Google.com.vn Đọc truyện Online

26/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 61 + 62

Đăng bởi Ngân Giang | 26/6/18 | 0 nhận xét

Chương 61:
Sùng Hoa thuộc về phái hành động, sau khi xác định, cô lập tức để Sâm Hòa mua vé máy bay, đến thế vận hội mùa xuân nên vé máy bay phải đặt sớm.
Sau đó, cô ra khỏi phòng sách tiếp tục đọc sách.
Đạo diễn cũng là một nghề cần có linh cảm chống đỡ, đề tài không có hứng thú cho dù làm thành phim, cũng không có linh tính.
Gần mười năm trước phim về đề tài lịch sử đã bị quay đến mục nát, nhìn từ đủ loại góc độ, quốc thù gia hận,ái, dục, tình duyên, cái gì cũng đã thử qua, sau đó, phim đề tài lịch sử cũng không thịnh hành nữa, hai năm gần đây cũng có đạo diễn lần lượt thử nghiệm nhưng hiệu quả cũng không được tốt.
Cũng không thiếu vặn vẹo lịch sử, lấy danh nghĩa lịch sử truyền bá nội dung hương thôn ái tình.
Nghĩ đến bộ phim Đoạt Vị Lục Viễn đạo diễn, Sùng Hoa liền nhịn không được mà nhíu mày. Doanh thu của Đoạt Vị là tốt nhất trong những bộ phim lịch sử trong những năm gần đây, thế nhưng vừa nghĩ tới việc anh ta xây dựng hình tượng Hạ Hầu Phái thành một người dã tâm không từ thủ đoạn, còn bức bách mẹ ruột cùng nàng phát sinh quan hệ, cuối cùng còn bức tử thái hậu, Sùng Hoa đã cảm thấy quá bóp méo sự thật lịch sử.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân bộ phim này tuy rằng chế tác hoàn mỹ, cũng rất ăn khách nhưng rốt cuộc không được vinh danh, bị các nhiều người chê bai, đối với những nhân vật lịch sử mọi người luôn giữ một phần tôn trọng.
Sùng Hoa bắt đầu xem từ chính sử, 《Hạ Thư 》, thuận tiện cũng tìm hiểu một chút bối cảnh trước và sau khi Cảnh Đế đăng cơ. Phân tích tính cách nhân vật, tất nhiên không thể tách khỏi hoàn cảnh lớn lên. Phải đặt trong hoàn cảnh đầy đủ người và vật, cung đình ngay lúc đó cái gì là tình hình gì, cũng cần phải tìm hiểu.
Hạ Thư là thể văn ngôn, Sùng Hoa đọc rất lao lực, thỉnh thoảng còn phải tra từ điển những câu từ phức tạp. Cô đọc đến buổi trưa, đọc đến mắt nổi đom đóm, đứng lên vươn vai một cái liền thấy quyển Cảnh Đế Bản Kỷ của Thôi Trinh đặt trên giá sách. Cô nghĩ đến Thôi Trinh rất thích quyển sách này, nói không chừng bên trong sẽ có chú thích liền cầm lên lật xem, kết quả thất vọng phát hiện trang sách sạch sẻ, không có bất kỳ dấu vết chú thích hay đánh dấu nào.
Không tìm được thứ mình mong muốn, Sùng Hoa không thể làm gì khác hơn là thả quyển sách trở lại, nhưng cô lại phát hiện ở bên dưới quyển sách này, có một xấp gấy A4 đóng thành quyển.
Đây là cái gì? Sùng Hoa hiếu kỳ. Cô đặt quyển sách sang một bên, cầm xấp giấy A4 lên xem.
Xấy giấy khá dày, trang giấy còn rất mới, nhưng khẳng định không phải là mới in, bởi vì chữ viết cũng không phải đen kịt như lúc mới vừa in ra. Tờ ngoài Trang bìa in ba chữ Thanh Bình Nhạc, ngoài ra trang bìa không còn gì khác, không có tác giả, không có ghi chú, chủ có ba chữ này, sạch sẻ đứng thẳng giữa trang giấy.
Thanh Bình Nhạc, đây không phải là tên một bài hát sao? Chẳng lẽ là từ tập? Sùng Hoa không đầu mối là suy đoán, cô mở ra xem, đọc trang thứ nhất mới biết được là kịch bản.
Đây là kịch bản A Trinh mới nhận sao? Sùng Hoa nhìn thấy cái tên đầu tiên trong danh sách nhân vật là Trọng Hoa, sửng sốt một chút, tên của nhân vật này đồng âm với tên cô. Đang muốn tiếp tục xem thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô thả kịch bản lại chỗ cũ, xoay người đi lấy điện thoại ở trên bàn.
Là Tùy An gọi đến.
Sùng Hoa vừa nghe điện thoại vừa nghiêng đầu phát hiện đồng hồ treo tường, phát hiện đã mười một giờ.
"Em bây giờ đang ở đâu?" Tùy An hỏi.
"Trong nhà. Xảy ra chuyện gì?" Sùng Hoa ra khỏi phòng sách.
"Đúng lúc, chị đang họp ở gần đó, em còn chưa ăn trưa đúng không, có thể cùng nhau ăn."
"Được." Nói cho cùng buổi trưa cô cũng chỉ có một mình, cho nên liền không chút do dự mà đồng ý.
Đi đến trước cửa phòng sách, cô xoay người đóng cửa. Cánh cửa chậm rãi khép lại, quyển kịch bản kia nằm trên giá sách, trước kia không chú ý đến, nhưng bây giờ Sùng Hoa phát hiện nó vẫn luôn đặt ở vị trí đó. Cửa đóng lại, Sùng Hoa cũng đem chuyện này ném ra sau đầu.
Buổi tối, Thôi Trinh trở về, Sùng Hoa nói với nàng chuyện cô dự định đến Lạc Dương.
"Bộ phim phải tuyên truyền ở bên kia, đúng lúc em cũng muốn đến Hạ cung xem thử, cho nên liền thuận tiện đến đó." Sùng Hoa nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu. Thôi Trinh đã đổi váy ngủ, xoay lưng về phía cô, ngồi ở trước bàn trang điểm. Mái tóc của nàng đã sắp cập thắt lưng, đen bóng nhu thuận, có một loại khí chất dịu dàng khác biệt.
Nghe Sùng Hoa nói xong, Thôi Trinh quay đầu hỏi: "Em muốn đến Hạ cung sao?"
"Phải." Sùng Hoa cảm thấy tay chống đến có chút mệt mỏi, liền ngồi dậy: "Em muốn vào đó xem, kiến trúc của một thời đại có thể phản ánh đặc điểm của thời đại đó."
Cô cho rằng như thế, ở một mức độ nào đó mà nói, nơi đó hấp dẫn cô, ở thời cơ thích hợp, cô rất muốn đi xem thử. Thôi Trinh nhìn cô một hồi, cũng không nói gì. Nàng đứng lên đến ngồi bên cạnh cô, Sùng Hoa nhanh chóng nằm xuống, gối đầu lên đùi nàng, sau đó lại nắm tay Thôi Trinh đặt lên đầu mình, muốn nàng thuận mao.
Sùng Hoa rất thích loại động tác biểu thị sủng ái này. Trước đây chính là như vậy, lúc nhỏ lại càng rõ ràng, động tác như vậy khiến cô cảm thấy giống như nuôi một con mèo nhỏ nhu thuận khả ái, rất thích vùi trên đùi cô, để cô vuốt ve bộ lông mềm mại, loại tình huống này kéo dài đến khi cô trưởng thành, phải duy trì hình tượng thành thục ổn trọng, cho nên mới thu liễm một chút.
Theo thuận theo ý cô, vuốt tóc cô. Nàng suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy lo lắng: "Tôi có thể đi cùng em."
Sùng Hoa thoải mái đến đôi mắt híp lại, cô trở mình ôm lấy thắt lưng Thôi Trinh, nói: "Vậy em bảo Sâm Hòa đặt thêm một vé nữa."
Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Sùng Hoa gọi điện thoại bảo Sâm Hòa đặt vé, Thôi Trinh thì liên hệ Tần Tụng, nhờ nàng sửa đổi lịch trình một chút, dành ra hai ngày trống.
Hạ cung tọa lạc ở phía Bắc thành phố Lạc Dương, là một cung điện vô cùng to lớn. Nó chiếm diện tích rất lớn, thời kỳ Hạ triều cực thịnh, nó chiếm gần một phần tám diện tích thành Lạc Dương, đến trung kỳ Hạ Triều, bên trong chứa ba vạn cung nhân, nhưng không hề ủng tễ. Bởi vì là kiến trúc thời kỳ trung cổ, phong cách thiên về cổ điển, màu sắc cũng thiên ám, không thích dùng màu sáng như màu đỏ giống như những thời kỳ sau, nhưng loại màu sắc này kết hợp với diện tích rộng lớn, tạo hình cổ xưa tạo nên vẻ túc mục đại khí.
Trải qua mấy thế kỷ, trải qua năm tháng cọ rửa, Hạ cung đã không còn cảnh sắc phồn hoa năm đó. Nơi này không giống nơi hoàng thất tọa trấn, bỏ hoang mấy trăm năm hoàng quyền hiển hách uy nghi đã sớm biến mất, nó chỉ còn là một tòa cung điện không có linh hồn.
Tuy là như vậy, nhưng bước vào nơi này vẫn có thể tưởng tượng được vẻ uy nghi năm đó.
Tuyết rơi, trên nóc cung điện tích một lớp tuyết thật dày. Loại thời tiết này, lại cộng thêm không phải ngày nghỉ nên du khách đến tham quan cũng không nhiều, Sùng Hoa cùng Thôi Trinh cũng tránh được phải chen lấn ủng tễ. Hai người đi vào từ cửa hông, đi qua một cung đạo.
Hai bên là tường cao, đại đạo lát đá phiến, kéo dài về phía trước, Sùng Hoa nắm tay Thôi Trinh, trong đầu cô xuất hiện một bức tranh, cung nhân ăn mặc y phục cùng một màu đang cầm chổi, quét dọn tuyết đọng trên con đường này.
Hình ảnh kia, vô cùng xứng hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Lại đi về phía trước hai bước, liền nhìn thấy một cánh cửa cổ kính. Sùng Hoa dừng bước, cô tựa như xem thấu thời gian, trước trăm năm cung tường đứng một nữ tử, nàng đứng thẳng, thần tình lãnh mạc, từ thần sắc đến dáng người, rõ ràng siêu thoát rồi lại bị cứng rắn trói buộc trong cung tường ngăn cách với vạn vật bên ngoài. Sùng Hoa cực lực muốn xem rõ dáng vẻ của nàng nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ. Hình ảnh này rõ ràng quen thuộc như thế, nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ ra được.
Cô quay đầu nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh tựa hồ cùng nơi này dung làm một thể, thần sắc nhàn nhạt, cảm giác được cô đang nhìn mình, nàng liền quay đầu nở nụ cười với cô, nói: "Đi thôi."
Có nụ cười này của cô, Sùng Hoa cảm thấy yên tâm, cô nắm chặt tay Thôi Trinh, tiếp tục đi về phía trước.
Một tòa phức tạp rộng lớn phức tạp, không có người dẫn đường nhất định sẽ đi lạc, trong lúc Sùng Hoa lo lắng có nên mời một người dẫn đường hay không, Thôi Trinh nói: "Không cần, tôi đã từng đến nơi này, tôi dẫn em đi."
Sùng Hoa chưa bao giờ hoài nghi nàng, cho nên liền để nàng dẫn đường, tiếp tục đi sâu vào trong.
Vào bên trong, Sùng Hoa mới phát hiện Thôi Trinh không chỉ là đã tới nơi này, hơn nữa nàng đối với nơi này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mỗi một cánh cửa gọi là gì, mỗi một nơi có tác dụng gì, mỗi một con đường thông đi đâu nàng đều hiểu rõ.
"Chị đã đến nơi này rất nhiều lần?" Sùng Hoa tò mò hỏi.
Thôi Trinh nhàn nhạt nở nụ cười, nàng nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: "Đã rất nhiều năm, những chuyện nhỏ nhặt tôi cho rằng mình đã quên mất, thế nhưng không ngờ vẫn còn nhớ rõ." Đã gần mười hai năm rồi, nàng bận rộn với công việc nặng nề, vội vàng tìm kiếm Sùng Hoa trong biển người mênh mông, những chuyện nhỏ nhặt trong trí nhớ đã rất ít nhớ đến, huống hồ trong cấm cung, có nhiều cung điện như vậy, nhiều cửa cung như vậy, mỗi cửa mỗi nặng nề, tên của chúng nàng cho rằng mình đã quên, thật không ngờ đến đây tất cả lại tự nhiên giống như hô hấp, cho rằng đã quên, thật ra vẫn nằm sâu trong ký ức, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, liền hoàn chỉnh nhớ ra.
Ngữ khí của nàng nhàn nhạt, Sùng Hoa nhìn nàng một cái, A Trinh đứng ở nơi này, dường như có chỗ nào đó bất đồng.
Nhưng Thôi Trinh vẫn không nhiều lời, mỗi lần đến mỗi một chỗ đều thấp giọng giảng bài cho cô.
" Nơi này là Thái Cực Điện, là nơi các đời hoàng đế xử lý chính sự, triệu kiến đại thần, phê duyệt tấu chương, tất cả đều ở đây, có đôi khi, nơi này còn có thể thiết yến chiêu đãi các đại thần." Đến trước đại điện lớn nhất trong Hạ cung, Thôi Trinh đơn giản giới thiệu.
Hai người đứng trước Thái Cực Điện, trước mắt là thềm đá cẩm thạch đếm không hết, trên thềm đá là cung điện, cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy thạch trụ phía trên.
Thềm đá chia làm ba đạo, hai bên là dành cho đại thần đi lại, ở giữa là hoàng đế chuyên dụng, Sùng Hoa nắm tay Thôi Trinh, đặc biệt tự nhiên lựa chọn đi trên dãy bậc thềm ở giữa, đi đến chỗ cao nhất, cô quay đầu nhìn bên dưới, đột nhiên có một loại cảm giác trên cao gió lạnh.
Thảo nào hoàng đế bị người khác nói là cô độc, chỗ của bọn đều ngăn cách với mọi người, nhìn như thân ở cửu thiên tôn quý vạn phần, thật ra, chỉ có bất tận cô tịch. Sùng Hoa quay đầu lại, tiếp tục đi. Vòng qua điện vũ, cô phát hiện ngay phía trước có một cung điện đoan trang túc mục.
Cung điện này thấp hơn Thái Cực Điện rất nhiều, nhưng quy cách lại cực kỳ đại khí.
Cảm giác như cách mấy đời ập đến, Sùng Hoa lặng im quan sát, trong đầu không ngừng tìm kiếm, một bức lại một bức họa nhanh chóng lướt qua, nhưng không cách nào nhìn đến tột cùng.
"Đây là nơi nào?" Sùng Hoa lẩm bẩm tự hỏi. Cô có một loại dự cảm, bí mật cô muốn biết nhất định nằm ở chỗ này.
Đập vào mắt tất cả đều là quen thuộc như thế. Thôi Trinh nhìn theo ánh mắt Sùng Hoa, trong mắt là vô hạn hoài niệm.
"Trường Thu Cung." Nàng chậm rãi nói.

================
Chương 62:
Sùng Hoa trọng trọng lặp lại ba chữ này. Nhìn tòa cung điện kia, ánh mặt trời chiếu xuống mái hiên tuyết đọng, tuyết tan, lộ ra những phiến ngói Lưu Ly bên trong, mái ngói phản xạ dương quang ấm áp, cả tòa cung điện tựa như được một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ. 
Ánh mắt Sùng Hoa dừng lại ở đó, một chút cũng luyến tiếc dời đi, cô cảm giác được cô đang bị hấp dẫn, cô muốn vào trong cung điện này.
"Bên trong mở cửa sao?" Sùng Hoa hỏi.
Thôi Trinh trả lời: "Mở cửa."
Sùng Hoa kích động, hưng phấn nói: "Chúng ta vào xem đi." Cô nói xong, lôi kéo Thôi Trinh không kịp chờ đợi mà đi vào. Thế nhưng vừa đi một bước liền phát hiện người phía sau đứng bất động, cô khó hiểu quay đầu nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh dường như có lời gì muốn nói, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ đưa tay thay Sùng Hoa chỉnh lại cổ áo một chút.
So với lịch sử lâu đời của nơi này mà nói, những gì hiện hữu đã có thể nói là được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, một đường đi tới, có thể thấy cây cối, bây giờ là mùa đông, thực vật đều khô vàng, đợi đến mùa xuân năm sau chúng lại sẽ đâm chồi sinh trưởng.
Trường Thu Cung nằm ở phía sau Thái Cực Điện, cách rất gần. Vị trí gần hoàng đế thể hiện địa vị chính trị của cung điện này. Nơi này vốn là chỗ ở của hậu, hai chữ trường thu trải qua diễn hóa, ở những triều đại sau đó cũng dùng để ám chỉ hoàng hậu.
Trường Thu Cung mở cửa, đứng trước cửa có thể thấy được đại viện bên trong. Sùng Hoa cũng không vội vã đi vào, cô ở bên ngoài nhìn chốc lát, mới bước qua cánh cửa.
Vừa đi qua cửa lập tức có thể thấy chính điện hiên ngang đoan trang của Trường Thu Cung, trước điện là đình viện, trong đình viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác tang thương từ sâu thẳm lịch sử.
Sùng Hoa bước vào nơi này, tựa như mất hồn, hết thảy trước mắt đều là quen thuộc như thế, cô đến nơi này tựa như về lại trong mộng cảnh.
Cô không tự chủ được buông tay Thôi Trinh ra, bất giác từng bước đi vào đại điện.
Thôi Trinh đi theo bên cạnh cô, cả quá trình đều chú ý đến trạng thái của cô.
Cung điện tuy rằng còn bảo lưu, nhưng chi tiết bên trong hơn một nửa đã mất đi, nhất là nhuyễn tháp và những vật không thể bảo tồn lâu dài. Vì vậy đại điện có vẻ rất trống rỗng. Thế nhưng Sùng Hoa đi đến cửa chính điện, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ vốn có của nó, nơi này là bậc thềm cao hơn mặt đất một chút, nhập điện phải cởi giày, nơi này phải là nhuyễn tháp, nơi này lúc đó có một trà kỷ, còn có bình hoa trang trí, tất cả đều cặn kẽ xuất hiện trong đầu Sùng Hoa.
Theo hình ảnh xuất hiện, vô số mảnh vỡ không trọn vẹn giống như hồng thủy vỡ đê tràn về trong trí nhớ, đầu óc tựa hồ bị nhồi đến muốn nổ tung, bắt đầu đau nhức không thôi. Thế nhưng Sùng Hoa không để ý đến đau đớn. Cô rốt cuộc biết những hình ảnh thường xuất hiện từ đâu mà đến, cô không thể cứ như vậy mà từ bỏ việc tìm kiếm nguồn gốc.
Cửa chính điện bị căng một sợi dây giới tuyến, còn cắm một tấm biển không phận sự miễn vào. Sùng Hoa không cố chấp phải vượt qua giới tuyến ở nơi này, trực giác nói cho cô biết nên đi hướng nào, cô xoay người đi về bên phải, dọc theo hành lang thật nhanh đi rất nhanh.
Lồng ngực co rút đau đớn, giống như có một bàn tay đang xiết chặt trái tim cô, khiến cô đau đớn, khiến cô khó có thể hô hấp nhưng cô không quan tâm đến, kể cả đầu óc đang phát đau cô cũng không màng. Chi phối cô chỉ có một giọng nói, cô phải nhanh chân đi xem, cô nhất định phải đi xem.
Vòng qua chính điện, cô nhìn thấy một rừng trúc nhỏ.
"Trật trật tư kiền, uu nam sơn. Như trúc bao hĩ, như tùng mậu hĩ."
Là ai đang ngâm tụng.
Sùng Hoa mở to đôi mắt giọng nói, giọng nói thanh lãnh này khiến cô nhất thời đỏ bừng khóe mắt, nhưng cô thậm chí không biết tại sao.
Dưới mái hiên trong rừng trúc, không có một bóng người. Nhưng, nơi đó vốn nên có hai người một lớn một nhỏ, nữ nhân ngồi trên bồ đoàn, nàng đang ôm lấy một đứa bé, ống tay áo rộng lớn, che trên thân thể nho nhỏ của đứa bé kia. Một người ngâm tụng, một người đọc theo.
Hình ảnh như vậy, cực kỳ động nhân. Cũng để cho Sùng Hoa cực kỳ ao ước.
Thế nhưng sau đó thì sao, các nàng đi nơi nào?
Sùng Hoa cắn môi, cô biết, cô xuất hiện ảo giác, tựa hồ xuyên qua trăm nghìn năm thời gian, thấy được những người của năm đó. Đây không phải là thật, thế nhưng cô vẫn rất lưu luyến, luyến tiếc dời.
Sùng Hoa si ngốc nhìn.
Thôi Trinh đi theo bên cạnh cô, không nói lời nào. Mái hiên kia, là nơi nàng thường ngồi dạy Sùng Hoa đọc sách lúc cô còn nhỏ, khi đó, các nàng không ai nghĩ đến các nàng sẽ có kết cục âm dương xa cách.
Trường Thu Cung chứa đựng quá nhiều hồi ức, vui sướng, khổ sở, hạnh phúc, tàn khốc, toàn bộ đều ở đây, nàng ở nơi này nuôi nấng cô trưởng thành, cũng chính tại nơi này nàng bỏ lại cô, để cô một mình đối mặt người sinh cô tịch.
Bắt đầu ở nơi này, kết thúc ở nơi này.
Sùng Hoa đột nhiên bước nhanh về phía trước, rất quen thuộc mà vòng qua mấy gian cung thất, sau cùng dừng lại ở một chỗ trong đó.
Nơi này là tẩm điện của hoàng hậu.
Cửa đang đóng, cô đưa tay đẩy ra, nhưng làm sao cũng không đẩy ra được. Cô sửng sốt một chút, lòng tràn đầy kinh hoảng, cô vội vàng gia tăng khí lực, thế nhưng không thể mở được cánh cửa kia ra, cô đẩy thế nào cũng không mở được. Dùng bao nhiêu sức cũng không có tác dụng.
Ngực đau thắt, cung thất này bị phong bế, trái tim cô giống như bị dao nhọn đào đi một khối, máu chảy đầm đìa.
"Trọng Hoa, đừng sợ."
"Có a nương ở đây, a nương sẽ bảo vệ ngươi."
"Trọng Hoa..."
"Trọng Hoa...."
Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, một tiếng lại một tiếng đều là thân thiết, đều là bảo vệ. Sùng Hoa nhìn cánh cửa không cách nào mở được, lần này trong đầu hiện lên là hình ảnh nữ tử suy yếu hơi thở mỏng manh nằm trên giường bệnh.
"Ngươi đã hứa với ta .... Ngươi đã hứa với ta..." Nàng nắm tay hài tử, dùng sinh mệnh của mình buộc nàng gật đầu, buộc nàng hứa phải tiếp tục sống.
Hình ảnh rất rõ ràng, dung mạo của nữ nhân cũng trở nên rõ ràng, Sùng Hoa chậm rãi dừng động tác đẩy cửa, đại não đau đến muốn nổ tung, cô hoảng hốt xoay người, chân đạp trên mặt đất lại tưa như phiêu đãng giữa không trung, cả người mờ mịt vô thần.
Cô nhìn Thôi Trinh đứng phía sau mình. Hé môi nhưng không biết nên nói gì. Dung mạo của Thôi Trinh, cùng nữ nhân kia, giống nhau như đúc.
Cô nhớ lại, nhớ lại tất cả, của nhìn Thôi Trinh, nhìn một cách tham lam, đây là người cô yêu vài chục năm lại không dám hy vọng xa vời có thể được gần nhau. Cô chưa từng nghĩ có thể gặp lại nàng, nhưng bây giờ, nàng lại ở ngay trước mắt cô, tất cả đều không chân thật như vậy. Cô nhìn thấy thần sắc của Thôi Trinh đột nhiên trở nên hoảng hốt, thấy nàng cất bước, thấy bầu trời u lam biến mất ở trước mắt.
Ký ức mất đi đã trở về, Sùng Hoa nhớ lại nhân sinh ngắn ngủi kiếp trước. Cô rơi vào bóng tối, những tràng cảnh lúc ở Hạ triều từng cảnh thoáng hiện trong ý thức.
Cô vẫn cho rằng, những điều thống khổ sẽ càng khắc cốt minh tâm, càng khắc sâu ấn tượng, cho đến thời khắc bước đến nơi này cô mới hiểu được, được người ta ghi khắc trong lòng luôn luôn là hạnh phúc nhiều hơn là thống khổ. Mười một năm đó, lạnh đến không có một chút nhiệt độ, mỗi thời mỗi khắc đều muốn kết thúc mọi chuyện, suy nghĩ tự sát xuất hiện vô số lần, lại vô số lần bị đè xuống, mạnh mẽ chống đỡ, đem tất cả tâm huyết, ký thác vào quốc sự. Cô khó khăn chống giữ mười một năm, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, dĩ nhiên cảm thấy đó cũng không đáng là gì, cô một lần lại một lần hồi ức cũng không phải mười một kia, mà là trước đó, lúc chưa bày tỏ tâm ý, cùng a nương chung sống bên nhau.
Lúc Sùng Hoa mở mắt ra, cô đã ở trong bệnh viện.
Lúc mới vừa tỉnh lại, ý thức còn không thanh tỉnh, ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu va chạm cùng ký ức vốn có, khiến đầu cô đau nhức khó chịu. Cô chậm chạp ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Thôi Trinh không ở đây.
Cô thở dài một hơi, ngực đè nén khó chịu.
A Trinh đi nơi nào?
Cô nghĩ thầm, hai chữ A Trinh hiện lên trong lòng cô, khiến cô thoáng chốc sững sờ tại chỗ.
Cô còn có thể xưng hô nàng là A Trinh sao?
Lúc Thôi Trinh trở lại, phát hiện Sùng Hoa vẫn nhắm mắt, tựa hồ đang ngủ say. Nàng ngồi xuống cạnh cô, liếc nhìn kết quả chẩn đoán. Sùng Hoa ngay bên cạnh nàng, cô hai mắt nhắm nghiền, hô hấp thong thả có quy luật, lúc cô ngủ say, chính là dáng vẻ này. Thôi Trinh cầm kết quả chẩn đoán, cúi đầu xem, vẫn không buông tay.
Lại qua nửa giờ, Sùng Hoa mở mắt ra.
"Em tỉnh rồi?" Thôi Trinh lập tức phát hiện. Nàng để kết quả chẩn đoán sang một bên. Đứng dậy rót một ly nước bưng đến bên giường.
Sùng Hoa nhìn nàng, hai chữ a nương đến bên mép nhưng làm thế nào cũng không thể gọi thành tiếng. Cô ngồi dậy, tiếp nhận ly nước, uống một ngụm.
"Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Thôi Trinh thân thiết nhìn cô.
Sùng Hoa lắc đầu, cười nói: "Không có, đều rất tốt, có phải bác sĩ lại kiểm tra ra vấn đề gì không?"
Thôi Trinh nở nụ cười: "Phải, đúng là như vậy."
Không có lần sau. Những lời này thiếu chút nữa liền thốt ra. Sùng Hoa nuốt trở vào, đổi thành: "Sẽ không có chuyện gì, chị đừng lo lắng."
Sự chú ý của cô vẫn đặt trên người Thôi Trinh, nhìn xem nàng có biến hóa gì hay không, nhìn hồi lâu, phát hiện nàng và bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt. Sùng Hoa không thể nói rõ là an tâm hay bất an, cho dù cô không biểu hiện ra điều gì khác thường nhưng cô không thể xác định được nàng đã biết hay chưa. Nếu như nàng muốn giấu diếm cô, Sùng Hoa biết mình nhất định sẽ bị che mắt bịt tai không hề phát giác.
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna