Google.com.vn Đọc truyện Online

21/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 39 + 40

Đăng bởi Ngân Giang | 21/6/18 | 0 nhận xét
Chương 39: Dạ "dụ thụ"...

Không quen? Hai ta không quen?

Dạ Ngưng tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung, cái gì mà gọi là không quen chứ, tay cũng nắm rồi, miệng cũng hôn rồi, vậy vẫn còn tính là không quen? Không phải là muốn hoàn toàn “phá hủy thành lũy” thì mới gọi là quen thân đấy chứ?

Lăn qua lăn lại trên giường rối loạn một hồi, Dạ Ngưng như sực nhớ ra cái gì, bật dậy, nhanh chóng đánh xuống vài chữ.
“Cô Mạch?”


“A, nhóc con quả thật thông minh.”

Quả nhiên, bị Dạ Ngưng đoán đúng rồi, thật đúng là không phải cô Tiếu nhà nàng mà. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng một nửa cao hứng lại một nửa phẫn nộ, cao hứng là vì người nói những lời này thực không phải cô Tiếu, phẫn nộ chính là, mấy người nói xem cô Mạch này có rỗi việc không chứ, thế nào mà lại thân thiết với cô Tiếu đến tình trạng này, ngay cả QQ cũng đều có thể dùng chung?

“Cô Mạch, chuyện hôm nay là em không đúng, nhưng mà cô với cô Tiếu cũng không nên cấu kết với nhau bắt nạt em chứ, đừng cho là em không biết, nếu không phải cô Tiếu lén nói cho cô thì sao cô có thể đến chặn đường em được.”

Nhắc tới chuyện này, Mạch Mạt cũng đầy một bụng tức.

“Em còn dám nói thế nữa, em cho là Vũ Hàm tiết lộ hành tung của mấy đứa là vì muốn giúp tôi? Cô ấy căn bản chính là bao che đấy hiểu không hả? Cô ấy đoán được khẳng định tôi sẽ không buông tha cho em như vậy, so với việc lén tìm em gây phiền toái thì không bằng trả thù dưới tình huống cô ấy có mặt ở đó thì vẫn tốt hơn, nếu chẳng may tôi thật sự muốn giết em thì cô ấy cũng có thể giúp đỡ, không phải sao?”

Dạ Ngưng vừa nghe được những lời này liền vui vẻ, nàng đã biết cô Tiếu không nỡ bắt nạt nàng mà.

Ở bên máy tính kia, Mạch Mạt có thể tưởng tượng được Dạ Ngưng đang hưng phấn bừng bừng, tức giận liền gõ một câu: “Tôi nói cho em biết, em đừng có đắc ý vội, Vũ Hàm cô ấy che chở em như thế, nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh cô ấy sẽ thấy chán, em rất không phù hợp với thẩm mỹ của người ta.”

Dạ Ngưng giật mình, thẩm mỹ của cô Tiếu?

“Thẩm mỹ của cô Tiếu là gì ạ?”

Mạch Mạt nhếch môi, nhìn vài chữ hiện lên trên máy tính, nở nụ cười. Vũ Hàm, tôi không thể tách cậu và con oắt con này ra thì ít nhất cũng phải bảo vệ cậu không bị con bé “ăn” sạch sẽ!

“Được rồi, nhìn em tối nay đã bị đánh không ít, tôi sẽ rộng lượng nói cho em biết. Bởi vì nguyên nhân gia đình mà Vũ Hàm từ nhỏ đã độc lập tự chủ, thích chăm sóc người khác.”

Dạ Ngưng đọc mà gật đầu, đúng vậy, cũng như mọi khi vẫn đều là cô Tiếu chiếu cố nàng vậy.

“Nếu em thật sự muốn được Vũ Hàm thích, về sau ở trước mặt cô ấy nên thường xuyên làm nũng đi, không có việc gì cũng chủ động để cho cô ấy ôm một cái hôn nhẹ a.”

Dạ Ngưng nhìn mấy dòng chữ Mạch Mạt đánh ra mà run lẩy bẩy, đây không phải chính là một “dụ thụ” sao?

“Cái này…em không làm được đâu, mẹ em nói khi em làm nũng thì cả người bà rét run, ba em lại nói em mà làm nũng thì phần mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh…Em thực sự không…”

Mạch Mạt không hổ là giáo sư môn “Xây dựng Đảng”, nói chuyện không bao giờ ướt át dài dòng.

“Nếu không yêu thương nhung nhớ giả bộ nhu nhược, vậy thì em cứ chờ Vũ Hàm đi tìm một người yếu đuối dịu dàng khác đi!”

Lời Mạch Mạt nói kích thích Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn mấy chữ “nhu nhược” trên màn hình máy tính, mặt đầy vẻ dữ tợn, cắn chặt răng, gật đầu.

“Được! Cô Mạch, cô cứ chờ xem.”

Mạch Mạt nhìn thấy những lời Dạ Ngưng viết liền cười thành tiếng, không tệ, vẫn là một cô bé biết nghe lời. Không đợi cô cười xong, QQ của Dạ Ngưng đã lại chớp lên. Mạch Mạt vừa mở ra nhìn, tức đến mặt mày tái mét.

“Cám ơn cô Mạch đã giúp đỡ, mặc kệ nói thế nào, đọc được nhừng lời này của cô em vui vẻ hơn nhiều, ban đầu em vẫn nghĩ cô và cô Tiếu có chút mờ ám, hiện giờ xem ra tất cả đều là do em cả nghĩ rồi. Cô Tiếu thích người yếu đuối nhu nhược, mà cô Mạch cô cùng cái chữ ‘nhu nhược’ ngay cả lề cũng không chạm tới, ‘cường hãn’ chính là từ miêu tả cô, giờ thì em an tâm rồi.”

Chậm rãi đóng lại máy tính, Dạ Ngưng nằm trên giường, nhắm mắt lại nghĩ về những lời Mạch Mạt nói.

Cô Tiếu thích người yếu đuối? Cô ấy quả thật đúng là “nữ vương công” mà…

Tuy rằng mình không thường xuyên làm nũng, nhưng vì tình yêu thì dù đầu rơi máu chảy cũng không chối từ chứ đừng nói là giả bộ “nhược thụ”. Nghĩ vậy, Dạ Ngưng dùng sức gật gật đầu, sáng mai là sáng thứ bảy, vừa lúc có thời gian để nàng phát huy một chút.

***

Cả đêm đều nghĩ xem làm thế nào để giả bộ “yếu đuối”, sáng sớm hôm sau, Dạ Ngưng cực kỳ thiếu ngủ uể oải từ trên giường đứng lên, bật đèn, mắt nhìn thấy chính là lão Đại đang nghịch máy tính chơi vui vẻ.

“Lão Đại, mày nói xem như thế nào mới có thể làm cho người ta có cảm giác mình yếu đuối?”

Lão Đại đang chơi đúng đến lúc quan trọng, cũng không ngẩng đầu lên, rành mạch nói: “Cái đó hả, điển hình tiêu biểu là nhân vật Lâm Đại Ngọc, không có việc gì cũng nặn ra hai giọt nước mắt, thường xuyên thẹn thùng thành thạo cầm khăn tay che mặt, cười không hở răng, nhất định phải thường xuyên tính đến mấy cái vụ đau đầu té xỉu linh tinh nữa, tốt nhất mặt trắng không chút máu, vậy trông càng yếu đuối nhu nhược.”

Dạ Ngưng nghe mà thở dài, xem ra “nhu nhược” vẫn là một một đạo lý to tát a. Không thể vội, phải đi từng bước một!

Vì để phối hợp với hình mẫu nhu nhược của mình ngày hôm nay, Dạ Ngưng đặc biệt nhờ lão Nhị đánh phấn cho, thoa một chút lên mặt, quả thực, người trông càng trắng thì nhìn càng yếu đuối, nghĩ như vậy, Dạ Ngưng lại càng ra sức trát phấn.

Lão Nhị ở một bên đau lòng nhìn hộp phấn trang điểm của mình, lão Tứ đâu có giống đánh phấn, rõ ràng là tẩy trắng mà!

Bôi phấn xong, Dạ Ngưng quay đầu nhìn lão Nhị, nhe răng cười: “Thế nào, lão Nhị, yếu đuối không?”

“…Yếu đuối. Mày đừng cười nữa, phấn rơi hết cả.” Lão Nhị tốt bụng nhắc nhở, Dạ Ngưng gật đầu, xoay người, bắt đầu tìm kiếm quần áo.

Váy thì thật ra nàng không hề thiếu, nhưng phần lớn đều là loại rộng rãi thoải mái, nếu muốn tìm cái kiểu thanh nhã giản dị thì có vẻ rất khó.

“Lão Đại, đem váy của mày cho tao mượn mặc đi.”

Dạ Ngưng năn nỉ lão Đại, lão Đại rốt cục cũng ngẩng đầu, liếc Dạ Ngưng một cái, bàn tay đang nắm con chuột run lên, ho một tiếng: “Nói sao nhỉ, lão Tứ, mày cao hơn tao nhiều như vậy lại mặc váy của tao…”

“Không sao cả, chỉ mặc một ngày thôi.”

Dạ Ngưng có thiên hướng không câu nệ tiểu tiết, đối với những việc nhỏ như thế không thèm để ý, lão Đại chần chừ gật gật đầu, ném chìa khóa tủ cho nàng.

“Đây, tự lấy đi.”

Vui vẻ nhận lấy chìa khóa từ lão Đại, Dạ Ngưng mở tủ, lấy ra một chiếc váy dài ngoan ngoãn màu trắng.

Váy trông rất thục nữ, chất sa tanh thuần một màu trắng, mặc vào người theo lời Dạ Ngưng nói thì có cảm giác mông mông lung lung, không khác gì Tiểu Long Nữ.

Lão Đại cao 1m63, Dại Ngưng 1m68, người cao hơn nên vẫn có sự chênh lệch nhất định, làm cho chiếc váy dày mặc trên người lão Đại vừa khéo, đến khi mặc lên người Dạ Ngưng lại rất có cảm giác bó sát hở hang.

Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, Dạ Ngưng chải qua loa mái tóc, cất tiếng chào rồi vội vàng đi ra ngoài.

Lão Nhị đứng tại chỗ há hốc mồm nhìn về phía Dạ Ngưng rời đi, lão Đại lại là vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão Nhị.

“Lão Nhị, sao thế, lão Tứ định vào đoàn kịch à? Lần này nó diễn Niếp Tiểu Thiến hay là gì?”

“…”
***

Sau khi ra khỏi cửa, Dạ Ngưng còn cố ý đi tới căn tin mua thịt kho cà tím mà cô Tiếu thích ăn nhất, dọc theo đường đi, rên rỉ một bài ca, đá hòn sỏi, vui vẻ miễn bàn.

Đến cửa phòng ký túc của cô Tiếu và cô Mạch, Dạ Ngưng gõ cửa, dùng tay không vuốt vuốt tóc, đứng thẳng thân mình. Cô Tiếu, “dụ thụ” đến đây!

Trước sự chờ mong của Dạ Ngưng, cửa được mở ra, cô Tiếu một thân quần áo bình thường ở nhà, mái tóc buộc lỏng cao lên, sau khi nhìn thấy Dạ Ngưng liền giật mình.

“Em đây là…”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng đánh giá từ trên xuống dưới, trang điểm thế kia, quần áo kia…

“Cô Tiếu, cô dậy rồi à, đói bụng phải không? Người ta mua đồ ăn cho cô rồi nha ~~~”

Dạ Ngưng õng ẹo nói, Tiếu Vũ Hàm vừa nghe một cái liền giật cả mình.

“Còn đứng ngốc ở đây làm chi? Mau tới đây, cô Tiếu, người ta cố ý mua cho cô, cô xem còn nóng hôi hổi đây này ~~~”

Giọng nói Dạ Ngưng càng ngày càng hèn mọn, cô Tiếu hiếm có dịp mất bình tĩnh, đứng ở cửa kinh ngạc nhìn nàng.

“Cô Mạch đâu ạ?”

Dạ Ngưng nhìn chung quanh hỏi, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng đáp: “Về nhà.”

Lời này nói ra khiến lòng Dạ Ngưng có chút chua xót, đúng vậy, có giáo viên nào mà ngày thứ bảy lại không về nhà mà ở lại ký túc xá chứ. Người không có cha mẹ, chỗ nào cũng là nhà. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng lại đau lòng cho cô Tiếu, đặt hộp cơm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Mau tới ăn đi.”

“Ừ.”

Tiếu Vũ Hàm vẫn có chút sững sờ, Dạ Ngưng như vậy thực khiến cho cô có phần không quen.

Ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, mở cà men ra, nhìn món ăn mình yêu thích nhất, lòng Tiếu Vũ Hàm nóng lên.

Thỏa mãn nhìn cô Tiếu, Dạ Ngưng ngẫm nghĩ, liếm môi mỉm cười: “Cô Tiếu, em đút cho cô nhé.”

“Em đút cho tôi?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng như thể nhìn người xa lạ, con bé này rốt cuộc làm sao vậy?

Nhìn vào ánh mắt thoáng có chút sợ hãi của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng mạnh mẽ nhớ tới lời Mạch Mạt nói hôm qua, “nếu không yêu thương nhung nhớ giả vờ yếu đuối, vậy em cứ chờ Vũ Hàm đi tìm người yếu đuối dịu dàng khác đi!”. Rùng mình một cái, Dạ Ngưng lập tức nở nụ cười che dấu tâm tình, lần này cười, lại nghĩ tới lời lão Đại nói khi mỉm cười nhất định phải lấy khăn tay che khuất mặt, vì khăn tay không mang, Dạ Ngưng đành lấy tay che mặt.

“Hi hi hi, cô Tiếu, cô nghe nhầm rồi. Người ta đã nói gì chứ?”

Tiếu Vũ Hàm không thể tin nổi nhìn Dạ Ngưng, trầm mặc thật lâu, hỏi: “Dạ Ngưng, không phải em lại làm sai chuyện gì đấy chứ?”

“…..”

Mặt Dạ Ngưng đen lại, cô Tiếu, chẳng lẽ em để lại ấn tượng như thế với cô sao. Cũng may Dạ Ngưng coi như kiên cường, không nổi giận, đem hai bên tóc mai vén vén ra sau tai, ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, cô ôm em đi.”

“…Lúc này á?”

Tiếu Vũ Hàm vẫn không biết rõ rốt cục Dạ Ngưng làm sao, nhưng nghe xong lời này mặt vẫn hơi hồng lên, Dạ Ngưng vừa thấy cô như vậy lại càng can đảm, đứng dậy, “yêu thương nhung nhớ”.

Chiếc đũa trong tay Tiếu Vũ Hàm còn chưa kịp buông liền đã thấy Dạ Ngưng tươi cười quyến rũ đi tới, không nói hai lời, nghiêng người đi sang một bên, hai chân khép lại, ngồi trên đùi cô, còn đặc biệt như thể chim nhỏ nép vào người, giơ cánh tay ôm lấy cổ Tiếu Vũ Hàm.

Trong nháy mắt thân thể trở nên căng thẳng, Tiếu Vũ Hàm chần chừ nhìn Dạ Ngưng, liền thấy mắt Dạ Ngưng chớp chớp, cười khẽ với mình: “Cô Tiếu, cô đút cho em. Em muốn ăn cà ~”

“……”

Tiếu Vũ Hàm một phen trầm mặc, cầm lấy đũa gắp một miếng cà đút cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhai nhai, vẻ mặt cười thỏa mãn.

“Cơm ~”

“……”

Tiếu Vũ Hàm lại trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng. Cơm này…không phải là mua cho mình sao?

“Dạ Ngưng, em không sao chứ?”

“……”

Nguyên bản vốn đang giả bộ là “nhược thụ” cũng rất gian nan, Dạ Ngưng nghe Tiếu Vũ Hàm không thèm nể chút mặt mũi nào mà nói như vậy, liền như thể quả bóng bị xì hơi, lập tức không có khí thế, buồn bực liếc cô một cái.

“Em đã nói mà, em không hợp –”

“Cái gì?”

Tiếu Vũ Hàm khó hiểu nhìn nàng, Dạ Ngưng trề môi, đem nỗi phiền muộn từ lời Mạch Mạt nói hôm qua kể hết cho cô, Tiếu Vũ Hàm nghe được liền cười mãi không ngừng.

“Cô cười cái gì?”

Dạ Ngưng mặt mày đỏ bừng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng vốn đã xấu hổ chột dạ, giờ Tiếu Vũ Hàm cười như vậy, lại càng ngượng ngùng, không nghĩ ngợi gì nữa. Đứng lên, Dạ Ngưng lại không thoát được vòng tay của Tiếu Vũ Hàm, chu môi muốn ngồi sang sô pha bên kia, tay lại bị Tiếu Vũ Hàm nắm lấy dùng sức kéo, Dạ Ngưng bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã lên sô pha.

“A…cô Tiếu…”

Mặt Dạ Ngưng hồng lên nhìn Tiếu Vũ Hàm, cô Tiếu hai tay chống hai bên sô pha, cúi đầu nhìn Dạ Ngưng, cười như không cười nhìn nàng.

“Không phải muốn quyến rũ người sao, sao có thể đi?”

Luồng hơi ấm áp kèm theo một cỗ hương chanh nhàn nhạt phả vào mặt, thân mình Dạ Ngưng không ngờ lại mềm nhũn, ngay cả thanh âm cũng yếu đi vài phần.

“Đây không phải là do người nào đó không phối hợp sao……”

Tiếu Vũ Hàm nhíu mày, cười cười, trong nụ cười lại kèm theo một tia quyến rũ cùng khêu gợi.

“Tôi đây nói cho em biết, người nào đó đã bị quyến rũ rồi.”

_Hết chương 39_
===============
Chương 40: Tình này...

“Cô Tiếu, cô muốn làm gì…..”

Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm cường thế nằm trên người mình, tim đập dữ dội, cắn môi, mặt đỏ bừng nhìn cô. Ái chà, thì ra bộ dáng cường thế của cô Tiếu nhìn cũng đẹp vậy ~

“Em nói xem?”

Tiếu Vũ Hàm thấp giọng hỏi, mắt không chớp nhìn Dạ Ngưng, chính xác thì là nhìn môi nàng, giọng nói khàn khàn, để lộ ra vô hạn khát vọng. Thân mình Dạ Ngưng run lên, tay phải đặt lên đầu vai cô, thỏ thẻ: “Đừng mà ”

Nói xong Dạ Ngưng như vô ý liếm liếm đôi môi vẫn hấp dẫn lực chú ý của cô Tiếu nãy giờ, đáy lòng lại đã điên cuồng gào thét như dã thú, cô Tiếu, còn chờ cái gì nữa? Tư thế kia của cô không thấy mệt sao? Đến đây đi, mau tới đi!

Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Dạ Ngưng, khóe miệng cong lên, đem tầm mắt từ trên đôi môi nàng dời đi, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nàng, gật gật đầu: “Cũng phải, mặt đầy phấn, cũng không có chỗ đặt môi.”

Nói xong, Tiếu Vũ Hàm di động cánh tay muốn rời khỏi người Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lập tức trợn tròn mắt, đây là sao chứ? Làm sao vậy hả? Còn chưa hôn đã đi? Trên mặt đánh phấn, môi đâu có đánh, không phải là vì chuyện này sao! Dạ Ngưng nhìn bộ dáng thật sự muốn đi của Tiếu Vũ Hàm, lòng quýnh lên, không hề nghĩ ngợi, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo thẳng về phía mình.

Tiếu Vũ Hàm đứng lên giữa chừng, không có điểm tựa lại bị Dạ Ngưng đột ngột kéo thế, cánh tay không trụ được, liền gục lên người Dạ Ngưng.

“Cô Tiếu, đừng mà ~~”

Dạ Ngưng vừa ôm Tiếu Vũ Hàm không cho cô đi vừa thẹn thùng nói, Tiếu Vũ Hàm bị nàng ôm vào trong ngực khiến gần như không thở nổi, lại nghe Dạ Ngưng hưng phấn lặp lại một tiếng so với một tiếng còn ghê tởm chết người hơn “Đừng mà” kia, liền không nhịn được, bật cười.

Đẩy cánh tay Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm từ trong lòng nàng thoát ra, ngồi sang một bên sô pha.

Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, có chút buồn bực, mấy người nói xem cô Tiếu như thế nào lại như thể giọt nước không tiến, khó quyến rũ như vậy chứ! Trong lòng có phần không phục, Dạ Ngưng quyết định sử dụng tuyệt chiêu tất sát của mình, đưa tay kéo kéo cổ áo, ầm ỹ: “Nóng quá, sao lại nóng như vậy nhỉ!”

Thật là! Lão Đại chết tiệt, sao quần áo lại chật đến thế này chứ! Dạ Ngưng giật giật cổ áo, không những không xây dựng nên được cái loại hình tượng xinh đẹp quyến rũ như trong dự đoán, mà ngược lại suýt chút nữa tự xiết cổ mình chết mất. Hiện tại Dạ Ngưng đã tin lời mẹ nàng, mẹ nàng từng nói, từ nhỏ đầu nàng đã to, khi đi mua áo len cho nàng phải chọn cái có cổ áo rộng hơn hai cái đầu so với những đứa trẻ khác, nếu không thì chiếc áo đó sẽ không vừa.

Ngay lúc Dạ Ngưng tức đến nỗi có ý nghĩ muốn bỏ cuộc, tay phải lại bị ai đó nắm lấy, cảm giác lành lạnh làm cho Dạ Ngưng mạnh mẽ ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Bên khóe môi Tiếu Vũ Hàm lộ ra chút ý cười, nắm tay phải Dạ Ngưng đặt lên sô pha, nghiêng thân mình, nhìn nàng.

……

Á……

Mỗi khi Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng chăm chú như vậy, Dạ Ngưng luôn có cảm giác ngại ngùng, ánh mắt kia nóng rực, quá thâm tình, như một quầng lửa, vờn quanh bốn phía, mọi tế bào toàn thân đều như thể bốc cháy lên.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi Dạ Ngưng, mặt Tiếu Vũ Hàm ửng lên nét hồng nhàn nhạt.

Lúc này Dạ Ngưng cũng coi như hợp với tình hình, mím môi cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng biết cho dù ngày thường cô Tiếu cường thế, trước mặt người ngoài rèn luyện tính độc lập, nhưng ở trước mặt nàng lại bất quá chỉ là một cô gái hay xấu hổ, nàng thích loại cảm giác được đối xử khác biệt như thế này, khiến cho Dạ Ngưng thấy hạnh phúc như thể được đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu yêu thương. Tuy rằng ngày thường theo lý mà nói thì cha mẹ và bạn bè cũng đem đến cho nàng không ít cảm giác hạnh phúc, nhưng mà nhận được từ cô Tiếu lại thật sự không giống nhau, có chút hương vị ngọt ngào, tựa như lúc này vậy……

Vốn ban đầu là Dạ Ngưng quyến rũ Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cuối cùng sau khi hôn thì không biết thế nào vị trí lại đổi ngược lại. Ôm lấy eo Tiếu vũ Hàm, đem cô đặt lên sô pha, nhìn cô bởi vì khẩn trương mà hàng mi không ngừng chớp động, Dạ Ngưng thương tiếc không thôi, nhẹ nhàng hôn như thể lông vũ quét qua lên cái trán trơn bóng kia.

Từng nụ hôn đều mang đến cảm giác tê dại, mạt ửng hồng nhàn nhạt được khơi gợi nổi lên trên làn da trắng như tuyết, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, cảm giác được thân thể cô run lên nhè nhẹ, một ngọn lửa nóng rực đã ẩn núp trong cơ thể từ lâu trong nháy mắt bị thổi bùng lên, cho dù trong lòng đã tự nói với mình trăm ngàn lần rằng không nên vội, không cần gấp, nhưng Dạ Ngưng lại vẫn không nhịn dược, bàn tay chậm rãi xoa bóp khối mềm mại kia.

“Ưm…Dạ Ngưng –”

Tiếu Vũ Hàm khẽ rên một tiếng, có chút giãy dụa, bàn tay hơi đẩy bả vai Dạ Ngưng, tóc mây tán loạn, hai má ửng đỏ, cắn môi dưới cau mày, bộ dáng giống như vui thích lại giống như thống khổ, khiến cho Dạ Ngưng nhìn đến si mê.

Nhịn rồi nhịn, Dạ Ngưng vẫn kiềm chế dục vọng trong đáy lòng, ôm vào ngực thân mình đang run nhè nhẹ của Tiếu Vũ Hàm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô.

Rốt cuộc cô Tiếu đã yêu nàng bao lâu rồi?

Phản ứng của cô……

Thật sự cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói đến việc yêu đương sao?

“Em đang nghĩ gì thế?”

Tựa vào vai Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng hỏi, Dạ Ngưng cúi đầu xuống, nhìn cô, cười cười.

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cắn cắn môi, nhìn nàng: “Dạ Ngưng.”

“Dạ?”

“Em, sẽ không phải em…ừm, không thích tôi…”

Không đợi Tiếu Vũ Hàm nói xong, Dạ Ngưng đã cúi đầu hôn lên môi cô, nói gì ngốc vậy? Cô Tiếu sẽ không nghĩ nàng thân kinh bách luyện xem nhiều AV như thế lại đi thích thục nữ đấy chứ?

Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm hôn một lúc mới chịu buông ra, cúi đầu, nhìn bộ dáng cô Tiếu mặt mũi đỏ bừng nằm trong lòng mình, Dạ Ngưng không giống trước kia cười xấu xa trêu chọc, mà là nâng hai tay lên, chậm rãi vuốt ve hai má Tiếu Vũ Hàm.

Ngón tay khẽ di động trên làn da nhẵn nhụi mịn màng, Dạ Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tiếu Vũ Hàm, đem khuôn mặt cô ấp ủ trong lòng bàn tay, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa, Dạ Ngưng nghiêm túc như vậy vẫn là lần đầu tiên Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy, hết thảy mọi thứ chung quanh tựa hồ như cũng không tồn tại, giờ này khắc này, trong mắt cùng trong lòng cũng chỉ có một người.

Cúi đầu, hôn lên môi Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhìn cô, ôn nhu hỏi: “Cô Tiếu, nói cho em biết được không? Đều nói hết cho em biết được không?”

Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, hít thở được một cỗ hương thơm ngát từ trên người nàng, cả người tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc như không có thực, hạnh phúc là vì có Dạ Ngưng ở bên, nhưng mà thầm mến đã lâu như vậy, từ rất xa mà ngước nhìn đã lâu như vậy, lúc này đây, người này gần gũi ôm cô như thế, hôn lên môi cô, hết thảy tựa hồ như đều ở trong mơ vậy.

Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng thật lâu, Tiếu Vũ Hàm khẽ lắc đầu.

“Sao vậy?” Dạ Ngưng khó hiểu nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nói: “Dạ Ngưng, cái tôi muốn không phải là sự cảm động.”

“Em chưa từng nói là cảm động…”
Dạ Ngưng hết cái để nói, mấy người nói xem cô Tiếu như thế nào đôi khi lại bướng bỉnh như vậy chứ, làm chuyện tốt thì không để lại danh tính, thầm mến người ta lại đi xóa sạch tên tuổi, đây rõ ràng là chuyện tốt mà.

“Em muốn xem những tấm ảnh mà cô Mạch đã kể…”

Dạ Ngưng chu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nâng tay lên, nắm lấy khóe miệng nàng kéo kéo: “Thôi đi.”

“Muốn xem mà, cho xem đi mà ~”

Không chịu được Dạ Ngưng mặt dày đeo bám, Tiếu Vũ Hàm thở dài, đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Ái chà chà, dĩ nhiên lại đem ảnh của nàng giấu ở nơi riêng tư như thế, phòng ngủ à, là nơi mà khiến người ta mơ tưởng cỡ nào chứ. Dạ Ngưng vừa đi theo Tiếu Vũ Hàm vào trong phòng vừa nghĩ, tưởng tượng đến nỗi chính mình hưng phấn mà không hiểu vì sao.

Vào phòng, Dạ Ngưng nhìn nhìn chung quanh, ừm, phòng ngủ của cô Tiếu có cảm giác rất giống cô ấy, sạch sẽ ngăn nắp, lấy tông màu xám làm chủ đạo, đường nét mười phần có hương vị lành lạnh.

Dạ Ngưng đặt mông ngồi trên giường lớn, nhún nhún hai cái, thực mềm quá đi.

“Vui vẻ lắm sao?”

Tiếu Vũ Hàm buồn cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, về sau em cũng muốn ngủ trên giường này.”

“……”

Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt giận dữ trừng mắt với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng rụt cổ, nàng chính là loại người rất thành thật, trong lòng nghĩ cái gì đều nói thẳng ra cái nấy.

Ngàn chờ vạn chờ, cuối cùng cô Tiếu cũng bê chiếc hộp bảo bối của mình ra, đi đến bên cạnh Dạ Ngưng, đặt xuống rồi ngồi bên giường.

Cơ hồ như vội vàng đến không kịp chờ mà mở chiếc hộp ra, tấm ảnh thứ nhất đã khiến cho Dạ Ngưng đen mặt.

“Cô Tiếu, đây là cái gì?”

Trong bức ảnh, Dạ Ngưng mặc cái quần thể thao siêu ngắn cùng áo thể thao chạy như điên, có lẽ là đang chạy nước rút, toàn bộ biểu tình trên mặt đều hết sức méo mó, hơn nữa chạy nhanh kinh khủng, có cảm giác như thể quần áo cũng bị gió thổi bay……

Vốn Dạ Ngưng còn tưởng cô Tiếu ít nhiều là chụp một vài bức ảnh nàng ngọc thụ lâm phong vừa tao nhã vừa xinh đẹp, nhưng mà sao mới đụng đến tấm thứ nhất đã thảm đến không nỡ nhìn thế này?

Tiếu Vũ Hàm không để ý tới Dạ Ngưng, nghiêm trang cầm lấy bức ảnh kia, nhìn nàng: “Tấm ảnh này nhưng lại là bảo bối.”

“Sao lại thế? Đây có gì đẹp chứ?”

Dạ Ngưng buồn bực, cái này thì có chỗ nào là bảo bối đâu, tấm ảnh chụp khiêu vũ ở phía dưới nhìn còn thấy đẹp hơn.

“Ừ, lúc ấy tôi nhìn tấm ảnh này đã nở nụ cười thật lâu, cũng xác thực được truyền thuyết của khoa các em.”

Truyền thuyết gì? Dạ Ngưng chớp chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, có một loại dự cảm không tốt.

“Ừ, truyền thuyết em không có ngực.”

Cô Tiếu bình tĩnh nói xong liền lập tức đem tấm ảnh trân quý thu hồi lại để đề phòng bất trắc, Dạ Ngưng nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, biết mà! Đã biết cô Tiếu không phải người tốt mà!

“Ồ, còn có lão Đại!”

Dạ Ngưng vốn đầy một bụng tức khó nhịn lại bị tấm ảnh phía dưới hấp dẫn, ảnh này hẳn là hồi năm thứ hai, lão Đại nhìn rõ ràng còn non lắm, hai người mặc áo đôi cùng nhau đi trên đường, Dạ Ngưng ôm cổ lão Đại, lão Đại nhe răng cười với màn ảnh.

“Ừ, tôi vẫn cứ cho rằng Mộng Điệp thích em.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn ảnh chụp nói, Dạ Ngưng ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, không phải…Không phải chứ, lão Đại thích mình?

Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc Dạ Ngưng, nói: “Em đó, có thể nhìn được ra cái gì?”

“Thôi đi, vậy thì cô có thể nhìn ra chắc.”

Dạ Ngưng càng ngày càng không coi Tiếu Vũ Hàm như giáo sư, Tiếu Vũ Hàm cũng không ngại, cười nói: “Lần đầu tiên tôi gặp được em ở căn tin, chính là lúc em và Mộng Điệp ở cùng một chỗ, lúc ấy hai người còn đang bàn luận về bài hát ‘Con lừa’

*.”

“Bài ‘Con lừa’? Ai hát?”

Dạ Ngưng vẻ mặt bối rối.

“…..”

Tiếu Vũ Hàm trầm mặc cả nửa ngày, nói: “Thì chính là bài ‘Con lừa’ đó đó, ‘tôi có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cưỡi qua. Có một ngày tâm huyết trong lòng dâng lên, cưỡi đi tập hợp.’ Bài hát đó, lúc ấy hai người hình như là vừa kiểm tra xong cấp bốn, ở căn tin vừa vỗ tay vừa hát, ừm…Nhìn em lúc đó…rất đặc biệt.”

“A! Em nhớ ra rồi, lúc ấy em với lão Đại đang bàn luận xem vì sao người kia lại bị con lừa hất ngã!”

“Ừ.”

Khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên thành nụ cười, nhìn Dạ Ngưng.

“Lúc ấy tôi cảm thấy hai đứa thực nhàm chán, nhưng khi nghe được em nói kết quả, lại cười suốt cả một ngày.”

Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm ngây ngô cười, khi ấy lão Đại và nàng mỗi ngày đều tìm hiểu mấy thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, thảo luận cả ngày rốt cục cũng đưa ra được kết quả, vì sao lại bị con lừa làm ngã? Bởi vì con lừa kia kỳ thật là được làm bằng bùn rơm.

_Hết chương 40_
================
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna