Google.com.vn Đọc truyện Online

26/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 57 + 58

Đăng bởi Ngân Giang | 26/6/18 | 0 nhận xét

Chương 57:
Căn cứ định luật Murphy, càng sợ việc gì việc đó càng dễ xảy ra, ba trailer lần lượt được công bố, số người leo tường càng ngày càng nhiều, những fan nguyên tác điều biểu thị, Uyển Diễm và Hà Nhân mới là chân ái. Những người hâm mộ trực tiếp tưởng tượng từ trong phim ra đến hiện thực, cảm thấy Hứa Ý và ảnh hậu cũng rất hữu tình, một cường thế một nhu nhược như tiểu bạch thỏ, các nàng đều tưởng tượng ra bộ dạng Hứa Ý run rẩy trốn trong lòng ảnh hậu.
Sùng Hoa thấy trang của tài khoản phụ có một nửa là đang thảo luận Thôi Trinh và Hứa Ý gì gì và vân vân, cảm thấy thế giới có mới nới cũ này không còn tình yêu nữa. Dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, cô đã không thể thỏa mãn việc làm một fan Cp thông thường nữa, cô muốn làn fan lớn, có quyền phát biểu. Cô am hiểu cách thức tuyên truyền, nên muốn làm nổi bật một nhóm nhỏ người hâm mộ trong Weibo của mình là không khó.
Từ lúc trailer gây được tiền vang mà mức độ thu hút, cho thấy bộ phim này nhất định ăn khách, về phần có thu hút được mọi người đến rạp hay không, còn phải chờ mới biết được.
Trước buổi lễ công chiếu, Thôi Trinh đang ở khách sạn tham dự một event, thuận tiện ở đó bàn công việc. Bởi vì sau đó là lễ công chiếu, nên Sùng Hoa và Thôi Trinh đi cùng nàng, nàng bàn công việc còn cô an vị bên cạnh bên cạnh chơi điện thoại.
Đối phương là một nhà nhà sản xuất thuộc công ty điện ảnh, nói là có một bộ phim muốn mời nàng tham gia. Người sản xuất da trắng tóc vàng mắt xanh này có hơn bốn mươi, nhưng vẫn không phát tướng, ngôn hành cử chỉ đều mang thân sĩ phong độ của người phương tây được bồi dưỡng giáo dục tốt.
Bộ phim này không cần phải nói đến đội ngũ chế tác hoàn mỹ và đạo diễn nổi tiếng, chỉ riêng điều kiện nhà sản xuất hứa hẹn để Thôi Trinh diễn vai nữ chính, đồng thời bảo đảm tuyệt đối đất diễn của nàng. Có điều kiện hậu đãi như vậy, một mặt là vì hình tượng của Thôi Trinh quả thật phù hợp với nhân vật chính, hơn nữa có khả năng diễn xuất của nàng vẽ rồng điểm mắt, bộ phim này nắm chắc sẽ giành được giải thưởng, về phương diện khác thị trường điện ảnh Trung Quốc ngày càng phát triển, là một mảnh đất màu mỡ, nên để ảnh hậu người Trung Quốc diễn, có thể lấy lòng nhiều người yêu điện ảnh Trung quốc.
Những lời này không cần phải nói, song phương trong lòng đều hiểu, mấu chốt là catse có đủ cao hay không, hình tượng nhân vật thế nào, có ảnh hưởng đến hình tượng hiện tại hay không.
Sùng Hoa cầm trà sữa ngồi ở bên cạnh.
Nghe đối thoại của bọn họ, Sùng Hoa ngẩng đầu. Bởi nhà sản xuất là một công ty điện ảnh hải ngoại, bối cảnh phim là Chấu Âu thế kỷ hai mươi, cho nên trong lúc quay chụp xuất ngoại là điều bắt buộc, nếu như nhận lời, Thôi Trinh tất yếu phải xuất ngoại mấy tháng.
Như vậy các nàng lại phải xa nhau. Nhưng là những gì nhà sản xuất miêu tả, bộ phim này đầu tư lớn, đạo diễn kinh nghiệm phong phú, đã có không ít tác phẩm lớn, kịch bản cũng rất sáng tạo, rất có điểm nhấn, điều này rất có lợi cho sự nghiệp của Thôi Trinh. Nàng cần hợp tác nhiều hơn với các đội ngũ sản xuất quốc tế, để đề cao sức ảnh hưởng của mình ở nền điện ảnh Âu Mỹ.
Sùng Hoa lặng lẽ tính toán thời gian, chờ Tù Đồ lui rạp, cô cũng không có việc gì, có thể cùng Thôi Trinh xuất ngoại.
Thôi Trinh trò chuyện vời nhà sản xuất, đồng thời cảm giác được Sùng Hoa đang nhìn nàng, nàng quay đầu, điểm nhẹ lên tay trái Sùng Hoa đặt trên đầu gối, tay của Sùng Hoa hơi lạnh. Mấy ngày nay bận rộn việc công chiếu, nên cô cũng không nghỉ ngơi tốt. Thôi Trinh nói với Sùng Hoa: "Còn có một chút thời gian, em vào bên trong ngủ một hồi đi."
Căn phòng này có một gian riêng, Thôi Trinh và người của nhà sản xuất thương lượng, bên trong có phòng ngủ có thể nghỉ ngơi.
Sùng Hoa suy nghĩ một chút, đêm nay đoán chừng phải đến gần sáng, quả thật nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nên cô đồng ý.
Chờ cô rời khỏi chỗ ngồi thì Tần Tụng ngồi ở xa xa đến thay vào vị trí của cô.
Thôi Trinh cũng không có dự định tham gia bộ phim này, nói chuyện với bên sản xuất lâu như vậy, là vì muốn đưa nghệ sĩ của Hách Thịnh vào thay chỗ. Nữ nhân vật chính đương nhiên là không được, nhưng trong phim có một vai thứ chính giữa một vai trò thứ yếu nhưng tương đối có đất diễn. Đối với diễn viên và khán giả quốc nội mà nói, điện ảnh Âu Mỹ chính là một nơi giác vàng, chỉ cần bước vào đó, giá trị con người sẽ được nhân lên.
Nàng là một trong những cổ đông của Hách Thịnh, được công ty ủy thác đàm phán chuyện này, giá trị của nghệ sĩ thuộc công ty được nâng cao, có rất nhiều lợi ích cho công ty.
Người sản xuất cố gắng thuyết phục Thôi Trinh, nhưng thấy nàng ý chí kiên định, chỉ đành nhún vai, lộ ra thần sắc tiếc hận, nỗ lực một lần cuối cùng: "Chúng ta đã hợp tác qua một lần, cô chỉ còn thiếu một giải thưởng nữa thì có thể nhận được ba giải nữ chính xuất sắc nhất tại ba lễ trao giải danh giá nhất, từ cổ chí kim có bao nhiêu diễn viên có được thành tựu này? Cô không nên đứng yên không tiến, bộ phim này là một cơ hội, nó không nhất định có thể giúp cô giành vòng nguyệt quế, nhưng chí ít nó có thể mở rộng sức ảnh hưởng của cô ở thị trường điện ảnh quốc tế.
Thôi Trinh xin lỗi cự tuyệt. Người của nhà sản xuất đành phải từ bỏ. Về phần nữ diên viên đóng vai phụ, người bên sản xuất biểu thị sẽ nghiêm túc cân nhắc, nhưng không thể lập tức cho một câu trả lời thuyết phục, anh ta đành phải trở về thương lượng với nhà sản xuất.
Đây đã là một kết quả tốt. Thôi Trinh và Tần Tụng đứng lên, tiễn anh ta ra ngoài.
Tần Tụng nhìn ra Thôi Trinh có ý nghĩ dần tránh bóng, cô là người đại diện lại là bạn bè, đứng ở góc độ của Thôi Trinh mà suy nghĩ, nếu như tránh bóng lúc sự nghiệp của nàng đang chói lọi như mặt trời ban trưa, công chúng cố nhiên sẽ kính nể sự quyết đoán của nàng, nhưng đối với Thôi Trinh mà nói, là hại nhiều hơn lợi. Ba mươi bốn tuổi, là thời kì hoàng kim của một diễn viên, nàng còn có thể xây dựng càng nhiều vai diễn kinh điển, hiện tại rời khỏi làng giải trí, tổn thất sẽ không cách nào đo lường được.
Tần Tụng thử khuyên nhủ Thôi Trinh.
"Cậu sẽ không tiếc nuối?" Tần Tụng nói: "Vừa rồi anh ta nói rất có lý, cô đã có hai giải thưởng lớn, lấy được một cái cuối cùng không phải là việc không có khả năng, cô vì sự nghiệp diễn viên bỏ ra mười một năm, mỗi một vai diễn cô đều tận lực mà diễn, hiện tại có cơ hội giành được vinh dự cao nhất cô thực sự ngay cả thử cũng không muốn thử một lần sao?" 
Tần Tụng biết nàng đột nhiên có ý niệm như vậy hơn phân nửa là vì Sùng Hoa, thế nhưng nhân sinh thật không phải chỉ có tình yêu, Tần Tụng mình cũng có chút hỗn loạn: "A Trinh, cô không nên đem trọng tâm cuộc sống toàn bộ ký thác vào Sùng Hoa. Nhân sinh của cô không phải chỉ có cô ấy."
Thôi Trinh chỉ mỉm cười ý bảo cô không cần khẩn trương, cũng không có phản ứng gì trước những lời cô nói.
Nàng luôn có suy nghĩ của riêng mình, đồng thời sẽ chấp nhất dựa theo con đường bản thân xác định tiếp tục tiến bước. Tần Tụng biết, nói nhiều hơn nữa cũng không thể khiến Thôi Trinh thay đổi chủ ý. Chỉ phải ngừng lại câu chuyện.
Đến lúc sắp xuất phát, trợ lý vội vàng gọi điện thoại: "Bên ngoài đều là ký giả!"
Lịch trình của Thôi Trinh luôn luôn bảo mật, làm sao sẽ đột nhiên bị tiết lộ? Nhưng đều là người có kinh nghiệm, phương án khẩn cấp lập tức thành lập.
Tần Tụng một bên đem chuyện này nói cho Thôi Trinh biết, một bên đi tìm vệ sĩ, đồng thời tìm kiếm sự phối hợp từ phía khách sạn.
Ký giả đột nhiên đến, sẽ tạo thành phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ. Không thể nào mặt mộc xuất hiện trước ống kính, Thôi Trinh bảo trợ lý đánh thức Sùng Hoa. Bản thân vội vã chạy đến chỗ chuyên viên để trang điểm.
Nhờ có sự phối hợp duy trì trật tự của khách sạn, đông đảo truyền thông bên ngoài và những người hâm mộ nghe tin mà đến được duy trì trong trạng thái trật tự.
Việc người đại diện bên nhà sản xuất kia đến nói chuyện hợp tác không biết thế nào lại bị tiết lộ, mỗi lần điện ảnh Âu Mỹ có diễn viên khách mời là diễn viên quốc nội đều sẽ trở thành đề tài, dừng nói Thôi Trinh hơn một nửa khả năng sẽ diễn vai nữ chính. Các nhà truyền thông đều phái ra ký giả cường hãn nhất, đến giành tin độc quyền nhưng lại phát hiện đã có rất đông người. Muốn độc quyền khẳng định là không được, nên chỉ có thể lui một bước, tận lực bắt được một tin mới.
Qua gần nửa tiếng đồng hồ, Thôi Trinh xuất hiện. Bảo an của khách sạn và vệ sĩ phối hợp giữ các ký giả đứng sang hai bên, nhường ra một lối đi. Ánh đèn loang loáng không ngừng chớp, xe đã dừng trước cửa khách sạn, các nhân viên mở cửa xe, Thôi Trinh vừa đi vừa nhìn, phát hiện bên trong không có Sùng Hoa, nàng sửng sốt một chút, hỏi trợ lý: "Sùng Hoa đâu?"
Trợ lý lúc này mới phản ứng kịp, cô đã quên, đạo diễn Sùng còn ở trên lầu.
Thôi Trinh không nói gì, xoay người đi lên khách sạn, ký giả hai bên không hiểu nguyên do, ngay cả chụp ảnh đều đã quên.
Đến gian phòng lúc trước, đẩy cửa ra, bên trong rất an tĩnh, rèm cửa sổ kéo đến kín kẽ, không có một chút ánh sáng, Thôi Trinh đi đến bên giường, mở đèn tường, ánh sáng cũng không chói mắt, nàng nhìn thấy Sùng Hoa núp ở trong chăn, ngủ say.
Sự hỗn loạn bên ngoài không ảnh hưởng đến cô, cô chìm đắm trong giấc mộng, bình yên ngủ say.
Động tác của Thôi Trinh nhẹ nhàng chậm chạp, nàng nhìn Sùng Hoa, ôn nhu cúi người thấp giọng nói bên tai cô: "Dậy thôi, chúng ta cần phải đi."
Sùng Hoa khẽ động, cô mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sương mù và buồn ngủ. Bản năng ngửa đầu đi tìm Thôi Trinh, Thôi Trinh ngay bên cạnh cô. Sùng Hoa vươn tay ôm cổ Thôi Trinh, đem mặt vùi vào xương quai xanh của nàng. Thôi Trinh kiên nhẫn ôm cô, vỗ lưng cô, chờ cô tỉnh lại.
"A Trinh..." Giọng nói của Sùng Hoa có chút khàn khàn, còn có chút mềm nhẹ, cô cọ cọ vào cổ Thôi Trinh, vẫn đang cảm thấy thiếu ngủ.
Thôi Trinh lần thứ hai xuất hiện ở trước cửa khách sạn đã là chuyện của hơn mười phút sau đó, phía sau nàng còn có Sùng Hoa.
Sùng Hoa còn có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng mờ mịt, cô đi sau lưng Thôi Trinh, mang theo nụ cười tản mạn, các fan cao giọng gọi tên cô, cô cũng tâm tình tốt giơ tay lên chào hỏi họ.
Đến trước xe, Thôi Trinh ngồi vào trước, lúc Sùng Hoa cúi người xuống, bên cạnh có một ký giả vươn microphone đến, nắm bắt thời cơ sau cùng cao giọng gọi: "Đạo diễn Sùng, mới vừa rồi là cô bị ảnh hậu bỏ quên ở bên trong sao?"
Bỏ quên ở bên trong? Cái gì quên ở bên trong? Sùng Hoa vẻ mặt mê man nở nụ cười với ký giải kia, sau đó lên xe.
Cô hiện tại còn không biết, nhưng sau đó cô lướt Weibo thấy tấm ảnh động cư dân mạng đăng lên, lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Hình ảnh hơi phóng đại, kỹ xảo của chủ tài khoản cũng còn kém cõi, nhưng không ảnh hưởng gì, hầu như mỗi người nhìn vào đều hiểu được nội dung. Trong ảnh, Thôi Trinh đi ra từ trong khách sạn, lúc đi đến bên cạnh xe nàng ngừng một chút, dường như nhớ ra cái gì đó, sau đó nàng xoay người lại, quãng thời gian ở giữa được cắt bỏ, tiếp theo là tình cảnh Sùng Hoa theo nàng đi ra ngoài, phối hợp vẻ mặt 'bảo bảo ngoan cái gì cũng không biết' lúc ký giả hỏi cô, quả thực đủ để người khác tưởng tượng ra nhiều thứ.
Sức tưởng tượng của cư dân mạng luôn rất lớn, ảnh động đầu tiên vừa đăng lên đã bị các lộ đại thần truyền bá, còn phối hợp với các loại miêu tả.
"Nhân viên khách sạn: Đạo diễn Sùng, ma ma của cô không cần cô nữa, cô không còn là bảo bối nữa."
"Đạo diễn Sùng: Bị ma ma bỏ quên trong khách sạn, phải làm sao đây? Đang ở tuyến chờ, khẩn cấp!"
"Thật muốn biết các nàng làm gì ở khách sạn. Thế nhưng nếu như có thể bỏ quên người kia ở bên trong, hẳn không phải là chuyện gì không thể nói rõ đi [cười ra nước mắt]."
Sùng Hoa ủy khuất đến biến hình.
Nhưng rất nhanh, cô liền không để ý tới những lời nói vui đùa này nữa. Sự chú ý của cô toàn bộ đều tập trung vào bộ phim.
Đêm nay là lễ công chiếu, đối với Sùng Hoa và đoàn phim Tù Đồ đều rất quan trọng. Danh tiếng thế nào, có thể đạt được thành công hay không, phải xem đêm nay.
================
Chương 58:
"Ba trăm sáu mươi năm ngày cùng tư gia" công chiếu, có một nhà phê bình điện ảnh có danh tiếng trong giới từng nói: "Sùng Hoa là may mắn, tác phẩm đầu tay đã tạo ra một bộ phim hay. Nhưng Sùng Hoa cũng bất hạnh, bởi vì đây rất có thể sẽ trở thành một tác phẩm cô vĩnh viễn không thể nào vượt qua trong sự nghiệp đạo diễn của mình."
Bất kể là những chuyện xảy ra trong quá khứ hay hiện tại, đều có vô số ví dụ chứng minh, tài hoa của con người là có hạn. Rất nhiều người một đêm bỗng nhiên nổi tiếng sau đó liền nhanh chóng chìm xuống, không tạo được những đột phá sau này.
Bình luận của nhà phê bình kia được lưu truyền rộng rãi trong một khoảng thời gian ngắn, khiến rất nhiều người tin tưởng chắc chắn tài hoa và vận khí của đạo diễn Sùng có lẽ đã dùng hết vào lần này.
Về loại định luận này, Sùng Hoa chỉ là cười trừ, cô đương nhiên không cho rằng thành tựu của mình chỉ dừng lại ở đó.
Trong rạp chiếu phim rộng lớn ngồi đầy khán giả, ký giả và khách mời, nghi thức khai mạc kết thúc, bộ phim bắt đầu được trình chiếu.
Tù Đồ từ lúc khởi quay đến nay, liên tục phong ba, cách mỗi một đoạn thời gian lại phát sinh một ít chuyện thu hút sự chú ý, từ đổi diễn viên chính đến rơi vào tin đồn đánh người, nhiệt độ của nó chưa từng giảm xuống, mà độ quan tâm của fan nguyên tác đối với nó càng thêm nồng nhiệt. Cộng thêm ảnh hậu giữa đường tham gia vào bộ phim, có thể nói công chúng đối với bộ phim này vẫn ôm kỳ vọng rất cao.
Đánh giá quá cao một sự vật sự việc không hẳn là một chuyện tốt, mọi người rất có thể bởi vì kỳ vọng quá cao, mà cảm thấy thất vọng trước thực tế.
Bầu trời màu xám tro, từ trên cao quay chụp một mảnh rừng rậm, trên đường đá xuyên qua cánh rừng là một chiếc xe việt dã, âm nhạc du dương mà trầm thấp, màn ảnh kéo gần, cắt đến phía sau xe, tốc độ nhanh tạo hiệu ứng chiếc xe chạy như bay lướt qua màn ảnh, trong nháy mắt lái về phía xa xôi, cuối ngã tư đường nó càng ngày càng nhỏ. Âm nhạc cũng theo đó trầm xuống, hai chữ Tù Đồ xuất hiện trên màn ảnh, bốn chữ đạo diễn Sùng Hoa đặc biệt bắt mắt.
Rạp chiếu phim lặng ngắt như tờ, sau năm phút chiếu, mọi người đã bị bầu không khí của bộ phim ảnh hưởng, khán giả đều chìm đắm vào nội dung phim.
Sùng Hoa chống tay vịn, một tay nâng cằm, cô cũng không tựa lưng vào ghế ngồi mà chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. Trong quá trình dựng phim, từ đầu đến cuối Sùng Hoa đã xem qua vô số lần, cuối cùng xác định ra phiên bản đang xem trước mắt. Nhưng hiện tại cô vẫn chuyên chú đến trong mắt chỉ có những hình ảnh đang chiếu trên màn hình. Thôi Trinh an vị bên cạnh cô, nhìn sườn mặt chuyên chú của Sùng Hoa, rồi lại đưa mắt hướng về màn ảnh.
Lần này công chiếu lần đầu không phải chỉ mời một nhóm truyền thông, khán giả xem trước dùng đó làm một loại tuyên truyền, mà lúc 0giờ bộ phim bắt đầu công chiếu, không chỉ là riêng rạp chiếu phim này mà toàn bộ các rạp trên toàn quốc cũng đồng loạt công chiếu.
Ngoại trừ nơi này, trong vô số rạp chiếu phim trên toàn quốc còn ngồi rất nhiều khán giả ký thác kỳ vọng cao vào bộ phim này, hoặc cảm thấy hứng thú đối với nội dung, hoặc là fan nguyên tác, hoặc là người hâm mộ của Thôi Trinh, hoặc thuần túy đến xem bộ phim sẽ chênh lệch bao nhiêu so với kỳ vọng, bất kể là thế nào thì doanh thu phòng vé vẫn đạt kỷ lục. 
Những năm gần đây, những bộ phim điện ảnh càng được tân bốc khi công chiếu lại càng tệ hại khiến người ta vô lực mỉa mai, có một số ID chuyên bình luận điện ảnh ngay cả lúc bình luận điện ảnh đều mở đầu bình luận bằng: "Tôi dùng tiền xem bộ phim này chính là vì muốn xem thử nó tệ đến mức nào...."
Nhưng bất kể là thiện ý hay là ác ý, lúc bộ phim công chiếu không ai có công phu lo lắng những chuyện khác, tất cả mọi người bị nội dung chặt chẽ, kỹ thuật dựng phim xuất sắc, đạo diễn tràn đầy ý mới nhưng vẫn bám sát nội dung nguyên tác hấp dẫn.
Một bộ phim điện ảnh nhàm chán sẽ luôn cho khán giả một loại cảm giác dài lê thê xem mãi không xong, còn một tác phẩm điện ảnh xuất sắc sau khi kết thúc, khán giả sẽ thường đắm chìm trong nội dung của nó. Mọi người hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, ý thức còn chưa hồi phục từ nội dung phim, khán giả rời khỏi chỗ ngồi theo đoàn người đi ra ngoài, trong nháy mắt cất bước, ca khúc cuối phim vang lên, tất cả mọi người đều giống như bị nhấn nút tạm dừng, không hẹn mà cùng dừng lại.
Âm điệu trầm lắng, giọng nói mờ mịt, bài hát này, âm thanh này như mái tóc dài xoã tung, một người chậm rãi bước xuống từ cầu thang, ngón tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt xa xăm, lười nhác, thất ý. Ánh mắt kia, giống bị giam cầm giữa lao ngục, đôi mắt kia, ôm lấy mỗi một trái tim người qua đường.
Mãi đến khi ca từ tràn đầy cổ phong đi đến âm điệu cuối cùng, mọi người mới giống như từ đám mây trở về nhân gian.
Là ảnh hậu!
Là ảnh hậu trình bày ca khúc cuối phim!
Rõ ràng chỉ là một ca khúc kết thúc phim, lại làm cho người nghe phấn chấn như nghe xong một buổi diễn xướng.
Ca khúc cuối phim cũng không nằm trong nội dung các buổi tuyên truyền, vì vậy không ai cảm thấy hiếu kỳ, mọi người đều cho rằng đó sẽ chỉ là một đoạn nhạc không có ca từ như hững bộ phim khác. Trước khi bộ phim kết thúc, ai cũng không biết ca khúc cuối phim sẽ là ảnh hậu lấn sân trình diễn.
Nhiều khán giả vốn là kích động khi nghe ảnh hậu trình diễn ca khúc sau khi nghe xong cũng dần trầm tĩnh lại. Ca khúc này bất kể là giai điệu hay ca từ, cách diễn dịch, luyến láy, đều quá phù hợp với chủ đề của bộ phim. Trốn tránh không khỏi phiền muộn, vĩnh viễn lạc lối trong mờ mịt, những hình ảnh trong phim nhanh chóng lướt qua, vốn dĩ đã là một kết cục nặng nề nay lại khiến khán giả càng thêm trầm mặc, hồi tưởng lại tình tiết, rõ ràng cả quá trình từ màu sắc đến hình ảnh đều là một mảnh u ám.
"Chưa từng mua vé xem phim nào đáng giá như vậy, không nói đến hình ảnh siêu cấp đẹp, tôi xem phim cả quá trình đều không thất thần, cho dù là đến lúc ảnh hậu trình bày ca khúc cuối phim."
Cánh nói này phút chốc phủ kín internet.
Lúc này là hai giờ sáng, thế nhưng, một chút cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cư dân mạng, những ID lớn đã sớm vận sức chờ phát động, các đoản thủ chuẩn bị sẵn sàng đăng bài viết. Ngày hôm sau mọi người thức dậy, lòng tràn đầy đều là chuyện quỷ quái gì vậy! 
"Dĩ nhiên là ảnh hậu! WTH đạo diễn Sùng thật biết che giấu, trước đó một chút động tĩnh cũng không nghe thấy a a a!!!!"
"Bộ phim cũng cực kỳ xuất sắc!"
"Chưa xem phim, căn bản không biết bài hát đó hay cỡ nào!"
"Bộ phim và ca khúc cuối phim cùng nhau thưởng thức, thể nghiệm rất tốt nga."
Mọi người đều cho rằng nội dung phim sẽ bị ca khúc cuối phim giành hết sự chú ý, thế nhưng loại tình huống này căn bản không có phát sinh.
Sự vật tốt đẹp sẽ không bị một sự vật tốt đẹp khác che khuất, mà sẽ dùng phương thức hỗ trợ lẫn nhau để cùng tồn tại. Nhiều nhà phê bình điện ảnh lộ diện, phân tích bộ phim từ nhiều góc độ. Đây là một bộ phim ưu tú, đó đã là sự thật không thể thay đổi.
Thỉnh thoảng có người muốn bôi đen gây chú ý, cũng bị những cư dân mạng mắt sáng như đuốc đánh đuổi.
Điện ảnh đã thành công. Sự thành công của nó chính là sự khẳng định đối với đạo diễn, những phủ định trước kia đến đây cũng chấm dứt. Bởi vì có fan nguyên tác là chỗ dựa vững chắc, có ảnh hậu chưa bao giờ có thất bại làm nữ chính, có ca khúc cuối phim đặc sắc tuyệt luân mạnh mẽ thu hút sự chú ý. Đạo diễn là yếu tốt xếp sau cùng rất khó dẫn dắt được sự chú ý của mọi người.
Thế nhưng Sùng Hoa không phải như thế, sự tồn tại của cô mang đến cảm giác quá mạnh mẽ, cách cô vận dụng ống kính, tồn tại ngay trong bộ phim. Phong cách của cô càng thêm nổi bật so với bộ phim trước, từng cảnh quay giống như thành tinh, cô đọng, lại cực kỳ nhẵn nhụi chuẩn xác tràn ngập thâm ý. Cô am hiểu cách vận dụng ánh sáng, ngắt cảnh và hiệu ứng bóng mờ. Đem mỗi một tràng cảnh thể hiện một cách sâu sắc, muốn nói lại thôi, cho khán giả không gian tưởng tượng rất lớn, nắm trong tay tâm tình của người xem.
Cô dùng một loại phương thức thần kỳ để tồn tại cùng Thôi Trinh trong bộ phim. Có không ít nhà phê bình điện ảnh đã nói, hậu rất đẹp thế nhưng dưới sự chi phối của đạo diễn Sùng, nàng thiêu đốt như lửa, như hoa thịnh phóng, đẹp đến hít thở không thông. Đây là điều mà những bộ phim khác không có.
Rất nhiều người yêu điện ảnh cũng nghĩ đến việc không lâu trước đó trên tạp chí Thời Thượng đạo diễn Sùng đã chụp một bộ ảnh cho ảnh hậu, bộ ảnh đó cho người xem cảm giác chính là người trong ảnh được người chụp ảnh ôn nhu quan sát, hiện tại trong phim cũng có loại cảm giác này, cảm giác này không vượt qua nội dung phim mà chỉ nhàn nhạt, cần phải chăm chú thưởng thức mới có thể phát hiện.
Mà 《Tối Nhuyễn Đích Quý Tiết 》, ở lần đầu khởi chiếu đã leo lên vị trí đầu các bảng xếp hạng âm nhạc, đội ngũ sản xuất của ca khúc này xuất sắc đến làm người ta cho rằng mắt mình xuất hiện ảo giác, người viết lời, người soạn nhạc, người biểu diễn, mỗi một người đều là nhân vật khiến một giới chấn động.
"Còn tưởng rằng đống thức ăn cho chó ở Thời Thượng là bữa tiệc lớn, bây giờ mới biết thì ra chỉ là món ăn khai vị! Hứa Ý cái gì cũng thua kém, tôi vẫn đứng trên thuyền đạo diễn Sùng!"
"Trời ạ, vẫn cho là Tê Tê là tiểu công, bây giờ mới biết thì ra còn có thể loại niên hạ công sủng thụ."
Tiayan có fan mở topic: "Không biết tại sao, ảnh hậu giúp đạo diễn Sùng hát ca khúc cuối phim lại khiến tôi cảm động đến muốn khóc. Hồi tưởng lại từ lúc bộ phim khởi quay, đạo diễn Sùng gặp phải nghi vấn, lần lượt đều dùng tư thái tuyệt đối ngoan cường đứng vững, ai cũng không thể dao động. Không biết có bao nhiêu người giống như tôi, từ lúc ban đầu đổ mồ hôi thay đạo diễn Sùng, đến bây giờ đạm nhiên một chỗ. Có lẽ tất cả mọi người đều không chú ý đến, trong quá trình này, ảnh hậu thật ra vẫn đứng bên cạnh đạo diễn Sùng, nàng chưa từng nghi ngờ cô, bỏ rơi cô. Thấy ca từ của 'Tối Nhuyễn Đích Quý Tiết' là đạo diễn Sùng viết, như vậy người trình bày là ảnh hậu cũng là việc trong dự liệu.
Tôi không khỏi hiếu kỳ đạo diễn Sùng và ảnh hậu là quen biết từ lúc nào, hai người họ từ lúc nào mới dùng hình ảnh khắn khít có nhau xuất hiện trước mặt công chúng."
Sau đó, một tấm ảnh trong liên hoan phim Bột Hải được đăng lên, trong đó có sự xuất hiện của Thôi Trinh.
Toàn bộ lễ trao giải có camera truyền hình trực tiếp, có một máy ảnh đặc biệt trùng hợp chụp được Sùng Hoa ngồi dưới lễ dài, và Thôi Trinh xuất hiện trên lễ đài. Trong ảnh, Sùng Hoa ngẩng đầu si mê lại chuyên chú nhìn người trên lễ đài. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thôi Trinh ngoài đời, ánh mắt của cô bất giác tập trung trên người Thôi Trinh.
"Dựa theo trình tự thời gian tôi đã sắp xếp những hình ảnh sau, phát hiện trong hai người họ gặp nhau lần đầu trong liên hoan phim. Trong liên hoan phim lần đó, đạo diễn Sùng nhận được giải đạo diễn mới xuất sắc nhất, đây là giải thưởng đầu tiên cô nhận được, mà ảnh hậu chính là khách mời trao giải cho cô."
"Ánh mắt si mệ của Đạo diễn Sùng lúc đó căn bản không dung nạp được những người khác. Tôi đã lên thuyền này rồi, hoan nghênh các vị cùng gia nhập hậu cung!"
Tại thời điểm đó, topic này vừa đăng lên liền sôi trào. Lâu chủ mở đầu, phía dưới liên tục có người đăng một số bình luận về những tương tác hiếm có giữa Sùng Hoa và Thôi Trinh, ảnh chụp từ Weibo, video, tin tức, cộng lại cũng không bằng một nửa những việc các ngôi sao khác cố ý tạo tin đồn, có thể mỗi một lần xuất hiện, bất luận là ảnh hậu đứng ở bên cạnh đạo diễn Sùng ủng hộ cô, hay là đạo diễn Sùng đến sân bay đón ảnh hậu, cầm camera tự mình chụp ảnh, đều làm người ta thấy ấm lòng đến ướt cả mắt. Lúc đó chỉ lo ăn đường, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện, bất kể là hình ảnh nào, chỉ cần hai người cùng xuất hiện thì ánh mắt nhìn về ánh mắt của đối phương đều là ôn nhu như vậy.
Topic vốn dĩ dùng để cảm khái Thôi Trinh và Sùng Hoa quan hệ thân mật, được biên tập thành một đoạn video.
Sùng Hoa trong lúc vô ý mở ra, bên trong có thật nhiều fan đang điên cuồng góp gạch. Cô nhìn từng bài đăng, mới phát hiện mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác, thì ra cô và Thôi Trinh đã cùng nhau trải qua nhiều việc như vậy. 
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna