Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 63 + 64

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 63 - Bảo vật gia truyền

"Thân ái, thoải mái không?" Tả Khinh Hoan không giống như lúc trước trực tiếp gọi tên Tần Vãn Thư mà dùng cách xưng hô mật thiết hơn, nàng cảm thấy Tần Vãn Thư hiện giờ mới chân chính là nữ nhân của mình, hai người sau khi xảy ra những *hoạt động thân mật* sau mới chân chính là tình nhân, những ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng khẽ chạm vào đôi môi gợi cảm của Tần Vãn Thư, nhẹ giọng hỏi.
Tần Vãn Thư nhớ lại cảm giác vừa rồi mà thân thể có được, không dám nhìn thẳng Tả Khinh Hoan, nàng vùi mặt vào cần cổ Tả Khinh Hoan, không nghĩ trả lời vấn đề xấu hổ mà Tả Khinh Hoan đề cập.
Đầu ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại của Tần Vãn Thư, sau đó vô ý chạm đến hai đóa hồng vẫn còn mẫn cảm, hành động đó làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy tê dại, thân thể của nàng dưới sự vuốt ve của Tả Khinh Hoan hình như trở nên không còn là của bản thân, chỉ cần Tả Khinh Hoan khẽ trêu chọc, cả người đều phản ứng kịch liệt, Tần Vãn Thư không thích cảm giác này.
Tần Vãn Thư vội đè lại bàn tay đang phóng hỏa trên người mình, vừa mới nếm thử tư vị mới mẻ này, nàng sợ nếu còn tiếp tục bản thân sẽ chịu không nổi.
"Mệt rồi sao?" Tả Khinh Hoan vén lên một bên tóc dài bị tán loạn của Tần Vãn Thư, ôn nhu hỏi, nàng biết Tần Vãn Thư khắc chế quá mức, mặc dù đã hưởng qua tư vị tuyệt vời vẫn như trước kiềm nén bản thân, chỉ là có lẽ sau này sẽ không còn bài xích, đây có thể xem như là một bước tiến lớn.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu, toàn bộ sức lực của cơ thể giống như bị hút cạn, nàng chưa từng mệt mỏi quá như vậy.
"Vậy chúng ta ngủ thôi." Tả Khinh Hoan không vội vàng nhất thời, nàng tin tưởng ngày sau Tần Vãn Thư được mình *khai phá* sẽ yêu thích loại *vận động trên giường* này, không phải người ta thường nói <ba mươi như lang, bốn mươi như hổ> sao, Tần Vãn Thư vừa đúng 30 tuổi. Tay của Tả Khinh Hoan đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Tần Vãn Thư, thuận tiện ôm chặt nàng, vùi mặt vào chiếc gáy cao cao đó, nàng thực thích cảm giác có Tần Vãn Thư trong tay, cảm thụ được thân thể mềm mại của Tần Vãn Thư dựa vào mình, mặc dù cái gì cũng không làm chỉ cần được ôm Tần Vãn Thư cũng đủ khiến Tả Khinh Hoan hạnh phúc.
Tần Vãn Thư xoay mặt về phía Tả Khinh Hoan, ở khoảng cách rất gần ngắm nghía nàng, ngón tay tự động xoa lên vùng giữa lông mày, nàng thích nhất lông mày của Tả Khinh Hoan, vừa mảnh vừa dài, hàm chứa vẻ đẹp cổ điển, vẻ ngoài nhìn như thanh tâm quả dục mà bản chất thì lại một chút cũng không hề trong sáng.
"Khinh Hoan, cái tên này thực không tốt." Đầu ngón tay của Tần Vãn Thư vuốt ve mi gian Tả Khinh Hoan, ôn nhu nói.
"Có gì không tốt, nhân sinh khổ đoản, tự nhiên muốn tận hưởng lạc thú trước mắt." Tả Khinh Hoan ngậm lấy ngón trỏ thon dài xinh đẹp của Tần Vãn Thư, khẽ gặm cắn, liếm mút, có cảm giác thân thiết và khiêu khích nói không nên lời khiến Tần Vãn Thư đỏ mặt, đang muốn rút lại ngón tay nhưng bị Tả Khinh Hoan bắt được, không cho rút về, vì thế tình cảnh lúc này khiến Tần Vãn Thư cực kỳ bối rối, bối tử lý của nàng vẫn thực cẩn trọng và bảo thủ.
"Không phải nói là có lễ vật sao?" Tần Vãn Thư nhanh chóng nói sang chuyện khác, nàng thực ra không để ý chuyện Tả Khinh Hoan có chuẩn bị lễ vật hay không, chẳng qua tình cảnh lúc này vẫn làm nàng không tiêu hóa nổi sự nhiệt tình như lửa của Tả Khinh Hoan.
"Lễ vật vừa rồi chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?" Tả Khinh Hoan vui vẻ cười với vẻ mặt ái muội hỏi lại, tuy rằng Tần Vãn Thư cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này, nhưng Tả Khinh Hoan cảm thấy tối hôm qua mới được xem như là lễ trưởng thành chính thức của Tần Vãn Thư, lễ trưởng thành ở tuổi 30, tuy nói lễ vật đến chậm một chút nhưng lại có một phần tư vị khác.
"Không đứng đắn gì hết." Tần Vãn Thư thừa lúc Tả Khinh Hoan mở miệng nói chuyện, tranh thủ rút lại ngón tay, đưa tay ôm lại thân thể Tả Khinh Hoan, không thể phủ nhận sau đêm hôm qua, nàng cảm giác có sự biến hóa trong mối quan hệ của hai người, bất luận là địa vị của Tả Khinh Hoan đối với mình hay là mình ở trong lòng Tả Khinh Hoan, sự thân mật vô hình dường như càng sâu sắc rõ rệt hơn. Chớ trách chuyện đó được gọi là phát sinh quan hệ, sau khi phát sinh, quan hệ mới có thể tăng thêm một tầng.
"Em thật sự có chuẩn bị quà tặng nga." Tả Khinh Hoan trước đây chỉ lo những chuyện không đứng đắn, lúc này mới phát hiện chuyện đàng hoàng còn chưa làm xong, mắt thấy kim đồng hồ sắp vượt qua số 12, lễ vật sinh nhật còn chưa đem tặng người ta.
"Là gì vậy?" Tần Vãn Thư bỗng nhiên nổi lên một chút hào hứng, tuy rằng hôm nay lễ vật thu được đếm không xuể, nhưng nàng chờ mong nhất vẫn là quà sinh nhật của Tả Khinh Hoan.
"Chờ chút nga." Tả Khinh Hoan lập tức bò xuống giường, cũng chẳng thèm để ý thân thể trần truồng không một mảnh vải.
Tần Vãn Thư nhìn thân thể *trần như nhộng* của Tả Khinh Hoan, nói thật tuy nàng gầy nhưng thân hình cũng rất tương xứng, vòng eo so với mình còn muốn mảnh hơn rất nhiều, từ phía sau nhìn thấy càng có vẻ mỏng manh, rất có cảm giác nhược liễu phù phong (cây liễu trước gió), tóc dài suông thẳng rối tung tán loạn ở sau lưng, lại có một phiên tư vị khác. Tần Vãn Thư vẫn cảm thấy nữ nhân để tóc dài so với tóc ngắn càng thêm dịu dàng, Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan trên mặt mỉm cười mà bản thân nàng cũng không hề phát hiện được, không biết vì sao, lòng của nàng đối với Tả Khinh Hoan luôn mềm mại một cách khó có thể lý giải được.
"Đột nhiên chị phát hiện, thân hình của em so với nữ nhân khác cân xứng hơn nhiều, có học qua khiêu vũ sao?" Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Thư nhìn đến cơ thể *không mảnh vải* của Tả Khinh Hoan mà không có ý định né tránh, ngược lại còn nghiêm túc dùng ánh mắt đánh giá.
Tả Khinh Hoan thấy được Tần Vãn Thư chăm chú nhìn mình ngược lại có chút xấu hổ.
"Không có học chính quy, chẳng qua là từng được học qua khiêu vũ ống." Tả Khinh Hoan dùng vài từ đơn giản đáp lại, những chuyện này cũng không phải ký ức vẻ vang gì.
"Còn chị, có từng học không?" Tả Khinh Hoan tò mò hỏi, Waltz là điệu nhảy bắt buộc dành cho đại tiểu thư và công tử ca của xã hội thượng lưu. Hàn Sĩ Bân khiêu vũ không tệ, cho nên chắc hẳn Tần đại tiểu thư trước đây có lẽ không thể không học những môn này.
"Có biết một chút, nhưng không thể xem là tinh thông." Trước đây Tần Vãn Thư có từng học qua múa ba-lê, nhưng chỉ học một thời gian ngắn, cho nên không thể xem là giỏi, nhưng thật ra điệu nhảy Latin thì còn biết một ít, có một thời gian Thi Vân Dạng rất thích những vũ điệu sôi động này, nên thường xuyên kéo mình đi theo tập cùng, vì thế nàng cũng xem như biết sơ sơ, nhưng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, không dám so sánh với vũ công chuyên nghiệp.
"Nghe nói những người biết khiêu vũ, cơ thể dẻo dai hơn nhiều..." Tả Khinh Hoan ái muội vừa cười vừa nói, trong đầu Tả Khinh Hoan hiện lên các loại tư thế khác nhau, chuẩn bị về sau cùng Tần Vãn Thư nghiên cứu nghiên cứu.
Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ vào cái đầu chứa toàn những chuyện không đứng đắn của Tả Khinh Hoan, nữ nhân này đối với chuyện này thật sự là đặc biệt chấp nhất.
Tả Khinh Hoan bị Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ mới nhớ tới chuyện đứng đắn thiếu chút xíu quên mất, Tả Khinh Hoan từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng ngọc, chuẩn bị đeo lên cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư vừa thấy chiếc vòng ngọc này đã có chút kinh ngạc, đây là ngọc cổ, còn là loại từ thời Minh triều, vật quý trọng như vậy không giống là sở hữu của Tả Khinh Hoan.
"Em làm sao có được vật này?" Tần Vãn Thư kinh ngạc hỏi.
"Bà ngoại của em để lại cho mẹ em, vào sinh nhật thứ 15 mẹ em ném lại cho em, có thể nào nó là đồ cổ không?" Tả Khinh Hoan nói giỡn, nàng chỉ biết là bà ngoại mà nàng chưa bao giờ gặp mặt để lại cho nữ nhân sinh ra nàng, đây là quà sinh nhật duy nhất mà nữ nhân kia để lại cho mình, Tả Khinh Hoan cảm thấy nữ nhân đó tám phần là cảm thấy thứ này cũ kỹ, nhìn không hợp nhãn mới cho mình, hơn nữa Tả Khinh Hoan chưa bao giờ cho nó là đồ cổ, dù sao nếu là đồ cổ sớm đã bị nữ nhân kia đem bán. Ngày hôm qua không nghĩ ra được quà gì cho Tần Vãn Thư, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có một món đồ gia truyền, xem như tạm được, lập tức tính toán đưa cho Tần Vãn Thư, nàng nhớ rõ Tần Vãn Thư có thói quen đeo vòng ngọc, tuy rằng cảm thấy thứ này cũng không quý giá gì mấy nhưng rốt cuộc coi như là thứ mà mình trân quý nhất, dù sao đây là món quà sinh nhật đầu tiên và duy nhất mà mình từ trong tay người nọ nhận được.
"Là đồ cổ, rất quý trọng, nếu là lễ vật của mẹ em cho, chị nhất định không thể lấy." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vuốt ve nó, nàng rất thích màu sắc và hình dáng của vòng ngọc này, chẳng qua nếu nó là quà sinh nhật do mẹ nàng tặng tự nhiên là trân quý, vả lại đồ này có giá trị xa xỉ, ít nhất đối với Tả Khinh Hoan là một món tiền không nhỏ, tuy rằng xem ra Tả Khinh Hoan cũng không biết giá trị thật sự của nó nhưng mà bản thân cũng không thể mặt dày thu nhận.
"Đồ cổ sao? Có thể được bao nhiêu tiền?" Tả Khinh Hoan có chút kinh ngạc, nàng chưa từng phát hiện nhà mình cũng có đồ cổ, quan trọng nhất là nữ nhân kia thế nhưng không lấy bán đi, nàng có chút khó hiểu, dù sao có một khoảng thời gian mẹ con các nàng trải qua những ngày tương đối gian nan, nếu nữ nhân kia ngay cả thân sinh nữ nhi còn dám bán, như thế nào sẽ giữ lại kỷ vật đáng giá như vậy? Kỳ thật Tả Diễm không phải không nghĩ đến chuyện bán đi, chẳng qua những kẻ mua gian manh không có kiến thức, đã ép giá tới mức cực thấp, Tả Diễm nghĩ thấy thứ này thế nhưng không cao hơn bao nhiêu so với chuyện mình dùng thân thể trao đổi mua bán, ngẫm lại vẫn là kỷ vật của mẫu thân lưu lại, đi khách liền đi khách thôi, cho nên nàng không còn tâm tư bán nó đi nữa, vừa đúng lúc sinh nhật của nữ nhi nên thuận tay ném cho Tả Khinh Hoan.
"Theo giá thị trường hiện nay, có lẽ là khoảng từ 500 đến 800 ngàn." Tần Vãn Thư tinh tế đánh giá vòng ngọc xong, mở miệng nói.
Tả Khinh Hoan há hốc miệng, 500 – 800 ngàn có thể mua được một nhà trọ độc thân mới toanh, cái vòng tay xấu xí cũ xì này vậy mà còn đáng giá quá, Tả Khinh Hoan cảm thấy có chút choáng váng, nhưng nàng cũng không nghĩ đến chuyện thu hồi nó, khó được một lần quà sinh nhật do bản thân lựa chọn lại đắc ý thế.
"Chị không thích sao?" Tả Khinh Hoan hỏi.

"Không phải, mà là nó rất trân quý." Quà sinh nhật do mẹ người ta để lại, nhận lấy thật không tốt chút nào.
"Chị thích là được rồi, đây là quà sinh nhật duy nhất mà người kia đưa cho em, nó từng là thứ em quý trọng nhất, đồ em trân quý nhất đương nhiên là muốn tặng cho người yêu nhất, hơn nữa em lại không đeo vòng ngọc, có giữ lại cũng cất kỹ trong tủ, vĩnh vô thiên nhật (không thấy ánh mặt trời), trừ phi chị coi thường nó cũ kỹ." Tả Khinh Hoan không chịu, quà sinh nhật đã tặng đi làm sao có thể thu hồi lại, trừ phi Tần Vãn Thư không vừa mắt thứ này, Tả Khinh Hoan vẫn không quên trong thư phòng của nàng trưng bày không biết bao nhiêu đồ cổ trị giá hàng triệu trở lên, thứ này đối với nàng mà nói không đáng kể, nhưng lại là một mảnh tâm ý của mình.
Tần Vãn Thư vẫn đang do dự.
"Bất tích ca giả khổ, đãn thương tri âm hỉ* (không tiếc người hát khó nhọc, chỉ đau đớn người tri âm ít mà thôi), thứ này em không biết thưởng thức, cần phải tìm một người biết giá trị để bảo quản. Tựa như nguyện vọng của em, ao ước được người nâng niu chiều chuộng, an bày thỏa đáng, chu đáo bảo vệ. Không để em sợ, không kệ em khổ, không cho em lang bạt khắp nơi, mặc em không chốn nương tựa." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng bày tỏ, vừa nói vừa giúp Tần Vãn Thư đeo vòng tay, nói xong nguyện vọng cất giấu dưới đáy lòng chưa từng thổ lộ cho ai biết.
Tần Vãn Thư nghe xong, có chút cảm động, nàng đại khái biết được quá khứ của Tả Khinh Hoan vốn không đẹp đẽ gì, nghĩ đến lập tức đau lòng cho Tả Khinh Hoan, bề ngoài của nàng có vẻ lạc quan nhưng thật ra nội tâm là một nữ nhân khuyết thiếu cảm giác an toàn.
"Về sau có chị ở đây." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng an ủi, thanh âm ôn nhu luôn có tác dụng trấn an lòng người, chỉ cần một câu đơn giản đã khiến cho Tả Khinh Hoan cảm động đến nỗi ánh mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
"Nếu sớm một chút để cho em gặp người như chị thì tốt rồi." Tả Khinh Hoan ôm chặt lấy thân thể Tần Vãn Thư, tựa hồ muốn mình và Tần Vãn Thư hợp thành một thể.
"Ngốc tử, hiện tại cũng không trễ." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vừa hạ xuống vài nụ hôn trên trán Tả Khinh Hoan vừa nói.


Chương 64 - Chuyện hay không miễn phí!

Tả Khinh Hoan vừa mừng vừa tủi, nàng khắc chế hai dòng nước mắt cứ chực trào ra, bản thân vẫn luôn không thích rơi lệ, lại càng không nghĩ ở trước mặt Tần Vãn Thư khóc lóc ỉ ôi. Nàng bổ nhào vào trong lòng Tần Vãn Thư, vùi mặt vào gần vị trí ngực của Tần Vãn Thư, nghe nhịp đập đều đặn của trái tim nàng, cả đời này chỉ sợ bản thân mình sẽ không đủ dũng khí mà buông ra ôm ấp ấm áp như thế.
"Tần Vãn Thư, chị thật tốt." Thanh âm nhẹ nhàng của Tả Khinh Hoan theo ngực Tần Vãn Thư truyền tới.
"Ngủ đi." Tần Vãn Thư vuốt ve đầu Tả Khinh Hoan một chút nhẹ nhàng nói.
"Ân." Tả Khinh Hoan lên tiếng, nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực Tần Vãn Thư một chút, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhất, nhắm lại hai mắt, bởi vì có được tràn ngập cảm giác an toàn nên nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan đã im lặng, đặt tay lên lưng Tả Khinh Hoan, thân thể cũng mệt mỏi vì thế không bao lâu liền ngủ mất.
Buổi sáng Tần Vãn Thư luôn là người đúng giờ, cho nên vào giờ thường tỉnh Tần Vãn Thư tự động mở mắt ra, phát hiện hai cỗ thân thể ái muội ôm chặt lấy nhau, quấn quít cùng một chỗ. Đầu của Tả Khinh Hoan chôn ở trong ngực mình, giống như tiểu hài tử ỷ lại vào mẫu thân, trong lòng có cỗ cảm xúc nói không nên lời, Tần Vãn Thư đưa tay khẽ vén lại mái tóc do ngủ có chút tán loạn của Tả Khinh Hoan. Tóc của nàng tuy rất dài nhưng óng ả mượt mà, các sợi tóc không hề bị phân nhánh ở ngọn, không có dấu vết từng uốn hoặc nhuộm qua, xúc cảm giống y như tơ tằm khiến cho người ta yêu thích không buông tay. Khuôn mặt tinh xảo non nớt lộ ra khí chất siêu trần thoát tục, thật ra lúc Tả Khinh Hoan ngủ mới chính thức giống một tiểu tiên nữ, Tần Vãn Thư thầm nghĩ. Thật sự là khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân trẻ trung, lúc trước khi chưa thật sự thích Tả Khinh Hoan đối với phó túi da này vẫn không thể ngăn cấm ghé mắt ngắm nhiều hai lần. Nói ra cũng kỳ quái, vây quanh mình một đám trai gái, bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, hẳn đã sớm làm cho thẩm mỹ của mình bị *chai* mới đúng, hay là diện mạo của Tả Khinh Hoan cố tình lọt vào mắt xanh của mình. Bỗng nhiên, Tần Vãn Thư có chút tò mò, nữ tử với diện mạo như vậy nếu là ở trên giường lại là dạng gì? Có phải sẽ có cảm giác bất đồng hay không? Sự hiếu kỳ nổi tiếng lãnh đạm của Tần Vãn Thư rốt cuộc được gợi lên một ít.
Dường như cảm giác được có người chăm chú nhìn mình, khuôn mặt của Tả Khinh Hoan hơi nhíu lại một chút, sau đó nàng chậm rãi mở ra hai mắt, khi nhìn thấy Tần Vãn Thư chính diện mỉm cười nhìn mình, Tả Khinh Hoan cũng cười lại, nụ cười ấy sáng lạn giống như đóa hoa sen vừa nở rộ vào sáng sớm, tựa hồ còn mang theo cảm giác tươi mát của những giọt sương ban mai, Tả Khinh Hoan cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất đó là sáng sớm tỉnh lại có thể lập tức nhìn thấy nụ cười hòa nhã như nữ thần của Tần Vãn Thư, đủ để tâm tình của mình tươi vui cả ngày.
"Thân ái, buổi sáng rồi, chúng ta tiếp tục yêu đương vụng trộm nữa đi." Tả Khinh Hoan nửa đùa nửa thật đề nghị.
Quả nhiên, Tả Khinh Hoan vừa mở miệng liền phá vỡ hình tượng tiểu tiên nữ, khuôn mặt ngây thơ kia lại có thể nói ra những lời lẽ không đứng đắn khiến cho Tần Vãn Thư có cảm giác ôm trán lắc đầu.
"Em không quan tâm đến việc bản thân không ra khỏi cửa được sao?" Tần Vãn Thư nhíu mày hỏi.
"Tần Vãn Thư sẽ có cách an bày thỏa đáng." Tả Khinh Hoan cũng không quá để tâm mà nói, nàng trở mình nằm đè lên trên người Tần Vãn Thư, các ngón tay di động không mục đích ở trên người nàng. Tả Khinh Hoan tin tưởng nếu Tần Vãn Thư dám đưa mình đến phòng nàng yêu đương vụng trộm thì tự nhiên sẽ có năng lực tiễn bước mình, mặc dù không đưa mình ra mà ở lại phòng ngủ của Tần Vãn Thư, thay Tần Vãn Thư sưởi ấm giường Tả Khinh Hoan cũng nguyện ý.
Tần Vãn Thư vẫn cảm thấy bị người khác coi trọng không phải là chuyện tốt, quả nhiên bị Tả Khinh Hoan đánh giá cao, áp lực càng lớn hơn. Kỳ thật Tần Vãn Thư cảm thấy bản thân hoàn toàn mất đi lý trí khi để cho Tả Khinh Hoan đến phòng ngủ của mình vào đêm qua. Ngày hôm qua ra ra vào vào Tần gia có rất nhiều người, Tả Khinh Hoan có được lớp ngụy trang sẽ không để cho nhiều người chú ý, nhưng hôm nay Tả Khinh Hoan đi ra ngoài tất nhiên sẽ không dễ dàng, quả nhiên là thỉnh thần dung dịch tống thần nan (mời đến thì dễ, đuổi đi thì khó).
"Chúng ta nên dậy thôi, bữa sáng chị muốn ăn chung cùng gia gia và mọi người, bằng không người làm sẽ tới gõ cửa, chờ chị ăn xong bữa sáng, còn phải nghĩ biện pháp đưa em ra ngoài." Tần Vãn Thư đè lại đôi tay xấu xa của Tả Khinh Hoan, bữa sáng ở Tần gia luôn có thời gian cố định, mà mình thì luôn đều có thói quen xuất hiện đúng giờ để ăn điểm tâm, cho nên nếu bỏ bữa sáng gia gia sẽ nghĩ thân thể của mình không thoải mái, thế nào cũng cho đường muội hoặc là người làm đến gõ cửa hỏi thăm.
"Ân, vậy chị đi ăn điểm tâm đi, chờ chút nữa em sẽ dậy." Tả Khinh Hoan gật đầu, nàng rất biết phân biệt nặng nhẹ, ở Tần gia rốt cuộc không giống như ở bên ngoài, nàng cũng không nghĩ đem đến phiền toái cho Tần Vãn Thư, những đại gia tộc như Tần gia chú ý nhiều lắm, tình cảm của mình và Tần Vãn Thư nhất định không thể ngang nhiên công khai, mặc dù Tần Vãn Thư có thể chịu vì mình mà nói ra, bản thân cũng không nguyện ý để nàng làm vậy, cũng may Tần Vãn Thư luôn là người đúng mực, sẽ không xử sự theo cảm tính.
"Em có thể ngủ tiếp, để chị lấy điểm tâm mang vào cho em ăn, trong phòng không có sẵn bàn chải mới, nếu không ngại có thể dùng trước bàn chải của chị." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng hôn lên trán Tả Khinh Hoan, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, sửa soạn xong, nàng thay một bộ quần áo mới ra khỏi phòng.
Tả Khinh Hoan vốn định ngủ tiếp một chút, nhưng sau khi Tần Vãn Thư đi rồi, nàng ghé vào gối đầu của Tần Vãn Thư lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được, liền đứng lên đi vào phòng tắm. Ánh mắt nhìn đến bàn chải đánh răng của Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan cảm thấy chuyện dùng chung một cái bàn chải đánh răng là việc cực kỳ thân mật, dựa theo tính cách của Tần Vãn Thư tuyệt đối không có khả năng đưa bàn chải của mình cho người khác dùng, quả nhiên sau tối hôm qua quan hệ của hai người càng gần thêm một bước, nghĩ đến Tả Khinh Hoan liền khẽ cười, nàng thực thích cảm giác thân mật với Tần Vãn Thư.
"Gia gia, con nghĩ qua vài ngày sẽ chuyển đến biệt thự Thiên Ngự bên kia ở một khoảng thời gian." Tần Vãn Thư bỗng nhiên mở miệng đề nghị, nàng cảm thấy nếu hiện tại trở lại Tần gia, về sau sẽ rất khó có cớ chuyển ra ngoài, không bằng thừa dịp ly hôn lúc này lấy cớ dọn ra.
"Chỗ này ở không phải rất tốt sao, vì sao phải đến Thiên Ngự?" Mặc dù Tần Vãn Thư muốn ly hôn nhưng Tần Chính vẫn mong tôn nữ có thể ở lại chủ trạch (nhà tổ) với mình.
"Hoàn cảnh ở biệt thự Thiên Ngự rất tốt, con nghĩ chuyển đi thay đổi hoàn cảnh một chút, cũng tiện thể thay đổi tâm tình luôn." Biểu hiện của Tần Vãn Thư có phần ưu thương, tỏ vẻ bản thân mình không giống một người thờ ơ với chuyện ly hôn.
"Được rồi, qua một thời gian, chờ tâm tình của con đỡ hơn hãy trở về đây sống đi." Tần Chính rất thương Tần Vãn Thư, từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của nàng không nhiều, nhưng là gặp chuyện nàng muốn Tần Chính luôn đều thuận theo, trong lòng Tần lão gia tử nghĩ thấy Hàn Sĩ Bân càng thêm đáng giận, nhưng hắn hy vọng Tần Vãn Thư một mình yên tĩnh suy nghĩ kỹ xong, tốt nhất là đánh mất ý niệm ly hôn trong đầu. Cho tới bây giờ chuyện Tần Vãn Thư muốn ly hôn, trước mắt Tần Chính còn chưa cho người thông báo ra bên ngoài, hắn hy vọng tôn nữ nhất thời tức giận suy nghĩ không thông, nhưng nếu Tần Vãn Thư vẫn không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, Tần Chính cũng tùy ý nàng mà thôi, dù sao hạnh phúc của tôn nữ mới là quan trọng nhất.
"Ân." Tần Vãn Thư nhu thuận gật đầu.
Ăn xong điểm tâm, Tần Vãn Thư sai người làm chuẩn bị một phần sandwich và một ly sữa, sau đó đem theo chúng trở về phòng ngủ.
"Chị chuẩn bị làm thế nào để đưa em ra ngoài?" Tả Khinh Hoan vừa ăn vừa hỏi, lúc này nàng mới quan tâm đến chuyện mình có thể ra ngoài hay không.
Tần Vãn Thư cười mà không đáp, việc này nếu do Thi Vân Dạng bày đầu tự nhiên là để cho nàng đến *dọn dẹp*, trong lúc nói chuyện với Tả Khinh Hoan, nàng lấy ra di động gọi cho còn đang say giấc nồng Thi Vân Dạng.
Thi Vân Dạng buổi sáng bị đánh thức sớm rất bực bội, nếu không phải ở trên mặt di động hiển thị là Tần Vãn Thư, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cuộc gọi này.
"Đại tiểu thư, bồ phải biết giờ này mình còn đang ngủ, còn gọi điện thoại tới quấy nhiễu giấc mộng người ta, rốt cuộc là có chuyện gì ?" Ngữ khí của Thi Vân Dạng mang đầy bất mãn than phiền.
"Lát nữa bồ đến Tần gia, làm sao để thần không biết quỷ không hay phụ trách đưa Tả Khinh Hoan trở về, không thể xảy ra sai sót." Tần Vãn Thư đơn giản nói ra.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna