Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét
Lúc này Vu Tấn Lâm kinh ngạc, hiển nhiên không hề nghĩ rằng Cố Úc Diễm có thể đoán ra chuyện này nhanh đến như vậy, ngay cả thời gian cũng đều nhớ rất rõ ràng, bất quá nghĩ đến là do Cố Úc Diễm hai năm nay vẫn ghi tội Tần Thanh Miểu ở trong lòng nên nhớ kỹ, rất nhanh liền bình thường trở lại, trong lòng cũng buông lỏng, "Đúng".
Bất ngờ đứng dậy,ngay lúc này bỗng nhiên muốn ôm Tần Thanh Miểu vào lòng, Cố Úc Diễm cảm thấy mũi mình ê ẩm, hai tay nắm chặt thành quyền, rồi lại ngồi xuống, "Ngày đó ....ngày đó..."
"Ngày đó lão gia tử cũng chưa nói cái gì". Vu Tấn Lâm thở dài, ngữ khí cũng không còn bức người như vừa rồi, "Chẳng qua là có chút cố tình nói vài câu, chắc cô cũng biết câu quan tâm thì sẽ loạn? Thanh Miểu là người rất lạnh lùng bình tĩnh, cư nhiên có thể bị ông ấy lừa gạt dễ dàng như vậy..."
Nói xong, nam nhân sau khi nhớ chuyện đã qua cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt sắc bén hơn vài phần, "Chắc là cô không hoài nghi ông ấy hại chết ca ca cô chứ?"
"A?". Ngây người ngẩn ngơ, tiếp theo lập tức lắc đầu, Cố Úc Diễm cười khổ, "Nếu thật sự là như vậy, thì chắc ngài cũng không để cho cháu có cơ hội tiếp cận Miểu Miểu đi?"
"A.....tính ra cũng thông mình". Lại một lần nữa không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ nói như vậy, Vu Tấn Lâm cong khóe môi, "Xem ra cô cũng không làm cho tôi quá thất vọng".
"Vô luận như thế nào, cháu nhất định sẽ luôn luôn ở cạnh Miểu Miểu". Biểu tình trên mặt rất thận trọng, Cố Úc Diễm không hề trốn tránh đối diện với Vu Tấn Lâm, thân mình thẳng lên, đang muốn tiếp tục nói cái gì, Vu Tấn Lâm đã xua tay ngăn lại lời nàng, "Cam đoan này không được thực hiện bằng lời nói".
Biểu tình bị kiềm hãm, nhưng rất nhanh trấn định trở lại, Cố Úc Diễm gật gật đầu, "Ân".
"Lại nói tiếp, đoạn thời gian mà lão gia tử ngăn trở ta và Tiểu Nhu, nếu không phải là Thanh Miểu không giúp ta, phỏng chừng ta sẽ không đứng về phía Thanh Miểu nhanh như vậy". Đối với Vu Tấn Lâm mà nói, muốn Cố Úc Diễm hiểu được, điêu quan trọng nhất là cảnh cáo nàng không được phụ lòng Tần Thanh Miểu, tiếp theo là cho đứa nhỏ của Tần Thanh Miểu bị đuổi đi mà vẫn còn yêu nàng say đắm này biết, cháu gái cũng là bị bắt buộc, hai việc này đều nói xong rồi, ngữ khí Vu Tấn Lâm cũng nhẹ nhàng hơn, "Hai nữ nhân a....Thanh Miểu to gan hơn so với ta ngày trước".
Lẳng lặng nghe Vu Tấn Lâm nói, Cố Úc Diễm nghĩ đến chút nữa có thể ôm thân thể có vẻ cực cô đơn của Tần Thanh Miểu vào lòng, môi nở nụ cười.
Sau đó, Vu Tấn Lâm có chút ám chỉ phải đối xử tốt với Tần Thanh Miểu, rồi bảo Cố Úc Diễm ra ngoài.
Một đường lái xe, rất chuyên chú nhìn phía trước, ngẫu nhiên phản chiếu qua gương nhìn Tần Thanh Miểu theo thói quen tay ôm ngực ngó ra ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó rục rịch, mà cái rục rịch này, lúc Cố úc Diễm đậu xe ở ga ra xong, rốt cụ không thể khống chế đươc nữa.
Cởi đai an toàn, trực tiếp ôm lấy thân mình đơn bạc của nữ nhân kia, đầu chui vào lòng nàng, một chút nước mắt chảy xuống, hai tay ôm chặt nàng, không muốn buông lỏng một giây nào.
"Em...". Đại khái có thể đoán được ở thư phòng cậu đã nói gì với nàng, thấy người mình thực để ý từ sau khi ra khỏi thư phòng vẫn cứ ngây ngốc nhìn mình, mà cặp con ngươi xinh đẹp kia vẫn luôn lóe sáng, Tần Thanh Miểu cười cười trong lòng, lại có chút cảm động. Giờ phút này bị ôm chặt đến nỗi có chút không thở nổi, nhưng một tay vẫn vòng qua cơ thể nàng, một tay nhẹ nhàng vộ về gáy nàng, "Mệt sao?"
"Miểu Miểu....Miểu Miểu....Miểu Miểu...". Hấp hấp cái mũi, mặt nhẹ nhàng ma sát ở cần cổ bóng loáng của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm mang theo thanh âm khóc nức nở kêu Tần Thanh Miểu, một tiếng rồi lại một tiếng, thẳng đến khi gợi lên rung động trong lòng người kia.
Trong ga ra im lặng, thanh âm non nớt mềm mại nỉ non kêu tên người yêu vang lên, mà hai cơ thể ôm cùng một chỗ tạo nên cảm giác an toàn hạnh phúc ngay giờ khắc này, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng cười cười, ôm chặt nàng, "Mặc kệ em đã biết được điều gì, tôi để ý, tôi nguyện ý, thì tôi làm, không cần gì hơn".
Cùng nàng tách ra một chút, mở đèn bên trong xe, dưới ngọ đèn mờ nhạt, Cố úc Diễm hốc mắt hồng hồng ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu cười ấm áp, nâng tay lau nước mắt, ôm rồi vùi mặt vào trong lòng nàng.
"Miểu Miểu, em yêu chị".
"Ân, tôi biết rồi".
"Miểu Miểu...."
"Ân?"
"Hai năm trước em đã nói em là của chị, cho nên nếu chị không muốn, có thể không cần nói ba chữ kia".
"....Ngốc".
"Miểu Miểu...."
"Ân".
"Em yêu chị".
"A...tôi cũng vậy".
Chương 85
"Ân hừ". Tần Thanh Miểu bình tĩnh hừ khẽ một tiếng.
Chớp chớp mắt, lần đầu nói ra ba chữ này suôn sẻ như vậy, Cố Úc Diễm chịu đựng cảm giác nóng bỏng trên mặt, lắc lắc cánh tay Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, chị không có gì muốn nói với em sao?"
"Em muốn tôi nói gì với em?". Lạnh nhạt nói, bình tĩnh quay đầu đối diện với nàng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu cười như không cười, "Ân?"
"Ngô....". Kỳ thật đã giấu trong lòng rất lấu, đến tận bây giờ mới có dũng khí biểu đạt, nghĩ rằng Tần Thanh Miểu cũng sẽ nói cái gì đó, sau khi chờ mong trong lòng trôi qua, Cố Úc Diễm không nói gì nữa, một lần nữa lại gần thân thể Tần Thanh Miểu, từ từ nhắm mắt, cố gắng trấn an cảm giác mất mát.
Cho dù...không phải yêu, nhưng ít nhất cũng là thích đi?
Tuy rằng....
Ca ca....
"Kia...kia....."
"Ha ha....". Nằm úp sấp trong lòng nàng, hai tay vòng qua thắt lưng nàng, cười cười, nhắm mắt lại không phát ra thanh âm nữa.
"Ngô....". Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rối rắm, trong cơ thể có cái gì đó đang kêu gào muốn lao ra ngoài, Cố Úc Diễm ôm Tần Thanh Miểu, rõ ràng là muốn làm chút gì, nhưng lại cảm thấy hình như không thích hợp, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, sau đó ngẩng đầu hôn sườn mặt nàng, rồi tiếp tục nằm yên bất động.
"Cậu nói giữa trưa qua đại viện ăn cơm". Nhìn Cố Úc Diễm một cái, trong mắt xẹt qua ý cười, tựa hồ thực vừa lòng với hành động của nàng, khóe môi Tần Thanh Miểu ngoéo lên, "Muốn tìm em tâm sự".
"Nga....". Ngơ ngác đáp, người kia đang cố gằn cỗ xúc động nên không để ý nội dung trong lời nói, sau một lát, mới giãy giũa ngồi dậy, "A?".
"Mới mười giờ rưỡi, đừng nóng vội". Liếc một cái liền biết nàng lại bắt đầu khẩn trương, Tần Thanh Miểu cười cười, rồi tiếp tục nằm úp sấp lên người nàng, đôi mắt chợt lóe qua một chút giảo hoạt, "Vừa mới nãy không phải muốn làm chút gì đó sao? Bây giờ tôi cho phép em làm".
"Miểu Miểu...". Cố Úc Diễm lúc này là tuyệt đối dở khóc dở cười, trong lòng ôm cơ thể mà mình dù có nhìn bao nhiêu lần thì cũng đều lập tức dấy lên dục vọng, nhìn vẻ mặt nữ nhân này nhợt nhạt cười cùng ánh mắt câu hồn đoạt phách, muốn làm chút gì, nhưng lại bận tâm đến chuyện vừa rồi nên không dám tiếp tục, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể tràn đầy đau khổ, "Miểu Miểu, đừng khi dễ em nữa...."
"Tôi khi dễ em?'. Điều mi, tựa hồ đối với lời nói của nàng rất kinh ngạc, tay trực tiếp tham nhập vào bên trong vạt áo nàng rồi nhéo một cái lên eo nhỏ bóng loáng, Tần Thanh Miểu cười cười, "Em nghĩ rằng tôi giống em ngây thơ như vậy?"
"Ô...".
"Được rồi, tôi trở về phòng thay đồ đây". Xoa bóp hai má nàng, cảm giác co dãn mềm mại nên hài lòng cười cười, Tần Thanh Miểu đứng lên, đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng gần đến cửa, thì dừng lại, cười cười với người đang chạy theo đuôi mình, "Tiểu Diễm".
"Ngô?'. Vừa mới bị đùa giỡn gần một tiếng nên buồn bực khó nhịn, có chút không rõ nhìn nàng.
"Về sau nếu còn dám như tối hôm qua, sự việc sẽ không đơn giản như vậy". Tươi cười càng tăng, bỏ lại một câu rồi hiên ngang vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại. Tần Thanh Miểu không thèm để ý đến người kia bởi vì lời của nàng mà trợn mắt há mồm, rất bình tĩnh mở tủ lấy quần áo thay.
Sau khi thay quần áo, nâng tay nhìn ngón tay của mình, mày nhăn lại một chút, rồi đi vào phòng tắm.
Nếu không phải lo lắng rằng nàng bế Đạm Đạm nên không được sạch sẽ, thì vừa rồi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu hỗn đản hại nàng đau cả xương sống cả thắt lưng kia.
Ngoài cửa phòng, Cố Úc Diễm quệt miệng, nghĩ đến bộ dáng phóng túng ở dưới thân mình của Tần Thanh Miểu đêm hôm qua, lửa nóng thật vất vả đè xuống lại bùng lên, rồi bị tra tấn cả buổi sáng nay....rên một tiếng rồi ngồi xuống ôm đầu.
Nữ nhân ngạo kiều, tại sao lại.....thù dai như vậy a!
Hai người sau khi thay quần áo xong, Tần Thanh Miểu sai Cố Úc Diễm lấy thức ăn cho Đạm Đạm, thời gian cũng đã là mười một giờ hơn.
Ra ngoài, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn ngồi vào ghế điều khiển, sau khi mang đai an toàn thì tiếp tục giúp người ở ghế phụ mang luôn,xong hết mới khởi động chiếc Porche trắng ra khỏi ga ra, theo sự chỉ dẫn của Tần Thanh Miểu mà chậm rãi hướng về đại viện.
"Cậu, mợ". Sau khi vào cửa rồi đậu xe, hai người tiến vào đại sảnh, nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi uống trà ở sô pha, Tần Thanh Miểu quen thuộc tiến đến bên cạnh, chào hai người một tiếng rồi ngồi xuống, mà Cố Úc Diễm thì đỏ mặt lên, ngập ngừng một hồi lâu, sau đó ngại ngùng bắt chước Tần Thanh Miểu, "Cậu mợ hảo...."
"Hắc, ta có đồng ý cho cô kêu như vậy sao?". Nâng chén trà lên uống một ngụm, mặt Vu Tấn Lâm thoạt nhìn có chút lãnh đạm, "Lá gan thật là lớn".
"Cháu...". Hai lỗ tai lập tức cũng đỏ ửng, Cố Úc Diễm không biết làm gì nhìn về phía Tần Thanh Miểu. Mà Tần Thanh Miểu chỉ lẳng lặng đối diện với nàng có một giây, rồi giơ giơ cằm hướng tới nữ nhân ở bên cạnh.
Trừng mắt nhìn, nghĩ đến người mợ trẻ tuổi ôn nhu cùng Tần Thanh Miểu ở linh đường, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn nàng cầu cứu, quả nhiên vợ Vu Tấn Lâm lập tức nhìn chồng oán trách, nâng tay làm mấy động tác nàng không hiểu, cuối cùng là làm động tác bảo Cố Úc Diễm ngồi cạnh Tần Thanh Miểu.
"Hừ hừ". Tạo ra âm thanh cực giống như cháu gái thường ngày, Vu Tấn Lâm tức giận nói, "Ngồi xuống đi, Tiểu Nhu cho phép".
"Cảm ơn cậu mợ....". Vội vàng thành thật nói,đến bên người Tần Thanh Miểu, mới vừa ngồi xuống, tay liền bị nắm lấy, lòng bàn tay có chút ngứa, hiển nhiên là biết được Tần Thanh Miểu đang cọ cọ ngón tay trong lòng bàn tay nàng, Cố Úc Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mắt kia đang trấn an mình, trong lòng ấm áp, nhếch miệng ngây ngốc cười.
Bốn người cứ như vậy ngồi ở đại sảnh, Tần Thanh Miểu cùng nói chuyện với Vu Tấn Lâm, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn nghe, không xen vào, mà vợ Vu Tấn Lâm từ đầu đến cuối chỉ cười ôn nhu, động tác pha trà rất thuần thục, Cố Úc Diễm thấy được, không khỏi cảm khái mợ Tần Thanh Miểu thật là ôn nhu.
Sau khi phòng bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, mọi người đều đứng dậy đi đến phòng ăn, Tần Thanh Miểu lại bỗng nhiên níu chạt cánh tay Cố Úc Diễm lại đi ở phía sau.
Chớp chớp mắt, lần đầu nói ra ba chữ này suôn sẻ như vậy, Cố Úc Diễm chịu đựng cảm giác nóng bỏng trên mặt, lắc lắc cánh tay Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, chị không có gì muốn nói với em sao?"
"Em muốn tôi nói gì với em?". Lạnh nhạt nói, bình tĩnh quay đầu đối diện với nàng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu cười như không cười, "Ân?"
"Ngô....". Kỳ thật đã giấu trong lòng rất lấu, đến tận bây giờ mới có dũng khí biểu đạt, nghĩ rằng Tần Thanh Miểu cũng sẽ nói cái gì đó, sau khi chờ mong trong lòng trôi qua, Cố Úc Diễm không nói gì nữa, một lần nữa lại gần thân thể Tần Thanh Miểu, từ từ nhắm mắt, cố gắng trấn an cảm giác mất mát.
Cho dù...không phải yêu, nhưng ít nhất cũng là thích đi?
Tuy rằng....
Ca ca....
Mẫn cảm nhận thấy đứa bé luôn ngây ngốc hề hề cười tủm tỉm có chút buồn bực, nghiêng đầu nhìn người đang ghé trên vai mình từ từ nhắm hai mắt, Tần Thanh Miểu vừa có chút bực mình vừa có chút buồn cười, đem Đạm Đạm trên đùi bỏ qua một bên, nhấc tay đặt Cố Úc Diễm lên sô pha, rồi thiếp thân mình yểu điệu lên, giữa hai người lúc này không hề có khoảng cách.
Mở mắt ra,ngay tức khắc hai má có chút đỏ lên, Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân đang ở phía trên mình, có chút lắp bắp, "Miểu....Miểu Miểu?"
Đầu ngón ngón khẽ vuốt cái trán trơn bóng, rồi theo sườn mặt di chuyển thẳng đến cằm nàng, ngón trỏ quét qua, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng để lộ ra nụ cười cực kỳ quyến rũ, Tần Thanh Miểu trực tiếp cúi đầu hôn lên.
Lúc trước bởi vì bị đẩy xuống sô pha rồi tắm rửa nên dục vọng mới hạ xuống. Nhưng giờ đây lại chiếm cứ toàn bộ lý trý và thân thể Cố Úc Diễm, hai tay ôm chặt lấy cổ nữ nhân phía trên, cái lưỡi mềm mại dây dưa cùng nhau, nước bọt trao đổi không ngừng, độ ấm trong phòng khách lập tức tăng vọt lên.
Đạm Đạm trên sàn nhà ngửa đầu nhìn hai người triền miên trên sô pha, đôi mắt u ám lộ ra mê hoặc, "meo meo meo meo" hai tiếng, nhưng không có ai để ý tới.
"Thích không?". Nhấc người, đem mấy sợi tóc vén ra sau tai, Tần Thanh Miểu thấy người kia đang si ngốc nhìn mình, tay ở cằm nàng trượt lên trêu đùa đôi môi mềm mại một chút.
"Ân....". Cảm giác được hơi lạnh của ngón tay đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa môi mình, ngực Cố Úc Diễm không ngừng phập phồng, nuốt ngụm nước miếng.
Thấy động tác của nàng, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, đầu ngón tay rục rịch đưa vào bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn chơi đùa, đôi mắt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, hai ba giây sau thì rụt tay về, lại cúi đầu hôn lên.
"Không nói cho em, em lại muốn đi đoán tâm tình của tôi....". Chỉ nhợt nhạt hôn chứ không hề xâm nhập, môi ma sát lấy môi nàng, ánh mắt vô cùng mị hoặc, ngay cả tiếng nói cũng có chút khàn khàn, Tần Thanh Miểu nhìn đứa trẻ ở bên đang hận không thể trực tiếp xoay người nằm lên trên mình, trên mặt lại càng tươi cười mềm mại đáng yêu, "Muốn tôi nói ba chữ kia, cũng phải nhìn xem tâm trạng của tôi có tốt hay không...."
"Miểu...Miểu Miểu....". Cổ họng một trận cuồng khát, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, Cố Úc Diễm chỉ biết ngây ngốc kêu tên Tần Thanh Miểu, thân mình vặn vẹo muốn thoát ra để ôm lấy nàng.
"Muốn nghe tôi nói ba chữ kia?". Tay lại tiếp tục đẩy Cố Úc Diễm nửa nằm nửa ngồi lên sô pha, ý cười trên mặt càng đậm hơn, Tần Thanh Miểu nắm lấy cằm Cố Úc Diễm, "Có phải không, Tiểu Diễm..."
"Miểu Miểu...". Lại nỉ non một tiếng, hai tay chống sô pha muốn giành lại vị trí chủ động, Cố úc Diễm thở hổn hển, nhưng còn chưa kịp nói gì, lại bị đẩy trở về.
"Em ngoan nào...". Tiếng nói mị hoặc đến cực hạn vang vọng bên tai Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu cố ý lại gần nàng hơn, thổ khí như lan, mị nhãn như tơ, "Nói cho tôi biết, em có muốn tôi nói ba chữ kia?"
"Muốn...". Trong lòng giống như có cái gì liều mạng gãi, Cố Úc Diễm vội vàng đáp, mặt muốn đi qua hôn nàng, nhưng không ngờ Tần Thanh Miểu bất ngờ né ra, tiếng cười theo miệng tràn ra, "Không được..."
"Miểu Miểu....Miểu Miểu....". Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, Cố Úc Diễm hận ngay lúc này không thể đem Tần Thanh Miểu đặt dưới thân rồi ngay lập tức xé rách áo ngủ vướng víu kia, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt đỏ bừng, "Miểu Miểu, buông em ra được không?"
"Ha ha...". Nhẹ giọng cười, Tần Thanh Miểu cong khóe môi nhìn nàng, "Không tốt".
"Miểu Miểu...."
"Bây giờ vẫn còn là buổi sáng...". Nữ nhân bình thường lãnh đạm khó có khi trưng ra nụ cười quyến rũ như vậy, "Tiểu Diễm thực không ngoan, luôn muốn làm chuyện xấu".
Cho dù rất muốn hung hăng hôn nữ nhân đã câu dẫn mình vài lần trong sáng nay, nhưng giằng co một hồi lâu, Cố Úc Diễm rốt cục cũng hiểu ra nữ nhân này là đang trêu đùa mình, trong chốc lát xụi lơ trên sô pha không động đậy nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt ai oán nhìn Tần Thanh Miểu, một bộ dạng đáng thương cực kỳ.
"Được rồi, không chọc em nữa". Hôn hôn lên trán nàng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng cười không đùa nàng nữa.
Mở mắt ra,ngay tức khắc hai má có chút đỏ lên, Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân đang ở phía trên mình, có chút lắp bắp, "Miểu....Miểu Miểu?"
Đầu ngón ngón khẽ vuốt cái trán trơn bóng, rồi theo sườn mặt di chuyển thẳng đến cằm nàng, ngón trỏ quét qua, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng để lộ ra nụ cười cực kỳ quyến rũ, Tần Thanh Miểu trực tiếp cúi đầu hôn lên.
Lúc trước bởi vì bị đẩy xuống sô pha rồi tắm rửa nên dục vọng mới hạ xuống. Nhưng giờ đây lại chiếm cứ toàn bộ lý trý và thân thể Cố Úc Diễm, hai tay ôm chặt lấy cổ nữ nhân phía trên, cái lưỡi mềm mại dây dưa cùng nhau, nước bọt trao đổi không ngừng, độ ấm trong phòng khách lập tức tăng vọt lên.
Đạm Đạm trên sàn nhà ngửa đầu nhìn hai người triền miên trên sô pha, đôi mắt u ám lộ ra mê hoặc, "meo meo meo meo" hai tiếng, nhưng không có ai để ý tới.
"Thích không?". Nhấc người, đem mấy sợi tóc vén ra sau tai, Tần Thanh Miểu thấy người kia đang si ngốc nhìn mình, tay ở cằm nàng trượt lên trêu đùa đôi môi mềm mại một chút.
"Ân....". Cảm giác được hơi lạnh của ngón tay đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa môi mình, ngực Cố Úc Diễm không ngừng phập phồng, nuốt ngụm nước miếng.
Thấy động tác của nàng, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, đầu ngón tay rục rịch đưa vào bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn chơi đùa, đôi mắt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, hai ba giây sau thì rụt tay về, lại cúi đầu hôn lên.
"Không nói cho em, em lại muốn đi đoán tâm tình của tôi....". Chỉ nhợt nhạt hôn chứ không hề xâm nhập, môi ma sát lấy môi nàng, ánh mắt vô cùng mị hoặc, ngay cả tiếng nói cũng có chút khàn khàn, Tần Thanh Miểu nhìn đứa trẻ ở bên đang hận không thể trực tiếp xoay người nằm lên trên mình, trên mặt lại càng tươi cười mềm mại đáng yêu, "Muốn tôi nói ba chữ kia, cũng phải nhìn xem tâm trạng của tôi có tốt hay không...."
"Miểu...Miểu Miểu....". Cổ họng một trận cuồng khát, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, Cố Úc Diễm chỉ biết ngây ngốc kêu tên Tần Thanh Miểu, thân mình vặn vẹo muốn thoát ra để ôm lấy nàng.
"Muốn nghe tôi nói ba chữ kia?". Tay lại tiếp tục đẩy Cố Úc Diễm nửa nằm nửa ngồi lên sô pha, ý cười trên mặt càng đậm hơn, Tần Thanh Miểu nắm lấy cằm Cố Úc Diễm, "Có phải không, Tiểu Diễm..."
"Miểu Miểu...". Lại nỉ non một tiếng, hai tay chống sô pha muốn giành lại vị trí chủ động, Cố úc Diễm thở hổn hển, nhưng còn chưa kịp nói gì, lại bị đẩy trở về.
"Em ngoan nào...". Tiếng nói mị hoặc đến cực hạn vang vọng bên tai Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu cố ý lại gần nàng hơn, thổ khí như lan, mị nhãn như tơ, "Nói cho tôi biết, em có muốn tôi nói ba chữ kia?"
"Muốn...". Trong lòng giống như có cái gì liều mạng gãi, Cố Úc Diễm vội vàng đáp, mặt muốn đi qua hôn nàng, nhưng không ngờ Tần Thanh Miểu bất ngờ né ra, tiếng cười theo miệng tràn ra, "Không được..."
"Miểu Miểu....Miểu Miểu....". Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, Cố Úc Diễm hận ngay lúc này không thể đem Tần Thanh Miểu đặt dưới thân rồi ngay lập tức xé rách áo ngủ vướng víu kia, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt đỏ bừng, "Miểu Miểu, buông em ra được không?"
"Ha ha...". Nhẹ giọng cười, Tần Thanh Miểu cong khóe môi nhìn nàng, "Không tốt".
"Miểu Miểu...."
"Bây giờ vẫn còn là buổi sáng...". Nữ nhân bình thường lãnh đạm khó có khi trưng ra nụ cười quyến rũ như vậy, "Tiểu Diễm thực không ngoan, luôn muốn làm chuyện xấu".
Cho dù rất muốn hung hăng hôn nữ nhân đã câu dẫn mình vài lần trong sáng nay, nhưng giằng co một hồi lâu, Cố Úc Diễm rốt cục cũng hiểu ra nữ nhân này là đang trêu đùa mình, trong chốc lát xụi lơ trên sô pha không động đậy nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt ai oán nhìn Tần Thanh Miểu, một bộ dạng đáng thương cực kỳ.
"Được rồi, không chọc em nữa". Hôn hôn lên trán nàng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng cười không đùa nàng nữa.
"Ha ha....". Nằm úp sấp trong lòng nàng, hai tay vòng qua thắt lưng nàng, cười cười, nhắm mắt lại không phát ra thanh âm nữa.
"Ngô....". Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rối rắm, trong cơ thể có cái gì đó đang kêu gào muốn lao ra ngoài, Cố Úc Diễm ôm Tần Thanh Miểu, rõ ràng là muốn làm chút gì, nhưng lại cảm thấy hình như không thích hợp, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, sau đó ngẩng đầu hôn sườn mặt nàng, rồi tiếp tục nằm yên bất động.
"Cậu nói giữa trưa qua đại viện ăn cơm". Nhìn Cố Úc Diễm một cái, trong mắt xẹt qua ý cười, tựa hồ thực vừa lòng với hành động của nàng, khóe môi Tần Thanh Miểu ngoéo lên, "Muốn tìm em tâm sự".
"Nga....". Ngơ ngác đáp, người kia đang cố gằn cỗ xúc động nên không để ý nội dung trong lời nói, sau một lát, mới giãy giũa ngồi dậy, "A?".
"Mới mười giờ rưỡi, đừng nóng vội". Liếc một cái liền biết nàng lại bắt đầu khẩn trương, Tần Thanh Miểu cười cười, rồi tiếp tục nằm úp sấp lên người nàng, đôi mắt chợt lóe qua một chút giảo hoạt, "Vừa mới nãy không phải muốn làm chút gì đó sao? Bây giờ tôi cho phép em làm".
"Miểu Miểu...". Cố Úc Diễm lúc này là tuyệt đối dở khóc dở cười, trong lòng ôm cơ thể mà mình dù có nhìn bao nhiêu lần thì cũng đều lập tức dấy lên dục vọng, nhìn vẻ mặt nữ nhân này nhợt nhạt cười cùng ánh mắt câu hồn đoạt phách, muốn làm chút gì, nhưng lại bận tâm đến chuyện vừa rồi nên không dám tiếp tục, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể tràn đầy đau khổ, "Miểu Miểu, đừng khi dễ em nữa...."
"Tôi khi dễ em?'. Điều mi, tựa hồ đối với lời nói của nàng rất kinh ngạc, tay trực tiếp tham nhập vào bên trong vạt áo nàng rồi nhéo một cái lên eo nhỏ bóng loáng, Tần Thanh Miểu cười cười, "Em nghĩ rằng tôi giống em ngây thơ như vậy?"
"Ô...".
"Được rồi, tôi trở về phòng thay đồ đây". Xoa bóp hai má nàng, cảm giác co dãn mềm mại nên hài lòng cười cười, Tần Thanh Miểu đứng lên, đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng gần đến cửa, thì dừng lại, cười cười với người đang chạy theo đuôi mình, "Tiểu Diễm".
"Ngô?'. Vừa mới bị đùa giỡn gần một tiếng nên buồn bực khó nhịn, có chút không rõ nhìn nàng.
"Về sau nếu còn dám như tối hôm qua, sự việc sẽ không đơn giản như vậy". Tươi cười càng tăng, bỏ lại một câu rồi hiên ngang vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại. Tần Thanh Miểu không thèm để ý đến người kia bởi vì lời của nàng mà trợn mắt há mồm, rất bình tĩnh mở tủ lấy quần áo thay.
Sau khi thay quần áo, nâng tay nhìn ngón tay của mình, mày nhăn lại một chút, rồi đi vào phòng tắm.
Nếu không phải lo lắng rằng nàng bế Đạm Đạm nên không được sạch sẽ, thì vừa rồi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu hỗn đản hại nàng đau cả xương sống cả thắt lưng kia.
Ngoài cửa phòng, Cố Úc Diễm quệt miệng, nghĩ đến bộ dáng phóng túng ở dưới thân mình của Tần Thanh Miểu đêm hôm qua, lửa nóng thật vất vả đè xuống lại bùng lên, rồi bị tra tấn cả buổi sáng nay....rên một tiếng rồi ngồi xuống ôm đầu.
Nữ nhân ngạo kiều, tại sao lại.....thù dai như vậy a!
Hai người sau khi thay quần áo xong, Tần Thanh Miểu sai Cố Úc Diễm lấy thức ăn cho Đạm Đạm, thời gian cũng đã là mười một giờ hơn.
Ra ngoài, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn ngồi vào ghế điều khiển, sau khi mang đai an toàn thì tiếp tục giúp người ở ghế phụ mang luôn,xong hết mới khởi động chiếc Porche trắng ra khỏi ga ra, theo sự chỉ dẫn của Tần Thanh Miểu mà chậm rãi hướng về đại viện.
"Cậu, mợ". Sau khi vào cửa rồi đậu xe, hai người tiến vào đại sảnh, nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi uống trà ở sô pha, Tần Thanh Miểu quen thuộc tiến đến bên cạnh, chào hai người một tiếng rồi ngồi xuống, mà Cố Úc Diễm thì đỏ mặt lên, ngập ngừng một hồi lâu, sau đó ngại ngùng bắt chước Tần Thanh Miểu, "Cậu mợ hảo...."
"Hắc, ta có đồng ý cho cô kêu như vậy sao?". Nâng chén trà lên uống một ngụm, mặt Vu Tấn Lâm thoạt nhìn có chút lãnh đạm, "Lá gan thật là lớn".
"Cháu...". Hai lỗ tai lập tức cũng đỏ ửng, Cố Úc Diễm không biết làm gì nhìn về phía Tần Thanh Miểu. Mà Tần Thanh Miểu chỉ lẳng lặng đối diện với nàng có một giây, rồi giơ giơ cằm hướng tới nữ nhân ở bên cạnh.
Trừng mắt nhìn, nghĩ đến người mợ trẻ tuổi ôn nhu cùng Tần Thanh Miểu ở linh đường, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn nàng cầu cứu, quả nhiên vợ Vu Tấn Lâm lập tức nhìn chồng oán trách, nâng tay làm mấy động tác nàng không hiểu, cuối cùng là làm động tác bảo Cố Úc Diễm ngồi cạnh Tần Thanh Miểu.
"Hừ hừ". Tạo ra âm thanh cực giống như cháu gái thường ngày, Vu Tấn Lâm tức giận nói, "Ngồi xuống đi, Tiểu Nhu cho phép".
"Cảm ơn cậu mợ....". Vội vàng thành thật nói,đến bên người Tần Thanh Miểu, mới vừa ngồi xuống, tay liền bị nắm lấy, lòng bàn tay có chút ngứa, hiển nhiên là biết được Tần Thanh Miểu đang cọ cọ ngón tay trong lòng bàn tay nàng, Cố Úc Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mắt kia đang trấn an mình, trong lòng ấm áp, nhếch miệng ngây ngốc cười.
Bốn người cứ như vậy ngồi ở đại sảnh, Tần Thanh Miểu cùng nói chuyện với Vu Tấn Lâm, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn nghe, không xen vào, mà vợ Vu Tấn Lâm từ đầu đến cuối chỉ cười ôn nhu, động tác pha trà rất thuần thục, Cố Úc Diễm thấy được, không khỏi cảm khái mợ Tần Thanh Miểu thật là ôn nhu.
Sau khi phòng bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, mọi người đều đứng dậy đi đến phòng ăn, Tần Thanh Miểu lại bỗng nhiên níu chạt cánh tay Cố Úc Diễm lại đi ở phía sau.
"Miểu Miểu?". Khẩn trương cũng đã giảm đi một ít, Cố Úc Diễm buồn bực quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, không hiểu vì cái gì mà nàng không cho mình đi.
"Muốn nghe tôi nói ba chữ kia không?". Nâng tay vuốt vuốt trán nàng, Tần Thanh Miểu ý cười nhìn nàng, nhưng trong mắt lại không có một chút khiêu khích cùng quyến rũ nào của sáng nay.
"Em....em....". Vừa mới bình ổn tâm tình giờ đây tim lại đập nhanh cực kỳ, Cố Úc Diễm có chút lắp bắp nhìn nàng, cơ hồ săp cắn luôn đầu lưỡi, "Muốn....muốn..."
"Ha ha....". Khóe môi cong lên, ý cười càng dày, Tần Thanh Miểu ngưng mắt nhìn vẻ mặt ngốc tướng của Cố Úc Diễm, kéo nàng về phía mình, thanh âm nhu hòa, "Trở về đem thân trao cho tôi, tôi liền nói với em".
Nói xong, đẩy Cố Úc Diễm ra, đi thẳng đến nhà ăn.
"Cái gì?". Trừng lớn mắt, nhìn thân ảnh nhẹ nhàng ở phía trước, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy từ đầu tới chân đều nóng lên, giống như đang bị thiêu cháy.
"Muốn nghe tôi nói ba chữ kia không?". Nâng tay vuốt vuốt trán nàng, Tần Thanh Miểu ý cười nhìn nàng, nhưng trong mắt lại không có một chút khiêu khích cùng quyến rũ nào của sáng nay.
"Em....em....". Vừa mới bình ổn tâm tình giờ đây tim lại đập nhanh cực kỳ, Cố Úc Diễm có chút lắp bắp nhìn nàng, cơ hồ săp cắn luôn đầu lưỡi, "Muốn....muốn..."
"Ha ha....". Khóe môi cong lên, ý cười càng dày, Tần Thanh Miểu ngưng mắt nhìn vẻ mặt ngốc tướng của Cố Úc Diễm, kéo nàng về phía mình, thanh âm nhu hòa, "Trở về đem thân trao cho tôi, tôi liền nói với em".
Nói xong, đẩy Cố Úc Diễm ra, đi thẳng đến nhà ăn.
"Cái gì?". Trừng lớn mắt, nhìn thân ảnh nhẹ nhàng ở phía trước, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy từ đầu tới chân đều nóng lên, giống như đang bị thiêu cháy.
Chương 86
Sau khi ăn cơm xong, Vu Tấn Lâm liền bảo Cố Úc Diễm vào thư phòng, rồi đi vào trước, Tần Thanh Miểu thì giữ chặt tay nàng cười ôn nhu.
Nguyên bản tâm tình lại bắt đầu khẩn trương bỗng biến mất không còn tăm hơi, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu vài giây, trong đầu lóe qua một ý niệm kỳ quái, kỳ quái đến nỗi làm cho nàng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Liếc một cái liền biết đứa bé này nhất định lại muốn nói cái gì, Tần Thanh Miểu trắng mắt oán trách nàng, tay nắm tay nàng cũng dần nới lỏng ra.
"Hắc hắc, nếu ngày em thi cao đẳng chị cũng cười một cái với em như vậy, nói không chừng em sẽ đậu luôn vào trường Hoa Bắc ấy chứ". Tiến đến bên tai Tần Thanh Miểu, đè thấp thanh âm nói, sau đó tựa hồ biết nàng sẽ tức giận nên bỏ lại một câu rồi chạy vào thư phòng của Vu Tấn Lâm
"Bộ dáng Miểu Miểu tức giận cũng rất đẹp".
Nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng đã thoải mái rất nhiều tiến vào thư phòng, Tần Thanh Miểu lắc đầu, có chút buồn cười, "Ngu ngốc".
Ở bên cạnh, vợ Vu Tấn Lâm đều đem từng hành động nhỏ của hai người để vào trong mắt, lộ ra một nụ cười ôn nhu, khẽ chạm cánh tay Tần Thanh Miểu, làm vài động tác, Tần Thanh Miểu nhìn nhìn, cũng cười theo, "Ân, cháu biết rồi".
Một góc bên ngoài không khí rất hài hòa tốt đẹp, nhưng trong thư phòng lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Vu Tấn Lâm nhìn Cố Úc Diễm đang đứng trước bàn mở to con ngươi đen bóng nhìn mình, tùy ý cầm một quyển sách trên bàn rồi lật, giơ giơ cằm, "Ngồi đi".
Thành thật ngồi xuống giống như học sinh tiểu học khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, Cố Úc Diễm nhìn Vu Tấn Lâm xem sách, không mở miệng, chỉ dám ngồi im.
Cũng không biết là qua bao lâu, một tờ lại một tờ được lật qua, biểu hiện của người đang lật sách cũng không giống như là đang xem sách, thẳng để khi quyển sách được lật xong, Vu Tân Lâm "Bộp" một tiếng đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, "Cô làm việc ở viện kiểm sát?"
"Ân, đúng vậy". Gật gật đầu, dù chỉ nói có mấy chữ này nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Cố Úc Diễm ngồi thẳng người, trong nháy mắt có cảm giác như mình đang ngồi ở văn phòng, mà trước mặt chính là khoa trưởng đại nhân nghiêm túc Triệu Mạt Thương.
"Cô và Thanh Miểu có quan hệ như vậy, nếu như bị người ở viện kiểm sát biết, tiền đồ của cô có thể bị hủy hoại". Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, Vu Tấn Lâm cười như không cười nhìn Cố Úc Diễm, trong thời khắc này, Cố Úc Diễm thật sự cảm thấy Tần Thanh Miểu rất giống người cậu của mình, đặc biệt là lúc sử dụng vẻ mặt này.
Trầm mặc, trong đầu chuẩn bị lời nói, suy nghĩ rất nhiều nhưng chung quy cũng không nói ra, Cố Úc Diễm chỉ nói đúng một câu:
"Vô luận là như thế nào, cô ấy quan trọng nhất".
"Không để ý đến chức vụ kiểm sát trưởng?" Vẫn duy trì vẻ mặt như trước nhìn Cố Úc Diễm, đối với câu trả lời của nàng hình như không để ý chút nào, Vu Tấn Lâm tiếp tục nói, "Kiểm sát trưởng, cũng không phải là một chức vụ dễ dàng, cô hẳn là rất vất vả để vượt qua kỳ khảo sát nhân viên công vụ?"
Gật Gật đầu, lại lắc, Cố Úc Diễm vẫn bướng bỉnh nhìn ông, "Miểu Miểu quan trọng hơn".
"Ha ha....". Vu Tấn Lâm cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, "Nói rất êm tai".
Đôi mày sắc nhăn lại, nam tử hiên ngang uy vũ trong bộ quân phục, Cố úc Diễm cắn môi,lát sau cất tiếng "Làm thế nào để cháu chứng minh? Từ chức sao?"
"Cái đó không cần". Khoát tay, Vu Tấn Lâm dựa ra sau, hai chân không có hình tượng gác lên bàn, "Nếu ta bức cô từ chức, Thanh Miểu lại không tìm ta tính sổ, thì Tiểu Nhu nhà ta cũng tìm ta khắp nơi để tính sổ".
Nghe ông ta nói như vậy, Cố Úc Diễm không những không nhẹ nhàng thở ra, mà còn rối rắm hơn, nửa ngày không nói lời nào.
"Ta cũng không muốn kiểm tra cô cái gì". Hai tay ôm ngực tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, Vu Tấn Lâm nhíu đôi mày kiếm nhìn Cố Úc Diễm, "cô nên biết, hai năm nay Thanh Miểu đã phải trả giá bao nhiêu, ta tạm thời cho phép, cũng là báo đáp cho hai năm nỗ lực của nó...."
Kinh ngạc nhìn Vu Tấn Lâm, mày Cố Úc Diễm nhăn càng chặt, rõ ràng nghe được khẩu khí uy hiếp trong lời nói, nhưng một chút khí lực đều không dùng, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi, "Cô ấy....làm....đã làm gì?"
Hỏi câu này, cũng không phải là muốn chứng thực Tần Thanh Miểu có bao nhiêu để ý đến nàng, cũng không phải là muốn kiểm chứng nàng đã vì mình trả giá bao nhiều, Cố Úc Diễm chỉ đơn thuần muốn biết, Tần Thanh Miểu đã vì mình mà chịu bao nhiêu ủy khuất,vì mình mà đau lòng thế nào khi luôn ngụy trang trong bộ dạng cường thế khi đối đãi với mọi người.
Mày kiếm chợt tắt, không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ hỏi như thế, Vu Tấn Lâm nhìn chằm chằm nàng vài giây, lập tức hiểu được dụng ý của câu hỏi này, biểu tình ngưng lại, tiếp theo là thở dài, quay đầu, "Cụ thể, ta cùng không biết".
Dừng một chút, giống như cầm trong tay thứ nọ không thấy thoải mái, nên tùy ý vứt quyển sách lên trên bàn, "Hai năm trước, lão gia tử có thể uy hiếp Thanh Miểu, có thể phái người bảo vệ nó nhưng thực chất là giám sát nó, có thể lấy vấn đề sinh tử của cô để uy hiếp nó...hai năm sau, nếu ông ấy vẫn còn sống, chỉ sợ là không hề mất đi hiệu quả...."
Lông mi run rẩy vài cái, Cố Úc Diễm hạ mắt nhìn sàn, nghĩ đến bộ dáng khổ sở của tần Thanh Miểu sau khi uống rượu về vào hai năm trước, lòng thắt lại, trong chớp mắt thanh âm đã trở nên nặng nề, "Có phải....có một buổi tối, cha của ngài đã nói gì đó? Chính là...chính là buổi tối trước khi cháu rời khỏi chỗ của Miểu Miểu".
Nguyên bản tâm tình lại bắt đầu khẩn trương bỗng biến mất không còn tăm hơi, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu vài giây, trong đầu lóe qua một ý niệm kỳ quái, kỳ quái đến nỗi làm cho nàng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Liếc một cái liền biết đứa bé này nhất định lại muốn nói cái gì, Tần Thanh Miểu trắng mắt oán trách nàng, tay nắm tay nàng cũng dần nới lỏng ra.
"Hắc hắc, nếu ngày em thi cao đẳng chị cũng cười một cái với em như vậy, nói không chừng em sẽ đậu luôn vào trường Hoa Bắc ấy chứ". Tiến đến bên tai Tần Thanh Miểu, đè thấp thanh âm nói, sau đó tựa hồ biết nàng sẽ tức giận nên bỏ lại một câu rồi chạy vào thư phòng của Vu Tấn Lâm
"Bộ dáng Miểu Miểu tức giận cũng rất đẹp".
Nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng đã thoải mái rất nhiều tiến vào thư phòng, Tần Thanh Miểu lắc đầu, có chút buồn cười, "Ngu ngốc".
Ở bên cạnh, vợ Vu Tấn Lâm đều đem từng hành động nhỏ của hai người để vào trong mắt, lộ ra một nụ cười ôn nhu, khẽ chạm cánh tay Tần Thanh Miểu, làm vài động tác, Tần Thanh Miểu nhìn nhìn, cũng cười theo, "Ân, cháu biết rồi".
Một góc bên ngoài không khí rất hài hòa tốt đẹp, nhưng trong thư phòng lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Vu Tấn Lâm nhìn Cố Úc Diễm đang đứng trước bàn mở to con ngươi đen bóng nhìn mình, tùy ý cầm một quyển sách trên bàn rồi lật, giơ giơ cằm, "Ngồi đi".
Thành thật ngồi xuống giống như học sinh tiểu học khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, Cố Úc Diễm nhìn Vu Tấn Lâm xem sách, không mở miệng, chỉ dám ngồi im.
Cũng không biết là qua bao lâu, một tờ lại một tờ được lật qua, biểu hiện của người đang lật sách cũng không giống như là đang xem sách, thẳng để khi quyển sách được lật xong, Vu Tân Lâm "Bộp" một tiếng đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, "Cô làm việc ở viện kiểm sát?"
"Ân, đúng vậy". Gật gật đầu, dù chỉ nói có mấy chữ này nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Cố Úc Diễm ngồi thẳng người, trong nháy mắt có cảm giác như mình đang ngồi ở văn phòng, mà trước mặt chính là khoa trưởng đại nhân nghiêm túc Triệu Mạt Thương.
"Cô và Thanh Miểu có quan hệ như vậy, nếu như bị người ở viện kiểm sát biết, tiền đồ của cô có thể bị hủy hoại". Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, Vu Tấn Lâm cười như không cười nhìn Cố Úc Diễm, trong thời khắc này, Cố Úc Diễm thật sự cảm thấy Tần Thanh Miểu rất giống người cậu của mình, đặc biệt là lúc sử dụng vẻ mặt này.
Trầm mặc, trong đầu chuẩn bị lời nói, suy nghĩ rất nhiều nhưng chung quy cũng không nói ra, Cố Úc Diễm chỉ nói đúng một câu:
"Vô luận là như thế nào, cô ấy quan trọng nhất".
"Không để ý đến chức vụ kiểm sát trưởng?" Vẫn duy trì vẻ mặt như trước nhìn Cố Úc Diễm, đối với câu trả lời của nàng hình như không để ý chút nào, Vu Tấn Lâm tiếp tục nói, "Kiểm sát trưởng, cũng không phải là một chức vụ dễ dàng, cô hẳn là rất vất vả để vượt qua kỳ khảo sát nhân viên công vụ?"
Gật Gật đầu, lại lắc, Cố Úc Diễm vẫn bướng bỉnh nhìn ông, "Miểu Miểu quan trọng hơn".
"Ha ha....". Vu Tấn Lâm cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, "Nói rất êm tai".
Đôi mày sắc nhăn lại, nam tử hiên ngang uy vũ trong bộ quân phục, Cố úc Diễm cắn môi,lát sau cất tiếng "Làm thế nào để cháu chứng minh? Từ chức sao?"
"Cái đó không cần". Khoát tay, Vu Tấn Lâm dựa ra sau, hai chân không có hình tượng gác lên bàn, "Nếu ta bức cô từ chức, Thanh Miểu lại không tìm ta tính sổ, thì Tiểu Nhu nhà ta cũng tìm ta khắp nơi để tính sổ".
Nghe ông ta nói như vậy, Cố Úc Diễm không những không nhẹ nhàng thở ra, mà còn rối rắm hơn, nửa ngày không nói lời nào.
"Ta cũng không muốn kiểm tra cô cái gì". Hai tay ôm ngực tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, Vu Tấn Lâm nhíu đôi mày kiếm nhìn Cố Úc Diễm, "cô nên biết, hai năm nay Thanh Miểu đã phải trả giá bao nhiêu, ta tạm thời cho phép, cũng là báo đáp cho hai năm nỗ lực của nó...."
Kinh ngạc nhìn Vu Tấn Lâm, mày Cố Úc Diễm nhăn càng chặt, rõ ràng nghe được khẩu khí uy hiếp trong lời nói, nhưng một chút khí lực đều không dùng, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi, "Cô ấy....làm....đã làm gì?"
Hỏi câu này, cũng không phải là muốn chứng thực Tần Thanh Miểu có bao nhiêu để ý đến nàng, cũng không phải là muốn kiểm chứng nàng đã vì mình trả giá bao nhiều, Cố Úc Diễm chỉ đơn thuần muốn biết, Tần Thanh Miểu đã vì mình mà chịu bao nhiêu ủy khuất,vì mình mà đau lòng thế nào khi luôn ngụy trang trong bộ dạng cường thế khi đối đãi với mọi người.
Mày kiếm chợt tắt, không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ hỏi như thế, Vu Tấn Lâm nhìn chằm chằm nàng vài giây, lập tức hiểu được dụng ý của câu hỏi này, biểu tình ngưng lại, tiếp theo là thở dài, quay đầu, "Cụ thể, ta cùng không biết".
Dừng một chút, giống như cầm trong tay thứ nọ không thấy thoải mái, nên tùy ý vứt quyển sách lên trên bàn, "Hai năm trước, lão gia tử có thể uy hiếp Thanh Miểu, có thể phái người bảo vệ nó nhưng thực chất là giám sát nó, có thể lấy vấn đề sinh tử của cô để uy hiếp nó...hai năm sau, nếu ông ấy vẫn còn sống, chỉ sợ là không hề mất đi hiệu quả...."
Lông mi run rẩy vài cái, Cố Úc Diễm hạ mắt nhìn sàn, nghĩ đến bộ dáng khổ sở của tần Thanh Miểu sau khi uống rượu về vào hai năm trước, lòng thắt lại, trong chớp mắt thanh âm đã trở nên nặng nề, "Có phải....có một buổi tối, cha của ngài đã nói gì đó? Chính là...chính là buổi tối trước khi cháu rời khỏi chỗ của Miểu Miểu".
Bất ngờ đứng dậy,ngay lúc này bỗng nhiên muốn ôm Tần Thanh Miểu vào lòng, Cố Úc Diễm cảm thấy mũi mình ê ẩm, hai tay nắm chặt thành quyền, rồi lại ngồi xuống, "Ngày đó ....ngày đó..."
"Ngày đó lão gia tử cũng chưa nói cái gì". Vu Tấn Lâm thở dài, ngữ khí cũng không còn bức người như vừa rồi, "Chẳng qua là có chút cố tình nói vài câu, chắc cô cũng biết câu quan tâm thì sẽ loạn? Thanh Miểu là người rất lạnh lùng bình tĩnh, cư nhiên có thể bị ông ấy lừa gạt dễ dàng như vậy..."
Nói xong, nam nhân sau khi nhớ chuyện đã qua cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt sắc bén hơn vài phần, "Chắc là cô không hoài nghi ông ấy hại chết ca ca cô chứ?"
"A?". Ngây người ngẩn ngơ, tiếp theo lập tức lắc đầu, Cố Úc Diễm cười khổ, "Nếu thật sự là như vậy, thì chắc ngài cũng không để cho cháu có cơ hội tiếp cận Miểu Miểu đi?"
"A.....tính ra cũng thông mình". Lại một lần nữa không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ nói như vậy, Vu Tấn Lâm cong khóe môi, "Xem ra cô cũng không làm cho tôi quá thất vọng".
"Vô luận như thế nào, cháu nhất định sẽ luôn luôn ở cạnh Miểu Miểu". Biểu tình trên mặt rất thận trọng, Cố Úc Diễm không hề trốn tránh đối diện với Vu Tấn Lâm, thân mình thẳng lên, đang muốn tiếp tục nói cái gì, Vu Tấn Lâm đã xua tay ngăn lại lời nàng, "Cam đoan này không được thực hiện bằng lời nói".
Biểu tình bị kiềm hãm, nhưng rất nhanh trấn định trở lại, Cố Úc Diễm gật gật đầu, "Ân".
"Lại nói tiếp, đoạn thời gian mà lão gia tử ngăn trở ta và Tiểu Nhu, nếu không phải là Thanh Miểu không giúp ta, phỏng chừng ta sẽ không đứng về phía Thanh Miểu nhanh như vậy". Đối với Vu Tấn Lâm mà nói, muốn Cố Úc Diễm hiểu được, điêu quan trọng nhất là cảnh cáo nàng không được phụ lòng Tần Thanh Miểu, tiếp theo là cho đứa nhỏ của Tần Thanh Miểu bị đuổi đi mà vẫn còn yêu nàng say đắm này biết, cháu gái cũng là bị bắt buộc, hai việc này đều nói xong rồi, ngữ khí Vu Tấn Lâm cũng nhẹ nhàng hơn, "Hai nữ nhân a....Thanh Miểu to gan hơn so với ta ngày trước".
Lẳng lặng nghe Vu Tấn Lâm nói, Cố Úc Diễm nghĩ đến chút nữa có thể ôm thân thể có vẻ cực cô đơn của Tần Thanh Miểu vào lòng, môi nở nụ cười.
Sau đó, Vu Tấn Lâm có chút ám chỉ phải đối xử tốt với Tần Thanh Miểu, rồi bảo Cố Úc Diễm ra ngoài.
Một đường lái xe, rất chuyên chú nhìn phía trước, ngẫu nhiên phản chiếu qua gương nhìn Tần Thanh Miểu theo thói quen tay ôm ngực ngó ra ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó rục rịch, mà cái rục rịch này, lúc Cố úc Diễm đậu xe ở ga ra xong, rốt cụ không thể khống chế đươc nữa.
Cởi đai an toàn, trực tiếp ôm lấy thân mình đơn bạc của nữ nhân kia, đầu chui vào lòng nàng, một chút nước mắt chảy xuống, hai tay ôm chặt nàng, không muốn buông lỏng một giây nào.
"Em...". Đại khái có thể đoán được ở thư phòng cậu đã nói gì với nàng, thấy người mình thực để ý từ sau khi ra khỏi thư phòng vẫn cứ ngây ngốc nhìn mình, mà cặp con ngươi xinh đẹp kia vẫn luôn lóe sáng, Tần Thanh Miểu cười cười trong lòng, lại có chút cảm động. Giờ phút này bị ôm chặt đến nỗi có chút không thở nổi, nhưng một tay vẫn vòng qua cơ thể nàng, một tay nhẹ nhàng vộ về gáy nàng, "Mệt sao?"
"Miểu Miểu....Miểu Miểu....Miểu Miểu...". Hấp hấp cái mũi, mặt nhẹ nhàng ma sát ở cần cổ bóng loáng của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm mang theo thanh âm khóc nức nở kêu Tần Thanh Miểu, một tiếng rồi lại một tiếng, thẳng đến khi gợi lên rung động trong lòng người kia.
Trong ga ra im lặng, thanh âm non nớt mềm mại nỉ non kêu tên người yêu vang lên, mà hai cơ thể ôm cùng một chỗ tạo nên cảm giác an toàn hạnh phúc ngay giờ khắc này, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng cười cười, ôm chặt nàng, "Mặc kệ em đã biết được điều gì, tôi để ý, tôi nguyện ý, thì tôi làm, không cần gì hơn".
Cùng nàng tách ra một chút, mở đèn bên trong xe, dưới ngọ đèn mờ nhạt, Cố úc Diễm hốc mắt hồng hồng ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu cười ấm áp, nâng tay lau nước mắt, ôm rồi vùi mặt vào trong lòng nàng.
"Miểu Miểu, em yêu chị".
"Ân, tôi biết rồi".
"Miểu Miểu...."
"Ân?"
"Hai năm trước em đã nói em là của chị, cho nên nếu chị không muốn, có thể không cần nói ba chữ kia".
"....Ngốc".
"Miểu Miểu...."
"Ân".
"Em yêu chị".
"A...tôi cũng vậy".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp