Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 79 + 80

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 79 - Thượng câu

Nghiêm Nhược Vấn rất ít cười, ít nhất Lý Hâm nhìn thấy số lần nàng cười đếm được trên đầu ngón tay, Nghiêm Nhược Vấn khi cười rộ lên rất đẹp, cho nên theo quan điểm của Lý Hâm "phong hỏa hí chư hầu" (đốt lửa hiệu lừa các nước chư hầu) chỉ vì thu được một nụ cười của mỹ nhân là có thể lý giải.
"Cô nên cười nhiều một chút, khi cô cười rộ lên rất đẹp." Ánh mắt nóng rực của Lý Hâm nhìn vẻ mặt tươi cười của Nghiêm Nhược Vấn, nếu nàng vẫn có thể cười như vậy với mình thì tốt quá.
Nghiêm Nhược Vấn bị người chăm chú nhìn cảm thấy không được tự nhiên, lập tức thu hồi lại tươi cười.
"Lái xe đi." Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên nói.
Lý Hâm nghe lời tiếp tục lái xe, Nghiêm Nhược Vấn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề mở miệng nói chuyện, Lý Hâm chuyển dời ánh mắt vẫn nhìn sườn mặt Nghiêm Nhược Vấn, nàng cảm giác khoảng cách từ trái tim của mình đến nàng còn xa quá. Lý Hâm không thích khoảng cách trống trải đó, bản thân khi nào mới có thể *gõ cửa trái tim* của người phụ nữ này? Mình đã hao phí 5 năm trời để theo đuổi một nữ nhân, đời người có bao nhiêu cái 5 năm để lãng phí đây?
Nghiêm Nhược Vấn nhìn cảnh vật chung quanh từng cái từng cái thay đổi, những năm cuối đời có lẽ sẽ dây dưa cùng một chỗ với nữ nhân này, hẳn là thử tìm hiểu nàng một chút, bằng không thời gian dài như vậy chung sống với một người mà mình không hề hiểu biết, chính là một chuyện đáng sợ.
"Lý Hâm." Âm thanh của nàng tuy nhỏ nhưng Lý Hâm vốn có cặp tai khá thính vẫn nghe được Nghiêm Nhược Vấn đang gọi tên mình.
"Ân?" Lý Hâm đang đợi Nghiêm Nhược Vấn nói ra nàng muốn cái gì.
"Tôi sẽ thử tìm hiểu cô." Nghiêm Nhược Vấn quay mặt lại nói xong những lời này, trong lòng có chút bối rối, lại xoay đầu về hướng ngược lại, không phát ra tiếng động gì nữa.
Lý Hâm hơi sửng sốt, sau đó nở ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn, không thể nghi ngờ đây là một khởi đầu tốt đẹp, Lý Hâm bắt đầu khát khao những ngày tháng hạnh phúc cùng Nghiêm Nhược Vấn.
——————————————
Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, Tả Khinh Hoan cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, trong mấy ngày này, rất nhiều thời gian đều tiêu tốn trên giường. Đây vốn không phải ước muốn ban đầu của Tần Vãn Thư, nhưng Tả Khinh Hoan đối với những chuyện đó luôn có trình độ chấp nhất nhất định, vui chơi bất chấp mỏi mệt, cho nên Tần Vãn Thư không thể không chiều Tả Khinh Hoan. Tần Vãn Thư luôn dung túng cho những người mà nàng thật lòng quan tâm, không chỉ đối với Thi Vân Dạng và Tần Đằng, mấy năm nay không ít khi phải thu dọn tàn cuộc cho bọn họ, bây giờ càng nuông chiều Tả Khinh Hoan hơn, thế nhưng đối với người yêu, nàng càng thêm vài phần thiên vị.
"Phải về sao?" Tả Khinh Hoan vùi mặt vào trước ngực Tần Vãn Thư, hoàn toàn không muốn làm theo, nếu như cả đời đều ở chỗ này không cần quay về là chuyện sung sướng đến cỡ nào a.
"Ân, việc ly hôn với Hàn Sĩ Bân nếu không lo cho xong, trong lòng giống như treo một tảng đá, chị muốn giải quyết dứt điểm." Tần Vãn Thư sờ mái tóc mềm mại của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng nói.
"Tần Vãn Thư, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi." Tả Khinh Hoan nửa đùa nửa thật đề nghị.
Tần Vãn Thư chỉ thản nhiên nở một nụ cười, không trả lời lại.
"Chỉ nói giỡn thôi." Tả Khinh Hoan không vui, coi như là nói giỡn đi, nhưng trên thực tế, trong lòng Tả Khinh Hoan biết bản thân có phần hy vọng được như vậy. Nhưng mà nàng cũng biết, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra, bản thân một thân một mình không có gì lo lắng, Tần Vãn Thư không giống mình, nàng có rất nhiều thân nhân, có rất nhiều lo lắng, nàng tuyệt đối không làm ra chuyện bất kể hậu quả.
Tần Vãn Thư chăm chú nhìn khuôn mặt của Tả Khinh Hoan như trước không nói tiếng nào, tính cách của mình nói lên bản thân tuyệt đối không có khả năng vì tình yêu mà liều lĩnh.
"Nếu như để chị lựa chọn giữa thân nhân và em, chị sẽ chọn bên nào?" Tả Khinh Hoan nhìn biểu tình nghiêm túc của Tần Vãn Thư, có chút bất an hỏi thử.
"Chị nghĩ hai bên không tồn tại mâu thuẫn tất yếu, hơn nữa chị tin tưởng mình có khả năng giải quyết mối quan hệ của chúng ta, bọn họ tuy rằng nhất thời không thể tiếp nhận lựa chọn của chị, nhưng chị tin tưởng mọi người sớm hay muộn sẽ chấp nhận mà thôi." Tần Vãn Thư cảm thấy không có vấn đề gì không có đáp án.
"Chị sẽ bỏ rơi em phải không?" Tả Khinh Hoan vẫn còn bất an, nàng chỉ có một người, thế nhưng Tần Vãn Thư có rất nhiều thân nhân, ba mẹ, anh em, còn có hàng tá thân nhân khác, Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân một chút ưu thế cũng không có.
"Không đâu, người mà chị đã chọn, chị tin tưởng thân nhân của chị sẽ tôn trọng lựa chọn đó." Tần Vãn Thư biết trong lòng Tả Khinh Hoan hoàn toàn không có cảm giác an toàn, Tả Khinh Hoan đã bất chấp tất cả đến với mình, bản thân nếu đồng ý cùng Tả Khinh Hoan phát sinh quan hệ, kiên quyết sẽ không bỏ rơi nàng. Tần Vãn Thư là một người kiên định, một khi quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi mà nàng lại có năng lực làm cho người khác thỏa hiệp.
"Em tin tưởng chị." Chỉ cần là Tần Vãn Thư nói ra, Tả Khinh Hoan đều tin.
"Chúng ta sửa soạn một chút, sau đó trở về." Tả Khinh Hoan hiếm khi chủ động từ trên người Tần Vãn Thư đứng dậy, nàng cũng mong muốn Tần Vãn Thư và Hàn Sĩ Bân sớm một chút hoàn tất thủ tục ly hôn.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu.
————————
"Tần Đằng, sự việc đến đâu rồi?" Tần Vãn Thư gọi điện thoại hỏi Tần Đằng.
"Không sai biệt lắm." Tần Đằng vẫn nghĩ tỷ tỷ là người giỏi dùng tâm kế nhất, không có chuyện gì mà nàng không làm được. Từ rất lâu, Tần Vãn Thư yêu cầu Tần Đằng tìm thế thân của mình *tặng* cho Hàn Sĩ Bân, vừa vặn lúc bấy giờ tìm được người có 3 phần tương tự như tỷ tỷ đưa cho Hàn Sĩ Bân, hắn không cần suy nghĩ đã ngậm chặt miếng mồi không nhả. Tần Đằng đoán, tỷ tỷ nhất định dùng phương pháp hòa bình khuyên Hàn Sĩ Bân ly hôn, nếu như không thể chia tay trong hòa bình, nàng nhất định để mình ra mặt làm người xấu, dùng kẻ thế thân đó đe dọa ép Hàn Sĩ Bân phải nhượng bộ. Tỷ tỷ không cần cùng Hàn Sĩ Bân trở mặt, lại không cần lôi Tả Khinh Hoan vào cuộc, thực sự là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng mà, tỷ tỷ đúng là bảo hộ nữ nhân kia rất kỹ, trong lòng Tần Đằng càng khinh bỉ Tả Khinh Hoan hơn, hắn coi thường kẻ yếu, cần được tỷ tỷ che chắn kỹ lưỡng như vậy, chứng minh thực sự là kẻ yếu ớt không chịu nổi một đòn.
"Cực khổ cho em rồi." Tần Vãn Thư bỗng nhiên hiểu được Thi Vân Dạng vì sao thích sai bảo Tần Đằng, hắn tuyệt đối có năng lực làm việc xấu, hơn nữa hiệu suất cao vô cùng.
"Tuy em không thể lý giải chuyện tỷ tỷ thích nữ nhân kia, thế nhưng đã là việc của tỷ tỷ, thân làm đệ đệ nhất định giúp đỡ tận tình." Chỉ có tỷ tỷ là tốt nhất, biết mình chạy ngược chạy xuôi rất cực khổ, không giống Thi Vân Dạng nữ nhân không có trái tim kia xem chuyện sai bảo mình là dĩ nhiên.
————————————
"Em về trước đi, một lát nữa chị muốn hẹn Hàn Sĩ Bân buổi chiều đến thảo luận chuyện ly hôn, giải quyết hoàn tất chị sẽ tới tìm em sau." Chuyện đầu tiên Tần Vãn Thư làm sau khi quay về là hẹn Hàn Sĩ Bân đến biệt thự Thiên Ngự.
"Bao lâu?" Tả Khinh Hoan hỏi, hiện tại nàng một khắc cũng không muốn xa Tần Vãn Thư.
"Nếu như thuận lợi chỉ cần một buổi chiều, nếu như không thuận lợi, có thể phải tốn một chút thời gian, cụ thể mất bao lâu chị cũng không có biện pháp xác định." Nếu như Hàn Sĩ Bân có thể bị mình thuyết phục, một buổi chiều là đủ, nếu không phải dùng thủ đoạn đặc biệt.
"Nếu phải kéo dài thật lâu làm sao bây giờ?" Tả Khinh Hoan cầm tay Tần Vãn Thư, không muốn buông ra, lý trí nói với nàng, phải buông ra không nên tùy hứng, thế nhưng tình cảm lại không muốn nàng buông ra, đang trong thời điểm yêu nhau tha thiết, dù lấy bất cứ lý do nào để tách ra cũng làm cho người ta khó có thể chịu được.
Tần Vãn Thư thấy biểu tình giống tiểu hài tử không muốn cai sữa của Tả Khinh Hoan, nửa khắc đều không muốn rời đi người mẹ, cảm thấy có chút buồn cười.
"Vậy em có muốn cùng chị về biệt thự Thiên Ngự không?" Tần Vãn Thư hỏi, đến lúc đó cẩn thận một chút, làm cho Tả Khinh Hoan tránh mặt một lúc cũng được, quả nhiên bản thân mình cực kỳ dung túng nàng.
"Muốn a." Tả Khinh Hoan hài lòng đáp lại.
Tới biệt thự Thiên Ngự, Tần Vãn Thư đưa nàng đến phòng ngủ dành cho khách, Hàn Sĩ Bân sẽ không đến chỗ này, hơn nữa có rất nhiều căn phòng, sẽ không sợ Hàn Sĩ Bân giáp mặt Tả Khinh Hoan. Biệt thự Thiên Ngự là lúc trước khi Tần Vãn Thư và Hàn Sĩ Bân kết hôn, Tần Chính mua nó làm lễ vật tặng cho đám cưới của hai người.
"Em có thể ngủ một chút, hoặc là lấy sách ra đọc, nhưng mà tuyệt đối không được đi ra ngoài, sau khi xong việc, chị sẽ vào tìm em." Tần Vãn Thư cẩn thận dặn dò.
"Ân." Tả Khinh Hoan tự nhiên biết bản thân không thể tạo thêm phiền phức cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư đóng lại cửa phòng, vào phòng sách in ra bản hiệp nghị ly hôn đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó gọi điện thoại hẹn Hàn Sĩ Bân đến.
Hàn Sĩ Bân rất bất ngờ nhận được điện thoại của Tần Vãn Thư, hơn nữa còn trong thời gian ngắn nhất đã tới Thiên Ngự.
"Mấy ngày nay, anh đến Tần gia, em không thèm gặp, anh thật sự rất nhớ em." Hàn Sĩ Bân không biết mấy ngày nay Tần Vãn Thư không ở Tần gia, người làm nói đại tiểu thư không có nhà, Hàn Sĩ Bân còn nghĩ là Tần Vãn Thư muốn tránh mặt không gặp, nhưng khi hắn nhìn thấy hai bản hiệp nghị ly hôn đặt trên bàn, liền khẽ nhíu mày, Tần Vãn Thư chẳng lẽ vẫn quyết tâm ly hôn sao?
"Đi ra ngoài giải sầu thôi, thuận tiện suy nghĩ lại một lần nữa chuyện của chúng ta." Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
"Em suy nghĩ nhiều ngày rồi, vậy kết quả thế nào?" Hàn Sĩ Bân biết rõ vẫn cố hỏi.
"Chúng ta vẫn ly hôn đi, em nghĩ mình thật sự không thích hợp với anh, em không giống những nữ nhân bình thường khác có thể yêu anh nồng nhiệt, đối với anh rất bất công." Tần Vãn Thư chân thành nhìn hắn mà nói.
"Anh nói qua anh sẽ không so đo chuyện đó." Hàn Sĩ Bân vẫn cố chấp không tha, tuy hắn có phần thích nữ nhân vừa mới gặp gần đây nhưng so với Tần Vãn Thư còn kém xa lắm.
"Em nói rồi, em hoàn toàn không hứng thú với chuyện kia, sau này có thể em sẽ không cho anh đụng đến, hiện tại anh có lẽ dễ dàng bỏ qua nhưng sau đó thì sao? Cả đời rất dài, anh muốn có một người vợ chỉ để trưng bày cho đẹp mà không thể đụng vào sao? Anh chắc chắn không oán hận em? Cho dù anh không có, nhưng là vạn nhất anh thay đổi, em sẽ trách anh, em thật sự hy vọng chúng ta có những kỷ niệm đẹp về nhau mà không phải cho nhau những oán trách về sau." Tần Vãn Thư khẽ thở dài một hơi.

Xem ra Tần Vãn Thư thật muốn ly hôn, cả đời quả thật rất dài, đối với một thê tử không thể chạm vào là một loại tra tần, hắn không thể thuyết phục bản thân không để ý chuyện đó. So với bộ dáng nhiệt tình nóng bỏng của nữ nhân mới gặp mấy ngày hôm trước, Tần Vãn Thư ở trên giường y như một khúc gỗ, nhưng nếu không bàn về chuyện đó, Tần Vãn Thư tuyệt đối hoàn mỹ, hoàn mỹ khiến cho Hàn Sĩ Bân không muốn buông tay. Hàn Sĩ Bân vẫn do dự, hắn thật lòng yêu nữ nhân này, nhưng nữ nhân này luôn tạo cảm giác xa cách như vậy, tựa hồ nàng không yêu mình, không giống những nữ nhân khác của hắn, có thể cảm giác được tình yêu của các nàng dành cho mình.
"Em khẳng định trong lòng không có người khác?" Hàn Sĩ Bân giống như quyết định xong liền hỏi.
"Ân." Tần Vãn Thư không lộ một chút sơ hở, gật đầu.
"Cho dù ly hôn cũng không tái giá nữa?" Hàn Sĩ Bân tiếp tục hỏi, hắn có thể dễ dàng tha thứ Tần Vãn Thư không yêu mình, nhưng hắn tuyệt đối không chấp nhận Tần Vãn Thư vì yêu người khác mà bỏ rơi mình.
"Sẽ không." Tần Vãn Thư biết bản thân thành công hơn phân nửa.
"Anh có thể ký vào bản ly hôn này, nhưng anh cũng muốn em ký một hiệp nghị khác." Hàn Sĩ Bân đưa ra điều kiên trao đổi.
"Hiệp nghị gì?" Tần Vãn Thư tuy rằng hỏi nhưng trong lòng có chút khinh thường, nói thật ra, nàng hoàn toàn thất vọng về Hàn Sĩ Bân, ngay cả một tia hổ thẹn cuối cùng cũng tan biến.
"Thỏa thuận cả đời này em sẽ không kết hôn lập gia đình nữa." Trong suy nghĩ của Hàn Sĩ Bân, Tần Vãn Thư là nữ thần, nếu mình không thể chiếm được nữ thần cũng không muốn cho người khác cướp mất.
"Được thôi." Tuy nàng và Tả Khinh Hoan đều là nữ nhân, ở Trung Quốc không thể kết hôn, ký hay không cũng không có vấn đề, nhưng khi Hàn Sĩ Bân đưa ra điều kiện này, bản thân hắn có thể lấy vợ còn mình lại không thể tái giá, chứng minh nam nhân này so với trong tưởng tượng của mình còn ích kỷ hơn bội phần.

Tần Vãn Thư nhanh chóng làm thêm một bản thỏa thuận, ký tên vào sau đó đưa hiệp nghị ly hôn cho Hàn Sĩ Bân.

Lúc này Hàn Sĩ Bân có thể xác định Tần Vãn Thư không bị nam nhân nào đụng vào, nhưng là bản thân đã đâm lao phải theo lao. Trong lòng có vài phần không muốn ly hôn với Tần Vãn Thư, nhưng trước ánh mắt thúc giục của nàng, hắn đành phải quyết định, ký vào phần để tên mình, như vậy cũng tốt, bản thân khôi phục tình trạng độc thân, sau này cùng những nữ nhân khác chung đụng cũng không phải chột dạ, dù sao Tần Vãn Thư sẽ không gả cho người khác, sẽ không thuộc về ai nữa.
Tần Vãn Thư thấy Hàn Sĩ Bân ký tên xong, trên mặt chợt lóe lên một tia đắc ý không dễ bị người phát hiện.
"Công ty của anh hẳn là có nhiều chuyện cần giải quyết, muốn hay không về trước?" Tần Vãn Thư ra vẻ quan tâm hỏi, lấy xong bản thỏa thuận ly hôn, nàng ước gì Hàn Sĩ Bân có thể lập tức biến mất, về phía Hàn Sĩ Bân nàng sẽ cho người giải quyết, những chuyện sau này có thể mướn luật sư theo dõi và hoàn tất, nhưng mà hiện tại không nên nói trước những chuyện này miễn cho bản thân nôn nóng sẽ kích động hắn.
Hàn Sĩ Bân nhớ tới công ty của mình quả thật vẫn còn việc phải làm, lập tức tạm biệt. Ngồi trên xe, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, xe chạy được nửa đường đã quay ngược lại.

Chương 80

Tần Vãn Thư đem thỏa thuận ly hôn để vào trong tủ bảo hiểm khóa lại, sau đó rời đi thư phòng sang phòng khách tìm Tả Khinh Hoan.
Lúc Tần Vãn Thư mở cửa đi vào, Tả Khinh Hoan đang ngủ say, Tần Vãn Thư đi tới, ngồi vào bên giường. Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan, mình vì nàng hao tốn không ít tâm tư, người này lại ngủ ngon như vậy, người này không phải là đối với mình ly hôn chuyện tình không để ý, chính là Tả Khinh Hoan tâm trạng rất tốt. Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan ngủ say, muốn trêu đùa một chút, nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm mũi Tả Khinh Hoan, Tả Khinh Hoan thở không được, phải chậm rãi mở mắt.
"Mọi chuyện xong cả rồi chứ?" Tả Khinh Hoan vừa nhìn thấy Tần Vãn Thư, dụi dụi mắt hỏi.
"Em nói xem?" Tần Vãn Thư chăm chú hỏi ngược lại, Tả Khinh Hoan dụi mắt bộ dạng thật là khả ái, giống như kể từ khi thích nàng, người này nhìn thế nào làm sao cũng cảm thấy thuận mắt.
"Chị mặt mày sáng lạn, mọi việc hẳn là ổn thỏa cả." Trong mắt Tần Vãn Thư có một tia vui mừng, chắc là tin tức tốt.
"Em cũng là tốt số, ngủ rất ngon." Tần Vãn Thư ôn hòa nói.
"Đây còn không phải là vì người ta tin tưởng nữ thần của người ta có thể đem chuyện xử lý tốt sao." Tả Khinh Hoan ngồi dậy hướng Tần Vãn Thư làm nũng, nàng không biết Hàn Sĩ Bân lúc nào tới, lúc nào rời đi, nóng lòng đợi đã lâu, trong lòng cũng rất khẩn trương, chỉ là nghĩ đến Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan không khỏi an tâm, thần kinh căng thẳng quá độ từ từ bình tĩnh xuống,liền buồn ngủ.
"Em lại tâng bốc chị rồi." Tần Vãn Thư khẽ lắc đầu, ôm lấy Tả Khinh Hoan, bây giờ nàng càng ngày càng quen với những cử chỉ thân mật của Tả Khinh Hoan, thậm chí có chút thích.
"Thân ái cực khổ, em đem mình thưởng cho chị có được hay không?" Tả Khinh Hoan kề sát bên tai Tần Vãn Thư mập mờ hỏi, ngón tay đã chạy trên thân Tần Vãn Thư.
"Cũng tốt, bất quá đợi buổi tối đi." Lúc trước chưa ly hôn, cùng Tả Khinh Hoan làm chuyện kia coi như là vụng trộm, danh bất chính, ngôn bất thuận, trong lòng vốn là có gánh nặng, nhưng giờ ký thỏa thuận ly hôn xong, Tần Vãn Thư tâm trạng rất tốt, trong lòng gánh nặng không có, cho nên cũng không có cự tuyệt Tả Khinh Hoan cầu hoan, nhưng là ban ngày ban mặt làm chuyện kia, Tần Vãn Thư không quen, Tần Vãn Thư là người bảo thủ.
"Nhưng là bây giờ người ta muốn hầu hạ Đại tiểu thư đây?" Tả Khinh Hoan khẽ dùng lực đem Tần Vãn Thư đẩy ngã xuống giường, nàng giạng chân ngồi lên bụng Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư nhìn cũng không khỏi đỏ mặt, này tư thế thật quá sắc tình.
"Khinh Hoan...." Tần Vãn Thư muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng môi Tả Khinh Hoan đã ngăn lại lời cự tuyệt của Tần Vãn Thư, tay trợt vào trong áo Tần Vãn Thư, nàng đối với Tần Vãn Thư thân thể đã rất tinh tường rồi, nàng biết Tần Vãn Thư chỗ nào mẫn cảm nhất.
Thân thể Tần Vãn Thư dần dần trở nên nhạy cảm, vì Tả Khinh Hoan rắp tâm trêu chọc, trở nên nóng lên, Tần Vãn Thư cảm thấy, thân thể của mình càng ngày càng không giống như thân thể của mình rồi, thân thể của mình càng ngày càng dễ dàng đầu hàng dưới đầu lưỡi cùng đầu ngón tay của Tả Khinh Hoan, thậm chí có lúc Tần Vãn Thư tưởng tượng không ra, thân thể của mình từng đối với chuyện này bài xích như vậy.
Tả Khinh Hoan càng ngày càng thích phản ứng của Tần Vãn Thư, mặc dù Tần Vãn Thư còn cố gắng khắc chế phản ứng của mình, nhưng thân thể Tần Vãn Thư càng ngày càng thành thực rồi, Tả Khinh Hoan thích nhất nghe Tần Vãn Thư khắc chế không được mà rên rỉ ra tiếng, so sánh với cái gì cũng đều dễ nghe hơn, nàng biết thân thể Tần Vãn Thư được mình điều giáo, đã có thể cực hạn mỹ lệ nở rộ.
Hàn Sĩ Bân trở lại biệt thự, trong ga-ra xe không có lái đi, nói rõ Tần Vãn Thư còn đang trong biệt thự, nhưng là ở chủ phòng với thư phòng đều không thấy Tần Vãn Thư, Hàn Sĩ Bân tìm khắp mỗi gian phòng, đi tới gian phòng khách cuối cùng, Hàn Sĩ Bân cũng không có suy nghĩ nhiều mở cửa ra, nhưng là bên trong một màn, để cho Hàn Sĩ Bân sợ ngây người, một màn này để cho Hàn Sĩ Bân cả đời khó mà quên được.
Một nữ nhân xích lỏa đang vùi đầu vào giữa hai chân Tần Vãn Thư cũng đang xích lỏa, nữ nhân này xõa tóc chặn lại bộ vị, nhưng không cần nhìn Hàn Sĩ Bân cũng biết, nữ nhân này đang "chiều chuộng" Tần Vãn Thư, cùng nàng khẩu giao. Tần Vãn Thư vẻ mặt đắm chìm ở trong dục tình nơi nào còn là Tần Vãn Thư mà mình từng biết, Tần Vãn Thư mình từng biết, ở trên giường chưa bao giờ phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ biết yên lặng chịu đựng, vẻ mặt chưa từng hưởng thụ như vậy, hưởng thụ lại mang theo ẩn nhẫn, vẻ mặt này thật sự rất đẹp, nhưng chưa từng thuộc về mình, điều này làm cho Hàn Sĩ Bân tức giận tới cực điểm.
Hàn Sĩ Bân mặc dù đã làm giả thiết, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Tần Vãn Thư gian phu là một nữ nhân, hắn không cam lòng mình bại bởi một nữ nhân. Hắn cũng không có lập tức nhận ra Tả Khinh Hoan, với lại Hàn Sĩ Bân phần lớn chú ý tới Tần Vãn Thư. Cho nên, Hàn Sĩ Bân còn không biết, chuyện kế tiếp sẽ chỉ làm hắn càng thêm kinh ngạc.
Hàn Sĩ Bân tức giận đem tầm mắt chuyển qua nữ nhân kia, bóng lưng dáng này khiến Hàn Sĩ Bân cảm thấy quen thuộc, thế nhưng là Tả Khinh Hoan, Hàn Sĩ Bân trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người, thế nào lại là Tả Khinh Hoan, tiền tình phụ của mình cùng lão bà của mình lên giường, sự thật quá sức hoang đường này khắc sâu vào trong đầu Hàn Sĩ Bân. Hàn Sĩ Bân khắc chế không được đẩy mạnh cửa đi vào, cửa đụng phải vách tường, phát ra thanh âm rất lớn.
Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy được Hàn Sĩ Bân mặt hằm hằm có chút đáng sợ.
Hỏng bét, bị bắt gian tại trận, Tả Khinh Hoan nghĩ thầm, nhưng phản ứng rất nhanh cầm cái chăn bên cạnh đắp lên mình và Tần Vãn Thư, nhìn Hàn Sĩ Bân bộ dạng, sợ là không từ bỏ ý đồ, Tả Khinh Hoan có chút lo lắng nhìn Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan cảm thấy Hàn Sĩ Bân bình thường không tệ, nhưng bị chọc tức, cũng khó đối phó.
So với Tả Khinh Hoan rõ ràng lo lắng, Tần Vãn Thư biểu hiện rất trấn định, chỉ hơi nhíu mày, cũng không có phản ứng gì lớn, tựa hồ như gặp phải một chuyện không liên quan.
"Các người nên cho tôi một lời giải thích không phải sao?" Thanh âm của Hàn Sĩ Bân âm trầm, lạnh như băng, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tả Khinh Hoan cảm giác mình nhất định bị lăng trì xử tử vô số lần.
"Anh đi ra ngoài trước, chúng tôi sẽ có cho anh một lời giải thích." Tần Vãn Thư lãnh đạm nói, nàng không nghĩ tới Hàn Sĩ Bân sẽ quay trở lại, rốt cuộc là mình không cẩn thận, nếu giấy không thể gói được lửa, cũng chỉ có thản nhiên đối mặt, dù sao bây giờ Hàn Sĩ Bân chẳng qua là chồng trước mà thôi.
Hàn Sĩ Bân cũng không có nhượng bộ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan, mà không tránh đi.
Tần Vãn Thư thấy Hàn Sĩ Bân không đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là nhấc chăn lên, đứng dậy rất ưu nhã đem y phục bị Tả Khinh Hoan cởi ra từng cái từng cái mặc trở về, không ngượng ngùng, không mất tự nhiên, động tác không chậm không vội, bộ dạng ưu nhã trấn định tự nhiên, không có chút nào chật vật, làm Tả Khinh Hoan choáng váng, bị bắt gian, còn có thể như thế ưu nhã, trừ Tần Vãn Thư không có người thứ hai. Tả Khinh Hoan cũng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng vẫn có chút sầu lo, bị Hàn Sĩ Bân phát hiện, sợ là mang tới cho Tần Vãn Thư rất nhiều phiền toái.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan mặc chỉnh tề rồi, vỗ nhẹ vai Tả Khinh Hoan, mỉm cười, tựa hồ nói cho Tả Khinh Hoan, không có chuyện gì, hết thảy đã có tôi.
Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư mỉm cười, yên lòng trở lại, trên người Tần Vãn Thư có một loại sức mạnh rất cường đại, luôn khiến cho người ta an tâm.
Hàn Sĩ Bân không nghĩ tới Tần Vãn Thư đối với mình một chút cũng không áy náy, thậm chí còn ngay trước mặt mình cùng Tả Khinh Hoan liếc mắt đưa tình, điều này làm cho Hàn Sĩ Bân càng tức giận hơn.
"Khinh Hoan, em ra ngoài trước đi." Tần Vãn Thư ôn nhu nói với Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan không chịu đi ra ngoài, nàng biết Tần Vãn Thư muốn bảo vệ mình, nhưng chuyện này nên là hai người cùng nhau giải quyết mới phải, nàng không thể để cho Tần Vãn Thư một mình đối mặt, vì mình Tần Vãn Thư đã làm rất nhiều việc.
"Ngoan, nghe lời!" Tần Vãn Thư tựa hồ dụ dỗ, thật ra ngữ khí ra lệnh rất kiên định, lúc này Tần Vãn Thư không cho phép bất luận kẻ nào trái ý mình.
Tả Khinh Hoan thấy vẻ mặt kiên quyết của Tần Vãn Thư, chần chờ một chút, mới nghe lời ra khỏi phòng, để lại Hàn Sĩ Bân cùng Tần Vãn Thư ở bên trong, nàng không biết Hàn Sĩ Bân liệu sẽ làm khó Tần Vãn Thư không, nàng rất muốn biết bọn họ nói cái gì, nhưng tường cách âm thật tốt quá, Tả Khinh Hoan không thể làm gì khác, đành tựa vào bên cạnh cửa, chờ bọn họ nói chuyện xong.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna