Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 77 + 78

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 77 - Quân tử không dễ làm

Một đêm này cũng không nhanh như lần trước đã kết thúc, Tả Khinh Hoan chưa thỏa mãn quấn chặt Tần Vãn Thư, muốn nàng rất nhiều lần, dựa trên tinh thần 'lai nhi bất vãng phi lễ dã' (đã nhận thiện ý của người khác thì phải biết báo đáp cho hợp lễ tiết), Tả Khinh Hoan cũng được như mong muốn *thụ* rất nhiều lần. Sau vài lần Tần Vãn Thư đuối sức, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn tinh thần mười phần, người trẻ tuổi chính là có điều kiện để phóng túng, Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
"Mệt mỏi?" Ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lướt qua hai khỏa ngọc thố đầy đặn, đây là dáng người tuyệt đối làm cho người ta ghen tị, mà một ngón tay khác vẫn còn chôn bên trong Tần Vãn Thư.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu, nàng có cảm giác thân thể mềm nhũn, một chút sức lực đều không còn, so với vài giờ tập thể dục còn mệt hơn, quả nhiên chuyện phòng the là chuyện cực kỳ hao tốn thể lực.
"Vậy ngủ đi." Tả Khinh Hoan quan tâm nói, tuy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục, nhưng nghĩ thân thể Tần Vãn Thư vừa được *khai phá* không lâu, có lẽ chịu không nổi quá nhiều lần trong một đêm, về sau có thể chậm rãi điều giáo nàng.
"Còn em?" Tần Vãn Thư hỏi, Tả Khinh Hoan thoáng nhìn hình như vẫn còn rất muốn tiếp tục.
"Em cũng đi ngủ, ai kêu nữ nhân của em thể lực không tốt? Người ta dục cầu bất mãn (chuyện xxx chưa được thỏa mãn) cũng không có bạn." Tả Khinh Hoan cúi đầu cắn nhẹ lên ngực Tần Vãn Thư, không đứng đắn nói.
"Làm việc gì cũng phải có mức độ, mới có thể tiếp tục phát triển." Tần Vãn Thư ngụy biện nói, không phải thể lực của mình có vấn đề mà do Tả Khinh Hoan quá mức nhiệt tình trong chuyện này.
"Có thể duy trì phát triển là chuyện tốt, nhưng em càng thích cụm từ tế thủy trường lưu (nghĩa đen: nước chảy từ từ mà không bao giờ ngừng) hơn." Lúc này Tả Khinh Hoan mới rút ngón tay vẫn đặt bên trong cơ thể Tần Vãn Thư ra, trên ngón tay còn lưu lại một ít mật dịch, nàng vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, hình ảnh cực kỳ dâm mỹ.
Tần Vãn Thư nghe được ám chỉ lộ liễu trong câu nói của Tả Khinh Hoan, còn có động tác càn rỡ kia, mặt lại không khỏi đỏ lên, nữ nhân này thật sự biết cách làm cho người ta thẹn thùng, Tần Vãn Thư nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn Tả Khinh Hoan nữa.
"Không trêu chị nữa, ngủ đi." Tả Khinh Hoan vươn tay ôm Tần Vãn Thư, làm cho nàng dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng, giống như đang ru ngủ tiểu hài tử nhẹ nhàng nói, Tần Vãn Thư sợ là đã rất mệt, lúc này Tả Khinh Hoan làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy Tả Khinh Hoan là một người yêu dịu dàng, mà không phải một tiểu hài tử hay làm nũng.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ do thanh âm của Tả Khinh Hoan rất ôn nhu, Tần Vãn Thư nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tả Khinh Hoan nhìn dung nhan đang ngủ của người yêu, nữ thần đúng là nữ thần, ngay cả lúc ngủ cũng đặc biệt mê người, Tả Khinh Hoan cảm thấy lúc này trái tim luôn trống trải của mình đã được Tần Vãn Thư lấp đầy, Tả Khinh Hoan chăm chú nhìn khuôn mặt đang say giấc của nàng một hồi lâu, mệt mỏi mới chậm chạp kéo tới, chính là ở trong mơ cũng tràn ngập hình ảnh của Tần Vãn Thư.
——————————————
Cách một khoảng thời gian sau ca phẫu thuật của Tiền Thiếu Văn, thân thể hắn khôi phục khá tốt, điều này làm cho Nghiêm Nhược Vấn yên tâm hơn, có một số việc lập tức cần phải xử lý, không thể tránh khỏi.
Nghiêm Nhược Vấn lẳng lặng nghe Tiền Thiếu Văn nói chuyện, Tiền Thiếu Văn lập ra rất nhiều kế hoạch cho cuộc sống sau này, trước đây thân thể không tốt, những chuyện muốn làm không có cơ hội làm, hắn đều dự định sau khi xuất viện sẽ thực hiện. Tiền Thiếu Văn cuối cùng cảm thấy bản thân miễn cưỡng cũng được coi như là một nam nhân khỏe mạnh, có thể cho Nhược Vấn hạnh phúc, không cần tiếp tục liên lụy nàng, Tiền Thiếu Văn khát khao một tương lai tốt đẹp với Nghiêm Nhược Vấn, hắn miêu tả một tương lai tươi sáng cho nàng nghe. Trong lòng nàng có chút sầu não, trước đây chỉ một lòng một dạ chăm sóc hắn, chỉ mong hắn có thể khỏe mạnh trở lại, không có kỳ vọng nào khác, hôm nay hắn khỏe rồi, có thể coi như là công thành danh toại. Nghiêm Nhược Vấn coi Tiền Thiếu Văn là thân nhân, nếu ngay từ đầu không phải quen nếp chăm sóc cho thân thể bệnh hoạn này, có lẽ hai người thật sự sẽ yêu nhau, nhưng đúng là duyên phận không đủ, Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên nhớ tới một câu nói, "đối đích nhân ngộ liễu hoa kỳ, thác đích nhân trích liễu hoa lôi" (đúng người nhưng không đúng lúc, sai người lại đúng thời cơ). Lý Hâm không thể nghi ngờ chính là người đó, lần đầu tiên bị nàng đoạt lấy, đây giống như là vận mệnh, đã định trước nàng và nữ nhân kia dây dưa không rõ, bỗng nhiên nàng nhớ tới nụ cười vô cùng quyến rũ của Lý Hâm, hàng lông mày thanh tú lập tức nhăn lại.
"Thiếu Văn, chúng ta ly hôn đi." Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên cắt đứt *mộng đẹp* của Tiền Thiếu Văn, cuộc sống mộng ảo đó sẽ không có mình nữa.
Tiền Thiếu Văn có chút ngạc nhiên nhìn Nghiêm Nhược Vấn, thế nhưng khi thấy biểu tình nghiêm túc của nàng, hắn biết Nghiêm Nhược Vấn chưa bao giờ nói đùa, một khi nói ra đó là chuyện quan trọng. Lẽ nào mình và nàng, thực sự chỉ có trách nhiệm? Có một ngày khi mình bình phục, nàng lập tức gấp rút muốn bỏ rơi mình?
"Vì sao?" Tiền Thiếu Văn cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, vừa nói nhiều chuyện như vậy cũng không nghĩ đến miệng khô, thế nhưng chỉ một câu vừa rồi, so với thiên ngôn vạn ngữ trước đây nói ra đều khó khăn gấp bội.
"Trước đây không lâu, không phải có tin đồn em có gian tình với Lý Hâm sao? Đó là sự thật, chúng em không phải bạn bè đơn thuần." Nghiêm Nhược Vấn chăm chú tập trung gọt vỏ trái táo trong tay, đầu không nâng lên, nàng cũng không dám trực tiếp nhìn Tiền Thiếu Văn.
"Anh có thể hiểu được và cũng không để ý chuyện đó." Tiền Thiếu Văn đương nhiên biết những tin đồn đó là thật, lúc trước hắn đã không chất vấn Nghiêm Nhược Vấn, vẫn giả vờ câm điếc, nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới Nghiêm Nhược Vấn chủ động thừa nhận, chuyện này làm cho Tiền Thiếu Văn rất bất an.
"Em đã đáp ứng cô ta." Ngữ khí của Nghiêm Nhược Vấn luôn nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức nói một là một, kiên định không cách nào dao động quyết định của nàng. Lúc trước thời điểm nàng đồng ý kết hôn cũng là như thế này, bây giờ ly hôn cũng giống y hệt.
"Cô ta dùng ca mổ của anh để uy hiếp em phải không?" Tiền Thiếu Văn cảm thấy cho dù Nghiêm Nhược Vấn thật sự thích Lý Hâm, cũng sẽ không dễ dàng bỏ rơi mình, giải thích duy nhất, chỉ có như thế mới có thể làm cho Nhược Vấn kiên quyết muốn ly hôn.
"Không có, là do em cam tâm tình nguyện, đây là do em thiếu cô ta, xem như em trả lại 5 năm tình yêu cho cô ta." Nghiêm Nhược Vấn không muốn Tiền Thiếu Văn bị áy náy trong lòng, không tính toán nói chân tướng cho hắn biết, nửa thật nửa giả trả lời qua loa.
"Em thật thích cô ta đúng không?" Tiền Thiếu Văn mở miệng một cách khó khăn.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, kỳ thật nàng không thể phân biệt rõ tình cảm của mình dành cho Lý Hâm.
"Còn anh thì sao?" Sáu năm kết hôn của mình và Nhược Vấn tính là cái gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là báo ân?
"Anh là người rất quan trọng trong cuộc đời em, là thân nhân của em." Nghiêm Nhược Vấn chân thành trả lời.
Thân nhân, đáp án này làm cho Tiền Thiếu Văn dễ chịu được một ít, đúng vậy, Nhược Vấn thế nào có thể yêu một cái ấm sắc thuốc, mình còn không thể thích nổi bản thân nữa là người khác. Tiền Thiếu Văn biết rõ quá khứ của Nghiêm Nhược Vấn, là một cô nhi, nàng không có thân nhân, hắn biết hai chữ 'thân nhân' này trong lòng Nghiêm Nhược Vấn có bao nhiêu quan trọng, như vậy đã đủ rồi. Bản thân liên lụy nàng nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên trả lại tự do cho nàng, dành thời gian cho nàng đi kiếm hạnh phúc, nghĩ tới đây, trái tim của Tiền Thiếu Văn trở nên khó chịu.
"Lý Hâm có đối xử tốt với em không?" Tiền Thiếu Văn hỏi, tuy mỗi câu hỏi sẽ làm trái tim trong ngực đau đớn hơn một chút, thế nhưng hắn vẫn muốn biết Lý Hâm có đối tốt với nàng không, hắn mới có thể yên tâm nhường nữ nhân mình yêu nhất cho nàng.
"Tốt lắm." Nghiêm Nhược Vấn biết Tiền Thiếu Văn đã quyết định buông tay, Tiền Thiếu Văn là một người tốt, rất tốt, điểm ấy Nghiêm Nhược Vấn chưa từng hoài nghi, mong muốn có người sẽ thay mình chăm sóc cho hắn.
"Cô ta là người như thế nào?" Tiền Thiếu Văn hỏi, có thể xác định các nàng thực sự tương thân tương ái, bản thân mình nên rút lui.
Vấn đề này hơi làm khó Nghiêm Nhược Vấn, Lý Hâm của hiện tại cùng với Lý Hâm mà mình nhận thức trước đây rất bất đồng, thế nhưng rốt cuộc bản chất nào mới thật sự là của nàng, Nghiêm Nhược Vấn cũng không rõ nữa.
"Tôi là người rất yêu, rất yêu Nghiêm Nhược Vấn." Ở bên ngoài nghe lén một lúc lâu, Lý Hâm bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, vươn tay ôm bả vai Nghiêm Nhược Vấn thành thật nói, có ý tuyên thệ chủ quyền của mình.
"Mới nhìn có vẻ nông cạn, thế nhưng lại là một nữ nhân rất có nội hàm, xinh đẹp hiền lành, dịu dàng phóng khoáng, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, lên giường..." Lý Hâm tự nhiên vì bản thân nói một ít lời hay.
Nghiêm Nhược Vấn nghe xong cảm thấy buồn cười, nguyên lai Lý Hâm cũng biết bộ dáng của bản thân thoáng nhìn rất nông cạn, nàng có nội hàm hay không, bản thân mình cũng không biết, thế nhưng khi nghe nàng nói, càng lúc càng khoa trương, nhưng Nghiêm Nhược Vấn không có đánh gãy những lời nhăng cuội của nàng.
Tiền Thiếu Văn nhìn đôi tay Lý Hâm đặt trên vai Nghiêm Nhược Vấn, trong lòng thực ra rất phiền muộn, hắn và Nhược Vấn còn chưa ly hôn, nàng có thể hay không biết điều một chút, không nên kích thích mình.
Nghiêm Nhược Vấn nhưng thật ra hiểu được đạo lý này, hơi bước về phía trước một chút, né tránh sự ôm ấp của Lý Hâm ở nơi công cộng, Lý Hâm có thể làm việc tùy tiện nhưng mình cũng không thể cùng nàng làm loạn.
Tiền Thiếu Văn cảm thấy vui mừng, tuy rằng địa vị thân nhân không cao, nhưng Nhược Vấn biết lưu tâm đến cảm nhận của mình. Tuy Nhược Vấn và Lý Hâm thoáng nhìn có chỗ không hợp, thế nhưng từ lúc Lý Hâm bước vào, ánh mắt của Nhược Vấn như có như không nhìn về phía nàng, chuyện này có thể chứng minh, trong lòng Nghiêm Nhược Vấn Lý Hâm có một vị trí đặc biệt, Tiền Thiếu Văn vạn phần không tình nguyện làm một lần quân tử giúp người khác hoàn thành ước vọng. Người làm quân tử hơn phân nửa đều bị thiệt hại, thế nhưng Tiền Thiếu Văn đã biết những năm này hắn thiếu của Nhược Vấn không ít.

Chương 78

Tiền Thiếu Văn xuất viện, Nghiêm Nhược Vấn không cùng chồng mình về nhà, mà ngồi trong xe của Lý Hâm.
"Công bố với báo giới quan hệ của cô và tôi cần một khoảng thời gian, chờ tôi cùng Thiếu Văn làm xong thủ tục ly hôn rồi chuẩn bị đi." Nghiêm Nhược Vấn nói, mặt không chút cảm xúc, sau đó nhắm mắt lại, quan hệ của nàng cùng Lý Hâm không vẻ vang, bày ra dưới ánh mặt trời, bao nhiêu lời ra tiếng vào, đại khái có thể lường trước, nghĩ vậy, Nghiêm Nhược Vấn khẽ nhíu mày.
Lý Hâm biết Nghiêm Nhược Vấn với mình không giống nhau, mình một chút cũng không thèm để ý người khác nói thế nào, nhưng Nghiêm Nhược Vấn không như vậy, nàng da mặt mỏng..., cố kỵ rất nhiều.
"Nghiêm Nhược Vấn, tôi không phải là muốn cô làm nhưng chuyện đó, chẳng qua là tôi muốn cô không lẩn tránh tình cảm của, tiếp nhận tình cảm của tôi." Lý Hâm nhìn Nghiêm Nhược Vấn nhắm mắt lại, Nghiêm Nhược Vấn vẫn không hiểu tâm ý của mình, thật ra thì mình rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nàng dụ dỗ mình vài câu, mình cái gì cũng sẽ nghe theo nàng.
Nghiêm Nhược Vấn chậm rãi mở mắt nhìn về phía Lý Hâm, Lý Hâm nhìn mình, ánh mắt ưu thương, vẻ ưu thương ấy không thích hợp lộ ra trên mặt Lý Hâm, trong ấn tượng của nàng Lý Hâm chưa bao giờ có vẻ mặt như thế, nàng thường xuyên cười cợt, không đứng đắn, rất quyến rũ... Nụ cười, tựa hồ thời thời khắc khắc đều ở câu dẫn người ta.
"Cô muốn tôi làm thế nào?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi, ngữ khí của nàng giống như đang xử lý công việc, chuyện tình cảm, nàng không hiểu rõ, nhưng nàng thực sự đem chuyện với Lý Hâm thành công việc để xử lý, đối với công việc, nàng luôn luôn nghiêm túc, Lý Hâm muốn mình làm thế nào, nàng có làm theo.
Trong lòng Lý Hâm rất khổ sở, nàng coi mình như nhiệm vụ mà ứng phó, trước kia công việc ở trước mình, giờ chính mình thành công việc, ít nhất chứng minh trong suy nghĩ của nàng vị trí của mình quan trọng hơn một chút.
"Tôi muốn người làm với tự cô muốn làm là hai chuyện khác nhau." Lý Hâm thu lại ánh mắt nhìn Nghiêm Nhược Vấn, lãnh đạm nói, hai chuyện ý nghĩa kém xa nhau. "Cũng là, thích cô là chuyện của tôi, tôi thích cô không có nghĩa là cô cũng sẽ thích tôi, tôi vẫn muốn hái dưa không phải của tôi." Lý Hâm tự giễu, nhưng cho dù dưa hái xanh không ngọt, nàng chính là muốn cái này, có lẽ mình quá điên rồ rồi.
Nghiêm Nhược Vấn nhếch mép, nàng không thích nghe Lý Hâm nói vậy, mình cho tới giờ đều không có chủ động đi trêu chọc nàng, cũng là nàng trêu chọc mình, ngược lại nói cứ như nàng mới là người bị hại, thật là không khiến người ta không ưa nổi.
"Không ai bắt cô hái, cô có quyền lựa chọn, nếu hái được, dù là đắng, cũng phải nuốt vào bụng, đừng oán trời trách đất." Nghiêm Nhược Vấn lạnh lùng nói, Lý Hâm là người cố tình đi hái cảm thấy ủy khuất, chẳng lẽ dưa bị hái không có lựa chọn sẽ không ủy khuất sao? Nhưng là ủy khuất có ích lợi gì, mắc nợ, luôn là phải trả.
"Nghiêm Nhược Vấn, cô thật khiến người ta không thích nổi, vì sao tôi hết lần này tới lần khác không có tự trọng, không phải là cô không thể được?" Lý Hâm dừng xe, hướng phía Nghiêm Nhược Vấn, mặt kề sát mặt Nghiêm Nhược Vấn, Nghiêm Nhược Vấn nói như vậy làm cho nàng rất tức giận, nếu là mình có thể lựa chọn, thì năm năm qua đã không phải uất ức rồi, thế mà nữ nhân tâm địa sắt đá này còn nói mát.
"Cái này phải tự hỏi bản thân cô." Nghiêm Nhược Vấn hoàn toàn không thấy Lý Hâm vì tức giận mà khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, nàng cũng muốn biết Lý Hâm vì sao không thể không chọn mình.
Lý Hâm nghe lời này, cơn giận biến mất, bình tĩnh lại, Nghiêm Nhược Vấn quả thật không có tội tình gì, nàng không thích mình, cũng không phải là lỗi của nàng? Hiện tại mình như vậy, có thể sẽ khiến nàng không thích. Lý Hâm làm bác sĩ ngoại khoa, chỉ cần không dính tới tình cảm thì là một người rất tỉnh táo, nhưng nếu là chuyện tình cảm, liền bối rối.
"Nghiêm Nhược Vấn, cô thích mẫu người như thế nào ?" Lý Hâm tỉnh táo lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nghiêm Nhược Vấn, chăm chú hỏi, hình như từ trước tới giờ mình chưa bao giờ hỏi Nghiêm Nhược Vấn chuyện này.
Thực tế, nếu không phải vừa rồi Lý Hâm mới khẩu khí quá mức, với tính cách Nghiêm Nhược Vấn, nàng không sẽ chủ động cùng Lý Hâm ầm ĩ, thấy Lý Hâm thu liễm tính tình, Nghiêm Nhược Vấn tính tình cũng thu vào, Nghiêm Nhược Vấn là kiểu người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, tựa như gặp phải Thi Vân Dạng, cho nàng mấy thứ bẫy rập kia, càng kích thích ý chí chiến đấu và sự kiên trì của nàng.
"Không biết." Nghiêm Nhược Vấn thành thật trả lời, bảo nàng nghĩ tới vấn đề này có chút khó khăn. Trước kia là thẳng, trong suy nghĩ của nàng hình tượng bạch mã vương tử chính là giống như Tiền Thiếu Văn, chẳng qua là chiếu cố Tiền Thiếu Văn cùng tiếp quản Tiền thị, hao tổn quá nhiều tâm lực, không có hơi sức đâu đi chú ý tới những chuyện khác, tình cảm ngây thơ mơ mộng vừa mới nảy mầm, đã sớm khô kiệt.
"Giờ cố gắng nghĩ lại xem." Lý Hâm hướng dẫn.
Nghiêm Nhược Vấn dùng thái độ rất lý tính ngẫm lại,nàng không lãng mạn,tính tình khô khan, hoàn toàn tưởng tượng không nổi.
"Không nghĩ ra được, nhưng mà, tôi nghĩ muốn tôi thích kiểu người như cô có chút khó khăn." Nghiêm Nhược Vấn thành thực.
Đáp án này khiến Lý Hâm rất thất vọng, "Tại sao?" Lý Hâm không phục hỏi, mình có điểm nào không tốt? Lý Hâm cảm thấy mình là người yêu tốt trăm phần trăm, không ngờ rằng, Nghiêm Nhược Vấn muốn không phải là người yêu tốt trăm phần trăm, mà là người bình thường.
"Thứ nhất, cô rõ ràng có nghề nghiệp là bác sĩ, nhưng không làm việc đàng hoàng chạy đi làm tình phụ, điều này nói rõ cô đối với nhân sinh thái độ rất không nghiêm túc, tôi không thích người đối với cuộc sống thái độ không nghiêm cẩn, thứ hai, làm thầy thuốc hẳn là có nguyên tắc nghề nghiệp, nhưng cô bởi vì lý do cá nhân, mà không tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp, mặc dù chuyện này cùng tôi có liên quan, nhưng cho thấy cô là người khống có nguyên tắc; thứ ba, cô xài tiền như nước, xa xỉ lãng phí thành tính, thích mua quần áo, vô cùng coi trọng bề ngoài, có chút khiến cho người ta cảm thấy nông cạn; thứ tư, bộ dáng làm cho người ta không yên lòng, thoạt nhìn không giống nữ nhân tốt. Bất quá, cô làm tình phụ của người ta không thích sẽ không khiến tôi không thực hiện nghĩa vụ." Nghiêm Nhược Vấn không hổ là có người làm việc đâu ra đấy, rất nghiêm cẩn chỉ ra bốn lý do mình không thích Lý Hâm.
Lý Hâm nghe xong thật muốn khóc, điều thứ nhất cùng điều thứ hai còn không phải bởi vì người người trước mắt sao, điều thứ ba Tả Khinh Hoan nhắc nhở, nàng đã rất chú ý, điều thứ tư, vậy thì oan uổng nàng rồi, mẹ sinh ra nàng bộ dáng như vậy, nàng cũng không có biện pháp, nàng cũng muốn bộ dáng giống như Tả Khinh Hoa, làm tiểu tiên nữ, nhưng là nàng tuyệt đối là một nữ nhân tốt, điểm này Tả Khinh Hoan có thể làm chứng.
"Điều thứ nhất cùng điều thứ hai chỉ có thể nói rõ, tình cảm của tôi so sánh với vàng còn bền chắc hơn, đem tình cảm đặt ở vị thứ nhất, nói rõ con người của ta trọng tình cảm, người như vậy có thể bầu bạn cả đời, cả đời cũng đối với cô rất tốt, đem cô đặt ở vị thứ nhất. Điều thứ ba, tôi có thể thay đổi, điều thứ tư, kỳ thị diện mạo là không đúng." Lý Hâm hận thận trọng giảo biện, cùng một việc, có nhiều cách hiểu khác nhau.
"Nói xạo." Nghiêm Nhược Vấn xem thường.
"Tôi đây không có chút ưu điểm nào sao?" Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Nghiêm Nhược Vấn mình không có nổi một ưu điểm nào?
Trước kia Lý Hâm ngoài công phu trên giường tốt, ở trong lòng Nghiêm Nhược Vấn thật không có ưu điểm gì, nhưng giờ Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên nhớ tới Thiếu Văn làm giải phẫu lúc trước cùng lúc sau, Lý Hâm mỉm cười khiến người ta yên lòng.
"Y thuật hình như không tệ." Nghiêm Nhược Vấn khách quan xem xét, mặc dù Lý Hâm nguyên tắc nghề nghiệp không được, nhưng y thuật rất tốt, phẫu thật của Thiếu Văn tỷ lệ thành công thấp như vậy, Lý Hâm thành công, Lý Hâm ở y học thật có thiên phú, đáng tiếc năm năm qua, nếu không có thể cứu bao nhiêu người đây?
"Còn gì nữa không?" Lý Hâm cảm thấy đây không phải là trọng điểm có được hay không, cho dù nói công phu trên giường tốt, cũng so với y thuật tốt có giá trị hơn.
"Không có." Nghiêm Nhược Vấn nghĩ không ra Lý Hâm còn có cái gì ưu điểm.
"Tôi tài nấu nướng rất tốt hoàn toàn có thể làm đầu bếp, rất biết thu vén việc nhà, sau này việc nhà tôi sẽ làm hết, vóc người cũng rất tốt, có thể nói là tỷ lệ hoàng kim..." Nếu Nghiêm Nhược Vấn nghĩ không ra điểm tốt của mình, Lý Hâm quyết định mạnh dạn tự tiến cử, cố gắng tiếp thị bản thân mình, để Nghiêm Nhược Vấn biết được đầy đủ ưu điểm của mình.
"Cô không lái xe sao?" Nghiêm Nhược Vấn cắt đứt mấy lời nói càng lúc càng thái quá của Lý Hâm..., nhắc nhở nàng dừng ở ven đường đã lâu rồi, Lý Hâm nói chuyện vốn không đáng tin không đứng đắn, cộng thêm diện mạo chẳng đàng hoàng gì, thật không giống nữ nhân đứng đắn.
"Không cảm thấy tôi rất tốt sao?" Lý Hâm không buông tha hỏi, tựa như hài tử không ăn được đường, phải có đường ăn mới bỏ qua.
"Tôi thật rất tốt, cô thử một chút đi..." Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn không có phản ứng, giống như nhân viên tiếp thị không từ bỏ ý định, nhất quyết đưa sản phẩm để cho khách hàng dùng thử mới được.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn Lý Hâm cảm thấy buồn cười, nàng chưa bao giờ biết Lý Hâm cũng đáng yêu như vậy.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna