Google.com.vn Đọc truyện Online

24/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 11 + 12

Đăng bởi Ngân Giang | 24/6/18 | 0 nhận xét

Quy Đồ – Chương 11

Đoạn video này quay ở khoảng cách không gần, đại khái là nhờ thiết bị cũng đủ hoàn mỹ, hình ảnh tương đối rõ ràng. Hai người đứng ở bên cửa sổ kịch liệt ôm hôn, thân thể của bọn họ chặt chẽ dây dưa, Lý Hằng Tuấn ôm chặt Tô Hiệp, một tay đặt sau lưng cô, một tay vói vào áo cô trên dưới vuốt ve, khuôn mặt Tô Hiệp tràn ngập tình dục trầm mê có thể thấy được rõ ràng trong video. Cả người cô treo trên người Lý Hằng Tuấn, vững vàng ôm lấy nam nhân có gia đình mọi người đều biết. Bọn họ càng hôn càng khó chia lìa, tay trái của Lý Hằng Tuấn đã không nhịn được mà xốc váy ngắn của Tô Hiệp…
Hình ảnh cắt ngay tại đó, ai cũng biết phía sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Bình thường Tô Hiệp ở trong lòng fan chính là một tiểu bạch hoa thanh thuần, đoạn thời gian trước chịu ủy khuất ở chỗ đạo diễn Sùng, càng làm cho fan yêu thương cô gặp chuyện bất công. Nhưng mà, trong video, cô dùng thân thể cuốn lấy Lý Hằng Tuấn, tình dục say mê hiện trên mặt, trầm mê vong ngã, việc này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của công chúng, khiêu chiến điểm mấu chốt của hành vi đạo đức, khiến sự thanh thuần bất lực bình thời của cô trở nên vô cùng giả tạo đáng ghê tởm.
Có một loại cảm giác bị lừa dối thiêu đốt trong lòng fan hâm mộ, Weibo của cô trong nháy mắt bị vô số chỉ trích chửi rủa công chiếm, còn có mấy fan mê muội bình luận ‘lẽ nào ngôi sao thì không thể yêu đương sao?’, ‘bây giờ cư dân mạng chính là rỗi rãnh, chuyện tình cảm của người khác cũng phải quản’, loại lý do này để nỗ lực giữ gìn Tô Hiệp, đáng tiếc quả bất địch chúng, lời nói của các nàng rất nhanh thì bị bao phủ, nhìn không thấy.
Ngay lúc tất cả mọi người vội vàng chỉ trích Lý Hằng Tuấn và Tô Hiệp, yêu cầu tra nam tra nữ lăn khỏi giới giải trí, đồng thời có một bộ phận người đột nhiên phản ứng kịp, nếu như đạo diễn Sùng không nói thẳng không có quan hệ cá nhân với Tô Hiệp, dựa theo việc đoạn thời gian trước Tô Hiệp tận lực tỏ vẻ giao tình thâm hậu, phỏng chừng lúc này còn có fan não tàn đến chỗ đạo diễn Sùng cầu viện, không chỉ như vậy, làm người có quan hệ tốt nhất vô cô, sợ rằng đạo diễn Sùng còn phải thay cô chia sẻ một phần lửa giận của công chúng.
Vì vậy, cư dân mạng từng mắng Sùng Hoa lại vội vàng chạy tới xin lỗi Sùng Hoa.
Sự xoay chuyển lớn như vậy, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấy ngày nay, Sùng Hoa đều bận rộn chuẩn bị cho bộ phim mới, căn bản không có thời gian lên mạng xem tin tức, có chuyện gì đều là những trợ lý của cô chuyển cáo.
Thanh thế xin lỗi có dấu hiệu càng lúc càng lớn, mỗi câu đều tình chân ý thiết, tình chân ý thiết giống như lúc trước bọn họ quở trách Sùng Hoa không cho diễn viên nhân quyền, fan của Sùng Hoa rất có cảm giác hãnh diện, trong khoảng thời gian này thực sự là quá ủy khuất!
“Đạo diễn Sùng, cô xem chuyện này, có cần lên tiếng hay không? Mặc nó tiếp tục phát triển, ngược lại có vẻ như chúng ta không độ lượng.” Nhân viên quan hệ xã hội nói với  Sùng Hoa.
Sùng Hoa đang cùng những nhà thiết kế tổ đạo cụ thảo luận phong cách hóa trang. Trang phục của diễn viên là một thủ đoạn trọng yếu quan trọng tôn lên tính cách hình tượng, về trang phục của nữ chủ, các nhà thiết kế tranh cãi đỏ mặt tía tai, ai cũng không thuyết phục được ai.
Sùng Hoa đang chỉ vào kịch bản nói: “Cô ấy là một người tâm tư tương đối thâm trầm, nhưng không phải một người âm trầm, màu sắc này, kiểu dáng này, cũng quá âm trầm đi?”
Đạo diễn lên tiếng, các nhà thiết kế lại một lần nữa bận rộn.
Quan hệ xã hội đến ngay vào lúc này, cô một mặt nói, một mặt cầm lấy tablet, để Sùng Hoa xem Weibo của cô sắp đạt mười vạn bình luận.
Sùng Hoa vừa nhìn, top đầu đều bị những lời xin lỗi công hãm.
Cũng là quá rỗi rãnh rồi.
“Đang rất nóng trong chủ đề tìm kiếm, đạo diễn Sùng, cô xem nên làm sao bây giờ?”
Sùng Hoa liếc nhìn thời gian của bình luận gần nhất, cô đột nhiên nhớ tới, hôm nay tựa hồ là ngày Thôi Trinh xuất ngoại.
Bận rộn đến quên mất.
“Dùng Weibo của văn phòng, chuyện cá nhân của Lý Hằng Tuấn và Tô Hiệp không nên nói đến, cứ nói tôi không có ý để ở trong lòng là được rồi, mặt khác tiện thể nói chuyện bộ phim mới, không nên tiết lộ đề tài và nội dung.” Cũng có thể bắt đầu tuyên truyền cho bộ phim mới rồi, nhưng Tù Đồ hai chữ này nhất định phải giữ bí mật.
Quan hệ xã hội vừa nghe liền hiểu ý của cô, vội vã cùng các đồng sự thương lượng câu từ cụ thể.
Sùng Hoa lấy điện thoại ra, đi đến một góc an tĩnh.
Cô nghĩ thầm, cũng không biết đã lên máy bay chưa. Nếu như không biết thì không nói, nhưng hai ngày trước lúc các nàng nói chuyện điện thoại rõ ràng đã đề cập tới, như vậy lại không hỏi một tiếng, sẽ có vẻ như rất không lịch sự.
Cô rất có hảo cảm đối với Thôi Trinh, tuyệt không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu trong lòng nàng.
Cuộc gọi kết nối được, đỗ chuông hai tiếng, ngay lúc Sùng Hoa cho rằng chỉ có thể chờ Thôi Trinh đến bên kia rồi hãy gọi lại, thì chuyển máy được.
“Sùng Hoa?” Thanh âm quen thuộc của Thôi Trinh truyền đến.
Sùng Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Em nhớ hôm nay chị lên máy bay…” Tiếng máy bay cất cánh thật lớn, Sùng Hoa thầm may mắn, thiếu chút nữa không kịp rồi: “Chị chưa lên máy bay?”
“Phải.” Bên kia truyền đến một âm tiết đơn giản.
“Trinh tỷ.” Sùng Hoa cười rộ lên, Thôi Trinh lớn hơn cô sáu tuổi, nếu thân quen tiếng xưng hô này rất tự nhiên được Sùng Hoa mang ra dùng xưng hô Thôi Trinh: “Không đến mấy tiếng nữa chúng ta liền cách xa nhau vạn dặm, trung gian cách nhiều sông nhiều núi như vậy, chị cũng đừng quên em đó.”
Thôi Trinh nở nụ cười: “Là ai quên ai.”
Giọng nói của nàng bình tĩnh, cũng không có ý chỉ trích, cũng không có tâm tình khác, tựa như nàng bình thường đạm nhiên. Sùng Hoa cảm thấy cảm thấy trong lời này tựa hồ có cái gì bất đồng, còn không có thời gian suy nghĩ thì Thôi Trinh nhẹ giọng nói: “Sắp cất cánh rồi, em chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sùng Hoa không để ý tới chuyện khác liền vội vàng nói: “Chị cũng vậy, chăm sóc tốt bản thân.”
Mỗi lần gọi điện thoại cho Thôi Trinh, đều có một loại cảm giác cảm quan bị vô hạn phóng đại, tựa như đặt mình trong thế giới chỉ có hai người. Sùng Hoa liếc nhìn màn hình, dòng chữ kết thúc trò chuyện vẫn sáng.
Vừa rồi có phải Trinh tỷ trách cô không liên lạc nàng sớm một chút không? Sùng Hoa trong lòng suy nghĩ. Ý niệm này mới vừa nảy ra đã bị chính cô đẩy ngã, làm sao có thể, Trinh tỷ mới sẽ không quan tâm loại chuyện nhỏ này đâu.
Hai người đều là người rất bận rộn, lần trước gặp ở đàm phủ ký sau đó không có gặp nữa, ngay cả điện thoại cũng không gọi nhiều.
Vẫn không có liên hệ thì không sao, ngược lại sau khi nghe giọng nói của Thôi Trinh Sùng Hoa trong lúc bất chợt lại nhớ nàng, muốn gặp nàng một lần nữa, muốn trong lúc nói chuyện có thể nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng, lúc nàng rũ mi mỉm cười có thể thấy khóe môi cong cong của nàng, có thể thấy nàng đang ở trước mắt mỗi khi nhớ đến nàng.
Mỗi lần Sùng Hoa nhớ đến nàng, sẽ cảm thấy rất an tâm, đây là cảm giác chưa bao giờ có, mà ở loại ấm áp kiên định này cuối cùng lại xen lẫn một loại lo sợ nghi hoặc và bất an tràn đầy mâu thuẫn, trong tiềm thức có một thanh âm nói cho cô biết, không nên quá tiếp cận Thôi Trinh.
Loại cảm giác này đến không hề căn cứ, nhưng cô cũng cảm giác được. Từ nhỏ giác quan thứ sáu của cô đã đặc biệt linh mẫn, mỗi lần có chuyện không tốt phát sinh, cô luôn sớm có dự cảm, nhưng lúc này đây lại không giống với trước kia, hơn nữa còn vô cùng huyền diệu, nhưng cô quả thật cảm giác được cô và Thôi Trinh, không nên quá gần gũi, như vậy sẽ…hại Thôi Trinh.
Cô cảm thấy, bản thân sẽ hại nàng.
Sùng Hoa không rõ loại cảm giác khó hiểu này là từ đâu tới, đứng tại chỗ mà ngơ ngẩn cả người, chung quy không vượt qua được tưởng niệm, mở trang tin tức, nhìn mấy tin tức về việc Thôi Trinh xuất ngoại hôm nay. Tốc độ cập nhật tin tức rất nhanh là đặc điểm của thời đại này, không được bao lâu, trên mạng đã có video fan đi tiễn chân.
Công tác chuẩn bị cho bộ phim được tiến hành khẩn trương. Sùng Hoa theo sát toàn bộ quá trình. Phòng làm việc đã đăng một bài viết trên Weibo đáp lại lời xin lỗi của cư dân mạng, cũng nói ra một câu: “Đạo diễn Sùng ngày gần đây bận rộn chuyển bị cho bộ phim mới…” Quả nhiên, một đống lớn ánh mắt bị chuyển đến bộ phim mới của Sùng Hoa, nhưng dưới Weibo của cô, cũng không còn là những lời xin lỗi.
Nhưng vận rủi của Lý Hằng Tuấn và Tô Hiệp không có kết thúc, ba ngày sau khi video bị phát tán Hứa Ý đề nghị ly hôn với Lý Hằng Tuấn. Không ai chỉ trích cô bỏ đá xuống giếng, lúc Đỉnh Phong tung ra tấm ảnh thứ nhất có phần mơ hồ, Hứa Ý là người thứ nhất đứng ra trách cứ chó săn, đồng thời kiên quyết đứng ở bên cạnh Lý Hằng Tuấn tín nhiệm con người anh ta.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, ai cũng sẽ cảm thấy, Hứa Ý lúc này, là thương thấu tâm can. Lý Hằng Tuấn bất đắc dĩ phải đáp ứng ly hôn. Sau khi chuyện xảy ra Tô Hiệp không dám lộ diện, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đây tựa hồ là kết cục của chuyện này, cư dân mạng cũng rất bận rộn, hôm nay là miệng nhiều người xói chảy vàng, mấy ngày nữa sự tình phai nhạt, bọn họ còn phải quan tâm những chuyện khác. Lý Hằng Tuấn vẫn sinh động trong tầm mắt công chúng còn muốn tham gia một bộ phim, làm cho người ta hết sức tò mò không biết sau lưng có ai nâng đỡ anh ta.
Việc này, Sùng Hoa không quan tâm, mục đích của cô cũng không phải muốn xem người ta có bao nhiêu thảm, bất quá là không thích bị Tô Hiệp minh mục trương đảm, không hề áy náy lợi dụng mà thôi.
Cô bận rộn nửa tháng, rốt cuộc đợi đến lúc thời cơ chín mùi, tiết lộ tin tức bộ phim sắp tới chính là Tù Đồ cho giới truyền thông.

Quy Đồ – Chương 12

Hồi ức thanh xuân của một đời người luôn luôn tương tự nhau. Thời niên thiếu đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhất bộ phim hoạt hình vừa xem vừa làm bài tập sau khi tan học, một quyển tiểu thuyết theo đuổi nhiều năm.
Đối với rất nhiều người mà nói, Tù Đồ chính là bọn ký ức thanh xuân của họ. Ngày mùa hè nắng hè chói chang, sân trường nóng rực, tiếng ve kêu vang vọng, quạt điện phòng học xoay tròn vù vù, giáo viên đứng trên bục giảng, không ngừng nhấn mạnh trọng tâm, Tù Đồ giấu trong bàn học, thừa dịp giáo viên xoay người viết bảng, thật nhanh lấy ra đọc vài lần.
Hồi ức thanh xuân là điểm nóng của giới điện ảnh những năm gần đây. Phim đề tài thanh xuân không biết đã quay bao nhiêu, hàng năm đều thu hút, chưa từng nguội lạnh.
Nhưng mà, đối với rất nhiều người mà nói, chân chính làm bạn cùng bọn họ từ thời niên thiếu vẫn là Tù Đồ.
Tin tức Tù Đồ chuyển thể bốn năm năm trước cũng không biết đã đồn đãi bao nhiêu lần, mỗi lần đều là tung tin vịt, mỗi lần độc giả dấy lên hy vọng rồi lại thất vọng, vài lần như vậy, càng khiến đọc giả chờ mong.
Lần này tin tức vừa ra tới, lúc ban đầu mọi người còn tưởng rằng lại là tin đồn, đều ngồi đợi phía công ty bác bỏ tin đồn, kết quả không được vài ngày, Sùng Hoa đăng Weibo khẳng định việc này, ngay sau đó Lương Thanh cũng bình luận chờ mong hợp tác.
Chuyện Tù Đồ sắp chuyển thể được xác định. Đọc giả đều trợn tròn mắt, bọn họ có bao nhiêu yêu quyển sách này? Trong những chủ đề về Tù Đồ, có mấy chủ đề thảo luận vai nào sẽ do người nào diễn thì thích hợp, cũng thảo luận đạo diễn nào quay sẽ giữ được cảm giác của nguyên bản. Nhắc tới đạo diễn không khỏi là đạo diễn có kinh nghiệm phong phú, thành danh đã lâu.
Thế nào đều không ngờ bộ phim này, sẽ là một đạo diễn mới vào nghề.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> cho dù doanh thu phòng vé tốt, cũng không thể che giấu trong mắt đại chúng Sùng Hoa chỉ là một người mới tuổi không lớn lắm, từng trải không nhiều. Sùng Hoa đoạt giải đạo diễn mới xuất sắc nhất,  nhưng trong quan niệm của đại chúng, cô chỉ là một đạo diễn tiềm năng khởi điểm không tệ mà thôi, tùy tùy tiện tiện làm đạo diễn một tác phẩm già trẻ đều biết, cô thật sự quá non.
Mới, đại biểu cho kinh nghiệm khiếm khuyết, đại biểu cho ấu trĩ.
Đông đảo người yêu sách xông đến chỗ Lương Thanh, thỉnh cầu đổi đạo diễn.
Tin tức báo chí đã nhanh chóng lan truyền tin tức này, không ít người yêu điện ảnh nói thẳng Sùng Hoa vội vã muốn chạy thì sẽ bị ngã.
Người yêu sách có bao nhiêu chờ mong, thì hiện tại có bấy nhiêu thất vọng, thậm chí phẫn nộ.
“Đạo diễn mới muốn thử sức là tốt, nhưng đừng đến phá hoại tác phẩm kinh điển của ta!”
“Không ít đạo diễn nổi danh muốn quay lão Lương đều không cho, Sùng Hoa này là lai lịch gì?”
“Không đổi đạo diễn sẽ không xem, tạm biệt.”
Một loại bình luận phát tiết bất mãn cũng xem như còn khắc chế, thậm chí còn có bình luận ác ý công kích nhân thân, khó nghe đến làm cho người ta ngay cả liếc mắt nhìn cũng đều sợ hãi.
Fan của Sùng Hoa cũng bắt đầu hoài nghi, có phải cô có thể hoàn mỹ đem bộ tiểu thuyết kinh điển trong lòng vô số người này lên màn ảnh hay không. Bất đồng với người hâm mộ cực đoan là bọn họ có hoài nghi, nhưng đa số lại ôm tư thái cổ vũ, để an ủi Sùng Hoa, không để cho cô bị ảnh hưởng, dụng tâm quay phim.
Nhưng, làm sao có thể không ảnh hưởng. Cho dù không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng bị ngàn vạn người đuổi theo mắng chửi, các loại lời khó nghe nói hết ra, công kích nhân thân, tùy ý chửi rủa, đều nhắm vào một người, giống như bị vô số ác ý vờn quanh, khó có thể giãy dụa.
Sùng Hoa nhìn bình luận một hồi, liền để điện thoại di dộng xuống. Cô ngồi trên sô pha, phát ngốc một chút, cầm lấy kịch bản trên bàn trà, dùng bút, phân tích từng cảnh từng cảnh một.
Diễn viên cô dự định áp dụng hình thức thử vai để lựa chọn. Lời mời thử vai đã phát ra ngoài. Tuy rằng bị mắng người không ra người, nhưng, chỉ cần có thể nóng, thì có thể hấp dẫn người, tin tưởng đến lúc đó người đến thử vai nhất định không thể thiếu. Cô cần phải làm là tuyển ra diễn viên thích hợp với hình tượng nhân vật nhất.
Kịch bản, cô lật xem đã không biết bao nhiêu lần, tùy tiện chọn một câu, cô đã có thể chính xác chỉ ra nó nằm ở vị trí nào. Nhưng lúc không có ai cô vẫn lấy kịch bản ra xem, cố gắng phân tích.
Tính cách cứng cỏi và ngoan cường khiến cô không thể nào tùy tiện.
“Sùng Hoa này, đến tột cùng có bối cảnh gì?” Lục Viễn quét mắt nhìn đầu đề, thấy đầu đề lại là Sùng Hoa, không khỏi nhíu mày, hiện ra thần sắc chán ghét.
Lần trước bại trận bởi Sùng Hoa tại lễ trao giải điện ảnh Bột Hải, tựa như trúng một lời nguyền rủa, những lễ trao giải sau đó, anh ta đều thua Sùng Hoa một bậc.
Đều là đạo diễn mới vào nghề, niên kỷ lại không kém nhiều, không ít truyền thông đem hai người họ  so sánh với nhau, hơn phân nửa đều là khen tặng Sùng Hoa.
Lục Viễn khinh thường vứt tạp chí xuống mặt bàn, vẻ mặt âm trầm.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt, cẩn thận liếc mắt nhìn tạp chí: “Lục ca để tâm cô ta làm gì?  Trên mạng cô ta đều bị mắng thành chó.”
Lục Viễn dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn anh ta: “Đen, không phải là nổi tiếng? Chỉ cần nổi tiếng, thì có doanh thu phòng vé, có doanh thu phòng vé, cái gì cũng có.”
Mặc kệ ngươi nổi tiếng bằng cách nào, chỉ cần có thể nổi tiếng, chính là thành công.
Trợ lý bị anh ta dạy dỗ, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa. Lục Viễn bản thân tức giận, cầm điện thoại di động lên bấm số, bên kia bắt máy rất nhanh, Lục Viễn mím môi, mở miệng gọi một tiếng ba.
Bên kia nói gì đó, anh ta lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, ngắt lời: “Ba, hôm nay không phải con muốn nói chuyện này, con là muốn nhờ ba điều tra giúp con một chút, Sùng Hoa có bối cảnh gì không.”
Anh ta nói xong, liền im lặng, an tĩnh nghe xong một hồi, anh ta nở nụ cười thỏa mãn: “Con không muốn sang năm lại thua cho cô ta.”
Thị trường lớn như vậy, cạnh tranh kịch liệt, muốn ăn được bánh ngon, phải biết làm cách nào chén ép đối thủ.
Cúp điện thoại, sắc mặt Lục Viễn tốt hơn rất nhiều, nếu không phải anh ta không dựa vào ba mình, kiên quyết tự mình cố gắn thì còn chỗ cho Sùng Hoa này sao. Nghĩ như vậy, anh ta còn rất tự hào.
“Lục ca…” Trợ lý yếu ớt gọi anh ta một tiếng.
Lục Viễn vặn mi tâm  một cái, quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Trợ lý cũng không dám nói, chỉ đem điện thoại đưa tới. Lục Viễn không nhịn được mà nhận lấy. Trên màn hình, Weibo của Thôi Trinh thình lình lọt vào trong tầm mắt.
Thôi Trinh chia sẻ tin tức Sùng Hoa sắp đạo diễn Tù Đồ, đồng thời bình luận hai chữ — chờ mong.
Cư dân mạng đều phát hiện, những tin tức có liên quan đến đạo diễn Sùng hình như luôn xoay chuyển theo chiều hướng tốt.
Thôi Trinh vừa xuất ngoại thì không có tin tức, thật vất vả có tin tức, lại tương quan với Sùng Hoa. Nàng là ảnh hậu cực kỳ nổi tiếng ở quốc nội, là nữ diễn viên duy nhất đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Berlin, lời nói và việc làm của nàng từ trước đến nay chính là kim chỉ nam trong giới.
Những người ái mộ đều biết, lần trước sau khi theo dõi nhau, hai người cũng không có tương tác gì, vốn đang cho rằng chỉ là theo dõi nhau mà thôi không ngờ ảnh hậu cư nhiên lên tiếng thay đạo diễn Sùng nơi đầu sóng ngọn gió!
Còn không đến mấy phút, chia sẻ và bình luận vượt quá năm nghìn, fan bình luận đều hiền lành muốn mạng người.
“Ảnh hậu là của ta, tất cả không được nhúc nhích!”
“Xin chụp ảnh chung!”
“Nữ thần tốt, hiểu ý nữ thần, ngài nói cái gì chính là cái đó.”
“Anh anh anh, ảnh hậu yên tâm, đạo diễn Sùng chúng tôi bảo vệ ngài, yên tâm quay phim, quay xong trở về a a a!”
Lập trường của Thôi Trinh khiến cán cân ngôn luận  gần như nghiêng về một phía, ngay sau đó Trịnh Gia Lệ cũng đăng bài ủng hộ Sùng Hoa, Chu Bác Thành chia sẻ Weibo của Trịnh Gia Lệ: “Đạo diễn Sùng, chúng tôi đều biết cô là giỏi nhất !”
Dần dần, những nghệ sĩ thuộc Hoa Vũ nghe thấy tiếng gió thổi, cũng bắt đầu ủng hộ.
Không được nửa ngày, tình hình đột biến. Fan nguyên tác cho dù vẫn hoài nghi, cũng không dám bình luận cực đoan.
Sùng Hoa đang bề bộn chuẩn bị quay phim, lại phải chú ý việc thử vai, hoàn toàn là trạng thái chân không chạm đất. Chờ cô biết chuyện này, đã là buổi tối.
Sức ảnh hưởng của thần tượng là rất to lớn, không ít fan nguyên tác đồng thời cũng là fan trung thành của Thôi Trinh, thấy ảnh hậu ủng hộ Sùng Hoa, cũng dần dần bắt đầu mong đợi. Cho dù hoài nghi vẫn còn, nhưng chí ít cũng tích chút khẩu đức.
Sùng Hoa hoàn toàn thật không ngờ Thôi Trinh sẽ giúp cô, có lẽ nói, cô căn bản không nghĩ tới phương diện này. Cô sẽ không bị ác ý đánh bại, cô biết dùng thực lực của chính mình để chứng minh bản thân, nhưng việc này cũng không có nghĩa là cô hoàn toàn không có cảm giác. Thôi Trinh đứng ra giúp cô, không chỉ là khiến cô kinh hỉ, càng làm cho cô cảm động.
Cô ngồi ở phòng làm việc, trên bàn là danh sách diễn viên tham gia thử vai, rất nhiều, nổi danh không nổi danh cộng lại có hơn một nghìn. Nhưng mà lúc này, danh sách cô vốn đang xem nghiêm túc nghiêm túc lại đột nhiên mất đi mị lực của nó.
Sùng Hoa xác định thời gian, lại quên mất việc chênh lệch múi giờ, xác nhận lúc này Thôi Trinh cũng không bận rộn, mới gọi điện thoại.
Thôi Trinh vẫn bắt máy rất nhanh, Sùng Hoa phát hiện, tựa hồ mỗi một lần cô gọi điện thoại, nàng luôn luôn bắt máy rất nhanh.
“Sùng Hoa.” Giọng nói mềm nhẹ truyền đến.
Nghe thanh âm của nàng, Sùng Hoa cảm thấy lỗ tai tê dại, cô muốn nói chuyện mới phát hiện cô còn chưa nghĩ phải cảm ơn nàng thế nào. Cô trầm mặc, cố gắng tìm kiếm ngôn từ, muốn để Thôi Trinh biết cô thật sự rất biết ơn nàng.
Không nghe được cô lên tiếng, bên kia an tĩnh một chút, chốc lát, Thôi Trinh lại lên tiếng lần nữa: “Sùng Hoa? Em đang nghe sao? Đừng để ý những lời trên mạng, bọn họ đều không hiểu em.”
Sự thân thiết của nàng là phát ra từ nội tâm.
Sùng Hoa khẽ nở nụ cười, cô không hề chấp nhất việc dùng từ nữa mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Khi nào chị trở về? Em rất nhớ chị.”
 ========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna