương Tử Hề là thoát khỏi sự khống chế của Trương gia, là vì Chu Tư Y, cũng là vì cùng Trương Tử Mộng đồng thời thoát khỏi Trương gia, Trương Tử Hề là vì Chu Tư Y, Tô Lâm đương nhiên cũng có trách nhiệm vì Trương Tử Mộng ra một phần lực, nếu ban đầu Tô Lâm giúp Trương Tử Hề, thì phải là tình cảm, mà lúc này cũng trở thành bổn phận của cô, không cần lại đi lo lắng cái gì, cô chỉ cần nghe theo Trương Tử Hề là được.
Tô Lâm nhất thời đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không phát giác Trương Tử Mộng đi ra. Trương Tử Mộng vừa tắm rửa xong đi ra, liền thấy Tô Lâm ngồi ở chỗ kia tựa hồ suy nghĩ cái gì, biểu tình kia đặc biệt thâm trầm, đồng thời nàng cũng phát hiện xấp văn kiện, là Trương Tử Hề đưa cho cô, nàng chậm rãi đến gần Tô Lâm, hỏi: "Tô tỷ, làm sao vậy?"
Tô Lâm giờ phút này mới phát hiện Trương Tử Mộng đi ra, ánh mắt dời qua, sửng sốt một chút, Mộng Mộng của cô quả nhiên là đẹp nhất, vừa tắm rửa xong còn đẹp hơn, miệng kìm lòng không đậu liền tán thưởng: "Mộng Mộng, em đẹp quá."
Thanh âm của cô có chút nỉ non, cảm xúc biểu hiện ra ngoài là say mê, không chuyển mắt nhìn Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng đang hỏi Tô Lâm chính sự, không nghĩ rằng Tô Lâm lại đáp câu này, sắc mặt ửng đỏ, giả vờ như không có nghe gặp, nhìn thoáng qua văn kiện phân tán, lại hỏi: "Tô tỷ, văn kiện là tỷ tỷ đưa cho chị hả?"
Tô Lâm biết Trương Tử Mộng nhất định rất muốn biết trong văn kiện rốt cuộc viết cái gì, cẩn thận tưởng một chút, cảm thấy cũng có thể cấp Trương Tử Mộng xem, không chỉ có nhiệm vụ của cô, còn bao gồm Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng ba người, phân công cực kỳ minh xác.
Tô Lâm vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Trương Tử Mộng tọa hạ, đồng thời cũng đem văn kiện đưa cho nàng. Trương Tử Mộng tiếp nhận văn kiện, liền ngồi xuống cạnh Tô Lâm, chuyên chú xem, nàng xác thực rất ngạc nhiên, Trương Tử Hề rốt cuộc viết chút cái gì, vì sao Tô Lâm vừa rồi lại có biểu tình như vậy.
Trương Tử Mộng đang nhìn văn kiện, Tô Lâm liền thừa cơ hô hấp mùi thơm Trương Tử Mộng phát ra, hương vị này dễ ngửi hơn cả, hương vị của riêng Trương Tử Mộng. Cũng không biết có phải do Tô Lâm sinh ảo giác hay không, dầu gội và dầu tắm rất nồng, nhưng Tô Lâm vẫn ngửi thấy được hương vị đặc thù của Trương Tử Mộng.
Toàn bộ kế hoạch Trương Tử Hề đều viết rành mạch, cho nên cũng không khó hiểu, nhiệm vụ nặng nhất hẳn là thuộc về Trương Tử Hề và Tô Lâm, nhiệm vụ của nàng xem như nhẹ nhất, Trương Tử Mộng xem ra, kỳ thật Tô Lâm cũng không có nghĩa vụ tham gia, nhưng nàng lại hy vọng Tô Lâm có thể bang trợ Trương Tử Hề, nhất thời cũng không biết nói cái gì, thật sâu nhìn thoáng qua Tô Lâm, muốn nói lại thôi kêu một tiếng: "Tô tỷ......"
Tô Lâm làm sao không biết Trương Tử Mộng nghĩ cái gì, cô mỉm cười, đột nhiên ôm lấy Trương Tử Mộng nói: "Mộng Mộng, em cảm thấy tôi sẽ không muốn làm việc này? Kỳ thật tôi là nguyện ý, hơn nữa tuyệt không mệt, trước kia là vì giúp Hề Hề, nhưng hiện tại là vì em. Kỳ thật a, tôi tuyệt không mệt đâu, làm như vậy, có thể chiếm được một đại mỹ nhân như em, tôi thật sự là quá tiện nghi, làm thêm nhiều chuyện nữa tôi cũng nguyện ý."
Áo ngủ rất mỏng, cho dù là hai kiện trọng điệp cũng không có bao nhiêu tác dụng, Tô Lâm ôm chặt Trương Tử Mộng, hai người đều có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, Trương Tử Mộng còn cảm thụ được bộ ngực đầy đặn của Tô Lâm đặt lên cánh tay mình, vừa lúc đem cánh tay của nàng khoá ở tại trung gian.
Trương Tử Mộng sắc mặt hồng nhuận, cảm giác có chút xấu hổ, vặn vẹo vài cái, muốn mình cách Tô Lâm xa một chút, nhưng chính là vặn vẹo như vậy, lại lơ đãng ma sát đến Tô Lâm mẫn cảm, Tô Lâm cảm thấy tâm cùng linh hồn đồng thời run rẩy, cô nhìn Trương Tử Mộng, ánh mắt kia bao hàm dục vọng.
Trương Tử Mộng quay đầu lại thấy ánh mắt của Tô Lâm, chỉ biết Tô Lâm khẳng định là động tình, nàng muốn chạy nhanh cách Tô Lâm xa một chút, cũng không phải cự tuyệt, chỉ vì e lệ không chịu nổi mà thôi.
Tô Lâm lại ôm chặt hơn nữa, Trương Tử Mộng đừng nghĩ đào thoát, Tô Lâm cứ như vậy nhìn Trương Tử Mộng, khàn khàn nỉ non một tiếng: "Mộng Mộng......"
Trương Tử Mộng không biết đáp lại thế nào, ý đồ của Tô Lâm rất rõ ràng, giống như mèo cái ban đêm động dục, ai cũng biết là cô muốn làm gì. Trương Tử Mộng vặn vẹo từ chối một chút, nhưng động tác cũng là rất nhẹ, cuối cùng phát hiện căn bản chính là không thể giãy, nàng chỉ có thể nột nột đáp lại: "Tô tỷ, chị......"
Tô Lâm không thể lý giải ý tứ Trương Tử Mộng biểu đạt, Trương Tử Mộng kêu cô, cô nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ." Nhưng động tác cùng ánh mắt một chút cũng không thay đổi, bây giờ Tô Lâm chỉ muốn cùng Trương Tử Mộng thân cận, thân mật, khăng khít. Bởi vì trong lòng cơ khát, Tô Lâm không nhịn được liếm liếm đôi môi cũng không có khô ráo cho lắm, nuốt nhẹ hai cái.
"Tô tỷ......" Trương Tử Mộng thật sự khẩn trương, nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì, cũng không phải nàng không muốn, trong lòng đã sớm tiếp nhận Tô Lâm, nàng chỉ là rụt rè mà thôi, dù sao cũng chưa nhân sự, lần trước say rượu là ngoài ý muốn.
"Hư, đừng nói, Mộng Mộng." Ánh mắt Tô Lâm chuyển qua đôi môi trương hợp khi nói chuyện của Trương Tử Mộng, thanh âm của cô có điểm khàn khàn, sau đó chậm rãi tới gần nàng, hôn lên.
"Ngô......" Trương Tử Mộng nhất thời không kịp phản ứng, kêu rên một tiếng, thanh âm cuối cùng vẫn là bị Tô Lâm nuốt vào bụng, thời điểm vừa mới bắt đầu Trương Tử Mộng bị động tùy ý động tác của Tô Lâm, không có phản kháng cũng không có nghênh hợp, chỉ là đến cuối cùng nàng cũng kìm lòng không đậu.
Giờ phút này, địa điểm này, làm chuyện này thật thuận tiện, hiện tại là buổi tối, hơn nữa các nàng cũng đang nằm trên giường rộng, kết quả là hai người quên hết tất cả, dây dưa cùng nhau, hai kiện áo ngủ một trước một sau bị ném xuống đất.
Thiên tính thật kỳ diệu, rất nhiều này nọ cho dù không cần học, chỉ cần đến độ tuổi nhất định thì sẽ biết, Trương Tử Mộng tuy rằng chưa trải qua nhân sự, nhưng nàng có thiên tính rất tốt, còn có Tô Lâm dẫn đường.
Tô Lâm lần đầu tiên biết, nguyên lai đây mới là tình yêu chân chính, chỉ có như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới linh hồn xuất khiếu. Trương Tử Mộng lần đầu tiên biết, nguyên lai thủ duyệt người khác, mình cũng sẽ khoái hoạt như thế.
Vâng, hai thím lại tiếp tục lăn sàng đan, bởi ta nói, đúng là điếc không sợ súng =))
=====================
Chương 138: Đòi lấy
Có lẽ là bởi vì tình yêu dễ chịu, miệng vết thương của Tô Lâm hảo cực kỳ mau, trên cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cô, chỉ cần không dùng lực ấn lên vết thương, thì sẽ không cảm thấy đau đớn.
Tô Lâm hiện tại đã không cần có người thời khắc chiếu cố, Trương Tử Mộng tự nhiên cũng đi làm trở lại, chỉ còn lại Tô Lâm ở nhà. Đã nhiều ngày cô đặc biệt thoải mái, không cần đi làm, lại có thể cùng Trương Tử Mộng bồi dưỡng cảm tình, hưởng thụ thật sự. Nhưng Trương Tử Mộng vừa đi làm, cô liền bắt đầu nhàm chán.
2h chiều, Tô Lâm sáng sớm đi theo Trương Tử Mộng rời giường, tiễn nàng ra cửa đi làm, cứ ngồi yên ở phòng khách cho đến bây giờ, tuy rằng cô thành thành thật thật tuân thủ và đáp ứng Trương Tử Mộng hảo hảo ở nhà tĩnh dưỡng, lại quên Trương Tử Mộng yêu cầu cô đúng giờ ăn cơm trưa.
Tô Lâm nhìn cửa thở dài một hơi, ngay cả chính cô cũng không ý thức được, sau khi Trương Tử Mộng đi làm thì cô cũng không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, trong lòng trăn trở, Mộng Mộng khi nào mới trở về a. Cô biết rõ thời gian Trương Tử Mộng tan tầm, lại chờ mong Trương Tử Mộng sẽ đột nhiên trở về, cấp cho mình một kinh hỉ.
Tiếp qua nửa giờ, Tô Lâm rốt cục buông tha cho ý tưởng này, quyết định tìm sự tình gì đó để làm, phao đi nhàm chán, trong lòng oán giận Trương Tử Mộng không biết tình thú. Tuy rằng không có khả năng đột nhiên trở về, nhưng ít nhất đến điện thoại cũng phải biết gọi chứ. Biểu tình của cô lúc này, thật đúng như một phi tử bị quân vương lạnh nhạt, có chút ai oán.
Tô Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút mình nên làm chuyện gì mới tốt, chợt nhớ tới nguyên lai có chuyện rất trọng yếu còn chưa có làm, vừa thu lại biểu tình ai oán, vừa tự giễu mình thật sự là bận rộn, cước bộ vội vàng đi lên lầu hai.
Tô Lâm thay y phục, trang điểm, cầm ví theo liền xuất môn. Cô lái xe đi tới tổng bộ của Tô thị, đỗ xe dưới bãi, đi đến thang máy chuyên dụng của Tô Tử Phong, lại dừng bước ở cửa, nhất thời suy nghĩ rất nhiều. Cô nhớ tới trước kia Tô Tử Phong thường xuyên nắm tay cô đi vào thang máy này, nhưng sau khi mẫu thân mất, rốt cuộc không còn nữa, thậm chí tới gần nơi này cũng không có. Tình huống như vậy vẫn duy trì cho đến bây giờ, khi cô chính thức tiến vào Tô thị làm việc, cũng là trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Tử Phong, trong tiềm thức cô tận lực tránh đi đến tổng bộ.
Tô Lâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, mới ấn mở cửa thang máy rồi đi vào, sau đó theo thang máy chậm rãi bay lên, thang máy này là trực tiếp thông đến văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
Đi ra thang máy, ánh mắt Tô Lâm có điểm thâm trầm, cô nhìn xung quanh một chút, mới mại mở cước bộ. Mà lúc này bí thư của Tô Tử Phong đã phát hiện Tô Lâm, nàng đầu tiên là kinh ngạc, giống như Tô Lâm trở về nơi này là chuyện bất khả tư nghị, nhưng tố chất chuyên nghiệp giúp nàng rất nhanh khôi phục bình thường, vội vàng đứng lên, cung kính kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."
Tô Lâm nhìn về phía bí thư, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật gật đầu. Trong trí nhớ của Tô Lâm, trước đây Tô Tử Phong mang cô đến công ty, khi Tô Tử Phong bận rộn công sự, chính là vị bí thư này ở cùng cô. Mặc dù cách rất nhiều năm, nhưng Tô Lâm vẫn nhớ rõ ràng, trên mặt bí thư cũng đã có dấu vết của năm tháng.
Lại nhìn đến nữ bí thư thân mật của ngày xưa, Tô Lâm cảm thấy thân thiết, nhưng mà dù sao nhiều năm không thấy, không khỏi có cảm giác mới lạ, trong lúc nhất thời Tô Lâm cũng không biết nên nói cái gì, hai người đều là ngây ra một hồi, Tô Lâm mới nghĩ, ôn chuyện cái gì vẫn là từ bỏ đi, hôm nay cô có chuyện rất trọng yếu muốn gặp Tô Tử Phong, vẫn là giải quyết đại sự trước rồi nói sau, vì thế cô vẫn duy trì mỉm cười, hỏi: "Cha...... Cha tôi có ở đây không?"
Nữ bí thư đồng dạng nhớ rõ Tô Lâm, chỉ là Tô Lâm này cùng Tô Lâm trong trí nhớ kém quá xa, dù sao khi đó Tô Lâm chỉ là cô gái, Tô Lâm hiện tại lại thành thục ổn trọng, cũng càng thêm xinh đẹp, so với trước đây, hơn một phần tao nhã cùng quý khí. Nàng xem Tô Lâm ngỡ ngàng một hồi, thẳng đến Tô Lâm hỏi nàng, nàng mới thu hồi suy nghĩ, biết cha con Tô Lâm mâu thuẫn, nay Tô Lâm chủ động tìm đến Tô Tử Phong, nàng cũng vì Tô Tử Phong cảm thấy cao hứng, vội vàng đáp: "Có, tổng tài ngay tại bên trong."
Tô Lâm nhìn thoáng qua văn phòng đối diện đóng chặt cửa, trầm tư một hồi, trong lòng vẫn là có chút do dự, tuy rằng Tô Tử Phong là thân sinh phụ thân của cô, nhưng là dù sao đã nhiều năm không thấy, ngật đáp trong lòng cô cũng còn tồn tại, cho dù cô trở lại Tô thị đi làm, cũng chưa bao giờ chủ động tới gặp hắn, mà Tô Tử Phong tựa hồ thật hiểu biết Tô Lâm, cũng không có bắt buộc yêu cầu Tô Lâm đi gặp hắn, hắn đang chờ Tô Lâm nguyện ý buông xuống chuyện cũ.
Nữ bí thư gặp Tô Lâm bất động, nhìn ra cô đang do dự, suy nghĩ một chút nói: "Đại tiểu thư, có cần tôi thông truyền một tiếng không?"
Nghe nói như thế, Tô Lâm mới ý thức được chính mình xuất thần, cô lắc lắc đầu: "Không cần, dì đi làm việc đi, con sẽ tự vào."
Tô Lâm đi đến cánh cửa đóng chặt, kỳ thật trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên, đối với Tô Tử Phong, nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể buông xuống khúc mắc, không thể đi tha thứ, dù sao mẫu thân chính là bởi vì Tô Tử Phong nhất thời phạm sai lầm, mà hương tiêu ngọc vẫn. Ở cửa trạm định một hồi, Tô Lâm mới giơ tay lên gõ cửa.
Buông tay chờ đợi một hồi, Tô Lâm liền nghe thấy trong phòng truyền ra một thanh âm quen thuộc: "Mời vào."
Tô Tử Phong ngồi ở ghế lão bản, nhìn cửa bị xao vang, đợi người gõ cửa tiến vào, cửa chậm rãi mở ra, hắn mới nhìn thấy Tô Lâm, trong lòng tựa hồ đột nhiên bị ngăn chặn, có chút sinh đau, hắn tưởng niệm nữ nhi, bị áy náy tra tấn, trong lúc nhất thời toàn bộ bừng lên.
Tô Lâm nhìn Tô Tử Phong, có thể rõ ràng cảm giác được, Tô Tử Phong già đi rất nhiều, còn già đi nhanh như vậy, trong trí nhớ Tô Tử Phong là tóc đen, nay cơ hồ đều biến thành tóc bạc, trên mặt hắn cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Hai cha con nhìn lẫn nhau sững sờ, Tô Tử Phong phản ứng lại đây, vội vàng đứng lên, động tác lại có chút mất tự nhiên, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, một hồi lâu mới kích động nói: "Lâm nhi a, mau vào, mau vào."
Nhiều năm như vậy, Tô Tử Phong biết Tô Lâm luôn luôn oán hận mình, không tha thứ cho mình, mà chính hắn cũng đồng dạng oán hận không tha thứ cho bản thân, Tô Lâm không muốn thấy hắn, hắn xem ra là Tô Lâm trừng phạt hắn, hắn cũng cam nguyện thừa nhận Tô Lâm trừng phạt, chỉ chờ đợi có một ngày Tô Lâm có thể tha thứ cho mình, nay Tô Lâm đột nhiên đến, hắn cảm thấy mình đã chờ được rồi, kêu hắn làm sao không kích động.
Biểu tình của Tô Lâm lại tự nhiên hơn, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, chỉ có chính cô biết, lúc này tâm cô loạn thật sự. Cô trầm mặc đi vào, sau đó đưa lưng về phía Tô Tử Phong đóng cửa lại.
Tô Tử Phong cảm thấy ánh mắt có chút lên men, lại liều mạng nhịn xuống, cắn chặt hàm răng, nhìn Tô Lâm chậm rãi đi tới, đối với Tô Lâm đột nhiên xuất hiện, thân sinh nữ nhi của hắn, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi, đây là bi ai cỡ nào, hắn chỉ oán mình lúc trước nhất thời hồ đồ, phạm vào sai lầm không thể tha thứ, không chỉ mất đi ái thê, cũng thiếu chút mất đi nữ nhi.
Tô Lâm đi đến đối diện trạm định, hắn mới nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn đến ghế dựa, mới nói: "Lâm nhi, ngồi, ngồi xuống nói chuyện."
Tô Lâm trong lòng đã có chút lên men, hơi cúi đầu trầm mặc, không tiếng động tọa hạ, ngồi xuống, lại như trước cúi đầu, bởi vì cô cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai.
Tô Tử Phong lòng mang kích động, lẳng lặng nhìn Tô Lâm, đã bao lâu hắn không có mặt đối mặt gần gũi Tô Lâm? Hắn thầm nghĩ hảo hảo nhìn xem nữ nhi. Tô Tử Phong trong lòng chỉ có kích động, Tô Lâm cũng là cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao cũng là lâu lắm không có ở chung, cho dù là hai cha con cũng trở nên có chút mới lạ, huống chi giữa hai người còn có khúc mắc.
Hôm nay Tô Lâm trở về nơi này, kỳ thật là đối Tô Tử Phong có yêu cầu, cô muốn đòi lấy một thứ từ tay Tô Tử Phong, cô không biết nên mở miệng thế nào, nhiều năm tị mà không thấy, lúc này đến đây gặp phụ thân cũng chỉ là vì đòi lấy, điều này khiến cô rất khó khai khẩu.
Tô Lâm luôn luôn là người dám làm dám chịu, nếu trong lòng đã sớm nghĩ thấu triệt, vô luận như thế nào cô cũng phải đoạt đến, hơn nữa giằng co đi xuống cũng không phải biện pháp, vì thế cô trầm mặc hồi lâu, vẫn là mở miệng, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tử Phong nói: "Cha...... Cha, con......"
Tô Lâm vừa mở miệng, lại đột nhiên dừng một chút, cô thực tại khó có thể nói ra, không còn bộ dáng đúng lý hợp tình yêu cầu Tô Tử Phong giống như trước đây.
Tô Tử Phong rất hiểu biết nữ nhi của mình, hắn lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, tự nhiên nhìn ra Tô Lâm hẳn là có yêu cầu. Tuy rằng nhìn thấu điểm này, nhưng hắn vẫn là thật cao hứng cùng vui mừng, dù sao Tô Lâm đến đây yêu cầu mình, chính là đại biểu cô đã bắt đầu dần dần tha thứ cho hắn, bằng không, cho dù lâm vào khốn cảnh thì cô cũng sẽ không yếu thế trước mặt hắn.
Tô Lâm về Tô thị công tác, là yêu cầu thứ nhất sau khi ngăn cách Tô Tử Phong, hôm nay là yêu cầu thứ hai, nhưng Tô Tử Phong không biết, nguyên nhân căn bản cũng không phải Tô Lâm quyết định tha thứ cho hắn, có lẽ là oán hận trong tiềm thức của Tô Lâm đã nhạt đi rất nhiều, chỉ là cô còn không tự biết mà thôi.
Tô Tử Phong luôn luôn đối Tô Lâm là mọi cách cưng chiều, sau khi mẫu thân Tô Lâm qua đời, hắn càng thêm sủng nịch Tô Lâm, phải biết rằng tài khoản của Tô Lâm không bao giờ thiếu tiền, mà tiền đều là Tô Tử Phong cuồn cuộn không ngừng đưa vào. Gặp Tô Lâm tựa hồ có điểm không mở miệng được, Tô Tử Phong chủ động hỏi: "Lâm nhi, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì cần cha hỗ trợ hay không?"
Nếu Tô Tử Phong đã hỏi như vậy, Tô Lâm cũng không có lý do lùi bước, cô trầm mặc một hồi, nói: "Cha, con muốn Tô Luyến Thấm."
Lần này Tô Lâm nói được rõ ràng lưu loát, nhưng kỳ thật cô lại không tin Tô Tử Phong sẽ đáp ứng. Tô Tử Phong xác thực cảm thấy kinh ngạc, hắn căn bản không nghĩ tới Tô Lâm sẽ mở miệng nói muốn "Tô Luyến Thấm", nhất thời ngây ra một lúc, sau đó trầm tư đứng lên.
"Tô Luyến Thấm" là Tô Lâm phải lấy đến, đây là hạng mục rất trọng yếu trong kế hoạch của Trương Tử Hề, hơn nữa bởi vì Trương Tử Mộng, kế hoạch cũng không phải chỉ của riêng Trương Tử Hề, cô cũng cần đi làm, tự nguyện muốn đi trả giá. Gặp Tô Tử Phong đang lo lắng, Tô Lâm cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi.
Đưa Tô Luyến Thấm cho Tô Lâm, Tô Tử Phong khẳng định là nguyện ý, lúc này hắn vẫn cần tự hỏi, bởi vì trừ bỏ Tô Lâm nữ nhi này, còn có Tô Vân Trì nhi tử kia. Sau khi tự hỏi, Tô Tử Phong cũng hiểu được đem Tô Luyến Thấm giao cho Tô Lâm là chủ ý thật không tồi, dù sao hắn chỉ có một trai một gái, mấy thứ này về sau giao cho bọn họ là không thể nghi ngờ. Gần đây hắn cũng phát giác giữa hai tỷ đệ Tô Lâm và Tô Vân Trì xảy ra mâu thuẫn, hắn sợ nhất chính là loại tình huống này, hắn sợ sau khi hắn qua đời, hai người làm sao bây giờ? Hắn đương nhiên là muốn hai tỷ đệ có thể đồng tâm hiệp lực tiếp tục kinh doanh Tô thị, nhưng hiện tại đã có chút điềm báo, hắn không thể không đề phòng, biện pháp cuối cùng đương nhiên là tách ra cấp hai người phân biệt kế thừa. Mà về phương diện khác, Tô Tử Phong cũng tưởng, nếu đem Tô Luyến Thấm giao cho Tô Lâm, có thể sẽ khiến Tô Lâm thu liễm an phận. Vì thế, hắn liền đối Tô Lâm gật gật đầu, nói: "Tốt, có thể, con chờ đã......"
Tô Lâm thật không ngờ Tô Tử Phong đáp ứng nhanh như vậy, nhưng cô không biết Tô Tử Phong kêu cô chờ cái gì, chỉ thấy Tô Tử Phong đứng lên, liền đi vào nội gian, chờ hắn đi ra trong tay đã cầm theo một túi văn kiện, một lần nữa ngồi vào vị trí, đem túi văn kiện đưa cho Tô Lâm, nhìn cô nói: "Nơi này là địa khế của những mảnh đất bị bỏ hoang xung quanh Tô Luyến Thấm, con cầm trước đi, ta sẽ công đạo luật sư mau chóng hoàn thành thủ tục."
Tô Lâm mở cửa ngồi vào trong xe, nhưng không có lập tức khởi động xe, mà là ngồi ngẩn người, trên mặt cô có một chút mỏi mệt, không biết vì sao, rõ ràng đã đạt tới mục đích, nhưng cô lại không có nhiều cảm xúc vui vẻ, ngược lại cảm thấy có chút trầm trọng. Dĩ vãng cô xài tiền của Tô Tử Phong, chưa bao giờ cảm thấy áy náy, Tô Tử Phong cấp cô bao nhiêu thì cô liền xài bấy nhiêu, cô cầm tiền Tô Tử Phong cho mình, làm một ít chuyện hiện tại ngay cả chính cô đều cảm thấy ghê tởm. Dĩ vãng cô làm như vậy là muốn Tô Tử Phong thương tâm, muốn Tô Tử Phong khổ sở, nhưng lúc này, lại không biết cuối cùng là trừng phạt Tô Tử Phong, hay là trừng phạt chính bản thân cô.
Tô Lâm nhắm mắt lại hồi lâu mới mở to, nhìn thoáng qua văn kiện đặt ở ghế phó lái, ánh mắt trở nên thâm trầm, hồi lâu sau cô dời tầm mắt, xuất ra di động, bát thông Trương Tử Hề dãy số, nói: "Hề Hề, tôi đã lấy được quyền sở hữu Tô Luyến Thấm, kế hoạch của em tùy thời có thể bắt đầu."
5 more chapters to go...
======================
Chương 139: Khảo nghiệm
Một ngày sau khi nhận được cuộc gọi của Tô Lâm, Trương Tử Hề liền đem dự án khai phá khu đất xung quanh Tô Luyến Thấm giao cho Trương Nghiêm Đình, mà lúc này Trương Nghiêm Đình đúng là đang cẩn thận đọc. Đối với kế hoạch này, Trương Nghiêm Đình cảm thấy có chút kinh ngạc, có bao nhiêu phòng điền sản nhìn chằm chằm Tô Luyến Thấm, nhưng chưa có ai có thể bắt được, bởi vì tập đoàn Tô thị chưa bao giờ có ý nguyện khai phá. Hiện tại Trương Tử Hề trình kế hoạch lên, cũng chỉ ra cô đã lấy được sự đồng ý của Tô thị.
Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng Trương Nghiêm Đình cẩn thận tưởng, tựa hồ lại là tình có thể nguyên, y theo Trương Tử Hề cùng Tô Lâm quan hệ, Tô Vân Trì lại ái mộ Trương Tử Hề, hết thảy đều trở nên thuận lý thành chương. Trương Tử Hề làm sao đạt được Tô thị đồng ý, Trương Nghiêm Đình cũng không có nhiều lắm hảo kỳ, hắn chỉ coi trọng khả năng mang đến lợi ích. Lợi ích cũng rõ ràng, Tô Luyến Thấm ở H thị rất nổi tiếng, địa vị trong lòng dân cũng rất cao.
Kế hoạch thật tường tận, trong đó bao gồm toàn bộ quá trình, quy hoạch khai phá, còn có đồ án tương ứng, có thể nhìn ra được, cũng không phải Trương Tử Hề mới hoàn thành gần đây, đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình cũng không nghĩ nhiều, hắn xem ra, thương nhân chính là như vậy.
Trương Nghiêm Đình xem xong, hắn cũng không có lý do để bác bỏ, nếu có thể khai triển theo kế hoạch, đối với Trương thị tự nhiên là ưu việt nhiều hơn, nhưng hắn cũng không có lập tức hồi đáp Trương Tử Hề, mà là xoay ghế dựa qua, cách kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ sâu xa.
Kế hoạch thật sự rất hoàn mỹ, lại duy độc khuyết thiếu một hạng mục rất trọng yếu, là vẫn chưa vạch ra được phương pháp thừa kiến, Vu thị là công ty thiết kế, nhưng không có tổ thừa kiến cụ thể, cho nên Trương Nghiêm Đình tự hỏi. Trong quá trình đó, Trương Nghiêm Đình liên tưởng đến Lưu thị trước tiên, Lưu thị không chỉ có cùng Trương thị có quan hệ thông gia, ở bản thị cũng được xem như một thế hệ tân tú. Kế tiếp hắn lại nghĩ đến người thừa kế Trương thị, hắn đã không còn trẻ, con cái cũng không còn nhỏ, vấn đề này tự nhiên là không thể tránh được, hắn sẽ không vọng tưởng mình có thể trường sinh bất lão.
Trong ba người con, hắn chỉ tuyển hai người, một là Trương Tử Hề, hai là Trương Tử Hiên, Trương Tử Mộng hắn hoàn toàn không nghĩ đến. Dựa theo lẽ thường mà nói, Trương Tử Hiên là nhân tuyển đệ nhất, nhưng sự thật là hắn chỉ vừa ý Trương Tử Hề, chỉ tiếc Trương Tử Hiên không thể khiến hắn hài lòng như Trương Tử Hề, chỉ tiếc Trương Tử Hề không phải nam nhi. Cho nên Trương Nghiêm Đình luôn luôn do dự, cũng luôn luôn quan sát, lại chậm chạp không thể đưa ra quyết định. Kế hoạch của Trương Tử Hề, đúng là một cơ hội để khảo nghiệm năng lực cao thấp.
Trương Nghiêm Đình bát thông điện thoại nội bộ, kêu Trương Tử Hiên đến văn phòng, chờ đợi vài phút, Trương Tử Hiên liền đi vào, hắn biểu hiện thành thục ổn trọng, hỏi: "Cha, ngài bảo con đến có chuyện gì?"
Trương Nghiêm Đình nhìn hắn một cái, ý bảo hắn tọa hạ, sau đó trực tiếp đem kế hoạch của Trương Tử Hề phóng tới trước mặt hắn, nói: "Con xem trước rồi nói sau."
Trương Tử Hiên trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận tư liệu, vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc, tiếp theo liền tỉ mỉ nhìn, một chữ cũng không bỏ sót. Kế hoạch của Trương Tử Hề, Trương Tử Hiên rất rõ ràng nó đại biểu cho cái gì, đối với toàn bộ Trương thị mà nói, là không thể không coi trọng, hắn có chút ghen tị Trương Tử Hề và Tô Lâm quan hệ tốt đẹp, hắn dự đoán Trương Tử Hề sẽ hoàn thành kế hoạch, cũng chính vì nguyên nhân này, nếu hắn có quan hệ rộng, hắn tin tưởng mình cũng có thể làm được.
Thời điểm Trương Tử Hiên xem kế hoạch, Trương Nghiêm Đình âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng Trương Tử Hiên hiểu được cách che giấu cảm xúc, lúc nào cũng khắc khắc duy trì cẩn thận, Trương Nghiêm Đình cũng không có nhìn ra cái gì, đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình có chút vừa lòng, đợi Trương Tử Hiên xem xong, hắn hỏi: "Con cảm thấy kế hoạch như thế nào?"
Trương Tử Hiên buông kế hoạch, tựa hồ cũng không cần tự hỏi liền trả lời: "Con cảm thấy kế hoạch hẳn là thông qua."
Kế hoạch thực thi, ưu việt rõ ràng, điều Trương Nghiêm Đình muốn hỏi cũng không phải cái này, hắn gặp Trương Tử Hiên tựa hồ còn có lời muốn nói, cho nên cũng không đánh gãy, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, nhìn hắn có khiến mình thất vọng hay không. Trương Tử Hiên buông kế hoạch, điều chỉnh tư thế một chút, làm cho chính mình thoạt nhìn đoan chính một chút, mới nói: "Bất quá trong kế hoạch còn có chút vấn đề cần lo lắng."
"A?" Trương Nghiêm Đình hứng thú, ánh mắt thoáng thâm trầm nhìn Trương Tử Hiên hỏi.
Trương Tử Hiên đáp: "Kế hoạch có thể nói là tương đương hoàn mỹ, nhưng lỗi duy nhất là không có đề cập đến việc thừa kiến."
Trương Nghiêm Đình nhìn Trương Tử Hiên mỉm cười, hắn quả nhiên đã phát hiện vấn đề này, thừa kiến rất trọng yếu, quan hệ đến vấn đề chất lượng của toàn bộ kế hoạch, đây là một dự án khai phá đất đai, thừa kiến sẽ trực tiếp ảnh hưởng, thậm chí là quyết định kết quả tốt xấu. Vấn đề trọng yếu như thế, hắn không tin Trương Tử Hề không nghĩ tới, hắn ngược lại cảm thấy là Trương Tử Hề cố ý không đi đề cập vấn đề này, đem quyền quyết định giao cho hắn.
Đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình có lý giải riêng, công ty thừa kiến mà hắn thủ tuyển là Lưu thị, hắn tin tưởng Trương Tử Hề cũng nhất định có thể nghĩ đến, nhưng y theo mối quan hệ giữa Trương Tử Hề và Trương Tử Hiên, Trương Tử Hề không có đề cập, hắn xem ra đúng là một chiến lược thông minh, bởi vì mặc kệ có Trương Tử Hề nguyện ý không, quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay hắn, Trương Tử Hề biết rõ như vậy mới không đề cập tới cùng.
Trương Nghiêm Đình hỏi Trương Tử Hiên: "Vậy theo con, ta nên tìm công ty nào thừa kiến đây?"
"Lưu thị." Trương Tử Hiên thật rõ ràng đáp, hắn là con rể Lưu thị, lại biết cách giải quyết việc chung, trước mắt, Lưu thị cùng Trương thị quan hệ tốt nhất, hơn nữa cũng có thực lực tương ứng.
Trương Nghiêm Đình thu hồi kế hoạch, gật đầu nói: "Hảo, công ty thừa kiến liền quyết định là Lưu thị." Sau đó hắn lại dừng một chút, ánh mắt trở nên thâm trầm nhìn Trương Tử Hiên, tiếp tục nói: "Chuyện hiệp thương với Lưu thị ta giao cho con, sau khi kế hoạch khai triển, tiến độ công trình cũng do con tới giám sát phối hợp, đừng làm cho ta thất vọng."
Nghe thế, Trương Tử Hiên tự nhiên vui sướng trong lòng, hắn vốn tưởng bị Trương Tử Hề đi trước một bước, không nghĩ tới Trương Nghiêm Đình đã cân bằng lại, cán cân còn nghiêng về phía hắn, tuy rằng giám sát tiến độ công trình không phải vị trí hoàn toàn có thể nắm giữ tất cả, hắn cũng biết người tổng phụ trách có thể là Trương Tử Hề, nguyên bản hắn không có cơ hội, mà hiện tại hắn không chỉ tham dự, còn đảm đương một nhân vật có vẻ trọng yếu, ít nhất để cho hắn có cơ hội cùng Trương Tử Hề phân tranh cao thấp.
Trương Tử Hiên là người có dã tâm rất lớn, vui sướng qua đi, hắn nghĩ lại câu nói "đừng khiến ta thất vọng" của Trương Nghiêm Đình, nghĩ đến việc Trương Nghiêm Đình đã nói qua với hắn, chỉ cần hắn có thể "ăn" Lưu thị, Trương thị sẽ là của hắn. Vì thế hắn cũng không có lộ ra nhiều biểu tình vui sướng, mà là thật tự tin hồi đáp: "Cha, ngài yên tâm, con sẽ không khiến ngài thất vọng."
Trương Tử Hiên rời đi, Trương Nghiêm Đình một mình ngồi ở chỗ kia trầm tư. Nói với Trương Tử Hiên một câu kia, hắn cũng không phải nói giỡn, nếu Trương Tử Hiên thật sự có thể hoàn mỹ nuốt chửng Lưu thị, hắn sẽ đem Trương thị giao cho Trương Tử Hiên. Nhưng nếu không thể, hắn sẽ đem Trương thị giao cho Trương Tử Hề mà hắn vừa ý nhất.
Kỳ thật tình huống Trương Tử Hiên đối mặt lúc này, rất giống Trương Nghiêm Đình thời trẻ. Vu thị trước kia và Lưu thị hiện tại đều gặp chung một vấn đề, thì phải là hữu nữ vô nam. Lúc ấy Trương Nghiêm Đình cưới thiên kim Vu thị Vu Vận Nhiễm, nuốt chửng Vu thị, Trương Tử Hiên cưới thiên kim Lưu thị, có thể nuốt chửng Lưu thị hay không? Đây là khảo nghiệm Trương Nghiêm Đình dành cho Trương Tử Hiên.
Khai pháo rồi, đại gia tuyên bố đánh cho quân địch sml :3
=======================
Chương 140: Phụ thân - Nữ nhi
Trương Tử Hề rất tin tưởng vào kế hoạch khai phá khu đất phụ cận Tô Luyến Thấm, thậm chí một chút cũng không lo lắng Trương Nghiêm Đình sẽ phủ quyết nó, kế hoạch có khả năng mang đến lợi ích rõ ràng, cho nên không có lý do để bị phủ quyết. Hơn nữa như cô sở liệu, kế hoạch rất nhanh được phê chuẩn, Trương Nghiêm Đình thật sự lựa chọn Lưu thị làm công ty thừa kiến, cô chỉ không nghĩ tới, Trương Nghiêm Đình thế nhưng còn an bài Trương Tử Hiên làm người giám sát phối hợp toàn bộ công trình, đối với điểm ấy, Trương Tử Hề cười lạnh, cô cũng không coi trọng thành quả khai phá, đây chỉ là một phần khai đoan thôi.
Được thông tri, Trương Tử Hề lập tức báo cho Chu Tư Y, Tô Lâm và Trương Tử Mộng biết, kêu các nàng chuẩn bị ứng đối, về phần Tàng Huyền Thanh bên kia, Trương Tử Hề không có thông báo, bây giờ còn chưa phải thời gian để Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ xuất trướng.
Kế hoạch này xác thực khiến cho Trương thị và Lưu thị đều coi trọng, chỉ trong thời gian rất ngắn, liền xác định thời gian ký ước, còn quyết định tổ chức công khai. Nhưng mà cũng không biết là phương nào để lộ tiếng gió, buổi lễ còn chưa khai triển, các tạp chí lớn ở H thị đã chiếm được tin tức, địa khu quanh thân Tô Luyến Thấm bị rất nhiều người chú ý không lâu sau sẽ bị khai phá, nhưng lại là từ ba công ty lớn Trương thị, Tô thị, Lưu thị hợp tác khai phá.
Một khi đưa tin, H thị lập tức oanh động, đầu tiên là bởi vì Tô Luyến Thấm rất nổi tiếng, còn có địa khu xung quanh Tô Luyến Thấm đã bị chú ý rất nhiều năm, kế tiếp là phân lượng của ba công ty tham dự khai phá. Đối với tin tức như vậy, Trương thị, Tô thị, Lưu thị lại cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hiệu quả đạt tới, tăng thêm sự quan tâm của dân chúng, đề cao độ chú ý của kế hoạch.
Trương thị cùng Lưu thị bảo trì trầm mặc, điều này không khó lý giải, có lẽ hiệu quả như vậy đúng là mục đích của bọn họ, phòng điền sản cũng giống như minh tinh, đều là cần trải qua sao chỉ, sự nổi tiếng càng cao, giá trị cũng tự nhiên càng tăng. Nhưng Tô thị hoàn toàn bất đồng, bởi vì trước khi tổng tài Tô thị Tô Tử Phong nghe đến tin tức, hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc ấy cảm giác đầu tiên của hắn là tin lá cải, nhưng lúc phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến hẳn là vấn đề của Tô Lâm.
Tô Luyến Thấm đại hình thương trường cùng đất đai xung quanh đã chính thức chuyển tới danh nghĩa của Tô Lâm, dựa theo pháp luật quy định, Tô Lâm hoàn toàn có tư cách tự chủ xử lý mà không cần thông qua nguyên chủ Tô Tử Phong đồng ý. Nói như vậy xác thực phù hợp pháp lý, nhưng lại không phù hợp tình lý, Tô Tử Phong xem ra, mặc kệ như thế nào Tô Lâm đều phải hỏi ý kiến mình một chút, hoặc là thông báo mình một tiếng. Tô Lâm bên kia, có lẽ thật là bởi vì Tô Tử Phong đối cô thật sự là quá mức cưng chiều phóng túng, mới khiến cô tùy hứng làm bậy.
Hiểu rõ điểm này rồi, Tô Tử Phong sắc mặt có chút khó coi, hắn cảm thấy mình giống như bị đâm một nhát, là bị thân sinh nữ nhi đâm. Nhưng mà, có lẽ bởi vì giữa hắn và Tô Lâm đã hình thành hình thức nhất định, khiến hắn luôn bị vây nhược thế, hắn không có gọi điện thoại chất vấn Tô Lâm cái gì, mà là tĩnh tọa trầm tư.
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Tử Phong sắc mặt chậm rãi khôi phục, tức giận cũng là tiêu giảm không còn, càng nhiều là hư thán. Tô Lâm thực hiện như vậy, Tô Tử Phong có thể đi trách móc nặng nề cô cái gì sao? Quyền sở hữu đã chuyển nhượng cho Tô Lâm, cũng đại biểu đem quyền xử trí hoàn toàn giao cho Tô Lâm, hơn nữa hắn cũng tưởng Tô Lâm có thể phát triển Tô thị, không chỉ là một Tô Luyến Thấm. Bình tĩnh trở lại, Tô Tử Phong vẫn là quyết định gọi cho Tô Lâm.
Tô Lâm sớm có dự cảm Tô Tử Phong nghe tin tức xong thì sẽ gọi điện thoại cho cô, cô thật sự đã đâm Tô Tử Phong một nhát, nhưng cô cũng có nỗi khổ của mình, có chút này nọ bây giờ còn chưa thể nói, cô biết Tô Luyến Thấm đối với Tô Tử Phong đại biểu cho cái gì. Cô nghĩ, cô chỉ là mượn Tô Luyến Thấm và Tô thị tạm thời mà thôi, bởi vì cô biết, kế hoạch khai phá này cuối cùng sẽ không thành công, đây chỉ là một cái ván cầu cho bước đi tiếp theo của Trương Tử Hề.
Lúc này Tô Lâm cũng đang nhìn báo chí đưa tin, di động vừa lúc đặt bên cạnh tay cô, xem ra cô hẳn là có ý thức chờ đợi Tô Tử Phong điện thoại, quả nhiên, di động vang lên. Tô Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, màn hình biểu hiện thật là phụ thân của cô, Tô Tử Phong.
Cô trầm mặc nghe tiếng chuông vang ba tiếng, mới cầm lấy di động, ấn hạ nút nghe, không đợi bên kia mở miệng, câu đầu tiên cô đã kêu một tiếng hồi lâu cũng không từng kêu lên: "Alô, cha."
Tô Lâm sử dụng tâm cơ, cô hiểu biết phụ thân, biết làm thế nào có thể khiến hắn mềm lòng, không cần nhiều lắm hoa chiêu, chỉ cần xưng hô rất đơn giản là được. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng toàn cục, cùng phụ mẫu của chính mình sử dụng tâm cơ, rất nhiều thời điểm chúng ta có thể cho rằng một loại làm nũng, cho nên Tô Lâm xác thực cũng không có nhiều lắm hổ thẹn.
Tô Lâm một tiếng "cha" đúng là thu được hiệu quả, làm cho khẩu khí của Tô Tử Phong trở nên thật nhuyễn, hắn trầm mặc một hồi, hỏi: "Lâm nhi, kế hoạch khai phá đất hoang phụ cận Tô Luyến Thấm là thật sao?"
Đối với vấn đề như vậy, Tô Lâm còn có thể trả lời cái gì, có chút này nọ cô hiện tại không thể nói, một khi nói ra chỉ sợ toàn công uổng phí, do dự một hồi, cô vẫn là hồi đáp: "Vâng, cha, là thật."
Tô Lâm vốn nghĩ đến Tô Tử Phong sẽ tức giận, ít nhất sẽ chất vấn cô vì sao, nhưng Tô Tử Phong lại không có, hắn chỉ là trầm mặc, trong lúc đó còn giống như thở dài một hơi, không hề dây dưa đề tài này, mà là chuyển khẩu nói: "Lâm nhi, tuổi con cũng không nhỏ, là nên yên ổn xuống dưới."
Một phụ thân nói với nữ nhi những lời này, xác thực rất bình thường rất đương nhiên, nhưng Tô Tử Phong lại tựa hồ không có tự tin, khẩu khí cũng không có uy nghiêm đông cứng, ngược lại là có điểm thỏa hiệp.
Tô Lâm biết Tô Tử Phong sở chỉ là cái gì, đến tuổi này còn chưa kết hôn, yên ổn xuống dưới cũng là sự kiện kia mà thôi. Mà Tô Lâm cũng xác thực tính lập gia đình, nhưng cô không giống với suy nghĩ của Tô Tử Phong, người có thể khiến cô dừng chân chỉ có một, thì phải là Trương Tử Mộng.
Tô Lâm đương nhiên không có biện pháp cùng Tô Tử Phong biện luận, hơn nữa cô cũng không tính làm cho Tô Tử Phong hỏi đến việc chung thân đại sự, nghĩ đến Trương Tử Mộng, khoé miệng Tô Lâm theo bản năng hơi hơi giương lên, lộ ra nụ cười thật ấm áp, như một nữ nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc, cô đáp: "Cha, ngài không cần lo lắng, con đã biết."
Tô Lâm trả lời Tô Tử Phong, đó là một đáp án tốt lắm, ngăn cách Tô Lâm nhiều năm như vậy, hắn cũng không có trông cậy hai cha con lập tức hợp lại quan hệ, Tô Lâm có thể nghe hắn nói là được.
Treo Tô Tử Phong điện thoại, Tô Lâm ngồi ngây người hồi lâu, cùng Tô Tử Phong đối thoại không thể tránh né nhớ lại một ít chuyện cũ, tốt có mà không tốt cũng có. Tô Lâm thật hy vọng chính mình có thể mất trí nhớ, trước kia hết thảy đều quên mất, chỉ nhớ rõ Trương Tử Mộng, đối với cô mà nói, chuyện cũ thật là có chút nghĩ lại mà kinh. Nhưng cô biết không thể đơn giản là hối hận liền dễ dàng quên đi, nhắm mắt lại hít sâu một hồi, đem một ít trí nhớ lại áp tiến đáy lòng, không bao giờ suy nghĩ nữa.
Đang đắm chìm ở tân sinh tình yêu hạnh phúc ngọt ngào Tô Lâm, trong lòng nghĩ đến nhiều nhất tự nhiên là Trương Tử Mộng không thể nghi ngờ, cô mở mắt ra nhìn thời gian, không sai biệt lắm là giờ ăn cơm trưa, suy nghĩ một chút, cô liền mỉm cười cầm lấy di động, trực tiếp bát thông Trương Tử Mộng di động.
Tô Lâm thật sự là càng sống càng đi trở về, Trương Tử Mộng vừa bắt máy, cô liền giống như tiểu hài tử đòi kẹo, dùng thanh âm ngọt nị làm nũng nói: "Mộng Mộng a, hôm nay giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm có được hay không?"
Trương Tử Mộng hẳn là cự tuyệt, tiếp theo liền nghe thấy Tô Lâm nói: "Kỳ thật lái xe đi qua cũng không xa, hơn nữa không ăn chung với em, tôi ăn không vô."
......
"Không ăn không được, tôi đói. Em nhẫn tâm sao?"
......
"Tốt, em chờ tôi, lập tức đi ra."
Treo điện thoại, Tô Lâm cười đến giảo hoạt, động tác rất nhanh thu thập đồ đạc, cầm lấy chìa khóa xe liền đi ra văn phòng, cước bộ cực kỳ thoải mái vui vẻ, xem ra Trương Tử Mộng xác thực có năng lực làm cho Tô Lâm quên hết phiền não a.
Sắp hoàn rồi, editor là người mừng nhất ^^

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna