Google.com.vn Đọc truyện Online

19/6/18

Cô Trịch Ôn Nhu - Chương 19 + 20

Đăng bởi Ngân Giang | 19/6/18 | 0 nhận xét
Chương 19:
Buổi tối Lục Tử Tranh tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên ghế trong phòng sách, mở laptop tìm đài radio âm nhạc theo yêu cầu thường nghe, nhắm mắt lại cho tư tưởng chạy không cùng âm nhạc, nhỏ giọng mà khe khẽ ngâm nga.
Chủ đài rủ rỉ vài câu nói thú vị xong, sau là bài hát “Người Tuyết” của Phạm Hiểu Huyên: “... Em si ngốc, si ngốc mà chờ đợi, tuyết, từng hạt rồi từng hạt, mang đến duyên phận của em và anh, tình yêu của em vì anh mà nảy nở, bàn tay của anh chạm vào nỗi đau của em... Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại...” 

Lục Tử Tranh mở mắt ra, dựa vào lưng ghế tựa, nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, yên tĩnh lắng nghe giọng hát ấm áp lẫn bi thương...

Cô kéo gần ghế tựa đến bàn học, ghế xoay chậm rãi dịch chuyển trên sàn nhà, phát ra một tiếng vang trầm nặng, bị chôn vùi ở bên trong giai điệu duy mỹ.

Lục Tử Tranh kéo ngăn kéo bàn học ra, lấy tấm hình Giang Hoài Khê đưa cô trong ngăn kéo, người tuyết vẫn đang cười.

“... Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại...” 

Mùa xuân chung quy cũng sẽ đến, cuối cùng thì người tuyết cũng sẽ tan, sự đợi chờ cũng bất quá chỉ là sự uổng công...

Nhưng mà, Giang Hoài Khê nói với cô: “Ở đây, đóa hoa dùng vui sướng mà tưới nước, mãi mãi sẽ không héo tàn.” 

Từ lúc cô một lần lại một lần thất vọng, sớm đã hiểu cái ác ý sẽ mãi mãi tồn tại, nhưng, lời như vậy, lại được nói ra từ trong miệng Giang Hoài Khê vốn ít nói lời hay, vẫn khiến cô động tâm.

Lại như giờ đây khi cô nhìn ánh trăng tròn, ở thời điểm khác, nó chỉ là một trăng khuyết như cung, nhưng không thể bởi vì bạn đã thấy rất nhiều trăng khuyết, thì lại bỏ đi sự tồn tại của trăng tròn, đây là một vấn đề liên quan đến xác suất và vận mệnh.

Đáy lòng Lục Tử Tranh suy tư, có lẽ, Giang Hoài Khê chính là vành trăng tròn này, có lẽ, cô ấy có thể là một vận may của bản thân mình tuy xác suất rất nhỏ bé chăng?

Trong những năm này, Giang Hoài Khê luôn có vài lúc như vậy, khiến lòng Lục Tử Tranh chộn rộn, đáng tiếc, cô không có can đảm để thử...

Tâm tình càng kiềm chế càng ứ đọng, thì lại càng kêu gào muốn phóng thích ra ngoài. Hôm nay, sau nhiều năm quen biết với Giang Hoài Khê, rốt cục tình cảm bắt đầu muốn vượt lên trên lý trí, chiếm thế thượng phong rồi...

Nếu như cô lại thử lần nữa? Nếu như cô có can đảm để tin tưởng một lần, tin tưởng rằng Giang Hoài Khê sẽ không giống như những người khác? Nếu như, nếu như cô có can đảm, dốc thân một trận, đánh cược một lần rằng Giang Hoài Khê là may mắn một phần vạn của cô?

Giang Hoài Khê sẽ khiến cô thua sao?

Lục Tử Tranh nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, khóe môi hiện ra ý cười mơ hồ. Cô lật bức ảnh lại, rút ra một cây bút đánh dấu trên ống đựng bút của bàn học, ở mặt sau của nó, nghiêm túc viết xuống vài chữ đơn giản: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thường quyên (1) 

Vừa viết xong chữ “Quyên” cuối cùng, lúc định hạ xuống một dấu chấm tròn viên mãn, ngòi bút vừa đặt xuống, điện thoại đặt ở trên bàn sách lại bắt đầu rung động kịch liệt lên.

Lục Tử Tranh ngừng động tác, dùng dư quang quét qua một chút, ý cười nơi khóe môi, dần dần bắt đầu biến mất không còn tăm hơi...

Trên màn hình điện thoại, ở chỗ biểu hiện người gọi đến, lập lòe hai chữ lớn “Liên Huyên”.

Cô nắm bút, nhìn hai chữ “Liên Huyên” ấy, thật lâu không hề phản ứng, luôn nghĩ rằng một giây sau điện thoại sẽ ngừng rung, hai chữ này sẽ biến mất không còn tăm hơi, điện thoại sẽ khôi phục lại sự yên lặng, tất cả, sẽ trở về nguyên dạng. Nhưng mà, điện thoại vẫn không chịu bỏ cuộc mà rung lên, không dừng không nghỉ...

Cuối cùng, cô vẫn buông xuống bút trong tay, thỏa hiệp mà nhận cuộc gọi đến.

Giọng nói của Liên Huyên, mang theo niềm vui vẻ không che giấu được: “Tử Tranh, cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại mình rồi...” 

Giọng nói của Lục Tử Tranh, nhưng mang theo niềm khách sáo xa lạ: “Liên tổng, đã trễ thế này, có chuyện gì không?” 

“Tử Tranh, nhất định phải có việc, mình mới có thể tìm cậu sao?” Giọng nói của nàng ta, là vẻ thất vọng mà Lục Tử Tranh nghe ra được.

Lục Tử Tranh vẫn không hề bị lay động: “Liên tổng?” 

Liên Huyên cười khổ một tiếng, giọng điệu chua chát: “Mình muốn gặp cậu, Tử Tranh, mình ở bên ngoài tiểu khu cậu, xuống đây gặp mình có được không?” 

Trong lòng Lục Tử Tranh không khỏi cười lạnh một tiếng, cô nhìn không rõ là Liên Huyên đang diễn trò gì, năm đó nàng ta nhẫn tâm tuyệt tình, sau cơn đau đớn khóc lóc thì cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, bây giờ, nàng ta lại liên tục lấy lòng cùng dây dưa, lại là vì cái gì, cô nhìn không rõ.

Là áy náy đối với người bị nàng ta tổn thương của năm đó sao? Không, đến nay, nàng ta đều biểu hiện như hai người chỉ là bạn học bình thường chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui.

Là ám chỉ đối với người đã từng thích nàng ta của năm đó sao? Buồn cười, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng ta hôm qua cũng không phải là vật trang trí.

Bất luận Liên Huyên của bây giờ đang cất giấu tâm tư gì, Lục Tử Tranh cũng đã không còn tâm sức và hứng thú để đi tìm hiểu nữa. Giọng nói cô lạnh nhạt định muốn từ chối, nhưng Liên Huyên như phát giác ra, giọng nói nhu nhược cầu khẩn rằng: “Tử Tranh, đừng quyết tuyệt với mình như vậy có được không, hôm nay, là sinh nhật của mình, xem như, thỏa mãn một ước nguyện của mình có được không...” 

Lục Tử Tranh chưa từng nghe giọng điệu ủy khúc cầu toàn (2) của Liên Huyên thế này, ngày 26 tháng 12, lúc tiếng chuông 0 giờ vang lên, cô liền nhớ tới nó, nhưng cũng chỉ là nhớ thoảng qua mà thôi.

“Tử Tranh, gặp mặt mình được không?” Liên Huyên của tối nay tựa hồ vô cùng yếu đuối, giọng nói mơ hồ mang theo chút nghẹn ngào.

Lục Tử Tranh cuối cùng cũng không đành lòng, cắn môi, nhẹ nhàng đáp lại nàng ta một tiếng, được rồi.

Tối nay không có tuyết rơi, gió lớn hơn rất nhiều so với đêm qua, Lục Tử Tranh từng bước từng bước chậm chạp đi về hướng cửa tiểu khu, xa xa liền có thể trông thấy, Liên Huyên đang đứng bên cạnh xe, nhìn cô từng bước từng bước đi về phía nàng ta, hai gò má vốn đang thanh lãnh, lúc nhìn thấy cô, trong nháy mắt lại hiện ra một nét cười vui sướng.

Trên người nàng ta chỉ mặc một bộ dạ phục màu đỏ lộ vai, tóc dài phiêu diêu nhẹ nhàng trong gió, thân thể, run bần bật.

Dần dần đến gần, Lục Tử Tranh nhìn thấy đôi mắt Liên Huyên, xán lạn như ngôi sao, môi đã lạnh đến trắng bệch: “Tử Tranh, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” 
Lục Tử Tranh nhàn nhạt trả lời: “Lên xe trước đi.” Bên trong cô mặc chiếc áo len, ở ngoài khoác áo khoác, vẫn cảm thấy gió lạnh đến thấu xương, cô không biết Liên Huyên ăn mặc bộ đồ dạ hội mỏng manh lộ vai kia, sao có thể đứng thẳng trước gió thế này được.

Nụ cười Liên Huyên càng thêm xán lạn, quay người đi nhanh về phía bên kia xe ân cần mà giúp Lục Tử Tranh mở cửa xe ra, sau khi thấy cô lên xe, mới đóng cửa lại rồi lại đi một vòng về, ngồi lên xe.

Sau khi lên xe, Liên Huyên mới xoa xoa tay, chuyển mắt cười nói với Lục Tử Tranh rằng: “Lạnh quá đi, nếu cậu chậm chút nữa, có lẽ mình đã bị chết cóng ở cạnh xe rồi.” 

Lục Tử Tranh lại không thèm nhìn về nàng ta, tẻ nhạt trả lời: “Cô có thể chờ tôi trên xe.” 

Khuôn mặt Liên Huyên cong cong lại, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu một bên má: “Mình không chờ được, chỉ muốn ở thời khắc cậu xuất hiện là có thể nhìn thấy cậu.” 

Lục Tử Tranh giữ nguyên trầm mặc, Liên Huyên cũng không để ý, khởi động xe, chuyển đề tài hỏi: “Hoa đưa cho cậu ngày Giáng Sinh ấy, có thích không?” 

Lục Tử Tranh hơi kinh ngạc, khi đó, cô một chút cũng không cân nhắc về khả năng người tặng là Liên Huyên.

Cô nhìn phố cảnh nhanh chóng thụt lùi bên ngoài cửa xe, lãnh đạm nói: “Khiến Liên tổng tốn kém rồi.” 

Liên Huyên nhíu nhíu mày, mất hứng sửa lại: “Tử Tranh, chúng ta không phải quan hệ hợp tác cấp trên cấp dưới nữa, gọi tên mình được không?” 

Lục Tử Tranh chỉ lại cười nhạt, quay đầu nhìn về Liên Huyên: “Giao tình của tôi và Liên tổng, sợ là còn chưa tới mức để tôi gọi thẳng tên cô đâu nhỉ.” 

Liên Huyên nghe vậy, thân thể run lên, cắn cắn môi, nhìn Lục Tử Tranh một lát, song lại trầm mặc.

Một đường không nói nữa, Lục Tử Tranh không hỏi Liên Huyên về chỗ cần đến, Liên Huyên cũng không cho hay. Lục Tử Tranh nghiêng mặt, hết sức chuyên chú mà nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, từ đèn đường rối ren của phố xá sầm uất, dần dần đến đại lộ trống trải chỉ có dòng xe cộ thẳng tắp, sau đó, dềnh dàng một lát, lại lên cao tốc...

Lục Tử Tranh đơn giản nhắm hai mắt lại, chờ đợi sự dừng xe cuối cùng của Liên Huyên.

Không biết chạy bao lâu, Liên Huyên rốt cục cũng dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, sau khi cùng một người trông vẻ như bảo an lấy giấy chứng nhận gì đó, xe lại giảm tốc độ xuống chậm chạp lái vào.

Lục Tử Tranh mở mắt ra, chỉ cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa xe có một sự quen mắt không tên, nhưng nhất thời lại nhớ không rõ đã gặp qua ở nơi nào.

Liên Huyên rốt cục cũng mở miệng: “Tử Tranh, còn nhớ nơi này sao?” 


Nàng ta ngừng xe, cười ra hiệu Lục Tử Tranh xuống xe, nhìn đồng cỏ hoàn toàn trống trải phía trước, vẻ mặt tràn đầy nỗi hoài niệm.

Lục Tử Tranh ngắm nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy tấm bảng “Vườn Thiên Tân”, rốt cục cũng nhận ra chỗ này. Liên Huyên vậy mà lại mang cô đi lên cao tốc, lái xe ít nhất ba tiếng để tới cái thành phố nằm giữa Lâm Châu và Cư Châu này, là “Vườn Thiên Tân” mà thời trung học phổ thông các cô đã từng tới đây du lịch, chuyện này nằm ngoài tất cả dự liệu của Lục Tử Tranh.

Cô khó có thể tin mà nhìn Liên Huyên, Liên Huyên lại chỉ cười cười hờ hững với cô, giẫm giày cao gót dài nhỏ, dạ phục đơn bạc chập chờn, cơ thể run rẩy mà đi về phía sườn cỏ.

Lục Tử Tranh đứng tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn bóng lưng đi xa của nàng ta, tâm tư muôn vàn.

Liên Huyên quay người lại, xinh đẹp cười nói: “Tử Tranh, tới đây...” 

Bóng người đơn bạc dịu dàng của Liên Huyên ở trên đồi cao, dần dần trùng lặp với bóng người trong hồi ức của cô, năm đó, Liên Huyên cũng đứng ở nơi đó như thế, giọng điệu mềm mại mà gọi cô: “Tử Tranh, tới đây...” 

Lục Tử Tranh bất giác nghe theo tiếng gọi của nàng ta, nhìn nàng ta, từng bước từng bước đi về phía trên.

Liên Huyên giẫm giày cao gót một nghiêng một ngã đi về chỗ cao nhất bên sườn, hơi hơi chỉnh lại làn váy của dạ phục, cứ thế mà ngồi trên mặt đất. Nàng ta ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, giọng điệu vui vẻ như đứa trẻ, duỗi tay chỉ vào bầu trời, ngoái đầu lại cười nói với Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, cậu nhìn, hai ngôi sao ấy ở chỗ đó kìa.” 

Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ, tối nay trăng tròn, bầu trời đêm chỉ vẻn vẹn có mấy ngôi sao không rõ, ở phương xa xa cách mặt trăng, lại có hai ngôi sao, vô cùng sáng rực. Cùng hai ngôi sao mà năm đó cô và Liên Huyên nằm ở nơi đây nhìn lên, thật rất giống, khoảng cách giữa hai ngôi sao, vẫn gần như vậy, phảng phất như những năm này, chúng nó vẫn luôn ở nơi đó, chưa từng rời xa bao giờ.

Lục Tử Tranh ngồi xuống ở bên cạnh Liên Huyên, nhìn ý cười nổi bật trên gương mặt nàng ta, gió thổi qua, mái tóc trước trán che khuất lấy đôi mắt sáng sủa của nàng ta, hai tay nàng ta vòng ngực, lạnh run người. Lục Tử Tranh đưa tay cởi đi áo khoác trên người mình, khoác vào trên cơ thể run rẩy của Liên Huyên, không cầm được cũng rùng mình một cái.

Hai tay Liên Huyên siết chặt áo khoác, đôi mắt không chớp nhìn về Lục Tử Tranh, sóng mắt lưu chuyển, dường như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nhưng Lục Tử Tranh chỉ nhìn nàng ta một chút, liền chuyển ánh mắt đến phía bầu trời đêm, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, lại càng tịch liêu hơn ở trong màn đêm tối: “Không giống nhau, chúng nó trong mắt tôi, đã đi rất xa rất xa, khoảng cách cũng đã rất xa rất xa.” Cô cúi đầu, nhìn bóng đêm mênh mông phía xa, thấp giọng nói rằng: “Tưởng rằng vẫn còn ở vị trí ban đầu, nhưng thật ra đã không còn là khoảng cách vốn dĩ nữa.” 

Đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Lục Tử Tranh của Liên Huyên dần dần ảm đạm, nàng ta ôm chặt áo khoác của Lục Tử Tranh trên người mình, nhưng vẫn cảm thấy thân thể ngày càng lạnh lẽo đi. Nàng ta hơi dịch chuyển thân thể đến gần Lục Tử Tranh, mở rộng áo khoác ra, một bên khoác trên vai Lục Tử Tranh, một bên khoác trên cánh tay của mình, đầu, nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, nghe mình kể một câu chuyện cũ được không?” 

Lục Tử Tranh không đẩy đầu nàng ta ra, tùy lời thầm thì trên bả vai của mình, ánh mắt rơi vào trên mặt cỏ khô vàng dưới chân, tâm tư xa xăm...

Hoa đẹp không thường nở, tiệc vui vốn chóng tàn, bụi cỏ khô héo mùa đông trước mắt, mặc dù sẽ lại xanh biếc vào mùa xuân năm sau, nhưng cũng không phải là màu xanh tươi của bụi cỏ năm đó. Nơi này cảnh vẫn như cũ, Liên Huyên bên cạnh vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng có vài thứ, đã không còn giống như trước nữa.

Nghe xem, nhịp tim cô bây giờ là ổn định, là quy luật như vậy.

Lục Tử Tranh nghiêm túc suy nghĩ, Giang Hoài Khê đã hết sốt chưa nhỉ?
-----------

Chú thích:

(1) Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thường quyên: Hai câu thơ trong bài thơ Thủy điệu ca đầu – Trung thu của Tô Thức, nghĩa là “Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.” 

(2) ủy khúc cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
================== 
Chương 20:

Liên Huyên tựa vào vai Lục Tử Tranh, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, xa xăm như có như không: “Trước đây có một bé gái, vì ông nội và ông ngoại cô bé là huynh đệ chí cốt nên cha mẹ cô bé đã được hứa hôn từ lúc còn nhỏ. Mẹ của cô bé rất yêu cha của cô bé, nhưng vào lúc cô bé 11 tuổi, cha cô bé dẫn về một người phụ nữ và một bé trai 9 tuổi, mẹ cô bé hai năm sau vì âu sầu mà chết, vào năm đó cô bé bị cha đưa sang nước Anh để du học, gần như lưu vong. Ba năm sau, cô bé ở nước Anh mắc bệnh suýt nữa mất mạng, ông ngoại tạo áp lực với ông nội của cô bé, ông nội vì thấy hổ thẹn với huynh đệ ngày xưa, cuối cùng đành phải thu hồi quyền lực của cha cô bé trong công ty, gọi cô bé về, tuyên bố cô bé là người thừa kế duy nhất của công ty. Vì được sự giúp đỡ và thương tiếc của ông nội, nhiều năm qua cô bé vẫn luôn như băng mỏng trên giày, e sợ rằng mình sẽ có bất kỳ một bước đi sai lầm nào.” 
Nàng ta thấy Lục Tử Tranh không có bất kỳ phản ứng nào, dùng mái tóc mềm cọ cọ vào cổ Lục Tử Tranh, nhẹ giọng nói rằng: “Tử Tranh, cậu đoán xem, cô bé trong chuyện xưa này là ai?” 

Lần đầu tiên Lục Tử Tranh nghe được Liên Huyên kể về gia cảnh của mình, dù rằng nàng ta kể chuyện với giọng điệu nhẹ như mây gió, nhưng Lục Tử Tranh cũng nghe được khó khăn và chua xót trong đó, mất mẹ lúc còn nhỏ, lưu lạc bên nước ngoài, đối với một đứa trẻ 13 tuổi mà nói, vất vả trong đó không hề ít chút nào. Nếu như là buổi tối của nhiều năm trước, nhất định cô sẽ đau lòng mà ôm Liên Huyên vào lòng, muốn bồi thường tất cả uất ức thay cho cha nàng ta, nhưng mà bây giờ, cô chỉ thở dài, cảm thấy phiền muộn vô hạn.

Liên Huyên biết Lục Tử Tranh nhất định hiểu được nàng ta đang nói chuyện gì, cô chưa trả lời nàng ta, cũng không ảnh hưởng đến lời tiếp theo của nàng ta: “Lúc mẹ qua đời đã lập di chúc, nếu cha lấy vợ kế, tài sản phía sau bà sẽ đóng góp hết cho tổ chức từ thiện, nhờ vào đó mà uy hiếp cha, khiến ông không dám manh động. Trước khi bà chết, đã tràn đầy căm hận mà nói với người phụ nữ kia rằng, bà muốn bà ta đời này không bước vào cổng của nhà họ Liên được, muốn cho con trai của bà ta, vĩnh viễn đội cái danh con riêng này. Sau khi ông nội đón mình về, liền không cho cha dẫn bọn họ về nhà họ Liên. Vậy mà hôm nay, ông nội vì bệnh nên đi tới An Châu để dưỡng bệnh, cha lại dẫn người phụ nữ kia và con trai của bà ta, ngang nhiên xuất hiện ở trong yến hội sinh nhật mình, ra cái dáng vẻ như phụ từ tử hiếu, phu thê tình thâm.” 

Nàng ta ngừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mang theo thất vọng: “Lúc đó đột nhiên mình cảm thấy thật trào phúng, cần gì phải tổ chức yến hội phung phí như vậy chứ, nhìn cảnh náo nhiệt ồn ào ở xung quanh, mình không biết bọn họ đang vui mừng chúc tụng cái gì nữa. Ngay cả mình cũng không tìm được giá trị tồn tại của bản thân, lại có ai, là vì sự tồn tại của mình mà cảm thấy vui mừng chứ...” 

Lục Tử Tranh cảm thấy áo len mình ẩm ướt, liên lụy đến lòng của cô, cũng ướt theo. Rốt cục, cô vẫn mềm lòng, gọi lên một tiếng từ lúc tương phùng tới nay vẫn chưa gọi: “Liên Huyên...” 

Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Liên Huyên, sinh nhật vui vẻ.” 

Cô thấy Liên Huyên hơi ngẩng mặt lên từ bả vai của cô, trong tròng mắt lan tràn nước mắt óng ánh, gò má cong lên một nụ cười vui vẻ: “Tử Tranh, từ lúc gặp lại tới nay, mình vẫn luôn chờ mong, chờ mong cậu gọi mình một tiếng như vậy.” 

Liên Huyên nói: “Mẹ đời này không biết đi tranh thủ tình yêu của bà, bà chỉ biết là, không thể buông tay những thứ nên thuộc về bà, là chồng, là danh phận, là tài sản phía sau bà. Vì vậy, bà chỉ biết dạy mình, giúp bà bảo vệ những thứ vốn nên thuộc về mình. Bà không nói cho mình biết, dù cho bảo vệ được nhưng lại không vui vẻ, có phải là nên buông tay. Nếu như chiếm được nhưng nó vốn không phải là thứ mong muốn, có phải là nên từ bỏ. Tử Tranh, cậu dạy mình với.” 

Lục Tử Tranh sâu sắc mà nhìn Liên Huyên một chút, sau lại lảng tránh vấn đề này, xoay đầu nhẹ giọng an ủi nàng ta: “Cậu sẽ vui vẻ.” Bản thân Liên Huyên cũng không biết mình muốn cái gì, cô sao lại dạy được nàng ta chứ. Cô không biết Liên Huyên muốn đáp án thế nào từ cô, hoặc có lẽ, kỳ thực Liên Huyên cũng không thật sự mong rằng cô có thể cho nàng ta đáp án.

Liên Huyên xa xăm mà thở dài một hơi, có chút hoài niệm nói: “Tử Tranh, từ lúc mẹ đi đến nay, những ngày tháng vui vẻ nhất của mình, cũng chỉ có mỗi một năm ngắn ngủi cùng cậu, từ đó về sau, e rằng khó mà có nữa.” 

Lục Tử Tranh nhìn thấy Liên Huyên của năm đó vốn vui vẻ xinh đẹp khiến lòng cô mê say, bây giờ lại lan tràn cay đắng và phiền muộn, tâm trạng cũng không khỏi chìm xuống một chút. Lại thấy Liên Huyên ngẩng đầu lên từ trên vai cô, nhìn quanh bốn phía, ngón tay nhỏ bé xa xăm chỉ vào phương xa tan vỡ: “Mình nhớ ở đó có một đài câu cá, khi đó cậu đần độn tới nỗi một con cá cũng không câu được; Bên cạnh nơi đó là khu vui chơi trên nước, lúc ấy cậu nhát gan, không dám đi một mình qua cầu xích. Gần đó, là ký túc xá nơi chúng ta nghỉ ngơi, buổi tối được quản rất nghiêm ngặt, quản lý rất hung dữ, nhưng lúc đó cậu rất can đảm, nhất định muốn dẫn mình tới nơi này, kết quả bị quản lý phát hiện, một đường chạy, một đường cười...” 

“Một đường chạy, một đường cười...” Chữ “cười” cuối cùng kia, chôn vùi bên trong nụ cười khổ của Liên Huyên.

Tất cả những thứ nàng ta nói, Lục Tử Tranh vẫn đều nhớ rõ. Thời điểm thích Liên Huyên của nhiều năm trước, nhớ lại thì lòng ngọt như mật, rất lâu sau khi Liên Huyên rời đi, nhớ lại, lòng đau như xát muối.
Khi đó mỗi năm đoàn đều tổ chức du lịch mùa xuân, Lục Tử Tranh vốn luôn luôn không tham gia vào loại hoạt động tập thể ấy, bởi vì mỗi lần tự do lựa chọn ký túc xá để ở chung, cô sẽ đối mặt với tình cảnh lúng túng bởi không ai muốn ở cùng cô. Lần đó, là vì Liên Huyên, nên ngoại lệ.

Liên Huyên mời cô ở chung ký túc xá với nàng ta, đồng thời, bởi vì địa điểm du lịch mùa xuân là một sản nghiệp của nhà họ Liên, thân phận Liên Huyên đặc biệt, các cô có thể xin hai người một phòng, Lục Tử Tranh tất nhiên là không chút do dự mà đáp ứng nàng ta, đồng thời, mong đợi vạn phần.

Trên đường du xuân, Liên Huyên một đường đều ở bên cạnh cô, sau khi cùng cả đội tham quan vài phòng trưng bày xong, Liên Huyên liền xin phép giáo viên để được tự do hoạt động với Lục Tử Tranh. Thế là, du xuân tập thể lại thành du lịch của hai người các cô.

Đúng lúc thời kỳ cỏ mọc én bay, cảnh “xuân” tốt đẹp, Liên Huyên bèn nổi lên hứng thú muốn vẽ vật thực, thế là hai người tìm một chỗ tốt, Lục Tử Tranh có thể yên tĩnh câu cá, Liên Huyên có thể thỏa thích mà vẽ tranh, song phương không quấy rầy lẫn nhau.

Mà khi Lục Tử Tranh thuê cần câu xong, thả mồi nhử xuống, lúc chuyên tâm muốn câu cá, Liên Huyên lại nhìn chăm chú cô nửa ngày, trêu ghẹo nói: “Cảnh vật nơi này tuy đẹp, cũng không bằng một phần vạn của Tử Tranh.” 

Khuôn mặt Lục Tử Tranh, trong nháy mắt liền hồng thấu.

Liên Huyên lại càng ngày càng đắc ý, lâm thời nảy lòng tham nói: “Tử Tranh cậu đẹp như vẽ, mình sao có thể bỏ qua đây, để mình vẽ cậu ra, giữ lại khoảnh khắc mỹ lệ thế này nhé.” 

Lục Tử Tranh xấu hổ, tất nhiên không chịu, thả cần câu muốn đứng dậy cướp đi bàn vẽ của Liên Huyên, Liên Huyên nhưng nhíu nhíu mày, tràn đầy đứng đắn căn dặn cô: “Tử Tranh, đừng cử động.” 

Lục Tử Tranh thấy nàng ta nghiêm túc, mặc dù vẫn ngượng ngùng, tâm trạng nhưng lại vui vẻ, vẫn thuận theo Liên Huyên, một lần nữa cầm cần câu lên nghiêm túc làm người mẫu của nàng ta.

Sau đó, Liên Huyên đều chế giễu cô, câu nửa ngày, nhưng ngay cả một con cá cũng không câu được. Nàng ta nhưng lại không biết, không phải do Lục Tử Tranh ngốc mà không cảm nhận được cá mắc câu, chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tranh vẽ của nàng ta, cho nên không dám làm bừa, chỉ tùy con cá ăn lấy mồi nhử, ung dung mà bơi mất.

Bức tranh ấy về sau, Lục Tử Tranh vẫn chưa từng đòi hỏi thành công, Liên Huyên nói, nàng ta muốn đem về nhà, trang hoàng ở trong phòng ngủ, thế thì, lúc đầu tiên sau khi mở mắt ra, lúc cuối cùng sau khi nhắm mắt lại, trông thấy đều có thể là cô.

Liên Huyên khi đó nói dịu dàng nghiêm túc như vậy, Lục Tử Tranh cơ hồ muốn mắc vào một trong ba ảo tưởng lớn của đời người, gọi là, cô ấy cũng thích mình.

Sau đó, các cô cùng đi đài câu cá khác trong khu vui chơi, cầu treo ở đó bày biện mạo hiểm kích thích, tiếng kinh hô tiếng cười đùa không dứt bên tai, Liên Huyên đối với lần đó lại không hề hứng thú, nhưng Lục Tử Tranh lại muốn thử xem sao, Liên Huyên bèn khích lệ cô đi thử một lần. Nhưng mà, cô có lòng lại không có can đảm, đi trên cầu chưa được vài bước, bởi vì bước đi của bạn học phía trước vừa lớn lại nặng, cầu bắt đầu lắc lư dữ dội, mặt cầu bắt đầu sa xuống tấm gỗ lát thành, làm ướt mặt giày của cô. Hai tay Lục Tử Tranh nắm thật chặt xích sắt, hai chân không dám tiếp tục bước thêm nữa.

Liên Huyên không biết khi nào cũng đi tới cầu, nhẹ nhàng kéo tay cô qua, cười động viên cô: “Tử Tranh, đừng sợ, mình nắm tay cậu, có rơi xuống nước, cũng có mình ở bên cậu.” 

Cô nắm chặt hai tay Liên Huyên, như nắm chắt toàn bộ thế giới, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra dũng khí vô hạn, có Liên Huyên ở bên cạnh cô, đừng nói là một cầu treo nho nhỏ thế này, dù cho núi đao biển lửa, trên trời dưới đất, cô cũng không sợ hãi nữa. Thế là, thong dong vượt qua cái hồ nhỏ này, dắt tay đi qua cầu treo đong đưa kia.

Sau khi kết thúc tiệc tối trở về ký túc xá, đến giờ giới nghiêm ban đêm, Lục Tử Tranh ở bệ cửa sổ đếm lấy những vì sao, xa xa mà trông thấy nơi sườn cỏ phương xa, đột nhiên sinh ra cảm xúc lãng mạn vô hạn, nhất định phải giựt giây Liên Huyên đi cùng.

“Bầu trời đầy sao lấp lánh, trên sườn gió mát hây hẩy, đom đóm chớp chớp bay qua trước mắt, cậu không muốn đi cảm nhận một chút sao?” Lục Tử Tranh nói mê người như vậy, Liên Huyên nghe cũng động lòng.

Vậy là hai người bèn tắt đèn dè dặt đi xuống, nào ngờ vừa mới chuẩn bị ra khu túc xá liền bị quản lý nơi xa nhìn thấy, quản lý lớn tiếng la lên: “Về mau...” Lục Tử Tranh lại lôi Liên Huyên chạy tốc độ, quản lý gọi càng lớn tiếng, các cô chạy càng nhanh hơn. Thở hồng hộc mà chạy cực xa, Liên Huyên thở hổn hển nhắc nhở Lục Tử Tranh: “Hẳn... Hẳn không đuổi theo nữa rồi, dừng lại được rồi...” 

Lục Tử Tranh từ từ dừng bước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên con đường rộng rãi trống vắng, ngoài hai người họ ra, không còn người nào khác nữa.

Cô nhìn qua Liên Huyên, chỉ thấy nàng ta chạy đỏ cả mặt, đầu tóc bừa bộn, hơi thở hổn hển, đúng là đáng yêu khác thường. Liên Huyên oán giận cô: “Đều tại cậu, không phải cậu nói sẽ không bị phát hiện sao, lừa người...” 

Lục Tử Tranh ngại ngùng quơ quơ tay Liên Huyên, ngoan ngoãn nhận lỗi nói: “Là mình, đều là lỗi của mình, nếu như bị bắt, mình nhất định thừa nhận, là mình làm hư Liên Huyên, Liên Huyên cậu ấy là đứa trẻ ngoan...” 

Liên Huyên nhìn cô gặp may khoe mã, nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười. Lục Tử Tranh thấy nàng ta cười, cũng không nhịn được cười ra tiếng, lại lôi kéo Liên Huyên chạy tiếp, vừa chạy vừa cười, tiếng cười, chồng chất lên tiếng bước chân tán loạn của các cô, vang vọng ở trên con đường yên tĩnh...

Nhưng mà, vật đổi sao dời, chuyện cũ cần gì phải nhắc lại. Liên Huyên nàng ta không biết, tất cả những thứ nàng ta từng đưa cho cô, về sau nhớ lại, cũng chẳng qua là đang nhắc nhở cô, cõi đời này khó liệu nhất là lòng người, dễ thay đổi nhất là tình cảm.

Những thứ đau khổ và oan ức Liên Huyên cam chịu, cô cũng đau lòng khổ sở thay nàng ta, thế nhưng, đó cũng không thể là lý do khiến ác ý, khiến thương tổn mà nàng ta đối với cô là chuyện đương nhiên.

Lại một trận gió lạnh kéo tới, Lục Tử Tranh không nhịn được run run cơ thể, Liên Huyên đã nhận ra, thoát ra từ trong chuyện cũ xong, hoàn hồn nói rằng: “Xin lỗi, tối nay là mình đường đột, hồ đồ bất chấp hậu quả mà kéo cậu đến nơi này, bây giờ cũng muộn rồi, phải oan ức cậu ở đây một đêm với mình, sáng mai trời sáng mình đưa cậu trở về.” 

Lục Tử Tranh lắc đầu một cái, biểu thị không để trong lòng.

Liên Huyên liền đứng lên, khoác áo khoác về trên người Lục Tử Tranh, sải bước đi tới phía trước Lục Tử Tranh để dẫn đường.

Cũng may vừa xuống sườn dốc thì có một khách sạn cách đó không xa, Liên Huyên trình thông tin ra, đặt một phòng hai người, Lục Tử Tranh chỉ yên lặng đi theo sau nàng ta, nghe theo sự sắp xếp của nàng ta.

Trong phòng đặt hai chiếc giường song song, bố cục, giống như ký túc xá mà các cô đã từng ngủ qua. Tất cả những chuyện xảy ra tối nay, tương tự đến lạ thường với năm đó, sau cùng, lại là dùng tư thái bất đồng để kết thúc.

Năm đó, các cô ngắm sao ở sườn cỏ chơi đùa tận hứng xong mới trở về, đêm càng khuya càng lạnh, sau khi Liên Huyên đánh răng rửa mặt xong, không muốn bò vào ổ chăn lạnh lẽo của mình, cười híp mắt bò lên giường Lục Tử Tranh, lẻn vào ổ chăn thân thiết như con gấu lớn bao bọc ôm lấy Lục Tử Tranh, làm nũng nói: “Tử Tranh, cậu thật ấm áp, mình nên mang cậu về nhà, giấu ở trong nhà, mỗi buổi tối giúp mình làm ấm giường mới được.” Nàng ta không nhìn thấy, lỗ tai đỏ bừng giấu dưới chăn và ý cười ngượng ngùng nơi khóe miệng của Lục Tử Tranh. Khi đó, Lục Tử Tranh ôm lại nàng ta, không biết ở đáy lòng lặng lẽ đáp lại nàng ta bao nhiêu câu, mình đồng ý.

Bây giờ, sau khi hai người tắm rửa mặt, chúc ngủ ngon lẫn nhau xong, liền lên giường của từng người, tắt đèn ngủ yên.

Đồng hồ đeo tay nhảy tí tách, Lục Tử Tranh nghe rõ ràng, giường xa lạ như vậy, cô ngủ không được.

Sau một hồi, Lục Tử Tranh phát hiện, Liên Huyên cũng mất ngủ, bởi vì cô nghe thấy, Liên Huyên trong bóng tối nhẹ giọng gọi tên cô: “Tử Tranh, cậu đã ngủ chưa?” 

Lục Tử Tranh nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không trả lời nàng ta.

Sau đó, cô liền nghe tiếng xột xoạt của chăn bị ma sát, tiếng bước chân nhè nhẹ của Liên Huyên, nàng ta xuống giường.

Lục Tử Tranh cảm giác được Liên Huyên đứng bên giường của cô, theo tiếng hơi thở ngày càng gần của nàng ta, một đôi tay mang theo cảm giác mát mẻ, xoa nhẹ nơi lông mày hơi nhíu của cô, nhẹ nhàng chậm rãi, như muốn vuốt ve nếp nhăn nho nhỏ này.

Cuối cùng, hơi thở Liên Huyên càng ngày càng gần, một nụ hôn ấm áp, đặt lên trán Lục Tử Tranh.

Trong yên tĩnh, Lục Tử Tranh nghe thấy Liên Huyên lẩm bẩm thì thầm: “Tử Tranh, mình mệt mỏi quá đi. Thật muốn, nghe cậu biểu diễn Canon một lần nữa...” 

Khi đó, Lục Tử Tranh đã nói với Liên Huyên: Canon đại biểu cho, vui sướng bên trong thương cảm, hạnh phúc bên trong yên lặng, ánh sáng bên trong bóng tối, hy vọng bên trong thất ý.

Đã từng, Liên Huyên là sự tồn tại như vậy của cô, nhưng mà, không biết khi nào, địa vị độc nhất vô nhị như thế, cũng đã được Giang Hoài Khê thay thế.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Liên Huyên bên cạnh, lòng Lục Tử Tranh lại một mảnh lạnh lẽo. Cô không nhịn được cười khổ ở trong lòng mà tra hỏi bản thân: Mày sao có tư cách đi cầu xin người khác một thiên trường địa cửu? Mày đã từng bao lần hứa hẹn trong lòng rằng, mày sẽ yêu Liên Huyên một đời một kiếp, mày nguyện trông cô ấy một đời không lo âu, che chở cô ấy một đời an khang. Nhưng hôm nay, Liên Huyên không thay đổi, còn mày cũng không thay đổi sao?

Cõi đời này, làm gì mà có loài hoa nào không tàn, làm gì mà có người nào sống mãi, làm gì mà có tình cảm lâu dài không thay đổi.

Hoài Khê, chung quy tôi vẫn không dám đánh cược một lần.

Chỉ vì, tôi sợ phải thua cô.

Trên chiếc bàn trong phòng sách lãng quên một mặt sau của bức ảnh, dấu chấm tròn sau câu “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên”, chỉ mới được vẽ nửa cái đường cong, chung quy, khó có thể thành tròn...

-------------
Lời tác giả: Lúc viết nghe Những Năm Tháng Ấy và Năm Tháng Vội Vã, cảm giác vẫn thật xúc động.

Nếu Liên Huyên đêm khuya nghe hai bài hát như thế, đoán chừng sẽ khóc mất.

<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna