Google.com.vn Đọc truyện Online

7/6/18

Nữ nhân của Thị trưởng - Chương 77 - 78

Đăng bởi Ngân Giang | 7/6/18 | 0 nhận xét
CHƯƠNG 77: THÌ RA LÀ HẮN
Tô Ninh lên xe đi rồi, Tiểu Nam cầm điện thoại Tô Ninh có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ hay là đem điện thoại đến nhà học tỷ. Tiểu Nam nhớ lại địa chỉ nhà Tô Ninh, cũng may Giang Vịnh không lớn lắm, đưa địa chỉ cho tài xế taxi, rất nhanh đã đến trước khu nhà Tô Ninh.
Tiểu Nam trông thấy tiệm sửa xe ven đường của Tô ba ba, trời thì lạnh, tiệm sửa xe thỉnh thoảng mới có người hư xe đến sửa. Tiểu Nam đứng ở xa nhìn một hồi, gia cảnh nhà nàng tốt hơn nhà Tô Ninh rất nhiều, nhìn Tô ba ba vất vả kiếm tiền như thế, lòng nàng cảm giác chua xót.
Tiểu Nam chạy tới quán nước đối diện gọi hai ly trà nóng, nâng trong tay đi đến tiệm sửa xe.
Tô ba ba luôn nhiệt tình với bạn học của con gái, hắn tiếp nhận ly trà và điện thoại từ tay Tiểu Nam, rồi cùng cô bé hàn huyên một hồi, mới phất tay chào tạm biệt.
Bên trái tiệm sửa xe là lối vào khu nhà của Tô Ninh, Tiểu Nam theo đường cũ đi trở về, đi chưa được vài bước liền trông thấy phía trước chỗ bức tường thấp có một nam sinh. Tiểu Nam nghiêng đầu nhìn nhìn, không khỏi cong khoé miệng nở nụ cười, bước nhẹ nhàng về phía nam sinh đó.
“Hey, làm gì ở đây vậy?” Tiểu Nam đi đến trước mặt hắn, nghịch ngợm hỏi.
Tiêu Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn Tiểu Nam, xong lại cúi đầu tiếp tục rút ra điếu thuốc.
Tiểu Nam cũng đứng dựa vào tường, quay qua hỏi:” Ngươi đang ở đây đợi Tô Ninh?”
Nàng nhìn một đống tàn thuốc dưới đất, trong lòng nghĩ không phải hắn cũng đang theo đuổi học tỷ sao, còn ngây thơ ngồi xổm ở đây chờ đợi.
“Ngươi là ai?” lúc này trong lòng Tiêu Trạch Vũ đang rất bực bội, đối mặt với nữ sinh có chút quen thuộc này, hắn cứng giọng hỏi.
“Chúng ta là bạn học a, bất quá ta nhỏ hơn ngươi hai khoá, ngươi tên Tiêu Trạch Vũ đúng không?” Tiểu Nam thấy hắn rốt cuộc chịu mở miệng, nàng vui vẻ nói.
“Ừ.” Tiêu Trạch Vũ gật gật đầu.
“Đừng đợi nữa, học tỷ sẽ không trở về đâu.”
“Làm sao ngươi biết?” Tiêu Trạch Vũ nghe thấy tin tức về Tô Ninh, ngẩng đầu hỏi.
“Bởi vì ta mới ở cùng nàng trước đó, nàng để quên điện thoại ở quán cafe, ta mới đem về đưa cho cha nàng.” Vừa nói, Tiểu Nam còn chỉ về tiệm sửa xe cách đó không xa.
Tiêu Trạch Vũ cau mày suy nghĩ, tự nhủ:”Trách không được ta gọi điện thoại không ai nghe máy…”
“Đi thôi, nhìn tâm tình ngươi không phải đang tốt, lòng ta cũng không tốt, ta mời ngươi đi uống bia a”
Cứ như vậy, Tiểu Nam nhiệt tình lôi kéo Tiêu Trạch Vũ đang thất hồn lạc phách rời khỏi khu nhà Tô Ninh, hai người lên xe Tiêu Trạch Vũ đi đến quán nhậu gần nhất.
Gọi vài món rau xào, 12 chai bia, Tiêu Trạch Vũ cũng không nói chuyện, ngồi im nghe Tiểu Nam tám chuyện trên trời dưới biển, không bao lâu bia cạn sạch, hai người tâm tình không tốt đều lên men say.
“Phục vụ, đem ra đây thêm 12 chai” Tiểu Nam cầm chai bia dốc ngược không ra giọt nào hướng phục vụ mà kêu lên.
Tiêu Trạch Vũ nhìn thoáng qua cô bé đối diện, nói một câu:” ngươi uống ít chút đi”
Phục vụ đẩy đến 12 chai bia, Tiểu Nam không thèm để ý lời Tiêu Trạch Vũ, cầm lên một chai tự rót cho mình, nàng cầm ly lên cụng với ly Tiêu Trạch Vũ một cái, ngửa cổ lên uống.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Trạch Vũ chưa từng thấy cô bé nào tự rót bia cho mình như vậy, hắn hiếu kì hỏi.
“Tiểu Nam.” Tiểu Nam chớp mắt, lầm bầm một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy? Đừng uống nhiều như vậy…”
Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch Vũ, mắt dần dần đỏ lên, nàng dựa vào ghế bĩu môi nói:” Bạn trai ta không quan tâm ta, ta thất tình…” Nói xong cười khổ một cái, nước mắt cũng không tự giác chảy ra.
Tiêu Trạch Vũ muốn nói lời an ủi, lại cảm giác tâm tình mình cũng không tốt. Hắn cầm ly lên, vỗ vỗ vai Tiểu Nam, nói:” Ta cùng ngươi uống, chúng ta uống bia giải hết sầu muộn…” Nói xong hắn uống cạn hết một ly bia.
Hai người sảng khoái uống bia, ngửa cổ đều uống cạn ly, mấy vòng qua đi, thân thể hai người bắt đầu mềm nhũn, tay chân không thể khống chế.
Tiểu Nam dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Trạch Vũ, hỏi:” Ngươi chạy đến dưới nhà học tỷ làm gì vậy?”
Tiêu Trạch Vũ vỗ vỗ đầu, hút một điếu thuốc nói:” Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi không được nói với ai”. Nói xong hắn nhìn xung quanh một chút, coi có người khác nghe lén hay không.
Tiểu Nam nhìn bộ dạng của Tiêu Trạch Vũ, nàng run run thân thể “Ha Ha” cười ra tiếng.
“Nghiêm túc chút đi, ta nói với ngươi, ngươi biết cô cô của ta là ai không?” Tiêu Trạch Vũ liếc Tiểu Nam, tiến sát bên hỏi Tiểu Nam.
Tiểu Nam sững sờ lắc đầu nói:”cô cô của ngươi là ai, ta làm sao có thể biết rõ?”
“cô cô ta là thị trưởng thành phố Giang Vịnh.”
“Tiêu Ý Hàn?” Tiểu Nam tựa hồ nhớ tới, nàng kinh ngạc há to miệng hỏi.
Tiêu Trạch Vũ gật gật đầu, cầm ly uống một ngụm lớn, mắt đỏ hồng nhìn Tiểu Nam nói:” Ta phát hiện Tô Ninh và cô của ta đang quen nhau”
Tiểu Nam cho là mình uống nhiều quá, nhất thời không có hiểu ý Tiêu Trạch Vũ, nàng chớp mắt mấy cái nhìn hắn, chậm rãi hỏi:” Ngươi nói học tỷ với cô của ngươi quen nhau là có ý gì?”
“Ngươi không biết đồng tính nữ a?” Tiêu Trạch Vũ khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Nam, ngửa đầu dựa vào ghế, vô lực nói tiếp:” Ta có lần vô tình trông thấy, ta cảm thấy hình như Tô Ninh đang quen với cô của ta.”
“Đồng tính nữ?” Tiểu Nam nhắm mắt lại, cảm thấy đầu xoay vòng vòng trời đất rung chuyển, cố gắng nghĩ ra từ này, nàng giơ chân đá Tiêu Trạch Vũ một cái, lại hỏi:” Chuyện này thì đã sao? Ngươi còn kì thị là như thế nào?”
Tiêu Trạch Vũ lấy tay gạt chân Tiểu Nam ra, bực bội nói:” Cô ta là thị trưởng sao có thể làm chuyện như vậy, hơn nữa, cô gái tốt như Tô Ninh hẳn nên làm bạn gái của ta mới đúng”.
Tiểu Nam nghe thấy Tiêu Trạch Vũ nói không có đạo lý, nàng ngồi dậy, chống tay nhìn Tiêu Trạch Vũ nói:”Tình yêu của học tỷ thì phải do học tỷ làm chủ, mắc gì phải làm bạn gái của ngươi?” Dứt lời, nàng còn khinh bỉ trừng mắt liếc Tiêu Trạch Vũ.
Tiểu Nam thấy Tiêu Trạch Vũ không nói lời nào, nàng nói tiếp:” Tình yêu thì không phân nam nữ, cũng không phân biệt tuổi tác, ngươi rốt cuộc có hiểu yêu là gì không vậy?”
Tiêu Trạch Vũ im lặng, hắn lại gọi thêm 12 chai bia.
Tính cách Tiểu Nam cũng thật sự là hào sảng, Tiêu Trạch Vũ đưa bia tới nàng cũng không từ chối, đưa ly nào uống ly đó.
Uống qua mấy ly, Tiêu Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn Tiểu Nam, do dự thật lâu mới nói ra:” hôm nay ta đã gây ra một tội lỗi rất lớn”.
Tiểu Nam thật sự uống nhiều, nàng nằm lên mặt bàn híp mắt nhìn Tiêu Trạch Vũ.
“Ta chụp ảnh Tô Ninh cùng cô cô đang bên nhau, gởi cho ông nội. Còn gọi điện thoại cho dượng kêu hắn đến hiện trường bắt gặp..” Sau khi nói ra lời này, Tiêu Trạch Vũ thở một cái nhẹ nhõm, hai tay ôm đầu ra vẻ hối hận.
“Cái gì?” Nghe Tiêu Trạch Vũ nói, Tiểu Nam thoáng cái tỉnh lại nhìn Tiêu Trạch Vũ không thể tin được, hô lên.
“Làm sao ngươi có thể như vậy?” Tiểu Nam rất tức giận, nàng lắc lắc người Tiêu Trạch Vũ, lầm bầm nói:” khó trách hôm nay nhìn học tỷ khổ sở như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.”
Tiêu Trạch Vũ lắp bắp kinh hãi, quay sang nói:” xảy ra chuyện lớn gì?”
“Không biết, ta nhìn thấy học tỷ bị một chiếc xe đến đón đi.” Tiểu Nam liếc hắn nói ra, như thế nào hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Trạch Vũ hoàn toàn im lặng, hắn nhìn Tiểu Nam, ánh mắt ăn năn. Kỳ thực lúc hắn vừa làm xong, đã bắt đầu hối hận, những chuyện này đừng nói gây cho Tô Ninh phiền toái, nếu như bị cô cô biết là hắn làm, hắn cũng sẽ rất thảm, Tiêu Trạch Vũ thật sự có chút ít sợ hãi.
……
Tiểu Nam hoàn toàn say rồi, còn Tiêu Trạch Vũ một mình vừa uống rượu vừa nghĩ loạn lên hết trong đầu về các loại khả năng mình sẽ bị trừng phạt.
Sau khi Tiêu Trạch Vũ uống đến mức phải chạy vào phòng vệ sinh nôn một trận, trở ra thì thấy Tiểu Nam đã ngủ, trên mặt còn vương nước mắt. Hắn có chút khó xử, không biết nên làm sao. Bây giờ hắn đi còn loạng choạng, làm thế nào có thể đưa một người bất tỉnh trở về? Hơn nữa từ lúc bắt đầu uống đến giờ, hắn còn chưa biết rõ họ tên cô bé.
Lúc này điện thoại Tiểu Nam đột nhiên vang lên, Tiêu Trạch Vũ nhìn điện thoại, hắn đẩy đẩy Tiểu Nam không có một điểm phản ứng. Không còn cách nào, hắn cầm lấy điện thoại, liền trông thấy màn hình hiển thị hai chữ Học Tỷ.
Tiêu Trạch Vũ ấn nghe, giọng Tô Ninh truyền tới:” Tiểu Nam, ba ba đã đưa điện thoại cho chị, lúc trưa phiền em còn làm em phải đi một chuyến”
Tiêu Trạch Vũ không dám nói chuyện.
“Em có khỏe không? Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá……” thấy đối phương không lên tiếng, Tô Ninh an ủi nói ra.
Tiêu Trạch Vũ nhìn Tiểu Nam đã bất tỉnh nhân sự, lớn miệng nói:” Là ta, Tiểu Nam uống nhiều quá, ngươi có thể tới đây giúp được không?”
……
Tô Ninh để điện thoại xuống có chút đau đầu, mặc dù tâm trạng cô hôm nay không tốt, nhưng bạn bè có chuyện không lẽ cô không giúp, nên một lần nữa mặc lại quần áo đi ra ngoài. Trước khi đi, cô gọi cho Dịch Dương và Tôn Hồng Na, kêu hai người cùng đi đến địa chỉ mà Tiêu Trạch Vũ nói.
Tô Ninh đi vào quán, lên lầu hai, trong góc liền nhìn thấy hai người kia đã say sưa loạn xạ, thức ăn trên mặt bàn gần như không hề bị động qua, toàn thấy vỏ bia. Tiêu Trạch Vũ nằm ngã lên mặt bàn, trong miệng thỉnh thoảng nói gì đó, còn Tiểu Nam hình như đang ngủ say.
Tô Ninh đứng nhìn một hồi, sau Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na đuổi tới. Hai người nhìn tình cảnh trước mắt có chút kinh hãi, hỏi Tô Ninh:” Chuyện gì xảy ra? Làm sao hai đứa này lại ở cùng nhau?”
Tô Ninh nhún vai tỏ vẻ không biết, cô qua cạnh Tiểu Nam cố gắng gọi nàng dậy.
“Làm sao bây giờ?” Tô Ninh gọi Tiểu Nam hoài không được, cô khó xử nhìn hai cô bạn.
Dịch Dương vỗ vỗ mặt Tiêu Trạch Vũ, lay người hắn.
Tiêu Trạch Vũ cau mày, tay chân quơ lung tung, mở mắt:” Đau đầu quá…” Hắn ôm đầu ngồi dậy, cảm giác choáng váng. Hắn định thần lại nhìn xung quanh, lúc quay qua tìm Tiểu Nam liền trông thấy Tô Ninh đứng phía sau hắn.
Tiêu Trạch Vũ mở to hai mắt, nói lắp:” Tô…Tô Ninh…Ta thực xin lỗi ngươi..” Hắn vừa nói vừa như muốn khóc…
Dịch Dương khó hiểu nhìn Tiêu Trạch Vũ, ôm cánh tay hắn hỏi:” Ngươi có đi được không?”
Tiêu Trạch Vũ nhìn Dịch Dương nhẹ gật đầu, hắn cố gắng đứng lên chưa kịp bước đi đã ngồi phịch xuống:” Không được, chóng mặt quá” hắn ngẩng đầu nói với Dịch Dương.
Dịch Dương liếc mắt, nàng xoay người dựng lên Tiêu Trạch Vũ, nói
với Tôn Hồng Na:” Vợ, ngươi cùng Ninh Ninh đỡ Tiểu Nam, chúng ta đi thôi.”
Bởi vì hai con ma men, xe taxi đều không ai chịu chở bọn họ. Lúc mấy người đứng bên đường chưa biết làm sao, Tiêu Trạch Vũ nói ra xe của hắn đang đậu đối diện. Dịch Dương lấy chìa khoá trên người hắn, mở xe cho cả bọn ngồi vào.
“Chúng ta đi đâu?” Dịch Dương cài dây an toàn cho Tô Ninh, rồi hỏi.
Tô Ninh cùng Tôn Hồng Na liếc nhau một cái, cô nghĩ nghĩ nói:”Nếu không thì tìm khách sạn đi? Chúng ta cũng không biết nhà cả hai ở đâu.”
“Dù có biết rõ, cũng làm sao đưa họ trở về trong bộ dạng này được? Tìm khách sạn thôi.” Tôn Hồng Na nhìn Tô Ninh đang dựa vào cửa xe, nói ra.
Dịch Dương gật gật đầu, lái xe đi.
================= 
CHƯƠNG 78: TỨC GIẬN
Dịch Dương lái xe dừng ở một khách sạn cách đó không xa, bảo vệ khách sạn chạy tới hỗ trợ dìu Tiêu Trạch Vũ xuống xe, chưa đi được vài bước, Tiêu Trạch Vũ liền đẩy bọn họ ra, hắn chạy tới ven đường nôn thốc nôn tháo.
Tô Ninh cau mày nhìn Tiêu Trạch Vũ, rồi quay qua đỡ Tiểu Nam vào khách sạn trước, Tô Ninh để Tiểu Nam ngồi dựa vào salon ở đại sảnh khách sạn. Lát sau, Tiêu Trạch Vũ cũng được bảo vệ dìu tới.
Sau khi nôn xong, Tiêu Trạch Vũ tựa hồ thanh tỉnh một ít, hắn ngồi trên salon ngẩn người nhìn Tô Ninh, lại còn vỗ vỗ đầu, khóc lóc với Tô Ninh:” Ninh Ninh…Ta thực xin lỗi ngươi, ta đã làm chuyện thực có lỗi với ngươi…”
Nghe hắn nói Tô Ninh càng thấy khó hiểu, cô nhìn Tiêu Trạch Vũ hoàn toàn không biết hắn đang nói chuyện gì.
“Hết thảy đều là hắn làm, hắn kêu dượng hắn đi đến đó, ảnh chụp cũng là do hắn gửi cho ông nội…” Tiểu Nam không hiểu tỉnh từ lúc nào, nàng mở miệng nói ra từng chữ…
Tô Ninh nghe xong trong lòng cả kinh, cô quay qua nhìn Tiểu Nam không thể tưởng tượng nổi, cô không xác định đây có phải là lời nói lúc say của Tiểu Nam hay không.
Tiểu Nam hơi chóng mặt, nàng nhìn thấy học tỷ đang nhìn mình với ánh mắt ngờ vực, liền đưa tay chỉ chỉ Tiêu Trạch Vũ nói:” Hắn đã nói cho em biết, đều là hắn làm..”
Tô Ninh chậm rãi chuyển hướng sang Tiêu Trạch Vũ, dùng một ánh mắt rất lạ lẫm nhìn hắn. Tiêu Trạch Vũ trừng mắt liếc Tiểu Nam, rồi có chút chột dạ mà híp mắt nhìn qua Tô Ninh.
Tô Ninh đi vài bước đứng trước mặt Tiểu Vũ, nhìn hắn hỏi:” Thật là ngươi làm?” Giọng của cô rất nhẹ, lại làm cho người ta thấy lạnh thấu xương.
“Ừ, đều là ta làm.” Tiêu Trạch Vũ ngập ngừng, gật đầu nói.
“Vì cái gì?”
“……”
“Tại sao ngươi làm những chuyện này?” Tô Ninh đỏ cả mắt, cô không rõ sao Tiêu Trạch Vũ có thể làm loại chuyện này. Tổn thương cô không nói, mà Tiêu Ý Hàn còn là cô của hắn. Nếu như xui rủi có chuyện gì xảy ra, không phải là có thể huỷ đi sự nghiệp của thị trưởng hay sao?!
“Ngươi hỏi ta vì cái gì sao?” Tiêu Trạch Vũ cũng đỏ mắt trừng lại Tô Ninh, hắn vịn ghế đứng lên, không quan tâm đến ai xung quanh, hét lớn:” Ngươi cùng cô của ta rốt cuộc là mẹ nó chứ xảy ra chuyện gì? Ta là làm không đúng, nhưng ta không có nói sai, không có lừa gạt, ta chỉ đem sự thật vạch trần ra cho họ mà thôi.” Tiêu Trạch Vũ cảm giác lửa giận dâng cao lên tới não, hắn vốn đã gây ra rắc rối như vậy, về nhà sẽ không biết có hậu quả thế nào. Đã vậy Tô Ninh cũng chạy tới chất vấn hắn, hắn làm những điều này là vì cô, chẳng lẽ cô không biết? Tiêu Trạch Vũ tức giận nhìn Tô Ninh đang im lặng, lại nói:” Ngươi biết ta thích ngươi đúng không? Vì cái gì ngươi không theo ta cùng một chỗ? Mà lại là cô của ta…”
“Cháttt!!” Tô Ninh thở hổn hển, giơ tay hung hăng tát Tiêu Trạch Vũ một cái.
Tiêu Trạch Vũ ngây ngẩn cả người, hắn ôm mặt không dám tin nhìn Tô Ninh.
Tôn Hồng Na đang đứng một bên, đi đến giữ chặt Tô Ninh, vội vàng hỏi:” Làm sao vậy Ninh Ninh? Có chuyện gì từ từ nói, sao ngươi lại động thủ?”
“Ta cùng hắn không có gì để nói.” Tô Ninh thở nặng nhọc, cô dùng sức đẩy ra Tiêu Trạch Vũ đi đến đỡ Tiểu Nam dậy, rồi hướng đi vào thang máy.
Trong lòng Tô Ninh hận Tiêu Trạch Vũ thấu xương, cái tên nam sinh ngu xuẩn này sau khi gây ra chuyện còn có thể nói lời như vậy, cô thật không biết dùng lời lẽ nào để hình dung được hắn.
Bởi vì có một nam một nữ nên Dịch Dương thuê hai phòng, Tô Ninh đỡ Tiểu Nam vào một phòng, để nàng nằm lên giường rồi đi ra ngoài. Cô tìm một chỗ yên tĩnh lo lắng nhấn số gọi cho thị trưởng.
“Là em, chị đang ở đâu?” Điện thoại có người bắt, Tô Ninh sốt ruột hỏi.
“Ở văn phòng, làm sao vậy Ninh Ninh?”
“Chị có phải hay không đang điều tra chuyện điện thoại cùng ảnh chụp?”
Nghe Tô Ninh hỏi, Tiêu Ý Hàn dừng một chút rồi nói:” Em không cần quan tâm cái này, hết thảy cứ để cho tôi xử lý được rồi”.
“Không phải, chị không cần điều tra nữa, đều là Tiêu Trạch Vũ làm.”
“Cái gì? Tiểu Vũ?” Tiêu Ý Hàn không thể tin được lặp lại, trong lòng nghĩ khó trách mấy tiếng trôi qua, người thần bí kia cũng không có thêm hành động nào.
“Ừ, em đang ở cùng hắn, chính miệng hắn nói với em.”
“Em với hắn đang ở đâu?” Thị trưởng hỏi tiếp.
Tô Ninh nói địa chỉ xong mấy câu thì cúp điện thoại, cô không quan tâm thị trưởng sẽ xử lí Tiêu Trạch Vũ thế nào, cô chỉ biết là cô không thể để thị trưởng vì chuyện này mà sốt ruột và nóng giận.
Tô Ninh trở vào phòng, Tiểu Nam đã ngủ, Tôn Hồng Na thì đang cầm khăn ướt lau mặt cho nàng. Tô Ninh vào cửa liền ngồi trên ghế sát cửa sổ không nói gì.
“Ninh Ninh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tôn Hồng Na đắp mền cho Tiểu Nam xong đi tới ngồi đối diện hỏi Tô Ninh.
Tô Ninh im lặng nhìn nàng, việc này giải thích thật sự rất phiền toái.
……
Không bao lâu sau, điện thoại Tô Ninh vang lên, thị trưởng đã đến đại sảnh khách sạn. Tô Ninh đứng lên cùng Tôn Hồng Na rời phòng, chờ ở thang máy.
Thang máy mở ra, Tiêu Ý Hàn dẫn theo hai người đàn ông đi ra, nàng dừng trước Tô Ninh nhìn nhìn thấy cô không có việc gì liền bước tiếp về trước.
Mấy người đứng trước cửa phòng, gã bên cạnh Tiêu Ý Hàn tiến lên ấn chuông cửa, cửa phòng mở, Dịch Dương kinh ngạc nhìn trước cửa tự dưng có nhiều người như vậy.
Hai gã kia đi vào trước, Tiêu Ý Hàn cũng theo vào rồi mới tới Tô Ninh và Hồng Na.
Tiêu Ý Hàn đứng cách giường một khoảng, nhíu mày nhìn Tiêu Trạch Vũ đang say khướt, quay qua hỏi Tô Ninh:” Tụi em đã đi uống bia sao?”
“Em không có uống, hắn uống cùng một học muội của em” Tô Ninh thành thật trả lời.
Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, nói:” Đem hắn trở về.”
Hai người nọ gật gật đầu, tiến lên đỡ Tiêu Trạch Vũ dậy, mặc kệ hắn giãy dụa, mở cửa đi ra ngoài trước.
Tiêu Ý Hàn nhìn nhìn xung quanh rồi nói với Tô Ninh:” Tôi trở về xử lí, khuya một chút điện thoại cho em, em một mình đừng có mà suy nghĩ lung tung.” Nói xong nàng nhẹ nắm tay Tô Ninh, gật đầu chào Dịch Dương, Na Na rồi đi ra ngoài.
……
Tiêu Trạch Vũ bị đưa lên xe đã ngủ mất, hắn ngủ một giấc rất sâu cũng rất lâu. Đến khi hắn tỉnh lại, trời đã tối, cảm giác sau khi say làm cho hắn rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu mở mắt lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ. Tiêu Trạch Vũ nhìn lướt qua tủ đầu giường, cầm ly nước uống một ngụm lớn mới đứng xuống giường lảo đảo đi tới cửa, ra ngoài phòng, nhìn bố cục cách bài trí trong nhà, hắn không khỏi sợ hãi một hồi, đây chính là nhà của cô cô.
Lúc này khoảng 8 giờ tối, ba người ngồi trong phòng khách nhà Tiêu Ý Hàn: nàng cùng Lục Hạo Vũ còn có ba ba của nàng – Tiêu Sùng Văn. Ba người không ai nói chuyện với ai, đều suy tư chuyện riêng, tựa hồ đang chờ đợi.
Đến khi trên lầu truyền đến tiếng bước chân, ba người ngẩng đầu nhìn liền thấy Tiêu Trạch Vũ đang vịn tay cầu thang đi xuống.
“Hàn Hàn, ta mang Tiểu Vũ đi, con cũng đừng làm khó hắn.” Tiêu Sùng Văn thấy Tiểu Vũ đã xuống lầu, hắn nói khẽ với Tiêu Ý Hàn.
Tiêu Ý Hàn không nói gì, trong lòng nàng hiện tại còn muốn bóp chết Tiêu Trạch Vũ. Gây ra nhiễu loạn như vậy, ngay từ đầu còn tưởng rằng người nào khác có ý đồ theo dõi nàng, không lo lắng không được, lại không nghĩ rằng là thằng nhóc ngu ngốc này làm. Nếu dựa vào tính cách của nàng, vô luận như thế nào cũng muốn giáo huấn lại Tiêu Trạch Vũ.
Tiêu Ý Hàn giương mắt nhìn nhìn ba ba đã đứng dậy mặc áo khoác, nàng đè lại cơn tức giận dưới đáy lòng.
Tiêu Trạch Vũ cúi đầu đi đến trước mặt bọn họ, sau khi tỉnh lại hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, lúc này hắn rất sợ hãi, hắn biết lần này kiểu gì mình cũng không tránh được bị phạt, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn vội cúi đầu.
“Cô cô, ta biết rõ sai rồi…” Tiêu Trạch Vũ đứng vài giây, cúi đầu nhìn sàn nhà nhỏ giọng nói.
“Làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Đầu ngươi rốt cuộc là chứa cái gì vậy?” Tiêu Ý Hàn cau mày lạnh lùng hỏi.
“Ta……” Tiêu Trạch Vũ thật lâu cũng không nói ra được cái gì, lúc đó đầu hắn nóng lên cứ đi làm mà không nghĩ đến hậu quả.
“Việc cũng đã xảy ra, được rồi, Tiểu Vũ đi theo ta.” Lúc này Tiêu Sùng Văn lên tiếng nói.
Lục Hạo Vũ nãy giờ vẫn ngồi một bên im lặng, hắn thấy cha vợ phải đi, vội đứng lên nói:” Ba ba, để ta đưa ngài đi.”
“Không cần, ngươi ở nhà đi, ta có tài xế chờ bên ngoài nãy giờ còn gì.”
“vậy được, ngài trên đường chú ý an toàn.” Lục Hạo Vũ đi theo hai người ra cửa, dặn dò.
……
Tiêu Ý Hàn đem Tiêu Trạch Vũ đi rồi, trong phòng còn lại Tô Ninh cùng hai cô bạn. Tô Ninh hơi mệt mỏi ngồi trên ghế, Tôn Hồng Na cùng Dịch Dương nhích lại gần, trên mặt tràn đầy nghi vấn.
Tô Ninh nghĩ nghĩ thở dài, nói:”Ta đang quen nàng……”
Nghe Tô Ninh nói, hai người đồng thời mở to mắt, Tôn Hồng Na hỏi:”Ninh Ninh, cô của Tiểu Vũ chính là thị trưởng đó”
“Ninh Ninh, ngươi……” Dịch Dương hết cả hồn cũng nói không ra được một câu.
Tô Ninh nhìn phản ứng của hai người bạn, cô gật gật đầu tỏ vẻ biết rõ.
“Ninh Ninh…… Ta phục ngươi…” Dịch Dương lắp bắp nãy giờ, cuối cùng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tô Ninh nói ra.
“Tiểu Vũ đã làm gì các ngươi?” Tôn Hồng Na im lặng một hồi, lên tiếng hỏi.
“Có thời gian nói với các ngươi sau, bây giờ ta phải về nhà cùng ba ba nói chuyện.” Tô Ninh nói xong đứng lên, còn nói:” Các ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Nam, muốn biết cái gì thì đợi nàng tỉnh mà hỏi nàng, ta đi trước.” Cô phất tay chào, bước nhanh ra khỏi phòng.
……
Trên đường về nhà Tô Ninh vẫn nghĩ đến lời nói của Tiêu Sùng Văn, cô hiểu rõ lòng thị trưởng, cũng biết nàng nhất định sẽ giải quyết tốt những chuyện này. Nhưng mà, về vụ tiền bạc kia, cô rất bài xích. Cô không muốn để bất kì ai cảm thấy rằng cô quen với thị trưởng là vì có ý đồ gì…
Ngồi trên xe bus, Tô Ninh nghĩ không biết nên giải thích với ba ba thế nào? Là nên nói ra sự thật hay tìm một cái cớ hợp lí? Về vấn đề đền bù, toàn bộ cư xá đều có phúc lợi, cô phải thuyết phục thế nào để ba ba không lấy số tiền đó? Hay là tiếp nhận số tiền đó mà không nhận thêm trợ cấp kia?
Tô Ninh cảm giác rất buồn rầu, lúc đã đến trước khu nhà, cô vẫn không nghĩ ra cách nào. Trời cũng dần dần tối, tiệm của ba ba đã không còn bóng người. Tô Ninh cúi đầu đi về nhà, lúc này điện thoại vang lên.
Là thị trưởng, cô nhẹ nhàng nhấn nghe.
“Ninh Ninh, ở đâu?”
“Ở dưới nhà, chị thì sao?”
“Tôi cũng ở nhà, đang chờ Tiểu Vũ tỉnh ngủ để hỏi chút chuyện.”
“Ừ……” Tô Ninh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiêu Ý Hàn dừng lại một hồi, nói:”Hôm nay ba của tôi đã nói gì với em?”
Tô Ninh dừng trước cửa nhà, nhỏ giọng nói:” Không có gì, ba ba của chị nói là chị nhờ truyền lời cho em biết kêu em rời xa chị…”
“Em tin tưởng sao?”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của thị trưởng, Tô Ninh bất giác lắc đầu, nói:” em không tin.”
” Ba của tôi cũng nhất định đã nói cho em biết về chuyện giải toả nhà của em, đúng không?” Tiêu Ý Hàn nghe giọng Tô Ninh hơi lạ, nàng ôn nhu hỏi.
“Ừm.”
“Là tôi làm cho nhân viên nhà máy gỗ can thiệp, việc này không thể nói là không có quan hệ với em. Chỉ là, nếu như không có em, mà tôi biết có nhiều người bởi vì mở rộng thành thị mà mất đi chỗ ở, tôi cũng sẽ làm như vậy, em hiểu không?”
Tô Ninh nghĩ một lát, cô cũng không rõ, đây là chuyện mà thị trưởng lo lắng sao?!
Cô do dự hỏi:”Nhưng mà vì cái gì cho nhà của em nhiều tiền như vậy?”
“Em ngoan đi, không cần phải mãi rối rắm suy nghĩ những vấn đề này. Ngày mai tôi điện thoại cho em, hôm nay muốn dẫn em đến một nơi mà chưa đi được. Về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chờ điện thoại của tôi.” Tiêu Ý Hàn chỉ nhẹ nói ra, còn không có trả lời câu hỏi của Tô Ninh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna