Google.com.vn Đọc truyện Online

5/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 115 + 116

Đăng bởi Ngân Giang | 5/7/18 | 0 nhận xét

Chương 115 - Quan hệ vi diệu

"Vấn Vấn, chúng ta về nhà đi." Lý Hâm dọn đồ hoàn tất, chuẩn bị cùng Nghiêm Nhược Vấn trở về phòng trọ.
"Em gái của em dặn chị ở lại ăn cơm chiều, em ấy nói ba mẹ em muốn gặp chị." Nghiêm Nhược Vấn nghĩ đến bữa cơm tối nay, trong lòng có chút cẩn thận.
"Đây không phải là cha mẹ chồng muốn thấy con dâu sao, chẳng phải là rất sốt ruột?" Lý Hâm vừa cười vừa hỏi.
"Lý Hâm." Nghiêm Nhược Vấn nhíu mày, nữ nhân này thực sự không có một chút đứng đắn, nàng không coi chuyện này vào đâu cả, vấn đề là thân phận của mình xấu hổ. Trước đây Tiền Thiếu Văn thường vào bệnh viện, cho nên coi như không xa lạ với Lý Viễn Đông, nghĩ đến trước đây khi Lý Viễn Đông hỏi quan hệ của mình và Lý Hâm đã đủ xấu hổ, thân phận của mình cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, vẫn xấu hổ như nhau, nghĩ đến cơm tối, trong lòng Nghiêm Nhược Vấn thế nhưng nửa giây cũng không thoải mái.
"Bọn họ sớm đã chấp nhận giới tính của em, hiện tại chỉ hy vọng em có thể tìm một nữ nhân đáng tin cậy để trông nom em, Vấn Vấn tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ hài lòng, bọn họ lúc nào cũng nghiêm nghị giống Vấn Vấn, cả ngày chỉ biết làm việc, chị hiểu không, vật họp theo loài, cho nên sẽ tuyệt đối thích chị." Lý Hâm an ủi nói.
Chẳng qua những lời này của Lý Hâm không thể làm cho Nghiêm Nhược Vấn an tâm, thân phận xấu hổ trong quá khứ và hiện tại vẫn còn, lại có năm năm quan hệ bất chính với Lý Hâm, sợ là không có cha mẹ nào hài lòng.
Tới buổi tối, Nghiêm Nhược Vấn gặp được cả gia đình của Lý Hâm: phụ thân Lý Viễn Đông, đại ca Lý Ích, còn có mụ mụ Diêu Thục Văn, nhưng người này ở trong bệnh viện đã từng gặp qua, quan hệ so với Lý Viễn Đông có thể xem là tương đối bình thường, mà càng là người quen, Nghiêm Nhược Vấn càng lại xấu hổ. Ngay cả Lý Viễn Đông và mọi người cũng có chút xấu hổ nhìn Nghiêm Nhược Vấn, từ lúc ban đầu khi Lý Hâm đưa ra điều kiện trao đổi để quay về làm bác sỹ là phải tôn trọng giới tính của nàng, bọn họ luôn cố gắng chuẩn bị tốt tâm lý, chờ đợi nữ nhi với khuôn mặt xinh đẹp quá phận trong tương lai sẽ đưa một nữ nhân về ra mắt, nhưng khi cái ngày này thực sự xảy ra, tâm lý bị kích thích không nhỏ, huống hồ nữ nhân này còn là người mà bọn họ từng quen biết.
"Tiền... Nghiêm tiểu thư, ngồi đi, không cần khẩn trương..." Diêu Thục Văn hoàn hảo nuốt vào ba chữ Tiền phu nhân, nếu không tình cảnh chỉ càng thêm xấu hổ. Kỳ thực Nghiêm Nhược Vấn khi còn là Tiền phu nhân, Diêu Thục Văn luôn có hảo cảm với nàng, khi đó Nghiêm Nhược Vấn chăm sóc Tiền Thiếu Văn rất cẩn thận, tuy thoạt nhìn chững chạc nhưng lộ ra một loại khí chất ôn nhu dịu dàng, khi đó Diêu Thục Văn từng nghĩ đó là một người vợ tốt, thế nhưng thoáng một cái người này từ Tiền phu nhân biến thành tình nhân của con gái mình, thân phận chuyển hóa như thế, Diêu Thục Văn còn thích ứng không kịp. Nhưng mà, Diêu Thục Văn lại may mắn nữ nhân Lý Hâm thích là Nghiêm Nhược Vấn, từ khi Lý Hâm nói nàng thích đồng tính, bị trượng phu đuổi khỏi nhà vài năm, nàng đã cố ý thăm dò một chút tư liệu có liên quan về les, do tin tức internet phát triển, vốn đối phương diện này không có kiến thức, bà đã hiểu được phân loại cái gì là T cái gì là P, sau đó bà còn tự động dự đoán Lý Hâm là P, bởi vì khi còn bé, Lý Hâm đặc biệt thích chơi đùa cùng các bé gái có chút nam tính, cho nên Diêu Thục Văn rất sợ nữ nhi ngày nào đó đưa một một *nam nhân giả* về nhà, hôm nay thấy Nghiêm Nhược Vấn, tuy nghĩ có phần xấu hổ, nhưng phần nhiều là cảm giác vui mừng.
Nghiêm Nhược Vấn biết Diêu Thục Văn không có ác ý, cảm giác hai bên xấu hổ nhìn nhau như vậy thật là không xong.
"Khụ khụ..." Lý Viễn Đông rốt cuộc là người chủ của gia đình, giả ý ho khan vài tiếng, cố gắng hóa giải tình cảnh xấu hổ này.
"Cùng ăn cơm đi, Nghiêm tiểu thư không cần câu nệ, coi nơi này là nhà của mình." Lý Viễn Đông mở miệng dặn dò.
"Không cần gọi Nghiêm tiểu thư, rất xa lạ, gọi Vấn Vấn hay Nhược Vấn là được rồi, mọi người cũng có thể xem chị ấy là con dâu hoặc con rể." Lý Hâm hiển nhiên không hiểu được ba mẹ mình và Nghiêm Nhược Vấn có bao nhiêu xấu hổ, còn lửa cháy đổ thêm dầu, nhanh mồm nhanh miệng thêm vào.
Nghiêm Nhược Vấn nghe thế, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, hận không kịp che lại miệng Lý Hâm. Lý Viễn Đông vốn chỉ giả vờ ho, không ngờ lại bị dọa đến mức ho thật, còn không quên trừng mắt đại nữ nhi không nên thân của mình, con nhóc này trước khi mình ra ngoài còn muốn chết không cần sống, lúc này lại tinh lực tràn trề, làm cho Lý Viễn Đông thực sự hận thiết bất thành cương (tiếc rèn sắt không thành thép), cả ngày chỉ biết tình tình ái ái nông cạn, nếu nàng chịu khó dùng tâm tư như vậy chuyên chú trong lĩnh vực y học, Lý Viễn Đông dám cam đoan, Lý Hâm nhất định đạt được địa vị cao trong tương lai. Diêu Thục Văn nhìn Nghiêm Nhược Vấn cũng cảm thấy xấu hổ nói không nên lời, ngay cả Lý Ích mới vừa về nhà cũng không cấm ghé mắt nhìn Nghiêm Nhược Vấn, Lý Dao trực tiếp lắc đầu, có đôi khi Lý Dao nghĩ tỷ tỷ nhà mình thực trì độn.
"Anh hai đã về, vừa lúc người một nhà đông đủ, ăn cơm đi." Lý Dao tận tâm đánh vỡ thế cục xấu hổ.
"Vấn Vấn, em nói cho chị biết, anh của em rất ngốc, em gái của em lại như gà mái mẹ." Lý Hâm tẫn trách nhiệm nói ra tính nết của người nhà giúp Nghiêm Nhược Vấn nhận thức, vì muốn kéo gần khoảng cách gia đình mình với nàng. Nghiêm Nhược Vấn chỉ xấu hổ nhìn Lý Ích và Lý Dao cười một cái, nhưng rất hiển nhiên, Lý Hâm không có tác dụng làm dịu quan hệ giữa mọi người, ngược lại càng khiến mọi người ngượng ngùng hơn, Nghiêm Nhược Vấn nghiêm trọng hoài nghi trình độ giao tiếp của Lý Hâm.
Lý Dao đối với tỷ tỷ của mình cảm giác thật vô lực, tỷ tỷ ngoại trừ cẩn thận ở phòng mổ và phòng bếp, những lúc khác thực sự là miễn bình luận.
Bữa cơm này, làm cho mọi người ăn không tiêu, Lý Hâm ngược lại ăn rất ngon miệng.
Chờ ăn cơm xong, Nghiêm Nhược Vấn thật ra yên tâm không ít, tuy trường hợp xấu hổ, nhưng không có cảm giác ác ý và chán ghét. Nàng nhận ra Lý Hâm giống như kẻ bị đột biến gien trong gia đình, bất luận là tướng mạo hay tính tình. Kỳ thực diện mạo của Lý gia không phải cực kỳ ưu tú như Lý Hâm, Lý mụ mụ tướng mạo tuyệt đối không tính xuất chúng, thế nhưng có được khí chất mà những nữ nhân cùng tuổi khó so được; có lẽ Lý Ích giống nàng, cũng không xuất chúng, chẳng qua dáng người cao gầy, đeo mắt kính, thoạt nhìn nhã nhặn; Lý Dao coi như trung đẳng mỹ nữ, nhưng gương mặt thua xa vẻ đẹp của Lý Hâm. Bốn người bọn họ đều là người nội liễm, ít nhất đi ra ngoài thoạt nhìn đều là những bác sỹ làm người bệnh an tâm, thế nhưng Lý Hâm nhiệt tình có thừa, hơn nữa có đôi khi còn bốc đồng, đây là phát hiện lớn nhất mà Nghiêm Nhược Vấn thấy được.
Lý Viễn Đông coi như hài lòng với Nghiêm Nhược Vấn, cá tính nghiêm cẩn, tiến thoái thích đáng, tuy không thích thân phận trước đây của nàng, nhưng rốt cuộc coi như là một nữ nhân đàng hoàng, ít nhất khi đi chung với Lý Hâm, thoạt nhìn càng là người đáng tin cậy. Quan trọng nhất là Lý Hâm rất nghe lời nàng, giống như chỉ có nàng mới quản lý được, không chiều theo tính tình tản mạn của nữ nhi, nghĩ đến Lý Hâm dám bỏ việc hai tháng, Lý Viễn Đông rất muốn phát hỏa.
"Đêm nay, các con cùng nhau ở lại đây đi." Đại nữ nhi từ khi lớn lên, nếu không bị thất tình, số lần ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Lý mụ mụ rất muốn nữ nhi có thể ở nhà nhiều một chút.
"Không cần, nhà bên kia không xa lắm." Trong lòng Lý Hâm tràn đầy mong đợi cùng Nghiêm Nhược Vấn có thế giới hai người, một chút cũng không thích ở nhà, nàng cũng sợ Nghiêm Nhược Vấn không được tự nhiên.
"Chị, chị năm năm không ở nhà, mẹ rất nhớ chị, có thời gian nói chuyện với mẹ một hồi." Lý Dao không chỉ là tri kỷ muội muội, còn là tri kỷ nữ nhi, nói ra suy nghĩ của mẫu thân.
"Lý Hâm, đêm nay em ở lại với mẹ của em đi." Nghiêm Nhược Vấn bỗng nhiên mở miệng, là một cô nhi nàng kỳ thực rất hâm mộ Lý Hâm, có một gia đình hoàn chỉnh, có cha mẹ yêu thương, còn có một ca ca chiều chuộng, một muội muội tri kỷ.
"Vậy còn chị?" Lý Hâm hỏi Nghiêm Nhược Vấn, nàng không muốn để Vấn Vấn về nhà một mình.
"Chị cũng ở lại." Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm lo lắng, lập tức từ bỏ suy nghĩ trở về một mình.
"Đêm nay em sẽ tận tình tán gẫu với mẹ." sau khi nghe Nghiêm Nhược Vấn ở lại, Lý Hâm mới an tâm hướng mụ mụ làm nũng.
Nữ nhi ở lại tự nhiên hài lòng, thế nhưng cũng có chút thất lạc, mụ mụ mời ở lại còn không bằng một câu nói của Nghiêm Nhược Vấn, thế nhưng sớm đã nhìn thấu bản chất cánh tay hướng ra ngoài của Lý Hâm, Lý mẹ rất nhanh điều tiết tốt tâm tình trong lòng.
Buổi tối, Lý Hâm, Lý Dao, hai nữ nhi cùng mẫu thân trò chuyện tri kỷ cho đến tận khuya, Diêu Thục Văn mới thả hai người về phòng, còn dặn dò Lý Hâm, lần sau gọi luôn Nghiêm Nhược Vấn đến.
Lý Hâm trở về phòng thấy Nghiêm Nhược Vấn đang ngủ, nhìn gương mặt say ngủ của Nghiêm Nhược Vấn, trong lòng Lý Hâm cảm thấy thỏa mãn, nàng nhanh chóng nhấc chăn, tiến vào trong lòng Nghiêm Nhược Vấn. Lý Hâm tham lam ngửi khí tức trên người nàng, nghĩ tới hai tháng trước trằn trọc mất ngủ, lại muốn dày vò Nghiêm Nhược Vấn một phen, ai để cho nàng ngủ ngon như vậy, không công bằng.
Nghiêm Nhược Vấn mơ hồ cảm giác có người quấy nhiễu, nàng chậm rãi mở mắt, gương mặt xinh đẹp của Lý Hâm đang chằm chằm nhìn mình.
"Em đã về?" Nghiêm Nhược Vấn buồn ngủ mông lung hỏi.
"Vấn Vấn, em đói bụng." Vẻ mặt Lý Hâm nóng bỏng nhìn Nghiêm Nhược Vấn nói.
Nghiêm Nhược Vấn thấy đôi mắt lóe sáng của Lý Hâm, đầu óc trì độn của nàng khi hiểu ra ý đồ của Lý Hâm xong, trong nháy mắt bị giật mình tỉnh giấc, lập tức không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.

Chương 116 - Quá khứ của Nghiêm Nhược Vấn

Nghiêm Nhược Vấn bị Lý Hâm dày vò mệt mỏi cực kỳ nằm vật trên giường, bàn tay của Lý Hâm như cũ trên lưng Nghiêm Nhược Vấn sờ tới sờ lui, Vấn Vấn thực là yếu, công không xong còn có thể lý giải, thụ không xong là không được a.
"Lý Hâm, em tràn trề tinh lực quá." Nghiêm Nhược Vấn chôn đầu vào gối kêu rên, nghĩ đến thân thể mình một lần lại một lần hòa tan dưới thân Lý Hâm. Nghiêm Nhược Vấn phải thừa nhận, Lý Hâm đặt biệt am hiểu chiều chuộng nữ nhân.
"Vấn Vấn thoải mái không? Có muốn một lần nữa hay không?" Lý Hâm ái muội hỏi, mỗi lần nàng hầu hạ Nghiêm Nhược Vấn xong đều thử hỏi một câu. Trước đây Nghiêm Nhược Vấn tám phần mười chỉ biết mắt lạnh nhìn mình, không giống bây giờ, lỗ tai đều đỏ.
Nghiêm Nhược Vấn ngồi dậy, tay trực tiếp chen vào giữa hai chân Lý Hâm, vuốt ve đầm lầy ẩm ướt mềm mại kia. Lý Hâm hiển nhiên không ngờ tới Nghiêm Nhược Vấn lại trực tiếp như thế, nhất thời phản ứng không kịp, thừa dịp Lý Hâm còn không phản ứng, Nghiêm Nhược Vấn xoay người đem Lý Hâm đặt dưới thân.
Lý Hâm đối diện với biểu tình nghiêm túc pha lẫn một chút nóng bỏng của Nghiêm Nhược Vấn, đột nhiên nghĩ Nghiêm Nhược Vấn thật cường thế, sự mạnh mẽ của Vấn Vấn rốt cuộc dẫn đến trên giường. Lý Hâm bỗng nhiên mong chờ chuyện sắp xảy ra, nàng chính là thích cảm giác được Vấn Vấn chinh phục.
Nghiêm Nhược Vấn chôn mặt vào bộ ngực đầy đặn của Lý Hâm, cúi đầu cắn lên một bên đỉnh núi, Lý Hâm bị đau nhỏ giọng than thở, rõ ràng rất đau, nhưng không hiểu sao lại khiến Lý Hâm càng thêm hưng phấn, nàng hoàn toàn không biết bản thân có tiềm chất M (masochist), đôi chân tự giác quấn lấy phần eo của Nghiêm Nhược Vấn, để cơ thể của hai người dán chặt vào nhau.
Khóe miệng của Nghiêm Nhược Vấn không khỏi giương lên, Lý Hâm trời sinh là vưu vật nhiệt tình trên giường, trong lòng nàng nảy ra dục vọng chinh phục trước nay chưa từng có, nàng muốn ở trên giường chinh phục nữ nhân này, làm cho Lý Hâm vĩnh viễn không thể bỏ mình.
Lý Hâm nhìn biểu tình của Nghiêm Nhược Vấn cảm giác, đêm nay cùng với trước đây có chút bất đồng, trước đây Nghiêm Nhược Vấn rất thụ động, hiện tại là tích cực chủ động, biểu hiện tích cực của Nghiêm Nhược Vấn khiến Lý Hâm cảm giác được nàng có được nhiệt tình hiếm có.
Sự nghiêm túc của Nghiêm Nhược Vấn có được chấp nhất và chuyên chú mà người thường không bằng, cho nên đến nỗi người có tinh lực tràn trề như Lý Hâm cũng chịu không nổi, bởi vì quá mức kích thích mà âm thanh trở nên khàn khàn, thế nhưng Nghiêm Nhược Vấn không để ý Lý Hâm cầu xin tha thứ, vẫn muốn nàng đến khi Lý Hâm gần như muốn khóc. Sự cố chấp này làm Lý Hâm vừa yêu vừa hận, nàng nghĩ quả nhiên ăn đến bảy phần no là tốt nhất, nếu vẫn duy trì tiếp tục, ăn rất no đến mức vài ngày không muốn ăn nữa thì thật đáng sợ.
Nghiêm Nhược Vấn sau khi đánh bại Lý Hâm cảm giác rất tốt. Vì vậy càng thích trò chơi chinh phục này, đến nỗi thỉnh thoảng Lý Hâm chịu hết nổi, nàng còn tiếc nuối nhìn Lý Hâm. Lý Hâm mỗi lần đều muốn cắn chăn phát khóc, nàng bị Nghiêm Nhược Vấn lừa đảo, trước đây còn nghĩ rằng kẻ này thuộc phái cấm dục, phi! Chỉ cần làm cho nữ nhân này chủ động một lần, sự chăm chỉ của nàng thực sự làm cho người ta nghĩ mà sợ. Chẳng qua cũng may Lý Hâm đối với thân thể Nghiêm Nhược Vấn rõ như lòng bàn tay, không đến mức để bản thân thất bại thảm hại, chí ít có đôi khi nàng vẫn có thể bù lại thể diện.
"Dậy đi, chúng ta ra ngoài." Nghiêm Nhược Vấn đẩy người Lý Hâm.
"Không cần đi, hôm nay là cuối tuần, chúng ta vẫn ở nhà tốt hơn." Lý Hâm vươn tay ôm chặt Nghiêm Nhược Vấn, làm nũng nói, công tác của nàng và Vấn Vấn luôn bề bộn, thời gian nghỉ ngơi thiếu hụt trầm trọng. Nàng cố ý lợi dụng quan hệ của lão ba, làm cho thời gian nghỉ của mình phù hợp với thời khóa biểu của Vấn Vấn, nàng hận bản thân không thể một ngày 24 tiếng đồng hồ đều quấn quít Vấn Vấn.
"Vậy em tiếp tục ngủ, chị ra ngoài." Nghiêm Nhược Vấn vốn định cùng Lý Hâm đi một nơi, bất quá tối hôm qua Lý Hâm trực ban đến khuya, có lẽ còn rất mệt mỏi, Nghiêm Nhược Vấn nghĩ lần sau cũng được.
"Đi đâu vậy?" Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn kiên quyết muốn ra ngoài, liền nhanh chóng thức dậy, không muốn bị bỏ trong nhà một mình.
"Cô nhi viện." Nghiêm Nhược Vấn cách hai tháng đều đến cô nhi viện một lần, cho tới bây giờ chưa từng gián đoạn.
"Chị là cô nhi?" Ở trên xe, Lý Hâm cẩn thận hỏi Nghiêm Nhược Vấn, thì ra Vấn Vấn là cô nhi, bản thân trước đây như thế nào không phát hiện ra? Lý Hâm tự trách, cảm giác mình rất sơ ý.
"Ân, trước 5 tuổi chị là cô nhi, lúc 5 tuổi được người nhận nuôi, 12 tuổi lại bị đưa về cô nhi viện." Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên nói, nàng không bao giờ nói những chuyện này với người ngoài, chẳng qua từ khi quyết định một đời cùng Lý Hâm, Nghiêm Nhược Vấn đã chuẩn bị tiếp thu Lý Hâm bước vào quá khứ của mình.
"Vì sao bị đuổi về cô nhi viện?" Quá khứ của Vấn Vấn rốt cuộc là sinh hoạt như thế nào?
"Từ 5 tuổi đến 7 tuổi, bọn họ rất tốt với chị, coi chị như con ruột, sau 7 tuổi dưỡng mẫu vẫn khó mang thai sinh ra em gái..." Cho dù đã qua thời niên thiếu, ký ức này còn rõ ràng như vậy.
"Sau khi sinh hài tử, bọn họ không còn đối xử tốt với chị nữa đúng không?" Lý Hâm cảm thấy trong lòng bỗng nhiên vừa tức giận vừa đau lòng, nàng hận bản thân, mình lúc này mới biết được thân thế của Vấn Vấn, nếu như sớm biết một chút, mình sẽ đối nàng tốt hơn.
"Đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì." Nghiêm Nhược Vấn không trách bọn họ, thân sinh và được nhận nuôi, rốt cuộc không giống nhau, nàng ngay từ đầu chính là cô nhi, chỉ là trở lại làm cô nhi mà thôi, nhưng mà cảm giác bị bỏ rơi cũng không dễ chịu.
"Vậy bây giờ bọn họ ở đâu?" Lý Hâm hỏi, nếu như để cho mình biết họ là ai, nhất định sẽ đến mắng cho những người đó một trận.
"Lúc 12 tuổi, toàn gia đình của họ đã di dân, không còn liên hệ nữa." Gương mặt của Nghiêm Nhược Vấn không có biểu tình, chỉ chăm chú nhìn phía trước mà nói.
Nghiêm Nhược Vấn bây giờ không biểu hiện quá nhiều ưu tư, thế nhưng Lý Hâm biết những năm đó Nghiêm Nhược Vấn nhất định sống không tốt, nghĩ tới đây, Lý Hâm cảm thấy trong lòng đau quá.
"Vấn Vấn..." Lý Hâm đau lòng gọi nàng.
"13 tuổi gặp Thiếu Văn, Tiền Thiếu Văn là người thiện lương, anh ta còn nhiều chuyện tìm cho chị một đôi vợ chồng tốt bụng, chính là cha mẹ nuôi sau này của chị, khi đó chị giống như một con nhím, nhưng bọn họ cực kỳ kiên trì tiếp cận, vô cùng tốt với chị, dùng một năm trời, chị mới chậm rãi tiếp thu bọn họ, vài năm này, họ thực sự tốt với chị..." Nghiêm Nhược Vấn lúc nói đến cha mẹ nuôi, biểu tình rõ ràng nhu hòa rất nhiều, thế nhưng cũng mang theo một tia ưu thương.
"Hiện tại bọn họ ở đâu?" Lý Hâm tiếp tục hỏi.
"Lúc chị 20 tuổi, thận của ba nuôi bị suy kiệt phải thay thận, cần một số tiền lớn, ba mẹ nuôi không dư dả gì, chị vừa vặn lên đại học, gặp Thiếu Văn được anh ta  giúp đỡ tiền để phẫu thuật. Chỉ là sau khi mổ, thân thể ba nuôi không tốt hơn, sau một lần bị cảm ông ấy liền qua đời, lúc ba nuôi đi, tinh thần mẹ nuôi không còn tốt, đến nỗi ngày thường hay ngẩn người, sau đó bị tai nạn xe cộ cũng qua đời, tử dục dưỡng nhi thân bất đãi (con muốn nuôi mà cha mẹ không chờ)..." Hơn các cô nhi khác, Nghiêm Nhược Vấn nghĩ bản thân mình còn may mắn, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối không thể hiếu thuận với cha mẹ nuôi.
"Vấn Vấn, người nhà của em chính là người nhà của chị, em sẽ dùng rất nhiều rất nhiều tình yêu để yêu chị, cả đời bất ly bất khí, sau này cũng sẽ lễ phép hơn với Tiền Thiếu Văn." Lý Hâm nghiêm túc nói, nàng rốt cuộc biết Vấn Vấn vì sao sẽ tốt với Tiền Thiếu Văn như vậy, cũng biết gần đây vì sao Vấn Vấn đối đãi cha mẹ của mình còn tri kỷ hơn so với đứa con ruột này, Lý Hâm cảm thấy may mắn mình trị lành bệnh cho Tiền Thiếu Văn.
Nghiêm Nhược Vấn nghe xong có chút xúc động, cả đời bất ly bất khí, nàng thực sự sợ bị bỏ rơi, cho nên luôn bắt buộc bản thân làm chuyện gì cũng phải tốt nhất, khiến cho bản thân ưu tú không biến thành gánh nặng của người khác. Nghiêm Nhược Vấn nghĩ được Lý Hâm yêu là một chuyện hạnh phúc, bất kể thời gian gì nàng đều đặt mình ở vị trí đầu tiên, hơn nữa chuyện người nhà của nàng cũng coi mình như người trong gia đình cũng rất hấp dẫn. Lý gia là một gia đình làm cho bản thân cảm thấy ấm áp, đây là khuyết điểm mà Tiền gia vì lục đục tranh đấu gia tộc vẫn không đạt được.
"Lý Hâm, cho nên tốt với ba mẹ một chút, mẹ em muốn chúng ta trở về nhà sống." Nghiêm Nhược Vấn nhớ tới Lý mụ mụ gần đây thường chủ động tìm mình, giữa những cuộc trò chuyện, bà mong muốn mình có thể khuyên Lý Hâm về nhà sống. Trên thực tế Nghiêm Nhược Vấn không hề bài xích đề nghị này, người lớn tuổi luôn thích gia đình náo nhiệt, chỉ là Lý Hâm thích thế giới của hai người, cho nên Nghiêm Nhược Vấn cũng không dự tính cưỡng bức Lý Hâm mà muốn để nàng tự lựa chọn.
"Ân, cũng được." Lý Hâm tuy luyến tiếc thế giới hai người, nhưng Vấn Vấn là một hài tử hiếu thuận, gần nhất bách y bách thuận (bảo sao nghe vậy) với yêu cầu của mẹ mình có thể hiểu được, khiến cho Lý Hâm có chút ghen tuông, chỉ sợ sau này địa vị trong nhà của mình không bằng nhị lão. Chẳng qua, quan trọng nhất là Vấn Vấn thích.
Sau khi vào cô nhi viện, Lý Hâm phát hiện Tiền Thiếu Văn đã có mặt, thân thể của hắn có vẻ rất khỏe mạnh, hắn mặc áo sơ – mi trắng, vẻ mặt rực rỡ nụ cười ấm áp, giống như một vị hoàng tử, rõ ràng là đến vì Vấn Vấn, Lý Hâm nghĩ không thể lơ là, chẳng qua địch ý đối với Tiền Thiếu Văn đã giảm thiểu không ít.
Tiền Thiếu Văn gặp Lý Hâm cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy ký ức vốn thuộc về hắn và Nhược Vấn hôm nay bị Lý Hâm chia xẻ rồi, trong lòng cực kỳ mất mát, chẳng qua nghĩ đến quan hệ của hai người, cũng liền tiêu tan, rốt cuộc nàng không phải của mình.
"Gần đây em có khỏe không?" Tiền Thiếu Văn tận tình duy trì phong độ hỏi thăm.
"Tốt lắm, thân thể của anh có tốt hơn chút nào không?" Nghiêm Nhược Vấn thấy Tiền Thiếu Văn so với trước đây khỏe mạnh hơn nhiều, hài lòng phát ra từ nội tâm.
"Ân, sau khi giải phẫu, thân thể tốt rất nhiều, nói đến phải cám ơn bác sỹ Lý." Tiền Thiếu Văn ôn hòa, vừa cười vừa nói.
"Tuy phẫu thuật thành công, nhưng cơ thể của anh vốn không tốt, cho nên phải chú ý một chút, không nên vận động mạnh, ẩm thực cũng muốn khống chế..." Nếu là trước kia, Lý Hâm mới không quan tâm Tiền Thiếu Văn sống hay chết, không có địch ý đã là không tệ, như thế nào hôm nay chủ động hỏi thăm, điều này làm cho Tiền Thiếu Văn ngạc nhiên không thôi. Nghiêm Nhược Vấn bất ngờ ngoài ý muốn, Lý Hâm quả nhiên là một nữ nhân nói được thì làm được, Nghiêm Nhược Vấn nhìn Lý Hâm, hoàn hảo mình không bỏ qua nữ nhân này.
Lý Hâm thấy ánh mắt Nghiêm Nhược Vấn nhìn mình trở nên mềm mại, cảm thấy được, ân, ôn hòa với tình địch mới có thể biểu hiện sự mạnh mẽ của chính mình, đạo lý này không sai.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna