Google.com.vn Đọc truyện Online

18/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 11 + 12

Đăng bởi Ngân Giang | 18/6/18 | 0 nhận xét
Chương 11: 
Lúc ăn cơm, Lục mẹ bước ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt đã khôi phục hơn rất nhiều, còn cười cười khen Giang Hoài Khê: “Hoài Khê nè, tay nghề này của con có thể xuất sư rồi.” Chuyển đề tài, nói với Lục Tử Tranh đang thân thiết nhìn mình rằng: “Tranh Tranh đó, con phải học hỏi Hoài Khê tí đi.” 

Giang Hoài Khê múc chén canh cho Lục mẹ, nàng cười nhẹ nhìn Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh lơ đễnh nói: “Con không cần học, muốn ăn ngon thì về tìm mẹ là được...” 

Lục mẹ thở dài, mang theo chút cưng chiều: “To xác thế này rồi mà vẫn như con nít vậy...” 

Lục Tử Tranh vui vẻ hơn một chút, chớp chớp mắt về phía Lục mẹ, bĩu môi làm nũng.

Giang Hoài Khê đỡ Lục mẹ, cười nói: “Còn không phải sao, mới đùa tí mà đã khóc nhè rồi, bị người khác phát hiện còn thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu...” 
Lục Tử Tranh chuyển mắt lườm Giang Hoài Khê, đưa đũa gắp một món ăn ném vào trong bát Giang Hoài Khê: “Lúc ăn cơm mà vẫn không ngăn nổi miệng của cô!” 
Lục mẹ chỉ cười từ ái nhìn hai người họ...
Ăn cơm xong, Lục mẹ nói không cho Giang Hoài Khê động thủ thu dọn tàn cục nữa, Giang Hoài Khê không lay chuyển được Lục mẹ, cũng chỉ đành thôi. Lục Tử Tranh bèn bắt chước làm con gái ngoan, vào nhà bếp tính hỗ trợ mẹ cô, lại bị mẹ đuổi ra ngoài, lý do là: Con đừng phiền phức mẹ là được rồi, ra ngoài tiếp Hoài Khê đi.
Giang Hoài Khê ngồi ở phòng khách, nhìn khuôn mặt không vui của Lục Tử Tranh khi bị khinh thường, nàng cười cười ra vẻ nghiền ngẫm, Lục Tử Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng, mở TV lên, giả vờ không nhìn thấy.
Bởi vì Lục Tử Tranh không yên tâm về thân thể của Lục mẹ, cô liền quyết dịnh không về nhà, qua đêm một bữa tại đây.
Sau khi Lục mẹ thu dọn bát đũa xong thì cũng đến phòng khách, ba người cùng ngồi trên chiếc ghế sofa. Sau đó, thấy thời gian cũng không còn sớm, Giang Hoài Khê bèn định đứng dậy đi về, lần này, lại không chờ Lục mẹ lên tiếng giữ lại, Lục Tử Tranh đã mở miệng trước: “Giờ cũng trễ rồi, bên ngoài lại rất lạnh, lái xe giờ này cũng không an toàn, cô cũng không bận gì...” Cô giả vờ như không có chuyện gì nói rất nhiều lý do về nhà bất tiện cho Giang Hoài Khê, nhưng lại chậm chạp không nói ra được câu sau.
Giang Hoài Khê đứng ở cửa đã mang giày xong, một tay cầm nắm cửa, hơi hơi cong khóe môi lên, cười như không cười nhìn Lục Tử Tranh: “Ừm, vì vậy?” 
Lục Tử Tranh quay mặt đi, song cũng giữ nàng lại: “Không bằng ở lại đây đi...” Cô vẫn nói ra khỏi miệng rồi. Cô nhìn kệ giày bên cạnh, nhất quyết không nhìn mặt Giang Hoài Khê, cô cảm giác được, ánh mắt của Giang Hoài Khê đang sáng quắc mà nhìn cô.
Nhưng, ngoài ý muốn là, Giang Hoài Khê lại từ chối cô: “Không được, ngày mai tôi có chút việc, chiều cậu có về nhà không? Có thể tôi tới đây kịp để chở cậu về.” 
Lục Tử Tranh nhất thời không nói ra được tư vị trong lòng, mơ hồ có chút mất mát, cũng có chút cảm giác tả không rõ cũng nói chẳng xong, giọng nói của cô bất giác trầm xuống: “Không cần, phiền phức cô, tự tôi bắt xe đi về là được rồi.” 
Giang Hoài Khê nắm thật chặt nắm cửa, nhìn Lục Tử Tranh hồi lâu, cũng không nhiều lời, lần thứ hai từ biệt với Lục mẹ: “Dì, vậy con đi trước.” 
Lục mẹ gật gật đầu, cười dặn dò: “Lái xe trên đường cẩn thận một chút.” 
Giang Hoài Khê mở cửa cất bước ra ngoài, đáp lại bà: “Vâng, con sẽ...” 
Cửa bị đẩy ra ngoài, Lục Tử Tranh vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng cạnh cửa, không biết đang nghĩ cái gì. Lục mẹ khe khẽ đưa tay đẩy Lục Tử Tranh một chút, căn dặn: “Đi tiễn Hoài Khê đi, thang máy dạo này hay hỏng lắm.” 
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê ngoài cửa một chút, lại phát hiện đôi mắt của nàng cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Cô rũ mắt xuống, đáp ứng mẹ: “Dạ.” Dứt lời, liền cùng Giang Hoài Khê bước ra ngoài.
Hai người họ một trước một sau, dưới ánh đèn hàng lanh hắt vào, bóng dáng cao lớn của hai người họ, lặng im ôm nhau, quấn quýt...
May mà thang máy tối nay không hỏng, vừa ấn nút xuống, cánh cửa liền mở ra, nhanh đến nỗi Lục Tử Tranh dự liệu không kịp.
Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu, nhè nhẹ lên tiếng: “Quay về đi, không cần đưa tôi xuống lầu.” Nói xong, nhấc chân bước vào trong thang máy.
Lục Tử Tranh nhẹ giọng: “Tôi cũng không có ý định xuống lầu.” Cô quay người trở về.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của cửa thang máy vang lên, cửa sắp đóng lại, cô cúi đầu, từng bước từng bước quay trở về... Đột nhiên, cô lại nghe thấy “ding dong” một tiếng, cửa mở ra...
Lục Tử Tranh dừng bước đứng lại.
Đằng sau, truyền đến giọng nói thanh lãnh quen thuộc của Giang Hoài Khê: “Đừng lo lắng, có lúc, cuộc sống cũng không có xấu xa đến như vậy.” 
Lục Tử Tranh quay đầu lại, nhìn về phía Giang Hoài Khê, trông thấy ngón tay trỏ dài nhỏ của nàng đang ấn nút giữ cửa không buông, ánh mắt trầm lắng, bên trong nó lại là vẻ dịu dàng cô ít khi thấy được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi về ngủ một giấc đi, ngày mai rồi sẽ tốt thôi.” Cô nghe thấy Giang Hoài Khê nói thế. Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, giờ khắc này lại nghe ra một chút dịu dàng.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vểnh môi nở nụ cười, gật gật đầu về phía nàng.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy tay Giang Hoài Khê buông xuống, dường như nàng đã cười một cái, có điều cũng chỉ là trong chốc lát, liền biến mất ở cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại.
Về đến nhà, Lục mẹ hơi kinh ngạc hỏi cô: “Về nhanh vậy, không đưa Hoài Khê xuống lầu sao?” 
Lục Tử Tranh đi nhanh về hướng ban công, vừa đi vừa trả lời bà: “Dạ...” 
Không lâu sau, Lục Tử Tranh bèn nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ chạy ra từ ga-ra dưới lầu, lao ra khỏi tòa nhà, từng chút từng chút, biến mất ở trong tầm mắt Lục Tử Tranh.
Tại sao trước đây vẫn chưa từng phát hiện, Giang Hoài Khê, thật ra cũng có nhiều chuyện riêng của cô ấy, thời gian, cũng không phải tự do như mình tưởng. Là cô trước đây vẫn chưa từng lưu ý, hay là, cô bây giờ, quá mức để ý?
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vẽ chữ X lên hàng rào ban công, lại nhẹ nhàng thổi một hơi ra, giữa không khí rét lạnh, nó ngưng tụ thành một làn khói trắng mỏng manh chậm rãi tung bay.
Cứ thế này đi, thế này đã tốt lắm rồi.
“Đứng ngẩn ngơ ở ngoài đó làm gì, trời lạnh, mau vào trong nhà.” Lục mẹ bất thình lình lên tiếng ở sau lưng cô.
Lục Tử Tranh nhất thời giật mình, cả người run lên một chốc, suýt tí nữa la lên vì hoảng sợ.
Lục mẹ thấy Lục Tử Tranh phản ứng quá đáng, bà vui khôn tả, cười nhạo cô: “Sao mà nhát gan dữ vậy...” 
Trong lòng Lục Tử Tranh bỗng dưng sinh ra ý niệm, cô đi tới, đưa tay ôm Lục mẹ, mềm giọng làm nũng: “Con nhát gan như vậy đó, con là quỷ nhát gan... Vì vậy, mẹ đừng có mà hù dọa con đó...” 
Lục mẹ một tay ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Được được được, sau này mẹ không dọa con nữa...” 
Ban đêm, Lục Tử Tranh nằm ở trên giường, nhắm chặt mắt lại, trở mình nhiều lần, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cô biết, cô lại mất ngủ, trong chốc lát lại khó chịu không thể tả.
Thường ngày, cô luôn ít khi có được một giấc ngủ an ổn tự nhiên, từ nhỏ liên tục dựa vào thuốc ngủ để vào giấc, sau này, khi đã kiểm soát được ý thức rồi, thì lại bắt đầu những giấc ngủ không sâu của cô.
Cô mở to mắt, nhìn bóng đêm hỗn độn bên ngoài cửa sổ, nghe gió bắc một chốc lại một chốc tập kích ô cửa sổ, khiến ô kính bên trong run bần bật, ầm ầm vang vọng.
Cô xoay người lại, nằm úp sấp chìa tay mở tủ ngăn kéo đầu giường, mò mẫm lấy ra một nhúm tóc đen mềm mại. Tết vài sợi được một chốc, lại dùng dây đỏ, cẩn thận buộc nó thật xinh xắn.
Lục Tử Tranh nhìn nhúm tóc mềm mại trong bóng tối hồi lâu, sau đó, đem nó đặt xuống phía dưới gối, nhắm hai mắt lại, thoáng cái nghe âm thanh gió bắc đập vào cửa sổ, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm...
Ý thức từ từ mơ hồ đi, dường như, có người đang nhẹ nhàng nói ở bên tai cô rằng: “Ngủ đi, đừng sợ, ngày mai sẽ tốt hơn...” 
Cuối học kì một của năm nhất đại học, Lục Tử Tranh vận khí không tốt nên bị cảm, nhưng mà cô lại không coi nó là chuyện đáng kể. Trong tiềm thức, Lục Tử Tranh sợ cái nơi gọi là bệnh viện đó, cô trước sau không cách nào quên được, cảm giác đau đớn đến mức tê tâm liệt phế lúc ba cô qua đời, ở nơi đó, dáng vẻ tất cả mọi người đều sầu khổ như nhau, bầu không khí ảm đạm xung quanh ép người khác thở không nỗi.
Nhưng mà, trận cảm cúm này lại không như trong dự liệu của cô, tưởng chừng qua mấy ngày sau sẽ khỏi, ngược lại nó càng trở nặng hơn. Trước giờ thể dục, Lục Tử Tranh đã cảm thấy cả người nóng hổi, nhưng cô lại quên mua nhiệt kế để đề phòng, cũng không định lên tiếng mượn dùng của bạn cùng phòng không quen biết, thế nên là liền mang theo cảm giác khó chịu, điềm nhiên như không đi học.
Bởi vì cuối kỳ phải thi chạy 2000 mét, nên những tiết thể dục gần đây đều bắt đầu bằng chạy bộ, xem như để luyện tập và thích ứng trước bài thi.
Lục Tử Tranh mọi khi vẫn đứng đầu trong những cuộc chạy bộ. Lúc chạy ngang qua khán đài, cô nhìn thấy Giang Hoài Khê cũng giống như thường ngày, đeo tai phone, nâng quyển sách, nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi ở phía trên, dương dương tự đắc.
Lục Tử Tranh vừa chạy vừa bất giác suy tư, thời tiết lạnh như vậy, cô ta không học tiết thể dục cũng chạy đến đây hóng gió sao, tư duy bình thường đấy à? Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tâm tư đã ngày càng bị nhiệt độ vùi lấp xuống. Cô cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, bước chân càng ngày càng nặng, hình như cô chạy hết nổi rồi...
Sau đó, cô thật sự không chạy được nữa...
Cô hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà vạn năm bất biến một màu trắng đáng sợ của bệnh viện, chói mắt đến ngột ngạt. Nặng nề dịch chuyển đầu, bỗng nhiên lại nhìn thấy người ở bên cạnh cô lại là Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường cô, yên lặng dửng dưng xem sách, ngón tay trắng nõn dài nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy trang sách, lúc lật qua, phát ra tiếng sàn sạt nhè nhẹ. Thời điểm nàng không nói lời nào, không tác oai tác quái, trái lại thật sự mang theo chút tao nhã của danh môn khuê tú.
Thấy Lục Tử Tranh đã tỉnh, Giang Hoài Khê buông sách xuống, cau mày nhìn cô, mang theo chút tức giận quát khẽ rằng: “Đúng là thật biết thể hiện, không biết mình phát sốt sao?” 
Lục Tử Tranh cảm thấy kỳ lạ, dường như trong giọng nói của nàng, cô lại nghe được vài phần đau lòng, cũng chỉ cho rằng bản thân mình sốt đến mức đầu óc hồ đồ mà thôi. Thế là sau đó liền hỏi nàng: “Cô đưa tôi tới đây?” 
Giang Hoài Khê một lần nữa cúi đầu cầm sách lên, tùy tiện lật lật: “Đừng quá cảm kích tôi, tôi chẳng qua là đúng lúc nhàn rỗi mà thôi.” 
Lục Tử Tranh bị nghẹn một lát, tiếng “cám ơn” sắp ra khỏi miệng cứ thế mà đình trệ trong cổ họng. Cô đánh giá Giang Hoài Khê, chợt phát hiện chóp mũi thanh tú cao thẳng của nàng tựa hồ có một tầng mồ hôi dày đặc, môi, ấy vậy mà lại mang màu tím nhạt. Hơi ngây người, lẽ nào là cô ta đưa mình đến đây giữa trời đông giá rét thế này? Xuất phát từ lương tâm vốn có của cô, cô hơi bất an hỏi: “Tại sao môi cô màu tím vậy?” 
Động tác lật sách của Giang Hoài Khê dừng lại một lát, ngẩng đầu yên lặng nhìn cô một chốc, nở một nụ cười, hỏi: “Chưa từng thử son môi màu tím sao? Tôi thấy màu sắc cũng không tệ lắm, muốn thử thì nói, tôi đưa cậu một ít là được.” Trong giọng điệu rõ ràng là cười nhạo kiến thức của cô thật nông cạn.
Lục Tử Tranh hít mội hơi, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều. Trở mình, không định tị nạnh với Giang Hoài Khê nữa. Vừa mới trở mình, liền nghe âm thanh đứng lên của Giang Hoài Khê: “Tôi đã giúp cậu xin nghỉ phép bên nhà trường, bệnh viện bên này không có sự đồng ý của tôi chắc chắn sẽ không cho cậu đi, cậu an tâm ở lại đây đi, tôi đi trước đây.” 
Lục Tử Tranh xoay người lại, vừa định hỏi nàng: “Cái quái gì mà bệnh viện không có sự đồng ý của cô thì sẽ không cho tôi đi?!” Nhưng mà, lại nhìn thấy Giang Hoài Khê khép cửa lại đi mất rồi.
Lục Tử Tranh ngủ mơ, giấc mơ khiến Lục Tử Tranh ngủ không được an ổn, lông mày không tự giác nhíu lại, mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, Giang Hoài Khê ban đầu, quả thật đáng ghét không chịu nỗi, ai cho phép nàng cứ ở trước mặt cô trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo hoài cơ chứ!


==============

Lời tác giả: Thật ra rất nhiều lúc, Lục Tử Tranh không thể hiểu được Giang Hoài Khê, nhưng ở trước mặt Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh lại tựa như một quyển sách mở.

================= 
Chương 12: 
Song, ý thức mông lung của Lục Tử Tranh rất nhanh lại bị cắn nuốt bởi tràn ngập hồi ức trong mơ, trong thấp thoáng, Lục Tử Tranh bất giác đính chính lại đánh giá của mình về Giang Hoài Khê một lần nữa. Ừm, sau này, thật ra cũng không đáng ghét tới như vậy...

Ý thức, liền lại trở về trong mơ...

Trong phòng bệnh, điện thoại vốn được Lục Tử Tranh đặt ở bên trong áo khoác không biết từ khi nào đã được người chu đáo lấy ra, đặt ở trên chiếc bàn bên cạnh. Giang Hoài Khê chân trước vừa mới đi, chân sau điện thoại liền vang lên. Lục Tử Tranh dùng một tay mạnh khỏe khó khăn mò mẫm điện thoại trên bàn, người gọi tới là Hứa Bách Hàm.

Nhận điện thoại, liền nghe giọng nói dịu dàng của Hứa Bách Hàm thân thiết hỏi thăm ở bên tai: “Tử Tranh, nghe người ta nói lúc em đang học đột nhiên ngất xỉu, làm sao vậy, đã khỏe chưa?” 

Lục Tử Tranh hạ giọng trấn an chị rằng: “Chị, không sao đâu, em chì sốt một tí thôi.” 
Hứa Bách Hàm vẫn không yên lòng, hỏi bệnh viện và phòng bệnh Lục Tử Tranh đang ở, nhất định phải đến thăm cô một chút mới an tâm.
Lục Tử Tranh buộc lòng phải nhẹ nhàng khuyên chị, nói chị biết rằng cô không có chuyện gì, không cần đặc biệt đến đây một chuyến, cô vào nước biển xong thì tối nay sẽ về ngay thôi.
Hứa Bách Hàm đi lại bất tiện, Lục Tử Tranh sao lại nhẫn tâm bởi vì chút chuyện cỏn con này mà phiền chị đi tới đi lui một chuyến chứ.
Hứa Bách Hàm vốn hiểu suy nghĩ của Lục Tử Tranh, cả tính tình vô cùng cố chấp của cô, chị cũng chỉ đành thôi. Dặn cô sau khi về trường nhớ ghé qua chị một chuyến, lại nhớ qua tới một chuyện khác, liền hỏi Lục Tử Tranh: “Em quen Giang bảo à, rất thân với em ấy sao?” 
Lục Tử Tranh sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp: “Giang bảo? Ai?” 
Hứa Bách Hàm nói: “Giang Hoài Khê đó. Vì người nhà họ Giang cưng chiều em ấy như bảo bối, thế nên tất cả mọi người đều gọi đùa em ấy là Giang bảo.” 
Lục Tử Tranh ngẩn ra, song không nhịn được vểnh môi nở nụ cười. Cô nhớ tới lần gặp mặt khi đó với Giang Hoài Xuyên, người nhà họ đích xác xem Giang Hoài Khê như bảo bối vậy. Lại vừa nghĩ đến khuôn mặt cao lãnh ngạo mạn của Giang Hoài Khê khi bị gọi đùa bằng cái tên này, đúng thật là một loại cảm giác vui sướng không tên mà.
Cô đạm nhạt trả lời tùy tiện: “Không thân lắm, chẳng qua là từng có vài lần duyên phận gặp mặt mà thôi.” 
Giọng nói của Hứa Bách Hàm mang theo chút nghi hoặc: “Vậy thì lạ thật, nghe mọi người nói, em ấy hình như rất lo lắng cho em. Lúc em ngất xỉu, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, em ấy ở trên khán đài lại ngay lập tức đứng dậy chạy tới. Sau đó cũng là em ấy gọi điện bảo người ta lái xe tới đây, tự mình ôm em lên xe đi tới bệnh viện. Ở trong ấn tượng của chị, em ấy không phải là một người hay thích giúp đỡ người khác, cũng như thân thiện với bạn học của mình.” 
Lục Tử Tranh thật không nghĩ đến quá trình sự việc lại như vậy, cũng có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của Giang Hoài Khê. Cô suy nghĩ một chút, hỏi Hứa Bách Hàm: “Trong ấn tượng của chị, cô ấy là dạng người thế nào?” 
Hứa Bách Hàm trầm ngâm nửa ngày, hồi đáp: “Trầm ổn bình tĩnh, xa cách lạnh lùng, dường như rằng em ấy chỉ sống trong thế giới của bản thân.” 
Lục Tử Tranh buồn cười nói: “Bề ngoài thì là bộ dáng đó, nhưng sự thật cũng có thể là cao ngạo tự đại, không coi ai ra gì.” 
Hứa Bách Hàm kinh ngạc: “Em cho là thế sao?” 
Lục Tử Tranh cười cười, nhớ tới dáng vẻ lúc Giang Hoài Khê đang chăm chú đọc sách, lại phủ nhận: “Không có, em chỉ tùy tiện nói bừa thôi, dù sao mỗi con người luôn có nhiều mặt mà. Nhưng mà bất kể là mặt nào, cô ấy và em đều không phải là người của một thế giới, sau khi về trường, em còn phải suy nghĩ nên trả lại ân tình cho cô ấy thế nào đây.” 
Hứa Bách Hàm thở dài, nếu như chưa thân với Lục Tử Tranh, e rằng người ta cũng chỉ cảm thấy em ấy xa cách lạnh lùng lại kiêu ngạo thôi. Nếu toàn bộ trả giá và báo đáp giữa người và người đều ngang nhau, nếu tất cả ân tình đều có thể một lần mà thanh toán xong, giữa người và người, lại làm sao có ràng buộc cùng liên hệ. Phần lớn người ta không cách nào làm bạn với Lục Tử Tranh được, bởi vì, em ấy luôn không cho bạn cơ hội khiến bản thân em ấy mắc nợ bạn.
Lúc sắp vào hết chai nước biển, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, là một người đàn ông trầm ổn mặc comple, trên tay cầm theo hai cái túi.
Lục Tử Tranh nhìn anh ta, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc rõ ràng.
Người đàn ông khách sáo cười cười về phía Lục Tử Tranh, lấy cà mèn giữ ấm ở trong túi ra, đặt ở bên trên chiếc bàn, nói: “Lục tiểu thư, đây là cơm tối tiểu thư bảo tôi mang đến cho cô, cô nhân lúc nó còn nóng mà ăn đi.” 
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn lên, chai nước biển đã vào hết, cô rung chiếc chuông đầu giường, bảo y tá tới đây rút kim ra, sau đó nói với người đàn ông mặc comple rằng: “Không cần, tôi sắp đi rồi. Thay tôi cám ơn Giang Hoài Khê.” 
Anh ta nhíu nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, thấp giọng khổ sở cầu xin: “Lục tiểu thư, tiểu thư nói bây giờ cô không thể xuất viện, ban đêm còn phải vào thêm nước biển, cô đừng nên làm khó chúng tôi.” 
Y tá đi vào rút kim ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nghe thấy lời của anh ta, liền một bên thì giúp Lục Tử Tranh dằn lại băng vải, một bên thì phụ họa khuyên nhủ Lục Tử Tranh: “Lục tiểu thư, bác sĩ bảo chị ban đêm còn phải vào thêm nước biển, nếu đã đến bệnh viện rồi, vậy hãy nên chữa bệnh cho dứt có được không?” 
Cô ta nhìn Lục Tử Tranh một chút, thấy vẻ mặt cô tựa hồ không có chút xíu lung lay nào, không thể làm gì khác hơn là giả bộ đáng thương: “Lục tiểu thư, tiểu thư nói rồi, bất kể dùng biện pháp gì đều phải giữ chị ở lại bệnh viện để vào thêm nước biển, xem tình hình chuyển biến thế nào. Khi cô ấy trở lại mà không nhìn thấy chị, chúng em cũng khỏi cần phải làm việc nữa mất.” 
Lục Tử Tranh kinh ngạc, cái mệnh lệnh bá đạo gì thế này. Cô hơi mất hứng hỏi ngược lại: “Lời của cô ta có trọng lượng như vậy sao? Lẽ nào bệnh viện này là do cô ta mở à?” 
Tiểu y tá gật đầu: “Lục tiểu thư không biết sao? Bệnh viện này đúng là thuộc về danh nghĩa của Giang tiểu thư.” 
Hai mắt Lục Tử Tranh tối sầm lại, Giang Hoài Khê, cô thắng rồi.
Nể mặt lời cầu xin vô cùng đáng thương của tiểu y tá, nể mặt khuôn mặt như trái khổ qua của người đàn ông mặc comple, Lục Tử Tranh đành phải lòng không cam tình không nguyện ở lại bệnh viện. 
Hơn tám giờ tối, quả nhiên y tá lại cầm theo một bình nước biển đi vào, đợi y tá châm kim xong dán băng gạc lại, cô mới như được giải tỏa hỏi cô ta rằng: “Ngày mai có vào nước biển nữa không?” 
Tiểu y tá cười cười, trả lời: “Lục tiểu thư yên tâm, ngày mai không có nữa, ngày mai là chị có thể xuất viện.” Nói xong, tiểu y tá lại không nhịn được tính nhiều chuyện mà hỏi Lục Tử Tranh: “Lục tiểu thư rất thân với tiểu thư sao?” 
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Không thân.” 
Tiểu y tá thức thời không nhiều chuyện thêm nữa.
Khi chai nước biển cạn hết là đã hơn chín giờ. Lục Tử Tranh đang tiếp điện thoại của mẹ cô, trả lời mẹ rằng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân. Vâng, được, mẹ ngủ đi, ngủ ngon.” 
Giang Hoài Khê đẩy cửa bước vào, khép cửa lại, dựa vào trên cửa, nhìn Lục Tử Tranh cúp điện thoại xong, cười như không cười bảo: “Lúc nói dối quả thật rất trôi chảy. Dì khẳng định không biết cậu tự chăm sóc bản thân tới mức phải nhập viện nhỉ.” 
Lục Tử Tranh cởi quần áo nằm xuống, lạnh nhạt tiễn khách: "Tôi chưa đi, ngày mai mới đi." Ý là đang nói "cô có thể trở về được rồi".
Lạch cạch một tiếng, đèn bỗng nhiên bị tắt hết, bốn phía tức thì một màu đen cô quạnh. Lục Tử Tranh không kịp phòng bị, không nhịn được thét một tiếng: “A...” 
Trong bóng tối có một tràn tiếng cười du dương vang lên, giọng nói của Giang Hoài Khê ẩn theo ý cười: “Lá gan nhỏ như vậy, dám ngủ một mình sao? Trước đến giờ tôi làm việc đều tới nơi tới chốn...” Đang khi nói chuyện, Lục Tử Tranh nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần, sau đó, cô liền nhìn thấy một bóng đen, ngồi ở trên chiếc ghế cạnh bên giường cô.
Giang Hoài Khê nói: “Ít khi tôi làm người tốt một lần, giúp người thì giúp cho chót thôi, cậu ngủ nhanh đi, ngủ rồi thì tôi có thể an tâm đi rồi. Tôi có lòng tốt giúp cậu, cậu sẽ không phá vỡ nguyên tắc làm việc của tôi, lấy oán trả ơn chứ?” 
Từ trong lỗ mũi của Lục Tử Tranh nhẹ nhàng phun ra một tiếng “a”, cô không nói lời nào. Tỏ ý rằng tôi đã ngủ, cô có thể đi rồi.
Cô một lòng một dạ muốn ngủ, đáng tiếc cô thường hay mất ngủ, càng muốn ngủ, lại càng ngủ không được. Cô nhắm mắt lại, một lần lại một lần đếm cừu, càng đếm lại càng tỉnh táo. Đêm đã khuya, gió bắc mạnh mẽ ập vào, mang đến từng cơn ớn lạnh.
Cô cảm nhận được, Giang Hoài Khê nhẹ nhàng đứng dậy, cơ hồ còn chưa nghe thấy tiếng bước chân, liền đã vang lên âm thanh cửa sổ được đóng lại. Không lâu sau, ghế dựa cạnh bên lại có tiếng hít thở truyền đến.
Gió bắc không tiến vào được, liền mất hứng mà mạnh mẽ tập kích cửa sổ, một cái, hai cái, ba cái...
Ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ, buồn ngủ bắt đầu nặng nề kéo tới, loáng thoáng nghe thấy có người gọi cô: “Lục Tử Tranh...” 
Sốt một ngày, Lục Tử Tranh từ lâu đã vô cùng mệt mỏi, bây giờ sự buồn ngủ lại kéo đến, một chút khí lực để trả lời cũng không có, chỉ muốn an ổn mà ngủ một giấc, cái gì cũng không cần nghĩ tới.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy có một giọng nói trầm nhẹ dịu dàng nỉ non ở bên tai cô rằng: “Ngủ đi, đừng sợ, ngày mai sẽ tốt thôi...” 
Lục Tử Tranh vừa mới tỉnh giấc, trong lúc nhất thời lại không nhận rõ đây là giấc mơ hay là hiện thực.
Lục mẹ gõ cửa đi vào, bưng một ly nước nóng cho Lục Tử Tranh, vuốt ve khuôn mặt của Lục Tử Tranh, yêu thương nói: “Chưa tỉnh ngủ sao, còn đang nằm mơ à...” 
Lục Tử Tranh đỡ lấy ly nước, nhìn khuôn mặt mẹ mình, cười cười. Tỉnh ngủ rồi sao, vừa mới tỉnh giấc, cảm giác như đã trải qua nhiều năm, điều giống nhau chính là, lúc tỉnh dậy, người dịu dàng bên tai ở trong mộng, vẫn không ở bên cạnh.
Hơn mười giờ sáng, Giang Hoài Khê mới hôm qua còn bảo rằng hôm nay có việc bận lại bất ngờ xuất hiện, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái trẻ, tóc dài xõa vai, comple thẳng tắp, vẻ mặt đạm nhạt, hàn khí bức người.
Lục Tử Tranh mở cửa, nhìn hai người họ, hơi kinh ngạc.
Giang Hoài Khê không khách sáo đẩy cửa rộng ra, một chân bước vào, vừa cởi giày vừa hỏi: “Dì có ở nhà không?” 
Lục Tử Tranh đóng cửa lại, trả lời: “Có, có chuyện gì sao.” Nói xong, lấy ra một đôi dép lê từ trong tủ giày, ngồi xổm người xuống đưa cho cô gái trẻ ấy, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên người cô gái ấy cầm theo hộp thuốc.
Quả nhiên, Giang Hoài Khê nói: “Tôi dẫn bác sĩ đến làm kiểm tra đơn giản cho dì một chút.” 
Lục Tử Tranh liếc mắt, lẳng lặng mà nhìn Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê đang cúi đầu nghiêm túc đổi giày. Lục Tử Tranh chợt cười không lên tiếng, nói: “Tôi đi gọi mẹ đến.” 
Lục mẹ cảm thấy các cô chuyện bé xé to, nhưng thấy Giang Hoài Khê cũng gọi người ta đến rồi, đành không tiện chối từ, buộc lòng phải đành phối hợp.
Cô gái trẻ đeo ống nghe bệnh khám nơi này một chút, lại khám nơi kia một chút, xoa bóp nơi này một chút, lại xoa bóp nơi kia một chút, tim Lục Tử Tranh theo động tác của cô ấy mà nhảy một cái lại một cái, không hề có một chút quy luật.
Sau một lát, cô gái rốt cục thu tay về, giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng: “Kiểm tra không có vấn đề gì. Có điều, nó cũng không thể nói lên điều gì cả, nếu như muốn một kết quả yên tâm hơn, thì hãy đến bệnh viện kiểm tra một lần đi.” 
Nhưng lúc Lục Tử Tranh nghe được từ “Không có vấn đề gì”, lòng liền an tâm hơn một nửa, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Lục mẹ cũng cười nói: “Ta đã nói với các con là không sao mà, còn phải đi bệnh viện gì chứ, đã có chuyện gì đâu. Hoài Khê nè, cám ơn con, phiền con quá.” 
Lục mẹ giữ Giang Hoài Khê và nữ bác sĩ ở lại nhà ăn cơm trưa, nữ bác sĩ vẻ mặt nhàn nhạt tỏ ý rằng phải về bệnh viện làm việc, Lục mẹ sợ làm lỡ công việc của cô ấy, cũng không tiện miễn cưỡng, bèn để Lục Tử Tranh tiễn cô ấy xuống lầu, Giang Hoài Khê cũng xuống theo.
Đến chỗ hàng lang, nữ bác sĩ liền khẽ vuốt cằm về phía Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê, ra hiệu hai người họ trở về được rồi.
Giang Hoài Khê cũng không khách sáo, dứt khoát xoay người tiến vào trong thang máy.
Lục Tử Tranh lại nghiêm túc nói cám ơn về phía cô ấy, sau đó mới cùng Giang Hoài Khê bước vào bên trong.
Trong thang máy, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh đứng ở hai bên trái phải, khoảng cách hơi xa, Lục Tử Tranh nhìn khe hở mỗi lần đóng mở của cửa thang máy, hờ hững nói: “Tôi thay mẹ cám ơn cô.” 
Giang Hoài Khê không vui, khẽ cười một tiếng: “Cậu không cám ơn tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy tiếng cám ơn khi nãy của cậu với bác sĩ lại nghe khá là chân thành nhỉ.” 
Lục Tử Tranh lảng sang chuyện khác: “Bác sĩ khi nãy tên là gì, hình như hơi quen.” 
Giang Hoài Khê cười rạng rỡ: “Ồ, cậu là đang coi trọng người ta trẻ tuổi đẹp mặt đấy sao? Bài ca quen mặt của cậu vốn lỗi thời rồi, tôi đoán có lẽ cậu quen người ta ở trong mơ thì có.” 
Lục Tử Tranh liếc mắt lườm Giang Hoài Khê một chút: “Tôi nghiêm túc đó.” 
Hình như cô thật sự đã từng gặp qua cô gái ấy ở đâu đó, chỉ là, trong thời gian ngắn lại nhớ không ra.
Giang Hoài Khê thu hồi nụ cười: “Sao cậu biết tôi không phải nghiêm túc? Em ấy tên là Giang Vong, nhỏ hơn cậu một tuổi, hiện nay đang độc thân, ừm, cậu vẫn còn hy vọng.” 
Lục Tử Tranh chế giễu lại: “Cô thật rất hiểu rõ nhỉ, tình trạng quan hệ mà cũng biết, chắc cũng đã từng tốn công sức một thời gian rồi phải không?” 
Giang Hoài Khê chuyển mắt nhìn Lục Tử Tranh một chút, nhíu mày nở nụ cười: “Bây giờ, là cậu đang cảm thấy hứng thú với tình sử của Giang Vong, hay là đang cảm thấy hứng thú với tình sử của tôi?” 
Lục Tử Tranh sững sờ, lập tức cúi đầu, không nhìn Giang Hoài Khê, nhàn nhạt đáp lại nàng: “Không may rằng tôi chẳng có hứng thú với cái nào cả.” 
“Ding dong” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Giang Hoài Khê nhanh chóng bước ra ngoài, Lục Tử Tranh theo sát phía sau, do dự nửa ngày, lúc gần đến cửa nhà, cô vẫn đưa tay kéo lại góc áo của Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê dừng bước lại, quay đầu nhìn Lục Tử Tranh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô đang sáng rực mà nhìn nàng, sắc mặt hơi ửng hồng, biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.
Lục Tử Tranh nói: “Hoài Khê, cám ơn cô.” 
Giang Hoài Khê nghiêm túc nhìn Lục Tử Tranh, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng nở nụ cười. Nàng đặt tay lên trên bàn tay của Lục Tử Tranh đang nắm góc áo mình, nhẹ nhàng nắm chặt, dẫn theo Lục Tử Tranh đi về phía trước: “Ừ, giờ mới hiểu chuyện này. Trẻ nhỏ dễ dạy.” 
Tay Giang Hoài Khê hơi lạnh, ấm áp từ trong lòng bàn tay của Lục Tử Tranh thổi đến một cảm giác mát mẻ vào trong lòng, khiến nó cũng từ từ ấm áp lên. Lục Tử Tranh không dám nắm lại tay của Giang Hoài Khê, chỉ mỗi một mình Giang Hoài Khê dùng sức nhẹ nhàng nắm nó, lòng cũng đã cảm thấy an yên cực kỳ.
Có lúc, cầm quá chặt dùng quá sức, lại dễ dàng bị buông lỏng ra, bởi vì cuối cùng rồi sẽ mệt mỏi, rồi sẽ buông lơi; Cứ như vậy, không chặt không lỏng, bởi vì cẩn thận mà từng li từng tí, biết đâu nó sẽ được dài lâu, đúng hay không?
=============
Lời tác giả: Nhìn thấy một đoạn lời bài hát, cảm thấy rằng nó có thể giải thích hoàn mỹ về tâm tình của Lục Tử Tranh.
Không có bắt đầu tốt đẹp, sẽ không có kết quả tàn khốc.
Giả vờ như không hề để ý, lòng thì đang xoắn xuýt ngột ngạt.
Tôi không phải là không còn tin tưởng vào tình yêu, mà là tôi không còn tin vào bản thân mình.
Hãy xem như là tôi không chịu đựng được, tôi không có can đảm.
Được rồi, là tôi không dám yêu em, là tôi sợ lại bị chia lìa.
Cái gọi là tình yêu sâu đậm, đều sẽ sớm lụi tàn mà thôi.
Chỉ có thể khoanh tay bất lực mà bảo vệ hồi ức.
Trốn tránh ánh mắt của em, tôi nín thở, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tiết lộ tâm tư của mình.
Tôi đã từng muốn nói cho toàn bộ thế giới này biết rằng, em chính là bí mật mà tôi chôn giấu dưới đáy lòng.
(Bài hát trên là bài Không Dám Yêu Em/不敢爱你 của Trần Khôn).
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna