Google.com.vn Đọc truyện Online

1/7/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 83 + 84

Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét

Chương 83

Rời khỏi viện kiểm sát, ngồi trên xe bus, Cố Úc Diễm liền gọi điện thoại cho Tần Thanh Miểu, nghe được thanh âm bình đạm mình đã sớm quen, lộ ra nụ cười ngây ngô, "Miểu Miểu, em tan làm rồi".
Tần Thanh Miểu vài ngày cũng chưa đến công ty, tuy rằng cha và ca ca đã xử lý xong, mà Đường Vận cũng cố gắng giải quyết tất cả công chuyện, nhưng hôm nay trở về công ty vẫn phát hiện văn kiện cần xử lý chồng chất ở trên bàn, cả ngày ngồi săp xếp mấy cái hội nghị. Cũng giống Cố Úc Diễm bận rộn cả buổi sáng, đến trưa vẫn còn ngồi xem văn kiện, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, lại nhận được điện thoại của Cố Úc Diễm,vẻ mặt căng thẳng của Tần Thanh Miểu rốt cục giản ra, thanh âm nhẹ nhàng hơn, "Ân".
"Chị ăn cơm chưa?'. Tuy rắng cách một cái điện thoại di động nên không thể nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc này, nhưng vẫn biết được đối phương hình như có chút mệt mỏi, Cố Úc Diễm đau lòng, "Có phải rất bận rộn không? Bên kia hảo im lặng, lại không ăn cơm trưa có phải không?"

"Ân". Không nói gì thêm, thân mình dựa vào lưng ghế, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng thân mình, để cho mình có thể nghỉ ngơi một chút.
"Ngô, như vậy không tốt". Vừa mới bởi vì nhận được điện thoại của nàng mà cao hứng lập tức trở nên rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, mày cũng thu lại một chỗ, "Chị luôn như vậy, không chịu ăn cơm mà lại thích uống rượu, sẽ đau".
"Ân".
"Ân cái gì nga, nhanh đi ăn cơm nha". Đối với thái độ của Tần Thanh Miểu vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, Cố Úc Diễm lập tức có chút nóng nảy, "Nhanh lên".
Mở mắt ra, mày liễu giương lên, nghe thanh âm mềm nhũn ở đầu kia điện thoại cư nhiên dám dùng ngữ khí như vậy với mình, vẻ mặt cười như không cười, "Lá gan của em lớn nhỉ?"
"Ách". Biết Tần Thanh Miểu bá đạo, Cố Úc Diễm lập tức giật mình, nhức đầu, thanh âm mềm xuống giống như làm nũng, "Nhanh ăn cơm đi thôi..."
"Ân hừ".
"Miểu Miểu....". Cố Úc Diễm hơi chần chừ, lo lắng là có nên gọi nói Mục Hề Liên mình không trở về ăn cơm hay không, sau đó đến kéo nữ nhân cuồng công việc kia ra ngoài ăn cơm, mà bác gái khoảng năm sáu mươi tuổi ở bên cạnh nàng lại mở miệng, "Tiểu cô nương là đang đau lòng cho bạn trai sao?"
"....". Xoát một cái, mặt nóng bỏng, Cố Úc Diễm xấu xa nhìn bác gái kia một cái, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì.
Ở bên kia điện thoại, Tần Thanh Miểu ngồi trên ghế giám đốc cũng nghe được rõ ràng lời của bác gái, cười khẽ một trận.
"Miểu Miểu!". Nghe được tiếng cười khẽ của nàng, Cố Úc Diễm lại càng xấu hổ hơn, mắt thấy đã đến sân ga, không được tự nhiên cười cười với bác gái, vội vàng đứng dậy xuống xe.
"Được rồi, tôi sẽ nói Vận Vận mang cơm lên". Nghe giọng nói xấu hổ của nàng, Tần Thanh Miểu bởi vì mấy ngày nay bởi vì sự vô lại của nàng mà có chút buồn bực rốt cục cũng tốt lên, môi cong lên, "Không cần đau lòng, tiểu cô nương".
"....". Cố Úc Diễm hoàn toàn hết nói nổi, bất quá nghe nàng nói Đường Vận sẽ mang cơm, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp không để ý đến lời trêu chọc của nàng, "Chị nói đó nga, Đường tỷ tỷ sẽ mang cơm cho chị?"
"Ân". Nghe được đau đớn trong lời nói của nàng, Tần Thanh Miểu cũng không tiếp tục chọc nàng nữa, một tay quay bút một tay cầm di động, sau đó nhích lại gần bàn, một lần nữa nhắm mắt lại, "Tôi không ngại em gọi điện thoại hỏi cô ây".
"Ngô, cái này không cần". Ngượng ngùng nói, mắt thấy đã gần đến nhà Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm hơi lo lắng, "Miểu Miểu, chị nhất định phải ăn cơm nga, ăn xong thì nghỉ ngơi".
"Ân"
"Vậy em đi ăn trước đây".
"Ân"
Đối với sự lãnh đạm của Tần Thanh Miểu đã sớm miễn dịch, Cố Úc Diễm sau khi cúp điện thoại thì lên lầu, mở cửa phòng, đã thấy Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ dọn xong thức ăn chờ nàng.
"Ngô, sao hôm nay cả hai người đều về sớm như vậy?". Để túi xách sang bên cạnh, xắn áo lên rửa tay, sau đó đi ra tò mò nhìn hai người, "Liên tỷ tỷ gần đây không bận sao? Minh Kỳ, cậu gần đây không cần phải chạy nữa hả?"
"Ha ha". Lạnh lùng cười cười, Nguyễn Minh Kỳ nhìn nàng, nâng tay trực tiếp gõ đầu nàng, "Nào có rãnh rỗi như câu a? Đúng không, Liên tỷ tỷ".
"Đúng vậy....". Nữ nhân bình thường đều che chở Cố Úc Diễm lúc này dựa vào ghế, cười như không cười, "Một ngày hai mươi bốn giờ rảnh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy em được mười phút a".
"Ách, Liên tỷ tỷ....". Biểu tình Cố Úc Diễm bị kiềm hãm, tiếp theo quay đầu đáng thương nhìn Mục Hề Liên vẫn đang cười như không cười, lại quay đầu xem đứa bạn hèn mọn của mình, "Minh Kỳ..."
"Minh Kỳ, có câu nói như thế nào?". Mục Hề Liên đối với bộ dáng đáng thương hề hề của nàng từ trước đến nay không có sức chống cự, giờ phút này lại làm như không nhìn thấy, "Có vợ thì quên tỷ tỷ đúng không?"
"Ân, đúng rồi, còn có câu trọng sắc khinh bạn nữa". Bĩu môi, Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên người xướng người họa, làm cho Cố Úc Diễm xấu hổ, "Em...".
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bụng lại "ọt" một tiếng, thanh âm vang to, khiến cho hia người ở hai bên nghe rất rõ.
"Phốc....". Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ liếc nhau, cười ra tiếng, Cố Úc Diễm đỏ mặt, nhức đầu, "Đã đói bụng..."
"Được rồi, không khi dễ em nữa". Sờ sờ đầu nàng, đứng dậy múc cơm, sau đó ngồi xuống, Mục Hề Liên thở dài, "Bọn chị giận giữ với em, nhưng mà....cũng không thể không cho bọn chị biết rõ chuyện đi?"
Ngày hôm qua chưa ăn cái gì, mà bữa sáng nay chỉ ăn chút cháo, cả buổi sáng làm việc cật lực, Cố Úc Diễm lúc này đói khát kể ra cũng bình thường. Hiện tại thấy một bữa cơm thơm ngào ngạt ở ngay trước mặt, còn một bàn đồ ăn, nắm đũa hung hăng đưa mấy miếng cơm vào miệng.
"Cậu ở chỗ nữ nhân đó đã ăn bao nhiêu khổ a?". Bộ dáng này dừng trong mắt Nguyễn Minh Kỳ, lầm cho nàng có chút bất mãn, "Làm sao lại đói thành như vậy?"
"Ngô....". Nuốt xuống miếng cơm, uống thêm một chén canh, Cố Úc Diễm lắc lắc đầu, "Không phải...gần đây...ngô..."
"Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói". Đối với người mà mình đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn thật sự không có biện pháp, Mục Hề Liên ngăn nàng hàm hồ nói chuyện như vậy, gắp mấy miếng thịt vào bát nàng, "Ăn thêm đi".
"Ân".
Lại gắp thêm một chút gì đó vào bát Nguyễn Minh Kỳ đang trợn trắng mắt, Mục Hề Liên mềm nhẹ cười cười, "Minh Kỳ, em cũng mau ăn đi, không phải chiều nay có chuyện quan trọng sao? Ăn nhiều một chút".
"Hảo, cảm ơn Liên tỷ tỷ". Nguyễn Minh Kỳ cũng cười cười với nàng, cầm đùa yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, ba người cùng nhau thu thập chén bát đi rửa, sau đó cùng ngồi ở phòng khách. Cố Úc Diễm uống một ngụm nước chanh rồi đem chuyện mấy ngày nay kể lại, khiến cho Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ vừa kinh ngạc vừa cảm khái.
"Cho nên, lúc trước Miểu Miểu là muốn bảo vệ em, nên mới làm như vậy". Sau khi nói hết chuyện, Cố Úc Diễm nghiêm túc nhìn Mục Hề Liên, "Liên tỷ tỷ, không cần chán ghét cô ấy như vậy đâu".
Lẳng lặng nhìn nàng, Mục Hề Liên không nói gì, cũng không gật đâu hay lắc đầu.
"Ngày đó....ở bệnh viện, cô ây nói như vậy, kỳ thật là cố ý nói cho em nghe". Thấy thái độ của Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm cũng không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, chỉ có thể tiếp tục nói, "Còn nữa, cái tai nạn kia, thật sự là không liên quan đến cô ấy...."
Mục Hề Liên vẫn trầm mặc, nhưng ánh mắt lóe lên một tia khó đoán, Nguyễn Minh Kỳ thấy Cố Úc Diễm lo lắng, rốt cuộc nhịn không được mà giúp nàng giải vây, "Cậu tin tưởng cô ấy như vậy sao? Cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó?"
"Không phải....cô ấy không có nói với mình". Cố Úc Diễm lắc đầu, "Nhưng mà, tính cách của cô ấy như vậy, nếu thực sự tai nạn của ca ca có liên quan đến cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tiếp tục nối lại quan hệ với mình".
Dừng một chút, thấy Mục Hề Liên đang nhăn mi nhìn mình, lại tiếp tục nói, "Hơn nữa, cô ấy đối xử rất tốt với em, nhưng không hề muốn biểu hiện ra hành động bên ngoài".
Nghĩ đến hai năm nay, rồi lại nhớ đến quần áo nữ không biết nàng mua từ lúc nào ở trong tủ, ánh mắt Cố Úc Diễm lập tức nhu xuống, "Cô ấy thật sự rất tốt, hai người tin em đi".
Yên lặng nhìn khóe môi hàm chưa ý cười của Cố Úc Diễm, sau một lúc lâu, Mục Hề Liên rốt cục thở dài, "Tiểu Diễm, bảo vệ tốt chính mình".
"Em biết rồi, Liên tỷ tỷ".
"Ân, chị về phòng nghỉ ngơi trước". Đứng dậy, khẽ vuốt đầu Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên đi thẳng về phòng mình, "Em cũng nhanh đi nghỉ trưa đi, gần đây chắc là chưa hảo hảo nghỉ ngơi".
"Hảo....". Cố Úc Diễm nhìn bóng dáng nàng, bỗng dưng thấy có cái gì là lạ, nhíu mày, hơi chần chờ, mở miệng, "Đúng rồi, Liên tỷ tỷ....em....em về sau có thể không trở về đây ngủ vào buổi tối...."
Mục Hề Liên sắp đến cửa phòng lập tức ngừng cước bộ, tay nắm chặt khung cửa, trầm mặc hồi lâu, "Hảo, nhớ là mang theo quần áo tắm rửa".
"Dạ, chị mau đi nghỉ đi".
Đợi cho đến khi Mục Hề Liên trở về phòng, Cố Úc Diễm quay đầu thấy vẻ mặt quái dị của Nuyễn Minh Kỳ đang nhìn mình, không khỏi sửng sốt, "Cậu làm gì mà nhìn mình ghê như vậy?"
"Cậu tự nhìn cậu xem có bao nhiêu ngu ngốc". Ném cái xem thường, đứng lên duỗi thắt lưng, Nguyễn Minh Kỳ đi đến phái trước vài bước, "Mình cũng về phòng đây, mặc kệ cậu".
"Uy...."
Lại đi về chỗ cũ hai bước, Nguyễn Minh Kỳ dừng lại, híp mắt nhìn Cố Úc Diễm trong chốc lát, nâng tay hung hăng gõ "bốp" lên đầu Cố Úc Diễm.
"A!". Lần này là thật sự dùng sức, Cố Úc Diễm ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đau từng đợt, "Cậu làm gì vậy a!".
"Hừ hừ, cho cậu trọng sắc khinh bạn". Ngữ khí kiêu ngạo nói xong, Nguyễn Minh Kỳ không thèm nhìn nàng nữa mà trực tiếp trở về phòng, gần đến cửa mới nói, "Nếu rảnh thì trở về giúp mình nấu cơm, đừng nên chỉ nghĩ đến nữ nhân kia".
Nói xong, trực tiếp đóng cửa phòng, chỉ chừa một mình Cố Úc Diễm ngồi ở phòng khách thất thần nửa ngày, tay vẫn còn hung hăng xoa xoa chỗ bị đánh, trong lòng nói thầm.
Chẳng lẽ nàng thật sự trọng sắc khinh bạn sao? 

Chương 84

Cố Úc Diễm lại giống như hai năm trước ở nhà Tần Thanh Miểu.
So sánh với giai đoạn kia, hiển nhiên hiện tại ngọt ngào hơn, Tần Thanh Miểu ngẫu nhiên sẽ ngạo kiều, nhưng ánh mắt của nàng đại đa số thời điểm thì thật ôn nhu.
Đương nhiên......cũng có một chút bất đồng nữa....
"Oa, Miểu Miểu, Đạm Đạm lại cào em nữa!".
Sáng sớm cuối tuần, sau khi ăn sáng, Tần Thanh Miểu rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi nên dựa vào ghế sô pha xem TV, Cố Úc Diễm thì đang ngồi xổm giằng co với Đạm Đạm...A không, chơi đùa, thường thường truyền đến một vài tiếng kêu, thẳng đến khi làm cho nữ nhân bình tĩnh nhịn không được nữa mà trợn trắng mắt lên.
"Ai bảo em khi dễ Đạm Đạm". Liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu có chút tức giận, "Không tiền đồ".
"Ngô....". Buông đại miêu ra, nhìn vết cào trên mu bàn tay, Cố Úc Diễm tiến đến bên người Tần Thanh Miểu, giơ tay ra trước mặt nàng, chu miệng, "Chảy máu...."
Tầm mắt dừng trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, qủa nhiên nhìn thấy mấy vết máu dài trên mu bàn tay bóng loáng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng nhăn mi, cầm khăn tay trên bàn rồi kéo tay qua, cẩn thận lau vết máu trên tay nàng, miệng thì vẫn dùng ngữ khí lãnh đạm, "Xứng đáng, ai bảo em luôn trêu chọc Đạm Đạm".
Kỳ thật tiểu vết thương này không tính là gì với Cố Úc Diễm, trước đây cũng thường bị Đạm Đạm cào nhiều lần, nhưng nàng phát hiện mỗi khi bị Đạm Đạm cào chảy máu, nhìn Tần Thanh Miểu rõ ràng đau lòng ôn nhu khẽ vuốt miệng vết thương nhưng lại cứ mạnh miệng nói lạnh băng, thật sự là một thú vui tuyệt vời.
Trên mặt lộ ra nụ cười ngốc hề hề, tay dựa thế cầm lấy tay Tần Thanh Miểu rồi dán lên người nàng, còn không quên ở sườn mặt bóng loáng kia hôn một cái, Cố Úc Diễm dính cả người lên thân thể nàng, thanh âm mềm nhũn, "Miểu Miểu ngạo kiều đã chết rồi".
"Em nói ai ngạo kiều!". Tay trực tiếp nắm lỗ tai nàng, Tần Thanh Miểu điều mi, "Lá gan càng lúc càng lớn".
"Hắc hắc..." Tuy rằng cả một miếng thịt đều bị nắm chặt, nhưng lại tuyệt đối không lo lắng nàng sẽ làm đau mình, Cố Úc Diễm vòng tay quanh thắt lưng nàng, đầu trực tiếp chui vào ngực nàng cọ cọ, mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, rất hưởng thụ nhắm mắt lại.
Cúi đầu nhìn bộ dáng vui vẻ thỏa mãn của nàng, Tần Thanh Miểu bất đắc dĩ ở trong lòng hít một tiếng, nhưng tay cũng không nắm vành tai nàng nữa mà phủ sau đầu nàng để nàng gần mình hơn, "Em a, có khác gì với Đạm Đạm sao?"
Đã nói là người gì thì kiếm mèo nấy, quả thật là cùng một tính cách với Đạm Đạm, tìm được cơ hội thì liền hướng trên người nàng mà dính, còn có thể lộ ra vẻ mặt thích ý hưởng thụ này nữa, ngay cả nhắm mắt cũng giống đến như thế.
Chẳng qua....một người một mèo chỉ có hành vi này đối với duy nhất một người, tựa hồ chỉ có nàng a?
Nghĩ đến đây, tay Tần Thanh Miểu liền nhẹ nhàng búng lỗ tai Cố Úc Diễm một cái, thấy người kia đang thỏa mãn ghé vào lòng nàng ngẩng đầu vô tội nhìn nàng, bộ dáng ngốc hồ hồ kia, làm cho nàng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Tuy rằng không biết Tần Thanh Miểu để làm gì lại bỗng nhiên búng tai nàng, nhưng vừa nhấc đầu lên thì thấy nàng tươi cười, vẫn làm cho Cố Úc Diễm vui vẻ một trận, trực tiếp hôn lên, tay cũng không an phận mò vào áo ngủ của Tần Thanh Miểu.
"Em...". Lập tức ngừng cười lại, tay đặt lên bàn tay đang muốn mở ra vạt áo ngủ của mình, Tần Thanh Miểu nhăn mi lại, "Không được lộn xộn".
Một lẫn nữa cúi đầu cọ cọ chóp mũi vào vạt áo ngủ, hôn lên da thị bóng loáng, Cố Úc Diễm chu chu miệng, "Hôm nay chị không có đi làm".
"Không được!". Cho dù vạt áo vẫn chưa bị mở ra, nhưng áo ngủ cũng đã bị nàng cọ đến nhăn nhúm, tay đè lại đầu nàng không cho lộn xộn nữa, Tần Thanh Miểu có chút thở dốc, "Em sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này".
Lại nói tiếp, sau hai năm, Cố Úc Diễm đã thành thục hơn rất nhiều so với trước kia, lợi hại hơn.....điều mà trước kia Tần Thanh Miểu chưa bao giờ cảm giác được. Nhưng đến khi Cố Úc Diễm ở cùng một chỗ với nàng, nàng mới phát hiện ra biến hóa lớn, người nào đó cơ hồ mỗi đêm đều quấn quít lấy nàng, trước đây nếu nàng kêu "Dừng lại" hoặc "Bỏ đi", thì Cố Úc Diễm nhất định sẽ dừng lại, nhưng mà nay....
Người kia....không biết từ khi nào lại luyện được một thân công lực này, một lần đều phải khiến nàng toàn thân vô lực, lại còn bức nàng kêu tên mình thì mới chịu buông tha cho.
Nghĩ đến đây, biểu tình của Tần Thanh Miểu nhất thời thay đổi, trực tiếp bộc phát tức giận lên người nằm trên. Quay người nằm phía trên, nhíu nhíu mày, không để ý một phiến da thịt ở ngực lộ ra chảy theo cổ áo ngủ rơi vào trong mắt Cố Úc Diễm, cười như không cười, "Em muốn làm?"
Hai má phiếm hồng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối đầy đặn bởi vì ở nhà không mặc nội y nên tùy ý rung động, theo bản năng nuốt nước miếng, Cố Úc Diễm ngơ ngác gật đầu, "Ân!".
"Ha ha...". Nhẹ giọng cười, nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười, Tần Thanh Miểu trực tiếp đẩy Cố Úc Diễm ngã nằm lên ghế sô pha, gần sát xuống, môi chậm rãi từ trán nàng đi xuống, mãi cho đến chỗ cánh hoa hồng nhuận, mới nhẹ nhàng điểm một chút, tay thì đè lại cánh tay mà Cố Úc Diễm đang cố gắng dùng để ôm mình.
"Ngô, Miểu Miểu....". Vội vàng muốn ôm Tần Thanh Miểu, nhưng Tần Thanh Miểu căn bản không cho nàng cơ hội, tuy rằng khí lực lớn hơn rất nhiều so với nữ nhân suốt ngày ngồi ở văn phòng, nhưng vẫn không dùng lực được, mày Cố Úc Diễm gắt gao thu lại một chỗ, thân mình hướng lên trên muốn tới gần Tần Thanh Miểu, nhưng nữ nhân bên trên lại cố ý hết lần này đến lần khác đẩy ngã nàng, sau đó nhanh chóng thả ra, ôm ngực đứng ở bên cạnh, ngữ khí lạnh như băng, "Không có sự cho phép của tôi, không được".
"Miểu Miểu....". Dục vọng lập tức bị dập tắt, nhìn bộ dáng cường thế bá đạo của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đau khổ đứng lên, vừa định tiếp tục hướng lên người nàng mà cọ, nữ nhân ôm ngực kia đã nhanh chóng né ra, "Bẩn muốn chết, đi thay quần áo đi".
"Nga...". Mếu máo, nhìn nàng một cái nữa, thấy được sự nghiêm túc trong mắt nàng, Cố Úc Diễm mới ủ rũ lên tiếng, mặt xám xịt trở về phòng lấy quần áo rồi vọt vào phòng tắm.
Ở phòng khách, bởi vì "Động vật to lớn" kia không dán lên người nàng nữa, nên Tần Thanh Miểu cảm thấy thân mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất thời gian xem TV không cho phép người kia hành động, hai tay chạy loạn ở chỗ không nên chạy.
Có một số người, nếu không giáo huấn thì sẽ không biết được thế nào là đuôi cọp mẹ không thể sờ....sai rồi, hẳn phải là, không thể đùa giỡn với nữ vương.
Nếu đùa giỡn, cũng không nên chọc giận nữ vương.
"Meo meo...". Đạm Đạm nguyên bản nằm úp sấp ở bên cạnh lết lại, đến sô pha ngửa đầu kêu Tần Thanh Miểu vài tiếng, làm cho nữ nhân kia lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó ôm nó vào lòng.
Vì thế, lúc Cố Úc Diễm tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong, nhìn phì miêu đang nằm trên đầu gối Tần Thanh Miểu, mà Tần Thanh Miểu lại còn bình tĩnh tự nhiên xem tin tức trên TV, rồi lâu lâu lại nhíu mày trầm tư, không chút để ý rằng nàng đã quay lại.
Ngồi lên ghế sô pha, liếc nhìn đại miêu kia một cái, đang muốn trực tiếp lấy nó ra để mình ôm Tần Thanh Miểu, không ngờ Đạm Đạm bất ngờ mở mắt ra, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, Tần Thanh Miểu nhìn TV nhưng dư quang lại liếc đến nàng, mở miệng, "Còn muốn bị nhéo?"
"Ngô...". Lắc đầu, Cố Úc Diễm không dám tiếp tục chọc giận nàng nữa, sợ mình có thể bị đẩy ra, nhìn thẳng Đạm Đạm, "Nó chiếm chỗ của em".
Tần Thanh Miểu nghe vậy thì trực tiếp không hinh tượng ném một cái xem thường, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rất là tức giận, "Em sao lại không có tiền đồ như vậy? Suốt ngày chỉ biết tranh giành tình nhân với một con mèo!".
"Nó hiện tại chính là tình địch lớn nhất của em, em chỉ muốn lấy nó ra thôi mà....". Bĩu môi ai oán, nhìn Đạm Đạm cảnh giác nhìn mình rồi lập tức xoay đầu đi hướng khác, Cố Úc Diễm rất nhanh vỗ vỗ đầu nó, chọc nó kêu hai tiếng "meo meo" nhưng một chút cũng không giống giọng điệu mềm mại đối với Tần Thanh Miểu.
"Em người này....". Một chút biện pháp với Cố Úc Diễm cũng không có, Tần Thanh Miểu lắc đầu, rồi lập tức quyến rũ tươi cười, "Hối hận vì đã mang Đạm Đạm về đây nuôi?"
"Ngô, không có". Thành thật lắc đầu, nhìn Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng vỗ về thân mình Đạm Đạm, mà đại miêu kia cũng chậm rãi nằm úp sấp trên đùi nàng, Cố Úc Diễm nhếch miệng, "Lúc em không ở đây, nó đã ở cùng chị".
"Ân hừ, tôi mà cần phải có em bồi sao?". Đối với câu trả lời của nàng hiển nhiên rất vừa lòng, trong mắt còn có ý cười nhợt nhạt, Tần Thanh Miểu vẫn cố ý độc miệng, nhưng độ cong nới khóe môi lại nhịn không được mà hướng lên.
"Hảo, Miểu Miểu không cần....nhưng em cần Miểu Miểu a...". Mắt thấy mình có lẽ không còn cơ hội nằm úp sấp vào lòng Tần Thanh Miểu lần nữa, Cố Úc Diễm đơn giản ôm lấy nàng, cằm cọ cọ lên đôi vai gầy yếu, trên mặt lấy lòng, "Miểu Miểu quan trọng nhất".
"Lời ngon tiếng ngọt là thứ không đáng tin nhất trên đời này". Nhìn thẳng phía trước không thèm để ý đến người lại bắt đầu dán lên người mình mà cọ, Tần Thanh Miểu vẫn dùng ngữ điệu không gợn sóng nói, nhưng tay không đặt lên người Đạm Đạm nữa, mà chủ động cầm tay Cố Úc Diễm, mười ngón giao khấu.
"Làm gì có lời ngon tiếng ngọt a?". Chớp chớp mắt, cố ý hỏi, Cố Úc Diễm cười hì hì, dán lên tai nhàng thổi ra nhiệt khí, "Miểu Miểu...."
"Ân?". Bên tai dần hồng lên, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn nhìn thẳng phía trước, ngữ khí có vẻ không lưu tâm đến.
"Em yêu chị". 

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna