Google.com.vn Đọc truyện Online

25/6/18

Quy Đồ (Đường Về) - Chương 27 + 28

Đăng bởi Ngân Giang | 25/6/18 | 0 nhận xét


Chương 27:


Tạo hình mới được xác định, Sùng Hoa liền liên lạc Thôi Trinh đến thử trang phục.
Hoá trang là quá trình tương đối mất thời gian. Sùng Hoa cũng không có việc gì làm nên liền ngồi ở chỗ kia nhìn chuyên viên hóa trang giống như làm ảo thuật, từng chút mang hình tượng của Thôi Trinh đến gần Hà Nhân.
Hà Nhân là một nhân vật trong phim, nhân vật này là điểm sáng của cả bộ phim, nhưng chỗ khó nằm ở tính logic trong phương diện tính cách của nhân vật này, tính biến hóa, tính mâu thuẫn và kịch tính. Đó là một loại vai mà thông thường rất khó diễn tả một cách đặc sắc. Mọi người đều biết, tác phẩm điện ảnh truyền hình và tác phẩm văn học tồn tại sự khách biệt rất lớn trong cách biểu đạt, tác phẩm văn học có thể thông qua miêu tả tâm lý nhân vật để là nổi bật nhân vật, nhưng phim ảnh lại chỉ có thể thông qua sắc điệu, hình ảnh, giọng nói để diễn tả câu chuyện.

Miêu tả tâm lý là một thứ then chốt để đắp nặn hình tượng nhân vật, đối với tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà nói miêu tả tâm lý, chỉ có thể thông qua biến hóa thần thái, chi tiết tạo hình, thậm chí thông qua sắc điệu từ hình ảnh trên dưới cùng lúc bổ sung cho nhau.
Cho nên, tạo hình cực kỳ quan trọng.
Thôi Trinh bước đến, Sùng Hoa không kịp bỏ like, đặc biệt đứng đắn cất điện thoại vào túi xách rồi quay đầu nhìn lại.
Đây là một bộ trường sam phong cách dân quốc, in hoa văn cây bạch quả, cổ áo hình trái tim, lộ ra áo sơmi mỏng màu xanh nhạt, trắng trong thuần khiết thanh lệ lại không mất đoan trang thanh nhã.
Loại tạo hình này nếu không cẩn thận sẽ nghiêng về hướng nữ lưu nhược chất, Sùng Hoa lúc trước cũng để cho Tống Mạn thử qua, nhưng hoàn toàn không phù hợp, đây là cách nghĩ nhất trí lúc đó của cả đoàn phim. Nhưng vừa đến trên người Thôi Trinh, thì hoàn toàn trở nên sinh động!
Chỉ cần thấy được nàng thì đã biết vai Hà Nhân tuyệt không chỉ là một nữ tính bị gia đình bó buộc của thời đại trước, nàng dịu dàng trung trinh, thâm tình ẩn nhẫn, có nhiều phẩm chất tốt đẹp, nhưng nàng, còn có một mặt rất khác, là một mặt mà ai cũng không biết.
Đôi mắt của Thôi Trinh dưới ôn nhu thuận theo mơ hồ lóe lên sự cương liệt quyết tuyệt, hoàn mỹ thuyết minh một mặt mà Hà Nhân không muốn người biết.
Lương Thanh bật người đứng lên từ sofa, thất thần nhìn chằm chằm Thôi Trinh, đây chính là Hà Nhân trong lòng anh ta, giống y như đúc Hà Nhân trong tưởng tượng!
Sùng Hoa ngưng thần nhìn chăm chú, thần sắc nghiêm túc so sánh thật nhanh, rồi rơi vào suy tư.
Tốt, hoàn mỹ Không ai hoài nghi diễn xuất của ảnh hậu, chỉ là, xuất phát từ tôn kính sợ hãi đối với hình tượng cường đại của nàng, ngoại trừ Sùng Hoa vững tin Thôi Trinh có năng lực thích ứng với vai diễn thì những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều lo lắng hình tượng cá nhân quá lớn của ảnh hậu sẽ áp chế nhân vật Hà Nhân dưới hào quang của nàng. Khiến khán giả từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy đây là ảnh hậu, mà không phải đây là Hà Nhân.
Sự thực chứng minh, bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.

Sùng Hoa bước đến trước mặt Thôi Trinh, ánh mắt của cô sáng quắc nhìn chằm chằm Thôi Trinh, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu hưng phấn hô to với nhân viên: "Mau, tổ hình ảnh chuẩn bị!"
Tranh thủ hôm nay chụp ảnh quảng bá tạo hình nhân vật!
Một loạt công việc sau đó thuận lợi đến vượt ngoài tưởng tượng, có một người mẫu tốt, đầu óc nhiếp ảnh gia giống một con suối bị kích nổ, linh cảm như nước suối cuộn trào mãnh liệt không thể đỡ. Anh ta thuận buồm xuôi gió thao tác máy, lưu lại một một bức lại một bức ảnh hoàn mỹ.
Toàn bộ hành trình Sùng Hoa đều không rời khỏi, cô vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn Thôi Trinh đứng trước ống kính thay đổi các loại tạo hình. Đây là lần đầu tiên Sùng Hoa thấy Thôi Trinh trong công việc.
Nàng hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, cho dù chỉ là chụp ảnh quảng bá tạo hình đứng ở góc độ thông thường mà nói vốn chỉ yêu cầu sự duy mỹ, nhưng nàng vẫn đang dùng một loại thái độ trăm phần trăm nhập vai mà lột tả nhân vật.
Sùng Hoa đứng bên ngoài, ngưng thần quan sát, thần kinh nhạy cảm chính xác bắt được mỗi một khắc diễn dịch tinh chuẩn của Thôi Trinh. Tâm thần của cô, đều đặt trên người Thôi Trinh, kèm theo mỗi một cái động tác của nàng đều kích thích trái tim cô.
Thôi Trinh một mạch thay ba bộ trang phục, bộ vừa rồi thiên hướng tươi mát chính là hình tượng của nhân vật ở đầu phim, phía sau theo chuyển biến tính cách trang phục cũng dày hơn, dần dần hiển lộ tính cách cá nhân.
Mặc kệ thay bộ nào, Thôi Trinh đều lấy tốc độ thật nhanh để thay đổi sắc thái tính cách. Trong một thân thể, chứa đựng hai linh hồn, Thôi Trinh nằm ở nơi sâu thẳm, Hà Nhân mới là nàng của hiện tại. Một ánh mắt vi diệu, một chút thay đổi trong tâm tình, mỗi một biến hóa đều đúng mực, không nhợt nhạt, cũng không khoa trương.
Hoàn toàn không cần hoài nghi, nàng nhất định đã nghiên cứu qua kịch bản, cẩn thận phỏng đoán tính cách nhân vật.
Trong lịch trình chặt chẽ, nàng còn dành ra thời gian để nghiên cứu kịch bản. Nghĩ đến đây, Sùng Hoa vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng.
Hình ảnh tạo hình nhân vật quả nhiên hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Tổ đạo diễn và tổ sản xuất thảo luận hồi lâu, đều cảm thấy mỗi một tấm ảnh đều tinh mỹ đến khó mà vứt bỏ, từ bỏ bất kỳ tấm ảnh nào cũng có ít nhiều tiếc nuối. Bên tai kỷ kỷ tra tra tranh luận liên tục, Sùng Hoa đứng bên bàn, nhìn từng tấm ảnh, cẩn thận xác nhận biến hóa của Thôi Trinh, ngay cả góc độ của góc áo cũng không buông tha. Trong đầu cô có một Hà Nhân, lúc chụp ảnh cho Tống Mạn, Hà Nhân kia là một mặt phẳng trên giấy, tuy rằng rất rõ ràng, nhưng là chết. Hiện tại, Hà Nhân này là sống, tựa như như nước chảy mây trôi, sinh động trong đầu cô.
Sùng Hoa hết sức chăm chú đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ai cũng không thể cắt đứt suy nghĩ của cô. Bên cạnh nhiều người như vậy, phó đạo diễn, giám chế, biên kịch, thậm chí ghi chép tại trường quay, chụp ảnh, đều tranh luận không ra một kết quả, một nghìn cá nhân thì có một nghìn lẻ một cách nghĩ, mỗi người đều có sự lý giải của bản thân, diễn viên diễn dịch càng sinh động, lý giải ra càng nhiều nguyên nhân.
Rốt cuộc, tất cả mọi người tranh luận mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ đi, mà ánh mắt của Sùng Hoa lại dần dần sáng lên. Cô từ những tấm ảnh chọn lựa ra mười sáu tấm, lần lượt gạt ra. Những người khác thấy hành động của cô, đều vây đến xem.
Lương Thanh mặc dù là tác giả xây dựng nên nhân vật này, nhưng lúc nghiêm túc xem qua những tấm ảnh Sùng Hoa đã chọn, cũng không khỏi không kính phục ánh mắt độc đáo của cô: "Chỉ nhìn ảnh tạo hình của ảnh hậu, cũng đủ tưởng tượng ra một bộ phim chế tác lớn nội dung đặc sắc rồi."
Mười sáu tấm ảnh, là Hà Nhân ở ba thời kì bất đồng, nhìn qua một lần, tựa hồ cũng không có bất đồng gì, nhưng nhìn kỹ, lại làm cho người ta cảm thấy có sự biến hóa trong tính cách nhân vật, tựa như rõ ràng thay đổi một linh hồn khác, ngầm hòa hợp với nội dung phim.
Tất cả mọi người khen ngợi không dứt. Ai cũng nói không được phương án tốt hơn, quá trình công bố tạo hình cũng quyết định chia làm ba đợt.
Quyết định xong ảnh tạo hình, công việc hôm nay mới xem như hoàn thành.
Sùng Hoa đi đến phòng khách, Thôi Trinh đang ngồi trên sofa bên cửa sổ, im lặng cầm một quyển sách.
Các nàng đã hẹn xong cùng nhau ăn cơm tối. Nàng ở nơi này chờ cô.
Vốn dĩ chọn trang viên này cũng là bởi vì nó có lối kiến trúc phù hợp với thời kỳ dân quốc trong nguyên tác. Phòng khách này, dĩ nhiên cũng sở hữu nét đặc sắc của thời đại kia, ngạo mạn cùng ưu nhã song song tồn tại. Ánh dương quang chiếu xuyên qua thủy tinh, gia cụ gỗ lim hiện lên ánh sang nhu hòa cổ điển.
Thôi Trinh ngồi giữa quang hoa, nhã nhặn lịch thiệp đọc từng trang sách.
Sùng Hoa bất giác mang theo tiếu ý, cô đứng tại chỗ nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng bước đến. Thôi Trinh nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu, ánh mắt vững vàng dừng trên người Sùng Hoa.
" Xác định?" Nàng nhìn Sùng Hoa, quyển sách còn đặt trên đầu gối.
"Phải, chị chụp quá tốt, mọi người tranh luận rất lâu mới quyết định được." Sùng Hoa đi đến bên cạnh nàng.
Thôi Trinh nở nụ cười, nàng bỏ quyển sách vào trong túi xách, nắm tay Sùng Hoa mượn lực đứng lên, chờ đứng vững vàng, nàng liền buông tay: "Đi ăn cơm đi."
Lực chú ý của Sùng Hoa đều đặt trên bàn tay bị Thôi Trinh nắm lấy, cách một hồi lâu mới trì độn gật đầu.
Không chút nào ngoài dự đoán của mọi người, ảnh tạo hình vừa tung ra, liền gây tiếng vang lớn, Thôi Trinh vào vai Hà Nhân quá sống động, các fan nguyên tác nhất trí cho rằng cho rằng, đây chính là Hà Nhân trong lòng bọn họ, nữ nhân thật đáng buồn cũng đáng tiếc, làm cho người ta muốn hận lại không hận được! Ảnh tạo hình của Thôi Trinh vừa tung ra, Tống Mạn vốn dĩ cũng thu được không ít tán thưởng đã bị người ta ném ra sau đầu. Có so sánh mới có chênh lệch, những lời này thực sự là chí lý.
Còn có những người yêu điện ảnh thấy được thành ý của đoàn phim, từ trang phục đến đồ trang sức, cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ khó phát hiện trong hình đều có thể nhìn ra là chất liệu thập phần hoàn mỹ, chất vải trơn bóng, hoa văn đều giống như từng kim từng kim thêu lên, rất dày cũng rất hoa quý, đá quý trên trang sức, ánh sáng tiềm trầm, thấp thoáng quang mang vạn trượng. Thành ý thể hiện ở chi tiết, ngay cả hoa văn trên một bộ trang phục cũng dụng tâm nghiên cứu như vậy, chất lượng phim nhất định sẽ không kém.
Từng giọt từng giọt thiện cảm tích tụ tràn đầy, người yêu điện ảnh chờ mong đối với bộ phim này cũng mỗi ngày một nhiều. Tính toán thời gian, cách thời điểm phim công chiếu chí ít còn mấy tháng nữa, mấy tháng này trở nên đặc biệt gian nan.
Mà Tống Mạn vốn dĩ là nữ chính trong bộ phim này dường như đã hoàn toàn biến mất.
Video làm sáng tỏ mới vừa tung ra, làn sóng dư luận yêu cầu Tống Mạn nói xin lỗi rất lớn, Thiên Bác đặc biệt thức thời mà triệu khai một buổi họp báo, trịnh trọng nói xin lỗi Sùng Hoa sau đó sự tình cũng chậm rãi phai nhạt dưới mi mắt của mọi người. Dù sao xã hội này mỗi ngày đều có rất nhiều việc xảy ra, không thể nào cứ mãi nhìn chằm chằm vào một việc, mọi người luôn luôn có mới nới cũ, lúc chuyện mới mẻ xuất hiện, thì quay đầu sẽ quên đi chuyện mà bản thân đã từng vô cùng chú ý.
Sau buổi họp báo, Tống Mạn lại đột nhiên biến mất. Đây cũng là chuyện rất bình thường, hiện tại cô muốn hoạt động cũng sẽ không có hoạt động nào có tỷ suất xem đài cao dành cho cô, không bằng tạm thời ẩn lui, tránh lúc sóng gió. Mọi người trong giới cảm thấy cô đại khái là đã đến nơi nào đó nghỉ ngơi rồi, chờ qua một đoạn thời gian, công chúng quên scandal này, nếu có cơ hội tốt, cô có thể sẽ trở lại trong tầm mắt đại chúng.
Đó là phương thức tẩy trắng trong giới vẫn thường dùng, chỉ có điều rốt cuộc kết cục của Tống Mạn sẽ ra sao, hiện tại ai cũng nói không chính xác.
Hứa Ý trái lại sẽ thỉnh thoảng nhớ đến Tống Mạn. Cô ấy đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, trong đoàn phim đã hoàn toàn không có vết tích của cô ấy, nhưng trong phòng của cô còn có một nửa là của Tống Mạn. Sau khi chuyện xảy ra, cô ấy chưa từng trở lại, đồ dùng cá nhân cô vẫn không đến lấy, nên chúng vẫn chiếm lĩnh một nửa căn phòng.
Hứa Ý nhìn những thứ kia ngây người một chút, cô không biết nên xử lý thế nào. Cô bây giờ nghĩ đến Tống Mạn là một loại tâm lý rất phức tạp, vừa chán ghét cô ấy quỷ kế đa đoan hãm hại người khác, thiếu chút nữa hủy hoại bộ này phim cô đặt hết tất cả hy vọng này, nhưng rồi lại cảm thấy có lẽ cô ấy cũng không phải tự nguyện, dù sao, thiện ý lúc cô ấy giúp cô hiển nhiên không phải là giả.
Hai cách nghĩ mâu thuẫn còn chưa kịp đấu tranh lâu trong đầu cô liền bị ném ra ngoài. Bộ phim phải quay lại từ đầu, ảnh hậu đến giữ vai chính, tất cả diễn viên có cảnh diễn cùng ảnh hậu đều hưng phấn không thôi, Hứa Ý cũng tạm thời buông bỏ chuyện khác, chuyên chú rèn luyện diễn xuất của mình.
================
 Chương 28:
Từ bấm máy đến đóng máy, dự tính là ba tháng, Thôi Trinh là nữ nhân vật chính nhiều cảnh diễn nhất, ước chừng phải ở lại đoàn phim khoảng hai tháng.
Nơi ở là một vấn đề cần phải giải quyết.
Dùng phòng không đủ dùng nhưng còn không đến mức bắt ảnh hậu phải cùng người khác chen lấn ở cùng một phòng, nên cuối cùng Sùng Hoa dành ra một căn phòng ở sát vách cho nàng vào ở.
Thôi Trinh mặc dù là ảnh hậu, nhưng chưa từng có tin đồn nàng mắc bệnh ngôi sao, cuộc sống hàng ngày cũng không thích tiếp xúc nhiều người. Kiếp trước luôn ở trong tường cung sâm nghiêm,, mọi việc đều có người chuyên an bài thoả đáng chu đáo, khi đó quả thực không có không gian cá nhân gì đáng nói, nên kiếp này nàng càng thích ở một mình.
Thôi Trinh mang vật dụng cá nhân vào phòng tắm, sắp xếp xong, Sùng Hoa ở bên ngoài đúng lúc đang giúp nàng chỉnh lý số sách nàng mang đến. Thôi Trinh vô cùng thích đọc sách, bình thường lúc rảnh rỗi thường cầm một quyển sách trên tay.
Trong phòng có một cái giá chuyên dùng để sách. Trước đó Sùng Hoa đã phân loại dựa theo lĩnh vực, sau đó lại dựa theo kích thước độ dày mỏng tiến hành sắp xếp. Sùng Hoa xem tên sách, không nhìn thấy những thể loại văn học có tiết tấu nhau, hơn một nửa là các tác phẩm văn học có lập ý và chiều sâu. Số ít sách vở này là đường nét phát họa sở thích của Thôi Trinh, có thể thấy được nàng thiên về văn học và lịch sử.
Sùng Hoa thấy có một quyển Cảnh Đế Bản Kỷ, nên cô tiện tay lấy ra lật xem một chút.
Bởi vì chưa quen thuộc đối với vương triều Đại Hạ này, nên lần trước nghe Sâm Hòa nhắc tới cô lại có một loại ảo giác như chưa từng nghe nói qua, cô đã cố ý nhờ người mua một bộ sách sử về Hạ Triều về xem. Bởi vì bình thường bề bộn nhiều việc, nên lúc đọc cũng là nuốt cả quả táo, không có thời gian cẩn thận nghiền ngẫm.
Ở triều đại này người nổi danh nhất là vị hoàng đến thứ ba, Hạ Cảnh Đế. Ông ta tại vị không lâu, khoảng mười một năm, chỉ mười một năm ngắn ngủi, nhưng ông ta lập được nhiều công tích mà rất nhiều quân vương khác cả đời cũng không làm được, cả văn lẫn võ, không hề yếu kém mặt nào. Khi ông tại vị, bách tính an cư lạc nghiệp, ông xây dựng nền móng mở đường cho một Hạ Triều hưng thịnh trăm năm. Các nhà lịch sử đều cho rằng đây quả thực là một kỳ tích, cho nên cũng rất nhiệt tâm nghiên cứu triều đại kia, họ vẫn đang sôi nổi tìm kiếm nguyên nhân vì sao Cảnh Đế làm được như vậy.
Cảnh Đế ở dân gian cũng rất được ca tụng. Lịch sử gia là từ góc độ học thuật mà nghiên cứu, thông thường thị dân đương nhiên sẽ không quá nghiêm cẩn, bọn họ thích chú ý là những đồn đãi trong dân gian, tỷ như, Cảnh Đế làm sao thượng vị, suốt đời ông chỉ có một hoàng hậu, hậu trong cung không có một phi tử, cũng không có con cái, người kế vị là người được chọn từ tôn thất, Tuyên Đế sau khi lên ngôi đặc biệt kính trọng ông, chuyện đầu tiên Tuyên Đế làm sau khi đăng cơ cũng không phải củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, mà là triệu tập đại thần vì Cảnh Đế thương nghị việc đặc tự hiệu và thụy hào, quả thực hiếu thuận đến cực hạn, lại ví dự như, nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế vẫn còn chưa xác định, nhiều nhà sử học chia làm hai phái, một bộ phận cho rằng là vô cùng cần chính, mệt mỏi mà chết, một phần khác lại cho rằng là chết do bị mưu sát, hai bên đều tự có luận cứ riêng, ai cũng không đẩy ngã được đối phương.
Ngoại trừ những việc đó, để cho dân chúng cảm giác hứng thú nhất là tình cảm giữa Cảnh Đế và mẫu hậu của ông, Thôi thị. Bất luận chính sử hay là dã sử, đều không chỉ một lần ghi chép, Cảnh Đế và Thôi thị tình cảm đặc biệt thâm hậu, từ lúc còn nhỏ đã cực kỳ ỷ lại Thôi thị, Thôi thị hoăng thệ (chết), ông mỗi ngày đều đến tẩm cung nàng sống lúc sinh tiền, không ngày nào gián đoạn. Như vậy thoạt nhìn không giống như là hoài niệm mẫu hậu, ngược lại giống như một loại tình cảm khác. Chỉ là một mặt, hình tượng của Cảnh Đế quá mức sáng lạn, tình cảm cấm kỵ như vậy đeo lên người ông, luôn cảm thấy rất bất kính, về phương diện khác, tư liệu lịch sử hiện hữu đã xem như là đầy đủ nhưng không có bất kỳ một chút ghi chép nào về việc ông có hành vi vượt quy tắc với Thôi thị, thậm chí sau khi Thôi thị mất, mỗi khi nhắc đến đều là 'vĩnh viễn tôn kính'
Thực sự là một nhân vật thần kỳ.
Sùng Hoa mở sách ra xem, cô lật từng trang từng trang, sắp lật tới một tờ cuối cùng, trong lòng suy nghĩ, tuy rằng sử quan ghi chép nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế có thể là dùng bút pháp mơ hồ một chút nhưng ít nhiều có chút ít sự thật. Có lẽ từ đó có thể đoán được chút chân tướng.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Sùng Hoa."
Sùng Hoa nhìn nhập thần, trong lúc bất ngờ cô run tay , trang sách tuột khỏi lòng bàn tay. Cô ngồi ở trên sàn nhà sạch sẻ, lúc phản ứng kịp liền thật nhanh quay đầu, nhìn thấy Thôi Trinh đang bước đến.
"Em đang nhìn cái gì?" Thôi Trinh hỏi, đi đến trước mũi chân cô, thấy quyển sách trong tay cô, tiếu ý trong mắt nàng thoáng chốc ngưng trệ.
"Sách của chị." Sùng Hoa khép quyển sách trả lại cho Thôi Trinh: "Quyển này chị đã xem qua chưa?"
Thôi Trinh không nói gì, quyển sách kia dường như đã cướp đi tất cả sự chú ý của nàng, nàng chậm rãi cúi xuống, từ trong tay Sùng Hoa nhận lấy quyển sách. Bầu không khí đột nhiên ngưng kết, trở nên kỳ quái, Sùng Hoa không được tự nhiên mà rụt tay lại, nàng không biết làm sao mà nhìn Thôi Trinh. Quyển sách này tựa hồ có hàm nghĩa đặc biệt đối với A Trinh. Cô nghĩ thế.
Ngay lúc Sùng Hoa cho rằng Thôi Trinh sẽ không trả lời thì nàng nhẹ giọng nói: "Đã đọc. Còn em?"
Nàng mỉm cười yếu ớt, rõ ràng vẫn ôn nhu như ngày thường nhưng Sùng Hoa lại cảm thấy giống như cách một lớp cát, mờ mịt bất định. Cô có chút khó chịu, nhưng vẫn giống như một học sinh trả lời giáo viên, nghiêm túc trả lời: "Không có, chỉ là xem qua một chút. Nội dung cụ thể cũng không biết."
Ánh mắt của Thôi Trinh từ quyển sách chuyển qua Sùng Hoa, nàng nhìn thấy Sùng Hoa đang tràn đầy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ một thoáng chốc, các loại tâm tình phức tạp dâng lên, trong lòng đủ loại tư vị hỗn tạp. Cũng không phải mỗi người đều có thể giống như nàng nhớ kỹ chuyện kiếp trước. Cho nên, Thôi Trinh chưa từng trách Sùng Hoa đã quên nàng. Nàng luôn muốn, chỉ cần là người này, chỉ cần là Sùng Hoa của nàng, đã quên thì quên đi. Các nàng còn có thể ở bên nhau là đủ rồi. Hơn nữa, kiếp trước, quá nhiều ẩn nhẫn khắc chế, nàng đến chết cũng chưa từng biểu lộ tâm ý của mình, lại còn nhẫn tâm buộc Sùng Hoa phải sống. Nàng chết đi nhiều năm như vậy, Sùng Hoa một mình cô độc, sống rất khổ sở. Đêm của Trường Thu Cung có bao nhiêu lạnh, nàng biết rõ, Trường Thu Cung rộng lớn có bao nhiêu trống trãi, nàng cũng biết, chỉ có điều, Quân đã dưới hoàng tuyền xương cốt thành tro, ta gửi nhân gian tuyết đầu đầy. Chỉ là nghĩ đến Sùng Hoa một năm lại một năm, một ngày lại một ngày chấp nhất trông giữ ở nơi đó, một khắc cũng chưa từng ngừng tưởng niệm, trái tim Thôi Trinh liền đau như dao cắt. Trên sách sử rõ ràng viết 'Cảnh Để đột nhiên băng hà, giống như tiên đế.". Mỗi một lần nhìn đến đó, nàng đều khó nén đau lòng, nếu không phải quá mức thống khổ, Sùng Hoa sao lại chọn cách dùng Bàn Thạch* kết thúc sinh mệnh của mình. Năm đó, Trọng Hoa đứng ở vị trí kia, vốn nên là thời gian tốt đẹp nhất của nhân sinh.
*Bàn thạch: tên loại độc mà năm đó Thôi Trinh dùng hạ độc hoàng đế, và bản thân nàng cũng chết vì loại độc này
Ánh mắt Thôi Trinh nhìn cô quá sâu khắc cảm giác đau đớn đè nén, Sùng Hoa hoảng hốt, không để ý tới nghi hoặc, cô vội vàng nắm tay Thôi Trinh, lo lắng hỏi: "A Trinh, chị làm sao vậy?"
Đã thống khổ như vậy, tốt nhất là đừng nhớ đến. Hồi ức nặng nề như vậy, một mình nàng gánh chịu là đủ rồi. Thôi Trinh rũ mi, đè nén tâm tình bắt đầu dao động, nàng mỉm cười: "Không có gì."
"Nói thật cho em biết." Loại lời nói vừa nghe đã biết là có lệ này Sùng Hoa căn bản không tin, cô nhìn chằm chằm Thôi Trinh, hiếm khi ra vẻ cường thế.
Dường như không hỏi rõ thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người khác có lẽ sẽ tự mình hoảng loạn, nhưng Thôi Trinh đối phó với cô, luôn có có biện pháp tốt. Đã quyết định không để cô nhớ đến, vậy thì làm sao có thể nói thật cho cô biết.
"Chỉ là nghĩ đến một việc." Thôi Trinh ngữ khí bình thản, không có một chút bối rối, ánh mắt nhìn cô bất đắc dĩ lại cưng chìu, giống như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
Sùng Hoa bị nàng nhìn đến lúng túng, chỉ là không có gì quan trọng hơn an nguy của Thôi Trinh, cho nên cô ổn định tâm thần, vẫn là chấp nhất hỏi: "Chuyện gì? Nói cho em nghe."
Thôi Trinh trầm mặc chốc lát, nàng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Khoảng thời gian bộ phim Ba Trăm Sáu Mươi Ngày Tư Bản công chiếu em đã đi đâu?"
Sùng Hoa ngẩn ra, không biết tại sao nàng lại nhắc đến việc này, chỉ là nàng đã hỏi thì cô sẽ trả lời sự thật: "Đoạn thời gian đó xảy ra chút việc ngoài ý muốn, em nằm viện." Vừa nói ra như thê,s cô đột nhiên nghĩ đến bài viết phỏng đoán Thôi Trinh về nước là vì thăm bệnh. Tuy rằng làm đương sự cô biết rõ không phải là như vậy nhưng vẫn là cảm thấy ngọt ngào.
A Trinh vừa rồi đang suy nghĩ việc này? Khi đó các cô còn chưa quen biết, hơn nữa nàng cũng không thể nào biết cô khi đó là bởi vì bị thương mà nằm viện, không nên có ánh mắt thương tâm như vậy mới phải. Lúc Sùng Hoa không mê muội, thì vẫn là một người là phi thường tinh minh.
Cũng biết là như vậy, nếu như thật sự là sinh bệnh, công ty không thể nào một chút tin tức của cũng không truyền ra. Thôi Trinh khi đó liền suy đoán Sùng Hoa gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên nàng lập tức trở về, lại thông qua các loại quan hệ, tìm kiếm hướng đi của Sùng Hoa, nhưng chỉ có thể mơ hồ nghe được tin tức cô nhập viện điều trị, về phần là bệnh viện nào, căn bản không tra được, cũng may, không được mấy ngày thì có tin tức cô sẽ tham gia lễ trao giải.
Chờ đến khi chính mắt thấy được cô bình yên vô sự, nhưng bởi vì cô hoàn toàn mất trí nhớ mà rối loạn tâm tình, cho nên nàng đã không lo lắng việc trước đó nữa.
"Có phải bị thương hay không?" Nàng hỏi.
Sùng Hoa sẽ không nói dối Thôi Trinh. Phẩm chất thành thực này là giữ lại từ kiếp trước, đến bây giờ cũng không thay đổi, lúc không biết nên nói như thế nào, cô thà rằng lựa chọn im lặng cũng sẽ không nói dối Thôi Trinh. Lúc này, cô nghiêm chỉnh nói ra: "Phải, lúc đi trên đường, bị người ta đâm một dao." Sợ Thôi Trinh lo lắng, cô vội vã giải thích: "Chỉ có điều không có gì nghiêm trọng, nằm viện vài ngày thì tốt rồi."
Nghe cô nói cứ như cảm mạo hắt hơi một cái, nhưng có thể để cho công ty phong tỏa tin tức, còn im lặng ở bệnh viện lâu như vậy, làm sao có thể là vết thương nhỏ. Thôi Trinh đau lòng nhìn Sùng Hoa, ánh mắt đau lòng luyến tiếc đó, dường như đóng lại. Sùng Hoa hoang mang suy nghĩ, lẽ nào thật sự là vì vết thương của cô?
"Là ai làm?" Thôi Trinh tiếp tục hỏi.
Vốn là Sùng Hoa chủ động hỏi trước, nhưng vừa nói mấy câu tình huống đã nghịch chuyển. Sùng Hoa do dự chốc lát, vẫn nói: "Là ba em. Gia đình em có chút phức tạp, bất quá bây giờ không sao rồi." Tùy An sẽ xử lý chuyện này thích đáng.
Đây là có ý không muốn Thôi Trinh hỏi tiếp. Nếu hỏi tiếp thì đã không phải là chuyện có thể trả lời qua loa nữa rồi. Những chuyện làm người ta rét lạnh như vậy, Sùng Hoa cũng không muốn hồi tưởng. Bộ dạng Chu Tiên Sinh ôn nhu quan tâm cô, mỗi lần nghĩ đến là một lần phiền não. Cô là một người đặt quan niệm thân tình tương đối nặng, nhưng mà, gia đình cô lại vỡ vụn từng mảnh.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna