Google.com.vn Đọc truyện Online

18/6/18

Cung khuynh - chương 111 - 112

Đăng bởi Ngân Giang | 18/6/18 | 0 nhận xét
Chương 111: Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
Sau khi Vệ Minh Khê nhìn thấy di thể của Cao Hiên, thân hình không kìm được đả kích lảo đảo lui về phía sau vài bước, trước nỗi bi thống vì cái chết của nhi tử, Vệ Minh Khê không thể nào đứng vững, Cao Hiên của nàng mới có hai mươi ba tuổi, hắn còn muốn làm một hoàng đế tốt, sao hắn có thể chết trước nàng được? Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, mọi hồi ức về Cao Hiên đều lần lượt hiện lên trong đầu, viễn cảnh này sao lại tàn khốc đến vậy…
Đến lúc này Vệ Minh Khê mới phát hiện, thì ra tại thời điểm người ta thật sự quá mức tuyệt vọng, thì dù một giọt nước mắt cũng không thể nào rơi xuống.

“Hoàng Thượng chết như thế nào?” Vệ Minh Khê đột ngột cất tiếng hỏi bọn thị vệ vẫn đang quỳ trên mặt đất, thì ra một Vệ Minh Khê vốn ôn hoà cũng có lúc trở nên âm trầm nghiêm khắc, làm cho bọn thị vệ không khỏi nơm nớp lo sợ.

“Hồi bẩm Thái hậu, đêm trước có trận mưa dầm làm cho đường núi trơn trợt, Hoàng Thượng cưỡi ngựa vô ý trượt phải đá vụn, ngựa hất vó làm cho Hoàng Thượng ngã xuống, đầu Hoàng Thượng đúng lúc đụng phải tảng đá lớn bên đường…” Thái giám tổng quản nghẹn ngào trả lời.

“Chỉ là ngoài ý muốn sao?” Vệ Minh Khê tự lẩm bẩm với mình, nếu như không phải ngoài ý muốn, thì cả đời này Vệ Minh Khê cũng không thể tha thứ cho mình.

“Trước khi đi Hoàng Thượng có nói gì không?” Bàn tay Vệ Minh Khê run rẩy vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Cao Hiên.

“Hoàng Thượng nói vài câu với công chúa rồi mới lên ngựa, nhưng nói gì thì chúng nô tài không biết.” Thị vệ nơm nớp lo sợ hồi đáp, hộ chủ bất lực là trọng tội, nếu Thái Hậu truy cứu thì tru di cửu tộc cũng có khả năng.

“Mộ Ca đâu?” Vệ Minh Khê nghe xong, dần dần lấy lại tinh thần, chợt nhớ đến hài tử duy nhất của Cao Hiên, Hiên nhi đã mất, hài tử kia không thể có việc gì được.

“Dọc đường đi không biết tiểu công chúa đã khóc bao nhiêu lần, người khóc mệt nên ngủ rồi, nô tài đã cho vú nuôi đưa người hồi cung nghỉ ngơi.”

“Các ngươi đều lui xuống đi, để cho bản cung ở bên Hoàng Thượng một chút, mẫu tử ta cùng ở bên nhau, đã nhiều năm rồi không an tĩnh như vậy. Chừng nào Mộ Ca tỉnh giấc thì đưa đến đây.” Nhìn Vệ Minh Khê như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ lập tức ngã xuống, thân thể lảo đảo làm cho người ta lo lắng không thôi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vốn đã là bi thương, nay lại càng thêm đau lòng, làm cho các đại thần và thị vệ không khỏi thương cảm.

Chúng đại thần đều yên lặng thối lui, quỳ bên ngoài chịu tang, Hoàng đế mất đi lúc tuổi đời còn quá trẻ, Thái tử còn chưa sinh, chỉ có một nàng công chúa, lúc này nên ủng hộ lập thân vương lên làm vua, hay là…Các đại thần cùng nhau rối rít suy đoán mãi không thôi. Tuy rằng mọi người có chút thương tiếc vị Hoàng đế tuổi trẻ nhu hoà này, nhưng đối với cục diện sau này lại càng quan tâm lo lắng hơn. Nước không thể một ngày không có vua, Thái Hậu sẽ tính thế nào đây? Tốt nhất là nên sớm lập tân vương, bằng không các vị thân vương quận vương sẽ sinh lòng dục động, triều cục bất ổn, nếu dẫn đến rối loạn giang sơn xã tắc sẽ không hay. Cũng may tin tức Thái Hậu bệnh nặng chỉ là tin đồn, bằng không chính là hoạ vô đơn chí.

Vệ Minh Khê ngơ ngẩn nhìn di thể Cao Hiên. Từ khi hài tử này cất tiếng khóc chào đời, cũng là lần đầu tiên nàng cảm giác được niềm vui của người làm mẹ, hắn dần dần trưởng thành, nửa đời nàng cũng vì hắn mà sống. Vì bảo hộ hắn, để hắn có thể từng bước lên ngôi hoàng đế, nàng không tiếc bất cứ điều gì, nhưng rốt cuộc đến khi nàng đợi được hắn thật sự trưởng thành, đến khi nàng muốn để hắn tự do bay lượn, còn chưa kịp nhìn hắn làm đại bàng giương cánh nơi trời cao thì hắn đã ra đi, cứ như vậy mà ra đi. Vệ Minh Khê đau đớn nhắm mắt lại, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ hài tử này sẽ ra đi trước mình.

“Hoàng tổ mẫu, sao phụ hoàng vẫn chưa tỉnh lại? Người không chết đúng không? Phụ hoàng đúng là đồ gạt người, người còn gạt ta sẽ hạ một con hươu thật lớn cho Mộ Ca xem mà…” Cao Mộ Ca vừa tỉnh lại liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy Cao Hiên im lặng nằm đó, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều lại bắt đầu rơm rớm, vẫn không chịu tin cứ lay động thân thể Cao Hiên.

Dù sao Vệ Minh Khê cũng không thể làm một người mẫu thân bình thường như bao người khác, nàng là Thái Hậu, là mẫu thân của hoàng đế, phải gánh vác giang sơn xã tắc này, Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca, nàng không cho phép mình có quyền đau thương.

“Mộ Ca đừng khóc nữa, hoàng tổ mẫu hỏi con, con phải thành thật trả lời hoàng tổ mẫu.” Vệ Minh Khê vô cùng thận trọng, nghiêm túc nói với Cao Mộ Ca.

Cao Mộ Ca đưa đôi mắt ngấn nước ngước nhìn Vệ Minh Khê, thấy trong mắt Vệ Minh Khê là biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có, bất giác nước mắt ngừng rơi, khẽ gật đầu.“Hoàng tổ mẫu hỏi con, con có muốn làm nữ vương hay không?” Từ trước đến giờ ngữ khí nàng chưa bao giờ thận trọng đến vậy, Vệ Minh Khê muốn cho hài tử này một quyền lựa chọn. Cả đời mình, mọi quyết định đều là vội vã dựa vào tình thế, ngay cả Hiên nhi từ khi sinh ra cũng không có quyền lựa chọn, cho nên nàng muốn trao cho đứa nhỏ này được một lần quyết định cuộc đời mình.

“Nếu con thực sự muốn, đã quyết định thì không thể hối hận, tương lai dù có như thế nào cũng không thể thay đổi.”

Một Cao Mộ Ca mới sáu tuổi, căn bản không thể nào hiểu được đây là một quyết định có thể ảnh hưởng đến cả đời nàng, dù cho không làm hoàng đế, nàng vẫn là công chúa, sẽ được ban cho vô số đất đai, ngày sau chiêu Phò mã thì có thể có một cuộc sống yên ổn phú quý, không sợ người dối ta trá, cũng không có trách nhiệm ràng buộc, so với nữ tử bình thường sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều. Làm hoàng đế, nàng sẽ là kẻ ở trên vạn người, đứng ở tột đỉnh quyền lực, hưởng thụ mọi quyền lợi mà quyền lực mang lại, nhưng như thế đồng thời nàng sẽ không thể sống đời sống như một nữ tử bình thường được nữa.

“Nữ vương?” Cao Mộ Ca trầm ngâm, nàng đã xem qua Đế vương bản kỷ, người ta nói hoàng đế đều là nam, chưa từng có nữ đế bao giờ mà? “Hoàng tổ mẫu hy vọng Mộ Ca làm nữ vương sao?” Nếu Hoàng tổ mẫu hy vọng, nàng sẽ làm.

“Đây là cuộc đời của con, là quyết định của con, chỉ hy vọng ngày sau con sẽ không hối hận.” Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca, ưu thương nói.

“Hoàng tổ mẫu, ta sẽ làm, chuyện phụ hoàng chưa làm xong, ta có thể vì người hoàn thành.” Cao Mộ Ca chân thành nói.

“Được, hoàng tổ mẫu sẽ để con lên làm nữ vương.” Tinh thần Vệ Minh Khê tuy có chút hoảng hốt, nhưng đừng tưởng nàng mê sảng, đây thực sự là lời cam kết từ đáy lòng.

“Ta thật không ngờ ngươi có thể trả lại cho nàng quyền lựa chọn.” Thanh âm Vũ Dương đột ngột truyền tới.

Vệ Minh Khê ngẩng đầu, nhìn thấy Vũ Dương không biết đã đứng ở cửa tự khi nào, đây là lần đầu tiên Vũ Dương tiến cung sau bảy năm ròng, nhưng cũng bởi vì cái chết của Hiên nhi nàng mới đến, làm cho Vệ Minh Khê không thể nói lên cảm giác thê lương trong lòng.

Dù Vũ Dương có chán ghét Vệ Minh Khê như thế nào thì cũng không thể không thừa nhận rằng, làm mẫu thân, Vệ Minh Khê đã cố gắng hết sức, điểm ấy nàng không có gì đáng trách. Nửa đời của Vệ Minh Khê đều vì Cao Hiên mà sống, Cao Hiên chết rồi, Vệ Minh Khê làm sao có thể chịu đựng nổi? Đều là mẫu thân, Vũ Dương làm sao không hiểu, làm sao không đồng tình với Vệ Minh Khê, chuyện tới bước này, so với mình dự tính thì nàng còn kiên cường hơn rất nhiều.

Vũ Dương nhìn di thể Cao Hiên, dù sao y cũng là đứa cháu mình thương yêu nhất, còn là con rể trên danh nghĩa của mình, vốn cứ tưởng rằng hắn không gánh nổi chức danh Hoàng đế, nhưng mấy năm nay cũng có thể xem như có chút khả năng, làm cho mình thay đổi cách nhìn về hắn. Vũ Dương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Cao Hiên, không khỏi nghẹn ngào.

Đến lúc Vũ Dương bước vào, Vệ Minh Khê mới phát hiện Dung Vũ Ca cũng đến nơi này, Vệ Minh Khê lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca, sắc mặt Dung Vũ Ca không chút biến đổi nào, cũng cứ vậy nhìn nàng.

Lúc Dung Vũ Ca nghe thấy Vệ Minh Khê để Cao Mộ Ca lên làm nữ vương, trong tâm nàng đã triệt để minh bạch, ái tình đứng trước thực tế này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không thể làm được gì. Nếu như mấy năm trước, Vệ Minh Khê chọn Cao Hiên, thì vài năm sau, Vệ Minh Khê vẫn như cũ không thể chọn Dung Vũ Ca này, nàng chọn Cao Mộ Ca. Nếu trước đây Dung Vũ Ca còn hận Vệ Minh Khê, thì hôm nay ngược lại Dung Vũ Ca đã chấp nhận sự thật này. Từ lúc bắt đầu yêu, Vệ Minh Khê đã là người như vậy, Vệ Minh Khê mà nàng yêu thương là như thế, vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Có một số việc lý trí có thể lý giải, nhưng về mặt tình cảm vẫn không thể nào chấp nhận được, thôi thôi, nàng cũng đã cố hết sức rồi, mà mình cũng đã tận lực, nếu không thể trở lại bên nhau, thì chính là số mệnh vậy!

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, không nói được lời nào, thanh âm nghẹn ở yết hầu, không biết cũng không thể nói gì. So với Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê còn tuyệt vọng hơn, hai người nàng yêu thương nhất đều đã rời xa nàng, một người đã li khai, một người thì sắp sửa, mà nàng, chỉ có thể bất lực nhìn họ ra đi.
================== 
Chương 112: Đường về hạnh phúc
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi đều hiện rõ trên mặt, vậy mà người ấy vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường, khiến cho tâm nàng không khỏi nhói đau. Giây phút đó, thật sự nàng rất muốn đến bên Vệ Minh Khê, ôm lấy nàng, vì nàng mà chống đỡ hết thảy, nhưng Dung Vũ Ca lại kiềm xuống, nàng vì yêu mình đã chuẩn bị hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn không thể lựa chọn mình, xem như là Dung Vũ Ca nàng vô dụng, không liên quan đến Vệ Minh Khê.

Cũng không hiểu sao lần này Vũ Dương đối với các nàng lại khoan dung một cách kỳ lạ, chủ động rời đi, để Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ở lại bên nhau.

“Một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi kinh thành, có lẽ sẽ không trở về nữa.” Dung Vũ Ca thản nhiên nói, nàng không dám nhìn Vệ Minh Khê, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.

“Cuối cùng vẫn phải đi sao…” Vệ Minh Khê nở nụ cười nhàn nhạt, chuyện tới nước này, nàng biết ngay cả quyền níu giữ mình cũng không còn nữa.

“Vệ Minh Khê, ta không hận nàng, cho nên nàng nhất định phải sống thật tốt.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, chỉ một thoáng nhìn qua cũng đủ làm cho Dung Vũ Ca rối loạn tâm thần. Dung Vũ Ca vươn tay, chạm vào gương mặt Vệ Minh Khê, thì ra nàng vẫn không thể bỏ mặc nữ nhân này, nàng sẽ chờ sau khi Vệ Minh Khê giúp đỡ Cao Mộ Ca đăng cơ, ổn định cục diện rồi mới ra đi, bởi vì nàng thật sự không thể yên lòng. Vệ Minh Khê nhất định phải sống tốt, mọi tâm nguyện của nàng, Dung Vũ Ca đều đã giúp nàng đạt được, trước kia dù Vệ Minh Khê khiến nàng thương tích đầy mình thì nàng cũng không hối tiếc, mặc dù sau này không thể gặp lại, thì hiện tại nàng cũng hy vọng Vệ Minh Khê có thể an bình.

Vệ Minh Khê cười thảm lắc đầu, Hiên nhi đi rồi, Dung Vũ Ca cũng đi nốt, cả đời này của nàng đâu còn lại gì, làm thế nào có thể tốt đẹp được? Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới trước đó nàng cũng nói lời hy vọng Dung Vũ Ca có thể sống tốt, hiện tại nghĩ đến, có lẽ chỉ làm người ta khó chịu hơn mà thôi.

Tay Vệ Minh Khê giữ chặt bàn tay Dung Vũ Ca đang đặt lên gương mặt mình, nỗi đau thương cùng nước mắt vừa rồi vẫn cố che giấu rốt cuộc cũng chảy ra, từng giọt nóng bỏng rơi xuống tay Dung Vũ Ca, khiến cho sự giá lạnh trong lòng nàng cũng dần dần tan chảy.

“Ta không dám hy vọng xa xôi, chỉ xin nàng trước khi đi, hãy nói với ta một tiếng, nói lời từ biệt cuối cùng, được không?” Vệ Minh Khê biết cái gọi là nói lời từ biệt nhất định sẽ làm đau nàng một lần nữa, nhưng dù sao thì so với việc hôm nay từ biệt rồi mãi không bao giờ gặp lại thì vẫn tốt hơn nhiều, thôi thì cứ để thời khắc chia ly này kéo dài một chút.

Dung Vũ Ca nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Minh Khê, một đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ nhuộm một màu ưu thương, Dung Vũ Ca mềm lòng, sau đó yên lặng gật đầu, nàng vĩnh viễn không bao giờ cự tuyệt được bất kỳ yêu cầu nào của Vệ Minh Khê.

Tràn ngập trong không khí lúc ấy ngoài ưu thương còn có tuyệt vọng vô bờ, không thể nào vơi đi.

***

Vệ Minh Khê không cho mình có quá nhiều thời gian để khóc, hoàn cảnh không cho phép nàng phóng túng bản thân được đau xót và yếu đuối. Một Vệ Minh Khê luôn luôn ôn hoà nhưng thái độ đối với việc Cao Mộ Ca đăng cơ lại cường ngạnh một cách khác thường.

Quả thật trước đó chưa từng có tiền lệ một nữ nhân nào lên làm nữ đế, do đó mức độ phản đối trong triều đình là vô cùng lớn. Vệ Thái Hậu vốn rất ít tham gia vào chính sự lại đột nhiên đứng ra, lấy ngữ khí kiên định chiếu cáo thiên hạ, tôn nữ của nàng, Cao Mộ Ca tương lai sẽ trở thành nữ vương. Tuyên bố này vừa giống như trong dự kiến, vừa giống như ngoài dự liệu, khiến cho thái độ của các quan lại cũng diễn biến một cách khác nhau, một số đại thần bảo trì trầm mặc, đứng ở vị trí trung lập, một số khác ủng hộ, nhưng tần suất phản đối là nhiều nhất. Ngược lại Vệ Minh Khê hoàn toàn không giống với tác phong ôn hoà ngày thường, cường ngạnh tru sát hoặc trục xuất không ít văn quan võ tướng nào phản đối, ngắn ngủi trong vòng một tháng, sự phản đối ở triều đình theo việc Vệ Minh Khê hạ lệnh tru sát hơn trăm tên quan viên cũng dần dần biến mất. Nhưng mà, từ đó một Vệ Minh Khê luôn được khoác lên chiếc áo sáng suốt hiền minh lại chính thức phủ thêm màu sắc chính trị, ai có thể lường trước một Vệ Thái Hậu bình thường vẫn ôn hòa thiện lương ở sâu trong chốn hậu cung lại có thể ra tay thẳng thừng độc ác như thế?

Vệ Minh Khê còn lấy danh nghĩa Thái Hậu ra lệnh đại tướng quân Dung Trực chia binh phái đến trấn thủ tại các địa phận của thân vương quận vương, làm cho họ không dám vọng động một chút nào, trơ mắt nhìn Cao Mộ Ca đăng cơ, giận mà không dám nói gì.

Rốt cuộc tại triều đình, thanh âm phản đối cũng biến mất hoàn toàn, tuy trong dân gian vẫn còn chút dư âm bất mãn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đại cục, nữ chủ thiên hạ đã chuyện đã định.

Một Vệ Minh Khê độc đoán chuyên quyền, không để ý lễ pháp luân thường, nhất quyết để tiểu Mộ Ca đăng cơ lên ngôi nữ hoàng, lãnh khốc diệt trừ rất nhiều đại thần, hình tượng Vệ Minh Khê trong lịch sử từ đó về sau liền đảo điên, có người ủng hộ, có người lén lút chửi bới, khen chê không đồng nhất.

Vũ Dương đương nhiên cũng đồng ý ủng hộ lập Cao Mộ Ca lên làm đế vương, mỗi người đều có tư tâm, điểm ấy Vũ Dương không phủ nhận, vương triều nhất định cần một hoàng đế, nhưng nếu chọn người đương nhiên phải chọn người thân cận nhất với mình. Dung Trực vì bảo hộ nàng, từ đầu tới cuối cũng không để Vũ Dương ra mặt. Dung Trực thà rằng nếu Cao thị tông tộc muốn tìm một người để hận, hắn thà rằng họ hận Vệ Minh Khê chứ không phải thê tử của mình, dù sao thê tử của mình cũng là công chúa nhà họ Cao.

Bỏ qua ân oán cá nhân, quả thật Vũ Dương không thể phủ nhận ở Vệ Minh Khê có những điểm làm cho nàng vô cùng bội phục. Nữ nhân này là người làm đại sự, là một nữ tử hiếm hoi vừa có trí vừa có dũng, chẳng những không vì cái chết của nhi tử mà ngã gục, ngược lại trong thời gian ngắn nhất bằng thủ đoạn mạnh mẽ san bằng mọi chướng ngại để tôn nữ lên ngôi. Vệ Minh Khê kia tuy thân thể gầy yếu nhưng lại là một nữ tử có nghị lực vô cùng vô tận. Đột nhiên Vũ Dương hiểu được vì cớ gì nữ nhi lại có thể yêu thương nữ nhân này, nhưng Vệ Minh Khê không thể chỉ thuộc về một người nào đó, nàng thuộc về thiên hạ.

Vệ Minh Khê ngồi trên điện nhìn tiểu Mộ Ca toàn thân long bào tiêu sái đi đến long ỷ, nàng phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa thì nữ oa nho nhỏ này mới trưởng thành? Và phải đeo trên lưng tiếng xấu độc đoán chuyên quyền, nắm giữ chính sự bao nhiêu năm nữa? Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca đi từng bước lên bậc thang tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thương, trong tâm vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, không lẽ nàng cứ thế, nhất định phải ở tại nơi tịch mịch này nhìn tuổi già kéo đến hay sao…

Dung Vũ Ca đứng xen lẫn trong các cung nữ, từ xa xa nhìn về phía Vệ Minh Khê, chỉ cần nơi nào có Vệ Minh Khê, trong mắt Dung Vũ Ca cũng vĩnh viễn hiện hữu chỉ một người. Nhìn bức rèm che khuất Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy bức rèm như ẩn như hiện kia như tượng trưng cho sự ngăn cách tình cảm giữa nàng và mình, xa đến mức làm cho Dung Vũ Ca có cảm giác sao mình cô đơn quá, có lẽ đã đến lúc mình nên ra đi rồi…

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, ngày đó, ngoài không khí ảm đạm đầy mùi máu tanh của các quan viên đã chết, còn lại đều rất vui mừng. Ngày đó, tại kinh thành đặc biệt giới nghiêm, cũng là một ngày được lưu giữ đặc biệt trong sử sách, mọi chi tiết đều được sử quan ghi chép lại.

***
Dung Vũ Ca nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên mình nửa đêm lẻn vào tẩm cung Vệ Minh Khê, nhưng lần này cùng trước kia có rất nhiều thứ bất đồng, lần này không những được Tĩnh Doanh đặc biệt thông qua, mà cảnh tượng cũng vừa quen thuộc vừa xa lạ như vừa mới xảy ra đêm qua, dù thực tế mình đã rời xa nơi này sáu năm.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nằm co ro trong góc giường, trong tâm khẽ nhói đau, nào ai biết nữ nhân được sử quan ghi chép là người tâm cơ nhất, là nữ nhân quyền khuynh thiên hạ lại bất lực đến nhường này, có lẽ trong giấc ngủ cũng không hề yên ổn, dáng vẻ bất an, ngay cả đôi hàng mi lá liễu cũng nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt ấy, nhìn thế nào cũng thấy thiếu vài phần huyết sắc. Trong lòng nàng thật ra có bao nhiêu mâu thuẫn vậy?

Có lẽ cảm ứng được Dung Vũ Ca đến, Vệ Minh Khê từ từ mở mắt, nhìn thấy Dung Vũ Ca đột nhiên xuất hiện ở bên mình, khoảnh khắc đáng sợ kia cuối cùng vẫn đến, nàng tới cáo biệt mình sao? Rốt cục cũng đến ngày này, rốt cục cũng muốn li khai….

“Ta đến nói lời từ biệt.” Dung Vũ Ca chậm rãi mở miệng.

“Đi nơi nào?”

“Đông Đô, hoặc là Giang Nam, nơi nào cũng vậy thôi.” Không có Vệ Minh Khê, thì đi nơi nào cũng đều giống nhau.

“Vũ Dương công chúa có biết không? Nàng ở bên ngoài sẽ khiến mẫu thân lo lắng…” Vệ Minh Khê không dám nói chính nàng mới là người lo lắng, không dám nói mình muốn giữ nàng lại, đành phải lôi Vũ Dương ra làm bia đỡ, tranh thủ hy vọng Dung Vũ Ca có thể vì Vũ Dương mà lưu lại, Vệ Minh Khê mãi mãi là một Vệ Minh Khê hèn yếu trong tình cảm.

“Đây không phải là phạm vi ngươi cần quan tâm, ngươi tự lo cho mình cho tốt đi!” Dung Vũ Ca gắt Vệ Minh Khê, trong lòng nàng rất phiền não, nàng chán ghét Vệ Minh Khê lúc nào cũng hèn yếu, khí thế trên triều đình kia đi đâu mất rồi?

Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca quát, hết sức luống cuống nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói cái gì tiếp theo.

“Ta đã tuân thủ lời hứa của ta, đến nói với ngươi một tiếng, được rồi, cũng đến lúc ta phải đi rồi.” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê như nàng vợ bé đang chịu ủy khuất thì lại càng tức giận, nói xong liền xoay người đi, nhưng bị Vệ Minh Khê bắt lại cánh tay.

“Trước khi đi, ôm ta một lần cuối cùng được không? Hiên nhi chết rồi, ta thực sự rất khổ sở...” Nhìn Dung Vũ Ca xoay người, nước mắt Vệ Minh Khê cũng lập tức rơi xuống, thì ra mình chưa bao giờ kiên cường như mình đã tưởng, chỉ biết tìm lấy cái cớ yếu đuối…

Ngữ khí cầu xin của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca dừng lại, nàng xoay người nhìn Vệ Minh Khê đang lệ rơi đầy mặt, trước đây Vệ Minh Khê cũng chưa từng yếu ớt như thế. Dung Vũ Ca ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, nhanh chóng ôm lấy Vệ Minh Khê, trong khoảnh khắc ấy, tấm lá chắn cuối cùng trong lòng nàng cũng hoàn toàn sụp đổ. Tuy nàng biết Vệ Minh Khê rất gầy, nhưng cũng không nghĩ tới thân thể nàng lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương như thế này, thậm chí xương cốt trên người đâm vào mình còn khiến mình đau.

Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, không giữ được nàng, vậy lưu lại giờ khắc này cũng tốt, kia là hơi thở biết bao quen thuộc, làm cho Vệ Minh Khê từ sau khi Cao Hiên chết, mọi cảm xúc chưa kịp bộc lộ lần đầu tiên đều hết thảy phát tiết ra ngoài, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt chảy xuống cổ Dung Vũ Ca, lan rộng cả vùng vai áo.

Cao Hiên chết đi không khác gì từ ngực Vệ Minh Khê cắt xuống một khối thịt đầm đìa máu chảy, người hiểu rõ nỗi đau này nhất đương nhiên là Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca đã từng hận Cao Hiên không thể lập tức biến mất trên đời này, nhưng đến khi Cao Hiên thật sự không còn, Dung Vũ Ca mới phát hiện năm đó mình ích kỷ đến cỡ nào, chưa trưởng thành đến mức nào. So với ai khác nàng là người hy vọng Vệ Minh Khê có thể hạnh phúc nhất, nhìn thấy một Vệ Minh Khê cô đơn, từ năm sáu tuổi mình đã muốn bảo vệ nàng, mang đến cho nàng hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng, mình lại không thể thay nàng chia sẻ bất kỳ nỗi đau nào.

Dung Vũ Ca lại càng ôm Vệ Minh Khê chặt hơn, thân thể nàng suy kiệt như vậy, Vệ Minh Khê còn có thể chống đỡ được bao lâu? Dung Vũ Ca không dám nghĩ, mặc dù mình đi, nhưng vẫn mong Vệ Minh Khê mạnh khoẻ, nhưng hiện tại Dung Vũ Ca lại bắt đầu sợ hãi, nếu mình đi rồi, có lẽ thật sự là âm dương cách biệt…

Ôm lấy Dung Vũ Ca rồi, Vệ Minh Khê liền hối hận, lẽ ra không nên để Dung Vũ Ca ôm mình, nếu không ôm, nàng còn có thể kiên cường, nàng đã có thói quen cô đơn, có thói quen tuyệt vọng, nhưng cái ôm cuối cùng này lại làm cho nàng trở nên mềm yếu và tham lam, làm cho nàng không muốn buông Dung Vũ Ca ra nữa.

“Đừng đi, được không? Ta dùng tất cả thời gian còn lại đều bồi thường cho nàng, nàng muốn ta làm gì ta cũng có thể.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, giao trái tim và khát vọng từ trong đáy lòng nói ra, nàng không nghĩ mình đủ vĩ đại để Dung Vũ Ca được tự do, nàng biết mình ích kỉ, nhưng mình đã ích kỉ quá nhiều lần rồi, thì cuối cùng cứ ích kỉ thêm một lần nữa đi.

Dung Vũ Ca nhắm hai mắt, đột nhiên nàng hiểu được, thì ra nàng vẫn còn chưa đi là vì chờ đợi những lời này của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê khiếp nhược chưa bao giờ dám nói ra những lời như thế, nàng biết cả đời này mình cũng không thoát khỏi lưới tình của Vệ Minh Khê…

“Hiện tại bộ dáng của ngươi như quỷ thế này, làm sao bồi được tuổi thanh xuân của ta, làm sao bồi được tình cảm của ta?” Dung Vũ Ca đột nhiên mở miệng nói.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca chằm chằm, sau đó buông Dung Vũ Ca ra. Cũng đúng, hiện tại mình đã không còn trẻ nữa, chính mình còn không dám nhìn mình trong gương, huống hồ là Dung Vũ Ca? Dung Vũ Ca còn trẻ như vậy, vẫn xinh đẹp như thế, mình quả thật không nên…

“Vệ Minh Khê, nàng thật vô dụng, ta mới nói hai ba câu đã chạy mất!” Dung Vũ Ca hờn giận nói với Vệ Minh Khê: “Vô luận thế nào cũng không được để ta li khai nữa, không có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca chẳng khác gì một cái xác không hồn cả. Chỉ là hiện tại Vệ Minh Khê rất gầy, không đẹp một chút nào hết, ta phải chăm sóc nàng, nuôi nàng béo một chút, làm cho nàng thật xinh đẹp mới được, ta không muốn một Vệ Minh Khê xấu như vậy đâu…” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, tất cả trách nhiệm, nàng sẽ vì Vệ Minh Khê mà gánh vác.

Vệ Minh Khê cảm giác mình giống như từ địa ngục bước lên thiên đường, ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, vùi đầu lên vai nàng, nước mắt lã chã tuôn rơi, không sao dừng được. 

<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna