Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 67 + 68

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 67 - Của em thích trở thành gánh nặng

"Em biết tại sao tôi thích em không?" Ngón tay của Tần Vãn Thư nhẹ nhàng lướt qua gò má của Tả Khinh Hoan, ôn nhu hỏi.
Tả Khinh Hoan lắc đầu, nàng thật sự không biết Tần Vãn Thư thích mình ở điểm nào.
"Em mẫn cảm thông minh, bền bỉ và kiên cường, không muốn cam chịu, cũng không hối hận, luôn rất cố gắng thay đổi hiện trạng, em rất giống loạn thế giai nhân (người đẹp sống vào thời loạn lạc) Hách Tư Gia là nữ nhân thông minh xinh đẹp, đúng là loại người chị thích. Thật ra lúc mới tiếp xúc với em, chị đã đoán ra nghề nghiệp của em, lúc biết được em có tư tình với Hàn Sĩ Bân, chị đã từng điều tra quá khứ của em, nhưng mà chị không để ý, em là loại người gì, bản thân chị có thể cảm nhận được, chị rất tin tưởng ánh mắt của mình." Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan nghiêm túc mà nói, hoàn toàn là do hoàn cảnh khắc nghiệt đã tạo thành Tả Khinh Hoan của hiện tại, hoàn cảnh đó làm cho Tả Khinh Hoan so với người khác càng biết được tùy mặt gửi lời, càng biết cân nhắc tâm tư của người khác, bởi vì ít khi có được cho nên nhất định càng hiểu được quý trọng so với người bình thường. Hoàn cảnh như vậy làm cho nàng luyện thành độ ngạnh không thể bào mòn, cùng lúc có thể phóng tứ tùy tiện, về phương diện khác lại cực lực khắc chế, mâu thuẫn đến mức có phần khả ái. Kỳ thực năng lực thích ứng của nàng rất cao, nếu được dạy dỗ cẩn thận nhất định trở nên xuất sắc, nhưng nếu Tả Khinh Hoan là người như vậy, Tần Vãn Thư sẽ không chắc bản thân mình có thể yêu nàng, cho nên có nhiều chuyện giả thiết là thừa.
"Tần Vãn Thư, bất kỳ thời điểm gì chị không được vứt bỏ em, em sợ nhất là bị bỏ rơi, trước đây mẹ luôn bỏ em mà đi, em rốt cuộc chờ mẹ trở về, không biết bị lãng quên đến lần thứ mấy, em mới không còn đặt hy vọng vào mẹ. Em nói cho bản thân rằng không thể mong đợi vào bất cứ kẻ nào, nhưng nữ nhân tốt đẹp như Tần Vãn Thư đã xuất hiện trước mặt em, tựa như nữ thần tản ra hào quang ấm áp..." Thân nhân duy nhất đã mất đi, Tả Khinh Hoan theo bản năng bám vào cái phao hiện tại có thể cung cấp ấm áp cho mình, nếu Tần Vãn Thư không thể giúp nàng vượt qua thì phải là phá hủy.
"Em không buông tay, chị cũng sẽ không." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Tả Khinh Hoan, mằn mặn, là hương vị của nước mắt.
"Chị tại sao lại đến đây? Có thể có chuyện hay không?" Tả Khinh Hoan hỏi, Tần Vãn Thư vội vàng chạy tới, mái tóc luôn chỉnh tề của nàng có chút hỗn độn.
"Không có gì, việc này chị có thể xử lý được." Tần Vãn Thư làm việc rất cẩn thận, cho dù nóng vội cũng chuẩn bị kỹ phương pháp đề phòng để đến gặp Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan nghe Tần Vãn Thư nói vậy, trong lòng mới an tâm.
"Chị có thể cùng em trở lại bệnh viện làm thủ tục không?" Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, ánh mắt của nàng vẫn còn đỏ ửng, trên lông mi còn dính nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ điềm đạm khả ái, Tần Vãn Thư nhìn thấy cũng không khỏi cảm động.
"Được, chị chở em về bệnh viện." Tần Vãn Thư đứng lên muốn nâng Tả Khinh Hoan dậy, nhưng vì do ngồi lâu, cặp chân bị tê, thân thể của nàng không tự chủ ngã về phía trước, may mắn có Tần Vãn Thư đỡ lại mới không té xuống đất.
"Có phải chân bị tê không?" Tần Vãn Thư hỏi.
Tả Khinh Hoan gật đầu.
"Em ngồi xuống đây, chị giúp em xoa bóp." Tần Vãn Thư giúp Tả Khinh Hoan ngồi xuống bậc thang, còn mình thì ngồi trước mặt Tả Khinh Hoan, ngón tay ra sức xoa nắn cặp đùi của Tả Khinh Hoan, nhẹ nhàng nắn bóp một chút, Tả Khinh Hoan nhìn biểu tình nghiêm túc của Tần Vãn Thư vùi đầu giúp mình, nước mắt lại rơi xuống, có lẽ là trời cao bồi thường cho mình, hoặc có lẽ là kiếp trước nữ nhân này thiếu mình rất nhiều cho nên kiếp này làm cho mình gặp được nàng.
"Đau sao?" Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan lại khóc, nghĩ là mình làm đau nàng, có chút đau lòng hỏi.
Tả Khinh Hoan lắc đầu, vươn tay lung tung lau đi nước mắt.
"Hết tê rồi." Tả Khinh Hoan không nỡ để đại tiểu thư tôn quý xoa chân cho mình.
Tần Vãn Thư lấy khăn giấy từ trong túi xách đưa cho Tả Khinh Hoan.
Tại bệnh viện, Tả Khinh Hoan đụng phải Vương Kỳ, Vương Kỳ đã muốn làm xong mọi thủ tục, phí trị liệu đều do nàng trả, điều này làm cho Tả Khinh Hoan có phần kinh ngạc.
"Những ngày này đều là cô chiếu cố mẹ tôi sao?" Tả Khinh Hoan nhìn Vương Kỳ, trong lòng có chút phức tạp hỏi.
"Ngẫu nhiên cũng đến thăm vài lần." Vương Kỳ nhìn thấy Tả Khinh Hoan, cũng nhìn Tần Vãn Thư đứng cạnh nàng, Vương Kỳ không thể không thừa nhận, bản thân và Tần Vãn Thư căn bản không thể đánh đồng, bất luận là diện mạo, gia thế vẫn là khí chất đều thua nàng rất xa, hai người bọn họ đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi.
"Các người tự nhiên trò chuyện, chị ở bên ngoài chờ em." Tần Vãn Thư tinh ý để hai người có khoảng riêng tư mà trò chuyện, Tần Vãn Thư biết các nàng có rất nhiều vấn đề sẽ không ở trước mặt mình nói ra. Tuy lần trước hai người gặp mặt cãi nhau trở mặt thành thù, thế nhưng nói như thế nào, cả hai là cố nhân, chưa kể dựa vào pháp luật còn có quan hệ tỷ muội, chỉ với việc Vương Kỳ chiếu cố Tả Diễm, Tần Vãn Thư thấy được quan hệ của các nàng không có như mình tưởng tượng không thể chung đụng.
Vương Kỳ đăm chiêu nhìn Tần Vãn Thư chủ động rời đi, bình thường tâm tư của phụ nữ vốn tinh tế, thái độ hào phóng như Tần Vãn Thư rất hi hữu, nữ nhân này so với trong tưởng tượng của mình còn tuyệt vời hơn, có giáo dưỡng lại ôn nhu biết tiến biết lùi, người như vậy rất khó bị người khác ghét.
"Cô ta quả thật có chút không giống người bình thường nhưng không có nghĩa cô ta hợp với loại người như chúng ta." Vương Kỳ nhắc nhở Tả Khinh Hoan, thịt thiên nga không phải dễ dàng có thể tiêu hóa, Tần Vãn Thư là người thuộc về thế giới khác.
"Mẹ tôi đã chết, tôi sẽ triệt để cắt đứt với quá khứ đen tối đó." Tả Khinh Hoan không thích người khác luôn mãi nhắc về xuất thân thấp hèn của mình, rất nhiều chuyện trong lòng nàng đều hiểu, nếu muốn có được Tần Vãn Thư nhất định phải chống đỡ được toàn bộ áp lực, trên đời chưa từng có chuyện được ăn cơm chùa.
"Ý tưởng của cô thật ngây thơ!" Vương Kỳ cười nhạo.
"Cô chiếu cố cho mẹ tôi, rất cám ơn cô, phí chữa bệnh tôi sẽ trả lại cho cô, nhưng tôi không cần phải nghe những lời khích bác của cô." Biểu tình của Tả Khinh Hoan cực kỳ nghiêm túc nhìn Vương Kỳ mà nói, đối với chuyện quan tâm săn sóc mẹ mình nàng chân thành cảm tạ Vương Kỳ, Tả Khinh Hoan luôn là một người ân oán phân minh.
"Tả Khinh Hoan, năm đó tôi đối xử tốt với cô lắm, cô ngay cả một câu cám ơn cũng chưa nói, câu cám ơn hôm nay quả thật rất hiếm có." Vương Kỳ ngạc nhiên khi nghe được lời biết ơn từ miệng Tả Khinh Hoan tuôn ra, thật ra Vương Kỳ cũng không muốn khắc khẩu với Tả Khinh Hoan, chẳng qua nàng chất chứa rất nhiều uất ức không cam lòng.
"Hoàn cảnh bây giờ và trước đây hoàn toàn không giống nhau, nếu là cô ở vào tình trạng của tôi, tôi nghĩ cô cũng sẽ cám ơn không nổi." Lúc bấy giờ Tả Khinh Hoan thầm nghĩ bảo vệ bản thân, làm sao có thể sinh ra nửa điểm cảm kích đối với người ngoài như Vương Kỳ.
"Cũng vậy, cô hận mẹ cô, càng hận ba tôi hơn, nhân tiện cũng không ưa gì tôi, nhưng mà ba của tôi không có đối xử tệ bạc với mẹ cô." Vương Kỳ cảm thấy ba ba của nàng không có làm chuyện gì phải xin lỗi mẹ con Tả Khinh Hoan, ngoại trừ tai nạn lần đó ra.
"Đều trở thành dĩ vãng." Tả Khinh Hoan không muốn tiếp tục đề tài này.
"Vài năm nay mẹ tôi sống thế nào?" Tả Khinh Hoan hỏi, trong lòng vẫn hy vọng mấy năm cuối đời nàng có thể sống sung sướng một ít.
"Ba của tôi hai năm trước đã mất, nàng không có *ngựa quen đường cũ* làm lại nghề cũ, nàng rất muốn đi tìm cô, nhưng mà cô lại trốn biệt tăm biệt tích." Vương Kỳ nhìn Tả Khinh Hoan, tính tình của nữ nhân này rất ngoan cường, vừa bỏ trốn là đi biền biệt mấy năm không tin tức, chẳng quan tâm cảm thụ của người khác.
Tả Khinh Hoan im lặng, không nghĩ khi nàng chịu thay đổi, bản thân mình lại chấp nhất không trở về, không ngờ lần này trở về lại là lần gặp mặt cuối cùng, trong lòng Tả Khinh Hoan có chút đau đớn, nếu bản thân có thể sớm một chút tìm lại nàng, trên đời nhiều nhất chính là "nếu" mà thực tế tàn khốc lại không tồn tại "nếu". Nam nhân kia đã chết, có lẽ đó là nguyên nhân làm cho Vương Kỳ thay đổi, những người nàng hận người thì chết, người thì thay đổi, đúng là cảnh còn người mất, đến thời điểm nên buông xuống mọi hận thù.
"Nếu trước đây hư tình giả ý làm cho cô nhớ mãi không quên, tôi nhận lỗi, thật xin lỗi." Tả Khinh Hoan nghiêm túc cúi đầu tạ tội, nàng thật tâm không hề cảm thấy làm gì có lỗi với Vương Kỳ, chẳng qua là nghĩ một câu chặt đứt một phần ký ức, cắt đi toàn bộ những phần thối nát trong quá khứ.
Vương Kỳ nhìn Tả Khinh Hoan chằm chằm, nàng luôn đợi một câu xin lỗi nhưng khi Tả Khinh Hoan cẩn trọng xin lỗi mình xong, đây là kết quả mà nàng không mong đợi nhất, bởi vì trong lòng trở nên trống không, nàng biết, lúc này Tả Khinh Hoan muốn cùng mình phân rõ giới hạn, Tả Khinh Hoan muốn đi đến những chỗ có ánh nắng tươi sáng chói chang, còn bản thân mình ở trong bóng đêm âm u, vĩnh viễn không thể thoát khỏi, cũng tìm không ra người đồng hành.
"Tả Khinh Hoan, tôi rất thích em." Ánh mắt của Vương Kỳ hồng hồng nhìn Tả Khinh Hoan hô lên, hoàn toàn không còn hình tượng lão luyện già đời.
Tả Khinh Hoan nhìn hành động của Vương Kỳ, cảm giác gặp lại nữ hài tử năm đó mặc áo đầm hồng, đơn thuần vô tư, ánh mắt đỏ bừng nói chuyện với mình, thật ra nàng một chút cũng không thích ba ba là lão đại của hắc bang (xã hội đen), nàng chán ghét chuyện suốt ngày chém giết, mẹ của nàng chính là bị bắn chết trong một cuộc ẩu đả giữa các bang phái. Khi đó Tả Khinh Hoan nhớ rất rõ, bản thân nhìn nàng có cảm giác thật bất đắc dĩ, mà chính mình còn không cách nào cứu giúp bản thân làm sao có thể ra tay tương trợ kẻ khác, cũng chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Hiện tại Tả Khinh Hoan bỗng nảy sinh cảm giác thương hại Vương Kỳ, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền biến mất, trên đời rất nhiều chuyện đều không công bằng, cô thích tôi, tôi thích chị ấy, vì thế sự yêu thích của cô trở thành gánh nặng, hoàn cảnh làm cho Tả Khinh Hoan rất sớm đã nhận biết những chuyện bất công, cũng rất sớm học làm cho ý chí mình trở nên cứng rắn hơn.
"Trước đây tôi không thích cô, sau này cũng sẽ không thích." Tả Khinh Hoan thản nhiên nói.

Chương 68 - Đánh cuộc

Vương Kỳ buồn bã, mình quả nhiên vĩnh viễn không thể so với Tần Vãn Thư, nhưng nàng không cảm thấy Tần Vãn Thư thích hợp với Tả Khinh Hoan, đừng nói các nàng không môn đăng hộ đối, cả hai đều là nữ nhân, Tả Khinh Hoan là cô nhi không quyền không thế, mà sau lưng Tần Vãn Thư là cả một gia tộc khổng lồ.
"Cô ta không giống chúng ta, Tần gia là thế gia vọng tộc, tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện tai tiếng, hơn nữa theo ta biết cô ta đã kết hôn..."
"Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cô quan tâm." Sự chênh lệch này, lần trước đi Tần gia Tả Khinh Hoan đã chú ý nhưng nàng lựa chọn xem nhẹ nó.
"A, tôi muốn nhìn xem các người có kết quả tốt như thế nào." Vương Kỳ cười lạnh, nàng sẽ kiên nhẫn chống mắt chờ xem.
Tả Khinh Hoan vẫn bảo trì im lặng, kết quả sao, nàng vốn không nghĩ tới, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
"Tần Vãn Thư, chị nói chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?" Tả Khinh Hoan bất an hỏi Tần Vãn Thư.
"Thành sự tại nhân, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra không phải sao?" Bản thân không phải thần thánh, đương nhiên không có biện pháp trở lời chuyện tương lai, nàng chỉ ôm Tả Khinh Hoan vào lòng, trấn an nói.
———————————————
Lý Hâm nhìn phong cảnh bên ngoài, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên cửa sổ thủy tinh, không biết nàng đang vẽ cái gì, đây là động tác quen thuộc trước những ca phẫu thuật của nàng. Trừ lần đầu tiên cầm dao mổ nàng chưa bao giờ khẩn trương như lúc này.
"Bác sỹ Lý, Tiền phu nhân kiếm cô." Y tá gõ cửa phòng Lý Hâm nói.
"Mời nàng vào đi." Lý Hâm ngồi ở sô pha.
"Cà phê?" Nghiêm Nhược Vấn đưa cà phê mới mua cho Lý Hâm.
"Không cần lấy lòng tôi, về công, làm bác sỹ, tôi sẽ không lấy sinh mệnh của bệnh nhân ra đùa giỡn, về tư, nếu tôi có khả năng chữa khỏi cho hắn mới có thể được đến thứ tôi muốn, cho nên cô không cần quá lo lắng, ca giãi phẫu này chỉ được thành công, không có thất bại." Lý Hâm cầm ly cà phê Nghiêm Nhược Vấn đưa, vừa lắc nhẹ vừa trả lời.
"Tẫn nhân sự nhi tri thiên mệnh (tương đương với câu 'Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên': mọi việc con người cứ cố gắng làm hết sức trong khả năng có thể, còn thành công hay không thì còn do số phận, trời định), tôi không muốn tạo thêm áp lực cho cô, nếu thất bại tôi vẫn thực hiện lời hứa đó." Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc nói, nàng tin cách đối nhân xử thế của Lý Hâm.
"Nói như vậy, tôi chỉ lời chứ không lỗ?" Lý Hâm giả vờ tùy tiện hỏi, thật ra nàng rất bất ngờ khi Nghiêm Nhược Vấn thốt lên lời đó. Mặc dù nguyên nhân của hành động này là vì nàng không muốn tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nhưng Nghiêm Nhược Vấn nói ra được làm được, cho dù cuộc phẫu thuật thật sự thất bại, nữ nhân này cũng tuân thủ lời hứa.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu.
"Được, vậy cô khích lệ tôi một chút đi." Tuy Lý Hâm thực hy vọng Tiền Thiếu Văn hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Nghiêm Nhược Vấn, nhưng nàng nhất định phải làm cho Nghiêm Nhược Vấn cam tâm tình nguyện cùng mình một chỗ, cho nên giải phẫu lần này không thể thất bại, nếu sớm hay muộn Nghiêm Nhược Vấn cũng thuộc về mình, trước hết mình phải giành một chút lợi ích.
"Ân?" Nghiêm Nhược Vấn không hiểu Lý Hâm muốn thưởng cái gì.
"Hôn tôi." Lý Hâm cười cực kỳ quyến rũ nói, đưa mặt gần lại, mình và Nghiêm Nhược Vấn cặp kè thời gian lâu như vậy, nàng chưa từng chủ động quá, có thể khiến Nghiêm Nhược Vấn chủ động là mong chờ của Lý Hâm.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn vào đôi môi gợi cảm của Lý Hâm, nhẹ nhàng chạm vào lập tức vội vàng tách ra, trong lòng có chút ngượng nghịu
"Hôn sâu." Lý Hâm không hài lòng, được một tấc tiến thêm một thước yêu cầu, muốn dùng lưỡi hôn mới chịu.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn khuôn mặt lẳng lơ không chút đứng đắn kia, quả thật bản thân vẫn không thích nữ nhân có diện mạo quá yêu nghiệt, nhưng Lý Hâm dường như không có ý tứ bỏ qua, Nghiêm Nhược Vấn do dự hồi lâu, nghĩ đến Tiền Thiếu Văn, trong lòng kiên quyết, mới nhắm mắt lại, môi chậm rãi hướng Lý Hâm.
Nụ hôn đó cực kỳ cứng nhắc, nhưng như trước đây dễ dàng khơi mao nhiệt tình của Lý Hâm, nàng thực bất mãn, rất nhanh đảo khách thành chủ đáp lại Nghiêm Nhược Vấn. Cái lưỡi linh động quấn quít lấy đầu lưỡi ngốc nghếch của Nghiêm Nhược Vấn, cùng nàng cộng vũ, nhanh chóng đảo khách thành chủ, đôi tay không biết khi nào thì ôm lấy lưng Nghiêm Nhược Vấn, dùng một chút lực, kéo thân thể Nghiêm Nhược Vấn vào sát mình, mềm mại kề sát mềm mại, mà ngón tay càng giống có ý thức bình thường, nhẹ nhàng theo eo nơi nơi vuốt ve.
Trước đây Nghiêm Nhược Vấn không thích cùng Lý Hâm hôn, càng không thích hôn sâu, cho nên với những nụ hôn nồng nhiệt đó có thể đếm trên đầu ngón tay, trong tổng số những nụ hôn nồng nhiệt kia duy độc khi này cảm giác không giống trước đây, nàng cảm giác thân thể có chút khô nóng, thậm chí có loại cảm giác kỳ quái, đầu óc luôn luôn bình tĩnh của nàng bắt đầu có cảm giác thiếu ôxy, trống rỗng.
Tuy Nghiêm Nhược Vấn đối với nụ hôn của mình không tích cực lắm, nhưng ít nhất không phản cảm và chống cự, điều này làm cho trong lòng Lý Hâm âm thầm vui sướng, Lý Hâm càng thêm ra sức trên người Nghiêm Nhược Vấn đốt lửa, căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, nàng hiểu được thế nào có thể khơi mào dục vọng Nghiêm Nhược Vấn, các ngón tay của nàng lặng lẽ tiến vào bên trong quần áo, chậm rãi hướng lên trên...
Nghiêm Nhược Vấn cảm giác được đôi tay xấu xa của Lý Hâm ở trên người chạy loạn, lúc này đầu óc mới khôi phục một ít thanh tỉnh, đè lại tay nàng, kết thúc nụ hôn này. Những hành động thân mật rõ ràng trước đây đã đều làm qua, nhưng cảm giác hiện tại đã có chút không giống, nhưng làm sao không giống, Nghiêm Nhược Vấn nhất thời không phân biệt được.
"Có tâm tình đi làm những chuyện này, không bằng đặt tập trung vào ca mổ sắp tới." Nghiêm Nhược Vấn nói xong liền rời khỏi văn phòng Lý Hâm, quả nhiên nàng vẫn không thích nổi tính tình tùy thời tùy lúc động tình của Lý Hâm, người bảo thủ như Nghiêm Nhược Vấn không chịu được tác phong phóng khoáng của Lý Hâm, lại càng không thích cảm giác mà bản thân có được.
Lý Hâm rất quen thuộc với thân thể của Nghiêm Nhược Vấn, nàng biết Nghiêm Nhược Vấn không phải không có cảm giác, chẳng qua nữ nhân này luôn thích nửa đường dừng lại, trước đây đã từng phát sinh quá chuyện như vậy, đang làm được một nửa, nữ nhân kia nhận điện thoại xong liền bỏ rơi mình, chạy đi xử lý công vụ, bỏ mặc dục vọng như hỏa thiêu đốt mình, bản thân nàng không biết dục cầu bất đắc, Lý Hâm thực thương tiếc thay cho nàng. Sau này, Nghiêm Nhược Vấn làm tình phụ của mình, chuyện đầu tiên cần làm là ngăn chặn những tình huống như vậy. Chẳng qua lần này có thể khiến Nghiêm Nhược Vấn chủ động hôn mình, đó không phải có ý nghĩa ngày mình được làm *thụ* không còn xa vời nữa? Lý Hâm vô cùng mong ngóng những ngày tháng huy hoàng làm *thụ* sau này.
Nhưng bị đụng vào một chút như vậy, cảm xúc vốn khẩn trương của Lý Hâm quả nhiên giảm xuống không ít.
"Nhược Vấn, anh không muốn làm phẫu thuật." Tiền Thiếu Văn tuy biết ca mổ này đối với bản thân chưa chắc tốt hơn, hoặc chết hoặc sống vô cùng đơn giản lựa một cái là được, hắn cũng không nghĩ kéo dài thêm, nhưng nếu một khi thất bại đối Nhược Vấn thật không công bằng.
Thật ra Nghiêm Nhược Vấn chịu áp lực rất lớn, Tiền gia không đồng ý với cuộc phẫu thuật này, dù sao với xác suất thành công cực thấp đó không bằng có thể kéo dài được bao lâu hay bấy lâu, nhưng Nghiêm Nhược Vấn không để ý sự phản đối từ trên xuống dưới của Tiền gia, khăng khăng làm theo ý mình, nếu thành công thì không có chuyện gì phải bàn cãi, nếu thất bại Nghiêm Nhược Vấn nhất định chịu mọi chỉ trích của Tiền gia. Nàng ở Tiền gia cơ hồ là một kẻ độc tài, không được hoan nghênh, đa số người trong gia tộc luôn tìm một cơ hội bỏ đá xuống giếng.
"Lúc trước anh đã đồng ý, bây giờ lại muốn thay đổi sao?" Nghiêm Nhược Vấn nhíu mày, nàng biết trong lòng Tiền Thiếu Văn lo lắng cái gì, nhưng nàng càng hiểu hắn thật tâm muốn làm phẫu thuật lần này, cho nên áp lực có lớn hơn nữa bản thân cũng sẽ kiên cường chống đỡ.
"Anh sẽ không ký tên." Tiền Thiếu Văn kiên định nói ra, hắn không thể ích kỷ như vậy.
Nghiêm Nhược Vấn nhíu mày, người của Tiền gia không đồng ý, nếu Tiền Thiếu Văn cũng không chịu vậy ca giải phẫu này không thể thực hiện.
"Bất luận như thế nào, cuộc phẫu thuật ngày mai như trước ấn định tiến hành." Sự cố chấp của Nghiêm Nhược Vấn không phải người bình thường có thể sánh bằng.
"Khi không có sự đồng ý của người bệnh, không có bác sỹ nào dám vi phạm quy định cả." Tiền Thiếu Văn không tin Lý Hâm dám liều lĩnh đem tấm bằng hành nghề ra đùa giỡn và mạo hiểm đối diện quan tòa.
"Cô ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh." Không biết làm sao nhưng Nghiêm Nhược Vấn lại có cảm giác này.
"Anh không đồng ý, anh sẽ gọi điện thoại về nhà, nhắn mọi người đến làm thủ tục xuất viện." Nghiêm Nhược Vấn nắm chặt điện thoại không cho Tiền Thiếu Văn có cơ hội đụng đến điện thoại.
"Anh biết chuyện em đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi." Nghiêm Nhược Vấn giống như trước đây kiên trì khuyên nhủ, nàng vẫn luôn hiểu tâm trạng của Tiền Thiếu Văn.
"Lý Hâm, nếu hắn không đồng ý ký tên, mà tôi vẫn muốn mổ cho hắn, cô có thể tiến hành không?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi Lý Hâm.
Lý Hâm kinh ngạc nhìn Nghiêm Nhược Vấn, nếu Tiền Thiếu Văn không đồng ý, mình và Nghiêm Nhược Vấn tự tiện quyết định, đừng nói nghiệp cầm dao của mình coi như xong đời, bản thân hai người sẽ gặp phải phiền toái. Tiền gia không phải dễ chọc vào, Lý Hâm có thể dùng nghề nghiệp của bản thân đánh đổ một lần, nhưng nàng không muốn Nghiêm Nhược Vấn tự rước họa vào thân.
"Mọi trách nhiệm tôi sẽ tự mình gánh vác." Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc lên tiếng.
"Một mình cô không thể chịu được hết mọi trách nhiệm." Lý Hâm thật muốn mổ não Nghiêm Nhược Vấn ra xem trong đầu nàng suy nghĩ như thế nào.
Nghiêm Nhược Vấn chỉ im lặng, vô luận kết quả như thế nào, chỉ sợ đều liên lụy đến Lý Hâm, bản thân mình không thể ích kỷ không nên lôi kéo nàng dính vào.
"Được, tôi giúp cô đánh cuộc." Lý Hâm nhìn bộ dáng của Nghiêm Nhược Vấn liền hiểu, mặc dù nàng không tìm mình cũng sẽ tìm người khác.
Nghiêm Nhược Vấn kinh ngạc nhìn Lý Hâm, nàng không nghĩ Lý Hâm sẽ vì mình đi tới bước này.
"Vì sao? Cô biết rõ hậu quả nghiêm trọng cỡ nào." Nghiêm Nhược Vấn chất vấn, bỗng nhiên nàng cảm thấy tức giận, rõ ràng trước đây mình đối xử nàng không tốt tí nào, nàng rốt cuộc có đầu óc hay không, như thế nào có thể tùy hứng làm bậy.
"Cô cũng biết hậu quả nghiêm trọng nhưng mà vẫn muốn làm, tôi không thể bỏ mặc cô một mình đương đầu." Lý Hâm đáp lại, nàng biết bản thân là loại người gì, nếu sinh ra ở cổ đại có lẽ mình và Chu U vương là cùng một loại.
Nghiêm Nhược Vấn ngay cả một câu cũng không thể nói ra, nàng chưa bao giờ biết Lý Hâm có thể vì mình làm được như vậy. Thật ra Nghiêm Nhược Vấn chỉ muốn biết cho dù Tiền Thiếu Văn không ký tên, Lý Hâm cũng sẽ mổ cho hắn, vô luận tình huống như thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của mình, hắn nhất định sẽ phải thỏa hiệp, bản thân thật sự không nghĩ đến việc làm phiền Lý Hâm, chẳng qua không nghĩ tới, từ trong miệng Lý Hâm lấy được đáp án ngoài ý muốn này.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna