Google.com.vn Đọc truyện Online

5/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 113 + 114

Đăng bởi Ngân Giang | 5/7/18 | 0 nhận xét

Chương 113 - Chúng ta chia tay đi

"Em hôn cô ta bởi vì cô ta là người yêu trước đây của em, chúng em ngày hôm qua gặp lại, cô ta nghĩ một lần nữa bắt đầu. Em biết cô ta là một người kiên định, một ngày còn có tình ý với em, cô ta sẽ không buông tay, em không muốn cô ta níu giữ ký ức không tha, phương pháp hữu hiệu nhất chính là nói cho cô ta biết tâm hồn và thân thể em đối cô ta không còn cảm giác. Đây là yêu cầu cuối cùng em đáp ứng cô ta, em không bao giờ nữa có thể đối với cô ta giống như trước đây, cho dù không yêu, em cũng muốn có được ký ức hoàn mỹ cuối cùng dành cho cô ta. Em là người trọng tình cảm, không thể đối diện người yêu cũ một cách lạnh lùng." Lý Hâm tự giễu mà nói, nếu nàng đối với tình cảm có thể dứt khoát một chút, nàng và Nghiêm Nhược Vấn đã sớm mỗi người một ngả, là mình vẫn luôn không than không oán lôi kéo Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn nghe Lý Hâm giải thích, càng trở nên im lặng, Lý Hâm nguyên bản chính là loại người mà mình khó có thể lý giải, dùng cảm tính suy nghĩ vấn đề, trọng tình cảm, trọng cảm giác, trọng nghi thức, coi trọng quá nhiều thứ mà mình khó có thể lý giải, vĩnh viễn đều không biết dùng phương thức chính xác để xử lý mọi chuyện. Loại tư duy không lý tính này dường như truyền nhiễm, nếu không bản thân thế nào sẽ vì đố kỵ bị kích thích hồ đồ mặc kệ bản thân dùng loại ngôn ngữ không chịu trách nhiệm.
"Xin lỗi, Lý Hâm, có lẽ chị không thích hợp với em." Nghiêm Nhược Vấn vốn là muốn vì những lời ác độc khi nãy mà xin lỗi, nhưng đến bên miệng lại thay đổi thành một tầng ý khác.
Sắc mặt Lý Hâm nghe xong càng trở nên trắng bệch, không thích hợp, đến cuối cùng chính là không thích hợp, <ha ha>, không phải của mình, quả nhiên miễn cưỡng không được.
"Tốt thôi, chúng ta chia tay, em đi." Lý Hâm cảm thấy trong lòng tràn lan vô tận tuyệt vọng, yêu một cách bất lực, chỉ có thể buông tay, có thể đối Nghiêm Nhược Vấn hay bản thân đều tốt.
Nghiêm Nhược Vấn thấy biểu tình quá mức ngưng trọng của Lý Hâm, đột nhiên có cảm giác không tốt.
"Lý Hâm!" Nghiêm Nhược Vấn bắt được cánh tay của Lý Hâm, không muốn để nàng bỏ đi, thế nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Lần này đổi lại Lý Hâm tránh đi Nghiêm Nhược Vấn, dứt khoát xoay người ly khai, nàng cảm thấy trái tim đau đến mức hít thở không thông, mỗi một bước đi đều nặng nề như đeo gông, ngay cả chút sức để chạy cũng không có, thế nhưng lúc này Lý Hâm không cho phép bản thân tiếp tục mềm yếu.
Nghiêm Nhược Vấn sững sờ nhìn về phía Lý Hâm bỏ chạy, trong lòng đau đớn, nàng thực sự phải ly khai, dây dưa năm năm chỉ vì một câu nói mà kết thúc sao? Vốn nghĩ bản thân được giải thoát, không ngờ cảm thấy trái tim co rút, hình như bị cứng rắn xé rách, mà gương mặt trắng nõn cũng bỏng rát...
Nghiêm Nhược Vấn cho rằng không có Lý Hâm, sinh hoạt của nàng chậm rãi sẽ khôi phục bình thường, nhưng nàng phát hiện mình càng ngày càng dùng nhiều thời gian ngẩn người, suy nghĩ về Lý Hâm, đa phần thời gian cảm thấy trong lòng trống trơn, bỗng nhiên cuộc sống mất đi chỗ dựa, cả ngày không có việc gì làm trở thành một loại dằn vặt, làm cho Nghiêm Nhược Vấn chịu không nổi. Ở lúc này Tần thị gửi thư mời Nghiêm Nhược Vấn thư đến làm việc, Nghiêm Nhược Vấn cho rằng bản thân bắt đầu công tác rồi, tất cả có thể khôi phục bình thường, cho nên cũng không lo lắng lâu lắm, Nghiêm Nhược Vấn chấp nhận bước vào Tần thị nhậm chức. Nàng bắt đầu bận rộn làm việc, an bày hành trình của mình lúc nào cũng đầy kín, thế nhưng công việc không có hiệu quả như trước đây, trong lòng trống không một mảnh, nhiệt tâm làm việc vô luận như thế nào đều không thể lấp được bất mãn, trái lại càng ngày càng trống rỗng, tưởng niệm dành cho Lý Hâm càng ngày càng không thể khống chế.
Cách ngày nào đó tròn hai tháng ba ngày, Nghiêm Nhược Vấn nhớ rõ ngày nào đó Lý Hâm quyết tuyệt ly khai, cũng nhớ kỹ số ngày mà Lý Hâm rời đi. Nghiêm Nhược Vấn biết Lý Hâm lần này rất nghiêm túc, nghĩ tới đây cảm giác tâm tính thiện lương của mình từ khi Lý Hâm ra đi giống như bị trói buộc, không bao giờ thuộc về mình nữa. Nàng không thích trạng thái như hiện tại, thế nhưng không cách nào thoát khỏi tình trạng này.
"Làm việc có quen không?" Tần Vãn Thư mỉm cười với Nghiêm Nhược Vấn, là nàng đề nghị Tần Vũ mời Nghiêm Nhược Vấn, mặc dù đắc tội Tiền thị, nhưng tuyệt đối hoàn toàn đáng giá, nàng muốn chính là sự gia nhập của Nghiêm Nhược Vấn, có thể để bản thân hoàn toàn lui khỏi Tần thị đi làm chuyện mình muốn làm.
"Rất tốt." Đồng dạng công tác ở công ty gia tộc, nhưng ở Tần thị không cảm thấy bó chân bó tay, Tần thị đích thực là lựa chọn tốt nhất.
"Đây là một ít công tác trong tay tôi, tôi nghĩ đưa cô tiếp nhận, tôi muốn ly khai Tần thị đi làm một số chuyện bản thân muốn làm." Tần Vãn Thư cầm một xấp văn kiện đưa cho Nghiêm Nhược Vấn.
"Cô muốn đi?" Nghiêm Nhược Vấn có chút ngạc nhiên, Tần Vãn Thư mặc dù ở Tần thị không có chức vị cụ thể, nhưng trong tay phụ trách vài hạng mục đều là chính yếu của Tần thị, Nghiêm Nhược Vấn không ngờ Tần Vãn Thư tín nhiệm mình như vậy.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu, Tả Khinh Hoan bỏ đi, làm cho trong lòng mình nháy mắt trống vắng rất nhiều, nàng muốn làm một ít chuyện có ý nghĩa để lấp đầy trái tim.
"Tôi còn nghĩ cộng sự với cô nhất định là một chuyện khoái trá." Nghiêm Nhược Vấn tiếc hận nói, làm việc chung với Tần Vãn Thư xác thực là một chuyện vui vẻ.
Tần Vãn Thư chỉ mỉm cười, nàng rất thưởng thức thái độ làm việc của Nghiêm Nhược Vấn, bất quá nàng lúc nào cũng làm cho bản thân bận rộn không ngừng, giống như là đang trốn tránh cái gì đó.
"Cô là người đầu tiên ở Tần thị mỗi ngày tăng ca đến 12 giờ đêm, quản lý như vậy tìm ở đâu ra, người không biết còn tưởng Tần thị chúng tôi ngược đãi công nhân!" Tần Vãn Thư đùa giỡn nói.
Nghiêm Nhược Vấn không thể phủ nhận cũng chỉ cười trừ, nàng đột nhiên nhớ Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan cũng là một đôi, nàng khó có thể tưởng tượng nữ nhân như Tần Vãn Thư cũng sẽ thích nữ nhân, rõ ràng nàng và Tả Khinh Hoan cũng là một cặp đôi hoàn toàn trái ngược, giống như mình và Lý Hâm.
"Vì sao cô lại thích Tả Khinh Hoan?" Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên mở miệng hỏi, hỏi xong mới giật mình thấy vấn đề mình đặt ra quá thất lễ, nàng nhanh chóng xin lỗi.
Tần Vãn Thư có chút kinh ngạc nhìn Nghiêm Nhược Vấn, Nghiêm Nhược Vấn không giống loại người hay hỏi những vấn đề này, trừ phi trong lòng nàng hoang mang ở phương diện này.
"Thích hay không thích, không có nhiều vì sao như vậy, không cần phải vì mỗi một chuyện đều tìm một lý do thích đáng, có đôi khi tùy tâm là tốt rồi." Tần Vãn Thư nghiêm túc trả lời, nghĩ đến Tả Khinh Hoan, trong lòng lại nổi lên một tia muộn phiền.
Nghiêm Nhược Vấn trầm mặc, vương vấn điên cuồng trong hai tháng này, nàng không trì độn đến mức không biết bản thân đã yêu Lý Hâm, thế nhưng nàng sợ hãi cảm giác này, làm cho nàng không biết vì sao, muốn tùy tâm đi tìm Lý Hâm sao?
"Nghiêm tiểu thư." Lúc Nghiêm Nhược Vấn bước ra khỏi Tần thị, bị một nữ nhân gọi lại.
Nghiêm Nhược Vấn xoay người, thấy được một nữ nhân có chút tương tự Lý Hâm.
"Tôi là Lý Dao, em gái của Lý Hâm, có thể nói chuyện với chị được không?" Lý Dao tỉ mỉ quan sát một thân y phục công sở của Nghiêm Nhược Vấn, đây là người tỷ tỷ thích sao, thoạt nhìn là một người rất nghiêm cẩn và cứng nhắc, thảo nào tuyệt tình như vậy.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, nàng cũng muốn tìm hiểu một ít thông tin về Lý Hâm từ Lý Dao, nàng vừa quyết tâm đi tìm Lý Hâm.
"Chị ấy hai tháng này trải qua không tốt, mặc dù chị không thích chị ấy, có thể đến xem chị ấy một lần được không?" Lý Dao khẩn thiết thỉnh cầu, tỷ tỷ đã nhốt mình trong phòng hai tháng rồi, trong nhà mọi người rất lo lắng, chỉ sợ nàng lẩn quẩn trong lòng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bản thân sẽ không đến cầu xin Nghiêm Nhược Vấn.
"Em ấy bị cái gì?" Trong mắt Nghiêm Nhược Vấn hiện lên một tia lo lắng.
"Chị đến xem chị ấy sẽ biết." Lý Dao khổ sở nói, tình trạng của tỷ tỷ thật không tốt, giống như là tự sa ngã.
"Chị có yêu chị ấy không?" Lý Dao thấy sự quan tâm trong mắt Nghiêm Nhược Vấn, có thể nàng không phải hoàn toàn không thích tỷ tỷ, suy đoán này làm Lý Dao thật cao hứng, như vậy tỷ tỷ có hy vọng rồi.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, thời gian hai tháng đủ để nhìn rõ tâm tình của mình, trong lòng nàng bức thiết muốn thấy Lý Hâm.
"Xin chị nhất định phải nói cho chị ấy biết, chị ấy yêu chị như vậy." Chị ấy biết rồi nhất định cao hứng, Lý Dao rất tưởng niệm một Lý Hâm tinh thần sáng láng khi cầm dao thủ thuật, mà không phải một tỷ tỷ mất hết can đảm trốn ở trong phòng.
"Đây là phòng của chị ấy, chính chị vào đi." Lý Dao đưa Nghiêm Nhược Vấn đến trước cửa phòng Lý Hâm.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn cửa phòng của Lý Hâm, đột nhiên có cảm giác khẩn trương, loại cảm giác căng thẳng này giống với lần đầu được nhận nuôi.
Nghiêm Nhược Vấn thong thả đẩy cửa, phát hiện bên trong có chút tối.
"Tôi nói rồi, đừng tới phiền tôi, tôi chỉ muốn một mình yên lặng." Lý Hâm chôn đầu vào giữa hai chân, chưa từng ngẩng lên, chỉ tận lực hét to, vì sao, ngay cả một chút không gian để mình liếm vết thương cũng không cho.
Nghiêm Nhược Vấn đóng cửa lại đi tới, trong phòng khôi phục hôn ám, Nghiêm Nhược Vấn khẽ nhíu mày nhìn co lại một đoàn Lý Hâm, thoạt nhìn cực kỳ chật vật bất kham, trong lòng Nghiêm Nhược Vấn khẩn trương, nữ nhân này thế nào dằn vặt bản thân thành như bây giờ, rõ ràng nàng vốn là một kẻ yêu đẹp, nàng rốt cuộc yêu mình đến mức nào? Nghiêm Nhược Vấn bất chợt nhận ra Lý Hâm yêu mình phân lượng nặng đến mức bản thân khó có thể đánh giá.
Nghiêm Nhược Vấn hướng về phía Lý Hâm, ở trước mặt Lý Hâm ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào Lý Hâm, nghĩ nói cho nàng, kỳ thực mình rất nhớ nàng.
Tĩnh mịch trong tâm tình của bản thân, Lý Hâm có thể cảm giác được khí tức quen thuộc, chậm chạp ngẩng đầu, thấy Nghiêm Nhược Vấn ngồi ở trước mặt mình đang vươn tay về phía mình, trong nháy mắt, Lý Hâm cho rằng đây là ảo giác của bản thân.
Nàng ghét cảm giác này, nàng ghét Nghiêm Nhược Vấn dựa vào ảo giác xuất hiện, cũng ghét mình đến bây giờ vô pháp quên Nghiêm Nhược Vấn.
"Lý Hâm, em đã nói khoảng cách giữa chị và em có một ngàn bước, em đã đi chín trăm chín mươi chín bước, một bước cuối cùng để chị đi." Nghiêm Nhược Vấn thân thủ chạm vào gương mặt tiều tụy của Lý Hâm, hoàn toàn không giống bình thường quyến rũ, trắng xanh giống như nữ quỷ, Nghiêm Nhược Vấn cảm giác trái tim giống bị người đánh trở nên đau đớn.
Lý Hâm tham lam dựa vào gần Nghiêm Nhược Vấn, khi cảm giác được trên mặt mình có độ ấm của ngón tay, khí tức của Nghiêm Nhược Vấn càng ngày càng dày đặc, cảm thấy không phải ảo giác, nàng lập tức đẩy Nghiêm Nhược Vấn.


Chương 114 - Thói quen hay ái tình

Lý Hâm trừng mắt Nghiêm Nhược Vấn, chị ấy vì sao lại xuất hiện trong phòng mình, nữ nhân vô tình này không phải nói hai người không thích hợp sao, mình đã nỗ lực quên chị ấy, chị ấy còn đến đây làm gì?
"Chị không phải nói chúng ta không hợp nhau sao, em đang cố gắng phối hợp chị, làm cho bản thân không tiếp tục yêu chị nữa? Chị còn cái gì không hài lòng?" Lý Hâm tức giận hỏi.
"Chị rút lại lời nói trước đây, cũng vì những lời đó xin lỗi." Nghiêm Nhược Vấn nghĩ mình cần phải vì tổn thương người khác mà xin lỗi, có sai nhận lỗi là ưu điểm của Nghiêm Nhược Vấn.
"Nghiêm Nhược Vấn, chị nghĩ một câu xin lỗi là đủ sao? Hơn nữa chúng ta không có quan hệ gì, nói xin lỗi hay không cũng chẳng có gì!" Lý Hâm lạnh lùng hỏi Nghiêm Nhược Vấn, nàng không hiểu mục đích gặp mặt của Nghiêm Nhược Vấn, nếu như chỉ để xin lỗi, bản thân mình không cần.
"Lý Hâm, chị nghĩ chị thích em, nói thật, chị không biết xử sự như thế nào trong chuyện tình cảm, cho nên không biết hiện tại làm cái gì mới có thể cho em vừa lòng." Nghiêm Nhược Vấn lúc này nhìn Lý Hâm xù lông giống một con nhím nên rất thành khẩn và chân thành nói.
Lý Hâm không tin tưởng nhìn người trước mặt, Nghiêm Nhược Vấn nói thích mình, chị ấy làm sao sẽ thích mình, không phải ước gì nhất đao lưỡng đoạn với mình sao?
"Chị nói cái gì?" Lý Hâm không xác định hỏi lại một lần nữa.
"Chị thích em." Nghiêm Nhược Vấn thấy biểu tình có chút dao động của Lý Hâm, lập tức biết Lý Hâm muốn nghe những lời này.
"Chị như thế nào thích em?" Lý Hâm không tin, năm năm chưa từng làm chị ấy thích mình, lúc này Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên chạy đến nhà mình nói thích mình, một điểm cũng không giống chuyện thật xảy ra.
"Chị rất nhớ em, những ngày không có em, chị nhắm mắt lại sẽ nhớ đến em, nghĩ đến em có thể vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt chị, trong lòng chị cảm thấy khó chịu, chị nghĩ có lẽ đó là yêu, cho nên chị phải tìm em trở về." Nghiêm Nhược Vấn nói ra cảm giác thực thụ cho Lý Hâm nghe.
"Có thể chị chỉ là thói quen có người yêu chị, đột nhiên không có ai, chị không quen mà thôi." Lý Hâm tuy nói như vậy, thế nhưng trái tim không tự chủ nhảy nhót, rõ ràng đã kiên định quyết tâm muốn quên nữ nhân này, thế nhưng chỉ vì một câu của nàng, làm cho quyết tâm của mình thoáng cái tan thành mây khói.
Nghiêm Nhược Vấn sửng sốt, nàng phát hiện bản thân dĩ nên không cách nào phản bác lời nói của Lý Hâm, là một cô nhi bản thân kỳ thực rất sợ cô đơn, rất muốn có người yêu mình, tình yêu của Lý Hâm dành cho mình, chỉ là thói quen sao? Nghiêm Nhược Vấn bản thân cũng không xác định.
Tâm tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp của Lý Hâm không có duy trì được một phút đồng hồ khi thấy biểu tình cam chịu của Nghiêm Nhược Vấn, trở thành nổi giận đùng đùng, nữ nhân đáng hận này, quả nhiên chỉ là quen được mình yêu thương, quả nhiên chỉ hưởng thụ tình yêu của mình, mà không phải chân chính thích mình.
"Nghiêm Nhược Vấn, chị cút đi, em không muốn nhìn thấy chị, em ghét chị nhất!" Lý Hâm tức giận, nàng cố sức đẩy Nghiêm Nhược Vấn ra khỏi phòng, nàng ghét Nghiêm Nhược Vấn đến chết, nếu không thích chạy tới dao động quyết tâm của mình làm cái gì. Nàng nhất định quên đi Nghiêm Nhược Vấn, nàng không cần Nghiêm Nhược Vấn chỉ vì thói quen mà cùng nàng cùng một chỗ, cho dù là tập quán cũng không phải yêu đương, chí ít cũng phải tốn chút tâm tư gạt mình. Bản thân dù sao cũng cam tâm để nàng lừa gạt, thế nhưng nàng ngay cả tìm cớ gạt mình đều không muốn, nói chung nữ nhân như Nghiêm Nhược Vấn làm người ta tức giận đến đỉnh điểm.
Nghiêm Nhược Vấn bị Lý Hâm thô lỗ đẩy ra, kỳ thực yêu hay tập quán nàng không thể phân biệt, nàng không xác định bản thân nên làm cái gì mới đúng.
Nghiêm Nhược Vấn bị đẩy ra ngoài rồi, tâm tình của Lý Hâm không có tốt hơn, mà càng chuyển càng tệ, nàng đem mọi thứ trong phòng thành Nghiêm Nhược Vấn, giống như cho hả giận đập phá lung tung, Nghiêm Nhược Vấn, kẻ hỗn đãn này, quỷ ích kỷ!
Nghiêm Nhược Vấn ở ngoài cửa nghe được âm thanh vang lên thật lớn bên trong, có chút lo lắng Lý Hâm, cũng may Lý Dao có chìa khóa dự bị còn cắm ở ổ khóa.
Nghiêm Nhược Vấn lại mở cửa đi vào, thiếu chút nữa bị Lý Hâm ném trúng quyển sách vào người. Nghiêm Nhược Vấn nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn, khẽ nhíu mày, thích đập phá đồ đạc không phải thói quen tốt, sau này muốn làm cho Lý Hâm sửa lại cái thói quen xấu này mới được.
"Chị như thế nào còn không đi!" Lý Hâm quát Nghiêm Nhược Vấn, nguyên bản nghĩ cầm cuốn sách nặng trịch ném về phía Nghiêm Nhược Vấn, thế nhưng đó là đồ cứng, sợ thương tổn Nghiêm Nhược Vấn, đồ vật chuẩn bị ra khỏi tay lại rụt lại, nghĩ ném lại ném không được càng làm trong lòng Lý Hâm nổi đóa.
Lý Hâm là một nữ nhân cảm tính, Nghiêm Nhược Vấn kỳ thực cũng sợ Lý Hâm ném vào mình, cho nên nàng nhanh chân đi về phía Lý Hâm, chặt chẽ ôm lấy thân thể nàng, Lý Hâm muốn tránh ra, lại bị Nghiêm Nhược Vấn ôm càng chặt."Đừng ồn ào." Ngữ khí của Nghiêm Nhược Vấn có chút nghiêm khắc ra lệnh, không giận tự uy, làm cho Lý Hâm thực sự an tĩnh và ngoan ngoãn không ít.
"Yêu và thói quen có gì bất đồng, chị không phân biệt được, thế nhưng có quan hệ gì? Cho dù là tập quán, chị làm cho nó biến thành thói quen cả đời là được không phải sao?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi, để làm chi nhất định phải yêu, nàng và Lý Hâm đều trưởng thành, cũng không phải tiểu cô nương, theo đuổi những thứ không thực tế như vậy làm cái gì? Có thể tương hỗ phù trì (giúp đỡ lẫn nhau) tương nhu dĩ mạt (tương cứu trong lúc hoạn nạn) không phải mới là điều quan trọng nhất hay sao?
Lý Hâm suy nghĩ một chút ngẫm lại cũng có đạo lý, Nghiêm Nhược Vấn bản thân chính là một kẻ cực kỳ trì độn về mặt tình cảm, muốn nàng yêu mình thật là giống như đàn gảy tai trâu, dù cho Nghiêm Nhược Vấn chỉ là thói quen, biến thành tập quán cả đời nghe giống như một lựa chọn không sai, cả đời làm cho nàng không ly khai mình là được.
Thế nhưng Lý Hâm không muốn thỏa hiệp nhanh như vậy, có vẻ bản thân không có tiền đồ, dễ dàng dao động như vậy, cho nên Lý Hâm chính là xụ mặt không chịu hé miệng.
Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm tuy biểu tình nhìn như nước đá, nhưng thân thể đã mềm mại hơn nhiều, nàng không ngốc, hiểu được Lý Hâm có lẽ muốn mình dỗ dành nàng, nhưng *dụ ngọt* nữ nhân cố tình không phải ưu điểm của Nghiêm Nhược Vấn, nàng ôm Lý Hâm mới phát hiện Lý Hâm ốm đi không ít.
"Em hình như gầy rất nhiều." Nghiêm Nhược Vấn có chút đau lòng nói ra, nàng thích Lý Hâm trước đây, dáng người ma quỷ hầu như làm cho không ai dám nhìn trực diện.
"A!" Lý Hâm thét chói tai, lúc này mới nhớ tới hình trạng hiện tại của mình, nàng hiểu được bản thân bây giờ nhất định lôi thôi lộn xộn, khí sắc rất kém cỏi, nàng thế nào có thể để cho Vấn Vấn thấy được bộ mặt xấu xí của mình, đây là tối kỵ, tuyệt đối không cho phép bản thân xấu xí trước mặt người yêu.
"Thế nào?" Nghiêm Nhược Vấn bị tiếng thét của Lý Hâm làm cho hoảng sợ.
"Chị đi ra ngoài nhanh lên, em hiện tại rất xấu xí, em không muốn sống..." Lý Hâm kêu rên thảm thiết, nàng nhanh phiền muốn khóc, nàng cực lực nghĩ tránh thoát Nghiêm Nhược Vấn, nghĩ đẩy Nghiêm Nhược Vấn ra khỏi phòng lần thứ hai, một giây cũng không muốn làm cho Nghiêm Nhược Vấn nhìn thấy hình dạng bây giờ của mình.
Nghiêm Nhược Vấn như cũ ôm chặt Lý Hâm, không cho nàng giãy giụa, lại thấy một Lý Hâm trước đây, không hiểu cảm thấy ấm lòng, đây mới là Lý Hâm mà mình biết, là nữ nhân đối với bề ngoại cực kỳ lưu tâm.
"Không xấu, chưa có một lần giống như hiện tại xinh đẹp như vậy." Nghiêm Nhược Vấn nhìn Lý Hâm nghiêm túc thổ lộ.
"Nghiêm Nhược Vấn, nguyên lai chị cũng biết trợn mắt nói dối." Lý Hâm vô cùng kinh ngạc nhìn Nghiêm Nhược Vấn, phải biết rằng hiện tại hình dạng của mình so với nữ quỷ chẳng kém bao nhiêu, đợi đã, Nghiêm Nhược Vấn đây là dùng lời ngon tiếng ngọt sao? Nghiêm Nhược Vấn mà lại biết dỗ ngon dỗ ngọt!! Tuy rằng lời đường mật của Vấn Vấn vừa nghe đã biết không thật lòng, thế nhưng Lý Hâm rất hưởng thụ, chí ít nói rõ nàng chịu khó suy nghĩ, kỳ thực nàng không biết Nghiêm Nhược Vấn thật là nghĩ sao nói vậy.
"Nghiêm Nhược Vấn, chị làm gì ôm em chặt như vậy?" Lý Hâm tuy mang theo một chút bất mãn, nhưng trong lòng lại rạo rực vui sướng, ngay cả âm thanh hỏi ra đều mang theo cảm giác phát xuân.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Nghiêm Nhược Vấn nghĩ Lý Hâm chỉ cần thay đổi ánh mắt thì mị thái lập tức xuất hiện, nữ nhân này mị thái quả nhiên là hồn nhiên thiên thành (sinh ra đã có), nghĩ đến bản chất trêu hoa ghẹo nguyệt của Lý Hâm, trong lòng Nghiêm Nhược Vấn có chút chua chát.
"Sau này không chuẩn hôn người khác, mặc kệ là ai, không chuẩn đối với bọn họ thân mật quá mức." Nghiêm Nhược Vấn vô thức mệnh lệnh cho Lý Hâm, nàng một điểm cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như lần trước, chuyện quá khứ, nàng không muốn truy cứu, nhưng tuyệt đối không cho phép một sự kiện phát sinh hai lần.
"Chị không phải nói chị không cho em ăn no sao, em tự nhiên sẽ không an phận!" Nữ nhân không thích lôi chuyện cũ ra tính sổ sẽ không là nữ nhân, Lý Hâm vừa nghĩ đến Nghiêm Nhược Vấn nói mình như vậy, rất là tức giận.
"Vậy sau này, chị phụ trách cho em no nê." Nghiêm Nhược Vấn cũng có chút nghiêm túc nói, ân, cho nàng *no bụng* rồi, sẽ không đi tìm người khác.
"Chị làm được sao?" Lý Hâm khiêu khích hỏi.
"Thử thì biết thôi." Nghiêm Nhược Vấn khẽ híp mắt, bản thân nhất định phải chinh phục nữ nhân này, cọp không phát uy, còn tưởng là mèo bệnh. Nghiêm Nhược Vấn vẫn tin tưởng không có nhiệm vụ không thể hoàn thành, chỉ có người không đủ nỗ lực. Bàn tay của Nghiêm Nhược Vấn bò lên người Lý Hâm mặc dù bộ ngực có chút teo tóp nhưng vẫn đầy đặn cao ngất như trước, nhẹ nhàng xoa nắn, người thích hành động phải vững tin bản thân có đủ nghị lực.
Lý Hâm chụp tay Nghiêm Nhược Vấn, hiện tại nàng không muốn cùng Nghiêm Nhược Vấn có quan hệ, nàng muốn sửa soạn bản thân thật xinh đẹp mới được. Lý Hâm lần thứ hai đẩy Nghiêm Nhược Vấn ra khỏi phòng, bản thân tiến vào phòng tắm, thấy hình dáng trong gương của mình, lại thét to lên.

Lý Dao nghe được tiếng thét mười phần sung mãn của tỷ tỷ, vui mừng nở nụ cười, tỷ tỷ khôi phục tâm tình là tốt rồi, nàng thật đúng là nữ nhân vì yêu mà sống, mỗi lần thất tình đều dằn vặt bản thân chết đi sống lại, lần này vừa lâu vừa nghiêm trọng, thế nhưng một ngày làm lành với nhau, lập tức hồi sinh.

"Buổi tối lưu lại dùng cơm được không? Ba và mẹ rất muốn thấy chị!" Tuy Lý Dao không hiểu giữa hai người đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng rất may các nàng là lưỡng tình tương duyệt, cũng may tất cả đều là vũ quá thiên tình (sau cơn mưa trời lại sáng), trong lòng có khúc mắc cũng lập tức biến mất.
"Vậy phiền phức mọi người." Kỳ thực Lý Dao chững chạc hơn Lý Hâm, Nghiêm Nhược Vấn thầm nghĩ, vừa nghĩ đến đêm nay gặp được ba mẹ của Lý Hâm, Nghiêm Nhược Vấn có chút khẩn trương, mặc dù ở bệnh viện từng gặp qua Lý Viễn Đông, thế nhưng Nghiêm Nhược Vấn nghĩ thân phận hiện tại của mình có chút xấu hổ.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna