Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 69 + 70

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 69 - Hảo chuyển

"Cô thật sự rất thích Nhược Vấn." Lúc này phòng bệnh chỉ còn Tiền Thiếu Văn và bác sỹ kiểm tra phòng Lý Hâm, hắn nhìn nàng đặt câu hỏi. Thật ra từ lâu hắn đã kiếm người điều tra bối cảnh thân phận của Lý Hâm, cho nên khi biết nàng là bác sỹ chịu trách nhiệm chữa trị cho mình, Tiền Thiếu Văn cũng không quá kinh ngạc.
"Không phải thích mà là tôi yêu cô ấy." Lý Hâm nhìn thẳng Tiền Thiếu Văn nghiêm túc trả lời, nếu chỉ là thích bản thân sẽ không tiêu tốn nhiều thời gian tranh thủ tình cảm của Nghiêm Nhược Vấn, bỏ ra nhiều tâm tư sức lực như vậy, thậm chí bỏ cả tự tôn, tự làm bản thân đau đớn vô số lần.
"Cô không chán ghét sự hiện diện của tôi sao?" Tiền Thiếu Văn nhíu mày hỏi.
"Là rất ghét mới đúng, cô ấy đối xử với anh tốt hơn tôi nhiều lắm." Lý Hâm thẳng thắn trả lời, mặc dù là bây giờ nàng vẫn rất ghét Tiền Thiếu Văn.
"Đó là vì thân thể của tôi không tốt, có rất nhiều người có thiên hướng thích chiếu cố cho kẻ yếu đuối." Tiền Thiếu Văn yếu ớt vừa cười vừa nói, ngữ khí cũng trở nên bất đắc dĩ, hắn là nam nhân không thích bị xem như bệnh nhân, nếu được lựa chọn hắn rất muốn làm một người bình thường khỏe mạnh để chiếu cố cho thê tử.
Nếu chỉ đơn giản như Tiền Thiếu Văn nói thì không còn gì tốt hơn.
"Cho nên tôi mới cần chữa khỏi bệnh cho anh, tôi không muốn anh liên lụy cả đời của cô ấy." Lý Hâm có chút lãnh khốc nói thẳng ra mục đích cả mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người nghe.
"Nếu tôi không qua được ngày mai, hy vọng cô có thể chiếu cố cô ấy thật tốt, mấy năm nay cô ấy đã giúp tôi chịu đựng rất nhiều." Ngữ khí của Tiền Thiếu Văn lúc đề cập đến Nghiêm Nhược Vấn thực mềm mỏng.
"Mặc kệ anh ngày mai ra sao, sau này cô ấy đều là nữ nhân của tôi, nữ nhân của tôi sẽ không cần anh lo lắng, tự nhiên tôi biết cách đối tốt với cô ấy." Lý Hâm không đồng ý lên tiếng phản bác, thực hiển nhiên Nghiêm Nhược Vấn không nói cho Tiền Thiếu Văn nghe quy ước ngầm của 2 người, chẳng qua không cần lo, chờ đưa cái ấm sắc thuốc này ra khỏi phòng phẫu thuật rồi nói cũng không muộn.
Tiền Thiếu Văn khẽ nhíu mày, tuy hắn hy vọng sau khi mình chết đi, Nghiêm Nhược Vấn có người mới có cuộc sống mới, nhưng hiện tại mình còn chưa chết mà nữ nhân này đã thề sống thề chết công khai chủ quyền phi pháp, điều này làm cho trong lòng Tiền Thiếu Văn không được thoải mái.
Lý Hâm ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng, giống như trước đây tỉnh dậy rất đúng giờ, nàng ngắm bản thân trong gương, cẩn thận tỉ mỉ cột lại mái tóc cuộn sóng, thay đổi một bộ biểu tình nghiêm nghị, bộ dáng này làm cho mị ý ở khóe mắt giảm được một chút, thoạt nhìn thiếu đi một chút tùy tiện, hơn một phần đứng đắn. Hình tượng như vậy sẽ làm Nghiêm Nhược Vấn an tâm hơn nhiều, Lý Hâm biết tuy Nghiêm Nhược Vấn kiên quyết nhờ mình mổ cho Tiền Thiếu Văn nhưng nàng đối với mình vẫn tồn tại lo lắng, tuy nàng không nói ra nhưng bản thân mình có thể cảm giác được.
Nghiêm Nhược Vấn so với Lý Hâm càng khẩn trương hơn, tuy một đêm chập chờn không đủ giấc, nàng vẫn đến bệnh viện chờ Lý Hâm từ sớm.
Lý Hâm vừa đụng mặt Nghiêm Nhược Vấn liền biết nàng sáng sớm đã ở đây chờ mình.
"Cô đã đến." Nghiêm Nhược Vấn chầm chậm lên tiếng, kỳ thật nàng không biết nên nói gì với Lý Hâm nữa, chỉ sợ bản thân gia tăng áp lực cho Lý Hâm, nhưng nàng lại không biết cách nói chuyện phiếm, cho nên chỉ có thể đơn giản chào hỏi. Lúc này Nghiêm Nhược Vấn mới phát hiện Lý Hâm ăn mặc so với ngày thường đơn giản hơn, nhìn kỹ thật sự có phong phạm chuyên nghiệp của bác sỹ, mặc dù nàng trang điểm đơn giản vẫn không dấu được mị sắc ở khóe mắt.
"Nhìn cô so với tôi còn khẩn trương hơn." Lý Hâm nở nụ cười chào Nghiêm Nhược Vấn, kéo nàng đến văn phòng của mình, pha một ly trà nóng đưa cho Nghiêm Nhược Vấn.
"Tối qua ngủ không ngon?" Lý Hâm cẩn thận hỏi.
"Một chút." Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, bộ dáng thản nhiên của Lý Hâm nổi lên tác dụng trấn an cho Nghiêm Nhược Vấn.
"Chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, đồng thời cũng phải hy vọng đến kết quả khả quan, giống như cô nói, cứ tận hết sức mình phần còn lại thì dựa theo ý trời." Lý Hâm cảm thấy tâm trạng quyết định số phận, nếu tâm trạng tốt đã là thành công một nửa, cho nên vô luận ca giải phẫu quan trọng đến đâu, nàng cũng không để bản thân quá mức khẩn trương.
"Lý Hâm.." Nghiêm Nhược Vấn muốn nói lại thôi.
"Ân?" Lý Hâm nhíu mày.
"Không có việc gì." Nghiêm Nhược Vấn cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn nói gì với Lý Hâm, giờ phút này tâm tình của nàng có phần phức tạp.
Lý Hâm thấy bộ dáng rụt rè ấp úng của Nghiêm Nhược Vấn cũng không quá để ý, chỉ cho là tâm trạng của thân nhân trước lúc người bệnh trải qua phẫu thuật thôi.
"Sau khi kết thúc phẫu thuật, cùng tôi ăn cơm được không?" Lý Hâm hỏi.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu.
Lý Hâm thấy nàng đồng ý, khóe mắt lập tức nâng lên.
"Bây giờ tôi cần an bày và thảo luận một số chi tiết với các bác sỹ khác." Lý Hâm nhìn đồng hồ, các bác sỹ phụ trách ca mổ có lẽ đã có mặt đầy đủ.
"Cô đi làm chuyện của mình đi." Nghiêm Nhược Vấn chuẩn bị bước ra khỏi phòng, nhưng Lý Hâm phải hôn lên má nàng hai cái mới chịu để nàng đi.
Trước khi Lý Hâm bước vào phòng phẫu thuật, hướng về phía Nghiêm Nhược Vấn nở nụ cười, mà nụ cười này lại khắc sâu ở trong đầu Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn thấy cửa đóng lại, nguyên bản chờ đợi mỏi mòn chính là ở trước cửa phòng phẫu thuật.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ca mổ này kéo dài tới 4 tiếng đồng hồ, khi đèn của phòng mổ vừa tắt, Nghiêm Nhược Vấn lập tức bật dậy.
Người đầu tiên bước ra là Lý Hâm, nàng đã tháo khẩu trang đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng mỉm cười nhìn Nghiêm Nhược Vấn, nụ cười này làm cho Nghiêm Nhược Vấn an tâm không ít, thần kinh buộc chặt suốt thời gian chờ đợi cuối cùng được thả lỏng.
"Ca mổ thế nào?" Người của Tiền gia lập tức bao quanh tra hỏi.
"Bác sỹ Lý không hổ danh là ngôi sao tương lai của giới y học, ca phẫu thuật lần này so với trước đây còn muốn thành công gấp bội, Tiền tiên sinh chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian, trái tim trong vòng vài năm chắc chắn không xảy ra vấn đề, tuy còn mắc bệnh suyễn nhưng chỉ cần chú ý một chút, trên cơ bản coi như có thể trải qua cuộc sống của một người bình thường..." Bác sỹ Trương là một trong số bác sỹ bước ra sau, tâm trạng của hắn hưng phấn nên luôn miệng giải thích, cuộc giải phẫu 5 năm trước tuy không thể tận mắt chứng kiến, lần này may mắn được tham gia, hoàn toàn làm cho người ta khen ngợi không tiếc lời, đừng nhìn bộ dáng đẹp hơn bình hoa của Lý Hâm mà coi thường, nàng hoàn toàn không chỉ là một mỹ nhân với ngoại hiệu *bình hoa di động*.
Lý Hâm từ lúc bước ra đến giờ vẫn chưa lên tiếng, ngược lại đều là người của Tiền gia và các bác sỹ khác trao đổi, ngay cả Nghiêm Nhược Vấn cũng không hé răng, chỉ lẳng lặng đứng một bên lắng nghe, nàng thật tâm vui vẻ thay cho Tiền Thiếu Văn.
Lý Hâm nhìn Nghiêm Nhược Vấn có rất nhiều ý tứ ái muội ẩn dấu, sau khi nàng cảm kích nhìn thoáng qua Lý Hâm rất nhanh đã dời tầm mắt đi chỗ khác, dù sao ở đây có rất nhiều người, Nghiêm Nhược Vấn có nhiều chuyện phải băn khoăn hơn Lý Hâm, may mà mọi người còn đang chú ý đến sự thành công của ca mổ, bằng không thực dễ dàng phát hiện ánh mắt quá mức ái muội của Lý Hâm.
"Bác sỹ Lý, viện trưởng gọi cô và các bác sỹ tham gia thủ thuật đến phòng họp." Y tá đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở các vị bác sỹ.
"Chúng ta đi họp thôi." Lý Hâm thực ra không thích, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật tốn thời gian như vậy đã mệt muốn chết đi, còn muốn họp hành theo thủ tục, nhưng mà không thể không đi.
Bởi vì có quá nhiều người ở đây, Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn không thể nói chuyện, nhưng là trước khi Lý Hâm bỏ đi, ở thời điểm hai người thoáng chạm mặt, nàng ngừng lại dùng âm thanh chỉ có Nghiêm Nhược Vấn có thể nghe được nói: "Cô đã đáp ứng buổi tối cùng tôi ăn cơm, hiện tại cô đi xem Tiền Thiếu Văn đi." Lý Hâm cũng không quên, sau khi ca mổ kết thúc, nữ nhân này chính là người của mình, nghĩ đến trong lòng nàng rất đắc ý, tâm tình tốt nên phá lệ hào phóng.
Bây giờ Nghiêm Nhược Vấn mới từ trong vui mừng tỉnh lại, nhớ đến bản thân đáp ứng Lý Hâm, lúc trước khi Tiền Thiếu Văn tiến hành mổ, được ăn cả ngã về không, bản thân không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, chỉ thầm nghĩ chữa khỏi bệnh cho Tiền Thiếu Văn, nhưng mà hiện tại suy nghĩ lại, nàng cảm thấy có chút khó xử, nhưng mà chính mình đã hứa hẹn nhất định phải thực hiện, chẳng qua nàng cần thời gian để xử lý hoàn mọi chuyện trong tay.
Nhưng may mắn ở một chuyện đó là quan điểm của Nghiêm Nhược Vấn đối Lý Hâm đã có chuyển biến rất tốt, chuyện này đối Lý Hâm mà nói là hiện tượng tốt đến không ngờ.

Chương 70 - Thế giới đại đồng

Lý Hâm dùng chiếc xe thể thao màu đỏ mới toanh đến đón Nghiêm Nhược Vấn, xe này do Lý Viễn Đông tặng nàng xem như lễ vật mừng nàng quay về.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ chói chang này, lông mày không khỏi nhăn lại, Nghiêm Nhược Vấn thích đơn giản, nhưng Lý Hâm lại thích khoe khoang, nàng đứng trước cổng bệnh viện thật sự gây chú ý, nếu bị người của Tiền gia nhìn thấy, mình có thể sẽ bị nước miếng của những người đó nhấn chết chìm, lần trước chuyện ngoại tình với Lý Hâm đã gây không ít sóng gió.
"Thế nào?" Lý Hâm không muốn nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Nghiêm Nhược Vấn.
"Không có gì?" Nghiêm Nhược Vấn tuy rằng không thích một ít hành động của Lý Hâm nhưng luôn không đề cập đến chúng, hoàn toàn bởi vì như thế, từng chút từng chút tế tiết nhỏ nhặt bị bỏ qua dần trở thành ấn tượng không tốt của Nghiêm Nhược Vấn đối với Lý Hâm.
"Cô thích màu đỏ?" Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên hỏi, trong ấn tượng của nàng Lý Hâm thường xuyên mặc màu đỏ, cơ hồ không có ai giống Nghiêm Nhược Vấn có thể bỏ qua vẻ xinh đẹp rạng ngời của Lý Hâm.
"Cô không thích màu của xe này?" Hiện nay Lý Hâm nhớ tới màu nổi bật nhất chính là xe thể thao của mình.
"Không sao, chỉ là có chút nổi quá." Nghiêm Nhược Vấn uyển chuyển trả lời, nhưng Lý Hâm lập tức biết nàng không thích màu của nó.
"Ngày mai tôi đi sơn lại màu khác." Nếu Nhược Vấn không thích màu đỏ, nàng đi sơn lại màu khác thôi.
"Không cần phiền phức, cô thích là được rồi." Xe là do Lý Hâm lái, nàng thích màu gì cứ để nguyên là được rồi.
"Người luôn thích hợp với một màu sắc nhất định, giống như Tả Khinh Hoan giả vờ ngây thơ thuần khiết, hợp với màu trắng; Tần Vãn Thư cao quý thích hợp với màu vàng; ngươi cô độc cao ngạo, thích hợp với màu xanh dương mà không phải màu đen." Lý Hâm rất chịu khó nghiên cứu về thẩm mỹ, rõ ràng mạch lạc giải thích.
"Nga." Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên đáp lại, tủ quần áo của nàng vĩnh viễn chỉ có hai màu là đen và trắng, dường như hầu hết trang phục là tây trang để đi làm, ngay cả y phục ngày thường cũng thiếu đến đáng thương, nàng thực không chú ý đến phải mặc cái gì cho hợp, miễn chỉ cần không thất lễ là được.
Tả Khinh Hoan, Nghiêm Nhược Vấn có chút ấn tượng, Lý Hâm trước đây có nhắc qua vài lần, mình cũng từng gặp mặt một hay hai lần gì đó, diện mạo ngây thơ của nàng dễ gây thiện cảm hơn so với Lý Hâm, khuôn mặt thoạt nhìn thực thanh thuần, Nghiêm Nhược Vấn rất bất ngờ khi Lý Hâm nhận thức Tần Vãn Thư.
"Thật ra tôi mua cho cô rất nhiều y phục, đó là những đồ tôi cảm thấy rất hợp với cô..." Lý Hâm vẫn muốn thay đổi phong cách ăn mặc của Nghiêm Nhược Vấn, nàng cảm thấy y phục có thể thay đổi tâm trạng, phong cách Nghiêm Nhược Vấn quá mức già dặn mới cả ngày tạo áp lực cho bản thân, một chút sức sống đều không có.
"Cô như thế nào nhận thức Tần Vãn Thư?" Nghiêm Nhược Vấn không có hứng thú nói đến chuyện ăn mặc với Lý Hâm, mà chuyển hướng hỏi người làm cho nàng hứng thú là Tần Vãn Thư.
"Cô có ấn tượng tốt với cô ta?" Bộ dáng của Lý Hâm y như gặp phải đại địch hỏi, Nghiêm Nhược Vấn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú hỏi thăm một người, mà hôm nay nàng lại chủ động hỏi về Tần Vãn Thư, chuyện này là một hiện tượng xấu.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, hảo cảm của nàng thực ra rất đơn giản, thuần túy là thưởng thức phong cách đối nhân xử thế của Tần Vãn Thư, nữ nhân đó là một trong số ít người làm cho mình thật tâm bội phục, hoàn toàn bất đồng với Thi Vân Dạng, một người là tiểu thư cao quý từ trong tâm hồn, một người là kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng hảo cảm đơn thuần của Nghiêm Nhược Vấn nghe vào tai Lý Hâm đã bị biến dạng, nàng không nghĩ tới loại nữ nhân mà Nghiêm Nhược Vấn để ý là loại như Tần Vãn Thư, điều này làm cho Lý Hâm có cảm giác bị đe dọa, dù sao Tần Vãn Thư là một đối thủ nặng ký.
"Cô cũng đừng mơ tới Tần Vãn Thư, cô ta là một đôi với Tả Khinh Hoan." Lý Hâm cảm thấy bản thân phải lập tức ngăn chận hảo cảm còn trong trứng nước của Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn vừa nghe đã biết nàng hiểu lầm ý mình, Nghiêm Nhược Vấn cảm thấy chuyện nữ nhân và nữ nhân ở chung một chỗ thật bất thường, nhưng nghe giọng điệu của Lý Hâm thì chuyện này giống như là tất nhiên, đây là điểm khác nhau của một kẻ bẩm sinh bị *cong* và một người *thẳng*. Nhưng khi Nghiêm Nhược Vấn nghe được Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư là một đôi, nàng vẫn kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nếu nàng không lầm Tần Vãn Thư là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa nhìn bộ dáng của Tần Vãn Thư như thế nào cũng không giống dạng phụ nữ sau lưng trượng phu bên ngoài ngoại tình, điều này làm cho ấn tượng tốt về Tần Vãn Thư của Nghiêm Nhược Vấn bị ảnh hưởng không ít, nhưng một khi nghĩ đến nghiệt duyên của bản thân và Lý Hâm, nàng lại có phần thoải mái, có lẽ Tần Vãn Thư có nỗi khổ khó nói.
"Kỳ thật Tả Khinh Hoan vốn là tình phụ của Hàn Sĩ Bân, sau đó bị Tần Vãn Thư phát hiện, đoán chừng là cô ta thất vọng về Hàn Sĩ Bân, không biết như thế nào liền đi đến cùng Tả Khinh Hoan." Tuy được xem là tình địch nặng ký nhưng Lý Hâm tuyệt đối sẽ không nói xấu sau lưng người khác, do đó nàng thay Tần Vãn Thư giải thích rõ ràng.
"Thực phức tạp." Nghiêm Nhược Vấn nói 3 chữ đó sau lập tức không hề nhắc đến chuyện đó nữa, nàng không phải người thích bàn chuyện thị phi, nhưng ai có thể đoán được, cặp đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ điển hình nhất của giới thượng lưu lại không giống bề ngoài ân ái như vậy.
"Tần Vãn Thư hình như đã ly hôn với Hàn Sĩ Bân." Lý Hâm nhận được tin tức từ nguồn trực tiếp là Tả Khinh Hoan, nhân tiện chia sẻ tin này cho một nửa của mình, thực hiển nhiên Nghiêm Nhược Vấn bị choáng không nhẹ.
Nghiêm Nhược Vấn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng biết xã hội thượng lưu có rất nhiều cặp vợ chồng ra vẻ đạo mạo, nhưng là rất nhiều cặp tự kiếm *giải trí* riêng cho bản thân, nhưng chân chính ly hôn không nhiều, bởi vì quan hệ đến lợi ích của hai gia tộc. Được xem như hình mẫu lý tưởng trong xã hội thượng lưu, nếu Tần đại tiểu thư công bố chuyện ly hôn không biết sẽ làm bao nhiêu người phải rớt mắt kính đây, nàng cũng không nghĩ tới Tần Vãn Thư là người như vậy, thế nhưng sẽ vì một mối quan hệ bất chính mà ly hôn, làm cho Nghiêm Nhược Vấn không biết bình luận như thế nào.
"Tình yêu quan trọng như vậy sao?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi, quan trọng đến mức có thể vì người kia hy sinh nhiều như vậy sao? Nghiêm Nhược Vấn vẫn cảm thấy Tần Vãn Thư không phải nữ nhân bị tình yêu làm cho mờ mắt, khi nàng nghĩ đến vẫn cảm thấy nói không nên lời, Nghiêm Nhược Vấn cũng là người đồng cảnh ngộ, biết là có rất nhiều cố kỵ.
"Có người cảm thấy tình yêu là gia vị, có thì đậm đà hơn, không có cũng không sao, nhưng theo quan điểm của tôi, tình yêu là thuốc phiện, không dễ dàng từ bỏ. Cô không phải cũng vì Tiền Thiếu Văn mới ly hôn, làm tình phụ của tôi sao?" Lý Hâm nhíu mày hỏi ngược lại, ngữ khí mang theo vài phần chua chát, những gì nàng làm cho Tiền Thiếu Văn, làm sao so với Tần Vãn Thư vì Tả Khinh Hoan làm ít hơn, huống chi Lý Hâm cũng hiểu Tần Vãn Thư tuy một phần vì Tả Khinh Hoan, một phần khác là vì bản thân nàng, dù sao chung sống với một người không thích thậm chí có chút phản cảm không phải chuyện dễ dàng có thể chịu đựng.
"Hai chuyện đó không giống nhau." Nghiêm Nhược Vấn lập tức phản bác, nàng không thích chuyện bị đánh đồng với người khác.
"Làm sao không giống?" Lý Hâm nghe Nghiêm Nhược Vấn phản đối lại, tâm trạng ghen tức mới giảm đi một ít.
Nghiêm Nhược Vấn hé miệng nhưng không có câu trả lời.
"Cô lúc nào mới ly hôn với Tiền Thiếu Văn?" Đây mới là vấn đề chính mà Lý Hâm quan tâm hàng đầu.
"Chờ xuất viện, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, yên tâm, những chuyện tôi đồng ý với cô đều làm được, bao gồm cả chuyện mở họp báo công khai mối quan hệ của chúng ta, chẳng qua tôi cần thời gian để an bày." Nghiêm Nhược Vấn không tránh né trả lời, mọi cố gắng và vất vả của mình có lẽ là nước chảy về biển Đông, không tiếc nuối là gạt người gạt mình.
"Tốt, tôi cho cô thời gian, tôi chờ cô." 5 năm còn chờ được, đợi thêm một thời gian ngắn lại có gì khó khăn đâu?
"Cám ơn." Nghiêm Nhược Vấn khách sáo nói.
Lý Hâm nhíu mày, nàng không thích nghe 2 chữ cám ơn này, cảm giác xa lạ làm cho tâm tình người ta không tốt, quả nhiên mình đắc ý còn quá sớm. Lý Hâm mặc kệ hành động của mình có phải là giậu đổ bìm leo hay không, cũng không phải lần đầu tiên, dù sao nàng không có ấn tượng tốt với mình, không thể kém đi chỗ nào nữa.
Bữa tối này Lý Hâm ăn mà không vui vẻ gì, còn Nghiêm Nhược Vấn vẫn thực trầm mặc.
—————————————
Tang lễ của Tả Diễm cực kỳ quạnh quẽ, không có thân thích, chỉ có vài tỷ muội trước đây có qua lại với nàng, Vương Kỳ đứng ở bên ngoài, đến cũng chỉ có Tiêu di và một nữ tử trẻ tuổi khác.
"Đừng quá đau buồn." Tiêu Khởi Nam đối với khuôn mặt bi thương của Tả Khinh Hoan an ủi.
"Cám ơn Tiêu di." Kỳ thật tâm trạng của Tả Khinh Hoan đã bình phục không ít, nàng nhìn nữ tử xấp xỉ tuổi mình đứng bên cạnh Tiêu di thấy có chút quen mắt, nhưng không xác định là người quen cũ, dù sao Kim Hoa nhút nhát trước đây hoàn toàn không giống với nữ nhân tự tin ưu nhã này.
"Khinh Hoan, tôi là Kim Hoa, nhưng mà Tiêu di đã đổi lại tên khác, hiện tại tôi tên là Tiêu Viễn Đạo." Tuy tên họ có chút trung tính nhưng nàng rất thích.
"Thiểu chút nữa không nhận ra cô." Tả Khinh Hoan khách khí thành thật thừa nhận.
"Tả di là một người tốt, ra đi thật là đáng tiếc." Tiêu Viễn Đạo kỳ thật không quen biết Tả Diễm, nhưng vì đi theo Tiêu Khởi Nam đến dự tang lễ nên tự nhiên phải nói ra một ít lời hợp với hình tình hiện tại.
Tần Vãn Thư nhìn thấy Tiêu Khởi Nam có chút ngoài ý muốn, Tiêu Khởi Nam và Tần Vãn Thư từng có giao tình, nàng là một nhân vật lợi hại, 2 người từng có cơ hội gặp mặt. Tần Vãn Thư cũng không xa lạ gì với Tiêu Viễn Đạo, nữ nhân này hiện tại đang rất nổi danh trong giới ăn chơi thượng lưu, đề tài về nàng cũng nóng bỏng như những chuyện đồn thổi về Thi Vân Dạng. Tiêu Viễn Đạo thường xuyên chuyển quanh các công tử của giới tài phiệt, là nữ tử phong trần có thể *danh chính ngôn thuận* đi với các đại gia, nếu có thể so sánh thì phải giống như hoa khôi nhất đẳng ở cổ đại, nghe nói đêm đầu tiên vẫn còn đang treo giá.
Diện mạo của Tiêu Viễn Đạo thuộc loại hàm súc dễ nhìn, thực phù hợp với thẩm mỹ của người phương đông, nếu thật có Nhan Như Ngọc, có lẽ chính là hình tượng này, đây là đánh giá của nhiều người sau khi nhìn thấy Tiêu Viễn Đạo.
Tả Khinh Hoan chấn động trước sự lột xác của Tiêu Viễn Đạo, đây là nữ nhân do Tiêu di bồi dưỡng ra, quả nhiên không phải tầm thường, lúc trước nếu mình tiếp tục ở lại theo Tiêu di không biết sẽ được dạy dỗ thành dạng gì? Tả Khinh Hoan có chút tò mò, nhưng chắc chắn một điều bản thân sẽ trở thành một món *hàng* nổi tiếng không gì sánh bằng, nữ nhân trải qua nhiều sóng gió như Tiêu di, tâm địa đã trở nên cứng cỏi không giống nữ nhân bình thường. Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy lựa chọn của mình thực sáng suốt.
Khởi điểm Tiêu Viễn Đạo có lẽ không biết chân giá trị của bản thân, nhưng hiện tại có lẽ nào còn không biết, thì phải là làm bộ không biết, không phải trước đây Tiêu di luôn luôn nhắc nhở bản thân mình sao?


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna