Google.com.vn Đọc truyện Online

20/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 17 + 18

Đăng bởi Ngân Giang | 20/6/18 | 0 nhận xét
Chương 17: Nỗi Khổ Thầm Mến…

Nhìn Đại Bảo mặt mày xám tro ôm quả bóng rời đi, Mạch Mạt mấp máy môi, khen ngợi: “Được đó, Dạ Ngưng, nhìn không ra cái miệng em trông nhỏ nhắn thế mà còn sắc bén vậy.”

Dạ Ngưng hất hất đầu, khinh bỉ nhìn Mạch Mạt. Cô nghĩ sao chứ?
“Vậy mà sao khi đối mặt với cô Tiếu của em thì lại cái gì cũng không nói nổi nhỉ?” Mạch Mạt cũng không để Dạ Ngưng có thời gian kiêu ngạo lâu, nháy mắt liền cười ý vị thâm trường. Dạ Ngưng đỏ mặt, Tiếu Vũ Hàm lại không nói gì, ngược lại nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn nàng. Ánh mắt kia, thần thái kia khiến lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy tê dại đến khó chịu.

“Được rồi, ngày mai còn phải đi học, về nghỉ ngơi đi.” May mắn, coi như cô Tiếu còn thiện lương, mở miệng giải vây cho Dạ Ngưng, Mạch Mạt bĩu môi, bất mãn trước việc Tiếu Vũ Hàm che chở. Dạ Ngưng vẫn còn xấu hổ cười cười, ôm chậu, loẹt quoẹt dép lê, như thể chạy trốn rời khỏi tầm mắt của hai người.

“Vũ Hàm, cậu cũng quá che chở cô nhóc đó rồi.” Mạch Mạt không vui mở miệng, lời nói ẩn ẩn vị ghen tị. Cô cùng Tiếu Vũ Hàm biết nhau từ thời tóc còn để chỏm, từ nhỏ đã ở cùng nhau, nhưng Dạ Ngưng là ai chứ? Mới có vài ngày thôi mà Vũ Hàm đã bảo vệ đến vậy, nếu sau này thực sự ở bên nhau, vậy thì còn khủng khiếp đến đâu? Hơn nữa cô cũng coi như đã nhìn thấu Dạ Ngưng, đó là cái loại được cho chút ánh sáng mặt trời thì sẽ liền rạng rỡ, là loại nhân tài thiển cận dễ tự mãn, người này nếu mà cứ tiếp tục bồi dưỡng như vậy thì thật đúng là một tai họa. Còn có, cô nghĩ sao cũng không hiểu được rốt cuộc thì Vũ Hàm coi trọng Dạ Ngưng ở chỗ nào? Chuyện trước kia cũng không nhớ rõ sao? Không phải là còn tức giận đến không chịu được cơ mà? Sao lại coi như tâm can bảo bối mà nâng niu thế?

“A, được rồi, về thôi.” Tiếu Vũ Hàm nhìn cô nhẹ nhàng cười, Mạch Mạt theo thói quen bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía khu ký túc xá.

Vào phòng, Mạch Mạt cất chậu đi, vào phòng trong xem TV. Tiếu Vũ Hàm đi đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhìn chằm chằm đồ ăn Dạ Ngưng ăn còn thừa để trên bàn, có chút xuất thần.

Từ nhỏ Tiếu Vũ Hàm đã ưu tú, dáng người ngạo nhân, tướng mạo xuất chúng, làm cho khi cô còn ở trung học đã bắt đầu đưa tới rất nhiều người theo đuổi. Người xinh đẹp thì cũng đều có chút kiêu ngạo, khi đó cô cũng không hiểu những điều đó, mọi sự tình đều dựa theo tính tình của mình mà làm. Từ từ chậm rãi cũng bắt đầu gặp phải trở ngại, lòng người ấm lạnh cũng dần dần tự biết. Đến khi lên đại học, cô đã sửa lại tính tình trước kia, thu liễm hào quang, chuyên tâm hoàn thành chương trình học, mà hết thảy cũng đều thực thuận lợi, thành công tốt nghiệp. Trong ý nghĩ của Tiếu Vũ Hàm, kế tiếp lại càng thêm dễ dàng, lấy bằng tiến sỹ, kết hôn, sinh con, cũng giống mọi người trải qua một cuộc sống với những ngày tháng hạnh phúc như một làn điệu lặp đi lặp lại đến hơn nghìn lần, nhưng Tiếu Vũ Hàm lại chưa từng nghĩ tới người kia cứ như vậy mà xông vào tầm mắt cô.

Nhớ tới lần đầu gặp mặt dở khóc dở cười kia, trên mặt Tiếu Vũ Hàm lại ẩn hiện ý cười. Tuy nói là tức giận, tuy nói bất đắc dĩ, nhưng không thể không thừa nhận chính lần đó đã khiến cô chú ý tới Dạ ngưng. Sau lại trải qua sự kiện “tập kích ngực”, lại khiến cô chưa bao giờ tức giận như thế.

Lúc ban đầu chính là muốn trừng phạt nho nhỏ một chút cái người không biết trời cao đất rộng kia, lơ đãng gặp nhau, vô số lần lướt qua trong quá khứ, nhưng cho tới bây giờ Dạ Ngưng cũng vẫn đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua trước mặt cô, không có, dù một lần cũng không nhìn mặt cô.

Không gây nên tức giận, không sinh ra lòng không phục, chưa bao giờ Tiếu Vũ Hàm nghĩ tới chính mình lại sẽ từng bước mà trầm luân như thế.

Không thể nhớ được là lần nào, Dạ Ngưng dẫn theo mấy người trong câu lạc bộ của mình mặt dày mày dạn đến Hội học sinh xin kinh phí, nhìn thấy khuôn mặt nàng từ đầu đến cuối đều tỏ ra hạnh phúc, Tiếu Vũ Hàm chỉ khinh thường lắc đầu, nghĩ Dạ Ngưng cũng giống như các câu lạc bộ khác, hội trưởng cầm kinh phí mang theo mọi người đi tiêu xài, nhưng khi viện dưỡng lão cùng cô nhi viện gửi một phong thư cảm tạ đến trường học, cả người Tiếu Vũ Hàm đều ngơ ngẩn, không thể tin được, trừ bốn chữ này ra thì cô không tìm được từ nào khác để hình dung tâm tình của mình lúc đó.


Lòng hiếu kỳ lại làm cho Tiếu Vũ Hàm càng thêm quan tâm đến Dạ Ngưng, từng len lén đi xem các hoạt động của cô bé ấy, đứng ở một góc sáng sủa, cô nhìn Dạ Ngưng ôm một đứa bé bị mất cả hai tay, giơ lên thật cao, đứa nhỏ cùng nàng đều cười thực vui vẻ, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên thân thể Dạ Ngưng, mang theo nụ cười rạng rỡ của mình thấm vào trái tim Tiếu Vũ Hàm.

Sau đó thì….

Sau đó lại là việc Dạ Ngưng đi tìm nhà cho lũ chó hoang, Tiếu Vũ Hàm không biết những học sinh như Dạ Ngưng lại làm sao làm được.

Khi đi tìm bắt chó, tiếng cười của nàng vang khắp cả sân trường. Đứng dưới tàng cây, Tiếu Vũ Hàm nhìn mấy người trong câu lạc bộ cùng Dạ Ngưng đi đến nhà giáo sư môn Toán cao cấp mà trộm mèo con, liền cười thành tiếng.

Sao lại có người như vậy chứ?

Bởi vì cô bé đó, cuộc sống đại học của Tiếu Vũ Hàm tựa hồ phong phú hơn rất nhiều.

Nhưng cũng bởi vì Dạ Ngưng mà làm cho Tiếu Vũ Hàm trong từng đêm dài tĩnh lặng đều trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ.

Là thích sao? Hay là yêu?

Vì sao trong đầu cô lặp đi lặp lại đều là hình bóng cô bé đó…

Nụ cười tươi rạng ngời ấy, hàm răng trắng bóng, hàng mi cong cong, mái tóc dài buông lơi trên bờ vai…

Từng chi tiết nhỏ bắt gặp được từ trong đầu nhảy ra, lặp đi lặp lại nghiền ngẫm nhiều lần, nghĩ đến chỗ vui vẻ, Tiếu Vũ Hàm sẽ không tự giác được mà bật cười thành tiếng, nhưng sau khi cười xong, nỗi cô đơn lại bao phủ toàn thân…

Từ nhỏ Tiếu Vũ Hàm đã là như vậy, một khi đã nhận định liền sẽ nhất định phải đấu tranh, bất luận quá trình có thế nào, cho dù đầy mình thương tích, cho dù phải trả giá hết thảy.

Tốt nghiệp, nhận được thư mời của các trường đại học khác, Tiếu Vũ Hàm lại không hề do dự mà lựa chọn trường mình đã học, không vì điều gì, chỉ vì cô bé ấy, chỉ vì Dạ Ngưng.

Đến khi nhìn thấy danh sách phân ban có tên của Dạ Ngưng, trái tim của Tiếu Vũ Hàm đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay run run chạm lên cái tên “Dạ Ngưng”, dịu dàng vuốt ve.

Dạ Ngưng, Dạ Ngưng……

Thở dài, Tiếu Vũ Hàm từ trong kí ức tỉnh lại, từ bên cạnh sô pha cầm lấy một cái túi, từ trong đó lấy ra một cái hộp tinh xảo màu lam.
Nhẹ nhàng mở hộp, hé ra ở bên trong toàn là ảnh chụp, trên mặt Tiếu Vũ Hàm lại có ý cười.
Dạ Ngưng đại học năm thứ nhất….so với hiện tại thì thật sự còn non nớt hơn rất nhiều, đứng đón gió ở sân thể dục, cười nhẹ nhàng.

Dạ Ngưng đại học năm thứ hai, một năm bộc lộ tài năng, đứng trên bục giảng chậm rãi phát biểu, khí phách trên mặt không người nào có thể bằng…

Dạ Ngưng đại học năm thứ ba, vì bạn bè mà tranh cãi với giáo sư, bị xử phạt mà vẫn như trước cười đến vui vẻ, nụ cười kia, thực sự rất ấm áp…

Dạ Ngưng đại học năm thứ tư, mặc trang phục cử nhân, lại có nhiều hơn một tia u buồn, là vì tương lai lo lắng việc thi tốt nghiệp cùng công việc mà bồi hồi…
Tiếu Vũ Hàm khẽ vuốt từng tấm ảnh, đầy bụng tâm sự cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài sâu kín, đem mấy tấm ảnh chụp gần đây bỏ vào, nhẹ nhàng đóng nắp lại. Tiếu Vũ Hàm hơi hơi nhắm hai mắt, tựa vào sô pha nghỉ ngơi, nhưng trong lòng hết lần này tới lần khác đều là hình ảnh nụ cười của Dạ Ngưng. Nhưng lần này lại không giống với mỗi lần ở trong dĩ vãng, trong nỗi cô đơn lại xen lẫn từng trận ngọt ngào. Rất lâu sau đó, mở to mắt, Tiếu Vũ Hàm vuốt ve chiếc hòm trong lòng, khẽ cười.

Dạ Ngưng, em trốn không thoát đâu.
========================
Chương 18: Không Xác Định…

Dạ Ngưng buồn rầu, bởi vì mất ngủ mà u buồn, lúc ban đầu buồn là thể hiện ở việc ôm sách tiếng Anh đi học triết học, mà hiện giờ đã phát triển đến mức ăn trộm trứng gà của lão Tam đặt trên bàn nhìn chằm chằm cười.

“Nó không có vấn đề gì chứ?” Lão Nhị huých huých lão Đại.

Lão Đại vừa đi xếp hàng mua mỳ lạnh* tươi ngon trở về, còn đặc biệt đòi túi nhựa màu đen để đựng, chính là muốn theo đuổi hương vị hoàn mỹ nhất, cô lau đi mồ hôi trên trán, lắc đầu: “Ai biết được.”

“Lão Tam sẽ lập tức trở lại, nó còn không mau ăn đi, nhìn chằm chằm cười chờ để ấp trứng nở ra gà con à?” Lão Nhị bị nụ cười của Dạ Ngưng làm cho lông tơ cả người dựng đứng, lão Đại cũng có chút cảm giác quỷ nhập vào thân, nuốt nuốt nước miếng, thử gọi Dạ Ngưng.

“Lão Tứ, mang rác lại đây.”

Vẫn có phản ứng, Dạ Ngưng cầm trứng gà, ngẩn ngơ đứng lên, lê bước đi đến trước mặt lão Đại, nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Lão Đại bị biểu tình của Dạ Ngưng làm cho nổi da gà, bờ vai run rẩy, lặp lại: “Vứt rác đi.”

Cái này Dạ Ngưng nghe liền hiểu, gật đầu, tiến lên, không nói hai lời đưa trứng gà cầm trong tay đặt lên bàn của lão Đại trước, tiếp theo cầm túi mỳ lạnh ở bên kia, ném vào thùng rác, động tác thoăn thoắt, lưu loát gọn gàng.

…..

…..

Lão Nhị trầm mặc, mặt lão Đại tái đi, nhưng cố tình đúng vào lúc này lão Tam lại từ cửa bước vào, kinh ngạc nhìn vẻ mặt khác nhau của ba người, giây tiếp theo cô nhìn thấy quả trứng gà ở trên bàn lão Đại, mặt cũng thành xanh mét: “Lão Đại!!! Sao mày có thể đáng khinh bỉ như thế!!!”

Người nguyên bản muốn nổi giận là lão Đại lại bị lão Tam rống một cái làm cho giật mình, nhìn trứng gà ở trên bàn của mình, liền vội vàng xua tay: “Mày nghe tao nói đã!”

“Còn có cái gì mà nói!” Lão Tam tức đến nỗi cả người đều run rẩy, tưởng cô dễ dàng lắm sao? Mỗi ngày vào buổi tối cô đều chuẩn bị một quả trứng gà cho ngày hôm sau, vì muốn giữ cho thân thể được khỏe mạnh, nhưng từ khi cô vào ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh tới nay lại cũng chỉ tìm thấy vỏ trứng trong thùng rác! Cô vẫn tưởng là do Dạ Ngưng làm, nhưng không ngờ lại là do người mặt mũi nhìn lương thiện nhất là lão Đại, quả nhiên mà, mặt người dạ thú!

“Lão Tam, không phải tao….”

Lão Đại cố gắng giải thích, đốm lửa nho nhỏ trong mắt lão Tam đã biến thành ngọn lửa hừng hực bốc cháy, hung tợn nhìn chằm chằm lão Đại, Dạ Ngưng vốn còn đang đứng xuất thần ở một bên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khụ một tiếng, chạy vội tới bên người lão Tam, ôm lấy vai cô, cười ha ha nói: “Ai da, quên đi, cũng không phải lão Đại cố ý đâu, bất quá chỉ là do nhất thời tham ăn thôi, mày tha thứ cho nó đi, tao đem trứng gà của tao hôm nay cho mày được không? Đều là người trong một ký túc xá, không cần thiết phải vì việc này mà tổn thương hòa khí.”

“Nhưng mà nó –”

“Được rồi, đừng nhưng mà nữa. Nếu không thì ngày mai để lão Đại đi mua cho mày một con gà mái, lúc ấy thì mày muốn bao nhiêu trứng cũng đều được mà.”

“….” Dạ Ngưng cư xử như thế, lão Tam cũng không còn tâm tình, bĩu môi, ngồi trên giường mình nhìn lão Đại.

“Lão Đại, về sau nếu mày muốn ăn trứng gà thì cứ nói cho tao biết, không cần phải làm vậy.” 

“….”

Mặt lão Đại so với búp hoa sen còn muốn xanh hơn, lão Nhị len lén tiến lại, lôi kéo cô: “Được rồi, lão Đại, mày vì hòa bình trong ký túc xá mà hiến thân đi.”

Lão Đại hít sâu một hơi, mặt u ám nghiêm túc nói: “….Tao có thể nhịn khi bị lão Tam hiểu lầm, nhưng mà lão Tứ nó lại dĩ nhiên giả bộ thành người tốt, lấy trứng gà trộm của lão Tam từ đêm hôm trước chưa kịp ăn lại đem đưa cho nó!!! Mày nói xem đây là thể loại người gì chứ!?”

Lão Nhị nhìn nhìn Dạ Ngưng, lắc đầu: “Ai biết được, gần đây nó có chút bất thường.”

Đúng vậy, gần đây Dạ Ngưng có chút bất thường, kỳ thực trong lòng nàng cũng nghẹn khuất lắm chứ. Từ lần trước đến nhà Tiếu Vũ Hàm ăn của cô ta vài quả trứng gà xong, toàn bộ đầu óc đều là người đó, cảm giác kia bảo có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu. Lúc nàng đi học cũng thế, trước kia đều trực tiếp ngủ luôn, giờ thì có gục trên bàn buồn bực dứt tóc cũng không thể nào ngủ được. Ngẩng đầu, lén lút liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, lại lập tức cúi đầu xuống, Dạ Ngưng đều có cảm giác xấu hổ, đây không phải là điềm báo của một thiếu nữ ngây thơ bắt đầu động dục sao? Đây là chứng minh cho cái gì? Chứng minh rằng rất có khả năng nàng đã yêu!

Nhịn mấy ngày, rốt cuộc Dạ Ngưng không nén được mà đem một ít suy đoán trong lòng nói cho lão Đại nghe, lão Đại nghe xong hai mắt đăm đăm, không thể tin nổi nhìn nàng.

“Dạ Ngưng, mày – mày xác định là mày phải lòng cô Tiếu chứ không phải bởi vì năm nay mùa hè phá lệ đến sớm cho nên thời kì động dục cũng đến trước đấy chứ?”

Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái, tức giận nói: “Nghe mày nói kìa, năm trước mùa hè cũng đến sớm đó thôi, nhưng không phải đến mùa thu tao mới rạo rực sao?”

“Nhưng mà cô ấy ở trong lòng mày từng là Diệt Tuyệt kia mà, mày thay đổi cũng quá nhiều nha.” Lời nói của lão Đại đả kích Dạ Ngưng nặng nề. Đúng vậy, nàng không thể bởi vì đã ăn trứng gà của Tiếu Vũ Hàm mà quên đi năm đó cô ta đã bắt nạt mình như thế nào.

“Tao nghĩ là mày nhầm rồi.” Lão Đại ngẫm nghĩ, gật đầu xác nhận.

“Nhầm rồi? Vậy lão Đại mày nói nghe xem, bình thường mày ở cùng bạn trai thì có cảm giác gì?”

Khó có dịp Dạ Ngưng khiêm tốn nhìn lão Đại, lão Đại cân nhắc một hồi, nói: “Thì là không thấy liền muốn gặp, gặp lại không thấy đủ, lúc nào khắc nào cũng đều muốn dính cùng nhau một chỗ. Thế nào, mày có cảm giác này với cô Tiếu sao?”

Dạ Ngưng lắc lắc đầu, đáp: “Cái này thì thật đúng là không có, nhưng kỳ thật mà nói thì tao rất sợ nhìn thấy cô ấy, đặc biệt là khi người ta cười với tao, cười liền khiến tao cả người khó chịu.”

“Khó chịu? Làm gì mà khó chịu?”

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm lão Đại một hồi, liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Lão Đại, tao coi mày là bạn tốt nên mới nói cho mày.”

Lão Đại vẻ mặt đầy nghiêm túc gật đầu, cho Dạ Ngưng một cái cam đoan: “Mày nói đi, cho dù có chết thì tao cũng sẽ đem theo bí mật này xuống mồ.”

“Thời nay đều là hỏa táng.”

“…..Rốt cuộc mày có nói hay không?!” Lão Đại nổi giận, cái con này bị làm sao vậy, giờ lại còn lảm nhảm với mình nữa.

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm mụn trứng cá trên mặt lão Đại một hồi, hít sâu một hơi, rốt cục cố lấy dung khí nói ra lời trong lòng: “Mày không biết đâu, mỗi lần cô Tiếu cười…cười liền khiến cả người tao khô nóng, cô ấy cười, tao chỉ muốn đi lên xé rách hết áo người ta, sau đó đem cô ấy áp lên tường hung hăng hung hăng hôn, sau đó lại tiếp tục xé quần, hung hăng hung hăng –”

“Khụ, tao hiểu hung hăng của mày là thế nào rồi, không cần phải nói.” Lão Đại giành nói trước, mặt đỏ bừng lên, trước kia cô chỉ biết da mặt Dạ Ngưng dày, hiện tại mới phát hiện, không phải da mặt nó dày mà căn bản là hoàn toàn không có mặt mũi.

“Mày xem thường tao?” Dạ Ngưng nhìn biểu tình lão Đại mà tỏ vẻ đầy tổn thương, lão Đại liền vội vàng lắc đầu.

“Không phải, không phải, chỉ là cảm giác ý tưởng này của mày có chút…ừ, có chút mới lạ.”

Dạ Ngưng bĩu môi, vẻ mặt khổ sở: “Tao cũng buồn bực mà, hơn nữa mấy hôm nay nằm mơ đều mơ thấy cô ấy, đi học cũng không dám nhìn người ta.”

“Nói như vậy thì thực sự có khả năng là mày để ý đến người ta rồi?” Vẻ mặt lão Đại đầy trầm trọng nhìn Dạ Ngưng.

“Tao không xác định được.”

“….”

“Nếu không thì chúng ta thử đi nhìn xem, xem rốt cuộc có phải mày thật sự phải lòng cô Tiếu hay không?” Lão Đại nhìn bộ dáng ủ rũ của Dạ Ngưng mà trong lòng cũng không dễ chịu, dù sao thì người ta coi nàng là bạn tốt, ý tưởng u ám trong nội tâm như vậy mà cũng đều nói cho mình, mình cũng không thể nào mà rắm cũng không đánh một cái chứ.

Dạ Ngưng ngẩng đầu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm lão Đại một hồi, dùng sức gật đầu: “Đi!”

***

Hai người đều thuộc phái hành động, nói làm liền làm, kiểm tra thời khóa biểu, biết buổi chiều Tiếu Vũ Hàm không có tiết, Dạ ngưng cùng lão Đại mỗi người liền ôm một quyển “Hệ thống thông tin” đi về phía văn phòng.


“Từ năm nhất đến nay mày còn chưa từng đi hỏi đề sao?” Lão Đại nhìn bộ dáng khẩn trương của Dạ Ngưng mà có chút buồn cười, có lòng lựa lời mà nói, muốn giúp nàng giảm bớt cảm giác khẩn trương.

Dạ Ngưng gật gật đầu, quay lại, trong mắt mang theo một tia gì đó không xác định nhìn lão Đại: “Lão Đại, mày xác định cô Tiếu là giáo viên môn Hệ thống thông tin chứ?”

“…..” Trầm mặc thật lâu, lão Đại nhìn Dạ Ngưng, gật gật đầu, còn không quên khích lệ: “Còn may là mày chưa nói cô ấy là giáo sư môn Toán cao cấp.”

“Toán cao cấp, này, tao có ngốc đâu, đó không phải là chương trình Đại học năm thứ ba sao?” Dạ Ngưng phất tay nói.

Lão Đại lại trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Là Đại học năm thứ nhất.”

“….”

Thỉnh thoảng tán gẫu một câu, cuối cùng cũng đi tới văn phòng, hai người mở hé ra khe cửa nhìn nhìn một chút, không cần nói, quả thật cô Tiếu có ở bên trong, đang cúi đầu viết gì đó.

Vừa nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm, trái tim Dạ Ngưng lại bắt đầu nhảy dựng lên mãnh liệt, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn lão Đại: “Nếu không thì chúng ta vẫn cứ trở về đi.”

Lão Đại nghe xong, nhìn Dạ Ngưng với vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: “Sao mày có thể vô dụng vậy? Bình thường đối với ai cũng đều ngang như cua, như thế nào mà vừa thấy cô Tiếu lại không dám nói? Cô ta có thể nấu mày lên ăn chắc?”

“Tao lại hy vọng cô ấy ăn tao.” Dạ Ngưng bĩu môi, nhỏ giọng nói, lão Đại liếc mắt đầy xem thường, lười cùng cái người này so đo cao thấp, đưa tay tóm cái người còn không được tự nhiên là Dạ Ngưng đi vào.

“Cô Tiếu….”

Hai người còn chưa nói xong, Dạ Ngưng đứng ở phía sau lão Đại ôm sách ỉu xìu cúi đầu ảo não bước ra. Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy Dạ Ngưng, hơi ngẩn người, lập tức trong mắt hiện lên một tia tươi cười đầy giảo hoạt. Sao? Không trốn nữa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna