Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 65 + 66

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 65 - Mẹ

"Đại tiểu thư, bồ không phúc hậu nha, đã ăn vụng còn gọi mình đến chùi mép, sau này các người không đẻ ra cái trứng chẳng lẽ cũng muốn mình hỗ trợ?" Thi Vân Dạng cực kỳ bất mãn hỏi.
"Mình không ngại nếu bồ tình nguyện đẻ trứng cho chúng mình." Tần Vãn Thư thản nhiên nói, kịch vui này không phải để cho Thi Vân Dạng xem miễn phí, mọi việc đều có cái giá của nó: "Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, việc này phiền phức bồ giúp mình." Tuy rằng giọng điệu của Tần Vãn Thư rất khách khí, nhưng vừa nói xong nàng lập tức tắt máy, không để cho Thi Vân Dạng có cơ hội cự tuyệt.
Đáng ghét, đừng nhìn bộ dáng hiền lành dễ đối phó của Tần Vãn Thư mà lầm, trên thực tế, nữ nhân này lúc ép người một điểm cũng không chịu thiệt.
Thi Vân Dạng rất bực bội, nàng tức giận quá thẳng chân đạp người nằm bên cạnh xuống giường, nàng không thể ngủ, người khác cũng đừng mong ngủ được.
Từ nhỏ Thi Vân Dạng đã có nhiều ý tưởng quỷ quyệt, muốn đưa Tả Khinh Hoan từ Tần gia ra ngoài êm thắm, hơi chút động não nàng đã nghĩ ra biện pháp, tự nhiên là mọi chuyện phải dựa vào thiếu gia có *tiếng xấu đồn xa* Tần Đằng, may mà hắn vốn chẳng đàng hoàng tử tế gì, chuyện tùy tiện tìm một nữ nhân về Tần gia qua đêm như cơm bữa, không phải không có khả năng.
"Tần Đằng, cậu lập tức thức dậy." Thi Vân Dạng không kiêng dè gọi điện thoại cho Tần Đằng, kẻ cũng như nàng đang say giấc nồng.
"Thi tỷ tỷ, nam nhân theo chị lên giường tối qua không thỏa mãn chị sao, mới sáng sớm đã làm phiền người ta không nói, còn đùng đùng tức giận như vậy?" Tần Đằng vừa ngáp vừa hỏi, giờ này, trên giường của Tần Đằng cũng có một nữ nhân nằm bên cạnh.
"Cậu lập tức đưa Tả Khinh Hoan ra ngoài, đây là mệnh lệnh của đại tiểu thư." Thi Vân Dạng giả truyền thánh chỉ.
"Là mệnh lệnh của tỷ tỷ cần gì chị thông truyền chứ?" Tần Đằng không ngốc, hắn đoán được tám phần là tỷ tỷ bắt nàng phụ trách chuyện đó, nay nàng lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu mình.
"Cậu có chịu làm hay không?" Ngữ khí của Thi Vân Dạng không nóng nảy như lúc nãy, ngược lại dịu dàng làm cho Tần Đằng kinh hãi một phen, nữ nhân này tuy phong tình vạn chủng nhưng không thể đánh đồng với ôn nhu, đây chính là điềm báo nàng chuẩn bị uy hiếp người khác.
"Do chị bao đồng, nay còn kéo cả tôi xuống nước..." Tần Đằng bất mãn tố khổ, tối qua hắn vốn không tán thành việc Tả Khinh Hoan *đột nhập* Tần gia, bản thân Thi Vân Dạng muốn quậy phá, bây giờ còn làm cho mình cấp nàng đoạn hậu, nghĩ đến, tâm tình của Tần Đằng bắt đầu khó chịu.
"Tần Đằng, nhược điểm của cậu nằm trong tay tôi, cậu suy xét cho kỹ rồi làm nha." Ngữ khí của Thi Vân Dạng không tốt, nàng lập tức cúp máy, sau khi kết thúc cuộc gọi cho Tần Đằng, trong lòng Thi Vân Dạng thoải mái không ít, nàng có nhược điểm trong tay Tần Vãn Thư, ngược lại Tần Đằng có nhược điểm trong tay mình, chỉ cần có vị vạn năng tiểu đệ đệ này thay mình *chạy vặt*, không có chuyện gì không thể giải quyết.
Tâm tình Thi Vân Dạng vui hẳn lên, nhưng mà Tần Đằng lại cảm thấy phiền não, nếu hắn có thể lựa chọn một lần nữa, tuyệt đối không muốn có quan hệ gì với Thi Vân Dạng, bằng không sẽ không có nhược điểm rơi vào trong tay nữ nhân đáng ghét này.
"Tần công tử..." Nữ nhân nằm cạnh Tần Đằng đưa tay sờ lên ngực Tần Đằng nhưng bị hắn đẩy ra.
"Cút!" Tần Đằng không chút khách khí đẩy nữ nhân đang dính chặt trên người mình xuống, chấp nhận số phận đứng lên mặc quần áo, thần không biết quỷ không hay âm thầm trở về Tần gia.
---------------
"Đây là phòng sách của chị?" Tả Khinh Hoan chỉ vào căn phòng sau vách tường giấy hỏi.
"Ân, muốn đi tham quan một vòng không?" Tần Vãn Thư gật đầu.
"Được." Dù sao đang nhàn rỗi, Tả Khinh Hoan bước vào phát hiện thư phòng này và thư phòng trong nhà Hàn Sĩ Bân có chút bất đồng, bên trong không trưng bày nhiều đồ cổ, phần lớn đều là sách báo, toàn bộ cách bài trí lịch sự tao nhã mang đậm phong cách của tầng lớp trí thức, chẳng qua trên tường treo một bức họa mỹ nữ khiến Tả Khinh Hoan chú ý, nàng nhìn vào người trong tranh cảm giác quen thuộc ùa về, thực hiển nhiên mỹ nữ này và mình có nhiều điểm tương đồng.
"Cái này do chị vẽ?" Tả Khinh Hoan tò mò hỏi.
Tần Vãn Thư gật đầu.
"Chị thích người trong tranh? Có phải là người thật không?" Ngữ khí của Tả Khinh Hoan có phần chua xót, đừng nói bản thân mình chỉ là kẻ thay thế. (èo, có người ghen rồi!!! )
"Tranh này vốn được treo trong thư phòng của gia gia, cách đây không lâu chị mượn về làm mẫu để vẽ thử, do cảm thấy không tệ nên vẫn treo ở đây, còn có phải là người thật hay không chỉ có gia gia mới biết." Tần Vãn Thư thành thật trả lời.
"Chị đem bức tranh này tháo xuống đi, sau khi vẽ em để treo lên đây." Nếu nàng thích treo tranh mỹ nữ, treo tranh của mình được rồi, dù sao tướng mạo của mình cũng không tệ.
Tần Vãn Thư nghe xong, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu nguyên nhân là do Tả Khinh Hoan ghen tị, nàng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà cũng theo ý Tả Khinh Hoan đem tranh tháo xuống.
"Chị thực sự sẽ vẽ chân dung của em sau đó treo lên sao?" Tả Khinh Hoan hiếu kỳ hỏi.
"Không." Tần Vãn Thư không cảm thấy vẽ chân dung Tả Khinh Hoan sau đó treo trên tường là một đề nghị hay.
"Vì sao?" Tả Khinh Hoan không bằng lòng hỏi, chẳng lẽ bản thân không đạt yêu cầu?
"Tranh vẽ không sinh động bằng người thật." Tần Vãn Thư nghiêm túc trả lời, đáp án này làm cho Tả Khinh Hoan rất hài lòng. (ôi, Tần tỷ thực biết cách nói ngon nói ngọt... thế này thì Tả tỷ chết đứ đừ... )
---------------
Tần Đằng thân thiết ôm một nữ nhân bước ra đại môn của Tần gia, bởi vì khuôn mặt của nữ nhân này vùi vào lòng ngực hắn mà mái tóc của nàng còn bị rối tung tán loạn cho nên không ai thấy rõ bộ mặt của nàng, cũng không có gì kỳ quái, dù sao sự tích lăng nhăng của Tần công tử hằng hà sa số, chỉ là nghĩ nếu để lão gia tử bắt gặp, Tần công tử thế nào cũng bị giáo huấn một lúc, dù sao Tần lão gia tử mỗi lần gặp Tần Đằng đều phải mắng hắn một trận.
Tuy nói là dùng Tần Đằng làm bình phong che chắn, nhưng khi Tần Vãn Thư nhìn thấy bộ dáng thân mật dựa sát vào nhau của Tần Đằng và Tả Khinh Hoan, biết rõ là giả thế mà trong lòng nàng vẫn nổi lên một tia khó chịu, chẳng qua cảm giác này nhanh chóng bị Tần Vãn Thư nén lại.
Tả Khinh Hoan càng bực bội hơn, nàng cố gắng kéo rộng khoảng cách giữa mình và Tần Đằng, nàng không muốn nhìn thấy hắn lại càng không muốn cùng hắn tiếp xúc gần như vậy.
Tần Đằng vốn đã không thích bị ép làm việc này, đối với Tả Khinh Hoan cũng không tỏ ra tôn trọng, chỉ là một con *gà rừng* mà thôi, cần tỷ tỷ vì nàng dụng tâm đến vậy sao?
Tả Khinh Hoan cảm thấy như bị tra tấn khi đi chung với Tần Đằng, cũng may sau khi ra khỏi Tần gia, Tần Đằng vì một cuộc điện thoại đã bỏ đi trước, cũng không có thời gian châm chọc mình, điều này làm cho Tả Khinh Hoan cảm thấy vạn phần may mắn.
Tả Khinh Hoan trở về nhà thay quần áo xong liền đến quán cà phê, vừa nghĩ đến tối hôm qua cùng Tần Vãn Thư trải qua một đêm ngọt ngào, nàng không thể kiềm chế mà giương lên khóe miệng, một ngày mới bắt đầu với tâm trạng vui vẻ.
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, Tả Khinh Hoan nghĩ là điện thoại của Tần Vãn Thư, cũng không cần xem tên hiển thị lập tức bắt máy, không phát hiện số điện thoại gọi đến hoàn toàn xa lạ.
"Có phải tiểu Hoan không?" Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ làm cho Tả Khinh Hoan bất ngờ, nhất thời không biết trả lời thế nào, Tiêu di quả nhiên thần thông quảng đại, ngay cả di động của mình đều có điều tra ra được.
"Mẹ của con hiện tại nằm trong bệnh viện, bị ung thư tử cung thời kỳ cuối, không còn nhiều thời gian, con có thời gian hãy đến thăm nàng đi."
"Bà ta ở bệnh viện nào?" Đôi môi của Tả Khinh Hoan nhè nhẹ run lên, qua một lúc nàng mới khó khăn mở miệng hỏi.
---------------
"Tiêu di." Trong cuộc đời từ trước đến nay của Tả Khinh Hoan chỉ có hai nữ nhân làm cho nàng rung động, một người là Tần Vãn Thư, người còn lại chính là nữ nhân trước mặt với tên gọi Tiêu di, nữ nhân này và Tần Vãn Thư hoàn toàn không giống nhau, trong nét quyến rũ của nàng còn pha lẫn cơ trí và sự thành thục tích lũy sau nhiều sóng gió gập ghềnh. Đó là kinh nghiệm qua nhiều năm tháng lắng đọng trở thành phong cách rất riêng, là ở trong phong trần lăn lộn hơn mười năm kết tinh lại giống như yên chi (son phấn), nhiều năm qua mình vẫn không biết khuê danh thật sự của nàng mà chỉ gọi là Tiêu di. Mụ mụ là một trong những người đầu quân dưới trướng của nàng sớm nhất, còn mình đã từng gia nhập dưới tay nàng vũ thoát y, hai năm được nàng chiếu cố mới có khả năng thoát khỏi số mệnh vốn định sẵn dành cho bản thân.
"Con thay đổi không ít, hiện tại xem ra lựa chọn năm xưa hoàn toàn chính xác." Tiêu di vừa đánh giá Tả Khinh Hoan vừa nói, Tả Khinh Hoan lớn lên trái ngược hoàn toàn với bộ dáng của Tả Diễm, diện mạo Tả Diễm quá diễm quá mị, khuôn mặt tràn ngập dụ dỗ mị hoặc, dường như nàng sinh ra là để lưu lạc hồng trần, bộ dáng siêu trần thoát tục của Tả Khinh Hoan không giống mẹ nàng chút nào. Nàng là một hài tử kiên cường lại khôn ngoan, không cam lòng đầu hàng số mệnh, không uống phí công sức năm đó của mình trong nhiều nữ hài tử như vậy luôn chiếu cố nàng.
"Tiêu di một chút cũng không đổi, năm tháng không lưu lại dấu vết nào trên người Tiêu di cả." Tả Khinh Hoan cảm thán ca ngợi, hoàn toàn không phải là nịnh hót.
"Con và mẹ con đúng là bất đồng." Nữ nhân kia mỉm cười, nói.
"Cũng may là không giống." Chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của Tả Khinh Hoan đó là không giống Tả Diễm.
"Bà ta giống một hài tử vĩnh viễn không trưởng thành, đối với cuộc đời của bản thân còn không có trách nhiệm, làm sao có thể quan tâm đến cuộc đời của con?" Tiêu di thản nhiên nói, rất nhiều thời điểm nàng luôn vô tâm đến lãnh khốc, nhưng trong lòng rất mâu thuẫn, giống như tuy rằng Tả Diễm từ lâu đã không có giá trị đối với mình, sự nhân từ của bản thân với nàng vẫn vô thức nổi lên.
Tả Khinh Hoan im lặng.
"Con vào thăm bà ta đi, ta có việc, đi trước." Tiêu di nói xong, lập tức rời bệnh viện, trên thực tế nàng có nhiều công chuyện cần giải quyết, có thể giành chút thời gian eo hẹp đó đã là rất hiếm thấy.

Chương 66 - Lần gặp cuối cùng

Tả Khinh Hoan đẩy cửa bước vào.
Tả Diễm nhìn thấy nàng xong, không dám khẳng định người vừa bước vào là nữ nhi của mình.
"Là tiểu Hoan phải không?" Tả Diễm không xác định hỏi dò, nàng dường như không bao giờ nhìn thấy những khi Tả Khinh Hoan không trang điểm. Từ sau khi nữ nhi lớn lên, đều giống mình thích trang điểm, phấn son quá dày đến nỗi nhìn không ra mặt thật. Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của nữ nhi nàng rất hiếm khi thấy qua, thậm chí nhìn không ra, nhưng mà khuôn mặt này lại có phần tương tự với nam nhân vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của mình, hài tử này thích bắt chước mình, nhưng tính cách đặc biệt giống như hài tử được sinh trưởng trong những gia đình đàng hoàng, nếu nam nhân kia đồng ý kết hôn với mình.
Thực châm chọc khi xuất thân của Tả Diễm rất tốt nhưng nàng lại trầm luân, trong khi Tả Khinh Hoan mong ước có được một xuất thân đàng hoàng lại cố tình có một người mẹ như vậy.
Tả Khinh Hoan không muốn trả lời, người ngoài đều có thể nhận ra mình, mà mẹ ruột lại nhận không ra, thật sự là mỉa mai làm sao. Tả Khinh Hoan ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nàng xem sắc mặt nhợt nhạt của Tả Diễm, trong lòng đột nhiên quặn đau, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới vài năm sau gặp mặt lần thứ hai lại là lần gặp gỡ cuối cùng.
"Con thay đổi thật nhiều, được như bây giờ vậy tốt lắm." Tả Diễm nhìn Tả Khinh Hoan đột nhiên nhớ tới nữ nhi trước đây, kỳ thật, tiểu Hoan từ khi còn nhỏ đã biết chăm sóc người khác, có một mẫu thân vô trách nhiệm đôi khi sẽ có một nữ nhi ngoan, bản thân mình không nấu cơm, mười tuổi tiểu Hoan đã có thể tự nấu cơm ăn, đến mười một mười hai tuổi đã biết khuyên mình đừng cứ mãi đắm chìm trong cuộc sống thác loạn đó, so với hài tử bình thường tiểu Hoan trưởng thành sớm hơn, so với mình càng có chủ ý hơn.
"Bà cũng thay đổi rất nhiều." Tả Khinh Hoan nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của Tả Diễm, hoàn toàn không còn vẻ diễm lệ mị tục như trước đây, giống như hoa hồng sau khi nở rộ rực rỡ bắt đầu héo tàn, xơ xác yếu ớt làm cho người ta đau xót.
Tả Diễm và Lý Hâm có vẻ như cùng loại, nhưng lại không giống nhau, Tả Diễm là quyến rũ và xinh đẹp, còn Lý Hâm là quyến rũ mang theo tà khí, khuôn mặt của Tả Diễm luôn lộ ra vẻ dễ dãi không thể trầm lắng, trong khi khuôn mặt của Lý Hâm hoàn toàn không chút tùy tiện mà còn có vẻ chính trực.
Hiện tại Tả Diễm tiều tụy như hoa tàn nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được vẻ quyến rũ xinh đẹp của nàng, có thể tưởng tượng năm đó Tả Diễm là như thế nào làm cho người ta điêu đứng, một chút cũng không kém hơn Lý Hâm của hiện nay.
"Thực xin lỗi." Tả Diễm nhìn Tả Khinh Hoan vẫn giữ im lặng từ lúc vào đến giờ, đột nhiên lên tiếng, đời này có rất nhiều người làm chuyện có lỗi với mình, nhưng người chân chính để mình cảm thấy có lỗi chính là thân sinh nữ nhi, nếu đổi lại mẫu thân khác nhất định nhân sinh của nữ nhi sẽ không có nhiều khó khăn như thế.
Cho tới bây giờ Tả Khinh Hoan đều biết nữ nhân này luôn buông thả và ngây thơ, đến nỗi làm cho mình nghĩ hận nàng, nhưng mà sau khi nàng nói xin lỗi xong, Tả Khinh Hoan phát hiện mình không hy vọng nghe được lời giải thích từ nàng.
"Bà không có gì phải xin lỗi tôi, tôi là do bà sinh ra, cho nên mọi chuyện bà đã làm tôi không có quyền trách móc, người mà bà cần xin lỗi là bản thân mình." Tả Khinh Hoan nhìn Tả Diễm, đột nhiên cảm thấy bi thương, có lẽ Tiêu di nói đúng, nữ nhân này đối với cuộc đời của mình còn không định hướng được, như thế nào sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác?
"Đúng vậy, cả đời mẹ đều là tự chuốc khổ vào thân." Từng bước, từng bước sai lầm không thể quay đầu.
"Khi đó ánh mắt của con nhìn mẹ, mẹ biết con rất hận mẹ, lúc đó mẹ thật sự hối hận, đã nghĩ đi tìm con trở về, không ngờ tìm khắp nơi cũng không gặp được..." Tả Diễm nhắc tới sự kiện châm ngời cho việc Tả Khinh Hoan trốn nhà ra đi.
"Quá khứ chính là quá khứ, không cần nhắc lại, bà chịu khó dưỡng bệnh sẽ từ từ tốt hơn..." Tả Khinh Hoan nghe lời bộc bạch của Tả Diễm, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, nàng không nghĩ nhìn đến Tả Diễm không chút sinh khí nằm trên giường bệnh, mặc dù nghề nghiệp của nàng khiến mình xấu hổ, nhưng bản thân mình không hề trách nàng, chỉ cần nàng khỏe mạnh còn sống là được, dù sao đây cũng là thân nhân duy nhất còn sót lại.
"Có chút chuyện hiện giờ không nói, về sau sợ không có cơ hội..." Tả Diễm cảm thấy mệt mỏi quá, chưa từng mệt như vậy, mệt đến nỗi làm cho nàng nghĩ nhắm lại ánh mắt, nhưng nếu không nói, nàng sợ mình sẽ vĩnh viễn ngủ mất.
"Nhìn bộ dáng hiện tại của con, mẹ lại nhớ tới nam nhân kia, có lẽ ông ta là ba của con, nam nhân đó đâu nghĩ đến chuyện lấy mẹ làm vợ, đảo mắt đã cưới người khác, con từ nhỏ đã sợ cô đơn, có lẽ nên đi tìm ông ta..." Tả Diễm cảm giác càng lúc càng mệt, nói chuyện cũng trở nên ngày càng gian nan hơn.
Trước đây Tả Khinh Hoan từng hỏi qua ba ba là ai, câu trả lời của Tả Diễm chỉ có một, nhiều nam nhân như vậy làm sao biết được ngươi là của người nào, lâu ngày, Tả Khinh Hoan cũng tin rằng bản thân là con hoang.
"Ông ta ... tên là Tạ..." Tả Diễm rốt cuộc nói không hết lời, thanh âm đã bị cắt đứt, hoàn toàn ngủ đi, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tả Khinh Hoan từ bệnh viện chạy ra ngoài, nàng không muốn làm bất cứ thủ tục nào, cảm giác trong lòng như bị đá đè nặng, mặc dù nữ nhân kia có trăm sai ngàn sai, nhưng nàng thủy chung vẫn là người sinh ra mình, là thân nhân duy nhất trên đời này, Tả Khinh Hoan hy vọng nàng có thể khỏe mạnh mà sống, không mong nàng chết đi, nhưng nàng cứ như vậy không chịu trách nhiệm đã chết đi, vẫn vô trách nhiệm y như lúc còn sống.
———————————————
Tần Vãn Thư nghĩ đến Tả Khinh Hoan trở về xong sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng là cả ngày trôi qua số điện thoại quen thuộc vẫn chưa hiện đến, điều này làm cho Tần Vãn Thư có chút lo lắng nên nàng chủ động gọi cho Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan nhìn 3 chữ Tần Vãn Thư nhấy nháy trên màn hình, đột nhiên rất muốn gặp Tần Vãn Thư.
"Đang làm gì vậy?" Tần Vãn Thư hỏi.
"Mẹ em vừa mất..." Ngữ khí của Tả Khinh Hoan tràn ngập bi thương.
Tần Vãn Thư vừa nghe, trong lòng nhói lên một chút, hận không thể lập tức bay đến bên người Tả Khinh Hoan.
"Bây giờ em ở đâu?" Tần Vãn Thư hỏi, nàng muốn gặp Tả Khinh Hoan ngay bây giờ.
Khi Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan, phát hiện nàng đang rúc vào một góc tường ở quảng trường, đôi tay ôm lấy đầu gối, đầu gục vào giữa hai chân, cuộn thành một đoàn, tư thế này thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
Tần Vãn Thư đi tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo Tả Khinh Hoan ôm vào trong lòng, Tả Khinh Hoan nhìn thấy nàng, nhào vào trong lòng Tần Vãn Thư, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng phát tiết.
"Em từng nghĩ là mình rất hận mẹ, hận không thể cả đời không cần nhìn đến mẹ, nhưng là khi mẹ thật sự chết đi, em cảm thấy thật là khó chịu, thật là khó chịu..." Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt rớt xuống như mưa.
"Mẹ luôn đem nhiều nam nhân khác nhau về nhà để qua đêm, hoặc là cùng những người đó ra ngoài, vừa đi chính là vài ngày, để em một người cô độc và sợ hãi ở lại căn phòng cũ nát bẩn thỉu kia. Mỗi lần bị người bỏ mẹ sẽ uống rượu, vừa uống vừa đánh em, có một lần thậm chí lấy tàn thuốc chích vào lưng em, loại cảm giác tổn thương này hiện tại em nhớ rất rõ, nhưng em không hận mẹ, chỉ cảm thấy mẹ đáng thương, mẹ luôn bị một ít nam nhân thối tha lừa tài lừa sắc, nhưng không biết học khôn, vẫn ngu như vậy, vậy mà số phận cố tình sắp đặt mẹ là mẹ em, em khuyên thế nào cũng không nghe, em cực kỳ thất vọng. Sau đó, có một nam nhân chịu cưới mẹ, nam nhân đó là phụ thân của Vương Kỳ, hắn tuy thoạt nhìn không phải người tốt lành gì, nhưng em thật tình cao hứng cho mẹ, chính là vào một buổi tối, nam nhân kia muốn hiếp em, mẹ thế nhưng không ngăn cản, chỉ trơ mắt đứng nhìn, mặc dù ở thời điểm mấu chốt, mẹ mới quỳ xuống cầu xin nam nhân kia buông tha cho em, nhưng em tuyệt đối không tha thứ cho hành động dùng nữ nhi để giữ chân nam nhân của mẹ. Lần đầu tiên em thấy mẹ thực bẩn thỉu, em hận mẹ, nếu không phải do mẹ em tuyệt đối sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy. Nam nhân đó làm em sợ hãi, may mà ưu điểm duy nhất của hắn là rất yêu thương nữ nhi, vì thế em bắt đầu lấy lòng Vương Kỳ, có sự bảo hộ của Vương Kỳ, em mới tránh được nguy cơ bị nam nhân kia chiếm đoạt. Em biết, em phải thay đổi cuộc sống hiện tại, em không nghĩ phải sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu và lo lắng chịu đựng, em đi tìm Tiêu di, nữ nhân đó vốn là lão bản của mẹ em, tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng bà ta là nữ nhân lợi hại nhất mà em từng gặp qua. Em muốn có nhiều tiền, thật nhiều tiền, chỉ cần có tiền, em mới có thể rời đi nơi đó, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Em tiết kiệm đủ tiền xong, cùng Tiêu di nói em muốn rời đi nơi đó, không nghĩ sống cuộc sống như vậy, bà ta nói với em, xuất thân của em mãi mãi đều không thể làm cho em đổi đời, nếu em ở lại bà ta có thể bồi dưỡng em thành một người bản lĩnh như bà ta. Tuy em rất ngưỡng mộ Tiêu di nhưng em không nghĩ trở thành người như bà ta, cho nên đã chọn lựa ra đi. Một khởi đầu mới không hề đơn giản như em suy nghĩ, không có bằng cấp, không có xuất thân đàng hoàng, thậm chí sợ hãi có người nhận ra, vạch trần gốc gác của em, cũng may trước đây em luôn hóa trang rất đậm, sau khi bỏ đi lớp phấn son thực không có mấy người nhận ra. Em từng làm qua rất nhiều việc đứng đắn, thẳng đến khi làm việc ở quán cà phê gặp Hàn Sĩ Bân, anh ta thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa giàu có, lại có hảo cảm với em, em đã nghĩ mình vất vả như vậy làm cái gì, nếu thay đổi không được xuất thân còn giả vờ thanh cao làm gì, lập tức quyết định dụ dỗ nam nhân này, đào một khoản tiền lớn, người ta ai chẳng thiên vị bản thân, đây là toàn bộ cuộc đời trước đây của Tả Khinh Hoan. Nhưng là nữ nhân làm cho cuộc sống của em chìm nổi đã chết, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay, trước đây khi chúng em cãi nhau, em thường nói mẹ sớm hay muộn sẽ mắc bệnh mà chết, không ngờ nhất ngữ thành sấm (một lời nói trước mà đúng y như thật)..." Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt chảy ra càng nhiều.
"Đều là quá khứ, mẹ của em khi còn sống cũng rất khổ, có lẽ xem như là giải thoát." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ lưng Tả Khinh Hoan an ủi, rất nhiều chuyện của nàng lúc trước đã nằm sẵn trong bản điều tra báo cáo của mình, nhưng mà không nghĩ tới còn có nhiều chuyện bản thân không biết, Tần Vãn Thư bây giờ mới hiểu Tả Khinh Hoan vì sao nói nếu sớm một chút gặp được chị thì tốt rồi, những ngày trong quá khứ của Tả Khinh Hoan thật khiến mình khó có thể tưởng tượng được.
"Tần Vãn Thư, chị có ghét bỏ người xấu xa như em không?" Tả Khinh Hoan bất an nhìn Tần Vãn Thư hỏi, nàng chưa bao giờ chủ động hỏi quá khứ của mình, nhưng Tả Khinh Hoan biết quá khứ đó giống như bóng ma bao phủ bản thân mình, quá khứ như vậy, nàng không xác định Tần Vãn Thư có chấp nhận được hay không.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna